Siêu Nhiên Đại Thần Giới Văn Học Là Blogger Nổi Tiếng

Đại Thần Giới Văn Học Là Blogger Nổi Tiếng
Chương 20


Editor: Nại NạiĐào Dĩnh ngồi thẳng người, sắc mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, đôi tay liên tục gõ bàn phím lạch cạch.[Bạn ơi, mình đây nè, mình có thể giúp gì cho bạn nhỉ?

Hiện tại có quá nhiều người nhắn tin hỏi mình cho nên không kịp trả lời ngay được, xin lỗi bạn nhiều nha.][Chất lượng quần áo bảo đảm không có vấn đề gì cả, chỉ cần nhìn vào tỉ lệ trả hàng của chúng mình là biết nè.][Đúng vậy, chúng mình hỗ trợ đổi trả miễn phí trong vòng bảy ngày nha.

Một khi váy có bất cứ lỗi nào thì chúng mình sẽ đổi hàng ngay lập tức, hơn nữa cửa hàng cũng cung cấp bảo hiểm vận chuyển miễn phí nữa nè, không cần lo lắng vấn đề gì nha.][Những chiếc váy đó trước mắt thì vẫn còn hàng ạ, có đầy đủ size hết nha, chỉ cần bạn kiểm tra bảng size là được nè.]Tuy rằng không phải là mở miệng nói chuyện nhưng Đào Dĩnh vẫn nhân lúc chờ trả lời tin nhắn, nhanh chóng uống một hóp nước để nhuận hầu, sau đó tiếp tục lại gõ bàn phím lạch cạch trả lời.Thể xác và tinh thần đều mệt chính là cảm giác như thế, nhưng trong lòng Đào Dĩnh âm thầm kích động, đây là lần đầu tiên trong hơn một năm qua cô ấy gặp được nhiều câu hỏi như vậy cùng một lúc, hơn nữa toàn là khách hàng tiềm năng thôi.Trong lòng Đào Dĩnh có loại dự cảm, quần áo của Nghê Thường nhất định sẽ bán chạy!Đây là tin khiến người ta nhiệt huyết sôi trào cỡ nào chứ.Đảo mắt đã đến thời gian tan làm, nhưng Đào Dĩnh thấy vẫn còn khách hàng mới đến nhắn tin hỏi, sợ bỏ lỡ cơ hội này thì khách hàng sẽ chạy mất cho nên cô ấy cắn môi, chuẩn bị xắn tay áo lên tiếp tục làm, đến lúc đó nhất định sẽ bảo chị Trương thưởng tiền tăng ca mới được.Ôm niềm tin như thế, Đào Dĩnh ôm máy tính trả lời tin nhắn đến rạng sáng 2 giờ luôn, sắp đến gần 3 giờ cô ấy trả lời xong hết tất cả khách hàng rồi, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.Đào Dĩnh thở ra một hơi, tổng số khách hàng hôm nay cần phải đón tiếp có hơn trăm người, mấy tiếng đồng hồ liên tiếp tập trung tinh thần cao độ, đột nhiên dừng lại khiến Đào Dĩnh cảm thấy hoa mắt chóng mặt.Nhưng cho dù có là như thế trong lòng Đào Dĩnh lại cảm thấy lâng lâng, ở Nghê Thường lâu vậy rồi, cô ấy đã xem bản thân là một phần của Nghê Thường từ lâu, nhìn doanh số từng chút bò lên khiến cô ấy cảm thấy có hơi vinh dự.Đào Dĩnh sợ bỏ lỡ thời điểm vàng thật vất vả lắm mới có của cửa hàng, dứt khoát nằm xuống bàn ngủ luôn, cô ấy điều chỉnh âm lượng của máy tính đến mức cao nhất, một khi trong phần tin nhắn có thông báo thì cô ấy có thể tỉnh ngủ ngay lập tức.Đào Dĩnh nghĩ, có lẽ cô ấy bị điên rồi.Nhưng chờ đến khi Đào Dĩnh thức dậy, nhìn thấy doanh số thì đột nhiên hét lên một tiếng, dùng sức xoa xoa mắt, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình.Những mặt hàng bán chạy nhất trong cửa hàng là tám chiếc váy vừa mới tải lên kia, doanh số cao nhất là 39 chiếc, kém nhất là 21 chiếc, giờ mới trôi qua bao lâu đâu?

Mới có mười mấy tiếng lại tăng doanh số đến mức đó.Nói cách khác, có một số người căn bản không cần tư vấn gì đã mua luôn.Đào Dĩnh cảm thấy thế giới này quá điên cuồng.Tuy rằng doanh số bán ra của sản phẩm không đủ người ta sốc lắm, nhưng khi cộng tất cả doanh số của tất cả sản phẩm của cửa hàng đã bán ra từ trước đến giờ thì đây là một con số gây sốc.Doanh số bán ra của tám chiếc váy này rất cao, cũng kéo theo mấy bộ khác của cửa hàng luôn.

Tất cả đều là do chính tay cô ấy bán đó, nói ra sợ người ta chẳng tin được.Đào Dĩnh mở trang web của một bộ váy trong đó ra, bên trái lập tức xuất hiện tấm hình của người mẫu, tuy rằng đã nhìn một lần rồi nhưng lần nào thấy cũng cảm thấy thiếu nữ trong tấm ảnh xinh đẹp đến động lòng người, cô ấy nghĩ nếu như cô ấy nhìn thấy nhất định cũng sẽ mua một bộ.Dù sao thì ai lại không muốn bản thân mình đẹp đâu!Đào Dĩnh lại nghiêm túc nhìn thoáng qua doanh số trên máy tính, load lại giao diện lần nữa, xác nhận không phải máy tính lỗi thì lập tức gọi điện thoại cho Trương Nhàn.Đương nhiên Trương Nhàn cũng quan tâm công việc kinh doanh trong cửa hàng, nhưng dù sao thì lúc trước không flop không hot, giờ có hơi chờ mong chút đỉnh nhưng lại không ngờ đến doanh số lại tăng lên nhanh như thế.Nghe thấy Đào Dĩnh báo cáo, Trương Nhàn không khỏi sững sờ hồi lâu.Đây... chỉ sau một đêm đã bán ra được ba con số này, nói ra ai mà tin?

Ngoại trừ những cửa hàng đã có danh tiếng sẵn và có giá rẻ với số lượng lớn thì còn ai được vậy nữa, nếu không thì chỉ là mơ mộng!Huống chi, giá cả của quần áo trong cửa hàng của bọn họ không hề rẻ.Cuối cùng Trương Nhàn cũng tìm lại được giọng nói của mình: "Ồ, tốt lắm, cố lên nhé, doanh số tăng cao thì chị sẽ tăng lương cho em."

Trong lòng Đào Dĩnh cảm khái, bà chủ không hổ là bà chủ, bây giờ thế mà còn có thể bình tĩnh như vậy, nhưng khi nghe nói tới tăng lương thì cười đến mắt không thấy tổ quốc đâu: "Được ạ, chị Trương, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ ạ."

Trương Nhàn cúp máy, ngơ ngác ngồi đó, đột nhiên cảm thấy đôi mắt có hơi nóng lên.Cô ấy đã kinh doanh cửa hàng Taobao lâu như vậy, tuy rằng đã tốn rất nhiều công sức, thậm chí còn tiêu tiền chạy quảng cáo nhưng cho đến bây giờ vẫn không đạt được hiệu quả rõ rệt như thế, dần dà trái tim Trương Nhàn trở nên tê liệt.Bất chợt Trương Nhàn nhớ đến lúc trước khi mình nhìn thấy tấm ảnh kia của Cố Miểu trên Weibo ấy, cảm thấy đó là lúc Nghê Thường may mắn nhất.Tuy rằng doanh số tăng mạnh không phải không có liên quan đến lượng khách hàng đến xem và khách quen nhưng Trương Nhàn vẫn cố chấp đổ hết công lao cho Cố Miểu.Nếu không phải là Cố Miểu thì có lẽ cô ấy sẽ bất chấp dùng mãi style của bản thân, doanh số của cửa hàng cũng sẽ không thay đổi lớn như thế.Trầm mặc hồi lâu, Trương Nhàn cầm lấy điện thoại gọi cho Cố Miểu, báo tin vui cho cô.Ngay lúc đó Cố Miểu đang bận gõ chữ, tối hôm qua cô nhìn thấy mấy tấm ảnh Nghê Thường up lên trang chủ xong thì không quản những chuyện phía sau nữa, giờ nhìn thấy Trương Nhàn gọi đến thì khóe môi không khỏi cong lên.Mới vừa ấn nút nghe thì đã nghe đầu dây bên kia vang lên giọng nói phấn khích."

Cố Miểu, tám bộ váy kia chỉ mới ra mắt được có một đêm mà doanh số bán hàng đã vượt qua ba chữ số rồi.

Trước kia chị ngốc quá, cứ luôn cố chấp với ý của mình mãi."

"Doanh số của cửa hàng chưa từng cao như vậy luôn ấy, Cố Miểu, lần này thật sự thật sự thật sự cảm ơn em."

Nếu là người khác biết 8000 chụp tám bộ ảnh, có lẽ cảm thấy đắt nhưng hôm nay, Trương Nhàn chỉ cảm thấy số tiền đó tiêu rất đáng, dựa theo xu thế như vậy thì có thể lấy lại vốn rồi.Càng quan trọng hơn là thứ cô ấy để ý không phải là tiền, mà là tâm huyết của cô ấy có người ủng hộ hay không.Không đợi Cố Miểu lên tiếng, Trương Nhàn đã tiếp tục nói: "Vừa rồi chị có gửi một số tiền lãi vào thẻ cho em rồi đó, đây là bao lì xì của chị cho em, đừng từ chối nhé."

Lời đến bên miệng của Cố Miểu ngay lập tức bị chặn lại, chị Trương này đúng là một chủ tiệm Taobao ngay thẳng, cô lắc đầu bất lực nói: "Vậy em cảm ơn chị Trương ạ."

"Chờ lần sau ra mẫu mới, em nhất định phải làm người mẫu cho Nghê Thường đấy nhé."

Nếm được quả ngon rồi nên Trương Nhàn cảm thấy bản thân mình đang như trong giấc mơ vậy, càng sẽ không thể nào bỏ qua cho Cố Miểu.Nếu Đào Dĩnh nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Nhàn chắc là yên lặng thu lại suy nghĩ là bà chủ của cô ấy bình tĩnh đi.Cố Miểu cười nói: "Vâng ạ."

Cô có cảm nhận không tồi với Trương Nhàn, có thể tiếp tục phát triển mối quan hệ này.Trương Nhàn lại hưng phấn nói thêm một tràn nữa mới hài lòng cúp máy, doanh số của cửa hàng quả thật làm cho cô ấy như thể tiêm máu gà vậy, chỉ cảm thấy vô cùng phấn chấn hào hứng.Sau khi cúp máy, Cố Miểu suy nghĩ rồi yên lặng vào phần truyện của mình trên Lục Giang, nhìn thấy số lượng bản thảo không nhiều lắm của mình thì nhịn đau update một chương mới, trong phần tác giả có lời muốn nói ghi là tâm trạng tốt nên bạo chương, sau đó cài đặt thời gian update cho chương tiếp theo.[Hả?

Tiện tay load lại trang web thế mà phát hiện ra Tam Thủy đại đại lại update chương mới nè, có phải đại đại trúng vé số không, cho nên tâm trạng mỗi ngày đều tốt như vậy.][Tôi bò qua núi cao, bò qua dây sắt, ẩn núp tới đây chỉ muốn dùng một viên lựu đạn ném vào cậu!][Sao không ai bảo đại đại đang yêu đương vậy?

Ồ không đúng, với tuổi tác hiện giờ của đại đại chắc có em bé luôn rồi, hy vọng ngày nào tâm trạng của Tam Thủy cũng tốt hết nha, bạo chương gì đó ai đến cũng không từ chối.][Ha ha ha ha, cái lý do bạo chương này tôi phục rồi, cho đại đại một nụ hôn nồng cháy nè.]Cố Miểu nhìn đến cái bình luận thứ ba, hận không thể thu hồi lại chương mình vừa update lại, rốt cuộc thì cô đã làm gì mà khiến độc giả có ảo giác là cô đã lớn tuổi rồi?

Rõ ràng cô đang ở độ tuổi xinh đẹp như hoa nha!Dù nghĩ vậy nhưng khi đọc bình luận trong mắt Cố Miểu toàn là ý cười, cô thích việc viết lách, không để ý số liệu, không quan tâm đến lợi nhuận, chỉ để ý đến nhóm tiểu thiên sứ đáng yêu này thôi!Cố Miểu cười đóng giao diện Lục Giang lại, chỉ cảm thấy tâm trạng của mình càng tốt hơn.Đúng lúc này, Tô Lạc lại gửi tin nhắn QQ cho cô.[Tô Lạc: Tam Thủy, không cần phải update chương mới nhiều vậy đâu, thứ năm mới đổi bảng xếp hạng, yêu cầu đủ 3 vạn chữ là có thể vào danh sách rồi, số lượng từ nhiều cũng khó xếp hạng trong phần đề xuất, chú ý một chút ha.]Tô Lạc thật sự phục tác giả Tam Thủy này, tác giả khác ước gì trước khi được cài Vip thì có thêm được nhiều số liệu, miễn cho lúc vào Vip rồi sẽ quá khó coi, nhưng Tam Thủy lại update rất nhiều trước khi được đề xuất.Hành động như vậy làm biên tập viên là cô ấy cảm thấy rối rắm, thấy hôm nay cô lại update thêm một chương thì vội vàng nhắc nhở.Cố Miểu hiểu ý của biên tập viên, nhớ trước đây cô cũng vì số liệu mới chậm rãi update, nhưng sau đó số liệu hoàn toàn như gió thổi mây bay, tuy rằng ở trong mắt biên tập viên Tam Thủy là một tác giả mới nhưng Cố Miểu biết trong xương cốt cô là tay lão luyện.Cô căn bản không thèm để ý đến số liệu nha![Tam Thủy: Không sao ạ.]Tô Lạc tặc lưỡi có hơi buồn bực, thật ra cô ấy cảm thấy cuốn truyện này càng có thể cao hơn nữa, nhưng Tam Thủy đã tình nguyện rồi cô ấy cũng không nói được cái gì.[Tam Thủy: Cảm ơn biên tập đã quan tâm em ạ.]Tô Lạc lập tức cảm thấy không còn buồn bực một chút nào nữa.
 
Đại Thần Giới Văn Học Là Blogger Nổi Tiếng
Chương 21


Editor: Nại NạiCố Miểu trò chuyện xong với Tô Lạc thì cô nhận được điện thoại của Dịch Hằng gọi đến.

Hai ngày nay, Dịch Hằng luôn diện đủ loại ý tưởng mới lạ để hẹn cô ra ngoài, với hành động như này trong lòng Cố Miểu càng khẳng định những suy nghĩ trước kia cao hơn, nhưng cô thật sự không có hứng thú với Dịch Hằng.Lại lần nữa uyển chuyển từ chối đối phương xong, Cố Miểu để sang chế độ im lặng cho điện thoại rồi bắt đầu tập trung gõ chữ, vừa mới update thêm một chương mới trong bản nháp tồn kho nên tim cô hơi đau.[Thông báo của hệ thống: Bạn tốt Sữa Đậu Nành của bạn vừa mời bạn tham gia nhóm chat "kiếm tiền và trở thành người thắng cuộc trong cuộc sống", tin nhắn bổ sung [không có].]Cố Miểu hơi ngây người, nhưng đúng là Sữa Đậu Nành không sai, nên cô nhấp vào chữ tham gia rồi vào nhóm.[Cà Phê Hồng Trà: Thành viên mới vui lòng đọc quy định của nhóm nhé.

Tuy rằng nhóm chúng ta ít người nhưng quy định là quy định nha!

Mỗi quy định trên nhóm đều phải học thuộc lòng đó, chủ nhật mỗi tuần sẽ kiểm tra, đương nhiên chỉ cần bạn đăng ảnh thì tất cả những điều trên đều không thành vấn đề, cho nên thành viên mới nhanh chóng đăng ảnh lên đi nha!][Cẩm Nhượt Lưu Niên: Nói bậy gì đó, đăng một tấm ảnh là không đủ, phải cho tôi biết cả số đo 3 vòng nữa mới được.][Clio: Đám các cậu không có ai là đứng đắn cả, đừng có hù thành viên mới chứ, thành viên mới nhìn về phía này này, nhớ kỹ tên của bọn họ nha, sau này nhớ tránh xa đám bà dì này ra nhé.

Nào đến chỗ tôi đi, để tôi hôn hôn sờ sờ cái nào.]Sữa Đậu Nành nhìn nhóm chị em nói giỡn trong nhóm...

đột nhiên cảm thấy vô cùng mất mặt, cô ấy ngồi ở trước bàn máy tính, tuy rằng ý cười trên mặt không phai đi nhưng vẫn nghiêm túc gõ chữ.[Sữa Đậu Nành: Quên nói với các cậu một điều, tác giả mới tên là Tam Thủy.][Cẩm Nhược Lưu Niên: Vãi ò, thì ra là bà dì giống chúng ta à, vậy thôi chán ngắt, còn định trêu chọc tiểu ma mới tiểu thịt tươi chút đỉnh mà.]Kiếp trước Cố Miểu sau này mới quen biết Sữa Đậu Nành cho nên cũng không có tham gia nhóm chat này, giờ nhìn thấy vậy thì cảm thấy mới lạ vô cùng, Cà Phê Hồng Trà là tác giả viết ngôn tình cổ đại, Cẩm Nhược Lưu Niên thì giống cô, cho nên trong nhóm chat này tổng cộng chỉ có năm người thôi.Cô nhanh chóng sửa lại tên trên ghi chú, rồi mới bắt đầu trả lời lại.[Tam Thủy: Em không phải là bà dì, em là tiểu ma mới tiểu thịt tươi.][Clio: Tiểu ma mới đừng chỉ nói mồm, nhanh chóng cho bọn tôi xem ảnh đi, nhìn ảnh rồi bọn tôi mới tin được.][Cà Phê Hồng Trà: Vãi ò, vừa mới cảm thấy cái tên tác giả này quá quen tai, nên đi tìm hiểu một chút, cô chính là tác giả to lớn đã một tay xé nát những thứ vớ vẩn kia ấy hả, để tôi quỳ lạy cái đã.]Năm đó Cà Phê Hồng Trà bị ngộ thương, bị Bích Thủy vu oan là đạo văn, cho nên trong lòng luôn có nổi ám ảnh sợ hãi với Bích Thủy, khi thấy Tam Thủy uy phong vững vàng combat với một đám người thì không khỏi máu nóng sôi trào.Kiếp trước Cố Miểu viết lách lại không có kết giao với nhiều bạn bè, từ trước đến nay vẫn luôn chú trọng vào việc viết truyện solo và chỉ giao lưu với độc giả, giờ nhìn thấy mấy tác giả nho nhỏ hot hot tương lai là đại thần có phong cách như vậy thì không khỏi bật cười thành tiếng.[Tam Thủy: Từ đây về sau lão ngài bảo em đánh đâu em đánh đó. [icon nghiêm túc].]Vừa mới nhắn một câu như vậy thì bầu không khí trong nhóm chat càng trở nên sinh động hơn, Cố Miểu cảm khái, tuy rằng đối phương có chút danh tiếng nhưng mọi người đều không hề cho cô cảm giác áp lực nào cả.Điều này làm trong lòng Cố Miểu vui như nở hoa.Trò chuyện đôi ba câu, người trong nhóm nhanh chóng tản đi tiếp tục công việc của mình, Cố Miểu cũng đóng khung chat lại.Thật sự Cố Miểu không nghĩ ra vì sao lại đặt cái tên này cho nhóm chat, nên gửi voice chat riêng cho Sữa Đậu Nành: "Em có thể hỏi lai lịch của nhóm chat từ đâu mà có không?"

Sữa Đậu Nành nhanh chóng trả lời lại: "Hăng hái kiếm tiền đi thẳng lên đỉnh cao của đời người, cưới một anh chàng cao phú soái.

Chú ý nhất định phải lấy cao phú soái."

Cố Miểu: "..."

Chí hướng quả thật cao cả.___Doanh số bán ra của Nghê Thường hai ngày tiếp theo gần như đạt được con số mới, làm cho Trương Nhàn cười đến không khép miệng được, cũng đã có người nhận được hàng và đánh giá năm sao, ít có trường hợp bị trả lại.Rất nhanh, Trương Nhàn không cười nổi nữa bởi vì Đào Dĩnh bảo là hàng tồn kho không đủ.Vì lúc trước doanh số của Nghê Thường không mặn không nhạt cho nên trong cửa hàng chỉ có ít hàng tồn kho, huống chi giá cả của quần áo lại không thấp, vốn dĩ sẽ không bán hết nhanh như vậy nên giờ rơi vào trong cảnh tượng hơi xấu hổ.Vừa ngọt ngào vừa bi ai.Nhận được tin tức, Trương Nhàn vội vàng gọi điện thoại cho anh Tiền.Những quần áo của Trương Nhàn đều lấy nguồn từ anh Tiền, quan hệ giữa hai người đã sớm thân quen.Anh Tiền nghe điện thoại của Trương Nhàn, lập tức cười: "Cô đến tìm anh nhập hàng hả?"

Trương Nhàn ngạc nhiên nói: "Anh Tiền, sao anh biết?"

"Doanh số bán ra của Nghê Thường trong ba ngày qua đã vượt qua ngàn rồi, động thái lớn thế này cô nghĩ có thể giấu diếm được bạn đồng hành của cô sao?

Thật ra mà nói, có không ít chủ Taobao khác đến hỏi thăm anh về tám bộ quần áo chính kia của cô đấy."

"Có một số người nghe xong giá cả, còn định tự thiết kế mẫu và may trang phục nữa đó."

Trương Nhàn cả kinh, hai ngày qua cô ấy đắm chìm trong thế giới vui vẻ của mình, nhưng lại quên mất chuyện quan trọng như thế, cô ấy vội vàng hỏi: "Anh Tiền, vậy còn hàng tồn kho không ạ?"

Anh Tiền thở dài một hơi: "Thật không dám giấu giếm gì, đúng là không còn nữa, cô cũng biết anh là một người làm ăn, hơn nữa anh cũng không biết cô còn muốn nhập hàng, cho nên ai muốn mua anh đều bán cả rồi."

"Nhưng mà anh có thể cho cô một câu chắc chắc, lô hàng nhanh nhất sẽ đến tay anh trong vòng 20 ngày tới."

Một câu chắc chắn như vậy còn không biết nói cho bao nhiêu người rồi, Trương Nhàn có hơi thất hồn lạc phách, lại không thể không kiên nhẫn hỏi: "Anh Tiền, em nhớ rõ lúc trước ngoại trừ tám bộ váy này ra thì còn có ba bộ em thấy màu sắc quá trầm cho nên không cần, vậy ba bộ váy đó còn tồn kho không?"

Trong mắt anh Tiền nhanh chóng hiện ra ý mừng, không chỉ có mình Trương Nhàn ngại màu sắc quá trầm, có rất nhiều chủ cửa hàng Taobao khác cũng khá không thích màu sắc quá trầm giá cả thì mắc, cho nên ba bộ váy kia cơ hồ không được bán đi."

Còn còn còn, nếu như cô muốn thì anh có thể giảm giá để lại cho cô nha, cô thấy sao?"

Trên mặt Trương Nhàn có hơi do dự, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa, đột nhiên kiên định nói: "Mỗi một bộ em muốn một ngàn lô."

3000 lô là một con số to lớn, nếu không bán ra được thì sẽ bị lỗ vốn nặng ngay, nhưng mà Trương Nhàn đành chơi lớn: "Anh Tiền, chờ tám bộ váy kia có hàng lại thì mỗi một bộ lại chừa cho em một ngàn lô, còn size thì cứ phân phối y như trước kia vậy."

Anh Tiền nghe thấy vậy thì có hơi hoảng sợ: "Trương Nhàn cô điên rồi sao?

Mỗi bộ thêm một ngàn nhiều như vậy cô có thể bán hết sao?"

"Cửa hàng tốt nhất hiện nay có doanh số là bao nhiêu chứ?"

Anh Tiền cảm thấy mình đã có lương tâm nghề nghiệp, ở trước mặt cuộc làm ăn lớn như vậy nhưng lại có thể tận tình khuyên bảo đối phương nên nghĩ kỹ lại.Hiện giờ Trương Nhàn căn bản không nghe lọt tai: "Anh Tiền, tiền đặc cọc của quần áo thì em sẽ gửi vào tài khoản cho anh trước, anh chú ý kiểm tra nhé, chờ có đồ rồi anh nhất định phải báo cho em biết đầu tiên đấy."

Anh Tiền thấy Trương Nhàn không nghe lời khuyên của mình, đương nhiên hắn cũng không ngại thêm tiền nên đồng ý luôn, dù sao đến lúc đó người mệt cũng không phải là hắn.Sau khi Trương Nhàn cúp máy cô ấy mới cảm thấy bản thân quá manh động rồi.Hiện giờ mới tháng 6, tuy rằng ba tháng tiếp theo đều là mùa cao điểm nhưng anh Tiền lại nói lô váy tiếp theo nhanh nhất cũng phải mất 20 ngày mới có, nói cách khác, ba tháng bị dồn thành còn hai tháng, mỗi tháng đều phải bán được ít nhất 6000 bộ, Trương Nhàn lập tức cảm thấy nhức nhức cái đầu.So với mức bán từ 500 đến 600 sản phẩm mỗi tháng trước đây thì với 6000 bộ này, quả thật nhiệm vụ khó khăn quá mức.Trương Nhàn thở dài một hơi sâu, sau đó gọi điện cho Cố Miểu, dù sao thì ba bộ váy tiếp theo cũng cần phải có người mẫu, ngoại trừ Cốo Miểu thì Trương Nhàn thật sự nghĩ không ra còn ai thích hợp hơn nữa.Cố Miểu nhận được điện thoại của Trương Nhàn, nghe cô ấy nói thì đương nhiên đồng ý.

Chỉ là nghe thấy tâm trạng của Trương Nhàn khá nặng nề cho nên hiếm khi lắm miệng hỏi thêm: "Chị Trương, chị làm sao thế?"

Trương Nhàn nuốt nước bọt rồi kể lại mọi chuyện lúc nãy một lần nữa cho Cố Miểu nghe, cuối cùng thở dài: "Một tháng tiếp theo chính là thời kỳ hoàng kim của bán quần áo lại không có quần áo để bán."

Trong đầu Cố Miểu nhanh chóng xuất hiện ra ý tưởng, cô không chút hoang mang nói: "Chị Trương, chị đã đặt mua một ngàn bộ rồi, vậy em có một chủ ý này không biết chị có muốn nghe không ạ?"

Trương Nhàn biết trong đầu Cố Miểu lại hiện lên cách chơi mới lạ, vô cùng quen thuộc với trò chơi này nên nhanh chóng trả lời: "Đương nhiên là muốn."

"Em cảm thấy chị có thể áp dụng mô hình đặt bán trước, đặt hàng trước rồi giao hàng sau, 20 ngày sau đúng hạng mà giao hàng.

Đương nhiên chị có thể bù đắp thời gian chờ bằng cách giảm giá hoặc khuyến mãi tặng quà gì đó ạ."

"100 khách hàng đầu tiên đặt mua chị có thể giảm giá trực tiếp luôn, 300 khách hàng tiếp theo chị giảm giá theo mức độ phù hợp hơn, còn những khách hàng cuối cùng chị khuyến mãi tặng quà gì đó ấy ạ."

"Doanh số của cửa hàng đang rất tốt, cộng thêm một số chương trình giảm giá nữa, với lại nếu như thời tiết nóng lên thì vào tầm tháng 7 tháng 8 mới thật sự nóng, vì vậy chắc chắc khách hàng sẽ sẵn sàng chờ hàng trong 20 ngày đó."

Trương Nhàn nghe thấy Cố Miểu nói thì sửng sốt, cô ấy hoàn toàn chưa nghe qua hình thức đặt hàng trước giao hàng sau này, nhưng mà Cố Miểu nói thật sự nghe rất có lý, cô ấy tiếp tục lắng nghe Cố Miểu nói tiếp."

Em tin là các chủ cửa hàng Taobao khác đều đang ở trong trạng thái quan sát chờ đợi.

Ngay cả khi họ muốn nhập hàng thì họ cũng sẽ không nhập với số lượng lớn đâu.

Mấy cửa hàng nhỏ có bán được hàng ra ngoài không còn khó mà nói, huống chi cũng không có ai quyết đoán như chị Trương nhập nhiều bộ cùng lúc như vậy đâu."

Trương Nhàn cảm thấy bản thân như vừa mới được khai sáng, cánh cửa bước vào thế giới mới mở ra ngay trước mắt.

Cô ấy cần phải nhanh chóng giải quyết theo những lời Cố Miểu nói, sau khi cảm ơn hai câu thì cúp máy.Nếu mọi chuyện thật sự phát triển theo hướng tốt thì chỉ sợ một cái bao lì xì lần trước căn bản không đủ.
 
Đại Thần Giới Văn Học Là Blogger Nổi Tiếng
Chương 22


Editor: Nại NạiTừ khi nhận được gợi ý của Cố Miểu, Trương Nhàn rơi vào trầm tư.Trương Nhàn càng nghĩ càng kích động, tuy rằng Taobao có khá nhiều quy định nhưng không có quy định nào yêu cầu đơn hàng phải được giao ngay khi đặt, đây là một lỗ hỏng.Trong lòng Trương Nhàn loáng thoáng cảm nhận nếu thật sự bản thân làm như vậy thì có lẽ sẽ mở ra một thời đại mới của chuyện đặt hàng trước giao hàng sau này quá, như thế nào cũng không tưởng tượng được.Buổi tối, trên trang web chính thức của Nghê Thường Flagship Store đăng một thông báo chính thức.Nói là tất cả tám chiếc váy mới lên kệ của cửa hàng đều đã bán hết rồi, chủ cửa hàng đã cố gắng hết sức để điều chỉnh hàng tồn kho.

Và để bảo đảm chất lượng của quần áo nên 20 ngày sau mới có hàng về lại.Nghê Thường quyết định áp dụng hình thức đặt trước, vì để đền bù tổn thất của quý khách hàng, Nghê Thường sẽ dựa theo thứ tự đơn đặt hàng nhanh nhất để áp dụng các mô hình ưu đãi khác nhau.Sau khi đăng tải thông báo, Nghê Thường đã chuyển từ mua ngay sang đặt trước và giao hàng sau 20 ngày.Làm xong hết tất cả, Trương Nhàn mới bắt đầu thấp thỏm bất an chờ tin tức trên Taobao, dù sao thì hình thức này có thành công hay không sẽ trực tiếp quyết định số phận của đống quần áo chồng chất trong tay của Trương Nhàn kia.Con người mà, Trương Nhàn cũng muốn thắng.Thật ra Đào Dĩnh không xem trọng kế hoạch đặt hàng trước giao hàng sau này lắm, dù sao thì mua hàng trên mạng ngày nay giao hàng nhanh chóng, chỉ chờ tầm một đến hai ngày, nhưng giờ phải chờ thêm 20 ngày nữa, chỉ sợ khách hàng sẽ không được vui.Nhưng rất nhanh cô ấy đã vị vả mặt, bởi vì số người hỏi trong phần tin nhắn chăm sóc khách hàng kia chỉ có tăng mà không giảm.Đào Dĩnh lấy lại tinh thần bắt đầu trả lời khách hàng.[Không cần lo đặt váy rồi mà cửa hàng sẽ không giao hàng đâu nè, dù sao cũng là khách quen của Taobao rồi, đương nhiên bạn cũng biết được rằng chúng tôi chỉ nhận được số tiền bạn thanh toán sau khi bạn đã xác nhận được đơn hàng được giao đến.][Đúng vậy, 100 khách hàng đặt trước sẽ được giảm giá 10% ưu đãi nè, cơ hội tốt vậy đừng bỏ lỡ nha.][Lô hàng cuối cùng cũng bán hết quá nhanh, phản hồi cũng tốt cho nên chủ sốp mới đưa ra hình thức đặt hàng trước giao hàng sau như vậy á.

Nhưng mà dịch vụ bán hàng vẫn không có thay đổi gì, miễn phí đổi trả trong vòng 7 ngày, nên bạn cứ yên tâm mua sắm nha.][Không cần lo lắng nè, chất lượng váy chắc chắn không có gì khác biệt cả, dù sao thì Nghê Thường của bọn tôi cũng có chút danh tiếng nè.][Váy nhà người khác thì bọn tôi cũng không tiện đánh giá cho lắm nè, nếu như chờ không nổi thì cũng có thể mua một lần xem sao.]Càng làm cho Đào Dĩnh bị vả mặt dữ dội hơn là có rất nhiều khách hàng không hề hỏi gì đã đặt hàng luôn rồi, căn bản không hề có nghi ngờ gì cả, doanh số bán ra không bởi vì cửa hàng không có hàng mà giảm sút.Đào Dĩnh cảm thấy Trương Nhàn y như thần thánh, ý tưởng tuyệt diệu vậy mà cũng có thể nghĩ ra được, càng khiến cô ấy lên dây cót tinh thần làm việc hơn.Lý Nhụy là sinh viên năm hai, bởi vì không nằm trong khu vực free ship cho nên chiếc váy mà cô ấy mua trên Taobao phải vận chuyển vài ngày mới đến tay.Sau khi nhận được hàng, cô ấy gấp không chờ nổi lấy chiếc váy ra ngay, ngó trái ngó phải chỉ cảm thấy yêu chết đi được.Trông bề mặt vải có độ dày dặn chất lượng, ngoại trừ có vài nếp nhăn do gấp lại.Lý Nhụy vội vàng lấy bàn ủi nhỏ trong ký túc xá ra, thật cẩn thận treo váy lên bắt đầu ủi, sau khi là phẳng nếp gấp rồi cô ấy mới dừng tay.Chiếc váy trước mặt cô ấy y hệt như chiếc váy trên ảnh chụp, màu sắc cũng không sai, Lý Nhụy vội vàng kéo rèm cửa ký túc xá lại bắt đầu thử đồ.Chưa đầy một phút sau, cửa ký túc xá mở ra, Lý Nhụy hét lên một tiếng nhanh chóng kéo khóa kéo của váy lên.Bạn cùng phòng từ ngoài cửa đi vào, ngạc nhiên hỏi: "Ban ngày ban mặt cậu kéo rèm lại làm gì?"

Nói xong câu đó, cô ấy thấy chiếc váy trắng trên người Lý Nhụy: "Wow, cậu mua bộ này hồi nào vậy?"

"Đẹp quá!"

Lý Nhụy có quan hệ rất tốt với bạn cùng phòng, trái tim vừa mới bình tĩnh lại sau cú hoảng hồn, vui vẻ hỏi: "Đẹp thật hả?"

"Đây là bộ váy mình vừa mới mua trên mạng á, cậu còn nói gì mà chỉ có người bán mới lời, nhưng mà mình thấy mình mới là người được lợi."

Vừa nói chuyện, Lý Nhụy còn xoay vài vòng, đi đến trước gương soi soi.Bạn cùng phòng cẩn thận nhìn nhìn, lại sờ sờ váy, đột nhiên hưng phấn nói: "Mình nhớ rõ lúc ấy cậu cho mình xem tám bộ đúng không?

Mau đưa links cho mình đi, mình cũng muốn mua một bộ."

Lý Nhụy hắc hắc cười vang, đắc ý nói: "Cầu xin mình đi rồi mình cho, lúc trước cũng không biết là ai ghét bỏ."

Vừa nói Lý Nhụy vừa cầm lấy điện thoại mở Taobao lên, vào lịch sử đặt hàng thì kinh ngạc phát hiện váy đã sold out hết rồi?Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Lý Nhụy vội vàng nhấp vào cửa hàng thì thấy cả 7 bộ váy còn lại cũng đều đã sold out hết rồi.Lý Nhụy trợn to mắt: "Đặt trước?

Có nghĩa là gì?"

Bạn cùng phòng đã tới bên cạnh Lý Nhụy từ lâu, nhìn thấy thông báo của cửa hàng thì vẻ mặt như đưa đám: "Vậy mà sold out hết rồi á, nhanh dữ vậy!"

Lý Nhụy càng vui vẻ hơn, tuy rằng đặt hàng trước giao hàng sau sẽ được tặng kèm một số quà tặng, nhưng giờ đây cô ấy đã có váy mặc trên người nên sung sướng bảo: "Cậu còn muốn mua không?"

Bạn cùng phòng kiên định nói: "Mua, sao lại không mua.

Đúng là tiền nào của nấy, lỡ như 20 ngày sau mới mua thì lại bị sold out hết rồi sao, bi kịch đấy."

Lý Nhụy hơi suy tư một hồi: "Nếu như cậu muốn mua thì vậy mình cũng mua thêm một cái nữa, dù sao thì sinh hoạt phí tháng này vẫn còn dư, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn cơ hội nào nữa mất."

Mới đầu hai người họ tuy có hơi ngạc nhiên không hieru rõ ý nghĩa của đặt trước là gì, nhưng khi nhìn thấy thông báo thì đã hiểu ra, hơn nữa cũng đã từng mua một đơn hàng trước rồi cho nên hai người hoàn toàn không thắc mắc nghi ngờ gì, hỏi ý nhau rồi cũng không cần chăm sóc khách hàng tư vấn làm gì cứ thế đặt mua luôn.Còn không phải là 20 ngày sao, thời tiết đẹp và váy đẹp đều vừa đẹp.___Lúc này, Cố Miểu đang ở trong phòng học, cả lớp ồn ào ẫm ĩ hết cả lên, hiển nhiên mọi người đều đang rất phấn khích khi ước lượng điểm số và điền hồ sơ nguyện vọng.Giáo viên chủ nhiệm phát đáp án tham khảo cho học sinh, rồi nghiêm túc nói: "Cho dù cô có không nói các em cũng biết ước lượng điểm số quan trọng như thế nào rồi đấy, cho nên mở to mắt của mình lên mà ước lượng cho tử tế nào, nếu không hiểu thì gọi cô."

Cần phải tính điểm 3 lần, mất rất nhiều thời gian."

Có bao nhiêu người ngoài kia rõ ràng thi đạt được điểm cao nhưng lại không đậu vào trường đại học tốt nhất, đây là vì sao, bởi vì họ quá tự tin cho nên tính điểm quá cao, vậy nên các em nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận."

"Có nghe rõ không?"

Lớp học lập tức truyền đến tiếng vang to "Dạ hiểu" rồi mọi người bắt đầu cầm bút lên, cẩn thận tính điểm cho mình.Tạ Dương đang bực bội xoay bút, tầm mắt cậu ta dừng ở cần cổ trắng nõn của Cố Miểu, cậu ta cảm thấy cổ họng có hơi khô khốc, cho tới bây giờ cậu ta vẫn không biết vì sao Cố Miểu lại từ chối cậu ta, lại còn không chừa lại một tia tình cảm nào.Lời tỏ tình ngày ấy y như một trò hề.Cố Miểu vẫn ung dung tiêu sái như cũ, thờ ơ trải qua cuộc sống của bản thân cô, chỉ có một mình cậu ta vẫn đắm chìm trong thế giới tỏ tình bị từ chối, này không công bằng!Nghĩ như vậy, trong lòng cậu ta càng thêm bực bội hơn.

Đột nhiên, cậu ta nảy ra một ý hay, nếu như cậu ta thi đậu vào cùng một trường với Cố Miểu, lại triển khai kế hoạch theo đuổi kịch liệt thì có lẽ Cố Miểu sẽ không từ chối cậu ta trực tiếp như vậy.Suy cho cùng thì trái tim con người cũng bằng xương bằng thịt.Cố Miểu ngồi vào chỗ của mình, căn bản không hề nghiêm túc tính điểm như lời giáo viên chủ nhiệm nói, trong lòng cô hiểu rõ, nếu như không có biến cố thì điểm của cô bây giờ và kiếp trước không có gì khác.Cho nên trong lòng cô đã đưa ra quyết định từ lâu, nguyện vọng đầu tiên là đại học thủ đô, nguyện vọng thứ hai là trường đại học nổi tiếng trong tỉnh, còn cái nguyện vọng thứ ba chính là trường học mà cô đã học ở kiếp trước.Vì sợ nộp hồ sơ trước sẽ quá lộ liễu nổi bật, cho nên Cố Miểu cố tình chờ đến các học sinh trong lớp đều đã rời đi được một nửa rồi mới nộp hồ sơ lên cho giáo viên chủ nhiệm.Cho dù là như thế cô vẫn bị giáo viên chủ nhiệm chú ý đến, sắc mặt bà ta nghiêm túc: "Cố Miểu, em lấy bài thi tính điểm của em lên cho cô xem xem."

Đại học thủ đô, vậy mà Cố Miểu cũng dám viết, ở trường này một năm cũng không đậu được mấy người.Đương nhiên Cố Miểu không lấy ra, khó xử nói: "Cô ơi, điểm dự kiến nằm ở trong đầu em rồi, cô yên tâm, em sẽ không lấy tương lai của mình ra đùa đâu ạ."

"Nhưng cô lại thấy từ trong hồ sơ điền nguyện vọng của em, em đang đùa với tương lai của mình đấy."

Giọng nói của giáo viên chủ nhiệm rất nghiêm túc, hơn nữa lúc nói chuyện vô thức hơi tăng âm lượng, hấp dẫn lực chú ý của các bạn trong lớp."

Em có biết nguyện vọng một quan trọng như thế nào không?

Không phải để cho em tùy tiện đem ra đùa như vậy đâu."

"Cố Miểu, em đừng có tùy hứng."

Cố - tùy hứng - Miểu chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cô cũng có thể hiểu được ý của giáo viên chủ nhiệm là gì, chỉ đành phải giải thích lại lần nữa: "Cô ơi, đây là quyết định sau khi em đã suy nghĩ rất cặn kẽ rồi, em không có tùy hứng đâu ạ."

Tạ Dương theo sau bạn học đi đến bên cạnh bục giảng, nhìn thấy hồ sơ điền nguyện vọng trên bàn thì giật mình kinh ngạc, hai trường học đầu cậu ta chắc chắn là không đậu nhưng trường cuối cùng thì cậu ta không muốn vào.Ý tưởng mới vừa rồi lập tức như ném đá trên sông, cậu ta nhíu mày nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm, hy vọng bà ta có thể lay chuyển được Cố Miểu.Cùng lúc đó, các bạn học xung quanh bắt đầu xì vào khe khẽ."

Cố Miểu không muốn học đại học sao?

Ai mà không biết thành tích của cậu ấy đâu, có thể vào trường đại học hạng hai đã không tồi rồi, nguyện vọng sau còn vô lý hơn nguyện vọng trước nữa."

"Thì đó!

Có lẽ người ta đang cặp kè với kẻ giàu có nên không quan tâm đến bằng cấp thì sao, cậu không nhớ hai ngày trước ở buổi liên hoan cậu ta bước xuống từ Rand Rover à?"

"Cũng may giáo viên chủ nhiệm có trách nhiệm, nếu là mình thì mình cứ mặc kệ cậu ta luôn, dù sao tương lai cũng không phải là tương lai của mình."...Giáo viên chủ nhiệm khuyên can mãi mà Cố Miểu không lay chuyển, cuối cùng thở dài một hơi thật sâu, nhận lấy hồ sơ điền nguyện vọng của cô, ý tứ sâu xa: "Hy vọng sau này em không hối hận."

Còn có nhiều học sinh đang chờ cho nên giáo viên chủ nhiệm cũng không thể nào đặt hết tinh thần của mình lên người Cố Miểu được.Cố Miểu lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm, thật tâm cảm ơn giáo viên chủ nhiệm: "Em cảm ơn cô giáo chủ nhiệm nhiều ạ."

Lời bàn tán của các bạn học trong lớp không phải cô không nghe thấy, chỉ là Cố Miểu cảm thấy không cần phải đi so đo làm gì.Cô dọn dẹp lại hết đồ có trên bàn học, rồi rời khỏi lớp học luôn.Nhìn theo bóng dáng của Cố Miểu, cuối cùng Tạ Dương vẫn nghe theo ý nghĩ của mình điền nguyện vọng, cậu ta cảm thấy Cố Miểu bị điên rồi.
 
Đại Thần Giới Văn Học Là Blogger Nổi Tiếng
Chương 23


Editor: Nại NạiGiáo viên chủ nhiệm ôm chồng hồ sơ điền nguyện vọng thở dài đi vào văn phòng, bà ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra suy nghĩ của Cố Miểu, rõ ràng nếu cô tính điểm của mình một cách cẩn thận hơn thì chắc chắn cô sẽ vào được một trường đại học tốt.Nhưng nhìn vào thứ cô điền vào hôm nay đi.Thái độ này bị giáo viên bên cạnh nhìn thấy, lên tiếng hỏi: "Này, xảy ra chuyện gì à?

Sao lại uể oải không có tí sức sống nào vậy?"

Giáo viên chủ nhiệm kể lại chuyện hồi nãy lại một lần, sau đó bất đắc dĩ nói: "Cô nói xem gặp phải học sinh như vậy, tôi còn có cách nào đây?"

"Muốn tốt cho nó mà nó còn không thèm nghe, nói gì mà tự mình sẽ chịu trách nhiệm cho mình?

Nguyện vọng vậy mà bảo là tự mình chịu trách nhiệm á?"

Giáo viên chủ nhiệm càng nói càng tức, chỉ cảm thấy Cố Miểu không biết cố gắng.Nhớ trước đây thành tích của Cố Miểu không tồi, nhưng lại càng ngày càng kỳ lạ, càng ngày càng trầm mặc, bà ta có khuyên bảo nhiều lần nhưng cô không nghe, cho nên bà ta cứ mặc kệ cô luôn, giờ đây cảnh tượng y chang lại sắp tái diễn.Giáo viên kế bên im lặng, đột nhiên thấp giọng nói: "Nếu như học sinh này không rõ vậy thì cô lén lút giúp nó một lần đi."

Vừa nói chuyện giáo viên bĩu môi chỉ vào hồ sơ điền nguyện vọng: "Dựa vào thành tích ngày thường của nó rồi thay đổi hai nguyện vọng một cho nó, cô cảm thấy sao?"

"Dù sao thì nghe theo lời cô nói thì thành tích của nó cũng không đủ vào đại học thủ đô được, đến lúc đó có giấy thông báo trúng tuyển rồi có lẽ nó còn quỳ xuống cảm ơn cô đấy."

Giáo viên chủ nhiệm như đang suy nghĩ gì đó: "Những gì cô nói đúng là một ý kiến hay."

Đám học sinh này thật là làm bà ta rầu thúi ruột.Giáo viên kế bên nghe thấy đề xuất của mình được chấp nhận không khỏi che miệng cười: "Nhanh lên đi, hoàn thành xong đợt công tác này là có thể được nghỉ rồi."

Giáo viên chủ nhiệm trả lời lại hai câu, nhưng khi tầm mắt bà ta nhìn tới hồ sơ điền nguyện vọng của Cố Miểu thì có hơi chần chờ với ý tưởng trước đó.Nếu như thành tích của Cố Miểu cao, vậy bà ta tự ý sửa lại nguyện vọng của cô, nếu tương lai sau này bị phát hiện ra thì chính là một tai nạn nghề nghiệp.Tuy rằng khả năng đó rất là thấp.Nhưng khi giáo viên chủ nhiệm nhớ đến đôi mắt to xinh đẹp đen trắng rõ ràng của Cố Miểu, không biết vì sao trong lòng bà ta lại có chút bất an.

Thôi thôi, nếu bản thân học sinh muốn tự tìm đường chết không nghĩ đến tương lai của mình thì hà tất gì bà ta phải xen vào làm gì!Sẽ có lúc Cố Miểu phải khóc, đến lúc đó cô sẽ biết được ai là thật tình ai là giả dối ngay.Cố Miểu hoàn toàn không hề biết rằng nguyện vọng của mình xém chút nữa đã bị giáo viên chủ nhiệm lớp sửa lại, bây giờ cô đang ở trong văn phòng đăng ký chuyển nhượng nhà cửa với bác trai và bác gái.Cố Bân và Bàng Ninh vui vẻ ra mặt, đang đứng xếp hàng chờ đến lượt.Mặt Cố Bân đầy ý cười, cúi đầu nhìn Cố Miểu đang chơi điện thoại ở bên cạnh, vẻ mặt dịu dàng thấy rõ, cảm ơn nói: "Cố Miểu, cả nhà bác trai thật sự cảm ơn cháu nhiều."

"

Sau này có khó khăn gì cứ nói thẳng với bác trai nhé, ơn nghĩa cháu giúp nhà bác như vậy bác vô cùng cảm kích cháu."

Trên mặt Cố Miểu không hề khó chịu, trong lòng cô biết rõ đối phương đang tự nhảy vào hố lửa, tương lai có hối hận cũng không còn kịp nữa: "Bác trai, giờ chúng ta cũng đã ký nhượng quyền rồi, sau khi bác đưa tiền cho cháu rồi thì cháu sẽ đi tìm phòng khác ngay ạ.

Bác chắc chắn sẽ không còn cơ hội để hối hận nữa đâu đó ạ."

Cố Bân nghe thấy Cố Miểu nói vậy thì trong lòng càng vui vẻ hơn: "Không hối hận, không hối hận."

Bây giờ lão căn bản không ngờ đến căn nhà đó sẽ không bị phá dỡ đi, hơn nữa Cố Miểu sẽ không trở về Hải Thị nữa.Hai bên đều đã mang đầy đủ các giấy tờ cần thiết nên thủ tục chuyển nhượng nhà được hoàn tất rất nhanh, chỉ cần 3 đến 5 ngày là có thể nhận được giấy chứng nhận bất động sản mới.Bàng Ninh đứng ở trước cửa, cười đến không khép miệng lại được.Trong lòng Cố Miểu cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, cô nhìn bác trai: "Không đến hai tháng nữa là cháu sẽ vào đại học rồi, bác trai có phiền nếu cháu ở lại nhà thêm một thời gian ngắn nữa không ạ?"

Cố Bân vội lắc đầu, xua tay: "Đứa nhỏ này cháu nói cái gì thế hả!

Lúc trước không phải bác đã nói rồi sao?

Căn nhà này cháu muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu."

Cố Miểu cười: "Bác trai khách sáo rồi.

Mấy thứ trong nhà tạm thời cứ để vậy trước đã, chờ cháu tìm được chỗ mới rồi cháu sẽ chuyển nhà ngay, bác trai không có ý kiến gì chứ ạ?"

Đương nhiên Cố Bân không có ý kiến gì, chỉ có thể liên tục gật đầu.Đợi Cố Miểu đi rồi Bàng Ninh mới trề môi không vui nói: "Nhà đã bán cho chúng ta rồi, còn dọn nhà gì nữa?"

Nghĩ đến đồ đạc trong nhà đều là do vợ chồng em trai lựa chọn tỉ mỉ, Bàng Ninh cảm thấy đau lòng: "Thật là."

Cố Bân trừng mắt liếc nhìn mụ một cái: "Vốn dĩ là nhà của người ta, nói nhảm cái gì đó hả!"

Bàng Ninh không nói gì nữa.Cố Miểu rời khỏi văn phòng đăng ký đi bộ trên đường cái, đột nhiên cảm thấy có hơi sầu bi, sầu vì không có tiền.Lúc trước cô nghĩ là mình sẽ không bao giờ trở lại Hải Thị nữa, nhưng mà cô vẫn còn suy nghĩ quá nông cạn rồi.

Ít nhất thì những đồ đạc của bố mẹ để lại cô phải giữ lại cho cẩn thận vào, cũng không thể để cho bọn họ làm hư hại được.Mấy thứ đó còn phải có một chỗ để cất, việc gấp nhất hiện giờ vẫn phải mua nhà ở Hải Thị mới được.Nhớ tới bác trai, bác trai đặt cọc cho cô trước 25 vạn, đột nhiên Cố Miểu nghĩ đến khu chưng cư bên cạnh sắp phải bị phá dỡ kia.Nhà bên cạnh không được giá như khu chung cư của cô, mua một căn nhỏ thôi thì tương lai có thể kiếm được chút đỉnh, chủ yếu chính là có nơi để cất đồ của bố mẹ.Sau khoảng một hai năm nữa khi nhà cửa bị phá dỡ cô sẽ có đủ tiền để mua một ngôi nhà khác.

Càng nghĩ càng thấy khả khi, Cố Miểu chuyển hướng đi đến trung tâm bất động sản mua bán nhà cũ gần khu chung cư nhất.Nói là trung tâm bất động sản, thật ra cũng chỉ là một cửa tiệm, có một dãy máy tính đặt trước quầy lễ tân, nhân viên mặc vest đang ngồi trước máy tính làm việc.Nhiệt độ của máy điều hòa được chỉnh rất thấp, khi Cố Miểu đi vào chỉ thấy cái nóng xua tan đi không ít, cô nhìn xung quanh, có một cô gái trẻ tuổi nhanh chóng đến tiếp đón."

Em gái nhỏ, em muốn mua nhà hả?

Bố mẹ em đâu?"

Cô nhân viên tên là Đỗ Bối Di, vừa nói chuyện vừa rót ly nước cho Cố Miểu đưa đến trước mặt cô, không hề vì tuổi tác của Cố Miểu mà khinh thường cô.Cố Miểu nhận lấy ly nước, không nhanh không chậm nói: "Bố mẹ em không có ở đây, là em tự mình muốn mua nhà."

Trong mắt Đỗ Bối Di hiện lên tia kinh ngạc, nhưng nhìn cách ăn mặc của Cố Miểu mới lễ phép lên tiếng: "Không bằng nói thử xem em muốn ở đoạn nào, giá cả ra sao, lớn nhỏ thế nào thì chị mới tìm được cho em nhanh chóng hơn nè."

Cố Miểu chỉ về phía khu chung cư ở bên cạnh: "Phòng thì không cần lớn quá, có tầm 60 70 mét vuông là được rồi ạ."

Dù sao thì nhà đều sẽ bị di dời, Cố Miểu cũng không có yêu cầu gì khác.Đỗ Bối Di gật đầu: "Vậy hai ngày tới chị sẽ tra những căn nhà muốn bán trong khu chung cư hợp điều kiện em đưa ra, sau khi hẹn ước với người ta xong rồi thì chúng ta sẽ đến xem nhà, em cảm thấy sao?"

Đương nhiên Cố Miểu không có vấn đề gì, cô cúi đầu viết tên của mình và phương thức liên lạc xong rồi nở nụ cười dịu ngoan: "Vậy phiền chị rồi."

"Có khả năng vào cuối tuần em không rảnh, chị cố gắng sắp xếp thời gian vào các ngày trong tuần cho em nhé."

Đỗ Bối Di viết phương thức liên lạc vào giấy note, vội vàng gật đầu, chờ đến khi Cố Miểu ra khỏi cửa cô ấy còn có chút không phản ứng kịp, đối phương đến nhanh và đi cũng nhanh, đúng là đến mua nhà ở.Cô ấy không khỏi lầm bầm: "Thật hy vọng có thể chốt thêm được một đơn."___Hiện giờ Hứa Vi đang ở trong phòng làm việc của mình.Phía sau cô ấy là màn hình led, khuôn mặt của Hứa Vi nghiêm túc, đối mặt với một nhóm đồng nghiệp cùng độ tuổi, ngữ khí trầm thấp: "Đây là lần đầu tiên studio chúng ta tạo dựng hình ảnh ra ngoài, chỉ được thành công không cho phép thất bại, mọi người nâng cao tinh thần lên cho tôi."

Vừa nói chuyện vừa chỉ tay lên màn hình: "Bức ảnh này đã đăng lên Weibo mấy ngày nay rồi, đêm nay sẽ đăng bài lên diễn đàn Mop."

Dịch tay một cái nội dung trên màn hình lại thay đổi, Hứa Vi tiếp tục nói: "Bài đăng này đã gây ra không ít xung đột và mâu thuẫn, tôi tin rằng mọi người đều đã thấy cả rồi."

Màn hình lại thay đổi: "Đây là phản ứng có khả năng xảy ra nhất của công chúng mà chúng ta đã thu thập được.

Đến lúc đó chúng ta sẽ lấy thiết lập để làm điểm khởi đầu, cần phải dẫn dắt và kiểm soát dư luận phát triển vào trong tay chúng ta."

Trên màn hình đã được chụ thể đến từng một phút, một giờ, ba giờ, rồi đẩy mạnh dần lên, dần dần tiết lộ thân phận của Cố Miểu, ngoại trừ việc giới thiệu bức ảnh trong viện dưỡng lão thì Hứa Vi còn chuẩn bị không ít các nội dung khác.Sau khi dành thời gian sắp xếp lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, thấy không có lỗ hổng lớn nào cuối cùng Hứa Vi cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.Đang định lên tiếng nói chuyện thì nghe thấy phía dưới có người lên tiếng trước: "Hứa Vi, cô mau xem hot search trên Weibo đi.

Cố Miểu hình như lại lên hot search rồi, tuy rằng thứ hạng hơi thấp, nhưng những thứ chúng ta chuẩn bị... có lẽ phần lớn sẽ không cần dùng đến đâu?"

Tuy rằng Weibo không có hot như những diễn đàn khác, nhưng mức độ phổ biến của nó giă tăng lên theo từng năm, có thể lọt vào hot search của Weibo đúng thật là không dễ dàng gì.Hứa Vi: "..."
 
Back
Top Bottom