Gia đình.
Bạn bè.
Con người là một nút thắt trong mạng lưới của hàng trăm, hàng ngàn các mỗi quan hệ nối tiếp.
Chính sự tác động qua lại giữa các cá nhân đó, là khởi nguồn tạo cho chúng ta những chuỗi cảm xúc liên tục và không ngừng nghỉ.
Nếu phải xét theo chiều tiêu cực, việc thiết lập các mối quan hệ công cộng đã trở thành một phương tiện giúp ta thỏa mãn về mặt tinh thần.Phải, không thể phủ nhận, điều này là vô cùng, vô cùng thiết yếu trong cuộc sống con người.
Giống như một lẽ tự nhiên, chúng ta sẽ bất hạnh, bi thương khi không có gia đình.
Cũng sẽ cô đơn, buồn tẻ khi chẳng có lấy một mối quan hệ nào thân thiết.
Ta không sống nổi đâu!
Câu than vãn này được lặp lại nhiều tới mức mà thằng nhóc chẳng thể đo đếm.
Ừ, lẽ đương nhiên là vậy.
Giả sử, thằng nhóc không có em gái.
Liệu nó có thể bất chấp liều mạng sống qua những năm tháng khốn khổ lúc trước?
Câu trả lời thật rõ ràng, sự hiện diện bây giờ của nó đã nói lên tất cả.
Song ngoài mối liên hệ duy nhất ấy ra, thằng nhóc căm hận hết thảy những điều còn lại.
Gia đình - nơi người ta thường cho là bắt nguồn của hạnh phúc, khiến nó kinh tởm, thù hằn, khiến bản thân thằng nhóc từng giây từng phút chỉ muốn xóa sạch mọi kí ức về chúng.
Xã hội - không khác mấy một cái hố đen ngòm chất vô vàn cạm bẫy máu me luôn chực chờ thời thời khắc khắc cắn nuốt xẻ thịt thằng nhóc.
Vậy thử hỏi, nó nên tin tưởng ai, nên có mối quan hệ với ai?
Thằng nhóc suy nghĩ rất nhiều và nó quyết định, không tin tưởng ai, không thân thiết với ai.
Sự ràng buộc của nó nên, cũng chỉ nên có mỗi đứa em gái mà thôi.
Ít nhất thì, trong quá khứ thằng nhóc đặt ra ranh giới như vậy.
Hiện tại hay tương lai, nó cũng không có dự định thay đổi cái ranh giới đấy.
Ràng buộc cả đời của thằng nhóc, duy nhất là em gái....
Và gã.
Hai từ này vừa bật ra khỏi đầu Lous, ngay lập tức phải làm nó giật thót mình.
Màn đêm tràn vào đôi mắt choàng mở, nó thở hắt một hơi nặng nề, sờ lên lồng ngực bên trái, xuyên qua lớp quần áo cùng làn da, nó cảm nhận rõ nhịp tim đập loạn xạ.
Chột dạ gì chứ?
Gã là ân nhân mà, chẳng lẽ không quan trọng sao?
Khó chịu chất vấn lòng mình, thằng nhóc theo đó nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cảm xúc trong nó vẫn còn quá hỗn loạn, nhưng nó không dám suy xét, càng không dám đào sâu.
Lous bắt bản thân phải quên, nó nhắm tịt mắt, vội vã muốn chìm ngay vào giấc ngủ.
Mấy ngày nay, Lous lại gặp ác mộng.
Chính xác hơn, ngoại trừ hôm ngủ cùng gã, thì đêm nào cũng vậy, cảnh tượng đáng khinh vẫn sẽ xuất hiện và bàn tay với sắc đỏ tươi cũng luôn rượt mãi theo nó tận khi thằng nhóc bừng tỉnh.
Sợ.
Song thằng nhóc đã sớm quen.
Căn phòng nhuốm mình trong sự yên tĩnh tuyệt đối.
Ở một góc căn phòng, ánh trăng qua ô cửa sổ sát đất lặng lẽ len vào, hắt thành mảnh sáng kéo dài trên mặt đất.
Đường thẳng giữa chừng đột nhiên bị gãy gọn, đôi chân thon dài của người đàn ông duỗi ra, ánh sáng vỡ vụn, rải rác trải xuống chiếc quần âu phục tối màu.
Nửa thân trên chìm vào bóng tối, bộ dáng gã mờ mờ ảo ảo, không biết đang nghĩ tới điều gì.
Gã nghiêng đầu, dưới những sợi tóc lòa xòa, đôi con ngươi gã bất động dừng trên đứa trẻ đang say ngủ.
Chờ khoảng mấy phút, bàn tay đeo găng trắng nâng lên, dự định hạ xuống rồi bỗng khựng lại.
Thanh âm hít thở ngày càng dồn dập của thằng nhóc dù cách một khoảng cũng nghe rõ ràng, gã chau mày đứng dậy, thoắt cái đã đến bên giường.
- Làm sao vậy?
Không phải gặp ác mộng chứ?
Lầm bầm tự hỏi, và hiển nhiên gã không mong đợi có người trả lời.
Làm hành động phất tay, cây đèn đặt ở đầu bàn gỗ phát ra tiếng động nhỏ, làn ánh sáng mỏng manh nhu thuận bao tỏa, bọc lấy khuôn mặt bị dằn vặt đến xanh xao của thằng nhóc.
Nhớ đêm đầu tiên thằng nhóc cũng gặp ác mộng như vậy, thần sắc lạnh nhạt rốt cuộc biến hóa, bả vai căng cứng hơi sụp, gã cụp mi mắt, thoáng lộ vẻ mềm yếu rất lâu chưa từng thấy.
Vầng trán mướt đẫm mồ hôi được gã cầm khăn lau sạch.
Sau tắt đèn, gã rẽ chăn nằm xuống cạnh Lous.
Cơ thể nhỏ nhắn cuộn gọn trong lồng ngực gã, rồi vài lúc vẫn không kìm được mà bất an run rẩy.
Mơ thấy gì mà sợ như vậy chứ?
Trượt xuôi từ các đốt sống lưng, tay gã phiền muội vỗ về thằng nhóc.
Tới khi sờ trúng phần hông, các khủy xương gồ lên rõ đến mức gã tưởng mình có thể đếm được bao nhiêu cái.
Gầy quá!
Càng kiểm tra, tâm trạng gã càng tồi tệ.
Rồi gã chợt nhớ đến dặn dò của Jas - về việc gã nên dành nhiều thời gian cho thằng nhóc hơn.
Xuyên qua màn đêm mù mịt, gã bất giác cúi đầu ngắm nhìn đứa nhỏ, rốt cuộc cảm xúc trơ lỳ lâu ngày của gã cũng xảy ra chút biến hóa.Có phải gã vô tâm quá không?Nhưng gã có thể làm gì hơn?
Một kẻ thậm chí không biết nguồn gốc của mình thì đâu có thể biết gì về những chuyện yêu thương chăm sóc nọ kia.
Sống tách biệt quen rồi, hiện tại nuôi dưỡng thêm một đứa nhỏ, vậy mà gã thực sự có ý định để nó tự do trưởng thành và lớn lên qua sự nuôi dưỡng "gián tiếp".
Bởi gã sớm dự tính.
Gã thật tâm mong muốn thằng nhóc có một tiền đồ rộng mở.
Hoặc ít nhất, phải đạt tiêu chuẩn ngày ăn no mặc ấm, không vướng không bận, có thể sáng chiều vui vẻ làm những điều mình thích.
Quyết định này liệu quá khó khăn?
Một người muốn trưởng thành vừa không cần khổ cực lại vừa muốn có tương lai, phải chăng là một đòi hỏi vô lý? ✿Khoác trên mình bộ y phục trắng tinh, vạt áo ngoài cuốn theo chiều gió bay phất ra sau, mái tóc bạc của người đàn ông nhẹ nhàng lưu chuyển.
Bóng lưng cao gầy mang một vẻ tùy ý và phóng túng bất kham, song lại đẹp đến mức khiến lòng người dâng lên cảm giác sôi sục, đầy quyến luyến.
Cánh hoa rơi ngập trời, gã quay lại, để lộ nửa khuôn mặt tuấn mỹ cùng thần sắc u sầu mệt mỏi.
Zen.
Tâm tư thằng nhóc chấn động, không tự chủ được mà thốt ra tên gã.
Tựa như có một sức mạng vô hình, dù Lous bất chấp đuổi theo gã, nhưng càng đuổi, hình bóng ấy càng xa dần, xa tít, cuối cùng nhạt nhòa tới mức tưởng chừng người đàn ông đó sắp biến mất khỏi cõi trần gian.
Không!
Đừng đi!
Đừng bỏ tôi!
Lous chới với gọi gã, đưa tay ra muốn bắt lấy sợi tóc cuối cùng.
- Lous!
Âm điệu khàn khàn đập vào tai, thằng nhóc sửng sốt bật dậy.
Lồng ngực nó bập bùng co thắt, cổ họng thì nghẹn ứ mùi vị chát chúa.
Nhắc nó hai lần, thằng nhóc mới quay sang mờ mịt nhìn gã.
Mấy lời càu nhàu còn chưa ra được chữ nào, vừa trông thấy vành mắt đỏ rực của nó, gã vội vàng nuốt ngụm một cái.
- Sao vậy?
- Gã kéo Lous nằm lại.
- Ác mộng đáng sợ như vậy sao?
Cảm nhận hơi ấm truyền qua da thịt hai người, đáy lòng hoảng loạn của thằng nhóc dần lấy lại bình tĩnh.
Bấy giờ nó mới thả lỏng tay, để những sợi tóc dài trong tay mình tuôn xuống như dòng nước.
Lous dụi mặt vào người gã, muốn chắc chắn rằng đây không phải mơ.
Tại sao ác mộng kia lại chân thật như vậy?
Điềm báo cho điều gì chăng?
Lous trầm ngâm lúc lâu, rồi nghĩ thế nào cũng không thể loại bỏ được cảm giác bất an và trống rỗng của nó vào hiện tại.
- Xin lỗi, anh có đau không?
Sau khoảng lặng im ba phút giữa họ, gã rốt cuộc nghe được đứa trẻ trong lòng hỏi vậy.
Thanh âm trẻ con có chút khác thường, lắng đọng và buồn tẻ.
Không chịu được, than thầm một tiếng, gã trực tiếp dùng lực ép cằm thằng nhóc lên.
- Nếu có chuyện gì thì có thể tâm sự với ta.
Theo nghĩa thường, ta là cha ngươi mà.Hoặc giả hoặc thật, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên gã nghiêm túc một chuyện gì đó đến thế.
Thằng nhóc hé môi, nhưng rồi hình bóng cô đơn của gã trong mơ bất chợt lướt qua tâm trí, nó ngây ngẩn, đến cuối cùng lại chẳng thể thốt ra bất cứ lời nào.
Cả thân Lous lạnh ngắt, ngón tay vô thức bấu chặt lấy áo gã.Nó không thể trở thành gánh nặng được.Ác mộng kia chung quy đã dai dẳng theo Lous 5 năm, thêm ba chục, bốn chục năm nữa thì ắt hẳn không hề gì.
Ở chung lâu ngày sẽ quen, trong tương lai gần đây, có lẽ sớm muộn gì chúng cũng trở thành phù du mà thôi.
Hơn tất cả, Lous ghét nhất phải làm phiền người khác.
Với gã, thậm chí còn chẳng phải do cái tính cách đấy, mà là nó thực sự không muốn gã bận tâm về mình.
Có lẽ đời này thằng nhóc chỉ khao khát một điều.
Nó mong muốn lớn nhanh, muốn trưởng thành ngay tức lự, muốn mình đủ chín chắn và mạnh mẽ để trở thành điểm tựa vững chãi của gã, dù sự thật rằng bây giờ nó chỉ là thằng nhóc 10 tuổi vô dụng.Nó còn muốn bảo vệ gã.
Vì thế...
- Không sao hết.
Vì đã có lấy một lý do chính đáng, ánh mắt thằng nhóc khi đáp lời vô cùng kiên định.
Còn gã thì mù tịt, chẳng hiểu nguyên do gì mà thằng nhóc lại chưa chịu kể cho mình cái ác mộng hành hạ nó suốt cả đêm như vậy.
Đâm ra gã có tý hậm hực, gã không phải con người rảnh rỗi có sở thích quan tâm chuyện nọ chuyện kia, song nếu là thằng nhóc thì hoàn toàn khác, gã mang trách nhiệm phải quan tâm nó, hay dù không phải trách nhiệm, gã cũng thực sự muốn toàn tâm toàn ý coi thằng nhóc dưới quan hệ cha - con mà yêu chiều.
- Được rồi.
Có gì khó khăn cứ tìm đến phòng ta, được chứ?
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng ngay sau đó cái vấn đề này đã bị gã nhanh chóng quẳng sang một bên.
Con người gã không tim không phổi là thật, ngoại trừ nghĩa vụ công việc thì dường như chẳng còn điều gì có thể làm gã ngày đêm vướng bận lưu luyến trong lòng.
Chẳng qua...dạo này xuất hiện thêm vấn đề nuôi trẻ mà thôi.- À phải rồi.
Dậy đi, bắt đầu từ hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi.
Ngồi nhổm dậy, gã dự định chuẩn bị rời giường.
Rồi chợt nhớ ra cái vụ đêm qua, gã hành động mau lẹ, lập tức dốc ngược thằng nhóc dậy theo.
Mà Lous vừa nghe đến đề xuất ấy, phản ứng đầu tiên là nhướn mày chớp mắt, tiếp theo vừa tràn ngập nghi ngờ vừa mong đợi vấn hỏi gã.
- Không phải anh bận lắm sao, Zen?
Anh ổn chứ?
- Nhóc con, ta không phải bảo ngươi gọi cha rồi sao?
Ai cho ngươi gọi hẳn tên ta như thế hả?
- Gã bất mãn nói.
Ngoài miệng quở nhẹ một câu, thật ra chẳng để bụng mấy, dừng chốc lát, gã quay lại, chọc xuống cái bụng gầy tong teo của thằng nhóc.
- Còn không phải do ngươi sao?
- Gã làu bàu.
- Mà thôi, gần đây ta rảnh rỗi, dành ra chút thời gian giám sát việc học của ngươi.
Chắc chắn gã đã bịa đại ra lời nói này, thằng nhóc nghĩ bụng, việc gã không hứng thú với những thứ ngoài lề đã tỏ như ban ngày, hơn nữa, gã chưa từng nhắc nhở nó về học hành không phải gã vô tâm, mà chính xác bởi gã đã chứng kiến Lous tự giác như thế nào trong mọi phương diện.
Tự giác đến mức khiến gã có phần mui mặt, đến mức gã phải xấu hổ với đống giấy tờ công vụ chất đống trên bàn làm việc của mình.
Ừ, sự thật rằng, gã đơn giản chỉ lo lắng cho thằng nhóc mà thôi.