Tâm Linh // allVietNam // Linh hồn vấn vương -+ Author : Anhsaloo +-

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
392139990-256-k896348.jpg

// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
Tác giả: Anhslaoo
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

" Ai mà yêu một vong hồn bao giờ đúng chứ?

" Việt Nam
+
+
+
+
Xin chào tôi là Author đây, các bác có thể gọi tôi là Ánh salo hoặc là H.

Anh.

Đây là một cuốn đầu tiên bên app này và hoạt động bên một app ( cụ thể là app N) .

Có thể văn phong của tôi vòn rất non nên mọi người nhớ góp ý cho tôi nhé...

Cre ảnh : Pinterest.

Cre ý tưởng : Oleoleo.
【*◈✧👻✧◈*】
▀▄▀▄ 𝑳𝒖̛𝒖 𝒚́ 𝒌𝒉𝒊 𝒗𝒂̀𝒐 𝒄𝒉𝒖𝒚𝒆̣̂𝒏▄▀▄▀
1.Truyện có thể từ tục tỉu
2.

Truyện này tôi xin ý tưởng của bác Oleoleo ( bên Novel toon)
3.

Đây là Au của tôi
4.

Các bác mà đục thuyền tôi thì xác định bị ăn chửi đi nhé
5.

Tôi ăn chay vì vậy không có H đâu
6.

Xin các bác đừng xúc phạm các nhân vật trong cuốn truyện.

7.

Truyện này không xúc phạm lịch sử hoặc đất nước nào và Nước ta.

Nếu có xin hãy báo lại cho tôi chỉnh sửa lại.

8.

Cuốn này tôi chắc lẽ sẽ ra chương hơi lâu vì tôi học nữa với chuyện này là một thể loại tôi chưa từng đụng đến...

9.

Truyện của tôi có khi sai chính tả vì vậy nên tôi rất cần cảnh sát chính tả...

10.

Có lẽ 1 tuần tôi sẽ ra hai chương vào thứ Tư nên ráng đợi tôi nha các bác , còn mấy tuần mà thi hay tôi bận thì 1 tuần có 1 chương thôi hay là 0 chương nào hết 👉👈
11.

Có loạn luân ⚠️
-+ cảm ơn mọi người đã ủng hộ... +-
Let go! : 1/4/2025
The end : ?? /??/????

Ending : Sad Ending
Cặp phụ : Bela x Ukrain Tags: allnamallvietnamcountryhumantraodoilinhhonvietnam​
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
Chương 0 : Văn Án


Tên nhạc : Romorebi

⚠️truyện không Xúc phạm một quốc gia nào⚠️



️Nếu có xin hãy báo lại cho tôi! ⚠️

»

【*◈✧👻✧◈*】

Tại một con đường bên con sông lớn đang có hai người bạn thân đang đi với nhau

Có lẽ đó sẽ là một cuộc đi chơi bình thường và vui vẻ đó với người đi bên cạnh nhưng có lẽ nó sẽ kết thúc một mạng sống cô đơn trên cái thế giới này.

- ??? : " Có lẽ đây là Này đẹp nhất của đời mình ấy..

"Cậu đi bên cạnh mà khen ngợi cuộc đi chơi này.

- ??? : "Này Vietnam!" người đó quay

qua người kế bên mà nói

- Vietnam : " hử gì thế Cuba?...

" cậu quay qua người đã kêu tên cậu mà nói..

- Cuba : " Cậu đứng kế bên hàng rào đi!

" vừa nói anh vừa chỉ vừa hàng rào bên cạnh

- Vietnam : " Được rồi cậu tính chụp hình cho tớ đúng không?..

" cậu đi qua và đứng sát hàng rào

- Vietnam : " Nhưng tớ- " cậu ngại ngùng nói...

- Cuba : " CHẾT ĐI!

" anh hét lớn mà đẩy con người ấy xuống con sông sâu thẳm kia!

- Vietnam : "!!!

" cậu không thể cản lại cái đẩy ấy mà cứ rơi xuống mà thôi...

Cho đến khi cậu nhắm chìm mình trong con sông ấy..

Người trên bờ đấy đắt ý , hả hê vì đã giết được một người không đội trời chung hoặc có thể lọai một người ra khỏi dánh sách đấu đá của mình

Còn người ở dưới kia thì có lẽ đã tuyệt vọng rồi, người không thể ngờ người mà mình không quay lưng với cậu nữa lại làm vậy với cậu...

Cậu cứ vậy mà nhắm trình mình ở đắm mình con sông lạnh lẽo kia mà thôi..

Vì cậu đâu có thể làm gì nữa đâu?

Chỉ chờ đợi cái chết là được rồi cần sống làm chi?

Sống cũng chỉ là một cục nợ của thế giới này mà thôi!

【*◈✧👻✧◈*】

- Vietnam : Ah!! // rơi xuống //

Sau khi bị giết cậu bông ở một khu vực không có thể xác định.

Bẹp!

- Vietnam : "Sao mình đau đầu quá vậy nhưng mà..."

- Vietnam : "Mình đang ở đâu thế?..."

- Vietnam : "Mình đã chết rồi mà?"

Hiện cậu đang ở một không gian trắng khóa và không hề có gì hết.- Vietnam : "Đáng lẽ mình phải ở địa ngục chứ?"

Bỗng có một người bước ra chậm rãi từ hư không và đang đi đến chỗ cậu, Người ấy trắng xóa không có có một chút đen nào cả.- ??? : "Đây là nơi giữa sự sống và cái chết đấy Việt Nam" đi lại chỗ cậu đang ngồi- Vietnam : "Ngươi là ai?!

Sao ngươi biết tên ta?!"    | tôi xin viết tắt tên của ngài nha và trong chuyện của tôi ,tôi thường gọi ngài là cậu |- ??? : "Có thể nói ta là một vị thần của sự sống" - Vietnam : "Vậy tại sao ta ở đây?!"

- Vị thần của sự sống : "Nói chung là ngươi chưa đến số."

- Vietnam : "Vậy ta sẽ đi đến đâu?.."

- Vị thần của sự sống : "Ngươi vẫn ở đây nhưng là một linh hồn vấn vương trên dân gian."

- Vietnam : "Tại sao ta lại không phải là người mà là linh hồn?.."

- Vị thần của sự sống : "Cái đó thì ngươi nên hỏi thần chết thì đúng hơn đó, ổng bỗng dưng đưa cho ta việc rồi đi đâu mất tiêu" Người đảo mắt- Vietnam : "Vâng, vậy tôi vẫn được dân gian?"

- Vị thần của sự sống : "đúng rồi đó!Ngươi đúng thật là thông minh đấy!

"- Vị thần của sự sống : " Nhưng tiếc nuối thay ngươi lại chết sớm hơn dự định" hắn bày cái mặt tỏ lòng đáng thương đó với cậuCậu không nghĩ mình lại có sự cảm thương từ một người lạ mặt mà không biết tại sao không phải là người thân của cậu?

- Vietnam : "Ồ..." cậu chỉ ồ một cái đã bị cái con người đang nói với mình chen vào rồi- Vị thần của sự sống : "Thôi ta nghĩ đến đây là đủ rồi, chúc ngươi có cuộc sống mới tại nơi đây với tư cách là một linh hồn!"

- Vietnam : "Tạm biệt và cảm ơn ngài..." người cậu bỗng nhạt đi rất nhiều và đang tan biến vào không gian trắng xóa kia.

【*◈✧👻✧◈*】- Vietnam : "Haizz sao ngươi biết ta?"

- ??? : "Ta nghe được các lời đồn trong cái trường này..."

- Vietnam : "Oh...

ít ra cái trường này và cái gia đình này vẫn có người nhớ đến ta đấy~" cậu ngã người ra sau.

- Vietnam : "Giờ không lòng vòng nữa..

Ngươi muốn gì người em đáng quý của ta?

Vie~" giọng cậu bắt đầu ma mị tạo cho người ta một cảm giác lạnh sóng lưng một cách lạ kì.     | Vie là một người anh em khác có thể nói là song sinh của ngài tuy nhỏ tuổi hơn ngài và có hình dáng giống ngài đến 90 %|- Vie : "Ta muốn ngươi trả thù cho ta!!!"

- Vietnam : "Ta tưởng tụi nó vẫn không biết đó không phải là ta mà người khác nhể?

Nhưng.."

- Vietnam : "Ngươi nghĩ ta vẫn làm được à?

Ta giờ chỉ một linh hồn đã chết được 5 năm thôi đấy."

- Vie : "Ta cho ngươi nhập vào người ta!"

- Vietnam : "Ngươi chắc nhé? không được nuốt lời đâu người em của ta."

- Vietnam : "Ngươi mà nuốt lời là ta sẽ bẻ cổ ngươi đấy." giọng cậu bỗng lạnh nhạt đi vài phần.

- Vie : "Ta.. ta đồng ý!

" đập tay lên bàn- Vietnam : "Tốt, vậy hợp đồng đã được kí kết!"

để tay tỏ ý muốn bắt tay với Vie- Vie : " ...

" Đưa tay ra bắt tay với cậu. 【*◈✧👻✧◈*】Author : Chào mừng các bác đã đến với câu chuyện này!Author : Tôi mong các bác sẽ có tinh thần chờ đợi khi tôi ra chương quá lâu...

Cảm ơn các bác rất nhiều.Author : trong đây Vietnam không có một là một quốc nhân lùn tẹt với EQ dưới âm phủ đâu với mấy cái đó thì tôi chỉ áp dụng cho thế giới AOB . [ Trù EQ dưới âm phủ ]Author : Ở đây sẽ có một số nhân vật ấn tượng nhan sắc với Vietnam, ném đá là tôi block đấyAuthor : Và ngài ở đây là một con người cao 1m86 , có thể làm mọi người con gái xao xuyến 😵 [ trong đó có tôi, nghiện ngài... ]Author : Ask and Dare thì các bác cứ đặt đi nhớ đừng đặt cái gì quá đáng 🥳💗Author : Nếu tôi có sai chính tả thì mong các bác sửa dùm tôi nha...
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
chương 1 : một bức thư nhỏ


Tên nhạc : Sa vào nguy hiểm

⚠️truyện không Xúc phạm một quốc gia nào⚠️⚠

️Nếu có xin hãy báo lại cho tôi! ⚠️

»

【*◈✧👻✧◈*】

Cũng giống như những ngày bình thường cậu vẫn đến trường và học như bình thường...

Nhưng có vẻ đây là một ngày khá đặc biệt với cậu..

Khi vào lớp học cậu thường cúi xuống hộp bàn để xem coi có gì thôi thúi ở dưới khôngNhưng lạ lại là không phải là xác chụôt mà lại là một bức thư nhỏ và một bông hoa hồng màu trắng tinh khiếtCậu khá bất ngờ , cậu nghĩ là một bức thư tình của người khác gửi nhầm?Nhưng sự tò mò của cậu không thể cản lại Cậu lấy tay mình cần nó lên , cậu đã ngắm nó rất lâu và cậu tự hỏi loài hoa hồng này tượng trưng cho điều gì?Cậu lấy điện thoại ra và lên gg coi bông hoa hồng này tượng trưng cho đều gì?

Thì cậu đã nhận được một kết quả rất đẹp, cậu đã liên tưởng ra một tương lai đẹp đẽ nhưng cậu chợt nhận ra còn bức thư kiaNhưng cậu đâu biết bông hồng vẫn có một ý nghĩa khác?..

Cậu đã lấy ra và đọc cái bức thư đẹp ấy.

Cậu không thể tưởng tượng được rằng người bạn thân quay lưng với cậu lại không lưng với cậu nữa!

Có nội dung như sau.. :

Chào Vietnam!

Cậu chắc thẳng đã nhận được bức thư này và một bông hoa nhỏ này nhỉ?

Tớ mong cậu sẽ ra sau lưng ngôi trường tức là nơi có nhà kho ấy.

Vào lúc 5h30 kém 5 phút tức là 5h25 đấy!

Tớ mong cậu sẽ đến đó và gặp tớ!

Cuba

Cậu sau khi đọc xong bức tranh này , cậu liền rất vui vẻ khi đọc xong bức thư nhỏ từ người bạn thân, cậu đã rất mong chờ vào lúc 5h25 chiều nay để gặp người bạn thân của mình .

Nhưng để không bị phát hiện và sỉ nhục hoặc đạp nát bức thư ấy của mình bởi các bạn học khác trong lớp cậu liền cất nó vào chiếc cặp đen của mình .

Các người bạn học của cậu đã vô lớp học và chú ý đến cậu, chúng quyết định đi đến bàn học của cậu để chơi các trò chơi cũ rít mà chúng nó cho rằng nó sẽ rất thú vị khi chơi trên con người của cậu?

Chúng nó chỉ coi cậu là một món đồ chơi mà chúng nó chơi khi đi học thôi!

Cho dù cậu rất muốn dừng lại việc này nhưng gia đình?..

Bỏ mặt cậu có khi muốn cậu chết không chừng ấy nhưng tất cả là chỉ vì người mình yêu!?Những người cậu tin tưởng ? cũng quay lưng với cậu, để lại cậu cô đơn ở trong bóng đêm

Cậu không thể hiểu gia đình mình là nơi mình cần dựa dẫm khi yếu đuối nhất mà lại quay lưng chạy theo cái tình yêu hảo huyền kia mà bỏ rơi hai mẹ con cậu?

Cho đến khi tiếng chuông reo vào học réo lên , đó chính là lúc mà cậu đã thoát khỏi được sự bắt nạt một cách ngắn hạnCậu rất trân trọng khoảng khắc này à không phải là trân trọng nữa mà là hơn nữa!

Cậu rất thích được bình yên và không bị làm phiền nhưng tại sao?

Ôi!

Ông trời không cho cậu được như thế?!

Nhưng dù sau cuối cùng cậu cũng phải về với đất mẹ về với người mẹ mà cậu mong, về nơi được chăm sóc , chăm chút từng một như một đứa trẻ mới lớn mà mẹ dành cho mìnhCậu cũng biết mẹ mình đã bỏ rơi cậu từ lâu rồi...

Bỏ đứa con này lại nơi độc địa này!

Khi mẹ chết, cậu đã khóc rất cho đến khi mắt của cậu không cảm nhận được gì còn lại chỉ là một con mắt vô hồn để chuẩn bị cho những gì cho con đường đau khổ dài đằng đẳng kia...

Khi học, cậu rất chăm chú nghe giảng vì vậy cậu học rất giỏi , nên trong tất càe các môn học nào khi thi cậu cũng được top 1 hoặc top 2 nhưng hầu hết là top 1..Chúng biết cậu học giỏi nên đã lợi dụng sự học giỏi này của cậu để chỉ bài cho chúng nó , không chỉ bài cậu chỉ bài thì cậu chỉ bị đánh mà thôi.

Cậu đã nhiều lần nói với giáo viên nhưng mấy người đó cũng thờ ơ mà bỏ qua , mà còn nói là đó là điều hiển nhiên vì câu nói " Các bạn học giỏi nên giúp đỡ các bác bạn trong lớp " cậu rất tức khi nghe câu nói đóNhưng cậu đâu có thể làm được cái gì để trả thù cho bọn họ đâu?

Cậu chỉ biết nhịn nhịn và nhịn thôi...

Cậu có câu chăm ngôn và luôn nhắc nói khi mình nổi đình lôi trận mà sắp ra tay với chúng nó là câu:" 1 điều nhịn 9 điều lành"

câu nói này đã giúp cậu nhịn rất hay có khi bộ môn nhịn là cậu có thể giành được top 1 luôn ấy! 【*◈✧👻✧◈*】Khi đồng hồ đếm đến 4h25 Cậu chạy rất nhanh để đến chỗ hẹn mà người bạn ấy hẹn với cậu, cậu không thể biết mình sẽ bị đánh hay một cuộc hẹn đi chơi vui vẻ?

Nhưng đâm lao thì phải theo lao thôi!

Cậu chạy đến khi thấy bóng dáng quen thuộc mà thôi!

Cậu chạy đến và ôm chầm lấy người bạn đã lâu không gặp của mình- Vietnam : " Cuba!

Nhớ cậu quá đi!

" cậu rất vui khi gặp người bạn của mình- Cuba : " Này cậu bỏ mình ra được chứ?

" anh rất khó chịu khi bị cậu ômKhi nghe câu nói ấy cậu khá buồn nhưng cũng đành bỏ tay ra khỏi người anh thôi- Vietnam : " À.. tớ xin lỗi...

" Giọng cậu trầm đi vì bị người bạn mình trách móc- Cuba : " Thôi giờ mình đi chơi nhé?

" Anh liền nắm lấy đôi tay đầy vết thương của người bên cạnh.

- Vietnam : " À..thì..

" chưa bị nói hết lời thì cậu đã bị chen vào- Cuba : " Nhanh đi nào bạn của tôi ơi!!

À thì cái gì?

" anh hối người đang đứng như trời trồng ở đóVietnam khi cậu nhận ra là lúc Cuba đã đi đâu mất tiêu?

Khi cậu đi đến một chỗ khuất nào đóCậu đã bị Cuba hù đến mức phải ngồi xuống mặt đất- Cuba : " Trời sao cậu dễ giật mình thế?" anh hỏi cái con người đang ngồi bệch ở dưới- Vietnam : " Tớ không biết nữa nhưng có thể là...

Từ lúc mẹ tớ mất chăng?..

" - Cuba : " Thôi giờ đi chơi với tớ nào Vietnam!

" Anh đưa tay xuống để con người ấy nắm lấy như một lời an ủi nhỏ nhoi vậy- Vietnam : " Ừ!

" Cậu nắm lấy đôi bàn tay kia mà đứng dậy【*◈✧👻✧◈*】

Đang đi trên con đường phố cùng với người bạn thân của mìnhBỗng Cuba quay hỏi cậu- Cuba : " Này cậu muốn đi chơi không?

"

- Vietnam : " Có chứ!-chứ!

" cậu lắm ba lắm bắp khi nghe đến đi chơi, vì cậu lâu rồi không có đi chơi đâu?

- Cuba : " Oke!

Giờ chúng mình xuất phát thôi!

" đây kéo tay người bên cạnh và chạy nhanh đễ đến khu vui chơi- Vietnam : " Chậm chậm thôi Cuba!

Tớ không đuổi kịp được mất!

" cậu quay qua người đang nắm tay mình mà nói- Cuba : " không đuổi kịp thì tớ cõng cậu!

"

Khi nói xong anh liền cõng cậu lên mà chạy- Vietnam : " Tớ không bị què!

" cậu hoảng hốt nói với người đang cõng cậu- Cuba : " không sao đâu!

"Và rồi đấy thế là một cuộc đi chơi đầy tuyệt vời của cậu và người bạn mình diễn ra một cách đẹp đẽ nhưng có lẽ kết cuộc nó sẽ " đẹp đẽ" như vậy nhỉ? 【 *◈✧👻✧◈*】Author : bấm điện thoại làm mỏi tay quá các các ơiiiAuthor : Nay tôi ăn no quá nên thả cho các bác ít hint của cặp CuViet nè xDAuthor : Cứ đợi đi hint dài dài , tôi thả hint cho đến khi các bác ăn no mà thôi!!

Author : Nhưng các bác nhớ

Văn án chứ?

Author : chuẩn bị đi nhe tôi quay xe nhẹ nhàng thôi!!
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
Chương 2 : Cảm ơn cậu!


Tên nhạc : Đáy biển

truyện không Xúc phạm một quốc gia nào⚠️



️Nếu có xin hãy báo lại cho tôi! ⚠️

»

【*◈✧👻✧◈*】

Lưu ý : Cậu // Vietnam // ; Anh // Cuba //

Khi đến khu công viên, cậu không ngờ nó lại to đến thế

Vì cậu lại ngạc nhiên?

Vì mấy không nhiều năm nay cậu đâu có ra khỏi nhà một chút nào đâu?

Anh quay qua thấy cậu đang đứng ngơ ngác ra đó, anh lây người bên cạnh anh vừa nó vừa lây

- Cuba : " Này Vietnam sao cậu đơ ra luôn vậy?!

"

Một lúc sau, cậu mới bừng tỉnh ra mà nói không sao với anh

Khi vô khu trò chơi anh nắm lấy tay cậu mà dẫn cậu đi chơi mấy trò cảm giác mạnh

Nhưng anh tưởng cậu không thể chơi mà...

Khi mới bắt đầu anh đã muốn quay ngược lại thời gian rồi!

Anh nhìn quay cậu thì thấy cậu đang cười như lâu rồi không cười vậy đấy

Mà công nhận thật...

Cậu cười cũng đẹp thật đấy như một đóa hoa nở rộ trong sắc nắng vậy nhưng giờ nó chắc không như vậy nữa đâu

Tuy anh không hiểu con người cậu cho lắm nhưng...

Ngay lúc này anh cũng có thể hiểu một chút con người cậu

Nhưng bây giờ chắc chỉ là tạm thời thôi, ngày mai lại khác nữa

Bỗng cậu nắm lấy đôi bàn tay của anh

- Vietnam : " Đi chơi tiếp với tớ nhé!

" Cậu quay qua với người kế bên mình

Khi cậu nắm lấy tay của anh, không biết sao anh lại đỏ mặt cơ?

Chơi mệt rồi sao còn sức mà đỏ mặt nữa, nhưng anh với cậu chỉ là bạn qua đường đời của người kia thôi à không phải là kẻ thù mới đúng hơn ấy

【*◈✧👻✧◈*】

Sau khi chơi hết tất cả trò chơi thì anh đã rã rời người rồi với cái bóp của anh sắp chết đên nơi rồi, Anh không biết làm sao để " chơi " tiếp nữa đây

Nhưng cậu vẫn đầy năng lượng không giống như ai đó đang bên cạnh cậu giờ như một cụ già vậy

Cậu vẫn nắm lấy tay anh mà dẫn anh đi đến hội chợ

Anh nhìn lại cái bóp mình mà trấn an mình nhưng không phải như anh nghĩ cậu lại bao cho anh

Cậu tung tăng bước vào cùng người bạn của mình , nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng cậu được tung tăng khi được cú " chơi " đầy bắt ngờ của ai khác

Cậu lâu rồi không tay nên tay nghề cũng kém đi rất nhiều

Nhưng có lẽ làm người đang đi theo cậu há hốc miệng rồi!

Cậu chơi khá được và gom lại khá nhiều đó, nhưng cậu ôm lại đâu có hết?

Cậu cùng chơi chỉ cho vui thôi, chơi xong lại cho các đứa bé bên cạnh mình

Cậu rất vui tư ăn những xiên nướng cuối cùng trong ngày, anh đứng kế bên coi cậu ăn không cản lại mà xin cho mình 1,2 cây xiên nướng

Cậu rất hóng khoáng mà đưa cho anh ăn cũng, vì cậu ăn đâu có hết đâu?

Ăn xong rồi, cậu lôi anh đến khu tô tượng .

Cậu chọn con tượng khá nhỏ đủ cho cậu tô là được rồi

Sau một lúc..

Cậu sau khi tô xong con tượng thì..

Cậu quay qua thì thấy con người đang ngồi kế bên cười hả hê như một chú hề vậy

Cậu nhìn lại con tượng của mình, thì phải công nhận mình không có duyên với bộ môn nghệ thuật này

Cậu đành phải kêu anh, tô lại cho mình

Sau khi anh tô xong, cậu phải công nhận y tô rất đẹp không giống như cậu

Nhưng y lại chọn con đường y nhể?

Cái đó thì cậu rất tò mò nhưng không dám hỏi y

Còn anh thì rất thích tác phẩm lần này, chắc bức tượng này anh phải để ở đây chứ, chứ nhà anh hết chỗ để rồi giờ nhà anh chỉ để những bức ảnh của ai đó thôi!

Nhưng có lẽ lúc này hội chợ sắp hết rồi nhể?

Cậu với y phải về nhanh thôi không là bị đuổi khéo đấy.

【*◈✧👻✧◈*✣】

Vào lúc khuya , cỡ 1giờ sáng hay 2 giờ sáng thì..

Tại một con đường bên con sông lớn đang có hai người bạn thân đang đi với nhau

Có lẽ đó sẽ là một cuộc đi chơi bình thường và vui vẻ đó với người đi bên cạnh nhưng có lẽ nó sẽ kết thúc một mạng sống cô đơn trên cái thế giới này.

- ??? : " Có lẽ đây là Này đẹp nhất của đời mình ấy..

"Cậu đi bên cạnh mà khen ngợi cuộc đi chơi này.

- ??? : "Này Vietnam!" người đó quay

qua người kế bên mà nói

- Vietnam : " hử gì thế Cuba?...

" cậu quay qua người đã kêu tên cậu mà nói..

- Cuba : " Cậu đứng kế bên hàng rào đi!

" vừa nói anh vừa chỉ vừa hàng rào bên cạnh

- Vietnam : " Được rồi cậu tính chụp hình cho tớ đúng không?..

" cậu đi qua và đứng sát hàng rào

- Vietnam : " Nhưng tớ- " cậu ngại ngùng nói...

- Cuba : " CHẾT ĐI!

" anh hét lớn mà đẩy con người ấy xuống con sông sâu thẳm kia!

- Vietnam : "!!!

" cậu không thể cản lại cái đẩy ấy mà cứ rơi xuống mà thôi...

Cho đến khi cậu nhắm chìm mình trong con sông ấy..

Người trên bờ đấy đắt ý , hả hê vì đã giết được một người không đội trời chung hoặc có thể lọai một người ra khỏi dánh sách đấu đá của mình

Còn người ở dưới kia thì có lẽ đã tuyệt vọng rồi, người không thể ngờ người mà mình không quay lưng với cậu nữa lại làm vậy với cậu...

Cậu cứ vậy mà nhắm trình mình ở đắm mình con sông lạnh lẽo kia mà thôi..

Vì cậu đâu có thể làm gì nữa đâu?

Chỉ chờ đợi cái chết là được rồi cần sống làm chi?

Sống cũng chỉ là một cục nợ của thế giới này mà thôi!

Với cậu cũng thầm cảm ơn người đang hả hê kia vì đã cho cậu buổi đi chơi đầy vui vẻ cho cuối đời, cảm ơn vì anh đã giúp cậu giả thoát một cách mê đềm

Cậu không muốn ai biết đến cái chết của mình trừ anh

Vì cậu không muốn mình bị sĩ nhục hay cảm thông cậu lần cuối nữa

Cậu mệt lắm rồi!

Cậu chỉ là một con người không phải là người mà là chỉ là một con búp bê bị bỏ bê một cách nhẫn tâm của cái xã hội, thế giới này mà thôi

Cậu thay vì buồn bã mà thay vào đó là sự vui vẻ mà nở nụ cười như ánh ban mai của mình lúc cuối một cách méo mó mà thôi

Nếu có kiếp sau, cậu chỉ mong mình là một ánh trăng thôi, ánh trăng sáng một cách thanh bình tạo cho người ta một sự bình yên kì lạ

Giúp thế gian có ánh sáng vảo đêm một cách yên bình mà thôi!

【*◈✧👻✧◈*】

Author : chương này tôi thấy hơi ngắn...

Mong các bác thông cảm 👉👈

Author : Các bác có tò mò mặt trời là ai không?

Author : Đợi đi hay các bác liệt kê cho các tên đi rồi tôi random ra

Author : Và đến đây là đủ rồi, cảm ơn các bác đã đọc tác phẩm của tôi chúc các bác một ngày đầy đẹp đẽ 💗

Author : nay tôi ra hai chương cùng lúc luôn nha 🤓💗
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
Chương 3 : Một nơi ta không thể biết...(1)


Tên nhạc : Đưa nhau đi trốn

truyện không Xúc phạm một quốc gia nào⚠️



️Nếu có xin hãy báo lại cho tôi! ⚠️

»

【*◈✧👻✱◈*】

- Vietnam : Ah!! // rơi xuống //

Sau khi bị giết cậu bông ở một khu vực không có thể xác định.

Bẹp!

- Vietnam : "Sao mình đau đầu quá vậy nhưng mà..."

- Vietnam : "Mình đang ở đâu thế?..."

- Vietnam : "Mình đã chết rồi mà?"

Hiện cậu đang ở một không gian trắng khóa và không hề có gì hết.

- Vietnam : "Đáng lẽ mình phải ở địa ngục chứ?"

Bỗng có một người bước ra chậm rãi từ hư không và đang đi đến chỗ cậu, Người ấy trắng xóa không có có một chút đen nào cả.

- ??? : "Đây là nơi giữa sự sống và cái chết đấy Việt Nam" đi lại chỗ cậu đang ngồi

- Vietnam : "Ngươi là ai?!

Sao ngươi biết tên ta?!"

| tôi xin viết tắt tên của ngài nha và trong chuyện của tôi ,tôi thường gọi ngài là cậu |

- ??? : "Có thể nói ta là một vị thần của sự sống"

- Vietnam : "Vậy tại sao ta ở đây?!"

- Vị thần của sự sống : "Nói chung là ngươi chưa đến số."

- Vietnam : "Vậy ta sẽ đi đến đâu?.."

- Vị thần của sự sống : "Ngươi vẫn ở đây nhưng là một linh hồn vấn vương trên dân gian."

- Vietnam : "Tại sao ta lại không phải là người mà là linh hồn?.."

- Vị thần của sự sống : "Cái đó thì ngươi nên hỏi thần chết thì đúng hơn đó, ổng bỗng dưng đưa cho ta việc rồi đi đâu mất tiêu" Người đảo mắt

- Vietnam : "Vâng, vậy tôi vẫn được dân gian?"

- Vị thần của sự sống : "đúng rồi đó!Ngươi đúng thật là thông minh đấy!

"

- Vị thần của sự sống : " Nhưng tiếc nuối thay ngươi lại chết sớm hơn dự định" hắn bày cái mặt tỏ lòng đáng thương đó với cậu

Cậu không nghĩ mình lại có sự cảm thương từ một người lạ mặt mà không biết tại sao không phải là người thân của cậu?

- Vietnam : "Ồ..." cậu chỉ ồ một cái đã bị cái con người đang nói với mình chen vào rồi

- Vị thần của sự sống : "Thôi ta nghĩ đến đây là đủ rồi, chúc ngươi có cuộc sống mới tại nơi đây với tư cách là một linh hồn!"

- Vietnam : "Tạm biệt và cảm ơn ngài..." người cậu bỗng nhạt đi rất nhiều và đang tan biến vào không gian trắng xóa kia.

【*◈✧👻✧◈*】

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với vị thần của sự sống

Cậu lại được xuất tại một khu rừng đầy sương mù và xung quanh chỉ là những cành cây khô khan, nó như đang diễm tả cảm xúc , suy nghĩ của cậu bây giờ vậy.

Trong đầu cậu giờ chỉ là rất nhiều rất nhiều suy nghĩ trồng trắt lên nhau , làm cậu không biết mình nên làm gì bây giờ cả.

Trong đó có một câu hỏi cậu tự nghĩ ra làm mình không thể giải thích Cậu vẫn tự hỏi chính mình : " không phải là người mà là linh hồn thì mình sẽ đi về đâu?...

"" Nếu linh hồn không thể rời khỏi nơi mình đã sống thì phải làm sao?..

"Bỗng có một bàn tay để lên vai của, bàn tay ấy lạnh lẽo một cách kì lạ như thể là một linh hồn đã chết rất lâu vậy.

Cái linh hồn ấy hay con người ấy cất tiếng lên làm cậu thoát khỏi cái đống suy rối loạn kia.

- ??? : "Xin chào!"

để tay lên vai cậu- VN : "Ai vậy?!

" quay người ra sau để nhìn thấy người đang để tay lên cái vai của mình- ??? : "Ồ!

Cơ thể chủ của tôi sao chết sống thế Việt Nam?

" - VN : " Ngươi-..

Là ai-i?!

" cậu vẫn đang cố nhìn người đang nói là bạn thân của cậu - ??? : " Haizz...

Ngươi đúng là não cá vàng mà!

" giọng người ấy như đang nhở trách cậu vậy tuy cậu không biết người đó là ai.

- ??? : " Cơ thể chủ à, nhớ cho kĩ nhé?

Tôi là Đông Lào một linh hồn khác trong người của ngươi đấy!

" - VN : "???

"- VN : " Đông Lào cái tên đó ta biết và ta thường hay gọi nó ..Nhưng ngươi là người giống ta thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi à?...

" Cậu mơ màng suy nghĩ coi người đang nói chuyện với cậu là ai.

- Đông Lào : " Ngươi đúng là thông minh thật đấy, nhưng tiếc thay ngươi lại chết sớm!

" giọng Đông Lào ma mị nhưng vẫn mang một sự chọc úp ngẹo cậu vậy.

- VN : " ....

" - Đông Lào : " Ta không chọc ngươi nữa vật chủ!

Nhưng ta bật mí cho ngươi trong người ngươi có thêm một linh hồn khác đấy!

"Cậu thầm suy nghĩ *Mẹ biết tại sao người mình lại yếu như một cành cây khô rồi!.. *- Đông Lào : " Hồi ta dẫn ngươi đến gặp người ấy nhé!

"- VN : " Ngươi muốn thì đi..."

- Đông Lào : " Sao phũ phàng thế cơ thể chủ? ~ biết tôi tổn thương lắm không?

" Đông Lào khoanh tay , mặt thì phồng lên như đang một người vợ dỗi nhớ chồng vậy.

- VN : " Kệ ngươi, không liên quan đến ta " cậu bước đi để lại con người đang giận dỗi kiaĐông Lào vẫn đứng ở đó như một kẻ bị khờ một cách vô tri vậy.

Cho đến khi nó biết nó đã bị bỏ rơi một cách vô tâm.

- Đông Lào : " Thân thể chủ ơi!!

Sao ngươi nhẫn tâm với phũ phàng quá vậy?!

" nó vội vàng chạy theo cậu để nói chuyện với cậu và một phần là nó sợ cậu bị lạc- VN : " Câm mồm " VN đã nghĩ " chết rồi còn không yên với cái loại ma không ra ma kí sinh không ra...

"- Đông Lào : " Này !

Ta biết ngươi đang nghĩ xấu ta đấy!!"

- VN : " Biết rồi thì câm cái mồm thúi của ngươi lại cho ta "Đông Lào tuy đã im nhưng nó vẫn chạy lon ton theo cậu.

Khi đến nơi của cái người bí ẩn thứ hai trong người cậu.

Cậu khá bất ngờ vì đây không chỉ một người mà hai người giống cậu..

Người đó cũng là một người giống cậu nhưng khác màu mắt, người ấy có màu mắt xanh đậm như một viên ngọc của biển cả xanh thẩm vậy... người ấy vẫy vẫy cái bàn tay của mình và cất tiếng lên chào hỏi cậu.

- ??? : " Xin chào!

Cơ thể chủ của ta!

"- VN : " không chỉ là 1 người giống ta mà hai người lận hả..?

"Khi cậu nói xong câu đó , Đông Lào bỗng cất tiếng lên phá vỡ không gian này- Đông Lào : " Đó là Vietminh đấy!

"- Vietminh : " Đông Lào, ngươi đừng vậy nữa không?"

- Đông Lào : " Việt Minh này, ta chưa làm gì hết mà!

Sao ngươi trách ta chứ?!

"- Vietminh : " Ngu ngốc đến mức không biết mình đang làm gì...

"- VN : " Vietminh nói đúng lắm đấy"- Đông Lào : " hai người chúng ngươi bắt nạt tay " nó phụng phịu quay mặt đi về hướng ngược lại của cậu và Vietminh.

- VN : " Ngu ngốc không biết suy nghĩ, suốt ngày chỉ biết đánh với lộn không " cậu vẫn thêm dầu vào lửaĐông Lào nghe thế, thì nó liền ngồi bệch xuống rồi cúi mặt như ai đó làm gì to tát làm nó tổn thương lắm đấy.

- Đông Lào : " Hai ngươi thông đồng bắt nạt ta!!

" nó giận dỗi cất tiếng lên trách móc cậu và con người đang đứng kế bên cậu.- VN và Vietminh cùng nhau cất tiếng như hẹn trước : " Ai mà thèm bắt nạt một người như con quỷ "Đông Lào nghe vậy liền quay mặt ra để cãi tay đôi với Vietnam và Vietminh để nói nó không phải là con quỷ- Đông Lào : " Ta!-" nó vừa cất đã bị ai đó chen vào - Vietnam : " Câm mồm!

" đó chính là cậu - Vietnam Sau một lúc suy nghĩ , thì nó cũng cất tiếng nó lên hỏi cậu- Đông Lào : " Sao ngươi lại phũ phàng thế?!

" Nó đã rất tò mò tại sao từ lúc cậu chết đã phũ phàng lắm rồi nên nó mới hỏi lên câu này- Vietnam : " Từ khi các cái bình nước chứa tình yêu giành ai đó bỏ rơi ta " cậu thản nhiên trả lại câu hỏi đầy thắt mắc của nó - Vietminh : " Hai ngươi nói chuyện xong chưa?

" Vietminh nãy vừa đã bị ăn bơ nhiều lắm rồi nên lúc này lên tiếng để không bị ăn thêm một quả bơ nào nữa- Vietnam : " Vietminh này ở đây có gì chơi với ăn không?

" cậu quay qua hỏi Vietminh- Vietminh : " Á chết!

Ta quên giờ ta dẫn ngươi đi chơi nha?

" Vietminh giật mình vì nãy anh quên việc nó nên làm nãy giờ- Đông Lào : " đồ não cá vàng " nó quay sang khịa Vietminh Vietminh cũng không ngán nó mà quay qua khịa - Vietminh : " Đồ chỉ biết đánh lộn "- Đông Lào : " Ơ, ta đánh sao kệ ta!

"- Vietminh : " Bởi vậy mới ngu đấy "Khi nghe câu nói đó nó cũng không nói lời nào nữa, tại vì câu này trúng tim đen của nó rồi màCậu cũng hả hê cười nó, nó quay qua cũng muốn nói một câu với cậu nhưng nó nghĩ lại " thay vì nói thì nên im lặng cho lành "Không im thì nó cũng bị ăn chửi bởi cái miệng lâu rồi không chửi của cậu.

Nó biến thành linh hồn và bay theo cậu muốn cậu có tức thì không cho nó ăn đấm ngon lành một cách nào không hayBỗng Vietminh cất lời lên và nắm lấy tay cậu:- Vietminh: " Nào Vietnam đừng nhiều chuyện nữa hồi thành bà 8 giờ!

"Cậu cũng nhanh nhẹn đáp lại anh- Vietnam : " Miệng câm nhiều rồi, giờ buông ra cho đã!

"Anh cũng cạn lời với cậu, mà công nhận thật Cậu và Đông Lào có phần giống nhau nữa! 【*◈✧👻✧◈*】Khi đến nơi mà Vietminh nóiCậu khá bất ngờ vì cậu không tưởng nơi giữa cánh rừng toàn sương mù và lạnh lẽo lại có một nơi đầy hơi ấm và những hoa nở rộ!

Khi vào đến nơi, thì cậu được chào đón bởi các nàng tiên đẹp đẽ đến lạ thườngNhững nàng tiên vẫy vẫy đôi ta của họ như đang chào đón cậu vậy Nhưng có lẽ cậu không thích sự chào đón nồng nhiệt ấyVì cậu đã quen sống trong sự mờ nhạt lâu rồi! 【*◈✧👻✧◈*】Author : khu rừng trong chương này là ý tưởng tượng của tôi tạo ra nên không rõ ràng lắm...

Author : Không cảm nha các bác 💗Author : Chúc các bác một ngài vui vẻ 💞
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
chương 5 : Một nơi ta không thể biết...(2)


Tên nhạc : id thang máy

truyện không Xúc phạm một quốc gia nào⚠️



️Nếu có xin hãy báo lại cho tôi! ⚠️

»

【*◈✧👻✱◈*】

Các cô tiên thấy vậy , liền cầm tay cậu đi vô trong

Khi bước vào trong khu vực này, cậu phải cảm thán nơi này quá đẹp đi, nó như một đồng bằng đầy hoa, hàng cây xanh và có các những bàn trà nhỏ

Nếu được đem theo điện thoại thì cậu chắc cũng phải chụp được nhiều bức sống ảo cho mình rồi đấy

Còn Vietminh và DongLao thì ngồi vô bàn trà thẳng luôn, trên tay DongLao còn cầm vài chiếc bánh ngọt và ly cafe

Cậu quay qua hỏi các cô tiên đang đi theo mình

-Vietnam : " Này các cô có biết khu vực để sách ở đâu không vậy?

"

Các cô tiên chỉ đôi tay của mình về khu để sách, chúng còn nói một câu mà cậu không hiểu nhưng hỏi rồi cũng phải làm thôi

Cậu đi theo hướng dẫn của các nàng tiên, khi đến cậu thấy một cây cỗ thụ lớn và ở trong nó là các hàng để sách nhưng muốn lấy cậu phải leo lên bằng thang.

Sau một lúc cậu cũng đã lấy được cuốn sách mà mình yêu thích, cậu tung tăng bước về nơi mà Vietminh và DongLao đang ngồi

Vừa đến thì cậu đã thấy hai con người đó chơi mèo bắt chuột rồi

Vietminh thì đang cầm cái xẻng chạy theo DongLao, DongLao nó khóc thét vừa chạy vừa la làm ồn ào một khu vực, DongLao nó đang biến thành linh hồn để Vietminh không cho biệt ăn xẻng

Mà phải công nhận DongLao chạy rất nhanh, nó mà là người chắc giành được nhiều giải chạy bộ và thành vận động viên chạy bộ rồi đấy

Cậu quay các nàng tiên thì họ cũng lắc đầu như cảnh này chuyện thường ngày vậy

Sau một lúc, Vietminh đã mệt vì đã rượt cái con có đôi mắt đen đỏ kia

Còn cậu thì vẫn ngồi ở đó mà đọc sách, họ chơi mèo bắt chuột nãy giờ là cậu đọc đến trang 300 mấy rồi đấy

Cậu thấy hai người họ đã xong rồi, cậu mới tiến đến bàn trà mà ngồi

Vietminh cũng lười hỏi cậu đang đọc gì, mà ngồi uống nước .

Còn DongLao thì đi hái hoa bắt bướm rồi

【*◈✧👻✧◈*】

Sau một lúc, Vietminh bỗng cất tiếng mà hỏi cậu

- Vietminh : " Này ngươi có muốn xem thế giới bên ngoài sau khi ngươi ra đi không " anh chống cầm mà hỏi cậu

Cậu điềm đạm trả lời với tông vọng thất vọng, buồn bã

- Vietnam : " Mấy người đó á hả?

Chắc ở bên bạn thân nhất của tôi rồi!

Họ mà quan tâm tôi, chắc tôi đã chuyển kiếp thành con chó đấy!

"

- Vietminh : " Ngươi sao mà suy nghĩ gì đâu không vậy?

Ngươi đúng là mất miền tin đó với các con người đó rồi"

- Vietminh: " Nhưng nếu ngươi trở lại được ngươi chắc chắn sẽ trả thù bọn chúng chứ~" Giọng của anh mang một chất mà mị như một con ma thực thụ chứ không phải là người đang nói chuyện với cậu nãy giờ

Cậu liếc anh một cái rồi cũng trả lời

- Vietnam : " Ta không phải là một người thù dai đâu, họ bỏ ta vì tình yêu mà?

Cái đó ta không thể trách được vì người bạn của ta có sức hút quá mà "

Anh nhìn cậu bằng một con mắt khác thường vì không tưởng con người này đã bị phản bội nhiều lần mà vẫn tha thứ cho bọn họ

Nhưng cậu vẫn cất lời trả lời tiếp

- Vietnam : " Nếu được quay trở lại, ta mong ta sẽ kiếm được một nơi nào bình yên để sống cùng người mình yêu thôi"

- Vietminh : " Oh!

Vậy ngươi không muốn trả thù hả?

Ngươi đúng là một con người nhu nhược"

Cậu nghe anh nói vậy thì cũng đáp trả lại

- Vietnam : " Nào ai cho ngươi nói-" Cậu chưa kịp nói thì đã bị cất lời

- Vietminh : " Vậy thì ta sẽ biến ngươi thành con người không nhu nhược như bây giờ nữa~" anh nghe cậu nói nãy giờ thì cũng phải nói cậu thật là nhu nhược nên mới nói câu này

Cậu cũng biết câu nói đó đang ám chỉ mình quá nhu nhược, cậu cũng không biết phải làm gì vì cậu chỉ mong một cuộc sống bình yên, thanh bình mà thôi...

Nhưng cậu cũng thắc mắc Vietminh làm thế nào để cậu không bị nhu nhược nữa?

Các đó tương lai mới cho cậu biết thôi!

Vietminh cũng không nói lời nào mà rời đi, để cậu lại không gian ấm áp này để cậu tận hưởng cái sự bình yên mà cậu nói

Cậu cũng đi quanh quanh nơi này thì cậu đã nghe được một câu hội thọai của hai con người đã nói cậu là thân thể chủ của họ.

Nó có nội dung như sau..

- DongLao : " Ngươi đúng là làm kế hoạch của ta bị hư hết mà!

"

- Vietminh : " Nhưng ngươi muốn làm em ấy trở nên như thế nào?

Muốn em ấy trở thành con người giống ngươi à?

"

Cậu sau khi nghe được hai câu thoại ấy, cậu bỗng có một cảm giác không lành mà bỏ đi qua nơi khác

Khi đi đến nơi khác, cậu nghĩ con người được kêu bằng hai từ " em ấy" từ miệng của Vietminh đang ám chỉ là mình à,.nhưng có lẽ người đó chắc cũng phải là một người con gái đẹp đã chết mà hai người họ yêu quý?

Nhưng tại sao Vietminh lại Nói DongLao muốn biến con người được gọi là " em ấy" thành giống nó à?

Biến thành một cỗ máy giết người?...

Nhưng cậu cũng chỉ kết luận lại là " Đó chỉ là một sự trùng hợp thôi hay là nghi ngờ thôi chúng chưa nói đến ai cả"

Khi dẹp hết đống suy nghĩ kia, thì cũng có người bước tới mà nói chuyện với cậu

DongLao thấy cậu ngồi mà chơi với hoa, nó đi lại chổ cậu rồi người xuống theo

Nó ghé vào lỗ tai của cậu mà nói

- DongLao : " Này ngươi muốn coi thế giới ở ngoài không?

"

Cậu phát điên lên vì có một câu mà hai người này nói hoài, nhưng cậu cũng phải trả lời cho câu hỏi của DongLao

- Vietnam : " Giờ hai tụi ngươi muốn ta phải nói có với câu hỏi của hai người à?

"

- DongLao : " Vậy là ngươi muốn thấy- "

Chưa kịp nói hết lời nó đã bị người mà nói đang hỏi cất ngang

- Vietnam : " Ngươi đoán sai rồi!

Ta chọn không "

Nó cũng nhanh trí mà nói một câu

- DongLao : " Vậy ngươi không muốn xem?

Mà là đi coi trực tiếp đúng không?

" nó thí hửng hỏi cậu

Cậu cũng phải suy nghĩ lâu để trả lời câu hỏi của nó, cậu không biết nên đi theo ý trí hay theo trái tim của mình?

Sau một lúc thì cậu cũng trả lời

- Vietnam : " Uh...

Chắc là có" Cậu mấp môi mà trả lời

Khi nghe được câu trả lời từ cậu, nó khá vui vì cậu đã đi theo điều bản thân mình muốn ( ý nói cậu)

Nhưng nó không biết sao nó lại vui như thế này?

Trong khi nó chỉ là một vong hồn trong thân thể của cậu, làm cậu yếu dần dần đi rất nhiều, làm cậu bị bắt nạt đến lần khác cho đến cậu khi ra đi dưới người bạn thân của mình nó mới xuất hiện

【*◈✧👻✧◈*】

Author: Trời ơi chương này ngắn quá

Author : mà các bác thấy ảnh bìa mới đẹp không?

Author : Nếu có thì cho tôi một lời động viên nha 👉👈

Author : Chúc mọi người một ngày vui vẻ 💗
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
Chương 6 : Thế giới cũ


Tên nhạc : Rồi chúng ta cũng phải buông bỏ thôi

truyện không Xúc phạm một quốc gia nào⚠️



️Nếu có xin hãy báo lại cho tôi! ⚠️

»

【*◈✧👻✱◈*】

Khi nghe câu nói đó xong

Nó liền búng tay mà dịch chuyển cậu và nó à còn có thêm con người kia nữa!

Nó quên giải thích cái nơi mà có cách rừng kia là tâm thức của cậu

Cậu khi bị dịch chuyển, con người của cậu như không trọng lực như cách mà cậu rơi xuống cái dòng sông đó vậy , cứ rơi mãi có đến khi chạm đất mà thôi

Dịch chuyển xong, cậu liền quay qua hỏi nó

- Vietnam : " Này ngươi biết đường này là đường nào không?

"

Cậu quay qua vừa nói vừa cảm thấy bất lực đối với nó, nó đúng là một loài mèo béo mù đường cấp độ 100

- DongLao : " À...

Đường này là đường ×××× "

Cậu phải công nhận nó dịch chuyển không dịch chuyển ở nơi mà gần nhà cậu mới ghê chứ!

- Vietnam : " Bà cố nội ngươi!

Dịch chuyển ở không dịch, dịch chuyển ngay nơi mà không gần nơi ta sống luôn chứ!

" cậu quở trách nó

Nó gãi đầu rồi lúc sau nó cũng dịch chuyển cậu qua gần nơi cậu đang sống

Khi qua tới nơi , cậu tung tăng đi lại nhà mình

Còn hai con người kia đứng quan sát một xíu dù là đây là con đường cậu đi học mỗi ngày mà?

Nhưng thôi vậy cho chắc, chợt họ nhận ra cậu đã đi đâu mất tiêu?!

Hai người họ hốt hoảng đi kiếm hồn ma ấy.

【*◈✧👻✧◈*】

Cậu đi tới nhà, mọi người đi làm việc mà mình nên làm rồi.

Không ai biết dê nd cái chết của cậu vậy, từ ngày cậu chết đã là 4 ngày rồi.

Họ cứ nghĩ cậu đã đi theo ai đó rồi, họ không quan tâm cậu đã chết hay bị bắt cóc hay không?

Nhưng bây giờ cậu mong cuốn nhật ký và một đồ vật khác của mình còn ở đó không?

Cậu chỉ sợ người họ lại lấy rồi đem đi để ở nơi nào mà cậu không biết

Cậu cứ vậy mà đi vô nhà mình, cậu bay xuyên qua cánh cửa dày kia, nơi mà đã chứng kiến thấy cậu bị chửi, đánh đập

Cậu đi qua sảnh, rồi bay xuyên qua căn phòng nhỏ của mình.

Phòng của cậu chỉ là một căn phòng có màu be và một chiếc giường nhỏ và cái máy tính nhỏ, bên cạnh giường cậu nằm là một cái tủ đồ khá lớn

Căn phòng của cậu không được đẹp đẽ như của mấy người anh em khác ở trong nhà.

Nhưng vậy là đủ ấm cúng với cậu rồi!

Cậu nhìn qua chiếc giường nhỏ của mình, giờ cậu chỉ muốn nằm lên chiếc giường đã chứa bao giọt nước mắt của cậu từ nhỏ tới lớn...

Nó cũng có thể nói là một chỗ dựa nhỏ của cậu khi đau khổ tuy nó là một đồ vật không chi không giác

Cậu đi đến gầm giường của mình rồi cúi xuống để lấy cuốn nhật ký nhỏ và một con gấu bông mà mẹ đã tặng cho cậu trước khi chết

Khi cúi xuống cậu vẫn thấy cuốn nhật ký của mình và con gấu bông nhỏ kia

Cậu vui vẻ cầm chúng lên và nhảy lon ton trong căn phòng của mình

Nhưng giờ cậu đành phải để chúng ở lại đây, trước khi đi cậu còn cần bút lên viết một dòng chữ cuối cùng như chấm dứt cái cuộc đời chó chết này của cậu.

8/4/????

Những dòng chữ cuối cùng

"Cuộc đời không giống như tôi nghĩ...

Không màu hồng ít nào!

Giờ tôi chỉ muốn chết quắt đi mà thôi, muốn đi đến một nơi nào đó bình yên không gặp được cái con người mà tôi ghét!

Muốn tôi được chết đi trong thầm lặng mà không ai biết đến!

Cảm ơn ông trời đã tạo ra tôi, cảm ơn đã ban cho tôi một cuộc đời đầy đắng cay để không cho tôi biết cuộc đời không màu hồng !

Những dòng chữ cuối cùng đã kết thúc với cuộc đời nhỏ bé không ai nên biết!

Cảm ơn"

Khi viết không cậu liền để lại cuốn nhật ký trên bàn mà bỏ đi, mặc kệ cho ai thấy rồi đọc họ hối hận thì lúc này cậu cũng là một linh hồn vấn vương còn cái xác đã rã rời dưới sông

Cậu lướt qua cái bọc đựng mấy miếng giấy không cần thiết, trong đó có một miếng giấy mang tên " Chuẩn đoán tâm thần " và tất nhiên cậu bị trầm cảm rồi!

Nhưng cậu coi nó như một miếng giấy không liên quan gì đến cụôc sống của mình, nhưng cậu vẫn uống thuốc hằng ngày để không ảnh hưởng đến cuộc sống của mình để cầm cự cho qua ngày .

Dù nó là một căn bệnh tâm lý quái ác , nhưng cậu vẫn coi nó là rácCậu rời đi như buôn bỏ đi quá khứ bỏ cái cuộc đời không ra người của cậu. 【*◈✧👻✧◈*】Cậu đi lại chỗ cũ thì đã thấy hai con người kia đang tìm kiếm cậu

Vietminh nhìn qua thì thấy cậu đứng như trời trồng ở đó mà khoanh tay như không có gì xảy ra vậy

Vietminh đi lại chỗ cậu, mặc kệ cho DongLao đang tìm kiếm cậu

Anh nói với cậu với một tôn giọng nhỏ nhẹ nhưng lời nó không như vậy

- Vietminh : " Ngươi biết ngươi đi đâu mà làm hai ta kiếm còn hơn gì không?"

Cậu xuôi xuôi tay rồi nói

- Vietnam : " Rồi rồi , nhưng ngươi là mẹ của ta hay gì?

"

Câu nói quá đúng với anh, nên anh không nói được câu nào với cậu nữa rồi!

DongLao nó quay qua và nhìn thấy cậu với Vietminh đang nói chuyện

Nó nhanh nhẹn nhảy xuống và đi đến chỗ cậu và Vietminh đang đứng

Nó tức giận nói với Vietminh

- DongLao : " Anh em như cái củ chuối đấy!

"

Vietminh cũng không kém cạnh mà trả lời lại

- Vietminh : " Ai anh em với ngươi?

"

- DongLao : " Ngươi với ta sinh chung cái dòng tộc mà, ngươi không phải là anh em của ta thì chứ ai nữa?!

"

Vietminh nghe vậy chợt nhớ ra mình với nó là anh em một nhà

Anh mấy ngày nay anh hay quên đi quên lại quá!

Vietnam thì nhìn hai người anh em đó , đứng khoanh tay rồi đảo mắt

- Vietnam : " Rồi hai ngươi cho ta đi coi mấy người kia ra sao , rồi tự nhiên ngươi lôi nhau ra chửi lộn?

" cậu vừa nói vừa đảo mắt

Hai người kia nghe vậy thì ấp úm không cãi nhau nữa.

Cậu thì bỏ mặc hai con người kia đi theo con đường mình đi hằng ngày dẫn đến ngôi đường của mình

Con đường này đã chứng kiến nhiều mảnh đời, trong đó có cậu

Nó chứng kiến cậu vui vẻ bên người mẹ của mình, chứng kiến cậu buồn bãi, sợ hãi trên tay cầm trồng sách từng bước đi về phía trước tiến gần hơn với nỗi sợ vô tận kia

Nhưng giờ cậu là một linh hồn không ai biết mình đã chết...

Còn hai người kia thì đuổi theo con người cậu đang bước mà thôi!

Cậu khi đến được ngôi trường mình đã học lúc khi đến , lúc này chỉ là 7h50 nên chưa thấy mấy đám học sinh ra chơi đâu, chỉ thấy các lớp đang học môn thể chất với vài đám học sinh đang trốn học trong đó có người anh thứ ba của cậu

Đi vô trường cậu thấy Nazi với JE đang dạy lớp cậu học thể chất, cậu thấy mấy đứa học sinh kia chạy mà hả hê nhưng cậu quên...

JE là nhân miêu và hai đứa con của ngài cũng vậy, vì vậy mấy người đó sẽ thấy hồn ma của cậu và hai con người kia!

【*◈✧👻✧◈*】

Chuyên mục hỏi một số câu hỏi nhảm nhí

Các bác đón xem chương sau liệu người ấy sẽ thấy cậu?

【*◈✧👻✧◈*】

Author : ngắnnn quá...

Author : À chào các bác!

Các bác thấy văn phong của chương này như thế nào?

Bình luận để tôi biết nha 🥳

Plss các bác đấy comment đi , comment cho vui nhà vui cửa đi 😭😭😭

Author : À...Tối nay tôi ra thêm một chương nữa nhaa

Author : chúc các bác một ngày đầy vui vẻ 💞
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
Chương 7 : Hên thật...


.

Tên nhạc : Giày cao gót màu đỏ

truyện không Xúc phạm một quốc gia nào⚠️



️Nếu có xin hãy báo lại cho tôi! ⚠️

»

【*◈✧👻✱◈*】

Khi thấy người ấy đi đến, bỗng có một suy nghĩ kêu cậu " Chạy đi chạy đi " tâm tính mắt bảo,cậu cũng đành chạy đi qua chỗ khác vì cậu sợ mình lại bị bắt một lần nữa

Người ấy chưa đến thì cậu đã chạy mất?

Nhưng người cũng đành quay lại chổ mình đang dạy mà thôi

Mấy đứa học sinh trong lớp cậu cũng không ngơ ngác mấy hỏi nhau vài câu rồi thôi, nhưng tụi nó đâu biết nó đã gián tiếp giết một người đâu?

Còn hai con người kia á hả?

Họ đang nói bằng thần cách của cậu và của họ.

Cậu bảo họ " Đừng lại gần trường ta, không là mấy ngươi bị tra hỏi đấy!"họ cũng muốn hỏi tại sao lắm,nhưng cũng đành nghe theo lời cậu thôi

Sau khi chạy trốn được mối nguy hiểm đó cậu cũng đi lên sân thượng một cách bình thường nhưng lúc đi lên cậu biến thành con người đi lên như bình thường thôi, không ai nghi ngờ cậu đã chết cả

Chỉ có hai đứa con của người ấy thấy xung quanh cậu là một làng khói đen chứng tỏ cậu đã chết

Tui nó nhắn tin nhau qua điện thoại , hẹn nhau lên sân thượng vì anh nó biết cậu hay lên sân thượng nhất và anh nó là người bạn thân từ trước tới giờ của cậu [ không phải người đó đâu ] , tại sao mối quan hệ của cậu và người đó lại không ai biết ? tại vì cậu giấu quá kĩ đi

Đúng lúc đó DongLao và Vietminh cũng lên được chổ cậu đang ngồi.

Họ cũng đi qua các lớp học, nhưng không ai nghi ngờ 2 người họ hết vì mấy người ấy suy nghĩ đơn giản là cậu đi đâu rồi đi lại thôi.

Cậu rồi bên hàng rào sân thượng đung đưa chân mình, cậu nhìn xuống sân trường cậu thì không thấy ai hết nói chung là may mắn cho cậu đi.

Khi cậu quay qua thì đã thấy DongLao và Vietminh đứng ở làm cậu xém bị rớt xuống dưới rồi

Cậu mà rớt xuống dưới là cậu chết thật đấy

Cậu cũng quay qua nói trách móc họ vì làm cậu xém chết thêm một lần nữa

Nhưng cậu đâu để ý?

Lúc này tất cả học sinh trong trường đã ra chơi trong đó 2 ông anh của cậu và những người bạn đã bỏ mặc mình

Và đang nhìn mình, cậu quay qua thì đã không thấy hai con ma kia đâu chỉ thấy hai anh em nhân miêu

Họ đi lại, cậu cũng bước xuống hàng rào để xem họ muốn nói gì với cậu?

Và người em của họ nhân miêu cất tiếng hỏi cậu trước

- ??? : " Anh?

Anh là ai , anh Vietnam đâu?...

"

Cậu thản nhiên trả lời nó

- Vietnam : " Vietnam á?

Anh đây mà, Nekomi"

- Nekomi : " Nhất định anh Vietnam không phải ngươi!

"

- Vietnam : " Tại sao?

"

Japan thấy vậy cũng nói

- Japan : " Vậy tại sao ngươi lại có làng khói đen bên người?!

Ngươi là linh hồn hóa thành người chứ không phải người!

"

- Vietnam : " Oh...

Ngươi suy luận cũng hay đấy!

Nhưng cậu ta chết rồi"

- Japan : " không phải!

"

- Nekomi : " Ta mới thấy Vietnam đi học cách đây bốn ngày trước mà?"

- Vietnam : " Bốn ngày?

Tất nhiên là cậu ta chết bốn ngày rồi đấy!

"

- Japan : " Cậu ta đã chết-chết ư?...

" anh lắp bắp vì anh không nghĩ...

Cậu đã chết cách đây bốn ngày mà không ai biết...

- Nekomi : " Anh ấy đã chết vậy!

Ngươi là ai?!

" cô gắt gỏng lên với cậu

- Vietnam : " Anh ấy đang đứng trước mặt ngươi ấy!

"

- Nekomi : " NGƯƠI NÓI DỐI!

" Cô nhấn mạnh từng từ thể hiện sự tức giận

- Vietnam : " Ta nói dối?

Đúng rồi! anh ta sẽ trở lại sau vài tháng nữa đừng lo!

"

Cậu tin chắc rằng sẽ có một người đến thay thế cậu

- Japan : " Vậy cậu ấy sẽ quay trở lại?

" Anh thắc mắc từ miệng người trước mặt đang nói với anh cậu ta đã chết?

Vậy tại sao cậu trở lại?

Nhưng chưa kịp suy nghĩ anh đã bị cắt ngang bởi một giọng nói

- Vietnam : " Vâng, nhưng ta sẽ trở lại cùng cậu ấy!

Với một phân thận khác~"

Hai con người đang đứng nói với cậu sững sờ vì cậu ta sẽ ký kết với một linh hồn?...

- Nekimo : " Ngươi sẽ trở lại cùng anh-anh ấy?!

"

- Vietnam : " Vâng ngươi nói đúng thật đấy! , nhưng...

"

- Vietnam : " Cái đó thời gian mới trả lời được cho ngươi nhưng giờ chúng ta kết thúc nhé!

"

- Vietnam : " Cảm ơn vì ngươi không biết ta là cậu ấy!

"

- Vietnam : " Tạm biệt hai ngươi nhé!

" cậu tính leo qua hàng rào

Bỗng Japan kêu cậu dừng lại, nhưng đó chỉ là sự vô ích với cậu mà thôi!

Cậu đã quyết định thì không thể cản lại, cậu mặc kệ hai con người đó kêu cậu dừng lại

Còn mấy người ở dưới lấy điện thoại ra quay, chỉ người anh hai của cậu kêu cậu dừng lại thôi vì sau cuộc nói chuyện của cậu và hai con người kia còn người anh ba của cậu cũng nuối tiếc quay lại coi cậu sẽ làm gì?

Anh biết Cậu chính là người em của anh

Cậu nhảy xuống, mấy người ở dưới đang quay lại cảnh nhảy lầu này đâu có ai cản cậu đâu?

Chỉ có người anh hai của cậu kêu cậu han cả giọng

Lúc cậu nhảy xuống và cậu đã biến thành linh hồn , lúc đó tất cả điện tử đều bị nhiễu sóng một cách kì lạ, những con người ở đó cũng bị mất mảnh ký ức đã thấy cậu nhảy xuống và đôi mắt trở nên vô hồn một lúc.

Chỉ có anh của cậu không bị mất mà chứng kiến cậu nhảy xuống rồi biến thành làng khói đen thẳm rồi biến mất một cách kỳ lạ?

Khi cậu biến mất, những con người đang ở dưới sân trường và không biết mình ở đây chi vậy?

Chỉ có anh của cậu biết mình đã chứng kiến những gì mà thôi

Anh sợ cậu lại chết một lần nữa vì lần trước cậu đã chết tâm rồi không còn vui vẻ như trước kia.

Chỉ là một cỗ máy chỉ biết học một cách vô hồn

【*◈✧👻✧◈*】

Sau khi biến mất cậu lại trở lại khu vườn mà có các nàng tiên, Lúc đó Vietminh và DongLao cũng bị kéo vô chung với cậu

Họ quay qua nhìn cậu thì đã thấy cậu ngồi uống một ly trà rồi

DongLao nó đi lại chỗ cậu, háo hức nói với cậu

- DongLao : " Hồi nãy ngươi ngầu lắm đấy!!

"

Cậu xuôi xuôi tay như không đồng ý với ý kiến của nó

- Vietnam : " Ngươi nói quá rồi DongLao!

Ta không đến như vậy đâu"

Vietminh cũng đi lại nói với cậu với một tông giọng như mẹ đang dạy dỗ con mình vậy

- Vietminh : " Ngươi làm vậy cũng nguy hiểm lắm đó"

- Vietminh : " Ngươi không biến thành linh hồn sớm là ngươi sẽ chết thêm một lần nữa đấy"

Cậu cũng gật gù cho qua, dù sau cậu cũng biết trước rồi

DongLao cất tiếng xuôi đi không gian căng thẳng này

- DongLao : " Vậy người mà ngươi nói " Anh ta sẽ quay lại " là ai?"

- Vietnam : " Bí mật!~ "

- DongLao : " ngươi nói là bí mật cũng khiến ta mong chờ lắm đấy!"

- Vietmimh : " Vậy ta sẽ coi con người được kêu từ miệng ngươi là ai , ta sẽ coi "

- Vietnam : " Chờ đi là hai ngươi biết liền nhưng chỉ là Bí mật mà thôi!"

【*◈✧👻✧◈*】

Author : Này tôi đăng chương này bù cho ngày hôm qua 👉👈

Author : Hôm qua tôi làm bài nên không ra chương được 💦

Author : Chúc các bác một ngày vui vẻ và đầy năng lượng 💗
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
Chương 8 : Giấc mơ kì lạ?...


Tên nhạc : Cry for me

truyện không Xúc phạm một quốc gia nào⚠️



️Nếu có xin hãy báo lại cho tôi! ⚠️

»

【*◈✧👻✱◈*】

Lưu ý : Anh, y = ??? ; Cậu = Vietnam

Trong một giấc mơ của ai đó...

Bỗng người được xuất hiện ở một con đường đen và vô tận, nó không dẫn y ra khỏi nơi nào hết nó như là một hố đen vậy

Nhưng y đi càng xa thì lại thấy một bóng người khá cao và gầy gò đang đứng ở một cánh cửa và sau nó là ánh sáng .Người ấy có lẽ là một quốc nhân nổi bật với một ngôi sao vàng ở mặt, nhưng y nhìn kĩ ra y mới biết đó là....!

Em của y?

Nhưng y đi gần lại để xác nhận nhưng đúng thật người em của y đấy!

Nhưng y vẫn ngập ngừng không biết mình có nên hỏi trước không?y sợ mình lại rơ vào một cơn ác mộng khác

Nhưng có lẽ con người kia đã hỏi tiếp rồi

- Vietnam: " Có lẽ..?

Em cũng phải mở lời trước nhỉ đúng không ?..

"

- ??? : "Vietnam?

Em có phải em trai ta không?

" người nghi ngờ con người trước mặt mình

- Vietnam : " Chắc chắn rồi!

Đúng không anh hai Mặt trận?

"

- Mặt trận : " Nhưng anh tưởng em chết rồi mà?.."

- Vietnam : " Haizz..Anh vẫn đúng là một người suy luận rất đúng mà"

- Mặt trận : " Là sao cơ?..

" anh thắc mắc tuy em mình đã chết nhưng....

Nhưng..

Bỗng con người cậu bắt đầu nứt nẻ nụ cười như ánh ban mai bắt đầu có nhứng vết nứt nhỏ

- Mặt trận :"?!, Nam!!

" y rất bất ngờ muốn đi lại đỡ người em mình nhưng có thứ vì đó , nó giữ chân anh lại như không cho anh đi vậy

Trong một thoáng mắt, mặt của cậu tuy đã nứt nẻ tạo làm những miếng lớn nhỏ, nhưng cậu vẫn nói một lời cuối cùng đối với người anh của mình..

- Vietnam : " Em-em chào anh!..." giọng cậu rưng rưng như sắp khóc vậy, cậu đưa đôi tay của mình lên muốn nắm lấy khuôn mặt của anh mình

- Mặt trận : " Khoan đã Nam!!

" Anh muốn ôm lấy cậu nhưng nó là một cái không thể thực hiện bây giờ..

Anh muốn lấy tay mình ra cản nhưng những vết nứt nẻ ra nhiều hơn trên khuôn mặt trời trao cho cậu.

Anh biết mình không làm được gì nhưng anh vẫn muốn níu kéo cậu muốn cậu không rời khỏi mình lần nào nữa!

Ngươi mặt cậu nứt ra rồi con người cậu tạo tan biến vào khoảng không , nơi mà cậu hằng mong muốn khi bức tường tinh thần của mình đã sụp đổ

Anh chỉ trơ đôi mắt đen láy của mình nhìn con người tan biến kia, anh cảm thấy một cảm giác khó tả?

Nó như nỗi buồn trộm với thất vọng chăng?

Anh không thể làm gì khi cậu đã quyết định, dù anh biết đấy là tính cách thấy rõ nhất của cậu trong năm tháng ấu thơ

Đôi chân của anh giờ đã không còn cứng rắn hay bị chói buộc bởi thứ gì nữa, nó giờ đã mềm đi khiến anh khụy xuống, đôi mắt của anh giờ đã vô hồn như cậu lúc còn sống vậy.

Trên mặt của anh giờ chỉ còn những giọt nước mắt của mình.

Anh muốn khóc thật to nhưng thời gian không cho phép anh.

Anh muốn ôm lấy cậu rồi nó mình là một người anh tồi thôi!

Bỗng tiếng chuông báo thức kêu lên

Kéo anh ra cơn bão ác mộng về người em của mình đã chết không rõ tuông tích

【*◈✧👻✧◈*】

Anh thức dậy với tiếng kêu reng reng của chiếc đồng hồ bên đầu giường

Nó không phải là tiếng kêu người mà anh ghét nhất trong nhà nữa.

Anh để tay lên mặt chỉ thấy mồ hôi đã chảy dài trên khuôn mặt trong như giấc mơ hồi nãy là thật vậy...

Cảm giác thật đến một cách kì lạ

Anh bước ra khỏi chiếc giường thân thương của mình.

Anh bồn chồn đi vô nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân thì đã thấy mình đã có những giọt lệ trên khuôn mặt...

Anh không biết mình đã khóc lúc nào hết...

Chắc là trong mơ chăng?

Anh lắc đầu bỏ đi suy nghĩ đó rồi tập trung với việc mình nên làm ngay bây giờ...

Nhưng cái giấc mơ đấy, nó thật sự là kì lạ?

Anh chỉ mơ thấy người chết thôi, nhưng tại sao bây giờ y lại mơ thấy người em của mình.

Nó như báo hiệu cho anh người đó đã ra đi?

Sau một lúc, anh bước ra nhà vệ sinh với một bộ đồ học sinh.

Anh muốn hôm nay mình phải làm rõ vụ này, nhưng phải bắt đầu từ đâu giờ?

Trong cơn mơ đấy không có một manh mối nào hết

Anh cũng đành để việc đó qua, để bước vào một ngày mới

Sau tiếng cửa " Cạch!

"Anh bước ra để ăn sáng

Hành lang hôm nay không còn tiếng người em chào anh nữa, nó tĩnh lặng và điềm đạm

y rất nhớ người em của mình, nhưng y không biết tình cảm của mình đối với cậu.

Nó bây giờ không phải là tình cảm anh em trong nhà nữa, mà nó là một tình cảm khác lạ?

Anh nghĩ vậy là bệnh hoạn nhưng anh đang chê mình ư?

Anh không thể phũ nhận thứ tình cả mà

Anh biết phải làm sao đây?

Khóc cũng không được...

Làm gì cũng không được đành vậy thôi

Bỗng có một tiếng nói kêu y

-??? :" Ê, đứng đó làm gì vậy ông anh?

"

Anh quay lại nhìn người đó, nó là một đứa em khác của anh.

Là Việt Hòa ( anh thường gọi nó là ba que)

Anh nhìn người đó cái rồi cũng đáp lại

- Mặt trận : " Này quan tâm đến thằng anh này quá nhể "

Nó cũng đáp lại anh bằng một giọng điệu chơ chễ

- Việt Hòa : " Xời quá khen "

- Việt Hòa : " À mà , mày biết sao nó chưa về nhà không?

"

Anh cũng kêu nó hẹn ra chơi nói

Anh cũng mệt quá với nó nên cũng đi xuống ăn, đi trễ cái là không còn cái mặt mũi nào đâu

Anh đi xuống thì thấy người cha của mình, Đại Nam.

Nay ổng chắc không có việc gì nên mới ngồi ở đó thôi á mà

Anh chào ông cái rồi cũng đi, ông chỉ " Ừ" một cái cho qua, ông ấy cũng không thắc mắc về việc Vietnam đi đâu 4 ngày chưa về

Anh thấy vậy cũng đi vô lấy cái ổ bánh mì rồi đi ra khỏi nhà, vừa đo trên vừa anh vậy cho nhanhChứ anh lười ăn ở nhà lắm, suốt ngày ăn đồ ăn có độc hoài cũng chán màĐi đến cổng trường, anh chỉ thấy vài bóng dáng người bước vô lớp.

Nó vẫn như ngày nào, vẫn bình thường như ngày nào【*◈✧👻✧◈*】

Author : ét ét!!

Tôi muốn ra fun fact quá!!

Nhưng chuyện chưa giới thiệu đủ các nhân vật 9 nên không ra được 💦💦

Author : Tôi muốn ra thêm bộ này bên Novel toon...

Nhưng tôi lại nghĩ đến cái cảnh tìm avt lòi trĩ 😭

Author : Ngu...

Author : Ending là Sad Ending chứ tôi tính cho Kết mở nhưng tôi lười làm Ss 2 💦

Author : Chúc các bác một ngày vui vẻ và tràn ngập năng lượng!!💗

📢‼️Xin thông báo📢‼️

Bên app N tôi đã đăng một bộ cũng là bộ này luôn!

Vì vậy các bác ra bên đó ủng hộ giúp tôi nhaa
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
Chương 9 : "em ấy đi đâu vậy?.. "


Tên nhạc : Bích Thượng Quan

truyện không Xúc phạm một quốc gia nào⚠️



️Nếu có xin hãy báo lại cho tôi! ⚠️

»

【*◈✧👻✱◈*】

Mặt trận = Y, anh

nh bước vô lớp 12a1 ,chỉ thấy có vài đứa mới vô thôi.

Anh không biết cái động lực nào khiến anh vô sớm như thế này

Y vừa để cái cặp của mình xuống , thì đã nghe thấy tiếng kêu y nữa.

Không biết nay là ngày gì mà xui xẻo thế nhờY quay qua theo âm thanh của tiếng nóiÀ...

Tiếng ấy là do thằng Myanmar - Myanmar : " nay vô sớm thế anh bạn lớp trưởng" nó đi khoác vai anh

- Mặt trận : " bộ truyện lần đầu mới thấy à?

"

- Myanmar : " Ờm, không phải lần đầu mà nay có động lực vô sớm quá ha"

- Mặt trận : " Chắc vậy"

- Myanmar : " Ê mà sao dạo này tao không thấy thằng em mày vậy?

"

- Mặt trận : " Này quan tâm đến anh em nhà tao à?

Sao không đi quan tâm cờ rút của mày đi"

- Myanmar : " Ờ thì... tao quan tâm thôi mà nhưng mà tao hỏi thiệt đấy"

- Myanmar : " 4 5 ngày không thấy em mày đi học rồi đấy, mấy đứa trong lớp em mày cũng nói nó nghỉ không phép"

- Myanmar : " Với lại tụi nó những sắp thi rồi, không thấy bóng dáng em mày đâu"

- Mặt trận : " Thôi bớt bớt chuyện bao đồng đi anh trai mê game "

- Myanmar : " Ê nói vậy xúc phạm tao nha"

- Mặt trận : " Kệ mày"

- Myanmar : " Hứ! lớp trường gì mà"

- Mặt trận : " gì mà nào?

Hay do tao đẹp trai quá đúng không?"

- Myanmar : " Tự luyến vừa vừa thôi ông "

- Mặt trận : " Vậy cũng im luôn đi ông tướng"

Myanmar nghe vậy cũng lủi thủi đi qua chỗ khác , còn Mặt trận thì để cặp xong cũng rồi xuống ghế

Anh quyết định lúc ra chơi, qua lớp cậu bằng được

Sau khi tất cả học sinh đi vô học, lúc đó chuông cũng ren lên đúng lúc

Đồng thời công việc lớp trưởng của anh cũng bắt đầu

【*◈✧👻✧◈*】

Sau khi chào thầy xong, đồng thời lúc đó tiếng chuông ren lên báo hiệu đã ra chơi rồi

Anh đi qua chỗ mà anh hẹn với Thằng Hòa.

Lúc đến thì chưa thấy bóng dáng nó đâu, đợi vài phút sau mới thấy được cái bóng dáng nó ở gần cái cây

Anh kêu nó lại, không biết nó làm mà nhát dữ vậy nữa

Nó đi lại thì như nó muốn hù anh mà chắc không hù được nên mới vậy.

Nó cất tiếng hỏi anh

-Việt Hòa : " Vậy ông anh biết sao thằng đó không về hả?

"

- Mặt trận : " Tao mơ thấy nó "

- Việt Hòa : " Ừ rồi sao- Wtf cái gì cơ?!

Ông anh mơ thấy nó á hả?!

" nó tá hỏa hỏi lại cho chắc

- Mặt trận : " Ừ, nhưng tại sao tao lại mơ thấy Vietnam nhỉ?

"

- Việt Hòa : " Mấy lần ông anh mơ là thấy người chết không đó!

"

- Mặt trận : " Ừ- Khoan vậy em ấy đã chết?!

"- Việt Hòa : " Chết rồi!

Ai đâu mà biết xác nó ở đâu?!

"- Mặt trận : " Chết 4 ngày trước tức là đã phân hủy rồi có kiếm thì cũng không kiếm được đâu...

"Anh bất lực vì đã không thể đưa tro cốt em về với ông bà.

Anh đúng là một người anh tồi tệ Việt Hòa cũng không nghĩ mình chỉ bơ em thôi mà dẫn đến một cái hậu quả đáng nên không có này.

Anh chỉ nói ra một lời nói- Việt Hòa : " Em ấy đâu rồi?...

" Vừa nói những giọt nước mắt vì sự chậm trễ này tuông ra..

Nhưng anh cũng đâu có chắc?

Em đâu chết vì anh hay em bị ai hãm hại?

Mặt trận vẫn không biết mình nên làm gì bây giờ, có nói với cha mình ổng cũng không tin vì ổng nói " Chắc nó đi đâu thôi á mà".Mà anh chắc chắn ổng sẽ đem một người khác về để thay thế VietnamAnh cũng chắc sao giờ?

Anh cũng muốn tìm kiếm xác em mình lắm ấy nhưng nó là một giấc mộng viễn vong trong độ tuổi sắp tốt nghiệp cấp ba nàyViệc của anh cần nhất là học và học nếu không học anh Sẽ trở thành một người bất tài mất, nếu không học thì anh đâu có thể biết sao em mình chết

Nhưng bỗng tiếng kêu của ai đó kêu Việt Hòa.

-??? : " Ê thằng kia làm gì mà lâu vậy!

"

Anh cũng mệt mỏi lúc đang sầu thì đã bị đám bạn phá đám anh đành tạm biệt ông anh mình rồi bước qua đám bạn của mình

- Việt Hòa : " Mẹ chúng bây đang sầu cũng bị mày phá đám nữa!

Hàn Quốc "

- Hàn Quốc : " Mày vậy mà sầu chắc tao ném ghế vô đầu thằng Mỹ quá " Vừa đi hắn vừa cười cợt mà ai ngờ câu nói ấy sẽ thành hiện thực

- Việt Hòa : " Sầu thiệt "

- Hàn Quốc : ".....

" Hắn quay qua con người đang đi kia

- Hàn Quốc : " Ê Mexico!

Mày bắt Mỹ lại đi !

"

- Mexico : " Ừ - cái gì cơ?!" hắn hốt hoảng vì sợ lôi ổng ra thì lại bị ăn đấm một cách thảm thương nữa

- Hàn Quốc : " Nói thì làm đi '

Mexico lôi cái con người có 50 ngôi sao kia lại, hắn đâu biết gì đâu kêu thì làm .

Tối về có bị ổng cho ăn đấm thì đổ lỗi cho thằng kia

- Mỹ : " Ê!

Tụi mày làm gì tao thế?!

"Hắn thốt thoảng khi bị lôi .

Bỗng hắn có một cảm giác không lành...

- Hàn Quốc : " Chịu đựng đi!

Ông anh "

- Việt Hòa : " Ugh...Wtf mày làm thiệt á?!

"Anh không tưởng hắn làm thiệt anh chỉ thằng này chi vui thôi ai nhè nó làm thật...

- Hàn Quốc : " Hứa rồi đánh luôn!

Lâu rồi mới có cơ hội!

"

- Mỹ : " Cơ hội cái *** **** !!

"

Hàn Quốc cầm cái ghế lên cho hắn ăn nguyên cái ghế vô đầu vừa đập xong àl chạy hơn khi thần tài đến

Đứng lại là Mỹ cho hắn ăn vài cái vô viện luôn quá

Việt Hòa thấy vậy cũng chạy theo vì sợ bị lây họai theo

××××××

Mặt trận đi trên hành lang bên cạnh anh bạn Myanmar lẩm nhẩm mấy thứ tào lao bên tai khiến anh trở nên mệt mỏi

Anh muốn cho nó anh một cái đấm vô miệng quá mà không được làm vậy là anh cũng bị lên ngồi uống trà liền

Mặc kệ cho nó nói gì bên tai bỗng có một dáng người nhỏ nhắn bước lại

Anh cũng nhìn con người đang bước lại kia.

Bỗng con người đang lẩm nhẩm kia chạy lại hơn khi thấy nón ăn yêu thích của nó.

Anh nhìn lại thì biết chạy sao nó chạy nhanh như vậy rồi, là người trong mộng của nó Philippines!

Philippines cũng chào hỏi Myanmar rồi cũng đi lại anh

Philippines hỏi anh

- Philippines : " Anh thấy Vietnam không ạ?"

Anh cũng ngại ngùng trả lời vì nụ cười của người kia sáng chói quá đi.

Mặc kệ con người đnag hầm hầm , mặt nhưng đít nồi

- Mặt trận : " Anh cũng không biết nữa, em ấy không ở nhà 4 ngày rồi..

"

Philippines nghe cũng cảm ơn Mặt trận rồi đi qua

Lúc đó tiếng chuông vô học reng lên một lần nữa, báo hiệu đã vào học!

Anh bước vào lớp học để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.

Sau một lúc, cũng có giáo viên bước vô.

Lần này là France ( giáo viên Mỹ thuật của trường) , anh cũng kêu lớp đứng lên chào thầy rồi vô học như bình thường

Sau một lúc giảng bài say sưa France cũng cho các học sinh vẽ bài riêng của mình

Mặt trận nghe vậy liền lấy dụng cụ của mình ra chổ tài, bỗng có một tiếng vang lên bên tai anh.

Anh quay lại thì biết Myanmar lại muốn mượn màu tiếp rồi đấy

Anh cũng bất lực đưa cho nó màu rồi bắt tay vô vẽ bức tranh của mình thôi

【*◈✧👻✧◈*】

Author : nghỉ lễ vui quá nên tôi quên mình phải ra chương cho các bác luôn 😭

Author : Tôi xin lỗi vì sự chậm trễ đầy lỗi lầm này của mình ạ!

Author : Chúc các bác nghỉ lễ vui vẻ nhé 💗
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
Chương 10 : Sự hối hận muộn màng


Tên nhạc : Tứ Ngã

Truyện không Xúc phạm một quốc gia nào⚠️



️Nếu có xin hãy báo lại cho tôi! ⚠️

»

【*◈✧👻✱◈*】

Sau vài động tác thì anh cũng xong bức tranh của mình và lúc đó tiếng chuông báo đã hết tiết này và qua tiết khác

Sau vài phút lại có giáo viên nữa bước vô, lần này là giáo viên Tin học là một human

Cũng như vậy nó lập đi lập lại cho đến tiếng chuông cuối cùng vang lên

【*◈✧👻✧◈*】

Một lúc nữa tiếng chuông reng reng đã vang lên báo hiệu đã kết thúc buổi học ngày hôm nay

Anh mệt mỏi đi về nhà, bước đi nặng nề.

Bỗng có tiếng kêu gọi anh , anh quay lại thì lại là thằng bạn chung bàn với y, Myanmar

- Myanmar : " Hú!

Đi chơi nét không mày "

Nó hú kêu anh như một con khỉ vậy.

Y mệt mỏi đáp lại nó

- Mặt trận : " Không ai rảnh đâu mà đi chơi net với mày hoài"

Nó cũng đi lại chổ anh để níu kéo anh đi theo, anh cũng cố chấp không đi theo con người kia.

Trong lúc Myanmar để lộ sơ hở anh liền nắm chắc cơ hội đó mà chạy như bay về nhà

Lúc nó quay qua thì không thấy y đâu, đành đi chơi net một mình vậy

【*◈✧👻✧◈*】

Tới nhà thì anh chỉ thấy bóng dáng của các cô hầu thôi.

Anh bước lên căn phòng của mình rồi để ném cặp lên chiếc giường của mình

Y mong tối này sẽ không gặp ác mộng nữa.

Không thì lại làm nên sự vất vả cho ngày mai nữa mất

Này y xuống ăn cơm trước, vì nhà có ai rảnh đâu.

Hồi trước còn em trai của mình, nó cũng thường xuống ăn với y nhưng đa số các buổi chỉ có sự tĩnh lặng mà thôi lâu lâu thì nó cũng hỏi y vài câu về học tập

Nhưng từ khi nó đi, anh cảm thấy mình mất đi một phần lớn trong tâm hồn vậy.

Anh mất đi một đứa em vô tư , vô lo

Mà giờ chỉ còn mình anh ngồi một mình trên cái bàn ăn này thôi, thằng Việt Hòa thì chắc đi chơi rồi.

Còn cha thì đi đến tối mới về

Nó khiến anh chán nản hơn bao giờ hết

Sau khi học bài xong, anh thường lấy chiếc điện thoại của kình ra coi trang Facebook của trường có gì mới

Bỗng nay trang Facebook của trường lại có một tin đồn động trời

Đó là Philippines thích em trai của y?!

Trong từng bức ảnh đều có các bằng chứng rõ ràng từ cách Philippines đưa áo khoác cho em trai mình và chai nước, Philippines đều có một ánh mắt dịu dàng đối với em ấy

Anh cũng luớt xuống bình luận thì cũng thấy các nữ sinh của trường comment và hàng ngàn luợt yêu thích

_&_

- Nữ sinh 1 : Ahhh, giờ t là thuyền trưởng ai lên thì lên nhé 😎🔥🔥

|

|_ Nữ 8 : thuyền trưởng ơi cho em lên ngay!!

Cấp tốc!!

- Nữ sinh 5 : Chết tôi rồi, thuyền SinPhilp chắc không cặp bến rồi

|

|_ Nữ sinh 12 : Kệ đi có thuyền Real hơn rồii - Nam sinh 7 : nhưng Vietnam 4 ngày trước có đi học đâu

|

|_ Nữ sinh 9 : Ờ he nhắc mới nhớ...

- Myanmar : Trời là sao nữa vậy 😭?!

Bé iu của tao sao đa tình quá vậy😭😭

- China : Thằng đó mà dám dựt bé yêu của tao hả?!👿

|

|_Philippines : Ai bé yêu của ngươi?!

China

|

|_ Italy : Há há vừa lòng tao lắm

|

|_ China : mai mày tới số với tao Italy 👿

Mỹ : Nó đi học là nó biết cái cảnh với tao?!! ‼️🔥

|

|_ Hàn Quốc : Cháy quá đại ca ơiii 🔥🔥

_ Philippines : Tin nổi dữ ha...

Mà nói chứ tôi cũng thích cậu ấy thật

|

|_ Nữ sinh 10 : Mẹ ơi thuyền real quá trời rồi 😡💗

|

|_ Nữ sinh 3 :Ngọt vậy chắc tao tiểu đường sớm quá chị em ơiii 😋😋

|

|_ Thailand : Giờ em đã là vợ người ta áo trắng cô dâu cầm hoa....

|

|_ Philippines : Tôi Nằm trên nha😌

|

|_ Thailand : Em nói vậy chắc anh đau tim quá...

Và còn nhiều comment khác nhau nữa

_&_

Anh cũng buông tay mà commet một cái dưới phần bình luận của Myanmar

_&_

_Mặt trận : Chúc anh bạn đã quay vào ô mất lượt, Myanmar

_&_

Anh cá chắc ngày mai đi học thì sẽ thấy mắt của thằng Myanmar sưng lên mà coi.

Mà commet của nam sinh 7 cũng thật nghi ngờ, trong trường chưa ai biết em ấy đã đi đâu?..

Anh nhìn lên đồng hồ lúc này là 10 giờ mấy rồi, anh cũng cất điện thoại của mình đi rồi vô VSCN một lần nữa

Sau một lúc, thì anh đã nằm trên chiếc giường của mình rồi.

Anh dần bước vô giấc ngủ của

Trong giấc ngủ này anh liệu anh có bị ám ảnh bởi cơn ác mộng nữa không?...

Chìm dần vào giấc ngủ

(+°×°+)

Lần này y lại được xuất hiện tại một cánh đồng đầy lúa mì như một thảm vàng vậy

Y bước đi, sau một lúc y lại gặp một căn nhà nhỏ

Y bước vô thì thấy em trai mình đang ngồi học bài, bỗng y như bị đưa vào một cuộn phim vậy

Y trong cuộn phim ấy như nó nó chiếu cuộc đời em ấy từ một góc nhìn kì lạ, nó chiếu đi những cảnh mất mẹ, đánh đập, chửi rủa,...

Khiến cậu luôn luôn như trở thành một con rối người vậy

Cậu không còn là một đứa trẻ hồn nhiên, năng động khi còn trong vòng tay mẹ mà giờ chỉ còn là một cái xác không hồn, đôi cũng không còn ánh sáng nào trong con ngươi nữa.

Nó vô hồn vì bị vắt kiệt sức, tuổi thơ

Anh không còn là một người con trai mạnh mẽ mà anh giờ giống như độ tuổi đầy cảm xúc vậy.

Những giọt nước mắt rơi lã chã trên mặt đã cho thấy anh đã cảm thấy bất lực như thế nào khi chỉ chơ đôi mắt của mình mà nhìn thấy đứa em trai của mình bị bắt nạt mà không ai giúp đỡ dù có kêu la như thế nào, nhìn thấy đứa em mình còn phải đi uống thuốc chống trầm cảm để không ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, nói đúng hơn là cầm cự qua ngày

Rồi sau khi xem đoạn phim cuộc đời của cậu.

Anh lại rơi vào một hố đen nữa, nó dẫn anh qua một không gian khác nữa

Tới nơi anh lại được xuất hiện trên một đồng cỏ và trung tâm của nó là một cây cổ thụ to lớn

Anh đi gần lại thì thấy một bóng dáng vô tư kêu to tên anh nhưng người đó không thể đi ra khỏi vòng an toàn của mình chỉ biết kêu to

Anh nhận ra tiếng kêu đó là của cậu Vietnam , nó không khác lạ nhưng nghe thấy nó anh lại thấy lạ lẫm một cách kì lạ vì đã lâu không nghe thấy tiếng kêu của cậu

Khi đến góc cây cổ thụ, Em trai anh kêu anh ngồi xuống rồi đeo cho anh một vòng hoa đầy sắc màu

Rồi cậu kêu anh, anh cũng quay qua rồi cũng " hửm " một cái

- Vietnam : "Anh!

Em không biết tại sao khi lúc em cần anh mà anh lại không xuất hiện giúp đỡ nhể?

" cậu quay đầu qua mà xem cảm xúc của anh ra sao

Mà giờ vì sự ấy náy mà anh cũng không thể đáp lại câu hỏi của cậu, mà chỉ đáp lại là một khoảng không tĩnh lặng giữa tiếng chim hót líu lo

Rồi cậu cũng hỏi một câu

- Vietnam : " Liệu em chết đi anh có quay đầu lại gì em không?

Liệu em không còn là một con người nữa anh có quay đầu lại không?

Liệu em bị trầm cảm anh có sẵn sàng giúp đỡ em không?...

" nói xong đôi mắt đỏ của cậu đã Rơm rớm nước mắt

Anh cũng quay qua khi thấy tiếng khóc của cậu, vội vàng lau đi những giọt lệ trên gương mặt của cậu

Rồi bỗng cậu bị những dòng nước chảy ra từ miệng kéo theo đó là máu của cậu , đôi mắt của cậu cũng trở nên vô hồn , làn da trờ nên xanh nhưng cậu vẫn mở nụ cười với anh

Cùng lúc đó , khung cảnh xung quanh cũng trở nên đen tối, những bông hoa cũng heo héo đi những thảm cỏ xanh giờ là những chiếc gai sắc nhọn .

Rồi chiếc vòng mà cậu tặng anh đang đội cũng trở thành gai , khiến đầu của anh bị chảy máu

Anh ôm lấy con người của cậu dù cho cậu đã bắt đầu nứt dần, những dòng đen thi nhau chạy ra .

Nhưng anh biết nó là một sự níu kéo sự sống của cậu dù nó là một giấc mơ viễn vong

Y hối hận thật rồi!

Nhưng đâu còn người ấy để chuộc lỗi lầm của mình đâu?!

Tại sao vậy?!

Tại sao y lại làm vậy?!

Tại sao y lại bỏ mặc người em mình?!

Y hối hận thật rồi...

Nhưng biết phải sao giờ?

Người thì đã ra đi, người kia thì ở lại mang nỗi buồn sâu thẳm không thể sửa

【*◈✧👻✧◈*】

_ Author : dạo này tôi nảy ra mấy cái ý tưởng báo đạo vl vì vậy nó sẽ có trong bộ truyện này của tôi 😈

_ Author : Chúc các bác một ngày vui vẻ!! 💗

_ Author : Thi tốt nha các bác 🥳

📢‼️Thông báo 📢‼️_ Tuần này và tuần sau tôi sẽ không ra chuong wvì tôi đã gấp rút ôn bài để chuẩn bị cho thi cuối năm _ Hãy thông cảm cho tôi nhé!

Sau khi thi xong thì tôi sẽ bù cho các bác 2 chương và chương này coi như là chương của tuần này
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
Chương 11 : DongLao?


Tên nhạc : Đếm cừu

Truyện không Xúc phạm một quốc gia nào⚠️



️Nếu có xin hãy báo lại cho tôi! ⚠️

»

【*◈✧👻✱◈*】

Này đổi góc nhìn top tiếp nhaa



Cuba, người đã chính tay đẩy mạnh cậu xuống cũng là người đã khiến cậu giải thoát một cách bình yên với nụ cười trên môi

Nhưng dạo này anh lại luôn gặp bóng dáng cậu vẫy tay cậu chào anh như thường ngày, dù anh biết người ấy đã chết dưới chính bàn tay của anh

Anh mong nó là ảo giác rồi nó cũng dần biến mất đi thôi, anh vẫn tin vậy cho đến hết tuần này nó vẫn không thể hết được?!

Anh không muốn ảnh hưởng đến cụôc sống của mình nhưng nó luôn xuất hiện bất trợ khiến anh phải lên tiếng và cũng làm mọi người gần anh tưởng anh bị tự kỷ cơ đấy

Như ngày hôm nay, anh lại gặp Vietnam một lần nữa?!

Anh có phải bị ám rồi không?

Hay anh phải đi chùa để thoát khỏi cái sự bám víu này của cậu ấy

Dù anh biết đó là ảo ảnh do não anh tạo ra nhưng nó ám ảnh anh nhiều đến nổi ảnh hưởng đến cụôc sống của anhAnh bươc trên hành lang để đến lớp, lúc đến thì anh tinh ý nhìn trên cánh cửa thì là một Xô nước, tụi nó tính trêu chọc ai trong lớp ấy màThôi đi cửa sau cho đỡ ăn luôn xô nước trên ngườiHồi người ấy vô thì sẽ có cái hay đâyY đang ngồi ở chiếc bàn học của mình với cái quần thâm vì không thể ngủ qua nhiều đêmSau vài phút thì chẳng có tiếng nào thì y cũng biết vì không có người mà tụi bắt nạt muốn , nên chắc tụi nó cũng xách cái Xô đó xuống rồiMặc kệ, anh vẫn nằm dài trên bàn , mặc kệ sự đờiNhưng bỗng có tiếng kêu anh vang lên bên tay anhAnh quay lại thì lại thì không thấy ai?!

Đó lại tiếng kêu của ai?

Mặc kệ anh vẫn ngủ tiếp như không có chuyện gì xảy ra, mặc cho nỗi tò mò trong người đang chổ dậy..

Tiếng chuông ren lên báo hiệu đã bắt đầu giờ học, nhưng nó đâu thể đánh thức được y?

Tiếng đồng kêu tích tắc...

Tiếng bước chân đềuTiếng kêu gọi cầu cứu...

Tiếng dòng nước chảy Rồi cuối cùng là tiếng hét chói tai?!

Nó chói tay đến mức người ngủ say như y cũng phải thức vậyCùng lúc thầy cũng đã biết y đac ngủ gục-??? : " Cậu kia!

Đi ra ngoài cho tôi!

" vừa nói hắn vừa chỉ tay ra ngoài cửaCả lớp cười thầm, còn y phải đi ra ngoài thôiGần đến cửa lớp y quay đầu lại, lại thấy cái bóng ma mờ nhạt của cậu cười một cách đầy quái dị làm y phải chạy ra ngoàiC

Mấy người trong lớp học, cũng quay đầu lại hướng mà anh đã nhìn rồi hốt hoảng chạy đi.

Nhưng đâu có cái gì đâu?

Nhưng đã có một ai đó đã biết sự xuất hiện đầy bí ẩn của cái linh hồn ấySau một lúc nữa, tiếng chuông lại ren lên một lần nữaLần này anh nhìn qua thì thấy cái bóng ấy đang vẫy tay như chào đón anh vậy

Bỗng Thailand đi lại kêu anh- Thailand : " Này mày biết cái bóng mà có ngôi giữa mặt là ai không?

"- Cuba : " Là...

Vietnam-nam "- Thailand : " Vietnam?

Mày chắc không ấy?

" cậu ta nghi hoặc hỏi lại y- Cuba : " Đúng-g rồi!-"Y quay lại nhìn lại thấy cái bóng ấy vẫy tay lần nữa rồi nở nụ cười kì dị kia?!

Y chạy lại, nó di chuyển đi đâuThailand cũng đầy sự tò mò mà chạy theoTới ngã ba của hành lang thì hai người gặp anh em nhà nhân miêuHỏi thì họ cũng đang đi tìm cái bóng dáng ấyRồi Nekomi lại thấy cái bóng ấy tại cầu thanh , cô chỉ rồi cả đám cũng chạy theo vì mọi người biết nhân miêu có thể nhìn thấy maCái bóng đó dẫn đến sân thượng trường, là nơi mà cậu hay đếnNó kéo anh lại, nắm lấy cổ áo của anhJapan nhân cơ hội mà nó không để ý mà đá té cái bóng ấyCái bóng ấy tức giận rồi cũng hiện dần ra, nó không phải là Vietnam?!

Mà nó lại là một người có hình dạng giống Vietnam nhưng mái tóc lại khác đôi mắt cũng khácY bị cái bóng ấy, đẩy ngã nhưng mà hên y chưa bị đẩy xuống sân trường.

Nekomi chạy lại hỏi y có sao rồi cũng đỡ y dậy mà đi qua chỗ đang cầm linh hồn kiaBỗng Thailand cất tiếng hỏi- Thailand : " Ngươi là ai?!

Tại sao ngươi là một người giống cậu ấy?

" cậu ta tức giận hỏi cái linh hồn ấyLinh hồn ấy cũng trả lời một cái đầy thả nhiên- DongLao : " Ta là Đông Lào , Ta có thể nói là tạo ra sự cực đoan và độc ác trong con người đó?

"Nói xong nó nở nụ cười khinh miệt như nói "không giữ thì đừng tìm " -DongLao : " Ta nói trước, trong vài ngày nữa ngươi sẽ thấy hình dạng ấy một lần nữa"nói xong nó biến thành làn khói trắng tan biến trong không trungCả bốn nhìn nhau nghi hoặc nghĩ lại cái câu nói ấy.

"Hình dạng ấy sẽ quay lại?

"Cùng lúc ấy, Mặt trận chạy lên vì mong sẽ manh mối về cái chết của người ấyJapan thất vọng vì không thể moi thêm thông tin từ nóCùng lúc, Mặt trận đi lại- Mặt trận : " Này có manh mối gì chưa mấy đứa?

"Cả bốn thất vọng vì chỉ moi được cái tên của nó- Japan : " Nó tên là DongLao...

Là một người được tạo ra từ sự cực đoan trong người cậu ấy "- Mặt trận : " DongLao?...

Hình anh đã biết cái tên đó từ lúc rất lâu..

"- Mặt trận : " Có lẽ là lúc mà gia đình lắp camera trong phòng của Vietnam, mọi người vô coi thì chỉ thấy em ấy nói chuyện một mình và cái tên DongLao được nhắc đến..

À mà còn một cái tên nữa là Vietminh "- Mặt trận : " Ai nấy cũng bất ngờ vì cái biểu hiện này giống như tâm thần phân liệt...

Nhưng rồi thằng em trời đánh cất tiếng xóa bỏ cái ý kiến ấy"- Mặt trận : " Sau cái sự việc ấy mọi người vẫn việc ai nấy làm, rồi ngày hôm sau cũng kêu người đến phá bỏ cái camera ấy"Japan không nghĩ vậy, cậu cất tiếng nói về sự nghi hoặc của mình- Japan : " Nó không phải là một người từ trí tưởng tượng mà ra.

Nó chính là một linh hồn thật sự và đã bám theo người ấy nhiều năm"Thailand thấy vậy cũng nói lên ý kiến của mình về câu chuyện mà Mặt trận đã kể- Thailand : " Còn cái tên Vietminh?

Nó cũng chắc là một linh hồn nữa hả?

"- Cuba : " Chắc vậy...

"- Nekomi : " Vậy biết tại sao cậu ấy lại yếu ốm rồi...

Cậu ấy bị bám bởi hai linh hồn làm mất đi khí dương và chuyển dần thành khí âm , vì vậy đac khiến cậu ấy ốm yếu đi rõ rệt!

"- Nekomi : " Lúc đầu 2 cái bóng ấy đã không có ý tốt gì!

Nhưng VietNam vẫn không bận tâm về sức khỏe của mình"Tất cả sau khi nghe suy luận của Nekomi cũng cảm thấy hợp lí, lí do mà từ một con người tích cực và tràn đầy sức sống rồi trở thành một con người chỉ có sự mệt mỏi trên vai và không bận tâm đến tâm lý, sức khỏe của mìnhNhưng tiếng chuông đã cất ngang suy nghĩ của mọi người.

Rồi người nào người nấy cũng về lớp mình【*◈✧👻✧◈*】-Author : Ta nói nó mát dạ!!

-Author : theo lời hứa thì tôi đền cho các này!

- Author : Sự là tôi chưa thi đâu vì vậy rãnh rỗi xin nông nỗi đó 😔-Author : Chúc các bác tràn đầy sự vui vẻ nhaa
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
Ngọai truyện : Con gái


Tên nhạc : Phi Điểu và Ve Sầu

Truyện không Xúc phạm một quốc gia nào⚠️



️Nếu có xin hãy báo lại cho tôi! ⚠️

»

【*◈✧👻✱◈*】

Như mọi sáng, cậu thức dậy.

Đôi mắt đẹp vẫn còn muốn nhắm nữa, mái tóc rối sau một đêm yên ắng.

Nhưng cậu cảm thấy trên ngực mình có gì nặng nề...

Nhìn xuống thì là một bộ ngực đồi núi?!

Ở dưới cũng thành con gái luôn...

Cậu không ngờ, chuyện này có thể xảy ra

Cậu tự hỏi hôm qua mình có làm gì đâu mà quả báo đến nhanh vậy?

Bước xuống giường, cậu đi đến trước gương mà nhìn thấy thứ con gái chỉ có...

Mà giờ một người con trai như cậu lại trở thành con gái

Cậu muốn hét lên nhưng lại sợ làm phiền mọi người

Nên đành phải im thôi, bước vô nhạc Vệ sinh.

Cậu muốn cái bộ ngực này nhỏ đi cũng được...

Chứ bự như này thì ai nấy cũng nhìn cậu bằng đôi mắt đầy sự nghi ngờ không thể hết

Mà giờ nguyên cái ngực này phải mặc quần áo con trai à...

Ai nấy chắc cũng nhìn cậu một cách khiếm nhã thôi

【*◈✧👻✧◈*】

Bước ra khỏi phòng thì đã thấy người anh trai của cậu rồi...

Đúng là muốn né cũng không được

Cậu mong người ấy sẽ không thấy, nhưng chắc không né được rồi

Khuôn mặt của người ấy đã đỏ bừng đến mức bóc khói rồi ấy..

Cậu vội vã chạy lại hỏi Mặt trận có sao không

Mặt trận cũng dẹp cái cảm xúc đầy sự ngại ngùng ấy, mà hỏi cậu..

- Mặt trận : " Bộ ngực đó là sao?"

- Vietnam : " Em không biết nữa...

Nhưng nó đã có khi em thức dậy rồi"

Mặt trận cũng không hiểu cái lý do mà làm cho Vietnam như vậy

Mà nói đi nói lại, Vietnam ở hình dạng cũng ngon mà...

Nhưng không bằng cái hình dạng kia

-End pov -

Mặc kệ cái suy nghĩ ấy Mặt trận kêu Vietnam xuống ăn trước.

Mà người đó lại từ chối đúng là cạn lời mà..

Chắc nay nó lại đi mua ổ bánh mì ăn nữa ấy..

Đi xuống thì lại gặp Đại Nam đang ngồi đọc báo, cậu chào một cái rồi người cũng nói ừ cho qua

Đến trường , cậu chạy nhanh để vô lớp một cách nhanh chóng nhưng không thể ngờ trên cửa lại có một xô nước...

Cậu chạy vô mà không để ý, một tiếng " Xào!...

" thì người cậu lại ướt sủng hết cả người rồi...

Cả bọn ấy cười hả hê, nhưng khi nhìn lại người kia mới hoảng hốt mà chạy lại.

Nay lại làm một cô gái xinh đẹp thành như vậy rồi!

Nhưng cái bóng dáng ấy quen thuộc quá đi...

Bỗng China cất tiếng

- China : " Vietnam?!

" hắn đầy sự ngạc nhiên khi biết người này người mà mình hay bắt nạt

Cả đám quay lại nhìn hắn vì tưởng hắn nhìn nhầm mà ai nhè đi lại thì là cậu thật?!

Ai nấy mặt cũng mắt chữ A miệng chữ O vì cái này quá bất ngờ đi..

Nguyên cái bộ ngực đó còn mặc thêm chiếc áo sơ mi nước đổ xuống thì ai nhìn cũng phải thèm thôiVới đâu ai ngờ...

Hồi hôm qua người ấy là một đứa con trai mà sao giờ nay lại thành như thế rồiMấy đứa con gái trong lớp chạy lại đưa cho cậu chiếc áo khác rồi cũng đi theo để che cho cậu.

Chứ ai nhìn thấy chắc...

Cũng giống mấy đứa con trai trong lớp mấtCác bạn nữ cứ đi theo làm cậu ngại quá đi mất.

Này đời mà một đứa con trai đi chung với cả đám con gái để đi thay cái áo chứ?..

Ngại chết đi thôi! 【*◈✧👻✧◈*】Tiếng chuông reng báo đã vô học, sau vài phút chờ đợi thì đã có một người thầy giáo bước vô lớpLần này là ASEAN - Thầy chủ nhiệm của lớp chắc lại than vãn điều gì hay trách móc với lớp đây..

Hình như cậu tuần trước có gây lộn với một vài đứa con trai trên lớp nên hồi cũng phải nghe chửi thầy thấm thía của người thầy kia thôiSau một lúc nói cả lớp, thì cũng đến cậuASEAN kêu cậu đứng lên để bị nghe bài tap đầy thấm thía Cậu đứng lên, thầy cứ trách móc cậu không để ý người đang đứng...

Lúc mà nói xong, thì gã cũng nhìn lên thì lại là một người con gáiNày chắc là nhờ đi học dùm hay gì?

Không biết kêu đứa giống mình mà kêu đứa con gái đã khác biệt mình nhưng cái khuôn mặt rất giống- ASEAN : " Nay Vietnam nhờ em đi học dùm à?

"Cậu ngơ ngác, mấy đứa trong lớp kêu ào lên - Học sinh trong lớp : " Vietnam đó thầy ơi!!

"ASEAN ngơ cái mặt gã ra...

Nhớ tuần trước là con trai ngõ ngàng mà sao nay là con gái vậy?!

- ASEAN : " Vậy là sao?

"- Vietnam : " Em không biết sáng dậy đã thấy rồi thầy ạ...

"- ASEAN : " Vậy cần tôi báo lại cho cha không?

"- Vietnam : " Dạ có-cái gì ?! không!

"- ASEAN : "...

"- ASEAN : " Thôi vậy học đi tôi đi đây "【*◈✧👻✧◈*】Tiếng ve sầu kêu ầm ĩ bên tay, biết vậy không rồi bên cửa sổ cho lành rồi!

Kêu ầm ĩ làm cậu muốn đi về " Nhà " mất!

Cùng lúc ấy tiếng chuông lại kêu lên lần nữa đã xong tiết học của ngày hôm nay!

Vậy là cậu có thể về " Nhà " rồiCậu định sẽ ở đấy vài tiếng rồi đi về nhà của mìnhMong là không ai tò mò các bộ ngực bự chà bá này của cậu... ➪🍀┆✪Cậu chạy nhanh đi qua " nhà " của mình .

Căn cứ bí mật của cậu nằm trong một khu rừng nhỏ ở sau trường.

Nó là một chiếc xe buýt đã bị bỏ hoang, nơi này thật sự rất đẹp.

Nó là nơi để cậu xả cơn nức nở, nỗi lòng trong mình với các chú chim, câyBầu trời đã có bình minh rồi!

Nó thật đẹp...

Nhưng các nàng tiên vậy..."

Đẹp thật " lời nó ấy vô thức hốt ra từ miệng cậu , nó đẹp đến mức phải làm cậu ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của người mẹ thiên nhiênĐây mới chính là không gian yên tĩnh mà cậu muốn.

Cậu muốn mình có một căn nhà nhỏ trong ngôi trường.

Nó nhỏ nhưng ấm cúng, nếu có nó cậu sẽ nuôi thêm một chú mèo để bầu bạn.

Có lẽ cậu muốn mình có thể nhìn thấy vẻ đẹp này đến cuối đờiNhưng đến lúc cậu muốn ra về thì, trời lại đổ cơn mưa rào.

Thôi đành ở đây khi trời tận mất. nói thật cậu cũng rất thích mưa, vì nó làm trôi đi bao nổi buồn trong cậu, gột rửa đi những điều tồi tệ trong các ngày quaCăn cứ này là nơi không ai biết đến, chỉ có cậu và vài chú chim nhỏ mà thôi.

Cậu vô tình thấy nó khi đi vào khu rừng nhỏ này, nó đã thu hút sự chú ý của cậu.

Nó đẹp một cách giản dị...

Sau một lúc cơn mưa cũng đã hết.

Cậu đi ra cửa rừng cũng không quên vẫy tay tạm biệt các chú chim nhỏ Đến nhà...

Mọi người đang đi kiếm cậu tất cả ngóc ngách trong nhàCậu đứng ngơ ngác, người nhà nhìn vô còn tưởng cậu là người lạ vô lộn nhà...

Bỗng chốc có tiếng kêu vang lên tay..

- " Đi lên phòng đi " nó lặp lại làm cậu nhức hết cả đầu bắt buộc cậu phải bước lên căn phòng nhỏ của mònhLúc đi lên, ai nấy cũng tưởng cậu đi lộn nhà khi Mặt trận lên tiếng giải thíchLên phòng, cậu ngã thẳng vào chiếc giường ngủ của mình.

Cậu đoán chắc nay không thể ngủ mất, cậu quay qua lấy học thuốc ngủ trong tủ để đồ Hẹn quá nó vẫn còn ở đây!

Giờ thì đánh một giấc thôi nào---+---Vẫn như sáng nào, cậu thức dậy và trên ngực không còn thứ nặng nề đó!

Đúng là giải thoát rồi!!!

Cậu vui đến mức hét toáng lên【*◈✧👻✧◈*】- Author : Này lên tiếp cho các bác nàyyy- Author : Chúc các bác một ngày vui vẻ ✨
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
Chương 12 : Mất trí nhớ


Tên nhạc : Hoa hồng chốn không người

Truyện không Xúc phạm một quốc gia nào⚠️



️Nếu có xin hãy báo lại cho tôi! ⚠️

»

【*◈✧👻✱◈*】

Vietnam trong khi người anh mình đang gặp những con ác mộng khác nhau về cậu dẫn đến một sợ hãi cho người ấy

Và một người bị ám ảnh bởi cậu

Còn cậu thì vẫn mang một nụ cười nhạo vì đã gửi được lời cảnh cáo đến người kia.

Nhưng trong lúc đang cười hả hê hình cậu lại bị dịch chuyển đến một nơi khác..

Không gian này trắng khóa như lúc cậu gặo vị thần kia vậy...

Cậu tưởng mình sẽ thoát được

Nhưng có lẽ cậu đã quá chủ quan rồi...

Cậu lại rơi vào tuyệt vọng bỗng chốc có một cơ đau từ tim chuyền đến.

Nó đau như báo hiệu sẽ có chuyện gì đến vậy

Rồi lúc sau lại là một cơn đau đớn từ não khiến cậu quằn quại không bằng sống bằng chết nó cứ như vậy mà tiếp diến qua các giờ sau...

Làm cậu mất niềm tin

Nhưng cơn đau đó, nó đã làm mất một mảnh kí ức trong cậu.

Làm cậu không thể biết người thân bạn dì là ai

Bỗng một tỉa sáng xuất xuống, cậu đi lại thì là một bông hồng đỏ th ẵm như máu...

Cậu sợ mình sẽ chết thật.

Nhưng từ phía xa xôi kia xuất hiện một âm thanh kêu gọi cậu đi đến.

Cậu đứng dậy và đi cứ đi mặc dù tiếng kêu đó vẫn còn rất nhỏ.

Chứng tỏ nơi này rất xa

Trên đường đi...

Bông hoa hồng đỏ thẫm trên tay cậu bắt đầu mọc gia làm tay cậu chảy máu.

Mặc kệ cậu vẫn đi, vì những thương ngoài da chỉ là một sự đau đớn nhỏ thôi

Những vết thương trong trái tim của cậu mới là một vết thương đau đớn thật sự...

Nó đau lắm, nó đau lắm...

Người ta nói thời gian sẽ chữa lành vết thương nhưng đó chỉ là chúng ta quên lãng thôi

Có lẽ đay là sự gôn cuồng trong cậu, đây là sự trả giá của cậu!

Đi lại gần thì , cậu lại nghe thấy mấy tiếng chê bai cậu trong quá khứ- " Ngươi chỉ là rác !

" , " Đứa như mày mà còn như vậy sao? ~", " Mày phải phục vụ cho tụi tao!

", " Chiều gặp!

",...

Nó như làm vết thương đã sắp lành của cậu lại rằng như sắp nát bét luôn rồi..

Nó đau lắm...

Tại sao mình lại không có sự tôn trọng từ mọi người?!

Tại sao?!

Cậu muốn khóc lắm nhưng khóc lóc có làm được các gì đâu nó chỉ àk giải tỏa cảm xúc thôi và làm người ta nhìn vô mình là một đứa mít mướt..

Cậu ghét chính bản thân mình!

Nhưng đi qua một quãng đường nữa, cậu lại thấy một chú gấu bông nhỏ...

Nó là con gấu bông mà người mẹ của mình đã tặng cho cậu...

Cậu nhặt nó lên, và đi tiếp.

Mặc cho nỗi sợ đang dâng lên trong lòng cậuNhưng khi nhặt nó lên cậu lại mất một mảnh ký ức về gia đình...

Nhưng một thứ gì ấy đã kêu cậu cứ đi tiếp không dừng lại, không kùi bướcChú gấu mong nhỏ bắt đầu có có các gai nhọn rồi..

Nó đâm thẳng vào tay cậu nhưng một cái vã từ gia đình cậu vậy...

Giờ tâm trí cậu có thể nói là rất trống vắng.. 【*◈✧👻✧◈*】Đi lại đi, đi đến lúc chân còn không cảm nhận được gì nữa...

Giữa con đường cậu đi nó lại xuất hiện một cuốn tập nhỏ.

Nó tượng chân cho các người bạn học trong lớp đúng không?

Cậu không suy nghĩ mà cầm nó lên...

Lúc đó cơn não cậu truyền đến một cơn đau dữ dội khiến cậu phải xuốngCậu ôm đầu mình, cậu thật sự muốn khóc nhưng có lẽ cơn đau ấy đã khiến cậu bật khóc làm cậu không thể biết những giọt lệ đã chảy dài trên khuôn mặt đẹp đẽ này lúc nào không hay...

Những cơn đau đớn trong não cứ làm cậu muốn lấy cái bộ não đó ra luôn vậy!

Cậu ôm người nằm quằn quại dưới sàn như một cái nùi dẻ để người ta bước lên vậy?..

Sau một lúc...

Cậu lấy đôi tay mà chống mình dậy, lúc này cậu không thể nhớ được cái gì hết nhưng vẫn có một thứ làm cậu cứ bước chân tiến về phía trướcCậu bấy giờ như một đứa trẻ lên ba trong thân hình người lớn vậyCậu vui vẻ bước chân sáo tiến lên, hồn nhiên và vui tươiNhưng nó có lẽ là một mở đầu mới?

Hay là kết thúc?

Sắp tới đích, thì dưới chân cậu lại có một nhật ký.

Thì như đây nhật ký của ai đó đúng không?

Cậu lụm nó lên, cậu vừa đi vừa đọc------" 14/5/????

"- Cuộc đi chơi cuối cùng, có lẽ đây là đây là kết thúc .

Mở đầu cho một sự bất hạnh khác?

"------" 17/6/????

"-Liệu mình có thể kiên trì đến khi nhìn thấy ánh sáng không nhể?

"------" 21 / 5 / ????

- Hôm qua đúng là một ngày tồi tệ, nhưng không sao!

Cứ lạc quan~"------" 23 / 6 / ????

- Căn cứ bí mật đúng là thật đẹp!

Mình nghĩ mình có thể sống ở đây luôn ấy"------" 28 / 6 / ????

- Đây có lẽ trang cuối cùng mình viết rồi đúng không nhể?

Thôi bác sĩ có dặn là uống thuốc điều đặm và luôn giữ tâm trạng vui vẻ, nhưng mình vẫn có thứ cần làm hơn phải điều trị!

"------Trang cuối cùng mà người này viết được ký bút là " Vietnam " cái tên này có vẻ khá quen thụôc..

Nhưng trong lúc đó cậu lại thấy một cái Cabóng đen lớn- ??? : " Tên kia chưa nói điều thỏa hiệp với ngươi đúng không?

"Cậu tò mò đi lại rồi cái bóng ấy cũng nói thêm câu rồi biến mất .

Đó là- ??? : " Cái giá của việc biến thành linh hồn là mất trí nhớ"Nhưng đến nơi thì không gian xung quanh tối đi, và cái nơi mà cậu muốn đi đến nảy giờ là một lối đi màu trắng?

Nó nổi bật giữa không gian đen nàyCậu để một ngón tay vô, cảm thấy bình thường.

Cậu mới bước chân qua【*◈✧👻✧◈*】Cậu bước qua thì thấy một khu vườn nhỏ đầy sắc màu Với hai cái con người ở kia là ai nhể?

Cái người có con mắt đen rồi đỏ ôm lấy cậu như thể cậu là thứ cái mà người đó đang kiếmNgười đó cất tiếng lên- ??? : " Vietnam?!

Ngươi có sao không vậy?!"

"Vietnam là ai?"

Cậu nghi hoặc hỏNgười ấy im lặng...

Có lẽ cậu đã bị mất trí nhớ rồiNên bắt đầu kế hoạch thôi- ??? : " Ta là Đông Lào "Cái tên ấy khiến cậu lẩm bẩm để không bị quên- DongLao : " Còn người kia là Vietminh "Vietminh ?

Mà có lẽ hai người đó giống cậu thật nhaRồi hắn cúi xuống nói với cậu- DongLao : " Còn ngươi là Vietnam "Ngồi gã đang ngồi ở kia cũng đi lại nói với hắn một câu " Bắt đầu kế hoạch "Kế hoạch gì đây? 【*◈✧👻✧◈*】Tiết mục hỏi cái câu nhảm- Đoán xem Vietminh và DongLao sẽ làm gì để khiến Vietnam nhớ lại kí ức?

--++--- Author : rảnh quá nên lên cho các bác nè 🍀- Author : Chúc các bác càng ngày càng xinh đẹp 💗
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
Chương 13 : Giúp


.

Tên nhạc : Hãy để cơn mưa lớn này rơi xuống hết đi

Truyện không Xúc phạm một quốc gia nào⚠️



️Nếu có xin hãy báo lại cho tôi! ⚠️

»

【*◈✧👻✧◈*】

Cậu ngơ ngác khi thấy các người này, rõ ràng mấy người này đâu có trong kí ức của cậu đâu?

Đúng không nhỉ?

Nhưng tại sao họ lại chăm sóc cậu như một đứa em ruột vậy, họ là ai?

Là người nào vậy?...

Nó quơ quơ tay mình trước mặt cậu nhưng cậu vẫn đứng bất động với cái biểu cảm ấy

" Quơ tay không được thì mình kêu!

"

Thế là nó kêu cậu 3 lần cậu mới thoát khỏi cái đóng suy nghĩ ấy

Rồi nó cũng nói

" Này giờ ngươi có thể nói các sự việc mà ngươi đã thấy trong thời gian qua không?

" nó hỏi cậu, muốn biết về cách mà con người đó đã lấy đi kí ức của cậu

Cậu gật gù, rồi cũng mông lung kể lại các sự việc mà cậu đã trải nghiệm..

Sau một lúc, cậu kể xong

Nó cũng gật đầu, coi như đã là hiểu rồi

Rồi Nó cũng nói về quá khứ của cậu, giờ cậu mới hiểu các dòng chữ được viết một cách rung rung và những giọt nước rơi xuống trong khi viết

Chắc hẳn, bản thân mình đã rất đau khổ lắm rồi đúng không?...

Sau một lúc , DongLao đã kể hết các tình tiết quan trọng trong cụôc sống của cậu...

Chính mình, chính cậu đúng là thật sự rất mạnh mẽ, mạnh mẽ nhưng cũng đau khổ...

Nhưng mà DongLao kể cũng rất nhanh về cụôc sống ấy.

Cụôc sống của cậu thật rẻ nạt dù có cố gắng đến đâu thì cũng lùi lấp rồi trở về chính điểm xuất phát.

Cứ như vậy cuộc sống của cậu dần trở thành một vòng lập vô tận cho đến sắp đôi mươi cậu mới được thả lỏng bản thân , để chính mình trôi theo tự nhiên

Cứ tự nhiên...

Nó lực làm gì?

Rồi cũng chỉ là một cục đá bên đường không ai nhìn tới mà thôi

À mà..

Cậu còn chết dưới chính người mà đã kề vai sát cánh với mình , nhưng chỉ vì tình yêu mà nhẫn tâm đến thế..

Thôi...

Giờ mình cũng phải bước tiếp, cuốn mình cụôc sống đầy chông gai

Rồi nó cũng nói với cậu, " Ngươi nhớ hết rồi đúng không?

Vậy ngươi còn nhớ gia đình mình là ai không?

"

Cậu lắc đầu, cậu thật sự không thể nhớ gia đình mình là ai

Nó cũng đành mất thời gian để kể lại các thành viên trong gia đình cậu.

Khi nó kể xong, cậu ngẫm lại...

" Vậy mấy người vừa thân vừa lạ, ấy có quan tâm đến cái chết của mình không?"

Nhưng con người trước mặt như biết được suy nghĩ của cậu mà nói

" Chỉ có mỗi 2 người anh của ngươi thôi, còn mấy người kia chỉ coi ngươi là một đồ vật xài rồi vứt xó đi mà thôi " giọng nó lạnh đi như căm ghét điều gì vậy..

Câu trả lời ấy, như hàng ngàn nhát dao đâm vào trái tim đã lành đi vài phần.

Đau lắm...

Rồi hai người anh ấy, đang quan tâm đến cái chết của cậu?

Sẽ như thế nào khi biết người từng là người bạn thân thiết nhất của y lại từ chính đôi tay ấy đẩy mạnh người em của mình xuống dưới cái chết

Chắc hẳn cũng đau buồn một lúc rồi, vứt xó đi ha?

Ừ, chỉ có vậy thôi.

Ai đâu mà quan tâm đến cái phế vật đã nát bét rồi còn mắc thêm bệnh tâm lý nữa chứ

Từ một con người vừa được tái sinh tâm hồn, giờ lại như một con người khác vậy...

Một linh hồn vất vưởng không nơi nào tiếp đón.

Vất vưởng nơi trần gian, nơi con người cứ như một con Robot

Chỉ có cậu, linh hồn đứng im giữa đám đông rồi nhìn về từng bước chân mình đã bước đi...

Linh hồn ấy muốn phá vỡ cái vòng lạ ép vô tận này mà tiến đến một con hẻm đầy đèn sáng.

Như ánh mặt trời chiếu rộ mọi thứ vậy

Chen lấn giữa vòng người át đảo

Sau một lúc , cậu cũng hỏi nó

" Vậy ta nên làm gì bây giờ?

" một câu nói đã nói lên sự thắc mắc nãy giờ trong cậu

Nó cũng trả lời một cách nghiêm túc không còn đùa cợt

" Ngươi đến ngôi trường mà mình từng học, cứ xuất hiện mỗi tối.

Rồi cũng có người kiếm đến ngươi mà thôi"

Cậu gật đầu, và tối cậu sẽ đi đến ngôi trường ấy.

Đợi chờ con người mà cậu cần

Rồi nó cũng nói tiếp

"Ngươi phải chờ đợi, không được bỏ cuộc như cách ngươi sống vậy " nó nói như là một chuyện quan trọng vậy

Cậu hỏi nó " Nhưng người đó là ai?

Tại sao tôi phải chờ đợi ?

" cậu thắc mắc hỏi nó

Nó suy nghĩ rồi cũng trả lời cậu " người ấy chắc chắn sẽ giúp ngươi trong sự trả thù"

Nhưng cậu không biết trà thù là gì?

Có lẽ là giúp ai đó đúng không?

Cậu nói lên suy nghĩ của mình " Trả thù là gì?

"

Nó bất lực với cậu vò cậu còn không biết trả thù là gì...

Bắt buộc nó phải trả lời thôi , không thì tuôi..

"Trả thù là cái giá phải trả lại cho người đã làm tổn thương mình "

Cậu gật gù nghe nó nói, và cuối cùng cậu cũng biết trả thù phải là để ăn...

Nó hỏi cậu hiểu không, cậu cũng gật gật đầu thay cho câu trả lời.

Rồi nó quay đầu đi chổ khác kêu cậu đi chơi đi

Cậu bước đi mà tò mò nhìn lại thì đã thấy người đó nói chuyện với ai đó, cậu muốn đi lại hỏi nhưng trong lòng lại gợi lên một nỗi sợ hãi khiến cậu quay đi nhanh

ೄྀ╔ッ༄᭄

Cậu nhìn xung quanh có lẽ nơi này là một khu vườn đầy đủ các nàng tiên xinh đẹp...

Nhưng kì lạ thay bên ngoài là một khu rừng đầy sương mù, đáng sợ..

Bỗng có một bóng người đi ra, rồi ra hiệu cho cậu đi theo.

Cậu bất giác đi theo dù cho cơ thể đang muốn quay lại

Nó đi theo cái bóng dáng con người ấy rồi cậu bị dịch chuyển sang một hang động nhỏ

Nơi đây đầy rẫy các linh hồn, linh hồn nào cũng có một giọt nước nước đen chảy dài trên má

Rồi chúng nó đi lại, khiến cậu phải lùi về sau.

Nhưng cậu lại bị vấp té bởi một cành cây nhỏ

Khiến cậu nhìn thấy chúng lại gần mình hơn...

End chương 13

【*◈✧👻✧◈*】

Tiết mục hỏi các câu hỏi nhảm nhí

Hãy đón xem Vietnam sẽ làm sao để ra bọn chúng

-+-+-+-

Tôi lườii

Các bác thấy tôi đổi cách mới được không?

Cách viết cũ viết mà tôi lười quá

Có gì khi làm xong bộ này tôi sẽ Remax lại 💗

Chúc các bác một ngày vui vẻ nhaa 💗
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
Chương 14 : Gặp gỡ


.

Tên nhạc : 10 ngàn năm

Truyện không Xúc phạm một quốc gia nào⚠️



️Nếu có xin hãy báo lại cho tôi! ⚠️

»

【*◈✧👻✧◈*】

Cậu chạy nhanh về miệng đường hầm, còn chúng thì vẫn bám sau cậu.

Cậu quay đầu lại, thì đang thấy chúng nở nụ cười quái dị

Chúng nó bám cậu suốt chặng đường, đôi chân trần giờ rớm máu vì dẫm đá với tốc độ nhanh, cậu nén đau chạy ra miệng cửa hangCho đến khi một bóng dáng cao lớn xuất hiện.

Cậu mất quán tính đâm xầm vô con người đó...

Ồ...

Lại làm phiền người khác rồi...

Cậu ngước lên nhìn thì là một chàng trai cao lớn với sắc mặt lạnh lùng..

Chắc không hiếp, hại cậu đâu nhỉ?

Người ấy hỏi cậu"Ngươi có sao không?

"Cậu bất trợ lùi về sau, người đó có cảm giác an toàn nhưng lại khiến cậu lo lắng...

Người đó bất ngờ nắm lấy tay cậu rồi kéo cậu điVừa đi, hắn vừa nói" Vietnam, anh trai ngươi đang kiếm ngươi suốt mấy ngày nay ấy"Cậu dừng lại, hắn cũng quay đầu lại.

Cậu ngơ ngác hỏi hắn," Anh trai?

Anh trai ta tên gì vậy?

"Hắn hoang nhìn cậu rồi nói một câu" Ngươi mất trí nhớ?..

" giọng hắn nhỏ đi gần khúc cuối, còn cậu thì gật đầu như chuyện đó là chính xácRồi gã hỏi cậu thêm một câu" Thôi đành vậy, ta là nga.

Là em của ông Soviet - Giáo viên trong trường "

Gã giới thiệu mình lại với cậu, cậu gật gù như đã hiểu vậy rồi cũng bước đi tiếp【*◈✧👻✧◈*】Trên con phố lớn, đèn đường đã sáng.

Cũng có rất nhiều bóng dáng đi qua đi lại, trong đó có một người mặc một chiếc áo màu đen bước vô một con hẻm nhỏ...

Gã bước vô, nói với người đã đứng trong đó từ lâu.

" Này, hãy tìm và giết người này cho ta " vừa nói gã vừa dơi lên một bức ảnh của một chàng tay với mái tóc đen và đôi mắt rực rỡ ánh saoNgười ấy gật đầu, dơi tay lấy bức ảnh ấyRồi hắn nói" Thù lao?

" giọng nói lạnh lẽo khiến người ta rung sợ...

" 15 triệu " lại một giọng nói khác vang lênHắn gật đầu rồi bước vào bóng đêm, để lại con người ấy【*◈✧👻✧◈*】Cùng lúc, cậu với chàng trai tên Nga bước trên con phố lớn đông người qua lại này.

Cậu nhìn qua thì lại có một cô gái đang cầm một chú mèo màu trắng đáng yêuCậu đi lại, cười tươi nói với cô gái ấy" Cho em nựng chú mèo này nhé chị?

"Cô gật đầu, rồi nhìn lại cậu chợt nhận ra" Em là Vietnam, em của Mặt trận?

" giọng cô đầy nghi hoặc và sự nghi ngờ.

Nhìn chầm chầm vào cậu với cô mắt vàng, xanhCậu ngước lên nhìn cô, mặt cậu ngơ ngác.

Rồi cũng lặng lẽ gật đầuCô giới thiệu mình" Chị là Maylaysia, bạn cùng lớp với anh em, có thể gọi chị là Maylay .

" giọng chị vui tươi, khiến cậu muốn ở đây thêm một lúc nữaNhưng bỗng một lúc sau, cậu bị bế lên.

Khiến cậu còn chưa hoàn hồn hết, giữa đôi mắt ngạc nhiên của chị và mọi người.

Và cũng đã khiến mọi người nghĩ cậu và Nga là một cặp...

Ôi thôi rồi...

Cậu giở trách Nga, nhưng gã không bận tâm cứ bế cậu trên vai mặc cho ánh mắt kì lạ của mọi người xung quanhMặt cậu đỏ bùng lên như cà chua vậy.Sau một lúc, Nga dừng lại tại một ngôi nhà.

Gã để cậu xuống ati một con hẻm nhỏ, vắng bóng người.

Nga kêu cậu tự bước vô con hẻm ấyCậu run rẩy bước vô, nhưng vào sâu bên trong lại là một căn nhà nhỏ đầy đủ tiện nghi.

Cậu xoay đầu lại thì không thấy gã đâu...

Cậu nở một nụ cười rồi cũng vô, Tại đầu con hẻm, thì mặt gã đã đỏ bừng rồi...

Nói là không thích nhưng giờ là sao?

Không thích dữ chưa..

-------Cậu bước vô căn nhà nhỏ ấy, thì lại có Đông Lào đã đứng sẵn ở đó rồi.

Đôi mắt đỏ của nó nổi bật giữ bầu đêm này...

Khiến nó giống một con sói hung dữ vậy..

Nhưng lúc sau, nó lại trở thành một con mèo nũng nịu với cậu...

Ôi trời ơi, tại sao cậu phải chăm cái con người to xác này chứ?!

Nó đòi cậu xoa đầu rồi dỗ lưng nó, đúng là nũng nịu hết sức...

Rồi, nó cũng nhắm mắt lại.

Cuối cùng cậu cũng có thể đi ngủ với con mèo to xác này rồi...

Nhưng chắc không vậy, lúc cậu đứng vậy thì đã thấy mình bị cái gì đó níu lại.

Quay lại thì đó là Đông Lào, mắt nó đầy sợ hãi, cùng lúc bên ngoài có sét đánh xầm xầmCó lẽ nó sợ sét đánh?

Thôi giờ phải xác cái con người ốm này bế con mèo to xác này vô phòng ngủMệt hết sức...

Nhưng ngẫm lại nó cũng đáng yêu thật...

Cậu lặng lẽ xác nó trên vai bước vô phòng ngủ với đôi mắt muốn hiếp điLúc này trong đầu y giờ chỉ có chữ, ngủ và ngủ mà thôi!

Vô tới phòng ngủ , cậu ngã xuống giường đánh một giấc mồng và đầy mơ mộng.. 【*◈✧👻✧◈*】

Hé hé lại là tôi đâyy, chương này tôi viết trong lúc buồn ngủ sẽ có chổ sai nên thông cảm nha!

Tôi nghĩ là t sẽ thay đổi lịch lên chương,vì giờ nó rối quá trời rồi..

Có gì tôi sẽ thông báo sau

Mà chương này ngắn quá..

Có gì tôi sẽ làm lại, giờ thì...

Giờ chúc các có một giấc ngủ ngon giấc 💗
 
// Allvietnam // Linh Hồn Vấn Vương -+ Author : Anhsaloo +-
Drop tạm thời


in chào lại là tôi đây, chào mọi người.

Hôm nay tôi ngôi lên để nói mình sẽ drop tạm thời, để có một khoảng nghỉ ngơi và suy nghĩ nội dung chuyện, chắc có lẽ là tháng 9 hoặc 10.Tôi sẽ trở lại nhưng vẫn có thể tôi sẽ trở lại sớm hơn dự kiếnNhưng không có nghĩa là tôi không ra thêm một bộ mới. trong hè này, một bộ truyện sẽ được ra bên acc 1 người khác.Cám ơn mọi người đã đọc, và tôi thành thật xin lỗi vì sẽ để mọi người chờ đợi...

Cám ơn đã đồng hành[ Còn một câu hỏi tôi muốn hỏi mọi người ]Các bác có muốn tôi chuyển thể cuốn này thành truyện chap không ?Lời chào cuối cùng, chúc mọi người mùa hè vui vẻ và nồng nhiệt!
 
Back
Top Bottom