Chương 54: Giải trí đến chết [HOÀN] – Cún con yêu em Tiếng gào thét gần như méo mó vang vọng khắp hành lang.Cùng với đó là âm thanh nhai nuốt khe khẽ, mùi máu tanh nồng đậm theo cánh cửa sắt khép hờ tràn ra ngoài – nơi đó chính là phòng huấn luyện của một thực tập sinh khác.Đàm Gian cố gắng đứng vững, nhưng âm thanh rợn người của từng thớ thịt bị xé toạc, bị nuốt chửng vẫn khiến em không dám nhìn về phía đó dù chỉ một lần.Chỉ có ánh mắt lướt qua vội vã khi đi ngang qua cửa phòng huấn luyện, em đã kịp nhìn thấy một vũng máu bẩn thỉu pha lẫn với những mảnh vụn cơ thể loang ra từ khe cửa.Đàm Gian bước vào thang máy đi lên tầng cao nhất.Kim loại lạnh lẽo bọc lấy em, không gian kín mít và băng giá khiến mọi nỗi sợ hãi như dồn ép lại một chỗ.
Nhưng cũng chính vì thế, từng chút từng chút một, em bình tĩnh trở lại.Lòng bàn tay em vẫn rịn mồ hôi lạnh, nhưng rất nhanh đã được người bên cạnh – Túc Dương nhẹ nhàng liếm đi.Đàm Gian nghe rất rõ tiếng phát thanh trong tòa nhà, và đột nhiên, em nhận ra."
Thực tập sinh cấp A cuối cùng đã chết."
Nhưng trong số những người có đồng đội mới, chỉ còn em và một thực tập sinh cấp A khác mà thôi.
Vậy thì... những thực tập sinh khác, những người không thể giành được "quyền huấn luyện viên"...Bàn tay và đôi chân em lập tức trở nên lạnh buốt.Bảo sao khi hệ thống thông báo nhiệm vụ, nó lại đặc biệt nhấn mạnh: "Phải tranh giành thành công."
Những con số màu lam rực rỡ vẫn không ngừng nhảy nhót trên màn hình phía trên, theo chiếc thang máy quan sát không ngừng đi lên, toàn bộ các tòa nhà phía dưới ngày càng nhỏ bé.Đàm Gian siết chặt đầu ngón tay, đến giờ phút này mới thực sự ý thức được rằng trong tòa nhà trống trải này, chỉ còn lại những vị huấn luyện viên, cùng với ba thực tập sinh cấp S còn sống sót....
Và cả cái thứ khổng lồ kia, sinh vật quái dị được ghép lại từ vô số thực tập sinh.Đầu óc em rối loạn vô cùng, nhưng trong đoạn phát thanh lúc chấm dứt, hệ thống đã nói rõ: "Tất cả thực tập sinh phải quay về ký túc xá, chờ đến khi buổi lễ bắt đầu."
Tựa như sự bình yên cuối cùng trước cơn bão, nó cho Đàm Gian một khoảng thời gian nhỏ để hít thở.Máu me trên tầng cao nhất sớm đã được lau dọn sạch sẽ, chỉ còn lại vài vệt bẩn trong góc, như muốn nhắc nhở rằng nơi này từng xảy ra một cuộc tàn sát đẫm máu.Đàm Gian cố gắng lấy lại tinh thần, đứng trước cửa phòng, kiễng chân xoa đầu Túc Dương như một lời tạm biệt.Nhưng Túc Dương lại đứng yên ngay trước cửa phòng em, đôi mắt đỏ nhạt cụp xuống, không có ý định rời đi.Đôi tai lông xù trên đỉnh đầu cậu ta cũng ủ rũ cụp xuống theo.Đàm Gian ngước mắt nhìn cậu ta: "?"
Túc Dương có vẻ hơi căng thẳng.
Vòng tay ôm lấy eo em, nhấc bổng em lên, ép em dựa vào cánh cửa.Đàm Gian hoảng hốt, theo phản xạ mà quấn chân quanh eo cậu ta."
Em... thấy... tóc đen, hôn anh."
"Ở ngay đây."
Túc Dương nói từng chữ một, đôi mắt đỏ nhạt ngập tràn sự bướng bỉnh, đôi tai thú bông xù áp sát vào má Đàm Gian, vành tai mềm mại cọ vào đôi môi đỏ hồng, khiến chúng càng thêm ửng sắc."
Em cũng muốn."
"Em hôn... tốt hơn hắn."
Trong đầu Đàm Gian như có một tiếng nổ vang dội.Lúc ấy, Yến Hợp đã trèo cửa sổ lẻn vào phòng em.
Hóa ra, ngay từ lúc đó, cặp mắt đỏ nhạt này đã lặng lẽ quan sát em.Cậu ta giữ chặt sau gáy em, cúi xuống hôn lên môi em.
Bàn tay to lớn luồn vào mái tóc mềm mại của em, từng chút, từng chút một nuốt chửng những tiếng rên khe khẽ của em.Không giống với nụ hôn trong phòng huấn luyện.Nụ hôn này mang theo một chút...Ghen tuông muộn màng.Một chú chó nhỏ không hiểu thế sự, cuối cùng cũng chậm rãi nhận ra rằng, nó không hề thích chủ nhân của mình thân thiết với một con chó khác.Mãi đến khi đôi môi em bị hôn đến sưng đỏ, tiếng mút mát quấn quýt trong hành lang mới dừng lại.Đàm Gian run rẩy đôi chân muốn đi vào phòng, lại bắt gặp Túc Dương vẫn ngây ngốc đứng trước cửa, đôi mắt toát lên vẻ mong chờ.Đôi môi em đỏ bừng, sưng tấy.Ngày mai là thời khắc kết thúc, em còn rất nhiều chuyện cần suy nghĩ.Em cau mày, chuẩn bị dạy cho cậu ta một bài học, bắt cậu ta quay về.Nhưng đúng lúc ấy, Túc Dương cúi xuống, cắn lấy đầu dây chuyền trên cổ mình, rồi treo nó lên chốt cửa phòng em, đôi mắt đỏ nhạt lóe lên ánh sáng, rõ ràng là đang muốn canh cửa cho em.Đàm Gian: "......"
Cậu ta biết rõ em rất dễ mềm lòng mà!!!Đàm Gian thở dài, bặm môi, đưa tay ấn lên trán Túc Dương."
Lần cuối cùng.
Vào đi""Chỉ được ngủ trên ghế sofa!"
Đôi tai trên đầu Túc Dương lập tức vểnh thẳng lên, ngay sau đó, cậu ta ưỡn ngực đi theo em vào trong ký túc xá.Vừa bước vào phòng ngủ, Đàm Gian đã thấy 001 đang giận dữ đứng trên tủ đầu giường, con búp bê mèo Ragamuffin mềm mại ngày nào giờ đã xù hết cả lông, đôi mắt xanh sắc lẹm trừng trừng nhìn chằm chằm vào Túc Dương phía sau em.Túc Dương không hề thấy chột dạ, vẫn thản nhiên bước tới, ngẩng cao đầu.Ánh mắt Đàm Gian đảo qua hai người bọn họ, rồi lập tức nghe thấy tiếng kêu oan giận dữ vang lên trong đầu.【Túc Dương trộm tôi đi, chỉ để chiếm phòng ngủ của cậu!!】【Cậu ta còn nói chỉ có cậu ta có vòng cổ!
Chỉ có cậu ta mới là con chó duy nhất được cậu công nhận!】001 nổi giận dựng cả sống lưng, bộ lông xù phồng lên một vòng.【Lúc biểu diễn trong rạp xiếc!
Cậu ta túm lấy tôi, hỏi tôi vì sao không có vòng cổ, có phải không thích không!
Rồi sau đó đem vòng cổ của cậu ta dí sát mặt tôi, khoe khoang 360 độ không góc chết!】Đôi mắt xanh của 001 ánh lên vẻ căm phẫn.【Chờ tôi trở lại không gian hệ thống, nhất định sẽ đổi cả đống vòng cổ!】【Đồ chó tâm cơ!】Đàm Gian: "......"
Em liếc nhìn Túc Dương lúc này đang ngoan ngoãn cụp đuôi, nằm phủ phục bên giường em.Cậu ta còn ngước đôi mắt đỏ nhạt lên nhìn em, sau đó vùi cả cái đầu vào giữa hai chân em mà cọ cọ.Rất ngoan.Một chút cũng không giống với điều mà hệ thống nói thích khoe khoang và xấu xa kia.Đàm Gian mím môi, khẽ nói: "Có khi nào là hiểu lầm không?"
001 nhìn em bằng ánh mắt chẳng khác nào đang nhìn một người chồng ngoại tình còn cố bênh vực tiểu tam.Chột dạ, Đàm Gian đưa tay sờ mũi, rất thông minh mà chuyển chủ đề.Em mở bảng hệ thống mà 001 từng đưa ra, trong khi Túc Dương đang tựa vào lòng em, còn Đàm Gian thì rũ mắt, nghiêm túc phân tích hướng đi của phó bản và những manh mối trong đầu.Em cắn nhẹ đầu bút điện tử, vẽ lên màn hình ánh sáng trước mặt."
Nếu công ty Y có liên quan đến việc cải tạo, hơn nữa, dựa vào những manh mối hiện tại mà nói, họ sẽ cung cấp 'tổ' cho những 'ngôi sao' được Barnum tuyển chọn ra.
Mà những 'ngôi sao' này sẽ luôn vắt kiệt giá trị công ty Y bằng đủ mọi cách..."
Đàm Gian cau mày, vẫn luôn suy nghĩ về điều cuối cùng – vấn đề mà em để tâm nhất."
Lúc đó hệ thống chủ đã cho tôi một gợi ý."
Em hạ giọng, đầu bút điện tử phát ra ánh sáng lấp lánh, vẽ một vòng tròn đỏ sẫm quanh từ khóa "công ty Y"."
Công ty Y là kẻ áp bức, đồng thời cũng là kẻ bị áp bức.
Vậy thì, những người bị công ty Y bóc lột là ai?"
"Không thể là thực tập sinh, vì bất kỳ ai trong số họ cũng có thể trở thành 'ngôi sao'."
Đàm Gian nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy u sầu, đầu bút trượt xuống theo quán tính, rồi bất chợt chạm vào một thứ gì đó cứng cáp và góc cạnh.Ngay bên cạnh tay em, một vết hằn đỏ in lên da.Là tấm áp phích rách nát kia!Đàm Gian nhanh chóng mở rộng tờ giấy ra.
Tấm áp phích trông càng cũ kỹ hơn, những dòng chữ máu ở mặt sau cũng khác so với trước đó, nhưng vẫn ken đặc và chồng chéo lên nhau, thoạt nhìn có phần rợn người.Đầu ngón tay em run rẩy khi lật mở nó.Có lẽ đây là phần kết ứng với màn thứ hai."
Dưới vô số ánh nhìn dõi theo, họ đã phát minh ra một trò chơi mới."
"Hãy để ta thuần hóa những 'ngôi sao' vĩ đại mới."
"Hình như tôi đang giết chết chính mình."
"Đừng nhìn tôi.
Đừng nhìn tôi.
Đừng nhìn tôi..."
Ký ức về những nhân viên văn phòng gào khóc cầu xin đừng bị sa thải, và hình ảnh những thực khách điên cuồng đổi kênh trên màn hình TV, đột nhiên lóe lên trong đầu Đàm Gian.Khuôn mặt nhỏ của em chợt cứng đờ.Em dường như đã tìm ra mảnh ghép cuối cùng của vòng lặp khép kín này ——[Khán giả.]Gần như ngay khoảnh khắc em nghĩ đến từ này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống liên tiếp vang lên bên tai.[Chúc mừng ký chủ!
Mức độ khám phá chân tướng đạt 70%!][Cuối cùng em cũng phát hiện ra bí mật của thành phố này ——]Những 'ngôi sao' được tạo ra để mang lại niềm vui luôn sống dưới ánh mắt dõi theo của 'khán giả'.
'Khán giả' vắt kiệt niềm vui từ các ngôi sao, đồng thời lại bị công ty Y bóc lột.
Còn để tạo ra nhiều 'ngôi sao' hơn, công ty Y lại trở thành nơi cung cấp năng lượng – một chiếc tổ ấm luôn nuôi dưỡng chúng.
Đến đây, thành phố của hạnh phúc đã hoàn thành một vòng lặp bi kịch.[Vậy thì, trong vở kịch sắp hạ màn này, tôi đang đóng vai trò gì?]Túc Dương vẫn tựa đầu trên đầu gối, còn gương mặt của Đàm Gian chợt trắng bệch.
Những điều hỗn loạn trước đó giờ đây cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.Trước đây, em cứ tưởng mình là một "minh tinh".Vậy nên, nhất định không được chạm vào sợi tinh thần của Yến Hợp và Murphy, nếu không, thanh tiến độ tượng trưng cho giá trị dị hóa sẽ điên cuồng tăng vọt.Nhưng lúc này, Đàm Gian bỗng bừng tỉnh ngộ.Em hoàn toàn không phải "minh tinh", em là "khán giả".Đó cũng chính là lý do Murphy cứ khăng khăng muốn nuốt chửng em, muốn biến em thành tổ của anh ta.
Bởi vì anh ta là "công ty", anh ta vắt kiệt khán giả để lấy năng lượng từ họ.Và trong màn thứ hai, em được giao nhiệm vụ thuần hóa Túc Dương.
Bởi vì trong vòng lặp khép kín này, kẻ áp bức "minh tinh" lại chính là "khán giả" – chính là em.Vậy nên, dù em chưa hề chạm vào sợi tinh thần của Murphy...Ngay từ khoảnh khắc em đeo vòng cổ lên cổ Túc Dương, giá trị dị hóa đã nhảy vọt lên 40%.Ngay từ đầu, em đã đi sai hướng rồi—Việc em cần làm hoàn toàn không phải là hoàn thành sân khấu, mà là phá hủy nó triệt để.
Một khi sân khấu được hoàn thành, Túc Dương sẽ trở thành "minh tinh" cuối cùng.Còn em sẽ trở thành kẻ mọc rễ trên sợi tinh thần, bị vắt kiệt niềm vui, chỉ biết vỗ tay một cách máy móc như một "khán giả" thực thụ.【Chúc mừng ký chủ!
Độ khám phá chân tướng đạt 100%!】【Xin ký chủ——】【Hãy trốn khỏi Barnum!】【Tàu liên hành tinh khởi động...】Kim đồng hồ lặng lẽ dịch chuyển từng giây từng phút.Bên ngoài cửa sổ dần chìm vào màn đêm đen kịt.
Đêm cuối cùng trước khi hạ màn, tựa như sợi dây cứu mạng cuối cùng của em.Giá trị dị hóa đã chạm mốc 60%.
Dù có ngốc đến đâu, em cũng hiểu rằng một khi giá trị ấy đạt 100%...Em sẽ biến thành một con quái vật ở thành phố B này.Giống như lời Murphy từng nói, vĩnh viễn ở lại, hòa làm một với anh ta.Không được, tuyệt đối không thể để sân khấu hoàn thành.Tất cả cơn buồn ngủ của Đàm Gian lập tức bay biến.
Nhưng ngay khi em định bật dậy, Túc Dương trên đầu gối chợt cong lưng, đôi đồng tử màu đỏ nhạt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cánh cửa.Em nghe thấy trong cổ họng Túc Dương phát ra tiếng gầm khẽ đầy đe dọa.Đó là tư thế sẵn sàng tấn công.——"Cộc, cộc cộc."
Tiếng gõ cửa vang lên giòn tan, không vội vàng cũng không chậm rãi.Đồng tử Đàm Gian co lại, ánh mắt chậm rãi di chuyển.Trên màn hình huỳnh quang, phản chiếu khuôn mặt tái nhợt mà tuấn tú của Murphy.Anh ta đứng sát vào cửa, đôi mắt xanh thẳm tựa đại dương lặng lẽ nhìn em, mang theo một sự bệnh hoạn khiến người ta rợn tóc gáy."
Tiểu Đàm, em có ở trong phòng không?"
"Anh mang chút đồ ăn vặt đến cho em này."
Giọng điệu vẫn ôn hòa, dịu dàng như mang theo sự quan tâm.
Nhưng từng sợi lông tơ trên người Đàm Gian đã dựng đứng.
Em nhìn thấy rất rõ...Ngoài khe cửa, sợi tinh thần màu vàng kim của Murphy đang lặng lẽ len lỏi vào trong.Không thể ra bằng cửa chính.Đàm Gian cắn môi, gương mặt tái nhợt."
Đi qua phòng tắm, ở đó có đường thông gió..."
Em quay đầu, khẩn trương nói khẽ.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Túc Dương nhạy bén lao đến, đè em xuống giường.Tấm đệm mềm mại dưới lưng lún xuống, Túc Dương ghì chặt vai em, theo quán tính lăn mấy vòng.Cũng vừa hay tránh khỏi sợi dây tinh thần đỏ rực đang vươn ra từ cửa phòng tắm."
Vợ vẫn tinh ý như vậy, thông minh lắm vợ yêu..."
Giọng nói trầm khàn vang lên.
Đàm Gian ngước mắt, đối diện với cặp mày sâu thẳm của Yến Hợp."
Tại sao không ở lại?"
"Vợ yêu, nếu em muốn trở thành minh tinh, anh có thể là tổ của em..."
"Em cũng có thể vĩnh viễn hưởng thụ niềm vui trên sợi tinh thần của Murphy..."
Đôi mắt sói màu lục biếc của Yến Hợp khóa chặt vào Đàm Gian, giọng nói đầy si mê: "Chúng ta sẽ mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau."
"Chẳng phải đó là cái kết chỉ có trong truyện cổ tích sao?"
Cổ tích cái con khỉ!Ngón tay Đàm Gian siết chặt đến tái nhợt, mắt mở to nhìn những sợi tinh thần đang dần chiếm cứ nửa cánh cửa phòng.Cánh cửa sắt vốn đóng chặt giờ đây cũng bị những sợi tinh thần mở ra hoàn toàn, mất đi phòng tuyến cuối cùng.
Sợi tinh thần màu vàng kim uốn lượn, điên cuồng tràn về phía em.— Họ muốn ngăn em rời đi.
Một khi bị những sợi tinh thần này bắt được, em chắc chắn sẽ bị ép buộc hoàn thành vở diễn.Ngón tay thon dài của Đàm Gian bấu chặt lấy bờ vai Yến Hợp, ánh mắt chăm chăm nhìn những sợi tinh thần đang điên cuồng lao đến.Thay vì trở thành quái vật hoàn toàn, chi bằng cược một lần!"
Túc Dương, nhảy!"
Đàm Gian nắm chặt vai Túc Dương, phía sau là ô kính trong suốt, yếu ớt.
Dưới cú va mạnh của bờ vai rộng, kính vỡ vụn, những mảnh nhỏ tung bay như những đốm sáng chói mắt duy nhất trong đêm tối.Túc Dương ôm chặt lấy Đàm Gian, cả hai lao xuống từ trên cao.Mùi xà phòng sạch sẽ trên người Túc Dương tràn ngập khoang mũi em, còn có cả hương gỗ rẻ tiền từ chai nước hoa mà cậu ta đã dùng toàn bộ gia sản để mua.Gió gào thét bên tai, Đàm Gian bám chặt vào ngực Túc Dương, được đôi bàn tay lớn che chắn bảo vệ đầu.
Em ngước nhìn, trong đôi mắt đỏ nhạt kia, chỉ có bóng hình duy nhất của em.Đàm Gian khẽ cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng."
Túc Dương, có phải cậu đã sớm biết rằng mình sẽ trở thành 'Minh tinh' không?"
Bị vắt kiệt, bị giam cầm vĩnh viễn, trở thành 'Ngôi sao' trên đài cao.Giống như tấm áp phích kia đã viết, bị nhốt trong ánh mắt người khác, diễn vở độc thoại dưới sự cô độc và đau đớn vĩnh hằng.Túc Dương ôm em càng chặt hơn."
Ừ, biết."
"Có anh ở đây, em không đi."
Chỉ cần trong đám khán giả có một ánh mắt của em, thì dù có bao nhiêu cái nhìn hướng về cậu ấy đi nữa—Cậu ấy cũng sẽ mãi mãi không thể thoát ra.Mặt đất ngày càng gần hơn, gió rít gào, nhưng giữa những sợi tóc rối tung vì gió, đôi mắt Đàm Gian lại sáng tựa sao trời.Em đặt tay lên chiếc vòng đỏ tươi nơi cổ Túc Dương, chốt khóa được nhẹ nhàng mở ra.
Đàm Gian cười rạng rỡ, khuôn mặt áp sát vào cậu ta, rồi đặt lên môi Túc Dương một nụ hôn khẽ khàng."
Túc Dương."
"Tình yêu của anh, không phải là một chiếc lồng."..."
Rầm!"
Một tiếng va đập vang trời, nhưng bên dưới lại là cảm giác mềm mại như bông vải, giảm đi phần lớn lực tác động.Đàm Gian được Túc Dương che chở trong vòng tay, chỉ cảm nhận được chấn động nhẹ.Những con rối bỏ đi chất thành một đống khổng lồ, tạo thành một chiếc nệm mềm mại.
Đàm Gian sững sờ, ngẩng đầu lên—Trên tòa cao ốc, Ảnh đế khoác trên mình bộ lễ phục đen, hai bàn tay đẫm máu, ngón tay mân mê chiếc bật lửa cổ xưa tinh xảo.Trong ca khúc cuối của Barnum, một tia lửa nhỏ bùng lên trên sợi tinh thần màu vàng kim, như châm ngòi một sợi dây dẫn lửa, ngọn lửa bắt đầu lan dọc theo sợi tinh thần, rồi nhấn chìm cả tòa nhà.Trên tay hắn ta còn cầm một cây violin bằng gỗ.
Cung vĩ kéo qua dây đàn, những tàn lửa lấp lánh.Đôi mắt màu vàng rực phản chiếu ánh lửa, tựa như mặt trời cuối cùng của đoàn xiếc Barnum.Mũi giày da gõ nhẹ theo nhịp, đó là nhịp điệu của điệu nhảy mà hắn ta từng khiêu vũ cùng Đàm Gian trên sân khấu.Cung vĩ càng lúc càng nhanh, mái tóc vàng kim rối tung làm mờ đi tầm nhìn.
Hắn ta dõi theo bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên, ngày càng xa dần.— Hắn ta đến từ một vòng lặp khép kín trước đó, và tại khoảnh khắc này, cuối cùng cũng đón nhận màn hạ màn thuộc về mình.— Hãy hò reo đi, trong thời đại mà sự giải trí đã đi đến cực điểm của nó.Ảnh đế xoay tròn, xoay mãi, cho đến khi cơ thể hoàn toàn bị ngọn lửa nuốt chửng.Hắn ta là con quỷ không thể trốn thoát, còn người hắn yêu, là đóa hồng bên ngoài chiếc lồng vàng.Tiếng nổ vang dội phía sau, ngọn lửa cuồn cuộn bốc lên, gần như thắp sáng toàn bộ bầu trời đêm của thành phố B.Đàm Gian nắm lấy tay Túc Dương, nhưng ánh mắt em còn rực sáng hơn cả biển lửa sau lưng.Hai người họ lao qua khu ngoại thành, chạy băng băng trên con đường đê dài miên man."
Túc Dương, cậu tự do rồi—"Làn gió sớm cuốn lời nói của Đàm Gian đi thật xa, thật xa.
Trên khuôn mặt thiếu niên vẫn còn vương tro bụi đen xám, nhưng ánh bình minh phía sau lưng đã phủ lên em một tầng ánh sáng ấm áp.Túc Dương sững sờ ngẩng đầu lên.Thiếu niên từ xa nở nụ cười với cậu ta, giống như cái ngày hôm ấy, em ngẩng cao cằm, đưa cho cậu ta một túi bánh mì còn nóng hổi.Ngọt lịm, phết bơ vàng cháy giòn.Tàu hỏa đỏ trắng rít lên, lao vút qua đường ray.
Túc Dương bước vào ánh nắng sớm mai, trong những ký ức đã nhạt nhòa, bỗng chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp thiếu niên.Trong con hẻm bẩn thỉu nhất của thị trấn Alpha, cậu ta chỉ là một kẻ lang thang tầng đáy xã hội.
Vì không có tiền đóng phí bảo kê, con chó nhỏ đã cùng cậu ta lớn lên bị người ta đánh chết ngay trước mắt.Cậu ta cũng suýt chết đói ngay trên con phố ấy.Cho đến khi thiếu niên xuất hiện, mang theo túi bánh mì và ánh mặt trời ban sớm—Lúc ấy, cậu ta mới có một thoáng ảo giác rằng mình vẫn còn thuộc về cõi đời này.Tàu hỏa xuyên tinh không lăn bánh về phía trước.
Đàm Gian bước lên bậc thang xoắn ốc, vịn tay vào lan can, ngoảnh đầu lại vẫy tay với Túc Dương.Cơn gió quét qua, Túc Dương chợt bừng tỉnh, lập tức lao người đuổi theo đoàn tàu, muốn bắt kịp người đang ở trong đó.Dưới ánh sáng chói lòa, Đàm Gian khẽ quay đầu, liền trông thấy người phía sau vẫn đang dốc hết sức chạy về phía mình.Em cố gắng vươn tay ra, chiếc vòng cổ nhỏ màu đỏ được ai đó ngậm trong miệng, nhẹ nhàng đặt lại vào lòng bàn tay em.Khung cảnh cuối cùng của thành phố B là ánh lửa ồn ào và hỗn loạn phía sau, bên ngoài đám cháy, đôi mắt dịu dàng màu đỏ nhạt của Túc Dương ngước nhìn em.
Chiếc vòng cổ trong lòng bàn tay em vẫn còn mang theo hơi ấm, như thể đang thì thầm với em rằng—Với một con cún nhỏ, tình yêu của em dành cho nó chưa bao giờ là xiềng xích.Cún nhỏ yêu em, vì vậy, chiếc vòng cổ nhỏ bé ấy chính là mái nhà nhỏ bé của nó.【Chúc mừng ký chủ đã thu nhận quái vật: Túc Dương】【Mức độ khám phá thành phố B: 100%】-----------------------------Tròn 3800 từ cho Chương cuối của thành phố B (◉Θ◉) Truyện đúng kiểu motip "Em lấp lánh một cái, Anh say cả một đời


"(‾◡‾) Rất chữa lành

Tạm biệt Lancelot, Yến Hợp, Murphy, Ảnh Đế, Túc Dương.
Tạm biệt thành phố B.