Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Âm Long Quấn Đỉnh

Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 10: Chương 10



Con rắn dường như không ngờ tôi lại đáp lời nó, đầu lưỡi đang phun ra lập tức khựng lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, rồi "soạt" một tiếng, trườn ngang qua chân tôi.

Khi thân rắn lướt qua, toàn thân tôi dựng hết tóc gáy, nắm chặt cây gậy suýt nữa đã vung xuống, nhưng vẫn cố nhịn lại.

Con rắn bò tới sau lưng tôi, lại ngoái đầu nhìn, ra hiệu cho tôi đi theo.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày mình lại phải đi theo một con rắn.

Nó dường như rất quen thuộc với từ đường, dẫn tôi qua một bức tường hẹp mà tôi chưa từng thấy, rồi lại rẽ vào một cánh cửa nhỏ, cuối cùng dừng lại bên dưới cửa sổ một căn phòng tối.

Nó bò lên bậu cửa sổ, uốn mình cong lại, hướng đầu vào bên trong như muốn tôi nhìn vào đó.

Nhưng với một con rắn đang cuộn trên bậu cửa sổ, tôi nào dám tới gần?

Tôi cũng không rành về rắn, mặc dù nó không phải loại đầu hình tam giác có nọc độc rõ ràng, nhưng ai biết liệu có độc hay không?

Thấy tôi do dự, nó nghiêng đầu, dường như bất lực mà trườn xuống khỏi bậu cửa, cuộn mình vào một góc tường, nằm im không động đậy.

Nhìn dáng vẻ của nó, tôi thầm chắc chắn, đây chính là con rắn đã giúp tôi tránh khỏi trò đùa của mấy đứa trẻ hôm nọ, quả thật đã sắp thành tinh, còn có thể hiểu lòng người!

Tôi chắp tay trước n.g.ự.c bày tỏ lòng biết ơn, sau đó mới cẩn thận ghé vào cửa sổ, len lén nhìn vào trong.

Chỉ vừa liếc mắt một cái, tôi lập tức sợ hãi đến mức chân mềm nhũn, suýt nữa hét lên, vội vàng cắn chặt cây gậy trong miệng mới có thể ngăn tiếng hét bật ra!

Bên trong căn phòng tối, Thẩm Hồng Ngọc bị trói chặt vào một cây cột gỗ sơn đỏ, tóc bị túm lại treo lên đinh đóng trên cột.

Tư thế này khiến mặt cô ta áp sát vào cây cột, vì tóc bị kéo lên, cằm cô ta ngửa lên nửa phần, miệng hơi há ra…

Vô số con thủ cung bò theo thân cột, giống như có dây dẫn dắt, từng con từng con bò vào miệng cô ta.

Vì tóc bị treo lên, cô ta thậm chí không thể nhai, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám thủ cung men theo khuôn mặt nửa nghiêng của mình, bò vào khóe miệng, rồi ngoe nguẩy đuôi mảnh mai linh hoạt mà biến mất bên trong.

Chúng quá nhiều, cô ta không kịp nuốt, chỉ có thể để mặc chúng bò vào.

Cổ họng hơi ngửa lên, còn có thể thấy được bóng những con thủ cung đang bò xuống.

Quần áo trước n.g.ự.c cô ta cũng bị kéo hở, có thể thấy rõ từng con thủ cung chui dọc theo thực quản xuống dưới.

Bụng cô ta đã phồng lên, rõ ràng đã nuốt không ít.

Thỉnh thoảng còn có những điểm lồi nhỏ nhô lên, giống như đám thủ cung vẫn còn sống sau khi vào bụng cô ta.

Tộc trưởng cầm một cái cối đá, nghiền thứ gì đó, nhưng lần này không bôi lên tay.

Ông ta xé toang vạt áo trước của Thẩm Hồng Ngọc, chấm chất bột đỏ kia lên một số huyệt vị quan trọng trên n.g.ự.c cô ta.

Cùng lúc đó, đám thủ cung trên cột càng trở nên hưng phấn hơn, như thiêu thân lao vào lửa, ùn ùn chui vào miệng cô ta.

Vừa bôi vừa nói: "Con bé Thẩm Nguyệt kia khôn khéo lắm, chắc đã đoán ra chút gì rồi. Thẩm Vĩ phá bỏ huyệt mộ trong giếng, để Âm Long thoát ra, khiến thủ cung tràn khắp thôn. Chỉ dựa vào Thẩm Hồng Ngọc, không thể dẫn chúng trở về. Phải sớm đưa Thẩm Nguyệt vào từ đường, dẫn thủ cung vào cơ thể nó, để Âm Long lại quấn đỉnh đầu. Nếu không, tiếp tục như vậy sẽ không thể khống chế được đám người trong thôn nữa."

Mà thôn trưởng thì đứng trước một bức họa chữ trên tường, chậm rãi nói: "Đã nói rồi, con gái không thể đọc nhiều sách quá. Dân trong thôn không cần lo, chỉ cần chia thêm ít lợi ích, bọn họ sẽ không hé răng nửa lời."

Tôi nhìn bức tranh đó.

Là một chữ "An", nhưng kỳ lạ là bộ miên phía trên, lại được vẽ thành hai con rồng đang chơi đùa một viên ngọc.

Mà đuôi rồng quấn vào nhau, hợp lại thành bộ "Nữ" bên dưới.

Bộ miên che chở nữ, tức là "An".

Thủ cung, thạch sùng…

Âm Long bàn đỉnh…

Trong chớp mắt, tôi hiểu ra toàn bộ mấu chốt, chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt.

Thì ra trong nhà Thẩm Hồng Ngọc, tộc trưởng không phải không moi được đám thủ cung cô ta đã nuốt vào, mà vốn dĩ là cố ý để cô ta nuốt chúng!

Họ biết Âm Long đã thoát, thủ cung tản ra, nên Thẩm Hồng Ngọc vốn không phải bị dọa điên…

Mà là họ nhân cơ hội đưa cô ta vào từ đường, để cô ta dẫn thủ cung vào cơ thể!

Còn thứ bột "thủ cung sa" bôi lên tay tôi, chính là mấu chốt để dẫn thủ cung vào cơ thể!

Không trách hôm đó, người đàn ông mặc cổ trang kia bảo tôi đừng bôi thủ cung sa!

Không trách cháu gái thôn trưởng Thẩm Mai ăn lòng đỏ trứng!

Lòng đỏ trứng có chứa một số hormone nam tính, khiến thủ cung sa trên tay cô ta bị rượu thuốc làm tan biến!

Vậy nên cháu gái thôn trưởng, và cháu gái tộc trưởng, đều chưa đầy hai mươi tuổi, mà thủ cung sa trên tay chỉ cần dùng rượu thuốc là xóa sạch!
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 11: Chương 11



Tôi nghĩ thông suốt những điều này, không dám ở lại lâu, len lén xoay người rời đi.

Nhưng vừa mới động tay, lại chạm phải một thứ lạnh mềm đang bò nhúc nhích.

Tôi sợ đến nỗi suýt hét lên, cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy trên bệ cửa sổ, trên tường, đầy rẫy thủ cung.

Chúng đang ngẩng đầu nhìn tôi, thậm chí có con đã bò dọc theo cánh tay tôi lên đến vai.

Thấy tôi quay đầu lại, chúng còn thử bò lên mặt tôi.

Một con đã dùng móng vuốt nhỏ sắc nhọn, bấu lên cằm tôi.

Tôi lập tức ngậm chặt miệng, không dám phát ra tiếng động, sợ làm kinh động tộc trưởng bên trong.

Đang định giơ tay gạt hết đám thủ cung này ra, thì tộc trưởng đột nhiên lên tiếng: "Ủa, sao lại có thủ cung bò ra ngoài rồi?"

Tôi lập tức hồn phi phách tán, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Đúng lúc đó, bỗng cảm giác có gì đó lạnh lẽo lướt qua chân, con rắn ấy đã trườn dọc theo chân tôi, “vút” một cái, bò thẳng lên người tôi.

Nó vừa xuất hiện, đám thủ cung lập tức sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

Tôi chợt hiểu ra, thì ra, hôm đó khi lũ trẻ ném thủ cung vào tôi, chỉ có những con rơi xuống đất bỏ chạy, còn những con khác thì không.

Hóa ra con rắn này… vẫn luôn đi theo tôi!

Nghe tiếng bước chân tộc trưởng đang đi về phía cửa sổ, tôi không kịp nghĩ ngợi gì nữa, hoảng hốt nắm chặt con rắn nhỏ trên vai, lom khom chạy vội vào bức tường hẹp bên cạnh!

5

Vừa kịp ẩn mình vào góc tối giữa hai bức tường, tôi đã nghe thấy tiếng “cạch”, tộc trưởng mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài quan sát.

Lúc ông ta mở cửa, đám thủ cung lúc nãy tụ tập trên bậu cửa dường như ngửi thấy gì đó, đồng loạt phun lưỡi, ngẩng đầu rồi theo khe cửa bò hết vào trong.

Tộc trưởng lại ngoái đầu nhìn quanh, rồi thở dài: “Thủ cung ngày càng nhiều, không thể chần chừ thêm nữa. Phải đưa Thẩm Nguyệt vào từ đường, sớm thượng xà thôi!”

Thôn trưởng cũng lên tiếng, giọng nói nặng nề đầy mệt mỏi:

“Dầm gỗ của tôi đã bào xong rồi. Nếu nhựa tùng cậu nấu xong, có thể bắt đầu chế tạo Âm Long.”

“Chuyện trăm năm nay, đừng để hỏng trong tay chúng ta.”

Sau đó, tộc trưởng đóng cửa sổ lại. Trong phòng tối chỉ còn vang lên tiếng chày cối nghiền thứ gì đó.

Tôi toàn thân lạnh toát, thậm chí còn không cảm nhận được mình đang cầm một con rắn trong tay.

Đợi đến khi chắc chắn căn phòng tối kia đã hoàn toàn im ắng, tôi mới cẩn thận bám sát bức tường lùi dần ra ngoài.

Mãi đến khi ra được sân sau từ đường, nhìn thấy ánh mặt trời, tôi mới hít sâu vài hơi, lấy lại tinh thần.

Con rắn trên tay cuộn mình siết nhẹ lấy cánh tay tôi, vảy của nó cọ lên da làm tôi rợn cả tóc gáy, nhưng kỳ lạ là tôi không còn sợ hãi như trước nữa.

Tôi thả nó xuống đất, liếc nhìn về phía cái giếng cổ, rồi lấy hết can đảm chạy thẳng về nhà.

Cha tôi đã là bài học nhãn tiền, trước tiên tôi phải tìm cách để mẹ đưa ông đi, rồi mới có thể trốn thoát!

Trên đường về, tôi thấy Thẩm Mai và Thẩm Lan Lan đang bắt thủ cung.

Hai người vừa thấy tôi liền giật mình, ôm chặt lọ thủy tinh rồi chạy mất.

Nghĩ đến những chuyện ghê tởm mà thôn trưởng và tộc trưởng đã làm, tôi cũng chẳng muốn bận tâm đến bọn họ nữa.

Trước khi về đến nhà, tôi nắm con rắn, cuộn tròn nó lại nhét vào túi áo.

Vừa bước vào cửa, tôi thấy mẹ đang đốt ngải cứu để xua đuổi thủ cung.

Bà thấy tôi về, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nói: “Thôn trưởng gọi điện cho mẹ, nói rằng cha con đi lo chuyện bãi quặng rồi. Tính của cha con, con biết mà, ông ấy nào quản được mấy chuyện này chứ? Nên mẹ đã bảo anh con đến thẳng mỏ quặng rồi. So với chuyện tu sửa từ đường, thì chuyện này tốt hơn nhiều.”

Tôi nghe mà cảm thấy lạnh cả người, vội vàng kéo mẹ lại: “Mẹ có biết ý của thôn trưởng là gì không? Mỏ quặng nguy hiểm lắm! Hai mạng người mất đi cũng chỉ là vài nhát cuốc lấp đất mà thôi!”

Đó là mỏ quặng!

Bao nhiêu năm nay, trong tộc không thiếu những kẻ ngốc manh động muốn kiểm tra sổ sách ở mỏ quặng. Nhưng có ai đi rồi còn có thể trở về chứ?

“Nếu anh đã đi rồi, mẹ mau gọi điện bảo anh đưa cả cha rời khỏi đây. Tạm thời đừng quay lại, mẹ cũng phải đi ngay! Sau khi gặp cha và anh, lập tức báo cảnh sát đến cứu con!”

Tôi lo lắng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, vắt óc nghĩ cách cứu vãn tình hình.

Bây giờ vẫn là xã hội pháp trị, chỉ cần chắc chắn người nhà tôi an toàn, tôi mới có thể tìm cơ hội trốn khỏi thôn mà không còn nỗi lo sau lưng.

Nhưng mẹ tôi dường như vẫn chưa hiểu, chỉ lặng lẽ nhìn tôi với ánh mắt né tránh.

Tôi đành tự lấy điện thoại gọi cho anh, nhưng…

Điện thoại đã không còn liên lạc được.

Lòng tôi hoảng loạn, không biết phải làm sao. Đúng lúc này, con rắn trong túi động đậy hai cái.

Làn da lạnh lẽo của nó lướt qua ngón tay tôi, làm tôi rùng mình, nhưng cũng khiến đầu óc dần tỉnh táo lại.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 12: Chương 12



Lúc này, tôi mới nhận ra, sắc mặt của mẹ có điều gì đó không đúng.

Tôi nhìn bà, trong lòng nảy lên một dự cảm chẳng lành: “Mẹ biết rõ, thôn trưởng bảo họ đến mỏ quặng vào lúc này, có ý nghĩa gì… đúng không?”

Bà im lặng, rồi thấp giọng nói: “Biết. Đây là phần bồi thường cho nhà ta khi con tiếp xà.”

Bà thở dài: “Đáng lẽ phải như vậy mà, con xem Thẩm Hồng Ngọc kìa. Cha nó đào trộm dầm gỗ của giếng cổ, nhưng tộc cũng không truy cứu. Thôn trưởng còn hứa, chỉ cần Thẩm Hồng Ngọc thượng xà, thì dù cô ta là gái đã gả đi, vẫn có một phần chia. Tiền phân cho Thẩm Vĩ cũng sẽ được nhận đến khi vợ nó chết.”

Tôi giật mình.

Bà ta tiếp tục nói, giọng đầy quyết tâm: “Bây giờ con vẫn còn là người bình thường, chỉ cần thượng xà là ổn. Nhà mình nhận thêm phần việc quản lý mỏ quặng, mỗi năm ít thì cũng vài chục vạn, nhiều thì cả trăm vạn. Chỉ cần làm một năm, là đủ tiền cưới vợ cho anh con rồi.”

Tôi nhìn bà chằm chằm, chợt cảm thấy trong lòng lạnh lẽo: “Mẹ có biết ‘thượng xà’ là thế nào không?”

Từng chữ tôi thốt ra đều lạnh buốt: “Xương nát thịt tan, xác chảy thành sáp… Mẹ biết hết, đúng không?”

Mẹ tôi lảng tránh ánh mắt tôi, thấp giọng nói: “Không phải chỉ là thượng xà thôi sao…”

Bà ấy như vậy, rõ ràng là biết gì đó.

Ít nhất là hiểu rõ, cái gọi là tiếp xà, thượng xà, không hề vô hại như họ nói.

Cũng đúng thôi, trăm năm mới thay một lần xà, còn làm rầm rộ như vậy, người trong thôn ít nhiều cũng nghe được chút manh mối.

Nhưng vì lợi ích quá lớn, ai nấy đều chọn cách lãng quên.

Không trách được mẹ của Thẩm Hồng Ngọc, chồng chết, con gái điên, mà vẫn cười tươi như hoa.

Bởi vì trong tộc, chỉ có con trai mới được chia phần, con gái không có, là để tránh chuyện họ vì tiền mà không chịu gả đi, thậm chí rước rể vào nhà, làm tăng dân số, ảnh hưởng lợi ích tộc nhân.

Giờ Hồng Ngọc thượng xà có phần, Thẩm Vĩ c.h.ế.t rồi vẫn được chia, chỉ tính riêng hai khoản này đã là một số tiền không nhỏ, đủ cho mẹ cô ta đánh bạc phung phí cả đời!

Vậy thì, một đứa con gái vốn dĩ không có phần, đáng là gì?

Chưa nói đến việc quản lý quặng thải, một dự án kiếm được hàng chục, thậm chí hàng trăm vạn mỗi năm.

Vậy nên ngay từ đầu, cha mẹ đã chọn hy sinh tôi sao?

Con rắn trong túi bò ngày càng nhanh, dường như đang trấn an tôi, nhưng cũng như đang thúc giục.

Tôi đưa tay ôm chặt lấy túi, nhìn mẹ, tia hy vọng cuối cùng trong lòng hoàn toàn tắt lịm.

Từ nhỏ đến lớn, họ thiên vị anh trai, tôi có thể hiểu.

Dù sao cũng là con trai, mỗi năm nhận được mười mấy vạn tiền chia. Còn tôi, một đứa con gái, chẳng có phần chia gì cả. Họ nuôi tôi ăn, cho tôi mặc, cho tôi học đại học, tôi không thể đòi hỏi quá nhiều.

Vậy nên khi họ bảo tôi về tiếp nhận lễ "thượng xà", giúp đỡ gia đình, dù không muốn nhưng tôi vẫn trở về…

Họ luôn nói rằng Thẩm Dương vô dụng, không có một công việc tử tế, kiếm không ra tiền, không mua nổi nhà ngoài kia, nên mới không cưới được vợ. Tôi nên giúp đỡ nó, san sẻ gánh nặng cho gia đình.

Nhưng ngoài kia có biết bao người đi làm, kiếm được mười mấy vạn một năm có bao nhiêu chứ?

Đàn ông trong tộc mỗi năm đều có mười mấy vạn tiền chia, đáng lẽ cưới vợ sinh con chẳng phải là chuyện dễ dàng sao? Vậy mà tại sao Thẩm Dương, Thẩm Hồng Tinh bọn họ vẫn không cưới được vợ?

Chẳng lẽ chỉ vì tiền sao?

Bọn họ ham ăn biếng làm, lại còn thích giả vờ làm "phú nhị đại", thử hỏi có cô gái nào nhìn trúng bọn họ chứ?!

Tôi, một nhân viên 996, kiếm tiền còn chẳng bằng Thẩm Dương nằm không mà hưởng, vậy mà cha mẹ vẫn cho rằng tôi nên giúp đỡ anh ta?!

"Mẹ biết rõ, nếu con lên thượng xà sẽ xảy ra chuyện gì, đúng không?" Tôi nhìn thẳng vào mẹ, hỏi lại lần nữa. "Mẹ cũng biết con gọi Thẩm Dương về là vì chuyện gì, cho nên mới đẩy anh đến mỏ sao?"

"Con chính là không muốn thượng xà!" Mẹ bị tôi hỏi đến tức giận, trừng mắt nhìn tôi. "Sao hả? Chúng ta sinh con ra, nuôi con ăn, nuôi con mặc, cho con đi học đại học, bây giờ cứng cánh rồi, chuyện gì cũng không nghe gia đình nữa?"

"Chỉ cần con thượng xà, cha con bọn họ quản lý quặng thải trong mỏ là có thể chen chân vào chuyện của mỏ khoáng. Sau này nhà mình trong tộc cũng có tiếng nói. Con biết sự khác biệt lớn thế nào không?"

"Nếu không phải vì muốn thượng xà, con nghĩ trong thôn ai tình nguyện sinh con gái? Ai mà chẳng muốn sinh thêm vài đứa con trai để nhận nhiều tiền chia hơn!"

Bà càng nói càng có lý lẽ.

Tôi liền hiểu ngay. Trước khi ra ngoài, cha vẫn còn nghĩ cách liên kết với dân trong thôn để kéo ra bảo vật trong xà chính, vậy mà trong chớp mắt đã bị trưởng thôn xúi đến mỏ khoáng.

Chính vì tôi cảm thấy chuyện thượng xà rất kỳ lạ, sợ gia đình xảy ra chuyện, nên mới gọi Thẩm Dương về, khuyên cha đừng để tôi thượng xà. Vậy mà bọn họ lại hoảng loạn như thế.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 13: Chương 13



Đáng lẽ tôi còn nghĩ rằng, phải đảm bảo sự an toàn của họ trước rồi mới trốn khỏi thôn.

Nhưng hóa ra từ đầu đến cuối, họ đều biết thượng xà nghĩa là gì!

Vậy nên họ sinh con gái, chính là để làm vật hiến tế thượng xà sao?

Nhưng rõ ràng, trưởng thôn và tộc trưởng vẫn tìm cách để Thẩm Mai, Thẩm Lan Lan tránh khỏi lễ thượng xà mà?

Trong thôn nói là xem bát tự, nhưng những cô gái có bát tự phù hợp cũng không ít, tại sao lại chỉ có tôi và Thẩm Hồng Ngọc?

Tôi nhìn mẹ, bỗng cảm thấy bà rất xa lạ…

Tôi bật cười chua chát, xoay người định chạy ra ngoài.

Nếu cái gọi là "nguy hiểm" này chỉ là một màn kịch được dàn dựng, thì tôi cũng không cần ở lại trong thôn chỉ vì lo lắng cho cha đang ở mỏ khoáng nữa.

Nhưng vừa xoay người lại, liền thấy trưởng thôn dẫn theo Thẩm Hồng Tinh và một đám thanh niên trai tráng, vây đầy trước cửa.

Trong tay mỗi người đều cầm theo gậy gộc, dây thừng…

Trưởng thôn nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ, trầm giọng nói: "Tối qua cha mẹ con đã dặn con đừng nhìn nửa t.h.i t.h.ể của Thẩm Vĩ, vậy mà con cứ nhất quyết muốn xem. Bây giờ thì sao? Bị dọa sợ rồi chứ?"

"Một Thẩm Hồng Ngọc phát điên cũng thôi đi, bây giờ ngay cả con cũng điên rồi! Haiz… thế này thì sao thượng xà được đây!"

Vậy nên tôi cũng phải điên sao?

Nhìn Thẩm Hồng Tinh và đám người cầm gậy đang ép sát tới, tôi biết bọn họ định đưa tôi đến từ đường trước thời hạn.

Tình thế như vậy, rõ ràng là không thể chạy thoát.

Nghĩ đến cảnh bọn giữ cung cầm theo những sợi dây dẫn thẳng vào miệng Thẩm Hồng Ngọc, tôi lạnh cả sống lưng.

Bàn tay không kìm được mà mò vào túi, chạm vào con rắn đang cuộn tròn, hy vọng nó có thể thi triển thần thông, đưa tôi rời khỏi đây.

Nhưng con rắn chỉ bò trong túi, chứ không đưa tôi đi.

Lúc này, giọng nói trầm ấm quen thuộc trong mơ đột nhiên vang lên bên tai tôi: "Âm long đã xuất hiện, đi cùng bọn họ, đừng sợ."

Nhớ lại mấy lần anh ta nhắc nhở và cứu tôi trước đó, lòng tôi hơi an tâm lại.

Tôi ngước mắt nhìn trưởng thôn: "Không cần các người động tay, tôi tự…"

Lời còn chưa dứt, chợt cảm thấy sau gáy có một trận gió mạnh ập tới. Tôi lập tức muốn tránh đi.

Nhưng đúng lúc ấy, giọng của anh ta lại vang lên trong đầu: "Đừng động!"

Cơ thể tôi lập tức như bị định thân, cứng đờ không thể nhúc nhích.

Sau đó, một tiếng "Bốp!" vang lên sau đầu. Nhưng dường như có thứ gì đó chặn lại, nên ngoài tiếng vang ra, tôi không cảm thấy đau đớn gì nhiều.

Tôi theo bản năng liếc mắt nhìn, liền thấy mẹ đang cầm cây gậy đuổi thủ cung, ác ý trừng tôi.

"Giả ngất đi." Anh ta lại nói.

Tôi chớp mắt, nhìn mẹ chằm chằm.

Rõ ràng cây gậy không đập trúng đầu tôi, nhưng đầu tôi lại ong ong vang dội.

Thế mà mẹ vẫn giơ gậy lên, mạnh mẽ quật xuống trán tôi một lần nữa!

Gậy gộc lao đến trước mặt, tôi theo bản năng nhắm chặt mắt.

Cùng lúc đó, giọng anh ta lại vang lên, mang theo một tiếng thở dài khẽ khàng.

Bốp!

Cây gậy nện mạnh lên trán tôi, nhưng vẫn như đập vào mũ giáp, không đau, chỉ thấy chấn động nặng nề.

Cơ thể tôi lạnh buốt, lại một lần nữa cứng đờ, rồi ngã nhào xuống đất.

Tôi không thể cử động, nhưng không ngất đi, đôi mắt khẽ mở ra một chút, vẫn có thể nhìn thấy một chút gì đó.

Cũng nghe thấy tiếng mẹ tôi nói: "Con bé ngất rồi, các anh đưa nó đi vào từ đường đi, phần còn lại, chúng tôi sẽ xử lý."

Trưởng thôn cười hề hề: "Nó đi làm ngoài kia, các người phải nói với công ty của nó lý do tại sao nó không thể quay lại. Về phần tiền chia, cũng giống như Thẩm Hồng Ngọc, sẽ chia đều cho đến khi người làm cha mẹ như các người không còn nữa."

"Nghe theo lời trưởng thôn." Mẹ tôi cười nịnh nọt.

Tôi nằm gục trên đất, toàn thân cứng đờ.

Mẹ tôi có thực sự hiểu rõ, biết được việc "thượng xà" là làm gì không?

Để có thể can thiệp vào việc của mỏ khoáng, bà ta đã dùng hai gậy đánh ngất tôi!

Bà ta có từng nghĩ rằng tôi có thể chết…

Chết một cách thảm khốc như vậy không?

Tôi muốn nhìn bà thêm một lần nữa, nhưng Thẩm Hồng Tinh đã vác tôi lên, bước đi về phía từ đường.

Dọc đường, chúng tôi gặp những người trong thôn đang gồng gánh thủ cung, họ nhìn tôi tò mò.

Trưởng thôn chỉ lắc đầu thở dài, nói rằng tôi đã nhìn thấy xác nửa thân của Thẩm Vĩ tối qua, bị dọa sợ, nên giờ có chút điên rồi.

Họ sợ tôi sẽ gặp chuyện như Thẩm Hồng Ngọc, nên đưa tôi đến từ đường để tộc trưởng trị bệnh.

Người trong thôn đều xôn xao bàn tán, hai cô gái tiếp nhận nghi lễ thượng xà đều gặp chuyện, thật sự là điềm xấu.

Tôi nằm bẹp trên lưng của Thẩm Hồng Tinh, chợt hiểu ra tại sao phải "phát điên"!

Những cô gái được chọn thượng xà, căn bản không có cơ hội hoàn thành nghi lễ, mà thực chất là bị chôn xác trong cây xà nhà, trở thành thứ gọi là "Âm Long".
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 14: Chương 14



Người trong thôn nhất định phải có lý do để tìm người khác thay thế!

Trăm năm qua, nghi lễ này đã được thực hiện bao nhiêu lần rồi? Bọn họ từng bước sắp đặt, không một kẽ hở.

Tôi cứ thế bị cõng vào từ đường, Thẩm Hồng Tinh đặt tôi xuống ghế trong gian phòng phụ, sau đó trưởng thôn liền ra lệnh cho mọi người rời đi.

Tiếp đó, ông ta và tộc trưởng mỗi người giữ một bên, khiêng tôi vào căn phòng tối.

Vừa bước vào, bên trong đã vang lên tiếng thủ cung bò loạt xoạt.

Trưởng thôn và tộc trưởng ném tôi xuống đất, tộc trưởng liền thở dài: "Giếng đã bị phong kín, nhưng Âm Long đã xuất hiện, trong thôn ngày càng nhiều thủ cung hơn. Chúng ta phải mau chóng hoàn thành!"

Trưởng thôn nghe vậy cũng bất đắc dĩ hỏi: "Thẩm Hồng Ngọc thu được bao nhiêu rồi?"

"Vẫn còn thiếu, nhưng không thể chờ thêm nữa." Giọng tộc trưởng lạnh lùng.

Ông ta trầm giọng nói tiếp: "Lúc nãy, bãi cát gọi điện báo, thuyền hút cát gặp sự cố, Nhị Tử xuống nước sửa thì bị dây xích quấn chặt, trực tiếp bị xiết đứt làm đôi. Âm Long phản phệ, cả tộc phải chịu họa, ngay cả đồng d.a.o cũng bắt đầu cảnh báo rồi!"

"Lợi hại đến thế sao?" Trưởng thôn có phần run rẩy, trong giọng nói lộ rõ vẻ sợ hãi: "Thẩm Vĩ mới thả Âm Long tối qua, hôm nay đã có hai mạng người rồi."

"Âm Long bàn đỉnh, phúc họa song hành. Phúc càng lớn, họa càng sâu! Muốn Âm Long đời đời phù hộ con cháu, làm gì có chuyện không nguy hiểm?" Tộc trưởng lạnh giọng.

Ông ta nhìn trưởng thôn, trầm giọng nói: "Không thể chần chừ nữa, trước tiên xử lý Thẩm Hồng Ngọc thành Âm Long, sau đó để Thẩm Nguyệt dẫn thủ cung nhập thể."

Dẫn thủ cung nhập thể... tức là để lũ thủ cung đó bò vào trong người...

Tôi nằm sấp trên đất, vẫn không thể cử động, cố gắng hết sức mở hé mắt, liếc về phía Thẩm Hồng Ngọc bị trói trong góc.

Bụng cô ta đã phồng lên như quả bóng da, bên trong vô số thứ đang cựa quậy, trông như sắp bị đ.â.m thủng bất cứ lúc nào.

Ngay lúc tôi nhìn qua, tộc trưởng và trưởng thôn đã khiêng vào một cây xà nhà to bằng vòng tay hai người ôm.

Phần chính giữa của cây xà đã được khoét rỗng, dài bằng hai người nằm, bên trong lót một tấm vải đỏ tẩm nhựa thông thật dày.

Sau khi đặt cố định, tộc trưởng rắc một ít bột thuốc lên phần gỗ sơn đỏ đầy thủ cung.

Lũ thủ cung dường như rất sợ thứ này, lập tức đứt hết dây liên kết.

Khi không còn con nào bò vào miệng Thẩm Hồng Ngọc, cô ta thở hổn hển, vừa định hét lên.

Tộc trưởng nhét hai quả đào tẩm thuốc mê vào miệng cô ta.

cô ta ngay cả rên cũng không rên được nữa, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn chằm chằm bọn họ trong tuyệt vọng.

Nhưng tộc trưởng và trưởng thôn không hề bận tâm, dùng tấm vải đỏ tẩm nhựa thông quấn chặt lấy cô ta.

Sau khi bọc kín, trông hệt như một cái kẹo gói to tướng, bên trong vẫn còn cựa quậy.

Trưởng thôn ngồi lên người cô ta, đè chặt không cho cô ta giãy giụa.

Tộc trưởng thì lấy tay làm thước, đo từng chút một, miệng lẩm bẩm: "Ba thước ba... bốn tấc bốn..."

Sau khi xác định được độ dài, ông ta thắt chặt hai đầu vải đỏ lại, một chỗ gần đầu, một chỗ gần chân.

Sau đó, ông ta lấy nhựa thông đã được nấu chảy đổ vào chỗ thắt nút, bịt kín.

Mùi nhựa thông nồng nặc, vải đỏ lại là loại chống thấm dầu, khi quấn chặt, Thẩm Hồng Ngọc ở bên trong vẫn tiếp tục giãy giụa.

Vì lớp vải bên ngoài bị đẩy lên, nhựa thông bắt đầu nứt ra thành đường vân, phối hợp với cái bụng phồng căng, trông chẳng khác nào một con mãng xà đỏ tươi vừa nuốt mồi xong...

Lẽ nào... đây chính là Âm Long?

Nhưng Thẩm Hồng Ngọc nuốt đầy một bụng thủ cung, to như vậy, làm sao nhét vào trong cây xà nhà?

Ý nghĩ vừa nảy ra, giọng nói trầm thấp của người đàn ông trong mộng lại vang lên: "Xương thịt nát, sáp xác chôn."

Vừa dứt lời, trưởng thôn và tộc trưởng mỗi người cầm một cây gậy gỗ.

Trưởng thôn vẫn ngồi đè lên người Thẩm Hồng Ngọc, còn tộc trưởng thì dò tìm vị trí đầu, nâng gậy lên thử lực đạo.

Rồi ông ta giơ cao cây gậy, chuẩn bị đập mạnh xuống trán, lấy mạng cô ta...

Máu chảy tràn trên vải đỏ cũng không ai nhìn ra.

Nhựa thông có thể ngăn m.á.u thấm ra, mùi nồng nặc cũng che lấp được mùi tanh của m.á.u và mùi xác thối sau này.

Họ định dùng gậy đập nát từng tấc xương thịt của Thẩm Hồng Ngọc, ép vừa khớp với độ dài đã đo trước, biến thành một con "Âm Long" thực sự!

6

Nhìn thấy cây gậy của tộc trưởng sắp vung xuống, chân của Thẩm Hồng Ngọc trong lớp vải đỏ vẫn còn co giật, tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Nếu không phải bị con rắn giữ chặt thân thể, tôi chắc chắn đã la lên!

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng khóc gào thảm thiết của vợ trưởng thôn: "Ông ơi, mau ra đây! Tiểu Mai gặp chuyện rồi! Cả Lan Lan nữa, mau lên! Thủ cung ăn thịt người rồi, nhanh lên!"

Giọng bà ta càng lúc càng gần.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 15: Chương 15



Tộc trưởng liếc trưởng thôn một cái, đành buông gậy, ra ngoài xem xét.

Vừa ra khỏi cửa, bà vợ nhào vào, khóc lóc thảm thiết: "Mau lấy thuốc đi! Tiểu Mai sắp bị thủ cung ăn sạch rồi! Chúng ăn thịt người! Con bé với Lan Lan đều sắp bị nuốt sống rồi! Cứu người đi!"

Thẩm Lan Lan là cháu gái của tộc trưởng, nghe vậy, hắn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cái "kén" đỏ bọc chặt Thẩm Hồng Ngọc, liếc tôi đang "hôn mê" trên đất, rồi mở tủ lấy một hũ thuốc bột, vội vã rời đi.

Vừa đi khỏi, cả người tôi chợt thả lỏng.

Theo bản năng, tôi đưa tay vào túi sờ con rắn nhỏ, nhưng lại đụng trúng một bàn tay lạnh lẽo.

Tôi giật nảy, suýt hét lên.

Quay đầu lại, tôi thấy người đàn ông mặc cổ phục, hơi xấu hổ rút tay về, khẽ nói: "Âm Long xuất thế, tộc diệt vong. Mau đi thôi."

Anh ta liếc nhìn chữ "An" viết bằng nét rồng cuộn trên xà nhà, ánh mắt trầm xuống.

Nếu không chạy bây giờ, e rằng không còn cơ hội nữa!

Tôi lập tức bò dậy, vừa định bỏ chạy, nhưng lại nghe bên trong lớp vải đỏ vang lên tiếng giãy giụa, "soạt soạt" như cá quẫy đuôi.

Nghĩ đến việc cô ta cũng bị gia đình vứt bỏ, lòng tôi chợt nghẹn lại.

Tôi liếc sang người đàn ông kia, không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn anh, ý hỏi: Có thể cứu cô ta không?

Ánh mắt người đàn ông kia chuyển động, dường như chợt nghĩ ra điều gì.

Thế nhưng anh ta vẫn sải bước đi tới, đầu ngón tay khẽ lóe lên, lập tức xé rách mảnh vải đỏ đã nhuốm đầy nhựa thông.

Tôi vội đỡ lấy Thẩm Hồng Ngọc, nước mắt cô ta rưng rưng, hai gò má vì ăn mận rừng mà phồng cao lên, nơi cổ họng có thứ gì đó nhúc nhích.

cô ta đã nuốt đầy bụng thủ cung, cho dù có chạy cũng không thể đi xa được.

Huống hồ thủ cung có độc, cô ta ăn nhiều như vậy, có lẽ đã sớm trúng độc rồi.

Tôi vươn tay móc quả mận rừng trong miệng cô ta ra, định bảo cô ta tự tìm một chỗ trốn, ít nhất còn hơn bị đánh chết, thịt xương vỡ vụn thành bùn.

Người đàn ông bên cạnh khẽ thở dài, chầm chậm đưa tay lướt nhẹ trên bụng cô ta.

Thẩm Hồng Ngọc lập tức nhào về một bên, từ trong miệng của cô ta, thủ cung ồ ạt trào ra.

Chẳng bao lâu sau, tất cả đều được nôn hết ra ngoài.

Mặc dù mặt đất bầy nhầy nước bẩn, thủ cung bò lổm ngổm khắp nơi, nhưng ít ra mạng của Thẩm Hồng Ngọc có lẽ vẫn giữ được.

Tôi chân thành liếc nhìn người đàn ông kia một cái: "Cảm ơn!"

Anh ta khẽ cười, gật đầu với tôi: "Cô biết cách ra khỏi thôn, tôi không tiễn nữa. Tôi phải tới giếng cũ xem thử, bên trong có vài thứ của tôi."

Tôi đã cứu anh ta một lần, cũng chỉ là tiện tay.

Nhưng anh ta đã cứu tôi không chỉ một lần, tôi không thể cứ mãi dựa dẫm vào anh ta được.

Tôi kéo lấy Thẩm Hồng Ngọc, ra hiệu bảo cô ta đừng lên tiếng, dìu cô ta trèo qua khung cửa sổ phía sau, định men theo bức tường mà trốn ra ngoài.

Vừa đẩy được Thẩm Hồng Ngọc ra ngoài, trong đầu tôi đột nhiên vang lên giọng nói của người đàn ông kia: “Tôi tên là Thần Thương, nếu gặp nguy hiểm, có thể ấn vào mảnh vảy này để gọi tôi.”

Theo sau đó, lòng bàn tay tôi bất chợt nhói lên. Tôi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên tay mình bỗng dưng mọc ra một mảnh vảy nhỏ cỡ móng tay.

Tôi gật đầu với anh ta, sau đó lật người trèo ra ngoài cửa sổ.

Đoạn đường này Thần Thương đã từng dẫn tôi đi qua một lần, tôi cũng không quá xa lạ. Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Hồng Ngọc, từ lối nhỏ men tường vào sân sau, tiếp đó trèo qua bức tường, cuối cùng đặt chân xuống ruộng lúa phía sau.

Rồi lợi dụng những cây lúa cao ngang nửa người để che chắn, chúng tôi men theo con kênh thoát nước chạy thẳng đến con sông dẫn nước, chỉ cần thuận dòng trốn đi, gặp được người ngoài thôn thì có thể cầu cứu và báo cảnh sát!

Nhưng ngay khi chúng tôi vừa leo qua bức tường, núp vào bụi vạn niên thanh chuẩn bị lao về phía ruộng lúa, thì bỗng nghe thấy những tiếng thét chói tai từ phía xa truyền tới.

Theo bản năng, tôi nhìn về hướng đó, liền trông thấy một người toàn thân đầy thủ cung, tóc tai rũ rượi, hai tay điên cuồng cào cấu trên người, gào thét liên tục: "Ông ơi, kéo chúng ra đi! Kéo chúng ra đi!"

Nghe giọng nói, không ai khác chính là Thẩm Mai.

Trên người cô ta đã không còn một mảnh da thịt lành lặn, chỗ thì bị thủ cung bò kín, chỗ lại bị cào xước đến m.á.u me đầm đìa, có chỗ giống như đã mưng mủ lở loét, chảy ra thứ dịch nhầy tanh tưởi.

Con trai và con dâu của trưởng thôn mấy lần muốn lao tới cứu cô ta, nhưng đều bị dân trong thôn giữ chặt lại.

Tiếng kêu của Thẩm Mai càng lúc càng thảm thiết, đau đớn đến mức không thể kiểm soát, lao thẳng về phía từ đường.

Bộ dạng cô ta lúc này chẳng khác nào ác quỷ, dân trong thôn không ai dám kéo cô ta lại, chỉ có thể cầm những cây sào tre ngăn cản cô ta chạy loạn.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 16: Chương 16



Sau lưng cô ta, tộc trưởng đang rắc bột thuốc lên một người khác cũng bị thủ cung bò kín người.

Đó chính là Thẩm Lan Lan...

Thuốc bột của tộc trưởng có thể xua đuổi thủ cung, chẳng mấy chốc, toàn thân Thẩm Lan Lan đã bị phủ một lớp bột trắng xóa, nằm co quắp dưới đất, r*n r* đau đớn.

Thấy cô ta đã được kiểm soát, tộc trưởng lập tức ôm lấy hũ thuốc, tiếp tục rắc lên người Thẩm Mai.

Nhưng vừa rắc được hai nắm, đuổi sạch đám thủ cung trên mặt cô ta, thì từ trong đám đông phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gào xé ruột gan: "Lan Lan!"

Chỉ thấy Thẩm Lan Lan, người vốn dĩ đã bị phủ đầy thuốc bột, đột ngột trào ra một thứ dịch nhầy màu nâu, không chỉ cuốn trôi hết thuốc bột trên người cô ta, mà còn khiến mặt đất nơi cô ta nằm dần dần thấm đẫm vũng dịch sền sệt.

Nhìn cô ta chẳng khác nào một người tuyết đang tan chảy, m.á.u thịt từng chút từng chút hòa vào thứ dịch nhầy màu trà kia.

Cô ta đau đớn há miệng định kêu, nhưng vừa mở ra, từ trong cổ họng liền ồ ộc trào ra từng ngụm dịch đặc sánh.

Mẹ cô ta hét lên từng tiếng "Lan Lan", "Lan Lan", liều mạng muốn lao lên, nhưng tình hình rõ ràng đã không thể cứu vãn, người bên cạnh chỉ có thể giữ chặt bà ta lại.

Chỉ trong thoáng chốc, dưới thân Thẩm Lan Lan đã chỉ còn một vũng dịch nhầy.

Mấy đoạn xương trắng hếu nổi lềnh bềnh trong vũng dịch nửa đông nửa lỏng, trông như những que gỗ cắm giữa que kem đang tan chảy.

Biến cố xảy ra quá nhanh, ngay cả tộc trưởng đang rắc thuốc lên người Thẩm Mai cũng sững sờ.

Mẹ trưởng thôn thấy vậy, lập tức lao đến, đẩy mạnh tộc trưởng ra, vươn tay che chở cho Thẩm Mai, gào lên: "Đây là thuốc gì! Thuốc gì vậy! Thuốc này có độc! Có độc!"

Tộc trưởng dường như cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, ông ta và trưởng thôn liếc nhìn nhau, trên mặt cả hai đều thoáng hiện vẻ bất lực.

Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, Thẩm Lan Lan trên mặt đất đã hoàn toàn hóa thành một vũng dịch nhầy, ngay cả xương cốt cũng như bị nung chảy, từng chút từng chút tiêu biến trong đám dịch quánh đặc ấy.

Mà trên mặt Thẩm Mai, từng giọt dịch nâu nhỏ xuống, hòa lẫn với thuốc bột, trông chẳng khác nào mồ hôi đang lăn dài.

Con dâu trưởng thôn gào khóc không ngừng, nhưng đến khi tận mắt thấy mí mắt Thẩm Mai tan chảy, khiến hai tròng mắt cô ta ta rơi bịch xuống, bà ta lập tức thét lên một tiếng thảm thiết rồi ngất lịm.

Thẩm Mai cũng gào khóc thảm thiết, giống như một cây nến đang tan chảy, chạy trối c.h.ế.t vừa chạy vừa kêu: "Nước... nước..."

Dáng vẻ của cô ta quá mức thê thảm, khiến cho Thẩm Hồng Ngọc phía sau tôi run lên bần bật vì sợ hãi.

Tôi sợ cô ta hét lên, vội vàng bịt miệng cô ta lại, đồng thời lắc đầu ra hiệu đừng phát ra tiếng động.

Ban đầu, tôi còn nghĩ có thể nhân cơ hội mà chạy trốn, nhưng giờ dân trong thôn đều tập trung bên ngoài từ đường, nếu bây giờ tôi và Thẩm Hồng Ngọc chạy ra ngoài chẳng khác nào dê vào miệng hổ.

Chỉ có thể đợi dân trong thôn giải tán rồi mới tranh thủ cơ hội trốn đi.

Có lẽ vì tiếng gào thét của Thẩm Mai quá mức thê lương, tộc trưởng nhìn chằm chằm vào hũ thuốc bột, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Ngược lại, trưởng thôn như đã hiểu ra điều gì, bèn lớn tiếng quát về phía dân trong thôn: “Nhanh! Mở giếng cổ! Múc nước rửa cho nó! Mau lên!”

Tục ngữ nói, trong vòng năm bước chắc chắn có thuốc giải.

Thẩm Mai và Thẩm Lan Lan hóa thành nước mủ, trông có vẻ như là trúng độc thạch sùng.

Mà lũ thạch sùng này đều bò ra từ xà nhà.

Những xà nhà từng phong ấn Âm Long qua nhiều thế hệ đều bị chôn xuống giếng cổ. Trưởng thôn có lẽ cũng nghĩ đến nguyên lý tương sinh tương khắc, nên muốn thử xem nước giếng có ngăn được việc Thẩm Mai hóa thành mủ hay không.

May mắn là lớp xi măng phong kín giếng cổ chưa được đổ lâu, trưởng thôn gọi người mở giếng, công việc cũng không mấy khó khăn.

Nhưng tộc trưởng lại túm chặt lấy ông ta, trầm giọng nói: “Những cây xà đó...”

“Âm Long đã thoát ra, cả tộc sẽ bị diệt vong. Nếu không tìm được thuốc giải, người tiếp theo có thể sẽ là chúng ta!” Trưởng thôn nghiến răng gằn từng chữ.

Ngay sau đó, ông ta vung tay: “Mở giếng!”

Tộc trưởng lập tức hiểu ý ông ta. Giờ trong thôn toàn là thạch sùng, không ai biết người nào tiếp theo sẽ trở thành Thẩm Lan Lan hay Thẩm Mai.

Trưởng thôn một là muốn cứu cháu gái mình, hai là muốn dùng Thẩm Mai để thử xem nước giếng cổ có thật sự giải được độc thạch sùng hay không.

Xảy ra chuyện kỳ quái như vậy, đám người vây quanh ngoài từ đường không những không giảm bớt mà còn ngày một đông hơn.

Những dân trong thôn gan dạ thì theo trưởng thôn vào từ đường mở giếng.

Những kẻ nhát gan chỉ đứng ngoài nhìn, nghe đám đông phía trước bàn tán, chỉ trỏ vào vũng nước mủ do Thẩm Lan Lan hóa thành, gương mặt tràn đầy sợ hãi, xì xào bàn luận.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 17: Chương 17



Để xua đuổi thạch sùng, họ tiếp tục đốt ngải cứu quanh từ đường, còn rắc đủ loại thuốc bột.

Tôi kéo Thẩm Hồng Ngọc trốn sau bụi vạn niên thanh, khổ sở không nói nên lời.

Khắp thôn đều ngập trong làn khói xông xua đuổi, thạch sùng không có chỗ ẩn náu cũng trốn ra sau bụi vạn niên thanh này.

Tôi và Thẩm Hồng Ngọc đều bị bôi chu sa dẫn dụ thạch sùng, nên chẳng bao lâu sau, trên người cả hai gần như bị thạch sùng bò kín.

Thẩm Hồng Ngọc bị bôi chu sa nhiều hơn tôi, vì vậy, chỉ trong chốc lát, trên người cô ta đã bị bao phủ gần như hoàn toàn.

Nếu không phải tôi bịt chặt miệng cô ta, e rằng lũ thạch sùng lại chui vào miệng cô ta như trước.

Vì vậy, tôi liên tục lắc đầu ra hiệu cho Thẩm Hồng Ngọc đừng cử động.

Bên ngoài từ đường chật kín người, nếu tôi và cô ta gây ra một chút động tĩnh, bị phát hiện thì chỉ có con đường chết!

cô ta từng nếm mùi đau đớn, dù trong mắt tràn ngập sợ hãi nhưng vẫn cứng người không dám nhúc nhích.

Tôi cũng mặc kệ lũ thạch sùng bò khắp người, trên mặt, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.

May mà chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng xích sắt khóa giếng cổ vang lên loạt soạt, chứng tỏ giếng đã được mở.

Tiếp đó là tiếng dân trong thôn kinh hô, tiếng hò hét xua đuổi thạch sùng, rồi cả tiếng va chạm của xô sắt, theo sau là tiếng nước ào ào chảy xuống.

Đám đông rì rầm bàn tán, khi thì nói về việc nước giếng có thể giải độc thạch sùng hay không, khi lại đồn đoán xem trong xà nhà có giấu kho báu gì, rằng có phải tổ tiên chôn xà nhà vào giếng cổ có rắn lớn để nó trấn giữ báu vật hay không.

Nhưng ngay sau đó, trưởng thôn lớn tiếng nói:

“Không sao rồi, mọi người yên tâm! Nước giếng này có thể giải độc thạch sùng, không cần sợ nữa! Nếu bị thạch sùng cắn hoặc dính nước tiểu của chúng, cứ đến giếng cổ rửa là được!”

“Chuyện này tất cả đều do Thẩm Vĩ tham lam trộm báu vật trong xà nhà, mở giếng thả Âm Long, khiến nó tan thành thạch sùng. Chỉ cần đóng xà lại, Âm Long bàn đỉnh, cả tộc sẽ bình an đời đời. Sau khi đóng xà, năm nay mỗi người trong tộc sẽ được chia thêm năm phần lợi tức!” Trưởng thôn phấn khởi tuyên bố.

Đám dân trong thôn bên ngoài nghe vậy, vốn còn e sợ độc thạch sùng, giờ nghe nói nước giếng giải được độc, lại còn có thêm phần chia lợi tức, lập tức phấn khích ùa vào từ đường.

Thấy dân trong thôn dần tản ra, tôi mới thả lỏng tinh thần, bàn tay che miệng Thẩm Hồng Ngọc cũng buông xuống.

Nắm lấy tay cô ta, tôi định kéo cô ta chạy về phía cánh đồng lúa.

Nhưng vừa kéo một cái, cô ta hoàn toàn không nhúc nhích.

Tôi nghi hoặc quay đầu nhìn, chỉ thấy cô ta vừa đưa tay gạt thạch sùng trên mặt, vừa chạm vào khóe miệng mình.

Miệng cô ta từng nhai sống và nuốt chửng thạch sùng, khóe miệng vốn đã sưng đỏ lở loét.

Bây giờ vừa chạm vào, lớp da rách ra, để lộ dịch mủ chảy xuống.

cô ta liếc nhìn vũng nước mủ do Thẩm Lan Lan hóa thành cách đó không xa, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Tay cô ta từ khóe miệng dần dần di xuống cổ họng, rồi chạm đến bụng.

Giọng khàn đặc nói với tôi: “Thật ra trong giếng không có rắn lớn. Ba tôi chính là bị thạch sùng bò ra, bị nước tiểu của chúng làm tan thành nước mủ, đứt thành hai đoạn. Trong xà nhà đó, thật ra chỉ có một con Âm Long…”

Một con Âm Long?

Nghĩa là khi Thẩm Vĩ và bọn họ mở xà nhà, nhìn thấy bên trong chỉ có một con Âm Long.

Nhưng tại sao lại chỉ có một con? Không phải nên là hai con sao?

Chữ “An” kia rõ ràng là hai đuôi rồng quấn vào nhau, cùng chơi đùa với viên châu mà.

Nếu cô ta biết Âm Long là gì, vậy tại sao lại giả vờ ngốc nghếch?

Hơn nữa, rõ ràng có hai người được chọn làm tiếp xà nữ, tại sao lại chỉ có một con Âm Long?

Còn con còn lại đâu?

Tôi nhìn vào ánh mắt đầy sợ hãi của Thẩm Hồng Ngọc, quét qua dịch mủ chảy ra từ khóe miệng cô ta, cùng lời cô ta cố ý nhắc đến, chỉ có một con Âm Long…

Trong khoảnh khắc, tôi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lập tức đẩy mạnh cô ta ra, không còn bận tâm đến điều gì nữa, cắm đầu chạy về phía cánh đồng lúa.

Tôi vừa nhấc chân, thắt lưng liền trĩu xuống.

Thẩm Hồng Ngọc hai tay ôm chặt lấy tôi, khản giọng hét lớn: "Thẩm Nguyệt muốn chạy! Thẩm Nguyệt không chịu thượng xà, muốn hại c.h.ế.t cả thôn rồi! Thẩm Nguyệt muốn chạy!"

Chúng tôi vốn chỉ cách giếng cổ một bức tường, tiếng hét của cô ta lập tức khiến trưởng thôn cùng đám người đang tụ tập bên giếng lao thẳng qua tường.

Thẩm Hồng Ngọc vẫn siết chặt tôi, sau đó lại giả điên, cười khúc khích: "Thẩm Nguyệt muốn chạy, tôi bắt được cô ta rồi! Âm long thượng xà, thượng xà…"

Trưởng thôn liếc cô ta một cái, sau đó nhìn sang tôi, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.

Trong đôi mắt đục ngầu của tộc trưởng, nụ cười âm u lại càng rõ rệt.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 18: Chương 18



Tôi dùng sức đẩy Thẩm Hồng Ngọc, trầm giọng nói với đám dân trong thôn:

"Giếng cổ đã mở, các người có thể nhìn đi! Cái gọi là Âm long đó, chính là những trinh nữ bị bọc trong vải đỏ, rồi bị dùng gậy gỗ đập nát thịt xương thành bùn! Các người nhìn đi!"

"Làm gì có Âm long quấn xà, chỉ là xác người mà thôi!" Tôi phẫn nộ nhìn Thẩm Hồng Ngọc.

Cô ta biết trong xà nhà chỉ có một con âm long, nếu cô ta biến thành Âm long thì tôi sẽ không bị biến thành nữa.

Trưởng thôn bắt tôi vào từ đường, có lẽ chỉ để dẫn dụ thần xà nhập thể, rồi ném vào giếng cổ phong kín lại.

Hoặc có khi chỉ để đổi một nơi khác giấu xác!

Nhưng tôi đã cứu Thẩm Hồng Ngọc, vậy mà vì sợ trở thành Âm long, sợ bản thân sẽ giống như Thẩm Lan Lan, hóa thành vũng mủ, cô ta lại phản bội tôi.

Ngay khi tôi đẩy Thẩm Hồng Ngọc ra, cô ta vẫn ôm chặt cổ tôi, thấp giọng nói bên tai tôi:

"Thẩm Nguyệt, người không vì mình, trời tru đất diệt. Cô đã cứu tôi một lần, thì cứu tôi thêm lần nữa đi, đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên, đã cứu thì cứu cho trót!"

7

Tôi nghe lời của Thẩm Hồng Ngọc, bàn tay đang đẩy cô ta bỗng khựng lại.

Chậm rãi rút tay về, nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay bị vảy rắn đ.â.m vào, đau âm ỉ.

Cúi đầu nhìn vẻ mặt cuồng loạn chẳng rõ thật giả của Thẩm Hồng Ngọc, lòng tôi dần lạnh buốt.

Quả nhiên không thể làm thánh mẫu được!

Tôi hé môi định gọi tên Thần Thương, nhưng nhìn đám dân trong thôn đang ùn ùn kéo đến, tôi lại nuốt xuống.

Dù có muốn luyện thành Âm Long cũng phải có quy trình.

Thần Thương dường như không muốn xuất hiện trước mặt người khác, vậy thì đợi vào mật thất rồi gọi anh ta cũng chưa muộn.

Những dân trong thôn này, dường như căn bản không hề nghe thấy lời tôi nói.

Có lẽ đúng như lời trưởng thôn, bọn họ căn bản không quan tâm Âm Long là gì.

Dù sao kẻ phải c.h.ế.t cũng chẳng phải con gái họ.

Âm Long quấn xà ngang, mùa màng bội thu...

Xà ngang xử nữ, lợi tông đường...

Chỉ cần có thể chia hoa lợi từ gia tộc, vậy là đủ!

Mặc kệ con gái nhà ai chết, c.h.ế.t như thế nào!

Chỉ cần chưa đến lượt con mình, chuyện nhà người khác chẳng qua cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi!

Tôi bị dân trong thôn trói chặt, nhét giẻ vào miệng, kéo lê về từ đường.

Trong đám người, mẹ tôi và mẹ Thẩm Hồng Ngọc đứng cạnh nhau, cả hai đều lộ vẻ thương xót, lớn tiếng la lối: "Đang yên đang lành sao lại phát điên?"

Lòng tôi lạnh đi vài phần!

Trước lợi ích lớn, dù là con gái ruột thì sao chứ?

Tâm can nguội lạnh, tôi bị dân trong thôn đẩy vào từ đường lần nữa.

Lần này là đi thẳng vào từ hậu viện, ngang qua giếng cũ.

Lúc này tôi mới phát hiện, dù nước tiểu thạch sùng trên người Thẩm Mai đã bị rửa sạch, nhưng da dẻ cô ta như bị bỏng, toàn thân chẳng có chỗ nào lành lặn.

Giờ phút này, cô ta ướt sũng nằm trên nền xi măng cạnh giếng, chỉ còn thở ra mà chẳng thể hít vào.

Trưởng thôn thấy tôi liếc nhìn giếng cũ, liền đưa mắt trao đổi với tộc trưởng.

Hai người bọn họ phối hợp ăn ý nhiều năm, lập tức đưa ra quyết định.

Ngay sau đó, bọn họ kéo tôi đến cạnh giếng, nói với dân trong thôn: "Trên xà ngang chính là Âm Long, căn bản không có bảo vật gì cả. Mấy trăm năm qua, lúc chiến loạn, gia tộc ta không bị lửa chiến tranh thiêu đốt; khi nạn đói hoành hành, chúng ta vẫn được mùa bội thu; ngay cả bây giờ, dù bên ngoài kiếm tiền khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn có thể phát hiện mỏ khoáng, vẫn có thể khai thác cát sông, mỗi năm con trai trong thôn đều được chia hoa lợi mười lăm, mười sáu vạn. Tất cả những điều này đều nhờ Âm Long bàn đỉnh, phù hộ con cháu!"

"Lịch đại tổ tiên đã phong bế Âm Long vào xà ngang, nhốt trong giếng cổ này. Nếu mọi người không tin trong xà không có bảo vật, muốn biết Âm Long là gì, ta có thể kéo nó lên cho các ngươi xem!" Giọng trưởng thôn lạnh băng.

Lời vừa dứt, mấy thanh niên trai tráng cùng họ với ông ta lập tức cầm móc sắt, kéo thứ bị cha con Thẩm Vĩ bổ đôi, lộ ra "Âm Long" từ dưới giếng lên.

Thẩm Hồng Tinh đứng bên cạnh lập tức tái mặt.

Thẩm Hồng Ngọc cũng lộ vẻ sợ hãi.

Thứ gọi là "Âm Long" bị sáp thông bọc bên ngoài, do năm tháng trôi qua đã mục gần hết.

Ngay cả tấm vải đỏ bọc ngoài cũng rách bươm, lúc kéo lên từ giếng vẫn còn sũng nước.

Bọn họ lôi ra, tiện tay ném xuống đất, rồi dùng móc sắt kéo mạnh, lập tức xé toạc tấm vải đỏ cũ nát.

Nước từ trong chảy ra, những mẩu xương nhỏ màu xám đen theo dòng nước trôi khỏi lớp vải đỏ, rơi xuống đất, phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo ảm đạm.

Vì tấm vải đỏ bị giày xéo nhiều lần, nên xương cốt đã vụn nát, không thể nhìn ra hình dạng ban đầu.

"Đây chính là Âm Long mà đại trưởng thôn và tộc trưởng đã đích thân chế tác để bảo vệ tông đường hưng thịnh." Giọng tộc trưởng rét lạnh.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 19: Chương 19



Ông ta nhặt một mẩu xương, thả vào giếng, lạnh lùng nói: "Xương thịt nát, sáp xác tàng, âm long quấn đỉnh, kho lương đầy. Xử tử lương, lợi tông đường, đời đời kiếp kiếp, bái nữ mang.! Hôm nay mọi người đều ở đây, vậy bỏ phiếu biểu quyết đi. Chỉ cần có một người phản đối việc dùng Âm Long quấn xà ngang, gia tộc ta tuyệt đối sẽ không làm nữa!"

Lời vừa dứt, trong từ đường im lặng như tờ.

Tộc trưởng và trưởng thôn quét mắt một vòng, trên mặt dần hiện ý cười.

Trưởng thôn thấp giọng nói tiếp: "Âm Long vừa rời khỏi xà ngang đêm qua, bãi cát hôm nay đã có hai người chết. Dù chuyện đã được xử lý, nhưng nếu lại xảy ra tai nạn lao động thì sao? Bãi cát sẽ bị đình chỉ! Còn nếu mỏ khoáng có chuyện? Mỏ khoáng cũng sẽ phải đóng cửa!"

"Muốn bảo toàn số hoa lợi năm nay, hoặc nói đúng hơn là bảo toàn lợi ích của cả mỏ khoáng lẫn bãi cát, thì phải nhanh chóng đưa Âm Long trở lại xà ngang."

"Tôi và tộc trưởng đều đã già rồi, sau này chuyện của gia tộc phải trông cậy vào các người. Nếu muốn truyền lại tập tục Âm Long quấn xà ngang, thì cũng phải có người biết cách làm. Nhân cơ hội này, mọi người hãy cùng nhau chế tác Âm Long, nhìn cho rõ, học cho kỹ! Để sau này khỏi bảo ta và tộc trưởng giữ khư khư chuyện gia tộc!" Trưởng thôn bỗng nhiên chỉ về phía căn phòng tối.

Chỉ thấy vợ lão dẫn người khiêng ra một cây xà ngang đã bị moi rỗng phần giữa, cùng một tấm vải đỏ khác nhuốm đầy sáp thông.

Tôi bị trói chặt, nhìn những thứ kia, rồi lại nhìn đám dân trong thôn cúi đầu im lặng, cùng vẻ mặt cười lạnh của trưởng thôn và tộc trưởng.

Giây phút ấy, tôi lập tức hiểu ra ý đồ của bọn họ!

Bây giờ là thời đại pháp trị, chuyện "Âm Long bàn đỉnh" này đã lan thành đồng d.a.o khắp nơi, trong thôn lại còn đầy rẫy những con thủ cung, chỉ cần có một người lỡ miệng, thì chuyện này sẽ không thể giữ được nữa.

Bọn họ muốn kéo cả thôn xuống nước!

Mỗi người một cây gậy, đập nát xương thịt, để cả thôn cùng nhau chế tạo Âm Long!

Còn Thẩm Hồng Ngọc thì đứng bên cạnh cười khùng khục, giả điên giả dại.

Vừa rồi tôi đã thoát c.h.ế.t một lần, lại còn nói ra những lời đó, chắc chắn trưởng thôn và tộc trưởng sẽ không bỏ qua cho tôi.

Bây giờ, tôi chính là người đầu tiên được chọn để làm Âm Long!

Trưởng thôn và tộc trưởng liếc mắt nhìn nhau, trước tiên dùng tấm vải đỏ bị cắt rách khi quấn Thẩm Hồng Ngọc trước đó để quấn lấy tôi.

Chắc là sợ lát nữa có quá nhiều người ra tay, nếu lớp vải bị đập thủng thì phải quấn thêm một lớp nữa để tránh m.á.u b.ắ.n tung tóe.

Trưởng thôn lạnh lùng nói với tôi: "Âm Long bàn đỉnh, từ trước đến nay chỉ có một con Âm Long. Chọn hai người kế thừa dầm cột chỉ là để phòng ngừa bất trắc, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dù sao, khi đặt cột dầm xuống, cũng cần có hai người khiêng."

"Hơn nữa, nếu không phải vì cô tự cho mình là thông minh, muốn cứu Thẩm Hồng Ngọc, thì cô đã có thể chạy thoát. Một khi cô đã chạy thoát, chúng ta sẽ chỉ biến Thẩm Hồng Ngọc thành Âm Long. Đây là do cô tự tìm đường chết!"

Trưởng thôn vừa nói vừa kéo tấm vải đỏ quấn dần lên chân tôi.

Ông ta nói nghe thật dễ nghe, nhưng cho dù tôi không chạy, bọn họ cũng sẽ không tha cho tôi!

Tôi nhìn Thẩm Hồng Ngọc đang giả điên giả dại cười ngớ ngẩn, rồi lại nhìn mẹ tôi, bà vẫn đứng cạnh mẹ của Thẩm Hồng Ngọc, trên mặt còn mang vẻ mơ hồ.

Còn những dân trong thôn kia, ai nấy đều cúi đầu, như thể vẫn còn đang cân nhắc xem có nên ra tay hay không.

Đột nhiên, tôi siết chặt eo, giơ hai chân lên, đạp mạnh một cước vào trưởng thôn, đồng thời dùng sức ấn mạnh lên chiếc vảy rắn trong lòng bàn tay, gọi thầm trong lòng: "Thần Thương!"

Sau đó, tôi quay người, lao thẳng xuống giếng.

Thần Thương từng nói anh ta muốn xuống giếng cũ để lấy đồ. Lần này tôi nhảy xuống giếng, cũng coi như đi tìm anh ta...

Nếu anh ta không cứu được tôi, thì ít nhất tôi cũng sẽ không để trưởng thôn bọn họ đạt được ý đồ, biến tôi thành Âm Long!

Dù có chết, tôi cũng phải tự mình chọn cách chết!

Thẩm Hồng Ngọc không phải là kẻ vong ân bội nghĩa sao? Không phải cô ta muốn tôi thế mạng thay cô ta làm Âm Long sao?

Tôi nhảy xuống giếng, vậy thì kẻ làm Âm Long lại phải là cô ta!

Dưới đáy giếng vẫn còn cây dầm cột mà tôi và Thẩm Hồng Ngọc đã tiếp xà.

Tôi lao đầu xuống, mắt thấy sắp đập vào cây dầm thì dưới nước sâu trong giếng bỗng có thứ gì đó cuộn lên.

Cây dầm lay động theo dòng nước, ngay sau đó, tôi rơi thẳng xuống nước.

Vừa chạm tay vào nước, tôi liền cảm thấy eo mình bị siết chặt, một cái đuôi rắn vảy xanh tựa như nhành liễu quấn lấy tôi, kéo tôi xuống sâu hơn.

Cái đuôi này thô to như bắp chân người, nhưng tôi biết đó là Thần Thương, nên cũng không quá sợ hãi.

Tôi vội vàng nín thở, để mặc cơ thể bị đuôi rắn kéo xuống.
 
Back
Top Bottom