- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 419,485
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đam/Edit Hoàn] Sau Khi Nhuyễn Manh Mỹ Nhân Gả Cho Lang Vương
Chương 39
Chương 39
Tác giả: Tô Tô Tô Ngữ.
Biên tập: Angel Anette.
...Chương 39Củi lửa cháy rực toả hơi ấm lan khắp hang động.
Hai má Tạ Chỉ Thanh cũng bị hơi nóng hun đến ửng đỏ, y đưa tay ôm mặt, ngồi một bên nhìn Lang Tạp đang tiếp tục nhóm lửa."
Đủ rồi, ấm lắm rồi."
Tạ Chỉ Thanh không nhịn được bật cười: "Ngươi đốt nữa thì sẽ nóng lắm đó."
Lang Tạp bĩu môi, cuối cùng cũng dừng tay, quay lại ngồi xuống bên cạnh y.Hắn đưa tay chạm nhẹ mu bàn tay tiểu hoàng tử, chỉ khi xác nhận người trong lòng mình thực sự đã ấm áp hắn mới yên tâm."
Mùa đông ở An Du có lạnh lắm không?"
Lang Tạp hỏi, "Ta đi ngang qua mấy lần, đều là vào mùa xuân và hạ."
Tạ Chỉ Thanh đáp: "Lạnh chứ...
Nhưng cái lạnh ấy không giống như thảo nguyên.
Ở chỗ chúng ta hầu như không có tuyết rơi nhưng lại có mưa, mỗi khi trời mưa đều rất lạnh."
Lang Tạp gật gù.Một lát sau hắn lại hỏi: "Chuyện này... phải nói với họ thế nào đây?"
"..."
Tạ Chỉ Thanh đưa tay gãi gãi má, "Ta cũng chưa nghĩ ra...
Ca ca và tiểu muội vừa mới trở về, nếu biết chuyện này nhất định sẽ lại muốn đến thăm ta.
Ta không đành lòng để họ vất vả bôn ba thêm lần nữa.
Nhưng... chuyện này cũng không thể giấu họ được."
Tạ Chỉ Thanh hơi ủ rũ: "Ta thực sự không biết phải làm thế nào."
Lang Tạp trầm mặc suy nghĩ.Những điều Tạ Chỉ Thanh nói đều rất có lý.
Vị hoàng tử và công chúa lần trước tới đây quả thực đều là dáng vẻ yếu ớt mảnh mai, khó mà chịu nổi chuyến đi vất vả thêm một lần nữa.Nếu đổi lại là vị Đại hoàng tử kia thì sao?
E là cũng khó.
Nghe Tiểu Thanh Nhi kể thì phụ hoàng của y tuổi tác đã cao, rất nhiều việc triều chính đều trông cậy vào thái tử xử lý, chắc chắn cũng không thể rời kinh quá lâu.Hơn nữa, từ nay đến lúc tiểu bảo bảo chào đời vẫn còn một quãng thời gian khá lâu, gia đình Tạ Chỉ Thanh có tới sớm cũng chẳng giúp ích được gì.
Chuyện đến thảo nguyên thăm nom có thể đợi về sau mới bàn tiếp.Dường như Tạ Chỉ Thanh cũng có cùng suy nghĩ với hắn."
Ta nghĩ... nếu không thì..."
Giọng Tạ Chỉ Thanh nhỏ dần, đầu cúi thấp sắp chạm đến ngực, giọng nói lí nhí, "...đợi đến khi bảo bảo sinh ra rồi mới mời họ đến thăm..."
"Ừm—" Lang Tạp cố ý kéo dài giọng, hắn tiến gần lại, cúi thấp người trêu chọc y: "Vậy bảo bảo khi nào thì sinh ra thế?
Này, Tiểu Thanh Nhi, ngươi nói xem bây giờ bảo bảo trong bụng ngươi đã lớn cỡ nào rồi?"
Hắn đưa tay phải ra, nắm chặt thành nắm đấm, nghiêm túc hỏi: "Có lớn bằng thế này không?"
Bộ dáng đùa giỡn nhưng giọng nói của Lang Tạp lại vô cùng nghiêm túc.Tạ Chỉ Thanh cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng gương mặt con sói xấu xa kia, cho nên y đã bỏ qua ánh mắt tràn đầy trêu đùa của hắn.
Y nghe giọng nói trầm ổn của Lang Vương, tưởng rằng hắn thực sự muốn biết nên cũng nghiêm túc tự hỏi một phen."
Chắc là... không đâu."
Tạ Chỉ Thanh đưa tay ấn nắm đấm của hắn xuống, lại chạm nhẹ vào đầu ngón tay hắn, giơ tay lên so sánh: "Chắc chỉ cỡ... thế này thôi...?"
Lang Tạp bị hành động đáng yêu này của y đâm trúng trái tim, hận không thể ôm người vào lòng xoa nắn một trận cho thoả thích.Hắn hắng giọng, cố gắng đè xuống ý cười, không trêu chọc y nữa, chỉ lẳng lặng kéo người vào lòng.Lang Tạp cởi áo choàng của mình phủ lên người cả hai.
Hai người tựa sát vào nhau, nhỏ giọng thảo luận nên viết thư báo tin về An Du như thế nào.Lang Tạp nói: "Sau khi viết xong thư cũng không cần gửi đi vội.
Ta tính toán ngày tháng, để người nhà của ngươi nhận được thư vào đêm giao thừa.
Gia đình đoàn viên, lại thêm hỉ sự... như thế có được không?"
Tạ Chỉ Thanh nhắm mắt lại hình dung cảnh tượng ấy, chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến hốc mắt y nóng lên.Đó là ngày lễ quan trọng nhất đối với gia đình họ, vậy mà y lại không thể có mặt ở An Du.Mọi người nhất định sẽ thấy tiếc nuối, thậm chí có phần tự trách.
Họ sẽ lo lắng, sẽ nhớ nhung, và có lẽ cũng sẽ buồn lòng.Nhưng nếu ngay trong lúc đó họ nhận được tin, biết được mình đang sống rất tốt, hơn nữa không bao lâu sau đại gia đình của họ sẽ có thêm một thành viên mới...Vậy thì còn gì vui bằng.Tạ Chỉ Thanh giơ tay nhẹ nhàng lau khóe mắt, dụi dụi gương mặt vào vạt áo của Lang Tạp, nghẹn ngào nói một tiếng, "Được."
Lang Tạp ôm y chặt hơn, đặt cằm lên đỉnh đầu y, thấp giọng dỗ dành: "Đến khi bảo bảo chào đời, đợi ngươi điều dưỡng thân thể xong, chúng ta sẽ cùng nhau trở về được không?
Về nhà của ngươi.
Lưu lại ở đó một thời gian, được không?"
Tạ Chỉ Thanh gật đầu, "Được."
Trái tim Lang Tạp bỗng chua xót, điều hắn sợ nhất chính là thấy Tiểu Thanh Nhi bởi vì phải xa gia đình mà đau lòng.Dù lý do là gì đi nữa, tất cả...
đều là bởi vì hắn.Trong lòng Lang Tạp vô cùng giày vò.
Hắn trộm thở dài một hơi thật nhẹ rồi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, đổi thành giọng điệu nhẹ nhàng để hỏi: "Tiểu Thanh Nhi, ngươi có từng nghĩ tới chuyện đặt tên cho bảo bảo chưa?"
Tạ Chỉ Thanh dụi dụi mắt, từ trong lòng hắn ngồi thẳng lưng lên, đáp: "Ừm...ta nghĩ rồi."
Lần này đến lượt Lang Tạp kinh ngạc.Hắn chỉ thuận miệng hỏi một câu để xua tan sự phiền muộn trong lòng mà thôi, không ngờ Tiểu Thanh Nhi đã thực sự nghĩ tới chuyện ấy rồi!Lang Tạp quá mức kinh ngạc, nhất thời không biết phải nói gì."
Nhưng cũng không tính là suy nghĩ nghiêm túc..."
Tạ Chỉ Thanh rũ mắt, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Ta chỉ nghĩ đại khái thôi..."
Lang Tạp làm gì còn để ý chuyện nghiêm túc hay không nghiêm túc?
Hắn nắm lấy vai y, nghiêng người chăm chú hỏi: "Là tên gì?
Nói ta nghe thử xem."
Tạ Chỉ Thanh nâng mắt lên nhìn hắn một cái, nói: "Là...
Linh Nguyệt.
Linh trong lắng nghe, Nguyệt trong trăng sáng.
Nhưng...
đây là tên dành cho nữ hài tử.
Nếu là nam... ta vẫn chưa nghĩ ra tên gì thích hợp."
"Linh Nguyệt...
Linh Nguyệt...
Tạ Linh Nguyệt."
Lang Tạp lẩm nhẩm, "Hay...
Hay lắm!"
Hắn liên tục tán thưởng: "Dễ nghe!
Vậy cứ gọi là Linh Nguyệt!"
Tạ Chỉ Thanh cúi thấp đầu, nhấp miệng cười.Đêm đó khi họ trở về, trời vẫn chưa tối hẳn, thời tiết cũng khá dễ chịu.
Nào ngờ chỉ vừa mới vào nhà không bao lâu, bên ngoài đã bắt đầu lất phất những bông tuyết nhỏ.Lang Tạp cảm khái: "May mà về sớm, chậm thêm chút nữa thì gặp tuyết rơi rồi."
Phỏng chừng thời tiết cũng vui lòng vì được gọi tên, đến khi hai người rửa mặt xong chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, trận tuyết nhỏ khi nãy đã biến thành những bông tuyết lớn trắng xóa như lông ngỗng.Tạ Chỉ Thanh ghé vào bên cửa sổ ngắm nhìn, đôi mắt sáng rực như trẻ nhỏ.
Tuyết đối với y vẫn luôn mang theo sự tò mò và yêu thích vô hạn.
Lang Tạp phải gọi đến mấy lần tiểu hoàng tử mới chịu nghe lời quay về giường.Đến khi nằm xuống, không biết nghĩ đến điều gì mà Tạ Chỉ Thanh cứ đưa tay che miệng cười thầm mãi.Lang Tạp thấy dáng vẻ này của y rất thú vị, chống đầu nằm nghiêng hỏi: "Cái đầu nhỏ của ngươi lại đang suy nghĩ gì đó?"
Tạ Chỉ Thanh đáp: "Ta đang nghĩ...
'Tuyết là điềm báo cho một năm được mùa', quả nhiên lời người xưa nói không hề sai!"
Lang Tạp đưa tay khều khều chóp mũi y, thấp giọng nói: "Được rồi, đừng có người xưa người nay nữa, mau ngủ đi."
Tạ Chỉ Thanh ngoan ngoãn gật đầu, nhắm hai mắt lại.Thế nhưng chưa yên lặng được bao lâu, y lại mở mắt ra, giơ ngón tay ngoắc ngoắc, ra hiệu muốn Lang Tạp ghé sát hơn một chút.Lang Tạp không rõ nguyên do, nhích người lại gần.Tạ Chỉ Thanh chống người lên, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai hắn: "Thảo nguyên cũng là nhà của ta, Lang Tạp."
Giọng nói rất nhẹ nhàng, một câu đơn giản này Tạ Chỉ Thanh đã phải bối rối thật lâu mới gom đủ dũng khí để nói ra.Câu nói này như một chiếc lông vũ cào nhẹ vào lòng Lang Tạp, để lại từng trận ngứa ngáy và ngọt ngào.Lang Tạp chạm vào khóe môi y, ngữ khí trầm thấp lại dịu dàng: "Cảm ơn ngươi...
Tiểu Thanh Nhi."
Cảm ơn ngươi đã đến bên ta.
Cảm ơn ngươi đã tình nguyện ở lại.
Cảm ơn ngươi...
đã xem nơi này là nhà.Lời muốn nói quá nhiều, vậy mà đến lúc nhìn Tạ Chỉ Thanh, hắn lại cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn lại ở lồng ngực, không thể nói nên lời.Lang Tạp chỉ có thể cúi người ôm lấy y, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vành tai mềm mại.Tạ Chỉ Thanh cười, không nói gì thêm.Sau câu nói ấy, tiểu hoàng tử nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Đêm nay Lang Tạp vẫn chưa thể ngủ yên, nhưng trong lòng hắn đã không còn rối bời và nặng nề như những đêm trước nữa.Tâm tình của hắn đã vững vàng và bình yên hơn rất nhiều.Hắn lặng lẽ nhìn dung nhan lúc ngủ của Tạ Chỉ Thanh, thỉnh thoảng lại nhìn xem trận đại tuyết ngoài cửa sổ, âm thầm nghĩ: "Tuyết là điềm báo cho một năm được mùa, câu nói ấy quả thật không sai.
Năm nay đúng là một năm rất tốt đẹp."...Bức gia thư được viết một cách vô cùng khó nhọc.Mỗi lần Tạ Chỉ Thanh nhấc bút viết được vài chữ thì đã đỏ mặt đến tận mang tai, xấu hổ không thể viết tiếp được.Lang Tạp thấy vậy liền ngồi xuống nói: "Để ta viết thay ngươi."
Nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.Tiểu hoàng tử không tiện nói thẳng chữ viết của Lang Tạp vừa tròn lại vừa xấu, chỉ có thể uyển chuyển giải thích: "Văn phong và cách dùng từ của ngươi không giống người Trung Nguyên chúng ta."
Lang Tạp nghe vậy lại tưởng thật.
Hắn hồi tưởng lại ngày thành thân trước đó, liệu bản thân có làm gì khiến hoàng đế An Du cảm thấy hắn thất lễ hay không; lại nghĩ đến lần tiếp đón huynh muội của Tạ Chỉ Thanh tới thảo nguyên, có hành vi nào không phải phép hay không...Cuối cùng hắn còn cẩn thận đi mua mấy cuốn sách về lễ nghi Trung Nguyên, nghiêm túc đọc được hơn một canh giờ, sau đó... bỏ dở giữa chừng.Bất quá, cuối cùng bức thư ấy cũng được Tạ Chỉ Thanh gian nan viết xong.Y chỉ dám đọc qua loa kiểm tra một lượt, căn bản không có đủ dũng khí đọc lại cẩn tận từ đầu đến cuối, liền vội vàng gấp lại bỏ vào phong thư, trao tận tay Lang Tạp."
Vậy là được rồi... có thể mang đến trạm dịch gửi đi."
Tạ Chỉ Thanh đỏ mặt, giọng lí nhí.Lang Tạp nhân cơ hội trêu chọc: "Ngươi không kiểm tra lại sao?
Để ta đọc lại giúp ngươi nhé."
"Không cần, không cần đâu!"
Tạ Chỉ Thanh quýnh quáng kêu lên, "Không được mở ra, không được mở ra!"
Lang Tạp phá lên cười ha hả.Bức thư được thuận lợi gửi đi — để đảm bảo nhanh chóng, Lang Tạp còn đặc biệt phái một người sói đưa đến tận nơi, kịp thời trao đến tay hoàng đế nước An Du đúng vào đêm trừ tịch....Đêm giao thừa năm nay thoạt nhìn không có gì khác trước, thế nhưng bầu không khí lại hoàn toàn bất đồng.Tiết mục ca múa vẫn theo hình thức cũ, món ăn cũng phong phú hơn mọi khi, vậy mà người ngồi trong yến tiệc ai nấy đều mang dáng vẻ thất thần.Hoàng đế chỉ ăn đại khái vài miếng điểm tâm rồi đặt đũa xuống.
Miếng bánh sữa ông vừa nếm thử là món mà Tạ Chỉ Thanh yêu thích nhất.Ngày đoàn viên của cả gia đình, ông không muốn làm mọi người mất hứng, nhưng trong lòng không sao dậy nổi vui mừng, nụ cười trên gương mặt cũng có phần gượng gạo.Hoàng đế không vui, các hoàng tử và công chúa bên dưới cũng chỉ biết âm thầm thở dài.Tiểu công chúa Tạ Chỉ Nguyệt tuổi còn nhỏ, nàng không hiểu vì sao một ngày vui như hôm nay mà bầu không khí lại u buồn đến vậy.Đĩa bánh sữa trước mặt nàng còn nguyên chưa từng động đến.
Cung nữ theo hầu tưởng nàng không hợp khẩu vị, liền cúi đầu hỏi nhỏ.Tạ Chỉ Nguyệt đáp: "Ta muốn để dành cho ca ca."
Câu nói ngây ngô của hài tử càng khiến cho những đại nhân trong bữa tiệc cảm thấy xót xa.Tạ Chỉ Minh không chịu nổi cảnh tượng u ám này nữa, hắn cố gắng vực dậy tinh thần, cao giọng nói: "Có phải đến giờ đốt pháo hoa rồi không?
Mau chuẩn bị bắt đầu thôi!"
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn trưởng tử, chậm rãi gật đầu.Trời mới vừa chợp tối, nào phải thời điểm thích hợp để đốt pháo hoa?
Thế nhưng ai nấy đều hiểu rõ trong lòng, không ai lên tiếng phản đối.Để cho những đoàn pháo hoa rực rỡ kia tô điểm thêm chút hương vị cho bữa tiệc đoàn viên.Pháo hoa đủ loại màu sắc nối tiếp nhau nở rộ trên bầu trời đêm, ánh sáng rực rỡ hắt lên gương mặt mọi người, thế nhưng biểu tình của bọn họ không có lấy một phần tươi sáng.Tạ Chỉ Phong luôn luôn trầm tĩnh lúc này lại là người mất kiên nhẫn trước tiên.Trong số các hoàng tử, y là người hiền hòa, ôn nhu và hiểu lễ nghi nhất, chưa từng tỏ ra vô lễ với ai.Vậy mà lúc này y không còn muốn tiếp tục ngồi lại nơi bàn tiệc này thêm một khắc nào nữa.Tạ Chỉ Phong định lấy cớ thân thể không khỏe để sớm cáo lui, nhưng lại sợ lý do nguỵ biện này khiến phụ hoàng và các huynh đệ thêm lo lắng.Đang lúc khổ sở suy tính, thái giám thân cận trong điện bỗng nhiên lặng lẽ chạy đến bên cạnh y, cúi người thì thầm mấy câu."
Cái gì?!"
Tạ Chỉ Phong quay đầu, kinh ngạc hỏi.Tiếng hỏi ấy quá lớn, khiến mọi người đều đồng loạt ngoảnh đầu, ánh mắt nhất trí nhìn về phía y."
Chuyện gì vậy?"
Hoàng đế nôn nóng hỏi."..."
Tạ Chỉ Phong vẫn mang vẻ bàng hoàng chưa hoàn hồn được, y nhíu mày nói: "Sứ giả của Lang tộc...
đang đứng trước cửa tẩm điện, nói là mang đến một phong thư."
Vị sứ giả Lang tộc lần này chính là một trong những người đã từng hộ tống Tạ Chỉ Phong và muội muội quay về An Du trước đó.
Hắn ta đứng đợi bên ngoài cổng hoàng cung, đích danh xin được yết kiến Nhị hoàng tử.Tạ Chỉ Phong trong lòng rối loạn, nhất thời không biết nên vui vẻ hay lo lắng, vội nói: "Ta đi xem thử!"
Dứt lời thì cuống quýt đặt tay lên xe lăn của mình."
Khoan đã!"
Tạ Chỉ Minh lập tức đứng bật dậy, chỉ mấy bước đã tới bên cạnh đệ đệ, nói: "Thân thể đệ không tiện, để ta thay đệ đi xem."
Nói xong cũng không chào hỏi câu nào đã đi mất không thấy bóng dáng.Đại hoàng tử sải bước rất nhanh, chưa đến nửa khắc đã quay về.
Tạ Chỉ Minh cầm theo một phong thư đã mở ra trên tay.
Đại hoàng tử An Du vì quá nóng vội đến mức không màng lễ nghi, đã xé mở bức thư ngay trên đường trở về.Hắn bước tới, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chậm rãi trao phong thư cho Tạ Chỉ Phong.
Tạ Chỉ Phong vội vàng đọc lướt qua, hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều há hốc mồm vì kinh ngạc."
Trong thư viết cái gì?"
Hoàng đế lòng như lửa đốt: "Đưa đây cho trẫm xem!
Mau đưa đây!"
Tạ Chỉ Minh chậm rãi đưa thư đến trước mặt phụ hoàng."
Xảy ra chuyện gì?
Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Hoàng đế vội la lên, "Ai nha, nhanh lên một chút!"
Đến khi phong thư được nằm trong tay ông, hoàng đế đọc xong cũng lộ ra vẻ mặt đầy nghi hoặc giống như hai người nhi tử của mình.Chỉ trong giây lát, bức gia thư của Tạ Chỉ Thanh đã được mọi người trong điện truyền tay nhau đọc qua.
Chỉ còn tiểu công chúa Tạ Chỉ Nguyệt là vẫn ngơ ngác chưa rõ chuyện gì.Nàng mím môi nhìn sắc mặt mọi người xung quanh, sau đó từ trên chỗ ngồi nhảy xuống, không màng ma ma ngăn cản chạy thẳng đến trước án thư của phụ hoàng, hai tay ôm lấy đùi ông."
Thư của ca ca...
Tiểu Nguyệt có thể xem không?"
Tạ Chỉ Nguyệt sợ hãi hỏi.Không đợi phụ hoàng trả lời, nàng đã xoay người chui tọt vào lòng ông, nghiêm túc đọc từng dòng.Trên gương mặt tiểu công chúa lộ ra vẻ nghi hoặc nho nhỏ.
Nhưng một lát sau sự nghi hoặc liền biến thành vui sướng."
Tiểu Nguyệt Nhi sắp được làm cô cô rồi!"
Nàng ôm chặt cổ hoàng đế, cao hứng hô lên: "Tiểu Nguyệt Nhi sắp được làm cô cô rồi đó!"
Hoàng đế vội vàng đỡ lấy vai tiểu nữ nhi, sợ nàng rơi khỏi đùi mình.
Ông thuận theo bàn tay nhỏ bé của nàng chậm rãi đọc thư thêm một lần nữa.Đến khi ngẩng đầu lên, hai mắt lão hoàng đế đã phiếm đỏ."...Phụ hoàng..."
Tạ Chỉ Nguyệt ngơ ngác hỏi: "Sao phụ hoàng lại khóc ạ?"
Nàng đưa bàn tay nhỏ xíu vụng về lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt phụ hoàng.Phụ hoàng của nàng già rồi, da mặt đầy những nếp nhăn, râu cũng đã bạc, đôi mắt cũng vẩn đục hơn xưa.Tạ Chỉ Nguyệt sợ hãi, nàng nhút nhát hỏi: "Ca ca sắp sinh bảo bảo rồi...
Phụ hoàng không vui sao?"
Lão hoàng đế đưa bàn tay đầy nếp nhăn lau đi nước mắt, lẩm bẩm nói: "Vui...
Vui chứ...
Phụ hoàng chỉ quá vui mừng mà thôi..."
Ông quý trọng gấp lá thư lại, giao cho lão thái giám đứng hầu bên cạnh cẩn thận cất giữ.Hoàng đế lại lau khô khóe mắt, ôm tiểu công chúa vào lòng, ra hiệu cho ma ma dọn lên chén đĩa và món ăn mới.
Ông để nàng ngồi ngay bên cạnh mình, tiếp tục dùng bữa yến tiệc còn dang dở.Trẻ con luôn nhạy cảm với cảm xúc xung quanh.
Tạ Chỉ Nguyệt dường như cũng cảm nhận được bầu không khí trong bữa tiệc đã trở nên tốt đẹp hơn, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hay bắt gặp một đóa pháo hoa đỏ rực đang bung nở trên bầu trời.Tạ Chỉ Nguyệt vui vẻ vỗ tay, hồn nhiên nói: "Lại bắn pháo hoa rồi!
Màu đỏ đẹp quá, Tiểu Nguyệt Nhi thích màu đỏ lắm!"
Công chúa vừa nói xong, trên không trung lại xuất hiện một tràng pháo hoa mới.Một tiếng nổ vang dội làm Tạ Chỉ Phong giật nảy mình.
Nhận ra mình đã thất thố, y hơi xấu hổ, vội đưa tay che mặt bật cười.Tạ Chỉ Minh ở phía sau vỗ vỗ lên lưng ghế xe lăn của đệ đệ, cũng bật cười theo: "Thật tốt quá."
Hắn cảm khái, lời nói cũng mang theo ý cười và thả lỏng.Pháo hoa vẫn nổ từng đợt giòn giã ở trên cao, trong không khí thoang thoảng mùi khói pháo.Xung quanh rất ồn ào nhưng Tạ Chỉ Phong vẫn nghe rõ lời nói của đại ca.
Y ngẩng đầu nhìn hắn, cũng nói: "Đúng vậy.
Thật tốt quá."
Bữa tiệc lạnh lẽo đến mức không thể tiếp tục cứ như vậy mà dần ấm áp trở lại.Tạ Chỉ Nguyệt vẫn không động đến đĩa bánh sữa nhỏ đặt trước mặt.
Nàng thèm thuồng nhìn đĩa điểm tâm, mấy lần động đũa định nếm thử nhưng sau đó lại buông xuống.Lão hoàng đế xoa mái đầu của nữ nhi, ôn hoà hỏi: "Để dành cho ca ca sao?"
"Vâng ạ...
để dành cho ca ca."
Đôi mắt tiểu công chúa vẫn tham lam nhìn đĩa bánh ngọt, nhưng lời nói thì không hề do dự.Hoàng đế bật cười, dịu dàng vỗ vỗ đỉnh đầu nàng: "Được, vậy để dành cho ca ca.
Sau này chúng ta mang đến cho Tiểu Thanh Nhi được không?"
"Được ạ!"
Tạ Chỉ Nguyệt hoan hô nói.