Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Allshin/Sakamoto Days] Monster

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
524,123
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
393807754-256-k161078.jpg

[Allshin/Sakamoto Days] Monster
Tác giả: rosely_phoenix
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Andou Shin hoặc Asakura Shin - cậu chủ nhỏ của dinh thự Asakura, với tính cách hòa đồng, dịu dàng, em luôn được mọi người trong thị trấn yêu quý.

Nhưng có gì đó khá lạ đến tự em.

Chỉ cần có một người thân thiết với em ở mức tình bạn đều mất tích một cách khó hiểu.

Từ đó, em chẳng dám kết bạn với ai, người trong thị trấn vẫn yêu quý em nhưng lại xa lánh vì sợ vướng vào sự mất tích.

Ông Asakura - cha nuôi của em thấy vậy, liền mang về cho em một người bạn nhỏ.

Nhưng đến cả người bạn ấy cũng mất tích sau hai tháng ở chung với em.

Năm em 16 tuổi, cả ông Andou và ông Asakura liền biến mất, trong dinh thự rộng lớn chỉ có mình em, một vị quản gia già và lác đác vài người hầu.

Và sự thật về sự mất tích bí ẩn của những người bạn và hai người cha của em cũng dần được hé lộ...
____________________________
TÁC PHẨM ĐỘC QUYỀN VIẾT Ở WATTPAD, YÊU CẦU KHÔNG ĐEM ĐI NƠI KHÁC KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP❗❗❗ Tags: allshinasakurashinsakamotodaysshinasakura​
 
[Allshin/Sakamoto Days] Monster
Chapter 1


Asakura Shin - cậu chủ nhỏ duy nhất còn sót lại trong dinh thự nhà Asakura.Trước đây, nơi này có rất nhiều người hầu và các vị công tước từ nơi khác ghé thăm nhưng từ khi có vụ án mất tích không rõ lý do tại ngay dinh thự nhà Asakura.

Ngày cả hai vị gia chủ, ông Andou và ông Asakura cũng mất tích cách đây vài tháng, từ đó ít người đến dinh thự Asakura.

"Ông Sora, ta chán.

Chừng nào cha về?"

Shin ngồi đối diện cửa sổ, chăm chú đọc cuốn sách dày cộp trước mặt bản thân.

Sora - Quản gia của nhà Asakura, người thân duy nhất của em không bị mất tích rơi vào trầm tư trước câu hỏi của vị cậu chủ nhỏ.

"Hai công tước sẽ về sớm thôi cậu chủ, trước đó, ta cùng nhau đi ăn đồ ăn nhẹ nhé""Ông mang lên đây cho ta đi""...

Vâng, thưa cậu chủ"Ông Sora cẩn trọng, nhẹ nhàng rời khỏi phòng để tránh đánh động đến cậu chủ nhỏ bên trong.

Cạch.

Cánh cửa được đóng lại, em quay lại nhìn và xác nhận ông ấy đã ra ngoài.

Đóng cuốn sách lại, đứng dậy đi lại gần phía cửa sổ.

"Xe ngựa của cha luôn ở trong dinh thự, làm sao có thể đi ra ngoài được?"

Trong đầu em hiện lên một dòng suy nghĩ nhỏ.

Người hầu trong phủ luôn nói, hai vị công tước đã sang phía Tây để bàn chuyện chính sự.

Nhưng đã hơn tháng rồi, làm gì có chuyện chính sự nào mà bàn tận một tháng?Trước giờ, những người bạn xung quanh em đều đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ, họ biến mất trong chính dinh thự này, giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy.

Em cảm thấy mình giống một tai họa hoặc một lời nguyền gì đó.

Chỉ cần có ai thân thiết với em thì họ sẽ biến mất.

Kết bạn thôi cũng là một điều sai sao...?
____________________
Tối đó.

Đồng hồ điểm 1:05 sáng, em vô thức tỉnh dậy, em cần uống một chút nước.

Bước trên hành lang dài của dinh thự.

Hôm nay không có trăng, mây đã che phủ đi ánh sáng đẹp đẽ của nó.

Trên tay chỉ là một chiếc đèn dầu nhỏ.

Em cẩn trọng bước từng bước một tránh đánh thức những người đang ngủ.

"Hể?

Sora, ta làm ông thức sao?

Xin lỗi nhé, ta cần uống ít nước."

Bóng hình màu đen kia tiến đền gần em, do trời quá tối, cộng thêm ánh đèn dầu em không đủ sáng.

Em không thể nhìn rõ được người trước mặt là ai.

Nhưng nhìn vóc dáng thì có thể là ông Sora nhưng... cao hơn thì phải.

Bóng hình đó chìa tay về phía em, ý muốn em nắm lấy để tránh bị lạc mất.

Em cũng thuận ý làm theo,... tay ông Sora có vẻ to hơn bình thường nhỉ.

Nó lấy nước cho em, chờ em uống nước xong rồi dẫn em trở lại phòng.

"Ngủ ngon nhé, ông Sora"Nó cũng vẫy tay đáp lại, thuận tay đóng luôn cánh cửa, em cũng chẳng để tâm mà lên giường ngủ luôn.
_________________________
Sáng hôm sau.

"Chào buổi sáng, ông Sora" Em vươn vai một cái, lấy tay nhỏ dụi nhẹ mắt và chào buổi sáng vị quản gia nọ"Chào buổi sáng, cậu chủ" Ông gấp gọn chiếc chăn của em lại, chọn cho em một bộ quần áo chỉnh tề rồi dẫn em xuống dưới nhà ăn sáng.

"Cậu chủ, hôm nay tiểu thư Lu có ghé qua chơi, cậu có muốn chuyển bị ít bánh để tiếp đãi tiểu thư không?"

"Lu sao!?

Tất nhiên rồi.

Nhỏ đó thích đồ ngọt ông làm lắm."

Lu Xiaotang - một trong những người bạn hiếm hoi không bị mất tích của em hôm nay ghé chơi.

Vì cả hai bằng tuổi và với cái tính trẩu tre của nhỏ đó đã khiến cho em bớt đi phần nào nỗi buồn về sự biến mất của những người bạn lúc trước.

"Shin ơiiii!!!"

Vừa nhắc là tới liền, Lu Xiaotang chạy nhanh tới chỗ Shin, ôm chầm lấy em, dụi dụi má em vào má cô.

Đi đằng sau là cận vệ của cô - Wutang.

Anh ta luôn túc trực bên cạnh cô chủ nhỏ của mình.

Gia tộc Lu là gia tộc hiếm hoi vẫn còn hợp tác với nhà Asakura sau những lời đồn bên ngoài.

"Nhỏ này!

Chạy từ từ coi!!"

"Tui nhớ ông sắp chớt gòi nèeee!!!"

Lu Xiaotang mừng tới phát khóc vì gặp lại được người bạn của mình.

"Ông dẫn tui ra ngoài chơi đi!

Chơi bóng đi!"

Shin cũng thuận theo ý cô, ra ngoài sân của dinh thự mình mà chơi.

Khi cả hai đang chơi đùa vui vẻ, do Shin không may ném cao quá, làm quả bóng bay xa tít tận đâu, làm khổ Lu chạy đi tìm.

"Hể..?

Em cảm ơn ạ..?"

Lu được một người hầu trong dinh thự lấy lại bóng nhưng mà người hầu này có vẻ lạ.

"Nè Shin..."
 
[Allshin/Sakamoto Days] Monster
Chapter 2


Lu Xiaotang lấy lại quả bóng và chạy lại chỗ Shin với khuôn mặt hơi hoang mang"Sao vậy Lu?"

Em hỏi han cô nàng một chút, trông mặt cô có vẻ hơi hoảng sợ"Nè Shin...

Người hầu trong nhà ông cao lắm hả..?"

Lu Xiaotang hỏi em với khuôn mặt dè chừng.

Người hầu sao?

Người hầu trong nhà em có chiều cao bình thường, cao nhất nhà thì chỉ có ông Sora thôi.

"Có chuyện gì sao?"

"Lúc nãy khi tui nhặt bóng, có người nhặt bóng hộ tui nhưng mà..."

Người đó cao lắm tay chân hơi lều khều một chút..."

Giờ đến Shin hoang mang, nhà em làm gì có người nào tay chân lều khều?

Hay do Lu Xiaotang bị ảo giác?

"Bà có nhớ khuôn mặt của người đó ra sao không?"

"Tui hông thấy rõ.

Tui chỉ nhớ trên mặt người đó có hai nốt ruồi lệ ở dưới mắt"Hai nốt ruồi lệ?

Sao nghe có chút quen, giống một người mà em chơi cũng khá thân.

Shin trấn an Lu Xiaotang rồi cả hai tiếp tục chơi tiếp nhưng Shin làm sao biết được ở một khoảng cách xa hơn chỗ này, có một cặp mắt đang dõi theo em và cô bạn nhỏ bên cạnh.

Ánh mắt lạnh như băng, nhìn thẳng trực diện vào em.
________________________"Nốt ruồi lệ..?

Chẳng lẽ..."

Em đi dọc theo hành lang trong dinh thự.

Lời Lu Xiaotang nói vẫn y nguyên trong đầu, tuy không chắc chắn nhưng người duy nhất em biết có nốt ruồi lệ ở dưới mắt, Seba Natsuki.

Nhưng mà... cậu ấy đã mất tích... trong chính dinh thự này...

Không lẽ, hắn đang lởn vởn quay dinh thự sao?Nghĩ đến đây khiến Shin rùng mình nhẹ, một cảm giác lạnh sống lưng.

Nếu Natsuki vẫn ở trong dinh thự thì hắn ở đâu?

Và tại sao lại có tin đồn rằng hắn đã mất tích trong chính dinh thự này?Tối đó, Shin sau khi đọc sau mấy cuốn sách, em liền đi trở lại phòng.

Không gian yên tĩnh cùng màn đêm bao chùm xuống dinh thự.

Vụt!

Keng!!!"

AH!

Ai đó!!?"

Một tiếng động lớn làm em thót tim.

Chiếc ly từ trên bàn không biết bị thứ gì tác động lên làm nó rơi xuống dưới đất tạo nên một âm thanh chói tai.

Trước âm thanh đó, em còn nghe được tiếng như có người chạy nhanh qua.

Tuy không phải mùa hè nhưng giờ đây em đang toát hết mồ hôi.

Và rồi thứ đó đã xuất hiện.

Một đôi mắt đen đục ngầu xuất hiện trong màn đêm, đôi mắt không động đậy, dán chặt lên người em, không lấy một chút tia sáng.

Ánh mắt sâu thẳm, đen tối, khóa chặt lấy thân hình nhỏ của em.

Bằng hết sự dũng cảm, em thốt ra một cái tên..."

Natsuki...?"

Đôi mắt có phản ứng, chỉ là một chút nhưng có thể thấy rõ sự dao động nhẹ trên đôi mắt ấy.

"Là cậu đúng không...

Natsuki?"

Em gọi cái tên đó một lần nữa, muốn đôi mắt xác nhận xem đó là cái tên của nó đúng không?Em không quan tâm thứ sở hữu đôi mắt đó là người hay ma, là thần hay quỷ nhưng nếu đó là Natsuki thì em vẫn sẽ gọi lần nữa.

"Cậu chủ?"

Một giọng nữ ngọt ngào cất lên làm em giật mình.

Quay đầu lại nhìn, Ohara - người hầu nữ của dinh thự.

Trên tay cô ấy là chiếc đèn dầu cũ kỹ, cô ấy cần đến phòng sách ở soạn lại sách trong đó nên mới đi vào giờ này, không ngờ lại bắt gặp cậu chủ nhỏ - Shin ở đây.

"Ohara?

Giờ này cô chưa ngủ sao?"

"Chưa thưa cậu chủ, tôi cần đến phòng sách.

"Cậu chủ chưa ngủ sao?"

"Bây giờ tôi tính về phòng""Vâng, để tôi dẫn cậu về phòng"Ohara nắm lấy bàn tay em, qua tiếp xúc da thịt, cô cảm nhận được sự lạnh toát và run rẩy từ đôi tay ấy, rồi cô dẫn cậu chủ nhỏ về phòng.

Shin ngoái đầu lại nhìn về phía lúc nãy.

Đôi mắt đã biến mất, như chưa từng tồn tại.

Em thắc mắc, liệu đó có phải là Natsuki hay là do em gặp ảo giác.

Nhưng ảo giác này đem đến cho em cảm giác thân thuộc và hiện thực, em không chắc bản thân mình có nhìn lầm hay không.

Có vẻ, cô người hầu Ohara này không nhìn thấy đôi mắt kia.

Thật kỳ lạ.

"Ngủ ngon, Ohara""Cậu chủ ngủ ngon"Ohara nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, để lại cho Shin một không gian yên tĩnh.

Thật kỳ lạ, sao hôm nay em có vẻ buồn ngủ hơn bình thường nhỉ?
__________________________"Ông Sora, nhà chúng ta có tầng hầm không?"

Shin đột nhiên hỏi một câu hỏi vu vơ làm cho vị quản gia kia khá ngạc nhiên.

Tầng hầm sao?

Gần như các dinh thự ở phương Đông và Tây đều có một tầng hầm.

Có thể coi là hầm trú ẩn, được xây nên nhằm bảo vệ mọi người khi có những cuộc phát động chiến tranh.

"Cái này thì tôi không rõ thưa cậu chủ""Ta sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng mà ta chưng từng nghe cha nhắc đến nó dù chỉ một lần"Ông biết tầng hầm của dinh thự ở đâu không, ông Sora?"

Em đưa đôi mắt trong trẻo nhìn về phía vị quản gia.

Ông ấy nhìn vào mắt em, rồi đột nhiên thở dài.

Đôi mắt đó quá đẹp, quá ngây thơ, nó không xứng bị vấy bẩn bởi những sự thật về dinh thự này.

"Ohara""Vâng?"

"Cô ở đến đây từ lúc nào?"

"Khi cậu chủ được 5 tuổi, tôi đã đến đây làm""Vậy dinh thự này có tầng hầm không?"

"...

Tại sao cậu lại thắc mắc điều đó?"

"Ta đọc trong sách có ghi, vào những thời chiến quốc, các dinh thự lớn đều có một tầng hầm trú ẩn để tránh những cuộc xung đột hoặc chiến tranh bên ngoài, nhằm bảo vệ các quý tộc và hoàng tộc, chắc hẳn nhà chúng ta cũng có nhỉ?"

"...

Tôi từng nghe công tước nói về điều này nhưng tầng hầm rất tối và ẩm ướt, bên trong chứa rất nhiều đồ cũ, vì sự an toàn nên ngài ấy không cho phép chúng người hầu chúng tôi vào dinh thự"Ohara giải thích một tràng cho em hiểu về dinh thự nhà Asakura.

Thật kỳ lạ, chỉ là một tầng hầm bình thường, tại sao Shin lại không biết về sự tồn tại của nó?
 
[Allshin/Sakamoto Days] Monster
Chapter 3


Vào tối đó, không biết Shin lấy dũng khí từ đâu mà quyết định đi tìm thử tầng hầm nhà mình.

Nhà em, em còn chẳng biết hết ngóc ngách của nó nói chi đến người ngoài.

Hôm nay là một ngày trăng sáng, ánh trăng xuyên qua những tấm kính ở hành lang, chiếu xuống dáng người bé nhỏ của thiếu niên trẻ tuổi, làm tôn lên mái tóc vàng dịu dàng của nắng.

Trên tay Shin là chiếc đèn dầu lúc mờ lúc tỏ, đi dọc theo phía hành lang dài, có vẻ hành lang hôm nay... dài hơn mọi ngày nhỉ.

Không khí ảm đạm, căng thẳng.

Dù là thời tiết không nắng lắm nhưng với không khí này khiến em đủ chảy mồ hôi lạnh.

Và rồi...

Quạc...

Quạc...

Quác!!!!

Tiếng quạ bay đầy trời, em quay phắt nhìn về hướng cửa sổ, một đàn quạ?

Chúng như không có linh tính, bay lượn điên cuồng trên trời, không rõ mục đích, không rõ phương hướng.

Rầm!!!

Một con quạ lao thẳng vào cánh cửa kính.

Với lực rất mạnh, nó dường như bị một lực gì đó ép đến nét tương.

Máu chảy từ từ dọc theo đường cửa sổ.

Và không chỉ một con...

Rầm!!!

Rầm!!!

Quác!!!

Rầm!!!

Tất cả con quạ giống như mất hết linh tính, lao mạnh về phía cửa sổ, chính xác hơn là về phía em.

Máu của chúng nhuốm đỏ cả ánh trăng bên ngoài.

Em không biết bản thân bị gì nhưng mà người em không nhúc nhích được.

Nó như cứng đờ tại chỗ.

Vụt!!!

Một làn gió mạnh bay vút qua đầu, em vẫn còn cảm nhận được luồng mát mà thứ đó mang lại.

Gió sao?

Không.

Cửa đã đóng hết, vậy thứ gì vừa bay qua?

Mắt em vẫn hướng về phía cửa sổ, vẫn nhìn lũ quạ mất đi lý trí lao về phía cửa sổ.

Em không có một cảm giác sợ lắm vì dường như... chúng không bao giờ có thể phá được tấm kính đó vậy.

Em nhìn vế phía tấm kính nhuốm đầy máu tươi đó, em không trú tâm vào lũ quạ, em đang nhìn thấy một đôi mắt xanh.

Nó không phải đôi mắt lần trước, đôi mắt lần này không có quá nhiều sát ý, nó không muốn làm hại em.

Shin vẫn nhìn về phía mà không dám quay đầu lại vì em khá chắc, có một kẻ đang đứng đằng sau em, và vẫn đang nhìn em.

Nó không thuộc về người lần trước, đây là của người khác, không biết là do em nhìn thấy ảo giác hay không nhưng mà em có thấy thoáng qua... một đôi cánh dơi.

Nó khá lớn, đủ để bao bọc cả cơ thể em vào trong đó.

Đến khi con quạ cuối cùng lao vào tấm kính, đôi mắt kia cũng từ từ nhắm lại rồi biến mất vào màn đêm.

Đến lúc này em mới thở phào được, cảnh tượng vừa rồi quá đáng sợ.

Nếu em không dữ được bình tĩnh có khi... em đã chết lúc nào rồi.

Shin lao nhanh về phòng, dường như ý định đi tìm căn hầm cũng biến mất, em chỉ muốn chùm chăn lại vào quên đi cảnh tượng vừa rồi.
____________________________"Ohara-chan...

Cánh cửa...?"

Shin chỉ tay về phía cánh cửa sổ tối qua.

Rõ ràng là hôm qua nó dính một đống máu tanh, nhưng hôm nay lại biến mất như chưa từng tồn tại.

Loại bỏ việc người hầu trong nhà lau vì hôm nay em dậy rất sớm.

Em muốn kiểm tra xem cửa kính còn vệt máu hay không.

Nó nằm ngoài dự đoán của em, cửa sổ sạch bong, xác quạ cũng biến mất, đến cả lông cũng chẳng còn.

"Cửa sổ làm sao ạ?"

Ohara nhìn em với khuôn mặt khó hiểu.

Cửa sổ bị gì sao?"

Dạ không..."

Lạ thật, dường như Ohara cũng chẳng biết chuyện này.

"Ông Sora, anh Subaru đâu?"

Subaru - tên người làm vườn của gia đình em.

Mỗi sáng em đều thấy anh ấy chăm chỉ cắt tỉa cây bên ngoài vườn.

Nhưng hôm nay, lại chẳng thấy anh ấy đâu cả.

Ông Sora giải thích rằng, Subaru có việc bận ở quê, sáng nay xin nghỉ phép vài hôm về quê xử lý.

Nói đến đây em cũng chẳng buồn hỏi thêm nữa.

Vì em cá chắc, Subaru đã bị mất tích, trong chính ngôi nhà này.

Ai ai trong nhà đều nói họ xin nghỉ phép...

1 tháng...

2 tháng...

1 năm, họ nghỉ phép lâu vậy sao?Đến cả vị Quản gia cũ nhà em cũng bị nói là nghỉ phép và đến nay đã tròn 6 tháng, ông Sora xuất hiện với cương vị là Quản gia tạm thời cho vị Quản gia kia.

"Nhà chúng ta có nhiều sự việc lạ thật nhỉ...

Ông Sora""Có lẽ cậu chủ nghĩ nhiều quá thôi"
 
[Allshin/Sakamoto Days] Monster
Chapter 4


Sự nghi ngờ của Shin bắt đầu lớn hơn, em nghĩ thứ đã khiến cho người hầu - Subaru biến mất là do đêm hôm đó.

Em rất sợ, em sợ mọi người xung quanh em sẽ biến mất, em đã mất cả hai người cha, em không muốn mất thêm ai nữa.

Chiều, em liền lén đi tìm căn hầm trong nhà.

Trước giờ cha em đều cấm em tìm nó nhưng giờ họ đã biến mất nên chẳng ai có thể ngăn em được nữa.

Khi tiến đến gần gầm cầu tầng hai, em nhìn thấy mội cái khe nhỏ.

Trước giờ em chẳng để ý đến chi tiết nhỏ đến thế, nhưng sau hai lần gặp điều bất thường thì mọi thứ đối với em đều nhạy cảm với những thứ nhỏ nhất.

Shin thử gõ nhẹ tay lên đó, âm thanh cạch cạch, vậy đằng sau nơi này là một khoảng không rỗng, nếu đằng sau chỉ là lớp xi măng đặc thì âm thanh đã khác.

Tiếc là chẳng có cái tay nắm hay chỗ mở khóa nào, nó dường như không muốn ai chạm..

Choang!!!Lọ hoa ở bên cạnh bị vật gì đó tác động lên nó làm nó rơi xuống.

Âm thanh từ chiếc bình hoa làm cơ thể em lùi lại do giật mình, chân vô thức làm xê dịch một chiếc hộp ở dưới.

Nó là công tắc mật!Cánh cửa được từ từ mở ra, em ngỡ ngàng trước sự việc vừa xảy ra, nhưng không hiểu sao vẫn lấy hết dũng khí đi vào bên trong.

Mới chỉ đứng ở ngoài, em đã ngửi thấy mùi tanh hôi của máu và mùi xác phân hủy.

Trên tay là chiếc đền dầu với ngọn lửa yếu ớt, chỉ cần một tác động nhỏ có thể làm nó tắt ngay.

"Hôi quá..."

Em lấy tay che đi mũi mình, bước từ từ vào bên trong, dưới đất có gì đó dính dính, nhìn xuống dưới...

Máu!?Có cả mấy con dòi nhọ người bò lổn nhổn ở dưới đất.

Nhìn thấy nó, cổ họng Shin dâng lên một cơn buồn nôn khó tả.

Tại sao trong dinh thự này lại có một nơi kinh khủng đến thế?Dưới đất, từng vũng máu loang lổ, có chỗ khô, chỗ ướt.

Nơi này rất tối, chẳng có chút ánh sáng nào có thể xuyên đến chỗ này.

Ẩm ướt của máu tanh, bụi bặm như đã lâu rồi không được dọn rửa.

"Grừ... grừ..."

Âm thanh như thú dữ đang gầm gừ xuất hiện trong bóng tối.

Em vô thức như ốt nước bọt, một cảm giác sợ hãi dâng lên, khiến em lùi lại.

"Leng... keng..."

Tiếng của giây xích xắt, có thứ gì đó vừa cử động, vậy trong đây có vật sống sao?"

Natsuki...?"

Em buộc miệng gọi ra một cái tên.

Âm thanh dù rất khẽ nhưng đủ làm những âm thanh kia biến mất.

Trả lại cho nơi đây sự yên tĩnh vốn có ban đầu.

Từ ánh sáng của đèn dầu, Shin có thể thấy trước mặt mình có vài cái lồng sắt lớn, thứ đó chỉ dành để nhốt mấy con thú hoang to lớn như gấu hay hổ nhưng nơi đây không giống để nhốt mấy con thú đó.

Shin còn thấy vài cái bóng, rất lớn là đằng khác.

Ít nhất phải cao trên 2m, tay chân dài, lều khều hoặc có thể do gầy nên mới sinh ra hiệu ứng đó.

Và còn một cảm giác khác, những cái bóng đó không có ác ý với em, chúng chỉ gầm gừ và động đậy một chút do cí sự xuất hiện của em, còn lại thì vẫn đứng đó, không nhúc nhích.

"Nếu có ở đó... thì lên tiếng đi..."

Lại là âm thanh của em, chúng đã có chút giao động.

Không biết em nghĩ gì mà có thể liều đến như thế.

Nhưng kệ đi, được ăn cả, ngã thì thôi......."

An-h..

Shh-Shin.."

Một âm thanh trầm, đứt quãng, nói chẳng rõ chữ một chút nào xuất hiện, trong âm thanh có sự run rẩy không hề nhẹ, nó rõ ràng đến mức em có thể nhận ra.

"Mafuyu?"

Em nhận ra giọng đó, là người em trai, em từng chơi rất thân, được em nuông chiều hết mực.

Seba Mafuyu.

Em muốn tiến đến gần Mafuyu, em muốn xem cậu như thế nào, muốn biết vì sao cậu lại biến mất và còn rất..rất nhiều chuyện nữa..."

Đừng lại gần..."

Một âm thanh khác, nó là của một người đàn ông trưởng thành.

Nhưng có vẻ trầm và khó nói hơn, giống như lâu rồi không sử dụng đến thanh quản.

Shin khựng lại, âm thanh phát ra từ phía một trong số những chiếc lồng sắt lớn đằng kia.

Thật sự rất quen thuộc, và theo như em suy đoán, tất cả những kẻ bị nhốt ở đây đều rất thân thuộc với em.

Giọng nói vừa rồi là của thanh mai trúc mã của em - Nagumo Yoichi.

"Em nên...

ở yên...

đó..."

Vẫn là âm thanh đấy, nó có sự khó khăn khi nói, nhưng có chút thúc giục, có vẻ chúng đó không muốn em đến gần một trong số họ.

Chúng không muốn làm em sợ.

"Tại sao tôi không được...

đến gầ-?"

"Cậu chủ!!!"

Một giọng nữ trẻ trung cất lên gọi em, là người hầu - Ohara.

Cô ấy đang đi tìm em trong dinh thự này.

Ohara không tìm thấy cậu chủ nhỏ trong phòng liền tức tốc đi tìm.

Trong giọng nói ấy, có pha chút sự lo lắng và sợ hãi.

"Ohara..?"

"Em nên quay trở lại" Một giọng nói khác, thanh âm nhẹ nhàng, dịu dàng hơn, chúng cũng phát ra từ một trong những chiếc lồng.

Có vẻ chiếc lồng chứa kẻ có giọng nói dịu dàng ấy ở cạnh lồng của Nagumo Yoichi.

"Cô ấy đang đi tìm em" Giọng nói ngọt ngào, rõ chữ hơn những kẻ còn lại, như muốn xoa dịu đi tâm trạng phức tạp trong lòng Shin.

Shin không lên tiếng, nhưng chỉ trong vài giây, em đã lùi lại về phía cửa, nếu để Ohara thấy cánh cửa này, cô ấy sẽ càng lo lắng thêm.

"Tôi sẽ quay lại... vào ngày mai.."

"Được, anh chờ em.."

Khi Shin bước hẳn ra ngoài cửa, cánh cửa cũng dần dần đóng lại và như ẩn vào bức tường.

Em không nghĩ nhiều, dập tắt ngọn đèn dầu rồi đi từ từ xuống dưới nhà.

Bước xuống dưới, em liền gặp ngay Ohara đang hớt hải tìm em.

"Cậu chủ!!

Cậu đã đi đâu vậy?!"

Cô ấy chạy đến chỗ em, kiểm tra xem em có bị thương chỗ nào không rồi mới yên tâm bình tĩnh lại.

"Tôi ở phòng sách, cô đừng quá lo lắng" Em bình thản trấn an Ohara, nếu em mà nói chuyện này ra, có lẽ cô ấy sẽ phản ứng gắt gao hơn nên cứ giấu đi cho an toàn.

"Dạ vâng, chúng ta đi dùng bữa tối thôi""Ừm"
 
[Allshin/Sakamoto Days] Monster
Chapter 5


Tối đó, em hiếm hoi có một giấc ngủ sâu ngon lành mà chẳng có sự cảnh giác, dường như có kẻ đang trông chừng giấc ngủ của em.

Đáng yêu thật.

Không ai nghĩ chủ của dinh thự u ám này lại là một cậu nhóc đáng yêu như này đâu. ......

Chiều hôm sau, Shin đang khá phân vân là nên vào hay không, đã hứa là sẽ quay lại, là một người chưa bao giờ thất hứa nên dù có nguy hiểm thế nào thì em vẫn sẽ đến thăm như lần trước.

Đã thuộc cách mở cửa nên chẳng có sự chật vật nào cả.

Vẫn là mùi hôi ấy, nhưng lần này em còn ngửi thấy mùi lông của động vật hoang dã.

Trước kia, cha em có hay đi săn và đem về vài con thú hoang dã, mùi cơ thể của chúng em còn nhớ rất rõ.

Ấy vậy mà, trong căn hầm này cũng có loại mùi ấy.

Còn khá đặc nữa.

"Cậu... qu...quay...l-lại th..ật sao..?"

Thật khó có thể nghe rõ người kia nói gì.

Những âm thanh đứt quãng, chẳng liền mạch làm việc giao tiếp trở nên khó khăn hơn.

"Tôi đã hứa là sẽ quay lại mà."

Shin dè chừng lên tiếng, không rõ được đó là giọng của ai, nó quá ồm và khó nghe, chắc em nghe lọt tai được mỗi giọng của Nagumo Yoichi.

"Shin vẫn là người như vậy ha!"

Giọng này khá trẻ con, không giống của người lớn.

Nó hồn nhiên đến mức khiến Shin phải suy nghĩ xem trong đây có trẻ con hay không."

Có thể..."

Có thể nói tôi nghe... về danh tính của các cậu...

được không?"

Lần này Shin trực tiếp hỏi thẳng, em thật sự rất thắc mắc về danh tính của họ.

Em chỉ biết ở đây có Seba Natsuki, Seba Mafuyu và Nagumo Yoichi.

Còn lại là những âm thanh gần như giống nhau.

Chẳng rõ phân biệt ai cả.

Nhưng có cái em chắc chắn, họ từng là người quen của em.

Nếu không phải người quen, thì họ đã tấn công em lâu rồi.Leng... keng... leng... keng...

Có thứ muốn tiến gần đến Shin, em có thể nghe thấy tiếng va chạm của xích sắt.

Bước chân từ từ, không vội vã, giống như muốn chừa cho em một khoảng thời gian để chạy trốn.

"Em có thể... dập lửa và... ngồi xuống được không?"

Lại là một âm thanh xa lạ.

Trong đây nhiều người đến thế sao?"

Yên tâm, chỗ Shin đứng sạch lắm, Shin có thể ngồi xuống đó."

Là giọng trẻ con đó, trong lời nói có sự trấn an rõ rệt.

"Vậy để anh giới thiệu, cho em nhớ nhé."

Âm thanh dịu dàng lần trước, nó vẫn luôn dịu dàng khi nói chuyện với em.

Đến khi nghe giọng nói ấy nói ra từng cái tên.

Nét mặt em lập tức thay đổi.

Từ sợ hãi sang bàng hoàng.Nagumo Yoichi.

Seba Natsuki.

Seba Mafuyu.

Tenkyuu.Gaku.

Shishiba.Yotsumura Amane.Cuối cùng là Uzuki Kei.

Từng cái tên, từng danh tính được tiết lộ.

Đôi mắt Shin nhuốm đầy sự bàng hoàng và không thể tin được.

Từ người thanh mai trúc mã - Nagumo, đến những người bạn, hai vị quản gia - Shishiba, Uzuki Kei.

Đều ở đây, tập hợp trong chính căn phòng này.

Chưa hết bàng hoàng, thì em cảm nhận được.

Có một đôi bàn tay, khá dài, có thể cảm nhận rõ từng đốt ngón tay dài.

Do tác động quá bất ngờ nên vô thức muốn rụt tay lại.

Nhưng người kia đã trấn an.

Nó đưa tay em sờ lên mặt nó, muốn em cảm nhận khuôn mặt nó qua xúc giác.

"L-là em..

Sh-Shin... là Ma-Mafu..yu..."

Cậu nhóc Mafuyu lên tiếng trấn an, giọng cậu là khó nghe nhất trong số tất cả, giống như có vật gì đó đang cản âm thanh mà cậu ấy phát ra.

Qua cảm nhận từ bàn tay, em có hình dung ra được...

Khuôn mặt kỳ dị của cậu.

Hai bên miệng bị rạch đến gần tận tai, thứ cố định hai mảnh da ở hai nên là những chiếc ghim nhỏ lủng lẳng.

Trên mặt còn dính dính gì đó, là nước mắt.

Cậu ấy đã khóc, hai bên miệng bị rạch khiến cho việc nói chuyện của Mafuyu trở nên khó khăn.

Shin hoảng hồn, đưa hai tay áp vào má cậu ấy, trên mặt em lộ rõ sự đau xót dành cho cậu nhóc nhỏ.

"Sao lại...

Sao lại như này...?"

Khuôn mặt em...

Mafuyu..?"

Còn những người khác...

Natsuki..?"

Chúng không cho em dùng đèn để nhìn rõ cả cơ thể chúng.

Chúng muốn em cảm nhận rồi tưởng tượng, điều đó sẽ giúp em đỡ sợ hơn.

Natsuki thì khá ổn, chỉ là trước kia, dưới mắt hắn có hai nốt ruồi lệ, nhưng giờ được thay bằng hai con mắt nhỏ chớp chớp.

Tenkyuu cũng có vài phần giống Mafuyu, chỉ là con mắt trái trước giờ hắn luôn che dấu, đã bị che đi bằng một mảng da người, Shin có thể cảm nhận rõ những mũi kim chỉ ở nơi mắt trái.

Amane thì không có sự thay đổi trên mặt nhiều, thay vào đó, sau lưng cậu ta có một đôi cánh dơi, khá tả tơi.

Có lẽ là bị tác động nhiều nên có vài lỗ thủng và rách nát.

Đôi mắt của Gaku thì bị thay bằng miếng thiếc dài, có lẽ hắn đã bị mù, nhưng đôi tai vẫn rất nhạy bén, dùng thính giác và khứu giác để cảm nhận.

Gaku vẫn có thể thấy rõ mùi của Shin.

Khuôn mặt của Shishiba có một vết sẹo lớn ở đoạn dưới cằm má phải.

Mái tóc dài, che khuất đi đôi mắt, chỉ có thể sờ được chiếc miệng và mũi.

Tóc hắn rất dài, người hơi khom xuống, khá kỳ dị.

Còn Uzuki Kei.

Muốn cảm nhận được gã thì em phải đến gần chiếc lồng.

Mafuyu dắt em đến gần đó.

Khi Shin đưa tay xuyên qua chiếc lồng, gã tự động hạ người xuống, tiến gần đến em, cho em chạm vào.

Gã có sừng, giống như sừng dê, nhưng to hơn.

Và...

Có một con mắt lớn đặt ở trung tâm, nó luôn mở to khi nhìn thấy em.

Cuối cùng là Nagumo Yoichi.

Hắn và gã là hai kẻ duy nhất bị nhốt trong lồng.

Hơi e dè khi thấy em muốn chạm vào.

Hắn sợ em sẽ kiêng dè diện mạo của hắn.

Khuôn mặt hắn khá dị dạng, giống như cắt từng lớp da ghép lại vào khuôn mặt hắn.

Một bên mắt trái bị hủy, thay vào một chiếc cúc.

Nói trắng ra, Nagumo là giống con người nhất trong số chúng.

Em buông tay khỏi má của Nagumo, quay trở lại vị trí cũ đứng, lần mò trong bóng tối chiếc đèn dầu, được Shishiba cẩn thận đưa cho.

Trước khi thắp sáng lại đèn, Shin lại cất giọng hỏi một câu.

"Tại sao...

Tại sao mọi người lại bị như vậy?"
 
[Allshin/Sakamoto Days] Monster
Chapter 6


"Tại sao...

Tại sao mọi người lại bị như vậy?"

Shin e ngại lên tiếng, em rất muốn hỏi họ về tất cả mọi thứ, nhưng trước tiên phải hỏi từ từ đã.

Giọng em không quá lớn, đủ nghe và dễ hiểu, nhưng chúng lại im lặng, không nói lời nào, giống như đang suy tính gì đó.

"Cha tôi...

Bị mọi người giết...

đúng không?"

Câu hỏi đáng sợ nhất đã đến, chúng không dám trả lời em, bởi vì một khi trả lời thành thật, em sẽ hận chúng đến chết mất.

Không gian tối tăm, ẩm ướt, tiếng thở đều đều của từng người, tiếng nhịp tim đập mạnh thu hết vào tai Shin.

Em có thể nghe rõ mồn một mọi thứ.

Em chủ động tiến đến vị trí chiếc lồng của Nagumo, nhẹ nhàng chạm tay lên thanh sắt.

Nagumo bất giác đưa tay lên chạm vào tay em.

Tay hắn dài, ngón tay cũng dài, qua cảm nhận Shin có thể thấy rõ những đốt ngón tay thô ráp, và có móng dài.

Em chỉ hy vọng, chúng thành thật trả lời em, dù chúng có giết cha em thật nhưng có thể cha em lại là người biến chúng thành thế này.

"Phải...

Ông Asakura và ông Andou là do tụi này giết."

Là giọng của Shishiba, giọng nói phát ra từ đằng sau, có thể gã ta đang đứng ở cửa.

"Nhưng hai kẻ đó...

đã biến chúng tôi thành thế này."

Giọng nói trầm - Gaku, trong lời nói có sự khó chịu và tức giận khi nhắc đến tên của cha em."

Vậy...

Shin sẽ hận bọn tôi sao?"

Tenkyuu lên tiếng, lời nói trẻ con nhưng sâu bên trong có sự u buồn rõ rệt.

Shin không nói gì, vẫn nắm lấy ngón tay của Nagumo không buông.

Qua lời khẳng định đó, thì em chắc chắn, người làm vườn - Subaru cũng đã bị họ giết và ăn thịt.

Tuy chúng đã giết cha em, nhưng mà em có cảm giác không tức giận, cũng không buồn khi biết sự thật, chỉ đơn giản là không quan tâm.

Người đã chết, hận để làm gì, nếu hận thì cha em có sống lại không?

Họ có biến trở lại thành người không?"

Tại sao...

Cha tôi lại biến mọi người thành thế này?"

"Vì ông ấy muốn bảo vệ em."

Lời của Uzuki thốt lên làm em sững người.

Bảo vệ?

Bảo vệ em sao?

Muốn bảo vệ em thì tại sao lại biến những người bạn của em thành... quái vật?"

Ông ấy bắt bọn anh, thí nghiệm lên người của bọn anh.

Ông ấy chọn những người thân thuộc với em nhất để thí nghiệm.

Vì sâu bên trong, ông ấy biết, bọn anh sẽ không làm hại em."

Nagumo giải thích cho em hiểu.

Ông Asakura và ông Andou chọn rất kỹ lưỡng, chỉ chọn những người thân thiết với Shin nhất, quan tâm Shin nhất để thí nghiệm.

Vì nếu chúng mà có mất kiểm soát mà giết loạn thì chắc chắn chúng sẽ không làm hại Shin.

Và ông ta đã đúng, chúng không thể làm hại em.

Vì chúng yêu em."

Mọi người...

đã ăn gì chưa?"

Shin đột nhiên đổi sang một chủ đề khác.

Có lẽ, em nghĩ họ đã vài ngày không ăn.

"Hả?

Ý anh là sao?"

"Mọi người còn ăn được đồ chín không?

Hay chỉ ăn được đồ sống?"

Sao em lại hỏi như vậy?

Hay là em muốn giết chúng bằng thức ăn.

Nếu thật sự em muốn giết chúng bằng thức ăn thì chúng sẵn lòng ăn hết chỗ thức ăn đó, chết vì em cũng được.

Mafuyu đột nhiên đi nhẹ lại chỗ em, cúi người xuống dụi dụi vào người em.

Bạn nhỏ này nhớ em nhiều lắm, so với tất cả, Mafuyu là nhỏ nhất, và cũng đáng thương nhất.

Việc giao tiếp đối với Mafuyu giờ là rất khó.

"An-h sẽ.. l-ấy đ...ồ ăn ch-o tụ-i em s-ao..?"

Khó nói quá, Mafuyu muốn khỡ hết đống ghim đang ghim xung quanh miệng hắn để dễ nói chuyện, nhưng làm vậy, máu sẽ chảy ra mất.

"Ừm, có vẻ mọi người đã không ăn gì trong nhiều ngày, còn ăn được đồ ăn chín không?"

Vẫn là câu hỏi đó, giọng nói vẫn đều đều không có sự giao động, hoặc là đang âm mưu gì đó, chúng nghĩ vậy.

"Vẫn ăn được...

đồ chín ạ."

Amane vẫn là cậu bé ngoan, xưng hô vẫn dễ thương như vậy, có vẻ cậu ấy chưa từng quên đi sự lễ phép với em.

"Vậy đợi chút, tôi sẽ quay lại ngay."

"Chờ đã!"

"Chuyện gì vậy, Natsuki?"

"Anh không sợ... bị phát hiện sao?"

"Không, tại sao phải sợ, tôi là chủ cái dinh thự này mà."

Shin mở cửa, chạy ra ngoài, bỏ lại chúng bên trong với khuôn mặt ngơ ngác.

Thật sự, em sẽ giết chúng bằng đồ ăn sao.

Nhưng không sao, miễn là em, thì mọi thứ đều được.

Một lúc sau, cửa được mở ra, bên trên là một bàn đồ ăn đầy đủ các món, có thịt lợn, thịt gà, tóm lại đủ hết, không thiếu thứ gì.

"Đây là...?"

"Đồ ăn, ăn đi.

Tôi mang cho mọi người đó."

Bình thản quá rồi đấy, nếu em tỏ ra tức giận, hay chửi rủa gì đó cũng được, tại sao phải thân thiện như thế, nó khiến họ khó chịu chết đi được.

"Shin cho chúng tôi ăn thật sao?"

"Phải, ăn đi, chắc mọi người đói lắm rồi.

Còn Nagumo và Uzuki thì..."

"Không sao, em để gần đây một chút, chúng tôi với tới được."

Uzuki lên tiếng, hắn không quan tâm việc em có bỏ độc hay không, nhưng mà em đã có lòng làm những thứ này cho chúng ăn, thì chúng cũng nên biết trân trọng.

Chúng lao vào ăn ngấu nghiến, thật sự là rất đói, lâu lắm rồi chúng mới được ăn đồ chín, lâu rồi mới ăn một bữa đàng hoàng.

Shishiba cẩn thận lót xuống dưới một tấm vài, nhắc nhở Shin ngồi xuống đó, rồi lấy đồ ăn cho em.

Không hổ danh là người quản gia cũ của dinh thự, luôn quan tâm đến chúng trước.

"Mafuyu ăn có bị đau không?"

"Kh-ông a-ạ.."

Em cũng từ tốn ăn dĩa thức ăn mà Shishiba đưa.

Thật sự em không bỏ độc, em thật sự không hận chúng sao.

Đừng hỏi tại sao em lại bình thản như vậy, vì em cũng chẳng biết, với em nó như kiểu lấy mạng đổi mạng.

Cứ đối xử với họ tốt một chút, cứ như bình thường là được.

"Sao Shin lại tốt với chúng tôi như vậy?"

Tenkyuu miệng đầy thức ăn vẫn quay sang hỏi Shin.

"Tôi không biết, nhưng mà hãy ăn xong rồi hẵng nói."

Tính cách của Tenkyuu trước giờ vẫn vậy, tính cách trẻ con vẫn còn đó, thật may khi nó không bị mất đi.

"Em muốn ăn thêm không?"

Shishiba ôn tồn hỏi thêm, em lập tức lắc đầu, em ăn vậy là quá đủ rồi, không cần thêm đâu.

"Cảm ơn anh...

Vì đã không xa lánh tụi em."

Amane dụi nhẹ đầu vào vai Shin, lâu lắm rồi mới có cảm giác ấm cúng như vậy, cậu nhớ em nhiều lắm.

"Không sao, chúng ta là bạn mà."
 
[Allshin/Sakamoto Days] Monster
Chapter 7


Mấy ngày sau đó, Shin luôn đến chỗ bọn chúng, đem theo cả thức.

Kể cho chúng nghe về mọi chuyện ở Thế giới bên ngoài.

Chúng cũng rất chăm chú nghe mà không nói một lời.

Ai cũng ngoan ngoãn một cách kỳ lạ.

Quản gia và người hầu trong nhà rất thắc mắc về việc Shin cứ hay biến mất trong ngày khoảng 4-5 tiếng một ngày.

Có hôm biệt tăm cả một buổi sáng mà chẳng thấy đâu.

Ông Sora và cô người hầu thân cận Ohara có vài lần gặng hỏi em nhưng em vẫn trả lời là "Không có gì."

Làm họ rất nghi ngờ.

Thời gian này, Shin đã tiêu thụ một lượng lớn thịt động vật mà chẳng biết làm gì.

Vì sao em lại có thể một mình ăn hết thứ đó.

Giống như em đem đồ ăn đi cho cả một nhóm người ăn chứ chẳng phải một mình em.

Gần đây, theo một số lời nói từ phía các người hầu.

Vào buổi đêm, trong dinh thự có vài cá thể lạ.

Chúng có nét giống con người nhưng cao hơn, tay chân lều khều hơn, lưng hơi cong và lang thang trong dinh thự.

Có một số người đã bắt gặp hình ảnh của chúng.

Nhưng chúng không có ý định tấn công hay làm gì cả, chỉ đơn giản là... lang thang?"

Gần đây... có ai trong số mọi người đi ra ngoài à?"

Shin e dè lên tiếng hỏi.

Sự im lặng bao trùm lên toàn bộ căn phòng, em còn nghe rõ tiếng nhịp tim đang đập của bản thân.

"Phải...

Gần đây, tôi có ra ngoài một chút."

Gaku lên tiếng, hẳn ở ngay đằng sau em, giọng nói đều đều không rõ âm điệu.

"Anh không sợ bị bắt gặp sao?"

"Tụi tui có, nhưng mà không làm hại ai đâu.

Tụi tui chỉ đi dạo cho mát thôi.

Shin đừng giận nha."

Giọng nói tuy có phần trẻ con nhưng vẫn pha chút sự hối lỗi của Tenkyuu.

Gã không muốn làm Shin giận.

Shin không nói gì, chỉ thở dài một tiếng.

Em chỉ lo cho việc họ bị phát hiện là quái vật thôi.

Nếu bị người ngoài biết được thì lại không hay, chúng có thể bị bắt đem đi không một chút thương tiếc.

Em ngồi co chân mình lại, dùm tay ôm lấy đầu gối mà nghĩ suy.

Trong căn phòng này, mọi người gần như có thể tự do đi lại chỉ riêng Nagumo và Uzuki là bị nhốt trong lồng.

Em cần tìm chìa khóa để thả họ ra nhưng mà chìa khóa ở đâu?

Em đang nghi ngờ nó nằm trong phòng của ông Asakura và ông Andou.

Chỉ cần vào được đó và tìm kiếm, hy vọng là sẽ thấy.

Rồi có một tấm lưng dựa vào người em.

Là ai thì em không chắc nhưng em cảm nhận qua thì có thể nhận thấy sự hiện diện của một đôi cánh.

Là Amane."

Em muốn... ra ngoài chơi với anh Shin..."

"Tụi em bị nhốt ở đây cũng gần được một năm.

Chỗ này tối tăm và ẩm ướt, thật sự rất khó để sống ở đây."

Amane và Mafuyu là hai người nhỏ tuổi nhất ở đây, hai cậu nhóc này còn chưa quan 18 tuổi.

Tenkyuu tuy rằng lớn nhưng gã cũng chỉ là một đứa trẻ to xác.

Thật sự môi trường ở đây, không phù hợp với những đứa trẻ này.

"Thứ duy nhất khiến tui ở lại đây là Shin.

Nên là..."

Shin đừng bỏ tụi tui nha?"

Tenkyuu ngây ngô nói ra nỗi lòng của mình, và cũng là nỗi lòng của những người ở đây.

Nagumo và Uzuki không lên tiếng gì trong suốt thời gian này.

Em không thể nhìn rõ ánh mắt của Nagumo nhưng con mắt màu xanh to lớn của Uzuki tjì em thấy.

Ánh mắt hơi trùng xuống, không nhìn thẳng về phía em, nó nhìn xuống dưới đất.

Con mắt ấy chứa vẻ u sầu.

Em rất muốn đưa chúng ra bên ngoài nhưng có con người nào chịu chấm nhận sống chung với quái vật không?......Hai ngày nay, Shin không ghé xuống dưới hầm.

Chúng nghĩ em đang muốn né chúng hoặc không muốn gặp chúng nữa.

Làm chúng có chút buồn.

Tenkyuu nảy ra ý kiến khá hay.

Đó là ra ngoài tìm em.

Nhưng mà bây giờ là trời sáng với lại nếu ra ngoài nhỡ đâu bị Shin phát hiện, em sẽ trách chúng một trận luôn.

Nhưng nếu chỉ âm thầm đi ra ngoài và âm thầm đi về thì chắc cũng không sao.

Vừa hay chúng có thể tìm chìa khóa để mở khóa chiếc lồng của Nagumo và Uzuki.

Hai người sẽ ra ngoài là Natsuki và Shishiba.

Natsuki tiến đến gần chỗ cửa, xoay chiếc lọ bên cạnh, cánh cửa dần dần được mở ra.

Bên ngoài là trời tối, ánh đèn trong dinh thự đã tắt hết, chỉ có ánh trăng.

Hai bọn chúng đi ra ngoài từ từ, đi lên trên phòng, theo như Shishiba nhớ thì phòng của Shin ở trên tầng 3 phòng số 4 tính từ phía cầu thang.

Sau một lúc di chuyển thì cũng đã đến phòng em.

Shishiba nhẹ nhàng mở khóa cửa, ngó vào bên trong.

Em đang ngủ, ngủ rất ngon nhưng trên trán còn đặt một chiếc khăn.

Bên dưới giường có thêm một thau nước.

Em ốm sao?Chúng cũng chẳng kiêng dè mà mở cửa đi vào hẳn luôn.

Natsuki sờ nhẹ vào tay em.

Nóng quá.

Chiếc khăn trên trán cũng hết mát, Shishiba ngâm nước rồi thay cho em một chiếc khăn mới.

Hóa ra vì em ốm, nên em chẳng đến chỗ bọn chúng được.

Chắc là vì mấy ngày liền chăm sóc bọn chúng, đến tận tối muộn mới quay trở lại phòng, trúng gió nên mới đổ bệnh.

Thế là chúng quyết định sẽ chăm sóc cho em.

Natsuki sẽ là người đi thay nước còn Shishiba sẽ lo việc kiểm tra nhiệt độ của em.

Khi đang tìm một số thang thuốc, ở ngăn kéo tủ, anh tìm thấy được một chùm chìa khóa, nó khá quen mắt, có vẻ anh từng nhìn thấy nó rồi.

Đưa cho Shishiba xem thử thì hắn nhận ra ngay, đó là chùm chìa khóa lồng sắt từng giam giữ chúng.

Không ngờ nó lại nằm trong phòng em, hoặc là do em tìm thấy nhưng chưa kịp đưa cho chúng xem.

Nghĩ đến đây không hiểu sao Natsuki lại chọn để nó yên vị trong ngăn tủ thay vì cầm đi đưa cho bọn kia.

Anh nghĩ, nếu để em tự tay mở khóa cho hai người còn lại thì sẽ vui hơn thay vì để chúng tự mở.

Trời tờ mờ sáng, Natsuki và Shishiba liền quay trở về lại tầng hầm, tránh bị em phát hiện, còn cả những người hầu kia nữa.

Nhưng khi bước khỏi phòng, cả hai đụng độ với nữ người hầu thân cận của em - Ohara.

Cô ấy không tỏ ra sợ hãi hay yếu đuối như thường, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu chào rồi nhường đường cho chúng trở về.

Cô ấy biết về họ, nhưng cô chủ không để tâm thôi.
 
[Allshin/Sakamoto Days] Monster
Chương 8


Tình trạng bệnh của Shin đã tốt hơn trước, bệnh tình cũng không quá nặng, ngủ một giấc là khỏe lại.

Tỉnh lại trên giường, đầu hơi nhức một chút nhưng khá ổn, ở bên cạnh em là Ohara, có vẻ cô ấy đến đưa đồ ăn sáng, nhìn có vẻ, cô ấy đã đứng đây khá lâu.

Thấy Shin tỉnh dậy, cô nhanh chóng đỡ em dậy.

Chỉnh tư thế ngồi cẩn thẩn trên giường, lấy một chiếc khăn ấm lau mặt cho em tỉnh táo.

Ohara rất dịu dàng, giống một người mẹ hơn một người hầu, cô ấy chăm Shin từ khi Shin còn nhỏ, từ lúc em có nhận thức, cô ấy đã ở bên cạnh em rồi.

"Cậu chủ dùng bữa sáng đi.

Tôi sẽ đi sắc thuốc."

Giọng cô ấy nhẹ nhàng, cúi nhẹ người rồi rời đi.

Đến khi cô bước ra khỏi phòng, Shin mới lấy lại tinh thần mà nhìn quanh.

Mình ngủ bao lâu rồi?

Hình như hôm qua có người đã chăm em thì phải...?

Dùng bữa sáng xong, em liền tiến đến phòng sách của cha.

Shin đang tìm về việc tại sao họ lại biến thành như vậy, tại sao mục tiêu lại là họ...?........."

Dự án...

Chimera Protocol - M001.... ?"

Hồ sơ dự án mang mã hiệu "Chimera Protocol - M001" bị niêm phong bằng con dấu đỏ Quý tộc, chỉ một số ít người biết về dự án này.

Dự án trực thuộc Hoàng gia và Quý tộc, được nằm vùng bởi Lực lượng của Hoàng đế.

Bên dưới còn ghi chép về Vật thí nghiệm gần đây, tên của chúng cũng được ghi trong này.

Chỉ đánh số, không còn tên, danh tính của chúng dường như bị xóa bỏ hoàn toàn trên thế giới, chỉ còn tồn tại những Vật thí nghiệm sống dưới bộ máy Chính quyền.

Lật sang trang tiếp, bản kế hoạch được ghi chép đầy đủ cụ thể từng bước một, chú thích một số loại gen của động vật đi săn và loài ăn thịt.

Dung dịch tái tạo tế bào - Cryo-Regeneration Pods, một loại chất được nghiên cứu gần đây nhằm làm rối loạn hủy hoại gen người trong cơ thể Vật chứa.

"Những thứ này..."

Shin ngỡ ngàng tại chỗ.

Chẳng lẽ, dự án thí nghiệm này trước nay vẫn tồn tại trên danh nghĩa nhà Quý tộc - Asakura?Những thí nghiệm hỏng sẽ bị tiêu hủy bằng cách cho chúng ăn xác đồng loại và chỉ còn loại duy nhất 8 vật thí nghiệm bọn chúng là còn tồn tại đến bây giờ.

Dự án có lẽ đang được dừng tạm thời vì...

Tiến sĩ chính của Dự án này - ông Asakura và Andou Tasuku đã tử vong.

Cơ thể em bắt đầu run lẩy bẩy, sự việc này giống như một cú đánh mạnh vào đại não em.

Từ trước đến nay, dinh thự Asakura này đã cướp đi mạng sống của biết bao nhiêu người, vậy mà em vẫn sống dửng dưng ở nơi đây?Vậy... vậy...

Chẳng lẽ, những người hầu trong dinh thự này đều biết...?

Nếu họ không biết thì tại sao xác của người làm vườn Subaru lại ở trong căn hầm đó?!

Trong dinh thự này, chỉ có Shin là không biết gì thôi sao?!

Tại sao...!?

Tại sao-!"

Cậu chủ."

Shin giật mình quay phắt người lại, do bất chợt có người lên tiếng khiến em hoảng hốt mà làm rơi cuốn sách.

Đứng ở phía cửa, ông Sora nhẹ nhàng gõ cửa, ngữ điệu của ông vẫn dịu dàng, tránh làm em sợ.

Ông nhìn thấy cuốn sách ấy nhưng chỉ liếc nhìn nó một cái rồi chẳng quan tâm.

Nở một nụ cười nhẹ, lên tiếng nói.

"Đến giờ học đàn rồi, gia sư cũng đã đến."

Chúng ta đi thôi."

Ông ấy đến gọi em bước vào tiết học đàn.

Shin ậm ừ đồng ý, cất quyển sách vào tủ rồi đi theo sau ông ấy.

Khi rời đi, Shin còn liếc nhìn vào phía trong căn phòng, nhìn quyển sách, đem tâm tư chông giấu vào trong lòng mà không lên tiếng hỏi luôn.

Suốt quá trình học đàn, đầu óc em cứ bay bổng, không tập trung vào tiết học mà chỉ đăm đăm suy nghĩ về Hồ sơ dự án ấy.

"Có vẻ hôm nay, Cậu chủ không tập trung lắm nhỉ?"

Người gia sư nhẹ nhàng lên tiếng.

Anh ta cảm nhận được trong ánh mắt em có tâm tư nhưng đến khi gặng hỏi thì Shin chỉ lắc đầu mà không nói.

Điều bí mật này, em không thể nói ra ngoài, nếu không...

Không biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra. .........Tối đó, đang ngồi trong phòng mà đọc sách.

Shin đang nghiên cứu về Dự án này.

Tỷ lệ tử vong trung bình: 67,8%; Tỷ lệ mất kiểm soát: 27,4%; Tỷ lệ bị ăn: 6,3%; Tỷ lệ thành công: 5,5%.Các thông tin trên làm não bộ Shin choáng váng, khả năng 5,5% kia là 8 người đang bị nhốt dưới tầng hầm.

Số lượng ít nhưng chiếm đến 5,5% vậy ngoài ra còn hơn 100 người đã bị xử lý.

Kéttt...Cánh cửa phòng hơi được mở hé ra, tiếng động khá nhỏ nhưng do căn phòng đang rất im lặng nên Shin vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một âm thanh đó.

Shin quay đầu sang nhìn về phía cửa.

Có thứ gì đó ở ngoài cửa, đang hướng về phía em, do trời tối, cộng thêm chỉ cầm một chiếc đèn nhỏ, không quá sáng để đọc sách, em không chắc người đó là ai để mà phán đoán.

Tấm rèm dày che kín cửa sổ, chỉ cho lọt vào một vệt sáng trắng hắt xuyên qua khe hở, kéo thành một vệt dài trên sàn gỗ.

Không khí trong phòng nặng nề, lạnh ẩm, mùi gỗ cũ và giấy ố vàng quyện lại.

Những món đồ nội thất đứng im lìm, bóng của chúng loang ra trên tường, biến dạng theo ánh sáng lẻ loi từ ngoài hắt vào.Tiếng đồng hồ tích tắc nghe rõ rệt hơn bao giờ hết, như từng nhát cắt vào sự im lặng.

Từng tiếng gió rít khe khẽ bên ngoài khiến khung cửa khẽ rung, tạo cảm giác như cả căn phòng đang âm thầm thở cùng màn đêm.Cái cảm giác bị nhìn chằm chằm như vậy, có chút khiến em rùng mình.

Qua ánh sáng phản từ đèn và bên ngoài xuyên qua khe rèm, Shin có thể nhìn thấy phần tóc trắng nổi bật ấy, dù trời có tối thì màu đấy cũng khá sáng.

Chắc là Uzuki?

Nhưng Uzuki đang bị nhốt với lại, mắt của anh ấy có màu xanh biển, không phải màu đen tuyền như vậy nên có lẽ..."

Gaku..?

Là cậu hả?"

Shin dè chừng lên tiếng gọi.

Người hơi giật mình một chút nhưng vẫn chưa chịu giấu mình đi mà vẫn nhìn về phía em.

Đúng là Gaku thật, cái tính làm lơ người khác gọi mình như vậy em vẫn còn nhớ.

Đứng dậy, rời khỏi giường, Shin chầm chậm đi đến trước cửa, với tay đến mở cửa để gã vào phòng nhưng...

Khi cánh cửa được mở toang, Gaku đột nhiên biến mất, như bốc hơi, không còn đứng ở trước cửa nữa.

Shin ngó đầu ra bên ngoài tìm kiếm.

Hành lang váng tanh, như chưa từng có ai bước vào.

Thật lạ, tại sao phải trốn em chứ?Từ ngày biết về căn hầm, Shin liều hơn hẳn, cái gì cũng giám làm, dù nó có đáng sợ đến đâu cũng làm.

Chắc rằng, em cảm nhận sẽ có người bảo vệ nên cái gì cũng làm.

Đoàng!!!

Đoàng!!!

"!!!"
 
Back
Top Bottom