Fanfiction [AllFaker] Lệch Kịch Bản.

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
78,523
0
0
401568251-256-k998986.jpg

[Allfaker] Lệch Kịch Bản.
Tác giả: nhhoangnhii
Thể loại: Fanfiction
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lee Sanghyeok vô tình xuyên không vào một vai nam phụ đem lòng si mê nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình thể loại tổng tài bá đạo gì đấy..

Đã vậy lại là một dàn nam chính và một nữ chính??​
 
[Allfaker] Lệch Kịch Bản.
Khởi đầu


Lee Sanghyeok — một tài năng trẻ nổi danh với tài nghệ diễn đạt xuất chúng.

Năm 20 đã dễ dàng đoạt được giải thưởng 'diễn viên của năm' và nhiều danh hiệu cao quý khác.

Với tài diễn xuất vượt trội hơn những người đồng trang lứa, anh rất nhanh đã nằm trong danh sách 'Năm Quốc Bảo Sống Của Hàn Quốc'.

Người đời thường gọi Sanghyeok với cái tên như "Báu Vật Đại Hàn" - "Quỷ Vương Bất Tử" và cả "Ông Hoàng Điện Ảnh" , ấy thế mà vẫn bị cô bạn gái cắm cho chiếc sừng dài ngoằn..

.

.

.

.

.

.

Sanghyeok chán nản vắt chân ngồi trên ghế sofa, anh nhớ lại từng khoảng khắc từng phút giây anh đã chứng kiến cô bạn gái họ Park hôn một người con trai khác ở hành lang vắng.

Từng giây từng phút với anh như ngừng hẳn lại, anh không thể tin, cũng không thể ngờ được người mình trân quý như mạng sống giờ đây đã bạc tình như thế nào, không cáu gắt, không làm ầm ĩ như bao cặp đôi bắt ghen.

Anh chỉ thản nhiên vỗ tay làm thu hút sự chú ý của hai người họ, miệng mỉm cười nói nhẹ ( lời nặng lòng) một câu, "đẹp đôi lắm, chúc mừng đôi uyên ương."rồi quay ngoắt bỏ đi mặc cho cô bạn gái hối hả đẩy cậu nam kia ra rồi chạy đến níu kéo."

S-Sanghyeokie.. nghe..ng..nghe em giải thích!.."

"hai người qua lại bao lâu rồi?"

"h..hả?"

Sanghyeok hơi nhíu mày thở dài một hơi, tôn giọng lạnh tanh hẳn đi, khác với giọng nói ấm áp dịu dàng anh dành riêng cho cô.

Nhìn góc áo sơ mi bị cô gái nắm lại có chút nhăn nheo làm anh khó chịu, anh chẳng buồn nhìn cô dù chỉ một chút, gấp gáp muốn rời khỏi đây.

"tôi hỏi, hai người qua lại bao lâu rồi."

"h-hai năm ạ.."

"ồ."

Sanghyeok cười nhếch mép, anh lấy tay xoa trán của mình rồi lại lắc đầu như đang tự chửi rủa bản thân mình vì quá ngốc đến độ không nhận ra bạn gái có người khác đã lâu như vậy, quen nhau 3 năm mà đã có người khác tận 2 năm..

"tình yêu đẹp đấy, tôi tác hợp cho hai người, hạnh phúc nha đôi gà bông."

Sanghyepk gạt tay họ Park khỏi áo mình, anh bước thẳng về cửa chính mà chẳng ngoảnh lại, mặc cho cô bạn gái ríu rít xin lỗi, nước mắt đã sớm lăn dài thoát ra khỏi đồng tử chảy dài như sông.

Ting*

Tiếng thông báo vang lên làm Sanghyeok thoát khỏi dòng suy nghĩ và hình ảnh lúc nãy, nó nhanh chóng thu hút sự chú ý của anh, anh mở máy lên rồi đọc sơ qua nội dung, đại loại là đồng nghiệp rủ anh đi đọc sách trong thư viện không, dạo này có vài cuốn mới hay cực..

Thôi thì cũng đang cô đơn không người bên cạnh, đi vội chứ sợ gì?

.

.

.

.

.

"Tôi mới tìm được bộ tiểu thuyết hay lắm, ông đọc không?"

Cậu bạn đồng nghiệp hớn hở lấy cuốn tiểu thuyết trên kệ cao dúi vào tay Sanghyeok một cuốn, anh nhanh chóng nhận lấy lật qua lại xem ảnh bìa và tên truyện, anh cùng cậu đồng nghiệp vào chỗ ngồi để đọc thử.

Thú thật hai mươi chín năm sống trên đời, anh chưa đọc bộ nào mà khiến anh nhăn mặt như bộ này cả.

Nữ chính yếu đuối như đoá bạch liên xinh đẹp được các nam chính bá đạo nuông chiều bảo vệ và nâng niu, đã vậy gặp thêm một nhân vật phụ thích cô ấy nên dùng mọi thủ đoạn để cướp đoạt, kết cục là bị nam chính thứ ba họ Moon gì đấy kết thúc bởi viên đạn nóng từ họng súng lục luôn..

Sanghyeok vừa đọc vừa thầm chửi rủa nhân vật này, aiss, người gì đâu mà ngáo thế không biết? rõ ràng là tác giả có nói là đáng yêu, xinh đẹp và cả thông minh 1 9 1 10 với nữ chính, khuyết điểm là có hơi 'thấp' một chút, thế thì sao không tận dụng vẻ bề ngoài ấy để tìm anh nào ngon ngon mà bám vào đi? làm trò sói đội lớp cừu để cướp nữ chính chi chả hiểu.

Sanghyeok chỉ biết lắc đầu và cắn răng đọc tiếp..

Anh đọc xong nhanh chóng xin ra về trước vì nếu còn ở đây đọc nữa anh sợ thay vì tức đến tăng xông vì cô gái kia thì thứ này mới khiến anh tức điên..

.

.

.

.

.

Chấm hết một ngày tại đây, Sanghyeok mệt mỏi đi tắm rửa, rồi nhảy lên chiếc giường thân yêu của mình mà ngủ, mệt lắm rồi, ăn uống gì tầm này nữa chứ..

.

.

.

.

.

" kí chủ, kí chú.

Dậy đi.."

"ưmmm..~"

"...dậy mau đi, kí chủ !"

"g..g-gì vậy.???"

Sanghyeok mở to mắt khi nghe giọng nói máy móc như AI phát lên, anh mở to mắt bật dậy như vừa mơ thấy ác mộng.

"ểh..?"

Sanghyeok hơi ngơ người, anh không load kịp xung quanh, nơi này lạ lẫm quá, căn phòng này chẳng giống phòng của anh.

Kệ tủ đựng giải thưởng chẳng thấy đâu thay vào đó là một kệ đựng đầy ấp là sách.

Thay vì góc trái là góc sofa thì nay lại là nơi treo cả tá hình ảnh của cô gái nào đó..

"C-Cái..ĐÂY LÀ ĐÂU????"

Sanghyeok mở to mắt, cơn buồn ngủ tiêu tan theo mây khói sau khi anh mở mắt và thấy mình trong căn phòng lạ, anh bật mood cảnh giác lên cao, khẽ liếc trộm nhìn quanh, ôm người ngồi vào góc giường.

"kí chủ, đừng sợ."

"ng-ngươi..ngươi là ai?? huhu, ai bắt cóc tôi bỏ vào đâu thế này??"

"cậu xuyên không rồi."

"..."

"hả?? tôi..TÔI XUYÊN KHÔNG Á!!??"

Sanghyeok mắt mở to không tin vào chính mình, hệ thống cũng nhanh chóng hoá dáng vóc con người nhỏ nhắn đứng trước mắt anh.

Nó cố trấn an kí chủ thật ổn định.

"M-mà.. xuyên không vào truyện nào?? xuyên vào vai gì vậy?

Huhu tôi còn muốn đóng phim, còn muốn chơi Liên Minh cơ mà!!"

"là vai nam phụ, trong chuyện 'Đoá Hồng' đó."

"...ý nhà ngươi là..ta xuyên vào vai nam phụ thích nữ chính Yoon gì đó á!?"

"đúng rồi đó."

"WTF???

ít ra cho cái vai quần chúng cũng được, biết cái vai này khổ lắm không hả, đến chương 10 còn bị ăn kẹo đồng nóng nữa đó, ngươi đem tính mạnh của ta làm trò đùa chắc!!?"

"vì thế tôi mới đưa cậu vào đây để thay đổi số phận cho nhân vật này đó đồ đầu nấm ngốc."

"vậy nếu tôi làm cho kịch bản thay đổi mình chết sớm hơn thì sao?"

Sanghyeok hơi nhíu mày, anh bắt đầu tra hỏi hệ thống gì đấy.

"thì chết luôn."

"???"

Đệt, giỡn chắc? là chết, là chết đấy.

Hệ thống này có tình người không vậy, câu ấy mà nói nhẹ tênh như lông vũ..

Hệ thống 168 thở dài nhìn vẻ mặt hoang mang lo sợ như mèo sợ nước của Sanghyeok, nó vội tặc lưỡi nói thêm.

"chỉ cần cậu sống sót qua chap 10 và đến sống đến kết truyện thì sẽ được quay về thế giới thật, hiểu chưa?"

"...vãi, đó giờ tôi có dính vào vai như này đâu mà biết thay đổi.."

"thì tập diễn đi, cậu là diễn viên sẵn còn gì."

Hệ thống nói xong thì biến mất hút như đang trêu người vậy.

Sanghyeok ngờ nghệch ngồi đấy như chết lặng trong thế giới riêng.

Ngẫm nghĩ lại anh thấy mình đúng là xui xẻo mà.

Bạn gái cắm sừng, đi thư viện cùng đồng nghiệp thì lại bị lôi vô thế giới ngôn tình bá đạo gì đấy..Anh nhìn lên đồng hồ treo tường, ánh mắt hơi đanh nhìn

chăm chăm kim giờ chỉ vào số 4, anh hạ quyết tâm với chính bản thân mình, sống chết gì cũng phải tìm cách rời khỏi đây.

Thế mới là Lee 'Faker' Sanghyeok !

15.09.2025
 
[Allfaker] Lệch Kịch Bản.
Lệch kịch bản.


Reng..Reng..Reng..

Tiếng chuông báo thức quen thuộc réo lên rõ to khi vừa chạm mốc sau giờ sáng.

Lee Sanghyeok chầm chậm mở mắt ra trong mệt mỏi, anh nhìn sang chiếc điện thoại đang reo với thứ âm thanh ám ảnh quen thuộc."

Mẹ nó..đã đến tận đây còn bị báo thức làm phiền."

Người trên giường thở dài vì mệt mỏi, không phải là anh không quen dậy sớm, nhưng vì những chuyện hôm qua kéo dài thời gian làm anh không ngủ đủ giấc thôi.

Báo hại làm Sanghyeok từ một diễn viên điện ảnh nổi tiếng nay là thành con mèo thèm ngủ, đôi mắt như có thể sập nguồn ở bất cứ đâu..

Sanghyeok ngồi dậy như thể Robot thep lập trình, anh bước thẳng vào nhà vệ sinh để làm sạch cơ thể trước.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

."hừm.."

Sanghyeok lấy hai tay dụi dụi mắt mèo theo (tật xấu) thói quen, anh bước ra từ nhà vệ sinh liền đi khám phá thử căn phòng.

Bao quát căn phòng không gọi là nổi bật cho lắm, khi chỉ có sách và sách.."tên này là mọt sách nguy hiểm trong truyền thuyết chắc.."

Sanghyeok thầm nghĩ ngợi về ba cái truyền thuyết như kiểu "những người đeo kính hay đọc sách thường rất bí ẩn và đáng sợ".

Nhưng rồi nhanh chóng gạt bỏ tất cả suy nghĩ ấy sau đầu khi trong góc phòng nơi anh thấy có nhiều ảnh treo ở đấy..

Sanghyeok chẳng nhanh chẳng chậm anh bước đến nhìn một lượt từng tấm ảnh rồi tự chửi rủa chính 'bản thân' mình."vãi, thật á..ăn túng tà gì mà biến thái thế này?"

Người nọ nhăn mặt nhìn từng tấm ảnh, có ảnh thì chụp chính diện, đôi lúc thì là sau lưng.

Có vẻ chủ cơ thể này thích 'secretly taking photos' nhỉ.. cộc cộc cộc.tiếng gõ cửa phát ra làm Sanghyeok thoát khỏi trạng thái (hoang mang) nghi hoặc chính bản thân.

Anh nhanh chóng ho vài cái, hắng giọng để tỏ ra bình thường như cái cách anh chuẩn bị để gặp trợ lý, thu đi cái biểu cảm ngốc nghếch ấy để thay vào khuôn mặt là biểu cảm điềm đạm tĩnh lặng như mặt khoảng không của mặt hồ yên ả bước đến cửa mở ra."

Anh trai."

Đập vào mắt Sanghyeok là một cậu nam trẻ cao hơn mình một cái đầu, nó vui vẻ hồn nhiên mà gọi anh một tiếng 'anh trai'.

Để xem nào.. nếu như theo anh nhớ thì đây là Lee Minhyeong, con trai nuôi của nhà họ Lee, cũng là nam chính thứ tư thì phải."nay anh thức sớm vậy, em còn tưởng anh còn ngủ cơ."

Nó lại lên tiếng lần nữa, dùng cơ thể to lớn của mình mà nhìn từ trên xuống dưới người đối diện, Sanghyeok nhập vai rất nhanh để đáp lời người nọ."hôm nay đổi gió một chút, sẵn đổi luôn cách sống."

"hả?"

Minhyeong ngờ nghiệch nhìn Sanghyeok, không biết nó đang không hiểu hay đang cố tình không hiểu ý và lời trên mặt chữ anh nói."

đùa thôi, nhạy cảm quá đó."

"hơ hơ...làm em còn tưởng thật đấy chứ."

Sanghyeok vỗ vào cánh tay người đối diện nhằm cho người kia hiểu ý là trò đùa.

Minhyeong cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nó cùng anh bước xuống nhà dưới ăn sáng rồi đi làm.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Sanghyeok bước đến quán cafe theo lời hệ thống 168 nói, anh vừa tiễn được cục nợ (Minhyeong) đi thì lại gặp thêm một cục nợ tới để giải thích cốt truyện."này."

"sao vậy, anh còn điều gì thắc mắc hả?"hệ thống 168 bay vòng vòng anh trong hình dáng con người nhưng vô cùng bé xíu.

Nó chớp chớp mắt tỏ vẻ chờ đợi câu hỏi."mọi người sẽ đều gọi tôi là Lee Kanghyun thay vì Lee Sanghyeok à?"

"ừm..ưmmm..Đúng là trong cốt truyện thì sẽ là tên vậy, nhưng anh đừng lo ! tôi đã đổi tên nhân vật này trong truyện thành tên anh rồi."

"...cậu tài ghê."

"xem như anh có mắt, cũng bình thường thôi~"

"tài lanh tài lẹt ấy."

168 cười híp mắt nó vỗ ngực tự hào trước lời khen của Sanghyeok, tính sĩ diện thêm chút thì bị câu sau của anh làm nín họng.

Nó từ kiêu hãnh chuyển sang giận dỗi, liếc nhìn Sanghyeok như kẻ thù kiếp trước."

Thế thì tự đi mà làm nhiệm vụ, ông đây không giúp cậu nữa !"

Nó quát một hơi lớn làm Sanghyeok ngớ cả người, chẳng đợi anh giải thích hay xin lỗi, nó liền biến mất vào không trung."

đệt..hệ thống gì mà tính khí ngang hơn cua nữa.."

Sanghyeok thở dài, môi mèo khẽ giựt giựt như thiếu điều muốn mắng hệ thống vậy..Không có hệ thống thì sao chứ?

ông đây vẫn tự xử lý các tình huống được đấy nhé !

Sanghyeok thầm nghĩ ngợi trong lòng, một người thông minh có trí óc ghi nhớ giỏi như máy in như anh thì không gì là không thể cả.

Thế thì cần chứ một cái hệ thống khó hiểu cỡ đó chứ."lúc nãy hình như hệ thống đó bảo quán cafe này là nơi làm của mình và nữ chính."

Sanghyeok nhớ lại lời hệ thống kể vừa nãy.

Theo lời của 168 thì cô ấy còn đi học để lấy bằng thạc sĩ, nên vừa học vừa làm ở đây để kiếm tiền, còn chủ nhân cơ thể này là do đã si mê cô ấy từ năm cấp ba, nên vừa ra trường cũng bám theo xin vào đây làm để được cạnh cô ấy.

Hình như đây là quang cảnh chương một, có nghĩ là nữ chính sẽ gặp lại người bạn ngày xưa 'Jeong Jihoon'.

Sanghyeok nhớ rõ cốt truyện rằng ban đầu nữ chính cũng có chút cảm tình với 'mình'.

Nhưng vì sau này đã bày mưu bẩn nên đã làm cô ấy thất vọng và mất niềm tin, khiến tình cảm cũng biến tan từ đấy.

Sanghyeok đang nghĩ ngợi thì một bàn tay mềm mại có chút hơi ấm khẽ đặt lên vai, anh hơi giật thót nên quay lại liền nghe người kia cất giọng gọi tên mình trước.

"Sanghyeokie, cậu đến thay ca cho mình hả."

"..."

Sanghyeok hơi ngớ người trước người trước mắt, là Yoon Hayeon.

Nữ chính đây mà, bảo sao hào quang ánh sáng lại chói rọi đến thế..

"Sanghyeokie..cậu sao vậy?"

"A-à..à không sao, không sao hết.!!"

Hayeon thấy mặt người trước mắt ngơ ra liền cười nhẹ trấn an anh.

Nữ chính có khác, đến khúc nào cười là sẽ slow image ngay !

Sanghyeok thầm nghĩ càng cảm thán khi thấy đoá bạch liên sống trước mắt.

Cơn đau bụng ập đến bất chợt khiến anh phải cười trừ rồi xin phép chạy đi, Hayeon chỉ mỉm cười rồi đồng ý lùi lại để người kia giải quyết 'nỗi buồn'.

Sanghyeok chạy gấp về cửa chính để đi tìm nhà vệ sinh công cộng đang cắm đầu cắm cổ chạy thì cơ thể bất ngờ va trúng thứ gì đó cao lớn mà còn cứng hơn cả đá..

'Thôi xong mình chắc rồi, chạy không nhìn đường giờ va phải cột quán hả trời.!!!' Sanghyeok nghĩ thầm anh tự trách bản thân hậu đậu, nhắm nghiền đôi mắt để chuẩn bị tinh thần nhận lấy cơn đau khi tiếp đất..Nhưng chờ mãi cũng không thấy gì, anh đành hé mở mắt thì hình ảnh đầu tiên Sanghyeok nhìn thấy là một người con trai vẻ ngoài cao lớn hơn mình gấp đôi.

Cơ thể anh ta hứng trọn, ôm lọt thỏm mèo xinh vào lòng.

Thấy người đang tròng vòng tay săn chắc cứng rắn của mình hé mở mắt, anh ta khẽ công môi cười.

"Định nằm trong lòng tôi bao lâu nữa?"

"ểh.."

Sanghyeok vội đẩy người lớn hơn mình ra để lùi lại, anh chỉnh lại chiếc kính lên mắt lại khi đã bị lệch xuống phần mũi.

Hơi nheo mắt nhìn người đối diện, mắt anh hưoi mở to khi người đó lại là Jeong Jihoon — Nam chính đầu tiên theo lời hệ thống nói đây mà.

"k-không..không cố ý đâu..

Tôi thật sự không cố ý làm vậy đâu!!"

"? bị gì vậy, tôi có nói anh cố ý sao.

Hay là tự nhận vậy."

Sanghyeok nhíu mày nhìn người nhỏ hơn lắp ba lắp bắp giải thích giống một con mèo nghịch vừa bị phát giác.

Môi cậu khẽ cong lên vì điệu bộ nhát gan ấy.

"K-Không có!!!"

"thế thì sao phải ấp a ấp úng, lắp ba lắp bắp?"

"t-tôi..t..tôi."

Không biết giải thích như nào là hợp lý cả, chả nhẽ lại nói tôi tính đi giải quyết nỗi buồn chứ không có ý định ngã vào lòng anh để lấy tình cảm của anh?..

Sanghyeok mím chặt môi thầm nghĩ cậu nhanh chóng nghĩ ra được một kế để chạy.

"Này!

đằng sau cậu hình như là mẹ cậu tìm kìa !"

"hả?"

Jeong Jihoon nghe mẹ mình tìm liền quay đầu lại nhìn theo phản xạ.

Nhờ vậy Sanghyeok cũng nhanh chóng luồng lách qua khe hở của đối phương để chạy trốn.

Thôi thì trốn khỏi tình tiết này, để họ có thời gian tâm sự ôn lại chuyện cũ một cách riêng tư..

Nhìn Sanghyeok chạy đi một mạch không thèm ngoảnh lại, mắt Jeong Jihoon khẽ giựt như bất lực đan xen tức giận khi bị chơi một vố đau điếng, thay vì bước vào quán thì Jeong Jihoon lại chọn cách đuổi theo con mèo nghịch đấy.

"mẹ nó, dám chơi khăm tôi.

Anh đứng lại đó !"

ểh..hình như lệch kịch bản rồi thì phải.

16.09.2025
 
[Allfaker] Lệch Kịch Bản.
Hyeonjoon.


Sanghyeok chạy vọt vào nhà vệ sinh công cộng để giải quyết nỗi niềm của riêng mình.

Mới vừa tức khắc xong xuôi thì hệ thống 168 lại xuất hiện ngay trước mặt anh nếu không phải giọng điệu máy móc quen thuộc ấy thì mèo xinh lại nhầm tưởng là tên nào bệnh hoạn đến tìm mình.

Làm suýt nữa thì hét toáng lên như vừa gặp ma mất.."...hệ thống chứ không phải vong, nên đừng lúc ẩn lúc hiện.."hệ thống nó trừng mắt nhìn biểu cảm khinh thường của người đối diện mình, nó chẳng nể nang Sanghyeok mà quát to.

"Đệt, anh đã biết mình vừa làm gì không ?!!!"

"làm gì là làm gì chứ.."

Sanghyeok bày vẻ mặt ngờ nghệch khi nghe nó quát, anh nhún nhẹ vai nhìn hệ thống trước mắt làm nó tức điên cả người, anh ngẫm nghĩ lại chuyện lúc nãy rồi đáp lời.

"à, nhớ rồi, chỉ là tôi bị tào tháo dí lúc đó thôi.. mà cũng tốt còn gì? thế thì nam chính và nữ chính gặp được nhau tâm sự lại chuyện xưa trong yên bình rồi !"

Sanghyeok kiêu hãnh như vừa lập chiến công, môi mèo nhếch lên khi kể công.

Hệ thống 168 trừng mắt nhìn anh, nó thề nếu mà chạm được vào người đối diện thì sẽ vặt đầu cắn chết anh.

"BỐ ƠI BỐ, bố vừa làm kịch bản lệch đi đấy!!"

"hả..?"

Sanghyeok giây trước còn kiêu hãnh như lũ mèo chảnh choẹ kiêu ngạo, giây sau lại hoá thành tượng đá bất động.

"Ê-ê..có nhầm lẫn không??"

"...Mẹ nó, cái đồ đầu úp tô ngu ngốc này..

Tôi kêu cậu thay đổi số phận không để chết chứ có phải kêu cậu đổi kịch bản đâu..

Giờ thì hay rồi, thay vì Jeong Jihoon gặp lại Yoon Hayeon thì hắn chạy đi tìm cậu tính sổ kìa ngốc ơi !!"

Sanghyeok nheo mắt nhìn hệ thống đang làm càn quát tháo không kiêng kỵ trước mắt, môi mèo lẩm nhẩm một chút lại nhanh chóng cãi tay đôi.

"...thì có sao đâu chứ? mới chương một thôi mà sao có tình cảm vội được, vả lại anh ta tìm tôi tính sổ chứ có phải kết tóc se duyên hay gì đâu mà cậu bảo lệch kịch bản.

Toàn chuyện nhỏ mà xé ra to."

"???

Bố ơi bố, đây là tiểu thuyết, cậu biết tính tình mấy cha nam chính thế nào mà !!"

"...ừ nhỉ, quên mất."

như đến từ hai thế giới trái ngược họ có trạng thái khác nhau hoàn toàn trong tình cảnh này, 168 thì tức đến mức không nói được lời nào.

Vì đằng nào cũng thua với môi mèo tuy nhỏ mà láo của người đối diện, thay vào đó thì Sanghyeok lại rất điềm tĩnh khuôn mặt đã trở lại vẻ vô hại tĩnh lặng như thường ngày.

Cũng phải, sống hai mươi chín năm cuộc đời, không lẽ anh lại không biết cách ứng phó với những tình huống như này.

"này, tên nam chính Jung hay Jeong gì đấy, gia thế như nào ?"

"...là Jeong Jihoon ông cố ơi.."

"ừ, Jeong gì thì kệ hắn.

Trả lời câu hỏi chính đi."

"Cậu ta hiện là một trong các luật sư nổi tiếng khắp Seoul.

Các vụ kiện bao gồm lớn nhỏ luôn dễ dàng nắm chắc phần thắng trong tay, tuy chỉ mới hai mươi lắm tuổi, nhưng đã sở hữu khối tài sản cả chục triệu đô la Mỹ.

Gia thế cậu ta cũng không phải dạng vừa đâu.

Mẹ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, bố là CEO của một công có ty tiếng tăm của thế giới đó, nói chung là cháu đít — tôn con trai cưng nên sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Cậu chọc vào hắn, xem như đời cậu toi."

Sanghyeok gật đầu ghi nhận thông tin, dù đã chuẩn bị tâm lý trước khi nghe, nhưng anh vẫn còn hưoi ngạc nhiên khi gia thế lại khác xa so với anh tưởng tượng, đúng là nam chính tiểu thuyết có khác, được buff nhiều cỡ đó..

"vậy anh định làm gì vậy, đầu úp tô??"

"...Lee Sanghyeok, không phải đầu úp tô."

hệ thống 168 tặc lưỡi, người gì đâu mà cứ muốn mình nói 1 là 1 nói 2 là 2..

Sanghyeok mặc kệ tên đứng trước mặt mình, anh lau khô tay bằng khăn mang theo rồi bước ra khỏi đây, dự tính sẽ đi dạo một vòng nhằm cắt đuôi Jeong Jihoon nếu hắn bám theo..

Và có lẽ số trời đã định là anh sẽ không chuồn đi được bao lâu khi lại nghe cái giọng đanh thép hét rõ to để gọi mình ở phía sau.

"Nè, Anh chơi tôi một vố rồi cong giò bỏ đi như vậy hả !!"

Sanghyeok bước tiếp mặc kệ người kia chạy theo sau mình í ới gọi theo với vẻ bực dọc, nam chính trong truyện theo anh biết thì đứa nào cũng bám dai như đĩa vậy, thế nên đành nhờ ai đó cứu giúp vậy..

Sanghyeok mệt mỏi anh dòm ngó xung quanh thấy một anh cảnh sát phải nói là quá oai phong quá bảnh bao luôn ! nhìn có vẻ là đang đi tuần, anh nhanh chóng chạy lại phía người đấy, nhanh chóng nhập vai, dùng tay dụi ho mắt mèo đỏ lên như sắp khóc, chỉnh cặp kính nghiêng một chút rồi giở giọng nỉ non cầu xin.

"hu..huhu..hic, a-anh ơi, cứu tôi với !! có kẻ bám theo tôi.."

"?"

Giây phút anh cảnh sát bảnh bao phong độ theo lời Sanghyeok nói quay lại nhìn anh làm anh như chết đứng.

Moon Hyeonjoon..

Người kết liễu cuộc đời của chủ nhân cơ thể này đây mà !

"vãi..tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa..?"

Sanghyeok lí nhí trong miệng, hình như anh chưa từng đọc tình tiết này, nhớ là có trong truyện đâu nhỉ..

"Bạn nhỏ !

đừng sợ, có tôi ở đây.

Tôi sẽ bảo vệ bạn."

lỡ chạm mặt một nam chính nữa thay vì là vai quần chúng, thôi thì đời cho vai, ngại gì không diễn? biết đâu cắt đuôi được Jeong Jihoon mà lại còn lấy thiện cảm với Moon Hyeonjoon để sau này khỏi bị đăng xuất thì sao..

Đang mím chặt môi mèo suy nghĩ có nên nói ra hay không thì Jeong Jihoon bất ngờ chạy đến kêu to.

"Đồ nấm lùn, tôi thấy anh rồi nhé, xem anh còn chạy đi đâu !"

"T-tên..tên đó đấy!!"

Nhắc tiền nhắc bạc không thấy, vừa nhắc Jihoon thì thấy ngay, Sanghyeok nhanh chóng vào vai nạn nhân bị hại, mèo nhỏ cần che chở.

Anh nắm chặt góc áo của Hyeonjoon, vươn mắt mèo đang ướt mi nhìn người cao lớn hơn cầu cứu.

Hyeonjoon chết đứng vài giây nhìn người kế bên, nói thật ai mà không rung động khi thấy hình ảnh này chứ.. im lặng lúc lâu để quyết định, Hyeonjoon đứng ra che một nửa người anh lại, giọng nói lạnh nhạt hơn ban nãy rất nhiều đã tiếng bảo vệ anh.

"Jeong thiếu, anh không được phép theo dõi người này nữa đó là vi phạm pháp luật."

Jeong Jihoon chưng hững nhìn hai người đứng trước mắt mình, mắt hắn giựt giựt khi vừa bị đổ oan ú a ú ớ muốn biện minh nhưng toàn bị họ Moon chặn họng.

Nhìn xuống người thấp bé hơn khiến Jeong Jihoon lại có chút động lòng bao dung..

Hắn hắng giọng xoay mặt đi không thèm nhìn lấy hai người, cụ thể là tránh đi Sanghyeok để không bị rung động giống Moon Hyeonjoon..Giọng điệu kiêu ngạo ngông cuồng của Jeong Jihoon vẫn còn đó, hắn đanh thép cảnh cáo anh rồi bỏ đi.

Lúc này Moon Hyeonjoon mới đánh mắt nhìn về người kế bên đang được thân thể cao lớn mình che trở, cậu khẽ cong môi cười..

"giống..mèo thật." — Hyeonjoon lẩm bẩm với chính bản thân mình, cậu ngắm nghía Sanghyeok từ phía trên nhìn xuống..Sanghyeok vẫn không để ý nhiều, anh nhếch môi mèo, cười trong chiến thắng khi đuổi được Jeong Jihoon đi, chẳng quan tâm đến người bên cạnh đang nghĩ gì về mình.

17.09.2025
 
[Allfaker] Lệch Kịch Bản.
gặp gỡ bất đắt dĩ.


Một vòng drama rồi cũng đâu vào đó, Sanghyeok được trả về tự do như chim được sổ lồng, anh tung ta tung tăng dạo trên con phố mới được Hyeonjoon khai phá cho rằng nó có thể vòng về được quán cafe anh làm.

Hyeonjoon có ngỏ ý đưa Sanghyeok về cho tiện, nhưng anh một mực từ chối thẳng rồi cong đuôi chạy mất, làm anh cảnh sát có chút khó xử..

Anh bước đi chầm chậm để quan sát và cố nhớ đường đi, đôi môi mèo mím chặt, đồng tử khẽ liếc nhìn quang cảnh xung quanh, thầm cảm thán thế giới tiểu thuyết đúng là có một không hai, Sanghyeok xinh đẹp tựa như những chú chim hoàng yến được tự do hoặc nói cách khác như thiên thần được thượng đế ban tặng cho trần gian để nâng niu như báu vật.

Vì vẻ ngoài thanh cao và mềm mại nên nhanh chóng được vài ánh mắt đế ý đến ngay, nhìn những đôi mắt dõi theo mình từng cử chỉ bước đi, Sanghyeok không dám ngoảnh lại, nhưng cơn rợn tóc gáy và lạnh sóng lưng cứ liên tục ập đến khi có ai đó chăm chăm nhìn anh quá lâu, không cần nhìn cũng biết những ánh mắt ấy có suy nghĩ gì. ngưỡng mộ - ngạc nhiên và cả những ý đồ không tốt..

.

.

.

.

.

.

.

."má..xui gì mà xui thế này.."

Sanghyeok đang phủi bớt cát dính trên áo và xoa lại cánh tay đang đau điếng khi vừa trượt ngã trước đấy, anh than thở nhìn bầu trời xám xịt đang ào ào đổ mưa như thác, vừa năm phút trước anh còn định mua chút ít đồ rồi sẽ quay lại chỗ làm, nhưng bỗng nhiên bầu trời xám lại ngay tức khắc.

Annh hiện tại phải trốn vào mái hiên trước nhà của người dân gần đó, những hạt mưa nặng trĩu rơi mạnh xuống đường nhưng vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm.

Sanghyeok buồn chán nhìn xa xăm, mong sao hết mưa nhanh để còn quay về."

ồ, có con mèo lạc này."

Sanghyeok hơi giật mình khi nghe giọng nói khàn đặc, anh nhìn lên theo phản xạ, mở mắt to vì ngạc nhiên đan xen hoang mang khi thấy một gã cao lớn trước mắt, hắn cười khúc kha khúc khích nhìn anh với vẻ ham muốn..

Đôi tay nhỏ siết chặt lại với nhau, cầu cứu ai lúc này bây giờ ? con hệ thống gì đấy nó đang hơn thua với anh, chả nhẽ phải xuống nước cầu xin nó.

Phương án đấm lại cũng không được, cơ thể này quá yếu so với tên đàn ôg trước mắt, cộng thêm phần vừa trượt ngã khiến người Sanghyeok ê ẩm, nói chạy không phải là chạy được."anh dám lại gần đây, tôi lập tức la lên."

"vậy hả ? thú vị thật nha."

Mặc kệ lời đe doạ người của nhỏ hơn hắn ta tiến lại ép Sanghyeok vào cánh cửa nhà dân phía sau, cả cơ thể như bị tảng đá đè, anh vùng vẫy muốn thoát ra khỏi tên côn đồ này nhưng lập tức bị một cái tát trời giáng xuống má mình."con mẹ nó, mày có nghe lời ông đây không thì bảo !?"

Sanghyeok trừng mắt nhìn tên to cao trước mặt, thấy anh cứng đầu hắn liền bóp mạnh vùng cổ trắng khiến anh khó thở ép cơ thể mềm nhũn ra vì mệt, anh thầm rủa đời như shit, có vẻ đến đây chắc kết thúc vai rồi..Đành cam chịu vậy.Vừa nhắm mắt buông xuôi cho tất cả, anh nghe thấy một giọng cậu thiếu niên hét toáng lên.

Và sau đó là những tiếng gì đấy chẳng hạn như bình nước được chọi đi, cây dù va chạm vào cơ thể co người.

Anh cảm thấy người mình nhẹ nhõm hẳn đi giống vừa được ai đó nhấc tảng đá khỏi người, Sanghyeok ngã khuỵ xuống trước cửa nhà dân mà ho sặc sụa anh tham lam hít lấy hít để hết không khí, tay đau vì bị trượt ngã đã thế vùng vậy còn bị hắn đấm vào tay vào chân anh không đứng vững mất.."huhu..a-anh gì ơi, anh có sao không??"giọng nói ấy lần nữa vang lên, lần này như muốn vỡ oà vì sợ, cậu nhóc ấy chạy đến ngồi xuống đối diện và hỏi thăm.

Sanghyeok lấy lại được không khí nhưng bỗng dưng tai anh ù đi, cặp kính tròn đã rớt ra khỏi mắt lúc nào không hay, mắt anh mờ dần không thể thấy gì, sau đó là một màu tăm tối ập đến chiếm trọn hết tầm nhìn của anh, cơ thể nhỏ không trụ nổi mà ngất đi, may là có nhóc nhỏ ở đấy kịp đỡ anh đi

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Không biết đã trải qua bao lâu, Sanghyeok mơ hồ mở mắt ra, trước mắt anh là một trần nhà trắng tinh, ban đầu còn tưởng là trạm xá hoặc bệnh viện, nhưng khi ý thức anh ổn định hơn chút, lại nhận ra đây là phòng của người khác.

Thay vì mùi thuốc sát trùng nồng nặc thì ở đây được bao phủ bởi mùi hương gỗ trầm nhẹ nhàng.

Sanghyeok không biết đây là đâu, tại sao anh đến được đây ? chỉ nhớ trước khi mất ý thức, anh nghe láng thoáng ai đó gọi "anh gì ơi, anh ổn không" liên tục.*Cạch.Tiếng cửa gỗ mở làm thu hút sự chú ý của anh, theo ánh nhìn, anh thấy một cậu nhóc có vẻ năm nay đang là sinh viên năm hai, nó cẩn thận bưng bát cháo nóng bước vào, nhìn thấy Sanghyeok đã tỉnh, nó vui vẻ đi đến chào hỏi."chào anh! anh ổn chưa ạ."

"..."

"à..em vẫn chưa biết tên anh, tên anh là gì ạ?"

"Lee Sanghyeok.."

"còn em là Choi Wooje, anh cứ gọi em là Wooje nha!"

"hì hì, cháo còn hơi nóng, anh đợi nó nguội chút rồi ăn nha."

Sanghyeok hơi bất ngờ với sự nhiệt tình của thằng nhóc lần đầu gặp, theo cốt truyện mà anh nhớ, thằng bé là người đơn phương nữ chính giống anh vậy, chỉ là Wooje chọn cách rút lui chứ không phải đâm đầu vào."...tên em đẹp lắm đó, đọc rất thuận miệng.."

"anh nói thật ạ? em cảm ơn nhiều lắm."

"mà từ lúc ngất đến giờ anh khát lắm phải không?

để em lấy nước cho anh nha."

"ểh..k-khô—"

"đừng khách sáo mà, trước lạ sau quen, giờ chúng ta quen biết nhau rồi, anh ngại gì chứ?"

Sanghyeok nhìn Wooje đặt cháo xuống bàn cạnh bên giường, nó nhanh chóng đi lấy nước bên sofa trong phòng rót cho anh một ly ngăn chặn không cho anh cơ hội từ chối.

Cẩn thận, tinh tế và rất đáng yêu..

Đó là lời khen mà Sanghyeok thầm khen nhóc."

đây ạ, nước này không lạnh đâu, anh đừng lo.

Em đã pha nước ấm cho anh đó."

"...em tốt thật đấy.

Anh cảm ơn."

"anh khách sáo quá đi ~ anh trai em dặn phải giúp đỡ mọi người mà, em làm theo thôi."

Sanghyeok mỉm cười, lần đầu được quan tâm như vậy, cảm giác bình yên hiếm hoi của đời, trong lồng ngực thật sự đã có chút rung động nhưng ai kia chẳng muốn thừa nhận, cảm giác ấm áp như này.

Đã bao lâu anh không cảm nhận được rồi ?

* cộc cộc cộc.

tiếng gõ cửa nhanh chóng vang lên lần nữa, Choi Wooje nhanh chóng ra mở cửa cho người bên ngoài.

"Wooje, mày không định đi học à, tính cúp hay gì đây?"

Sanghyeok nhìn về nơi cửa, nơi mà có người đang đứng đó quát mắng Wooje, nhìn người quyền lực đến thế Sanghyeok đoán mò chắc là anh trai hay bố gì đấy đây mà.

Về phàn Wooje, nó bĩu môi hờn dỗi quay đi vào phòng không thèm nhìn mặt anh nó.

"em học hết rồi mà, hôm nay được nghỉ sớm chớ bộ !!"

"thế không biết đi ôn t—"

Choi Hyeonjoon hơi khựng lại khi nhìn thấy một người nhỏ đang ngồi trên giường em trai mình, khuôn mặt mềm mại cộng thêm làm da trắng như tuyết thì phải khiến Choi Hyeonjoon đứng hình một chút để khẳng định không hoa mắt, đó không phải là Lee Sanghyeok — đại thiếu gia, con trai cả của nhà họ Lee à?

"m-mày..mày lôi thiếu gia nhà họ Lee đến đây làm gì?"

"h-hả.."

Wooje hơi đứng hình nghe anh trai mình nói, xong lại quay qua Sanghyeok đang hoang mang không kém mình.

"Người hoang mang phải là em chứ, anh hoang mang làm gì !!!"

"b-bị lộ sớm nên hoang mang.."

Thú thật lúc đó Sanghyeok cũng bất ngờ khi nghe cái danh 'Đại thiếu gia' đấy, có vẻ anh đã bỏ lỡ tình tiết nào thì phải..

18.09.2025
 
[Allfaker] Lệch Kịch Bản.
Chăm.


Sanghyeok nghe được thông tin mới từ họ Choi lớn, anh nhanh chóng nhập tâm vào vai như thể là đại thiếu gia họ Lee thật.

Choi Wooje đang đứng đối diện giường nó, nhìn Sanghyeok xong lại quay sang anh trai mình.

Không khí thời gian không gian như bị ngưng lại, căn phòng trở nên im lặng bất ngờ, bầu không khí khi như bị bóp nghẹn khiến ai cũng hơi khó chịu.

Việc đột ngột mất âm thanh như thế nên tiếng tim đang đập thình thịch trong lồng ngực cũng được phóng đại lên vô kể, Lee Sanghyeok tính nói gì đấy để xua tan bầu không khí gượng gạo này thì bất chợt dạ dày của anh reo lên không đúng lúc."...đệt."

Sanghyeok thầm chửi bản thân một tiếng, quay lại nhìn anh em họ Choi thì đã thấy Choi Hyeonjoon xoay mặt đi nhịn tiếng cười phát ra, anh ta tặc lưỡi một tiếng rõ to.

Còn Choi Wooje, nó thấy thế cũng không tỏ ra nghiêm túc được nữa, đành ôm miệng mà cười nhỏ.

Mặt Sanghyeok dần đỏ lên vì gượng gạo, anh cắn môi như thói quen khi xấu hổ.

Họ Choi nhỏ thấy anh cắn môi chặt như vậy, nó hơi lo lắng mà lên tiếng nhắc nhở, trong đầu đã nghĩ ra tùm lum thứ giống như sẽ để lại vết răng hoặc máu tươi bật ra, lúc đó nó sẽ hoản hơn lúc này vì đó giờ thằng nhóc này luôn sợ người khác hành hạ bản thân."

Sanghyeokie ơi, cắn môi sẽ đau lắm đấy ạ, anh đừng làm đau nó nữa.."

"à..xin lỗi nhé, làm em lo lắng rồi."

Sanghyeok ngưng hành hạ môi nhỏ, anh chuyển sang cười gượng gạo với Wooje, thằng nhóc ấy hiểu anh đang xấu hổ thế nào nên cũng biết điều mà đi ra khỏi phòng, cũng không quên mà lôi anh trai nó xuống nhà cho anh một không gian riêng.Sanghyeok trầm ngâm nhìn xung quanh phòng, tình tiết truyện không có cảnh này nên anh không biết làm gì tiếp theo, đa phần là diễn theo đạo diễn chỉ đạo, giờ làm gì có ai cho kịch bản mà diễn ? hết cách để cứu bản thân, anh đành phải tự vắt óc lẻn kế hoạch vạch ra con đường riêng để đẩy kịch bản về đúng quỹ đạo của nó trừ việc khiến nhân vật này mất mạng.

Sanghyeok tính vươn tay lấy bát cháo thịt đang đặt trên bàn, bỗng cổ tay đau dữ dội không rõ nguyên nhân, giống hệt bị ai đạp vào đấy vậy.

"má..thằng khốn nạn nào chơi ác đạn vậy..?"

Sanghyeok thầm nguyền rủa kẻ đã khiến mình thành như này, anh cau có vừa tủi vừa bực, đã bị đau lại không cầm được bát cháo để ăn nữa chứ.

Mèo nhỏ cúi mặt xuống quạo quợ muốn hành hạ môi hồng một lần nữa thì một giọng nói bất ngờ vang lên làm anh ngẩn mặt nhìn.

"sao không ăn vậy, chê cháo à?"

À..

Choi hyeonjoon — nam chính thứ 2 đây mà, không biết anh ta lên đây để trêu ngươi chắc ?

Sanghyeok hơi cau mày nhìn người phía trước, anh thở dài rồi lắc đầu để phản bác.

"tay đau, chưa cầm được gì thôi."

Choi Hyeonjoon nhìn Sanghyeok than vãn, anh ta dừng lại một chút, nhìn Sanghyeok đang ủ rũ vì miếng ăn đến mồm còn không ăn được.

"...phiền thật."

Choi Hyeonjoon với vẻ mặt cau có bước vào, anh ta cầm bát cháo, múc một muỗng cẩn thận thổi nguội rồi đưa đến trước mắt Sanghyeok, anh mở mắt to nhìn hành động của họ Choi lớn từ nãy đến giờ.

Thấy Sanghyeok không nói gì mà chỉ ngạc nhiên đến vậy, Choi Hyeonjoon hắng giọng, nhằm giúp anh chú ý muỗng cháo hộ hắn

"ngạc nhiên đủ chưa? mồm đâu."

"ơ khoan..tôi tự ă—"

Sanghyeok lúc này mới chợt tỉnh táo lại nhìn Hyeonjoon, nhưng chưa kịp để anh nói hết câu, Hyeonjoon nhanh chóng đút muỗng cháo vào miệng anh khiến câu nói sau như bị nuốt vào cùng với cháo thịt bằm ấm.

Sanghyeok vừa nhai xong muỗng cháo, thì lại có muỗng khác đến trước mặt mình.

Làm anh chỉ biết bất lực ăn từ muỗng này đến muỗng cháo khác của người đối diện đút cho.

Tuy Choi Hyeonjoon than vãn anh phiền thật, nhưng đến khi ăn xong thì anh ta lại là người cẩn thận đến mức lấy ly nước đưa tận miệng rồi lấy khăn giấy mà lau cho anh.

"tôi có bị què đâu.."

"tay cậu đau, chậm chạp.

Lỡ làm đổ bể cái gì của tôi thì sao?

để tôi làm cho lẹ, ai đó què thì làm ơn nằm nghỉ đi.

Không về nhà Lee lại gieo tiếng xấu cho tôi."

Nam chính trong tiểu thuyết đều khẩu xà tâm phật cỡ đấy hả?

đó giờ đóng nam chính nhiều phim, nhưng đây là lần đầu anh thấy nam chính nào mà bá đạo cỡ đấy.

Khi Hyeonjoon rời đi, anh nằm xuống chiếc giường mềm mại mà tận hưởng cảm giác yên bình như mèo nhỏ lười biếng, vùi đầu vào trong chăn ấm mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Trong lúc đó, nhóc họ Choi kia đang hí ha hí hửng bưng dĩa trái cây vừa gọt lên cho anh họ Lee, nó đang ngân nga vui vẻ thì bắt gặp anh nó đang đứng trước cửa phòng mình.

Chẳng quan tâm gì mấy, nó lách đi vào phòng để tìm Sanghyeok.

"anh Sanghyeokie ơi ~ anh ăn xong ch— Ứm!!"

"im lặng đi, không thấy người ta ngủ hả?

ồn ào quá rồi đó."

Wooje nó không hài lòng với thái độ của anh nó sau khi bị bịt mồm rồi lôi ra góc sofa ngồi, nhóc nhỏ chỉ dám cằn nhằn anh nó trong miệng mà không dám la lớn như mọi ngày.

"Xì..anh hay tỏ ra khinh thường người khác mà, nay lạ vậy?"

"...chuyện mày chắc?"

"người chung một nhà cả mà."

"nín mẹ mồm đi."

"..????"

Choi Hyeonjoon không thèm đôi co với Wooje, anh ta im lặng quan sát người nhỏ đang nằm trên giường, trong lòng cũng ré lên một chút cảm xúc quý mến.

"lúc ngủ nhìn ngoan thật.."

Choi Hyeonjoon tặc lưỡi lắc đầu phản bác với suy nghĩ của chính mình, anh ta lại bày vẻ mặt kiêu ngạo mà lấy điện thoại ra lướt để không để ý nữa, còn về phần Choi Wooje á..

Nó ngồi nhìn anh trai nó với vẻ mặt rất chi đánh giá, rồi lại nhìn về phía Sanghyeok đang ngủ, thôi thì để nó ăn hộ ăn vài miếng trái cây, bù cho công gọt ha..

cho tui hỏi chút, tui viết tình tiết có bị nhanh với hời hợt quá không ạ? nếu có thì mong mọi người góp ý, tui sẽ sửa lại ạ❤️

Sẵn tiện chúc mừng đtty đi CKTG ✨

19.09.2025
 
[Allfaker] Lệch Kịch Bản.
Ác mộng.


"...đây, là đâu thế này?"

Từng bước từng bước trên một không gian vô hình với màu đen bao phủ, Sanghyeok bước về phía trước đã rất lâu.

Nhưng mãi không tìm thấy được một lối ra hay ánh sáng nhỏ nào lọt vào.

Như thể đang trong một chiếc hộp được đậy kín, không có một chút âm thanh nào tồn tại khi anh xuất hiện ở nơi tăm tối này, chỉ có tiếng bước chân nặng trịch hay tiếng hơi thở gấp gáp vì mệt mỏi lo âu của anh.

Và rồi giới hạn bản thân cũng chạm đến, sức lực anh kiệt quệ mà ngã nhào ra mặt đất, cố dùng chút sức lực nhỏ nhoi còn sót lại mà ngồi lên, Sanghyeok không biết mình đã đi bao lâu, đã đi bao xa, chỉ hiểu rõ mình có đi xa hơn, có đi nhanh hơn thì cũng sẽ quay lại nơi bắt đầu.Không gian dần trở nên méo mó hơn khi những hình ảnh quỷ dị bắt đầu hiện rõ như được khắc hoạ lên không gian.

Những tiếng nói xì xầm, những tiếng bước chân dồn dập ngày dần lớn, như muốn nuốt trọn thính giác của anh.

Sanghyeok mở mắt to muốn nhìn xem là ai..Nhưng lại chẳng thấy gì, tay chân anh bỗng dưng không làm theo lời mình, nó bất động một chỗ trông như như bị dính lời nguyền tượng đá Medusa.từng hình ảnh chết chóc của những người anh chưa từng gặp mặt đang hiện ra mồn một, anh không biết họ là ai, không nhớ đã gặp họ khi nào, nhưng với ánh mắt họ nhìn anh rất quái lạ, thậm chí còn chửi rủa anh, như thể căm hận thấu xương thuỷ..

Sanghyeok vẫn chưa hiểu chuyện gì, chẳng hiểu cách nào mình đến được nơi này, anh cắn chặt môi mình, nhắm chặt mắt ép bộ não phải nhớ lại.

Đang mãi mê trong vòng ký ức thì có một bàn tay to lớn săn chắc bóp mạnh vào cổ anh.Người nọ dùng lực tay rất mạnh ấn vào, Sanghyeok không thể kháng cự khi tay chân đã đã đông cứng, chỉ có thể rên la xin tha thứ dù không biết mình đã đắc tội gì.

Hơi thở anh dần yếu lại, hình ảnh trong thị giác cũng ngày dần mờ hơn như báo hiệu sắp mất dưỡng khí mà ngất đi, tệ hơn là mất mạng.Anh không thể nhìn thấy người nọ trông ra sao, chỉ nghe được giọng nói khàn đặc đan xen giận dữ đang thì thầm gì đấy, bỗng bàn tay ấy rụt lại, buông tha cho cho anh.

Rồi lại bất ngờ hất mạnh khiến Sanghyeok ngã sõng soàn ra đất, anh dùng hai tay sờ vào vùng cổ trắng vừa bị tra tấn, nay đã in đỏ cả dấu của bàn tay để lại, Sanghyeok thở dốc cố hít hết không khí để giữ mạng.

Khi hơi thở dần trở nên ổn định, anh nhìn thấy vài bóng người quen thuộc ở phía xa dường như đang bàn chuyện gì đấy mà trông họ rất vui vẻ, không nghĩ ngợi nhiều anh nhanh chóng bật dậy,chạy về phía họ như vớ được phao cứu sinh giữa đại dương, Nhưng đến khi anh chạm vào được vai người nhỏ nhất..

Một lực mạnh đẩy ngã anh ra xa, Sanghyeok ngước nhìn lên, thấy gương mặt của vài người có lẽ 'bản thân' đã từng gặp ở đâu đấy.

Chính xác là gặp ở đâu ? và người gặp được họ là Lee Sanghyeok hay là Lee Kanghyun?Một người cao lớn hơn bước lại gần Sanghyeok, thứ ấy dần lộ rõ hình dạng như xác chết đã bị thối rữa từ lâu, Dòi bọ bò lúc nhúc vẫn đang bao quanh lấy hốc mắt sâu hun hút của hắn, thái dương đã bị rạch một đường dài nên nội tạng hoặc ruột cũng lòi ra mà lơ lửng ở đấy, hai cánh tay đang bị một sợi giây thừng trói siết chặc vào nhau.

Trông thảm hại vô cùng.

Lee Sanghyeok bị khựng lại một lúc, sợ hãi đến mức gương mặt tráng hồng chỉ còn trắng như mất hết cả máu."

Chạy..

Chạy mau lên."

"Chạy đi, không sẽ mất mạng mất.."

"Chạy, Lee Sanghyeok.

CHẠY MAU LÊN !"

Sanghyeok bừng tỉnh hơn khi nghe ai đó thì thầm bên tai, ban đầu là nhỏ như tiếng ruồi sau đó là hét lên, anh hoảng sợ nhìn thứ không rõ là gì đang nhìn mình cười lớn, như được tiếp sức mạnh, anh quay ngoắc người mà chạy bán sống bán chết, không dám ngoảnh mặt lại nhìn dù chỉ một giây.Chạy được một đoạn xa, anh cũng đã thấm mệt trong người, dự tính quay lại nghỉ ngơi thì gương mặt đày dòi bọ ấy lần nữa lại xuất hiện trước mắt anh, làn này là áp sát.

Mặt đối mắt nhau, đến mức anh có thể nghe rõ hơi thở yếu ớt của kẻ đối diện mình, hắn ta lầm bầm thứ gì đấy, nhưng miệng đã mất đi nửa chiếc lưỡi nên câu nghe được, câu thì không, bỗng dưng hắn hét lên, làn này không còn là âm thanh rò rè hay khó nghe, mà là giọng nói quỷ quái không thuộc về người sống."

AHHHHHHH!"

"Sanghyeok !"

"Anh Sanghyeok!!"

Lee Sanghyeok bật dậy trên chiếc giường của Wooje, anh la hét dùng tay bịt kín hai tai, còn mắt thì nhắm chặt lại, có vẻ đã rất sợ hãi.

Choi Hyeonjoon cùng Choi Wooje ngồi sofa gần đấy cũng hoảng loạn chạy lại khi thấy anh trong tình trạng này.Choi Hyeonjoon xoa lưng anh, cố trấn an để em nhỏ bình tĩnh lại dần.

Còn Wooje hơi căng thẳng, nó lần đầu gặp tình huống này nên không biết xử lý như nào, đành ôm lấy Sanghyeok như lời an ủi, khiến anh trai nó đánh giá vô cùng.."huhu..Sanghyeokie ơi, anh làm sao vậy, đừng làm em sợ mà!!"

"người ta lớn tuổi hơn mày, thôi cỏ lúa bằng nhau đi."

"lúc này còn bắt bẻ nữa??"

Sanghyeok mất một chút thời gian để bình tĩnh lại, anh hé mở mắt ra đac thấy anh em nhà họ Choi lại đấu khẩu.

Sanghyeok vội lên tiếng để tách người đang bám trên mình và cả người đang vuốt lưng.."t-tôi ổn.."

"Có chuyện gì à?"

"...gặp ác mộng thôi, không sao."

"Không sao cái gì chứ, nhìn anh xem, khóc luôn rồi kia!!?"

Choi Wooje nhảy vào nói tiếp khi nhìn vào đôi mắt của Sanghyeok đã ngấn lệ, Choi Hyeonjoon đành phải ra hiệu nó im lặng để anh lấy lại bình tĩnh.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Sanghyeok sau khi chắc chắn bản thân ổn định thì được dẫn ra sofa ngồi đối diện anh em nhà họ Choi, Choi Wooje nhanh nhạy rót chút nước ấm rồi đưa nó cho anh, còn Choi Hyeonjoon thì từ nãy đến giờ luôn hỏi anh có thoải mái không ? không gian có đủ yên tĩnh để bình tĩnh lại chưa ?

"Anh Sanghyeokie nè, sao nãy anh la lớn quá vậy, anh bị gì hả?"

"ác mộng thôi.."

Sanghyeok uống ngụm nước ấm vào rồi trả lời, tinh thần anh vẫn còn hơi lo lắng vì giấc mơ kỳ lạ lúc nãy, nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình thường vì nếu không hai người họ sẽ lại um sùm lên choi coi.

Theo như trí nhớ của anh, có vẻ người bóp cổ và người áp sát mặt anh đều chửi rủa ai đó.

Ai ấy nhỉ..à, 'Lee Kanghyun'.

20.09.2025
 
[Allfaker] Lệch Kịch Bản.
7


Sanghyeok nhìn quanh trầm ngâm khá lâu, rồi lại nhìn về phía hai người họ.

Không gian yên lặng đến ngạc nhiên, chẳng ai nói với ai dù chỉ một lời, chỉ còn lại tiếng điều hoà cùng những ánh mắt khó hiểu truyền đạt cho nhau, Sanghyeok khẽ giơ tay trái lên như xin thầy/cô giáo được phát biểu..

"? bọn tôi không có làm thầy dạy học kêu học sinh giơ tay phát biểu, cậu muốn nói gì thì nói thằng đi."

"..lát tôi xin phép ra về được không?"

Sanghyeok chậm chạp lên tiếng, anh cảm thấy bản thân làm hư kịch bản hơi nhiều rồi, huống chi bây giờ là những chương đầu tiên, cũng gọi là thời gian vàng để đẩy quỹ đạo lại chỗ cũ, nên phải mau chóng tách khỏi anh em họ Choi này và đẩy Choi Hyeonjoon về với nữ chính."tay anh còn đau vậy, về được không?"

Choi Wooje chen chân vào cuộc trò chuyện, nhóc hơi nhíu mày, nó nghiêng đầu nhìn vào hai bàn tay nhỏ trắng xinh mềm mại của người đối diện khiến Sanghyeok cũng phải vô thức chạm vào cánh tay bên phải còn đang ê ẩm đau nhức, khoảng khắc Sanghyeok cười gượng gạo tính biện minh đều bị họ Choi lớn thu gọn vào tầm mắt, thấy Sanghyeok khá khó xử.

Anh ta lập tức nhào vào giải vây cho người nhỏ."không sao, có gì để anh mày gọi bác sĩ riêng kiểm tra tình hình của cậu ấy."

"còn giờ để tôi gọi người đưa cậu về."

Sanghyeok đang đắn đo về việc cánh tay một chút, thì được Choi Hyeonjoon cứu với khỏi rắc rối nên mắt mèo sáng rực cá lên, anh gật đầu liên tiếp đồng ý với ý kiến này.

"...ý kiến thật tuyệt vời, đa tạ, đa tạ."

"bớt xàm đi.

Cậu ngồi im đây đi, tôi gọi họ."

"ừ."

Choi Wooje rõ là không đồng tình với ý kiến của anh mình, thằng nhóc tỏ ra vẻ cáu kỉnh mà phồng cả hai má lên trông yêu vô cùng, nó đứng lên khỏi sofa mà đi đến giường mình hầm hực mà dọn dẹp lại bát thức ăn đã cạn, sau đó lại lách xuống nhà dưới một cách nhanh chóng khiến hai con người ngồi đấy cũng ngây ngốc một lúc.

Choi Hyeonjoon hắng giọng, anh ta lên án với cách hành xử của Wooje,nhanh chóng (nói xấu) than vãn về em trai mình với Sanghyeok.

"như cậu thấy đấy, thằng nhóc nhà tôi lúc nào không vừa ý nó là vậy.

Cậu thông cảm nha, chắc do nó thích cậu ở lại chơi ấy mà.."

Sanghyeok hơi ngạc nhiên, anh nhanh chóng hiểu ra vì sao Wooje lại đột ngột bỏ đi, người nhỏ hơi mím môi, dùng tay luồn qua phần tóc mềm mại mà xoa phần gáy mình để suy nghĩ biện pháp tốt hơn.

"hay tôi để số điện thoại lại cho anh và Wooje nhé? khi nào rảnh thì gọi nhau."

"Được!

được đấy, ý kiến không tồi !"

"à mà Sanghyeok này, Wooje nó đang đi học, không được dùng điện thoại đâu, hay cậu cho tôi trước đi, có gì tôi nói lại với thằng bé, nhé??"

"...ừ, cũng được."

Choi Hyeonjoon mỉm cười, đắc ý vì nhanh chóng thao túng mèo vào tròng được, anh ta nhanh chóng vinh hạnh có tên trong danh bạ vỏn vẹn 5 người của một kẻ siêu introvert.

Thật ra chẳng có thằng nhóc nào bị cấm điện thoại cả..

Chỉ là anh nào không thích chia sẻ, với cả việc Wooje chạy xuống nhà đâu phải tức giận đâu chứ ? thằng nhóc ấy chỉ muốn đi lấy chút đồ làm quà bất ngờ tặng anh Sanghyeokie thôi mà..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Sanghyeok được Choi Hyeonjoon hộ tống ra đến tận cổng nhà họ Choi, anh ta còn ngỏ ý muốn cùng anh đi về tận nhà họ Lê, nhưng nhanh chóng bị Sanghyeok từ chối khéo.

Họ Choi lớn cũng hiểu ý, không muốn làm Sanghyeok khó xử nên xin phép lên phòng trước, dù sao đợi tài xế về xin trích xuất camera hành trình xem lại cũng được..

"Anh Sanghyeokieeeee"

Sanghyeok vừa bước ra khỏi cổng nhà họ Choi, anh định sẽ đi mua chút đồ rồi mới hẳn lên xe để về, nghe giọng nói non nớt đang kêu to tên mình, anh theo phải xạ mà quay lại nhìn người phía sau.

Chưa đầy một phút để hiểu rõ tình hình thì họ Choi nhỏ đã và đang đứng trước mắt anh, tay nó xoà ra hộp quà được buột chiếc nơ nhỏ mang màu hồng kem được gắn giữa hộp quà, với màu trắng là màu chủ đạo trông sang trọng vô cùng.

Nó không đợi anh (từ chối) nói thêm câu nào, trực tiếp nhanh tay dúi hộp quà vào lòng anh rồi chạy lên nhà trên, để lại con mèo nhỏ ngơ ngác không biết làm gì tiếp theo.

"???"

"c-cái thằng nhóc này.."

Sanghyeok thở dài bất lực nhìn họ Choi chạy một mạch lên, một lúc sau nhìn lại hộp quà trong lòng mình, miệng mèo khẽ cong lên mà mỉm cười, xem ra thế giới này cũng không tệ lắm.

Vẫn ấm áp hơn thế giới thật kia..

Vẫn có người chăm lo anh tốt như vậy.

Thú thật ở ngoài kia anh chỉ có thể mềm yếu với cô gái họ Park, nhưng mọi thứ đều kết thúc vào năm anh hai mươi ba tuổi.

"Anh có thấy mình trẻ con quá không?"

"lúc nào cũng làm phiền người khác !"

"đàn ông con trai, ai mà khóc trước mặt phụ nữ như anh??"

Sanghyeok hơi cụp mắt xuống, hai tay hơi siết chặt hộp quà trong lòng, môi mèo mấp mấy vài từ ngữ gì đấy và nhanh chóng đẩy cặp kính tròn về lại vị trí đồng tử.

Nhanh chân bước qua cửa hàng tiện lợi gần nhà hai anh em nọ.

...

"xin chào quý khách."

Sanghyeok bước vào cửa hàng nhỏ, anh nhanh chóng đánh mắt tìm vài thứ cần thiết.

Đang lay hoay tìm kiếm vài hộp cơm ăn liền thì bắt gặp bóng hình thân quen, Sanghyeok nhanh chóng ngước lên nhìn họ nhanh chóng nhận ra.

Là nữ chính Yoon Hayeon và nam chính Han Wangho đây mà.

Sanghyeok lấp ló nhìn lén bọn họ, anh ngẫm nghĩ từ nãy đến giờ chỉ mỗi cảnh này là đi theo đúng plot của tiểu thuyết, còn lại thì bị anh phá tung cả lên..

"này đầu nấm, nhìn lén ai đó?"

"?????"

Sanghyeok hơi giật mình nghe giọng nói phát ra từ sau lưng mình, anh quay lại thì đã thấy Jeong Jihoon áp sát người mình từ lúc nào.

Mèo nhỏ bối rối đến nỗi miệng xinh suýt thì đã chửi tục bằng tiếng anh.

Thấy Sanghyeok không trả lời, họ Jeong có hơi mất kiến nhẫn, đành đánh mắt nhìn theo phía anh đang nhìn lúc nãy.

"Tự nhiên nhìn lén người ta vậy? bộ một trong hai là người yêu cậu hả, hay là ghen tị nên rình mò người khác đấy?"

"à mà người như cậu thì bị người yêu bỏ cũng đúng mà, lùn tẹt, lại còn y như mấy đứa con gái ý."

Jeong Jihoon nửa thật nửa đùa, môi hơi cong lên khiêu khích nhìn người nhỏ hơn mình một cái đầu, Sanghyeok siết chặt tay nhỏ vào góc áo chính mình khiến nó nhăn nheo, má xui vãi luôn ý ?

đang định khoe mẽ với con hệ thống kia là "thấy chưa, khôg nam chính này thì có nam chính khác, lệch kiểu mẹ gì?".

Thì đã bị họ Jeong khịa cho một tràng, đúng là anh lùn thật, đường nét mềm mại thanh tao giống phụ nữ thật..

Nhưng cũng đâu đến mức phải nhờ người kia đánh giá đâu ?

Càng nghĩ càng ấm ức, mèo nhỏ cúi mặt xuống, tay siết chặt vào góc áo hơn rồi một mạch bỏ đi mặt cho người đối diện ngơ ngác.

Tiếng thút thít của người nhỏ hơn kêu lên yếu ớt nhue mèo con khiến Jeong Jihoon cũng phải giật mình, anh vội vàng chạy theo người đang thút thít khóc vì tủi thân kia.

168 — "dm, là lệch kịch bản nữa á??"

25.09.2025
 
[Allfaker] Lệch Kịch Bản.
8


- Tui xin phép đổi bìa truyện và đổi tên truyện từ " Tình Tiết Quái Quỷ Gì Đây ?" thành " Lệch Kịch Bản" ạ😭.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Lee Sanghyeok chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi không thèm ngoảnh đầu lại nhìn, căng thẳng đến mức lại theo tính xấu mà cắn chặt để dày vò môi khiến nó bật cả máu.

Mãi đến khi cơn đau rát từ vành môi nhỏ báo cáo lên bộ não thì mèo nhỏ mới sực tỉnh mà thoát ra khỏi cảnh ấm ức, anh dùng tay sờ vào nơi đang chảy ra từng giọt nước đỏ thẫm mà mếu máo, biết vậy đếch đến đây cho rồi..

"huhu..khốn nạn thật chứ, cái tiểu thuyết quái quỷ đang trêu ngươi chắc.."

Họ Jeong lúc này cũng vừa đến, hắn ta hơi nhíu mày, nhìn tên đầu nấm (theo cách gọi của Jihoon) đang dùng bàn tay nhỏ như măng cụt mèo để lau vệt đỏ in trên môi.

Cảm giác có lỗi trực chờ trong người Jihoon lúc này cũng được dâng lên, đúng là có hơi quá lời thật, nhưng chỉ là đùa thôi !

Jeong Jihoon thề đấy.. họ Jeong không có cố ý làm cho đầu nấm khóc với chảy máu như vậy đâu, chỉ là muốn trả thù vụ Sanghyeok đánh lừa hắn thôi.

Với cả thứ mà hắn muốn nhận được là cái vẻ mặt cáu gắt mắng chửi ấy, không phải khóc như này mà..

Jeong Jihoon bước đến sau lưng mèo nhỏ, hắn nắm cổ tay mềm mại của người trước mặt xoay lại đối diện mình, hơi bất ngờ trước nhan sắc lúc này của Sanghyeok, làn da anh trắng mịn như em bé, môi mèo hồng hồng nay đã bị pha loãng đỏ lên, chiếc kính tròn lệch đi khỏi quỹ đạo mắt do cú xoay gười bất ngờ, Jeong Kihoon khẽ lẩm bấm mấy từ ngữ chỉ có hắn nghe thấy, có lẽ là đẹp hút hồn hắn rồi..

Họ Jeong không chần chừ nữa mà lấy chiếc khăn được gấp gọn từ trong túi áo khoác lớn ra dùng nó lau nhẹ lên đôi môi nhỏ xinh đẹp, Jeong Jihoon nhìn thấy mèo nhỏ đối diện mình đang còn chút ấm ức mà sụt sịt, hắn nhanh chóng dùng tay gạt đi từng tuyến lệ ấy.

Thấy người đối diện thao tác nhanh gọn không một động tác thừa làm anh cũng đỏ cả mặt, đệt, làm người ta khóc cho đã giờ đi lau máu ?...

"b-bỏ..ra."

"ư-ừm.."

Họ Jeong hơi giật mình như sựt tỉnh ngộ khỏi cơn mê, ậm ừ một chút rồi mới luyến tiếc đưa hai tay thô ráp đang áp vào má của mèo nhỏ ra khỏi nơi đó, đầu óc hắn có chao đảo nhìn Lee Sanghyeok đang chỉnh lại cặp kính tròn.

Chả biết vì sao, cái dáng vẻ này thật dịu dàng, khác biệt và cuốn hồn đến lạ thường.

Cứ như mặt hồ thường yên ả bỗng nổi sóng lên rồi tàn lụi, xinh đẹp lạ thường.

Nhìn giống một ai đó.

Một ? một ai nhỉ.

Jeong Jihoon hắng giọng, lấy lại sự bình tĩnh đến lạ mà phá tan bầu không khí ngượng nghịu.

"hay vậy..để tạ lỗi, tôi đãi anh uống gì đó, được không?"

"...kh-không cần, tôi không có thiếu thốn."

"đừng khách sáo, chuộc lỗi, chuộc lỗi thôi.

Tôi không bỏ thuốc độc hay thuốc mê đâu."

Jeong Jihoon giơ hai tay lên vờ đầu hàng rồi nhoẻn miệng cười cố gắng để khiến Sanghyeok thả lỏng vơi bớt chút phiền muộn, khiến Sanghyeok cũng phải hết đường lui mà chọn đại một thứ gì đó để mau mau về nhà.

Cả hai lại cùng nhau bước vào cửa hàng mà lựa chọn đồ 'tạ tội'.

Chọn đi chọn lại mãi cuối cùng vẫn phải về với hộp sữa tươi anh hay uống, cảm ơn trời đã rủ lòng thương khi hiệu sữa anh thích vẫn còn đây..

Sanghyeok cùng Jeong Jihoon bước đều ra khỏi cửa hàng, trước khi đi anh vẫn không quên ngoảnh lại để xem đôi chíp bông kia còn đấy không, vẫn tiếc mãi.

Đã đưa được Jihoon đến đấy mà anh ta không thèm nhìn lấy nữ chính một cái dù chỉ là bóng lưng.

À mà anh ta đã gặp lại Yoon Hayeon chưa nhỉ ?

"để tôi đưa anh về nhé, dù gì cũng sắp tối rồi."

"mm, tài xế đang đợi tôi rồi, không cần..ờm, cảm ơn."

Jeong Jihoon khẽ thở dài vì tiếc nuối, ngắm nhìn khuôn mặt yêu kiều này thêm một lúc rồi nhanh tay dúi cho anh một hộp bánh dâu tây ngon lành.

Ểh nay ngày gì mà gặp toàn nam thần đẹp trai lại tốt thế này ? — Sanghyeok nghĩ thầm mắt vẫn đang mở to vì ngạc nhiên, họ Jeong chỉ vẫy tay tạm biệt rồi đi mất để anh còn đang ngơ ngác ở đấy.

Đang còn hướng mắt nhìn theo bóng lưng Jihoon dần biến mất theo dòng người thì anh chợt nhớ ra mình đến đây làm gì nên khá hoảng loạn với những gì đã xảy ra trước mắt.

"vờ lờ, tôi không muốn tranh hào quang với nữ chính đâu !!!"

Anh nhăn mặt, cố trấn tĩnh bản thân rằng đây chỉ là chương đầu, vẫn ổn vẫn ổn !

Nhưng có vẻ bình yên chọn good bye, bão tố chọn good morning.

"...cậu gì đó ơi?"

'???"

đờ phắc, AI NỮA ĐÂY???' — Sanghyeok giật mình với tiếng kêu của người nọ, gào thét trong lòng vì bình yên không dành cho mình.

Anh quay lại với vẻ miễn cưỡng cười gượng, thân thiện đáp lại.

"à..ừ, c-chào nha !"

Má, đúng là nam chính có khác, hào quang còn sáng hơn mặt nữa chứ.

Bảo sao mấy em gái không đổ đứ đừ cơ chứ ?

"lúc nãy tôi có thấy cậu xung đột với bạn nam kia gay gắt rồi bỏ đi, hai bạn là gì của nhau nhỉ, sao cậu ấy bỏ vậu ở đây vậy?"

Sanghyeok hơi nhíu mày, lòng muốn hét lên với Han Wangho rằng sao không đi chung với Yoon Hayeon??? anh trai ơi, đáng lẽ giờ này mình phải đang tán tỉnh chíp chíp meo meo với nữ chính á, chứ không phải bỏ thời gian đi hỏi thăm nhân vật phụ đâu..

Han Wangho vẫn đứng đấy mặt cho Sanghyeok đang ngờ nghệch, khúc này anh không có xuất hiện, nên tình tiết này không có nằm trong kịch bản.

"cậu ơi, cậu có nghe tôi nói không ấy?"

"haha..bạn bè trêu nhau đó mà..haha.."

Han Wangho nhìn Sanghyeok một lần nữa rồi cũng ầm ừ cho qua, nhưng với nét mặt nghi hoặc ấy, Sanghyeok đã đoán được suy nghĩ của cậu thiếu gia trước mắt rồi, chắc lại định hỏi 'bạn khi nào mà tôi không biết vậy' hay 'quen với cậu ta bao lâu rồi?' chứ gì..

Anh ta chắc chắn đang nghĩ người nghèo như anh không thể là bạn của Jeong Jihoon !

"cậu tên gì nhỉ?"

Phá tan bầu không khí căng thẳng, Han Wangho lên tiếng nhẹ như lông tơ vũ, nhưng ở góc nhìn của anh có thể thấy giống đang lấy khẩu để điều tra vậy..

"Lee Sanghyeok.."

"ồ..

Sanghyeok, tên thuận miệng ghê."

"còn tôi là Han Wangho, rất vui được gặp."

giọng Han Wangho kiêu ngạo rõ ràng là đang nói dối việc 'vui' khi được gặp, cũng phải.

Thiếu gia nhà họ Han nổi tiếng là tài giỏi, đẹp trai.

Thì chuyện khinh thường những người kém hoặc nghèo hơn mình là bình thường.

Huống hồ nhà hắn có cả gia sản có khi là nuôi bốn năm đời hắn còn chưa hết, nên việc ngông cuồng, kiêu ngạo, xem thường người khác là hiển nhiên, nhưng đối với hắn thì Yoon Hayeon là ngoại lệ, hắn có thể bỏ cả gia sản khổng lồ chỉ để đi theo cô ấy nếu gia đình không đồng thuận.

"tài xế đang đợi tôi, xin phép đi trước."

"ừ, mời."

Han Wangho lách người sang một bên nhường đường, Sanghyeok cũng không ngại gì mà bước thẳng không ngoái đầu lại nhìn.

Chỉ còn một mình Wangho ở đấy, nhìn theo bóng lưng người nhỏ hơn bước đi mà nhoẻn miệng cười, chỉ là không rõ cảm xúc đấy là gì.

"Lee Sanghyeok à? thuận miệng phết.

Thằng Jihoon có loại bạn như này khi nào ấy nhỉ."

28.09.2025
 
Back
Top Bottom