Tâm Linh Âm Hồn Ký : Pháp Y Trần Minh Nguyệt

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395815178-256-k450663.jpg

Âm Hồn Ký : Pháp Y Trần Minh Nguyệt
Tác giả: Russo_Viola
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Trần Minh Nguyệt nữ pháp y 38 tuổi, mang đôi mắt âm dương, quen đối mặt với cả người sống lẫn kẻ đã chết.

Cùng em trai kết nghĩa Trần Thiên Minh cảnh sát cơ động, họ rơi vào vòng xoáy của những ovụ án rùng rợn, từ xác không đầu, vật chứng ám linh, đến lời nguyền cổ xưa và thế lực tà ác đang trỗi dậy.

Mỗi linh hồn, mỗi manh mối, mỗi bóng ma đều dẫn đến sự thật kinh hoàng phía sau cái chết.

Giữa ranh giới âm - dương, khoa học - tâm linh, liệu họ có phá được những vụ án mà kẻ thủ ác... không còn là con người?​
 
Âm Hồn Ký : Pháp Y Trần Minh Nguyệt
Chương 1 : Kỳ Án Xác Không Đầu


04:38 sáng.Điện thoại reo lên như một cái tát vào giấc ngủ vốn đã chẳng mấy yên ổn.

Trần Minh Nguyệt mở mắt, liếc đồng hồ, rồi nhấc máy bằng giọng ngái ngủ:- "Alo...

Tôi vừa mới ngủ được ba tiếng, đừng nói là lại có xác..."

Đầu dây bên kia là giọng quen thuộc, tỉnh như sáo:- "Không những có xác, mà còn là xác không đầu.

Hiện trường ở ven sông Nhật Tân.

Bác sĩ xinh đẹp đi liền được không?"

Nguyệt bật dậy như có lò xo gắn dưới giường:- "Thiên Minh!

Mày đùa tao đấy à?

Xác không đầu mà nói cứ như mời đi ăn sáng vậy hả?!"

- "Thì đi khám nghiệm mà.

Có điều... lần này có chút lạ.

Em nghĩ chị nên xem bằng đôi mắt quỷ thần mà chị hay chê là vô dụng ấy."

Nguyệt im bặt trong hai giây.

Không đùa.

Thiên Minh không bao giờ gọi cô bằng "chị" trừ khi có gì đó nghiêm trọng.- "Mười lăm phút.

Đừng để ai đụng vào hiện trường."

- "Lái xe cẩn thận.

Kẻo gặp ma."

- Thiên Minh cười khúc khích, tắt máy trước khi bị chửi thêm.---05:07 sáng - Bờ sông Nhật TânSương sớm lạnh như dao cạo.

Ánh đèn pin loang loáng trên bãi cỏ, nơi hàng rào cảnh sát dựng lên vòng tròn vội vàng.Nguyệt bước xuống xe, túi đồ nghề lắc lắc bên hông, mắt quầng thâm y như cái bóng ma trực nhật.

Vừa thấy cô, một chiến sĩ trẻ chạy ra định hỏi gì đó, nhưng bị Thiên Minh chắn lại.- "Để chị tao yên.

Cô ấy đang trong trạng thái nguy hiểm: thiếu cà phê và giấc ngủ."

Nguyệt búng trán em trai.- "Tao còn chưa mổ xác đã thấy muốn mổ mày trước rồi đấy."

Cô quỳ xuống bên thi thể.

Là một người phụ nữ, độ tuổi tầm 30-35.

Không có đầu.

Máu khô đọng lại thành vệt loang quanh cổ.

Nhưng điều khiến Nguyệt rùng mình không phải là vết cắt, mà là những vòng tro nhỏ xếp quanh xác , mười hai vòng, xếp đều đặn, tỉ mỉ, như một nghi thức cổ xưa nào đó.- "Cái này là ai bày à?

Đừng bảo là mấy ông dân làng mê tín dở trò."

Thiên Minh lắc đầu:- "Không ai chạm vào hiện trường.

Tụi anh đến thì nó đã như vậy.

Mà cái mùi tro này... thơm kiểu lạ lắm.

Không phải tro bình thường đâu."

Nguyệt cúi thấp hơn.

Một thoáng, trong tầm mắt mờ mờ vì thiếu ngủ... cô thấy.Một bóng người - linh hồn nữ - lơ lửng phía trên xác.

Khuôn mặt mờ nhòe, nhưng đầy hoảng loạn.

Cô ta lặp đi lặp lại một hành động: bị đẩy từ phía sau, ngã xuống, rồi một cánh tay vô hình siết lấy cổ.

Cô ta vùng vẫy, há miệng không phát ra tiếng, đôi mắt như muốn bật ra khỏi tròng.- "Chị Nguyệt?

Thấy gì rồi à?"

Thiên Minh đã quen với cái cách chị mình đột nhiên bất động và trừng mắt nhìn vào hư vô như vậy.

Cô gật nhẹ.- "Nạn nhân... bị đẩy ngã.

Rồi bị siết cổ từ phía sau.

Có thể bị giết trước khi bị chặt đầu."

- "Mắt chị nói thế, chứ pháp y còn chưa nói câu nào."

- "Chị chính là pháp y, đầu đất."

- Nguyệt bật lại, rồi thở dài.

- "Nhưng đúng là phải chờ mổ mới chắc."

Cô quay sang nhìn các vòng tro một lần nữa.

Có thứ gì đó rất không sạch sẽ ở đây.- "Mày còn nhớ vụ xưa xưa ở Bắc Giang?

Cô gái bị hiến tế?

Tro xếp thành hình hoa sen bảy cánh?"

Thiên Minh gật đầu chậm rãi:- "Ừ.

Nhưng vụ đó hung thủ là ông thầy cúng điên.

Bị bắt rồi.

Liên quan gì?"

Nguyệt nhìn bóng linh hồn phụ nữ vẫn đang tái hiện lại cái chết không dứt.- "Vụ này... giống như là phần hai.

Mà hung thủ... chưa chắc còn là người."

-05:45 sáng

Gió từ sông thổi lên lạnh buốt.

Thi thể đã được niệm chú kín đáo trước khi đưa về nhà tầng lễ của Nguyệt.

Cô vuốt lại tóc, uống một ngụm cà phê từ chiếc bình giữ nhiệt:- "Cà phê nguội như số phận của tao.

Nhưng xác không đầu, vòng tro, và hồn oan?

Ngon.

Đưa đây thêm vụ nữa tao còn sống cả tháng."

Thiên Minh nhíu mày:- "Chị thật sự thích mấy thứ này hả?"

Nguyệt cười nhạt:- "Không thích.

Nhưng nếu mình không làm, thì ai dám làm?"

Cô quay đi, linh hồn người phụ nữ vẫn đi theo cô sát gót, như thể chưa kịp rời cõi trần - hoặc vẫn còn điều chưa nói.

---(Hết chương 1)
 
Âm Hồn Ký : Pháp Y Trần Minh Nguyệt
Chương 2 : Kỳ Án Xác Không Đầu


08:22 sáng – Phòng pháp y tầng hầm, Bệnh viện Hùng VươngMinh Nguyệt đeo găng, đeo khẩu trang, đeo cả thái độ mặt lạnh như đá tủ đông.

Thiên Minh đứng bên cạnh, tay cầm bảng ghi chú mà mắt vẫn không rời hộp bánh mì pate trứng của chị gái.— “Chị ăn đi rồi khám nghiệm sau cũng được…”— “Mày muốn tao văng hết bữa sáng vào tử thi không?”— “Ờ, thôi.”

Tiếng lách cách vang lên đều đều.

Dao mổ rạch một đường chính xác từ ngực xuống bụng.

Mùi tanh nồng tỏa ra, nhưng không ai phản ứng.

Với họ, đây là bữa sáng bình thường.Nguyệt lật từng lớp mô mềm, kiểm tra dấu vết.

Phổi sung huyết, cổ họng bầm tím — nạn nhân đúng là bị siết cổ đến chết trước khi bị chặt đầu.

Nhưng điều khiến cô dừng lại là một mảnh gương nhỏ mắc kẹt dưới lớp áo lót nạn nhân.— “Cái gì đây?” — Cô nhíu mày, dùng nhíp gắp mảnh gương ra.Ngay khi đầu ngón tay cô chạm vào mép vỡ sắc lạnh, một luồng hình ảnh vọt vào đầu cô như phim tua ngược:Một căn phòng trọ cũ kỹ, ánh đèn vàng mờ.

Người phụ nữ – nạn nhân – đứng trước gương, sửa cổ áo.

Đột nhiên, một bóng đen phía sau xuất hiện.

Tay hắn vươn ra — nhanh, mạnh, tàn nhẫn.Cô chưa kịp quay đầu, chiếc gương vỡ tan, máu bắn lên bề mặt phản chiếu.Cảnh cuối cùng: đôi mắt hoảng loạn của nạn nhân nhìn thẳng vào chính mình trong gương trước khi tất cả tối sầm.Nguyệt giật mình lùi lại, mảnh gương rơi xuống khay inox, kêu choang một tiếng.Thiên Minh giật mình theo:— “Gì đấy?

Chị thấy gì?”

Nguyệt tháo găng, mắt vẫn còn mờ đi:— “Cô ta bị giết trong lúc đứng soi gương.

Phòng trọ, ánh đèn vàng, bị tấn công từ phía sau.”— “Chị vừa đọc lại quá khứ từ... gương á?

Đừng nói đây là kỹ năng mới unlocked nha?”— “Chị không biết!

Nhưng vụ này… có thứ gì đó không bình thường.---09:17 sáng – Quán trà sữa "Lá Bài Mộng Mị"Tên quán nghe như fanpage của một đứa 14 tuổi mê J-Horror và bột matcha.

Cũng đúng, vì chủ quán chính là Trần Huyền Trân – Tarot Reader tuổi teen, IQ 150, EQ tầm... vô cực chiều khó đoán.Cô bé ngồi xếp bằng giữa phòng, mặc hoodie đen, đeo tai nghe màu tím, tay shuffle bộ bài Tarot như ảo thuật gia.Thiên Minh liếc Nguyệt:— “Chị chắc chưa?

Con nít 14 tuổi mà bảo nó giúp phá án hả?”— “Mày giỏi hơn thì vào đây bốc bài.”— “Thôi.

Em ngậm mồm.”

Huyền Trân tháo tai nghe, không nhìn lên, nói đúng một câu:— “Mảnh gương đó là phong ấn.

Người yểm dùng nó để nhốt ký ức cuối cùng của người chết.”

Thiên Minh: “Ơ, không chào hỏi luôn à?”

Nguyệt: “Cứ coi như nó vừa chào bằng ngôn ngữ Thần Linh.”

Trân rút một lá bài, đặt lên bàn.

Đó là The Moon – mặt trăng mờ ảo trên mặt nước, hai chó sói tru lên, một con tôm bò ra từ đầm lầy.— “Lá này là sự dối trá, ảo giác và sự thật bị che khuất.

Ai đó đã bóp méo ký ức của nạn nhân... hoặc chính nạn nhân không còn biết thật giả nữa.”— “Ý là... cái ký ức chị thấy có thể chưa phải toàn bộ?” — Nguyệt hỏi.— “Chính xác.

Và nếu không tìm ra thứ đã yểm vào gương, chị sẽ mãi chỉ thấy được bản sao lỗi của sự thật.”

Thiên Minh chống cằm:— “Nghe như cái ổ cứng hỏng.

Có phần mềm nào fix không em?”

Huyền Trân nhìn cậu như nhìn một sinh vật cần được bảo tồn ngoài tự nhiên, rồi nói:— “Muốn phá yểm, phải tìm được tâm nguyện của người chết.

Linh hồn vẫn quanh quẩn là vì còn điều chưa nói.”

Nguyệt thở dài, uống một ngụm trà sữa trân châu không đường mà Trân ép cô mua:— “Mấy vụ bình thường tao mổ xác là xong.

Giờ phải đi đàm phán với ma.”— “Chị nên vui.

Ma còn tử tế hơn người sống.”— “Chuẩn.

Ma không đi lừa đảo online.” — Thiên Minh gật gù.Huyền Trân đẩy bộ bài về phía Nguyệt.— “Muốn hỏi gì, cứ hỏi.

Tarot không giấu ai điều gì cả.

Chỉ là...

đôi khi nói bằng cách không ai hiểu.”

Nguyệt cười méo:— “Vậy câu đầu tiên: ai đã giết người phụ nữ?”

Huyền Trân rút bài.

Seven of Swords — một người đang lén lút rút lui khỏi trại lính, mang theo bảy thanh kiếm.— “Kẻ giết người là kẻ dối trá.

Nhưng quan trọng hơn: hắn không giết chỉ vì thù oán, mà vì che đậy điều gì đó… liên quan tới nghi lễ.”

Không khí trong phòng chùng xuống.

Nguyệt nhìn lá bài.

Gió lạnh thổi qua, làm bức rèm cửa khẽ bay lên.

Mảnh gương cô để trong túi áo bỗng nhiên... rạn thêm một vết nứt.---(Hết chương 2)
 
Âm Hồn Ký : Pháp Y Trần Minh Nguyệt
Chương 3 : Kỳ Án Xác Không Đầu


17:46 chiều – Hiện trường vụ án, phòng trọ số 4 tầng 3, khu nhà Cũ Cà RốtNghe tên khu nhà trọ, Thiên Minh suýt nữa bật cười, nhưng ánh mắt Minh Nguyệt thì không.

Cô đang đứng giữa căn phòng loang lổ máu đã được phong tỏa.

Trời nhá nhem, nắng hoàng hôn tràn qua cửa sổ, phủ ánh đỏ lên vết nứt gương nơi khởi đầu mọi ký ức.Nguyệt lần nữa chạm tay vào mảnh gương nhỏ cô mang theo.

Một cảm giác lạnh buốt lan lên tay.

Gương không chỉ phản chiếu mà còn kết nối.Ngay khi mắt cô nhắm lại, khung cảnh xoay vần.Căn phòng trọ.

Người phụ nữ nhìn vào gương.

Một cái bóng lặng lẽ hiện ra phía sau cô.

Bóng đen đeo mặt nạ trắng, đứng yên như tượng.

Người phụ nữ quay lại trễ.

Hai tay siết cổ.

Mắt cô trợn lên, đầy kinh hãi.Mặt nạ trắng cúi xuống, thì thầm một câu — nhưng âm thanh bị bóp méo như băng bị tua ngược.Nguyệt mở choàng mắt, thở dốc.— “Vẫn là mặt nạ đó…” — Cô lẩm bẩm.— “Gì cơ?” — Thiên Minh ló đầu từ cửa sổ vào, tay cầm… bánh tráng trộn.— “Cái mặt nạ trắng... giống y tên biến thái bắt cóc con bé ở vụ Bệnh viện Tâm thần năm ngoái.”— “Khoan đã, khoan đã…

Cái tên bị chị đạp vào mặt rồi trói treo lên cột cờ ấy á?”— “Ừ.

Nhưng vụ đó kết thúc mà không tìm ra được danh tính thật.”— “Chị nghĩ hắn trở lại?”— “Tao biết là hắn.”

Minh Nguyệt quay lại, đi quanh phòng.

Dưới chân bàn, có một vệt bụi mờ bị xáo trộn — ai đó từng cúi xuống rất vội.

Cô lấy nhíp, khẽ gắp lên một chiếc nhẫn.Vàng bạc giả, đã xỉn màu, nhưng mặt trong khắc chữ: "L.A"Thiên Minh nhíu mày, tròn mắt:— “L.A?

Los Angeles?

Hay…

Lan Anh?”— “Có thể là tên, biệt danh, hoặc tổ chức.

Nhưng...”— “...

ít ra còn là manh mối rõ ràng đầu tiên.”

Cô bỏ chiếc nhẫn vào túi niêm phong, lẩm bẩm:— “Nếu ‘mặt nạ trắng’ để lại thứ này, hắn không cẩn thận như lần trước.”— “Hoặc hắn cố tình để lại.

Gửi một lời nhắn.”

Nguyệt liếc em trai:— “Đừng chơi trò giả làm trinh thám truyện tranh.

Tao là người duy nhất ở đây đủ điên để nghĩ như vậy.”— “Ờ thì… phải có đứa phụ họa chứ.”

---18:30 – Trên xe, đường về trụ sởThiên Minh lái, Minh Nguyệt ngồi ghế phụ, bật bảng dữ liệu vụ án.

Bên tai cô vẫn văng vẳng âm thanh méo mó từ ký ức nạn nhân, như một bản thu bị lỗi:“…a…i… h…ạ… i…”

“…L…

A…”— “Chị à.”— “Gì?”— “Nếu hắn là kẻ cũ, và hắn đang quay lại từng vụ án cũ để tái hiện – có thể hắn đang... chơi trò nối kết.”

Nguyệt quay sang, ánh mắt sắc lạnh:— “Hắn đang ép tao nhớ lại từng vụ tao từng xử.

Ép tao đuổi theo hắn lần nữa.”— “Và hắn biết chị sẽ làm vậy.”

Khoảnh khắc im lặng.

Đèn đường lướt qua, ánh sáng loang loáng như nhịp tim đang đập mạnh.Nguyệt thì thầm:— “Trò chơi bắt đầu rồi, mặt nạ trắng…”— “Ủa mà chị không thấy tên gọi đó nghe… anime lắm hả?” — Thiên Minh chen ngang.— “Muốn đổi không?

Tao đặt lại là ‘Thằng Đội Lốt’ nhé?”— “Không… thôi… nghe ghê hơn.”

---20:02 – Phòng làm việc đội điều tra đặc biệtHuyền Trân đang ngồi giữa đống sách ma thuật lẫn vỏ snack rong biển, tay lật sổ ghi chép.— “Chiếc nhẫn có thể là vật dẫn.

Nếu là ‘L.A’, thì có thể là tên của người yểm — hoặc người bị yểm.”— “Vật dẫn?

Như kiểu... cổng USB truyền dữ liệu ma quái à?” — Thiên Minh nhăn mặt.— “Không sai.

Mỗi vật từng gắn với cảm xúc mạnh đều lưu dấu năng lượng.”— “Chiếc nhẫn còn năng lượng không?”— “Có.

Nhưng… cực kỳ hỗn loạn.

Có gì đó đang chống lại việc bị đọc.”

Nguyệt đứng trước bảng, gắn ảnh mặt nạ trắng, hình chiếc nhẫn và dòng chữ “L.A” lên giữa bảng ghim.— “Bắt đầu từ đây.

Chúng ta cần tìm ra: hắn là ai, L.A là gì, và vì sao những vụ án cũ đang sống lại.”— “Có thể hắn đang nhắm vào chị.” — Thiên Minh nói nhỏ.Nguyệt gật đầu, môi nhếch cười lạnh:— “Tốt.

Tao cũng đang nhắm vào hắn.”

---(Hết chương 3)
 
Back
Top Bottom