Tâm Linh [ĐAM MỸ] - ÂM DƯƠNG PHU PHU

[Đam Mỹ] - Âm Dương Phu Phu
Chương 40: Kết cục?


Âm phong từ bên ngoài không ngừng thổi tới, lạnh tới mức khiến cho tôi phải run cầm cập, thế nhưng trái lại trong lòng lại kích động muốn hét lên thật to.Vương Nhất Bác, à không, Vương ca lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Hà cùng Vương Tiểu Viện đang quỳ dưới đất, sau đó ngước mắt nhìn lên Vương phu nhân, con ngươi đỏ lòm phát ra thứ ánh sáng yêu dị."

Con còn tưởng là mẹ đã từ bỏ được ý nghĩ muốn bảo vệ thằng rác rưởi kia."

Vương phu nhân đứng thẳng người dậy, cúi đầu xuống, mái tóc dài phủ kín lên gương mặt của bà ấy, thân thể bắt đầu run rẩy, "Con sẽ không bắt được nó, sẽ không bắt được."

Giọng của Vương phu nhân nhẹ nhàng từ tốn, đầu cũng chầm chậm ngẩng lên, đôi mắt bỗng nhiên khôi phục trở lại như bình thường, không còn vẻ doạ người nữa.Bà ấy cười khẽ, sắc mặt hiền từ, nhẹ lắc đầu, "Nhất Bác, con sẽ không tìm được em trai của con đâu.

Tha cho nó đi, có được không?

Con vẫn luôn rất nghe lời mẹ mà."

Vương ca chầm chậm bước về phía trước, đứng ở bên người Vương Tiểu Viện.Giờ khắc này Vương Tiểu Viện vẫn đang mê luyến tựa lên người Trần Hà, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với mọi thứ xung quanh.Trong miệng không ngừng lẩm bẩm, "Anh cả, anh cả."

Vương ca hơi ngồi xổm người xuống, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt đầu cô.

Cứ mỗi lần được vuốt đầu, mắt của Vương Tiểu Viện lại dần được khép lại, tựa hồ ngủ thiếp đi.

Mà Trần Hà quỳ bên cạnh cũng như trút được gánh nặng mà thở hổn hển mấy hơi, hai tay chống xuống đất, ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác."

Đó là Vương Nhất Bác, không phải con."

Vương ca ngẩng đầu lên, khẽ nhếch khoé miệng, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn."

Sự tồn tại của con, chính là để tự tay làm thịt cái thằng rác rưởi kia."

Vương phu nhân mỉm cười lắc đầu, đột nhiên quay phắt về phía tôi.Tim tôi thót lại!Chết mẹ rồi!Tôi còn chưa kịp chạy tới chỗ Vương ca thì phía sau lưng đã lạnh toát, cả người tôi bị hút trở lại.Ngón tay lạnh lẽo khô đét của Vương phu nhân tóm lấy bờ vai tôi, đau đớn lập tức truyền tới.Nghiêng đầu nhìn thì thấy được ngón tay của Vương phu nhân đã cắm vào bên trong da thịt.

Tai tôi thậm thí còn nghe được cả tiếng rách toạc.

Máu ào ào chảy ra, thấm ướt cánh tay phải của tôi.Mồ hôi như hạt đậu lăn từ trên trán chảy xuống, không cần nhìn cũng biết, nhất định là dáng vẻ lúc này của tôi trông khó coi lắm."

Agr!"

Tôi nhất thời không nhịn được gầm khẽ một tiếng.Sắc mặt của Vương ca cũng không được dễ chịu gì cho cam."

Nhất Bác, Vương gia chỉ còn lại duy nhất Nhất Duy, con hãy nghĩ tới cha của con, chẳng lẽ con nhẫn tâm để Vương gia mà ông ấy đã gầy công xây dựng bị huỷ diệt hay sao?"

"Cái ngày A Viện bị phát điên, Vương gia vốn dĩ cũng đã bị huỷ diệt rồi."

"Vậy nó thì sao?

Con bỏ được nó không?"

Vương ca lạnh lùng nhìn Vương phu nhân, không lên tiếng.Vương phu nhân đột nhiên giơ bàn tay phải của tôi lên."

Aaaa!"

Má nó, đau chết ông mất!Vương phu nhân bất thình lình liếm máu trên trên mu bàn tay tôi."

Trời sinh dương thể, quả nhiên không tầm thường.

Ta cho là con sẽ ăn nó, không ngờ con lại nhịn được lâu như vậy.

Xem ra, nó thật sự rất quan trọng đối với con."

Vương phu nhân cười lạnh, giương mắt nhìn Vương ca.Vương Nhất Bác nghe vậy, hừ cười một tiếng, "Tốt hơn hết là mẹ đừng có khiêu khích con.

Con không phải là Vương Nhất Bác, tất cả những việc mẹ đang làm ra trên thân thể của cậu ấy, con sẽ ở trên người thằng phế thải kia đòi lại gấp ngàn gấp vạn lần."

Con ngươi đỏ lòm của Vương ca biến chuyển thành màu đen.

Sau đó anh từ từ đứng dậy."

Con cứ ngỡ là mẹ sẽ giấu thằng rác rưởi kia ở nơi nào đó bí hiểm lắm."

Đôi con ngươi của Vương Nhất Bác tối lại mấy phần, bờ môi bợt bạt khẽ kéo lên"Thằng rác rưởi kia trước đây cũng chỉ biết đắm mình trong rượu, qua bao nhiêu năm, không ngờ vẫn chỉ là một đống phế thải như cũ."

Vương phu nhân nghe vậy, sắc mặt dần đông cứng lại.Vương ca nhắm mắt, khẽ ngửi một cái.Lúc mở mắt ra, đồng tử đã trở về màu đỏ, vẻ yêu dị càng tăng thêm, "Tìm thấy nó rồi."

Vương phu nhân lập tức buông tôi ra, bay vọt ra ngoài.Tôi đau đến độ không đứng vững nổi, suýt chút nữa thì ngã chổng vó.Vương ca lập tức đưa tay đỡ lấy, ôm tôi vào lòng.Tôi ngẩng mặt nhìn, thấy được Vương ca đang cau mày kiểm tra thương thế của tôi.Tôi dùng tay còn lại nắm chặt lấy cánh tay của anh."

Đau lắm à?"

Tôi lắc lắc đầu, chắc là "cũng chỉ" đau hơn so với lúc sinh nở có một tẹo."

Đáng lẽ em không nên đi cùng Vương Nhất Bác tới đây."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, "Có ý gì?"

"Nếu là ta, ta sẽ giết chết Vương Tiểu Duy trước khi em tròn hai mươi tuổi, sau đó sẽ lập tức chạy về."

Hả?!"

Vương Nhất Bác chưa bao giờ làm trái với ý của mẹ anh ta, anh ta vẫn luôn là một "đứa con ngoan"."

Trần ca cười lạnh."

Anh thật sự muốn giết Vương Nhất Duy?"

Vương ca không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn về phía Trần Hà.Vương Tiểu Viện vẫn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.

Trần Hà nhìn Vương Nhất Bác, trầm giọng gọi một tiếng, "Đại thiếu."

"Đưa A Viện trở về.

Tối nay đừng bước ra ngoài nữa."

Trần Hà nghe vậy, nhẹ gật đầu một cái, rồi lại đầy thâm ý mà nhìn Trần ca.

Sau đó mới ôm chặt lấy Vương Tiểu Viện đi ra ngoài."

Anh làm tốt lắm."

Trần Hà dừng bước, không quay đầu lại."

Tạ ơn đại thiếu."

Sau đó sống lưng thẳng tắp ôm Vương Tiểu Viện rời khỏi."

Tiếp theo anh định làm thế nào?"

Vương ca nhìn tôi, "Tìm Vương Nhất Duy."

"Vương phu nhân đã đi mất, anh có chắc là sẽ tìm được anh ta không?"

Vương ca vẻ mặt thần bí lắc lắc đầu, "Nó không trốn thoát được khỏi lòng bàn tay của ta đâu."

Vương ca lần thứ hai đưa tôi trở lại trước cửa phòng Vương phu nhân, giờ khắc này bên trong phòng chỉ toàn một màu đen kịt.

Cửa phòng mở rộng, trông chẳng khác nào một con quái vật đang ngoác lớn cái miệng như chậu máu của mình ra.Âm phong thấm vào tận xương tuỷ đang không ngừng thổi ra từ bên trong, lạnh đến run người.Chỉ trong chốc lát, một bóng đen đột nhiên bay ra.Tôi nhìn kỹ lại, hoá ra đó là Vương phu nhân đầu bù tóc rối.

Bà ấy mang theo vẻ mặt điên cuồng đứng trước chúng tôi, hai mắt đỏ lòm, răng trắng muốt"Nó ở đâu rồi?

Con đưa nó đi đâu rồi?!"

Tôi kinh ngạc nhìn Vương ca.Chỉ thấy anh ấy đang không chút cảm xúc nhìn thẳng vào Vương phu nhân, không hề bị lay động dù chỉ là một chút trước sự điên cuồng doạ người của bà ấy."

Con đã nói rồi, mẹ không giấu được nó đâu."

"Con đã làm gì nó?

Con đã làm gì với con trai của ta rồi?!"

Vương phu nhân khàn giọng rống lên, gương mặt tái nhợt, từ khoé mắt dần hiện lên những mạch máu màu đỏ, từ từ làn rộng ra khắp gương mặt.Tôi khiếp sợ lui về sau."

Trả nó lại cho ta, trả nó lại cho ta!"

Vương phu nhân duỗi cánh tay quắt queo của mình ra, chầm chậm tiến tới gần Vương Nhất Bác.Vương ca đứng thẳng tắp, lạnh mắt nhìn bà ấy."

Mẹ nên trông thấy được vẻ mặt của nó lúc ấy, thật sự quá thú vị.

Chỉ tiếc là mẹ lại tới hơi trễ một chút."

Vương ca nhếch miệng, trêu tức nhìn Vương phu nhân.Nghe thế, Vương phu nhân dừng bước lại, sững sờ nhìn Vương Nhất Bác."

Nó bị con làm thịt rồi."

Vừa nghe hết câu, Vương phu nhân lập tức hét to một tiếng, ngửa mặt lên trời, bắt đầu gào thét kêu rên.Thanh âm kia sắc nhọn như có lưỡi dao đang cắm thẳng vào hai lỗ tai tôi.

Tôi mau chóng bịt tai, đầu phát ong.Tôi cùng Vương Nhất Bác đều thấy được vẻ mặt đầy thống khổ của Vương phu nhân.

Huyết lệ đỏ tươi chậm rãi chảy ra khỏi hốc mắt bà ấy.Càng đáng sợ hơn chính là, trán của bà ấy đột nhiên xuất hiện hai cái sừng cong nhọn màu đen, chúng phá thủng da thịt của bà ấy chồi ra ngoài, độ dài cũng phải cỡ mười tấc."

Bà ấy làm sao vậy?"

Tôi sợ đến nỗi tay chân lạnh toát."

Bà ấy đang biến đổi."

Vương ca cau mày đáp."

Không dưng anh chọc giận bà ấy làm chi!"

Tôi tức đến nổ phổi.Hàm răng của Vương phu nhân cũng càng lúc càng dài ra, lòi hẳn ra bên ngoài, thậm chí chọc nát môi bà ấy, máu tươi đầm đìa rỏ từng giọt xuống mặt đất.Đồng tử nhỏ bằng mũi kim đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn chừa lại lòng trắng, thế nhưng lòng trắng lúc này đây cũng đã bị biến đổi thành màu đỏ sậm."

A!!!"

Vương phu nhân ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, sau đó lập tức bổ nhào về phía Vương ca!

.
 
[Đam Mỹ] - Âm Dương Phu Phu
Chương 41: Chấm dứt


Hai mắt Vương phu nhân đỏ lòm như quái vật, gào thét bổ nhào về phía chúng tôi.

Tôi sợ hãi nhảy ra phía sau.

Vương ca đứng chắn trước người tôi, "Trốn qua một bên đi."

"Vâng."

Không đợi Vương phu nhân kịp nhào tới đây, tôi lập tức chạy thẳng tới góc tường.

Vừa quay người lại một cái, lập tức thấy được gương mặt trông đến phát khiếp của Vương phu nhân đang phóng to ngay trước mặt mình!

Bà ấy mở cái miệng lớn như chậu máu, phát ra những tiếng thét gào khản đặc.

Tôi sợ tới nỗi lông trên người dựng thẳng đứng cả lên, tôi bèn theo bản năng nhắm tịt mắt lại.

Đau đớn trong dự đoán không có xảy ra, tôi mở mắt ra nhìn thì thấy được Vương ca đang kéo chân Vương phu nhân, cản bà ta lại.Tôi ôm ngực thở hồng hộc, trong lòng sợ hãi không thôi.

Vương ca nắm lấy hai tay Vương phu nhân, vặn ngược lại, ghìm chặt bà ta từ phía sau.Vương phu nhân quay đầu lại, hung tợn làm động tác cào xé về phía Vương ca.Lúc này lý trí của bà ấy đã hoàn toàn biến mất, không nhận ra được bất cứ người nào.Bà ấy vừa cắn vừa phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.Màu đỏ trong mắt Vương ca như rực lên, tựa hồ đang muốn nuốt chửng Vương phu nhân vào bụng."

Nhất Bác" Tôi hét về phía anh.Tôi không thể để cho anh ấy ăn Vương phu nhân được!Vương ca ngước lên nhìn tôi, trong mắt tràn đầy mùi máu tanh tàn bạo."

Anh không thể ăn bà ấy."

"Bà ấy là mẹ của Vương đại thiếu gia, cũng chính là mẹ của anh."

Vương phu nhân nghe vậy, bỗng hét lớn lên, "Không, mày không phải con trai tao!

Mày không phải!

Mày trả Nhất Bác Nhất Duy lại cho tao...Trả lại cho tao!"

Ánh mắt Vương phu nhân tràn đầy vẻ bi ai, càng nhìn tôi lại càng có chút không nỡ."

Vương phu nhân, anh ấy chính là con trai của bà.

Bà cũng hiểu rõ vì sao Vương Nhất Bác lại biến thành dáng vẻ như thế này mà."

Tôi đứng cách đó không xa nhìn bà ấy, trong lòng chỉ cảm thấy hoang đường đến nực cười."

Bà cho rằng giữ được Vương Nhất Duy là có thể giữ được Vương gia?

Giao Vương gia vào tay một kẻ không bằng heo chó như vậy, Vương gia còn có thể chống đỡ được thêm mấy năm?"

Vương phu nhân thống khổ nhắm nghiền hai mắt, bà ấy muốn giãy dụa, thế nhưng lại bị Vương Nhất Bác ghìm chặt lấy.Vương ca lạnh lùng nhìn bà ấy, không nói một lời, trong mắt tràn đầy vẻ hờ hững.

Ở trong lòng anh, người phụ nữ này không xứng đáng làm mẹ."

Trả lại Nhất Duy đây, trả lại đây!"

Vương phu nhân đột nhiên gào lên, thân thể bỗng cuộn lại, thoát ra khỏi khống chế của Vương ca, sau đó trôi nổi giữa trời, tàn bạo nhìn xuống Vương ca."

U mê không tỉnh."

Vương ca hừ lạnh một tiếng.Vương phu nhân giương nanh múa vuốt, chuẩn bị tư thế như muốn vọt tới trước mặt Vương ca, ai ngờ lần này bà ấy chỉ lướt người đi, thoắt biến mất tại chỗ.Không chờ tôi kịp phản ứng lại, Vương ca đã hô to một tiếng, "Tiểu Tán!"

Ngực tôi đau xót!

Cúi đầu xuống, liền trông thấy được một bàn tay đang cắm xuyên vào trong ngực mình.Tôi khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn Vương phu nhân đang cười gằn đứng ngay trước mặt mình."

Tao muốn để cho cả lũ chúng mày phải chôn cùng với Vương gia!"

Tôi lảo đảo lùi lại mấy bước, không thể tin nổi mà nhìn Vương phu nhân.

Cả người từ từ ngã xuống."

Tiểu Tán!"

Hai mắt tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, gương mặt Vương Nhất Bác nhoè dần, từ từ chìm vào bóng tối.Trong bóng tối, tôi tựa hồ đang đứng ở một chỗ.Xung quanh lặng như tờ, tôi mở mắt ra, đưa tay lên nhưng lại không thấy rõ được năm ngón.Tôi thầm hốt hoảng, đây là đâu?"

Vương Nhất Bác!

Vương Nhất Bác!"

Vẫn lặng thinh, không một tiếng động.Tôi chết rồi sao?

Chẳng lẽ đây lại là âm tào địa phủ?Mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống thái dương.Xa xa bỗng nhiên xuất hiện một điểm sáng, tôi mừng thầm, chạy về phía đó.Điểm sáng ngày càng gần, tôi vốn tưởng đó là lối ra, nào ngờ ở đó chỉ có một người đang nằm.

Tia sáng màu trắng từ phía trên rơi xuống người, rọi sáng gương mặt của cậu ấy.Tôi cẩn thận tiến lên ngó thử.Lập tức hít một ngụm khí lạnh, "Má!"

Đây chẳng phải là tôi đấy sao?"

Tôi" nằm dưới đất, mặt mũi trắng bệch, không chút huyết sắc, trông chả khác nào một cỗ tử thi.Toàn thân tôi ướt sũng mồ hôi lạnh, hai mắt mở to nhìn "tôi" kia."

Này!

Này!"

Tôi đi quanh "tôi" một hồi lâu, phát hiện lồng ngực "tôi" tựa hồ vẫn còn đang khẽ phập phồng.Tôi vội kích động nhào tới, hét lên."

Tỉnh dậy mau!

Tỉnh dậy mau!"

"Không được ngủ nữa!

Trời má ngủ nữa là sẽ ngỏm thật luôn đó!"

Thân thể "tôi" lạnh lẽo, thế nhưng lồng ngực vẫn còn thoi thóp, tựa hồ đây chính là toàn bộ hi vọng của tôi.Nếu không thể thức tỉnh chính mình, tôi nhất định chết chắc!Đột nhiên ngực tôi nóng lên.

Cứ sau mỗi lần hét, cơn nóng bỏng lại càng tăng, thiêu đốt lồng ngực của tôi."

Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, con mẹ nó đường đường là một thằng đàn ông, mày mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!"

Tôi hét khô cả cổ họng, đau đớn như đang có hạt cát cọ qua."

Khụ khụ..."

Không biết qua bao lâu, cơ thể "tôi" càng lúc càng nóng lên, tim như có lực đập trở lại.Tôi vui mừng nhìn "chính mình", đột nhiên có lực hút nào đó hút tôi trở lại trong cơ thể.Vừa mở mắt ra tôi đã thấy ngay được Vương phu nhân đang quay lưng về phía mình, đứng giữa cuồng phong, mái tóc đen thổi bay trong gió, loạn tứ tung.Lồng ngực đang bị một bàn tay trắng bệch xuyên thủng qua.Trước mặt bà ấy chính là Vương ca.Vương phu nhân cứng đờ cúi đầu nhìn xuống, rồi lại nhìn Vương ca.

Trong miệng phun ra thứ âm thanh vỡ vụn, "A, a..."

Vương ca ngẩng đầu, đôi mắt màu đỏ lúc này đã biến thành một màu đen tuyền."

Nhất Bác...Nhất Bác..."

Chiếc sừng nhọn trên đầu Vương phu nhân từ từ biến mất, chỉ để lại hai lỗ máu, răng nanh cũng dần thu về, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.Vương phu nhân đưa tay tóm chặt lấy cánh tay Vương Nhất Bác, miệng gào thét, "A..."

"Mẹ muốn quá nhiều, trái lại mất đi lại càng nhiều."

"Vương gia, ta đều là vì Vương gia!"

"Mẹ không nên vì vật chết mà chà đạp lên người sống."

Theo âm thanh của Vương Nhất Bác, thân thể Vương phu nhân dần trở nên trong suốt, cuối cùng mang theo sự thống khổ cùng không cam lòng mà biến mất trong màn trời đêm.Tôi ôm ngực ngồi quỳ dưới đất, lồng ngực vẫn còn nóng bỏng, như có thứ gì đó dính ở bên trong.

Tôi vội móc tay vào lấy thứ đó ra, nhìn thử, vẫn lại là tấm ảnh cũ đó!Tấm ảnh thủng một lỗ to, thân thể Vương Nhất Bác ở bên trong ngoại trừ góc viền ra thì những chỗ còn lại đều không còn được toàn vẹn mấy.

Tôi chỉ vừa mới lôi ra, tấm ảnh đã lập tức hoá tro tàn mà bay đi mất.Cánh tay lạnh lẽo ôm thật lấy tôi, tuy rằng không có nhịp tim, thế nhưng lại làm cho tôi an tâm đến cực điểm."

Xin lỗi."

Vương Nhất Bác thấp giọng nói.Tôi quay lại vòng tay ôm anh."

May mà em không có chết, nếu không hai ta đã trở thành một cặp vợ chồng quỷ mất rồi."

Vương Nhất Bác khẽ bật cười, sau đó siết chặt cái ôm hơn nữa."

Vương Nhất Bác?"

"Ừ."

"Vương ca đâu?"

"Anh ta để ta tự tới kết thúc mọi chuyện."

"Anh biết rồi hả?"

"Ừm, hoá ra trong thân thể ta còn ẩn giấu một con người khác."

"Vương ca thật sự đã giết chết Vương Nhất Duy rồi ư?"

"Không, nó trốn chỗ khác."

"Thật sự?"

Tôi kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn."

Nếu không thì mẹ đã làm hại đến em rồi."

Chả trách trước đó Vương phu nhân đi vội đến vậy, thì ra đã nằm trong dự tính của Vương ca hết rồi!"

Thế Vương Nhất Duy giờ ở đâu rồi?"

Vương Nhất Bác đưa tay lên, chỉ về phía gian phòng của Vương phu nhân."

Hả?"

.
 
[Đam Mỹ] - Âm Dương Phu Phu
Chương 42: Vẫn còn tiếp...


Tôi kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác, "Vương phu nhân vừa nãy mới đi ra từ trong đó mà."

Vương Nhất Bác nhìn tôi cười, kéo tôi đứng dậy."

Không phải bên trong, là ở phía sau."

"Phía sau?"

"Ừm."

Vương Nhất Bác gật gù, "Anh ta..."

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, vẫn chưa quá quen với việc phải xưng hô với một con người khác trong mình như vậy."

Anh ta giấu Nhất Duy dưới giếng cạn trong hậu viện."

"Giếng cạn!"

Tôi chợt nhớ tới người thiếu nữ trẻ ướt nhẹm kia..."

Vương Nhất Bác, anh có còn nhớ trong nhà anh có một cô gái tên là Tiểu Hà không?"

"Có, cô ấy vốn là thiếp thân nha hoàn của A Viện."

"Vậy anh có biết về sau cô ấy bị gì không?"

Tôi có chút khẩn trương.Vương Nhất Bác nhìn tôi, một lát sau mới mở miệng, "Sau khi A Viện phát điên, hạ nhân đã tìm thấy cô ấy dưới giếng nước trong hậu viện."

Tôi siết chặt nắm đấm, "Quả nhiên ngoại trừ em ra, tất cả đều là thật."

"Em còn tưởng là mình có thể cứu được anh cơ chứ, thật đần quá mà."

Mắt tôi phát xót.

Tôi không thể nào quên được nụ cười gượng của cô ấy lúc nhìn mình, không thể quên được bộ dạng của cô ấy lúc bảo tôi hãy chạy đi một mình.Vương Nhất Bác nhẹ ôm lấy tôi, áp đầu tôi vào lồng ngực, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi."

Em khóc đấy à?"

Đột nhiên Vương Nhất Bác hơi mang theo ý cười mà hỏi.Tôi hung tợn ngẩng đầu, "Ai nói em khóc."

"Ồ, ra là bị cát bay vào mắt, để ta giúp em thổi nào."

Anh nâng cằm tôi lên, khẽ thổi một hơi vào mặt tôi.Tôi lặng im nhìn anh, không nói lời nào.Vương Nhất Bác cũng nhìn lại.

Anh chợt mỉm cười rồi đặt bờ môi mềm mại lên khoé mắt của tôi, cuối cùng dừng lại ở trên môi.Tôi giang tay ôm thật chặt lấy anh, cảm thụ sự ôn nhu ấy.Đây là Vương Nhất Bác của tôi, là đại thiếu của tôi.Là của một mình ông đây.- --Lúc tới được giếng nước trong hậu viện, trời đã tờ mờ sáng.Giếng nước vốn dĩ đã khô cạn.

Cỏ dại cao gần bằng nửa người mọc lởm chởm xung quanh, che lấp mất miệng giếng.Tôi nhoài người ngó xuống.

Bên dưới đen thùi lùi, chẳng nhìn rõ được cái gì.Tôi thử gọi, "Ây, có ai không?"

Từ bên dưới bỗng nhiên truyền tới một loạt tiếng động."

Cứu, Cứu mạng!"

"Cứu mạng với!"

Người dưới đó run rẩy kêu lên, giọng nói khản đặc, chắc hẳn là đã ở dưới được một lúc lâu.Tôi nghi hoặc quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, vừa định hỏi tại sao Vương Nhất Duy kêu như thế mà Vương phu nhân không nghe thấy được, thì chợt phát hiện ra Vương Nhất Bác đang đứng ở cách đó không xa, gương mặt ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ được vẻ mặt."

Vương Nhất Bác."

Tôi khẽ gọi anh.Anh nghe được tiếng bèn ngẩng đầu lên nhìn tôi, trên mặt không chút cảm xúc.Tôi hỏi, "Giờ em kéo anh ta lên à?"

Vương Nhất Bác không đáp lời.Tôi dè dặt quan sát anh, "Anh định xử trí anh ta ra sao?"

Vương Nhất Bác vẫn trầm mặc như cũ, ánh mắt tối lại, không biết là đang suy nghĩ điều gì.Tôi thầm có chút bất an, lẽ nào anh vẫn giữ ý định giết em trai như cũ."

Kéo nó lên trước đã."

Một lúc sau, Vương Nhất Bác mới nhẹ giọng lên tiếng.Tôi gật đầu, thả sợi dây thừng xuống, "Nắm cho chắc vào, tôi kéo anh lên."

"Chờ chút, mày là ai?"

Ai ngờ tính cảnh giác của Vương Nhất Duy lại cao đến vậy."

Anh lại còn lo cả chuyện đấy nữa.

Thế anh có muốn lên không thì bảo?"

Tôi bực mình nói."

Thế, anh ta có đang ở bên cạnh mày không?"

Giọng Vương Nhất Duy lộ rõ vẻ run rẩy.Tôi liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, anh đang âm trầm nhìn xuống dưới đáy giếng."

Vương Nhất Bác ở đó đúng không?

Còn mẹ của tao đâu?"

Vương Nhất Duy kinh hoảng hét lên."

Má nó, anh ngậm miệng lại cho tôi.

Giờ chỉ có hai con đường, hoặc để tôi kéo anh lên, hoặc anh cứ ngồi dưới đó chờ chết đi.

Anh chọn cái nào?"

"Thôi xong, thế là hết, thế là hết thật rồi."

Vương Nhất Duy hét lên như bị bệnh thần kinh, "Nó giết mẹ tao rồi, tiếp đến sẽ tới lượt tao!"

"Rốt cuộc là anh có lên hay không?"

Tôi hô lớn."

Tao không lên!

Tao không lên!"

"Anh chắc chưa?"

Tôi ngừng lại một chút rồi mới hô tiếp, "Anh có biết dưới giếng có cái gì không hả?"

Vương Nhất Duy sững người, nhỏ giọng hỏi, "Có cái gì?"

"Anh có còn nhớ nha hoàn của tam tiểu thư không?

Lúc trước cô ấy chẳng phải là bị các người ném xuống đây còn gì, cuối cùng phải hàm oan mà chết, anh cứ ở dưới đó đi, chờ đến khi Tiểu Hà hiện về đòi mạng anh, lúc đấy cũng chả có ai ở đây kéo anh lên đâu."

Tôi giả bộ phủi phủi tay muốn bỏ đi."

Đừng đi!

Tao lên, tao lên!"

Khoé miệng tôi giật giật, thật đúng là cái đồ nhát gan!Dây thừng đu đưa thật mạnh, tôi từ từ kéo Vương Nhất Duy lên.Càng lên tới gần miệng giếng, bộ dạng của một người đàn ông ăn mặc tây trang lại càng được hiển lộ rõ ràng.

Bộ âu phục trắng cao cấp lúc này đã không còn ra hình thù gì, mặt mũi đen đen bẩn bẩn, gần như không nhìn ra được tướng mạo.Vừa bò được ra khỏi giếng, anh ta đã chống ngay vào người tôi.

Tôi đứng không vững nên liền ngã bịch mông xuống đất, nhức nhối vô cùng."

Ai u!"

Vương Nhất Bác lập tức đỡ tôi dậy.Vương Nhất Duy quệt quệt mặt, vừa trông thấy Vương Nhất Bác, sợ tới nỗi trợn trừng mắt, mông lết dưới đất lui về phía sau."

Quỷ, Quỷ!"

Vương Nhất Bác giúp tôi phủi nhẹ đất trên người, "Có đau không?"

Tôi đưa mắt nhìn Vương Nhất Duy, rồi lại nhìn anh, không lên tiếng.Vương Nhất Bác mới chỉ liếc về phía Vương Nhất Duy, anh ta đã lập tức run như cầy sấy, mặt mày tái mét, cứ như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.Vương Nhất Bác bước lên một bước.Tôi liền trông thấy đũng quần của Vương Nhất Duy ướt dầm dề, thằng cháu này thế mà lại bị doạ cho đái cả ra quần!"

Anh cả, anh cả em sai rồi, em thật sự biết sai rồi."

Vương Nhất Duy bật người, quỳ gối trước mặt Vương Nhất Bác, không ngừng rập đầu nhận sai, "Anh tha cho em một mạng đi, tha cho em một mạng đi!"

Tôi căm ghét nhìn Vương Nhất Duy, thầm cảm thấy mắc ói.Người ta nói già trẻ đều trân quý như nhau.

Vương Nhất Duy tuy không phải là nhỏ nhất, thế nhưng lại là con trai.

So với Vương Nhất Bác, người trong nhà đương nhiên sẽ càng yêu thương anh ta nhiều hơn.

Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại mà xem, trông mới nực cười làm sao.

Yêu thương cho lắm vào, để rồi lại biến thành ra thứ đồ như vậy.Vương Nhất Bác lạnh mắt nhìn Vương Nhất Duy đang không ngừng rập đầu, "Tao vẫn luôn muốn hỏi mày, lúc trước vì sao mày lại có thể làm ra loại chuyện đó với chính em gái ruột của mình."

Vương Nhất Duy nghe thế, lập tức ngẩng cái trán rướm đầy màu lên, nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt né tránh, sau đó lại cúi đầu"Lúc ấy, em, em uống say quá, lại cùng một lúc bị mẹ với anh mắng, trong lòng khó chịu.

Cái nhà này ai ai cũng đều cung kính với anh, mẹ cũng coi trọng anh.

Còn em một chút địa vị cũng chẳng có..."

Vương Nhất Duy sợ sệt ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác rồi lại mau chóng cúi đầu"Em cảm thấy ngột ngạt quá, đúng lúc ấy lại trông thấy A Viện cầm một cái làn đi tới.

Từ nhỏ nó đã dính anh, chưa bao giờ để em vào trong mắt!

Em mới hạ quyết tâm, kéo nó vào trong bụi hoa..."

Còn chưa nói hết câu, Vương Nhất Bác đã thụi một quyền vào má phải của anh ta.Vương Nhất Duy bị đánh bay người, lưng đập vào tường, miệng phun ra một ngụm máu lớn."

Anh cả, anh cả!

Khụ khụ, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi!"

Vương Nhất Duy bưng mặt gào góc."

Vương gia chỉ còn lại mỗi một dòng độc đinh là em, em cầu xin anh đừng giết em, em đã triệt để biết sai rồi!"

"Vương gia có hay không có mày cũng chả làm sao cả."

Vương Nhất Bác lạnh lùng nói."

Tao đã hứa với A Viện rằng tao sẽ giúp con bé trả thù.

Giờ tao chỉ có thể nhân nhượng cho mày một chuyện, đó là sẽ để cho mày được chết toàn thây."

Vương Nhất Duy khiếp sợ, trơ mắt nhìn Vương Nhất Bác từng bước tiến tới trước mặt mình.Sự tuyệt vọng hiển lộ rõ trong mắt anh ta.Vương Nhất Duy đột nhiên nhào xuống đất, ra sức rập đầu lạy, "Anh cả, tha cho em một mạng đi, anh cả, tha cho em..."

Vương Nhất Bác đứng trước mặt anh ta, không hề bị lay động, nhẹ nhàng giơ tay lên.Tim tôi như muốn bật ra khỏi cuống họng.Bất thình lình, Vương Nhất Duy ngẩng đầu, cười gằn hét lên, "Đi chết đi!"

Sau đó không biết từ đâu móc ra được một con dao bằng đồng, cắm phập một phát vào ngực Vương Nhất Bác "Vương Nhất Bác!"

Tôi nghẹn gào lên."

Ha ha ha ha ha ha ha!"

Vương Nhất Duy đứng dậy cười như điên."

Muốn giết tao hả?

Đây là thứ tao đã xin được từ một cao nhân!

Đi chết đi!"

Tôi sợ hãi muốn chạy vọt tới bên người Vương Nhất Bác.

Nhưng rồi chỉ thấy Vương Nhất Bác chậm rãi ngồi thẳng dậy, mắt đỏ lòm như được nhuốm qua máu tươi.

Anh đưa tay lên, cười lạnh nhìn Vương Nhất Duy, sau đó rút con dao kia ra.Không chờ Vương Nhất Duy kịp phản ứng lại, con dao kia đã cắm thẳng đúng vào vị trí y như vừa rồi.Máu tươi tuôn trào khỏi miệng Vương Nhất Duy, anh ta bàng hoàng nhìn con dao đang cắm trước ngực mình, thân thể lắc lư đổ ập về phía sau."

Rác rưởi!"

Tôi vội chạy tới, "Anh không sao chứ?"

Vương Nhất Bác ôm lấy tôi, "Thứ đó hại thế nào được đến ta."

Tôi nhìn vào đôi mắt đỏ của Vương Nhất Bác, "Vương ca?"

"Ừ."

"Anh giết chết Vương Nhất Duy rồi đó."

"Nó vốn nên sớm chết từ lâu rồi!"

"Vậy anh sẽ biến mất à?"

Tôi túm lấy quần áo anh, vô thức nắm chặt.Vương ca yên lặng nhìn tôi, đưa tay lên muốn sờ mặt tôi, nhưng nhận ra tay đang dính máu, nên lại buông xuống.Vương Ca nhìn tôi một lúc, bỗng nhiên cong khoé miệng, "Ta tưởng là em thích Vương Nhất Bác hơn chứ."

Tôi nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể càng túm chặt lấy anh.Vương ca nâng bàn tay còn lại nhẹ nhàng xoa hai mắt tôi, "Lúc mới trông thấy ta, trong mắt em chỉ toàn là sự sợ hãi."

"Thế nhưng em lại chẳng hề sợ anh ta, em chỉ sợ có mỗi ta."

"Ta chỉ có thể sử dụng khế ước từng bước từng bước vây chặt em ở bên người."

Vương ca mỉm cười nhìn tôi, đây là lần đầu tiên anh ấy cười với tôi như vậy.

Dịu dàng, ôn nhu, trong mắt loé ra hào quang màu đỏ."

Ta đã nói rồi, mặc kệ ta biến thành hình dạng gì, em cũng đều không thể sợ ta.

Hiện giờ em có thể nói cho ta biết, nếu như ta vẫn tiếp tục ở bên cạnh em, em có còn sợ ta nữa không?"

Tôi chậm rãi buông lỏng anh ấy ra.Vương ca im lặng nhìn tôi."

Em không sợ anh, em yêu anh!"

Tôi bất thình lình kéo cổ anh xuống, cắn một phát lên môi anh.

Vương ca sững sờ, khoé miệng hơi cong lên, sau đó hung mãnh giành lấy quyền chủ động, giữ thật chặt tôi ở trong lòng bàn tay.Tôi yêu Vương Nhất Bác, mặc xác anh ấy có là Vương đại thiếu gia hay Vương ca.Đời đời kiếp kiếp, anh ấy đều là của tôi!Chàng rể tới cửa

.
 
[Đam Mỹ] - Âm Dương Phu Phu
Chương 43: Phiên ngoại 1


"Sao vậy?"

Tôi nhìn sư phụ, rồi lại trộm nhìn Vương ca.Hai bọn họ một người một quỷ mắt dán chằm chặp vào khối thi thể chỉ còn sót lại xương cốt, trầm mặc không lên tiếng.Lão đầu im lặng rít một hơi thuốc."

Nếu không thì đem đi chôn, mục nát thế này rồi..."

Tôi còn chưa nói hết câu, Vương ca đã hừ lạnh một tiếng.Tôi lập tức nuốt nửa câu sau vào bụng.Tôi lén giẫm chân lão đầu một cái.

Ông nhất thời không kịp phòng bị, liền bị sặc khói thuốc."

Khụ khụ khụ..."

Lão đầu ho khù khụ một lúc lâu, nước mắt nước mũi chảy giàn dụa.

Ông đưa tay lau rồi chà vào quần áo, sau đó hung hăng lườm tôi một cái."

Thi thể đã mục nát rồi, cũng không thể biến trở về được nữa."

Tôi đứng bên cạnh gật đầu tới tấp.Vương ca cau mày, tỏ vẻ khó chịu."

Hay là tái tạo cơ thể thử xem."

"Á?"

Tôi há hốc mồm nhìn lão đầu."

Tái tạo kiểu gì?"

Vương ca tức thì lên tiếng."

Đã nghe qua chuyện nữ Oa tạo người chưa?"

Lão đầu rít một hơi thuốc."

Đắp bùn lên bộ xương cốt này, rồi nặn thành hình người."

"Bùn mà cũng thay thế được cho da thịt?"

Tôi hỏi lại vẻ không dám tin tưởng."

Để cho con nặn, đống bùn vẫn mãi cũng chỉ có thể là đống bùn mà thôi."

Lão đầu bực mình lườm tôi một cái.

"Chỉ toàn biết vẽ việc cho ta làm!"

"Sư phụ, người còn biết nặn bùn?"

"Cút cút cút, mau đi tìm bùn cho ta."

"Rõ."

Tôi vào phòng lấy rổ rồi chạy ra ngoài."

Đi đâu đó?"

"Ra bờ sông ạ, bùn ở đó vừa nhiều lại vừa dính, con thấy mấy ông thợ cũng hay tới đó đào bùn lắm."

"Người ta đào bùn với mục đích gì, con đào bùn với mục đích gì?

Có giống nhau sao?"

Tôi ngây người, "Thế giờ tới chỗ nào ạ?"

"Tới đào chỗ trước đây con chôn Vương đại thiếu gia xuống ấy, bùn ở đó có dính khí tức của Vương đại thiếu gia, mà nhớ lấy ở chỗ bên dưới cây nhá, mới không bị ánh mặt trời chiếu vào."

"Vâng ạ."

Phải đào xong hết ba khoảnh đất sư phụ mới cho tôi dừng lại."

Nhào bùn đi."

Sư phụ bưng tới một chậu nước giếng lớn, "Nước giếng tính âm, dùng cái này mà nhào."

"Lại còn lắm chuyện như vậy?"

Tôi tặc lưỡi."

Tào lao!"

Lão đầu đánh bốp một cái vào đầu tôi, "Mau nhào đi!

Cái vị ngồi trong phòng đang chờ nghiệm hàng kia kìa!

Không muốn bị làm cho không lết được xuống giường thì mau cái tay lên!"

Mặt tôi đỏ lên, "Cái lão không biết xấu hổ này!"

Chờ tới lúc nhào xong thì sắc trời đã sầm tối lại.

Tôi đau lưng mỏi eo, mệt mỏi vô cùng, cả người nặng như chì.Bỗng xuất hiện một đôi tay khoát lên eo tôi.

Quay đầu lại thì thấy Vương ca đang đứng ngay phía sau, bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa bóp eo của tôi.Tôi thoải mái không kìm được khẽ kêu thành tiếng, "Ha ~..."

Vương ca dán người vào lưng tôi, cắn một cái vào tai, tôi giật mình, eo ềm nhũn lại."

Đến đâu rồi?"

Lão đầu bỗng dưng thò đầu ra khỏi phòng.Tôi hốt hoảng bưng chậu bùn lên, cúi đầu xông thẳng vào trong phòng.Lỗ tai nóng phừng phừng.

Vương ca ở phía sau hình như còn cười khẽ một tiếng.Lúc đắp cơ thể cho Vương ca, lão đầu không cho tôi vào xem, chỉ gọi mỗi Vương ca vào.

Còn nói là để tôi ở bên ngoài canh chừng."

Đêm khuya thế này ai mà thèm tới đây nữa."

Tôi cắm hai tay vào trong ống tay áo, gió lạnh thổi qua, nước mũi liền chảy xuống.Một lúc lâu sau mới nghe được tiếng lão đầu gọi tôi đi vào.Tôi vừa đẩy cửa ra, liền trông thấy ngay một người giống hệt Vương Nhất Bác đang nằm trên giường, thật sự giống quá thể, chẳng khác nào một Vương Nhất Bác đang sống sờ sờ!"

Sư phụ!

Tay nghề đắp tượng của người đỉnh quá đi!

Ngày mai dạy con luôn nhé, coi như đây là món nghề sau này của con luôn."

"Bớt tào lao đi!

Mau lấy hạt châu ra."

"Hạt châu gì cơ?"

"Dạ minh châu ấy!"

Nghe thế, tôi liền vội vàng móc túi vải nhỏ từ trong túi quần áo, cẩn thận mở ra, bên trong liền loé lên ánh hào quang."

Đặt hạt châu vào trong miệng Vương đại thiếu gia đi."

Lão đầu cạy miệng Vương Nhất Bác, ra hiệu cho tôi để vào.Tôi lại cẩn thận cầm hạt châu bỏ vào trong miệng tượng đất.Vừa mới bỏ vào, hạt châu kia liền lăn thẳng vào trong cuống họng, chui tọt xuống bụng.Còn chưa tới một khắc đồng hồ, gương mặt của tượng đất đã dần có sức sống, hai mắt cũng mở ra.Tôi kinh ngạc đến nỗi không ngậm được mồm lại.Lão đầu vỗ tay một cái, "Thành công."

"Được rồi, ta còn có việc, hai đứa cứ thích ứng dần đi nhé, tối nay ta không về đâu."

Tôi ngoái lại nhìn thì đã thấy lão đầu đang vắt chân lên cổ mà chạy, đôi giầy phát ra những tiếng lịch bà lịch bịch.Lại quay đầu nhìn Vương Nhất Bác nằm trên giường, lúc này hai mắt anh đã mở hẳn, con ngươi đỏ lòm chìn chằm chằm vào tôi.Tôi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt."

Qua đây."

Tôi ngượng ngùng bất động, mặt nóng phừng phừng."

Qua đây."

Vương ca lặp lại lần nữa.Tôi cắn môi, xấu hổ e dè từ từ bước qua, sau đó dừng lại ở trước mặt anh, nhắm hai mắt lại."

Đỡ ta dậy."

"Hả?"

Tôi mở phắt hai mắt ra."

Cơ thể này cương cứng quá."

Ý tứ chính là, lão tử đang khó cử động lắm đây này.Má nó, lần này thì mặt tôi triệt để nóng bừng lên.Tôi ho khụ khụ hai tiếng, giả bộ như không có gì mà đưa tay ra đỡ lấy anh.Ai biết vừa nâng được người dậy, do Vương Nhất Bác không ngồi vững, nên liền kéo luôn cả tôi ngã trở về giường, hai cái miệng đập vào nhau.Đau đến chảy cả nước mắt, tôi ôm miệng nhìn anh.Vương Nhất Bác tự nhiên cong khoé miệng, gạt nhẹ tay tôi ra, quan sát môi tôi một lúc, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái, rồi lại thêm một cái nữa.

Lúc tách ra, trong đôi mắt màu đỏ đã tràn đầy bóng hình của tôi."

Có muốn được ta chơi hỏng không?"

Thanh âm trầm thấp quẩn quanh bên tai, khí phun ra làm tai tôi ngứa râm ran.Tôi ngớ người nhìn anh, má nó tôi lại bị con quỷ này dụ dỗ nữa rồi >.

.
 
[Đam Mỹ] - Âm Dương Phu Phu
Chương 44: Phiên ngoại 2: Gia tiên (1)


Mới sáng ra sư phụ đã bắt tôi đi gánh nước đổ vào lu.

Nào ngờ, tảng đá cạnh giếng nước lại sũng nước, ướt trơn tuồn tuột, tôi không cẩn thận thế là ngã uỵch mông xuống, đau đến nhe răng, đứng lên xoa mông nửa ngày trời cũng chả đỡ hơn được tẹo nào."

Sao đấy, lại ngồi phải cây gậy hả?"

Tôi quay đầu lại thì thấy Trương Tiểu Bảo đang đứng ở phía sau, nhướng mày cười với tôi.Mặt tôi thoáng đỏ, "Cút cút cút."

Trương Tiểu Bảo cười đi tới, "Nào, để anh đây xoa cho, sao không cẩn thận như vậy chứ!"

Tôi giơ chân muốn đạp nó một cước, nhưng lại bị nó tránh được."

Ấy ấy ấy, đùa với mày tí thôi mà, mày tưởng thật chắc."

"Có chuyện gì nói mau, không thì nhanh cút đi."

"Tiểu Tán, mày quả không hổ là bạn nối khổ của tao!"

Tôi ngẩng mặt lên, bực mình nhìn nó."

Tiểu Tán, mày thích em gái tao không?"

Tôi sững người nhìn Trương Tiểu Bảo một lượt từ đầu đến chân, thấy nó không có vẻ như đang nói đùa."

Tiểu Bảo, tao đã nói rồi mà, tao chỉ coi Tiểu Miêu như em gái, không hề có tâm tư nào khác."

Trương Tiểu Bảo nghe thế, vò đầu bứt tai, bày ra vẻ mặt khổ não mà nhìn tôi, "Tao cũng biết là thế.

Thế nhưng mà tao vẫn muốn hỏi lại mày.

Tao nghĩ, vạn nhất mày lại thay đổi chủ ý thì sao."

Thấy nó như vậy, tôi bắt đầu cảm thấy là lạ."

Tiểu Bảo, sao tự nhiên mày lại tới đây hỏi tao chuyện này?

Mày thành thật khai báo xem nào, em mày xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Tiểu Bảo nhìn tôi, do dự một hồi lâu mới ấp a ấp úng nói, "Hai ngày trước mẹ tao bảo muốn tìm chồng cho em tao, nó không đồng ý, ầm ĩ suốt mấy bữa nay rồi đó."

Nghe vậy tôi mới bớt lo, kể từ sau khi thành thân với Vương Nhất Bác, xung quanh tôi toàn chuyện thần thần quỷ quỷ, khiến tôi cũng trở nên thần hồn nát thần tính."

Vậy mày khuyên mẹ mày một chút đi, mày còn chưa lấy vợ mà, sao đã kiếm chồng cho em mày trước rồi?"

"Cũng không phải là mẹ tao chủ động nhắc tới chuyện này, là có người tìm tới cửa."

Trương Tiểu Bảo ảo não nói."

Nhà ai?"

"Thôn Lưu đó, nghe nói cơ nghiệp cũng khá lắm, mà người ta cũng không tệ.

Hai ngày trước em tao với tao có đi hội chùa ở thôn Lưu, kết quả là lọt vào mắt người ta, vừa về tới nhà thì đã có bà mai tới hỏi thăm.

Mà mày biết em tao rồi đấy, nhìn còm nhom thế thôi nhưng tính cách thì cũng lì lợm ra phết.

Lúc bà mai tới nó đóng cửa vào phòng ngay lập tức, mấy ngày rồi có chịu ra khỏi phòng đâu."

Tôi nghe thế thì ngẩn người ra, "Thế mày tìm tao có việc gì?"

"Mày với tao cũng là chỗ anh em, trong lòng em tao lại có mày.

Tao muốn tới hỏi mày xem có muốn lấy em tao không, em tao được vui vẻ, mà hai chúng ta cũng có thể trở thành anh em rể!

Thân càng thêm thân!"

"Có cục cứ*!"

Tôi mắng nó."

Tiểu Tán, nói thật, mấy ngày nay con em tao nó ầm ĩ đến tao cũng không nhận ra nổi, không để ý tới cái người thôn Lưu kia nữa, nhưng con bé là thật sự động lòng với mày đó."

"Nhưng mà tao cũng không thể lấy con bé được!"

Trương Tiểu Bảo vò đầu, "Thôi vậy.

Dưa hái xanh không ngọt."

Nói tới đây, Trương Tiểu Bảo cũng không còn tâm tư gì tiếp tục tán gẫu với tôi nữa, liền phẩy tay định rời đi.Ai ngờ nó còn chưa đi được hai bước, đã thấy Trương đại nương hoang mang hoảng loạn chạy tới."

Mẹ, sao đó?"

Trương Tiểu Bảo trông bộ dạng của bà ấy như vậy, cũng có chút sợ, bèn bước nhanh lên trước.Ai dè Trương đại nương đẩy phắt nó ra, túm lấy áo tôi, đưa tay giáng xuống mặt tôi một cái tát, đánh cho lỗ tai tôi ong hết cả lên.Trương Tiểu Bảo sợ hết hồn, mắt thấy Trương đại nương nâng tay lên lại định đánh tiếp, bèn lập tức cản lại, "Mẹ, mẹ làm gì đấy?"

Trương đại nương hai mắt đỏ au, nhìn tôi chằm chặp, "Tiểu Tán, ta hỏi cháu, đại nương đã từng đối xử tệ bạc với cháu bao giờ chưa?"

Tôi nhất thời mê man, không biết nên đáp lại làm sao, đành phải nói, "Đại nương, từ nhỏ bác vẫn luôn đối xử tốt với cháu y như đối với Trương Tiểu Bảo."

"Vậy sao cháu lại có thể làm ra loại chuyện súc sinh như vậy hả?!"

..
 
[Đam Mỹ] - Âm Dương Phu Phu
Chương 45: Phiên ngoại 2: Gia tiên (2)


"Đại nương, bác nói vậy là sao?"

Trương đại nương còn chưa kịp mở miệng, sư phụ đã chạy ra từ trong phòng, trông thấy dáng vẻ của Trương đại nương, ông nhíu mày lớn giọng quát "Nhóc con mày lại chọc giận gì đại nương rồi!"

Tôi đứng im một bên, trong lòng tràn đầy oan ức.Trương đại nương nghe thế, cũng không đánh tôi nữa, mà chỉ nâng vạt áo lau nước mắt.Trương Tiểu Bảo cũng không biết phải nói gì, cả người ngớ ra.Sư phụ bước nhanh tới trước mặt Trương đại nương, cười bảo"Sao lại khóc rồi, bọn trẻ có làm gì không đúng thì cô cứ đánh cứ mắng, cô cũng là nhìn Tiểu Tán lớn lên mà, cứ coi nó như Tiểu Bảo thôi."

Trương đại nương nghe xong, chấm chấm nước mắt, hất cằm nhìn tôi "Tiểu Tán, đại nương hỏi cháu một câu, giờ ta bảo cháu cưới Tiểu Miêu, cháu có nghe không?"

Tôi thừ người trợn tròn mắt.Sư phụ nghe xong thì ngớ ra."

Mẹ, mẹ nói gì đấy?"

Trương Tiểu Bảo cũng há hốc mồm.Trương đại nương chả thèm nhìn đến hai người bọn họ, chỉ chăm chăm nhìn vào tôi, "Cháu trả lời ngay lập tức cho ta!"

"Trả lời cái gì cơ ạ!

Đại nương, đây chính là đại sự đó, sao có thể trả lời được luôn ạ?

Hơn nữa, cháu thật sự không có tâm tư nào khác đối với Tiểu Miêu, cháu chỉ coi em ấy như em gái thôi!"

Tôi xoắn xuýt nói, suýt thì cắn phải lưỡi.Trương đại nương đỏ mắt, cười lạnh mấy tiếng, "Tiểu Tán, đại nương còn tưởng cháu là nam tử hán dám làm dám chịu, không ngờ cháu cũng xấu xa như vậy!"

Sư phụ nghe thế, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ông nhìn Trương đại nương một lúc, sau đó mở lời"Em gái này, Tiểu Tán là đồ đệ của ta, coi như nó có phạm lỗi lầm, thì cũng nên nói trước với ta một tiếng chứ?

Nếu đúng là lỗi của nó thật, vậy ta sẽ để cho cô toàn quyền xử lý!"

Tiểu Bảo liền nhanh chóng phụ hoạ, "Đúng đó mẹ, rốt cuộc có chuyện gì?

Sáng nay chẳng phải là vẫn còn đang yên lành đó sao?"

Trương đại nương cũng là một người không chịu thua thiệt, vừa nghe thế, nước mắt lập tức lại chảy xuống.Sau đó mới nức nở nói ra nguyên do sự tình."

Sáng nay, lúc con vừa mới đi ra ngoài, mẹ có tới đưa cơm cho em gái con.

Gõ cửa mãi mà nó chả chịu mở, mẹ tức sôi bụng, bà mai đến cũng đã từ chối, quà cưới đưa tới cũng đã trả về, thế mà nó vẫn còn làm mình làm mẩy!

Mẹ giận quá, bèn cậy cửa định vào trong khuyên nhủ nó mấy câu.

Nào ngờ vừa mới bước vào, mẹ đã thấy em con nó...nó..."

Tiểu Bảo sốt ruột hỏi, "Tiểu Miêu làm sao?"

Trương đại nương đưa mắt nhìn chúng tôi, hạ quyết tâm nói, "Nó cả người trần truồng nằm trên giường!

Trên người đâu đâu cũng là dấu đỏ!"

Nghe thế tôi đỏ hết cả mặt lên.Tiểu Bảo ngây người, "Dấu đỏ?

Hay nó bị sởi?"

Trương đại nương giơ tay đập Tiểu Bảo một cái, "Sởi cái gì mà sởi!"

Dứt lời liền quay sang trừng mắt lườm tôi."

Chuyện này thì có liên quan gì đến cháu đâu ạ?"

Tôi cuống cả lên.Trương đại nương cười lạnh hai tiếng, "Đến lúc này rồi mà cháu vẫn còn không chịu nói thật?

Chính mồm Tiểu Miêu thừa nhận với ta rằng tối hôm qua nó đã ngủ cùng với cháu!"

"Tối hôm qua ai ngủ cùng với em cơ?"

Giọng nói quen thuộc truyền tới từ phía sau.Bốn chúng tôi đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Vương Nhất Bác đang đứng ở cửa, đôi mắt đen dán chặt lên người tôi, khoé miệng tựa hồ mang theo ý cười gằn.

Tôi trông mà run người.Bà má!

Sao vị tổ tông này lại chạy ra đây rồi?!

.
 
[Đam Mỹ] - Âm Dương Phu Phu
Chương 46: Phiên ngoại 2: Gia tiên (3)


Vương Nhất Bác đứng ở cửa, khoé miệng mang theo ý cười, trên người mặc bộ trường sam màu tím, một bên đeo khoá treo chỉ bạcTrương đại nương cùng Trương Tiểu Bảo đều đứng ngây người tại chỗ, mắt nhìn anh không rời.Tôi còn chưa nghĩ ra nên giới thiệu anh như thế nào, thì Vương Nhất Bác đã bước tới, bàn tay lành lạnh nắm lấy bờ vai tôi.

Anh cúi đầu mỉm cười với tôi, rồi nhẹ giọng nói"Tối qua chẳng phải là em ngủ cùng với ta đó sao?"

Tôi tức thì đỏ bừng mặt, ho khan hai tiếng.Vương Nhất Bác đưa tay vỗ nhẹ lưng tôi mấy cái, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đám người Trương đại nương"Vị đại nương này, nãy giờ ta ở trong phòng cũng đã nghe được loáng thoáng về chuyện của mọi người, ta cảm thấy trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó."

Trương đại nương vốn ban nãy còn đầy bụng oán giận, khí thế hùng hổ, giờ khắc này đối mặt với Vương Nhất Bác, thế nhưng lại không xuất ra nổi phong thái lúc đầu, trái lại còn yếu đi mấy phần"Vậy, vậy không lẽ Tiểu Miêu bịa chuyện chắc?"

Lão đầu lập tức tiếp lời, "Em gái này, chúng ta cũng chưa có nói là Tiểu Miêu bịa chuyện, chuyện này e rằng không đơn giản.

Nếu cô đồng ý, thì để ta đi coi Tiểu Miêu thử xem sao."

Trương đại nương nghe thế thì ngẩn cả người.

Bác ấy nhìn sư phụ một hồi lâu, rồi lại thêm hồi lâu nữa, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.

Trương Tiểu Bảo đứng cạnh, trông thấy thế liền cuống quít đưa tay đỡ lấy"Mẹ, mẹ sao đó?"

"Phùng sư phụ, lẽ nào ý của ông là, Tiểu Miêu nhà ta bị trúng tà?

Chuyện này là không thể nào, Tiểu Miêu nhà ta đã có gia tiên che chở rồi cơ mà!"

Trương đại nương nói với vẻ không thể tin nổi."

Em gái này, cô có thể nói cho ta biết lai lịch của vị gia tiên này không?"

Trương đại nương thấy sắc mặt sư phụ tôi trở nên nghiêm nghị, trong lòng cũng hoảng hốt, vội vàng khai báo rõ mười mươi lai lịch vị gia tiên nhà mình ra.Nhà Tiểu Miêu từ xưa tới giờ vốn đã không có nhiều đàn ông con trai, từ đời ông nội đã chỉ có ông là dòng độc đinh, lúc bà cố nội sinh ông ra, đẻ non xuất huyết, tổn hại tới thân thể, cho nên từ đó không thể mang thai được nữa.

Vì lẽ đó mà ông của Tiểu Miêu từ nhỏ thân thể đã yếu, tìm đại phu khắp các chốn, uống đủ các loại thuốc, thế nhưng cũng không có gì khởi sắc, chỉ sợ không sống được quá hai lăm tuổi.

Các cụ thời xưa có lưu truyền một phương pháp, chỉ cần cúng bái gia tiên là có thể đảm bảo bình an trong nhà.

Cho nên ông cố nội liền tìm tới bà đồng Hoàng nổi danh chốn ấy, muốn xin một vị gia tiên để cúng bái.

Bà đồng Hoàng lúc đầu không đồng ý, bà nói cúng gia tiên còn phải tuỳ xem có hợp duyên không đã, nếu không hợp duyên mà vẫn cứ cố tình cúng bái, ngược lại sẽ gây quấy nhiễu, khiến cho người trong nhà không ai được yên, nặng hơn thì nhà tan cửa nát.

Nhưng ông nội Tiểu Miêu lúc ấy đã không còn lại mấy hơi sức, ông cố nội liền quỳ trước cửa nhà bà đồng Hoàng hơn nửa ngày trời, từ sáng tới đêm, rốt cuộc cũng cầu được bà đồng Hoàng mở cửa cho.

Bà đồng đưa cho cố nội của Tiểu Miêu một vật, nói là mang về đặt lên ngực cho cậu con trai, nếu chịu được qua ngày hôm sau, thì sau này có thể cúng bái vị gia tiên này, còn nếu không được, vậy bà sẽ tới lấy lại vật kia."

Kết quả thì sao?"

Trương Tiểu Bảo vội hỏi."

Con nói xem?

Chẳng phải ông con đã sống được suốt hơn tám mươi năm đó sao?"

Trương đại nương mắng con trai mình."

Em gái, thế rốt cuộc vật đó là gì?"

"Là ngọc trụy."

"Ngọc trụy?"

Tôi nhỏ giọng hỏi.Trương đại nương nghe tiếng thì quay ra nhìn tôi một chút, tôi lập tức rụt cổ lại.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh lặng lẽ ôm lấy bờ vai tôi."

Sau đó có còn xảy ra chuyện gì khác nữa không?"

Vương Nhất Bác lên tiếng hỏi."

Nghe nói hôm sau bà đồng Hoàng tới cửa, sau khi nhìn thấy được ông nội, bà bảo vòng ngọc này chỉ có thể truyền lại cho nam, không thể truyền lại cho nữ."

"Vậy tại sao không đưa nó cho Tiểu Bảo mà lại đưa nó cho Tiểu Miêu ạ?"

Tôi tò mò hỏi."

Là gia tiên tự chọn đó chứ."

Trương đại nương thều thào."

Trước khi chết, cha Tiểu Bảo muốn truyền lại vòng ngọc cho Tiểu Bảo, ai ngờ thằng bé vừa đeo lên thì liền sinh bệnh, còn suýt mất mạng.

Ta sợ quá vội tìm người tới xem, chính là con gái của bà đồng Hoàng trước kia đó.

Bà ấy vừa trông thấy liền bảo với ta rằng, gia tiên này không thích Tiểu Bảo."

"Còn nói, gia tiên này chỉ ưng mỗi Tiểu Miêu."

.
 
[Đam Mỹ] - Âm Dương Phu Phu
Chương 47: Phiên ngoại 2: Gia tiên (4)


Lão đầu nghe xong, suy tư nhìn Trương đại nương một chút, "Em gái này, cô có thể cho ta tới xem Tiểu Miêu một chút được không?"

Trương đại nương sững người, vẻ mặt trở nên kỳ quái.Lão đầu thấy thế, lại nói, "Việc này liên luỵ đến cả Tiểu Tán, ta cũng là nhìn con bé Tiểu Miêu lớn lên từ nhỏ, thế mà cô còn không yên lòng nổi với ta sao?"

Trương đại nương trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng gật đầu, "Vậy được rồi, có điều chuyện này nhất định mọi người phải giữ kín cho tôi, nếu không sau này Tiểu Miêu biết sống thế nào?"

"Đương nhiên rồi."

Dứt lời, lão đầu di chuyển về phía nhà Tiểu Miêu, tôi cùng Vương Nhất Bác cũng đi cùng.Trên đường, Tiểu Bảo cứ nhìn Vương Nhất Bác suốt, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Tôi thấy thế cũng có chút khó chịu, bèn tìm cơ hội ngả bài với Tiểu Bảo."

Đừng nhìn nữa, sư thúc tao đó."

Tiểu Bảo bàng hoàng không tin nổi, "Sư thúc?

Ý là sư đệ của sư phụ mày ấy hả?"

Tôi gật đầu lia lịa."

Sao trẻ dữ vậy?

Trước nay có thấy bao giờ đâu?"

"Đó là vị đệ tử cuối cùng của sư phụ của sư phụ tao, mới học thành, giờ hạ sơn để hàng yêu trừ ma."

Tôi nói phét như thật."

Bảo sao, trông bên ngoài đã thấy khác với người thường rồi!"

Tiểu Bảo tặc lưỡi, "Ầm ĩ nửa ngày trời, hoá ra cũng là một vị đạo gia!"

"Cơ mà Tiểu Tán, tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ của sư phụ của sư phụ mày là như nào?

Sư phụ mày trông "e hèm" thế kia, thế mà vị sư thúc của mày trông lại cứ như tiên nhân ấy."

Lời vừa dứt, tôi cùng Tiểu Bảo mỗi đứa đều bị đánh bốp một cái vào đầu."

Nói gì đấy hả?"

Bọn tôi chẳng dám quay đầu lại nhìn, lập tức vắt chân lên cổ chạy lên đằng trước.Lúc tới được nhà Trương đại nương, cửa lớn đã đang mở toang ra.

Bọn tôi mắt nhìn mắt, linh cảm thấy có điều không hay, bèn vội vàng chạy vào trong.

Vào tới phòng của Tiểu Miêu, lại phát hiện ra bên trong đã sớm không một bóng người.Tôi đưa tay sờ vào ổ chăn, nhận thấy chăn đã lạnh."

Con bé ra ngoài từ lâu rồi, chắc là đại nương chân trước vừa đi, Tiểu Miêu chân sau cũng theo đi cùng."

Tôi cau mày nói.Tiểu Bảo hơi hoảng, "Một mình nó thì đi được đâu cơ chứ?"

Sư phụ cùng mọi người lúc này cũng chạy tới, vừa trông thấy được cảnh tượng trong phòng, Trương đã nương liền lập tức ngồi bịch xuống đất gào khóc"Tiểu Miêu, ôi Tiểu Miêu của mẹ!"

Lão đầu cũng nhíu mày lại, cẩn thận đi mấy vòng quanh phòng, sau đó móc la bàn ra xem thử."

Phùng thúc, em gái cháu đi đâu rồi?"

Tiểu Bảo lòng nóng như lửa đốt.Thấy lão đầu không đáp, nó lại chạy tới trước mặt Vương Nhất Bác, "Đạo trưởng, ngài có biết em gái tôi đang ở đâu không?"

Vương Nhất Bác nghe xong thì hơi nhíu mày lại, sau đó nhìn về phía tôi.

Tôi vội vàng rời mắt, giả bộ như đang quan sát xung quanh."

Con bé ấy đi về hướng Đông Bắc."

Trương đại nương nghe thế thì nín khóc, lồm cồm bò dậy chạy tới chỗ Vương Nhất Bác, "Thật sự?"

Tôi cũng chạy lại xem.Vương Nhất Bác gật đầu, "Mới đi chưa được bao xa, giờ đuổi theo vẫn còn kịp."

Tiểu Bảo vừa định chạy đi thì bị sư phụ tóm lại."

Gượm đã."

"Sao ạ?"

"Em gái cháu không phải đi một mình."

Sư phụ nghiêm mặt nhìn Tiểu Bảo."

Có người dẫn em cháu đi ạ?"

"Không phải người."

Tiểu Bảo nghe xong, mặt trắng bệch."

Việc cấp bách lúc này là tìm thấy được em gái cháu trước nửa đêm."

"Vì sao?"

"Tiên gia này muốn kết âm hôn với em gái cháu.

Nửa đêm chính là giờ đẹp nhất để kết âm hôn, đến lúc ấy mạng của em gái cháu sợ là cũng chẳng còn..."

Tiểu Bảo run lẩy bẩy, Trương đại nương nghe thế cũng liền hôn mê bất tỉnh."

Sư phụ, ngài nhất định phải cứu em gái cháu!"

Lão đầu không lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác.Tiểu Bảo lập tức hiểu ý, quỳ bụp trước mặt Vương Nhất Bác "Đạo trưởng, van cầu ngài, cứu em gái tôi với."

Vương Nhất Bác mặt không chút cảm xúc nhìn Tiểu Bảo, tựa hồ không hề bị lay động.Tôi thấy thế, liền giật giật ông tay áo Vương Nhất Bác "Anh biết Tiểu Miêu đi đâu thật à?"

Vương Nhất Bác nhìn tôi, một lát sau mới mở miệng, "Tối nay ta không muốn ra ngoài, vì tối hôm qua em đã đồng ý với ta..."

Không để cho anh nói hết lời, tôi lập tức bưng kín miệng anh lại.Vương Nhất Bác cong khoé môi, yên lặng nhìn tôi.

.
 
[Đam Mỹ] - Âm Dương Phu Phu
Chương 48: Phiên ngoại 2: Gia tiên (5)


"Khụ khụ, sư thúc, có chuyện gì về nhà rồi nói."

"Không được."

Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn tôi.Tôi sững người, ê ê, anh lại còn dám được đà lấn tới?"

Tiểu Tán."

Tiểu Bảo ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt nôn nóng như có lửa.Tôi cắn răng, nhỏ giọng nói, "Em đồng ý với anh, được chưa?"

"Bao giờ?"

Vương Nhất Bác cười hỏi, một tay xoa nhẹ lên eo tôi."

Đã là lúc nào rồi hả, Tiểu Bảo, mau qua đây xem mẹ cháu đi, đỡ bà ấy ra ngoài trước đã."

Lão đầu đứng bên cạnh bỗng nhiên quát lên, sau đó lôi kéo Tiểu Bảo cùng đi đỡ Trương đại nương ra ngoài nhà.Mặt tôi đỏ như đít khỉ, ngại không chịu được."

Lửa sắp cháy tới nơi rồi kia kìa, chúng ta về nhà rồi nói sau không được sao?"

Vương Nhất Bác đột nhiên ôm lấy tôi, hôn xuống miệng tôi một cái, "Em ngại à?"

"Linh tinh!"

Tôi cố ép mình ngẩng cao đầu nhìn anh, nhưng chỉ được một giây sau là tầm mắt lại rời sang chỗ khác.

Cái tên này thật đúng là chẳng biết thẹn thùng gì sất!Vương Nhất Bác khẽ cười mấy tiếng bên tai tôi, "Vậy bàn xong rồi nhé, buổi tối em ở trên..."

"Phi phi phi!

Anh không thể nghĩ thầm trong lòng được sao?"

Mặt tôi nóng như lửa."

Sao nào?

Em là vợ ta, ta muốn nói thế nào thì liền nói thế ấy, không chỉ nói, mà ta còn muốn làm nữa kìa."

Đôi mắt Vương Nhất Bác thoáng loé ánh đỏ, từ từ áp lại gần.

Tôi ngây ngẩn nhìn anh, trong đầu trống rỗng.Ngay tại lúc anh gần như sắp hôn tới nơi, tiếng Tiểu Bảo ngoài cửa đột nhiên truyền tới, "Tiểu Tán, mày với đạo gia nói chuyện xong chưa?"

Nghe thế tôi lập tức đẩy anh ra.Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn ra ngoài cửa."

Xong rồi.

Tao đến đây."

Tôi lớn giọng đáp, sau đó nhanh chóng hôn lên môi Vương Nhất Bác một cái rồi chạy tót ra ngoài.Dọc đường đi Tiểu Bảo cứ nhìn về phía tôi suốt."

Tiểu Tán, sao mặt mày đỏ vậy?"

"Ông nóng được chưa?!"

"Tiểu Tán, nhưng trời sắp có tuyết rồi mà."

"Ông thừa dương khí được chưa?!

Sao mày nói lắm thế?

Nhìn đường kia kìa!"

Tôi đẩy Trương Tiểu Bảo một cái, làm nó suýt thì ngã phịch mông xuống đất.Lão đầu không đi cùng chúng tôi mà ở lại chăm sóc cho Trương đại nương.

Cho nên, hiện giờ chỉ có ba người chúng tôi đi tìm Tiểu Miêu.Vào mùa đông, trời trở tối rất sớm, chỉ nhoáng cái mà đã không còn thấy được một chút ánh sáng nào nữa.Tiểu Bảo cùng tôi mỗi người cầm một chiếc đèn lồng đi lên núi.Đêm trên núi, im ắng mà lạnh lẽo.Đêm nay kỳ lạ vô cùng, nhìn không ra trăng đang ở đâu, chỉ nghe thấy được mấy tiếng quạ kêu.Tiểu Bảo cũng không giận chuyện tôi suýt thì đẩy nó ngã, nó bám chặt lấy người tôi.

Mới đi được vài bước, Vương Nhất Bác đã liền chen vào, tách nó ra khỏi tôi.Tôi nhìn Tiểu Bảo đáng thương, không dám lên tiếng."

Đạo trưởng, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?"

Tiểu Bảo dè dặt hỏi.Vương Nhất Bác mặt lạnh băng nhìn về phía trước, không tiếp lời.Tiểu Bảo thấy thế cũng không dám hỏi gì thêm nữa.Trong màn đêm tối, hai bàn tay nắm lại thật chặt dưới ống tay áo rộng lớn, làm cho tôi cũng cảm thấy ấm lòng.Đi được khoảng một canh giờ, Tiểu Bảo rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng"Đạo trưởng, chúng ta đi qua cái cây mọc nghiêng này chắc cũng phải đến mấy chục vòng rồi, có phải là ngài lạc đường rồi không?"

Nghe Tiểu Bảo nói thế, trong lòng tôi cũng có chút sốt ruột.

Bọn tôi đã đi được một lúc lâu, và đúng là gần như chỉ đi qua đi lại trong ngọn núi này.Cái cây mọc nghiêng ở khúc rẽ tôi cũng đã trông thấy rất nhiều lần.Tôi khẽ hỏi, "Hay là lạc đường rồi."

"Người đi dương lộ, quỷ đi âm lộ.

Bọn em không nhìn được âm lộ, em xem này."

Dứt lời anh chỉ ngón tay về phía trước, vừa nhìn tôi cùng Tiểu Bảo đã lập tức bị làm cho hoảng sợ.Vốn trước mắt là một con đường quanh co, thế mà khi nhìn lại nó đã biến thành một con đường mà chúng tôi chưa từng gặp bao giờ.Tôi với Tiểu Bảo đi qua đỉnh núi này cũng phải ít nhất mười mấy năm rồi, nhưng từ xưa đến giờ chưa từng thấy con đường nào như vậy.Tôi thầm căng thẳng, theo bản năng siết chặt lấy tay Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác dường như cảm nhận được điều đó, anh quay sang nhìn tôi một chút, "Đừng sợ."

Tiểu Bảo đứng một bên cũng chưa từng gặp phải cảnh tượng như vậy, chân nó run cầm cập."

Tiểu Bảo, mày có còn muốn cứu em gái mày nữa không?"

Tiểu Bảo nghe thế, lập tức nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết dũng khí gật đầu với tôi."

Lát nữa hai người đi phía sau, ta không cho lên tiếng thì cũng đừng lên tiếng."

Tôi cùng Tiểu Bảo nhìn nhau, nặng nề gật đầu.Vương Nhất Bác bước lên trước chúng tôi, mặt trăng vốn đang bị mây đen che khuất không biết từ lúc nào đã hé lộ, toả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống đường đi.Tôi với Tiểu Bảo lui về phía sau Vương Nhất Bác đi được một lúc, chợt trông thấy được một toà nhà đầy khí thế.

Trên hai cánh cửa gỗ lớn là hai cái vòng đồng.

Dưới mái hiên còn có hai chiếc đèn lồng đỏ chót đang treo lơ lửng, trong màn đêm toả ra ánh đỏ nhập nhoè, thoạt nhìn trông đáng sợ vô cùng.Vương Nhất Bác bước lên, đưa tay cầm vòng đồng gõ vào cửa.Cửa lập tức "kẽo kẹt" một tiếng rồi mở ra.

.
 
[Đam Mỹ] - Âm Dương Phu Phu
Chương 49: Phiên ngoại 2: Gia tiên (6)


Vương Nhất Bác bước vào trước, tôi cùng Tiểu Bảo bám chặt theo sau, chỉ sợ đi nhầm một bước rồi lại xảy ra chuyện gì bất trắc.Vừa vào trong sân, tôi lập tức bị một luồng khí lạnh chui vào lòng bàn chân.

Tôi căng thẳng siết chặt hai nắm tay, quan sát tình huống xung quanh.

Khoảng sân rất rộng, trên nền đất trải gạch xanh, đi tới giữa sân, chợt nhìn thấy một lu nước lớn.

Tiểu Bảo tiến lên ngó thử vào trong, sau đó giật giật quần áo tôi.Tôi cũng bước lên xem thử thì thấy được trong lu trồng vài cây lục bình (=bèo), còn có hai con cá chép lớn đang chậm rãi bơi ở bên dưới.Vương Nhất Bác quét mắt nhìn chúng một chút, "Mau đi thôi."

Tôi vội kéo Tiểu Bảo theo chân Vương Nhất Bác đi vào bên trong.Đi qua đại viện thì thấy được một gian nhà.

Trên cột gỗ ở hai bên cửa còn buộc cả lụa đỏ, dưới mái hiên là hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm, mặt trên có dán hai chữ "Hỷ", toả ra ánh đỏ mờ ảo.Tôi xoa xoa hai cánh tay đã có chút sởn gai ốc của mình, liếc mắt ngó thử vào bên trong.Đột nhiên Tiểu Bảo trở nên kích động.

Tôi cảm nhận được điều đó, bèn kéo nó lại, dùng mắt ra hiệu bảo nó chớ có lộn xộn.Ai ngờ Tiểu Bảo đưa tay chỉ chỉ vào trong nhà.Tôi quay đầu nhìn, lập tức dựng hết tóc gáy.Trong ánh sáng lờ mờ toả ra từ nến hỷ màu đỏ, có một cô gái mặc bộ hỉ phục đỏ thẫm, đầu đội khăn voan, đang đứng thẳng lưng ở trong phòng.Trông dáng vẻ kia, khẳng định đó chính là Tiểu Miêu!Lúc này Vương Nhất Bác lại dừng bước, yên lặng nhìn Tiểu Miêu đang đứng trong phòng.Tiểu Miêu đột nhiên quỳ xuống, tuy nói là quỳ, thế nhưng sống lưng con bé vẫn ưỡn thẳng tắp, trông cứ như một khúc gỗ.

Sau đó lại thấy Tiểu Miêu từ từ đưa tay ra chạm xuống đất, chậm rãi cúi người xuống dập đầu một cái.Tôi thoáng sững người, đây là đang làm gì vậy?

Chẳng lẽ là bái đường?Tôi còn chưa kịp có phản ứng gì thì nhoáng một cái đã phát hiện ra Tiểu Bảo vốn dĩ phải đang đứng bên cạnh mình đã đột nhiên xông lên phía trước.Tôi có muốn kéo lại cũng đã muộn.Tiểu Bảo nắm chặt tay Tiểu Miêu định lôi con bé đi, nhưng có kéo thế nào Tiểu Miêu cũng không xê dịch dù chỉ là một chút.

Con bé vẫn cứng nhắc dập đầu lần hai."

Tiểu Miêu!

Mau về với anh!"

Nó vừa dứt lời, tôi lập tức nhìn thấy khoảng trống bên cạnh Tiểu Miêu bất thình lình hiện ra một bóng người.Người kia cũng mặc một bộ hỉ phục đỏ tươi, sau lưng là mái tóc dài, vốn cũng đang bái lạy cùng Tiểu Miêu, vừa nghe được tiếng của Tiểu Bảo, lập tức chầm chậm quay đầu lại nhìn.

Tiểu Bảo lúc bấy giờ mới nhận ra sự xuất hiện của một người nữa, nó thét lên một tiếng, "Ối cha mẹ ơi!" rồi ngã phịch xuống dưới đất.Người kia nhìn qua Tiểu Bảo một chút, rồi lại tiếp tục xoay đầu, cuối cùng xoay hẳn đầu ra sau lưng, mặt hướng về phía tôi cùng Vương Nhất Bác Mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán tôi."

Các người là ai?

Sao lại tới đây quấy rối hôn lễ của ta?"

Tên quỷ kia chậm rãi nhả từ, ngữ điệu kéo dài khiến cho tôi sởn cả tóc gáy."

Con bé là người sống, không thể kết âm hôn với ngươi.

Thả con bé ra."

Vương Nhất Bác lạnh lùng nói."

Không, nó sắp không phải nữa rồi."

Tên quỷ bỗng nhiên nở nụ cười, "Nó là tân nương mà ta đã chọn, không ai được phép quấy nhiễu ta!"

Dứt lời, mười ngón tay mọc dài cùng đầu lưỡi đỏ chót của tên quỷ lao về phía chúng tôi.Vương Nhất Bác đứng chắn trước mặt tôi, đưa tay đẩy mạnh hai bàn tay kia ra, tên quỷ bị Vương Nhất Bác hất văng vào tường, ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác lập tức trở nên e dè."

Giải toàn bộ chú nguyền rủa trên người con bé đi mau."

Vương Nhất Bác nhìn tên quỷ."

Không!

Nó là tân nương của ta!

Nó đã nói rằng muốn ở bên cạnh ta vĩnh viễn!"

"Không thể nào!"

Tôi bước lên trước một bước, "Không bao giờ có chuyện Tiểu Miêu đồng ý với ngươi!"

Tên quỷ vốn đang có chút sợ hãi, vừa trông thấy tôi, gương mặt lập tức trở nên khủng bố"Là ngươi sao, ngươi là Tiêu Chiến."

Tôi hơi sững người, "Ngươi biết ta?"

"Ôi ôi ôi ôi, ta biết ngươi?

Ta không chỉ biết ngươi, mà ta còn muốn ăn thịt ngươi!"

Tên quỷ kia bất thình lình hoá thành một vệt đen, xông thẳng tới chỗ tôi.Chẳng chờ tôi kịp né đi, âm phong đã ập ngay vào mặt tôi!

Một gương mặt người biến dạng đột nhiên phóng to ở trước mắt, cái miệng lớn như chậu máu, trực cắn cổ tôi!Vương Nhất Bác lập tức chắn người tôi, cái cắn kia của tên quỷ rơi trên cánh tay anh.Vương Nhất Bác lạnh mắt nhìn, không để cho tên quỷ kịp chạy trốn, anh lập tức bóp chặt cuống họng, khiến cho tên quỷ phải thét gào."

A a a a!"

"Ta lặp lại lần nữa, giải chú nguyền rủa cho con bé!"

"Ta không giải được."

"Ngươi nói cái gì?"

Vương Nhất Bác tăng lực ngón tay, gương mặt người biến dạng lại càng thêm vặn vẹo, con mắt như sắp lòi ra.Tôi trông mà muốn ói."

Ta dùng bộ dáng của cậu ta hạ chú nguyền rủa, cho nên cũng chỉ có cậu ta mới giải được."

Nói rồi tên quỷ chỉ tay về phía tôi.Tôi kinh ngạc nhìn tên quỷ, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Miêu đang quỳ gối trong phòng."

Giải kiểu gì?"

"Bái đường với nó là được."

Vương Nhất Bác cau mày, đôi con ngươi chỉ trong nháy mắt biến thành màu đỏ tươi.Ngón tay từng chút từng chút tăng thêm lực, cứng rắn bóp cho đến khi mắt của tên quỷ lòi hẳn ra khỏi hốc mắt!Tôi quay mặt nôn khan.Lúc quay lại, tên quỷ kia đã biến mất dạng trong tay Vương Nhất Bác.Một viên ngọc trụy lăn từ trên tay anh rơi xuống đất, vỡ tan nát.

.
 
[Đam Mỹ] - Âm Dương Phu Phu
Chương 50: Phiên ngoại 2: Gia tiên (7)


Ngọc vừa nát, nhà cao cửa rộng xung quanh lập tức hoá thành hư không, trước mắt hiện lên một ngôi mộ lẻ loi.

Trên mộ phần mọc đầy cỏ dại bao ở xung quanh.Vương Nhất Bác im lặng đứng trước mặt tôi, đôi mắt đã chuyển thành màu đỏ như máu.Phía sau là Tiểu Bảo đang ôm lấy Tiểu Miêu, mặt lo lắng nhìn tôi.

Chỉ trong nháy mắt, ông đây biến thành tiêu điểm của mọi vật..."

Tiểu Tán."

Tiểu Bảo khẽ gọi tôi một tiếng, Vương Nhất Bác thoáng nhìn sang Tiểu Bảo, nó lập tức ngậm miệng lại.Tôi nghĩ nghĩ, "Trước tiên chúng ta cứ đưa Tiểu Miêu về để sư phụ xem thế nào đã, nhất định là còn có cách khác."

Tiểu Bảo gật đầu lia lịa, bế Tiểu Miêu đang bất tỉnh lên.Lúc chúng tôi trở về, Trương đại nương cũng đã tỉnh lại.

Trông thấy Tiểu Miêu, bác ấy liền khóc thút thít"Con gái của mẹ!"

Phát hiện ra Tiểu Miêu hôn mê bất tỉnh, bác ấy lập tức trừng mắt nhìn Tiểu Bảo, "Em con làm sao thế này?"

Tiểu Bảo ấp úng không nói thành lời, không thể làm gì khác, tôi đành phải đứng dậy"Sư phụ, đại nương, gia tiên này muốn lấy Tiểu Miêu, nên đã hạ chú nguyền rủa lên người con bé."

Sư phụ nghe xong, lông mày nhíu lại.

Nhìn bộ dạng kia của Tiểu Miêu, ông liền biết ngay là mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.Sư phụ rít mạnh một hơi thuốc rồi ngẩng mặt lên nhìn tôi, "Tiểu Tán, con lại đây."

Sau đó bước ra khỏi phòng.Tôi nhanh chóng di chuyển theo ông ra ngoài sân, Vương Nhất Bác cũng đi cùng."

Rốt cuộc là sao?"

"Trước khi chết, tên quỷ kia nói rằng đã hạ chú nguyền rủa lên người Tiểu Miêu, muốn giải chú chỉ có một cách duy nhất."

Nói rồi tôi nhìn Vương Nhất Bác một chút.Vương Nhất Bác lạnh lùng đứng đó, không mở miệng."

Cách gì?"

Tôi hơi dừng lại, sau đó nói tiếp, "Để con với Tiểu Miêu bái đường thành thân."

Lão đầu sững người, thật không ngờ tên gia tiên chó má kia lại làm đến mức này!"

Việc này..."

"Không được."

Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng.Lão đầu còn chưa nói hết câu đã bị Vương Nhất Bác chặn miệng."

Sư phụ, không còn cách nào khác ạ?"

Tôi cũng cảm thấy có chút khó xử.Lão đầu trông thấy thái độ kiên quyết của Vương Nhất Bác liền biết chuyện này nhất định phải nghĩ được cách khác."

Con nói cho ta nghe, tên quỷ kia rốt cuộc đã nói như thế nào?"

Tôi vội vàng lặp lại những lời tên quỷ kia đã nói.Lão đầu vuốt râu, trầm tư một lúc."

Tiểu Tán, con vào trước đi, ta có mấy lời muốn nói riêng với đại thiếu."

Tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ, nhưng nhìn bộ dáng của lão đầu như vậy, tôi cũng không hỏi thêm nữa, liền chạy vào trong phòng xem tình hình Tiểu Miêu.Vừa vào trong, tôi lại lén lút mò trở lại cửa, cẩn thận hết sức ngó trộm ra bên ngoài.

Lão đầu đang mỉm cười nói gì đó với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác mặt không cảm xúc nhìn lão đầu.Thời gian chưa đến một chén trà, lão đầu đã nói xong, sau đó lạch cạch đi về phía tôi.Tôi vội chạy vào, làm bộ như mình vừa mới từ trong phòng đi ra.Lão đầu vừa bước tới cửa liền trông thấy được tôi, ông lộ mỉm cười y như lúc vừa nãy, "Tiểu Tán, mau đi chuẩn bị đồ."

"Chuẩn bị cái gì cơ ạ?"

"Để bái đường đó."

"Á?"

Tôi ngớ người.Lão đầu cười khì khì, vỗ vỗ lên vai tôi.Nhân lúc đêm còn chưa tàn, tôi cùng Tiểu Miêu hoàn thành nốt cái dập đầu cuối cùng ngay tại nhà Trương đại nương.Lúc ngẩng mặt lên, Tiểu Miêu chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn thấy chúng tôi, con bé oà khóc.

Trương đại nương ôm chặt lấy con bé, hai mẹ con ôm nhau khóc rống.

Tiểu Bảo đứng bên cạnh cũng chấm nước mắt không ngừng.Chờ tới khi Tiểu Miêu dần bĩnh tĩnh lại, Trương đại nương bỗng dưng đứng dậy cúi người về phía tôi.

Tôi sợ quá vội chạy tới đỡ bác ấy."

Đại nương, bác làm gì đó?"

"Tiểu Tán, đại nương cảm ơn cháu."

"Đại nương, bác đừng nói thế, cháu không nhận nổi đâu."

Tôi vừa dứt lời, đại nương đột nhiên kéo tay tôi, "Tiểu Tán, đại nương hỏi cháu một câu, cháu có đồng ý chăm sóc cho Tiểu Miêu nhà ta không?"

Nghe thế tôi cứng đờ người.Bên ngoài chợt nổi cuồng phong, bật tung cả cửa.

Vương Nhất Bác đứng ngoài đó, lệ khí đầy mình, nhìn Trương đại nương."

Bà nói cái gì?"

Trương đại nương sợ hết hồn, bị Vương Nhất Bác nhìn chòng chọc, cả người tức thì run lên."

Phùng đạo trưởng, cứu, cứu mạng!"

Sư phụ lập tức đứng dậy, thấp giọng bảo, "Em gái Trương gia này, có câu, làm việc gì cũng không thể tuyệt đường lui, Tiểu Tán làm đến bước này đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, cô không thể được đà lấn tới như vậy."

"Ta, ta..."

Trương đại nương run rẩy nhìn sư phụ."

Mẹ!

Làm người phải có lương tâm, mẹ không nên nói những lời vừa rồi."

Tiểu Miêu đột nhiên lên tiếng.Vương Nhất Bác nghe thế, hừ lạnh một tiếng, cuồng phong chợt ngừng lại.Anh bước vào trong nhà bế ẵm tôi lên, sau đó quay người rời đi.Tiểu Miêu thấy thế, hoảng hốt lùi về sau mấy bước, suýt thì ngã chổng vó.Tiểu Bảo cũng sợ hết hồn, "Phùng sư phụ, Tiểu Tán..."

Lão đầu rít một hơi thuốc, thở dài, "Em gái này, mau chóng thu hồi lại tâm tư đó của cô đi, có một số việc cô không thể chọc vào được đâu."

Vương Nhất Bác ôm tôi về nhà, đẩy cửa bước vào trong, đặt tôi nằm lên giường, sau đó nhìn tôi chằm chặp.Tôi nuốt một ngụm nước miếng, "Nhất Bác, trời sắp sáng rồi."

Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, trước mắt tôi đột nhiên tối sầm."

Trời lại tối rồi."

Một bàn tay lạnh lẽo mềm mại nhẹ nhàng che mắt tôi lại, môi của Vương Nhất Bác phủ xuống môi tôi...- -- HOÀN TOÀN VĂN ---
 
Back
Top Bottom