[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,489
- 0
- 0
Ám Hoả - Cấm Kỵ
Chương 40: Bảo bối
Chương 40: Bảo bối
Đêm nay Nhan Thiến mất ngủ trầm trọng, dường như đến gần sáng cô mới miễn cưỡng chợp mắt được một lúc.
Khó trách giáo viên trong trường nghiêm cấm yêu đương sớm, loại chuyện tình cảm này thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Sáng sớm hôm sau, Nhan Thiến cố gắng lấy lại tinh thần và thức dậy, bởi vì cô ngủ không ngon giấc khiến đầu óc mơ màng.
Hành động và phản ứng đều có chút chậm chạp, khi cô xuống lầu nhìn thấy Nhan Tê Trì đang ngồi ở trong phòng ăn đọc báo, cô có chút phản ứng không kịp, bình thường ba ba sẽ không xuống lầu sớm như vậy, do ông thường không có lớp học quá sớm nên cũng không cần phải vội vàng đến trường.
Nhưng lúc này ông mặc một bộ âu phục, thoạt nhìn có vẻ ông cũng chuẩn bị ra ngoài.
Ánh mắt Nhan Thiến liếc qua người ba, phát hiện ông đang đeo chiếc cà vạt mà cô tặng ông, chiếc cà vạt màu xanh đậm làm nổi bật khí chất lạnh lùng và lãnh đạm của ông, bầu không khí cấm kỵ ngay lập tức bùng phát.
Trái tim cô đập loạn nhịp và mất cảnh giác trước vẻ đẹp trai của ông.
Có điều rất nhanh cô đã nhớ tới cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ lúc nửa đêm, trái tim đập loạn nhịp trở nên trầm xuống, trực tiếp chìm xuống đáy vực.
"Ba ba."
Cô lên tiếng chào hỏi, thấy trên bàn đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, cô ngồi xuống ngay đối diện ông.
Ánh mắt Nhan Tê Trì từ trên tờ báo chuyển hướng nhìn lên mặt cô, nhìn chằm chằm vào quầng thâm trên mắt của cô một hồi rồi nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ăn sáng xong ba sẽ đưa con đến trường."
Nhan Thiến sững sờ và nói: "Con tự đi xe bus là được rồi."
Nhưng Nhan Tê Trì phớt lờ lời nói của cô, ông mở tờ báo ra và tiếp tục đọc tin tức, dáng vẻ giống như đang kiên nhẫn chờ cô.
Bữa sáng của Nhan Thiến vừa ăn được một nửa, Nhan Hạo bị Triệu Điềm đánh thức, có lẽ là do không ngủ đủ giấc nên khi cậu thức dậy vô cùng tức giận, khóc lóc ầm ĩ không muốn mặc quần áo, Triệu Điềm liên tục vừa dỗ dành vừa mắng mỏ và kéo cậu xuống.
Nhìn thấy Nhan Tê Trì mặc bộ đồ định đi ra ngoài, Triệu Điềm cũng rất ngạc nhiên hỏi ông:
"Hôm nay có tiết học sớm sao?"
Nhan Tê Trì thậm chí không ngước mắt lên, trả lời cho có lệ: "Ừm."
"Vậy thật đúng lúc, trường của anh và trường của Hạo Hạo hai người thuận đường, anh đợi một chút rồi đưa con đi cùng ."
Động tác của Nhan Tê Trì vẫn không thay đổi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào tờ báo, thản nhiên mở miệng: "Không thuận đường."
Triệu Điềm cau mày: "Sao lại không thuận đường, rõ ràng là cùng một hướng"
"Tôi đưa Nhan Thiến đến trường ở hướng ngược lại."
Nhan Tệ Trì nói.
Nhan Thiến vốn không muốn để ba ba đưa đi, nhưng thấy ông cự tuyệt Triệu Điềm mà khăng khăng muốn đưa cô đi.
Cô bỗng nhiên im lặng không nói lời nào, loại đãi ngộ này, trước kia chỉ khi cô ở cùng ông bà nội mới được hưởng thụ.
Không ngờ hôm nay cô cũng có thể được hưởng thụ ở chỗ ba ba, cảm giác này có chút vi diệu xen lẫn chút tự hào, giống như vô tình đánh thắng được một trận chiến.
Triệu Điềm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có lẽ bà cũng không ngờ ông lại lựa chọn đưa con gái đi thay vì con trai.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm của Nhan Tê Trì, bà cũng không nói thêm gì nữa.
Chờ sau khi Nhan Thiến ăn xong bữa sáng, hai cha con họ cùng nhau đi ra ngoài.
Về phần Nhan Hạo, cuối cùng vẫn do Triệu Điềm tự lái xe đưa đi, đây vốn là một trong những thói quen hàng ngày của bà.
Sau khi ngồi lên ghế phụ, Nhan Thiến lặng lẽ thắt dây an toàn, nghĩ những chuyện đã làm trong xe ngày hôm qua khiến cho cô không nhịn được đỏ mặt xấu hổ.
Có điều cô đã đồng ý không làm chuyện đó thêm một lần nữa, bản thân cô không thể tiếp tục nghĩ về điều đó, nên cố gắng điều chỉnh tâm trạng cho tốt.
Khi cô đang suy nghĩ lung tung trong đầu, đột nhiên ba ba cô lên tiếng nói: "Có một chuyện ba phải giải thích với con."
Lời này của ông không đầu không đuôi, Nhan Thiến nghe được cũng có chút bối rối, không khỏi quay sang nhìn ông.
Nhan Tê Trì nhìn về phía trước và tiếp tục nói: "Hôm qua ba đã về sớm để gặp con chứ không phải vì ngày kỷ niệm, ba vốn không nhớ đến chuyện này."
Ông bật đèn báo rẽ để thay đổi đường lái và nói:
"Con biết đấy, ba đã luôn ngủ trong phòng dành cho khách."
Khi Nhan Thiến vừa về nhà ở, cô phát hiện ba luôn ở trong phòng khách trên tầng ba, thay vì ngủ trong phòng ngủ chính cùng mẹ cô, lúc ấy cô cũng cảm thấy kỳ quái.
Nhưng mẹ cô giải thích rằng từ sau khi sinh em trai, ba chê đứa nhỏ quá ồn ào nên tự mình sang phòng dành cho khách ngủ một mình.
Đó không phải là sự thật sao?
Trong lòng Nhan Thiến cảm thấy nghi hoặc, do dự hỏi: "Vâng... tại sao vậy ạ?"
Nhan Tê Trì hơi cau mày, giống như đang nhớ tới một hồi ức tồi tệ, một lúc sau, ông nói:
"Năm nay con 17 tuổi, cũng là kỷ niệm 17 năm ngày ba và mẹ kết hôn.
Con không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Nhan Thiến đột nhiên nhớ tới trước kia khi trò chuyện cùng bà nội đã nói với cô, nói ba mẹ cô khi ấy còn quá trẻ, lại phải vừa đi học vừa đi làm, bất đắc dĩ mới đưa cô đến ở bên cạnh ông bà nội.
"Bà nội nói, hai người có con trước sau đó mới quyết định kết hôn."
"Ừm, sự thật chính là như vậy, ba và mẹ chưa từng có một mối quan hệ nào liên quan đến tình cảm."
Ông nói đến đây sau đó không tiếp tục nói nữa.
Nhan Thiến không ngốc, rất nhanh cô có thể nghĩ ra nhiều hơn, nhìn thái độ ngày thường của ba đối với mẹ, quả thật giống như người không có tình cảm gì.
Nhiều khi đối mặt với ba ba, mẹ đều có vẻ như không có đủ sức lực.
Vậy có khi nào lúc đó mẹ cô mang thai cô chỉ là ngoài ý muốn, ba cô cũng không biết chuyện này, sau khi biết chuyện mới quyết định kết hôn.
Nhưng sau vài năm, không phải vẫn sinh thêm em trai cô hay sao.
Giống như có thể nhìn thấu tâm tư của cô, Nhan Tê Trì nói: "Có phải con đang suy nghĩ, nếu không có tình cảm, sao còn có thêm em trai của con?"
Nhan Thiến: "......"
Giống như nhớ tới chuyện nực cười nào đó, ông cười lạnh một tiếng và nói:"Lần đó bà ấy cũng lợi dụng lúc ba uống say."
Nhan Thiến hoàn toàn choáng váng.
"Ba luôn cảm thấy mình kết hôn với ai không quan trọng.
Ba vốn là một người lạnh lùng, khó có ham muốn với bất kỳ ai"
Nói tới đây, Nhan Tê Trì không thể tiếp tục nói được nữa, đêm hôm qua cũng là một đêm ông không ngủ, nhiều lần nghĩ lại về chuyện giữa ông và Nhan Thiến.
Ông là một người lạnh lùng, nhưng lại có ham muốn mãnh liệt như vậy đối với con gái của mình.
Ông chưa bao giờ nói những lời này với bất kỳ ai, nhưng khi nghĩ đến chuyện con gái muốn xoá sạch quan hệ với ông vào đêm qua, ông vẫn không thể nhịn được mà muốn giải thích cho chính mình.
Sau đó, xe chạy thẳng đến trường học của Nhan Thiến, hai người cũng không nói chuyện nữa, bởi nội tâm của cả hai đều có chút bối rối.
Nhan Thiến nghĩ về điều này.
Nhan Thiến cho rằng buổi sáng hôm nay chỉ là việc ngoài ý muốn, có thể ba đặc biệt dậy sớm đưa cô đến trường là vì muốn nói chuyện với cô.
Nhưng cô đã nghĩ sai, mấy ngày tiếp theo Nhan Tê Trì đều đúng giờ đưa cô đến trường.
Hành vi khác thường như vậy của ông khiến Triệu Điềm cũng không quen, thậm chí bà ta còn bí mật hỏi riêng Nhan Tê Trì, sao đột nhiên ông lại để tâm đến Nhan Thiến như vậy.
Lúc ấy Nhan Tê Trì chỉ lạnh lùng nhìn bà ta một cái và nói: "Bà không cảm thấy, một đứa nhỏ không có ba không có mẹ rất đáng thương sao?"
Khuôn mặt của Triệu Điềm nóng lên, phản bác lại: "Cái gì gọi là không có ba không có mẹ?
Bao năm qua, chúng ta để con bé thiếu ăn hay thiếu mặc sao?"
Ánh mắt Nhan Tê Trì lạnh lùng, thấy vậy bà ta có chút chột dạ, ông mới nói tiếp: "Triệu Điềm, bà nói thật đi, Nhan Thiến có phải là do bà ôm từ nơi khác đến không?"
Triệu Điềm lập tức nhíu mày: "Ông nói bậy bạ gì vậy?
Con bé có phải là con ruột của chúng ta hay không, ông còn không rõ sao?"
Nhan Tệ Trì cười lạnh: "Thì ra bà cũng biết con bé là con ruột của bà."
Đối với việc đưa đón hàng ngày của ba, Nhan Thiến cũng rất ngạc nhiên, có điều số lần đưa đón nhiều hơn nên cô cũng chậm rãi tiếp nhận.
Đôi khi Nhan Tê Trì đến muộn vì một số việc, cô còn chủ động nhắn tin hỏi ông có đến hay không.
Mặc dù Nhan Thiến trông có vẻ trầm lặng và trưởng thành, nhưng dù sao cô cũng chỉ mới 17 tuổi và trong lòng cô vẫn khao khát được quan tâm nhiều hơn.
Giữa đêm khuya của ngày hôm ấy Nhan Tê Trì đã hứa sẽ không làm chuyện đó với cô, ông thật sự giữ lời hứa.
Ngày thường ông đều rất kiềm chế khi ở bên cô, không có những hành vi vượt quá giới hạn nào.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Nhan Thiến luôn có một cảm giác mất mát khó hiểu.
Thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ, ba thật ra cũng không cần phải kiềm chế như vậy, bọn họ có thể... thân mật hơn một chút.
Nhưng trong trường hợp này, cô thực sự không thể nói ra, dù sao người lúc trước chủ động kêu dừng lại cũng là cô.
Hôm nay sau khi tan học, Nhan Tê Trì đến đón cô muộn hơn bình thường một chút, nhưng Nhan Thiến cũng không đợi lâu.
Khi nhìn thấy chiếc SUV màu xanh quen thuộc, cô lon ton chạy đến, mở cửa phụ bước vào, vừa ngồi xuống, Nhan Tê Trì đã đưa cho cô một cốc trà trái cây lạnh.
Nhan Thiến rất ngạc nhiên: "Làm sao ba biết con muốn uống thứ này?"
Nhan Tê Trì cười nhẹ và nói: "Con đã nói điều đó hồi hôm qua sau khi tan học."
Nhan Thiến suy nghĩ một chút, quả thật cô đã nói qua nhưng cũng chỉ tuỳ tiện nhắc tới.
Cô nghe bạn cùng bàn nói gần trường đại học mới mở một chuỗi cửa hàng trà sữa, ở đó có món trà trái cây đặc trưng rất ngon, không ngờ khi nghe thấy, ba ba đã ghi nhớ và mua cho cô vào ngày hôm nay.
Cảm giác có người ghi nhớ những việc nhỏ nhặt của cô, khiến Nhan Thiến cảm thấy toàn thân ấm
áp, đây là cảm giác hạnh phúc.
Xe chạy được một lúc, Nhan Tê Trì đột nhiên nói:
"Đồng nghiệp của ba tặng cho ba hai vé xem phim, con có muốn đi xem không?"
Nhan Thiển chớp chớp mắt, đã lâu cô không đi xem phim, hơn nữa ngày mai là cuối tuần, tối nay cô có thể nghỉ ngơi, vì vậy cô hỏi: "Phim gì vậy?"
"Có vẻ là một bộ phim có tình tiết gay cấn hồi hộp."
"Được, chúng ta đi xem thử đi, mấy giờ vậy ạ?"
"8 giờ tối, vừa vặn có thể đi ăn trước."
"Ừm!"
Gương mặt Nhan Thiến có chút nóng lên, lộ trình này, sao lại giống như đi hẹn hò vậy?
Cô cúi đầu nhìn bộ đồng phục học sinh đơn giản trên người đột nhiên cảm thấy hơi nhụt chí, không ai lại đi hẹn hò với bộ đồng phục cũ kỹ giống như vậy.
Vì vậy, cô thở dài và nói: "Nếu con có thể thay bộ đồ khác thì tốt hơn."
Nhan Tê Trì nói: "Vậy trước tiên đi mua một bộ quần áo để thay đi."
Ngay lập tức Nhan Thiến vui vẻ trở lại, cô không chỉ có thể ra ngoài đi ăn và xem phim một mình với ba ba mà còn có thể mua quần áo mới, cô cảm thấy hôm nay chắc chắn là một ngày tuyệt vời!
Vì vậy, hai người đến trung tâm thương mại trước để mua quần áo mới cho Nhan Thiến, chờ sau khi cô thay đồng phục học sinh ra họ mới đi ăn tối.
Sau khi ăn xong hai người họ trực tiếp đi bộ đến rạp chiếu phim trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại gần đó.
Có thể hôm nay là thứ sáu nên trung tâm thương mại rất đông.
Nhan Tê Trì thấy Nhan Thiến thiếu chút nữa bị người khác đụng phải lần thứ hai, nên ông dứt khoát nắm tay cô và bảo vệ cô bên cạnh ông.
"Đi cẩn thận một chút."
Ông nhẹ giọng nhắc nhở.
Nhan Thiến nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, trái tim không khỏi loạn nhịp.
Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi bộ phim bắt đầu, Nhan Thiến tới quầy xếp hàng mua bắp rang.
Nhan Tê Trì đi đến khu vực hút thuốc để hút một điếu thuốc.
Khi Nhan Thiến ôm hộp bắp rang vừa mua xong đi tìm ba, cô thấy hai người phụ nữ ăn mặc lịch sự dáng vẻ trông giống như hai chị em, đang bắt chuyện với ông.
Ba ba luôn tỏ vẻ như đang từ chối người khác, nhưng hai chị em kia vẫn nói chuyện, sau đó còn lấy điện thoại di động ra.
Nhan Thiến cau mày chạy tới, ôm lấy cánh tay của ba ba và nói: "Anh yêu, bộ phim sắp bắt đầu rồi."
Trong mắt Nhan Tê Trì hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phối hợp với cô, vòng cánh tay ôm lên eo cô và âu yếm nói: "Đi thôi bảo bối."
Lúc này, Nhan Thiến cảm giác toàn bộ eo của mình đều trở nên mềm nhũn.Đọc truyện xong hãy nhấn ⭐️ cho mình nhé iuuu