- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,528
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 99 : Thành phố B
Chương 99 : Thành phố B
Chương 50: Giải trí đến chết【23】 – Tôi sẽ bắt nạt em sao? (1) 【Chúc mừng ký chủ đạt 20% độ khám phá sự thật!】【Gánh xiếc Barnum thế kỷ trước từng có những màn biểu diễn xiếc ngoạn mục nhất ở toàn thành phố B, cùng với những vở kịch kỳ ảo nhất!
Dù "Ảnh Đế" đã mở ra một kỷ nguyên mới, nhưng cuộc thi tuyển chọn "Barnum" hàng năm vẫn tái hiện ánh hào quang rực rỡ của gánh xiếc năm nào!】【Đánh giá nhiệm vụ sân khấu: Ký chủ cần duy trì điểm số trên 80!
Đồng thời hoàn thành cả vở kịch lẫn màn trình diễn xiếc!】【Lưu ý: Chỉ có ba người được chọn thành công, điều này đồng nghĩa với việc có thể "bằng mọi thủ đoạn" để hạ điểm số của người khác đấy nhé~】Dòng chữ chú thích nhỏ phía sau thế nào cũng toát lên một sự ác ý dày đặc.Cổ tay gầy mảnh của Đàm Gian vẫn bị trói vào chiếc lồng sắt.
Em co hai chân gầy guộc lại, ngồi trong lồng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài – nơi có một nhóm người đang bàn luận về giá trị của em.Dựa vào nội dung cuộc trò chuyện của họ, Đàm Gian mơ hồ nhận ra nhóm người này chính là những kẻ được gọi là "tầng lãnh đạo" của gánh xiếc Barnum.
Bọn họ đang thương lượng về màn ra mắt đầu tiên của em."
Có thể để cậu ta đi theo Ảnh Đế, dù sao Ảnh Đế cũng có thể biến thành bất cứ ai.
Con rối của hắn ta, thuật dịch dung của hắn ta đều đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa."
Một con rối lên tiếng với giọng điệu bỡn cợt.Murphy khẽ cười lạnh, gương mặt vô cảm: "Không cần, tôi có thể tự huấn luyện em ấy."
"Sao có thể làm phiền đến Đoàn trưởng chứ?
Ảnh Đế là ngôi sao sáng giá nhất của Barnum, hắn ta nhất định có thể đào tạo cậu ta thành một kẻ đa tình và ngoan ngoãn."
"Như 'mẹ nhỏ' ư?"
"Có khi là 'vợ nhỏ' đấy."
"Giống như mẹ nhỏ xinh đẹp nhất của Barnum, hoặc giống như người vợ xinh đẹp bị Ảnh Đế nhốt trong lồng sắt.
Vở kịch này chắc chắn sẽ bán chạy lắm đây!"
Murphy nghe bọn họ bàn tán, hết người này đến kẻ khác tranh luận về số phận của Đàm Gian.
Khuôn mặt anh ta vốn luôn điềm tĩnh, nay đã đen kịt như đáy nồi.Tư chất quý tộc được giáo dục kỹ lưỡng không cho phép anh ta văng ra những lời chửi bới, chỉ có thể khoanh tay lại, lạnh lùng nhìn đám "Ảnh Đế" khoác trên mình lớp da con rối kia.Lý do mà bọn họ được gọi là Ảnh Đế, là vì kẻ được mệnh danh như vậy chính là con trai của ác quỷ nổi danh trong gánh xiếc Barnum thế kỷ trước.Một người hoàn mỹ đến mức đáng sợ, một con rối sư có kỹ nghệ tinh xảo bậc nhất.Hắn ta một mình có thể chống đỡ cả một vở kịch.Hắn ta có thể là bất kỳ ai, hắn ta có mặt ở khắp nơi.Giống như ngay lúc này đây.Murphy không hề bỏ qua những sợi tơ vặn vẹo phía sau những con rối kia.Đầu ngón tay anh ta gõ chậm rãi lên mặt bàn, chỉ khi Đàm Gian bất chợt lên tiếng, nhịp gõ mới lỡ mất vài nhịp.Thông báo từ hệ thống kéo Đàm Gian trở về thực tại, ra khỏi màn kịch vừa bất ngờ mở ra trước mắt.
Khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp vẫn còn tái nhợt, đôi ngón tay thon gầy khẽ siết chặt song lồng, cổ tay vẫn bị quấn trong lớp băng mỏng.Em cau mày, trông mong manh, nhưng cũng đẹp đến mức yêu dị.Rõ ràng nhìn như một con mồi bị nhốt trong lồng, mặc người chém giết, thế nhưng mỗi khi em cử động hay lên tiếng, mọi ánh mắt lại bị em cuốn theo một cách vô thức.Em dễ dàng nắm giữ sự chú ý của tất cả bọn họ.Đàm Gian mím môi, trong đầu hiện lên thông báo của hệ thống khi nãy, cùng với cái tên "Ảnh Đế" mà đám người này liên tục nhắc đến.Em cẩn trọng mở miệng, giọng nói khẽ khàng: "Ảnh Đế...?"
"Là ai...?"
Câu hỏi rụt rè còn chưa kịp thốt ra, tiếng nổ vang trời của pháo hoa khổng lồ bất chợt vang lên trên đỉnh đầu.Sau ánh chớp trắng xóa chói lòa, căn phòng vốn u tối bỗng rực sáng khi tấm rèm dày nặng từ từ được kéo sang hai bên.Từ pháo hoa nứt vỡ, muôn ngàn cánh hoa giấy rực rỡ sắc màu tung bay.
Dưới rèm sân khấu, tất cả đèn tụ quang đồng loạt bật sáng theo tiếng "tách" khô khốc.Đàm Gian bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt, vô thức đưa tay xoa nhẹ.Ở trung tâm vòng sáng, trên ngai vàng, một người đàn ông ngồi đó, gương mặt được tô vẽ bằng lớp dầu màu rực rỡ, chiếc mũ chóp cao kiêu kỳ đội trên đầu, đầu ngón tay giăng mắc vô số sợi tơ mảnh.Dưới lớp hóa trang quái đản, có thể lờ mờ thấy gương mặt hắn ta đẹp đến mức mang theo một vẻ tà mị khó tả.
Hắn ta mỉm cười rạng rỡ, nụ cười ấy bị vẽ lên đầy khoa trương, hướng về phía Đàm Gian, khẽ ngả mũ cúi chào.Những gam màu quái dị loang lổ trên da thịt hắn ta, khiến cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì một màn kịch câm hoang đường.Hắn ta cúi người, nụ cười vẫn giữ nguyên, nhưng ánh mắt lại như móc chặt vào Đàm Gian, không rời một giây.
Đôi môi kia được tô bằng thứ dầu đỏ đậm, khiến nụ cười ấy trở nên có phần quỷ dị.Như đang hồi đáp lời Đàm Gian, hắn ta bất ngờ giang rộng hai tay, ánh mắt xa xăm nhưng lại nhắm thẳng vào em."
Ảnh đế là tôi, cũng có thể là bất cứ ai bên cạnh em."
Pháo hoa giấy sắc màu rơi rải rác khắp nơi, một dải nhẹ nhàng lướt qua ánh mắt em, rồi khi em còn đang ngây người ngước lên, chạm tay đón lấy dải lụa ấy—"Phụt."
Một bông hồng nở rộ trong tay em.Những cánh hoa run rẩy rơi xuống, vương chút sương long lanh, cùng với đó là giọng nói biếng nhác, mang theo âm điệu quái đản."
Tách...
Tách..."
Tiếng giày da chạm mặt sàn vang lên, giòn tan, gần trong gang tấc.Thanh âm trước đó còn ở sau tấm màn, không biết từ lúc nào đã trượt sát bên tai, mang theo chút hương thơm thoang thoảng.
Mùi hương ấy như thể trầm hương quý tộc được ướp kỹ, vương vấn mãi không tan.Cơ thể Đàm Gian cứng đờ, bàn tay đang bám vào lồng sắt bất giác siết chặt, định lùi về phía sau.
Nhưng lớp sa mỏng trên mu bàn tay em lại bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nâng lên.Giọng nói mang theo ý cười khẽ khàng cất lên, mang theo một chút trêu ghẹo, quyến rũ—Người rối kia, kẻ không ngừng la hét rằng em có thể trở thành "cô vợ nhỏ xinh đẹp" của ảnh đế, chẳng biết từ bao giờ đã mở ra đôi mắt màu lưu ly lấp lánh ánh vàng.Ngay sau đó, khuôn mặt còn nguyên lớp trang điểm dầu màu ấy chợt áp sát, nụ hôn rơi xuống lòng bàn tay em."
Chào em, bảo bối."
"Hãy cẩn thận phía sau."
"Ảnh đế có thể xuất hiện bên cạnh em bất cứ lúc nào."
Chỉ trong chớp mắt, lòng bàn tay em đã bị in lên một dấu son đỏ thẫm.
Cổ tay em bị ảnh đế nắm lấy, kéo nhẹ vài cái như đùa giỡn, rồi bàn tay hắn ta đặt lên vai em, vờn nhẹ như trêu đùa con mồi.Dây xích trên lồng sắt đột ngột bị siết chặt, phát ra tiếng "kẽo kẹt" nặng nề, thay đổi phương hướng.Trước mắt Đàm Gian bỗng chốc hiện ra vô số đạo cụ—Có những cây roi da vương vết máu, vòng cổ bằng kim loại, chiếc giường sắt được thiết kế để trói chặt tứ chi thành hình chữ X..."
Nhìn xem, đoàn trưởng đã chuẩn bị cho em bao nhiêu món quà thú vị."
"Cả chiếc lồng này cũng vậy."
Đôi mắt vàng óng của ảnh đế hơi nheo lại, giọng điệu lười biếng nhưng lại chứa chút sắc bén, mái tóc vàng dưới ánh đèn chói lòa trở nên rực rỡ lóa mắt.Hắn ta giơ ngón tay, thản nhiên nhấc nhẹ dải lụa mỏng đỏ thẫm đang buộc quanh cổ tay Đàm Gian, giọng nói mang theo sự ác ý đầy thích thú."
Và cả dải lụa đỏ quê mùa này nữa."
Con ngươi Đàm Gian khẽ co lại.Em cứ tưởng đây chỉ là một buổi dựng cảnh cho vở kịch mở màn, tất cả chỉ là một phần chuẩn bị theo yêu cầu của vở diễn.Nhưng...
điều này thì liên quan gì đến Murphy?Hàng lông mày thanh tú của em hơi nhíu lại, chưa kịp mở miệng thì cánh tay ôm lấy em đã bật ra tiếng cười khe khẽ, như thể đoán trước được thắc mắc trong đầu em."
Vở kịch của Barnum lần này được dựng lại để tái hiện thời kỳ huy hoàng trước kia.
Nhưng để giúp các diễn viên nhập vai hơn, chúng tôi có điều chỉnh một chút dựa trên trạng thái của từng người."
Ánh mắt vàng kim của ảnh đế lướt qua những dụng cụ bày la liệt, giọng nói trầm thấp mang theo chút thâm trầm."
Đây chính là thứ mà cậu ta khao khát...
Một đoàn trưởng có thể tự do định đoạt thành viên của mình."
"Cần tôi giới thiệu từng món cho em không?"
"Chiếc giường kia có thể giúp em dễ dàng mở rộng chân hơn, còn cây gậy ngọc này—"Hắn ta cười híp mắt, đầu ngón tay trượt qua eo em, nhẹ nhàng vẽ một đường, rồi thản nhiên bật ngón tay búng nhẹ lên bụng em."
Không biết có vừa không nhỉ?"
Như thể bị vạch trần bí mật sâu kín nhất, sắc mặt Murphy lập tức sa sầm.Ngón tay hắn ta siết chặt, nổi cả gân xanh trên mu bàn tay.Đôi mắt xanh thẳm tối sầm lại, ánh nhìn sắc lạnh hướng về phía người đàn ông tóc vàng trước mặt.Ảnh đế luôn kiếm tìm khoái cảm từ mọi chuyện—vẫn như mọi khi, cực kỳ đáng ghét.Murphy cười lạnh, khẽ nhếch môi, đáp trả đầy mỉa mai: "Ngồi đợi sau tấm rèm lâu lắm rồi nhỉ, quý ngài Ảnh đế?
Đợi đến khi con mồi thực sự tò mò mới chịu xuất hiện, rồi rầm rộ bày trò pháo hoa hồng rực này sao?"
Anh ta nhướng mày, nhếch môi cười một tiếng: "Thật là một vở kịch tầm thường đến mức đáng khinh."
Ảnh đế vẫn không rời mắt khỏi Đàm Gian, nụ cười tô son đỏ rực trên môi vẫn duy trì nguyên vẹn.Lồng sắt của Đàm Gian giờ đã treo lơ lửng giữa không trung, còn hắn ta thì ngồi vắt vẻo trên đó, hai chân bắt chéo, bàn tay nhàn nhã chống lên mép lồng."
Thế à?"
"Đoàn trưởng, tôi nhắc nhở anh một chút—""Tiếp theo chính là màn diễn giữa tôi và mỹ nhân phương Đông này."
Ảnh đế giang rộng hai tay, xung quanh hắn ta, đám người rối đồng loạt xông lên, tách Murphy ra khỏi căn phòng."
Vậy nên, mời anh—""Biến khỏi vở kịch tầm thường của tôi đi!"
"Ầm!"
Người rối bên cạnh Murphy đồng loạt nổ tung thành từng đóa huyết hoa, cú sốc mạnh đến mức cả căn phòng rung chuyển, rồi lại nhanh chóng trở về tĩnh lặng....