Tâm Linh Âm Dương Lưỡng Giới

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
341816014-256-k70036.jpg

Âm Dương Lưỡng Giới
Tác giả: Sarah15022k6
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả : Sả ( Izu)
Thể loại : học đường , tình cảm , kinh dị , ma pháp ,........

Nội dung :
Chết oan không thể giải
Người đời lại lãng quên
Hồn oan kêu không thấu
Linh hồn hóa lệ quỷ
Thù hận động trong tim
Kẻ đến thật không biết
Là người hay là ma
Đứng giữa lần ranh giới
Âm dương do ta giữ
Năm cô 15 tuổi , bị một tai nạn bất ngờ , đứng giữa ranh giới sinh tử , linh hồn cũng đã lìa khỏi xác , tưởng như cái chết hơn phần sống , cô gặp được Hắc Bạch Vô Thường , đi theo là Phán Quan , cô được đưa cho sứ mệnh , đại diện cho âm dương , giúp linh hồn giải oan , giải đáp các khuất mắc , nếu nghiêm trọng hơn còn phải diệt trừ , nhưng khi sống lại cô lại bị gia đình bỏ rơi , lấy tên mới Nhược Âm , sống trên gia sản ở dương gian của Diêm Vương , theo cạnh giúp đở là Hắc Bạch Vô Thường , trời sinh có phần thông minh hơn người , tiếc thay lại không có năng lực , hay sức mạnh như các đời trước , số mệnh Nhược Âm từ lúc tiếp nhận sứ mệnh , không ít lần lâm vào nguy hiểm , nhưng cô lại chưa từng từ bỏ , đến một ngày có vụ án liên quan đến các linh hồn lưu lạc , Nhược Âm không ngại mà lao vào công cuộc điều tra , nhưng càng đào sâu cô càng hiểu ra , giờ đây đối diện với cô , không còn là những cuộc điều tra thông thường như trước , bởi lần này cô phải đối đầu với một kẻ cực nguy hiểm , hắn biến hồn ma thành những sát thủ vô hình , sai khiển cả quỷ lẫn yêu tinh , và sự trở về của người đại diện đời trước , một đại diện thiên tài được xem là mạnh nhất , liệu cô sẽ làm gì khi mình chỉ có một sứ Tags: hocduongkinhditinhbantâmlinhtìnhyêu​
 
Âm Dương Lưỡng Giới
Chương 1 : Lời Kêu Oan


Từ thuở xa xưa con người ta luôn cho rằng âm dương khác biệt , âm là chuyện của phần âm , dương là chuyện phần dương , âm dương không chung đường , người ma không chung hướng , nhưng nực cười thay họ lại thờ tổ tiên , thần thánh mong được độ , giúp giàu sang , giúp tình duyên , còn xúi quẩy lại đổ cho ma quỷ , đôi khi vì một chuyện gì đó chính mình gây ra , lại đổ lên đầu các vong linh , đến khi thật sự đã bị chạm đến lại bảo , người ma khác biệt sao lại hại người?

Dần đi qua tháng năm , thế giới con người dần phát triển hiện đại , con người lãng quên đi cõi âm , rất ít người tin đến , còn lại chỉ coi như chuyện hư cấu , ông bà ta để lại dọa trẻ em , những năm tháng đó dần người oan hồn chết trong buồn tủi , mong muốn nhỏ nhoi báo mộng minh oan , cũng thành trò cười lố bịch , từ đó Diêm Vương đã dốc lòng tìm ra người đại diện , cho âm giới và dương gian , không phân nam nữ , nam gọi là "sứ giả" nữ gọi là "công chúa" , người được chọn , một là 1 thân tự giải quyết , hai là chọn đồng đội mà theo , cuộc tiễn chọn 500 năm một lần , hoặc người trước chết hoặc biến mất 300 năm sẽ chọn lại , người được chọn sẽ giải oan cho oan hồn , độ hóa cho linh hồn , giúp đỡ nguyện vọng , nặng hơn chính là tiêu diệt những linh hồn biến chất , người được chọn họ sẽ có năng lực , khả năng hoặc sức mạnh , và như thế người được chọn lần này cũng đã xuất hiện.-------------------------------------------------‐------------- không phải trên đời này vô duyên vô cớ , tồn tại câu nói "lòng người đáng sợ hơn cả ma quỷ"Dưới ánh sáng màu bạc của ánh trắng , tôn lên vẻ đẹp của mái tóc bạch kim đang đung đưa theo gió , đôi tay mềm mại , đưa lên vuốt lấy tóc mai vương trên gương mặt xinh xắn , đường nét khuôn mặt không phải đệ nhất xinh đẹp , nhưng cũng thuộc kiểu mỹ nhân không kém sắc người , chiếc má phúng phính đáng yêu có phần hơi giống trẻ con , nhưng đôi mắt trắng ấy lại chẳng có tia của sự nghịch ngợm , ánh mắt xa xăm nhìn vào bầu trời đêm , chất giọng đáng yêu , câu nói lại quá trải đời , bên cạnh còn là một linh hồn nữ sinh , với cơ thể đầy máu me , khuôn mặt trắng bệch , mái tóc nâu đã bị nhuộm đỏ bởi máu , cả người lơ lửng , đứng bên cạnh lại chẳng có gì muốn làm hại , dáng vẻ có phần cung kính.- ý người là sao thưa công chúa??- chờ Tiểu Bạch về đi rồi sẽ hiểu.Cô nhìn sang linh hồn nữ sinh , tay khẽ giữ phần tóc trước gió , nụ cười chẳng mang vui vẻ , lại mang dáng vẻ thần bí khó hiểu , linh hồn kia thì ngiêng ngiêng chiếc đầu máu khó hiểu nhìn.- công chúa!!!Từ xa một thân người trắng toát , từ mái tóc đến bộ đồ thanh lịch trên người , chỉ riêng màu mắt là màu vàng , mái tóc dài chỉ cột thấp ở phần đuôi , chàng trai ấy bay đến bên cạnh cô , chân chạm nhẹ xuống mái nhà không tạo ra tiếng , người hơi cúi với cô rồi đứng thẳng lên.- sao rồi Tiểu Bạch??- đúng như cô đoán , là do một cô nhóc làm ra.- vậy có thông tin gì của cô ấy không??- tôi cũng vừa liên lạc Phán Quan , có lẽ sắp đến rồi.- Tiểu Hắc đâu??- ở lại xem xét tình hình rồi.Tiểu Bạch một lạnh giọng , cũng nhẹ nhàng trả lời từng câu hỏi của cô , thật ra chất giọng của hắn vốn lạnh như băng tuyết , khuôn mặt điển trai như thần , lại luôn treo một cảm xúc , tính cách cũng không khác gì khuôn mặt của hắn , cô lại chỉ mĩm cười với tên trắng toát đó , như thể cô đã quá quen , đã quá chai lỳ với cái kiểu cảm xúc này của hắn , linh hồn đứng bên cạnh có chút ngơ ngác , cô đứng dậy tay phủi phủi bụi bám trên váy của mình , tên Tiểu Bạch đi đến bên cạnh cô , hắn đưa tay bế bổng cô lên trên vai , với thân hình loli này , với anh ta không gì là khó , cơ thể hắn tuy hơi gầy và cao , nhưng hắn là kẻ không phải người , hắn dần bay lên bầu trời cao , rồi nhắm về một hướng bay đi , linh hồn nữ sinh cũng ngoan ngoãn bay theo sau lưng , không dám hỏi cũng chẳng dám tò mò , mất không quá lâu thời gian , cả 3 đáp xuống sân một trường học , đứng chờ sẵn họ nơi đó là một người con trai khác , mái tóc đen đôi mắt xanh dương , nhìn có phần ăn chơi bụi đời , phong cách ăn mặc một thân màu đen , nhưng là kiểu của các cậu trai thiếu gia ăn chơi có tiếng , còn thêm cái vẻ đẹp mã của mình , chỉ cần cái liếc mắt đưa tình , khối em lên giường là chuyện thường tình , cậu ta nở nụ cười tươi vẫy tay chào , vừa gặp cậu , linh hồn nữ sinh như gặp Tiểu Bạch , cúi người hành lễ vô cùng khuôn khổ , phép tắc , Tiểu Bạch thả cô đứng xuống rồi đánh mạnh vào đầu cậu ta.- không biết hành lễ với công chúa à??- nè Bạch Vô Thường ngươi kiếm chuyện ta đúng không?- làm sao??Vừa gặp nhau họ liền nhìn nhau không thuận mắt , nghe qua cách gọi có lẽ ai sẽ cũng ngẩn người , người con trai trước mặt lại là một trong song quỷ nơi Diêm La Điện , Bạch Vô Thường.- công chúa !!

Thứ lỗi tôi không chào người ban đầu.- không sao , ta cũng không thích lễ nghĩa lắm.- ngươi nghe chưa tên Bạch Vô Thường kia.- Hắc Vô Thường , chủ mưu đâu??- đang trên sân thượng.Hắc Vô Thương , chiều cao có phần lệch sóng với Bạch Vô Thường , nhưng độ điển trai cũng không kém cạnh , chỉ là cả hai , người thì nghiêm túc thanh lịch , người lại hào sảng phóng khoáng.

Nghe Hắc Vô thường nói , cả 3 cùng ngẩn đầu nhìn lên , Bạch Vô Thương như nhận ra gì đó , liền bế lấy cô công chúa lên nhảy sang bên , từ trên cao một bàn tay đen ngòm đập xuống , cả linh hồn và Hắc Vô Thường cũng rất nhanh tránh né , nhìn lại nơi sân thượng , một nữ sinh tóc tai rối bù , ánh mắt sáng bừng lên trong màng đêm , mang đầy sự oán hận , sau lưng lại đầy rẫy những cánh tay như vừa rồi.- đó.......đó......đó là gì vậy??- ái chà chà!

Người quỷ hợp nhất à???- là sao ạ??- nói vui thôi , cô bé đó bán linh hồn cho quỷ rồi.Ting....Cô vừa nói dứt câu , một dòng tin nhắn gửi đến , lúc này Hắc Bạch Vô Thường , cũng đã vào thế chiến đấu , từ tay cả hai triệu ra một xích một lệnh bài , lệnh bài liền hóa thành một thanh kiếm , một dòng ma pháp hiện ra dưới chân cô , một lá chắn hình thành , nó được tạo ra với một mục đích , là bảo vệ cho cô và linh hồn nữ sinh kia , cả hai liền bay lên cao , lao vào chiến đầu với những cánh tay đen gớm giếc kia , cô bên dưới ung dung đứng đó , ngón tray nhỏ nhắn trắng non , đang rất thản nhiên lướt từng dòng tin nhắn , rồi đưa mắt lên trận chiến đang diễn ra trên sân thượng , từng đợt sáng từ ma pháp lóe lên , cô đưa tay lên miệng rồi hét lớn.- DIỆT QUỶ KHÔNG ĐƯỢC GIẾT NGƯỜI!!!!- đùa nhau à??Bạch Vô Thương lầm bầm , tay cầm xích chói chặt cô nữ sinh kia , chân mày hơi nhíu lại khi nghe cô nói , Hắc Vô Thường cũng rơi vào thế khó sử , cả hai dần bị ép đến bên bờ vực.- người đùa không vui đâu , thưa công chúa!!- tuổi thọ cô ấy chưa tận , hai người nghĩ cách đi!!!- chậc!Nghe vậy cả hai người họ đón được , thông tin của nữ sinh này đã đến .

Đúng hoàn toàn với những gì cả hai đoán , dòng tin vừa rồi gửi đến điện thoại cô , là tất cả thông tin của nữ sinh trên sân thượng , Hắc Bạch Vô Thường giờ đây ngoài tránh né và bất giữ , chẳng làm được gì hơn , nếu không giết cô gái đó cũng đồng nghĩa buông tha cho con quỷ , còn diệt quỷ mà không giết người , thì chắc là bằng niềm tin và cuộc sống .- công chúa!!

Thế có khó quá không??- khó cũng phải chịu , vai trò của ta là thế không thể làm gì hơn , giết người còn dương thọ thì ta sẽ phải bị sét đánh 3 đạo trừng phạt.- đáng sợ quá!!!!Linh hồn nữ sinh run rẩy khi nghe cô nói đến cách phạt , cô lại chỉ cười một cái xem như không có gì , trong mơ hồ oan hồn nữ sinh , cảm giác vừa nhìn thấy biểu cảm gì đó ở cô .

Ánh mắt của cô thì hướng phía bên trên , từng đạo sáng bên trên cứ liên tục lóe lên , rồi từ trên cao một bàn tay đen to lớn đấm xuống nơi cô đang đứng , may mắn thay nhờ vào lá chắn , nên không bị chút tổn thương gì , nhưng linh hồn nữ sinh đã sợ đến mức , co người lại ngồi thụp xuống , hai tay bịt lấy tai khuôn mặt đầy khó chịu.- tiếng khóc oan hồn sao??Cô biết thứ linh hồn nữ sinh kia sợ là gì thứ gì , không phải bị dọa đến sợ , mà là do âm thanh chỉ có ma quỷ , hồn ma mới nghe được , nó vô cùng nhức nhói tai , gây ra một cơn khó chịu cùng cực , nhất là với linh hồn mỏng manh như nữ sinh này .

Bất giác cô nhớ đến , cái đêm mà linh hồn bên cạnh cô , chạy đến tận nơi của cô và quỳ xuống van xin , dùng hết mọi can đảm , dù là vẫn rất rung sợ , nhưng vẫn cương quyết xong vào , dập đầu kêu oan với cô .[2 tuần trước]Đêm hôm ấy trong căn phòng rộng lớn của mình , một luồng sáng thoáng lên liền tắt lịm , Hắc Vô Thường tay cầm một trồng sách đến , cậu ta vẫn luôn cái biểu cảm tươi cười của mình , đặt số sách xuống bên cạnh cô.- chào buổi tối công chúa!!- chào buổi tối Tiểu Bạch!

Tiếc quá mấy nay ta bận học nên đọc chưa xong , chưa giao ngươi đem về được.- công chúa cứ từ từ sách còn nhiều.- Tiểu Bạch tốt thật.Cô mĩm cười với hắn và khen , hắn lại cứ bình thản ngồi bên cạnh cô , sách mà cô đọc thuộc về Âm Ti , nào là tài liệu các loại ma quỷ , yêu quái , thần thú cổ xửa , đến linh thú , yêu thú , hung thú , có cả thần thánh phương xa , đôi lúc lại là các đủ loại thuật pháp , ma pháp cơ bản đến năng cao , cô đọc gần như đã 1/2 số sách bên dưới rồi .

Người thì thả hồn vào sách , cùng sự thích thú và tò mò , người lại đưa ánh mắt về phía bóng tối xa xăm , thăm thú thế gian bằng con mắt đặc biệt của mình , bất giác tiếng chuông gió trước ban công rung lên , kéo cả hai về thực tại , nhìn lên chiếc chuông gió hình bông tuyết , họ lại nhìn nhau hơi nghi hoặc , Hắc Vô Thường đứng dậy đưa tay chạm vào chuông gió , tiếng chuông gió cũng chịu dừng lại , nơi ban công hiện ra một linh hồn , linh hồn ấy mặc đồng phục học sinh , quỳ trước cửa đầu cúi ngập xát sàn nhà , tóc bê bếch máu nhìn không kỹ , sẽ không nhìn ra được màu nâu của tóc .- người đến là kẻ nào ??- tôi tên Trương Như Linh , 16 tuổi , học ở trường Lam Tước , tôi chết rất oan ức muốn tìm công chúa lưỡng giới tên Nhược Âm kêu oan.- ngươi chết thế nào lại oan ??- tôi muốn gặp công chúa!!!Như Linh khai báo đầy đủ , khi được Hắc Vô Thương hỏi , nhưng lại chẳng trả lời lý do mình chết , chỉ mong muốn được gặp công chúa lưỡng giới , Nhược Âm nhìn Hắc Vô Thường gật đầu.- ta ở đây.Nghe tiếng cô , Như Linh ngẩng đầu lên nhìn , khi vừa chạm mắt Nhược Âm , cô như có một tia sét lướt qua , quên luôn lễ nghĩa , lướt nhanh hơn cả gió đến bên cạnh cô , Như Linh ôm lấy Nhược Âm dáng vẻ vô cùng thích.- ngươi làm gì với công chúa vậy??Hắc Vô Thường đi đến , hung hăng túm lấy cổ áo Như Linh kéo lại , cô ấy mới biết mình vừa bất kính với người đại diện , liền lo sợ cúi ngầm xuống.- không sao , cô làm sao lại hành động vậy??Nhược Âm mĩm cười nhìn Hắc Vô Thường , cậu thì lại trưng ra bộ dạng đề phòng , đúng hơn thì đang không vui , vì cái hành động vừa rồi của Như Linh , cô lại nhìn sang Như Linh nhẹ giọng hỏi , cô ấy ngẩng đầu nhìn lên cô , khuôn mặt trắng bệch ấy như đang có vết hồng.- khi còn sống , tui rất thích gì đó dễ thương.Như Linh rất rạng rỡ trả lời , thật sự khi vừa nhìn thấy Nhược Âm , cô như được nhìn thấy một tuyệt tác chế tạo búp bê , vừa xinh đẹp vừa dễ thương , còn mặc bộ váy lolita màu trắng hồng không còn là danh hiệu , hay cách gọi đặt cho người đại diện , chính xác cô là một nàng công chúa giữa đời thật này .- được rồi , vậy có thể nói cho ta biết , sao ngươi lại chết.Nghe câu hỏi của Nhược Âm , Như Linh rơi vào buồn bã có phần oan ức , nước mắt thì cứ lặng lẽ rơi trên khuôn mặt ấy , mãi lúc lâu sau đó , cô mới có thể từ từ kể lại chuyện hôm nay .

Hôm nay Như Linh vẫn như mọi khi đi học rất bình thường , vô lớp cũng không có sự kiện gì đáng sợ xảy ra , nhưng khi ra về người luôn tỉ mỉ , cẩn thận như cô , hôm nay thế mà để quên quyển bài tập quan trọng , vốn là người nhút nhát , Như Linh cũng sẽ không dám quay lại tìm , vậy mà tối nay cô đã quay lại đó tìm quyển bài tập , cô như bị ai đó xui khiến , rồi dần đi lên sân thượng , không do dự cô đã nhảy xuống , và trở thành một linh hồn như thế này đây.

Như Linh càng kể càng khóc rất thương tâm , cũng phải thôi một người còn trẻ , ước mơ còn nhiều , bạn bè và người thân vẫn còn ở đó , mà giờ đây cô đã trở thành cái xác lạnh tạnh , linh hồn thì vất vưởng không thể siêu thoát .- nín đi , chuyện ta cũng hiểu rồi , ta sẽ điều tra xem là kẻ nào quấy phá.- cảm ơn công chúa.Như Linh quỳ xuống cúi ngập đầu cảm ơn , Nhược Âm đi tới đỡ cô ấy đứng dậy , Hắc Vô Thường thì lấy một chiếc khăn tay , đi lại chỗ Nhược Âm lau đi vết máu trên người.- ủa sao ta dính máu vậy nè??- là cô ta ôm người.- sao dính được hay vậy??- vì người chạm được linh hồn.- ohhh.Tới tận lúc này Nhược Âm mới nhận ra , mình có thể chạm vào linh hồn , thì khi linh hồn dính máu chạm vào cô , cô cũng sẽ dính phải , Nhược Âm cười "hề hề" với Hắc Vô Thường , anh ta chỉ biết thở dài bắt lực , sau đó Nhược Âm sắp xếp cho Như Linh tạm ở lại nhà mình , Hắc Vô Thương được giao nhiệm vụ đi xem xét , mà hình như đi một mình không vui , cậu đã chạy đi lôi theo Bạch Vô Thường , kết quả họ cả đêm lang thang tìm manh mối , Nhược Âm vì sáng còn phải đi học , nên cô đã ngủ từ sớm rồi.
 
Âm Dương Lưỡng Giới
Chương 2 : Quỷ Kí Sinh


Rất nhiều ngày sau đó , Nhược Âm luôn nhận về báo cáo , về số lượng học sinh tự tử , nó đã ngày một lúc nhiều hơn , nếu trước kia một tuần một người tự sát , thì sau đó chuyển thành một tuần hai người , về dần thành ba ngày một người , gần đây nhất , khi Như Linh đến chỗ Nhược Âm kêu oan , đã tăng lên mỗi ngày một người , hoặc hai ngày một người , sự tăng lên làm cho Nhược Âm có dự cảm , kẻ này đang muốn lớn mạnh nhanh chóng , để có thể đối đầu với cô vậy.- công chúa!?- sao thế Tiểu Hắc!??- cô suy nghĩ gì mà đâm chiu vậy??Ngồi trên phần sân thượng của ngôi nhà , Nhược Âm luôn đưa ánh nhìn rất xa , nét mặt rơi vào trầm tư , Hắc Vô Thường ngồi bên cạnh , cũng không đoán được cô suy nghĩ gì.- Tiểu Hắc !!- vâng!??- ngươi có cảm thấy......kẻ này đang chờ đợi chúng ta không??- tôi chưa hiểu lắm!??Nhược Âm khẽ nhìn lên bầu trời hoàng hôn , ánh nắng chiều tà hôm nay , sao có vẻ không đẹp và ấm áp , như những ngày qua nữa , cô nhìn sang Hắc Vô Thường thở dài.- từ khi Như Linh đến đây , kẻ đó đang tăng tốc độ giết người.- tôi và tên mặt trắng cũng nghĩ vậy , nhưng rà mãi không ra kẻ đó.- tối nay hai người đi một chuyến đi.- đi đâu??Nhược Âm nhìn Hắc Vô Thường , nụ cười đã tươi tắn , lại mang rõ hàm ý sâu xa , cậu nhìn cô ngờ vực , cô lại vương vai một cách thoải mái , đặt một chồng sách vào tay cậu , cười nói.- nhờ ngươi nha Tiểu Hắc.- vâng!

Thưa công chúa.Hắc Vô Thương đứng dậy , dưới chân hất lên luồng sáng xám nhạt , rất nhanh đã vụt tắt , mang theo Hắc Vô Thường biến mất , Nhược Âm cũng quay đi chẳng nhìn lại , mặt trời phía sau lưng cô đang chầm chậm lui về chân trời , nhường bầu trời lại cho màng đêm ngự trị.- nhức .......nhức đầu quá.......Tiếng kêu đau đơn của Như Linh kéo Nhược Âm khỏi dòng suy nghĩ , cô đỡ lấy Như Linh đứng vững lại , hướng ánh nhìn lên sân thượng , có lẽ Nhược Âm biết thứ đó , biết rành trong lòng bàn tay.- thì ra là nó đã dụ dỗ những người khác tự sát.- người nói gì vậy???- ta đang nói.........Lại một lần nữa cánh tay đó tấn cống vào lá chắn , thêm một lần lại thêm một lần , cô nhận ra lá chắn đã chịu hết nổi , Nhược Âm liền ôm lấy Như Linh nhảy sang một bên né , lá chắn vỡ vụn Hắc Bạch Vô Thường lòng cũng rối bời , không có lá chắn này , công chúa của họ chỉ có đường chết , nhất là cô ấy chẳng có sức mạnh gì lớn lao , cánh tay đó lần nữa lao đến , cô đẩy mạnh Như Linh ra xa , cuối cùng lại để cho mình bị bắt , cánh tay đó túm lấy Nhược Âm rồi nâng lên cao , ả nữ sinh điên dại cười khì khì nói.- nào đánh đi , đánh ta nữa đi , các ngươi đánh một đòn ta liền bẻ gãy một chi của ả!!- CÔNG CHÚA!!!

- Bạch Vô Thường làm gì đây??- hóa ra con ả này là người đại diện cho âm dương !!

Ả ta đầy đắc ý đi đến bên cạnh cô , nâng khuôn mặt đáng yêu của nàng công chúa lên nhìn , giờ đây Nhược Âm mới có thể nhình rõ cô nữ sinh trước mặt , một mái tóc ngắn màu đỏ rực rỡ , ánh mắt xanh lam đã hóa thành ánh nhìn điên dại , một khuôn mặt đường nét vô cùng tinh xảo , nhưng thứ cô chú ý là sau lưng ả , cô nở nụ cười khiến ả ta bất an mà phát rung.- ngươi cười cái gì??Nhược Âm không trả lời , cô đang nhớ về cách đây vài tiếng trước , cô đã nhờ Tiểu Hắc Tiểu Bạch , về lại trường học của Như Linh , khi họ đến nơi lại trễ một bước , một nữ xinh nằm trên nền sân lạnh , ánh mắt mở to đầy sợ hãi , máu bất đầu loang ra chảy đến chân họ , Hắc Vô thường gọi ra một quyển sổ , rồi dùng một ma thuật trên cơ thể nữ sinh đó , cơ thể cô ta hiện lên một cái tên , Hắc Vô Thường tra một tí khẽ nhìn sang Bạch Vô Thường , cậu lắc lắc đầu , Hắc Vô Thương hơi nhíu mày lại , họ nhìn lên trên sân thượng , một hình ảnh mờ mờ , thấp thoáng trong bóng tối , có những thứ gì đó sau lưng que vẫy.- ngươi ở đây canh , ta về báo với công chúa!- đi đi , ở đây có ta canh chừng rồi.Bạch Vô Thường bay lên , rồi biến mất nhanh chóng , Hắc Vô Thường ở đây , tay khẽ nâng lên tạo ra một lệnh chú , với những thuật ngữ cổ đại xa xưa , gọi một toáng quỷ lên , cho chúng mang xác nữ sinh vừa chết kia đi , còn rất kỹ lưỡng lau dọn phần máu .Nhược Âm nhìn lại nữ sinh trước mặt , ánh mắt mang rõ sự chán ghét , cùng khinh thường hiện rõ qua nụ cười , cô khẽ nhẹ nhàng buông câu nói.- tưởng là một cuộc giao dịch linh hồn , hóa ra là hợp đồng kí sinh.Hắc Bạch Vô Thường quay sang nhìn nhau , lại nhìn về phía ả ta , còn ả ta như bị nói trúng tim đen , liền điên dại xiết chặt cô hơn , thế nhưng ả đã quá xem thường người đại diện âm dương rồi , cô chẳng hét lên một câu nào mà cắn răng chịu đựng , Hắc Vô Thường nhìn không nổi nữa lao đến , chém đứt cánh tay đang giữ chặt Nhược Âm , vì quá đau đớn , trước khi cánh tay đứt lìa ả đã ném Nhược Âm ra ngoài , Bạch Vô Thường liền buông xích lao ra , đở lấy cô rồi đáp xuống một góc , hắn quỳ một chân nhìn cô khắp người lo lắng hỏi.- người không sao chứ???- ta không sao , quan trọng là chuyện trước mắt.- người nói kí sinh là sao???- quỷ kí sinh , một loại không có hình thù nhất định , như một cục bột biết đi , loại này tích oán niệm chết oan không được chôn cất tử tế mà thành , hắn sẽ tìm đến những kẻ chứa đựng hận thù , oán hận trong lòng mà kí kết để kí sinh , bù lại hắn sẽ giết kẻ mà người hắn kí sinh muốn giết.- có cách nào không công chúa??- một là giết cả người lẫn quỷ , 2 là tách ra !

Nhưng muốn tách ra thì đó là một chuyện không dễ.Đây rõ ràng là đề án khó , Hắc Vô Thường nghe một hơi đã muốn rối não , Bạch Vô Thường thì rơi hẳn vào trầm tư suy nghĩ , giờ đây Hắc Vô Thường một mình giao chiến , thứ gớm giếc đó cứ liên tục cố bắt lấy anh ta , Bạch Vô Thường mắt vẫn quan sát , trong đầu thì dựng lên hàng tá cách để tách ra.- ngươi có đem theo kéo cắt bỏ trí nhớ không??- người định làm gì??- ngươi và Tiểu Hắc chỉ cần khiến cô ấy đứng yên vài giây thôi.Bạch Vô Thường hơi lưỡng lự , rồi cũng triệu hồi ra , đó là một cây kéo màu trắng , có gắn vài viên đá xanh đỏ nơi tay cầm , cô cầm lấy cây kéo , Bạch Vô Thường liền lao vào hỗ trở Hắc Vô Thường , cô thì cứ âm thầm tiến đến bên cạnh nữ sinh kia , một tay đặt lên mắt trái mình , đến khi Hắc Bạch Vô Thường khống chế được ả ta , Nhược Âm thả tay ra khỏi mắt trái , một ánh sáng phát ra từ con mắt ấy mọi thứ như chậm lại , một sợi chỉ bạc hiện ra trước mắt , cô đưa kéo đến và cắt bỏ , mọi thứ trở lại bình thường cô nữ sinh kia cũng hét lên thống khổ , rồi gục xuống hoàn toàn , từ bên trong cơ thể một thứ màu đen bay ra , Hắc Vô Thường vô tư biến lệnh bài thành một cái vợt rồi bắt lấy thứ đó , nhưng họ vẫn nhìn sang cô đầy khó hiểu.- quên đi tất cả cũng như quên đi hận thù , quên đi kí kết , hắn sẽ không còn nơi nương tựa.Nhược Âm thở dài nhìn nữ sinh trước mắt , nếu không nhờ thông tin đến cô cũng không biết , cô gái đáng thương trước mắt từng trải qua chuyện gì , bị bạo lực học đường , bị người thầy mình kính trọng quấy rối , bị bọn học sinh nam theo nhăm nhe , còn bị nữ sinh chỉ chỏ vào vòng một khủng , rồi văn lên những lời kinh tởm , chịu đựng bao nhiêu đó , mấy ai mà không tìm đến con đường này , vuốt lấy mái tóc của cô ấy , Nhược Âm thở dài , giờ đây nghĩ lại những kẻ chết đều là từng bắt nạt cô gái này , có nhân quả báo ứng , tiếc là đến quá trễ , trễ đến mức cô gái này đã tự tạo ra báo ứng , để rồi phải mang cái tội khó dung tha .

Bạch Vô Thường luôn im lặng đột nhiên hỏi.- sao cô biết??- đoán thôi.- lỡ thất bại??- thì nghĩ cách khác.- công chúa!!!!!!Hắc Vô Thường la ầm lên , cô chỉ biết cười xòa một cái , tuy là hơi liều lĩnh , thế lại là một giải pháp ngoài sức tưởng tượng , Như Linh cũng xuất hiện bên cạnh , cô kính cẩn quỳ xuống dập đầu xuống đất trước mặt Nhược Âm- cảm ơn công chúa , nhờ có người nổi oan ức này đã được loại bỏ - ở đời sau hãy sống thật tốt , đừng hèn nhát rồi mặc cho tội lỗi xảy ra.- vâng !

Tôi sẽ nghi nhớ thưa công chúa.Như Linh không phải là người xấu , chỉ là cô ấy quá hèn nhát , cuối cùng đã chọn im lặng rồi lướt qua , bỏ ngoài tai một lời cầu cứu đáng thương , nhắm mặt như không biết gì , mặc cho những kẻ khốn nạn ấy , dày vò một cô gái nhỏ bé yếu mềm , để cho cô đi đến con đường như thế này.- được rồi , ngươi theo Tiểu Hắc về Âm Phủ đi.- vâng!

Nhưng mà.....Khi cô vừa định quay đi cùng Hắc Vô thường , liền đột ngột quay lại nhìn Nhược Âm , lòng muốn hỏi gì đó , mà miệng lại chẳng nói lên câu.- chuyện gì sao??- người giải thích tôi nghe , vì sao tôi lại tự tử mà khi mình không mong muốn??- ngươi biết mỗi hồn ma khi chết đi sẽ có năng lực riêng , có lẽ con quỷ đó có một linh hồn , có năng lực thôi miên , như là sự dụ dỗ , khiến ngươi tự mình dâng mình cho cái chết.- vậy còn tiếng tôi nghe được lại còn khiến tôi đau đầu??- là do tiếng khóc của các oan hồn bị ăn , vừa bi thảm cũng rất đau đầu.- nghĩ lại tôi đáng lẽ nên bảo vệ cô ấy.- số ngươi nói gì cũng đã tận , không chết trong tay cô ta , ngươi cũng sẽ chết cách khác .- cảm ơn công chúa đã giải đáp.Như Linh cúi người hành lễ , cô lúc này mới thanh thản bước theo Hắc Vô Thường , nhưng cô không biết ở phía sau Nhược Âm thở một hơi dài tiếc thương.- phải chi cô khác biệt , biết phân rõ đúng sai , đừng đi theo số đông , cũng đừng vì một chút uy hiếp mà im lặng , tương lai cô rất sáng.- cô nói cô ấy sao??- nhân quả báo ứng cả thôi , cô ấy trả bằng mạng sống rồi , đừng để thêm đau lòng.Bạch Vô Thường hiểu ý của cô , Như Linh có một tương lai rất sáng lạng , một cuộc đời thành công , một hạnh phúc trọn vẹn , nhưng buộc phải dừng lại ở đây , vì thế Nhược Âm đã nói dối , cô ấy số chưa tận , nhưng cứ lưu luyến nhân gian , cô ấy sẽ sớm bị thế giới này bào mòn linh hồn , bởi cô ấy chỉ là một linh hồn mỏng manh yếu ớt.- để tôi đưa người về.- cảm ơn Tiểu Bạch.Nhược Âm mĩm cười với Bạch Vô Thường , nụ cười ấy cũng có chút buồn , nhìn xuống cô gái đang nằm đây , cô thật sự tiếc cho số phận , cũng hận lòng người hiểm độc , Bạch Vô Thường bế cô lên bằng một tay , để cô ôm lấy mình , gác đầu lên vai hắn.- trời gần sáng rồi , người lại nghỉ học sao??- có lẽ thế.Cô nói trong cơn buồn ngủ , đầu gác lên vai hắn , cứ thế hắn bế cô mà bay lên , hướng về biệt thự của cô mà đi .--------------------------------------------------------------Tên tôi là Nhược Âm , thật ra là cái tên này , chính là sau khi chết đi sống lại tôi mới có , tôi là người được chọn , đúng thế là người được chọn , đại diện cho hai cõi âm dương .

Tôi vẫn nhớ rất rõ vào một năm trước , tôi trên đường đi đến trường , bị một một chiếc xe tải mất kiểm soát đâm phải , xung quanh tôi có tiếng người rất náo nhiệt , tôi dần mất đi ý thức , cho đến khi ai đó gọi tên tôi , tôi bừng tĩnh lại đã thấy mình trở thành một linh hồn , và như thế tôi chết ở tuổi 15 , nhưng khi một lần nữa có người gọi tên tôi , tôi quay đầu thì thấy hai người một trắng một đen , là Hắc Bạch Vô Thường , tuy có chút khác với sách vở mêu tả , nhưng tôi cũng tin , bởi vì làm gì có ai , lại thấy được linh hồn cả đôi như thế , nhưng tôi chú ý nhất chính là cô gái đi bên cạnh họ , và họ giới thiệu rằng đó là Phán Quan , tôi coi như sock tập 2 , và rồi tôi gặp họ như thế , được họ đưa đến âm phủ , diện kiến Diêm Vương , người cai trị nơi đó , họ bắt đầu công cuộc giải thích , và nói tôi nghe về sứ mệnh mà mình mang , về việc mình cần làm , có chút đau đầu nhưng tôi vẫn tiếp thu tốt , sau đó tôi ở lại đó 3 tháng học tập , và tìm ra sức mạnh của tôi , nhưng tiếc thay , tôi lại chính là đại diện thảm hại nhất , khi chỉ mang một con mắt , có nhìn được sợi chỉ vận mệnh của con người , ai cũng đều lo ngại tôi đảm nhiệm được không , nhưng rồi Diêm Vương đã ra lệnh , cho Hắc Bạch Vô Thường giúp đỡ tôi , sau khi ở lại 3 tháng ở Âm Phủ , số sách tôi đọc vẫn chưa hết , tôi đành nhờ Hắc Bạch Vô thường , thường lui tới đem sách cho tôi đọc , khi trở về dương gian tôi mới biết , mình đã được điều trị 3 năm qua , gia đình thật sự của tôi đã bỏ rơi tôi , họ xem tiền như mạng mà , tôi đã lường trước rồi , sau đó tôi có hỏi , thì biết Diêm Vương có cả sản nghiệp ở dương gian , và ông đã giúp tôi thay tên , đến một bệnh viện tốt nhất điều trị , và khi tĩnh lại tôi có cả một cân biệt thự ở , sống cuộc sống một đại tiểu thư , người hầu lại là ma và yêu tinh , như thế quá tốt với đứa sống cơ cực như tôi .

Và rồi một năm đi qua , sau khi tĩnh lại tôi quen dần với trách nhiệm mình mang , tôi cũng đi học theo đó cũng làm đúng bổn phận của mình , dần thân quen tôi gọi Hắc Bạch Vô Thường là tiểu Hắc và tiểu Bạch , họ ban đầu không vui vẻ gì , về sau cũng quen với cái tên đó.
 
Âm Dương Lưỡng Giới
Chương 3 : Bông Hoa Nơi Góc Khuất


Ngoài ngoại ô thành phố , trên con đường mòn dẫn lối vào khu rừng , một nhóm người trẻ tuổi , với những chiếc balo lớn trên vai , họ vừa đi vừa cười nói rất rom rã , nhóm người đó gồm có 2 nữ 3 nam , bước chân chậm rãi như đang tham quan thám hiểm , ánh mắt tỉ mỉ thích thú ngắm nhìn thiên nhiên , các chàng trai trong nhóm vô cùng ân cần coi sóc các cô gái , họ đi vài bước lại nhìn xem các cô có lạc không , nhìn tình cảm thân thiết mấy ai không biết , sẽ nghĩ đây chắc chắn là một nhóm chơi thân lâu năm.- mọi người nhìn này.Đang bước đi bỗng một người dừng lại , chạy đến một thân cây to kêu lên , cô gái ấy ngồi bên gốc cây chỉ vào một loài hoa , người con gái có mái tóc xanh đen ngắn cá tính , cả bộ đồ trên người cô , cũng thể hiện sự cá tính của cô , áo thun cùng quần bò , đôi giày thể thao đều theo một tông màu đen trắng , ánh mắt màu nâu chớp chớp , nhìn bông hoa mình phát hiện.- đó là hoa chuông mà Kiều Vi??Người đứng sau lưng tất thẩy mọi người lên tiếng , là cô gái còn lại trong nhóm , cô gái này có một mái tóc đen nhánh dài , đôi mắt xanh lam như pha lê , tuy là trong rừng , cô lại chọn mặc một bộ váy liền màu xanh lam như màu mắt .- cậu chẳng nhìn kỹ gì cả Nhiên Hà.- hoa chuông có màu này sao???Một chàng trai trong nhóm tò mò hỏi , chàng thiếu niên với mái tóc nâu trà hơi rối , màu mắt giống màu gỗ mun , nhìn dáng vẻ có vẻ là người năng động nhất.- theo khoa học tới giờ thì chưa, còn tương lai biết đâu được.Chàng trai có vẻ ngoài điềm tĩnh , tay nâng kính , ánh mắt màu tím sắc bén , mái tóc tím nhạt hơi dài qua cổ , vừa nhìn liền đoán ra đây là đội trưởng của nhóm.- lúc này ban ngày chắc không có đom đóm đâu nhở??Chàng trai còn lại trong nhóm , lại có dáng vẻ giống ăn chơi hơn là người thích cỏ cây , vẻ ngoài có phần badboy , mái tóc vàng chảy chuốt rất cẩn thận , đôi mắt xanh như đại dương , cậu ta vừa hỏi vừa nhìn sang chàng trai đeo kính , còn bông hoa với màu sắc khiến cho cả nhóm dừng chân , cùng nhau thảo luận , bông hoa ấy như những chiếc chuông nhỏ xinh , chúng mang một màu đen trong suốt , bên trong như chứa một chiếc đèn nhỏ phát sáng.- Tùng Lâm đưa tôi xẻng nhỏ.- à được.Chàng trai có mái tóc nâu , tên Tùng Lâm liền vội vàng bỏ balo xuống , cậu lục tìm trong balo một chút , rồi lấy ra một chiếc xẻng nhỏ cầm tay , Kiều Vi nhận lấy xẻng , cô cẩn thận từng chút , đào đất xung quang cây hoa ấy , rồi chậm rãi tách cây hoa ấy khỏi đất , Tùng Lâm lấy một lọ thủy tinh không quá cao đưa cho cô , Kiều Vi vẫn rất chậm rãi đặt cây đó vào lọ , cô lại đào thêm ít đất , cùng phần đất bị đào lên lúc nãy , cô cho hết vào lọ để tránh cây chết.- đem về coi thử đây là loài cây gì.- coi như đây cũng là một phát hiện đáng giá nhỉ?

Nhóm trưởng??Tùng Lâm giơ chiếc lọ trong tay lên cho mọi người xem , chàng trai đeo kính cũng gật nhẹ cái rồi quay đi , cứ như thế họ lại tiếp tục chuyến đi của mình , buổi trưa họ dành thời gian nghỉ ngơi , ăn trưa , trôi qua thêm một canh giờ nghỉ ngơi họ lại tiếp tục xuất phát , khu rừng này càng đi , bên trong càng thêm sinh động , chim ca hót líu lo , các loài vật leo chèo giỏi liên tục hoạt động , chốc lát chúng vượt ngang qua mặt , những tán cây to vương ra như tạo bóng mát , từng tia nắng đang xen qua khe lá , tạo ra một ánh sáng không quá gắt gao , nhưng khi trời về đêm cánh rừng đột nhiên lạnh hơn hẳn , tuy không quá tối tăm , khi có đóm lửa đang cháy bập bùng , xung quanh gần nơi họ cấm trại có rất nhiều đom đóm , nhưng cái lạnh thì vẫn là cái gì đó ngoài tưởng tượng , mỗi người phải chùm chăn mới đở hơn .

Cũng vào đêm đó khi tất cả đã ngủ say , chỉ còn vài tiếng kêu của loài cú đêm , khi cả nhóm chìm vào giấc say nòng , nơi bên ngoài túp lều của họ , một ánh mắt sáng lên trong màng đêm , một tiếng gầm hung tợn của cọp , một thân ảnh to lớn lao đến túp liều ấy , trong màng đêm lạng giá ấy , những tiếng kêu thất thanh thấu tận trời xanh , và một mùi máu tanh lang ra khắp khu rừng , lát sau mọi thứ chỉ còn là sự đổ nát , và một màng đêm tĩnh mịch đến rùng rợn.(Học Viện Kỳ Tài)- Tiểu Âm đi với tớ đi mà!!!- không !

Tôi lười lắm.- đi mà Tiểu Âm.- không là không.- lần này thôi , thêm lần này nữa thôi.- có quỷ mới tin cậu, tự đi mình đi.- Tiểu Âm đi đi mà!!!!Nhược Âm bất cần nằm gục trên bàn , cánh tay bé nhỏ của cô cứ bị cô bạn thân của mình kéo , người con gái với thân hình phụ huynh khuôn mặt học sinh , đôi mắt đỏ to tròn xinh xinh , mái tóc đen dài được cột cao , khuôn mặt dễ thương xinh xắn , nhưng lại sở hữu chiều cao cùng body rất chi và này nọ , chính xác thì Nhược Âm tầm chỉ đứng tới vai cô , vòng một thì quá cỡ nhìn hơi nặng nề .- cậu lì thật đấy Sơ Hòa.Nhược Âm bật dậy nhìn Sơ Hòa có phần nổi giận , thế mà cô ấy lại giương đôi mắt cún con đáng thương nhìn cô , Nhược Âm đập tay lên trán đầy bất lực.- lần cuối cùng , không thêm một lần nào nữa hết nhá!!!Sơ Hòa ngoan ngoãn gật gật , Nhược Âm cho hết tất cả sách vở vào trong cặp rồi đeo vào , cô nắm lấy tay Sơ Hòa kéo đi , một người trong lớp nhìn thấy hỏi theo.- hai người lại cúp tiết à??- không , cúp học hết bửa nay.- lại nữa rồi.Nhược Âm đanh giọng trả lời lại , cả lớp có phần rén , đến khi cô đi khuất họ thở dài đồng thanh , giống như thể chuyện hôm nay , đã là chuyện thường xuyên xảy ra vậy.Cùng lúc đó trên hành lang , một nữ sinh đang đi về hướng phòng vệ sinh , cô liếc mắt vô tình bắt lấy hình ảnh một bông hoa chuông trong góc , bông hoa trắng với hình những chiếc chuông nhỏ , cô gái đó chạy đến đưa tay chạm nhẹ , đột nhiên bông hoa ấy như đang ngẩng lên nhìn , còn kèm theo một âm thanh có chút ghê gợn "không phải người này" rồi biến mất , để lại đó là một nữ sinh sợ hãi và hét toáng lên .

Dừng lại trước một tiệm bán các loại thực vật , Sơ Hòa như vớ được vàng liền rất vui vẻ tung tăng đi vào trong , nhìn cô vừa đi vừa lựa chọn như nhà mình , Nhược Âm đi theo sau bộ dáng hiện rõ sự buồn chán.- Tiểu Âm nhìn này , hoa này nhìn lạ lạ dễ thương.- đây là hoa.......- đây hoa Chuông , tượng trưng cho sự hạnh phúc và may mắn , tên khác còn gọi là Linh Lan.Sơ Hòa chụp lấy một chậu hoa , quay sang đưa ra trước mặt Nhược Âm , cô vừa mở khuôn miệng nhỏ nhắn xinh xắn của mình để nói , thì từ phía sau một chàng trai với mái tóc tím dài , khuôn mặt điển trai đeo kính , nụ cười dịu dàng , khiến Sơ Hòa nhìn đến không chớp mắt.- tên khác có vẻ đẹp hơn .- nhưng tên gọi hoa Chuông vẫn thân thiết hơn.- anh là chủ ở đây sao??

Sao em chưa thấy anh bao giờ??- không , mẹ anh là chủ ở đây.Nhược Âm nhún vai trước câu trả lời của anh ta , Sơ Hòa lấy lại tĩnh táo liền đi tới nhìn anh ta hỏi , anh ta vẫn giữ nụ cười hiền hòa trên môi , Sơ Hòa thì cứ như cô ngốc , ngất ngư trước vẻ đẹp của anh ta.- vậy anh là cậu chủ nhỏ rồi , anh biết cách chăm sóc loài hoa này đúng không???- biết , anh ở đây có cuốn sách ghi chú cách chăm sóc hoa Chuông , em cứ đem về đọc có gì khó hiểu quá , đến đây hỏi anh.- vâng em cảm ơn anh , em tên Hạ Sơ Hòa.- anh tên Bách Thành Lý.Nói qua lại đôi câu , Sơ Hòa liền giới thiệu tên mình , anh ta cũng giới thiệu đáp lễ , anh ta đưa cô một quyển sách , Sơ Hòa cười tươi nhận sách , cô đây chính là rơi vô tiếng sét ái tình , quên luôn Nhược Âm đang bên cạnh chịu trận , nhìn cái khung cảnh vui tươi màu hường này.- anh cho em lấy chậu hoa này nha , anh tính tiền giúp em.- được , em đi theo anh.Sơ Hòa như bị ăn phải bùa , rất ngoan ngoãn đi theo sau , họ vừa tính tiền vừa nói chuyện rất rom rã , Nhược Âm đành đi ra trước cửa hàng đứng đợi , một lúc sau đó Sơ Hòa cũng đi ra , nhìn tâm trạng là biết cực kì vui rồi.- đi , hôm nay tớ vui dẫn cậu đi ăn kem.- nhìn là biết mà.Nhược Âm thờ ơ nói , Sơ Hòa cứ tung tăng bước đi , nhưng Nhược Âm lại cảm giác luồng sát khí sau lưng , cô quay lại thì vẫn là Thành Lý với nụ cười dịu dàng , ở đó nhìn theo , Nhược Âm hơi đanh mặt lại rồi cũng quay đi , nhưng khi cô vừa đi đến bên Sơ Hòa , ánh mắt của anh ta nhìn theo họ bằng một sự sắc lạnh.

Ngồi trong quán kem với tâm trạng trên mây , Sơ Hòa luyên thuyên về người con trai mới quen , ánh mắt mơ mộng , cùng những suy nghĩ xa vời , Nhược Âm càng nghe càng không vui , nhét hẳn muỗng kem vô miệng Sơ Hòa , cô ấy liền nhìn Nhược Âm giận dỗi , cô chẳng quan tâm làm gì , chỉ muốn yên tĩnh ăn kem .

Nói gì thì Nhược Âm thái độ là vậy , lại rất yêu thích cô bạn này , cô vẫn nhớ lúc tĩnh lại cô phải bỏ ra 1 tháng tập đi lại , 6 tháng làm quen với chức vụ mình mang , 2 tháng sau đó cô mới có giấy tờ mới , thân phận mới để đi học , đều làm cô ngỡ ngàng ở đây , theo giấy tờ mới cô lúc này cũng chỉ mới 15 tuổi , vài tháng nữa mới bước sáng tuổi 16 , khi vào học trường mới , chỉ có Sơ Hòa lẻo đẻo theo làm bạn , cũng chỉ có cô ấy không sợ cái tính giang hồ của cô , kết quả giờ đây , cô có một chiếc đuôi lẻo đẻo theo sau , làm phiền và gây rối.- ahh......chết rồi!!!- cậu đã chết đâu mà kêu lên.- không phải ý tớ là chuyện khác.Đang rơi vào vòng suy nghĩ , cô bị Sơ Hòa hét lên làm cho giật cả mình , Nhược Âm nhìn cô bạn trước mặt đầy bất mãn , nhưng Sơ Hòa tự nhiên từ vui tươi sang hoảng hốt , rồi giờ thì ngồi đó ủ rũ , Nhược Âm nhìn mà nở nụ cười cùng dòng suy nghĩ "đa dạng thật".- chuyện gì nói luôn.- cái hoa Chuông này.......cái bông hoa này.......- làm sao???- có một tin đồn về loài hoa này.- tin đồn??- đúng vậy!!Thông qua lời kể của Sơ Hòa , gần đây có một số chuyện xảy ra kì lạ trong trường , từ 3 tuần trước trong trường đột nhiên xuất hiện hoa Chuông trên hành lang , luôn là trong góc khuất ít ai để ý đến , có khi lại mọc trên tường , thường những người nhìn thấy , đều chịu một cảnh ngộ , là bị một bàn tay máu nắm vào chân , hoặc lâu lâu có người bảo là thấy khuôn mặt máu , có khi là một giọng nữ đòi trả mạng , dần dần hình thành một câu chuyện ma rùng rợn , một lời đồn truyền tai nhau giữa các học sinh .- nghe phi lý quá.- thật á , không biết hoa của tớ có ma không.- không có đâu an tâm mà chăm nha.- sao cậu biết??- vậy đem trả.- tớ tin rồi , đừng trả.Nhược Âm quen biết người bạn này chưa đến một năm , thì đã nắm bắt được toàn bộ tâm lý của cô gái này , tính cách yêu thích hoa cỏ , nên nói đến việc trả lại là liền không muốn , chỉ có chuyện hơi lạ , phần lớn hoa cỏ cô mua về chăm hoặc trồng vài tháng liền chết.- nghe gì chưa??- chuyện gì vậy??- vụ án đó được kết thúc là bọn họ bị gấu tấn công.- eo ôi tôi không vô rừng đó đâu.- đáng sợ thiệt.Vừa được ăn kem free , vừa được nghe chuyện , thật có chút lời , thế mà hai nữ sinh ngồi bàn bên , còn khuyến mãi thêm một câu chuyện khác , Nhược Âm hơi nhướn mày nhìn sang bàn bên , Sơ Hòa nhìn cô một lúc khìu nhẹ tay cô.- cậu không biết vụ án họ nói đến đúng không??- um !!- cậu không cập nhật tin tức gì cả.Nhược Âm cười cười cho qua , cô thì biết làm sao hơn khi ngày đi học , tối về đọc sách , lâu lâu lại phải rong rủi điều tra vài chuyện lặt vặt , mà các hồn ma nhờ vã , chiếc điện thoại trong tay cô , chức năng duy nhất cô xài tới giờ , là nghe nhạc khi đọc sách , còn cập nhật tin tức , hay lướt mạng gì đó , chắc là tới nay đã vài tháng chưa dùng đến , còn tính năng lâu lâu dùng một lần , chắc là gọi điện và nhắn tin , tới đó thôi chưa từng xài vô gì thêm nữa.- thôi hôm nay tớ vui , tớ làm người kể chuyện cho cậu.- xin mời.- thật ra từ 3 tuần trước , có một nhóm 5 người nghiên cứu sinh học , họ vào rừng để tìm hiểu , với lại nghe đâu làm tài liệu tốt nghiệp , không may cho họ đi 5 về 1 , mà còn không lành lặn.- bị gấu vồ chết??- đúng vậy , anh chị ấy còn quá trẻ mà đã ra đi , có khi nào tớ một ngày nào đó cũng bị tai nạn chết không??- bớt nói bậy xui xẻo sẽ không tìm đến đâu.- chỉ có Tiểu Âm thương tớ nhất."

Lại 3 tuần sao?"

Một dòng suy nghĩ thoáng qua , linh cảm cho cô biết đây chắc sẽ có liên quan , chuyện trong trường cùng chuyện vụ án này , đồng loạt cùng xảy ra thời gian , Nhược Âm nhìn qua khung kính trong suốt , ánh mắt xa xăm lại mang đầy tâm sự , có lẻ lần này cô cần tìm hiểu một chút xem.- Sơ Hòa!!- sao thế Tiểu Âm??- cậu còn muốn đi đâu không???- chắc là đi dạo một chút , bộ cậu muốn dẫn mình đi đâu hả??- không , tôi có việc cần về , nếu cậu không đi đâu tôi đưa về luôn.- Tiểu Âm đi đi , tớ lát còn phải sang nhà dì nữa.- um!!

Vậy cậu đi cẩn thẩn.- Tiểu Âm cũng về cẩn thận.Nhược Âm và Sơ Hòa cùng nhau tạm biệt , Nhược Âm rời đi trước , cô bắt một chiếc taxi , nhìn thì như bao taxi bình thường khác , khi vừa bước vào xe người tài xế liền cúi người gọi cô.- công chúa!!

- đưa ta về.- vâng!!!Không sai đâu , đây là một chiếc taxi do yêu quái điều khiển , thời thế thay đổi , các loài yêu ma cũng dần hòa nhập theo , chúng sẽ sống dưới dạng con người thông thường , ăn uống và cả đi làm như con người , nhưng khi vào thời điểm nhất định chúng phải lẩn trốn đi , và ở hình dạng của chính mình một thời gian , khi cô bước đi trên đường , tất cả yêu ma nhìn thấy đều nhận ra , họ chỉ là im lặng giả vờ không quen , ánh mắt thì luôn theo giỏi để bảo vệ an toàn cho cô , cũng như vừa rồi , khi cô đứng trước cửa tiệm , liền sẽ có một yêu quái đến đón , với một chiếc taxi bình thường , một hình dạng con người bình dị không nổi bật.- người có tâm sự sao công chúa??- huh??- tôi thấy cô cứ nhìn ra ngoài mà đâm chiu lắm.Từ lúc lên xe , người tài xế luôn nhìn sang cô , khi Nhược Âm ngồi nhìn ra bên ngoài , qua ô cửa kính ánh mắt nhìn vô định , vì thế cậu ta mới lớn gan mà hỏi đến cô , Nhược Âm hơi mĩm cười , một đại diện tiếng tâm không vang xa , không năng lực lại được một chút yêu mến .- ta hỏi ngươi cái này được không??- công chúa cứ hỏi đi!- ngươi biết chuyện một nhóm sinh viên vào rừng bị giết bởi gấu chứ???- vâng tôi có nghe .- ngươi cũng là yêu quái , ngươi biết gì về chuyện đó không?- vâng.Một lúc sau đó , chiếc taxi cũng dừng lại trước cổng một căn biệt thự , bước xuống xe Nhược Âm muốn trả tiền đã bị từ chối , dù cố gắng thuyết phục cũng không được , cô cúi nhẹ đầu cảm ơn , bước đến cửa tay vừa định ấn chuông , cánh cửa sắc nặng nề mở ra , hai hầu gái đã đứng sẵn đợi cô , một người có mái tóc xám tro phủ kính qua mắt , một người có mái tóc xanh đen dài gần chạm đất , đôi mắt màu đen có phần kì dị , cả hai cúi chào cùng câu nói quen thuộc.- mừng công chúa trở về!!.- ta đã nói không cần thiết mà.- chúng tôi cũng nói rồi , không được ạ!!!.Biết là nói không lại , Nhược Âm đành thôi và đưa cặp cho họ , cuộc chiến không hồi kết này đã một năm rồi , người không cầu lễ nghĩa như cô , lại bị những người quy tắc như họ chấn áp hoàn toàn , cô vẫn nhớ khi biết về sức mạnh của mình , cô đã nghĩ đến việc bị cười chê sau lưng , nhưng tất cả đáp lại cô luôn là sự kính nể.- công chúa muốn nghĩ ngơi rồi hãy tắm , hay người tắm luôn ạ.- ta muốn tắm luôn , rồi ăn nhẹ còn có việc phải đi.- người việc gì quan trọng sao??- không giấu gì cả hai , trường ta học có tin đồn ma quái , ta muốn điều tra.......- KHÔNG ĐƯỢC!!!.- Tiêu Nhi !

Tiêu Thi !??Cô vừa bước đi vào nhà vừa nói , thì cả hai đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt hét lớn , Nhược Âm chớp chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn cả hai , cô bình thường cũng hay đi như thế , không hiểu sao lần này cả hai lại có phần hơi kích động.- công chúa thứ lỗi , nhưng tôi không đồng ý đâu.- đúng thế , chúng tôi sống ở giới này đủ lâu , đủ biết nó nguy hiểm cở nào.- hmm.....ta sẽ đi cùng Tiểu Hắc , Tiểu Bạch mà.Cô hầu gái có mái tóc xám tro tên Tiêu Nhi lắc đầu , cùng câu nói mang rõ ý phản đối , Tiêu Thi thì đưa tay lên thành dấu X , cô nhìn cả hai với cặp mắt cún con nói thêm , hai cô lại nhìn nhau rồi thở dài.- Hắc Bạch đại nhân vừa ghé qua vài giờ trước , và có cả lời nhắn cho người .- gì vậy???- họ đi có việc trong hai ngày , công chúa tuyệt đối không được hành động gì nguy hiểm.Nghe câu đầu cô biết là do Tiểu Bạch nói , câu kế chắc chắn là Tiểu Hắc nói vô rồi , cô thở dài một hơi , vừa đi lủi thủi vô nhà đột nhiên , đầu cô nhảy số nhanh chóng , Nhược Âm quay sang nhìn hai cô hầu gái cười cười.- hay ta kêu Thiết Ngạo theo??- cái này......- được mà đúng không??- vâng !

Để tôi đi kêu cậu ta.- tôi đi kêu quỷ nước pha nước tắm cho người.Nhược Âm giương đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn , họ vừa nhìn nhau vừa do dự , rồi cuối cùng họ vẫn gật đầu đồng ý , bởi vì trong ngôi nhà này , Thiết Ngạo là một yêu quái mạnh , nếu không muốn nói là mạnh nhất , Tiêu Thi bay đi một hướng , Tiêu Nhi cũng đi trước để dặn dò , Nhược Âm tung tăng như đứa trẻ đi vào nhà , bỏ lại ánh hoàng hôn đang dần phai nhạt ở sau lưng , chào đón màng đêm đến.
 
Âm Dương Lưỡng Giới
Chương 4 : Hoa Yêu


Đi đến bên một gốc cây cổ thụ lớn , từng chiếc lá trên tán cây như đang phát sáng , những cơn gió thoáng qua đung đưa những chiếc lá , ánh sáng nhẹ nhàng sắp sáng một khu vực , những chiếc lá phát sáng đung đưa theo gió , tạo ra âm vô cùng êm tai dễ chịu , Tiêu Thi đi đến gần người hơi cúi .- Thụ Yêu gia gia- Tiêu Thi sao?

Cháu đến chỗ ta có gì không??Thụ Yêu , một loài yêu sống qua hàng ngàn năm , dù cho biệt thự này có xây đi xây lại bao nhiêu lần , người ma luân thay thì ông ta vẫn luôn ở đây , luôn được giới yêu ma kính trọng , gặp ông cũng phải nể 3 phần mà hành lễ , khi nghe thấy lời chào từ Tiêu Thi , ông rất vui vẻ mà đáp lời , cũng hỏi cô vì sao lại đến chỗ ông.- cháu đến để gọi Thiết Ngạo.- cậu ta đang ngủ ở trên cao , có chuyện gì sao??- Hắc Bạch đại nhân có việc , muốn nhờ Thiết Ngạo hộ tống công chúa đi điều tra số việc.- hmm tiểu công chúa lại bận sao??- vâng.- cháu cứ đi lo cho tiểu công chúa , ta sẽ gọi hắn.- vâng ạ!!.Tiêu Thi chào Thụ Yêu rồi bay đi , khi cô vừa đi khuất từ trên cây , một bóng người nhảy xuống , đôi mắt màu xanh lục khẽ mở ra , người con trai với mái tóc đen , có phần tóc trắng nhỏ , bộ đồ đen toàn thân nhìn rất bí ẩn.- không có hai tên đó mới nhớ đến ta sao??- đại nhân bớt giận , cô ấy cũng đâu biết người lợi hại tới đâu.- ta đi hộ tống cô ấy đây.- đại nhân đi thông thả.Người con trai với tên Thiết Ngạo ung dung bước đi , khung cảnh bình yên của khu vườn trở lại , không gian dành cho các loài yêu tinh , cả tinh linh thiên nhiên vui đùa .

Trong căn phòng quen thuộc , Nhược Âm nằm trên chiếc giường rộng lớn , mái tóc trắng hòa cùng drap giường , xung quanh căn phòng cũng như bao cô gái khác , tủ đồ cùng tủ giày , bàn trang điểm cùng một kệ sách , xung quanh có vài bình hoa vừa phải được trưng rất đẹp , Nhược Âm nằm trên chiếc giường , tay đặt lên trán mắt khép hờ , hôm nay không có gì quá mệt mỏi , chỉ là đi nhiều khiến chân cô có phần đau , cô đang nằm cánh tay cô bị hai bàn tay nhỏ lay , cô mở mắt nhìn qua nơi cánh bị lay.- Đại Mộc???Nhược Âm ngồi dậy nhìn cậu nhóc tầm 9 tuổi , có chút thoáng ngạc nhiên , cậu ta chỉ ra phía ngoài ban công , rồi nắm lấy tay cô kéo đi , tuy không cần phải đi lại bạn công , bởi cửa của cô là cửa kinh trong suốt , từ đây nhìn ra bao quát thì có một chiếc bàn tròn , 4 cái ghế , cùng một cây dù cỡ đại , có như thế cô đi theo ra xem , chiếc bàn được khắc hoa văn rất tỉ mĩ , cả ghế cũng được mài dũa từng góc cạnh , cả ghế và bàn đều là màu trắng , trên bàn còn sẵn một bình hoa nhỏ xinh , hoa cắm trong bình là hoa hồng màu đỏ .- công chúa hài lòng chứ??- các cậu làm ta luôn hài lòng.Nhược Âm cười tươi nói , nhìn sang nhóm người y hệt Đại Mộc đang nhìn cô , họ là yêu quái có khả năng làm mọi thứ từ cây , họ không có tên , trên đầu luôn đội một chiếc mũ đan từ sợi tre , mỗi người sẽ có số hoa khác nhau , đó là để phân biệt Đại Mộc , Nhị Mộc , Tam Mộc , Tứ Mộc , Ngũ Mộc , tất cả mang cùng hình dáng , là môth bé trai mái tóc màu hạt dẻ , màu mắt nâu như màu gỗ , trong khoảng chừng 9 tuổi thôi , nhìn thấy cô được khen họ nắm tay xoay tròn vui mừng- công chúa nước đã chuẩn bị xong.Một cô gái với mái tóc xanh như màu biển cả , đôi mắt xanh làm tựa như pha , dáng vóc chuẩn từng đường nét , mặc bộ đồ này nhìn kỹ hơi hướng cỗ trang , kết hợp hiện đại , thân trên áo tay dài như các bộ cỗ trang hay xem , dưới lại váy hiện đại với hoa văn hình con sóng , phần cổ áo hơi mở rộng lộ ra sự đầy đặn của vòng một.- cảm ơn cô Thanh Di .- người đừng mãi nói chuyện thế.- à chuyển lời tới các tinh linh thiên nhiên ta thích hoa này lắm-VÂNG!!!!Thanh Di cầm theo đồ chuẩn bị cho cô nói , Nhược Âm quay sang nói với người Đại Mộc , họ đồng thanh đáp lớn , cô quay lại chạy theo Thanh Di vào phòng tắm .

Nhược Âm thư giãn ngâm mình trong bồn tắm , Thanh Di thì đang giúp cô gội đầu , từ khi đến đây Nhược Âm nhận ra các loài yêu ma ở đây , hoặc là quỷ họ đều có việc của mình , như Tiêu Nhi và Tiêu Thi thì là hầu gái kiêm quản gia , nhóm người Đại Mộc thì chịu trách nhiệm tu sửa , bảo quản các đồ liên quan về gỗ , lâu lâu họ cũng sẽ làm ra thêm một số món đồ như hôm nay , khu vườn thì có hẳn 5 loài ma chuyên cắt tỉa cây , họ hoài khiến cho cây cối có hình thù sống động , còn đặc biệt tặng cô món quà lớn vào sinh nhật năm trước , đại khái là họ nhờ các tinh linh thiên nhiên , gieo trồng cây mà phát triển nhanh , thành những hàng cây cố định , và rồi họ cắt tỉa cực lực cuối cùng tạo ra tên cô , hay nhất chính là ngày ra ban công là thấy ngay , có một số loài yêu quái chịu trách nhiệm dọn dẹp cho sạch sẽ , đầu bếp của nơi này cũng là một con quỷ cấp A , đầu bếp 5 sao khi còn sống , chuyện nước thì chính là Thanh Di , nhưng cô ấy nay lại kiêm luôn việc giúp Nhược Âm tắm , và người chịu trách nhiệm an ninh ở ngôi biệt thự này , không ai khác chính là Thiết Ngạo , một loài yêu không rõ lai lịch lại mạnh đến khó tin.- hôm nay người định đi đâu sao??- ở trường ta có một lời đồn , nghe nói có một loài hoa lúc ẩn lúc hiện , làm không biết bao người bị thương.- người đi với ai??- Thiết Ngạo.- có cần tôi đi cùng không??Nhược Âm ngửa đầu ra sau , nhìn người con gái xinh đẹp cười dịu dàng trước mặt , nhìn thôi cũng xem quên mất cô còn là một người hệ chiến.- cô mạnh nhất là ở nước , không ổn đâu.- chỉ cần chỗ người có một đài phung nước - ta có , ở giữa sân học viện có một cái , rất to.- vậy được rồi.Thanh Di vẫn giữ nụ cười đó , ánh mắt lại có chút sắc bén , Nhược Âm sau khi tắm thì cô thay ra bộ váy đã chuẩn bị , đó là bộ váy lolita màu tím , phần vải được rắc kim tuyến lên như sao trải khắp ngân hà , tay váy thì dài và rộng ở cổ tay , cổ váy có hơi kính cổng cao tương , cùng một chiếc cài tóc hình những ngôi sao lấp lánh , quả thật danh xưng và người không khác biệt gì nhau cả.

Theo đúng quy trình , cố phải xuống phòng ăn , nơi đó đã được bày một bàn đồ ăn thịnh soạn , Nhược Âm nhìn người đàn ông trung niên , trong bộ đồ đầu bếp tay cầm chiếc gia , nụ cười hiền từ và sự mong đợi , Nhược Âm ngồi vào bàn và thưởng thức bửa ăn .- chú Hạo nấu lúc nào cũng ngon.- công chúa vui là ta cũng vui , ngon thì ăn nhiều vô.- vâng!!!!!!.Nhược Âm ăn rất nhiệt tình , ăn đến no căng cả bụng , sau khi ăn no nê cô chào tất cả để đi , vừa bước ra ngoài một loại yêu thú với hình dạng đầu sư tử , thân thì của ngựa đang chờ sẵn .- Thiết Ngạo đâu??- đã chờ người sẵn ở trường.Nhược Âm nhìn qua lại không thấy Thiết Ngạo hỏi , Tiêu Thi ở bên cạnh đáp , nhìn thấy cô yêu thú liền hạ thấp người xuống cho cô leo lên , khi Nhược Âm đã ngồi yên vị an toàn , yêu thú đó liền lao lên trên không , nó sải bước chạy trong không trung , gió ở bên trên có phần lạnh hơn cô tưởng , nên có rùng mình nhẹ , thế mà yêu thú ấy lại rất tinh ý mà chạy chậm lại một xíu.- ta không sao , mau đến chỗ của Thiết Ngạo.Yêu thú đấy nghe theo liền tăng tốc độ , chớp mắt đã đáp xuống sân học viện của cô , Thiết Ngạo đi tới đưa tay bế cô xuống , cảm thấy toàn thân Nhược Âm lạnh lạnh , anh ta khoác cho cô chiếc áo khoác của mình , nhìn sang đài phung nước Thanh Di cũng đang đợi sẵn ở đó.- cô đi không biết mặc áo khoác sao???- ai mà nghĩ nó lạnh tới.......hắt xì!!.- công chúa chẳng biết chăm sóc mình gì cả.Thiết Ngạo nhìn cô như đe dọa , cô thì câu nói chưa hết mũi cô đã không cho nói thêm , Thanh Di ở vừa cười vừa ghẹo Nhược Âm.- thôi quay lại chuyện chính , hai người đến trước có phát hiện gì không??- không cảm thấy gì lạ .- tuy có rất nhiều ma lẫn quỷ , nhưng tất cả không có khả năng.Nghe cô hỏi cả hai đồng loạt lắc đầu , Nhược Âm khẽ liếc nhìn khung cản , đúng là có vài linh hồn vất vưởng , có cả quỷ nhưng có phần hiền , nhìn mãi toàn là "người" quen , cô không tài nào nhận ra có gì khác lạ , có đều lời đồn đã xuất hiện cô cần làm cho ra lẽ , Nhược Âm lấy ra từ chiếc túi mình đang đeo , một hình nhân người giấy , cô viết lên đó bằng ma pháp cơ bản hai chữ "tìm kiếm" rồi ném lên trời , giữa không trung hình nhân tự bốc cháy thành một đóm lửa xanh lam lơ lửng.- ta cần tìm linh hồn trú ngụ ở đây lâu nhất.Nhược Âm nói lớn , khi câu nói vừa dứt đóm lửa như đang được thổi cho phình ra , không gây ra nổ đóm lửa đó vẫn tan biến , lớp khói mờ ao tan dần , hiện ra trước mặt cả 3 là một hồn ma váy trắng , mái tóc xanh đen xõa dài đung đưa trong gió , hồn ma ấy từ từ hạ thấp xuống rồi bay đến chỗ Nhược Âm , hồn ma liền như lễ nghĩa thông thường mà đối với cô.- công chúa cho gọi , tôi là linh hồn ngự tại đây đã hơn 100 năm.- tên cô là gì ??- tôi đã quên mất mình là ai , vì sao chết , nên không thể chuyển kiếp đành vất vương nơi nhân gian , mong tìm ra thân thế mà báo cáo.- khó rồi đây.....Nhược Âm hỏi chuyện một lúc , cô hơi hướng nhìn sang hai người kia , họ chỉ im lặng ở đó , cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói.- hay ta cứ gọi tạm cô Trúc Hồn , sau khi xong việc ở đây , ta sẽ tìm hiểu thân thế của cô.- đội ơn công chúa , người muốn tôi giúp gì tôi đều sẽ hết sức mình.Trúc Hồn nghe Nhược Âm nói , liền vui mừng cúi dập đầu cảm ơn , Nhược Âm phải chạy lại đở cô ấy đứng dậy , đến đây cô cũng nhìn rõ hơn hồn ma trước mặt , xinh đẹp không kém ai , đôi mắt màu như làng khói xám .- Trúc Hồn , cô biết gần đây trường ta có lời đồn về loài hoa Chuông lúc ẩn lúc hiện không??- vâng tôi có biết , cô ấy thật ra là Hoa Yêu.- Hoa Yêu???Nhược Âm chớp chớp mắt ngạc nhiên , trên đầu thì đầy dấu chấm hỏi , cô luôn nghĩ Hoa Yêu hiền lành , làm gì có đi hại ai.- vâng , cô ấy đến đây là để tìm người , vì do ở sâu trong rừng quá lâu , cô ấy hơi sợ loài người , nghĩ là hóa thành bông hoa sẽ không sao , không ngờ vẫn phát hiện.- vậy chuyện có người bị thương??- là do họ sợ quá rồi sinh ra bấn loạn , muốn bỏ chạy thì vô ý tự mình làm bị thương.- Hoa Yêu tìm ta ?

Tại sao lại phải làm vậy??- tuy danh tiếng của người vang xa , nhưng hiếm ai diện kiến diện mạo của công chúa , nên cũng không lạ khi vẫn có yêu ma không biết tìm người ở đâu.- giờ Hoa Yêu đang ở đâu??- ở phía sau trường , nơi có một bụi cây.Khi nghe Trúc Hồn kể lại , cùng giải thích sự tình , Nhược Âm hiểu ra , sau khi biết Hoa Yêu ở đâu , Nhược Âm cảm ơn Trúc Hồn rồi cho cô ấy lui , cô nhìn sang Thanh Hi.- cô ra khỏi nước được mà đúng không??- tôi vẫn như bình thường , chỉ là khi xa nước sức chiến đầu yếu đi thôi.- vậy giờ cô định làm gì??- đi gặp Hoa Yêu.Thanh Hi bước ra khỏi đài phung nước , bước đến chỗ Nhược Âm cười nói , Thiết Ngạo luôn im lặng cũng lên tiếng hỏi , Nhược Âm cười tinh quái trả lời .

Thế rồi theo lời chỉ dẫn của Trúc Hồn , họ đi đến phía sau trường , quả đúng là sau này rất um tùm , Thiết Ngạo tạo ra một ngọn lửa trên tay , thắp sáng dẫn đường cho Nhược Âm.- Hoa Yêu ngươi ra đây , ta là Nhược Âm.Nhìn khung cảnh là một nơi đầy cỏ dại và cây cối , muốn tìm một bông hoa dưới ánh sáng lập lòe này , có phần hơi khó , Nhược Âm chính là khó quá không làm , chọn cách đơn giản là gọi người ra , chỉ là đứng chờ một lúc rồi không có động tĩnh , cô định gọi thêm lần nữa , một ánh sáng xanh lục lóe lên , từ bên trong bụi cây âm u , một người con gái với mái tóc xanh lục bước ra , cô ấy mậc bộ váy trắng tới đầu gối , bộ dạng rụt rè , đến gần hơn cô mới thấy rõ màu mắt là màu xanh ngọc bích , cô gái đó bước hẳn ra ngoài đi lại chỗ cô đầu cứ cúi xuống.- người.......người thật .........là công chúa.- là ta.- xin công chúa minh oan cho bạn tôi.Hoa Yêu quỳ rạp xuống , đầu đã dập mạnh vào đất , giọng gấp rút , Nhược Âm vội đỡ cô ấy đứng dậy , có chút bối rối nhưng rồi cô cũng bình tĩnh lại mà đặt câu hỏi.- có chuyện gì sao??

Bạn ngươi là ai.- bạn tôi là Hổ Tinh , chúng tôi sống trong khu rừng ngoài ô , cách đây 3 tuần có một nhóm người , họ đến khu rừng tôi làm gì đó lại vô tình phát hiện một Hắc Hoa Yêu , lo sợ rằng họ bị Hắc Hoa Yêu làm hại , Hổ Tinh chỉ muốn đến dọ , lại không hiểu sau lại cào chết người .- 3 tuần trước??- có chuyện gì sao?.- chờ đã , để Hoa Yêu nói hết .- tôi thật có chút không tin do Hổ Tinh làm.- loài Hổ mà , ngươi làm sao đảm bảo không phải hắn , làm gì có loài ăn thịt nào thật sự là hiền lành , ngay cả vật nuôi trong nhà cũng có thể cắn chết chủ.Nghe Hoa Yêu kể , lòng Nhược Âm có phần dậy sóng , mọi chuyện luôn là 3 tuần chết , còn là chết một nhóm người nữa , khi nghe Thiêt Ngạo hỏi cô liền ra hiệu , vì cô muốn nghe Hoa Yêu kể tiếp , khi nghe Hoa Yêu nói ra suy nghĩ , cô liền mang hẳn một khí thế áp đảo nhìn Hoa Yêu mà nói ra lập luận , hai tay Hoa Yêu bấu chặt vào thân váy , cô như cố kiềm nước mắt mình lại , cuối cùng Hoa Yêu lần nữa dập đầu trước cô nước mắt tuông rơi.- chúng tôi chung sống bao năm thuận hòa , Hổ Tinh ra sao tôi hiểu rõ nhất , ánh ấy từ lâu không còn làm hại con người , anh ấy chỉ muốn giúp người , xin công chúa soi xét.- được rồi , ngươi hãy gọi Hổ Tinh đến gặp ta.- anh ấy........- có chuyện gì sao??Nhược Âm lúc đầu chỉ muốn hù dọa một phen , không ngờ Hoa Yêu lại nghiêm túc đến vậy , cô thở dài đở lấy Hoa Yêu đứng dậy , nhưng khi nghe đến việc gọi Hổ Tinh đến Hoa Yêu có chút khó nói.- thật ra.......Hổ Tinh........- tên đó làm sao???- vì nghĩ mình giết người , nên đã tự giam mình trong hang bằng một kết giới , không thể vào được..Nghe đến đây Nhược Âm có chút tò mò về Hổ Tinh này , Hoa Yêu trước mặt không phại hạng tôm tép , giấu được yêu khí trên người , khiến cho Thanh Hi và Thiết Ngạo không phát hiệm ra , như vậy đủ thấy thực khác xa với tính cách , mà lại không vào được kết giới của Hô Tinh , cô rất muốn biết Hổ Tinh Mạnh đến đâu.- vậy ngươi muốn ta giúp làm sao?.- mong công chúa di giá đến khu rừng một lần , biết đâu công chúa có thể khuyên anh ấy.- cái này.....Đi đến đây thôi cô phải chảy mồ hôi sôi nước mắt , nhờ sự hộ tống của Thiết Ngạo mới đi được , nay là đi đến khu rừng vừa xảy ra án mạng , cái này chính là ca khó với cô.- cầu xin công chúa.- ta........- tôi sẽ hộ tống cô đến đó.- Thiết Ngạo!!

Ahhh cảm ơn anh .Hoa Yêu chân thành có sẵn , nhưng cô chính là có chuyện khó nói hơn , Thiết Ngạo luôn lặng lẽ nhìn cũng lên tiếng , bởi anh hiểu nổi đắng đo của cô là gì , nghe anh nói cô vui mừng chạy lại ôm lấy anh- tôi cũng sẽ đi cùng cô , nếu ở đó có nước.- chúng tôi ở giữa rừng có hồ lớn.- vậy tôi cũng đi.- Thanh Hi , yêu cô quá à.Thanh Hi lúc này luôn cùng Thiết Ngạo quan sát cũng nói vô , rất may là Hoa Yêu cho biết ở giữa rừng có hồ nước , Thanh Hi liền không suy nghĩ lăng tăng mà đồng ý , Nhược Âm liền như cơn gió chạy qua ôm Thanh Hi , cô ấy cũng ôm lại cô cười dịu dàng.
 
Âm Dương Lưỡng Giới
Chương 5 : Khu Rừng


- vâng !

Nhưng sao công chúa lại hỏi đến chuyện đó??- có vài chuyện khiến ta mơ hồ.- chuyện này thật ra có rất nhiều lời đồn đại truyền tai nhau , phần lớn được nhắc đến nhiều nhất là Hổ Tinh.- Hổ Tinh??- Hổ Tinh rất nổi tiếng trong giới yêu ma , cậu ta là người canh giữ khu rừng đó , tính cách có hơi nóng nảy , từ lâu lại không mang sát ý nữa.- vậy việc này thì liên quan gì??- vì những người đó là bị Hổ Tinh tấn công.- gì cơ???Nhược Âm có phần ngạc nhiên , từ lâu đã không mang sát ý , hà cơ gì lại tấn công người , Nhược Âm lần nữa rơi vô tình cảnh mơ hồ , suy nghĩ dần khó hơn .- đây không phải là chuyện gì quá ngạc nhiên đâu thưa công chúa!

Hổ Tinh cũng thường rất hù doạ khách tham quan , khi họ có ý định làm hại sinh linh trong khu rừng , còn không chỉ âm thầm theo dõi , đôi khi còn cứu người.- vậy chuyện lần này thì sao???- đây là một chuyện khá khó hiểu.- huh??Dừng lại khi đèn đỏ đang xuất hiện , người tài xế lấy ra cho cô một chai nước lạnh , cùng một chiếc khăn lạnh , cũng chỉnh một điệu nhạc không lời nho nhỏ , chỉ muốn cho cô có chút thoải mái , vừa nhìn lên số giây đang trôi trên đèn đỏ , người tài xế cũng nói thêm.- khi đó có một số yêu ma chứng kiến , Hổ Tinh đã lao vào liều họ tấn công , từng đường cào xé của Hổ Tinh không sâu đến mức chết người , nó chỉ như vết thương ngoài da , kì lạ là..........- huh??

Sao thế??Nhìn thấy người tài xế ngừng lại , có vẻ gì đó suy tư lắm , khi bánh xe lăn bánh , người đó nhìn sang cô ánh mắt có chút lưỡng lự , cuối cùng vẫn nói tiếp.- khi mở ra chiếc liều đó , cả 4 người đã chết , một người thương nặng , và vết thương sâu đến mức thấy được xương bên trong , Hổ Tinh cho mình đã giết người nên đã ở mãi trong hang , không ăn không uống.Trở về thực tại , Nhược Âm tuy đã biết không ít thông tin , nhưng khi thấy Hoa Yêu vì Hổ Tinh kia , mà cố gắng dồn hết nổi sợ chạy đến thế giới con người tìm mình , cô càng tin rằng chuyện này rất có ẩn tình , Nhược Âm ngẩng cao đầu , nhìn lên những tán cây xum xuê kia , màu xanh của lá hòa cùng màu của nắng vàng , vẽ lên một khung cảnh thiên nhiên thật sống động , nhưng nó sẽ đẹp đẽ biết bao , nếu như xung quanh cô không có những ánh mắt , những lời xì xầm của bọn yêu ma , quỷ quái của khu rừng này.- họ coi ta là kì quan dị bảo à???- công chúa lượng thứ , họ cũng như tôi lần đầu gặp người.- ta cũng có 2 mắt , 2 tay , 2 chân , 1 cái mũi , 1 cái miệng , có gì đáng nhìn??- có lẽ do người xinh đẹp.- cái đó thì nên nói Thanh Hi , không phải ta.- công chúa của chúng tôi xinh đẹp thật mà.Nhược Âm hoàn toàn chán trường với mấy vụ này , nhất là mấy lời khen này cô không tự tin nhận nhất , đôi khi cô còn thầm khóc trong lòng , vì các yêu ma khác còn xinh đẹp , nảy nở hơn cả mình , Nhược Âm xua xua tay từ chối lời khen của Hoa Yêu , thế mà Thanh Hi ngồi bên cũng hùa theo ghẹo cô , còn là ghẹo người với cái nụ cười hiền từ như bà tiên mới cay .

Từ khi gặp gỡ Hoa Yêu , thì hôm sau Nhược Âm đã xin nghỉ học vài ngày , rồi cùng Thiết Ngạo và Thanh Hi vào rừng điều tra , cô biết hôm nay sẽ vào rừng đường đi không tốt , mặc váy chính là tự mình khiến mình gặp khó , cô đã mặc cho mình một chiếc áo thun màu xanh lục đậm , cùng một chiếc quần bò màu nâu , đôi giầy thể thao màu nâu , cùng chiếc nón màu nâu nốt , tóc cô thì được giấu vào nón , khi bước vào khu rừng xung quanh rõ ràng rất êm đềm , nhưng khi có một chim màu xanh lam bay tới , đậu trên cánh tay Hoa Yêu , cô ấy liền nhìn sang Nhược Âm giới thiệu , kết quả nữa tiếng sau đó , cả khu rừng liền biến động , tất cả yêu ma quỷ quái không cần giấu mình nữa , chúng cứ lấp ló sau các cây nhìn về phía Nhược Âm , đến khi dừng chân bên một gốc cây cổ thụ , cô lấy nón xuống mái tóc trắng cứ thế buông xõa xuống đất , từ trên cây vài chú khỉ đu cây đến , mang theo vài quả trái cây , chúng bỏ hết ở chỗ cô còn cúi đầu như đang cúng , Nhược Âm cứ thế bất lực không nói nên lời , im lặng mà ngồi cạp trái cây cho bọn họ vui.- thật tiếc họ không thấy công chúa trong bộ váy xinh đẹp kia.- người đẹp vì lụa , mất lụa ta chính là người thường.Nhược Âm vừa cạp trái cây , vừa đáp lại lời của Hoa Yêu , thế nhưng thực tế cấm cô khiêm tốn thì phải , từ trên cao có hai chú chim thả xuống đầu cô một vòng hoa , một chú Sóc chạy lại đưa cô một bó hoa.- đây là chút quà gửi tặng công chúa.- ta cảm ơn tất cả .Nhược Âm đưa ánh mắt nhìn xung quanh , cô nói lời cảm ơn cùng nụ cười tươi tắn ấy , khiến cho bao "người" có mặt ở đó như trái tim đang sống dậy , họ reo hò vui mừng khi được cô cảm ơn , ngay cả Thiết Ngạo là kẻ ghét ồn ào cũng phải bỏ qua , chấp nhận cam chịu cái khung cảnh náo nhiệt này.

Trải qua thêm một tiếng nữa , nhóm người của Nhược Âm quyết định đi tiếp , lần này khu rừng như đang mở đường cho họ vậy , cây cối xung đều rẽ ra một khoảng cách vừa phải , những tán lá cũng như đang che bớt sự gắt gao của cái nắng mùa hạ , đi từ bình minh đến trưa hè , lại từ trưa nắng nóng đến hoàng hôn chiều tà , giờ đây họ đã dừng chân trước một hang động , Nhược Âm đi tới chạm nhẹ vào hư không , một ánh sáng trắng nhàn nhạt hiện lên , chính xác thì nó như một bức tường vô hình , khi chạm tay vào sẽ phát sáng một chút rồi biến mất .- Hoa Yêu.......- vâng??

Công chúa gọi tôi??Nhược Âm nhìn sang gọi Hoa Yêu bên cạnh , thế không hiểu sao cô lại dừng lại nữa chừng , không hoàn thiện câu nói của mình , Hoa Yêu nhìn lại cô khó hiểu , nhìn cô như đang suy nghĩ gì đó vậy.- gọi chị thế có chút chung chung , chị có phải hình dạng thật là Hoa Chuông không??- vâng , đó là hình dáng ban đầu của tôi.- Hoa Chuông có tên khác là Linh Lan , hay ta gọi chị là Linh Lan đi.- tôi......tôi......có tên sao??- đó vốn là tên của chị mà!?- cảm ơn công chúa rất nhiều.Linh Lan vô cùng vui mừng mà ôm lấy Nhược Âm , cô thì hơi khó hiểu , nói sau đây cũng là tên của hình dạng của cô ấy , cớ sao lại vui mừng đến như vậy khi có tên , thôi thì cô cũng mặc kệ , cứ để cho Linh Lan ôm mình đến khi nào muốn buông thì buông.- công chúa được yêu quý quá nhỉ??- từ xa xưa làm gì có "đại diện" nào như cô ấy.- tiếc thật , cô ấy như thế lại không được mạng một sức mạnh nào tốt.- ít nhất có ta và những yêu ma khác bảo vệ , thế đủ tốt rồi.Hai còn người luôn luôn ngoài cuộc mọi chuyện vui , lại đang ở sau lưng thì thầm to nhỏ với nhau , ánh mắt thì luôn hướng về Nhược Âm , cái thở dài của Thanh Hi cũng thật sầu não làm sao .- được rồi , ta hỏi này Linh Lan.- vâng công chúa!?- đây là chỗ của Hổ Tinh sao??- vâng!!Nhược Âm nhận được cái gật đầu , cùng sự khẩn định , cô đưa tay gõ gõ vào kết giới trước mặt , lại cố đưa mắt nhìn vào hang động lớn , và rồi cô đưa mắt về phía Thiết Ngạo , ánh mắt hiện lên rõ sự cầu cứu.- đứng sang một bên.Thiết Ngạo vẫn chất giọng lạnh nhạt đó mà nói , nghe theo anh tất cả lùi về sau và tránh một bên , Thiết Ngạo đặt tay lên kết giới , một vòng ma pháp màu xanh lục hiện lêm , vòng ma pháp ấy in rõ trên kết giới , rồi từ từ lan rộng ra , tiếng "rắc" bất đầu vang lêm từng từng đợt , Thiết Ngạo ấn mạnh tay một cái , kết giới như mảnh kính vỡ vụn rơi xuống và tan biến , biết có người phạm vào kết giới của mình , một tiếng gầm hung tợn vang lên , từ trong bóng đêm sâu thăm , một cặp mắt rực sáng đang nhìn chằm chằm vào Thiết Ngạo , từ bên trong một thân ảnh chầm chậm bước ra , dáng vẻ của một chúa sơn lâm oai dũng , một giọng nói trầm vang lên.- kẻ nào đến đây phá rối ta??- Hổ Tinh!!Linh Lan nhìn thấy Hổ Tinh bước ra , oai phong còn đó nhưng thể xác đa ốm trơ xương ra , Linh Lan nhìn thấy lòng đầy xót xa gọi tên đó , ánh mắt đã đỏ lên từ lâu , dòng lệ cứ thế lăn dài trên má , cô mặc kệ việc Hổ Tinh tức giận mà lao tới ôm lấy.- Hoa Yêu?

Sao em ở đây cùng những người này.- đây là công chúa , em đã nhờ cô ấy đến đây để lấy lại sự trong sạch cho em- em rất sợ loài người , làm sao em??- em không biết mặt công chúa , tìm cô ấy theo kí tức được truyền tai giữa các ma quỷ , may mắn sau công chúa đã tìm đến em.Nghe lời Linh Lan nói , Hổ Tinh nhìn lên cô gái nhỏ bé trước mặt , lại nhìn sang kẻ vừa phá kết giới mình nhẹ nhàng , hắn muốn cũng không thể hoài nghi cô , Hổ Tinh liền cúi thấp đầu nói.- là tôi đã thất lễ , mong công chúa bỏ qua.- ta không trách ngươi , ta đến đây là vì khúc mắc trong lòng ngươi.- không dám phiền lòng công chúa , lỗi do tôi gây ra tôi chấp nhận chịu phạt- không phải , công chúa minh giám , chắc chắc không phải Hổ Tinh.- Hoa Yêu.- tên chị ấy là Linh Lan.Nhược Âm đi tới đỡ Linh Lan dậy , cô ấy luôn như thế , luôn cúi thấp mình dập đầu đến sưng tấy , chỉ mong Nhược Âm giải oan tình cho Hổ Tinh , còn hắn thì cứ cho là mình làm , tự mình phạt mình , Nhược Âm đến chịu hai kẻ trước mặt , cô thở dài nói ra tên của Linh Lan.- công chúa đặt tên cho em sao??- đúng vậy .- được rồi , Hổ Tinh ngươi kể lại chuyện hôm đó ta nghe.Hổ Tinh nhìn sang Nhược Âm lại nhìn Linh Lan , cô ấy gạc đi nước mắt nở nụ cười gật đầu , Nhược Âm đi đến bên cạnh Hổ Tinh và ngôi xuống , cô hỏi hắn về vấn đề chính.- chuyện hôm đó........Qua lời kể của Hổ Tinh , hôm đó hắn như bao lần theo dõi người vào rừng , khi thấy nhóm người đó chạm mặt với Hắc Yêu Hoa , hắn lo lắng thứ đó sẽ làm hại họ , Hổ Tinh đã phải chờ đến tối , hắn đến căn lều của nhóm người đó , cào rách liều và hù dọa như bao lần , nhưng khi hắn mở liều ra tìm bông hoa nhóm người đó lấy , thì cảnh tượng đập vào mắt hắn là tất cả 5 người , đã chết 4 người vết thương vô cùng sâu , 1 người thì đang thoi thóp , hắn cho rằng mình giết người , phạm phải lỗi lớn liền hoảng loạn bỏ chạy về hang , dựng kết giới và ở mãi trong đó , không ăn cũng không uống.- khoang!!!!- sao thế ??- rồi bông hoa đó đâu??

Làm sao người kia lại ra khỏi khu rừng được mới là vấn đề.- hôm đó tôi lo đuổi theo Hổ Tinh , các yêu ma khác cũng vậy nên không biết rõ lắm.- ta thấy vấn đề lắm rồi đó , thoi thóp mà ra khỏi rừng báo cảnh sát.- báo cảnh sát???Nhược Âm đưa tay ra hiệu dừng lại Thiết Ngạo nhìn cô hơi nhíu mày hỏi , Nhược Âm hỏi thêm một câu Linh Lan cũng rất thành thật trả lời , cô rơi trầm tư suy nghĩ và nói trong vô thức , Thiết Ngạo luôn bình tĩnh lại tỏ ra hơi ngạc nhiên hỏi lại cô , Nhược Âm gật đầu lấy điện thoại ra , cô mở một đoạn hình ảnh lên , đó là một đoạn của tờ báo được chụp lại , bên trong có đề dòng chữ "người sống xót cuối cùng đã báo cảnh sát và được cứu giúp kịp thời" , Thiết Ngạo hơi nhìn lên cô.- tôi biết khi vào rừng sẽ không có sóng , nên tôi tải hết tất cả có liên quan vụ việc này về máy.- công chúa thật thông minh.Thanh Hi cười khen cô , Nhược Âm lúc này cũng xích lại gần Thanh Hi ngồi , Thanh Hi để hẳn cổ ngồi trên chân mình , tay vuốt lại số tóc bị rối cùng chỉnh vòng hoa trên đầu cho cô , Linh Lan và Hổ Tinh cứ nhìn nhau , cả hai cũng hiểu ra chuyện này có nội tình .- vậy chuyện này.......- chuyện này chưa chắc đã đúng như Hổ Tinh thấy đâu , cho ta yên tĩnh một lát.Nhược Âm nói rồi cũng đứng dậy , cô hướng về một phía mà bước đi , các đom đóm lẻo dẻo theo cô soi đường , đi được một đoạn đủ cách xa cô ngồi hẳn xuống đất , tay cô lướt lại tất cả thông tin mình lưu , thông qua những người cùng người bị thương , cô lặng người đi và rùng mình như có cơn gió lạnh thoáng qua , ánh mắt cô dính chặt ở tấm ảnh người bị thương.- Bách Thành Lý!?Chính xác , người bán hoa cho bạn cô , chính là 1 trong 5 nạn nhân của vụ việc này , người sống xót như một kỳ tích , cùng vết thương đó lại có thể rời khỏi khu rừng , báo cảnh sát và điều trị , người nhóm trưởng của nhóm sinh viên nghiên cứu xấu số.

Một linh cảm xấu mách bảo , Nhược Âm đứng phất dậy rồi chạy về phía nhóm người Thanh Hi , tuy cây cối trong rừng luôn mở đường cho cô , không có bất cứ chướng ngại nào , thế mà chỉ vì tâm tư bất an , khiến cô mất đà té về trước , cứ ngỡ mặt mình sẽ được hôn nền đất lạnh thắm thiết , cô lại may mắn được một bàn tay đỡ lấy , Nhược Âm nhìn lên người đỡ mình , hai mắt cô mở to đầy ngạc nhiên , và cùng giọng không thể nào quen hơn gọi cô- công chúa!!- Tiểu Bạch......Tiểu Hắc........Mới đây khi cô xin sự yên tĩnh , Nhược Âm bước đi vài phút , Thiết Ngạo cảm nhận được âm khí quen thuộc , anh đứng dậy đi theo âm khí đó , đi qua vài thân cây to , trước mắt là hình ảnh không thể quen hơn được , anh nhẹ nhàng dựa vào thân cây , tay khoanh trước ngực nở nụ cười nhàn nhạt.- Hắc Bạch đại nhân!

Thật trùng hợp.- Thiết Ngạo??

- sao ngươi lại ở đây???Nghe Thiết Ngạo gọi , cả Hắc Bạch Vô Thường quay lại , Bạch Vô Thường nhìn hắn đầy dò xét , thì Hắc Vô Thương đã đi tới bá vai hỏi anh.- tôi hộ tống công chúa đến đây.- công chúa??- công chúa làm gì ở đây chứ??- có một vụ án liên quan đến khu rừng này , Hoa Yêu đã chạy đến tìm cô ấy xin cô ấy minh oan cho Hổ Tinh.Nghe Thiết Ngạo nói , sự bất lực cùng bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt Hắc Bạch Vô Thương , lúc đầu Bạch Vô Thường cũng nhận ra khí tức của Thiết Ngạo , vì công vụ nên hắn chẳng cần quan tâm , nhưng khi nghe có công chúa của họ , cái này thì cần quan tâm hàng đầu , Hắc Bạch Vô Thường đi theo Thiết Ngạo đến chỗ mọi người tập trung , nhìn thấy cả hai Linh Lan và Hổ Tinh rất biết lễ tiết mà chào họ- Hắc Bạch đại nhân!!- Hắc Bạch đại nhân!!- được rồi , được rồi !

Công chúa đâu rồi.Hắc Vô Thường vừa đến nơi , cậu xua xua tay cho Linh Lan cùng Hổ Tình không lễ tiết , ánh mắt thì cứ nhìn dáo dác khắp nơi , và cứ hỏi về công chúa.- cô ấy bảo muốn yên tĩnh suy nghĩ.- cô ấy đi một mình không sao đó chứ???- sẽ không sao , khu rừng này là địa bạn của chúng tôi.Linh Lan rất tự tin nói , cậu mới chịu yên vị mà ngồi xuống bên ánh lửa đang cháy , có vẻ trong lúc đợi cô suy nghĩ Thanh Hi đã sẵn tay chuẩn bị bửa tối bằng cá nướng , vì là một quỷ nước , hồ cũng ở gần đây cô rất nhanh đã bắt được kha khá cá , giờ thì cá đang được nướng lên dần.- thật bất ngờ khi hai vị đang ở đây.- bọn ta đang có công vụ.- chính xác là một rắc rối cực lớn.- chuyện gì lại làm khó hai vị đại nhân đây??- chuyện là.........Thanh Hi nhìn sang Hắc Bạch Vô Thường nói , Bạch Vô Thường lại nói rất chung chung , Hắc Vô Thường lại rất là tía lai cái mỏ , khi Thanh Hi hỏi đến , Hắc Vô Thường địng nói ra , thì tiếng bước chân gấp gáp vang lên , Bạch Vô Thường đứng dậy , nhìn vào sâu nơi phát ra âm thanh , ánh sáng của đom đóm cứ lập lòe , Bạch Vô Thường nhân ra hình ảnh quen thuộc , hắn liền bước nhanh về trước , khi cô đang dần mất đà sắp ngã , Bạch Vô Thường đã kịp thời đỡ lấy , ánh mắt cả hai va vào nhau , người ngạc nhiên , kẻ điềm tĩnh , Nhược Âm lên tiếng gọi hắn , áng mắt hướng về phía Hắc Vô Thường gọi , đáp lại cô là nụ cười tỏa sáng của cậu.
 
Âm Dương Lưỡng Giới
Chương 6 : Linh Hồn Biến Mất


- Tiểu Hắc !

Tiểu Bạch !

Hai người làm gì ở đây??- chúng tôi đi thu linh hồn.Ngồi hơ hơ tay trước lửa , sau lưng cô là Hổ Tinh , cô chíng xác là đang dựa vào Hổ Tinh mà giữ ấm , chân cô là áo khoác của Thiết Ngạo , vì khi đêm xuống ở đây trời rất lạnh , cô nói sao cũng là một thân xác phàm , làm sao mà coi như không có gì nhưng bao người khác .

Nghe cô hỏi Bạch Vô Thường lại trả lời một cô khác biệt , hắn còn đưa cô một chiếc lá to , bên trên là số thịt cá đã được gỡ xương , Nhược Âm vừa ăn vừa tò mò nhìn sang Hắc Bạch Vô Thường.- ngày trước khu rừng này có 4 người chết , chúng tôi không triệu hồn được , khi trở lại dương gian thì mới biết đã gần 3 tuần trôi qua , chúng tôi cũng không cách nào phải vào khu rừng này tìm kiếm linh hồn của 4 người đó.Nghe Hắc Vô Thương kể lại , ai ai cũng nhìn nhau , ngạc nhiên đến suy tư , Nhược Âm thì khuôn mặt trở nên méo mó , cô còn không ngờ trùng hợp đến mức , tất cả gom vô đúng một vụ cô đang điều tra.- ta cũng đang tra về vụ việc này.Khi cô dứt lời , tất cả cùng rơi vô suy nghĩ riêng , sự tình càng lúc đi xa , 4 người chết chưa rõ nguyên nhân , lại còn thêm vụ việc 4 linh hồn đồng loạt bốc hơi , chưa kể đến Nhược Âm đang hoài nghi người tên Bách Thành Lý.- không lẽ sau đó thật sự không ai chứng kiến??- chưa chắc đâu.- ý công chúa là sao???Thanh Hi đưa tay lên cầm trầm tư hỏi , Nhược Âm lại nở nụ cười kì dị nói , Hổ Tinh bên cạnh cũng có chút rùng mình mà hỏi cô , Nhược Âm ngửa cổ nhìn lên các tán cây , cô đưa tay lên chỉ.- yêu ma không biết thì hỏi khu rừng.Và cuối cùng Linh Lan lần nữa làm người dẫn đường , Hổ Tinh sau khi ăn uống no nê , còn được nghỉ ngơi dài , hắn giờ đây đã to lớn còn lớn hơn , hắn để cho Nhược Âm ngồi trên lưng mình , tất cả thì theo sau như người hộ tống thật thụ , không quá mất thời gian là mấy , họ dừng lại một thân cây rất to , tán cây xum xuê , thân cây này cô ước lượng phải 5 người ôm , nhìn từ ngoài là thế , nhưng mà Linh Lan lại đi tới gõ vào đó 3 rồi cúi người nói lớn.- Hoa Yêu cùng người đại diện âm dương , muốn gặp mặt người mẹ của khu rừng.- vào đi.Linh Lan dứt lời , một giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên , cánh cửa mở ra làm cho Nhược Âm một phen trầm trồ , lúc đầu cô muốn đứng xuống cho có lễ nghĩa , nhưng Hổ Tinh lại kêu cô cứ ngồi yên , bước vào bên trong như một không gian khác , sự tiện nghi cùng xa hoa đến ngỡ ngàng , ngồi trên kia uy nghiêm như một nữ hoàng , cô gái với mái tóc xanh lục rực rỡ hơn Linh Lan , và vô cùng dài nó nằm hẳn trên mặt sàn , người đó trong bộ đồ đầy uy quyền , với tông màu trắng vàng , đường váy được cắt sẽ táo bạo , để lộ đôi chân dài trắng nỏn đang vất tréo , chiếc vương miệng hơi ngai ngốc cũng rất tỏa sáng .

Nhược Âm càng nhìn càng bất mãn , qua lời giới thiệu của Linh Lan đây nơi ở của người được cả khu rừng này yêu mến , gọi với cái tên thân thương "người mẹ của khu rừng" , còn đây trước mắt cô rõ ràng là một nữ vương , chứ người mẹ gì nữa chứ??- kính chào mẹ của chúng con!- kính chào mẹ của chúng con!Linh Lan và Hổ Tinh đồng loạt chào , bà ta lại chỉ đánh mắt về phía Nhược Âm , ánh mắt hiện rõ đầy sự xem thường , có lẽ cách ăn mặc của cô hôm nay , thật sự không hợp với danh xưng công chúa cho mấy , Nhược Âm thở dài đưa tay ra , Bạch Vô Thương hiểu ý đỡ lấy tay cô , Hổ Tinh do đang chào nên hạ mình khá thấp , cô nắm lấy tay Bạch Vô Thương đứng xuống đi đến trước mặt cô ta , dùng cách chào hỏi hoàng gia cô học được mà chào .- công chúa lưỡng giới rất vui được diện kiến người mẹ của khu rừng.Trang phục có thể không đẹp , nhưng cách chào đã thành một cái tát vô hình , mái tóc trắng cô sáng như ánh trăng bạc , nụ cười tự tin cùng chiếc vòng hoa trên đầu , mọi thư như nói lên rằng trang phục chưa hẳn đã quan trọng , quan trọng chính là thần thái và tự tin , bà ta tuy có chút không vui vẫn nặn ra nụ cười giã lã với cô.- công chúa khách sáo rồi , mọi người cứ tự nhiên , tên ta là Ngọc Trà.- ta tên Nhược Âm.- ta biết các vị , xin mời ngồi.Ngọc Trà đưa tay về phía hàng ghế dành cho khách , mọi người cũng an định ngồi vào ghế , riêng Hổ Tinh lại ngồi ở dưới chân cô .- cậu nhóc này có vẻ rất thích cô nhỉ công chúa!?- nên nói chuyện chính nhỉ??- nếu cô muốn.Ngọc Trà đưa tay lên miệng cười nhìn về phía Hổ Tinh , ánh mắt lại chẳng có tia thiện ý , Nhược Âm đối mắt với bà ta nói , khiến cho bà ta có chút nhìn đi nơi khác , ngượng ngạo mà lên tiếng.- chắc ngài biết vụ án xảy ra trong khu rừng này vào 3 tuần trước chứ??- ta biết .- vì do chẳng có ai biết nội tình sau đó , ta đành đến tìm ngài để hỏi.- rất tiếc ta cũng chẳng biết gì.Bà ta đột nhiên nói chuyện với cô rất tự nhiên , nụ cười như ẩn chứa gì đó , Nhược Âm hơi nhíu mày lại , cô biết người này đang nói dối , khu rừng này phần lớn đã có sự sống , dù cho tất cả yêu ma chạy theo Hổ Tinh , những cây cối trong khu rừng vẫn ở lại đó , bà ta lại là mẹ của khu rừng này lại chẳng biết gì , nghe có buồn cười không.- Tiểu Hắc!- người gọi tôi thưa công chúa??- hãy sơ tán tất cả sinh linh trong khu rừng này.- người định làm gì ??- đốt rừng.-CÔNG CHÚA LƯỠNG GIỚI!!!Nhược Âm như thế lại rất dứt khoát , nhìn sang Hắc Vô Thường , giọng nói đầy quyền uy , nghe đến đốt rừng Ngọc Trà không thể giữ được dáng vẻ cũ , mà nổi giận đập tay xuống thành ghế hét lớn , Nhược Âm quay lại nhìn thẳng vào bà ta , cô cũng đã rời khỏi ghế từ lâu , mắt đối mắt với bà ta không chút kiên dè.- ta đến đây hỏi ngài là mong câu trả lời khác , không phải là "không biết" , ngài nghĩ một người không có sức mạnh như ta dùng gì để hoàn thành vai trò của mình , thưa Nữ Vương???- ............- ta không có khái niệm hù dọa đâu.- được rồi , ta chỉ muốn đùa một chút công chúa bớt giận.- đùa á??Ngọc Trà nghe đến đây liền tái xanh mặt , dù rất giận dữ vẫn phải cố gắng bình tĩnh , bà ta hiểu rõ cô gái trẻ trước mắt này , không phải là dạng dễ đụng vào , bà ta đành cố gắng hết sức , nở nụ cười , vụng về lấp liếm ý định trước đó của mình.- thật ra chuyện hôm đó tôi biết một số chuyện , có thể giúp ít cho công chúa.- mời ngài nói.- hôm đó tất cả cây yêu gần đó đều nhìn thấy một việc.- việc gì???- người bị thương nặng không đến mức chết , đã đột nhiên tĩnh lại , các vết thương còn lành lại rất nhanh , hắn cứ như vậy rời khỏi khu rừng trong đêm , kì lạ là khi hắn đi có ôm theo một lọ thủy tinh , bên trong có bông hoa mà bọn họ gặp hôm đó.- cảm ơn thông tin của ngài , có dịp ghé thăm tôi sẽ mang ít quà.Nhận được thông tin vừa gây sốc , cũng vừa hữu ít , Nhược Âm trở lại nụ cười tươi vui , hai bên nói thêm vài câu khách sáo , rồi từ biệt Ngọc Trà , bước ra khỏi nơi đó , cánh cửa vừa đóng sầm lại , Nhược Âm nhìn lại Linh Lan , cô gái ấy đã luôn bên cạnh không rời , đôi tay mềm mại đó luôn nắm chặt vạt áo của cô , Linh Lan lúc này mới nhìn lại Nhược Âm , ánh mắt đã long lanh đầy nước , vẻ mặt sợ hãi vẫn còn dư âm , cô có chút buồn cười cũng phải nhịn lại.- chị sao thế Linh Lan??- đáng sợ......đáng sợ quá.......Linh Lan vừa nói vừa ôm chầm lấy Nhược Âm khóc òa lên , Thanh Hi cùng cô dỗ dành rất lâu sau Linh Lan mới bình tĩnh lại , hỏi ra mới biết cô ấy vừa sợ Ngọc Trà , còn sợ cả Nhược Âm , cô ấy lần đầu nhìn thấy mẹ khu rừng lại có dáng vẻ đó , cũng bị khí thế của cô làm cho đến rung sợ.- chị ở khu rừng này bao lâu rồi??Nghe cô hỏi Linh Lan tỏ ra bối rối đưa hai ngón tay lên , Nhược Âm nhìn hỏi lại - 200 năm??- 20 năm- hả????Linh Lan đảo mắt nhìn đi nơi khác trả lời , Nhược Âm cảm tưởng mình sắp thành tượng cát , một cơn gió thoáng qua cuốn cô đi , đúng là chuyện không ngờ thật nhiều , tưởng là Hoa Yêu lâu năm vẫn ngây thơ , hóa ra là được trời đất nuôi dưỡng , chỉ mất 500 đã có hình người , 20 năm trước vô tình đến khu rừng này , được Ngọc Trà nhận ở lại , làm bạn thân thiết với con hổ hơn ngàn tuổi.- giờ chúng ta làm gì đây??- rời khỏi khu rừng sao??- giờ này á??

Ta mệt lắm chỉ muốn nghỉ thôi.- hay cứ tạm ở lại khu rừng đi.Bạch Vô Thường nhướn mày nhìn sang cô hỏi , Hắc Vô Thường cũng kem theo một câu hỏi , cũng như gợi ý , cô thì giờ đã đuối sức lắm rồi , còn phải ngồi nhờ trên lưng Hổ Tinh , còn Hổ Tinh lại muốn mọi người nghỉ lại ở khu rừng , vừa đi mọi người cùng nhau nghĩ xem nên làm gì .

Ngay lúc khi nhóm người Nhược Âm rời khỏi , cánh cửa khép lại Ngọc Trà như phát điên , ném bỏ ly trà trên bàn xuống , chân thì đạp đổ ghế Nhược Âm ngồi , ánh mắt phát hận hiện rõ , cô ta phát tiết khắp nơi miễn là thứ đập phá được , đến mức bàn tay của cô ta đã chảy máu .- nữ vương xinh đẹp của tôi ơi , cô để mình bị thương vì một loài người thấp kém thế sao??Một giọng nói nam trầm ổn , pha trong đó là sự dịu dàng cùng quan tâm , nhưng câu nói lại mang sự xem thường loài người , người con trai với mái tóc xanh tím , đôi mắt lại mang màu trắng tựa như Nhược Âm , chỉ khác là ánh mắt này u tối như có làng khói , mặc cho mình bộ âu phục chuyên dụng dành cho các quản gia , chỉ khác nó mang màu xanh lục đậm , viền áo như được may từ sợi chỉ vàng thật , lấp lánh và tinh xảo , anh ta nâng bàn tay đang rỉ máu của Ngọc Trà , anh ta dùng ma thuật trị thương cho cô ta , rồi nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Ngọc Trà một nụ hôn.- cũng chỉ có người lo cho ta Dịch Dương!- chỉ cần có thể xoa dịu cơn giận của người , ta nguyện làm moin chuyện.- vậy......ngươi hãy khiến con ranh ngạo mạng đó biến mất vĩnh viễn đi.- tuân lệnh nữ vương.Dịch Dương dìu cô ta quay lại ghế ngồi , nụ cười của hắn chẳng một chút cảm xúc , lại mang cảm giác không tốt , nghe hắn nói cô ta liền nhìn hắn nói ra ý muốn của mình , hắn lại chẳng chút đắn đo mà đồng ý.- sao người con chưa đi.- chưa phải bây giờ??- không phải bây giờ thì lúc nào??- cô ta đang ở trong địa bàn của ta , có chuyện gì chắc chắn sẽ dính liếu đến Diêm Vương , không nên.- ý người........- người cứ giao mọi việc cho tôi .Nhìn hắn rất bình thản pha trà , Ngọc Trà hơi chau mày lại hỏi hắn , hắn thì rất điềm đạm trả lời , làm cho cô ta hơi không vui , nhưng khi nghe hắn phân tích nàng ta gật đầu rất hài lòng , hắn đưa tách trà còn ghi ngút khói cho cô ta , cùng cái nụ cười vẫn vậy , nhìn hắn không khác gì một rắn độc , mang đầy sự mưu toan trong đầu.

Còn về phía nhóm người của Nhược Âm , họ đang vô cùng thư giãn trong làng nước mát , địa điểm không mấy xa lạ chính là chiếc hồ giữa khu rừng , chỉ khác mọi ngày ở giữa hồ lúc này , một tấm chắn ma pháp được đặt ở giữa hồ , chia hồ làm hai , nhìn thì như tấm kính trong suốt , nhưng lại chẳng nhìn thấy gì bên kia , hai mặt đều như thế , nên cả nam lẫn nữ cùng tắm với nhau .

Cách đây 10 phút trước , lúc mọi người đang suy tư , Linh Lan đã đề nghị mọi người thư giãn rồi nghĩ tiếp , cô nghĩ đến hồ nước ở giữa rừng , lúc đầu có chút khó xử vì ở đây có cả trai lẫn gái , tin rằng chẳng ai muốn làm biến thái mà rình rập , nhưng Nhược Âm lại thích cùng tắm chung , để có thể nói chuyện với nhau , sau đó Thiết Ngạo đề ra một ý , anh ta sẽ tạo ra một bức tường ma pháp không thể nhìn thấy nhau , cuối cùng mọi chuyện đã êm xuôi cho tới khi đến hồ nước , Nhược Âm lại không chịu xuống , dù cho Linh Lan và Thanh Hi ra sức khuyên thế nào , Linh Lan cũng đảm bảo nước trong hồ là thứ tốt , sẽ giúp cô không bị lạnh , cô cũng quyết tâm không chịu xuống , bị hỏi dồn mãi cô mới nói ra việc mình không đem theo đồ , vấn đề thì đã rõ , nhưng giải quyết là một chuyện không dễ , lúc đầu ai cũng định bỏ đi chuyện thư giãn này , nhưng Hổ Tinh lại bảo có cách , kêu Nhược Âm cứ tắm , chuyện còn lại hắn lo được , ngồi suy nghĩ rất lâu Nhược Âm đánh liều mà xuống tắm , nên bây giờ mới có cảnh tuyệt sắc giai nhân một bên , mỹ nam tuấn tú hội tụ một bên , đồ của họ thì bị được các chú khí lấy đi giặt sạch rồi.- công chúa à , tôi mà không quen biết ngày sẽ tưởng người là biến thái.- hả??

Ta làm gì đâu??- người còn không nhìn mình đang làm gì chị Thanh Hi sao??Chuyện mà khiến cho Linh Lan nhìn cô mới ánh mắt kì thị , cùng câu nói đó chính là , Nhược Âm đang úp mặt vào bộ ngực mềm mịn và đầy đặn của Thanh Hi , còn cô thì lại rất vô tư đối đáp , nói đúng là hỏi ngược Linh Lan.- không sao , mỗi khi công chúa tắm với tôi đều như thế.- tại sao??- mềm thoải mái lắm.- công chúa à.Thanh Hi thì rất tự nhiên , còn vừa xoa tóc cô cho sạch sau một ngày dài dính bụi , vừa cười dịu dạng nói , Linh Lan ngạc nhiên đến đánh rơi cả mắt , Nhược Âm còn bồi thêm câu trả lời rất hồn nhiên , Linh Lan như rơi vào bất lực với cặp "chị em" trước mặt .- bên đó vui nhỉ??Người thiếu niên với mái tóc đỏ cam cùng màu đen , chính xác là như màu lòng của loài cọp , đôi mắt với màu vàng nhạt , cơ thể vô cùng rắn chắc , bộ dáng dựa vô thành hồ đầu hơi nghiêng , nụ cười có chút tinh ranh.- hội con gái lúc nào cũng náo nhiệt mà.- nhất là công chúa , cô ấy như con nít.- lần đầu ấn tượng của ngươi với công chúa thế nào Hổ Tinh??- huh??Hổ Tinh cùng Hắc Vô Thường như bắt sóng với nhau , liền bất đầu nói chuyện với nhau , nhưng khi nghe câu hỏi của Hắc Vô Thường cậu ta hơi đảo mắt , như thể đây là câu hỏi khó.- chắc là một cô bé loài người gan dạ , không hề sợ hãi khi đối mặt với tôi.- công chúa chính là như thế , đã bao giờ sợ ai.- còn đối mặt với cả nữ vương mà!- ta có chuyện muốn hỏi đây.- gì thế??Hắc Vô Thường nói rất vui vẻ như thể , chuyện cô công chúa không sợ trời , không sợ đất kia là niềm tự hào , nhưng khi đang vui vẻ Bạch Vô Thường lên tiếng , tạo cho cảm giác hồ nước này sắp đóng băng tới nơi , Hổ Tinh nhướn mày chờ câu hỏi của hắn.- người hôm nay chúng ta gặp , là như thế nào??- sao ngài lại hỏi về bà ta ??- ta thấy rất lạ , các ngươi gọi bằng "mẹ" , còn công chúa đến cuối lại gọi "nữ vương"!??- chuyện kể ra rất dài ......đó là vào hơn 800 trước.Khoảng chừng 890 năm trước , khi ấy cánh rừng này vốn rất tự do tự tại , như thế cũng xảy ra rất nhiều chuyện không thể ngờ , không như bao khu rừng khác sẽ có người cai quảng , khu rừng vô danh này lại chẳng lấy nổi một ai quản giáo , dù cho Hổ Tinh là chúa sơm lâm , thì nói về quản lý là một chuyện không thể , hắn thà rằng là người bảo hộ , chứ chẳng hứng thú chuyện đứng đầu khu rừng , và rồi ngày đó , một ngày bầu trời xanh mây trắng , nắng vàng , khu rừng bị loài người lâm le muốn phá rừng lấy gỗ , khi tất cả vẫn còn rất lo sợ , nếu phản kháng chuyện có yêu qua , quỷ quái sẽ bại lộ , nếu làm hại con người sẽ bị người đại diện lúc đó sử lí , khi đứng giữa quyết định ra sao , thì có một cơn cuồng phong kéo đến , dọa cho những kẻ loài người kia sợ hãi và bỏ chạy , và cũng chính vào thời điểm đó , Ngọc Trà một cô gái xinh đẹp với mái tóc xanh như màu cỏ non , đôi mắt màu tím như thạch anh , nụ cười nhẹ nhàng cùng chiếc váy trắng đơn giản , cô ta đến và giúp đỡ khu rừng rất nhiều , trải qua nhiều lần được cứu giúp họ dần xem cô như của khu rừng , đến một ngày cô ta nói muốn làm mẹ của khu rừng , vì yêu quý và tôn thờ , họ đã đồng ý , họ chọn một cây cổ thụ lớn nhất lâu năm nhất , cũng đã chết từ lâu làm nơi ở cho Ngọc Trà , và từ đo ai ai cũng gọi cô ta với cách gọi thân thuộc "người mẹ của khu rừng" .- vậy vì sao công chúa gọi vậy???- ta đoán , đi qua hơn 800 năm đó , cô ta dần yêu cầu mọi người dâng lên đồ tốt cho mình , sống và cai quản khu rừng như một lãnh thổ của mình , chính xác cô ta đã sống như một nữ vương.Thiết Ngạo luôn luôn là kẻ im hơi lặng tiếng , thế mà khi nghe câu chuyện , anh cũng đoán ra phần nào vấn đề , nhưng nó chính xác đến độ Hổ Tinh gật đầu xác nhận- công chúa thể mà nhìn ra!- là nữ nhi nhìn là biết ngay mà!!Hắc Vô Thường đang cảm thán cùng khen gợi , bất ngờ Nhược Âm lên tiếng , Thiết Ngạo cùng Bạch Vô Thường cười nhẹ , rất nhanh lại quay về khuôn mặt lạnh.- công chúa người thật cứ vậy mà tắm sau??- không sao , nếu có thể em phụ chị làm sạch tóc cho công chúa , tóc cô ấy dài quá.- vâng , để em phụ , nhưng công chúa thì......- chị có biết khi chúng ta thiếu gì đó sẽ thích thứ đó không??Nhược Âm giận dỗi nhìn Linh Lan phồng hai má xinh xinh ra , có chút buồn cười , có phần đáng yêu , Linh Lan nhìn lại cơ thể Nhược Âm , quả thật thì rất nhỏ ở vòng một , không thể gọi là bức tường , cũng không đủ to để gọi là ngực .- công chúa!

Người bao nhiêu tuổi rồi.- tính đúng thì gần 20 rồi.- không đâu , chỉ mới gần 2 tuổi thôi.- CÁI GÌ????lướt mắt một vòng nhìn Nhược Âm , cô mới đặt câu hỏi về tuổi Nhược Âm , cô thì tính đi tính lại đoán mình tầm 20 , nhưng thật sự bất ngờ khi nghe Bạch Vô Thường nói thế.
 
Back
Top Bottom