Đô Thị  Âm Mưu Của Con Gái Nuôi

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,588
0
36
AP1GczMDc9KNSIz29_khqAaoXrKxgzk8pHY0I4HneDPdvK3InsyvRAh856VdjN4UFhIgkiI465xMIwytAqF_95fxiWkVLpounxYVO6d6NBE3C_FN2aiEkjFvkvWAaUlmwelOee4K8kdkTsihXfKK-C0QHyvX=w215-h322-s-no-gm

Âm Mưu Của Con Gái Nuôi
Tác giả: Hoa Hồng Dại
Thể loại: Đô Thị, Trọng Sinh, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Hoa Hồng Dại

Thể loại: Trọng Sinh, Hiện Đại, Trả Thù, Sảng Văn

Team dịch: Tiểu Lạc Lạc

Giới thiệu

Cô con gái nuôi rất thích cạnh tranh với tôi bằng những trò trẻ con.

Cô ta cố tình mua váy không đúng cỡ để tôi mặc thử trước ống kính rồi chế nhạo tôi trông như những hình ảnh mua hàng xấu xí mà người bán phải bỏ tiền ra để xóa đi.

Còn cô ta thì diện chiếc váy bó sát được may đo riêng, khoe dáng trước mặt chồng và con trai tôi, rồi còn bắt họ nhận xét.

Chồng tôi nhìn với vẻ lạnh lùng nói: "Gầy như que củi, chẳng có chút thẩm mỹ nào."

Con trai tôi thì cau mày tỏ vẻ chán ghét: "Bình thường thôi, không đẹp bằng mẹ."

Vẻ mặt đắc ý của cô con gái nuôi lập tức sụp đổ.

Cô ta nào biết, hai người đàn ông này đã được sống lại một kiếp.​
 
Âm Mưu Của Con Gái Nuôi
Chương 1


Kiếp trước, con nuôi Lâm San San là bảo bối của chồng và con trai tôi, không ai được phép nói xấu cô ta nửa lời, kể cả tôi - vợ và mẹ của họ, c*̃ng không ngoạI lệ.

Một người bị nhốt trong một căn nhà gỗ ở ngoại ô, bị bỏ đói cho đến chết. Trước khi chết, người chồng vốn thanh tao, lạnh lùng, quý phái của tôi ăn hết lũ gián và côn trùng trong căn nhà gỗ đó.

Con trai tôi thì còn thê thảm hơn.

Nó bị đánh gãy tay chân, bị bán sang Myanmar.

Vì có ngoại hình ưa nhìn, nó bị ép chuyển giới và cuối cùng c.h.ế.t ngay trên bàn mổ.

Tôi biết được tất cả những điều này là nhờ đọc được ký ức của chồng và con trai.

Nhưng ở kiếp này, mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.

Tuần trước, tôi đã đề nghị ly hôn với chồng.

Nguyên nhân là do Lâm San San bịa đặt chuyện tôi ngoại tình, còn làm um lên đến tận nhà ba mẹ đẻ.

Sau khi tôi chứng minh được mình trong sạch, hai ba con họ lại nói rằng “ruồi không đốt trứng lành”, bảo tôi phải tự xem lại bản thân mình, còn khuyên tôi nên rộng lượng, đừng chấp nhặt với Lâm San San.

Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, nên đã quyết định ly hôn.

Ngay khoảnh khắc nói ra lời đề nghị ly hôn, tôi bỗng nhiên có được khả năng đọc ký ức của người khác.

Hôm nay, tôi đã đọc xong toàn bộ ký ức của chồng và con trai.

Tôi thấy được trong đầu họ những hình ảnh của kiếp trước: Sau khi ly hôn chưa đầy hai tuần, tôi phát hiện mình mang thai đứa con thứ hai. Lâm San San sợ tôi sẽ quay lại với chồng nên đã phái người tông xe c.h.ế.t tôi.

Trước lúc tôi chết, Lâm Phi Nhiên - chồng tôi, đã trơ mắt nhìn tôi một xác hai mạng mà không mảy may động lòng.

Con trai tôi còn giúp cô ta che giấu sự thật, nói dối rằng tôi bị tai nạn do vượt đèn đỏ.

"Mẹ ơi, mẹ xem cái váy này có đẹp không?"

Một giọng nói trong trẻo kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng.

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Lâm San San đang cầm một chiếc váy đặt may đứng trước mặt tôi, mỉm cười bảo tôi đi thử.

Trong ký ức của họ, tôi cũng đã thấy cảnh tượng này.

Vì tôi thử váy trước, Lâm San San thử sau nên cô ta vu khống tôi cài kim vào trong váy để hãm hại cô ta.

Kiếp trước, họ chỉ lo dỗ dành Lâm San San mà hoàn toàn không để ý đến chiếc camera ở bên cạnh.

Sau đó, Lâm San San đã đăng chuyện này lên mạng, khiến tôi bị cộng đồng mạng tấn công một thời gian.

Bây giờ họ đã được sống lại, khi đối mặt với chuyện này một lần nữa, liệu họ sẽ làm gì?

Tôi bỗng nảy ra ý muốn trêu chọc họ một chút, liền mỉm cười cầm chiếc váy đi vào phòng thử đồ.

Quả nhiên, kích cỡ váy không vừa với tôi.

Tôi có dáng người hơi đầy đặn, chiếc váy này mặc lên người thì một nửa n.g.ự.c không che được, còn phần m.ô.n.g lại quá chật, đến nỗi đi lại cũng khó khăn.

Lúc tôi bước ra khỏi phòng, Lâm San San đã giấu chiếc camera đi.

Cô ta quay đầu lại nhìn thấy tôi, rồi phì cười: "Cười c.h.ế.t mất thôi! Trông cứ như lồng heo nhốt heo nái ấy! Eo mẹ to thế, tay thì lực lưỡng, cái váy này là hàng thiết kế của bậc thầy đấy, những hơn chín vạn tệ chứ ít gì. Mặc lên người mẹ, trông y như bà thím nhà quê, vừa xấu vừa quê mùa. Mẹ mà đăng cái ảnh này lên mục đánh giá của người mua thì chắc chắn sẽ bị người ta cười cho chết. Biết đâu vị đại sư kia lại bay từ Pháp sang đây mắng cho mẹ một trận vì tội lãng phí đồ tốt... haha..."

Lâm San San rất thích dùng những lời lẽ như vậy để tẩy não tôi.

Cô ta nói tôi già rồi, nhan sắc tàn phai, không xứng với Lâm Phi Nhiên, càng không xứng có một cậu con trai đẹp trai như Lâm Thần.

Cô ta luôn luôn ám chỉ rằng cô ta mới là người xứng đáng làm nữ chủ nhân của ngôi nhà này, còn sự tồn tại của tôi là hoàn toàn dư thừa.

Thực ra, Lâm San San có thể trở thành con gái nuôi của nhà họ Lâm là nhờ cậu cả của cô ta đã từng cứu mạng Lâm Phi Nhiên.

Cô ta dựa vào ân nghĩa cứu mạng đó để bám víu vào nhà họ Lâm.
 
Âm Mưu Của Con Gái Nuôi
Chương 2


Lâm Phi Nhiên từng đi lính hai năm.

Anh ta có mối quan hệ rất tốt với một bác gác cổng trong đại viện, coi như là bạn vong niên.

Ban đầu, Lâm Phi Nhiên định đi theo con đường binh nghiệp, nhưng trong một lần gặp tai nạn xe, người bác gác cổng kia đã c.h.ế.t để cứu anh ta.

Lâm Phi Nhiên cũng bị thương rất nặng, nên bất đắc dĩ phải xuất ngũ.

Nhà họ Lâm vốn dĩ đã rất giàu có.

Sau khi xuất ngũ, Lâm Phi Nhiên tham gia kinh doanh, khiến cho nhà họ Lâm ngày càng phát triển.

Gia đình tôi và anh ta có thể coi là môn đăng hộ đối.

Sau khi kết hôn với anh ta, năm đầu tiên tôi đã mang thai Lâm Thần.

Vào đúng ngày sinh nhật 16 tuổi của Lâm Thần, Lâm Phi Nhiên đã lặng lẽ đưa Lâm San San về nhà họ Lâm.

Mẹ của Lâm San San chính là em gái ruột của người bác gác cổng năm xưa.

Bà ấy mất vì bệnh, còn người chồng nghiện cờ b.ạ.c thì ôm tiền bỏ trốn, để lại Lâm San San bơ vơ không nơi nương tựa.

Lâm Phi Nhiên biết được tin này, đã đích thân xuống quê đón Lâm San San về.

Tôi mãi mãi không quên được ngày hôm đó.

Anh ta không hề bàn bạc với tôi một lời nào, mà đã tuyên bố trước mặt tất cả mọi người trong nhà họ Lâm rằng: "Đây là con gái nuôi của tôi, tên là Lâm San San. Từ nay về sau, nó chính là người nhà họ Lâm. Ai dám tỏ thái độ với nó, chính là đối đầu với tôi - Lâm Phi Nhiên."

Dù tôi có không đồng ý thì Lâm Phi Nhiên cũng đã nói như vậy rồi, tôi cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Lâm San San khi đó trông vẫn khá đáng yêu, ngoan ngoãn gọi tôi là mẹ.

Dáng vẻ nhu mì, trầm tĩnh của cô ta khiến ai cũng yêu quý.

Dần dần, Lâm Phi Nhiên càng lúc càng nuông chiều Lâm San San quá mức.

Còn Lâm Thần thì hết mực cưng chiều cô em gái nuôi lớn hơn mình vài tuổi như một nàng công chúa nhỏ.

Lâm San San bắt đầu có những biểu hiện ngang ngược, hống hách.

Chỉ là mọi người đều e ngại lời nói năm xưa của Lâm Phi Nhiên nên không ai dám lên tiếng.

Trong một lần vô tình, Lâm San San biết được nguyên nhân khiến Lâm Phi Nhiên cưng chiều mình.

Không biết cô ta nghĩ thế nào, mà lại cho rằng Lâm Phi Nhiên nợ cậu mình một mạng người, cũng đồng nghĩa với việc nợ cô ta một mạng.

Theo như tôi điều tra được, mẹ của Lâm San San là con gái út trong nhà, được cả gia đình hết mực yêu thương, chiều chuộng.

Nhưng bà ta lại là một người rất ích kỷ, cứ nhất quyết đòi bỏ trốn theo một gã cờ bạc.

Cả nhà khuyên can thế nào cũng không được.

Lúc Lâm San San ra đời, người cậu gác cổng kia hoàn toàn không hay biết.

Cho đến tận lúc chết, ông ấy cũng chưa từng gặp mặt Lâm San San dù chỉ một lần.

Mặc dù vậy, Lâm San San vẫn thường xuyên nói với Lâm Phi Nhiên rằng mẹ cô ta và cậu cô ta yêu thương nhau sâu đậm đến nhường nào, rằng cô ta nhớ cậu mình biết bao nhiêu,...

Cô ta cố tình khơi gợi lòng áy náy của Lâm Phi Nhiên, khiến anh ta càng ngày càng đối xử tốt với mình hơn.

Những chiêu trò của Lâm San San quả thực đã lấy được lòng người.

Cô ta có được sự cưng chiều độc nhất vô nhị từ Lâm Phi Nhiên, đến nỗi ngay cả tôi - vợ của anh ta cũng không thể chia sẻ được một chút nào.

"Hahaha... Mẹ béo ú nu quá! Hay là sau này con gọi mẹ là Heo béo nhé..."

Tiếng cười ngông cuồng của cô ta cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi.

Giọng điệu chế giễu không chút kiêng dè khiến tôi cảm thấy vô cùng chói tai.

Người giúp việc đứng bên cạnh không nhịn được, nhỏ giọng nói: "Cỡ váy này vốn dĩ không hợp với phu nhân ạ. Vóc dáng của phu nhân rất đẹp, n.g.ự.c nở m.ô.n.g cong, đầy đặn, nếu có cỡ lớn hơn hai số thì chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp."

Lâm San San đang cười lớn, nghe thấy lời của người giúp việc, cô ta liền trừng mắt, quát: "Cô biết cái quái gì chứ? Cái váy này là do đại sư thiết kế, là hàng độc nhất vô nhị đấy, không phải ai muốn mặc cũng được đâu!"

Người giúp việc sợ hãi, không dám nói gì nữa.

Đúng lúc này, Lâm Phi Nhiên từ thư phòng bước ra.

Vừa nhìn thấy Lâm Phi Nhiên, Lâm San San liền thay đổi sắc mặt.

Cô ta từ bỏ ngay thái độ hung dữ, mắng nhiếc người khác lúc trước, thay vào đó là vẻ mặt dịu dàng, đáng yêu.

"Ba ơi, ba lại đây xem này, mẹ mặc bộ váy này trông buồn cười lắm."

Cô ta định ôm lấy cánh tay Lâm Phi Nhiên như mọi khi, nhưng lại ôm vào khoảng không.
 
Âm Mưu Của Con Gái Nuôi
Chương 3


Lâm San San ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Lâm Phi Nhiên không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.

"Em thích trang phục của thương hiệu này à?"

Lâm Phi Nhiên hiếm khi dịu dàng nói chuyện với tôi như vậy.

Tôi lắc đầu: "Không thích. Chỉ là con gái anh bảo tôi thử, tôi mới mặc vào xem thử thôi. Không ngờ lại bị chế nhạo là heo nái."

"Em... mẹ ơi, con chỉ đùa thôi mà, mẹ đừng để bụng nhé. Xin lỗi, con nói sai rồi, xin mẹ tha thứ cho con. Tất cả là lỗi của con, mẹ ơi, con xin lỗi..."

Lâm San San liên tục nói xin lỗi, vẻ mặt đáng thương vô cùng.

Trông cứ như thể tôi là một người mẹ kế độc ác, còn cô ta là bông hoa trắng nhỏ bé, vô tội vậy.

"Nếu em không thích thì đi thay ra, chúng ta đến cửa hàng chọn vài bộ khác."

Ánh mắt Lâm Phi Nhiên vẫn luôn dừng lại trên người tôi.

Giọng điệu nói chuyện của anh ta cũng không còn lạnh lùng như mọi ngày.

Thực ra, giọng nói của anh ta rất hay, chỉ là anh ta luôn đối xử với tôi lạnh nhạt như một cái máy.

Tôi quay về phòng để thay quần áo.

Bên ngoài cửa, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng Lâm San San xin lỗi và khóc lóc.

Tôi thay quần áo xong, bước ra ngoài.

Đôi mắt của Lâm San San đã khóc đỏ hoe.

Thấy tôi đi ra, cô ta giật lấy bộ quần áo trên tay tôi, lén lút trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi quay người về phòng.

Lâm Phi Nhiên nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt: "Chúng ta đi mua quần áo trước, rồi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe."

Lúc này, có lẽ tôi đã mang thai rồi.

"Tôi không đi đâu. Thỏa thuận ly hôn tôi đã ký xong rồi, anh ký tên vào đi. Chúng ta chấm dứt tại đây thôi."

Lâm Phi Nhiên nhíu mày. Anh ta không đồng ý ly hôn.

“Cô con gái ngoan của anh ở bên ngoài nói tôi bao nuôi trai trẻ, anh và Lâm Thần đều bao che cho cô ta, cho rằng cô ta không có lỗi. Cô ta là bảo bối của hai người, hai người cứ tiếp tục cưng chiều cô ta đi, tôi rời đi là được."

Tôi cố ý nói những lời này để chọc tức anh.

Tôi không tin anh ta bị Lâm San San hại c.h.ế.t thảm thiết như vậy mà sống lại một đời, vẫn còn coi Lâm San San là bảo bối.

Nếu thật sự là như vậy, thì tôi cần phải rời xa những kẻ điên rồ này trước, mặc kệ chồng con, bảo vệ tốt bản thân mình trước đã.

“Mẹ ơi, con xin lỗi. Con không nên không phân biệt đúng sai mà làm mẹ oan ức."

Giọng nói của Lâm Thần vang lên từ cầu thang.

Câu xin lỗi đó, thật chói tai và đáng buồn làm sao.

Nếu không được sống lại, bọn họ chắc chắn sẽ khẳng định rằng mọi chuyện đều là lỗi của tôi, rằng tôi ngoại tình bên ngoài, rằng tôi không bằng người chị người con gái tốt của bọn họ, rằng tôi là kẻ tội ác tày trời.

Theo ký ức của họ, kiếp trước sau khi tôi bị đuổi ra khỏi nhà, tài sản của ba mẹ tôi đã nhanh chóng bị Lâm Phi Nhiên bày mưu tính kế chiếm đoạt.

Hai người già bất lực phải quay về quê, tuổi già không được yên ổn.

Tôi ngẩng đầu nhìn Lâm Thần: "Là tôi xin lỗi hai người. Tôi không nên ảnh hưởng đến sự hòa thuận của gia đình ba người. Lát nữa tôi sẽ thu dọn hành lý, rời đi sớm."

Lâm Thần bước nhanh xuống cầu thang, đi về phía tôi.

Nó muốn ôm tôi, nhưng tôi đã né tránh.

Lâm Thần tỏ vẻ ngạc nhiên.

Có lẽ là do ngày thường tôi quá mức cưng chiều nó, khiến nó nghĩ rằng chỉ cần nói lời xin lỗi, tôi sẽ lập tức tha thứ, tiếp tục bao dung bọn họ vô điều kiện.

Nếu không phải vì gia đình này, tôi thật sự chẳng còn thiết tha gì người chồng và đứa con trai này nữa.

Trước khi Lâm San San đến, gia đình chúng tôi vẫn khá hòa thuận.

Tuy rằng Lâm Phi Nhiên đối xử với tôi khá lạnh nhạt, nhưng anh ta vẫn biết tôn trọng tôi, chuyện gì trong nhà cũng đều bàn bạc với tôi.

Con trai tôi tuy không hài lòng vì tôi thường ngày quản lý nó khá nghiêm khắc, nhưng những chuyện lớn nó vẫn phân biệt được đúng sai.

Nó biết tôi là mẹ nó, sẽ không bao giờ làm hại nó.

Nhưng sau khi Lâm San San đến, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.

Lâm Phi Nhiên chỉ biết dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.

Bất kể tôi làm gì cũng đều là sai.

Một giọt nước mắt của Lâm San San có thể khiến tôi phải giải thích cả tuần, một câu xin lỗi có thể khiến Lâm Phi Nhiên cho rằng tôi là một người mẹ nuôi độc ác, từ đó không còn tôn trọng bất kỳ ý kiến nào của tôi nữa.

Thái độ của Lâm Thần đối với tôi cũng ngày càng tồi tệ.

Chỉ cần nói nó một hai câu, nó sẽ nổi trận lôi đình, nói tôi không xứng làm mẹ.
 
Âm Mưu Của Con Gái Nuôi
Chương 4


Tôi đã nhịn nhiều năm như vậy rồi, tôi không muốn nhịn nữa.

Đặc biệt là sau khi đọc được ký ức của họ, tôi càng không muốn dính líu gì đến họ nữa.

Lâm Thần mắt đỏ hoe, hỏi: "Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?"

Cậu con trai cao mét tám, khóc lên trông chẳng khác gì một đứa trẻ.

Tôi cười nhạo một tiếng: "Rốt cuộc là ai không cần ai? Ông bà ngoại vẫn còn đang nằm viện, hai ba con có đến thăm một lần nào chưa? Kẻ bịa đặt thì được các người nâng niu trong lòng bàn tay, ba mẹ tôi thì bị chọc tức đến mức phải nhập viện. Đã thích cô ta như vậy thì đừng có giả vờ diễn trò nữa!"

Nói xong, tôi lấy từ trong túi ra một bản thỏa thuận ly hôn: "Lâm Phi Nhiên, ký vào đi, sau này chúng ta đường ai nấy đi."

Lâm Phi Nhiên nắm chặt lấy cổ tay tôi, đôi mắt đỏ ngầu: "Tôi không ký!"

“Ba, ba làm mẹ đau tay rồi, buông mẹ ra đi."

Ba chúng tôi đang xô xát lẫn lộn thì Lâm San San bước ra từ phòng ngủ với bộ váy bó sát được đặt may tỉ mỉ.

Cô ta không chỉ trang điểm lại mà còn làm tóc mới.

Chiếc váy vừa vặn, đôi giày cao gót xinh đẹp, lớp trang điểm tinh tế, rõ ràng cô ta được ba con nhà họ Lâm cưng chiều hết mực, chẳng còn chút dáng vẻ quê mùa như lúc mới đến nữa.

"Ba, Tiểu Thần, con mặc váy này có đẹp không?"

Cô ta cười ngọt ngào, xoay một vòng trước mặt chúng tôi rồi điệu đà chống nạnh làm dáng.

Hai ba con nhà họ Lâm đồng loạt tỏ vẻ chán ghét.

Tôi nhân cơ hội đó rút tay về, nói với Lâm Phi Nhiên: "Ký sớm đi là tốt nhất cho anh đấy, biết đâu sau khi tôi đi rồi, anh còn có thể cưới một cô vợ trẻ kém anh mười tám tuổi."

Ba chữ "cô vợ trẻ" dường như đã khơi dậy tham vọng của Lâm San San, khóe miệng cô ta không kiềm chế được mà nhếch lên, ánh mắt nhìn tôi cũng bớt đi vài phần ghen ghét.

"Mẹ, mẹ muốn ly hôn với ba sao? Chỉ vì chuyện mẹ ngoại tình thôi à?"

Nói xong, Lâm San San giả vờ như vừa mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng lấy tay che miệng, nũng nịu với Lâm Thần: "Tiểu Thần, xin lỗi, em không cố ý nhắc đến chuyện đó đâu, anh mau dỗ dành mẹ đi, mẹ làm việc không thích động não, nhỡ đâu lại ra ngoài gây thêm rắc rối thì không hay."

Cô ta vừa dứt lời, ba con nhà họ Lâm cuối cùng cũng chuyển hướng chú ý sang cô ta.

“Người cô gầy như que củi, sao dám mặc kiểu váy này? Đúng là làm bẩn cái váy."

"Chẳng có chút thần thái nào như mẹ mặc, món đồ độc nhất vô nhị này mà mặc lên người cô, sao lại ra cái vẻ rẻ tiền của gái đứng đường thế?"

Lời nói của hai người họ như những nhát d.a.o cứa vào tim Lâm San San.

Vẻ mặt đắc ý của Lâm San San lập tức sụp đổ, cô ta ôm mặt khóc lóc chạy về phòng.

Tối hôm đó.

Lâm San San xông vào phòng tôi, mặt mày hung dữ chất vấn tôi có phải đã nói xấu cô ta với Lâm Phi Nhiên hay không.

“Cô thật độc ác, ngoài mặt không đấu lại tôi, liền chơi xấu sau lưng, đừng tưởng rằng cô dùng ba lời hai câu là có thể phá vỡ tình cảm giữa tôi với ba và Tiểu Thần, tôi yêu họ, họ cũng yêu tôi, cô chỉ là kẻ thứ ba, muốn ly hôn thì ly hôn nhanh lên, đừng có giả vờ vừa muốn ly hôn vừa không chịu đi..."

Trước mặt tôi, cô ta chưa bao giờ che giấu bản chất thật, có lẽ là vì cảm thấy tôi không quan trọng, lại có tính cách nhu nhược.

Nhìn khuôn mặt méo mó của cô ta, tôi đột nhiên không hiểu nổi, kiếp trước tại sao cô ta lại muốn trừ khử ba con nhà họ Lâm, ba con nhà họ Lâm hết mực yêu chiều cô ta, chỉ thiếu nước m.ó.c t.i.m móc phổi ra cho cô ta.

Thế mà kiếp trước ba con nhà họ Lâm, người nào người nấy đều c.h.ế.t thảm.

Còn nữa, tôi không hiểu nổi, nếu ba con nhà họ Lâm đều là người sống lại, tại sao họ không trả thù Lâm San San?

Phải chăng bởi vì Lâm San San dù có làm gì với họ, họ cũng cam tâm tình nguyện?

Hay là họ có mục đích khác?

"Cô có thể biết xấu hổ một chút không? Cô đã ngoại tình rồi, còn mặt mũi nào ở lại nhà họ Lâm nữa? Ba mẹ cô sớm muộn gì cũng sẽ bị cô chọc tức chết, không muốn ba mẹ cô c.h.ế.t sớm thì mau chóng rời khỏi nhà họ Lâm, biến mất khỏi mắt chúng tôi."
 
Âm Mưu Của Con Gái Nuôi
Chương 5


Ba mẹ là giới hạn cuối cùng của tôi, thấy cô ta càng nói càng quá đáng, còn mang cả lời nguyền rủa ra hù dọa, tôi thẳng tay tát cô ta một cái.

<i>Chát</i> một tiếng, tiếng tát vang lên giòn giã.

Cô ta bị tôi đánh choáng váng, ôm một bên má, vẻ mặt kinh ngạc.

"Cô thay vì ở trước mặt tôi nổi điên vô ích, chi bằng đi khuyên Lâm Phi Nhiên ký vào đơn ly hôn... chẳng phải cô muốn làm vợ Lâm Phi Nhiên, tiện thể với Lâm Thần đến một đoạn tình mẹ kế cấm kỵ sao? Hai người đàn ông này tôi đều tặng cô, cứ việc lấy."

Kiếp này nếu cô ta có thể lấy được bọn họ, chứng tỏ ba con nhà họ Lâm ti tiện đến tận xương tủy, vậy thì tại sao tôi còn phải coi trọng bọn họ.

Lâm San San hét lên bổ nhào tới muốn đánh tôi.

Người giúp việc vừa lúc bưng sữa vào, thấy cảnh này, cô ấy xông tới che chở cho tôi, kết quả bị Lâm San San cái đứa điên này dùng cốc đập vỡ đầu.

Lần đầu tiên tôi tức giận đến mức lồng n.g.ự.c như muốn bốc cháy, túm chặt tóc Lâm San San, hung hăng tát cô ta mấy cái bạt tai, sau đó vật cô ta qua vai, ném mạnh xuống đất.

Ba con nhà họ Lâm chạy đến, vừa lúc nhìn thấy cảnh tôi vật cô ta xuống.

Lâm San San ngã sóng soài trên mặt đất, theo bản năng muốn tấn công tôi, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba con nhà họ Lâm, cô ta lập tức khóc lóc thảm thiết.

"Mẹ đừng đánh con, con không nói chuyện mẹ ngoại tình nữa, mẹ ơi con xin lỗi, con không nên lấy chiếc váy đó cho mẹ mặc, con không cố ý, mẹ đừng đánh con, con sợ..."

Cô ta giả vờ sợ hãi, co rúm người lại trong góc, khiến bản thân trông thật đáng thương và tội nghiệp.

Tôi không rảnh để ý đến cô ta, vội vàng kiểm tra vết thương của người giúp việc, có thể là do mảnh thủy tinh đ.â.m sâu vào, m.á.u trên đầu cô ấy không ngừng chảy.

Tôi sợ hãi vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra.

Đi ngang qua ba con nhà họ Lâm, tôi kìm nén cơn giận nói: "Quản tốt con ch.ó của mấy người đi, đừng có chuyện gì cũng chạy ra trước mặt tôi mà sủa bậy!"

Mặt mũi ba con họ Lâm đen sì.

Lúc tôi trở về nhà, đã là nửa đêm về sáng.

Người giúp việc bị thương khá nặng, phải nhập viện theo dõi, tôi đã cử một người giúp việc khác đến bệnh viện chăm sóc cô ấy.

Trải qua một đêm như vậy, tôi chẳng còn tâm trạng xem kịch nữa, ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau.

Sau khi đã nghỉ ngơi đầy đủ, tôi bắt đầu thu dọn hành lý, rời khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt.

Kiếp trước Lâm Phi Nhiên rất nhanh chóng ký tên ly hôn, cho nên tôi mới không bị liên lụy, bây giờ Lâm Phi Nhiên không đồng ý ly hôn, hướng đi của số phận đã thay đổi, vậy thì tôi sẽ gặp nguy hiểm.

Hai ba con bọn họ c.h.ế.t là chuyện của bọn họ, là bọn họ đáng đời.

Tôi không muốn chết, càng không muốn bị hai kẻ ngu ngốc đó liên lụy mà chết.

Lúc tôi sắp thu dọn xong, Lâm San San đột nhiên chạy ra trước cửa biệt thự quỳ xuống, tự tát vào mặt mình lia lịa, đồng thời lớn tiếng hô xin lỗi.

Hành động này của cô ta đã thu hút tất cả những người hàng xóm xung quanh đến xem.

“Chuyện gì thế này? San San làm sai chuyện gì vậy? Trẻ con phạm lỗi thì đóng cửa lại dạy dỗ tử tế là được rồi, sao lại để con bé quỳ ở cửa, tự tát vào mặt mình như vậy? Nếu bị báo chí nhìn thấy, chụp mũ cho cô là ngược đãi con gái nuôi thì cô có muốn gỡ cũng không gỡ ra được đâu."

"Đúng vậy, có phải chuyện g.i.ế.c người phóng hỏa gì đâu, đừng để con bé làm ầm ĩ xấu mặt thế này, vừa quỳ vừa tự tát, đây đâu phải thời xưa, bày đặt ra vẻ phu nhân."

Cô ta vừa quỳ xuống, mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu tôi.

Chưa kịp để tôi lên tiếng, Lâm Thần lái xe thể thao về đến nhà, còn chưa kịp vào gara, vừa nhìn thấy Lâm San San quỳ trước cửa, nó liền dừng xe lại bên cạnh, bước tới.

Lâm San San nhìn thấy Lâm Thần, tát càng mạnh tay hơn, khóc cũng càng thảm thiết hơn.

"Mẹ, con xin lỗi, mẹ đừng đuổi con đi, con thật sự biết lỗi rồi, chuyện mẹ ngoại tình không phải con truyền ra ngoài, sau này con sẽ không giành ba và Tiểu Thần với mẹ nữa, xin mẹ hãy để con ở lại, dù cho làm người giúp việc cũng được, chỉ cần được ở bên ba và Tiểu Thần, con không quan tâm thân phận của mình là gì..."

Những lời lẽ đảo ngược trắng đen này của cô ta vừa thốt ra, ánh mắt những người hàng xóm nhìn tôi đều thay đổi.

Lâm Thần đi tới, vừa lúc nghe được toàn bộ những lời cô ta nói, nhưng nó lại chọn cách im lặng.
 
Âm Mưu Của Con Gái Nuôi
Chương 6


Tôi cười lạnh một tiếng, "Lâm San San, cô cứ một mực nói tôi ngoại tình, vậy mà lại không đưa ra được bằng chứng, đây gọi là vu khống đấy, còn nữa, cô muốn ở bên ai thì tôi mặc kệ, dù là chồng, hay là con trai, tôi đều không cần nữa, cho cô hết."

Tôi gọi tài xế tới, bảo tài xế bê hành lý lên xe.

Lâm Thần chặn tôi lại, vẻ mặt lo lắng, "Mẹ, mẹ muốn rời đi sao?"

"Hóa ra con biết nói chuyện đấy à, mẹ còn tưởng con bị câm đấy!" Tôi nói với giọng bực bội.

Lâm Thần cúi đầu, nhỏ giọng nói với tôi: "Mẹ, xin mẹ hãy nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa, con cần thời gian."

Tôi biết nó đang nói gì.

Nhưng tôi không thèm phối hợp, sau khi bảo tài xế bê hết hành lý lên xe, tôi ngồi vào trong xe, bảo tài xế lái đi.

Những người hàng xóm đều ngây người ra, bọn họ tưởng tôi muốn đuổi Lâm San San đi, kết quả người rời đi lại là tôi, ngẩn ngơ một lúc, bọn họ cũng kịp phản ứng.

"Cô Lâm, làm người không thể như vậy được, cô chỉ là con gái nuôi, ép vợ cả của người ta phải bỏ nhà ra đi, còn lớn tiếng la hét nói người ta ngoại tình, làm người không thể vong ân bội nghĩa như vậy."

"Lâm tiên sinh đúng là cưng chiều cô, nhưng cô cũng không thể được voi đòi tiên, chẳng lẽ cô thật sự muốn làm bà Lâm sao? Cũng nên xem lại thân phận của mình đi chứ."

Người nói câu này hình như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt khó coi quay người bỏ đi, những người khác cũng dần dần giải tán.

Ngay tại chỗ, Lâm San San nắm lấy ống quần Lâm Thần, vẻ mặt tiều tụy khóc lóc, "Tiểu Thần, em không hề có ý đuổi mẹ đi, lần trước mẹ ngoại tình, em chụp ảnh lại, mẹ cứ ghi hận em mãi, em chỉ là con cháu, có gì không thể nói chuyện tử tế với nhau sao?"

Trong mắt Lâm Thần lóe lên sát ý, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên nói: "Mẹ đi rồi cũng tốt, ba người chúng ta sống với nhau cho thoải mái."

Chữ "thoải mái" kia, tuy nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại mang theo hận ý ngập trời.

Lâm San San lập tức chuyển sang cười, đứng dậy, ôm lấy cánh tay Lâm Thần, làm nũng nói: "Tiểu Thần, lần trước anh có tài trợ cho một cặp anh em nghèo khó đúng không? Bây giờ em không còn nhiều tiền nữa... Anh đừng hiểu lầm, em không phải xin tiền anh đâu, em là người tự lực cánh sinh, em hy vọng anh có thể nói giúp em vài lời tốt đẹp trước mặt ba, em muốn vào tập đoàn Lâm thị."

Cô ta cứ luôn miệng nói tự lực cánh sinh, nhưng thực tế mỗi đồng tiền cô ta tiêu đều là do ba con nhà họ Lâm cho, thẻ phụ của Lâm Phi Nhiên đều nằm trong tay cô ta, mặc dù vậy, cô ta vẫn tham lam không đủ, muốn vào tập đoàn Lâm thị, làm người trên người thật sự.

Lâm Phi Nhiên cũng kỳ lạ, anh ta cưng chiều Lâm San San là điều không thể nghi ngờ, nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều không cho phép Lâm San San vào tập đoàn Lâm thị, cho dù Lâm San San chủ động đề cập, anh ta cũng tìm lý do từ chối.

Ánh mắt Lâm Thần lạnh lẽo, cậu đã đoán được nguyên nhân Lâm San San hãm hại hai ba con cậu ta, chỉ là chưa tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau, cậu ta không tin người phụ nữ này có năng lực thao túng mọi chuyện, cho nên cậu ta cần thời gian để điều tra.

Để dụ rắn ra khỏi hang, Lâm Thần cười như không cười nói: "Được thôi, ba cưng chiều em như vậy, chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của em đâu."

Lâm San San nhón chân lên, hôn lên má Lâm Thần một cái, sau đó cười chạy về biệt thự.

Cô ta không biết rằng, ngay khi cô ta vừa quay người đi, Lâm Thần liền lấy khăn tay ra, lau mạnh chỗ cô ta vừa hôn, ra vẻ như sợ dính phải vi rút vậy.

Về nhà ngoại không lâu, tôi đi khám.

Quả nhiên là tôi có thai.

Nhưng tôi không định giữ đứa bé này lại, tôi không muốn dính dáng gì đến Lâm Phi Nhiên nữa, dù là chồng, con trai hay đứa bé trong bụng, tôi đều không cần.

Sau khi chắc chắn mình có thai, tôi hẹn bác sĩ để phá.

Vậy mà bác sĩ còn chưa hẹn được, Lâm Phi Nhiên đã vội vàng chạy đến.

Anh ta không dám nổi giận với tôi, chỉ túm lấy cổ tay tôi, bảo tôi đi về cùng anh ta.

"Về làm gì? Nhìn sắc mặt con gái nuôi của anh à?"

"Cô ta sẽ sớm biến mất thôi, em đừng để ý đến cô ta."

"Cô ta biến mất thì những tổn thương cô ta gây ra cho tôi cũng biến mất theo sao?" Tôi hỏi ngược lại.

Lâm Phi Nhiên sững người, đầy vẻ áy náy nói với tôi: "Xin lỗi, là anh không xử lý tốt chuyện này, khiến em phải chịu ấm ức."

"Tôi hỏi anh, anh có từng động lòng với Lâm San San không?"

Họ là ba nuôi và con gái nuôi, nhưng cách họ giao tiếp đã vượt quá giới hạn.

Tôi không thể nào quên được những ấm ức mình phải chịu đựng trong bao năm qua.

Tại sao anh ta được sống lại thì tôi phải tha thứ cho anh ta?
 
Âm Mưu Của Con Gái Nuôi
Chương 7


“Không có, bất kể là kiếp trước..."

Nói được một nửa, anh ta nhận ra mình lỡ lời, vội vàng sửa lại: "Năm đó anh Vương cứu anh một mạng, Lưu San San là người thân duy nhất của anh ấy trên thế giới này, anh chỉ muốn báo đáp ân tình này."

Anh ta nói là Lưu San San chứ không phải Lâm San San, xem ra anh đã có kế hoạch mới rồi.

"Thế à? Nhưng Lưu San San và anh Vương trong miệng anh còn chưa từng gặp mặt, chỉ vì có chung huyết thống mà được anh cưng chiều hết mực, đúng là số cô ta tốt thật."

"Anh biết những năm này em đã chịu nhiều thiệt thòi, anh thề với em, từ nay về sau, anh..."

"Bị lừa một lần là đủ rồi, ai mà biết được có còn xuất hiện Lưu San San thứ hai hay không? Lâm Phi Nhiên, nếu anh còn chút lương tâm thì hãy nhanh chóng ly hôn với tôi đi, tôi không muốn dính dáng gì đến chuyện của các người nữa."

Lâm Phi Nhiên im lặng.

Năm phút sau, anh gật đầu: "Được, anh đồng ý với em, nhưng em phải hứa với anh là không được phá đứa bé này, anh sẽ chu cấp đầy đủ tiền nuôi con."

Tôi gật đầu: "Được." Ai tin chứ.

Cứ để Lâm Phi Nhiên yên tâm trước đã, sau khi ly hôn, con là của tôi, chỉ có tôi mới có quyền quyết định giữ hay bỏ nó.

Hôm đó, chúng tôi đã lấy được giấy chứng nhận ly hôn.

Tối hôm đó, tin tức chúng tôi ly hôn tràn ngập khắp các phương tiện truyền thông, ồn ào náo nhiệt.

Lâm Thần gọi cho tôi rất nhiều cuộc, tôi không nghe máy, tiện tay chặn luôn nó.

Khoảng một tuần sau.

Lâm San San vướng vào scandal tình ái, không biết có phải do sử dụng chất cấm hay không mà cô ta dám tr*n tr**ng giữa đường lớn hôn hít với đàn ông, sau đó bị cảnh sát đưa đi.

Sự việc vừa được đăng tải, cả mạng xã hội đều bùng nổ.

Lâm San San vẫn luôn xây dựng hình tượng tiểu thư cao quý, lạnh lùng, giờ thì hình tượng ấy hoàn toàn sụp đổ, danh dự bị hủy hoại.

Sau khi được bảo lãnh, Lâm San San ngày nào cũng ở nhà khóc lóc, nói rằng cô ta bị bạn bè lừa mới dính vào mấy thứ đó.

Hai ba con nhà họ Lâm không những không trách mắng mà còn tìm cách để cô ta có thể tiếp tục sử dụng chất cấm một cách công khai.

Ban đầu, Lâm San San còn lo lắng hai ba con họ Lâm sẽ thay đổi cách nhìn về mình, không ngờ họ vẫn cưng chiều cô ta như trước.

Điều này khiến cô ta ngày càng ngông cuồng, hống hách.

Không lâu sau, cô ta xảy ra tranh chấp với một cô chiêu nhà giàu khác.

Nhờ có đông người hơn, cô ta đã dùng d.a.o gọt hoa quả rạch nát mặt đối phương.

Cảnh tượng này bị một paparazzi chụp được và đăng tải lên mạng.

Hai ba con họ Lâm vẫn ra mặt dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Có lẽ vì họ quá nuông chiều nên khi Lâm San San yêu cầu được vào làm việc trong tập đoàn Lâm thị mà bị từ chối, cô ta đã bắt đầu tự hành hạ bản thân, nói rằng họ không tin tưởng mình.

Bất kể nhà họ Lâm có ầm ĩ đến đâu thì cuộc sống của tôi vẫn bình yên, tốt đẹp.

Ban đầu, ba mẹ có trách tôi không nên ly hôn nhưng họ cũng không nói gì nặng lời mà ngầm chấp nhận quyết định này của tôi.

Nhờ có tôi chăm sóc chu đáo nên sức khỏe của hai người dần dần hồi phục.

Tôi còn động viên, khuyến khích hai người thực hiện chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật lúc về già.

Thực ra tôi cố tình đưa hai người rời khỏi nhà họ Lâm.

Sau đó, tôi đã thuê thám tử tư điều tra ba con Lâm Thần.

Không ngờ Lâm Thần lại lén lút móc nối với một đường dây ở Myanmar.

Nó còn lần lượt truy sát những kẻ từng hãm hại mình ở kiếp trước một cách dã man.

Vùng đất ấy vốn dĩ là một nơi đầy rẫy những hoạt động phi pháp.

Nếu không phải năng lực còn hạn chế, tôi e rằng nó đã dám lật tung cả cái nơi đó lên rồi.

Về phần Lâm Phi Nhiên, anh ta đang tiếp tục điều tra xem ai là kẻ đứng sau giật dây, nhăm nhe thâu tóm tập đoàn Lâm thị.

Hình như anh ta đã nắm được một số manh mối.

Chắc chắn sắp tới sẽ có một cuộc chiến ngầm vô cùng khốc liệt.

Chính vì vậy mà tôi đã sắp xếp cho ba mẹ rời đi trước, tránh xa những rắc rối này.
 
Âm Mưu Của Con Gái Nuôi
Chương 8


Sau khi tiễn ba mẹ, tôi đến bệnh viện.

Vừa đến cổng bệnh viện, bất ngờ một chiếc xe bán tải lao thẳng về phía tôi.

Linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi vừa định hét lên thì hai gã đàn ông lực lưỡng từ trên xe nhảy xuống.

Một tên bịt miệng tôi, tên còn lại kéo tôi đi. Chúng nhanh chóng lôi tôi lên xe.

Hai tên này rõ ràng là đã được huấn luyện bài bản, không phải hạng côn đồ đầu đường xó chợ.

Lên xe chưa được bao lâu thì tôi đã ngất đi.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang bị nhốt cùng Lâm San San trong một căn nhà gỗ nhỏ.

Lâm San San giả vờ sợ hãi, vừa khóc vừa hỏi tôi: "Sao cô cũng bị bắt cóc vậy?"

Tay chân tôi bị trói chặt.

Tôi thử vùng vẫy thì Lâm San San bỗng nhiên hét toáng lên: "Cô định bỏ trốn à? Đừng có bỏ tôi lại đấy nhé!"

Vừa dứt lời, hai tên bắt cóc đã đẩy cửa xông vào. Chúng đe dọa: "Dám chạy trốn, tao đánh gãy chân mày!"

Tôi cúi đầu xuống, không dám động đậy nữa.

Bọn chúng chụp ảnh tôi và Lâm San San rồi gửi cho Lâm Thần và Lâm Phi Nhiên.

Ngay sau đó, điện thoại reo lên.

Tên bắt cóc nói với người ở đầu dây bên kia: "Chiều mai 2 giờ, mang hai trăm triệu đến bến tàu phía Tây thành phố. Không được báo cảnh sát, nếu không tao sẽ xé xác con tin."

Lâm Phi Nhiên là người nghe máy. Anh ta đồng ý ngay lập tức.

Sau khi bọn bắt cóc rời đi.

Lâm San San giả vờ ngây thơ nói với tôi: "Hay là chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi."

Tôi nhướng mày: "Trốn bằng cách nào? Ở đây toàn là người của họ."

“Ở đây chỉ có ba tên thôi. Chỉ cần tôi dụ chúng đi chỗ khác, cô sẽ có cơ hội trốn thoát. Sau khi trốn thoát, đừng quên tìm người đến cứu tôi là được."

Tôi không tin Lâm San San lại tốt bụng đến thế.

"Lâm Phi Nhiên có tiền, chắc chắn anh ta sẽ đưa tiền chuộc đến. Tôi không trốn."

Lâm San San nghiến răng, cố nở một nụ cười: "Cô không sợ bọn chúng nhận được tiền rồi g.i.ế.c c.h.ế.t chúng ta diệt khẩu à?"

"Không sợ. Sống c.h.ế.t có số. Nếu ông trời đã định tôi không qua được kiếp nạn này thì có trốn kiểu gì cũng vô ích."

Thấy tôi không hề d.a.o động, Lâm San San có chút bực tức: "Đúng là đồ ngốc! Chẳng trách ba và anh Tiểu Thần chỉ thích mỗi mình tôi."

Tôi không nhịn được bật cười.

Nói cô ta ngốc, kiếp trước cô ta đã đùa bỡn hai ba con nhà họ Lâm trong lòng bàn tay, khiến họ c.h.ế.t không toàn thây.

Nói cô ta thông minh, kiếp này lại bị hai ba con nhà họ Lâm đùa bỡn ngược lại.

Vậy mà cô ta vẫn ngây thơ tin rằng họ coi cô ta là bảo bối.

Giờ đây, ảnh nóng của cô ta bị phát tán khắp nơi, lại còn vướng vào đủ loại tin đồn thối nát.

Chẳng có người đàn ông bình thường nào muốn lấy một người phụ nữ mang tiếng xấu như vậy cả.

Hai ba con nhà họ Lâm đang từng bước đẩy cô ta vào chỗ chết.

Đợi đến khi Lâm Phi Nhiên điều tra ra kẻ chủ mưu đứng sau giật dây, xúi giục cô ta hãm hại họ, cô ta sẽ chẳng còn giá trị lợi dụng nữa.

Thứ chờ đợi cô ta sẽ là những đòn tra tấn dã man không hồi kết.

"Đúng vậy, họ chỉ yêu mình cô thôi."

Câu này vừa đúng lại vừa sai.

Sau đó, Lâm San San nói rất nhiều, cố gắng xúi giục tôi bỏ trốn.

Thấy cô ta sốt sắng như vậy, tôi không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc cô đang có âm mưu gì?"

Sắc mặt Lâm San San cứng đờ: "Tôi... cô không muốn trốn sao? Lỡ như họ lấy tiền rồi lại g.i.ế.c chúng ta diệt khẩu thì sao? Vậy chẳng phải chúng ta c.h.ế.t chắc rồi sao?"

Chắc chắn cô ta đang có mưu đồ gì đó.

Tôi lắc đầu: "Tôi không muốn mạo hiểm."

Lâm San San ra vẻ bí ẩn, nói: "Tôi có cách."

Cách mà cô ta nói đến chính là dùng mỹ nhân kế.

Điều tôi không ngờ tới là, cô ta thật sự đã dỗ dành được tên bắt cóc cởi trói cho mình, sau đó còn dùng gậy gỗ đánh ngất hắn.

Sau đó, cô ta không những không bỏ trốn một mình mà còn kéo tôi đi cùng.

Chỉ là sau khi ra khỏi căn nhà gỗ, thái độ của cô ta rõ ràng thay đổi rất nhiều.

Đợi đến khi hai chúng tôi đến một cái đầm nước, cô ta đột nhiên cười lạnh: "Nơi này rất thích hợp để làm mồ chôn cô đấy."

Bỗng nhiên, tôi hiểu ra những hành động của cô ta lúc ở trong nhà gỗ.

Nếu tôi đoán không nhầm, ở đó chắc chắn có lắp camera, vừa vặn quay lại được cảnh cô ta cứu tôi.

Sau đó tôi c.h.ế.t đi, cô ta có thể dùng đoạn video đó làm bằng chứng, chứng minh cô ta đã liều mạng cứu tôi.

Xem ra, cô ta cũng không phải kẻ ngốc nghếch.
 
Âm Mưu Của Con Gái Nuôi
Chương 9: Hoàn


Tôi theo bản năng ôm bụng lùi về sau.

Bỗng nhiên, từ trong bụi cỏ chui ra hai tên bắt cóc.

Một trong số đó chính là kẻ vừa phối hợp với Lâm San San diễn kịch.

Quả nhiên, bọn chúng đang diễn trò.

Kiếp trước, tôi bình an vô sự.

Kiếp này, vì liên lụy đến hai ba con họ mà tôi bị ép đến bước đường cùng.

Tôi cắn răng, xoay người nhảy xuống đầm nước.

Thà liều một phen còn hơn ngồi chờ bị giết.

"Nhảy từ độ cao này xuống, chắc chắn không sống nổi." Tên bắt cóc nói.

Lâm San San vẫn chưa yên tâm: "Các anh xuống tìm xem."

Tên bắt cóc gật đầu, men theo bờ đầm đi xuống phía hạ lưu.

Chưa kịp để bọn chúng bắt đầu tìm kiếm, tên bắt cóc ở lại canh chừng căn nhà gỗ đã vội vã chạy tới.

"Hỏng rồi! Hai ba con nhà họ Lâm dẫn người tìm đến đây rồi! Chẳng mấy chốc sẽ tìm thấy nơi này, mau chạy thôi!"

Lâm San San tỏ vẻ kinh hãi: "Sao lại nhanh như vậy? Mau trói tôi lại..."

Lời còn chưa dứt, hai ba con nhà họ Lâm đã dẫn theo năm vệ sĩ xuất hiện phía sau bọn họ.

Ba tên bắt cóc quay đầu bỏ chạy.

Các vệ sĩ nhanh chóng đuổi theo.

Ngay lập tức, Lâm San San bịch một tiếng quỳ xuống: "Ba, anh Tiểu Thần, hai người nghe con giải thích, chuyện này chỉ là hiểu lầm, là do bọn họ dụ dỗ con..."

"Lâm San San, kẻ đứng sau giật dây sai khiến cô đã bị bắt rồi."

Lời nói của Lâm Thần tuy nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại khiến Lâm San San mặt mày tái mét.

"Anh Tiểu Thần, anh... anh đang nói gì vậy?"

“Hắn ta hứa với cô, chỉ cần cô hãm hại tôi và ba, toàn bộ tập đoàn Lâm thị sẽ thuộc về cô. Vì vậy, cô đã cùng hắn ta âm mưu kế hoạch này. Người đầu tiên bị trừ khử là mẹ tôi, lúc đó mẹ tôi đang mang thai. Người thứ hai là tôi, cuối cùng là ba. Sau đó, toàn bộ Lâm thị sẽ là của cô."

Lâm Thần bước về phía Lâm San San, nâng khuôn mặt cô ta lên, dùng vẻ mặt ôn hòa nói ra những lời tàn nhẫn nhất: "Mong cô ở Myanmar có một quãng đời còn lại tốt đẹp."

Chưa kịp để Lâm San San lên tiếng, cô ta đã bị vệ sĩ lôi đi.

Lâm Phi Nhiên vì tìm tôi mà đã nhảy xuống nước tìm kiếm suốt nửa đêm.

Lâm Thần liên tục cử cao thủ lặn đến hỗ trợ.

Cuối cùng, tôi được cứu sống.

Nhưng đứa bé đã không giữ được.

Giống như kiếp trước, đúng là một đứa trẻ đáng thương, hai kiếp đều không được chào đời.

Sau này, tôi nghe nói Lâm San San bị đưa đến Myanmar, trở thành món hàng công cộng rẻ mạt, bị hành hạ suốt bốn năm ròng rã.

Sau đó, cô ta bị bán cho một lão già người Myanmar, ngày ngày sống trong đau khổ.

Bởi vì có người đã dặn dò bọn buôn người rằng có thể hành hạ cô ta đến chết, nhưng không được để cô ta chết.

Vì vậy, cô ta đã nếm trải cảm giác sống không bằng chết.

Một thời gian sau, Lâm Phi Nhiên lại cầu hôn tôi, nhưng tôi đã từ chối.

Không phải cứ quay đầu lại là họ sẽ thấy tôi vẫn đứng yên ở chỗ cũ chờ đợi.

Sai lầm vẫn là sai lầm.

Tôi không tha thứ.

Hết.
 
Back
Top Bottom