- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 427,396
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Đam Mỹ/Dịch] Không Sao, Rồng Sẽ Ra Tay !
Chương 29
Chương 29
Bạch Chiêu Hoa thong thả cưỡi ngựa đi dọc đường, chẳng săn được gì, ngược lại lại ngắm trọn cả một dải phong cảnh hữu tình.
Khi đến một sườn núi nhỏ, cậu xuống ngựa, buộc con Dạ Chiếu Ngọc Sư vào gốc cây, khẽ vỗ về đầu ngựa:"Tiểu Sương, ngươi cũng nghỉ ngơi đi."
Đó là cái tên mà dạo trước cậu đặt cho con ngựa — trắng tinh khôi, đến nhanh đi nhanh, gọi là Tiểu Sương thì thật hợp.Cậu đảo mắt nhìn quanh, đoán chừng đám hoàng tử cùng các công tử kia ít nhất cũng phải hai canh giờ nữa mới quay về, thế nên chẳng hề vội.
Cậu bèn lăn một vòng trên sườn đồi xanh rậm, khoan khoái vô cùng, rồi tiện tay hái mấy cành hoa cỏ, bắt chéo chân mà bện vòng hoa.
Bện xong một cái, cậu đội lên cho Tiểu Sương, thấy quả thật rất đẹp, bèn vội bện thêm một cái giống hệt cho mình đội.Chẳng mấy chốc, cậu lại chạy ra con suối phía trước soi bóng.
Soi xong thì cực kỳ vừa ý, vừa ngâm nga khúc hát vừa nằm phơi nắng trên bãi cỏ.Bạch Chiêu Hoa không ngủ.
Chừng một lát sau, khi nghe thấy một âm thanh rất khẽ, cậu khẽ híp mắt mở ra.Trong rừng đối diện, một bóng đen mơ hồ khổng lồ bất chợt nép ra sau thân cây.— Có gấu đen!Cậu không lộ chút sơ hở, rút ngay trường cung, xoay người một cái đã nhảy vọt lên lưng ngựa, nhanh chóng tháo dây cương.
Rồi liền xoay người giương cung lắp tên, tình thế khẩn cấp, mũi tên này bắn cực nhanh.
Chỉ nghe tiếng xé gió vun vút, con ngựa trắng dưới thân hất rơi vòng hoa, cũng ăn ý phóng thẳng về phía bóng đen bị trúng tên!Bạch Chiêu Hoa cưỡi ngựa cười vang, nào ngờ chỉ một phen lười biếng mà lại săn được con mồi lớn, liền vội vàng rút thêm một mũi tên, chuẩn bị tới gần bồi thêm vài phát.Nhưng cung vừa giương xong, con ngựa trắng đang phi nhanh bỗng khựng lại, nhịp vó dần chậm xuống."
Sao thế?
Con gấu kia chưa chết à?
Đừng sợ, ta bắn thêm vài mũi là xong thôi."
Ngựa dừng hẳn lại.Bạch Chiêu Hoa nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn, bóng đen bị cậu bắn trúng quả nhiên vẫn còn động đậy!Đột nhiên, sắc mặt cậu biến đổi.Khi xuống ngựa, tầm mắt sáng rõ hơn, chỉ thấy sau thân đại thụ, lặng lẽ đứng đó là một nam nhân cao lớn, quanh thân cuồn cuộn ma khí."......"
Trên lưng Úc Trường Lâm còn cắm một mũi tên, môi hắn mím chặt, đôi mắt u tối gắt gao nhìn cậu.Bạch Chiêu Hoa bắt đầu toát mồ hôi, cánh hoa trên tóc hòa cùng mồ hôi lạnh rơi xuống....
Xong rồi, lẽ nào lần này cậu phải trở thành "cứu thế chủ" thật sao?Đối diện, ma đầu kia đã tự tay rút mũi tên ra, tiện tay vứt đi, giấu đi cảm xúc cuộn trào nơi đáy mắt, rồi từng bước chậm rãi đi tới.Chương 13: Thạch Long(*Tượng rồng) Đúng là một tai nạn ngoài ý muốn.Úc Trường Lâm vốn mặc toàn hắc y, lại cố tình ẩn sau thân cây, xung quanh tỏa ra áp lực từ một đoàn ma khí, nhìn từ xa quả thực rất dễ khiến người ta liên tưởng thành gấu đen.Bạch Chiêu Hoa mồ hôi chảy ròng ròng, thấy hắn rút tên tiến lại, hiển nhiên mũi tên ấy chẳng hề gây tổn thương gì, càng thêm hoảng hốt:"Ngài Dụ, sao ngài lại ở đây?
Ta chỉ tình cờ đi ngang thôi.
Ngài vừa rồi... là đang chơi tên à?
Ấy, sao lại chỉ mang tên mà không mang cung?
À, ta hiểu rồi!
Ngài đang chơi trò ném hồ!"
Vừa nói cậu vừa quay ngựa định chuồn, song Tiểu Sương mới phi được hai bước đã cứng đờ bất động.Bạch Chiêu Hoa cúi xuống nhìn, chỉ thấy toàn thân Tiểu Sương đã bị ma khí đen sì quấn chặt.Cái đầu ngựa lúc này cũng giống y như cậu, mồ hôi ròng ròng....
Úc Trường Lâm xưa nay có thù tất báo, quả nhiên không định bỏ qua cho cậu."
Ngươi...
định làm gì?"
Cậu hoảng hốt ngoái lại càu nhàu, "Ta có làm gì đâu!
Ta bắn là bắn gấu, nào có bắn người đâu."
Thấy hắn vẫn bước tới không ngừng, cậu liền gào lớn: "Cứu mạng!
Mau tới đây, có yêu quái—"Lời này quả nhiên khiến đối phương khựng lại.Gân xanh trên trán Úc Trường Lâm giật giật: "......
Lần trước là 'tà quỷ', giờ lại 'yêu quái', lần tới ngươi còn định gọi ta là gì nữa?"
Bạch Chiêu Hoa giờ cực kỳ hối hận vì không mang theo tiểu Bạch Kiếm.
Nhưng nghĩ lại, thanh kiếm đó vốn do chính Úc Trường Lâm rèn cho, mang hay không mang có khác gì đâu?Thấy hắn lại từng bước tới gần, Bạch Chiêu Hoa hít sâu một hơi, liều mạng, cúi đầu định lao thẳng vào hắn.
Nhưng còn chưa kịp thì bỗng nghe một tiếng ầm rung trời, đất trời đảo lộn—Cậu vội nhắm chặt mắt, ngỡ rằng mình đã trúng phải pháp thuật tàn độc, cố nén khó chịu rút liền ba mũi tên, giương cung bắn liền.
Rồi vội xoay người định lấy thêm tên, bất ngờ eo bị siết chặt!Cậu giật bắn mở mắt, phát hiện tầm nhìn không biết từ khi nào đã cao lên.
Ngoảnh lại thì thấy ma đầu kia đang ôm chặt cậu, lao vun vút lên không.Phía dưới rừng núi, đang không ngừng sụp đổ như luyện ngục."
Tiểu Sương!"
Bạch Chiêu Hoa hoảng hốt kêu lớn."
Còn có người sao?"
"Ngựa của ta!
Ngươi... ngươi đã muốn giết ta, sao còn muốn để người và ngựa nơi này chôn cùng?
Ngươi..."
Cậu còn chưa nói xong, khóe mắt đã thấy ma đầu ôm mình vung tay, phóng ra một luồng khí đen quấn chặt con ngựa trắng đang vùng vẫy, rồi nhẹ nhàng đưa nó tới vùng đất chưa bị sụp đổ xa xa.Tiểu Sương vừa chạm đất, lập tức hí vang một tiếng, lao thẳng về phía xa.Bạch Chiêu Hoa sững sờ.
Lúc này phía dưới vẫn hỗn loạn dữ dội, mặt đất sụp đổ càng lúc càng nhanh, dần lộ ra một pho tượng đá khổng lồ—một pho tượng rồng tạc sống động như thật!Bạch Chiêu Hoa chỉ thấy mắt tối sầm.— Đó chính là pho tượng cậu từng đặt trước động phủ trên thượng giới!
Là pho tượng được khắc theo hình dáng của chính cậu!Niềm vui vì Tiểu Sương thoát nạn vừa tan biến, cảm xúc cực đoan bùng nổ lên tận đỉnh!Sao tượng động phủ của cậu lại bị vứt xuống hạ giới, còn bị chôn sâu thế này?Là kẻ nào làm?
Chẳng lẽ chắc mẩm cậu sau khi luân hồi sẽ không bao giờ quay về nữa sao?...
Quá là coi thường long tộc rồi!Úc Trường Lâm vốn định đưa cậu rời khỏi, nhưng thấy ánh mắt cậu hoe đỏ, dường như đang gắng nhịn tủi hờn, bước chân hắn cũng hơi khựng lại.
Đúng lúc ấy, trời đột ngột đổ mưa như trút.Hắn như linh cảm được điều gì, ánh mắt biến đổi, định kết ấn dựng kết giới.
Nhưng pháp ấn chưa thành, toàn thân hắn chấn động, buộc phải thu tay lại.