Harry đang dùng thìa đảo nhẹ ly cháo yến mạch, chẳng thực sự đói nhưng không muốn để Cedric lo.Cedric thì vừa ăn xong lát bánh mì thứ hai, đang chuẩn bị quay sang mời Harry một chuyến đi nhà kính số bốn thì..."
Ê, Harry!
Ngồi đây à, mình tìm bồ suốt đấy!"
Ron Weasley đột nhiên xuất hiện, tay cầm khay điểm tâm tràn ngập thịt nguội, xúc xích và bánh pudding.
Cậu chàng chẳng thèm nhìn ai khác, cứ thế chen ngay vào chỗ trống sát cạnh Harry.Cái khay đụng nhẹ vào cánh tay Harry khiến cậu giật mình.
"Ron?
Cậu làm gì ở đây?"
Harry chớp mắt, thoáng ngơ ngác.
Cậu hiếm khi thấy Ron ngồi cùng bàn Hufflepuff, đặc biệt là sáng sớm như hôm nay.Ron ném cái nhìn cảnh giác sang Cedric, đôi mắt xanh nhạt hơi nheo lại: "Mình vừa dậy thì không thấy bồ đâu.
Cứ tưởng hôm qua ngủ lại phòng học hay thư viện nữa cơ."
Cedric nhẹ nhíu mày, môi khẽ mím.
Một ánh nhìn mang theo chút dò xét trôi nhẹ qua giữa hai người bạn thân.Harry vô thức cười trừ, tay đưa lên gãi gáy: "Ờ... mình có chút việc... hôm qua bận tí, không tiện đi tiệc ăn mừng."
"Còn sáng nay?"
Ron tiếp lời ngay, mắt vẫn không rời khỏi Cedric.
"Cậu ăn sáng ở đây luôn à?"
"Ờ thì... ngồi với Cedric một chút, tụi mình đang nói chuyện..."
Không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
Cedric đặt nhẹ ly nước xuống bàn, ánh mắt vẫn lịch sự nhưng mang một tầng cảm xúc khó phân tích.
"Chào buổi sáng, Weasley."
Cedric mỉm cười nhẹ, có phần lễ phép, có phần... thăm dò.
"Ờ, chào."
Ron đáp gọn, rồi quay sang Harry, giọng bỗng nhẹ đi, mang theo chút thân mật thường ngày: "Bồ ngủ được không?
Tối qua mình tính rủ bồ trốn ra vườn bí mà tìm mãi không thấy đâu."
Harry gật nhẹ, thoáng lúng túng liếc nhìn Cedric, người đang ngồi im lặng, nhưng lưng đã thẳng hơn một chút, ánh mắt trầm lại như mặt hồ vừa bị gió thổi qua.
"Mình nghĩ hôm nay sẽ tới thư viện một lát..."
Harry nói nhỏ, cảm thấy không khí xung quanh có gì đó như sét sắp đánh xuống.Cedric nhấp một ngụm trà, chậm rãi: "Em định nghiên cứu thêm về bùa Triệu Hồi à?
Hay là..."
Anh dừng lại một chút.
"...vẫn đang theo đuổi chiếc đồng hồ kỳ lạ đó?"
Ron giật mình, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Gì cơ?
Đồng hồ gì?"
Harry cứng đờ trong một giây.
Chết tiệt, sao anh ấy lại biết???Lúng túng nhìn hai người vài giây, Harry cười giả lả, ánh mắt đảo loạn lên: "Không có gì đâu!
Chỉ là... mấy cái đồng hồ cũ trong phòng học thôi!"
Cedric chỉ nhẹ nhàng nhìn cậu, ánh mắt như muốn nói: Em xem anh có tin không.Ron thì cau mày rõ rệt: "Thật là...Nếu cậu phát hiện gì lạ, nên nói với mình với Hermione chứ, Harry.
Mình cá chắc cổ sẽ hứng thú với thứ cậu đang nghiên cứu.''Cedric đặt muỗng xuống, ngẩng mặt lên: "Weasley, tôi nghĩ là... ai bên cạnh Harry cũng mong muốn điều tốt cho cậu ấy.
Nhưng có những điều Harry sẽ tự quyết định chia sẻ với ai, vào lúc nào."
Một câu nói lịch sự, nhưng như bắn ra một tia sóng ngầm lạnh lẽo.Ron nhìn Cedric, mắt lóe lên vẻ không hài lòng.Harry thì chỉ muốn úp mặt xuống tô cháo và biến mất."
Tớ...
ờ, hai cậu đừng hiểu lầm..."
Harry lúng túng, ngón tay mân mê viền khăn trải bàn.May mắn thay, đúng lúc đó Hermione gọi với từ bàn Ravenclaw: "Harry!
Giáo sư McGonnagall nhờ tớ chuyển lời đến bồ hõ xong tiết cổ ngữ đến gặp thầy hiệu trưởng!"
''Hả, có quan trọng không?'' Cậu thắc mắc ''Tớ xin thề là tớ không vi phạm nội quy trường.'' À, chỉ chút xíu thôi, cậu thầm thì trong lòngHermione lắc đầu, giọng đanh lại: ''Cực kì quan trọng, Harry ạ.
Tớ chưa bao giờ thấy cô McGonnagall mặ mày nghiêm trọng đến như vậy.
Và xin phép anh Diggory với Ron, em mượn Harry một chút.''Nói rồi không để ba chàng trai hoàn hồn, cô gái tóc xù kéo tay Harry đi, để lại hai ánh nhìn đầy mơ hồ.Harry bị Hermione kéo đi xa, cậu cứ tưởng cô có chuyện gì, ai ngờ thấy giáo sư MgGonnagall đã đợi sẵn ở đấy.
Cậu hiểu ra, học xong tiết cổ ngữ mới gặp cô chỉ là cái cớ, chứ thật ra hiệu trưởng muốn gặp cậu ngay và luôn.
Thảo nào sáng nay cụ không có mặt ở Đại Sảnh Đường.Cậu theo chân giáo sư bước lên cầu thang xoắn ốc bằng đá, cảm giác ớn lạnh len lỏi dọc sống lưng.
Cánh cửa gỗ cổ có hình con phượng hoàng hiện ra, khắc chìm những hoa văn run rẩy dưới ánh sáng của cây đèn phù thủy.
Cô MgGonnagall nói rằng chỉ đưa cậu đến đây và thầy hiểu trưởng đang đợi trò.
Harrycảm ơn giáo sư rồi đưa tay lên gõ hai lần.Cánh cửa mở ra mà không có ai bên trong chạm vào."
Mời vào, Harry."
Giọng nói già nua nhưng trầm ổn, như một dòng sông sâu và tĩnh lặng.
Dumbledore đang ngồi sau bàn làm việc lớn bằng gỗ gụ, chiếc mũ phù thủy nghiêng nhẹ, ánh mắt lấp lánh sau cặp kính hình nửa vầng trăng.
Phòng hiệu trưởng vẫn giữ mùi hương của giấy cũ và gỗ đàn hương, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ quả lắc tích tắc phía sau.Harry hít sâu rồi bước vào: "Thưa thầy gọi con..."
"Harry, con ngồi đi."
Dumbledore chỉ tay về chiếc ghế đối diện, miệng nở một nụ cười dịu dàng nhưng chứa đầy ẩn ý "Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta cần một cuộc trò chuyện chân thật."
Harry chần chừ vài giây trước khi ngồi xuống.
Trái tim đập thình thịch.
"Con... con đã làm gì sai ạ?"
Cậu hỏi nhỏ.Dumbledore lắc đầu.
"Không, Harry con à.
Không sai.
Chỉ là... có điều gì đó về con mà ta nghĩ... chỉ chính con mới có thể giải thích."
Ông đứng dậy, chậm rãi đi tới một chiếc tủ gỗ ở góc phòng.
Ông mở ra, lấy ra một cuộn da cũ, dài như danh sách mua sắm của Ron dịp lễ Giáng Sinh, nhẹ nhàng trải nó lên bàn.Harry nghiêng người nhìn.
Cậu ngay lập tức nhận ra

anh sách học sinh nhập học Hogwarts năm học hiện tại.Tên tuổi, nhà, thời điểm nhập học – tất cả được ghi lại bằng nét mực đen sắc sảo.
Cậu nhìn xuống phần của Hufflepuff năm tư.
Tên cậu đáng lý ra phải nằm giữa chữ H 'Harold Potter' và 'Smith, Zacharias'.Nhưng thay vì "Harry Potter" cậu thấy:Harry James Potter.Tim Harry như ngừng đập một nhịp.Cậu thì thầm: ''Không thể nào.''Dumbledore gật khẽ: "Đúng vậy.
Ta đã để ý điều này từ đầu năm học.
Cái tên ấy chỉ xuất hiện một lần, trên danh sách, không ai nhớ đã từng chỉnh sửa.
Không giáo sư nào thắc mắc.
Chỉ có ta... không thể không chú ý."
Harry nuốt khan.
Tim đập mỗi lúc một nhanh hơn.Thầy hiệu trưởng quay lại chỗ ngồi: "Harry... ta không nghĩ con là người bình thường như con thể hiện.
Có thể... con muốn kể cho ta nghe điều gì chăng?"
Harry nhìn vào đôi mắt xanh lam kia – sâu thẳm như biển đêm, không có sự dò xét, chỉ có sự bao dung và lặng lẽ chờ đợi.Một khoảng lặng trôi qua.
Rồi cậu hít sâu.
"Thưa thầy... nếu con nói, thầy có tin con không?"
"Với con, ta luôn có niềm tin."
Dumbledore đáp, bàn tay đan nhẹ lại trước ngực.Cụ vẫn luôn như vậy, tin tưởng cậu vô điều kiện.
Harry nhìn xuống lòng bàn tay mình, rồi từ từ bắt đầu kể.
"Con... không phải là Harry Potter ở thế giới này.
Hoặc ít nhất, không phải là 'người được chọn'.
Ở thế giới cũ của con, con là người đã tiêu diệt Voldemort, nhưng cuối cùng kết quả ra sao, con cũng không rõ."
Ánh nến khẽ chập chờn.
"Nhưng rồi... sau trận chiến cuối cùng, con bị hút vào một luồng sáng.
Khi tỉnh lại, con đã ở đây, trong thân xác của một Harry khác, người không nổi bật, không mang sẹo tia chớp, không được chọn, không ai biết tới.
Chỉ là một học sinh bình thường của Hufflepuff."
Dumbledore không phản ứng gì ngoài một cái gật chậm rãi.
Ông không ngắt lời, không cắt ngang – chỉ lắng nghe."
Con giữ lại toàn bộ ký ức, phép thuật, kinh nghiệm.
Và con biết... chiếc Xoay Thời Gian mà con phát hiện gần đây - chiếc có khắc chữ H.H - không đơn giản chỉ là vật cổ.
Con tin rằng nó liên quan đến việc con bị đưa tới đây."
Harry ngẩng lên.
Mắt cậu đỏ hoe, nhưng không rơi lệ.
"Thầy Dumbledore... xin thầy, xin hãy giữ bí mật này.
Con không muốn ai biết.
Con chỉ... cần thời gian để tìm hiểu tại sao con lại ở đây.
Và làm gì với cơ hội thứ hai này."
Dumbledore nhẹ nhàng đứng dậy.
Cụ đi một vòng quanh bàn, rồi đặt tay lên vai Harry.
Bàn tay ấm và vững vàng như một lời hứa: "Ta sẽ giữ bí mật này, Harry.
Con có lời hứa của ta."
Ông khẽ cười, một nụ cười già nua nhưng đầy ánh sáng:"Và có lẽ... cái tên Harry James Potter ấy, chính là tên con nên mang từ lâu, không thể thay thế được cho dù ở thời không nào."
Harry nhìn ông, cảm giác biết ơn dâng lên trong lồng ngực.
"Cảm ơn thầy..."
"Nhưng ta e rằng, từ nay con sẽ phải bước trên một con đường ít người đi.
Và không phải lúc nào ta cũng ở bên.
Con sẵn sàng chứ?"
Harry gật đầu: "Con luôn sẵn sàng."
Dumbledore siết nhẹ vai cậu, rồi quay lại phía sau bàn làm việc.
"Giờ thì... hãy trở về trước khi tiết của giáo sư Snape bắt đầu.
Ta thiết nghĩ con không muốn bị Snape phạt cấm túc nữa đâu nhỉ, haha.''Harry bật cười khẽ, bầu không khí dịu xuống như sau cơn giông.Khi cậu bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, cánh cửa gỗ khép lại sau lưng mang theo một cảm giác nhẹ nhõm.
Cho dù kiếp trước thầy ấy từng lừa dối cậu thì sao chứ, nhưng nếu không có vị hiệu trưởng từ ái ấy, Harry Potter này đã chết ngay từ năm đầu rồi.Chỉ hi vọng...cậu có thể kịp thời khiến thầy ấy hạnh phúc.
Sẽ nhanh thôi, mà người kia ở Nurmengard cũng không thể chờ được nữa rồi.
Không gặp nhau cả thập kỷ, hai người nên có một cuộc trò chuyện mà, phải không?....Tháng mười hai cứ thế mà đến, tuyết phủ đầy sân trường Hogwarts, làm lấp lánh mọi mái nhà như rắc kim tuyến.
Căn phòng ngủ chung ngập trong ánh sáng vàng ấm, hương thơm ngọt của chocolate nóng thoang thoảng khắp nơi.
Trên giường của Harry, có một chồng quà nhỏ gọn, gói giấy cẩn thận, mang những nét riêng biệt.Cậu ngồi dậy, chớp mắt nhìn đống quà trước mặt, tim dội lên một nhịp lạ lùng.Quà của Ron là một cái khăn len đan tay, lệch từng mũi nhưng màu sắc rực rỡ – đỏ tía, vàng kim và có một chữ "H" to tướng.Cậu cười, ấm lòng.
"Đúng là Ron."
Cái khăn này sẽ khiến ai nhìn cũng phải trợn mắt, nhưng với Harry, nó giống như một cái ôm từ người bạn cũ thân quen.Đến quà của quý cô Hermione là một cuốn sách hiếm: "Những Điều Bị Quên trong Lịch Sử Phù Thủy", kèm theo tờ giấy nhỏ: ''Dành cho cậu, người luôn biết cách nhìn sâu hơn mặt chữ.
Giáng sinh vui vẻ, Harry.''Harry lật vài trang, ánh mắt sáng lên.
Hermione vẫn luôn biết điều gì khiến cậu phấn khích nhất.Cũng không thể bỏ qua món quà của huynh trưởng.
Đó là đôi găng tay da mềm, khắc hình biểu tượng Hufflepuff và một dòng chữ khâu chìm: "Hi vọng em sẽ thích."
Tim Harry đập khẽ.
Cậu siết đôi găng trong tay, nhớ lại lần Cedric khẽ chạm tay mình khi mượn cây bút lông - ánh mắt nghiêng sang đầy dịu dàng.Nhưng...
đến hộp quà cuối cùng – cái hộp nhỏ nhất, được gói bằng giấy bạc màu ngà với dây lụa xanh bạc làm Harry chợt khựng lại.Không có thiệp.
Không có tên.
Chỉ khi mở ra, cậu mới nhận ra: Một lọ mực viết cao cấp màu xám bạc, mùi bạc hà nhè nhẹ, và một cây bút lông thiên nga đen được chạm khắc hình con rắn uốn lượn.Chẳng cần ký tên cậu cũng biết là ai.Draco Malfoy.Harry cầm bút trong tay.
Nhẹ.
Mềm.
Nhưng mỗi nét khắc trên thân như có sức nặng.
Cậu nhìn cây bút hồi lâu, lòng ngổn ngang.Chắc hẳn do kiếp này hai đứa không phải đôi kẻ thù chạm mắt nhau là sổ vào chửi nhau, cho nên thái độ của hẳn đối với cậu có lẽ là không tệ.
Nhưng cậu ngạc nhiên là mình được nhận quà của hắn.E hèm, giáng sinh năm sau bù lại cho tên đó vậy.
Làm cậu không kịp load.Tối hôm đó, tại hành lang tầng hầm tĩnh mịch, Harry bước chậm rãi đến trước cửa phòng Snape, tay cầm một gói quà gói giấy da nâu, đơn giản.
Không có nơ.
Chỉ là sợi chỉ đỏ quấn quanh.Cậu gõ cửa.
"Vào."
Giọng trầm, lạnh nhưng không cáu gắt như thường.Snape ngẩng lên khi Harry bước vào."
Potter?
Ta không nghĩ trò... sẽ đến phá giấc ngủ hiếm hoi của ta."
Harry mỉm cười nhẹ, đặt gói quà lên bàn hắn: "Con không đến phá đâu ạ.
Chỉ... muốn gửi tặng thầy món quà.
Giáng Sinh vui vẻ, giáo sư Snape."
Snape nheo mắt, nụ cười như có như không nhìn cậu: "Quý hóa làm sao, cậu Potter không ở Đại Sảnh tiệc tùng mà lại đến đây chỉ để tặng ta - giáo sư đáng ghét này món quà giáng sinh sao?
Chà, thật hiếm lạ làm sao.''Harry oan ức, bĩu môi: ''Thầy có thể đừng nói con như vậy được không?
Con chỉ muốn quan hệ giữa hai chúng ta hoàn hoãn, vui vẻ thôi mà.''''Mi đang vô lễ với ta đấy Potter.''''Con mặc kệ.
Giáo sư phải nhận quà của con đấy.
Cứ coi như, con hối lộ người đi.
Hi vọng những tiết học của thầy nương tay hehe.'' Không để Snape tiêu hóa lời vừa nói, Harry đã quay đầu, chạy như bay ra khỏi hầm với tốc độ có thể sánh ngang với Nimbus 2000.Cánh cửa đóng lại với tiếng "cạch" nhẹ.Severus Snape đứng im tại chỗ, suy nghĩ hồi lâu.
Lát sau bàn tay trái động đậy, rút chiếc nơ mở hộp quà ra.
Ánh mắt hắn như bị ghim chặt vào lọ pha lê đang tỏa sáng nhè nhẹ trên bàn.
Giữa màu đá đen lạnh lẽo của văn phòng, món quà ấy như một tia sáng ngọt ngào...
đầy nghi hoặc.Đôi môi mím chặt.
Đôi mắt nheo lại."
Quái lạ thật."
Snape nhấc lọ thủy tinh lên như cầm một vật thể ngoài hành tinh, đảo qua lại như thể nó sắp phát nổ.
Ánh sáng bạc trong suốt phản chiếu lên mắt hắn, khiến biểu cảm trở nên... gần như kì quặc.
Nhưng Severus Snape là ai chứ?
Để bộc lộ cảm xúc?
Không bao giờ.Hắn đặt mạnh lọ xuống, đứng thẳng dậy như thể bị xúc phạm.
"Một trò đùa giáng sinh tinh tế, hay một âm mưu chết tiệt của cái đầu Hufflepuff dở hơi ấy đây?"
Nheo mắt, gằn giọng, dù trong phòng chẳng còn ai ngoài chính mình.''Thằng nhóc chết tiệt luôn lo chuyện bao đồng đó.
Chúa phù hộ cho cái đầu óc luôn nghĩ mình đặc biệt."
Ngón tay dài chạm vào mảnh giấy ghi chú Harry để lại.
Đọc đi đọc lại."
Con nghĩ thầy hiểu cảm giác đó hơn bất kỳ ai."
Snape cười khẩy, như thể bị sét đánh bởi một câu thơ.
Nụ cười đó không vui chút nào, mà cay đắng, lạnh lùng, và... có chút gì đó như run rẩy.Hắn quay phắt lại, áo choàng phất qua làn khói nhẹ của lò sưởi.
Rồi lại nhìn lọ thủy tinh.Nước mắt bạch kỳ mã.
Thứ không thể có được nếu không phải sinh vật ấy chứng kiến một hành động hi sinh thật sự, không điều kiện.
Và giờ nó nằm trên bàn hắn.
Bởi vì một đứa trẻ mười bốn tuổi nghĩ rằng hắn xứng đáng có nó.Severus Snape cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
Không phải vì cảm động.
Không.
Đương nhiên là không.Hắn ngồi phịch xuống ghế, rít lên: "Hay cho cái tên suy nghĩ một đằng làm một nẻo.
Mi không thể đơn giản sống bình thường được hay sao hả?
Không cần phải...khiến người khác suy nghĩ lại...''Chợt giọng hắn vụt tắt.Một thoáng sau, Snape lôi một tờ giấy da khác ra, đặt bút, và viết:"Món quà đã nhận.
Không cần làm thêm gì khác.
Tập trung vào môn Độc Dược.S.Snape.''Nhưng rồi hắn xe nát tờ giấy, ném vào lửa.
Bởi vì nó quá... lạnh lẽo.
Và hắn biết, đứa trẻ đó thích hợp với những thứ vui vẻ, hạnh phúc chứ không phải xứng đáng nhận lấy những lời nói chứa đậy sự lạnh lùng cứng nhắc như vậy.Và thế là Snape... chẳng viết gì cả.Hắn chỉ lặng lẽ kéo ngăn tủ bí mật dưới bàn, đặt lọ pha lê vào một chiếc hộp gỗ cũ, cùng với một đóa hoa héo từ nhiều năm trước, một bức ảnh không ai thấy... và một bức thư chưa từng gửi.Cánh tủ đóng lại.Chỉ còn lại một người đàn ông khoác áo đen, ngồi giữa ánh sáng Giáng sinh leo lét, mắt nhìn vào ngọn lửa đang cháy... và chẳng biết vì sao ngực lại thấy nhói đau....Những ngày sau đó, không khí sau lễ hội vẫn còn đượm lại khắp nơi: sảnh đường vẫn còn treo những dải lụa vàng đỏ lung linh, hành lang tỏa ra mùi bánh quế và rượu bơ còn sót lại, học sinh ai cũng thong dong hơn một chút, dù bài tập đã bắt đầu đổ về đầu năm mới....Ngoại trừ lớp Độc dược.
"Potter.
Nếu mi định thái bồ công anh như đang gọt vỏ khoai tây, vậy thì ta khuyên mi nên đổi sang học Nông nghiệp ở Muggle."
Giọng Snape lạnh tan như băng tháng Giêng.
Cả lớp giật mình, kể cả Ron - người đang cười khúc khích với Neville phía sau.Harry chớp mắt.
Tối qua thầy Snape còn không nói gì khi cậu chào thầy ngoài hành lang.
Nhưng hôm nay...
"Dạ, em chỉ nghĩ..."
"Mi nghĩ?
Đáng kinh ngạc.
Potter đã bắt đầu dùng não sao?"
Cả lớp im re.
Chỉ có Ron là đang cau mày.
Merlin, Harry lại làm gì khiến lão dơi già phun nọc độc vậy?
Trước kia hai nhà sư tử và lửng học chung không có xảy ra tình trạng Harry bị lão ghim mà.Harry cắn môi, cố giữ bình tĩnh, tay vẫn cắt đều đặn.Vài phút sau "Weasley, ít nhất mi không biến rễ Valerian thành vụn cám.
Potter, đổi chỗ với cậu ta đi.
Ta không muốn nồi thuốc của mình bị sự ngu ngốc lây lan."
Harry đi sang chỗ Ron, vẫn không phản kháng gì.Ron thì thầm: "Thầy ấy bị sao vậy?
Hôm giáng sinh cậu tặng nhầm rượu vang thay vì nước unicorn à?"
Harry mím môi.
Đầu cúi thấp, nhưng tay siết chặt.
Snape thối tha, rõ ràng cậu đã hối lộ rồi mà.
Đáng ghét đáng ghét.Hết tiết, Harry bực bội chặn Snape lại, ngẩng đầu nói: '' Thầy không công bằng, giáo sư.''''Xin hỏi, ta công bằng cái gì?'' Snape cất giọng đều đều, luyến láy từng chữ ''Trừ nhà Hufflepuff 20 điểm vì tội chặn được giáo sư.''Harry trừng mắt, há mồm định nói gì đó nhưng nghĩ đến đá quý nhà, liền im lặng.Lát sau, cậu lầm bầm, lầm bầm đến nỗi Snape nghe rõ mồn một: ''Rõ ràng em đã tặng thầy thứ quý giá nhất của mình rồi mà...Thầy phải nhẹ nhàng với em chứ.''Quý giá nhất?Snape cúi đầu nhìn tên nhóc mặt mày buồn thiu, hắn bực bội quắc mắt: ''Về đi, không có lần sau.''Hả?Harry ngạc nhiên nhìn bóng dáng cao lớn phất áo chùng rời đi.
Ý là thầy ấy có nhận hối lộ hả?
Là có nhận đúng không?''Đúng là trong ngoài không đồng nhất mà.'' Harry nhếch môi, vui vẻ nhảy chân sáoĐêm hôm ấy, Snape đứng trước hộp gỗ.
Lại mở nó ra.Ánh sáng trong suốt của nước mắt bạch kỳ mã vẫn dịu dàng như đêm nào.
Mảnh giấy với dòng chữ của Harry vẫn gấp gọn, không nếp nhăn nào.Nhưng Snape chỉ nhìn vài giây, rồi đóng nắp thật mạnh.
"Mi tưởng chỉ cần một món quà là có thể... làm ta nhẹ dạ sao, Potter?"
"Chưa đủ đâu.
Chưa từng đủ.
Không cho ai đến gần là cách ta tồn tại."
Nhưng ngón tay hắn run lên một chút.
Và đôi mắt ấy, nhìn xa xăm qua khung cửa sổ đầy tuyết, chẳng còn lạnh như lời nói.