Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Tần Giám Quốc Thái Tử

Đại Tần Giám Quốc Thái Tử
Chương 10



Vừa nói, nàng ta càng thêm thất vọng về người cháu trai trước mắt này.

Trước kia danh tiếng phế vật của cháu trai này, đã lan truyền khắp kinh thành.

Bây giờ, còn dám làm ầm ĩ trước khi Bệ hạ lâm chung...

Thật là làm mất mặt hoàng thất!

"Hoàng huynh có đứa con trai như ngươi, thật sự là..."

Từ Diệu Thanh nói được một nửa, liền dừng lại.

Nhưng vẻ khinh thường trong mắt, đủ để ta cảm nhận được sự khinh miệt của vị công chúa này đối với ta.

"Ta đã nói rồi, các ngươi không tin thì đó là chuyện của các ngươi."

"Bây giờ, tránh ra."

Ta lười giải thích.

Trực tiếp đẩy mọi người ra, tiện tay cầm lấy hộp thuốc mà Vương Phụ Kiếm chưa kịp cất đi.

Lấy ra vài cây ngân châm, nhắm vào huyệt Bách Hội của lão hoàng đế, chậm rãi đ.â.m xuống!

"Ngươi!"

Thấy ta vậy mà tự ý châm cứu cho lão hoàng đế, Sở Ngưng tức giận đến mức nổi trận lôi đình.

Mặc dù nàng ta không tin ta thật sự biết y thuật.

Nhưng hành động của đối phương, hoàn toàn không coi ai ra gì.

Kể cả nàng ta, Sở Ngưng.

Hoàng hậu trên danh nghĩa, Thái hậu tương lai!

"Thái tử, ngươi còn dám làm càn, thì đừng trách Bản cung không khách khí!"

Sở Ngưng tức giận nói.

"Không khách khí?"

Ta không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Nhưng nếu không nhầm, vừa rồi là ai không khách khí với ai? Cần ta nhắc nhở ngươi không?!"

Lời này vừa nói ra, trên khuôn mặt xinh đẹp của Sở Ngưng, lập tức hiện lên vẻ tức giận.

Càng không khỏi đỏ mặt.

"Phụ hoàng còn chưa băng hà, ngươi, Sở Ngưng, dù sao cũng chỉ là Hoàng hậu."

"Còn chưa phải là Thái hậu."

"Có tư cách gì, mà chỉ tay năm ngón với ta..."

Ta từ từ rút ngân châm ra.

Xác định tình trạng của lão hoàng đế đã ổn định lại, không còn xấu đi nữa, lúc này mới quay người nhìn mọi người.

Ánh mắt rơi vào mặt Sở Ngưng, cười như không cười nói: "Phụ hoàng sắp tỉnh lại rồi, có gì muốn nói, ngươi có thể nói với Phụ hoàng."

"Bệ hạ..."

"Sắp tỉnh lại rồi?!"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía lão hoàng đế trên giường.

Ngay cả Sở Ngưng, cũng theo bản năng nhìn sang.

Chỉ thấy lúc này, sắc mặt của lão hoàng đế đã dần dần trở lại bình thường.

Không còn như vừa rồi, tràn đầy vẻ u ám sắp chết.

"Đây?!"

Tên Thái tử phế vật này, thật sự biết y thuật?!

Trong lúc nhất thời, Từ Chính Nam kinh ngạc nhìn ta!

Còn Sở Phương Sơn và Sở Ngưng, sắc mặt đều thay đổi...

Nếu lão hoàng đế thật sự tỉnh lại, vậy kế hoạch của bọn họ, chẳng phải sẽ thất bại sao?

"Ngưng... Ngưng nhi..."

Đúng lúc mọi người đang hoang mang lo sợ, lão hoàng đế trên giường, chậm rãi mở mắt.

Mặc dù bệnh nặng, nhưng khí thế đế vương, vẫn còn đó.

Lập tức khiến mọi người cảm thấy nghẹn họng, vội vàng quỳ xuống hành lễ:

"Bệ hạ, vạn tuế!"

"Phụ hoàng!"

Đối mặt với người cha ruột này, ta cũng không có gì trở ngại về mặt tâm lý, lập tức quỳ xuống:

"Nhi thần Từ Thiên, bái kiến Phụ hoàng!"

"..."

Lão hoàng đế mấp máy môi, nhưng lại không nói nên lời.

Dù sao, độc tố tích tụ đã lâu, sao có thể giải trừ trong chốc lát được?

"Bệ hạ!"

Lúc này, Bạch Khởi nhận ra điều khác thường, vội vàng đến bên cạnh lão hoàng đế, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ có điều gì muốn nói sao?"

Lão hoàng đế gật đầu, khó khăn giơ tay lên.

Bạch Khởi thấy vậy, lập tức xòe tay ra.

Thế là, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, lão Hoàng đế dùng ngón tay viết xuống mấy chữ.

“Trẫm bệnh này…”

“Là ai chữa khỏi?”
 
Đại Tần Giám Quốc Thái Tử
Chương 11



Bạch Khởi đọc to những chữ mà lão Hoàng đế vừa viết.

Sở Ngưng sắc mặt sa sầm, ánh mắt rơi vào người Từ Thiên.

Lúc này, mặc dù Từ Diệu Thanh không ưa gì cháu trai mình, lại càng chán ghét cái vẻ ba hoa khoác lác vừa rồi của hắn, nhưng vẫn thản nhiên nói:

“Bệ hạ, người không phải bị bệnh, mà là trúng độc.”

“Kẻ hạ độc là Thái y Vương Phụ Kiếm.”

“Còn người giải độc cho Bệ hạ…”

“Chính là Thái tử!”

Vừa nói, Từ Diệu Thanh vừa cúi đầu nhìn Từ Thiên đang quỳ trước mặt lão Hoàng đế, đôi mắt đẹp không khỏi lóe lên vài cái.

Tên nhóc này…

Thực sự biết y thuật.

Hơn nữa, trình độ dường như không kém gì Thái y.

Vậy sau này, có thể bảo hắn chữa trị chứng bất lực cho Phò mã.

“…”

Lão Hoàng đế nhíu mày rồi lại nhíu mày, cuối cùng nhìn Từ Thiên với ánh mắt sâu xa.

Một lát sau, lại viết xuống mấy chữ…

“Thái tử hiếu thảo, ban thưởng vạn kim.”

Theo lời Bạch Khởi đọc, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Ban thưởng vạn kim, phần thưởng này đối với Thái tử mà nói chẳng đáng là bao, nhưng thái độ của lão Hoàng đế lại rất quan trọng.

Chẳng lẽ điều này có nghĩa là…

Lão Hoàng đế lại một lần nữa coi trọng Thái tử?!

“Bệ hạ!”

Sở Phương Sơn lập tức hiểu ra, vội vàng chắp tay tâu với lão Hoàng đế: “Thái tử quả thực chí hiếu, Bệ hạ lại càng hồng phúc tề thiên. Nhưng hiện giờ quốc gia có nhiều việc quan trọng, nay Thái tử đã tinh thông y thuật, chi bằng để Thái tử ở bên cạnh hầu hạ Bệ hạ, còn việc quốc gia thì…”

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Sở Ngưng dần hiện lên vẻ vui mừng.

Theo quy củ trước nay của Đại Tần, nếu Hoàng đế không thể tự mình chấp chính, thì Thái tử hoặc Hoàng hậu sẽ thay mặt xử lý chính sự.

Nếu Từ Thiên bị lão Hoàng đế giữ lại bên cạnh hầu hạ…

Vậy chẳng phải nàng có thể nắm quyền, thừa cơ diệt trừ tất cả thế lực dưới trướng Thái tử sao?

“Phụ hoàng chỉ cần tĩnh dưỡng là được.”

Từ Thiên đột nhiên cắt ngang lời Sở Phương Sơn, nói với lão Hoàng đế: “Phụ hoàng, nhi thần là Thái tử Đại Tần, nay Phụ hoàng long thể bất an, triều chính chất chồng như núi, nhi thần tự nhiên phải vì Phụ hoàng phân ưu! Hoàng đế bệnh nặng, Thái tử giám quốc, đây vốn là tổ chế của Đại Tần!”

“Sao hả, họ Sở kia, ngươi muốn làm trái tổ chế?”

Một câu “họ Sở” này, bao gồm cả Sở Ngưng.

Trong nháy mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Sở Ngưng lại hiện lên vẻ phẫn nộ!

“Thái tử, những năm nay ngươi có công trạng gì, dựa vào đâu mà giám quốc?”

Sở Ngưng quát lên, lớn tiếng trách mắng: “Nếu để ngươi giám quốc, ngươi có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục sao?!”

“Tâm phục khẩu phục?”

“Được, nếu ngươi đã nói vậy, thì hỏi ý kiến mọi người xem!”

Từ Thiên nhướng mày, quay đầu nhìn mọi người trong phòng.

Đương nhiên, hắn nói như vậy cũng là vì chắc chắn rằng mặc dù Từ Chính Nam có ý định ủng hộ tiểu Hoàng tử, nhưng tình thế hiện tại, hắn đột nhiên nổi lên, Từ Chính Nam nhất định sẽ do dự.

Ủng hộ hắn cũng không phải là không thể.

Dù sao, nếu để tiểu Hoàng tử kế vị, đó chính là chủ thiếu quốc nghi, Đại Tần rất dễ rơi vào loạn lạc!

“Thái tử giám quốc, thần đồng ý!”

“Thần cũng đồng ý!”

Từ Chính Nam quả nhiên như Từ Thiên dự đoán, do dự một chút rồi cuối cùng gật đầu.

Bạch Khởi cũng gật đầu đồng ý.

Từ Diệu Thanh đứng bên cạnh giường bệnh, liếc nhìn Sở Ngưng, rồi cười lạnh:
 
Đại Tần Giám Quốc Thái Tử
Chương 12



“Tên cháu này, tuy là đồ vô dụng,”

“Nhưng dù sao cũng tốt hơn con hồ ly tinh lấy sắc hầu người kia, Hoàng huynh, thần muội ủng hộ Thái tử giám quốc!”

Trong phòng, các đại thần trong triều văn võ đều ủng hộ Từ Thiên giám quốc.

Trong phút chốc, Sở Ngưng không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão Hoàng đế chậm rãi gật đầu, ngầm đồng ý với quyết định của mọi người.

Từ giờ phút này trở đi, Đại Tần nghênh đón Thái tử giám quốc!

Chương 6

Nhìn bóng lưng thẳng tắp trước mặt, trong lòng Sở Ngưng vừa kinh ngạc vừa có một cỗ lửa giận không nói nên lời.

Nhưng Từ Thiên lại quay người lại, mỉm cười với Sở Ngưng:

“Từ hôm nay trở đi, Cô sẽ thay Phụ hoàng giám quốc.”

“Mong Mẫu hậu…”

“Có thể tận lực phò tá!”

Nghe xong Sở Ngưng cảm thấy toàn thân khó chịu, trong lòng càng thêm bực bội không nói nên lời.

“Được rồi, Phụ hoàng vừa giải độc, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt.”

“Mẫu hậu cứ ở lại đây chăm sóc Phụ hoàng.”

Từ Thiên nói xong, trên khuôn mặt tuấn tú nụ cười càng thêm rạng rỡ, hoàn toàn không nhìn ra chút tâm cơ nào, vẻ mặt ngây thơ vô hại.

“…”

Sở Ngưng siết chặt nắm đấm, nhưng trước mặt mọi người, dù có oán hận đến đâu cũng không thể trút ra, cuối cùng đành phải nhẫn nhịn!

“Thái tử nói đúng, Hoàng huynh cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, vậy các ngươi cứ chăm sóc Hoàng huynh đi.”

Từ Diệu Thanh liếc nhìn Từ Thiên, sau đó quay người bước ra ngoài.

Thấy vị công chúa xinh đẹp đi ra ngoài, Từ Thiên tự nhiên cũng chẳng muốn ở lại đây, vội vàng đuổi theo.



Trong cung có vô số hành lang quanh co khúc khuỷu, nhưng Từ Diệu Thanh thân là người trong hoàng tộc, tự nhiên vô cùng quen thuộc với hoàng cung.

Chỉ chốc lát đã đi đến hành lang hoa sen.

“Thái tử, ngươi không về Đông Cung của ngươi, còn đi theo ta làm gì?”

Từ Diệu Thanh quay đầu nhìn Từ Thiên, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Mặc dù vừa rồi trong phòng, nàng lên tiếng ủng hộ Từ Thiên giám quốc, nhưng đó cũng là vì mấy năm nay, nàng và Sở Ngưng bất hòa, với tình thế hiện tại, nếu không ủng hộ Từ Thiên, chính là để mặc cho Sở Ngưng lớn mạnh.

Trong hai điều xấu, chọn điều đỡ xấu hơn, nhưng điều này không có nghĩa là nàng có hảo cảm gì với Từ Thiên hiện tại.

“Công chúa sao lại căng thẳng như vậy?”

Từ Thiên đánh giá Từ Diệu Thanh trước mặt.

Mặc dù vị Công chúa này tính tình nóng nảy, nhưng nhan sắc quả thực nghiêng nước nghiêng thành!

Từ Thiên liếc mắt một cái rồi thu hồi ánh mắt, bước lên phía trước mở miệng nói.

“Thật ra, chất nhi chỉ có mấy lời muốn nói với Công chúa, vừa rồi trong phòng có Mẫu hậu ở đó, nhiều lời không tiện nói ra…”

“Mẫu hậu?”

Nghe vậy, Từ Diệu Thanh không khỏi cười lạnh:

“Ngươi là do con hồ ly tinh đó sinh ra sao? Một câu ‘Mẫu hậu’, gọi thật là thân thiết, cũng không biết người ta có nhận ngươi là con trai tốt này hay không!”

Từ giọng điệu này có thể thấy, vị Công chúa này quả thực rất chán ghét Sở Ngưng.

Vừa hay, hắn muốn lợi dụng sự chán ghét này của nàng!

“Công chúa nói đùa rồi, chất nhi cũng là bất đắc dĩ mà!”

Từ Thiên nhún vai, đi đến trước mặt Từ Diệu Thanh, thấp giọng nói:

“Thật ra, chất nhi cũng muốn thoát khỏi sự khống chế của Sở Ngưng, nhưng nàng ta còn có Sở Phương Sơn dưới trướng. Hiện giờ chất nhi đã có quyền giám quốc, nhưng bọn họ không ủng hộ chất nhi, vậy phải làm sao bây giờ?”
 
Đại Tần Giám Quốc Thái Tử
Chương 13



Từ Diệu Thanh toàn thân run lên, không nhịn được lùi về sau mấy bước, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khác lạ:

“Ngươi, muốn tự lập?”

“Chỉ bằng chút y thuật cỏn con của ngươi, chữa bệnh cứu người thì được, nhưng trị quốc, ngươi có bản lĩnh đó sao?!”

Nói đến đây, Từ Diệu Thanh quay mặt đi, nhìn về phía hồ sen xa xa, trên khuôn mặt xinh đẹp dần hiện lên vẻ chế giễu.

“Kẻ bất tài như ngươi, nếu không phải Hoàng huynh không còn con nối dõi, ngươi nghĩ ngươi có thể ngồi vững vàng trên ngôi vị Thái tử này sao?”

“Hiện giờ may mắn được giám quốc, vậy mà còn dám sinh lòng tự lập…”

“Thật nực cười!”

Nói xong, nàng đột nhiên quay đầu lại, nhìn Từ Thiên, rồi cười:

“Hơn nữa, cho dù ngươi có thể tự lập thì sao? Cho dù Hoàng huynh truyền ngôi vị Đại Tần cho ngươi, đồ vô dụng ngươi ngay cả con nối dõi cũng không có, cuối cùng chẳng phải là tiện nghi cho…”

“Vậy sao?”

Chưa đợi Từ Diệu Thanh nói hết lời, vốn tưởng rằng Từ Thiên sẽ tức giận vì lời nói của mình, nhưng nàng không ngờ, Từ Thiên lại cười nói: “Công chúa, Cô không giống vậy đâu!”

Từ Diệu Thanh vẻ mặt phức tạp, trong mắt toàn là hàn ý.

Từ Thiên mỉm cười, vừa định nói tiếp thì…

“Thá-Thái tử điện hạ?!”

Không xa, một tiểu thái giám dưới hành lang nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy đến…

“Tham kiến Thái tử điện hạ!”

“Th-Tham kiến công chúa Nhạc Dương…”

Chương 7

Nhìn tiểu thái giám trước mặt, Từ Thiên nhún vai: "Cô đi trước đây!"

“Ngươi!!”

Từ Diệu Thanh trừng mắt nhìn bóng lưng Từ Thiên rời đi, n.g.ự.c phập phồng, hơi thở càng lúc càng dồn dập.

Nhưng ngoài tức giận, nàng còn có chút kinh nghi bất định.

Mặc dù mấy năm nay nàng không coi trọng Từ Thiên, thậm chí không cho rằng hắn có thể kế thừa đại thống, nhưng hiện tại, tính tình của đối phương thay đổi quá nhanh.

Đây…

Từ Diệu Thanh khẽ nheo mắt lại, không biết đang nghĩ gì.



Cùng lúc đó, Từ Thiên đã trở về tẩm điện của mình.

Sau khi đuổi hết thị nữ và thái giám, hắn liền cầm bút bắt đầu viết tên những người mà hôm nay hắn gặp.

“Từ Chính Nam…”

Cái tên này được Từ Thiên viết đi viết lại.

Thành thật mà nói, mặc dù hiện tại hắn đã có quyền giám quốc, nhưng muốn thực sự nắm giữ quyền lực, cuối cùng vẫn phải được các đại thần trên triều đình công nhận mới được.

Quân đội không cần phải nói nhiều, đứng đầu là Bạch Khởi.

Còn chính giới, chính là thế lực tông thất do Từ Chính Nam đại diện.

Cục diện chính trị của Đại Tần rất phức tạp, không chỉ có những lão thần của nước Sở chiếm cứ triều đình, mà còn có quý tộc của năm nước còn lại.

Tần thống nhất thiên hạ, quét sạch sáu nước.

Nhưng sáu nước diệt vong, những quý tộc này chưa chắc đã diệt vong.

Cho dù cuộc chiến diệt sáu nước đã qua mấy chục năm, nhưng những quý tộc sáu nước này vẫn có địa vị rất quan trọng trên triều đình Đại Tần.

Những người này cũng là những người mà Từ Thiên cần phải lôi kéo.

Nhưng trước tiên, vẫn phải lôi kéo Từ Chính Nam…

“Lão già này bề ngoài là ủng hộ ta, nhưng nói cho cùng, vẫn là ủng hộ Từ thị nhất tộc.”

“Chỉ là tiểu tử Từ Vị kia còn nhỏ tuổi, không có năng lực giám quốc, nhưng mấy năm nữa thì chưa chắc…”

Từ Thiên thầm tính toán trong lòng, càng nghĩ càng đau đầu.

Từ Vị thì dễ đối phó, chỉ là một đứa nhóc, tùy tiện hãm hại hắn một chút là có thể khiến hắn hoàn toàn mất đi khả năng tranh giành ngôi vị.

Nhưng Sở Ngưng lại khó đối phó.
 
Đại Tần Giám Quốc Thái Tử
Chương 14



Đặc biệt là còn có lão Hoàng đế, một nhân tố không thể khống chế.

Nếu…

Lão Hoàng đế bị Sở Ngưng mê hoặc, đoạt lại quyền giám quốc của hắn, kiên trì để Sở Ngưng phụ trách xử lý triều chính.

Vậy thì hắn cũng không còn cách nào khác.

Trừ phi học theo Đường Thái Tông, Minh Thành Tổ trong lịch sử kiếp trước, tự mình khởi binh tạo phản lật đổ lão Hoàng đế.

Nhưng trong tay hắn không có binh mã, lấy gì mà tạo phản!

“Hiện tại Từ Chính Nam chưa biểu hiện ra khuynh hướng ủng hộ Từ Vị, tạm thời không thay đổi.”

Nghĩ vậy, Từ Thiên khoanh tròn tên của Từ Chính Nam.

Tiếp đó, lại viết tên Bạch Khởi.

Vị sát thần của Đại Tần này, mặc dù không lập được chiến tích tàn sát bốn mươi vạn người như trong lịch sử kiếp trước, nhưng ở vương triều Đại Tần này, vẫn là trụ cột tuyệt đối của quân đội.

Hắn muốn tự lập, cuối cùng vẫn phải lôi kéo đối phương!

“Nếu ta nhớ không lầm, lần này Bạch Khởi trở về Hàm Dương là vì chiến sự ở biên giới phía Bắc.”

“Hắn trở về là để xin tăng thêm binh lực.”

“Nhưng hổ phù điều binh, một nửa ở trong tay Bạch Khởi, một nửa ở trong tay Thừa tướng Sở Phương Sơn, muốn để Bạch Khởi nắm giữ binh quyền, nhất định phải để hổ phù hợp nhất…”

Nghĩ đến đây, Từ Thiên theo bản năng cau mày.

Muốn Sở Phương Sơn trực tiếp giao ra hổ phù, e rằng là không thể.

Dù sao, dựa theo những gì nguyên chủ biết về Sở Ngưng, quan hệ giữa người phụ nữ này và Sở Phương Sơn không chỉ đơn giản là quan hệ giữa thần tử và Hoàng hậu.

Hai người càng giống như Triệu Cơ và Lã Bất Vi trong lịch sử kiếp trước.

Mặc dù không có đủ chứng cứ chứng minh hai người từng có quan hệ thân mật, nhưng những năm trước, Sở Ngưng quả thực là do Sở Phương Sơn đích thân đưa vào cung.

Từ mối quan hệ này mà nói, chỉ cần lợi ích của Sở Ngưng và Sở Phương Sơn vẫn ràng buộc với nhau, thì hắn không thể nào có được sự hợp tác của Sở Phương Sơn.

“Điện hạ, đêm đã khuya.”

Đúng lúc Từ Thiên đang tính toán làm thế nào để đoạt được hổ phù, thì ngoài cửa truyền đến tiếng nhắc nhở nhỏ nhẹ của thị nữ.

“…Dập đèn đi.”

Từ Thiên đột nhiên dừng động tác, tiện tay ném giấy bút lên bàn, úp mặt xuống giường.

Đã đêm khuya rồi, thì nên nghỉ ngơi cho tốt.

Chuyện ngày mai hãy để ngày mai tính.

Thế là, theo ánh nến trong tẩm điện dần dần tắt, cả Đông Cung chìm vào yên tĩnh.

Cho đến ngày hôm sau.

“Sở Phương Sơn nói thế nào?”

Buổi sáng, Từ Thiên ngồi trên ghế chủ vị, ánh mắt chăm chú nhìn tiểu thái giám trước mặt, “Cô mời hắn đến Đông Cung thảo luận việc giám quốc, hắn không chịu đến?!”

“Bẩm…Bẩm báo Điện hạ…”

“Sở Thừa tướng nói, hắn bị bệnh!”

Tiểu thái giám rõ ràng rất căng thẳng, lắp bắp nói: “Còn…Còn nói, nếu Điện hạ có việc gì quan trọng, có thể tự mình đến phủ Thừa tướng gặp hắn.”

“…Vô lễ!!”

Gần như ngay lập tức, Từ Thiên đập bàn đứng dậy, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy phẫn nộ!

Sở Phương Sơn này thật sự không nể mặt hắn, hơn nữa, hiện tại là hắn phụ trách giám quốc!

Vào lúc này, Sở Phương Sơn thân là Thừa tướng lại tuyên bố mình bệnh nặng?

Vậy thì ai sẽ xử lý chính sự của triều đình?

Đây rõ ràng là cố ý khiêu khích!

“Nếu Thừa tướng bệnh nặng, vậy Cô tự nhiên phải đi thăm.”

Sau cơn tức giận, Từ Thiên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói:

“Chuẩn bị xe ngựa, đến phủ Thừa tướng!”

“Vâng…”

Nghe vậy, mọi người vội vàng chuẩn bị.
 
Đại Tần Giám Quốc Thái Tử
Chương 15



Chẳng mấy chốc, tin tức kiệu của Thái tử rời khỏi Đông Cung, đi đến phủ Thừa tướng nhanh chóng lan truyền.

Nhưng nửa canh giờ sau, nhìn cánh cửa lớn đóng chặt của phủ Thừa tướng trước mặt, Từ Thiên càng thêm phẫn nộ!

“Đi! Đến cửa phụ!”

Đã không đi được cửa chính, hắn liền đổi sang cửa phụ.

Nếu vẫn không vào được, vậy thì chỉ có thể dùng vũ lực…



Một lát sau, cửa phụ phủ Thừa tướng.

Từ Thiên vừa bước đến, ngẩng đầu liền thấy một cành hồng hạnh vươn ra khỏi tường.

Những quả hạnh trên cành đã chín mọng.

Trong sân có người cầm sào, khẽ gõ rơi những quả hồng hạnh trên cành.

“Ơ, sao lại rơi ra ngoài tường rồi?”

Theo quả hồng hạnh rơi xuống ngoài tường, người trong sân đột nhiên lên tiếng, giọng nói vô cùng mềm mại!

Bỗng nhiên, cửa phụ mở toang!

Từ Thiên theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, thân hình yểu điệu thướt tha kia khiến hắn sững sờ!

Chương 8

Mặc dù có y phục lộng lẫy che chắn, nhưng Từ Thiên vẫn có thể nhìn ra bộ n.g.ự.c cao ngất của đối phương!

Cộng thêm dung mạo xinh đẹp và nét quyến rũ của người phụ nữ từng trải…

Từ Thiên nheo mắt lại, đột nhiên mở miệng:

“Xin hỏi, quả hồng hạnh này là do cô vừa đánh rơi sao?”

“A…”

Người phụ nữ nhìn thấy quả hồng hạnh trong tay Từ Thiên, lập tức đỏ mặt, không nhịn được nói: “Là ta vừa đánh rơi, tại ta tham ăn, không biết đánh rơi quả hồng hạnh này có đập trúng ai không?”

“…Không có.”

Từ Thiên lắc đầu.

“Không có là tốt rồi.”

Người phụ nữ vội vàng nói.

Đang nói, nàng cúi đầu xuống, liền nhìn thấy ngọc bội bên hông Từ Thiên.

Ngọc bội hình rồng viền vàng đen tuyền.

Đây chính là kiểu dáng mà chỉ có Hoàng đế Đại Tần hoặc Thái tử mới có tư cách sử dụng.

Chỉ trong nháy mắt, nàng lập tức nhận ra:

“Thá-Thái tử điện hạ?!”

“Cô nương biết ta?”

Từ Thiên chớp mắt, có chút tò mò.

“Nghe Thừa tướng nhà ta nhắc đến.”

“Thừa tướng nhà cô…”

“Sở Phương Sơn, là người như thế nào của cô?”

Nghe vậy, Từ Thiên lập tức hỏi.

“…Thiếp thân tên là Thẩm Nhu, là thiếp của Thừa tướng.”

Thẩm Nhu vội vàng cúi đầu, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ phức tạp!

Trước đây nàng từng nghe Sở Phương Sơn nói, Thái tử Đại Tần hiện nay là một kẻ “phế vật”!

Không chỉ phế vật về chính trị, mà về sinh lý cũng bất lực!

Vì vậy, mặc dù nam tử trẻ tuổi trước mặt dung mạo tuấn tú, thân phận lại càng là Thái tử Đại Tần…

Nhưng Thẩm Nhu vẫn có chút khinh thường hắn!

“Đã là Thái tử điện hạ đích thân đến, thiếp thân xin đi bẩm báo với Thừa tướng.”

Nói xong, sắc mặt Thẩm Nhu lạnh nhạt, giọng điệu cũng có phần thờ ơ.

“Cô đi bẩm báo với hắn? Sao, chẳng phải Sở Phương Sơn bệnh nặng sao?”

“Đã bệnh nặng đến mức không thể gặp người rồi, ngươi nói với hắn, thì có ích lợi gì chứ?!”

Từ Thiên thản nhiên nói:

“Hay là nói, Sở Phương Sơn đang lừa gạt cô? Nói là bị bệnh, thực ra thì không bệnh?!”

“Điện hạ!”

Lời này lại chọc giận Thẩm Nhu.

“Nhà ta Thừa tướng đã nói là bệnh nặng, Điện hạ hà cớ gì cứ dây dưa?!”

Từ Thiên cười.

“Ngươi một hồi thì nói Sở Phương Sơn bị bệnh, một hồi lại nói hắn không bệnh, một hồi nói hắn có thể gặp người, một hồi lại nói không thể gặp người.”

“Sao vậy, hắn đây là mắc bệnh gì, lại có thể tùy tâm sở dục như thế?”

“…”

Thẩm Nhu tức đến mức n.g.ự.c phập phồng không ngừng.

Không nhịn được mà nói:
 
Đại Tần Giám Quốc Thái Tử
Chương 16



“Thái tử, nếu ngài rảnh rỗi, thì cứ về Đông Cung mà "vui vẻ" với nữ nhân của ngài đi, hà cớ gì cứ quấy rầy nhà ta Thừa tướng không buông?”

Vừa dứt lời, nàng chớp chớp mắt, lại cười lạnh nói: “Thiếp suýt quên, Thái tử không thể hành sự được, chuyện này hình như đã truyền khắp Hàm Dương rồi. Bảo Thái tử về "vui vẻ" với nữ nhân, hình như có hơi quá đáng!”

Lời này vừa nói ra.

Nữ tỳ đi theo Từ Thiên đều đỏ bừng mặt.

Đây không phải tức giận, mà là xấu hổ.

Dù sao, Thái tử ở phương diện đó là kẻ bất lực, các nàng cũng đều lén lút truyền tai nhau rồi.

Đi theo một vị Thái tử như vậy, cho dù Từ Thiên không thấy mất mặt, các nàng cũng thấy mất mặt thay!

Còn thị vệ đi theo thì đưa mắt nhìn nhau, thật sự không ngờ, một thị thiếp trong phủ Sở Phương Sơn, vậy mà lại không nể mặt Thái tử, nói ra những lời như thế này…

“Hơ…”

Đối mặt với ánh mắt đủ loại của mọi người.

Từ Thiên lại cười.

Nhưng lần này, trong nụ cười lại tràn đầy lạnh lẽo!

“Ngươi vừa nói, cô, bất lực?!”

“Đúng vậy, chẳng phải đây là chuyện cả Hàm Dương đều biết sao!”

Đã đắc tội với Thái tử rồi, Thẩm Nhu nghiến răng, tiếp tục nói:

“Hơn nữa, nhà ta Thừa tướng còn nói, nếu không phải tổ chế Đại Tần, lập con trưởng làm Thái tử, e rằng Điện hạ căn bản không ngồi được vào vị trí Thái tử!”

“Hỗn xược!”

Các thị vệ vừa rồi còn đang xem kịch hay.

Lúc này đều giật mình.

Vội vàng quát lớn:

“Điện hạ là Thái tử Đại Tần, há lại để một tiện tỳ như ngươi có thể sỉ nhục?!”

“Điện hạ!”

Thủ lĩnh thị vệ dẫn đầu nhìn Từ Thiên, vẻ mặt hoảng hốt:

“Mong Điện hạ cho phép thuộc hạ bắt nữ nhân này lại!”

Phải nói là.

Xem kịch hay thì xem kịch hay, nhưng nếu vị Thái tử này thật sự bị phế, tương lai có tân Thái tử kế vị.

Đối với bọn họ mà nói, đây không phải là chuyện tốt.

Dù sao, tân Thái tử tuyệt đối sẽ không cho phép phe cánh của cựu Thái tử tiếp tục tồn tại.

Đến lúc đó, may mắn thì bị lưu đày ngàn dặm, xui xẻo thì bị tịch biên gia sản và c.h.é.m đầu!

Cho nên dù có xem thường Từ Thiên thế nào đi nữa!

Bọn họ cũng không thể để nữ nhân này tiếp tục nói nữa!

“Cô còn chưa vội.”

“Ngươi vội cái gì.”

Lúc này, Từ Thiên lại cười.

Ánh mắt rơi vào Thẩm Nhu, đánh giá một lượt.

“Cô đúng là không nhìn ra, Sở Phương Sơn bản thân là một tên rùa rụt cổ, thị thiếp của hắn lại còn mạnh miệng hơn hắn.”

“Dám nói năng ngông cuồng với Thái tử Đại Tần.”

“Ngươi, không sợ bị tịch biên gia sản và tru di tam tộc sao…”

Thẩm Nhu âm thầm nghiến răng!

Lập tức nói: “Chuyện này là do một mình thiếp làm, Điện hạ muốn g.i.ế.c muốn c.h.é.m cứ việc động thủ, chỉ xin tha cho tộc nhân nhà họ Thẩm của thiếp.”

“Ồ?”

“Kẻ dám ngỗ nghịch với quân thượng, làm gì có chuyện chỉ g.i.ế.c một người là xong?!”

Từ Thiên vừa nói, vừa bước tới, nói: “Ngươi vừa rồi hình như không sợ chết, sao, bây giờ biết sợ rồi?”

Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhu trước mặt.

Trong lòng dần dần nảy sinh một ý nghĩ…

Lão già Sở Phương Sơn kia không chịu ra sao?

Vậy thì ép hắn ra!

“…”

Đối mặt với Từ Thiên đang dần bước tới.

Thẩm Nhu theo bản năng lùi về sau vài bước, nhưng phía sau là cửa.

Không còn đường lui…

“Những lời vừa rồi, là Sở Phương Sơn dạy ngươi nói?”

“Hay là, chính ngươi có gan lớn như vậy, dám bàn luận về Thái tử?”
 
Đại Tần Giám Quốc Thái Tử
Chương 17



Đi đến trước mặt đối phương, Từ Thiên nở một nụ cười nửa miệng.

Nghe được câu hỏi này.

Thẩm Nhu hít sâu một hơi, “Điện hạ, muốn g.i.ế.c muốn c.h.é.m xin cứ động thủ, chỉ xin tha cho tộc nhân nhà họ Thẩm của thiếp.”

“Xem ra là không chịu khai sao?”

“Nhưng mà, g.i.ế.c ngươi, c.h.é.m ngươi, thật đáng tiếc!”

Vừa nói.

Từ Thiên đột nhiên tiến lên, ôm chầm lấy Thẩm Nhu.

Lão già Sở Phương Sơn này…

Thật đúng là biết hưởng thụ!

“Không tệ!”

Từ Thiên cúi đầu nhìn Thẩm Nhu, cười tà mị nói: “Thân hình ngươi thế này, hầu hạ lão già Sở Phương Sơn kia, thật quá đáng tiếc. Chi bằng, đến hầu hạ cô?”

“…Điện hạ, có bản lĩnh đó sao?”

Thẩm Nhu mới hai mươi tuổi, đối với chuyện nam nữ lại khá táo bạo.

Nghe được lời này của Từ Thiên.

Không nhịn được mà cười lạnh nói:

“Cả thiên hạ đều biết Thái tử bất lực, Thái tử có thể làm gì?”

“Thái tử, đừng tự rước lấy nhục!”

“Vậy sao?”

Từ Thiên bị đối phương sỉ nhục như vậy, lại lười phản bác.

Bèn ôm lấy đối phương, đi về phía loan giá của mình.

Ngay sau đó, sau khi buông rèm xe xuống.

Thẩm Nhu vốn còn bình tĩnh, thậm chí muốn xem trò cười, lại hoàn toàn ngây người…

Chương 9

Chương 9

Mà động tĩnh trong loan giá, cũng làm kinh động đến Sở Phương Sơn đang quan sát tình hình ở phía xa.

Thái tử đích thân đến.

Hắn nào còn dám thật sự trốn trong phòng giả bệnh.

Từ lúc Từ Thiên đến cửa hông, hắn đã ra ngoài quan sát.

Gần như trong nháy mắt, một cỗ m.á.u nóng dông lên đầu!

Công phu tu thân dưỡng tính mười mấy năm, bị phá vỡ hoàn toàn!

“Thật là…”

“Không ra thể thống gì!!”

Sở Phương Sơn suýt chút nữa phun ra một ngụm m.á.u già, thở hổn hển bước ra khỏi cửa hông.

Chỉ vào loan giá ở đằng xa, tức giận mắng:

“Thái tử, sao dám lừa gạt ta?!”

“Lừa ngươi?”

Từ Thiên nghe thấy tiếng động, vén rèm xe lên, nhìn đối phương, cười!

“Từ Thiên!”

Sở Phương Sơn hoàn toàn siết chặt nắm đấm.

Trên khuôn mặt già nua, tràn đầy tức giận!

Thậm chí, đã có sát ý hiện lên!

Tuy là Thừa tướng Đại Tần, chỉ là một thị thiếp nho nhỏ thôi, chẳng đáng là gì!

Quyền lực trong tay, nữ nhân nào mà hắn không chơi được?

Cho dù là quý như Hoàng hậu Sở Ngưng, năm đó, chẳng phải cũng được hắn nuôi dưỡng trong phủ sao?!

Nhưng bây giờ…

Bị Từ Thiên sỉ nhục trước mặt như thế!

Một cái mũ xanh sáng chói đội lên đầu!

Nếu hắn không có phản ứng gì, sau này, triều đình trên dưới sẽ nhìn hắn thế nào?

“Điện hạ…”

Ngay lúc Sở Phương Sơn đầy căm phẫn, chuẩn bị động thủ.

Trong loan giá.

Từ Thiên dừng lại, thản nhiên nói:

“Giang sơn Đại Tần này họ Từ, không họ Sở.”

“Hiện giờ, ta còn gánh vác trọng trách Giám quốc, Sở Phương Sơn thân là Thừa tướng, không những không phối hợp, thậm chí còn muốn ra oai phủ đầu với ta.”

“Ta không động thủ với hắn, đã là rất khách khí rồi…”

Lời này vừa nói ra.

Thẩm Nhu ngây người nhìn Từ Thiên, lại có chút si mê.

Người đàn bà lúc trước còn xem thường Từ Thiên, bây giờ lại bị người đàn ông trước mắt thu hút.



“Gọi tất cả mọi người đến đây!”

“Tên Thái tử không ra thể thống này…”

“Ta, Sở Phương Sơn hôm nay nếu không thay Bệ hạ trừng trị hắn, sau này, giang sơn Đại Tần, chắc chắn sẽ loạn!!”

Tuy là đang trút giận.

Nhưng Sở Phương Sơn vẫn miễn cưỡng bình tĩnh lại, tìm một cái cớ.

Nói xong, liền lập tức gọi hạ nhân.

“Giang sơn Đại Tần loạn hay không, còn chưa đến lượt ngươi lên tiếng!”

Ngay lúc gia đinh bắt đầu tập trung.
 
Đại Tần Giám Quốc Thái Tử
Chương 18



Trong loan giá, mây mưa tan dần, núi Vu Sơn biến mất.

Từ Thiên mặt mày hớn hở vén rèm xe lên, vừa mặc quần áo, vừa bước xuống loan giá, cười lớn:

“Sở Thừa tướng, Đại Tần này là của họ Từ, ngươi là một ngoại thần, có tư cách gì mà đối với Thái tử Đại Tần ta đây chỉ tay năm ngón?!”

“Thật sự muốn gọi người đến trừng trị ta, thì cũng phải là trưởng bối trong tông thất!”

“Ngươi…”

“Họ Từ sao? Là trưởng bối tông thất nhà họ Từ sao?!”

Lời này, lập tức khiến Sở Phương Sơn câm nín.

Càng là đứng ngây người ra, không biết làm gì!

Hắn thật sự không ngờ, Từ Thiên không những thay đổi tính tình, mà hành sự còn có chương pháp như vậy!

Theo tổ chế của Đại Tần, ngoại thần…

Đúng thật là không có tư cách đối với người thừa kế của Đại Tần chỉ tay vẽ chân!

Nói đúng ra, hiện giờ người có quyền trừng trị Từ Thiên, chỉ có ba người, một là Từ Chính Nam, hai là lão Hoàng đế Từ Chính Đình, ba là Từ Diệu Thanh!

Cho dù là Hoàng hậu Sở Ngưng, trên danh nghĩa, cũng không có tư cách đối với Từ Thiên chỉ tay vẽ chân!

“Vậy nên, bây giờ đã biết thân biết phận mình rồi chứ?”

Từ Thiên thản nhiên cười.

“…”

Sở Phương Sơn nhìn chằm chằm vào Từ Thiên trước mặt.

Nắm đ.ấ.m siết chặt rồi lại buông lỏng, lại siết chặt, lại buông lỏng!

“Thái tử…”

Thẩm Nhu thướt tha đi về phía Từ Thiên.

Trên khuôn mặt xinh đẹp, lộ ra vẻ cầu xin:

“Xin Thái tử nể mặt thiếp, đừng làm ầm ĩ nữa.”

“Nể mặt ngươi?”

Từ Thiên vừa định mở miệng mắng lão già này thêm vài câu.

Nghe được lời của Thẩm Nhu, đột nhiên quay đầu lại, nhìn đối phương.

Thẩm Nhu ngoan ngoãn gật đầu.

“…Ngươi, cũng xứng sao?”

Chưa đợi Thẩm Nhu kịp phản ứng.

Từ Thiên giơ tay lên tát một cái vào khuôn mặt xinh đẹp của đối phương!

Trong nháy mắt, sưng vù lên!

“Ngươi là cái thá gì?”

“Cũng xứng để ta nể mặt ngươi?!”

Dù sao cũng không phải nữ nhân của mình.

Thêm vào đó đối phương còn muốn cầu xin cho Sở Phương Sơn, Từ Thiên sao có thể chịu đựng được.

“Thá-Thái tử!”

Thẩm Nhu bị đánh choáng váng.

Lúc trước ân ái triền miên, đã khiến nàng tưởng rằng sau một màn x**n t*nh này, Từ Thiên đã có chút thương tiếc nàng.

Ai ngờ.

Vị Thái tử Đại Tần này.

Lại lạnh lùng vô tình như vậy…

“Ngươi!”

Còn kinh ngạc hơn cả Thẩm Nhu chính là Sở Phương Sơn, lúc này càng thêm phẫn nộ!

Cái tát này nhìn như là đánh vào mặt Thẩm Nhu, nhưng trên thực tế, lại là tát vào mặt hắn, Sở Phương Sơn!

Càng là trắng trợn nói cho thiên hạ biết!

Hắn, Sở Phương Sơn bị cắm sừng thì thôi, còn phải trơ mắt nhìn nữ nhân của mình, bị Từ Thiên tát tai!

“Thái tử, tiện tỳ này là người trong phủ lão thần, tùy tiện động thủ, có để lão thần vào mắt không?”

Sở Phương Sơn không nhịn được mà quát lớn.

“Nói đến chuyện này, ta lại muốn hỏi lão già nhà ngươi…”

“Cô đích thân đến thăm, lão già nhà ngươi không những không hành lễ, còn dám tụ tập gia đinh, có ý đồ mưu hại cô?!”

Chỉ ngắn gọn hai câu.

Không những lại một lần nữa làm Sở Phương Sơn cứng họng, mà còn khiến hắn kinh hãi trong lòng.

Từ Thiên này…

Là muốn g씌 tội danh ‘mưu hại Thái tử’ lên đầu hắn?!

Trong chốc lát, Sở Phương Sơn hoàn toàn hoảng loạn!

Chương 10

Chương 10

“Thái tử, ngươi!”

Khuôn mặt già nua của Sở Phương Sơn không ngừng co giật, nhưng trong ánh mắt, lại tràn đầy vẻ hoảng loạn.
 
Đại Tần Giám Quốc Thái Tử
Chương 19



Cái gọi là ‘thừa lúc hắn bệnh, lấy mạng hắn’, thấy Sở Phương Sơn cuối cùng cũng sợ hãi, Từ Thiên đương nhiên sẽ không bỏ qua lão già này.

Lập tức cười lạnh:

“Sao vậy, cô nói sai sao?”

“Hiện giờ cô theo lệnh Giám quốc, ngươi là Sở Phương Sơn dù là Thừa tướng Đại Tần, gặp cô cũng như gặp phụ hoàng, phải tam quỳ cửu khấu!”

Từ Thiên chắp tay sau lưng.

Khí thế toàn thân bộc phát, như một vị đế vương chân chính.

Vẻ mặt kiêu ngạo.

“Ngươi, sao dám không bái?!”

“…”

Đối mặt với Từ Thiên trước mắt, Sở Phương Sơn lại không biết nên nói gì.

Một lúc.

Đứng ngây người ra tại chỗ.

Mãi một lúc sau, mới miễn cưỡng tiêu hoá được sự hoảng loạn, kinh ngạc trong lòng.

Cuối cùng…

Chậm rãi chắp tay, hành lễ với Từ Thiên:

“Thần, Sở Phương Sơn, bái kiến Thái tử Điện hạ!”

“Chỉ vậy thôi sao?”

Từ Thiên lại nở nụ cười lạnh!

Theo tổ tông pháp độ của Đại Tần, Thái tử Giám quốc, quyền lực của hắn ngang bằng với Hoàng đế!

Cũng như hắn vừa nói với Sở Phương Sơn!

Hiện giờ, chỉ cần lão Hoàng đế không lộ diện, hắn, Từ Thiên chính là Hoàng đế!

Trong trường hợp này, chỉ hành lễ thôi là đủ sao?

“Từ Thiên!”

Lúc này.

Sở Phương Sơn không nhịn được nữa, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn: “Ta, Sở Phương Sơn vì Đại Tần tận tâm tận lực mười mấy năm, cho dù không có công lao, thì cũng có khổ lao chứ! Lão thần như ta, há lại để ngươi có thể sỉ nhục như vậy…”

“Ầm!”

Chưa đợi Sở Phương Sơn nói hết lời.

Từ Thiên đột nhiên vỗ một cái vào tay vịn của loan giá.

Tiếng động lớn đến mức khiến mọi người giật mình!

“Đại Tần ta từ khi kiến quốc đến nay, mấy trăm năm qua, chưa bao giờ coi trọng chuyện kể công!”

Từ Thiên vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng nói: “Công lao khổ lao gì đó, Đại Tần ta không quan tâm đến những thứ này! Đại Tần, chỉ cần thần tử trung thành, Sở Phương Sơn, gặp mặt Thái tử Giám quốc, ngay cả lễ quỳ lạy cũng không làm!”

“Kẻ như ngươi, cũng coi là trung thành với Đại Tần sao?!”

“Ngươi!”

Sở Phương Sơn lại siết chặt nắm đấm.

Rõ ràng là.

Từ Thiên trước mắt, chính là đang kiếm chuyện.

Lúc lão Hoàng đế còn nắm quyền, cũng không hà khắc như Từ Thiên, càng không câu nệ hư lễ.

Mà Từ Thiên vừa lên nắm quyền.

Gần như hận không thể biến mình thành hôn quân độc tài.

Kẻ như vậy…

Nếu thật sự ngồi lên chiếc ghế rồng kia, thì còn có ngày tốt cho hắn sao?

“Sao vậy, lời này của cô khiến ngươi không chịu nổi sao?”

Từ Thiên nheo mắt lại, thản nhiên nói.

Đương nhiên, hắn nói như vậy cũng chỉ là để trấn áp khí thế của Sở Phương Sơn, còn về những lão thần thật sự cống hiến cho triều đình, hắn còn đang muốn lôi kéo, làm sao có thể đối đầu như vậy?

Nhưng tất cả những điều này, Sở Phương Sơn không hề biết.

Lúc này trong mắt hắn, Từ Thiên hoàn toàn là một tên công tử bột bỗng nhiên được thế, đột nhiên quên mất mình là ai.

Vì vậy, dù có tức giận đến đâu, Sở Phương Sơn cũng chỉ có thể nhịn nhục, tạm thời chịu đựng!

“Thái tử nói đúng.”

Sở Phương Sơn hít sâu một hơi, chậm rãi quỳ xuống.

Theo tiếng ‘bịch’ một cái.

Vậy mà lại quỳ xuống trước mặt Từ Thiên trước mặt mọi người.

Tiếp đó là tam quỳ cửu khấu, kết thúc bằng nghi lễ chuẩn mực nhất.

“Thái tử giờ thì không còn vấn đề gì nữa chứ?”

Sở Phương Sơn dù sao cũng đã già rồi, sau khi đứng dậy, không khỏi thở hổn hển.

Từ Thiên nhếch mép.

Thản nhiên cười nói:

“Thừa tướng có lòng rồi.”
 
Back
Top Bottom