allisagi, no switch, thíc thì nhích không thíc thì thoii________
Trưa hè ở Blue Lock, mặt trời treo lơ lửng trên cao, ánh nắng hắt xuống sân cỏ như muốn nung chảy tất cả.
Không khí oi bức đến mức mỗi nhịp thở cũng nặng trĩu nuốt cả hơi nóng vào phổiMặt sân phản chiếu ánh sáng chói chang, từng cơn gió lướt qua cũng mang theo hơi nóng hầm hập, chẳng mảy may dễ chịuTrong khu ký túc xá, tiếng than vãn nối nhau không dứt.
Quạt máy chạy hết công suất vẫn không xua nổi cái nóng dính chặt vào da thịt.
Mồ hôi thấm ướt lưng áo, chảy thành dòng dọc theo thái dương, khiến ai nấy đều bực bội và uể oảiBlue Lock vốn là nơi thử thách thể lực lẫn tinh thần, nhưng vào ngày hè thế này, dường như kẻ thù lớn nhất không phải đối thủ trên sân... mà chính là cái nóng đang vây hãm họ từ tứ phíaChẳng phải trước giờ đều có điều hoà chạy vù vù ư?
Ego đã gia hạn thời gian mở điều hoà, lấy lý do để mọi người rèn luyện sức chịu đựng nhưng ngược lại anh ta suốt ngày ngồi trong phòng với điều hoà 24/7Ai cũng từng một lần tự ý vào phòng điều khiển gây sự với anh ta vì điều này nhưng có ai lì bằng Ego đâu"Ego-san..tôi xin phép được ngồi đây nhé"Isagi tủm tỉm cười, len lén ngồi lại sofa hưởng ké điều hoà của Ego"Hửm?".
Ego quay đầu lại nhìn, thấy bóng người nằm dài trên chiếc đệm êm hưởng mát thì có chút buồn cườiMặc dù, điều anh ta nên làm bây giờ là đuổi cậu ra ngoài nhưng Ego lại bỏ qua để mặc Isagi muốn làm gì thì làm.
Anh tự thấy mình có hơi chút thiên vị cho đứa nhỏ này...nhưng kệ đi
Lạ thường khi Isagi không ồn ào như mọi khi Ego quay lại nhìn lần nữa thì phát hiện ra cậu nhóc đã ngủ quên.
Xem ra mấy ngày nay nắng nóng đã hành hạ cái Blue Lock này không ítCó lẽ anh nên tăng thời gian sử dụng điều hoà của họ chăng?
Hay thôi để Isagi lên phòng anh cũng ổn mà.
Còn mấy tên kia thì kệ đi, có chết nóng cũng chẳng liên quan đến anh
Isagi trở mình một chút, mái tóc ướt mồ hôi xõa xuống trán.
Hơi thở đều đặn, khuôn mặt thoải mái hơn hẳn khi có luồng gió mát phả tới.
Ego ngồi trước màn hình, nhưng mắt lại chẳng tập trung nổi vào dữ liệu nữa.
Từng nhịp thở của cậu học trò kia dường như chiếm hết sự chú ý của anhTiếng "cạch" khẽ vang lên.
Ego nhíu mày, liếc về phía cửa.
Cánh cửa khép hờ bị ai đó đẩy nhẹ, rồi một cái đầu tóc vàng hoe ló vào.
Bachira, với nụ cười ranh mãnh quen thuộc"Ê, Isagi ở đây à~?
Trốn điều hòa một mình với Ego-san thì chơi không đẹp đâu nha".
Cậu ta vừa thì thầm vừa len lén bước vàoEgo chưa kịp mở miệng, thì Bachira đã nhanh như chớp lăn xuống sàn cạnh sofa, giơ tay phe phẩy tờ giấy như cái quạt mini.
Ánh mắt lấp lánh, như thể vừa phát hiện kho báu bí mật"Ra ngoài".
Ego cố tình nhỏ giọng hơn mọi khi, mặt anh loé lên vẻ khó chịu khi chạm mắt với BachiraChưa dừng lại ở đó, chỉ vài phút sau, cánh cửa lại mở lần nữa.
Rin đứng sững ngoài ngưỡng cửa, ánh mắt tối sầm khi thấy cảnh tượng bên trong.
Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ bước vào, đặt chai nước lạnh xuống Không khí trong phòng bỗng trở nên kì lạ.
Một bên là Bachira cười tủm tỉm, một bên là Rin im lặng đến đáng sợ.
Ego chống cằm nhìn cả bọn, thở dài"Đúng là... tôi không biết cái Blue Lock này bị nắng hạ hành hạ nhiều hơn, hay bị Isagi kéo theo rắc rối nhiều hơn nữa."
Trên sofa, Isagi vẫn say giấc, hoàn toàn không biết mình vừa trở thành tâm điểm của cả căn phòng"Lão già chết tiệt cắt điều hoà là có ý gì?".
Rin không chịu nổi bắt đầu lên tiếngBachira cũng phụ hoạ theo, đầu gật lia lịaĐúng lúc ấy, cánh cửa bật mở mạnh mẽ."
Các cậu định biến phòng này thành chợ đêm à?
Phòng giám sát chứ có phải phòng thay đồ đâu Ego?".
Giọng trầm ấm, uy nghiêm vang lênNoa nói như để răn đe cả Ego, hắn ta cũng nóng nhưng thừa biết ý đồ của Ego với Isagi nên càng bực hơnÁnh mắt Noa đảo qua từng người, cuối cùng dừng lại trên Isagi vẫn còn ngủ ngon lành trên sofa.
Hắn nhíu mày, bước thẳng tới, một tay nắm lấy vai cậu kéo dậyIsagi lơ mơ mở mắt, chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy câu nói ngắn gọn:
"Cậu theo tôi.
Về tòa Đức ngay."
"Ơ... hả?
Nhưng—"Không để Isagi kịp biện minh, Noa đã đặt tay lên lưng cậu, đẩy nhẹ nhưng kiên quyết ra khỏi phòng.
Trước ánh mắt sững sờ của Bachira, Rin và cả Ego, bóng hai người khuất dần sau hành lang"Hai cậu cũng cút luôn đi".
Ego lạnh mặt quay lại màn hình giám sátRin cau có chửi bới một hồi nhưng thấy người kia vẫn mặc kệ thì liền bỏ đi.
Bachira thì biến mất từ lúc Isagi không còn ở đây rồi, chắc kiếm Ego khiếu nại là phụ còn hay tin Isagi ở đây nên bén mảng tới là chính____________Isagi vẫn chưa hoàn hồn khi phải ra khỏi căn phòng mát lạnh kia.
Gió nóng cứ táp vào mặt khiến cơ thể bắt đầu ra mồ hôiCậu liếc nhìn huấn luyện viên đang đi trước mình bèn bất lực thở dài "Noa-san—""Không xin xỏ, cậu làm lỡ giờ luyện tập rồi đấy.
Đừng có mà lười""Nhưng thời tiết thật sự rất nóng, anh bảo Ego làm gì đi chứ.
Tôi sắp tan chảy rồi.."
"Cậu không thuộc về phòng Ego.
Cậu thuộc về tòa Đức."
Noa nghiêm giọng, nhưng ngay sau đó hắn khẽ thở dài, ánh mắt dịu lạiHắn đang ngầm khẳng định cái gì ở đây?
Noa tự thấy bản thân khá buồn cười
"Với lại, nếu để cậu nằm đó thêm chút nữa, tôi e rằng cả Blue Lock sẽ kéo đến chen chúc trong một căn phòng"Isagi bật cười khúc khích, gãi đầu: "Chắc không đến nỗi vậy đâu.."
Noa hơi im lặng rồi bất chợt kéo Isagi đi về hướng khácKhi tới phòng huấn luyện riêng của mình, Noa mở cửa, để lộ không gian rộng rãi, điều hòa mát lạnh phả ra ngay lập tức.
Hắn buông tay Isagi, ra hiệu:"Ngồi đi.
Nghỉ một lúc cho tỉnh hẳn"Isagi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, mắt sáng lên khi luồng gió mát ôm lấy toàn thân.
"Uwahh... thiên đường thật sự...
Cảm ơn thầy Noa"Noa đứng cạnh, khoanh tay nhìn cậu học trò nhỏ đang rạng rỡ như đứa trẻ vừa được cho kẹo.
Trong khoảnh khắc ấy, khóe môi hắn khẽ cong, nụ cười hiếm hoi thoáng hiện lên"Đừng ngủ quên lần nữa.
Nếu mệt, nói với tôi""Vâng!"
Isagi đáp ngay, giọng chắc nịch.
Nhưng chỉ vài phút sau, mí mắt cậu lại díp xuống vì mát quá... và thế là, Noa chỉ có thể khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng kéo thêm chiếc khăn mỏng phủ lên vai cậu"Đúng là... phiền toái.."___________chương này được viết khi mất điện, trời ơii nắng nóng 40 độ, tui sắp tan chảy được ròii