- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đam Mỹ/Dịch] Không Sao, Rồng Sẽ Ra Tay !
Chương 19
Chương 19
Hạ Lan Trạch mặt mũi tủi thân:
"Đại ca, hai điều đầu ta không cãi, nhưng điều thứ ba thì ta thật không có..."
Hắn hậm hực trừng mắt thiếu niên áo xanh kia, "Hạ Lan Diễn thì tính là tôn trưởng gì?
Xứng là trưởng bối gì chứ?"
Hạ Lan Hựu hoàn toàn sa sầm mặt:
"Thế à?
Vậy ngươi lặp lại hết những lời vừa rồi cho ta nghe thử xem."
Hạ Lan Trạch nào dám, chỉ ôm mông ngẫm nghĩ, đang định nói mấy câu nhận lỗi cho xong, bỗng liếc mắt thấy sau lưng đại ca và biểu ca đã có người tới...
Người đi đầu, chính là tổ phụ hắn!Trong lòng hắn mừng rỡ, liền ngồi thẳng dậy, vừa khóc vừa nói:
"Biểu ca sao lại đánh ta?
Đều là người một nhà, vốn nên hòa thuận với nhau.
Huynh đã đánh đã mắng, vẫn không chịu tha, vậy huynh nói đi, bình thường ta vô lễ với huynh chỗ nào?"
Bạch Chiêu Hoa vốn đã đánh chán, dù sao cậu cũng không phải cha Hạ Lan Trạch, chẳng muốn làm mãi việc mệt xác này.
Ai ngờ thằng nhóc thối kia vừa rồi còn nhận sai, giờ đã trở mặt cãi ngược, cậu tức thì mất kiên nhẫn, giơ tay tát thẳng một cái:
"Nghiệt súc!"
Hạ Lan Trạch lại gào khóc eng éc như heo bị chọc tiết.Quản gia theo bản năng lao tới can ngăn:
"Các vị thiếu gia, không thể, không thể đánh nữa!"
Bạch Chiêu Hoa ngẩn ra, quay đầu cùng Hạ Lan Hựu, liền bắt gặp vẻ mặt xám đen như sắt của Thuận Nghị hầu, cạnh bên còn có Vu Vương, và...
Úc Trường Lâm?!Úc Trường Lâm cũng không ngờ lại thấy cậu, sắc mặt thoáng sững, đôi môi mím chặt thành một đường, vội quay đầu đi chỗ khác.Hạ Lan Hựu thấy tổ phụ giận dữ bước tới, còn tưởng ông sẽ trách mắng Bạch Chiêu Hoa, liền vội mở miệng giải thích.
Nào ngờ tổ phụ đã gạt quản gia sang một bên, nhặt cành cây trên đất, túm lấy Hạ Lan Trạch đang kinh hãi thất sắc, rồi quật liên tiếp:
"Xem ta đánh chết ngươi, đồ nghiệt súc!"
Hạ Lan Trạch lại tru tréo khóc lóc.Mọi người đều sững sờ.
Lão hầu gia đánh một hồi mới vứt cành cây, thở hổn hển, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Lan Trạch, rồi lại quay sang thiếu niên áo xanh vẫn cúi đầu không dám ngẩng lên, nghiến răng nghiến lợi:
"Những bài thơ kia, đều là ngươi viết?"
Hạ Lan Trạch đang nức nở vội quay sang Hạ Lan Diễn, ánh mắt hung hăng như muốn nói: Ngươi dám nhận thì đừng mong sống!Thế nhưng, thiếu niên vẫn phủ phục run rẩy kia, hai tay lại siết chặt, rồi gắng gượng ngẩng lưng, dõng dạc:
"Bẩm tổ phụ, chính là con viết."
Mặt mày Hạ Lan Trạch vặn vẹo như quái vật.Nhìn thấy Tử Vi tinh chuyển thế dám đứng thẳng như vậy, Bạch Chiêu Hoa khẽ gật đầu hài lòng.Trong nguyên tác, sau khi trưởng tôn đích hệ của Hầu phủ mất, gia tộc một mực sa sút, chẳng hề nhắc đến cái tên Hạ Lan Diễn này.
Điều đó chứng tỏ, thiếu niên chính là Tử Vi tinh tái thế, trong sách hoặc là bị đường đệ đích xuất hành hạ đến chết, hoặc bị bức rời Hầu phủ, rồi lấy thân phận khác mà tỏa sáng.Trời xanh quang đãng, sóng hồ lấp loáng, chim hót hoa thơm, tán duối che bóng mát.Phủ Hầu từ lâu phủ kín mây đen, hôm nay lại dường như hé chút ánh sáng mới.Thuận Nghị hầu nhìn chằm chằm thiếu niên áo xanh dưới đất thật lâu, chau mày:
"Có từng viết bài văn nào không?
Đứng dậy rồi nói."
Quản gia vội đỡ Hạ Lan Diễn, nhưng y chỉ khẽ gạt ra, tự đứng lên, từ tay áo lấy ra cuộn giấy, cung kính dâng cho Thuận Nghị hầu.Bạch Chiêu Hoa thầm gật gù: Khá lắm, nhóc con, chuẩn bị chu đáo đấy.Thuận Nghị hầu mở ra xem ngay.
Ánh mắt ban đầu nghiêm nghị, dần chuyển sang kinh ngạc.
Ông ngẩng lên, nhìn thiếu niên với vẻ khó tin, rồi đưa văn quyển cho Hạ Lan Hựu.Hạ Lan Hựu xem xong liền cười:
"Tiểu Diễn năm nay mười sáu, đã có tài khí và tầm vóc thế này, tuyệt đối không thể bỏ phí.
Con sẽ thu xếp cho đệ ấy một viện yên tĩnh, mời thầy giỏi tới dạy dỗ..."
Bạch Chiêu Hoa bĩu môi:
"Các người lo hết rồi thì còn cần ta làm gì.
Ta đoán ngoài ngoại tổ phụ không tiện đánh cháu ngoại, chắc định về mách mẹ ta, bắt ta về nhà chịu đòn, chạy trời không khỏi nắng chứ gì!"
Khóe môi Úc Trường Lâm giật giật, nhưng vẫn không nhịn được liếc sang nhìn cậu....
Mặt vẫn chua như giấm.Hạ Lan Hựu bật cười:
"Ai nỡ đánh đệ chứ?
Đệ đổ oan cho ngoại tổ phụ rồi."
Thuận Nghị hầu khựng lại, nghe ra ẩn ý.
Ngẫm nghĩ một lát, ông quay sang Hạ Lan Hựu:
"Vậy chuyển thằng bé sang danh nghĩa mẹ con, thấy sao?
Ta xem là do nhị thúc con có con cái quá nhiều, chẳng quản nổi nữa rồi!"
Lời vừa dứt, tất cả đều biến sắc.Thiếu niên áo xanh giật mình, như mất cả hồn.Hạ Lan Trạch không dám tin, vừa sợ vừa giận, run bần bật.Hạ Lan Hựu phản ứng nhanh, gật đầu:
"Con đã hiểu, lát nữa sẽ xin ý kiến mẫu thân."
Hắn biết, tổ phụ làm vậy thấu đáo hơn nhiều.
Nếu chỉ đổi viện ở, Hạ Lan Diễn vẫn là người nhị phòng, thì hôm nay dù Hạ Lan Trạch nhận lỗi, cũng hằn hận trong lòng, lâu ngày tất sinh biến.Vậy là chuyện được quyết.
Trước khi rời đi, Thuận Nghị hầu còn ra lệnh cho Hạ Lan Trạch bế quan suy nghĩ, ít nhất một tháng không được bén mảng tới trước mặt ông.Quản gia lôi gã thiếu gia khóc lóc bỏ đi, còn mấy người Hầu gia cũng dần khuất ở cuối hành lang.Sau giả sơn, chỉ còn lại Bạch Chiêu Hoa, Hạ Lan Hựu và Hạ Lan Diễn.Bạch Chiêu Hoa nói:
"Biểu ca, huynh đưa đệ ấy đi gặp dì đi.
Ta về phòng nghỉ chút đã."
Hạ Lan Hựu đáp:
"Để ta đưa đệ về ."
Cậu khoát tay, sắp đi, bỗng nhớ ra chuyện, hỏi nhanh: "Vừa rồi người đi cạnh Vu Vương là ai?"
Hạ Lan Hựu: "Hắn tên Dụ Chân.
Tuy không phải con cháu quan lại, nhưng nếu gặp, tốt nhất đừng đắc tội.
Quỷ dịch trong cung hai năm trước, chính hắn một đêm dẹp yên."
Bạch Chiêu Hoa:
"...Ồ."
Đã là tên giả thì sao không gọi luôn là Dụ Giả đi, đúng là thiếu đâu bù đó!Chỉ có điều, chuyện quỷ dịch, trong sách lại chẳng hề nhắc đến.Cậu hỏi tiếp:
"Thế tại sao hắn đi cùng Vu Vương?"
Hạ Lan Hựu trầm ngâm:
"Gần đây kinh thành liên tiếp xảy ra dị sự.
Chưởng môn Huyền Kiếm môn bên Tiên sơn Doanh Châu tạm thời chưa tới được, mấy tiểu đệ tử kia chỉ bắt nổi yêu quái thường.
Để đề phòng quan viên bị tà ma quấy nhiễu loạn triều cương, Hoàng thượng mới mời hắn tới từng phủ xem xét.
Nếu bình an, mọi người cũng yên lòng."
Bạch Chiêu Hoa cười:
"Thì ra là vậy."
Mời một ma đầu diệt thế đi tra tà ma...
Vị Hoàng đế này, quả thật biết dùng người đấy!