Thượng giới được biết tới là một chốn đẹp huyền ảo.
Khi ở trên vùng đất xinh đẹp này, ta sẽ được chiêm ngưỡng hàng vạn sự mơ mộng và kì diệu.
Nơi thượng giới, mà con người hay gọi là thiên đường, tồn tại nhiều thực thể mạnh mẽ và siêu nhiên.
Theo quan niệm của nhân loại, họ gọi những thực thể đó là thần và tin rằng cuộc sống của họ được thần tạo ra.
Con người bắt đầu tôn thờ các vị thần, lập ra nhiều ngôi đền để phục vụ cho tôn giáo của mình và mong muốn được nhận sự ban phước của những nhà sáng lập ấy.
Cuộc sống ở hạ giới vẫn diễn ra bình thường cho đến 200 năm trước, con người đột nhiên mất đi cảm xúc yêu thương.
Nhân loại vẫn tồn tại nhưng lại mang một màu đen trắng vô cùng u ám do mất đi màu hồng của tình yêu.
Bộ máy cảm xúc của con người được chia làm nhiều ngăn nhưng khi một phần quan trọng trong số chúng biến mất thì những cảm xúc còn lại sẽ bắt đầu lấn sang để lấp đầy khoảng trống đó.
Thành thử, con người dần trở thành một sinh vật không có tình yêu thương, chỉ có thể tức giận, đau buồn, chán ghét,.... không hề có niềm vui, thay vào đó là sự nhạt nhẽo, vô cảm.
--Trên thượng giới-- Một vị thần mang trên mình bộ đồ được may vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ từ vải lụa quý trên thượng giới đang nhẹ nhàng bước đi trên những tầng mây bồng bềnh để tiến về đám mây lớn ở đằng trước.
Mỗi bước chân của cô lại khiên những lớp vải mềm mại của bộ trang phục trở nên xao động, tạo nên một dáng vẻ quyền quý, thanh cao.
Cô vén một lớp mây ra để tiến vào trong.
Ngay khi vào thì cô đã được một thiên thần kính cẩn chào đón.
"Kính chào ngài Pháp Kiều, vị thần của tình yêu và sắc đẹp đã ghé thăm.
Không biết ngài tới đây có việc gì không ạ."
Tiểu thiên thần ấy lễ phép cúi chào.
"Ta tới để gặp cậu ấy."
Pháp Kiều nhìn thiên thần nhỏ trước mặt và mỉm cười, nói bằng giọng nhẹ nhàng.
"Vâng ạ.
Mời ngài vào trong."
Tiểu thiên thân đứng sang một bên để mời vị thần ấy vào.
"Được rồi, cậu tiếp tục làm việc đi."
Pháp Kiều đi qua thiên thần nhỏ và tiến vào trong.
Cô bước vào căn biệt thự to lớn kia.
Đi qua phòng tiếp khách, cô đưa mắt nhìn ra khu vườn qua ô cửa kính rộng lớn.
Những tiểu thiên thần đang rất chăm chỉ làm việc, họ vui vẻ cười đùa, những chậu hoa xinh đẹp, chỉ tồn tại trên thượng giới được chăm sóc một cách tỉ mỉ, đầy chỉn chu.Cô nhìn khung cảnh sôi động ấy mà chỉ biết trầm tư. *Nào ai biết được chủ nhân của nơi này lại hoàn toàn trái ngược với nó.* Pháp Kiều nở một nụ cười nhạt rồi bước lên tầng, đứng trước một căn phòng có cánh cửa được làm từ loại gỗ quý trên thượng giới.
Có lẽ đây là căn phòng của vị thần trị vì khu này.
Pháp Kiều gõ cửa không ngần ngại, cô chắc đã đến nơi này rất nhiều lần rồi.
"Vào đi" Một giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm vang ra từ trong căn phòng.
Sau khi nhận được sự đồng ý từ người bên trong thì Pháp Kiều từ từ mở cánh cửa ra.
Cô bước vào trong và dành toàn bộ sự chú ý vào nam nhân có dáng người nhỏ bé cùng mái tóc bạch kim đang ngồi quay lưng lại ở bản làm việc.
Người đó cũng quay ra đối diện với Pháp Kiều.
"Tưởng ai, hoá ra là chị Kiều.
Chị tìm em có việc gì không?"
Cậu trai đó nhẹ nhàng quay lại, mỉm cười chào đón Thanh Pháp.
"Vẫn như vậy à ..."
Thứ khiến cô chú ý không phải nụ cười của cậu mà chính là dôi mắt vô hồn kia.
MIệng thì cười nhưng ánh mắt lại không hiện lên bất kì tia cảm xúc nào.
"....Captain?"
Cô ngập ngừng, dùng một câu hỏi khác đáp lại câu hỏi trước đó của cậu. *Con người này thật khó đoán* Captain là biệt danh của cậu - Hoàng Đức Duy - một trong những vị thần tối cao nhất trên thượng giới, nắm trong tay quyền thống trị của cả một vùng trời rộng lớn.
Với vai trò vô cùng quan trọng và tài năng của mình, cậu được tín nhiệm giao cho cai trị hạ giới.
Captain tạo ra những loài sinh vật sống và cả nhân loại.
Người ta thường truyền tai nhau về sự hiện diện của cậu nhưng chưa ai từng được diện kiến.
Captain, hay Hoàng Đức Duy, còn được người đời tôn kính bằng cái tên vị thần của sự sống.------------------------------------------------------
Ổn áp không mí bà UwU