Lãng Mạn AllDoran | Nhỏ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
391310903-256-k560360.jpg

Alldoran | Nhỏ
Tác giả: methonhatquadat
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Chuyện Choi Hyeonjoon là omega, không ai biết Tags: alldorandoran​
 
Alldoran | Nhỏ
1.


Choi Hyeonjoon là một omega lặn, tin tức tố của em tới bây giờ vẫn là một ẩn sốChuyện em là omega tạm thời chưa có ai biết, vì hồi đấy khi phân hóa trở thành omega thì đang trong kì nghỉ, bố mẹ em cũng đã đi du lịch và chỉ còn mình em ở nhàLúc ấy Hyeonjoon cũng không nhận ra rằng bản thân đã phân hóa, cả cơ thể cứ nóng, sốt cao khiến đầu óc em mụ mị hết cả lênUống thuốc tới ngày thứ 3 vẫn chưa đỡ thì em mới tới bệnh viện để khám.

Và khi nghe tin bác sĩ nói em phân hóa rồi, còn trở thành omega lặn khiến em khờ luônVà mùi tin tức tố của Hyeonjoon tới bây giờ vẫn là một ẩn số, em không thể ngửi thấy bất kì mùi hương nào.

Nếu không phải có giấy khám hẳn hoi thì em cũng nghĩ bản thân cũng chỉ là một beta hết sức bình thườngVề kì phát tình của Hyeonjoon, nó không đến định kỳ hằng tháng mà rất bất ổn, cũng rất biết điều.

Kì phát tình của em thường diễn ra vào những kỳ offseason, chưa một lần tự ý bùng phát khi còn đang trong mùa thi đấuDuy chỉ có một việc bất lợi là kì nghỉ vốn hiếm hoi của em bị phá hủy bởi kì phát tình.

Cơn sốt khiến em mụ mị hết cả đầu, lúc nào cũng cuộn tròn lại thành một cái kén nhỏCho nên khi các tuyển thủ khác đăng ảnh đi chơi cùng nhau vào kì nghỉ, dù rất thân và được mời nhưng Hyeonjoon đành phải ngậm ngùi từ chối.Và vì điều này xảy ra thường xuyên nên vô thức đã khiến em trở nên tin tưởng và lờ đi cái cơ thể đang bắt đầu sốt lên này.Và điều em không ngờ tới đã đến, Hyeonjoon phát tình ngay trong nhà thi đấu, trong một trận đấu tương đối quan trọng giữa HLE và T1Vì không ngửi được mùi tin tức tố nên em cũng không biết các đồng đội có cảm nhận như thế nào.Ban đầu cả đội chỉ nghĩ là mùi kẹo ngọt xuất phát từ khán đài nên không chú ý.

Dù sao nơi họ thi đấu cũng khá gần với hàng ghế đằng sau.Cho đến khi Wangho nhận ra mùi kẹo bông gòn ngọt lịm này đã quấn quanh, bao trùm khắp cơ thể, Wangho hoang mang và quay sang nhìn những người đồng đội khác và phát hiện họ đều rơi vào trạng thái bối rối như anh.Dù sao khi công bố giới tính với nhau, Hwayoung và Hyeonjoon đã khai báo bản thân là beta, Geonwoo, Dohyeon và anh đã khai báo là alpha.

Không có một omega nào trong đội, vậy mùi hương ngọt lịm này từ đâu ra?Và sự thắc mắc đó đã được giải đáp ngay lập tức khi cả team chuẩn bị ra thi đấu, Hyeonjoon với khuôn mặt trắng bệch ngã nhào về phía đằng trước và được Dohyeon bắt lấy.Mùi hương ngọt ngào này đã trở nên đậm đặc hơn, và nó xuất phát từ người đang ngất đi trong lòng Dohyeon.

Geonwoo to xác ở bên cạnh cũng bối rối hết cả lên.Và cuối cùng trận đấu bị tạm hoãn, vấn đề sau đó HLE cần giải quyết còn lớn hơn cả khi Toplaner của họ rơi vào kì phát tình.Dohyeon nhẹ nhàng dìu Hyeonjoon về phòng nghỉ, Wangho và Geonwoo cũng đi bên cạnh để lấy đồ nên không hề hay biết rằngỞ góc khuất không xa, một tuyển thủ mặc áo đấu T1 đã ngửi trọn vẹn mùi hương ngọt lịm ấy
 
Alldoran | Nhỏ
2.


"Wooje về rồi hả?

Ra dọn đồ rồi về thôi!

Trận đấu bị hoãn rồi"Lee Sanghyeok khi thấy bóng dáng lờ đờ xuất hiện của Wooje thì nhẹ nhàng nhắc nhở, hai tay vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Đến lúc thu gọn xong xuôi rồi mà vẫn thấy Wooje vứt hồn trên mây thì anh mới ra vỗ một cái nhẹ vào vai.Choi Wooje lúc này mới bừng tỉnh, dù đầu óc vẫn còn bị mùi hương ngọt lịm ấy bao vây, nhưng hai tay lại rất thuần thục thu dọn đồ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Hyeonjun đứng ở bên cạnh chờ không khỏi thắc mắcSao vừa ra ngoài mua nước uống thôi mà khi quay lại thì lại hóa thành chú bé khờ rồi?

Lon nước ngọt mình nhờ nó mua dùm cũng biến mất vào trong gióNgay khi cả đội vừa rời khỏi nhà thi đấu thì bắt gặp một tình huống khá...khó nóiXe của T1 và HLE đậu bên cạnh nhau, ngay khi vừa chuẩn bị bước lên xe thì thấy bóng dáng đội HLE đang đi ra xe, định chào xã giao thì nhận ra Adc nhà bên đang bế ai đó nên không hợp lắm, quay sang cũng thấy vẻ mắt lo lắng của anh Wangho nên quyết định không chào nữaBộ đôi Botduo T1 dù đã lên xe, đáng lẽ nên yên vị ở ghế ngồi thì giờ đây đang lấp ló ở cửa, mắt nhanh như cáo dò xét đội nhà bên, lúc này khi chắc chắn không có anh Hyeonjoon thì mới ngơ ngác hỏi"Ể??

Anh Hyeonjoon đâu rồi??"

Nhưng ngay khi Minseok định chạy sang hỏi thì đã nghe thấy tiếng thầy Tom từ phía đằng sau giục mọi người lên xe, Minseok buồn bã từ bỏ ý định rồi ngồi yên vị trên ghếDuy chỉ Wooje vẫn đứng bên dưới và chưa lên xe, ánh mắt nó cứ dán vào chiếc xe kẹo bông gòn ở đằng kia, quăng vội cho một câu rồi chạy như bay về phía xe bán kẹo bông"Em đi xíu em về!"

Moon Hyeonjun biết thừa em út lại giở thói tham ăn nên cũng không nghĩ gì nhiều, mắt vẫn dán vào điện thoại, tay nhanh lẹ xem mấy story hắn được tagỞ bên này, sau khi chạy hộc máu về phía xe kẹo bông, nó cuối cùng cũng có một chiếc kẹo bông mềm mại màu hồng, nhưng thay vì cho lên miệng thì nó lại ngửi trước, mùi hương ngọt thé khiến nó phải bỏ ra vộiKhông ngọt lịm như mùi nó từng ngửi, không thơm một tí nào cảChán nản cầm 5 que kẹo bông về trên xe, đưa cho mỗi người một cây rồi lại tiu nghỉu ôm lấy cây kẹo vào trong lòng, không có dấu hiệu muốn ănThầy Kkoma còn tưởng thằng bé này bị gì vội đánh mắt sang Sanghyeok nhưng anh lắc đầu, có biết gì đâuBầu không khí vốn đang tươi vui mọi lần bị cái bánh bao nhúng nước này phá hỏng, thiếu mất một cái mồm tia lía thì thôi.

Đây lại còn được thêm cả Minseok, hai tay của nhỏ cứ bấu chặt lấy quần, vẻ mặt đầy sự lo lắng.Minhyung mặt thì cười nhưng tâm thì không, khi không thấy anh Hyeonjoon ở nhà bên là cậu bắt đầu lo rồi, ánh mắt chớp nhoáng sự lo lắng____________________Bên này, người mà Minseok và Minhyung đang lo sốt vó lên mặt mũi trắng bệch, cơ thể nhỏ nhắn bị Dohyeon nhẹ nhàng ôm trong lòng.

Thấy khuôn mặt em càng ngày càng trắng khiến cả đội lo xoắn hết cả lênWangho vội vàng dặn dò kĩ lưỡng cho hai con báo ở trụ sở rồi cũng nhanh nhẹn bắt xe đưa Hyeonjoon đi bệnh viện với DohyeonKhuôn mặt em trong lòng Dohyeon trắng bệch, mái tóc bết lại hai bên trán, thêm khuôn miệng của em cứ thỉnh thoảng giật giật, lông mày cứ nhíu hết cả lại.Wangho thì xót em, bàn tay nhẹ nhàng vén hai chiếc mái ướt của em sang hai bên, tay nhẹ nhàng đặt lên vầng trán trắng nõn.

Nhưng khi vừa đặt được một lúc thì Wangho lại rút tay về vội, anh có cảm giác như đang cầm phải một viên than nóng bỏngCả Dohyeon và Wangho đều lo tới mức khó chịu cả người, em thỏ anh nuôi 3 năm bị bệnh mà anh lại chẳng hay biết gì.

Là bạn đồng niên được hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa hiểu hết bạn, để bạn chịu đau đớn, Dohyeon cảm thấy hắn chưa bao giờ từng hiểu emHai tay cứ vô thức siết chặt, chặt đến nỗi như muốn khảm cả người Hyeonjoon vào trong hắn.
 
Alldoran | Nhỏ
3.


Trước mắt Choi Hyeonjoon là một màu đen bất tận, cả cơ thể em nặng như đeo 10 quả tạ trên người, càng ngày càng chìm xuống vực thẳm đáng sợ ấy, em cố gắng vùng vẫy để ngoi lên nhưng chẳng những không vươn lên mà còn nhanh chìm xuống hơn.Vào lúc em gần như chìm nghỉm thì bàn tay đang chới với bỗng được nắm lấy, ra sức kéo Hyeonjoon ra khỏi nơi tăm tối ấy.

Như cầm được sợi dây cứu mạng, bàn tay em khẽ siết chặt hơn để đảm bảo bản thân không bị trơnNgay khi được kéo hẳn lên thì một luồng ánh sáng chói chiếu thẳng vào mắt khiến đôi mắt vừa chậm rãi mở ra đã phải nhắm lại vì chưa thể thích nghi.

Sau một hồi thì cuối cùng đôi mắt ấy cũng có thể nhìn môi trường một cách trọn vẹnĐầu óc Hyeonjoon bây giờ xoay quẩn quanh với hàng trăm câu hỏi xuất hiện trong đầu.

Kí ức gần nhất của em là khi cả đội chuẩn bị ra thi đấu, vậy tại sao em lại nằm đây?

Còn trận đấu thì sao?Ngay khi vẻ mặt Hyeonjoon càng ngày càng trở nên hoang mang, hai mắt em láo liên nhìn xung quanh thì bắt gặp hình ảnh Dohyeon đang ngủ gật gù trên ghế, hai mắt hắn thâm xì, vẻ mặt cũng hóp đi đôi chút so với lần cuối em gặpEm nhẹ nhàng hết sức có thể chống đỡ cơ thể ngồi dậy, nhưng bàn tay giờ đây như vô lực, cả người chuẩn bị ngã sang một bên thì đã được một cánh tay rắn chắc giữ lại.Ngay khi ngước lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt toát ra đầy sự mệt mỏi, mắt toàn những sợi máu mảnh.

Đầu tóc luôn là thứ anh Wangho chú trong nhất thì giờ đây đang hơi rối và bồng lên như một chú sư tử, bàn tay anh vẫn còn đang cầm hai túi đồ ăn."

Sao em lại làm vậy?"

Wangho hỏi với chất giọng trầm, khàn hơn so với anh ngày thường"Em...em xin lỗi..!"

Hyeonjoon thấy anh như thế thì cũng thương, kéo anh ngồi xuống mé giường hối hận khôn nguôi.

Han Wangho nhìn vẻ mặt như bị nhúng nước kia thì khẽ thở dài, khẽ đặt tay lên xoa đầu em, nhẹ nhàng dỗ dành"Ừm, chúng ta sẽ nói chuyện đó sau!!"

Bỗng chợt thấy chiếc giường được điều chỉnh trở thành một chiếc ghế, Hyeonjoon tràn đầy bất ngờ khi thấy Dohyeon vài phút trước vẫn còn ngủ gật trên ghế giờ đã tỉnh giấc và chỉnh ghế giúp emDohyeon nhẹ nhàng ngồi xuống kéo em vào một cái ôm ấm áp, bờ môi như có như không dán chặt lấy xương quai xanh của em.

Nhẹ nhàng thả ra một chút mùi cafe đen đắng để an ủi cơ thể emTuy không thể ngửi thấy nhưng Hyeonjoon vẫn biết hắn đa ng tỏa pheromone bao bọc lấy em vì cơ thể bỗng dưng trở nên nóng một cách bất thường, rạo rực và lâng lâng khác hẳn thường ngàyBác sĩ đã dặn là mỗi ngày nên nhả một chút pheromone ra để cải thiện tình trạng thiếu pheromone một cách nghiêm trọng, mỗi ngày đều đặn và với nồng độ thấp để cơ thể em làm quenCái ôm ấm áp của cả hai kéo dài không lâu vì anh Wangho đã xuất hiện và tách hai người ra, thảy một bắt cơm lớn vào trong lòng Dohyeon yêu cầu hắn ra ngồi bàn ăn, còn bản thân vẫn cầm bát cơm của Hyeonjoon trêm tay, nhẹ nhàng đút cơm cho emBình thường Hyeonjoon vốn rất kén ăn và ăn như mèo, ấy mà nay trộm vía lại ăn hết một bát cơm to trong tay anh Wangho.

Hậu quả là bụng sữa sau mấy ngày không ăn chỉ chuyền dịch gầy phẳng lì thì nay đã phồng lên một chút.Wangho cũng không vội vã, bàn tay anh nhẹ xoa bụng sữa giúp em đỡ trướng bụng, đến khi chắc chắc đã không còn căng như lúc nãy thì mới yên tâm mang món tráng miệng ra đút cho HyeonjoonSau khi ăn no, cơn buồn ngủ kéo đến nhanh như vũ bão, hai mắt em cứ díu hết cả lại chẳng thể mở ra.

Dáng vẻ buồn ngủ nhưng cố thức càng khiến anh buồn cười, nhẹ nhàng chỉnh giường về chỗ cũ cho em thoải mái ngủ thì mới thu dọn đống bát và quay lại bàn ăn"Anh ăn đi!"

Dohyeon khẽ đẩy đĩa thịt nướng ra trước mặt anh, tay nhanh tiện xới luôn bát cơm cho anh"Lát thay ca, để em trông Hyeonjoonie cho, anh trông cả tối qua rồi" Hắn nhìn bộ dáng thiếu sức và thiếu ngủ của anh thì đưa ra điều kiện"Ừ,nhờ em vậy!"

Wangho nghe thế thì khẽ gật đầu đồng ý.

Nhưng sau cùng sắc mặt của Dohyeon cũng không khả quan lắm nên cả hai đã thống nhất với nhau là 8h sáng sẽ đến lượt Geonwoo trông.Dù gì cả hai cũng đã kiệt sức, nếu còn cố chấp thì người ngất tiếp theo sẽ là họ.Và thế là một lần ngã bệnh của Hyeonjoon đã phải nằm viện theo giõi hẳn một tuần.

Các anh em ở bên cạnh thay nhau chăm sóc, bế bồngTừ ngày bị bệnh em đỡ biếng ăn hơn chút, có khả năng là do ở trong viện được các anh em chăm cho béo tròn nên vô thức căn bệnh biếng ăn của Hyeonjoon vốn là vấn đề nan giải đã được giải quyết rất dễ dàngNếu Hyeonjoon biếng ăn thì sẽ có các anh em đút và thúc ép ăn.Nên từ giờ em chẳng thể bỏ bữa nữaNhìn bát cơm đầy ú ụ trong tay anh Wangho,em thỏ chỉ biết khóc thầm, môi xinh khẽ mếu nhưng chẳng thể lay chuyển được nên vẫn bị đút cho ăn tròn quay

________Lúc này, ở bên trụ sở T1Sau khi bàn chiến thuật xong, cả đội thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về thì đã bị Choi Wooje nắm lại, ép 4 người ngồi chung một cái ghế nhỏ xíu với chiếc bàn dài cùng với nó ngồi ở đối diện.Vẻ mặt Wooje bây giờ ửng hồng một cách kì lạ, hai tay cứ vò lấy vạt áo mà ngấp ngứ chẳng nói lên lờiMoon Hyeonjun lần đầu thấy đứa em bị như này nên không thể hiểu được mà trợn mắt nhìn nó, hóa ra là nó cũng biết ngại.

Được dịp được trêu nên mỏ cậu tia lía không thôi"Sao nay lại giữ bọn anh lại??"

"Em chấp nhận cho anh carry rồi hả Wooje??"

Lee Sanghyeok thấy mỏ đứa bên cạnh quá lắm mồm thì dùng bàn tay che miệng cậu lại, vẻ mặt đầy bình tĩnh nhìn em út với ánh mắt dò hỏi"Wooje nói đi em!"

Sau một hồi góp hết công sức, Wooje cuối cùng cũng nói ra lời nó muốn nói, bàn tay nắm chặt cũng dần thả lòng, trả lại một hình ảnh nghiêm túc như thường thấy trên sân đấu"Em nghĩ...em biết yêu rồi.."

Chỉ với một câu nói, Wooje đã thành công khiến các anh bất ngờ.

Con hổ đang uống nước bị sặc ho liên hồi, tay lau miệng mà ánh mắt đầy bất ngờ dán chặt vào nó.Minseok và Minhyung cũng sốc tới đứng người, miệng há ra vẫn chưa khép lại đượcDuy chỉ anh Sanghyeok vẫn tỉnh như sáo, nhẹ nhàng lấy giấy đưa cho Hyeonjun, khẽ đẩy tay khép hai cái miệng đang mở rộng toang hoác lại.

Không quen xoa đầu rồi động viên em út"Cố lên em nhé!"

Dù sao Lee Sanghyeok cũng rất thoải mái với việc các em yêu đương, chỉ cần không ảnh hưởng tới phong độ thi đấu và không phải là Choi Hyeonjoon nhà Hàn Hoa là đượcEm thỏ xinh là người gã đã măm me từ lần đầu tiên gặp, tiếc là khi ấy còn nhỏ quá định để em lớn hơn chút rồi rước.

Ai ngờ khi em lớn thì lại được Han Wangho bảo bọc rất kĩ, nên cho tới hiện tại, những lần cả hai tiếp xúc chỉ đếm trên đầu ngón tay__________Wooje sau khi công khai với mọi người thì vui vẻ bỏ ba con người vẫn ngơ ngác kia ở lại, hai tay mò lấy điện thoại nhắn cho hỗ trợ nhà Hàn Hoa"Cho em xin số kakaotalk anh Hyeonjoon đi anhh!"

P/s: Mọi người thích quà này honggg?
 
Alldoran | Nhỏ
4.


Hwajoong nhìn điện thoại báo hiệu tin nhắn tới, nhưng cũng chẳng thèm quan tâm vì đang có một nhiệm vụ cao cả hơn thế- đút cho Hyeonjoon hyung ăn hết bát cơmVới anh Wangho thì Hyeonjoon không thể làm nũng hay lươn lẹo chứ mấy người khác thì thôi, Hwajoong nhìn anh thỏ cứ giãy nảy lên nhất quyết không ăn như nhóc 5 tuổi cũng chẳng nỡ mắng, cứ dùng giọng điệu nhỏ nhẹ như dỗ dành trẻ mà dụ em ăn"Anh ăn một miếng thôi!

Ngoan!"

Và ngay khi thấy anh Wangho quay trở về, cậu vui vẻ khôn nguôi mà thảy bát cơm về phía anh.

Mặc cho đôi mắt làm nũng của Hyeonjoon cứ nhìn chằm chằmHwajoong cũng chịu thôi, trong nhà này chỉ có anh Wangho mới trị được tính lười ăn của anh Hyeonjoon chứ cậu và 2 người còn lại bó tay.Thuận tay mở máy ra để kiểm tra xem ai nhắn, quả thật Hwajoong đã có chút bất ngờ khi thấy người nhắn là đường trên đội bênVừa thả một tin nhắn thắc mắc thì ngay lập tức đã bị Wooje xả một mạch mấy chục tin nhắn như được soạn sẵn từ trước.

Thấy nó nhắn lag cả máy thì cuối cùng Hwajoong cũng chịu thua, đành đưa cho nó kakaotalk của Hyeonjoon hyungSau khi máy điện thoại trở về trạng thái mượt mà thì cậu vui vẻ rung chân mà ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Không quên giúp Hyeonjoon trở về giường nằm nghỉ sau khi bị anh Wangho đút cho tròn quayVốn tưởng mọi chuyện sẽ trôi qua như thường ngày thì một quả bom lớn dội ngay đầu cậu, cánh cửa phòng bệnh bị gõ cửa, đứng ở bên ngoài là người mà cậu phải dụi mắt mấy lần mới có thể tin đượcLà midlaner đội nhà đối thủ, Lee SanghyeokHai tay anh đang cầm một rổ trái cây to dành cho người bị bệnh, đứng ngoan ngoãn ở cửa đợi được người bệnh cho phép vào thămKể cả Hyeonjoon cũng chẳng thể tin được, ánh mắt mệt mỏi thiu thiu ngủ sau khi ăn no cũng vì sự xuất hiện của anh mà bị phá vỡ, khiến cơn buồn ngủ bị đánh bay hẳn__________Quay lại vài tiếng trước, ở trụ sở T1, sau khi scrim xong và mọi người ở lại bàn về chiến thuật thì Sanghyeok bị thầy Kkoma gọi ra, vẻ mặt của thầy có phần căng thẳng và lo lắng khiến bước chân của anh vô thức dài hơnDàn báo khi thấy thầy và anh cả vội vã như vậy thì cũng nổi bản tính tò mò, con Hổ à đứa đầu tiên bày mưu đi theo anh Sanghyeok và thầy.Vốn tưởng như bình thường Minseok sẽ là người đầu tiên bẻ gãy suy nghĩ kì lạ của con Hổ nhưng lần này thì không, nó giả vờ như chưa nghe thấy gì và để cho con Hổ sổ lồng, kéo theo cả con Vịt và con Gấu tò mò núp sau vách tường dỏng tai lắng nghe cuộc trò chuyệnCòn Minseok hiện tại vẫn cứ chăm chú vào mà hình điện thoại, đã qua vài ngày rồi mà nó vẫn chưa thể liên lạc với anh Hyeonjoon, những cuộc gọi bị bỏ lỡ, những tin nhắn chưa được đọc khiến cho nó càng cảm thấy lo hơn.

Nhắn cho nhà bên cũng chẳng có tung tích gì về người anh nàyVà cũng vì một phút lầm lỡ nhìn chằm chằm vào điện thoại mà đã bỏ lỡ một cảnh hay.

Chỉ đến khi tiếng hét thất thanh của Wooje đến tai Minseok thì nó mới bỏ điện thoại xuống mà đi kiểm tra_______Ngay khi nghe được cuộc hội thoại của thầy và anh Sanghyeok liên quan đến người cậu thích, hai tai Wooje bình thường vốn đã thính nay lại càng thính hơn.

Nghe giọng điệu nghiêm trọng và trầm ngâm của thầy thì hẳn đây là một chuyện rất lớn.Và không hổ danh tài suy đoán đỉnh cao của Wooje, ngay khi nghe tin anh Hyeonjoon hiện đang ở bệnh viện thì tai em giật giật, vẻ mặt hốt hoảng như nghe thấy chuyện khủng khiếp nhất cậu từng nghe.Tiếng hét thất thanh của cậu vang lên, và ngay lúc cậu kịp bịt miệng thì cũng đã quá muộn, mọi người đều đã nghe thấy tiếng của cậu."

Anh Hyeonjoon đang trong bệnh viện á???"

"Gì???

Anh còn ở đây mà?"

Và hiện tại sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, thầy Kkoma đành để Sanghyeok và Minseok đến thăm tuyển thủ nhà đối thủ, bỏ quên Wooje với ánh mắt tràn đầy sự cầu xin tha thiết được đến thăm anh Hyeonjoon.Quay lại hiện tại, ngay khi cánh cửa mở ra, một bóng người nhanh như chớp ôm chầm lấy Hyeonjoon một cách bất ngờ.Minseok sau bao ngày không gặp em thì nhớ da diết khôn nguôi, ngày nào cũng phải mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn nhiều lần mà vẫn chưa thấy Hyeonjoon nhắn lại.Cái ôm này là những gì Minseok xứng đáng nhận được sau từng ấy ngày em vô âm bặt tính.

Lee Sanghyeok đứng ở đằng sau cũng nhẹ nhàng đặt túi quà lên bàn, bàn tay không tự chủ được khẽ xoa đầu Hyeonjoon trong ánh mắt bất ngờ của emHẳn trong thời gian bệnh em đã được Wangho chăm sóc rất kĩ, má mềm của em cũng tăng lên 1 vòng so với lần cuối gặp em.

Nhưng ngay khi ngửi thấy mùi cà phê nồng nặc xung quanh cơ thể em đã khiến cho Sanghyeok có phần khó chịu.

Âm thầm thả mùi hương gỗ thông ra bao bọc lấy cơ thể của em một cách lén lút, át đi mùi hương cà phê đắng ngắt kia.Khỏi nói khi Hyeonjoon thấy bản thân được thần tượng của em đến thăm đã vui mừng tới cỡ nào, đôi mắt nâu hạnh của em cũng vì nụ cười xinh mà nheo lại.

Ánh mắt tràn đầy sự hạnh phúc.Duy chỉ có Hwajoong ở bên này tỉnh lại sau cơn hóa đá, hai tay run rẩy mà lén lút nhắn vào nhóm kakaotalk của cả đội"Nếu các anh không đến, đường trên nhà mình trận sau sẽ bị lủng mất một chỗ đó!"

Nhìn cảnh tượng hai người thuộc đội đối thủ quấn quýt với Hyeonjoon hyung khôn nguôi khiến Hwajoong vô cùng lo sợSợ rằng chỉ trong một giây em lơ là thì đường trên nhà mình sẽ biến mất.

Hai mắt nó cứ mở to mà không dám chớp mắtỞ một nơi nào đó ở ký túc xá T1 cũng có một người đang quằn quại với cảm xúc, Wooje khuôn mặt đỏ ửng cứ ôm lấy gối mà lăn qua lăn lại.

Vẻ mặt vô cùng hờn dỗi, đã thế điện thoại ở bên cạnh cứ liên tục phát ra câu hát 'That should be me...'"Rõ ràng em cũng muốn tới thăm Hyeonjoon hyung mòo!!"

P/s:

Em thực sự rất thích đọc comment của mọi người đóo! (⁎˃ᴗ˂⁎)

Nên nếu có thể, hãy để lại một chiếc cmt xinh xinh nha~ 🥺💖

Đây là một món quà bé xíu xiu và sẽ biến mất sau 24h nè 😋

Nhưng mà… nếu mọi người chịu dỗ em, biết đâu em lại thương tình cho nó ở lại lâu hơn chút xíuu đó~ (˶˘ ³˘(◡‿◡✿) 💕
 
Alldoran | Nhỏ
5.


P/s : Góc chữa lành nè hehe________Choi Wooje dạo này lo lắm, lo sỉmKhông biết đây là lần thứ mấy trong ngày Hyeonjun phải gào thật to mới có thể đánh thức cậu khỏi biển suy nghĩ, Hyeonjun bất lực vô cùng tận, Nó nghĩ cổ họng của nó nên về hưu được rồiĐầu Wooje dạo này cứ quăng trên mây, lúc nào cũng chăm chú vào cái điện thoại mà chẳng thèm nói chuyện với các anh, thậm chí còn có lần Minseok bắt gặp cậu nhịn ănHóa ra ai biết yêu cũng khổ như cậu em út nhà mình hả?Và cuối cùng người mệt mỏi là Minseok khi bất đắc dĩ hóa thân thành người mẹ già trông nom mấy đứa trẻ, một tay đút cho Hyeonjun kén ăn, một tay thúc giục Wooje tăng tốc độ ăn lên Mẹ chăm cho đã rồi bỏ theo trai là phản ứng duy nhất của Minseok khi bày ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn cậu em giây trước còn buồn bã vì thua trước HLE, mà đến khi cụng tay với đối thủ miệng đã toe toét cườiTrận này diễn ra sau 1 tuần trì hoãn về vấn đề sức khỏe của tuyển thủ.

Và như mọi khi, T1 lại để thua trước HLE đang có một phong độ kì lạ khi đường trên của họ vừa khỏi bệnhCũng không trách Wooje được, ai bảo chỉ cần nhìn Hyeonjoon hyung ba giây là sẽ vô thức mỉm cười cơ chứNhìn dáng vẻ cậu em út cố biện minh cho bản thân mà các anh chỉ biết cười khinh bỉ trước độ lo sỉm, trong nhà bất ngờ xuất hiện thêm một người mắc hội chứng lo nữaDuy chỉ Sanghyeok nghệt mặt ra không thể tin, sau anh sẽ không đặt ra giới hạn nữa, có lần nào nó không bị đàn báo nhà anh phá võ đâu.

Em út được các anh chiều lên tiên nên đã dám cả gan thò tay vào món đồ Sanghyeok thích.

Và thế là trong lần họp chiến thuật tiếp theo, Sanghyeok- người không bao giờ để tình cảm chia phối bất ngờ yêu cầu em út "Wooje ah~ trận sau em tự làm tự ăn nhé!"

Vẻ mặt anh bình thản như thể chỉ đang đề xuất một chiến thuật hoàn toàn bình thường, không hề có bất cứ sự can thiệp tình cảm nào.Và tất nhiên trình độ diễn xuất của anh đã thành công thôi miên tất cả mọi người, kẻ duy nhất đau khổ ở đây chỉ có Wooje thôiĐiều cậu bây giờ có thể làm là bật, bật khóc.

Vừa xin được kakaotalk của anh Hyeonjoon chưa kịp làm gì đã bị bắt nạt, Wooje buồn mà Wooje không thể nói_________Trái với khung cảnh bi thương bên nhà đỏ, thì ở bên nhà cam lại rất thoải mái.

Sau trận thắng trước T1, đáng lẽ ra cả đội nên đi ăn mừng cùng nhau mới phải.

Ấy vậy mà vừa thi đấu xong đường trên nhà mình đã bị mèo cam nhà bên tha mấtCòn không cả kịp thấy người thì đã bị cướp, chỉ để lại một tin nhắn vỏn vẹn trong nhóm chat chung"Em đi ăn với Jihoonie!

Mọi người cứ đi ăn đi ạ!"

Mèo cam gây họa thì chủ tất nhiên phải chịu, và thế là Siwoo bất đắc dĩ vừa bị Wangho chuốc rượu, vừa phải nghe sấy cả tiếng đồng hồ.Hwajoong ngồi bên cạnh thở dài với li nước ép cam, đầu cậu cứ nảy sinh hàng vạn suy nghĩ, hình ảnh"Cứ như này thì đường trên nhà mình sẽ lủng mất!"

Hwajoong lo sợ, Hwajoong rầu rĩ, vốn cậu cũng không biết Hyeonjoon hyung lại có sức hút mãnh liệt đến vậy.

Cả ở trong game hay ngoài đờiNgư ông đắc lợi ở đây chỉ có thể là Jihoon mà thôi, ngay khi bắt gặp Hyeonjoon từ nhà vệ sinh đi ra.

Bằng sự nhanh nhẹn của loài mèo, Jihoon đã thành công bắt cóc Hyeonjoon trong tình cảnh em không kịp hoàn hồn, cứ lơ đãng mà bị mèo cam tha điJihoon nhìn con thỏ trắng mềm đang ăn thì mắt mèo nổ sấm sét, ở bên ngoài thì chơi với nhau không thể tách rời, ấy thế mà cứ thi đấu là lại diễn rất tròn vai người lạMèo cam giận dỗi vô cùng, rất nhiều lần hắn muốn lao vào ôm nhưng đều bị Hyeonjoon cảnh báo, đành cụng tay với vai người lạ.Jihoon có ý với Hyeonjoon là điều ai cũng biết, khổ nỗi Hyeonjoon là beta còn Jihoon lại là alpha.

Hồi đầu mới phân hóa, cả người em như bị bao trùm bởi mùi kẹo cam của hắn.

Nồng tới mức Siwoo phải bịt mũi, Wangho sửng cồ lên mà kéo xềnh xệch Hyeonjoon ra sau lưng, không tiếc ánh mắt bén như dao cạo cho JihoonVà như mọi lần, sau khi cả hai đi ăn thì em đều sẽ ngủ lại nhà hắn.

Quả nhiên Hyeonjoon là một con thỏ nghiện rượu, mới lơ là có tẹo mà em đã tu nguyên một chai rượu vang như nước lãĐến khi Jihoon nhận ra thì người em đã nhũn ra từ bao giờ, cả người nằm bẹp dí trên bàn.

Hắn thấy cảnh đấy chỉ mỉm cười, thanh toán tiền liền tay rồi bế thốc con thỏ trắng này lênKhông quên chụp lại một tấm ảnh đăng vào nhóm để khoe mọi người.

Hình ảnh Hyeonjoon khuôn mặt đỏ ửng nằm ngoan trên giường trắng tinh của hắn.Sau khi cởi bớt áo khoác cồng kềnh thì Jihoon vội hóa mèo cam mà nhảy thẳng lên giường, ôm chặt lấy Hyeonjoon không buông.

Cả hai vốn đã có thói quen ôm nhau ngủ, dù gì em cũng là bạn cùng phòng lâu nhất của Jihoon, nên việc cả hai có thói quen chung cũng không kì lạ.

Jihoon vốn đã quen với việc ôm lấy người trong lòng mà ngủ, Hyeonjoom cũng quen với việc được đắm chìm trong cái ôm ấm áp ấy.

Vậy nên mỗi khi cả hai có dịp ngủ chung đều luôn làm như vậyNhưng hôm nay rất kì lạ, mũi Jihoon khẽ cọ vào tuyến thể đằng sau cổ của Hyeonjoon, nơi chưa bao giờ có mùi lại phát ra một mùi hương rất thơm của kẹo bông gòn.Và Jihoon- người sở hữu cái mũi rất thính sao có thể không nhận ra, nhưng dạo này nghe nói đang có một mùi nước hoa mới làm trao đảo chúng sinh.

Mùi kẹo bông gòn bán chạy tới nỗi không kịp nhập hàng của cửa hàng thời trang.Vậy nên Jihoon chỉ nghĩ đơn giản đó là mùi hương nước hoa mà không quan tâm, dần chìm vào giấc ngủ với chiếc mũi vẫn kề cạnh bên hương thơm ngọt ngào ấy.Cũng vì vậy mà không nhận ra Hyeonjoon là một omega_____Wangho sau khi đi chơi tới bến với hội bạn thì cũng quay trở về kí túc xá nhờ sự hộ tống của 3 anh em, nhưng hiện tại anh đang có một cảm giác rất kì lạ, như đã quên mất một điều gì đó quan trọng"Quên gì đâu ta??"

"Ê khoan từ từ!

Jihoon là alpha mà??"

Dohyeon đứng bên cạnh cũng đau đầu không kém, nghe âm thanh của Wangho hyung lại càng đau đầu thêm.

Dùng giọng nỏi lơ đãng dáp lời"Vâng?

Jihoon là alpha?"

"Ờm... nhưng mà Hyeonjoon nhà mình là omega mà???"

Và thế là chỉ với một câu nói đã thành công làm nổ tung trụ sở, Hwajoong nhìn hành động cắn móng tay của anh mà thở dàiCảm giác như củ cải mình nuôi bị con heo nào ủn mất ấy.
 
Alldoran | Nhỏ
6.


Brừm Brừm em tới gòi đâyy_________________Và tất nhiên được quan tâm quá sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề với Choi Hyeonjoon khi em là một người đầu F và rất nhạy cảm.Dạo này Wooje rất hay nhắn tin hỏi thăm em, lâu lâu còn hỏi vu vơ về Park Dohyeon nữa.

Thậm chí chạy từ trụ sở T1 sang HLE rủ em đi chơi, ban đầu thì em khá ngại ngùng nhưng sau sự dẫn dắt của anh Wangho thì cuối cùng em cũng đồng ýTrong buổi đi chơi ấy, không biết vô tình hay như nào nhưng Wooje hỏi khá nhiều về mối quan hệ giữa em và Dohyeon, ánh mắt kì lạ khiến cho em cảm thấy chỉ cần em nói em thân với hắn thì cậu nhóc này sẽ dỗiVà cũng từ đó mà trong đầu Hyeonjoon vẽ ra rất nhiều hướng, nhưng đặc điểm chung là không có trường hợp nào liên quan đến việc Wooje thích em hết.

Đơn giản là vì Hyeonjoon nghĩ Wooje là một omega giống mình nên em chẳng suy nghĩ đến trường hợp ấy.

Dù sao thì nhìn giao diện mềm mại và cái má sữa tròn vo giống y hệt em, sao có thể là Alpha cơ chứ?Và tàn đời Choi Uchê khi Hyeonjoon nghĩ cậu thích ông thầy toán miệng đầy nọc độc kia, vốn dĩ cậu hỏi để biết còn phòng, ai ngờ nó sẽ chuyển sang hướng này đâu??Uchê mà biết chắc cậu sẽ giãy nãy lên với đôi mắt uất ức, tủi hờn.

Cũng không trách cậu được, ai bảo kế hoạch của cậu hoàn hảo tới mức rẽ sang một nhánh khác chứRa là thích một người khó hơn Wooje tưởng rất nhiều.

Cậu nhóc 20 tuổi mới chập chững chạm vào thứ tình cảm mỏng manh nhưng ấm áp ấy_____________Dạo này Hyeonjoon cũng gặp một vấn đề khá khó chịu.

Và tất nhiên người phát hiện ra đầu tiên là anh Wangho, trong một lần đi Workshop"Hyeonjoon ah!

Mùi em nồng quá"Mùi kẹo bông gòn nồng tới mức bao trọn xung quanh căn phòng, cũng vô tình ám lên cơ thể của 4 người còn lại, như một lớp đường cứng phủ bên ngoài món TanghuluMùi hương ngọt lịm cứ quẩn quanh mũi của Dohyeon khiến cả cơ thề hắn rục rịch, đôi tai cũng trở nên đỏ ửng.

Sao trước đây hắn không biết bạn đồng niên lại ngọt như thế nhỉ?

Vừa mềm vừa thơm như một chú thỏ trắng xinh, lúc nào cũng rụt rè nhát người lạ nhưng lại sở hữu một sức hút kì lạTuy ngọt ngào là vậy nhưng vì không phải ở trong kí túc xá mà là ở Workshop nên đành phải ém lại mùi hương chết người này, Geonwoo lúc nào cũng là đứa trẻ chu đáo đầy săn sóc như cách nhóc đứng đợi Hyeonjoon thu dọn đồ đạc sau mỗi trận thắngNhóc lấy từ trong túi ra chai xịt khử mùi để khử đi mùi hương ngọt lịm trong phòng, dù sao bất cứ người nào trong HLE đều không muốn san sẻ mùi hương này với bất cứ aiNếu để HLE biết Toplaner nhà đỏ đã tận hưởng mùi hương ấy thì hẳn Wooje xong đời rồiCòn về phần Hwajoong, người chơi hỗ trợ này vẫn đang tung tăng chạy nhảy hết mình như cái cách ẻm bỏ Dohyeon lại mà chạy đi khắp nơi, để vị xạ thủ số khổ tự làm tự ăn.Là Beta duy nhất trong team, Hwajoong tự tin ẻm bay nhảy không cần lo trước sau như Hyeonjoon bé bỏng đang bị xịt khắp người.Nhóc Geonwoo cũng cẩn thận dùng mùi hương muối biển của ẻm phủ một lớp bao bọc lên người Hyeonjoon, như 1 cách đánh dấu chủ quyềnDù sao thì người lăm le thỏ xinh nhà này cũng không ít.

Không ngoại lệ người đường giữa huyền thoại kiaHan Wangho biết hết, chỉ là không nói mà thôi.

Nếu cần giải đáp gì thì cứ hỏi anh, không có bất kì bí mật nào có thể qua được đôi mắt cáo sắc bén ấy đâuHyeonjoon cười khúc khích khi thấy cậu em nhỏ hơn hai tuổi chu đáo tới vậy, bàn tay xoa nhẹ đầu Geonwoo khẽ cất giọng nói mềm mại"Ah!

Anh cảm ơn Geonwoo nhé!!

Em chu đáo quá!"

Xúc cảm tới từ bàn tay nhỏ nhắn đặt trên đỉnh đầu cộng thêm âm thanh mềm mại bên tai khiến Geonwoo vô thức hưởng thụ.

Đôi môi khẽ cười một nụ cười rất nhẹ"Không có gì đâu ạ!"

Em bỏ tay ra khỏi đầu cậu nhóc rồi quay sang đùa nghịch với Hwajoong, hai đứa cứ tíu tít như những đứa trẻ chưa lớn, anh tung em hứng tạo nên một khung cảnh vừa hài hòa vừa hài hướcDohyeon và Wangho khi thấy cảnh ấy chỉ nở một nụ cười bất lực, nhưng ánh mặt thì lại lộ rõ sự nuông chiều.

Geonwoo vẫn đang thả hồn trên mây sau cái xoa đầu ấyVà tất nhiên mọi sự nghịch ngợm đều phải trả giá, hai người cứ dặt dẹo đi trên thanh đá cao, không hề nhận thấy sự nguy hiểm mà cứ nghịch ngợm.Giây phút vui quá đà đã khiến Hyeonjoon nghiêng hẳn sang một bên, ánh mắt theo phản xạ nhắm lại đợi cảm giác đau đớn truyền đến.

Nhưng đợi mãi chẳng có thứ gì đến Hóa ra Dohyeon với trực giác nhanh nhẹn của mình đã ngay lập tức bước tới đỡ, cả cơ thể Hyeonjoon được bế gọn xinh trên cánh tay của hắn, khẽ thở dài"Cậu đó!!

Nghịch quá rồi"___________P/s: Một chút quà mọn dành cho mọi người sau chiến thắng hôm qua🥳

Dạo này mọi người ít comment quá, em cũng hơi buồn nhẹ...😭🥹

Nếu được 30 cmt, em sẽ viết tiếp để gửi tặng mọi người nha.😽😘

Cảm ơn vì đã luôn ở đây cùng em.🎀
 
Alldoran | Nhỏ
7


Ú hú em tới gòi đâyyyy___________Jeong Jihoon sau khi ăn nằm với Choi Hyeonjoon một đêm đã thành công bất đắc dĩ vào trong tầm ngắm của Han Wangho, hai mắt anh lườm muốn cháy cả mid nhà bên.Jihoon bây giờ chỉ cảm thấy bản thân cậu oan, rất oan.

Rõ ràng mới ngày hôm qua vẫn còn nói chuyện bình thường như hai người đồng đội cũ ấy mà nay đã bị ảnh lườm cháy khét mèoNếu không phải có Jaehyeok tới đón ngăn cản hành động chuẩn bị cào người tới nơi của Wangho thì e rằng trận đấu ngày kia của họ, GenG sẽ lủng mất một đường dưới tay ông kẹ LCKDohyeon một tay đỡ bạn đồng niên vẫn còn ngáy ngủ mà đôi mắt tràn đầy bất lực nhìn anh múa tay múa chân như thể sắp cào mèo cam tới nơi.

Nhanh nhẹn nhân lúc xạ thủ nhà bên can thì xách luôn Wangho vào trong kí túc xá."

Nếu để Jihoon biết Hyeonjoon là omega thì không hay cho lắm"Nếu Jihoon mà biết thì khéo khi giờ này thỏ xinh nhà cam đã bị lừa lên giường từ đời rồi.

Wangho đồng hành hai năm cùng cậu thì xa lạ gì tính nữaThật may vì mũi mèo đêm qua bị điếc tạm thời.._______Hyeonjoon vẫn còn giữ liên lạc với những người đồng đội cũ ở GenG, em vẫn thường hay ghé qua đấy chơi, dù sao đây cũng từng là "nhà" của emTrong tiềm thức của em, Gen23 vĩnh viễn là một gia đình.

Cậu bé Suhwan ngày nào giờ cũng đã trưởng thành và có thịt hơn so với ngày ấy, đúng là anh Siwoo nuôi mát tay thật.

Nhưng có một thứ không thể thay đổi, ánh mắt của em Bội mỗi khi nhìn HyeonjoonCậu em này từng không ít lần bị mèo cam nạt vì thân với Hyeonjoon, khiến cho thời gian dành cho mèo cam của em trở nên giảm dần.

Vài lần đầu thì có thể Suhwan sợ nhưng sau khi nó biết nó được em chiều ra sao thì trở nên gan hẳn, sẵn sàng đốp lại mèo cam bất cứ lúc nàoNay là ngày em hẹn Suhwan đi chơi để thưởng cho ẻm vì ẻm đạt được chuỗi thắng ở LCK, cậu nhóc dường như rất vui vẻ khi biết được phần thưởng mà em nói là gìNgười cậu nhóc cứ như không xương mà liên tục xà nẹo bám víu lấy em với vẻ mặt dễ thương khiến những lời định nói ra bị nuốt nghẹn lại.

Bất lưc mà dung túng cho nó thích gì thì làmKhỏi cần nhìn cũng biết Jihoon cay như thế nào ở bụi cỏ gần đấy, sau khi nghe tin xạ thủ nhà mình hẹn với đường trên nhà cam thì ngay lập tức cậu đã dắt theo 3 người kia lén lút theo sau.Nếu không phải do Jaehyeok giữ cậu lại thì cậu đã chạy tới phá đám rồi chứ không phải đứng đây cay đỏ mắt không thể làm gì.

Dù không quay lại nhưng cậu cũng biết giờ anh Giin đang cười khẩy đằng sauMèo cam bực muốn nổ tung mèo.Nhìn thấy cảnh hai người đùa cợt rồi dẫn nhau vào một quán đồ ngọt, lại còn đóng giả trò tình nhân em ăn dính miếng kem, anh lấy giấy lau hộ với đôi mắt tình bể bình của Suhwan như làm cho cơn nóng trong người cậu bùng nổGiây phút anh Jaehyeok và Siwoo không thể giữ nổi nữa, cậu đã chạy như bay tới trước mặt cặp đôi đang tình thương mến thương này.Ánh mắt giây trước còn tràn đầy sát khí với Suhwan thì giây sau đã làm ra vẻ ủy khuất, nước mắt trực chờ rơi đủ khiến Hyeonjoon hoảng loạn.Hẳn do em lo lắng cho Jihoon quá nên chẳng nhìn thấy cái nhếch mép đầy gợi đòn của cậu.

'Xin lỗi nha Suhwan, nước mắt anh rơi Suhwan ơi anh thắng rồi'Mèo cam ủy khuất mà rơi lệ hai hàng, má bự cũng khẽ dụi vào lòng bàn tay Hyeonjoon tạo cảm giác buồn bã tủi thân"Anh ơi, giữa em và Suhwan anh chọn ai?"

Hẳn Hollywood đã đánh rơi một nhân tài hiếm gặp vào bộ môn esport này, nếu không thì chắc chắn giờ Jihoon đã là sao hạng A khi dùng nước mắt của cậu để thao túng người khác.

Jaehyuk nhìn con mèo mình nuôi dùng nước mắt đi lừa người thì chỉ biết cười trừ mà lắc đầu, hội đồng quản trị của Suhwan đồng loạt giơ cờ trắngMọi mưu kế họ nghĩ cho Suhwan để bày tỏ lòng mình đều bị nước mắt của con mèo cam kia đốt sạch.

Xong đời ChenchiNgày mai họ sẽ phải thi đấu với tình trạng ad lườm mid cháy mắt thật à?___________Góc ngoài lề:Hyeonjoon nghiêm túc đứng nghe câu nói tràn đầy ủy khuất của cậu, mặt không biểu cảm quăng ra một câu chết người"Anh chọn Faker seonsu"Một mũi tên hủy diệt hai người, một con mèo đen đang ở nhà nằm không thì vinh quang tự tìm tới__________P/s: Như cũ hê hê😋 nào được 30 cmt thì em sẽ ngoi lên tặng mọi người chương mớiii

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ🫂🥳
 
Alldoran | Nhỏ
8


Theo như lịch khám mà bác sĩ đã dặn lần trước thì hôm nay là lần đầu tiên tái khám.

Dạo gần đây Hyeonjoon cảm thấy trong người không khỏe cho lắm, mũi nghẹt đi, cơ thể hay nóng lên bất chợt và quan trọng nhất, mùi tin tức tố của em đang ngày càng ngào ngạt hơnNếu như không phải có tin nhắn thông báo từ bệnh viện thì em cũng chẳng mảy may nhớ tới.Lịch scrim rất dày và hơn hết là sắp tới trận đấu quan trọng, đáng lẽ ra nên tập trung 100% vào luyện tập mới phải.Ban đầu em còn định để sau khi đấu xong thì mới đi nhưng ngay lập tức đã bị anh Đậu răn đe nghiêm khắc, anh không muốn trông thấy một Hyeonjoon mặt tái xanh trong lòng Dohyeon nữa đâuKhổ nỗi là hôm em đi khám thì chẳng ai rảnh để đi cùng hết, Hwajoong thì đã có hẹn từ trước với em Bội, Dohyeon thì về quê có việc và 2 người còn lại đều dính lịch trình quay chụp cho nhãn hàngCậu nhóc hỗ trợ còn định bùng kèo với Adc nhà bên để dẫn Hyeonjoon đi cho yên tâm nhưng bị em từ chối, đẩy một mạch cái thân hình to bự ra ngoàiNở một nụ cười thật xinh rồi đóng sầm cửa lại trước khi cậu nhóc kịp ú ớ.

Không quên bồi thêm một câu để khiến cậu yên tâm"Không cần đâu!

Hwajoong cứ đi chơi với Suhwan đi, anh lo được!"

Vậy nên hiện tại em đang ngồi thơ thẩn ở công viên trên đường tới bệnh viện.

Cả người thừ ra nhìn chằm chằm vào cây kem dưa leo ban này mua nhầmGiờ ăn thì không thích nhưng mà không ăn thì phí lắm.

Thỏ xinh như dùng hết sự dũng cảm của mình toan xé vỏ kem thì bị một bàn tay xa lạ cướp mấtHyeonjoon trơ mắt nhìn cây kem biến mất ngay trước mắt em, ngay lập tức ngẩng đầu tìm thủ phạm thì bặt gặp một khuôn mặt quen thuộcLà Lee Sanghyeok, là đối thủ bên kia chiến tuyến, và hơn hết là thần tượng của em"Em không thích ăn dưa leo mà đúng không?"

Giọng nói dịu dàng như rót mật vào bên tai Hyeonjoon, nhẹ nhàng như muốn dỗ cho khuôn mặt tiu ngỉu của em vui lên"Cây kem này anh mua được không?"

"Đền cho em cây khác"_______Và thế là hiện tại cả hai đang đi song song trên đường, ánh nắng chiếu rọi lên cả hai tạo nên một khung cảnh thơ mộngHyeonjoon thì bận tung tăng với chiếc kem mới được Sanghyeok mua mới cho sau khi "bán lại" chiếc kem dưa leo trong tayEm cứ hồn nhiên vô tư chạy tung tăng với chiếc kem đầy ngon lành trên tay nên không hề hay biết về ánh mắt ngập tràn biển tình của hắn."

Anh ăn đi!

Kem chảy hết ra tay rồi kìa!"

Vốn dĩ ban đầu chỉ là cả hai trùng hợp gặp nhau ở công viên thôi, ngay khi em định từ chối thì Sanghyeok lại nói đích đến của ảnh cũng là bệnh viện nên mới có khung cảnh đi chung nàyVà không hổ là lời của Wangho nói, không chỉ không trật mà còn trúng phóc.

Thỏ xinh nhà họ dễ dụ thật đấy, cho một viên kẹo là bắt được về nhàNếu có anh ở đây, chắc hẳn sẽ cốc 1 cái thật đau vào đầu Hyeonjoon, con thỏ ngốc này.

Đang nhiên đang lành, trụ sở T1 ở trên Seoul chứ đâu ở đây.

Trên đấy cũng có cả tá bệnh viện giỏi chứ không phải khôngLàm gì có cái gọi là "trùng hợp" nào ở đây???______"Tôi khuyên lần đầu phát tình không nên dùng thuốc, có thể thử nhờ alpha quen biết đánh dấu hộ."

"Vì thể chất cậu khá đặc biệt nên không thể dùng thuốc thông thường, trước khi tìm được loại thuốc hợp lý, tốt nhất vẫn là nhờ sự trợ giúp của alpha"Bác sĩ Jeong khuôn mặt hết sức nghiêm nghị khoanh tay giảng một tràng dài với cậu nhóc đang ngồi im thin thít không dám ho he gì.Tay khẽ đẩy mắt kính, cầm đồng hồ trên cổ tay lên ngắm nghía ước chừng"Tôi đoán khoảng từ tầm chiều nay cậu sẽ phát sốt""Bây giờ nhờ cậy Alpha nào đó là hợp lí đấy"Hyeonjoon vẫn còn đang quẩn quanh trong suy nghĩ của em bị bác sĩ vứt cái toạch ra ngoài cửa để đón bệnh nhân mới mà ngờ nghệchMôi xinh khẽ mím lại tính toán, nếu nhờ Alpha thì có vẻ sẽ tốt hơn.

Nhưng mà cả đội đã đi vắng, em biết nhờ ai bây giờ??"

Khám xong rồi hửm?"

Một giọng nói trầm lặng như nước vang lên từ đằng sau Hyeonjoon, bàn tay to lớn của người ấy phủ nhẹ lên vai em."

Anh khám xong rồi ạ??"

"Ừm""Anh đưa em về"Em khi nghe thấy lời đề nghị đầy bất ngờ này thì vội vàng từ chối, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên vì ngại.

Làm sao em có thể nhờ cậy anh được chứ, đã làm phiền người ta suốt đoạn đường đi rồi"Không cần đâu ạ... dù gì anh cũng không tiện""Cần, để em đi một mình muộn thế này, anh không yên tâm"Bàn tay Sanghyeok tự nhiên mà nắm lấy tay của Hyeonjoon mà kéo đi, chưa để cho em kịp tỉnh lại sau câu nói chấn động ấyÁnh mắt lơ đãng hòa chút mê man nhìn về phía khung cửa sổ, về khoảng trời vẫn còn sáng choang không có tẹo gì gọi là tối 'Hình như chưa tối lắm mà nhỉ?'Nhưng có lẽ vì thích quá nên quên luôn cả việc phản kháng, cứ vậy mà bị anh dắt đi rời khỏi hành lang của bệnh viện.Mà trong đầu Sanghyeok lúc này cũng đầy thỏa mãn mà nhếch môi, anh đã từng thấy bàn tay xinh đẹp này bấm phím cả trăm lần, nó nhỏ nhắn và trắng như tay em bé, những lúc ấy có một người đã hòng ao ước được nắm lấy bàn tay em một lần, chắc hẳn sẽ rất mềmVà hiện tại đã nắm được, đúng như anh nghĩ, mềm mại thật đấyNgười ngoài nhìn vào sẽ đều cảm thấy phấn khích khi được chứng kiến cảnh tượng ngọt ngào này nhưng có người thì khôngHai lòng bàn tay dần trở nên đổ máu vì móng tay dài cắm sâu vào da thịt, ánh mắt sắc lẹm hận không thể một phát phi tới tách cái nắm tay đầy tình cảm ấy raCơn ghen tuông trong người tăng vọt, khí chất hiền hòa cũng bị đổi thay.

Trong đầu hiện tại chỉ còn duy nhất một câu ngắn gọn"Rõ ràng anh ấy là của tôi"_____Nhom nhom nhom, hoàn thành chương 8 rùiii😋😋
 
Alldoran | Nhỏ
9.


Quả nhiên đúng như lời bác sĩ đã căn dặn từ trước, đến tầm chiều tối là cả cơ thể em đã râm ran nóng lên, tựa như có hàng nghìn con kiến bò trên da.Đầu óc mụ mị không còn biết phân biệt đúng sai thật giả, cách duy nhất có thể kiềm chế là chốt cửa vào và nằm vật ra giườngTuyến thể đau nhức không ngớt, gần như đau tới mức khiến em suýt lịm đi.Có lẽ nếu lúc ấy tìm cho mình một alpha thân quen để giúp đánh dấu tạm thời thì cơn đau này đã không dữ dội tới vậyNhưng ngay khi lý trí ấy lóe lên trong đầu thì đã bị ăn thẳng một cái bạt tai vào má, là chính em tự tặng nó cho bản thân"Từ...bao giờ...mình lại phụ thuộc đến thế?"

Mọi người xung quanh đều rất bận rộn với cuộc sống của bản thân, làm sao mà lại có thể buộc người khác phải để lại một chỗ trống cho em được?Cơ thể dần quặn lại tròn vo như một chú nhím, Hyeonjoon cố thu mình lại tròn thành một quả bóng, hai bàn tay ôm chặt lấy đùi.

Như thể cách ấy có thể làm cơn đau vơi bớtKhi con người ta yếu lòng, những cảm xúc tiêu cực lại như một con ngựa phi ra từ trong chuồng, nơi đã từng nhốt nó lại rất lâu mà phăng phăng chạy ra, dẫm đạp lên những câu nói tự an ủi của em'Thật may vì chẳng có ai ở ký túc'Bụng dưới của Hyeonjoon nhói lên từng cơn, dường như sự nóng nực ấy đã trải dài cả cơ thể em.

Và đang cắn xé từng miếng một, vừa nhấm nháp vừa thưởng thứcTrong miền kí ức xưa cũ về thời gian còn đi học lại hiện ra, ngày ấy khi em vô tình lạc vào một căn phòng cuối dãy nhà tập thể đã chứng kiến một cảnh tượng chẳng thể nào quênMột omega đang quằn quại chiến đấu với sự ham muốn đến từ bản năng.

Nhưng hẳn thứ ấy đã vượt quá mức chịu đựng có thể, em đã thấy bạn ấy khócTừng bước chân ngày một ngắn dần, và rồi giây phút cả hai chạm mặt nhau, bạn ấy đã tưởng em là một alpha mà lao tới, gặm nhấm phần cần cổ đòi hỏi chút ít pheromone để xoa dịu bản thânChỉ tiếc một beta như Hyeonjoon làm sao tỏa hương, cả hai chỉ có thể ôm lấy nhau mà chia sẻ chút hơi ấm, bàn tay cũng khẽ vuốt ve để giúp bạn ấy đỡ phần nào Ngày ấy không biết bạn ấy đã đau tới mức nào, nhưng vẻ mặt thực sự rất khó coi.

Và rồi giờ đây sự tò mò ấy hoàn toàn đã được giải đápVốn từ vựng ít ỏi của Hyeonjoon đã miêu tả lần này như bị đập dập nhiều lần, để càng lâu hơn thì lại giống như một chú sâu đang cố lột xác để hóa bướmTrong bóng tối bao trùm, chỉ có một mình em ngồi nơi góc phòng tự vỗ về bản thân khỏi những thứ tiêu cực.

Nhưng em ơi, nếu dễ dàng thế sao phải cần sự giúp đỡKhóe mắt em đỏ ửng lên rồi bị một làn nước che khuất, bàn tay run rẩy sờ lên má đã ướt một dàn, nỗi ủy khuất ngày một dâng caoVà rồi giây phút vô tình nhìn vào màn hình máy tính sáng đèn, lớp vỏ bọc kiên cường cuối cùng cũng bị xé xuống, thứ đằng sau ấy là một vẻ mặt hoàn toàn khácLà một Hyeonjoon khác không yêu đời đến vậy, luôn tự cào cấu bản thân tự trách rất nhiều sau mỗi lần thua, và rồi lần cánh tay em bị cấu cho tím tái là lần nhận được giấy khám bản thân là một omegaKhông phải em ghét giới tính omega, chỉ là trong thế giới khắc nghiệt này, muốn theo đuổi một môn thể thao điện tử rất khó khănNgày thiếu niên khó khăn cỡ nào thì bây giờ lại càng thêm, làm gì có công ty nào chấp nhận may rủi để mua về người đi đường trên là một omega cơ chứHyeonjoon chạy chối hiện thực tồi tệ ấy bằng cách đeo một lớp vỏ bọc bản thân ổn, luôn tỏ ra vui vẻ lạc quan bên ngoàiVà rồi giờ đây nó vụn vỡ, để lộ ra một con người xấu xí tới vậyCơ thể không thể tự chịu đựng nữa mà đau dữ dội, bụng dưới như bị ai đó cầm lấy bóp chặt khiến cho lượng không khí tiếp vào cơ thể ngày một vơi dầnÁnh mắt mù mịt chầm chậm đóng lại,giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống.

Hyeonjoon đã hoàn toàn ngất đi dưới sàn nhà lạnh ngắt.

Kế bên em là chiếc điện thoại không ngừng đổ chuông báo cuộc gọi tớiNhưng có lẽ cũng chẳng còn cần thiết nữa, vì em bây giờ đã bị bóng tối nhấn chìm, mạnh mẽ giấu vào tận sâu bên trong_____"Sao rồi?!

Có gọi được không??"

"Không bắt máy"Han Wangho sốt ruột gọi nối máy bên xạ thủ đội mình mà nả đạn, từ sáng đến giờ không có tin tức gì từ người em của anh, chẳng hiểu sao dự cảm xấu cứ ùn ùn kéo tớiBên này Park Dohyeon cũng đã rối thành một đoàn, gọi cả kkt lẫn số điện thoại đều không được.

Rắn lục lúc này chẳng khác gì một chú rắn đứng trên nồi nước sôi sùng sùngĐã vậy còn nhận được cuộc gọi cảnh báo từ người đi đường giữa nhà T1 rằng rất có thể hôm nay sẽ là lần phát tình đầu tiên của emNgộ nhỡ trong lúc cả bọn không ở gần em bị dụ dỗ thì làm sao? ______Chương sau có H, hoặc khôm😋
 
Back
Top Bottom