Huyền Huyễn Âm Long Quấn Đỉnh

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
285,591
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO6yqaH83B0QaKOlPC0ss4Jr40lF6rJ8lYNoVa1mL3VQ4ZYxLiWyMwS7ltDAozfpMPANpYcmm-eW7lvzWqyKK5mEqqqjuODQh6o_Dur39idMWsBHHtVPKXCiJPpqBLVnxKbVSLK9KXahcxJ68v2IRCo=w215-h322-s-no-gm

Âm Long Quấn Đỉnh
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Huyền Huyễn, Linh Dị, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Kinh Dị, Linh Dị, Huyền Huyễn

Team dịch: Cá Mặn Rất Mặn

Giới thiệu

Bạn có biết Âm Long bàn đỉnh không?

Tổ tiên nhà tôi có một tòa từ đường cổ, dù trải qua bao mưa gió chiến loạn vẫn không sụp đổ. Nhờ vậy, gia tộc thịnh vượng, con cháu đầy đàn.

Cứ mỗi vài chục năm, họ hàng lại trùng tu từ đường, chọn một cô gái đồng trinh trong tộc để đón xà chính.

Lần này, đến lượt tôi…

Nhưng bọn trẻ trong thôn cứ hát:

"Xương thịt nát, sáp xác tàng, âm long quấn đỉnh, kho lương đầy.

Xử tử lương, lợi tông đường, đời đời kiếp kiếp, bái nữ mang."​
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 1: Chương 1


Bạn có biết Âm Long bàn đỉnh không?

Tổ tiên nhà tôi có một tòa từ đường cổ, dù trải qua bao mưa gió chiến loạn vẫn không sụp đổ. Nhờ vậy, gia tộc thịnh vượng, con cháu đầy đàn.

Cứ mỗi vài chục năm, họ hàng lại trùng tu từ đường, chọn một cô gái đồng trinh trong tộc để đón xà chính.

Lần này, đến lượt tôi…

Nhưng bọn trẻ trong thôn cứ hát:

"Xương thịt nát, sáp xác tàng, âm long quấn đỉnh, kho lương đầy.

Xử tử lương, lợi tông đường, đời đời kiếp kiếp, bái nữ mang."

1

Từ đường trăm năm của gia tộc, trải qua bao nhiêu mưa gió, nay phải tu sửa.

Theo quy củ trong tộc, khi đặt xà chính, phải có một cô gái đồng trinh trong họ đứng dưới đỡ xà.

Vì thế, mẹ tôi gọi điện hỏi tôi có còn là trinh nữ không!

Khoảnh khắc nghe điện thoại, tôi c.h.ế.t lặng.

Không nói chuyện thời nay còn ai thẳng thừng hỏi kiểu đó… Nhưng chuyện đặt xà vốn là việc của đàn ông trong tộc, tại sao lại bắt một cô gái đồng trinh ra chịu?

Tôi nghi ngờ mẹ mượn chuyện này để dò xét đời sống riêng tư của tôi.

Ban đầu tôi định bịa bừa một câu cho qua chuyện, nhưng cha tôi nhất quyết bắt tôi về. Ông nói việc đặt xà là đại sự, giờ trong họ không tìm được cô gái nào phù hợp, tôi chính là lựa chọn duy nhất. Nếu tôi dám lừa ông, sau này ông coi như không có đứa con gái này.

Cha tôi trọng gia tộc nhất. Ông còn bỏ ra một khoản tiền lớn để trùng tu từ đường, dù bình thường ngay cả mua một chai bia cũng chần chừ.

Giọng điệu ông cứng rắn như thế, tôi đành đỏ mặt đồng ý về quê.

Vừa về đến nhà, cha mẹ đã nói muốn đưa tôi đến từ đường để chấm thủ cung sa, xác nhận tôi có phải là trinh nữ hay không.

Chuyện này dọa tôi suýt bỏ chạy ngay tại chỗ!

Thủ cung sa nghe đã thấy không đáng tin. Nhỡ đâu không chấm ra, chẳng phải tôi sẽ mất mặt c.h.ế.t sao?

Nhưng cha tôi túm chặt tóc đuôi ngựa của tôi, lôi thẳng đến từ đường.

Lúc đến nơi, rất đông người đang bận rộn.

Một số thím mợ trong tộc thì nhìn đông ngó tây, đập tường, bới gạch.

Từ đường này đã tồn tại mấy trăm năm, một trăm tám mươi năm lại sửa chữa một lần, bảo tồn rất tốt.

Nghe nói, lúc từ đường mới xây, gia tộc cực kỳ thịnh vượng, có nhiều người phát đạt.

Có lời đồn rằng tổ tiên đã giấu vô số báu vật trong từ đường này.

Những người phụ nữ đó, nói là đến giúp, thực chất là muốn tìm kho báu.

Vừa thấy cha mẹ kéo tôi vào, bọn họ lập tức hiểu ngay tôi đến chấm thủ cung sa, xác nhận trinh tiết. Ai nấy cười đầy ẩn ý.

Có người nói: "Nhìn chân khép chặt thế kia, đúng là còn trong trắng."

Người khác thì bảo: "Hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn giữ được, có vấn đề gì không đấy?"

Mặt tôi nóng ran.

Đúng lúc đó, cha tôi vào trong hỏi thăm, bảo muốn chấm thủ cung sa thì phải đi bắt con thủ cung trước. Ông bảo tôi ở lại đợi, nhân tiện nhìn ngắm từ đường trăm năm tuổi.

Tôi không chịu nổi đám thím mợ nhiều chuyện này nên lẳng lặng đi vòng quanh từ đường.

Đi đến hậu viện, tôi thấy một đám trẻ con vây quanh, cười khúc khích.

Tôi tò mò bước tới, vừa hay nhìn thấy một đứa trẻ chừng ba, bốn tuổi đang cầm một con rắn to bằng bắp tay, nghịch như dây thừng, còn cười hì hì.

Những đứa trẻ khác không dám sờ vào, có đứa lấy que chọc, có đứa dùng đồ chơi nhựa đập mạnh lên người con rắn.

Nhưng con rắn này kỳ lạ. Rõ ràng vẫn sống, nhưng không hề chạy, thậm chí còn ngậm chặt miệng, không dám cắn người.

Hồi nhỏ, bà tôi từng kể có một số yêu vật trước khi thành tinh phải trải qua độ kiếp trẻ con.

Vậy nên người ta hay thấy trẻ nhỏ bắt rắn, bọ cạp, rết… những loài kịch độc này. Dù trẻ có nghịch thế nào, chúng cũng không cắn lại, vì đây là thử thách của chúng.

Nếu qua được kiếp này, chúng có thể thành tinh, thành tiên.

Nếu không qua được, bị trẻ con hành hạ đến chết, xem như vận số chưa đủ.

Nhìn đứa trẻ đang thắt nút con rắn, còn vung lên định quật xuống đất, tôi thấy hơi tội nghiệp.

Tôi vội ho một tiếng, nghiêm giọng nói:

"Cha mẹ các cháu không dặn là không được đánh rắn nhà sao? Rắn trong từ đường này càng không thể động vào, đây là tiểu long, bảo hộ gia tộc đấy. Nếu cha mẹ các cháu biết các cháu g.i.ế.c bảo xà, cứ chờ bị đánh đi!"

Bọn trẻ con vốn nghịch ngợm, nhưng cũng sợ người lớn. Gần đây gia tộc tu sửa từ đường, mấy chuyện cấm kỵ này được nhắc đến nhiều.

Đứa trẻ cầm rắn gào lên một tiếng "A", rồi bất ngờ vung con rắn về phía tôi!

Tôi thấy con rắn uốn người trong không trung, sợ điếng người.

May mà nó chỉ rơi xuống chân tôi, nếu không chắc tôi ngất mất.

Tôi quát bọn trẻ một tiếng.

Chúng lè lưỡi làm mặt quỷ với tôi, sau đó chạy biến.

Tôi nhìn con rắn hấp hối trên đất, chân cũng mềm nhũn.

Nhưng nếu để nó rơi vào tay lũ trẻ lần nữa, chắc chắn sẽ bị hành hạ đến c.h.ế.t hoặc nấu canh mất.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 2: Chương 2


Tôi nhặt một nhánh cây, lẩm bẩm bảo nó đừng cắn tôi, rồi nâng nó lên, vứt thẳng qua tường vào ruộng lúa bên ngoài.

Sau đó, tôi hoảng hồn chạy mất, không dám ngoái đầu lại.

Hậu viện có rắn, tôi không dám ở lại.

Nhưng phía trước có đám thím mợ bàn tán chuyện trinh tiết của tôi, tôi bèn ngồi xuống cạnh giếng cũ, mở điện thoại lướt mạng.

Lướt được vài trang, bỗng có giọng nam trầm thấp vang lên bên cạnh:

"Đừng chấm thủ cung sa, đừng tiếp xà… Nếu không còn cách nào, hãy ăn nhiều lòng đỏ trứng!"

Tôi sững sờ.

Giọng nói này rất êm tai.

Tôi nghi hoặc quay đầu lại.

Trước mắt là một chàng trai mặc áo dài cổ trang, dơ bẩn, dáng vẻ nhếch nhác, nhưng đôi mắt sáng rực nhìn tôi.

Anh ta lại nhấn mạnh lần nữa: "Tuyệt đối đừng tiếp xà!"

Tôi c.h.ế.t lặng.

Anh ta rõ ràng không phải người trong tộc…

Chẳng lẽ anh ta là một blogger đến từ đường để quay video cosplay biến hình sao?

Tôi đang định hỏi vì sao không thể "tiếp xà", thì mẹ tôi đã đứng phía trước gọi: "Thẩm Nguyệt, nhanh lên, xong rồi!"

Tôi miễn cưỡng đáp một tiếng, nhưng khi quay đầu lại, người đàn ông kia đã biến mất.

Lúc theo cha mẹ vào từ đường, trưởng thôn cùng mấy vị tộc lão đang ngồi quây quanh một cái bàn.

Trên bàn đặt một chiếc hũ sứ, mấy vị tộc lão nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi lại lật giở cuốn gia phả dày cộp, tìm ngày sinh bát tự của tôi.

Tộc trưởng ngồi giữa bấm đốt ngón tay tính toán hết lần này đến lần khác, còn ghi chép lại, rồi cùng họ bàn bạc gì đó.

Trưởng thôn ngại ngùng ho một tiếng, nhìn cha mẹ tôi để xác nhận lại lần nữa: "Nó… có còn là xử nữ không?"

Ông ta nói chuyện này có liên quan đến phong thủy vận mệnh của từ đường và cả dòng họ.

Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất trốn mất, nhưng cha mẹ tôi khẳng định chắc nịch rằng tôi vẫn còn. Họ nói từ nhỏ tôi đã là một con mọt sách, nào biết yêu đương là gì.

"Vậy thì trước tiên chấm thủ cung sa. Sáng mai nghiệm lại, nếu đúng thì để nó tiếp xà."

Trưởng thôn gõ nhẹ lên chiếc hũ trên bàn, sau đó mở nắp ra.

Bên trong chính là một con thạch sùng. Nhưng nó cũng không giống thạch sùng bình thường, mà giống như loài "Thủ Cung" trong truyền thuyết.

Tôi không ngờ trong tộc thật sự có thứ này, sau đó nghe thấy một tiếng "bộp" vang lên.

Tộc trưởng ném con thạch sùng vào trong cối đá, giã mạnh hai lần, lập tức nghiền nát thành hai mảnh thịt bầy nhầy.

Một đoạn đuôi nhỏ vẫn còn nằm ngoài cối, giãy giụa quay cuồng vì đau đớn.

Tôi bị cảnh này dọa đến tim đập thình thịch, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng mẹ tôi giữ chặt tôi lại, còn cha tôi thì trừng mắt, ra vẻ nếu tôi dám trốn thì về nhà sẽ đánh c.h.ế.t tôi.

Tộc trưởng lại thêm thứ gì đó vào trong cối, cuối cùng dùng lõi cỏ hút một chút chất lỏng, ra hiệu bảo tôi tiến lên.

Mẹ tôi lập tức kéo tôi lại, đè cánh tay tôi xuống bàn.

Máu thịt của con thủ cung hòa lẫn với chu sa và một số thứ khác, màu đỏ sẫm hơn cả trong phim truyền hình.

Khi nhỏ lên mặt trong cánh tay, chất lỏng ấy lạnh lẽo như một viên băng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thấm vào da, để lại một vệt đỏ như bị giác hơi.

Lạnh đến tận xương, khiến người ta vô cùng khó chịu.

Tộc trưởng nhìn thoáng qua, khuôn mặt âm trầm cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Ông ta quay sang cha tôi nói: "Vậy sáng mai tiếp xà. Sau đó, Thẩm Nguyệt thanh tâm tịnh thân bảy ngày rồi mới thượng xà. Việc sửa chữa từ đường cứ để nhà cậu và Thẩm Dương lo liệu."

Ra khỏi từ đường, tôi mới biết được, trưởng tộc đã quyết: Nhà nào có trinh nữ tiếp xà thì sẽ nhận công việc tu sửa từ đường.

Ai cũng hiểu, sửa từ đường là một miếng mồi béo bở.

Nhưng tôi không ngờ, vì muốn giành việc, cha tôi biết tôi không muốn mà vẫn cố ép tôi về, còn giấu giếm tôi mọi chuyện.

Tôi hỏi ông, liệu tiếp xà có ảnh hưởng gì không, chẳng hạn như tác động đến vận mệnh, hay cả đời phải giữ thủ cung sa trên tay?

Nếu không thì sao lại phải tính bát tự, chấm thủ cung sa, còn đưa ra một lợi ích lớn như thế?

Chẳng lẽ lại có chuyện dễ dàng thế này?

Nhưng tôi chỉ mới hỏi vài câu, cha tôi đã nổi giận, nói rằng dù sau này tôi có lấy chồng thì cũng phải vì nhà họ Thẩm mà đóng góp chút công sức. Chỉ là tiếp xà, chống đỡ xà nhà thôi, vậy mà cũng không chịu.

Ông còn bảo tôi học cao rồi thì khinh thường phong tục trong tộc, chỉ biết nghĩ cho bản thân.

Anh tôi thì nghèo, không có bản lĩnh, bị người trong thôn xem thường, tôi cũng không định giúp anh.

Giờ sửa từ đường kiếm được tiền, có danh vọng, sau này còn hơn cả tôi.

Tối đó, cả nhà cãi vã chẳng vui vẻ gì, mẹ tôi tức đến mức chẳng thèm nấu cơm, chỉ luộc ít mì cho chúng tôi rồi cũng mắng tôi một trận, bảo tôi không biết khó khăn của gia đình, đến chút sức mọn cũng không chịu giúp.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 3: Chương 3


Tôi chỉ cảm thấy lần này về nhà, làm gì cũng không vừa ý, cực khổ mà chẳng ai cảm kích.

Tắm rửa qua loa xong, tôi còn phải tự mình trải chăn đắp gối.

Ngủ mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy bên cạnh có gì đó lành lạnh.

Quay đầu nhìn, lại thấy một con rắn to bằng ngón tay cái đang cuộn mình bên gối.

Nó lắc lư đầu, đôi mắt rắn trừng trừng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi sợ đến mức toàn thân lạnh toát, lông tóc dựng ngược.

Con rắn hơi ngẩng đầu, phun lưỡi, rồi rít lên: "Không được tiếp xà! Đã chấm thủ cung sa, thì phải ăn lòng đỏ trứng! Ăn lòng đỏ trứng…"

Nói rồi, nó há miệng, lao thẳng về phía tôi!

Tôi hét toáng lên, bật dậy như cá chép quẫy đuôi, nhưng lại phát hiện mình chỉ vừa trải qua một giấc mơ.

Bên gối không hề có rắn.

Thế nhưng câu "ăn lòng đỏ trứng" vẫn văng vẳng trong đầu tôi.

Nhớ lại người đàn ông tôi gặp bên giếng lúc ban ngày, anh ta cũng nói như vậy.

Tôi sợ đến không ngủ nổi, bèn lên mạng tìm hiểu về lòng đỏ trứng.

Nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy lý do gì, chỉ biết những người tập gym thường chỉ ăn lòng trắng, không ăn lòng đỏ.

Mơ hồ thiếp đi, sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi quyết định luộc hai quả trứng, ăn lòng đỏ cho chắc, vì tôi có cảm giác giấc mơ này không phải ngẫu nhiên.

Thế nhưng trứng còn chưa kịp chín, tôi lại bị cha mẹ kéo tới từ đường kiểm tra thủ cung sa.

Trên đường đi ngang qua nhà trưởng thôn, tôi thấy cháu gái ông ta, Thẩm Mai, vừa thi đại học xong, đang cầm một bát đầy lòng đỏ trứng cãi nhau với mẹ:

"Sao cứ bắt con ăn lòng đỏ trứng hoài? Khó nuốt lắm!"

Nghe thấy chữ "lòng đỏ trứng", tôi lập tức nhớ lại giấc mơ kỳ quái kia, bèn quay đầu nhìn.

Chỉ thấy trưởng thôn quát con bé: "Bảo ăn thì cứ ăn! Nuôi mày ăn, nuôi mày mặc mà còn lắm lời!"

Thấy chúng tôi đi ngang, ông ta lại lườm Thẩm Mai một cái, rồi cười gượng gạo với chúng tôi.

Mẹ tôi khẽ kéo tôi một cái, nói nhỏ: "Tiếp xà cần hai người. Bát tự của Thẩm Mai cũng phù hợp. Nếu cô bé vẫn còn thủ cung sa, thì nó sẽ cùng con tiếp xà. Khi đó, việc sửa từ đường sẽ rơi vào nhà trưởng thôn. Nhưng còn việc đắp bờ kè trong thôn, tuy vất vả nhưng cũng kiếm được tiền."

Thế nhưng trong đầu tôi chỉ có hai chữ "lòng đỏ trứng", cảm thấy thái độ của trưởng thôn vừa rồi có gì đó rất lạ.

Lúc đến khoảng sân trước từ đường, đám trẻ con hôm qua chơi đùa với rắn lại đang nô giỡn, vừa chạy vừa hát:

"Xương thịt nát, sáp xác tàng, âm long quấn đỉnh, kho lương đầy.

Xử tử lương, lợi tông đường, đời đời kiếp kiếp, bái nữ mang."

2

Đúng lúc bọn trẻ đang hát, người đàn ông mặc cổ trang mà tôi gặp hôm qua lại lẩn khuất ở một góc từ đường, khẽ lắc đầu, ra hiệu bảo tôi đừng vào.

Trong bài đồng d.a.o kia, có mấy chữ ám chỉ rõ ràng đến chuyện xây xà nhà. Cộng thêm thái độ của trưởng thôn và các tộc lão, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tôi định đuổi theo hỏi người đàn ông đó, nhưng ngay lúc ấy, phía sau vang lên tiếng quát giận dữ của trưởng thôn:

"Hát linh tinh cái gì đấy! Chạy nhảy ầm ĩ trong từ đường, để tao nói với người lớn của chúng mày, đánh cho một trận nên thân!"

Đám trẻ sợ đến nín bặt, không dám ho he, lập tức bỏ chạy.

Tiếng quát vừa dứt, người đàn ông kia cũng biến mất.

Trưởng thôn dẫn theo Thẩm Mai, mặt mày âm trầm, dặn dò mấy người trong thôn ghi nhớ nhà nào có con hát những câu vớ vẩn vừa rồi. Cuối năm, khi chia tiền từ bãi cát, phần của mấy đứa nhỏ đó sẽ bị cắt một nửa.

Những năm gần đây, ngoài khoản thu từ mỏ đá, nguồn lợi lớn nhất của thôn chính là bãi cát.

Trưởng thôn lần này thật sự tức giận. Nhưng chỉ vì mấy đứa trẻ hát một bài đồng d.a.o thôi, có cần nổi giận đến vậy không?

Hay là… bài hát ấy đã chạm đến điều gì đó không nên nói?

Đợi một lát, tộc trưởng và các tộc lão cũng đến. Lúc này tôi mới biết, lần này có bốn cô gái được chọn theo bát tự và đã điểm thủ cung sa.

Ngoài tôi và cháu gái trưởng thôn Thẩm Mai, còn có cháu gái mười bảy tuổi của tộc trưởng, tên Thẩm Lan Lan, và một cô gái hơn hai mươi tuổi tên Thẩm Hồng Ngọc.

Việc kiểm tra thủ cung sa khá đơn giản. Chỉ cần đưa tay ra, dùng khăn nóng thấm rượu thuốc đắp lên chỗ đã điểm.

Hơi nóng của rượu giúp hoạt huyết. Nếu không còn trong trắng, thủ cung sa sẽ mờ đi hoặc biến mất.

Tôi từng tìm hiểu trên mạng, biết rằng thủ cung sa được điểm vào huyệt mạch trên cánh tay. Khi nam nữ g*** h*p, chân khí vận chuyển sẽ làm nó biến mất.

Tất nhiên, cũng có thể là do hormone s.i.n.h d.ụ.c k*ch th*ch, khiến vết chu sa tan đi theo thời gian.

Nhưng kỳ lạ là, tôi và Thẩm Hồng Ngọc, hai người hơn hai mươi tuổi sau khi đắp khăn nóng lên, thủ cung sa vẫn còn nguyên vẹn.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 4: Chương 4


Ngược lại, hai cô gái trẻ mười bảy, mười tám tuổi là Thẩm Mai và Thẩm Lan Lan, thủ cung sa lại biến mất.

Thẩm Mai không tin nổi, ra sức chà xát chỗ đó: "Sao vừa đắp một cái đã mất rồi! Rõ ràng vừa nãy còn đây mà… Con không có… Con thật sự không có!"

Chuyện này liên quan đến danh dự của con gái. cô ta còn nhỏ tuổi, lại xấu hổ và tức giận, muốn giải thích mà giọng run đến mức không nói thành lời.

Trưởng thôn đập mạnh xuống bàn, giận dữ mắng: "Mày còn muốn gì nữa? Chưa đủ mất mặt sao? Mày nhìn lại xem, mày mới bao nhiêu tuổi rồi mà đã thế này!"

Thẩm Lan Lan cũng định lên tiếng tranh cãi, nhưng bị tộc trưởng trừng mắt một cái, chỉ có thể nức nở: "Con không có… Con không có mà!"

Cha mẹ của hai cô gái cũng có mặt ở đó. Chuyện này ảnh hưởng đến danh dự con gái họ, làm sao có thể để họ tiếp tục “mất mặt” trước bao người được?

Vì vậy, họ lập tức kéo con gái về nhà, chắc chắn sẽ ép hỏi cho ra người đàn ông liên quan.

Cha mẹ tôi và cha mẹ Thẩm Hồng Ngọc tỏ vẻ an ủi trưởng thôn và tộc trưởng, nói rằng bây giờ con gái trưởng thành sớm, học sinh yêu sớm cũng là chuyện bình thường.

Nhưng trên mặt họ lại không che giấu được sự vui sướng.

Sau khi xác định xong người tiếp xà, nghi thức bắt đầu.

Tôi tưởng rằng tiếp xà chỉ đơn giản là nhận lấy cây xà nhà cũ, rồi thay bằng cây mới.

Nhưng hoàn toàn không phải vậy.

Tôi chẳng thấy có cây xà nào mới cả.

Trưởng thôn chỉ giải thích rằng “thượng xà” là đại sự, tôi và Thẩm Hồng Ngọc cần phải giữ thanh tịnh trong bảy ngày, sau đó chọn ngày tốt rồi mới tiến hành.

Lúc nói đến hai chữ “thượng xà”, ông ta hơi giật giật khóe mắt, liếc nhìn tộc trưởng, sau đó vội vàng thúc giục chúng tôi bắt đầu tiếp xà.

Hai đầu xà đã được chống đỡ bằng những khúc gỗ tròn, bên ngoài còn đặc biệt dùng vải đỏ vẽ đầy bùa chú để bao lại.

Một nhóm thanh niên trai tráng đã chờ sẵn, họ dùng dây thừng từ từ hạ xà nhà xuống.

Tôi và Thẩm Hồng Ngọc đứng bên dưới, đỡ lấy cây xà trên vai, rồi khiêng ra ngoài.

Cây xà này to bằng vòng tay ôm, không biết đã bao nhiêu năm tuổi, nhưng khi đặt lên vai lại không nặng như tôi tưởng.

Thế nhưng, trên đó có một mùi rất lạ.

Mùi nhựa thông trộn với một thứ gì đó đang phân hủy, thoang thoảng hắc hắc, khó chịu vô cùng.

Hơn nữa, nó lạnh đến thấu xương, giống như không phải gỗ, mà là một thanh sắt băng giá.

Khi cây xà đặt lên vai tôi và Thẩm Hồng Ngọc, chỗ có thủ cung sa đột nhiên đau nhói, cảm giác như có những chiếc kim băng lạnh buốt đ.â.m vào da thịt.

Vừa ôm chặt lấy cây xà, từ giữa lớp vải đỏ đột nhiên vang lên những tiếng sột soạt.

Mấy con thạch sùng nhỏ từ trong đó bò ra, khiến tôi và Thẩm Hồng Ngọc giật b.ắ.n mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Nhưng ngay lúc đó, trưởng thôn và tộc trưởng trầm giọng quát lớn, cộng thêm sức nặng của cây xà đè xuống, chúng tôi không dám cử động mạnh.

Dù vậy, chúng tôi cũng không thể chịu được lâu.

Lo lắng không biết phải khiêng cây xà này đi đâu, tôi vội vàng hỏi họ.

Tôi cứ tưởng chỉ cần khiêng đến trước cổng từ đường, đặt xuống là xong.

Nhưng không ngờ, tộc trưởng lại cầm dùi gõ trống dẫn đường phía trước.

Còn trưởng thôn thì ra hiệu cho chúng tôi tiếp tục khiêng đi.

Cây xà này dù không quá nặng, nhưng cũng khá to.

Tôi và Thẩm Hồng Ngọc cùng khiêng, cảm thấy vô cùng vất vả.

Tôi siết chặt hai tay, ôm chặt lấy cây xà, sợ nó rơi xuống.

Khi tôi ôm lấy cây xà, ngón tay chạm vào lớp vải đỏ, phát hiện bên trong dường như có thứ gì đó được đóng đinh vào.

Người xưa có câu: "Bán nhà không bán xà".

Chính vì xà nhà cũ thường bị tổ tiên khoét rỗng để giấu bảo vật.

Tôi đang nghĩ, có khi nào trưởng thôn cố ý hạ xà xuống để lấy bảo vật bên trong không.

Không chỉ mình tôi có suy nghĩ ấy, mà cả cô gái cùng tôi đỡ xà, Thẩm Hồng Ngọc cũng rất táo bạo. Tay cô ta liên tục lần mò trên lớp vải đỏ, phát ra những tiếng sột soạt, thỉnh thoảng lại có thằn lằn bò ra từ bên trong.

Có mấy con thằn lằn còn bò cả lên người tôi, khiến tôi nổi hết da gà.

Những con thằn lằn này rất kỳ lạ, trên trán có một chấm đỏ, tựa như chu sa vậy.

Cha của Thẩm Hồng Ngọc, Thẩm Vĩ đứng trong đám đông, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho cô ta.

Những người đứng xem xung quanh cũng cười cợt hỏi trưởng thôn:

"Trong xà có giấu bảo vật à? Nếu đã hạ xuống rồi thì sao không mở ra xem thử, dù gì cũng là của chung cả tộc mà."

Nhưng trưởng thôn lập tức quát lớn: "Mỏ quặng với bãi cát chia hoa hồng không đủ nuôi các người sao? Chỉ biết nhòm ngó đồ tổ tiên để lại! Ai dám động đến xà nhà hay từ đường, đuổi khỏi tộc, đừng hòng nhận một đồng chia hoa hồng!"

Câu này vừa thốt ra, cả đám người lập tức câm lặng.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 5: Chương 5


Trưởng thôn lại trừng mắt nhìn Thẩm Hồng Ngọc, vừa đốt giấy tiền vừa lẩm nhẩm: "Thằn lằn bảo hộ, thủ cung giữ tộc. Trinh nữ tiếp xà, âm long hoán đổi."

Câu nói này rất kỳ quái, đặc biệt là có vẻ trùng khớp với bài đồng d.a.o mà lũ trẻ con hát ban sáng.

Nhưng tôi và Thẩm Hồng Ngọc lúc ấy mệt mỏi vì phải đỡ xà, không dám nghĩ nhiều, chỉ biết tiếp tục đi theo họ.

Mãi đến khi đến giếng cổ, tộc trưởng và những người khác đã chờ sẵn. Họ mở nắp đá trên miệng giếng, rồi ra hiệu bảo chúng tôi ném cây xà xuống giếng.

Lúc ấy, cây xà đè đến mức chân tôi tê rần, nghe nói có thể bỏ xuống, tôi và Thẩm Hồng Ngọc liền làm theo.

Khi cây xà trượt khỏi tay, lớp vải đỏ bị miệng giếng cào rách. Lúc này tôi mới thấy rõ, cây xà không phải gỗ tròn, mà là gỗ bị bổ đôi rồi ghép lại. Các mối ghép còn chảy ra thứ gì đó giống như sáp.

Trên các đầu đinh đóng vào xà, còn khắc những phù hiệu kỳ quái.

Trong đầu tôi chợt vang lên bài đồng d.a.o ban sáng: "Xương thịt nát, sáp xác chôn..."

Chẳng lẽ, bên trong xà này thực sự có thi thể?!

Ý nghĩ này vừa lóe lên, tôi vội vàng lắc đầu. Cây xà dù to nhưng chỉ có đường kính bằng vòng tay ôm, sao có thể nhét vừa thi thể?

Hơn nữa, xà này là xà chính của từ đường, mỗi năm cả tộc đều vào tế lễ. Ai lại muốn đứng dưới một xác c.h.ế.t chứ? Quá xui xẻo!

Nhưng chỉ ý nghĩ đó thôi cũng khiến tôi lạnh toát sống lưng.

Cộng thêm chỗ chấm thủ cung sa trên tay cứ tê buốt như có kim băng giá đ.â.m vào, tôi thấy toàn thân nhơm nhớp khó chịu, bèn rửa tay rồi về nhà với cha mẹ.

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.

Mọi người xung quanh đều nhìn thấy cây xà bị bổ đôi và đóng đinh. Họ xôn xao bàn tán, khẳng định bên trong có bảo vật.

Đặc biệt là Thẩm Vĩ, ánh mắt sáng rực như sói đói, còn to gan kéo trưởng thôn lại: "Rõ ràng trong xà có đồ, đã thay rồi thì kéo lên mở ra xem thử đi, để cả tộc cùng được mở rộng tầm mắt!"

Thẩm Vĩ là tên phá gia chi tử, ăn chơi trác táng, vợ hắn thì nghiện bài bạc, cả nhà chỉ sống nhờ tiền chia hoa hồng của tộc.

Con trai hắn ở bên ngoài thì làm bộ làm tịch như công tử nhà giàu, đốt tiền như rác, năm ngoái còn bán cả đất tổ để trả nợ.

Trưởng thôn nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi phất tay: "Phong giếng!"

Cha tôi cũng liếc Thẩm Vĩ đầy khinh bỉ, rồi quay sang bảo tôi:

"Đây là quy tắc của tộc mình. Xà đã hạ xuống, phải chôn theo giếng."

"Chôn theo giếng"?!

Vậy nghĩa là... an táng sao?!

Lẽ nào trong xà thật sự có xác chết?

Khi cha tôi nói chuyện, tộc trưởng đã dẫn theo mấy thanh niên lực lưỡng, áp nắp đá xuống miệng giếng. Sau đó họ đổ xi măng bịt kín.

Không những thế, họ còn dùng xích sắt có khắc phù hiệu, móc ổ khóa màu vàng khóa chặt miệng giếng lại.

Đây là phong ấn hoàn toàn, phòng ngừa kẻ nào lén đào xà lên lấy bảo vật.

Sau đó, cả thôn đều bàn tán xôn xao, đoán già đoán non bên trong giấu gì.

Mọi người cho rằng, nhìn tôi và Thẩm Hồng Ngọc đỡ xà thấy không nặng lắm, hẳn không phải vàng bạc.

Nhưng nếu không phải vàng bạc, cũng không thể là tranh chữ vì sao lại phải chôn xuống giếng?

Suốt cả ngày hôm đó, hết nhóm người này đến nhóm khác kéo đến nhà tôi hỏi dò, xem tôi có sờ thấy thứ gì trong xà không.

Tộc trưởng còn cử người đến dặn dò, bảo tôi phải tịnh thân ba ngày, chỉ được ăn chay uống cháo, sau đó đến từ đường tụng kinh ba hôm, rồi mới cử hành nghi thức "thượng xà".

Nhưng ngay đêm đó...

Tôi mơ thấy con rắn kia một lần nữa.

Lần này, nó không còn lải nhải "ăn lòng đỏ trứng" nữa.

Nó há miệng lao thẳng vào tôi, dữ tợn rít lên:

"RỜI KHỎI LÀNG! RỜI KHỎI LÀNG!"

Tôi hoảng sợ tỉnh dậy, tim đập thình thịch.

Còn đang hoang mang về giấc mơ, bên ngoài vang lên tiếng chiêng:

"CÓ NGƯỜI CHẾT! CÓ NGƯỜI CHẾT!"

Tiếng chiêng vang dội cả màn đêm.

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi là cây xà bị chôn trong giếng.

Tôi sợ hãi đến mức tim như rơi xuống vực, lập tức gọi cha mẹ, chạy theo dòng người đến từ đường.

Khi đến nơi, tôi phát hiện ra chiếc giếng cũ bị bịt kín bằng xi măng đã bị cạy mở.

Không rõ cái xà nhà bên trong có bị kéo ra không, nhưng có một người đang mềm oặt đổ gập trên miệng giếng, trông như đang cúi xuống làm gì đó.

Giữa đêm khuya, xung quanh vẫn chưa có nhiều người.

Tôi bước lại gần nhìn một cái, lập tức phát hiện người đó đâu phải chỉ nửa quỳ nửa nằm trên miệng giếng!

Mà là nửa th*n d*** gục trên thành giếng, còn phần thân trên đã không thấy đâu nữa.

Bên trong vòng giếng toàn là nước loang lổ máu, vô số con thạch sùng lớn nhỏ bò qua bò lại, tựa như đang săn muỗi, mà cũng có vẻ như đang l.i.ế.m máu.

Trong chiếc giếng tối đen sâu thẳm, dường như có thứ gì đó đang bơi lượn, giữa tiếng nước vỗ òa òa, còn xen lẫn những âm thanh nhai nuốt khúc khích và tiếng cào vào thành giếng sắc lẻm.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 6: Chương 6


Những âm thanh đó còn khó chịu hơn cả tiếng móng tay cào lên bảng đen.

Cùng lúc đó, chỗ có điểm chu sa trên người tôi lại nhói đau dữ dội, như thể có thứ gì đang chui vào bên trong!

3

Chiếc giếng cũ phong ấn xà chính đã xảy ra chuyện lớn, tộc trưởng và trưởng thôn lập tức chạy đến.

Trước tiên, họ trấn an mọi người, sau đó nói rằng chuyện này liên quan đến thứ bên trong xà chính. Nếu không muốn mất phần chia lợi nhuận của cả tộc, thì tốt nhất đừng để chuyện người c.h.ế.t này lộ ra ngoài!

Tôi bị nửa xác người đó dọa đến mức hai chân mềm nhũn, mẹ tôi vội vàng đưa tôi về nhà, vừa đi vừa không ngừng gọi tên tôi, giúp tôi gọi hồn. Về đến nhà, bà vội vàng hắt nước cơm, đốt giấy vàng cúng tế.

Nhưng trong đầu tôi vẫn văng vẳng những âm thanh kỳ quái vọng ra từ giếng cổ, hình ảnh m.á.u tươi loang lổ trên thành giếng, cùng hai cái chân đung đưa của xác chết.

Mãi đến khi trời sáng, cha tôi mới trở về, nói với chúng tôi rằng người c.h.ế.t chính là Thẩm Vĩ.

Ông ta vẫn luôn nhớ thương báu vật bên trong xà chính, nghĩ rằng có thể nhân lúc xi măng chưa khô mà ra tay. Thế là ông ta gọi con trai Thẩm Hồng Tinh và con gái Thẩm Hồng Ngọc, nửa đêm ra mở giếng trộm xà chính.

Theo lời Thẩm Hồng Tinh kể, khi mở giếng, cậu ta cầm đèn pin soi, Thẩm Vĩ dùng móc câu định móc lấy xà chính để kéo lên.

Nhưng ngay khi ông ta vừa thò đầu xuống, từ trong giếng đột nhiên phóng ra một con rắn to bằng bắp đùi, cắn đứt nửa người ông ta rồi lại rơi xuống giếng.

Thẩm Hồng Ngọc khi đó sợ đến phát ngốc, còn Thẩm Hồng Tinh thì kéo chị mình bỏ chạy.

Cũng chính cậu ta đã chạy khắp thôn gào lên rằng có người chết, khiến người trông coi từ đường phải đánh chiêng báo hiệu.

Trưởng thôn đã triệu tập những người đứng đầu từng nhà đến họp, nói rằng bất kể thế nào, chuyện này cũng không được tiết lộ ra ngoài.

Ông ấy ám chỉ rằng trong xà chính có báu vật rất lớn, nếu báo cảnh sát, họ sẽ bắt buộc giao nộp. Chẳng lẽ mọi người muốn đổi lấy một tấm bằng khen thôi sao?

Tôi nghe vậy, trong đầu lập tức hiện lên nửa thân trên bị cắn đứt của Thẩm Vĩ, cố gắng kìm nén nỗi bất an, hỏi:

"Trong giếng thực sự có con rắn to bằng bắp đùi sao?"

Tôi nghĩ đến vết thương của Thẩm Vĩ, đúng là bị cắn đứt một nhát. Nhưng rắn có thể cắn đứt người trong một nhát được sao?

Không phải chúng thường cuốn chặt con mồi hoặc dùng nọc độc g.i.ế.c c.h.ế.t à?

Một nhát cắn đứt hẳn nửa người, chẳng lẽ là cá mập trắng chắc?

Vậy rốt cuộc trong giếng thực sự có đại mãng xà, hay là do tộc trưởng dựng chuyện để che đậy điều gì đó?

Thấy cha tôi còn chưa hiểu ra vấn đề, tôi bèn nói tiếp:

"Nếu thật sự có con rắn lớn trong giếng, trưởng thôn họ không định làm gì sao? Nhỡ nó bò ra ngoài cắn người thì sao?"

Cha tôi nghe vậy, cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Tôi bèn thêm dầu vào lửa: "Dù nó không bò ra ngoài, nhưng có con quái vật như vậy trong giếng, báu vật trong xà chính quan trọng đến mấy cũng không thể lấy ra được nữa, đúng không?"

Tôi tiếp tục dụ dỗ ông: "Con thấy vẫn nên báo cảnh sát, ít nhất thì cũng phải bắt con rắn đó đi chứ? Bây giờ là thời đại pháp luật, chứ đâu còn như ngày xưa.

Báu vật trong xà chính, tộc mình không muốn giao nộp thì cảnh sát cũng không thể cưỡng ép. Nhưng mà con rắn lớn thế này, dân trong thôn mình không đối phó được đâu!"

Cha tôi nghe vậy, có vẻ đã bị thuyết phục, lập tức quay người đi tìm những người khác trong thôn, muốn bàn bạc với trưởng thôn về việc báo cảnh sát.

Tất nhiên, điều quan trọng hơn là làm sao lấy được báu vật trong xà chính, chứ giấu kỹ cho đời sau thì đâu có phần của ông ấy.

Sau khi ông đi, tôi nghĩ đến bài đồng d.a.o kỳ lạ kia, quyết định đi tìm mấy đứa trẻ đã hát nó để hỏi cho rõ.

Mẹ tôi cũng bị dọa sợ, tôi bảo bà ở nhà nghỉ ngơi, còn mình thì ra ngoài.

Nhưng khi tôi vừa mở cửa, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện…

Có rất nhiều con thạch sùng bò đầy trên cửa, thậm chí còn bám chặt trên tay nắm.

Tôi suýt nữa đã chạm tay vào một con khi mở cửa.

Những con này giống hệt mấy con chui ra từ xà chính hôm qua, trên trán có một chấm đỏ tươi.

Trong đầu tôi bỗng nhiên lóe lên hình ảnh đám thạch sùng bò trên vết m.á.u ở giếng, chúng cũng có dấu đỏ trên trán.

Ngay lúc đó, vị trí chu sa trên tay tôi bỗng nhói buốt, như thể có kim châm xuyên vào da thịt.

Tôi quay đầu nhìn lên tường, thấy góc tường cũng đầy thạch sùng.

"Sao lại có nhiều thạch sùng thế này?"

Mẹ tôi cũng thấy rợn người, vội chắp tay niệm: "Thạch sùng bảo hộ, giữ nhà giữ cửa!"

Sau đó bà quay sang tôi, dỗ dành: "Chúng không cắn người đâu, chỉ ăn muỗi thôi, không phải rắn, đừng sợ."

Nhưng tôi cảm thấy…
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 7: Chương 7


"Thạch sùng", "thủ cung", "xà chính", "âm long"… tất cả những thứ này hình như có liên quan với nhau!"

Nghĩ một lúc, tôi bảo mẹ gọi anh trai về ngay lập tức.

Cha tôi cố chấp, lại còn trọng nam khinh nữ, những chuyện liên quan đến dòng họ, ông chỉ nghe lời anh trai tôi.

Tôi cứ có cảm giác, thôn mình sắp xảy ra chuyện lớn, cần phải có anh tôi về mới được.

Mẹ tôi lập tức gật đầu, vào trong gọi điện cho anh.

Còn tôi thì cầm theo một cây gậy gỗ mà mẹ đưa, rồi rời khỏi nhà.

Lúc này, trời mới tờ mờ sáng, dân trong thôn ai cũng đã dậy.

Dọc đường đi, không ngừng có người chặn tôi hỏi:

"Có thật là đêm qua cô thấy t.h.i t.h.ể của Thẩm Vĩ không?"

"Có phải xà chính biến thành rắn rồi không?"

Tôi vừa đối phó với họ, vừa tìm đến mấy đứa trẻ hôm trước đã hát bài đồng dao.

Nhờ có trưởng thôn cắt một nửa tiền chia từ mỏ cát của nhà chúng, nên bây giờ ai trong thôn cũng biết chuyện đó.

Tôi ghé qua tiệm tạp hóa mua ít bánh kẹo, định dùng để dụ tụi nhỏ nói thật.

Lúc đi ngang qua nhà Thẩm Hồng Ngọc, tôi bỗng thấy cô ta co ro trong góc tường, tóc tai bù xù, mặt dán sát vào vách, môi không ngừng mấp máy, như thể đang lẩm bẩm điều gì đó.

Nhớ đến chuyện cô ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng trong giếng, tôi đoán những gì cô ta thấy còn đáng sợ hơn cả lời kể của Thẩm Hồng Tinh.

Tôi lấy một chai nước ngọt trong túi ra, nhẹ giọng gọi cô ta, đồng thời bật đèn pin điện thoại, soi sáng tiến lại gần.

Tôi muốn hỏi cô ta về con rắn trong giếng.

Nhưng khi ánh đèn pin chiếu vào một nửa khuôn mặt của Thẩm Hồng Ngọc, tôi lập tức c.h.ế.t sững tại chỗ!

Cô ta không phải thì thầm, mà là áp mặt vào tường, há miệng, để đám thạch sùng bò vào miệng mình!

Cô ta nuốt trọn một con, nhai ngấu nghiến. Âm thanh vang lên trong tai tôi chính là tiếng cô ta nhai nuốt thạch sùng.

Bức tường nơi cô ta tựa vào, chi chít những con thạch sùng đậu đầy, tất cả đều hướng đầu về phía cô ta, như thể chỉ đợi cô ta há miệng là sẽ lập tức chui vào, để cô ta ăn.

Thấy tôi nhìn sang, Thẩm Hồng Ngọc liền nhe răng cười với tôi, vươn tay tóm lấy một con thạch sùng trên tường đưa về phía tôi, chính mình cũng nhai một con, ra hiệu bảo tôi cùng ăn.

Tôi sợ đến mức toàn thân cứng đờ. Con thạch sùng trong tay cô ta giãy giụa, bốn chân không ngừng cào loạn. Dưới ánh đèn điện thoại, ngoại trừ điểm đỏ trên trán, bốn chân nó còn ánh lên một màu đỏ tươi.

Đây rõ ràng không phải thạch sùng!

Mà là thủ cung!

Sự khác biệt giữa thủ cung và thạc sùng chính là thủ cung phải được nuôi bằng chu sa từ nhỏ, lòng bàn chân của nó đều có sắc đỏ.

Nhưng chu sa đắt đến vậy, làm sao có người nuôi nhiều thủ cung thế này được?

Thứ này có độc, sao có thể ăn sống chứ!

Tôi vội vàng lấy một nhánh cây, gạt những con thủ cung trên tường xuống, không để chúng bò vào miệng Thẩm Hồng Ngọc. Đồng thời tôi cũng hét lớn vào trong nhà:

"Mau tới đây!"

Mẹ của Thẩm Hồng Ngọc nghe thấy liền chạy ra, thấy con gái mình đang nhai nuốt thủ cung, bà ta cũng sợ đến mức hét lên một tiếng chói tai.

Mà tộc trưởng cùng thôn trưởng phía sau bà ta lại chỉ nhìn nhau, không ai lên tiếng. Tộc trưởng lấy từ trong túi ra một nắm bột thuốc, rắc lên bức tường.

Những con thủ cung chi chít lập tức rào rào tản đi!

Tộc trưởng trầm giọng quát:

"Còn không mau đè nó xuống! Thạch sùng là một trong ngũ độc, nước tiểu của nó độc đến mức nào các người không biết sao? Nó ăn như vậy, cách cái c.h.ế.t không còn xa đâu!"

Nước tiểu thạch sùng, rơi vào mắt thì mù, vào tai thì điếc, dính lên da sẽ thối rữa. Ăn phải đồ vật mà thạch sùng đã bò qua thì sẽ trúng độc mà chết.

Người ta vẫn nói "trà qua đêm không thể uống", cũng là vì sợ thạch sùng đã đi tiểu vào, bị màu trà che lấp mà không nhìn ra được.

Nghe tộc trưởng quát lớn, thôn trưởng và Thẩm Hồng Tinh lập tức hoàn hồn, vội vàng nhào tới, luống cuống tay chân giữ chặt Thẩm Hồng Ngọc.

Tộc trưởng nhanh chóng bẻ một cành cây bên cạnh, bóp miệng Thẩm Hồng Ngọc, trực tiếp chọc sâu vào trong để ép cô ta nôn ra.

Rõ ràng cô ta vừa mới nuốt xuống, nhưng mặc cho tộc trưởng có đ.â.m que gỗ vào sâu đến đâu, Thẩm Hồng Ngọc chỉ có thể khô khốc nôn khan, không thể nôn ra được.

Chứng kiến miệng cô ta bị que gỗ chọc đến trầy trụa, hai mắt trắng dã, vậy mà tộc trưởng vẫn cứ tiếp tục ấn que vào sâu hơn!

Tôi chỉ có thể mở miệng nói: "Hay là trước tiên cho cô ta uống một ly nước muối đặc để k*ch th*ch nôn đi. Tôi sẽ gọi xe cứu thương."

Chuyện này liên quan đến tính mạng, không thể cứ trơ mắt nhìn cô ta xảy ra chuyện được.

Nhưng tộc trưởng đột nhiên quay đầu, lạnh lùng liếc tôi một cái, rồi ghé sát vào tai thôn trưởng, nói nhỏ một câu gì đó.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 8: Chương 8


Thôn trưởng liếc mắt nhìn tôi, bàn tay đang đè trên vai Thẩm Hồng Ngọc bất ngờ nhấc lên, sau đó giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u cô ta, mạnh mẽ đập vào tường!

Tôi hoảng sợ hét lên.

Tộc trưởng lại đứng thẳng người, quay sang cười với tôi:

"Bây giờ nó điên rồi, đến cả thạch sùng sống cũng ăn, chỉ có thể đánh ngất trước đã. Trong từ đường có thuốc kích nôn, ta là thầy thuốc, lát nữa sẽ cho nó dùng. Đưa đến bệnh viện, e là không kịp đâu."

"Yên tâm, ta đã tính qua rồi, các ngươi đều là người có phúc khí lớn mới có thể tiếp xà. Nó sẽ không sao đâu."

Nụ cười của ông ta rất kỳ quái, còn có chút u ám khó tả.

Mang đến từ đường? Chẳng phải là giam cầm sao?

Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng tộc trưởng đã cười khà khà tiếp lời:

"Vừa rồi trên đường tới đây, tôi gặp cha cô. Ông ta lo chuyện hôn sự của anh trai cô, nghĩ cách tích góp tiền để mua nhà trên thành phố. Vừa hay hôm qua trên mỏ thiếu người quản khoáng thải, tôi liền cho người đưa ông ta đi rồi. Lúc này chắc đã lên đường rồi nhỉ?"

Mỏ quặng là nguồn thu nhập lớn nhất của tộc, từ trước đến nay luôn do hai nhà tộc trưởng và thôn trưởng quyết định. Hằng năm chia ra bao nhiêu, thì là bấy nhiêu, trong tộc không ai dám hỏi nhiều.

Trong đống khoáng thải vẫn còn sót lại khoáng sản, có người chuyên thu mua. Lợi nhuận trong đó béo bở vô cùng!

Một công việc tốt như vậy, sao có thể đến lượt cha tôi?

Ông ấy dù có vội rời đi đến đâu, cũng không thể không chào một tiếng, ngay cả quần áo cũng không mang theo chứ!

Rõ ràng tộc trưởng đang lấy cha tôi ra để uy h.i.ế.p tôi!

Tôi lạnh lùng cười nhìn ông ta, rồi nhìn theo bóng lưng Thẩm Hồng Ngọc bị thôn trưởng cõng đi, định quay đầu gọi điện cho cha, bảo ông nhanh chóng nghĩ cách về ngay!

Nhưng đúng lúc đó, tộc trưởng lại cất giọng: "À, suýt quên nói cho cô biết! Khi cha cô lên xe, vì quá vội vàng kích động nên đã làm rơi hỏng điện thoại rồi. Hiện tại, nó đang ở chỗ tôi!"

Ông ta móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại có màn hình vỡ nát, lắc lắc trước mặt tôi:

"Dạo này cô cần tĩnh tâm, không nên chạy lung tung. Tôi sẽ cho người sửa rồi gửi lên mỏ sau. Trong nhà có chuyện gì, cứ đến tìm tôi, tôi sẽ gọi điện cho chú Đường của cô. Ông ta cũng đang làm trên mỏ!"

"Không có chuyện gì thì đừng gọi điện lên đó, mỏ rất nguy hiểm."

Mỏ nguy hiểm, dễ xảy ra chuyện…

Nếu con trai tộc trưởng ra tay làm gì đó, nói là mỏ sập, vùi xác cha tôi trong đó, vậy thì thật sự ngay cả hài cốt cũng chẳng còn!

Tôi siết chặt điện thoại, nhìn tộc trưởng, chỉ có thể gượng cười:

"Trong nhà không có chuyện gì cả."

"Không có thì tốt!"

Tộc trưởng cười hiền lành bước tới, nhìn tôi nói:

"Cô đã tiếp xà, thì nên giữ thân thanh tịnh. Đồ ăn vặt này nọ, đừng ăn nữa. Nếu làm không được, thì cũng sẽ giống Hồng Ngọc, phải vào từ đường ở trước."

"Chờ cô thượng xà, cha cô chẳng phải cũng sẽ về cùng anh trai cô tu sửa từ đường sao? Đúng không?"

Nói cách khác, ít nhất tôi phải thượng xà, thì cha tôi mới có thể về?

4

Tôi nhìn chằm chằm vào tộc trưởng, định nói gì đó, nhưng ông ta đã nhét chiếc điện thoại vỡ màn hình vào tay tôi.

Ông ta vỗ vai tôi, mỉm cười hiền từ rồi quay người bỏ đi.

Mẹ của Thẩm Hồng Ngọc đứng bên cạnh cũng cười hì hì: “Có thể thượng xà chính của từ đường là một việc vẻ vang cỡ nào, con phải vui lên chứ!”

Chồng bà ta vừa chết, con gái thì phát điên, vậy mà vẫn còn cười được sao?

Xem ra, tộc trưởng và trưởng thôn đã hứa hẹn cho bà ta không ít lợi ích.

Tôi không biết mình rời khỏi nhà của Thẩm Hồng Ngọc bằng cách nào, nhưng đi chưa xa đã thấy đám trẻ con trong thôn lại đang bắt thạch sùng chơi.

Chúng cầm chai nước khoáng, bắt được con nào là nhét vào chai, mỗi chai đều có mấy con thạch sùng bên trong. Một đứa trong nhóm còn nhét đầy cả chai!

Có lẽ chúng nhận ra tôi, một đứa trong nhóm đột nhiên cầm con thạch sùng ném thẳng về phía tôi, cố ý muốn dọa tôi!

Vừa nghĩ đến việc thứ này có thể đã bò ra từ cây xà lớn kia, lòng tôi liền lạnh toát. Theo bản năng, tôi cầm cây gậy gỗ định đánh.

Nhưng kỳ lạ thay, con thạch sùng đang bay đến giữa không trung bỗng như bị thứ gì đó vô hình cản lại, lập tức rơi thẳng xuống đất.

Đồng thời, những con thạch sùng vốn đang bám trên đá và tường như sợ hãi điều gì đó, liền đồng loạt bỏ chạy, giống hệt cảnh tượng khi tộc trưởng rắc thuốc bột lúc nãy!

Tôi theo bản năng nhìn quanh bốn phía nhưng không phát hiện điều gì khác thường.

Bọn trẻ thì lè lưỡi làm mặt quỷ với tôi rồi lại đuổi theo đám thạch sùng. Tôi vội lấy mấy bịch đồ ăn vặt mang theo ra đưa cho chúng.

Chúng vốn đã quen mặt tôi, biết tôi là cô gái tiếp nhận xà chính mới, nên không hề sợ hãi, thậm chí còn rất biết "quy tắc".
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 9: Chương 9


Nhận lấy đồ ăn, đứa nhóc cầm đầu nhìn tôi rồi nói thẳng: “Được rồi! Bọn tôi ăn đồ của chị rồi, sau này sẽ không dọa chị nữa.”

Tôi nghe xong, dở khóc dở cười, nhưng vẫn nghiêm túc hỏi: “Bài đồng d.a.o các em hát hôm qua, ai dạy các em vậy? Bài mà có câu ‘xương thịt nát, sáp xác tàng’ ấy.”

“À… cái đó à…” Đứa nhỏ cầm đầu ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh tôi, rồi giơ tay chỉ về phía ấy, “Là người mặc đồ hát tuồng đi cùng chị đó! Nãy còn giúp chị cản con thạch sùng nữa. Hai người không quen nhau à?”

Toàn thân tôi lập tức cứng đờ.

Bên cạnh tôi nào có ai?

Tôi nhìn theo hướng đứa nhỏ chỉ, nhưng vẫn không thấy gì cả.

Thế nhưng, mấy đứa nhỏ kia lại lè lưỡi làm mặt quỷ với khoảng không bên cạnh tôi, rồi ôm chặt lấy đống đồ ăn, nhảy nhót bỏ đi.

Lần này, bài đồng d.a.o chúng hát lại đổi thành:

"Giếng đứng chôn, bùa khóa trấn,

Mạng tàn thân diệt, vĩnh viễn không yên.

Âm long xuất, thủ cung tán,

Oan hồn đòi mạng, cả tộc diệt vong."

Lần trước, bài đồng d.a.o kia nhắc đến xà chính giấu xác.

Lần này, lại nói đến việc chôn trong giếng và đàn thạch sùng đầy thôn!

Nếu tất cả đều là sự thật…

Vậy thì thật sự sẽ có cảnh cả tộc bị diệt vong sao?

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi lại nhìn về phía đứa nhỏ vừa chỉ ban nãy, thử giơ tay ra chạm vào không trung…

Người xưa nói rằng, trẻ con vẫn còn thiên nhãn, chưa bị che lấp, nên có thể nhìn thấy những thứ người lớn không thấy được.

Nhiều sách cổ cũng ghi chép rằng, trước khi tai họa giáng xuống, sẽ có bài đồng d.a.o xuất hiện như một lời cảnh báo của trời cao, để lại một cơ hội sống sót cuối cùng.

Vừa nãy, con thạch sùng kia đúng là đã rơi xuống giữa không trung…

Nhưng dù tôi xoay tay vờn quanh không khí bao nhiêu lần, cũng không chạm được vào thứ gì cả.

Lúc này, tôi không chắc bọn trẻ đang trêu tôi, hay thực sự có một sự tồn tại vô hình nào đó đang giúp đỡ tôi từ trong bóng tối.

Nhưng hiện tại, cha tôi đã bị tộc trưởng đưa lên mỏ. Nếu tôi bỏ trốn, ông ấy rất có thể sẽ gặp phải “tai nạn ngoài ý muốn”.

Dù tôi có báo cảnh sát, khi họ đến mỏ, tộc trưởng cũng chỉ cần nói là để cha tôi phụ trách bã khoáng, thì cũng chẳng làm được gì.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm, tôi quyết định đến từ đường kiểm tra tình hình trước.

Dọc đường đi, tôi phát hiện tường nhà nào trong thôn cũng đều bị thạch sùng bám kín, ngay cả lối đi, bụi cỏ, tảng đá ven đường cũng có không ít con bò qua.

Người trong thôn đều lấy làm lạ, bảo rằng chưa từng thấy nhiều thạch sùng đến vậy.

Có người còn nói thứ này rất đắt, nếu bắt được hết đem bán thì cũng không ít tiền.

Cũng có người tinh mắt nhận ra, bảo rằng bốn chân của những con này có dấu chu sa đỏ, rõ ràng là thủ cung.

Mà thủ cung thì càng đáng giá hơn!

Thế nhưng, chẳng ai biết xử lý thế nào. Trừ bọn trẻ con hăng hái đuổi bắt, người lớn thì chỉ dùng chổi quét đi, hoặc phun thuốc diệt.

Đến từ đường, tôi nhận ra nơi này ngược lại lại rất ít thạch sùng.

Cái giếng cổ kia đã bị phong kín lại, lần này còn bịt chặt hơn trước, không chỉ đậy nắp đá mà còn xây tường gạch bao quanh, thêm cả xi măng trét kín!

Nhưng sợi xích sắt khắc bùa và chiếc khóa vàng kỳ lạ kia vẫn đang trấn giữ trên miệng giếng!

Đây có lẽ chính là “bùa khóa” trong bài đồng dao!

Nửa phần t.h.i t.h.ể còn lại của Thẩm Vĩ vẫn đang nằm trong quan tài đặt một bên, đến cả linh đường cũng không có.

Ông ta c.h.ế.t thảm như vậy, vậy mà vợ con chẳng hề có ý định đưa nửa t.h.i t.h.ể còn lại về nhà để làm lễ cúng tế.

Vì chưa thượng xà, từ đường vẫn chưa được sửa sang. Thêm vào chuyện xảy ra gần đây, nên nơi này lúc này không có nhiều người.

Tôi vẫn muốn tìm Thẩm Hồng Ngọc để hỏi rõ xem, thứ gì đã cắn đứt nửa th*n d*** của Thẩm Vĩ đêm qua.

Như vậy, tôi mới có thể tính toán bước tiếp theo của mình.

Chẳng lẽ tôi chỉ có thể ngồi chờ c.h.ế.t sao?

Nhưng bình thường từ đường không cho ai tự tiện vào, hơn nữa lại rộng, tôi đi một hồi vẫn không tìm thấy nơi giam giữ Thẩm Hồng Ngọc.

Đang định xoay người đi hướng khác thì chợt nghe một tiếng “soạt”, một con rắn to cỡ ngón tay cái từ trên mái hiên rơi xuống, chắn ngang đường tôi đi, còn không ngừng lè lưỡi phun tín, từ từ bò tới gần.

Con rắn đột nhiên rơi xuống khiến tôi giật b.ắ.n người, theo bản năng lùi lại phía sau.

Nhưng rồi tôi chợt nhớ tới hai giấc mơ liên tiếp về rắn và những lời nó nói.

Mơ hồ cảm thấy, đây có lẽ chính là con rắn mà tôi đã cứu khỏi tay bọn trẻ hôm đó.

Tôi cố đè nén nỗi sợ, siết chặt cây gậy gỗ trong tay, tiến lên một bước:

“Mày không cho tao đi về phía đó? Muốn tao lùi lại?”
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 10: Chương 10


Con rắn dường như không ngờ tôi lại đáp lời nó, đầu lưỡi đang phun ra lập tức khựng lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, rồi "soạt" một tiếng, trườn ngang qua chân tôi.

Khi thân rắn lướt qua, toàn thân tôi dựng hết tóc gáy, nắm chặt cây gậy suýt nữa đã vung xuống, nhưng vẫn cố nhịn lại.

Con rắn bò tới sau lưng tôi, lại ngoái đầu nhìn, ra hiệu cho tôi đi theo.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày mình lại phải đi theo một con rắn.

Nó dường như rất quen thuộc với từ đường, dẫn tôi qua một bức tường hẹp mà tôi chưa từng thấy, rồi lại rẽ vào một cánh cửa nhỏ, cuối cùng dừng lại bên dưới cửa sổ một căn phòng tối.

Nó bò lên bậu cửa sổ, uốn mình cong lại, hướng đầu vào bên trong như muốn tôi nhìn vào đó.

Nhưng với một con rắn đang cuộn trên bậu cửa sổ, tôi nào dám tới gần?

Tôi cũng không rành về rắn, mặc dù nó không phải loại đầu hình tam giác có nọc độc rõ ràng, nhưng ai biết liệu có độc hay không?

Thấy tôi do dự, nó nghiêng đầu, dường như bất lực mà trườn xuống khỏi bậu cửa, cuộn mình vào một góc tường, nằm im không động đậy.

Nhìn dáng vẻ của nó, tôi thầm chắc chắn, đây chính là con rắn đã giúp tôi tránh khỏi trò đùa của mấy đứa trẻ hôm nọ, quả thật đã sắp thành tinh, còn có thể hiểu lòng người!

Tôi chắp tay trước n.g.ự.c bày tỏ lòng biết ơn, sau đó mới cẩn thận ghé vào cửa sổ, len lén nhìn vào trong.

Chỉ vừa liếc mắt một cái, tôi lập tức sợ hãi đến mức chân mềm nhũn, suýt nữa hét lên, vội vàng cắn chặt cây gậy trong miệng mới có thể ngăn tiếng hét bật ra!

Bên trong căn phòng tối, Thẩm Hồng Ngọc bị trói chặt vào một cây cột gỗ sơn đỏ, tóc bị túm lại treo lên đinh đóng trên cột.

Tư thế này khiến mặt cô ta áp sát vào cây cột, vì tóc bị kéo lên, cằm cô ta ngửa lên nửa phần, miệng hơi há ra…

Vô số con thủ cung bò theo thân cột, giống như có dây dẫn dắt, từng con từng con bò vào miệng cô ta.

Vì tóc bị treo lên, cô ta thậm chí không thể nhai, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám thủ cung men theo khuôn mặt nửa nghiêng của mình, bò vào khóe miệng, rồi ngoe nguẩy đuôi mảnh mai linh hoạt mà biến mất bên trong.

Chúng quá nhiều, cô ta không kịp nuốt, chỉ có thể để mặc chúng bò vào.

Cổ họng hơi ngửa lên, còn có thể thấy được bóng những con thủ cung đang bò xuống.

Quần áo trước n.g.ự.c cô ta cũng bị kéo hở, có thể thấy rõ từng con thủ cung chui dọc theo thực quản xuống dưới.

Bụng cô ta đã phồng lên, rõ ràng đã nuốt không ít.

Thỉnh thoảng còn có những điểm lồi nhỏ nhô lên, giống như đám thủ cung vẫn còn sống sau khi vào bụng cô ta.

Tộc trưởng cầm một cái cối đá, nghiền thứ gì đó, nhưng lần này không bôi lên tay.

Ông ta xé toang vạt áo trước của Thẩm Hồng Ngọc, chấm chất bột đỏ kia lên một số huyệt vị quan trọng trên n.g.ự.c cô ta.

Cùng lúc đó, đám thủ cung trên cột càng trở nên hưng phấn hơn, như thiêu thân lao vào lửa, ùn ùn chui vào miệng cô ta.

Vừa bôi vừa nói: "Con bé Thẩm Nguyệt kia khôn khéo lắm, chắc đã đoán ra chút gì rồi. Thẩm Vĩ phá bỏ huyệt mộ trong giếng, để Âm Long thoát ra, khiến thủ cung tràn khắp thôn. Chỉ dựa vào Thẩm Hồng Ngọc, không thể dẫn chúng trở về. Phải sớm đưa Thẩm Nguyệt vào từ đường, dẫn thủ cung vào cơ thể nó, để Âm Long lại quấn đỉnh đầu. Nếu không, tiếp tục như vậy sẽ không thể khống chế được đám người trong thôn nữa."

Mà thôn trưởng thì đứng trước một bức họa chữ trên tường, chậm rãi nói: "Đã nói rồi, con gái không thể đọc nhiều sách quá. Dân trong thôn không cần lo, chỉ cần chia thêm ít lợi ích, bọn họ sẽ không hé răng nửa lời."

Tôi nhìn bức tranh đó.

Là một chữ "An", nhưng kỳ lạ là bộ miên phía trên, lại được vẽ thành hai con rồng đang chơi đùa một viên ngọc.

Mà đuôi rồng quấn vào nhau, hợp lại thành bộ "Nữ" bên dưới.

Bộ miên che chở nữ, tức là "An".

Thủ cung, thạch sùng…

Âm Long bàn đỉnh…

Trong chớp mắt, tôi hiểu ra toàn bộ mấu chốt, chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt.

Thì ra trong nhà Thẩm Hồng Ngọc, tộc trưởng không phải không moi được đám thủ cung cô ta đã nuốt vào, mà vốn dĩ là cố ý để cô ta nuốt chúng!

Họ biết Âm Long đã thoát, thủ cung tản ra, nên Thẩm Hồng Ngọc vốn không phải bị dọa điên…

Mà là họ nhân cơ hội đưa cô ta vào từ đường, để cô ta dẫn thủ cung vào cơ thể!

Còn thứ bột "thủ cung sa" bôi lên tay tôi, chính là mấu chốt để dẫn thủ cung vào cơ thể!

Không trách hôm đó, người đàn ông mặc cổ trang kia bảo tôi đừng bôi thủ cung sa!

Không trách cháu gái thôn trưởng Thẩm Mai ăn lòng đỏ trứng!

Lòng đỏ trứng có chứa một số hormone nam tính, khiến thủ cung sa trên tay cô ta bị rượu thuốc làm tan biến!

Vậy nên cháu gái thôn trưởng, và cháu gái tộc trưởng, đều chưa đầy hai mươi tuổi, mà thủ cung sa trên tay chỉ cần dùng rượu thuốc là xóa sạch!
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 11: Chương 11


Tôi nghĩ thông suốt những điều này, không dám ở lại lâu, len lén xoay người rời đi.

Nhưng vừa mới động tay, lại chạm phải một thứ lạnh mềm đang bò nhúc nhích.

Tôi sợ đến nỗi suýt hét lên, cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy trên bệ cửa sổ, trên tường, đầy rẫy thủ cung.

Chúng đang ngẩng đầu nhìn tôi, thậm chí có con đã bò dọc theo cánh tay tôi lên đến vai.

Thấy tôi quay đầu lại, chúng còn thử bò lên mặt tôi.

Một con đã dùng móng vuốt nhỏ sắc nhọn, bấu lên cằm tôi.

Tôi lập tức ngậm chặt miệng, không dám phát ra tiếng động, sợ làm kinh động tộc trưởng bên trong.

Đang định giơ tay gạt hết đám thủ cung này ra, thì tộc trưởng đột nhiên lên tiếng: "Ủa, sao lại có thủ cung bò ra ngoài rồi?"

Tôi lập tức hồn phi phách tán, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Đúng lúc đó, bỗng cảm giác có gì đó lạnh lẽo lướt qua chân, con rắn ấy đã trườn dọc theo chân tôi, “vút” một cái, bò thẳng lên người tôi.

Nó vừa xuất hiện, đám thủ cung lập tức sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

Tôi chợt hiểu ra, thì ra, hôm đó khi lũ trẻ ném thủ cung vào tôi, chỉ có những con rơi xuống đất bỏ chạy, còn những con khác thì không.

Hóa ra con rắn này… vẫn luôn đi theo tôi!

Nghe tiếng bước chân tộc trưởng đang đi về phía cửa sổ, tôi không kịp nghĩ ngợi gì nữa, hoảng hốt nắm chặt con rắn nhỏ trên vai, lom khom chạy vội vào bức tường hẹp bên cạnh!

5

Vừa kịp ẩn mình vào góc tối giữa hai bức tường, tôi đã nghe thấy tiếng “cạch”, tộc trưởng mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài quan sát.

Lúc ông ta mở cửa, đám thủ cung lúc nãy tụ tập trên bậu cửa dường như ngửi thấy gì đó, đồng loạt phun lưỡi, ngẩng đầu rồi theo khe cửa bò hết vào trong.

Tộc trưởng lại ngoái đầu nhìn quanh, rồi thở dài: “Thủ cung ngày càng nhiều, không thể chần chừ thêm nữa. Phải đưa Thẩm Nguyệt vào từ đường, sớm thượng xà thôi!”

Thôn trưởng cũng lên tiếng, giọng nói nặng nề đầy mệt mỏi:

“Dầm gỗ của tôi đã bào xong rồi. Nếu nhựa tùng cậu nấu xong, có thể bắt đầu chế tạo Âm Long.”

“Chuyện trăm năm nay, đừng để hỏng trong tay chúng ta.”

Sau đó, tộc trưởng đóng cửa sổ lại. Trong phòng tối chỉ còn vang lên tiếng chày cối nghiền thứ gì đó.

Tôi toàn thân lạnh toát, thậm chí còn không cảm nhận được mình đang cầm một con rắn trong tay.

Đợi đến khi chắc chắn căn phòng tối kia đã hoàn toàn im ắng, tôi mới cẩn thận bám sát bức tường lùi dần ra ngoài.

Mãi đến khi ra được sân sau từ đường, nhìn thấy ánh mặt trời, tôi mới hít sâu vài hơi, lấy lại tinh thần.

Con rắn trên tay cuộn mình siết nhẹ lấy cánh tay tôi, vảy của nó cọ lên da làm tôi rợn cả tóc gáy, nhưng kỳ lạ là tôi không còn sợ hãi như trước nữa.

Tôi thả nó xuống đất, liếc nhìn về phía cái giếng cổ, rồi lấy hết can đảm chạy thẳng về nhà.

Cha tôi đã là bài học nhãn tiền, trước tiên tôi phải tìm cách để mẹ đưa ông đi, rồi mới có thể trốn thoát!

Trên đường về, tôi thấy Thẩm Mai và Thẩm Lan Lan đang bắt thủ cung.

Hai người vừa thấy tôi liền giật mình, ôm chặt lọ thủy tinh rồi chạy mất.

Nghĩ đến những chuyện ghê tởm mà thôn trưởng và tộc trưởng đã làm, tôi cũng chẳng muốn bận tâm đến bọn họ nữa.

Trước khi về đến nhà, tôi nắm con rắn, cuộn tròn nó lại nhét vào túi áo.

Vừa bước vào cửa, tôi thấy mẹ đang đốt ngải cứu để xua đuổi thủ cung.

Bà thấy tôi về, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nói: “Thôn trưởng gọi điện cho mẹ, nói rằng cha con đi lo chuyện bãi quặng rồi. Tính của cha con, con biết mà, ông ấy nào quản được mấy chuyện này chứ? Nên mẹ đã bảo anh con đến thẳng mỏ quặng rồi. So với chuyện tu sửa từ đường, thì chuyện này tốt hơn nhiều.”

Tôi nghe mà cảm thấy lạnh cả người, vội vàng kéo mẹ lại: “Mẹ có biết ý của thôn trưởng là gì không? Mỏ quặng nguy hiểm lắm! Hai mạng người mất đi cũng chỉ là vài nhát cuốc lấp đất mà thôi!”

Đó là mỏ quặng!

Bao nhiêu năm nay, trong tộc không thiếu những kẻ ngốc manh động muốn kiểm tra sổ sách ở mỏ quặng. Nhưng có ai đi rồi còn có thể trở về chứ?

“Nếu anh đã đi rồi, mẹ mau gọi điện bảo anh đưa cả cha rời khỏi đây. Tạm thời đừng quay lại, mẹ cũng phải đi ngay! Sau khi gặp cha và anh, lập tức báo cảnh sát đến cứu con!”

Tôi lo lắng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, vắt óc nghĩ cách cứu vãn tình hình.

Bây giờ vẫn là xã hội pháp trị, chỉ cần chắc chắn người nhà tôi an toàn, tôi mới có thể tìm cơ hội trốn khỏi thôn mà không còn nỗi lo sau lưng.

Nhưng mẹ tôi dường như vẫn chưa hiểu, chỉ lặng lẽ nhìn tôi với ánh mắt né tránh.

Tôi đành tự lấy điện thoại gọi cho anh, nhưng…

Điện thoại đã không còn liên lạc được.

Lòng tôi hoảng loạn, không biết phải làm sao. Đúng lúc này, con rắn trong túi động đậy hai cái.

Làn da lạnh lẽo của nó lướt qua ngón tay tôi, làm tôi rùng mình, nhưng cũng khiến đầu óc dần tỉnh táo lại.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 12: Chương 12


Lúc này, tôi mới nhận ra, sắc mặt của mẹ có điều gì đó không đúng.

Tôi nhìn bà, trong lòng nảy lên một dự cảm chẳng lành: “Mẹ biết rõ, thôn trưởng bảo họ đến mỏ quặng vào lúc này, có ý nghĩa gì… đúng không?”

Bà im lặng, rồi thấp giọng nói: “Biết. Đây là phần bồi thường cho nhà ta khi con tiếp xà.”

Bà thở dài: “Đáng lẽ phải như vậy mà, con xem Thẩm Hồng Ngọc kìa. Cha nó đào trộm dầm gỗ của giếng cổ, nhưng tộc cũng không truy cứu. Thôn trưởng còn hứa, chỉ cần Thẩm Hồng Ngọc thượng xà, thì dù cô ta là gái đã gả đi, vẫn có một phần chia. Tiền phân cho Thẩm Vĩ cũng sẽ được nhận đến khi vợ nó chết.”

Tôi giật mình.

Bà ta tiếp tục nói, giọng đầy quyết tâm: “Bây giờ con vẫn còn là người bình thường, chỉ cần thượng xà là ổn. Nhà mình nhận thêm phần việc quản lý mỏ quặng, mỗi năm ít thì cũng vài chục vạn, nhiều thì cả trăm vạn. Chỉ cần làm một năm, là đủ tiền cưới vợ cho anh con rồi.”

Tôi nhìn bà chằm chằm, chợt cảm thấy trong lòng lạnh lẽo: “Mẹ có biết ‘thượng xà’ là thế nào không?”

Từng chữ tôi thốt ra đều lạnh buốt: “Xương nát thịt tan, xác chảy thành sáp… Mẹ biết hết, đúng không?”

Mẹ tôi lảng tránh ánh mắt tôi, thấp giọng nói: “Không phải chỉ là thượng xà thôi sao…”

Bà ấy như vậy, rõ ràng là biết gì đó.

Ít nhất là hiểu rõ, cái gọi là tiếp xà, thượng xà, không hề vô hại như họ nói.

Cũng đúng thôi, trăm năm mới thay một lần xà, còn làm rầm rộ như vậy, người trong thôn ít nhiều cũng nghe được chút manh mối.

Nhưng vì lợi ích quá lớn, ai nấy đều chọn cách lãng quên.

Không trách được mẹ của Thẩm Hồng Ngọc, chồng chết, con gái điên, mà vẫn cười tươi như hoa.

Bởi vì trong tộc, chỉ có con trai mới được chia phần, con gái không có, là để tránh chuyện họ vì tiền mà không chịu gả đi, thậm chí rước rể vào nhà, làm tăng dân số, ảnh hưởng lợi ích tộc nhân.

Giờ Hồng Ngọc thượng xà có phần, Thẩm Vĩ c.h.ế.t rồi vẫn được chia, chỉ tính riêng hai khoản này đã là một số tiền không nhỏ, đủ cho mẹ cô ta đánh bạc phung phí cả đời!

Vậy thì, một đứa con gái vốn dĩ không có phần, đáng là gì?

Chưa nói đến việc quản lý quặng thải, một dự án kiếm được hàng chục, thậm chí hàng trăm vạn mỗi năm.

Vậy nên ngay từ đầu, cha mẹ đã chọn hy sinh tôi sao?

Con rắn trong túi bò ngày càng nhanh, dường như đang trấn an tôi, nhưng cũng như đang thúc giục.

Tôi đưa tay ôm chặt lấy túi, nhìn mẹ, tia hy vọng cuối cùng trong lòng hoàn toàn tắt lịm.

Từ nhỏ đến lớn, họ thiên vị anh trai, tôi có thể hiểu.

Dù sao cũng là con trai, mỗi năm nhận được mười mấy vạn tiền chia. Còn tôi, một đứa con gái, chẳng có phần chia gì cả. Họ nuôi tôi ăn, cho tôi mặc, cho tôi học đại học, tôi không thể đòi hỏi quá nhiều.

Vậy nên khi họ bảo tôi về tiếp nhận lễ "thượng xà", giúp đỡ gia đình, dù không muốn nhưng tôi vẫn trở về…

Họ luôn nói rằng Thẩm Dương vô dụng, không có một công việc tử tế, kiếm không ra tiền, không mua nổi nhà ngoài kia, nên mới không cưới được vợ. Tôi nên giúp đỡ nó, san sẻ gánh nặng cho gia đình.

Nhưng ngoài kia có biết bao người đi làm, kiếm được mười mấy vạn một năm có bao nhiêu chứ?

Đàn ông trong tộc mỗi năm đều có mười mấy vạn tiền chia, đáng lẽ cưới vợ sinh con chẳng phải là chuyện dễ dàng sao? Vậy mà tại sao Thẩm Dương, Thẩm Hồng Tinh bọn họ vẫn không cưới được vợ?

Chẳng lẽ chỉ vì tiền sao?

Bọn họ ham ăn biếng làm, lại còn thích giả vờ làm "phú nhị đại", thử hỏi có cô gái nào nhìn trúng bọn họ chứ?!

Tôi, một nhân viên 996, kiếm tiền còn chẳng bằng Thẩm Dương nằm không mà hưởng, vậy mà cha mẹ vẫn cho rằng tôi nên giúp đỡ anh ta?!

"Mẹ biết rõ, nếu con lên thượng xà sẽ xảy ra chuyện gì, đúng không?" Tôi nhìn thẳng vào mẹ, hỏi lại lần nữa. "Mẹ cũng biết con gọi Thẩm Dương về là vì chuyện gì, cho nên mới đẩy anh đến mỏ sao?"

"Con chính là không muốn thượng xà!" Mẹ bị tôi hỏi đến tức giận, trừng mắt nhìn tôi. "Sao hả? Chúng ta sinh con ra, nuôi con ăn, nuôi con mặc, cho con đi học đại học, bây giờ cứng cánh rồi, chuyện gì cũng không nghe gia đình nữa?"

"Chỉ cần con thượng xà, cha con bọn họ quản lý quặng thải trong mỏ là có thể chen chân vào chuyện của mỏ khoáng. Sau này nhà mình trong tộc cũng có tiếng nói. Con biết sự khác biệt lớn thế nào không?"

"Nếu không phải vì muốn thượng xà, con nghĩ trong thôn ai tình nguyện sinh con gái? Ai mà chẳng muốn sinh thêm vài đứa con trai để nhận nhiều tiền chia hơn!"

Bà càng nói càng có lý lẽ.

Tôi liền hiểu ngay. Trước khi ra ngoài, cha vẫn còn nghĩ cách liên kết với dân trong thôn để kéo ra bảo vật trong xà chính, vậy mà trong chớp mắt đã bị trưởng thôn xúi đến mỏ khoáng.

Chính vì tôi cảm thấy chuyện thượng xà rất kỳ lạ, sợ gia đình xảy ra chuyện, nên mới gọi Thẩm Dương về, khuyên cha đừng để tôi thượng xà. Vậy mà bọn họ lại hoảng loạn như thế.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 13: Chương 13


Đáng lẽ tôi còn nghĩ rằng, phải đảm bảo sự an toàn của họ trước rồi mới trốn khỏi thôn.

Nhưng hóa ra từ đầu đến cuối, họ đều biết thượng xà nghĩa là gì!

Vậy nên họ sinh con gái, chính là để làm vật hiến tế thượng xà sao?

Nhưng rõ ràng, trưởng thôn và tộc trưởng vẫn tìm cách để Thẩm Mai, Thẩm Lan Lan tránh khỏi lễ thượng xà mà?

Trong thôn nói là xem bát tự, nhưng những cô gái có bát tự phù hợp cũng không ít, tại sao lại chỉ có tôi và Thẩm Hồng Ngọc?

Tôi nhìn mẹ, bỗng cảm thấy bà rất xa lạ…

Tôi bật cười chua chát, xoay người định chạy ra ngoài.

Nếu cái gọi là "nguy hiểm" này chỉ là một màn kịch được dàn dựng, thì tôi cũng không cần ở lại trong thôn chỉ vì lo lắng cho cha đang ở mỏ khoáng nữa.

Nhưng vừa xoay người lại, liền thấy trưởng thôn dẫn theo Thẩm Hồng Tinh và một đám thanh niên trai tráng, vây đầy trước cửa.

Trong tay mỗi người đều cầm theo gậy gộc, dây thừng…

Trưởng thôn nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ, trầm giọng nói: "Tối qua cha mẹ con đã dặn con đừng nhìn nửa t.h.i t.h.ể của Thẩm Vĩ, vậy mà con cứ nhất quyết muốn xem. Bây giờ thì sao? Bị dọa sợ rồi chứ?"

"Một Thẩm Hồng Ngọc phát điên cũng thôi đi, bây giờ ngay cả con cũng điên rồi! Haiz… thế này thì sao thượng xà được đây!"

Vậy nên tôi cũng phải điên sao?

Nhìn Thẩm Hồng Tinh và đám người cầm gậy đang ép sát tới, tôi biết bọn họ định đưa tôi đến từ đường trước thời hạn.

Tình thế như vậy, rõ ràng là không thể chạy thoát.

Nghĩ đến cảnh bọn giữ cung cầm theo những sợi dây dẫn thẳng vào miệng Thẩm Hồng Ngọc, tôi lạnh cả sống lưng.

Bàn tay không kìm được mà mò vào túi, chạm vào con rắn đang cuộn tròn, hy vọng nó có thể thi triển thần thông, đưa tôi rời khỏi đây.

Nhưng con rắn chỉ bò trong túi, chứ không đưa tôi đi.

Lúc này, giọng nói trầm ấm quen thuộc trong mơ đột nhiên vang lên bên tai tôi: "Âm long đã xuất hiện, đi cùng bọn họ, đừng sợ."

Nhớ lại mấy lần anh ta nhắc nhở và cứu tôi trước đó, lòng tôi hơi an tâm lại.

Tôi ngước mắt nhìn trưởng thôn: "Không cần các người động tay, tôi tự…"

Lời còn chưa dứt, chợt cảm thấy sau gáy có một trận gió mạnh ập tới. Tôi lập tức muốn tránh đi.

Nhưng đúng lúc ấy, giọng của anh ta lại vang lên trong đầu: "Đừng động!"

Cơ thể tôi lập tức như bị định thân, cứng đờ không thể nhúc nhích.

Sau đó, một tiếng "Bốp!" vang lên sau đầu. Nhưng dường như có thứ gì đó chặn lại, nên ngoài tiếng vang ra, tôi không cảm thấy đau đớn gì nhiều.

Tôi theo bản năng liếc mắt nhìn, liền thấy mẹ đang cầm cây gậy đuổi thủ cung, ác ý trừng tôi.

"Giả ngất đi." Anh ta lại nói.

Tôi chớp mắt, nhìn mẹ chằm chằm.

Rõ ràng cây gậy không đập trúng đầu tôi, nhưng đầu tôi lại ong ong vang dội.

Thế mà mẹ vẫn giơ gậy lên, mạnh mẽ quật xuống trán tôi một lần nữa!

Gậy gộc lao đến trước mặt, tôi theo bản năng nhắm chặt mắt.

Cùng lúc đó, giọng anh ta lại vang lên, mang theo một tiếng thở dài khẽ khàng.

Bốp!

Cây gậy nện mạnh lên trán tôi, nhưng vẫn như đập vào mũ giáp, không đau, chỉ thấy chấn động nặng nề.

Cơ thể tôi lạnh buốt, lại một lần nữa cứng đờ, rồi ngã nhào xuống đất.

Tôi không thể cử động, nhưng không ngất đi, đôi mắt khẽ mở ra một chút, vẫn có thể nhìn thấy một chút gì đó.

Cũng nghe thấy tiếng mẹ tôi nói: "Con bé ngất rồi, các anh đưa nó đi vào từ đường đi, phần còn lại, chúng tôi sẽ xử lý."

Trưởng thôn cười hề hề: "Nó đi làm ngoài kia, các người phải nói với công ty của nó lý do tại sao nó không thể quay lại. Về phần tiền chia, cũng giống như Thẩm Hồng Ngọc, sẽ chia đều cho đến khi người làm cha mẹ như các người không còn nữa."

"Nghe theo lời trưởng thôn." Mẹ tôi cười nịnh nọt.

Tôi nằm gục trên đất, toàn thân cứng đờ.

Mẹ tôi có thực sự hiểu rõ, biết được việc "thượng xà" là làm gì không?

Để có thể can thiệp vào việc của mỏ khoáng, bà ta đã dùng hai gậy đánh ngất tôi!

Bà ta có từng nghĩ rằng tôi có thể chết…

Chết một cách thảm khốc như vậy không?

Tôi muốn nhìn bà thêm một lần nữa, nhưng Thẩm Hồng Tinh đã vác tôi lên, bước đi về phía từ đường.

Dọc đường, chúng tôi gặp những người trong thôn đang gồng gánh thủ cung, họ nhìn tôi tò mò.

Trưởng thôn chỉ lắc đầu thở dài, nói rằng tôi đã nhìn thấy xác nửa thân của Thẩm Vĩ tối qua, bị dọa sợ, nên giờ có chút điên rồi.

Họ sợ tôi sẽ gặp chuyện như Thẩm Hồng Ngọc, nên đưa tôi đến từ đường để tộc trưởng trị bệnh.

Người trong thôn đều xôn xao bàn tán, hai cô gái tiếp nhận nghi lễ thượng xà đều gặp chuyện, thật sự là điềm xấu.

Tôi nằm bẹp trên lưng của Thẩm Hồng Tinh, chợt hiểu ra tại sao phải "phát điên"!

Những cô gái được chọn thượng xà, căn bản không có cơ hội hoàn thành nghi lễ, mà thực chất là bị chôn xác trong cây xà nhà, trở thành thứ gọi là "Âm Long".
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 14: Chương 14


Người trong thôn nhất định phải có lý do để tìm người khác thay thế!

Trăm năm qua, nghi lễ này đã được thực hiện bao nhiêu lần rồi? Bọn họ từng bước sắp đặt, không một kẽ hở.

Tôi cứ thế bị cõng vào từ đường, Thẩm Hồng Tinh đặt tôi xuống ghế trong gian phòng phụ, sau đó trưởng thôn liền ra lệnh cho mọi người rời đi.

Tiếp đó, ông ta và tộc trưởng mỗi người giữ một bên, khiêng tôi vào căn phòng tối.

Vừa bước vào, bên trong đã vang lên tiếng thủ cung bò loạt xoạt.

Trưởng thôn và tộc trưởng ném tôi xuống đất, tộc trưởng liền thở dài: "Giếng đã bị phong kín, nhưng Âm Long đã xuất hiện, trong thôn ngày càng nhiều thủ cung hơn. Chúng ta phải mau chóng hoàn thành!"

Trưởng thôn nghe vậy cũng bất đắc dĩ hỏi: "Thẩm Hồng Ngọc thu được bao nhiêu rồi?"

"Vẫn còn thiếu, nhưng không thể chờ thêm nữa." Giọng tộc trưởng lạnh lùng.

Ông ta trầm giọng nói tiếp: "Lúc nãy, bãi cát gọi điện báo, thuyền hút cát gặp sự cố, Nhị Tử xuống nước sửa thì bị dây xích quấn chặt, trực tiếp bị xiết đứt làm đôi. Âm Long phản phệ, cả tộc phải chịu họa, ngay cả đồng d.a.o cũng bắt đầu cảnh báo rồi!"

"Lợi hại đến thế sao?" Trưởng thôn có phần run rẩy, trong giọng nói lộ rõ vẻ sợ hãi: "Thẩm Vĩ mới thả Âm Long tối qua, hôm nay đã có hai mạng người rồi."

"Âm Long bàn đỉnh, phúc họa song hành. Phúc càng lớn, họa càng sâu! Muốn Âm Long đời đời phù hộ con cháu, làm gì có chuyện không nguy hiểm?" Tộc trưởng lạnh giọng.

Ông ta nhìn trưởng thôn, trầm giọng nói: "Không thể chần chừ nữa, trước tiên xử lý Thẩm Hồng Ngọc thành Âm Long, sau đó để Thẩm Nguyệt dẫn thủ cung nhập thể."

Dẫn thủ cung nhập thể... tức là để lũ thủ cung đó bò vào trong người...

Tôi nằm sấp trên đất, vẫn không thể cử động, cố gắng hết sức mở hé mắt, liếc về phía Thẩm Hồng Ngọc bị trói trong góc.

Bụng cô ta đã phồng lên như quả bóng da, bên trong vô số thứ đang cựa quậy, trông như sắp bị đ.â.m thủng bất cứ lúc nào.

Ngay lúc tôi nhìn qua, tộc trưởng và trưởng thôn đã khiêng vào một cây xà nhà to bằng vòng tay hai người ôm.

Phần chính giữa của cây xà đã được khoét rỗng, dài bằng hai người nằm, bên trong lót một tấm vải đỏ tẩm nhựa thông thật dày.

Sau khi đặt cố định, tộc trưởng rắc một ít bột thuốc lên phần gỗ sơn đỏ đầy thủ cung.

Lũ thủ cung dường như rất sợ thứ này, lập tức đứt hết dây liên kết.

Khi không còn con nào bò vào miệng Thẩm Hồng Ngọc, cô ta thở hổn hển, vừa định hét lên.

Tộc trưởng nhét hai quả đào tẩm thuốc mê vào miệng cô ta.

cô ta ngay cả rên cũng không rên được nữa, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn chằm chằm bọn họ trong tuyệt vọng.

Nhưng tộc trưởng và trưởng thôn không hề bận tâm, dùng tấm vải đỏ tẩm nhựa thông quấn chặt lấy cô ta.

Sau khi bọc kín, trông hệt như một cái kẹo gói to tướng, bên trong vẫn còn cựa quậy.

Trưởng thôn ngồi lên người cô ta, đè chặt không cho cô ta giãy giụa.

Tộc trưởng thì lấy tay làm thước, đo từng chút một, miệng lẩm bẩm: "Ba thước ba... bốn tấc bốn..."

Sau khi xác định được độ dài, ông ta thắt chặt hai đầu vải đỏ lại, một chỗ gần đầu, một chỗ gần chân.

Sau đó, ông ta lấy nhựa thông đã được nấu chảy đổ vào chỗ thắt nút, bịt kín.

Mùi nhựa thông nồng nặc, vải đỏ lại là loại chống thấm dầu, khi quấn chặt, Thẩm Hồng Ngọc ở bên trong vẫn tiếp tục giãy giụa.

Vì lớp vải bên ngoài bị đẩy lên, nhựa thông bắt đầu nứt ra thành đường vân, phối hợp với cái bụng phồng căng, trông chẳng khác nào một con mãng xà đỏ tươi vừa nuốt mồi xong...

Lẽ nào... đây chính là Âm Long?

Nhưng Thẩm Hồng Ngọc nuốt đầy một bụng thủ cung, to như vậy, làm sao nhét vào trong cây xà nhà?

Ý nghĩ vừa nảy ra, giọng nói trầm thấp của người đàn ông trong mộng lại vang lên: "Xương thịt nát, sáp xác chôn."

Vừa dứt lời, trưởng thôn và tộc trưởng mỗi người cầm một cây gậy gỗ.

Trưởng thôn vẫn ngồi đè lên người Thẩm Hồng Ngọc, còn tộc trưởng thì dò tìm vị trí đầu, nâng gậy lên thử lực đạo.

Rồi ông ta giơ cao cây gậy, chuẩn bị đập mạnh xuống trán, lấy mạng cô ta...

Máu chảy tràn trên vải đỏ cũng không ai nhìn ra.

Nhựa thông có thể ngăn m.á.u thấm ra, mùi nồng nặc cũng che lấp được mùi tanh của m.á.u và mùi xác thối sau này.

Họ định dùng gậy đập nát từng tấc xương thịt của Thẩm Hồng Ngọc, ép vừa khớp với độ dài đã đo trước, biến thành một con "Âm Long" thực sự!

6

Nhìn thấy cây gậy của tộc trưởng sắp vung xuống, chân của Thẩm Hồng Ngọc trong lớp vải đỏ vẫn còn co giật, tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Nếu không phải bị con rắn giữ chặt thân thể, tôi chắc chắn đã la lên!

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng khóc gào thảm thiết của vợ trưởng thôn: "Ông ơi, mau ra đây! Tiểu Mai gặp chuyện rồi! Cả Lan Lan nữa, mau lên! Thủ cung ăn thịt người rồi, nhanh lên!"

Giọng bà ta càng lúc càng gần.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 15: Chương 15


Tộc trưởng liếc trưởng thôn một cái, đành buông gậy, ra ngoài xem xét.

Vừa ra khỏi cửa, bà vợ nhào vào, khóc lóc thảm thiết: "Mau lấy thuốc đi! Tiểu Mai sắp bị thủ cung ăn sạch rồi! Chúng ăn thịt người! Con bé với Lan Lan đều sắp bị nuốt sống rồi! Cứu người đi!"

Thẩm Lan Lan là cháu gái của tộc trưởng, nghe vậy, hắn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cái "kén" đỏ bọc chặt Thẩm Hồng Ngọc, liếc tôi đang "hôn mê" trên đất, rồi mở tủ lấy một hũ thuốc bột, vội vã rời đi.

Vừa đi khỏi, cả người tôi chợt thả lỏng.

Theo bản năng, tôi đưa tay vào túi sờ con rắn nhỏ, nhưng lại đụng trúng một bàn tay lạnh lẽo.

Tôi giật nảy, suýt hét lên.

Quay đầu lại, tôi thấy người đàn ông mặc cổ phục, hơi xấu hổ rút tay về, khẽ nói: "Âm Long xuất thế, tộc diệt vong. Mau đi thôi."

Anh ta liếc nhìn chữ "An" viết bằng nét rồng cuộn trên xà nhà, ánh mắt trầm xuống.

Nếu không chạy bây giờ, e rằng không còn cơ hội nữa!

Tôi lập tức bò dậy, vừa định bỏ chạy, nhưng lại nghe bên trong lớp vải đỏ vang lên tiếng giãy giụa, "soạt soạt" như cá quẫy đuôi.

Nghĩ đến việc cô ta cũng bị gia đình vứt bỏ, lòng tôi chợt nghẹn lại.

Tôi liếc sang người đàn ông kia, không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn anh, ý hỏi: Có thể cứu cô ta không?

Ánh mắt người đàn ông kia chuyển động, dường như chợt nghĩ ra điều gì.

Thế nhưng anh ta vẫn sải bước đi tới, đầu ngón tay khẽ lóe lên, lập tức xé rách mảnh vải đỏ đã nhuốm đầy nhựa thông.

Tôi vội đỡ lấy Thẩm Hồng Ngọc, nước mắt cô ta rưng rưng, hai gò má vì ăn mận rừng mà phồng cao lên, nơi cổ họng có thứ gì đó nhúc nhích.

cô ta đã nuốt đầy bụng thủ cung, cho dù có chạy cũng không thể đi xa được.

Huống hồ thủ cung có độc, cô ta ăn nhiều như vậy, có lẽ đã sớm trúng độc rồi.

Tôi vươn tay móc quả mận rừng trong miệng cô ta ra, định bảo cô ta tự tìm một chỗ trốn, ít nhất còn hơn bị đánh chết, thịt xương vỡ vụn thành bùn.

Người đàn ông bên cạnh khẽ thở dài, chầm chậm đưa tay lướt nhẹ trên bụng cô ta.

Thẩm Hồng Ngọc lập tức nhào về một bên, từ trong miệng của cô ta, thủ cung ồ ạt trào ra.

Chẳng bao lâu sau, tất cả đều được nôn hết ra ngoài.

Mặc dù mặt đất bầy nhầy nước bẩn, thủ cung bò lổm ngổm khắp nơi, nhưng ít ra mạng của Thẩm Hồng Ngọc có lẽ vẫn giữ được.

Tôi chân thành liếc nhìn người đàn ông kia một cái: "Cảm ơn!"

Anh ta khẽ cười, gật đầu với tôi: "Cô biết cách ra khỏi thôn, tôi không tiễn nữa. Tôi phải tới giếng cũ xem thử, bên trong có vài thứ của tôi."

Tôi đã cứu anh ta một lần, cũng chỉ là tiện tay.

Nhưng anh ta đã cứu tôi không chỉ một lần, tôi không thể cứ mãi dựa dẫm vào anh ta được.

Tôi kéo lấy Thẩm Hồng Ngọc, ra hiệu bảo cô ta đừng lên tiếng, dìu cô ta trèo qua khung cửa sổ phía sau, định men theo bức tường mà trốn ra ngoài.

Vừa đẩy được Thẩm Hồng Ngọc ra ngoài, trong đầu tôi đột nhiên vang lên giọng nói của người đàn ông kia: “Tôi tên là Thần Thương, nếu gặp nguy hiểm, có thể ấn vào mảnh vảy này để gọi tôi.”

Theo sau đó, lòng bàn tay tôi bất chợt nhói lên. Tôi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên tay mình bỗng dưng mọc ra một mảnh vảy nhỏ cỡ móng tay.

Tôi gật đầu với anh ta, sau đó lật người trèo ra ngoài cửa sổ.

Đoạn đường này Thần Thương đã từng dẫn tôi đi qua một lần, tôi cũng không quá xa lạ. Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Hồng Ngọc, từ lối nhỏ men tường vào sân sau, tiếp đó trèo qua bức tường, cuối cùng đặt chân xuống ruộng lúa phía sau.

Rồi lợi dụng những cây lúa cao ngang nửa người để che chắn, chúng tôi men theo con kênh thoát nước chạy thẳng đến con sông dẫn nước, chỉ cần thuận dòng trốn đi, gặp được người ngoài thôn thì có thể cầu cứu và báo cảnh sát!

Nhưng ngay khi chúng tôi vừa leo qua bức tường, núp vào bụi vạn niên thanh chuẩn bị lao về phía ruộng lúa, thì bỗng nghe thấy những tiếng thét chói tai từ phía xa truyền tới.

Theo bản năng, tôi nhìn về hướng đó, liền trông thấy một người toàn thân đầy thủ cung, tóc tai rũ rượi, hai tay điên cuồng cào cấu trên người, gào thét liên tục: "Ông ơi, kéo chúng ra đi! Kéo chúng ra đi!"

Nghe giọng nói, không ai khác chính là Thẩm Mai.

Trên người cô ta đã không còn một mảnh da thịt lành lặn, chỗ thì bị thủ cung bò kín, chỗ lại bị cào xước đến m.á.u me đầm đìa, có chỗ giống như đã mưng mủ lở loét, chảy ra thứ dịch nhầy tanh tưởi.

Con trai và con dâu của trưởng thôn mấy lần muốn lao tới cứu cô ta, nhưng đều bị dân trong thôn giữ chặt lại.

Tiếng kêu của Thẩm Mai càng lúc càng thảm thiết, đau đớn đến mức không thể kiểm soát, lao thẳng về phía từ đường.

Bộ dạng cô ta lúc này chẳng khác nào ác quỷ, dân trong thôn không ai dám kéo cô ta lại, chỉ có thể cầm những cây sào tre ngăn cản cô ta chạy loạn.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 16: Chương 16


Sau lưng cô ta, tộc trưởng đang rắc bột thuốc lên một người khác cũng bị thủ cung bò kín người.

Đó chính là Thẩm Lan Lan...

Thuốc bột của tộc trưởng có thể xua đuổi thủ cung, chẳng mấy chốc, toàn thân Thẩm Lan Lan đã bị phủ một lớp bột trắng xóa, nằm co quắp dưới đất, r*n r* đau đớn.

Thấy cô ta đã được kiểm soát, tộc trưởng lập tức ôm lấy hũ thuốc, tiếp tục rắc lên người Thẩm Mai.

Nhưng vừa rắc được hai nắm, đuổi sạch đám thủ cung trên mặt cô ta, thì từ trong đám đông phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gào xé ruột gan: "Lan Lan!"

Chỉ thấy Thẩm Lan Lan, người vốn dĩ đã bị phủ đầy thuốc bột, đột ngột trào ra một thứ dịch nhầy màu nâu, không chỉ cuốn trôi hết thuốc bột trên người cô ta, mà còn khiến mặt đất nơi cô ta nằm dần dần thấm đẫm vũng dịch sền sệt.

Nhìn cô ta chẳng khác nào một người tuyết đang tan chảy, m.á.u thịt từng chút từng chút hòa vào thứ dịch nhầy màu trà kia.

Cô ta đau đớn há miệng định kêu, nhưng vừa mở ra, từ trong cổ họng liền ồ ộc trào ra từng ngụm dịch đặc sánh.

Mẹ cô ta hét lên từng tiếng "Lan Lan", "Lan Lan", liều mạng muốn lao lên, nhưng tình hình rõ ràng đã không thể cứu vãn, người bên cạnh chỉ có thể giữ chặt bà ta lại.

Chỉ trong thoáng chốc, dưới thân Thẩm Lan Lan đã chỉ còn một vũng dịch nhầy.

Mấy đoạn xương trắng hếu nổi lềnh bềnh trong vũng dịch nửa đông nửa lỏng, trông như những que gỗ cắm giữa que kem đang tan chảy.

Biến cố xảy ra quá nhanh, ngay cả tộc trưởng đang rắc thuốc lên người Thẩm Mai cũng sững sờ.

Mẹ trưởng thôn thấy vậy, lập tức lao đến, đẩy mạnh tộc trưởng ra, vươn tay che chở cho Thẩm Mai, gào lên: "Đây là thuốc gì! Thuốc gì vậy! Thuốc này có độc! Có độc!"

Tộc trưởng dường như cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, ông ta và trưởng thôn liếc nhìn nhau, trên mặt cả hai đều thoáng hiện vẻ bất lực.

Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, Thẩm Lan Lan trên mặt đất đã hoàn toàn hóa thành một vũng dịch nhầy, ngay cả xương cốt cũng như bị nung chảy, từng chút từng chút tiêu biến trong đám dịch quánh đặc ấy.

Mà trên mặt Thẩm Mai, từng giọt dịch nâu nhỏ xuống, hòa lẫn với thuốc bột, trông chẳng khác nào mồ hôi đang lăn dài.

Con dâu trưởng thôn gào khóc không ngừng, nhưng đến khi tận mắt thấy mí mắt Thẩm Mai tan chảy, khiến hai tròng mắt cô ta ta rơi bịch xuống, bà ta lập tức thét lên một tiếng thảm thiết rồi ngất lịm.

Thẩm Mai cũng gào khóc thảm thiết, giống như một cây nến đang tan chảy, chạy trối c.h.ế.t vừa chạy vừa kêu: "Nước... nước..."

Dáng vẻ của cô ta quá mức thê thảm, khiến cho Thẩm Hồng Ngọc phía sau tôi run lên bần bật vì sợ hãi.

Tôi sợ cô ta hét lên, vội vàng bịt miệng cô ta lại, đồng thời lắc đầu ra hiệu đừng phát ra tiếng động.

Ban đầu, tôi còn nghĩ có thể nhân cơ hội mà chạy trốn, nhưng giờ dân trong thôn đều tập trung bên ngoài từ đường, nếu bây giờ tôi và Thẩm Hồng Ngọc chạy ra ngoài chẳng khác nào dê vào miệng hổ.

Chỉ có thể đợi dân trong thôn giải tán rồi mới tranh thủ cơ hội trốn đi.

Có lẽ vì tiếng gào thét của Thẩm Mai quá mức thê lương, tộc trưởng nhìn chằm chằm vào hũ thuốc bột, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Ngược lại, trưởng thôn như đã hiểu ra điều gì, bèn lớn tiếng quát về phía dân trong thôn: “Nhanh! Mở giếng cổ! Múc nước rửa cho nó! Mau lên!”

Tục ngữ nói, trong vòng năm bước chắc chắn có thuốc giải.

Thẩm Mai và Thẩm Lan Lan hóa thành nước mủ, trông có vẻ như là trúng độc thạch sùng.

Mà lũ thạch sùng này đều bò ra từ xà nhà.

Những xà nhà từng phong ấn Âm Long qua nhiều thế hệ đều bị chôn xuống giếng cổ. Trưởng thôn có lẽ cũng nghĩ đến nguyên lý tương sinh tương khắc, nên muốn thử xem nước giếng có ngăn được việc Thẩm Mai hóa thành mủ hay không.

May mắn là lớp xi măng phong kín giếng cổ chưa được đổ lâu, trưởng thôn gọi người mở giếng, công việc cũng không mấy khó khăn.

Nhưng tộc trưởng lại túm chặt lấy ông ta, trầm giọng nói: “Những cây xà đó...”

“Âm Long đã thoát ra, cả tộc sẽ bị diệt vong. Nếu không tìm được thuốc giải, người tiếp theo có thể sẽ là chúng ta!” Trưởng thôn nghiến răng gằn từng chữ.

Ngay sau đó, ông ta vung tay: “Mở giếng!”

Tộc trưởng lập tức hiểu ý ông ta. Giờ trong thôn toàn là thạch sùng, không ai biết người nào tiếp theo sẽ trở thành Thẩm Lan Lan hay Thẩm Mai.

Trưởng thôn một là muốn cứu cháu gái mình, hai là muốn dùng Thẩm Mai để thử xem nước giếng cổ có thật sự giải được độc thạch sùng hay không.

Xảy ra chuyện kỳ quái như vậy, đám người vây quanh ngoài từ đường không những không giảm bớt mà còn ngày một đông hơn.

Những dân trong thôn gan dạ thì theo trưởng thôn vào từ đường mở giếng.

Những kẻ nhát gan chỉ đứng ngoài nhìn, nghe đám đông phía trước bàn tán, chỉ trỏ vào vũng nước mủ do Thẩm Lan Lan hóa thành, gương mặt tràn đầy sợ hãi, xì xào bàn luận.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 17: Chương 17


Để xua đuổi thạch sùng, họ tiếp tục đốt ngải cứu quanh từ đường, còn rắc đủ loại thuốc bột.

Tôi kéo Thẩm Hồng Ngọc trốn sau bụi vạn niên thanh, khổ sở không nói nên lời.

Khắp thôn đều ngập trong làn khói xông xua đuổi, thạch sùng không có chỗ ẩn náu cũng trốn ra sau bụi vạn niên thanh này.

Tôi và Thẩm Hồng Ngọc đều bị bôi chu sa dẫn dụ thạch sùng, nên chẳng bao lâu sau, trên người cả hai gần như bị thạch sùng bò kín.

Thẩm Hồng Ngọc bị bôi chu sa nhiều hơn tôi, vì vậy, chỉ trong chốc lát, trên người cô ta đã bị bao phủ gần như hoàn toàn.

Nếu không phải tôi bịt chặt miệng cô ta, e rằng lũ thạch sùng lại chui vào miệng cô ta như trước.

Vì vậy, tôi liên tục lắc đầu ra hiệu cho Thẩm Hồng Ngọc đừng cử động.

Bên ngoài từ đường chật kín người, nếu tôi và cô ta gây ra một chút động tĩnh, bị phát hiện thì chỉ có con đường chết!

cô ta từng nếm mùi đau đớn, dù trong mắt tràn ngập sợ hãi nhưng vẫn cứng người không dám nhúc nhích.

Tôi cũng mặc kệ lũ thạch sùng bò khắp người, trên mặt, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.

May mà chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng xích sắt khóa giếng cổ vang lên loạt soạt, chứng tỏ giếng đã được mở.

Tiếp đó là tiếng dân trong thôn kinh hô, tiếng hò hét xua đuổi thạch sùng, rồi cả tiếng va chạm của xô sắt, theo sau là tiếng nước ào ào chảy xuống.

Đám đông rì rầm bàn tán, khi thì nói về việc nước giếng có thể giải độc thạch sùng hay không, khi lại đồn đoán xem trong xà nhà có giấu kho báu gì, rằng có phải tổ tiên chôn xà nhà vào giếng cổ có rắn lớn để nó trấn giữ báu vật hay không.

Nhưng ngay sau đó, trưởng thôn lớn tiếng nói:

“Không sao rồi, mọi người yên tâm! Nước giếng này có thể giải độc thạch sùng, không cần sợ nữa! Nếu bị thạch sùng cắn hoặc dính nước tiểu của chúng, cứ đến giếng cổ rửa là được!”

“Chuyện này tất cả đều do Thẩm Vĩ tham lam trộm báu vật trong xà nhà, mở giếng thả Âm Long, khiến nó tan thành thạch sùng. Chỉ cần đóng xà lại, Âm Long bàn đỉnh, cả tộc sẽ bình an đời đời. Sau khi đóng xà, năm nay mỗi người trong tộc sẽ được chia thêm năm phần lợi tức!” Trưởng thôn phấn khởi tuyên bố.

Đám dân trong thôn bên ngoài nghe vậy, vốn còn e sợ độc thạch sùng, giờ nghe nói nước giếng giải được độc, lại còn có thêm phần chia lợi tức, lập tức phấn khích ùa vào từ đường.

Thấy dân trong thôn dần tản ra, tôi mới thả lỏng tinh thần, bàn tay che miệng Thẩm Hồng Ngọc cũng buông xuống.

Nắm lấy tay cô ta, tôi định kéo cô ta chạy về phía cánh đồng lúa.

Nhưng vừa kéo một cái, cô ta hoàn toàn không nhúc nhích.

Tôi nghi hoặc quay đầu nhìn, chỉ thấy cô ta vừa đưa tay gạt thạch sùng trên mặt, vừa chạm vào khóe miệng mình.

Miệng cô ta từng nhai sống và nuốt chửng thạch sùng, khóe miệng vốn đã sưng đỏ lở loét.

Bây giờ vừa chạm vào, lớp da rách ra, để lộ dịch mủ chảy xuống.

cô ta liếc nhìn vũng nước mủ do Thẩm Lan Lan hóa thành cách đó không xa, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Tay cô ta từ khóe miệng dần dần di xuống cổ họng, rồi chạm đến bụng.

Giọng khàn đặc nói với tôi: “Thật ra trong giếng không có rắn lớn. Ba tôi chính là bị thạch sùng bò ra, bị nước tiểu của chúng làm tan thành nước mủ, đứt thành hai đoạn. Trong xà nhà đó, thật ra chỉ có một con Âm Long…”

Một con Âm Long?

Nghĩa là khi Thẩm Vĩ và bọn họ mở xà nhà, nhìn thấy bên trong chỉ có một con Âm Long.

Nhưng tại sao lại chỉ có một con? Không phải nên là hai con sao?

Chữ “An” kia rõ ràng là hai đuôi rồng quấn vào nhau, cùng chơi đùa với viên châu mà.

Nếu cô ta biết Âm Long là gì, vậy tại sao lại giả vờ ngốc nghếch?

Hơn nữa, rõ ràng có hai người được chọn làm tiếp xà nữ, tại sao lại chỉ có một con Âm Long?

Còn con còn lại đâu?

Tôi nhìn vào ánh mắt đầy sợ hãi của Thẩm Hồng Ngọc, quét qua dịch mủ chảy ra từ khóe miệng cô ta, cùng lời cô ta cố ý nhắc đến, chỉ có một con Âm Long…

Trong khoảnh khắc, tôi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lập tức đẩy mạnh cô ta ra, không còn bận tâm đến điều gì nữa, cắm đầu chạy về phía cánh đồng lúa.

Tôi vừa nhấc chân, thắt lưng liền trĩu xuống.

Thẩm Hồng Ngọc hai tay ôm chặt lấy tôi, khản giọng hét lớn: "Thẩm Nguyệt muốn chạy! Thẩm Nguyệt không chịu thượng xà, muốn hại c.h.ế.t cả thôn rồi! Thẩm Nguyệt muốn chạy!"

Chúng tôi vốn chỉ cách giếng cổ một bức tường, tiếng hét của cô ta lập tức khiến trưởng thôn cùng đám người đang tụ tập bên giếng lao thẳng qua tường.

Thẩm Hồng Ngọc vẫn siết chặt tôi, sau đó lại giả điên, cười khúc khích: "Thẩm Nguyệt muốn chạy, tôi bắt được cô ta rồi! Âm long thượng xà, thượng xà…"

Trưởng thôn liếc cô ta một cái, sau đó nhìn sang tôi, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.

Trong đôi mắt đục ngầu của tộc trưởng, nụ cười âm u lại càng rõ rệt.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 18: Chương 18


Tôi dùng sức đẩy Thẩm Hồng Ngọc, trầm giọng nói với đám dân trong thôn:

"Giếng cổ đã mở, các người có thể nhìn đi! Cái gọi là Âm long đó, chính là những trinh nữ bị bọc trong vải đỏ, rồi bị dùng gậy gỗ đập nát thịt xương thành bùn! Các người nhìn đi!"

"Làm gì có Âm long quấn xà, chỉ là xác người mà thôi!" Tôi phẫn nộ nhìn Thẩm Hồng Ngọc.

Cô ta biết trong xà nhà chỉ có một con âm long, nếu cô ta biến thành Âm long thì tôi sẽ không bị biến thành nữa.

Trưởng thôn bắt tôi vào từ đường, có lẽ chỉ để dẫn dụ thần xà nhập thể, rồi ném vào giếng cổ phong kín lại.

Hoặc có khi chỉ để đổi một nơi khác giấu xác!

Nhưng tôi đã cứu Thẩm Hồng Ngọc, vậy mà vì sợ trở thành Âm long, sợ bản thân sẽ giống như Thẩm Lan Lan, hóa thành vũng mủ, cô ta lại phản bội tôi.

Ngay khi tôi đẩy Thẩm Hồng Ngọc ra, cô ta vẫn ôm chặt cổ tôi, thấp giọng nói bên tai tôi:

"Thẩm Nguyệt, người không vì mình, trời tru đất diệt. Cô đã cứu tôi một lần, thì cứu tôi thêm lần nữa đi, đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên, đã cứu thì cứu cho trót!"

7

Tôi nghe lời của Thẩm Hồng Ngọc, bàn tay đang đẩy cô ta bỗng khựng lại.

Chậm rãi rút tay về, nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay bị vảy rắn đ.â.m vào, đau âm ỉ.

Cúi đầu nhìn vẻ mặt cuồng loạn chẳng rõ thật giả của Thẩm Hồng Ngọc, lòng tôi dần lạnh buốt.

Quả nhiên không thể làm thánh mẫu được!

Tôi hé môi định gọi tên Thần Thương, nhưng nhìn đám dân trong thôn đang ùn ùn kéo đến, tôi lại nuốt xuống.

Dù có muốn luyện thành Âm Long cũng phải có quy trình.

Thần Thương dường như không muốn xuất hiện trước mặt người khác, vậy thì đợi vào mật thất rồi gọi anh ta cũng chưa muộn.

Những dân trong thôn này, dường như căn bản không hề nghe thấy lời tôi nói.

Có lẽ đúng như lời trưởng thôn, bọn họ căn bản không quan tâm Âm Long là gì.

Dù sao kẻ phải c.h.ế.t cũng chẳng phải con gái họ.

Âm Long quấn xà ngang, mùa màng bội thu...

Xà ngang xử nữ, lợi tông đường...

Chỉ cần có thể chia hoa lợi từ gia tộc, vậy là đủ!

Mặc kệ con gái nhà ai chết, c.h.ế.t như thế nào!

Chỉ cần chưa đến lượt con mình, chuyện nhà người khác chẳng qua cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi!

Tôi bị dân trong thôn trói chặt, nhét giẻ vào miệng, kéo lê về từ đường.

Trong đám người, mẹ tôi và mẹ Thẩm Hồng Ngọc đứng cạnh nhau, cả hai đều lộ vẻ thương xót, lớn tiếng la lối: "Đang yên đang lành sao lại phát điên?"

Lòng tôi lạnh đi vài phần!

Trước lợi ích lớn, dù là con gái ruột thì sao chứ?

Tâm can nguội lạnh, tôi bị dân trong thôn đẩy vào từ đường lần nữa.

Lần này là đi thẳng vào từ hậu viện, ngang qua giếng cũ.

Lúc này tôi mới phát hiện, dù nước tiểu thạch sùng trên người Thẩm Mai đã bị rửa sạch, nhưng da dẻ cô ta như bị bỏng, toàn thân chẳng có chỗ nào lành lặn.

Giờ phút này, cô ta ướt sũng nằm trên nền xi măng cạnh giếng, chỉ còn thở ra mà chẳng thể hít vào.

Trưởng thôn thấy tôi liếc nhìn giếng cũ, liền đưa mắt trao đổi với tộc trưởng.

Hai người bọn họ phối hợp ăn ý nhiều năm, lập tức đưa ra quyết định.

Ngay sau đó, bọn họ kéo tôi đến cạnh giếng, nói với dân trong thôn: "Trên xà ngang chính là Âm Long, căn bản không có bảo vật gì cả. Mấy trăm năm qua, lúc chiến loạn, gia tộc ta không bị lửa chiến tranh thiêu đốt; khi nạn đói hoành hành, chúng ta vẫn được mùa bội thu; ngay cả bây giờ, dù bên ngoài kiếm tiền khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn có thể phát hiện mỏ khoáng, vẫn có thể khai thác cát sông, mỗi năm con trai trong thôn đều được chia hoa lợi mười lăm, mười sáu vạn. Tất cả những điều này đều nhờ Âm Long bàn đỉnh, phù hộ con cháu!"

"Lịch đại tổ tiên đã phong bế Âm Long vào xà ngang, nhốt trong giếng cổ này. Nếu mọi người không tin trong xà không có bảo vật, muốn biết Âm Long là gì, ta có thể kéo nó lên cho các ngươi xem!" Giọng trưởng thôn lạnh băng.

Lời vừa dứt, mấy thanh niên trai tráng cùng họ với ông ta lập tức cầm móc sắt, kéo thứ bị cha con Thẩm Vĩ bổ đôi, lộ ra "Âm Long" từ dưới giếng lên.

Thẩm Hồng Tinh đứng bên cạnh lập tức tái mặt.

Thẩm Hồng Ngọc cũng lộ vẻ sợ hãi.

Thứ gọi là "Âm Long" bị sáp thông bọc bên ngoài, do năm tháng trôi qua đã mục gần hết.

Ngay cả tấm vải đỏ bọc ngoài cũng rách bươm, lúc kéo lên từ giếng vẫn còn sũng nước.

Bọn họ lôi ra, tiện tay ném xuống đất, rồi dùng móc sắt kéo mạnh, lập tức xé toạc tấm vải đỏ cũ nát.

Nước từ trong chảy ra, những mẩu xương nhỏ màu xám đen theo dòng nước trôi khỏi lớp vải đỏ, rơi xuống đất, phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo ảm đạm.

Vì tấm vải đỏ bị giày xéo nhiều lần, nên xương cốt đã vụn nát, không thể nhìn ra hình dạng ban đầu.

"Đây chính là Âm Long mà đại trưởng thôn và tộc trưởng đã đích thân chế tác để bảo vệ tông đường hưng thịnh." Giọng tộc trưởng rét lạnh.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 19: Chương 19


Ông ta nhặt một mẩu xương, thả vào giếng, lạnh lùng nói: "Xương thịt nát, sáp xác tàng, âm long quấn đỉnh, kho lương đầy. Xử tử lương, lợi tông đường, đời đời kiếp kiếp, bái nữ mang.! Hôm nay mọi người đều ở đây, vậy bỏ phiếu biểu quyết đi. Chỉ cần có một người phản đối việc dùng Âm Long quấn xà ngang, gia tộc ta tuyệt đối sẽ không làm nữa!"

Lời vừa dứt, trong từ đường im lặng như tờ.

Tộc trưởng và trưởng thôn quét mắt một vòng, trên mặt dần hiện ý cười.

Trưởng thôn thấp giọng nói tiếp: "Âm Long vừa rời khỏi xà ngang đêm qua, bãi cát hôm nay đã có hai người chết. Dù chuyện đã được xử lý, nhưng nếu lại xảy ra tai nạn lao động thì sao? Bãi cát sẽ bị đình chỉ! Còn nếu mỏ khoáng có chuyện? Mỏ khoáng cũng sẽ phải đóng cửa!"

"Muốn bảo toàn số hoa lợi năm nay, hoặc nói đúng hơn là bảo toàn lợi ích của cả mỏ khoáng lẫn bãi cát, thì phải nhanh chóng đưa Âm Long trở lại xà ngang."

"Tôi và tộc trưởng đều đã già rồi, sau này chuyện của gia tộc phải trông cậy vào các người. Nếu muốn truyền lại tập tục Âm Long quấn xà ngang, thì cũng phải có người biết cách làm. Nhân cơ hội này, mọi người hãy cùng nhau chế tác Âm Long, nhìn cho rõ, học cho kỹ! Để sau này khỏi bảo ta và tộc trưởng giữ khư khư chuyện gia tộc!" Trưởng thôn bỗng nhiên chỉ về phía căn phòng tối.

Chỉ thấy vợ lão dẫn người khiêng ra một cây xà ngang đã bị moi rỗng phần giữa, cùng một tấm vải đỏ khác nhuốm đầy sáp thông.

Tôi bị trói chặt, nhìn những thứ kia, rồi lại nhìn đám dân trong thôn cúi đầu im lặng, cùng vẻ mặt cười lạnh của trưởng thôn và tộc trưởng.

Giây phút ấy, tôi lập tức hiểu ra ý đồ của bọn họ!

Bây giờ là thời đại pháp trị, chuyện "Âm Long bàn đỉnh" này đã lan thành đồng d.a.o khắp nơi, trong thôn lại còn đầy rẫy những con thủ cung, chỉ cần có một người lỡ miệng, thì chuyện này sẽ không thể giữ được nữa.

Bọn họ muốn kéo cả thôn xuống nước!

Mỗi người một cây gậy, đập nát xương thịt, để cả thôn cùng nhau chế tạo Âm Long!

Còn Thẩm Hồng Ngọc thì đứng bên cạnh cười khùng khục, giả điên giả dại.

Vừa rồi tôi đã thoát c.h.ế.t một lần, lại còn nói ra những lời đó, chắc chắn trưởng thôn và tộc trưởng sẽ không bỏ qua cho tôi.

Bây giờ, tôi chính là người đầu tiên được chọn để làm Âm Long!

Trưởng thôn và tộc trưởng liếc mắt nhìn nhau, trước tiên dùng tấm vải đỏ bị cắt rách khi quấn Thẩm Hồng Ngọc trước đó để quấn lấy tôi.

Chắc là sợ lát nữa có quá nhiều người ra tay, nếu lớp vải bị đập thủng thì phải quấn thêm một lớp nữa để tránh m.á.u b.ắ.n tung tóe.

Trưởng thôn lạnh lùng nói với tôi: "Âm Long bàn đỉnh, từ trước đến nay chỉ có một con Âm Long. Chọn hai người kế thừa dầm cột chỉ là để phòng ngừa bất trắc, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dù sao, khi đặt cột dầm xuống, cũng cần có hai người khiêng."

"Hơn nữa, nếu không phải vì cô tự cho mình là thông minh, muốn cứu Thẩm Hồng Ngọc, thì cô đã có thể chạy thoát. Một khi cô đã chạy thoát, chúng ta sẽ chỉ biến Thẩm Hồng Ngọc thành Âm Long. Đây là do cô tự tìm đường chết!"

Trưởng thôn vừa nói vừa kéo tấm vải đỏ quấn dần lên chân tôi.

Ông ta nói nghe thật dễ nghe, nhưng cho dù tôi không chạy, bọn họ cũng sẽ không tha cho tôi!

Tôi nhìn Thẩm Hồng Ngọc đang giả điên giả dại cười ngớ ngẩn, rồi lại nhìn mẹ tôi, bà vẫn đứng cạnh mẹ của Thẩm Hồng Ngọc, trên mặt còn mang vẻ mơ hồ.

Còn những dân trong thôn kia, ai nấy đều cúi đầu, như thể vẫn còn đang cân nhắc xem có nên ra tay hay không.

Đột nhiên, tôi siết chặt eo, giơ hai chân lên, đạp mạnh một cước vào trưởng thôn, đồng thời dùng sức ấn mạnh lên chiếc vảy rắn trong lòng bàn tay, gọi thầm trong lòng: "Thần Thương!"

Sau đó, tôi quay người, lao thẳng xuống giếng.

Thần Thương từng nói anh ta muốn xuống giếng cũ để lấy đồ. Lần này tôi nhảy xuống giếng, cũng coi như đi tìm anh ta...

Nếu anh ta không cứu được tôi, thì ít nhất tôi cũng sẽ không để trưởng thôn bọn họ đạt được ý đồ, biến tôi thành Âm Long!

Dù có chết, tôi cũng phải tự mình chọn cách chết!

Thẩm Hồng Ngọc không phải là kẻ vong ân bội nghĩa sao? Không phải cô ta muốn tôi thế mạng thay cô ta làm Âm Long sao?

Tôi nhảy xuống giếng, vậy thì kẻ làm Âm Long lại phải là cô ta!

Dưới đáy giếng vẫn còn cây dầm cột mà tôi và Thẩm Hồng Ngọc đã tiếp xà.

Tôi lao đầu xuống, mắt thấy sắp đập vào cây dầm thì dưới nước sâu trong giếng bỗng có thứ gì đó cuộn lên.

Cây dầm lay động theo dòng nước, ngay sau đó, tôi rơi thẳng xuống nước.

Vừa chạm tay vào nước, tôi liền cảm thấy eo mình bị siết chặt, một cái đuôi rắn vảy xanh tựa như nhành liễu quấn lấy tôi, kéo tôi xuống sâu hơn.

Cái đuôi này thô to như bắp chân người, nhưng tôi biết đó là Thần Thương, nên cũng không quá sợ hãi.

Tôi vội vàng nín thở, để mặc cơ thể bị đuôi rắn kéo xuống.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom