- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đam Mỹ/Dịch] Không Sao, Rồng Sẽ Ra Tay !
Chương 9
Chương 9
Chuột tinh bắt đầu hoảng loạn: "Ngươi... ngươi... sao có thể?!"
Rõ ràng chủ nhân đã nói cậu đã quên hết thảy, ngay cả tính tình cũng đã bị...
Thế này là thế nào?"
Cái gì mà Tư Mệnh Tinh Quân, ngươi... ngươi đang nói bậy gì vậy?!"
Bạch Chiêu Hoa hừ lạnh: "Ta nhắc nhở ngươi một câu, người phàm không giết được ngươi, nhưng miêu yêu thì chưa chắc đâu.
Gần đây kinh thành đang náo loạn vì yêu ma quỷ quái, chỉ cần bắt về một con mèo yêu, không biết có đủ để trị ngươi không?"
Chuột tinh lập tức nhớ tới phong thái kiếp trước của con bạch long kia, cả người run rẩy:
"Ta... ta thật sự không biết gì cả...
Ta chỉ là một linh sủng hạ đẳng, chủ nhân sao có thể nói hết cho ta biết được...
Xin tha cho ta."
Bạch Chiêu Hoa lạnh nhạt, mất kiên nhẫn: "Ngươi thì chưa từng tha cho ta.
Nói mau —— Tống Dĩ Minh rốt cuộc là người thế nào của các ngươi?"
Chuột tinh run rẩy: "Cái này tiểu nhân thật sự không biết...
Nói thật với ngài, ta cũng cảm thấy y chỉ là một phàm phu tục tử, không rõ có lai lịch gì.
Lần này ta dám xuống phàm tính kế hãm hại ngài, cũng chỉ nghĩ ngài đã vĩnh viễn không thể trở về thượng giới..."
Thấy khó moi thêm lời, Bạch Chiêu Hoa khẽ lắc đầu, gọi người vào trói chặt gã, lại bịt mắt.Chuột tinh bị che mắt, tối tăm không thấy gì, lòng đầy nghi hoặc.
Lúc này trước mặt phàm nhân không tiện thi pháp thoát thân, chỉ nghe Bạch Chiêu Hoa lẩm bẩm mấy câu với gia nhân, sau đó gã bị người khiêng đi, cuối cùng nhét vào một chiếc hòm gỗ vừa đủ cho một người nằm.Chốc lát sau, bên cạnh lại bị ném vào vài thứ nhỏ nhỏ... cử động loạn xạ, dường như là vật sống?Gã không nhìn thấy, tay bị trói không chạm tới được, phản ứng đầu tiên nghĩ đến rắn.
Vừa định hỏi, trên nắp hòm "thịch" một tiếng, như thể đặt lên vật gì đó."
Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Tim hắn run lên từng nhịp.Sau một khoảng lặng ngột ngạt, đột nhiên vang lên tiếng cười quái dị của Bạch Chiêu Hoa từ trên truyền xuống: "Yên tâm đi, trong này đều là đồng loại của ngươi.
Từ nay mỗi ngày ta sẽ cho người canh giữ ngày đêm, ngươi đừng mong chạy thoát!
Đến khi ta cho ngươi uống chút xuân dược, chờ ngươi trong này sinh một ổ chuột con, đến lúc ấy ngươi có chạy cũng vô dụng.
Dù sao tránh vỏ dưa rồi cũng sẽ gặp vỏ dừa thôi!"
Quá độc ác!Trong khoảnh khắc, chuột tinh cảm nhận được ác ý chưa từng có.Trong lòng gã rối loạn như sóng gió, muốn mắng chửi thậm tệ, nhưng một luồng lực lượng đáng sợ từ trên áp xuống, dường như chỉ cần gã thất lễ nửa lời liền sẽ hồn phi phách tán.
Gã không dám, chỉ run cầm cập, siết chặt nắm tay: "Ngươi đã có pháp lực... vì... vì sao không trực tiếp giết ta?"
Ngoài kia Bạch Chiêu Hoa thoáng sững sờ —— pháp lực gì?Chuột tinh chịu không nổi, ôm đầu kêu rên: "Á!
Đầu ta đau quá...
đừng...
đừng tra tấn ta nữa... ta thật sự cái gì cũng không biết!"
Bạch Chiêu Hoa liếc nhìn chiếc hộp gỗ mới đặt trên hòm —— "xá lợi Bát Bộ Thiên Long" mà quán chủ Bạch Thủy quán tặng cậu.Rõ ràng, con súc sinh kia cảm ứng được pháp lực là từ đây mà ra.Cậu đảo mắt, khẽ nhấc chiếc hộp lên.Ngay tức thì, chuột tinh ngừng kêu thảm, chỉ còn hơi thở hổn hển.Cậu lại đặt hộp xuống.Tức khắc, bên trong vọng ra tiếng gào rú tựa lợn bị chọc tiết."
Á...
á á... tha cho ta!
Ta... ta thật sự không biết gì hết!"
Bạch Chiêu Hoa thoáng kinh ngạc.Lẽ nào đây thực sự là xá lợi của Bát Bộ Thiên Long?
Nhưng chuột tinh đã là linh sủng chính thống, cớ sao lại bị bảo vật thượng giới giày vò đến mức này?Nghi hoặc quá nhiều, tạm thời đành gác lại.
Cậu cầm lấy chiếc hộp, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc là ai đứng sau giở trò?
Nếu còn không nói..."
Cậu lại phát ra tiếng cười quái gở, "ngươi biết hậu quả."
Tư Mệnh ắt có liên quan, nhưng tuyệt đối không thể là kẻ chủ mưu.Bởi trên thượng giới còn có các vị Thần Quân, Đại Đế, ai dám tự tiện sửa đổi thiên mệnh, Bạch Chiêu Hoa tin Tư Mệnh không có gan ấy.Chuột tinh qua vài phen giày vò, suýt tưởng thân xác sẽ bị nghiền nát bởi sức mạnh kỳ dị kia, nghe câu hỏi của cậu liền òa khóc: "Tiểu nhân thật sự không biết gì...
Hôm ấy tinh quân bỗng lệnh cho ta hạ phàm, chỉ giao một nhiệm vụ —— giám thị ngài trong phủ Quốc Công..."
Không thành thật!
Bạch Chiêu Hoa thản nhiên đặt chiếc hộp xuống rồi quay người đi.Sau lưng, tiếng kêu thảm vang dậy: "Á... ta nói, ta nói!
Tinh... tinh quân nói, muốn ta truyền lời với ngài —— ngài không phải con ruột của Trần Quốc Công và Quốc Công phu nhân...
Ta đã nói hết rồi!
Ngoài ra thực sự không biết thêm gì nữa, tinh quân cũng không tiết lộ gì cả!
Nếu lời ta có nửa câu gian dối, nguyện bị thiên lôi đánh chết, hồn bay phách tán!"
Bạch Chiêu Hoa hiểu rõ, hạng linh sủng hạ đẳng này sợ nhất chính là thiên lôi.
Cậu liền nói: "Đã biết ít ỏi thế, ngươi càng vô dụng."
Chuột tinh run đến mức cả hòm gỗ cũng lắc lư: "Ta... ta có ích!
Ta có một bảo bối, xin hiến cho ngài, coi như tạ tội, xin ngài tha mạng!"
Bạch Chiêu Hoa nhướn mày: "Bảo bối gì?"
Chuột tinh vội vàng lấy lòng: "Như Ý Đồng."
Bạch Chiêu Hoa khẽ cười.Quả là vật hiếm.
Có được nó, dẫu cố nhân sau khi chuyển thế có đổi thay dung nhan, cũng dễ bề nhận ra.
Cậu mở hòm: "Đưa đây."
Chuột tinh thấy cậu dễ dàng nhấc hộp gỗ kinh khủng kia, lập tức thở phào, dè dặt đặt bảo vật vào tay cậu.Bạch Chiêu Hoa chăm chú quan sát —— đó là một khối ngọc tròn, như ngọc bội, thoạt nhìn chẳng khác ngọc thường, nhưng xúc cảm lại vô cùng ôn nhuận.
Cậu đang muốn cảm nhận linh lực trong đó, bỗng bàn tay nhẹ bẫng —— Như Ý Đồng đã chui thẳng vào cơ thể, chẳng thấy tung tích.Ở thượng giới từng quen, cậu biết đây chính là hành vi linh vật nhận chủ.
Nếu có pháp lực, cậu có thể tùy thời triệu hồi Như Ý Đồng.Như thế cũng tốt, tránh bị yêu ma ngấp nghé.Lúc này ngoài viện vang lên giọng Minh Trúc: "Thiếu gia, lão gia đã trở về, gọi ngài mau qua đó."
"Có chuyện gì?"
"Hồi thiếu gia, dường như vừa nói chuyện với phu nhân ít lời, liền muốn gặp ngài, bọn nô tỳ cũng không rõ."
Bạch Chiêu Hoa thầm hiểu ngay —— hẳn do buổi chiều cậu hỏi chuyện thân sinh khiến Hạ Lan Thư hoảng hốt, bèn nói lại với Bạch Hoành Thịnh.Cậu chỉnh lại tay áo, mở cửa dặn dò gia nhân: "Trông chừng hắn cho kỹ, ta sẽ về ngay."