Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 230: Chương 230



“Chẳng lẽ anh biết em vào đây chỉ để nhìn trộm?” Cô tự hỏi thầm, vừa xấu hổ vừa không hiểu làm sao anh lại phát hiện.

Đàm Từ cười khẽ, duỗi tay ra giữ lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi lại xuống mép giường.“Không chịu ngủ trên giường mình, em định làm gì đây?”

Vu Âm cúi đầu lí nhí:
“Em… không chịu ngủ chung giường với anh đâu!”

Cô khẽ xoay chân trên sàn, mặt đỏ bừng, đang cố nghĩ lý do hợp lý để giải thích hành động kỳ lạ của mình thì bất chợt, từ phòng khách vang lên tiếng động lạ.

Vu Âm lập tức ra hiệu cho Đàm Từ im lặng, thì thầm:
“Có người đang phá khóa! Em đi xem.”

Trước khi rời đi, cô rút cây roi điện từ túi áo, đưa cho Đàm Từ.
“Anh giữ cái này để phòng thân. Nếu có ai đến gần, cứ rút ra mà đánh!”

Đàm Từ cầm lấy, gật đầu:
“Em cẩn thận. Bảo vệ tốt bản thân.”

Vu Âm nhướng mày, đáp lại:
“Em mạnh lắm!”

Cô bước nhanh ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ở phòng khách…

Vu Âm đến nơi, nhanh chóng thi triển phép thuật để che giấu hơi thở của mình. Đúng lúc ấy, cửa phòng bị mở ra. Một người đàn ông đeo mặt nạ che kín nửa khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt và sống mũi, đang lách người vào.

Hắn mang theo một chiếc rương nhỏ, bước vào với động tác chuyên nghiệp. Vu Âm đứng im lặng quan sát, đôi mắt sắc lạnh nhưng môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.

Người đàn ông đi thẳng đến phòng ngủ chính, thấy cửa mở liền sững lại. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, rút từ trong túi ra một cây kim tiêm nhỏ và kẹp khẩu s.ú.n.g vào đùi.

Hắn tiến sát mép giường, rút chiếc khăn tay từ túi áo, nhỏ thứ gì đó lên rồi đưa lại gần gối. Nhưng khi hắn vén chăn lên, chiếc giường lại trống không!

Tên sát thủ khựng lại, đôi mắt hiện rõ sự bất ngờ. Sau vài giây sững sờ, hắn nhanh chóng chuyển hướng sang phòng tắm. Nhưng cửa phòng tắm mở toang, bên trong cũng không có ai.

Đang định lục lọi tiếp, một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng hắn, đầy mỉa mai:“Mày có muốn mở tủ quần áo ra tìm không? Biết đâu người cần tìm lại trốn trong đó đấy!”

Tên sát thủ giật b.ắ.n người, cơ bắp dưới lớp áo co giật rõ ràng. Hắn xoay người lại, thấy Vu Âm đứng dựa vào tường, đôi mắt sáng rực giữa bóng tối.

Tên sát thủ lập tức rút súng, khẩu nòng đen ngòm nhắm thẳng vào Vu Âm, giọng lạnh lùng:
“Mày muốn g.i.ế.c tao à?”

Vu Âm đứng yên, không tỏ vẻ sợ hãi, thậm chí còn ngạc nhiên. Cô thật sự không hiểu tại sao, một cô gái bình thường như cô lại bị ai đó thuê người ám sát. Ban đầu, cô còn nghĩ hắn đến tìm Đàm Từ. Nhưng câu nói tiếp theo của tên sát thủ khiến cô hiểu ra mọi chuyện.

“Ai bảo mày đắc tội với người không nên đắc tội. Có người trả 5 triệu để mua mạng mày đấy.”

Tên sát thủ vừa nói, vừa cười nhạt, tay giữ s.ú.n.g chặt hơn. Nhờ giọng nói vừa rồi của Vu Âm, hắn đã xác định được vị trí của cô. Hắn từ từ di chuyển, nòng s.ú.n.g không rời khỏi mục tiêu.

Nhưng tên sát thủ không ngờ rằng, trên đời này lại có người có thể thoát khỏi viên đạn trong tình huống như vậy.

Khi hắn vừa siết cò, Vu Âm xoay người né gọn trong tích tắc, nhanh đến mức khiến viên đạn chỉ lướt qua tà áo cô, ghim thẳng vào tường. Tên sát thủ trừng mắt, không kịp nghĩ ngợi thêm, lập tức rút d.a.o lao tới.

Nhưng hắn chưa kịp ra tay, một cú đánh mạnh bất ngờ giáng thẳng vào gáy khiến hắn choáng váng. Con d.a.o rơi xuống sàn kêu “keng” một tiếng. Trước khi hắn kịp định thần, Vu Âm đã đứng phía sau, nở một nụ cười lạnh lùng:
“Tao đánh mày bằng gạch còn tiếc sức nữa.”

Không để hắn kịp phản ứng, cô nhanh chóng đá mạnh vào hông hắn một cú khiến hắn ngã dúi dụi. Vu Âm cúi xuống, nhặt chiếc khăn hắn vừa dùng, nhét thẳng vào mũi hắn.

“Đồ của mày làm ra thì tự mày dùng mới đúng!”

Cô giữ chặt chiếc khăn trong khoảng nửa phút, đến khi thấy hắn mềm nhũn mới thả ra. Vu Âm ném chiếc khăn vào chiếc rương hắn mang theo, sau đó dùng dây trói chặt hắn lại, gọn gàng như một món quà.

Cô đứng thẳng dậy, phủi tay, bật đèn phòng khách rồi hớn hở quay về tìm Đàm Từ.

Tại phòng của Đàm Từ…

Vu Âm bước vào, cố tình la lớn:
“Đàm Từ, em về rồi đây!”

Cô bật đèn lên, khuôn mặt rạng rỡ nhưng đầy tinh nghịch, cố ý dọa anh. Đàm Từ đang nằm trên giường, không dám cử động nãy giờ, giờ chỉ biết thở phào nhẹ nhõm. Vừa thấy Vu Âm bình an, anh liền chống tay ngồi dậy, khẽ vẫy cô lại gần.

“Bên đó thế nào rồi? Có phải hắn đến tìm anh không?” Anh hỏi, ánh mắt lo lắng.

Vu Âm ngồi xuống bên giường, lắc đầu:
“Không phải anh, mà là em. Hắn nói có người trả 5 triệu để mua mạng em. Em tức ghê, mạng em mà rẻ mạt vậy sao?”

Cô vừa nói vừa hậm hực mở bàn tay ra. Trong lòng bàn tay trắng nõn của cô là một viên đạn. Đàm Từ nhìn viên đạn, ánh mắt thoáng qua sự kinh ngạc.

Lúc này, Nghiêm Minh từ phòng khách chạy vào, hổn hển nói:
“Đàm tổng, lúc nãy anh nhắn tôi đừng ra ngoài, tôi còn tưởng hai người định ‘moa moa’ gì ngoài phòng khách. Ai ngờ lại nghe tiếng đánh nhau, tôi sợ muốn chết!”

Đàm Từ bật cười, xua tay:
“Không có gì đâu, chỉ là một chút rắc rối thôi.”

Nghiêm Minh trợn mắt khi nghe Vu Âm kể lại sự việc. Anh ta lắp bắp:
“Đại sư quả nhiên là đại sư! Một mình cô mà hạ được sát thủ chuyên nghiệp sao?”

Lúc này, Đàm Từ nhẹ giọng:
“Em gọi cho Tề Sở Thần đi. Để anh ta đến xử lý. Em ra phòng khách đợi nhé.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 231: Chương 231



Vu Âm nhíu mày khó hiểu:“Anh không ngủ được à? Hay định thay đồ gì sao?”

Đàm Từ ngập ngừng rồi nói nhỏ:
“Chân anh xấu lắm. Không muốn em nhìn thấy.”

Vu Âm sững sờ, nhưng chỉ mất vài giây để lấy lại bình tĩnh. Cô đứng bật dậy, kéo Nghiêm Minh ra khỏi phòng, còn không quên bảo anh đóng cửa lại.

Tề Sở Thần khoác bộ đồ ngủ, mắt ngái ngủ, vừa bước vào đã hỏi thẳng:
“Hắn ở đâu?”

Vu Âm chỉ về phía phòng khách. Tề Sở Thần lập tức tiến đến, nhìn tên sát thủ đang nằm bất động trên sàn. Không nói lời nào, anh ta đá vài cú để kiểm tra, sau đó mới lắc đầu:
“Dạng này mà cũng đi làm sát thủ à?”

Đàm Từ từ trong phòng lăn xe ra, vừa lúc thấy Vu Âm đang ngồi trên sofa. Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau trong thoáng chốc. Đàm Từ mỉm cười, trong lòng thầm cảm ơn cô gái nhỏ trước mặt đã bảo vệ mình.

Chưa đầy 15 phút sau, cảnh sát đến. Vừa nhìn thấy tên sát thủ, họ lập tức nhận ra:
“Hắn là kẻ truy nã nguy hiểm, đã gây ra nhiều vụ án trong nước. Chúng tôi đang ráo riết truy lùng hắn. Mong các vị phối hợp với chúng tôi để đưa hắn về.”

Trời đã khuya, Tề Sở Thần xoa xoa mái tóc rối bời, nhẹ giọng nói với Vu Âm:
“Muộn rồi, tôi đi đây. Cô cứ nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi sẽ quay lại nói chuyện.”

Vu Âm gật đầu đồng ý. Đợi đến khi cảnh sát và Tề Sở Thần đưa tên sát thủ đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô quay sang Đàm Từ và Nghiêm Minh, nhoẻn miệng cười:
“Đã muộn rồi, hai anh cũng về phòng nghỉ đi. Tôi đã đặt hai lá bùa bảo vệ ở cửa phòng và phòng khách rồi, các anh cứ yên tâm mà ngủ.”

Dứt lời, Vu Âm quay lại phòng mình. Sau khi đóng cửa, cô thở hắt ra, vỗ nhẹ lên ngực, thì thầm tự trấn an:
“May mà có tên sát thủ đến làm rối, mình không phải giải thích với Đàm Từ tại sao lại lẻn vào phòng anh ấy giữa đêm. Nói ra thì thật giống kẻ b**n th**…”

Tề Sở Thần hứa sẽ quay lại vào buổi sáng, nhưng mãi đến gần trưa anh mới xuất hiện. Anh ta bước vào với vẻ ngoài râu ria lởm chởm, đôi mắt thâm quầng, rõ ràng đã thức trắng cả đêm.

Vừa nhìn thấy Vu Âm, anh không nói không rằng, bước thẳng đến bàn, cầm lấy chiếc bánh kem và ăn ngấu nghiến.

Vu Âm nhìn chằm chằm, không nhịn được cũng lấy một miếng bánh ăn thử.

Tề Duyệt đứng gần đó vội xua tay:
“Ninh Ninh! Em là con gái, đừng học theo kiểu ăn uống mất hình tượng của anh ấy!”

Tề Sở Thần bật cười lớn, miệng vẫn còn dính kem:
“Con bé này vẫn y như hồi nhỏ, không thay đổi chút nào!”

Vu Âm liếc nhìn anh, ý nhắc nhở anh quay lại vấn đề chính. Tề Sở Thần liền đặt chiếc bánh xuống, nghiêm túc nói:
“Hóa ra, tên sát thủ tối qua là thành viên của một tổ chức chuyên nhận nhiệm vụ qua các trang web đen. Hắn nhận đơn giá 5 triệu để lấy mạng cô. Để tiếp cận cô, hắn còn mua chuộc quản lý khách sạn, biết cô ở phòng tổng thống.”

Vu Âm nhướn mày, hỏi:
“Người thuê hắn là ai?”

“Là Lưu Kim Mỹ.” Tề Sở Thần nói, ánh mắt sắc lạnh. “Cảnh sát và Tề gia đã đối chiếu thông tin. Đơn đặt hàng yêu cầu xử lý mục tiêu kín đáo, phi tang xác c.h.ế.t hoàn hảo, không để lại dấu vết.”

Nghe đến đây, Vu Âm hừ lạnh:
“Bên tôi cũng có ghi lại video rõ nét hơn từ hệ thống an ninh. Đêm nay chúng ta sẽ công khai mọi bằng chứng, không cho cô ta cơ hội chối cãi.”

Đàm Từ gật đầu, chậm rãi nói:
“Đêm nay là lễ trao giải, mọi thứ đã được sắp xếp. Nếu còn cần gì thêm, cứ báo với Nghiêm Minh để anh ấy chuẩn bị.”

Tề Sở Thần suy nghĩ một lát, rồi nói:
“Cho tôi thêm vài vị trí quan sát từ phía sau. Đảm bảo tôi có thể theo dõi mọi diễn biến.”

Buổi tối…

Nhóm chuyên viên trang điểm đến để chuẩn bị cho Vu Âm và Đàm Từ. Biết Vu Âm không thích váy dài, lần này Đàm Từ đặc biệt chọn cho cô một bộ quần thanh lịch, vừa vặn tôn lên vóc dáng hoàn hảo.

Tề Duyệt, vốn rất khó tính, cũng phải gật gù khen ngợi:
“Ninh Ninh, dù không cao 1m7, em vẫn thu hút hơn nhiều người mặc váy lộng lẫy khác. Đúng là tỷ lệ vàng!”

Buổi tiệc tối bắt đầu lúc 7 giờ 30. Sau khi sửa soạn xong, cả nhóm xuống tầng một dùng bữa, rồi mới di chuyển đến hội trường.

Tại cửa hội trường, Tề Duyệt vỗ vai Vu Âm, cười nói:
“Ninh Ninh, chị phải đi chào hỏi vài người. Sau đêm nay, chúng ta sẽ chính thức là người một nhà!”

Vu Âm bật cười, định nói gì đó, nhưng Tề Sở Thần đã cau mày, nghiêm giọng:
“Này, cô nói gì đấy? Mau quay lại đây!”

Nhóm của Đàm Từ không đi thảm đỏ, mà chọn lối đi VIP vào hội trường. Vị trí của họ lần này khá giống lần trước tại liên hoan phim, chỉ khác là Đàm Từ cùng đi.

Khi bước vào, Vu Âm bất ngờ phát hiện không chỉ Lưu Minh Châu mà cả Trình Chính Hoằng và Lưu Kim Mỹ cũng có mặt.

Lúc Vu Âm vừa nhìn thấy gia đình Trình Chính Hoằng, ánh mắt cô khẽ d.a.o động. Cùng lúc đó, Lưu Minh Châu và Lưu Kim Mỹ cũng nhận ra Vu Âm. Biểu cảm của cả hai hiện rõ sự ngạc nhiên, nhưng họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố gắng giữ ánh mắt nhìn thẳng.

Vu Âm ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn quanh. Cô nhanh chóng nhận ra một điều bất thường và nghiêng sát vào Đàm Từ, nhỏ giọng hỏi:
“Nghiêm Minh đâu rồi?”

Đàm Từ đáp ngắn gọn:
“Tối nay hắn rất bận.”

Vu Âm nhướn mày:
“Anh tăng lương cho hắn chưa?”

Đàm Từ bật cười khẽ, đưa tay nắm lấy tay cô:
“Tăng rồi.”

Vu Âm nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của họ, cố nén nụ cười nhưng ánh mắt đã tràn đầy sự vui vẻ.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 232: Chương 232



Lễ trao giải năm nay có phần thay đổi so với mọi năm. Thông thường, các giải phụ và giải tân binh được công bố trước, nhưng lần này, trình tự bị đảo ngược.

Đến 9 giờ rưỡi, khi Vu Âm đang chơi game trên điện thoại, Đàm Từ khẽ nhắc:
“Sắp đến lượt Lưu Minh Châu rồi.”

Nghe vậy, Vu Âm lập tức cất điện thoại, ngồi thẳng người, ánh mắt chăm chú hướng về sân khấu.

Người dẫn chương trình cầm micro, mỉm cười nói:
“Tiếp theo, chúng ta sẽ công bố giải thưởng Tân Binh Xuất Sắc Nhất. Người chiến thắng là một gương mặt rất được chú ý gần đây, thậm chí còn tham gia một chương trình thực tế gây tiếng vang.”

MC nữ tiếp lời, đầy hào hứng:
“Không chỉ tài năng trong diễn xuất, người này còn là hình mẫu lý tưởng nhờ thành tích học tập xuất sắc từ nhỏ. Dù gặp nhiều khó khăn, cô ấy vẫn vươn lên bằng nghị lực và đam mê mãnh liệt.”

Người dẫn chương trình dừng lại vài giây để tạo sự hồi hộp, rồi lớn giọng:
“Người nhận giải Tân Binh Xuất Sắc Nhất năm nay chính là… Trình Ý Ninh!”

Dưới khán đài, tiếng pháo tay rền vang. Lưu Minh Châu cười rạng rỡ, mắt đỏ hoe vì xúc động. Cô kéo tay Lưu Kim Mỹ và Trình Chính Hoằng cùng bước lên sân khấu.

MC nở nụ cười chuyên nghiệp, nói tiếp:
“Chúng tôi xin mời cha mẹ của Trình Ý Ninh – ông Trình và bà Trình – lên sân khấu để chia sẻ niềm vui này. Xin mời!”

Lưu Minh Châu chỉnh lại tóc, cầm micro và mỉm cười rạng rỡ. Trước khi cô kịp nói, dưới khán đài đã vang lên tiếng hò reo gọi tên cô.

“Cảm ơn các fan đã luôn ủng hộ tôi.” Lưu Minh Châu giơ cao chiếc cúp, vẫy tay về phía khán giả. “Giải thưởng này không chỉ là của tôi, mà còn là công sức của mọi người. Cảm ơn mọi người vì đã không rời bỏ tôi, vì đã luôn cổ vũ tôi!”

Cô ngừng lại một chút, đôi mắt ngấn lệ:
“Ba năm trước, tôi đã trải qua quãng thời gian khó khăn. Nhưng nhờ gia đình và các bạn fan, tôi đã tìm lại được bản thân. Tôi hy vọng, từ nay, mọi người sẽ yêu mến tôi vì tài năng và các tác phẩm của tôi. Cảm ơn mọi người!”

Cô cúi đầu thật sâu, sau đó đưa micro cho Trình Chính Hoằng.

Trình Chính Hoằng, trong bộ vest chỉnh tề, cầm micro và bắt đầu bài phát biểu dài dòng về cách ông và vợ đã hết lòng nuôi dạy con gái.

Dưới khán đài, Vu Âm nghe mà bàn tay nắm chặt đến trắng bệch. Cô giữ im lặng, ánh mắt dán chặt lên sân khấu.

Đúng lúc Trình Chính Hoằng chuẩn bị kể một câu chuyện dài lê thê, một nhóm cảnh sát bất ngờ xuất hiện từ phía cánh gà.

Họ nhanh chóng bước lên sân khấu, không để khán giả kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Một cảnh sát cầm lấy micro, nghiêm giọng tuyên bố:
“Trình Chính Hoằng, Lưu Kim Mỹ, Lưu Minh Châu, ba người bị nghi ngờ liên quan đến một vụ án mạng. Chúng tôi chính thức bắt giữ các người.”

Ba người nhà họ Trình vừa hoảng hốt vừa sửng sốt khi bị cảnh sát áp giải khỏi sân khấu. Đôi mắt Lưu Minh Châu bất ngờ hướng về phía Vu Âm, tràn đầy hận thù và hoảng sợ. Dưới khán đài, khán giả sững sờ, không ai tin nổi rằng người vừa nhận giải thưởng cao quý lại bị bắt giữ ngay tại buổi lễ.

“Chuyện gì thế này? Sao có thể xảy ra chuyện này?” Một số người trong đám đông xì xào, rút điện thoại ra để tìm hiểu thông tin.

Fan hâm mộ của Lưu Minh Châu cũng bàng hoàng. Một người hét lớn, giọng khàn cả đi vì kích động:
“Buông ra! Cô ấy là bảo bối của chúng tôi!”

Lưu Minh Châu, trong cơn giận dữ, bất ngờ giật lấy micro từ tay người dẫn chương trình. Cô hét lên, chỉ tay về phía Vu Âm đang rời khỏi khán đài:
“Là cô! Tất cả là do cô gây ra!”

Vu Âm dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua. Cô không nói gì, chỉ bước đến gần sân khấu, nhặt lấy chiếc micro đã bị đánh rơi xuống đất. Sau khi chỉnh lại micro, cô bước lên sân khấu, đi thẳng đến cạnh Lưu Minh Châu.

Dưới ánh đèn sáng chói và ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vu Âm cất giọng dõng dạc:
“Chắc hẳn các vị đang rất tò mò tại sao cảnh sát lại bắt cả gia đình họ, đúng không? Họ đã g.i.ế.c ai? Tội lỗi của họ lớn đến mức nào?”

Cô liếc nhìn về phía camera đang quay trực tiếp buổi lễ, tiếp tục:
“Buổi lễ hôm nay được livestream. Tôi chắc chắn rằng không chỉ những người trong sảnh này, mà cả những khán giả đang xem trực tuyến đều đã nhận ra tôi. Nhưng hôm nay, tôi sẽ chính thức giới thiệu lại bản thân mình một cách rõ ràng.”

Cô lùi lại một bước, đứng ngang hàng với Lưu Minh Châu. Nhìn thẳng vào ánh mắt đang đầy kinh hãi của Lưu Minh Châu, Vu Âm lạnh lùng lên tiếng:
“Chào mọi người, tôi là Trình Ý Ninh. Tề Tương là mẹ của tôi. Và kẻ đứng trước mặt các người đây—Trình Chính Hoằng—là cha ruột của tôi!”

Lời tuyên bố của Vu Âm khiến cả hội trường bàng hoàng. Tiếng xì xào nổi lên khắp nơi.

“Nếu Vu Âm là Trình Ý Ninh thật, thì người vừa nhận giải thưởng kia là ai?” Một khán giả thì thầm, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Trình Chính Hoằng giận dữ hét lên, gương mặt ông ta đỏ bừng:
“Cô điên rồi! Con gái tôi đang đứng đây, ngay bên cạnh tôi! Sao cô dám mạo nhận là Trình Ý Ninh?”

Lưu Kim Mỹ vội vàng tiếp lời, vẻ mặt tức tối:
“Đúng vậy! Cô nghĩ mình giống ai thì liền nhận bừa thân phận đó sao? Thật nực cười!”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 233: Chương 233



Lưu Minh Châu cũng hậm hực nói, giọng châm chọc:
“Vu Âm, cô chắc hẳn đã sống quá lâu với cái danh Trình Ý Ninh giả mạo đến mức tưởng mình là thật rồi! Tôi không hiểu tại sao cô lại nói mấy điều hoang đường này ở đây.”

Vu Âm nhếch mép cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cả ba người.
“Vẫn còn mạnh miệng cãi à? Được thôi, để tôi nói rõ hơn cho các người nghe.”

Cô bước lên trước mặt Trình Chính Hoằng, lạnh lùng nói:
“Cái tát này là thay mẹ tôi—Tề Tương—đánh ông.”

Cô vung tay tát mạnh vào mặt Trình Chính Hoằng. Tiếng tát vang lên chát chúa, khiến ông ta loạng choạng. Trước khi ông kịp phản ứng, Vu Âm tiếp tục tát thêm một cái nữa:
“Còn cái này là tôi tự đánh, vì những đau khổ mà ông đã gây ra cho tôi!”

Lưu Kim Mỹ chưa kịp lên tiếng bênh vực, Vu Âm đã quay sang, tát bà ta liên tiếp khiến gương mặt bà ta sưng đỏ lên chỉ sau vài giây. Khi bà ta ngã khụy xuống, Vu Âm nhặt lại micro, quay về phía khán giả.

‘Các vị chắc hẳn rất tò mò về vụ án một nhà ba người phạm tội g.i.ế.c người mà cảnh sát vừa nói tới.”

Vu Âm đứng vững trên sân khấu, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía ba người nhà họ Trình, không hề có chút sợ hãi. Cô tiếp tục lời kể đầy đanh thép:
“Lưu Kim Mỹ và Trình Chính Hoằng đã phạm tội g.i.ế.c người ba lần. Lần đầu tiên, nạn nhân là mẹ ruột của tôi. Họ đã mua thuốc độc để đầu độc bà. Lần thứ hai, chính là tôi. Ba năm trước, Lưu Kim Mỹ đã đẩy tôi xuống vực, thay tôi bằng một người khác. Lần g.i.ế.c người thứ ba là vào tối qua, khi Lưu Kim Mỹ và kẻ giả mạo đó đã thuê sát thủ g.i.ế.c tôi với giá 5 triệu đồng.”

Lời của Vu Âm như một quả b.o.m nổ giữa không trung, khiến cả khán phòng trở nên tĩnh lặng.

Ngay lúc này, Tề Sở Thần, người đứng sau Vu Âm, bất ngờ đứng dậy. Lưu Kim Mỹ nhìn thấy anh ta và vội vã kêu lên:
“Tiểu Tề, cậu là em họ của Ninh Ninh, là hậu bối của Tề gia! Cậu không thể cứ đứng yên nhìn cô ta đối xử với gia đình chúng tôi như vậy!”

Tề Sở Thần mỉm cười nhẹ nhàng, đáp lại:
“Bà Lưu nói đúng, tôi không thể để ai bắt nạt con cháu Tề gia.”

Anh bước lên sân khấu, và tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tề Sở Thần sẽ bảo vệ gia đình Lưu Minh Châu, đuổi Vu Âm xuống. Nhưng không, điều ngược lại xảy ra. Anh ta không lấy micro của Lưu Minh Châu mà lại lấy micro từ tay Vu Âm và nói:
“Bây giờ tôi sẽ cho mọi người xem một vài đoạn video.”

Mọi người trong khán phòng há hốc miệng, hướng ánh mắt về phía màn hình lớn sau lưng sân khấu. Mọi người nghĩ rằng video này sẽ có liên quan đến Trình Ý Ninh, nhưng không, nó lại chiếu một người hoàn toàn khác.

Trong video, một nữ sinh trung học mặc đồng phục, tóc cắt ngắn, xuất hiện trên màn hình. Mặc dù chất lượng video không rõ ràng, nhưng mọi người vẫn nhận ra tên trường trên đồng phục: Trường Trung học số 3 Mỗ huyện. Video bắt đầu bằng cảnh hội thể thao của trường, nhưng chỉ trong vài giây, hình ảnh đã chuyển sang một cảnh khác.

Đó là một đoạn video lễ tốt nghiệp đại học, và nhân vật chính vẫn là cô gái trong video trước đó. Nhưng giờ đây, cô đã trưởng thành, thay đổi phong cách và thời trang hơn nhiều. Mọi người đang tò mò không hiểu sao lại chiếu video này, thì video đột ngột chuyển sang một đoạn phỏng vấn với một giáo viên cũ của trường.

Giáo viên đó đang kể về cô gái trong video:
“Lưu Minh Châu là một học sinh không quá chăm chỉ, dường như không quan tâm đến việc học.”

Cả gia đình ba người đứng trên sân khấu đều hoảng sợ. Lưu Minh Châu bắt đầu run rẩy, liên tục lắc đầu, không ngừng kêu lên:
“Không được xem! Ai cũng không được xem!”

Cô ta vùng khỏi sự kìm kẹp của cảnh sát, chạy về phía màn hình lớn, cố gắng che khuất nó bằng cơ thể mình.

Trình Chính Hoằng quát lên, vẻ mặt hoang mang:
“Con đang làm gì vậy? Video này liên quan gì đến con?”

Lưu Kim Mỹ nhanh chóng tỉnh táo lại, kéo con gái mình lại và thì thầm:
“Đừng hoảng loạn, con gái. Họ không có bằng chứng đâu.”

Lưu Minh Châu nghẹn ngào, không biết nói gì. Mọi bí mật của cô ta đã dần bị phơi bày. Cô ta vẫn chưa nhận ra rằng sự thật không thể giấu mãi được.

Tề Sở Thần đứng im, nắm c.h.ặ.t t.a.y Vu Âm, bình tĩnh tuyên bố:
“Người đứng bên cạnh tôi mới chính là Trình Ý Ninh thật sự. Còn cô gái ngồi kia, chính là kẻ giả mạo, tên thật là Lưu Minh Châu. Cô ta là con gái ngoài giá thú của Trình Chính Hoằng và Lưu Kim Mỹ, lớn tuổi hơn Trình Ý Ninh.”

Anh tiếp tục:
“Dưới ghế của mỗi người đều có một túi tài liệu. Các vị cứ mở ra xem. Những tài liệu trong tay các vị là bản sao, còn bản gốc tôi đang cầm trên tay.”

Tề Sở Thần quay lại, trả lại micro cho Vu Âm rồi mở từng tài liệu một cho mọi người xem.

“Tài liệu đầu tiên là kết quả xét nghiệm ADN giữa Lưu Minh Châu và Trình Chính Hoằng. Tài liệu thứ hai là kết quả xét nghiệm ADN giữa Lưu Minh Châu và Lưu Kim Mỹ. Tài liệu thứ ba là báo cáo giám định giữa Lưu Minh Châu và tôi. Tài liệu thứ tư là kết quả giám định giữa tôi và Vu Âm.”

Tê Sở Thần đứng vững trên sân khấu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ba người nhà họ Trình, không một chút sợ hãi. Anh tiếp tục vạch trần sự thật:
“Gia đình Lưu Minh Châu chính là gia đình thật sự của Trình Chính Hoằng và Lưu Kim Mỹ. Cô ta không có quan hệ huyết thống với tôi, còn Vu Âm mới là người có mối quan hệ huyết thống thực sự với tôi. Vì vậy, Vu Âm chính là Trình Ý Ninh thật sự.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 234: Chương 234



Anh ngừng một chút rồi tiếp tục:
“Cảnh sát sẽ tiến hành xét nghiệm ADN một lần nữa giữa Trình Chính Hoằng và Vu Âm để có kết quả cuối cùng.”

Một sự im lặng nặng nề bao trùm khán phòng. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, và ánh mắt của họ đổ dồn vào gia đình ba người nhà họ Trình, đang run rẩy trong hoảng loạn.

Tê Sở Thần không dừng lại mà tiếp tục:
“Những tài liệu giám định còn lại là nhật ký viết tay của người bảo mẫu đã chăm sóc cô út của tôi sau khi bà ấy sinh con. Bản gốc hiện đang ở sở cảnh sát. Trong nhật ký này ghi rõ rằng Lưu Kim Mỹ đã trả tiền cho người bảo mẫu để đầu độc cô út của tôi bằng thức ăn, khiến cho sức khỏe của bà ấy vốn đã yếu càng trở nên tồi tệ hơn.”

“Chính Lưu Kim Mỹ cũng đã cho người bảo mẫu đưa một loại chất độc hóa học vào người cô út của tôi, dẫn đến việc bà ấy đột ngột qua đời. Nhật ký của người bảo mẫu đã chứng minh rằng Trình Chính Hoằng chỉ là kẻ đồng lõa.”

Lưu Kim Mỹ tái mặt, một nỗi sợ hãi bao trùm. Bà ta gào lên:
“Bảo mẫu đã c.h.ế.t rồi, các người tùy tiện tìm một cuốn sổ ra rồi bảo là nhật ký của bà ấy sao? Cái này quá buồn cười rồi!”

Tề Sở Thần không hề lùi bước, mà tiếp tục thẳng thắn:
“Thật ra, chính lương tâm cắn rứt mới khiến bảo mẫu để lại đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của các người vào năm đó. Đoạn ghi âm này chính là bằng chứng quan trọng mà chúng tôi đã giao cho cảnh sát.”

Lưu Kim Mỹ gục xuống, khuôn mặt bà tái nhợt, sự sợ hãi rõ rệt.

Tề Sở Thần không để bà ta có thời gian hồi phục, anh tiếp tục nói:
“Giờ tôi sẽ cho mọi người xem một đoạn video đặc biệt. Đó là sự việc xảy ra trong thang máy khách sạn ngày hôm qua, để mọi người thấy rõ sự thật về cái gọi là lương tâm cắn rứt, sợ gặp quỷ mỗi ngày của họ là như thế nào.”

Vừa dứt lời, màn hình lớn phía sau chuyển sang một video mới.

Đoạn video ghi lại một sự việc tại thang máy khách sạn ngày hôm qua, và tất cả đều đã được camera giám sát ghi lại. Hôm qua, Trình Chính Hoằng đã tới khách sạn, yêu cầu xóa bỏ đoạn ghi hình, nhưng Đàm Từ đã sao lưu lại video giám sát trước đó.

Video này còn quan trọng hơn cả viên đá ghi âm của Vu Âm, vì vậy Tề Sở Thần không cần phải tìm Vu Âm để lấy viên đá đó nữa.

Video giám sát phát lên, và mọi người đều thấy rõ ràng cảnh gia đình Trình Chính Hoằng hoảng loạn tột độ. Cả ba người đứng trên sân khấu không thể giấu giếm sự lo lắng và sợ hãi, và trông họ thật buồn cười nhưng cũng vô cùng tội nghiệp.

Tề Sở Thần lên tiếng:
“Từ video này, chúng ta có thể thấy rằng chính Trình Chính Hoằng và Lưu Kim Mỹ đã hợp mưu g.i.ế.c Vu Âm ba năm trước, sau đó dùng Lưu Minh Châu, con gái ngoài giá thú của Lưu Kim Mỹ, để giả mạo Trình Ý Ninh.”

Anh dừng lại một chút, nhìn vào gia đình ba người, rồi tiếp tục giải thích:
“Chắc chắn mọi người sẽ thắc mắc, một người là cháu ngoại chính thức của Tề gia, còn người kia là con gái ngoài giá thú, sao Lưu Kim Mỹ lại không nhắc đến việc này? Cả hai đều là con gái của Trình Chính Hoằng. Vậy tại sao ông ta lại mạo hiểm lớn như vậy để dùng con gái ngoài giá thú đổi lấy cháu ngoại của Tề gia?”

Trình Chính Hoằng lúc này không thể nói gì, chỉ biết gào thét và đòi gọi vệ sĩ, trợ lý và luật sư của mình. Nhưng tiếng la hét của ông ta chỉ càng làm tăng thêm sự bất an và hoảng loạn.

Tề Sở Thần không để ông ta làm loạn, anh tiến lên một bước, lạnh lùng nói:
“Vệ sĩ của ông cũng đang bị nghi ngờ có liên quan đến vụ mưu sát ba năm trước và đang bị điều tra. Chúng tôi có bằng chứng rất rõ ràng, ông tìm ai giúp cũng vô ích.”

Tề Sở Thần vẫn đứng vững trên sân khấu, ánh mắt không rời gia đình Trình Chính Hoằng. Anh tiếp tục lật lại những bí mật của họ, giọng nói lạnh lùng và rõ ràng:

“Trình Chính Hoằng đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ để thay thế Vu Âm bằng con gái ngoài giá thú của ông ta, Lưu Minh Châu, nhằm chiếm đoạt tài sản của cô ấy. Khi kết hôn với cô út của tôi, ông ta đã sửa đổi các tài liệu để cô ấy nắm giữ cổ phần lớn trong công ty Trình gia. Sau khi cô ấy qua đời, toàn bộ tài sản của cô ấy sẽ được chuyển cho Trình Ý Ninh, tức là Vu Âm.”

Tề Sở Thần ngừng một chút, ánh mắt của anh giờ đầy sự phẫn nộ:

“Những lời lẽ mỉa mai của Trình Chính Hoằng lúc nãy thật sự quá nực cười. Vu Âm từ nhỏ đã bị ông ta kiểm soát chặt chẽ. Ông ta muốn cô ấy trở thành một con rối, chỉ biết nghe lời. Nhưng Vu Âm có tính cách độc lập, và ông ta không thể điều khiển được cô ấy để cô ấy trao lại tài sản. Vì vậy, ông ta đã ra tay sát hại cô ấy và dùng Lưu Minh Châu, con gái ngoài giá thú của Lưu Kim Mỹ, để giả mạo Trình Ý Ninh.”

Anh tiếp tục, tay đưa ra một tập tài liệu, ánh mắt nghiêm nghị:
“Những tài liệu này sẽ chứng minh rằng Trình Chính Hoằng đã chuyển nhượng trái phép tài sản của Vu Âm trong suốt ba năm qua, bao gồm cổ phần, bất động sản, và tiền mặt. Chúng tôi có đầy đủ bằng chứng.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 235: Chương 235



Cả khán phòng im lặng, không ai dám tin vào những gì đang xảy ra. Nhưng những gì Tề Sở Thần nói quá rõ ràng, và mọi người bắt đầu hiểu ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

“Đúng là đáng kinh ngạc khi một người vì tiền mà có thể làm những việc như vậy. Ông ta đã bỏ rơi bạn gái mang thai, sát hại vợ cả, và thậm chí còn g.i.ế.c cả con gái ruột của mình.”

Khán giả lúc này không thể không lắc đầu, cảm thấy lạnh sống lưng trước tội ác tày trời mà Trình Chính Hoằng gây ra. Những người hâm mộ đã từng gọi tên Lưu Minh Châu như một thần tượng, giờ đây họ chỉ còn biết đứng im lặng, không thể tin vào những gì họ vừa nghe.

Tề Sở Thần đưa micro cho Vu Âm, và cô bước lên sân khấu. Mặc dù đã ba năm trôi qua, nhưng vụ việc vẫn là một vết thương sâu trong lòng cô. Tuy nhiên, Vu Âm đã lấy lại bình tĩnh, bắt đầu kể lại sự thật về vụ việc xảy ra ba năm trước.

“Ngày hôm đó, Trình Ý Ninh đã chết. Từ giờ trở đi, tôi chính là Vu Âm.”

Vu Âm nhìn về phía Ngụy Thậm, ánh mắt đầy cảm kích và ân hận:
“Trong những năm qua, tôi đã nợ Ngụy Thậm một lời giải thích, và hôm nay tôi muốn kết thúc quá khứ này. Tôi muốn nói với mọi người rằng bạn tôi, Ngụy Thậm, là vô tội. Anh ấy không phải là kẻ g.i.ế.c người. Những lời buộc tội đối với anh ấy đều là sai sự thật.”

Cô nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên định:
“Điều khiến tôi đau khổ nhất chính là việc Ngụy Thậm phải gánh chịu nỗi oan ức, bị chỉ trích và bị người ta ném đá. Họ dùng những lời cay nghiệt nhất để miêu tả anh ấy, dùng ác ý lớn nhất để phán xét anh ấy.”

Vu Âm quay sang Ngụy Thậm, giọng nói chân thành:
“Ngụy Thậm, tôi thật sự xin lỗi! Vì liên lụy đến cậu, khiến cậu phải chịu oan 3 năm, thậm chí còn phải ngồi tù.”

Trong hội trường, Ngụy Thậm đứng dậy, mắt ươn ướt. Anh áp tay lên miệng, như thể muốn hét lên nhưng lại không thể. Anh quay về phía sân khấu, giọng nghẹn ngào gọi lớn:
“Vu Âm, tôi không trách cậu, chúng ta mãi mãi là bạn tốt nhất!”

Giọng nói của anh ấy đầy xúc động. Anh không ngờ rằng Vu Âm sẽ lên sân khấu để nói những lời này. Là một người đàn ông, anh không muốn thể hiện sự yếu đuối trước đám đông, nhưng cảm giác nhẹ nhõm sau khi nỗi oan của mình được rửa sạch đã khiến anh không thể kìm nén được sự xúc động.

Vu Âm nhìn anh, mỉm cười dịu dàng rồi quay lại nói với mọi người:
“Xin lỗi vì đã làm mọi người phải chờ đợi vì chuyện riêng của tôi. Cảm ơn mọi người đã theo dõi.”

Cô vẫy tay chào, ra hiệu cho cảnh sát đưa gia đình Trình gia đi. Nhưng khi họ vừa đi được vài bước, Vu Âm bỗng nhớ ra một chuyện khác và đuổi theo.

“Cảnh sát, người phụ nữ này vừa rồi đã tấn công công chức! Định thêm tội này cho cô ta đi!” Vu Âm chỉ vào Lưu Minh Châu, giọng đầy quyết đoán.

Lưu Minh Châu lúc đầu cúi đầu để tránh ánh đèn của các phóng viên, nhưng khi nghe thấy Vu Âm nói vậy, cô ngẩng đầu lên phản bác:
“Tôi khi nào tấn công công chức?”

Vu Âm không để cô có cơ hội chối cãi, tiếp tục nói:
“Cô vừa giật lấy micro của tôi! Mọi người đều thấy! Dù cô không giật được, nhưng ý định và hành động của cô đã rõ ràng!”

Vu Âm đứng trước mặt mọi người, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm là sự khinh bỉ không che giấu. “Cô tưởng mình là cái gì mà dám gọi tôi là công chức à?” Lưu Minh Châu tức giận hét lên.

Vu Âm cười nhếch mép, chậm rãi rút từ túi ra một tấm giấy chứng nhận và giơ lên trước mặt cả đám đông. “Tôi chính là người mà Trình gia các người bỏ ra mười triệu để mời đến bắt ma đấy! Là cục phòng vụ!” Cô nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu lạnh lùng. “Nên cái tội tấn công công chức của cô, à không, của mấy người đã thành lập rồi nhé. Sau khi thu tiền, giao dịch coi như hoàn tất!”

Cô lắc nhẹ tấm giấy trên tay, ánh sáng phản chiếu từ giấy chứng nhận làm nổi bật vẻ tự tin của cô. Trình Chính Hoằng và hai người đi cùng nhìn chăm chăm vào tấm giấy, vẻ mặt ngập tràn sự hoài nghi.

“Sao… sao lại là mày?” Trình Chính Hoằng đột nhiên hét lớn, giọng đầy phẫn nộ. “Con tiện nhân này! Đáng ra mẹ mày không nên sinh ra mày! Đáng lẽ tao phải bóp c.h.ế.t mày từ khi mày vừa lọt lòng! Mày sinh ra để làm gì hả? Để hôm nay hại c.h.ế.t tao sao? Tao là cha mày đấy! Mày dám tính kế tao thế này à?”

Nỗi kinh hoàng bỗng chốc hiện rõ trên khuôn mặt ông ta. Đầu óc Trình Chính Hoằng như bị giáng một cú nặng nề, tất cả giờ đây mới trở nên rõ ràng. Mọi hành động, mọi sự kiện dẫn đến ngày hôm nay đều là một cái bẫy, được thiết kế tinh vi để kéo cả gia đình ông ta xuống bùn.

Từ trước đến nay, ông luôn coi thường Tề Tương – người vợ cũ hiền lành mà ông cho là ngốc nghếch. Ông chưa bao giờ tôn trọng Tề gia, bởi với ông, tất cả bọn họ đều là những kẻ dễ bị lừa.

Ngay cả đứa con gái mà Tề Tương sinh ra – Trình Ý Ninh – cũng không ngoại lệ. Dù con bé có học giỏi, ngoan ngoãn đến đâu, thì trong mắt ông ta, nó chỉ là một món tài sản. Nếu nó không nghe lời, ông có thể thay bằng một đứa khác ngoan ngoãn hơn, như Trình Ý Ninh “giả”.

Thế nhưng, ông không ngờ kế hoạch hoàn hảo nhất đời mình lại bị chính con gái ruột phá hủy.

Nghĩ đến đây, cơn giận dữ dâng trào, ông ta quay phắt về phía Lưu Kim Mỹ, đạp thẳng vào bụng bà ta. “Đều là đồ vô dụng! Vô dụng!” Ông ta gào lên, mắt đỏ ngầu. Lưu Kim Mỹ và Lưu Minh Châu ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 236: Chương 236



“Nếu không phải vì bọn mày, kế hoạch của tao đã thành công mỹ mãn! Nó c.h.ế.t rồi thì đâu có ngày hôm nay!” Tay bị còng nhưng Trình Chính Hoằng vẫn không ngừng chỉ tay vào mặt Lưu Kim Mỹ. “Trước đây tao đã hỏi mày, chắc chắn là nó c.h.ế.t rồi chưa? Mày còn hùng hồn đảm bảo nó rơi xuống vách núi, chắc chắn không toàn thây! Vậy mà giờ nó đứng sờ sờ trước mặt tao là sao?”

Sự sợ hãi xen lẫn phẫn nộ làm ông ta điên cuồng. Với ông, Trình Ý Ninh sống còn đáng sợ hơn cả con quỷ không đầu. Cô sẽ phá hủy tất cả những gì ông ta đã dày công gây dựng.

“Mày ngu xuẩn, còn mày!” Ông quay sang mắng Lưu Minh Châu. “Mày giống mẹ mày, đều là đồ ngu cả!”

Vu Âm đứng một bên, khoanh tay quan sát, vẻ mặt không giấu nổi sự thích thú. “Đúng lắm, ông Trình.” Cô nhếch môi. “Lưu Minh Châu từ nhỏ đã ngốc thật. Không thi nổi cấp ba, phải ông bỏ tiền ra mua suất học. Lên đại học cũng chẳng khá hơn, phải mua bằng du học. Đúng là ngu từ đời cha đến đời con. Nhưng này, Lưu Minh Châu, mày rảnh rỗi thì động vào ai chứ lại đi trêu vào tao?”

Vu Âm buông tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Minh Châu, giọng điệu không chút cảm xúc nhưng lại như nhát d.a.o cứa thẳng vào lòng đối phương. “Nếu cô không tự chuốc lấy rắc rối, không xúi giục fan của cô chống đối tôi và Ngụy Thậm, tôi đã chẳng thèm quan tâm đến cô, chứ đừng nói đến cái Trình gia này. Cô có biết tại sao tôi về nước lâu vậy mà đến giờ mới tìm đến các người không?”

Cô ngừng lại, khẽ nhếch môi cười đầy vẻ giễu cợt. “Thật ra, lúc đầu tôi không hề có ý định dây dưa với các người. Nhưng không có cách nào khác cả, cô quá đáng quá! Ngày nào cũng nói xấu Ngụy Thậm trong fanclub, lại còn xúi giục fan bắt nạt anh ấy và tôi. Nên tôi không thể không tìm đến tính sổ với cô. Nếu không, tôi thật có lỗi với Ngụy Thậm.”

Trình Chính Hoằng đứng cạnh, mặt đỏ bừng vì tức giận. Nếu không bị cảnh sát giữ lại, ông ta có lẽ đã lao vào đánh c.h.ế.t Lưu Minh Châu ngay lập tức.

“Tao đã bảo mày sống khiêm tốn vào! Yên phận một chút đi! Nếu mày không đi đóng phim thì có xảy ra chuyện gì đâu?” Ông ta hét lên, giọng the thé, như muốn trút hết cơn giận lên con gái mình. “Giờ thì tốt rồi! Cả nhà mình xong đời hết rồi! Mày hài lòng chưa hả?”

Ông ta bật cười điên dại, ánh mắt tóe lên những tia thù hận khi nhìn Vu Âm. “Mày nói ban đầu mày không định dây dưa với Trình gia, vậy mà giờ mày lại đứng đây! Đồ quái vật, tao ước gì tao có thể g.i.ế.c c.h.ế.t mày ngay lúc này!”

Tề Sở Thần đứng bên cạnh, nhíu mày, khẽ thì thầm với Vu Âm: “Ông ta điên rồi.”

Trình Chính Hoằng nghe thấy, quay phắt lại, ánh mắt đỏ ngầu. “Đúng! Tao điên rồi thì sao? Đến nước này, tao không được phép điên à? Nếu tao thua vì người giỏi hơn tao, tao chấp nhận. Nhưng tao lại thua vì hai đứa ngu ngốc này! Tao không cam tâm!”

Lưu Minh Châu bỗng bật cười nhạt, giọng điệu đầy khinh miệt. “Ba lúc nào cũng chửi mẹ con tôi ngu. Vậy còn ba? Ba thông minh lắm sao? Nếu ba giỏi như vậy, tại sao không tự mình làm những chuyện bẩn thỉu đó?”

Cô đứng dậy, ánh mắt tràn ngập căm hận. “Ba không muốn tự mình nhúng tay vào vì sợ dính líu, đúng không? Ba nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra, ba có thể đổ hết tội lên đầu mẹ con tôi, giả vờ là nạn nhân. Ba giỏi lắm đấy!”

“Suốt bao năm nay, ai ai cũng khen tôi trong giới, không phải ba cảm thấy hãnh diện sao? Lúc ba đứng trên sân khấu phát biểu về vai trò của một người cha tốt, không phải ba tự hào lắm à? Nhưng đừng quên, chính ba là người nhanh chóng đồng ý khi tôi bảo ba tìm cách phong sát Vu Âm!”

Lưu Minh Châu chỉ thẳng vào mặt Trình Chính Hoằng, nước mắt giàn giụa nhưng giọng nói sắc như dao. “Hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng ba thì sao? Trình Ý Ninh là con gái ruột của ba, ba nói g.i.ế.c là giết! Ba g.i.ế.c mẹ tôi vì tiền, g.i.ế.c cả con gái vì tiền, lấy hết để bù lỗ cho công ty! Thế mà ba vẫn nghĩ mình hơn người à?”

Cô bật cười cay đắng. “Ba hơn mẹ con tôi được cái gì ngoài sự tàn nhẫn và độc ác? Công ty Trình gia bây giờ dù giao cho một con ch.ó quản lý cũng phát triển được, nhờ cái số tiền m.á.u mà ba kiếm được từ việc g.i.ế.c người thân!”

Cô quay sang nhìn Lưu Kim Mỹ, giọng nói bỗng cao vút đầy phẫn nộ. “Vì tiền, ba bắt mẹ tôi l.à.m t.ì.n.h nhân, biến tôi từ con gái cả của Trình gia thành đứa con ngoài giá thú không ai nhận. Đến khi tôi hiểu chuyện, tôi thậm chí còn không biết cha mẹ mình là ai!”

“Vì kế hoạch của ba, tôi bị người ta cắt nát mặt! Ba có biết lúc đó tôi hận ba đến mức nào không? Tôi từng thề, sẽ có ngày tôi trả lại ba từng nhát d.a.o đó!”

Ánh mắt cô lướt qua từng người trong căn phòng đầy ngột ngạt ấy. “Trình Chính Hoằng, Lưu Kim Mỹ, hai người có xứng đáng làm cha mẹ không? Với hai người, con cái chỉ là công cụ! Không chỉ tôi, mà cả Bảo Châu, cả Trình Hữu Chư cũng vậy!”

Cô cười trong nước mắt, giọng nói đầy chua chát. “Cả nhà mình đúng là một cặp trời sinh. Tôi ngu là vì tôi có cha mẹ ngu như vậy. Tôi tàn nhẫn là vì cha mẹ tôi còn ác hơn tôi nhiều lần!”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 237: Chương 237



Lưu Minh Châu quay đầu nhìn Vu Âm, ánh mắt pha lẫn hối hận và thù hận. Cô ta nói, giọng khàn đi:
“Mày hận tao cũng chẳng ích gì. Kế hoạch không phải tao nghĩ ra, tao chỉ là người thực hiện thôi. Tao thừa nhận, tao rất muốn trở thành Trình Ý Ninh, nhưng mày có nghĩ tao tự mình quyết định được điều đó sao?”

Vu Âm nhếch mép cười lạnh, ánh mắt đầy khinh miệt. “Mày nói mày không tự quyết định được? Ở nước ngoài, ai ép mày trở về? Nếu mày không hợp tác, họ có làm gì được mày không? Nói trắng ra, trong lòng mày cũng muốn thay thế tao, muốn trở thành Trình Ý Ninh.”

Lưu Kim Mỹ lúc này cũng chen vào, giọng điệu như thể đang chịu oan ức lớn lắm. “Tôi không muốn thế! Cô ghét cha cô, sao lại căm thù cả tôi? Tôi là mẹ cô! Tất cả những gì tôi làm đều là vì ba chị em cô thôi!”

Bà ta gần như gào lên: “Lưu Minh Châu! Cô còn có lương tâm không hả?”

Vu Âm nhìn bà ta, giọng nói sắc lạnh: “Bà nói bà không muốn? Năm xưa Trình Chính Hoằng dùng d.a.o kề cổ ép bà không được chia tay ông ta sao?”

Câu nói của Vu Âm khiến Lưu Kim Mỹ á khẩu. Bà ta cúi đầu, không nói thêm được lời nào. Vu Âm tiếp tục, ánh mắt chuyển sang Lưu Minh Châu:
“Cả nhà các người chẳng ai khác gì nhau. Ích kỷ, hèn hạ, chỉ giỏi đổ lỗi cho người khác. Mày nói mày chỉ làm theo kế hoạch? Đừng nói dối nữa! Mày muốn tao chết, muốn cướp lấy thân phận của tao, tất cả chỉ để thỏa mãn lòng tham của mày!”

Tề Sở Thần đứng bên cạnh, nhìn màn tranh cãi mà chán ngán. Anh nhún vai, quay sang cảnh sát nói:
“Đưa cả nhà này đi đi. Cãi qua cãi lại mãi mấy câu đó, chẳng có gì mới mẻ để xem cả.”

Khi cảnh sát áp giải ba người Trình Chính Hoằng, Lưu Kim Mỹ và Lưu Minh Châu rời đi, họ không hề tỏ ra ăn năn. Điều duy nhất họ hối hận chính là năm xưa đã không g.i.ế.c c.h.ế.t Vu Âm.

Vu Âm đứng nhìn theo bóng dáng họ khuất dần, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. Cô xoay người định tìm Đàm Từ thì nghe tiếng Tề Duyệt gọi từ xa:
“Ninh Ninh! Lại đây, có người muốn gặp em!”

Vu Âm quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ người đến thì một người phụ nữ lớn tuổi đã lao tới, ôm chặt lấy cô.
“Ninh Ninh của bà! Bà ngoại nhớ cháu lắm!” Người phụ nữ vừa khóc vừa siết chặt cô vào lòng. “Bà ngoại không tốt, không bảo vệ được cháu…”

Vu Âm đứng yên, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay của bà ngoại. Nghe bà tự trách mình, lòng cô bỗng dịu lại. Giọng cô nghẹn ngào:
“Bà ngoại, con không khổ đâu. Ở Vô Phương Cốc, con có rất nhiều người yêu thương và bảo vệ con. Con đã sống rất tốt.”

Nói đến đây, Vu Âm khẽ mỉm cười, tay vỗ về lưng bà ngoại như để an ủi. Cô cảm thấy may mắn vì vẫn còn có thể đứng đây, gặp lại những người thân yêu.

Cả gia đình Tề gia, từ ông bà ngoại đến các anh chị em, đều có mặt. Ông bà ngoại Tề, dù sức khỏe không tốt, cũng đến để chào đón Vu Âm. Tề Duyệt, cháu gái lớn của ông bà, mắt đỏ hoe, giang rộng hai tay nói:
“Ninh Ninh, chào mừng em về nhà!”

Vu Âm chạy tới ôm lấy ông ngoại Tề, giọng nói nghẹn ngào:
“Ông ngoại!”

Ông ngoại Tề vuốt tóc cô, ánh mắt đầy yêu thương:
“Cháu gái của ông… Ngày mai, chúng ta sẽ cùng nhau đi thăm mộ mẹ con. Sau đó, ông sẽ chọn ngày tốt để đưa mẹ con về nghĩa trang Tề gia. Con cái của Tề gia phải trở về với tổ tiên.”

Vu Âm gật đầu, ánh mắt sáng lên. “Con cảm ơn ông… Nhưng mẹ con đã sớm đầu thai rồi. Tổ tiên Tề gia có công đức lớn, mẹ con đã được hưởng phúc phần ấy.”

“Như vậy cũng tốt.” Ông ngoại Tề gật đầu nhẹ nhàng, ánh mắt đầy sự đồng cảm. “Nếu mẹ con còn biết chuyện, chắc chắn sẽ không muốn ở lại Trình gia. Chúng ta đưa mẹ con về Tề gia, như vậy là đúng.”

“Vâng, con sẽ chọn ngày.” Vu Âm đáp, giọng nói vừa quả quyết vừa nhẹ nhõm.

Tề Duyệt kéo tay Vu Âm, vẻ mặt đầy háo hức:
“Ông bà, cha mẹ, các bác các cô đều đang ở khách sạn chỗ em ở. Việc ở đây kết thúc rồi, để anh họ em lo liệu. Chúng ta về khách sạn thôi, mọi người còn rất nhiều chuyện muốn nói với em.”

Cô cười khúc khích, thêm vào:
“Ngày mai em phải đi gặp luật sư để lấy lại những gì thuộc về mình. Không thể để Trình Hữu Chư nuốt trọn dù chỉ một xu!”

Cả nhóm Tề gia quây quần, tiếng cười nói vui vẻ, kéo nhau rời đi. Vu Âm bận rộn chào hỏi từng người, không kịp suy nghĩ gì nhiều.

Trong khi đó, Nghiêm Minh quay lại tìm Đàm Từ. Nhìn thấy Đàm Từ vẫn đứng đợi, anh ta buông một câu trêu chọc:
“Đàm tổng, hình như bạn gái anh không để ý đến anh lắm. Đại sư đã đi theo Tề gia rồi, anh còn đứng đây làm gì?”

Đàm Từ không nói, chỉ mỉm cười, mở điện thoại và đưa cho Nghiêm Minh xem tin nhắn. Trên màn hình là đoạn chat, Vu Âm đã nhắn trước khi rời đi:
“Em sẽ về ngay, anh đợi nhé.”

Thấy vậy, Nghiêm Minh cười gượng, gãi đầu lảng đi:
“À, tôi chỉ đùa thôi… Mà hiện tại, cả weibo đang náo loạn. Fan của Trình gia đang khóc lóc thảm thiết. Nghe nói có người còn khóc ngất luôn.”

Anh ta tiếp tục, giọng pha chút tò mò:
“Tình hình này căng đấy. Trình gia trước đây đã hợp tác với Tề gia để hãm hại Ngụy Thậm, giờ lại dính đến Đàm tổng, dư luận không tha đâu. Nhưng mà, có lẽ đại sư sẽ nhanh chóng ra tay xử lý thôi.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 238: Chương 238



Vu Âm cùng Tề gia trở về khách sạn, nhưng không dễ dàng gì để thoát khỏi cánh phóng viên. Ngay từ cổng, họ đã bị vây kín, đến cả bãi đỗ xe cũng không yên. Paparazzi liên tục bám theo, đặt ra hàng loạt câu hỏi, nhưng Vu Âm chỉ giữ im lặng.

Khi vào đến khách sạn, Vu Âm cùng người thân đến thẳng phòng ông bà ngoại. Dù lớn tuổi và mệt mỏi sau một ngày dài, ông bà ngoại Tề vẫn không muốn nghỉ ngơi. Họ ngồi lặng lẽ nhìn cháu gái đang trò chuyện vui vẻ với các anh chị em.

“Ninh Ninh à,” bà ngoại Tề khẽ nắm tay Vu Âm, giọng đầy lo lắng, “hay con đi nước ngoài sống cùng ông bà. Con ở một mình ở đây, chúng ta không yên tâm.”

Tề Duyệt lập tức chen vào, vừa cười vừa nói:
“Bà đừng lo, Ninh Ninh bây giờ giỏi lắm! Không chỉ bắt ma, xem bói mà còn giải quyết cả những vụ rắc rối lớn. Ninh Ninh còn là Cục trưởng Đặc Sự Cục nữa đấy!”

Cô cười tươi: “À, mà bạn trai của Ninh Ninh cũng ở nước này!”

Nghe đến đây, bà ngoại Tề tỏ vẻ lo ngại:
“Bạn trai? Ôi, bà sợ cháu gái mình sẽ lặp lại sai lầm của mẹ.”

Vu Âm hiểu ý bà, liền an ủi:
“Bà ngoại, con khác mẹ nhiều lắm. Con mạnh mẽ hơn mẹ, con rất giỏi nữa.”

Ông ngoại Tề nhíu mày hỏi:
“Bạn trai con là Đàm Từ à?”

“Vâng, là anh ấy.” Vu Âm gật đầu xác nhận.

Ông ngoại thở dài:
“Thằng bé đó tàn tật. Ở với nó, con sẽ vất vả lắm.”

Vu Âm mỉm cười, tự tin nói:
“Ông ngoại, sắp tới con sẽ chữa chân cho anh ấy. Chỉ cần vài ngày là anh ấy có thể đi lại bình thường.”

Thấy sự kiên quyết của Vu Âm, ông bà ngoại dần an tâm hơn. Vu Âm nắm tay ông bà, nhẹ nhàng nói:
“Ông bà, con không chỉ giỏi xem bói hay bắt ma. Y thuật của con cũng rất cao. Để con xem mạch cho ông bà trước, khi ông bà về nước, con sẽ giúp ông bà bồi bổ sức khỏe thật tốt.”

“Tính tình thằng bé này cứng rắn quá.” Ông ngoại Tề nhấp chén trà, ánh mắt không giấu được sự lo ngại. “Đàm gia toàn những kẻ xấu xa, chẳng có gì tốt đẹp để kết thân cả.”

Vu Âm mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn:
“Dạ, cháu biết Đàm gia chẳng ra gì, nhưng họ không làm gì được cháu đâu.”

Cô bắt đầu kể lại những chuyện mình từng đối mặt tại Đàm gia. Từng câu chuyện của cô khiến cả gia đình Tề cười rộ lên, không chỉ vì sự hài hước mà còn vì lòng tự hào về cháu gái.

“Cho nên,” Tề Duyệt tiếp lời, “Ninh Ninh không cần phải nghĩ cách hòa hợp với Đàm gia. Thực ra, chính Đàm gia mới nên suy nghĩ làm sao để tránh xa Ninh Ninh.”

Cô nghiêm túc quay sang ông nội, kiên định nói:
“Ông nội, Ninh Ninh và cô út hoàn toàn khác nhau.”

Tề Tương, người cô út yếu đuối và phụ thuộc, từng là đóa hoa được Tề gia bao bọc trong nhà kính. Nhưng Vu Âm, từ nhỏ đã trải qua bao giông bão, nay đã vươn lên trở thành cây cổ thụ vững chãi, tỏa bóng mát giữa rừng đời.

Ông bà ngoại Tề vừa vui mừng vừa xót xa. Làm cha làm mẹ, ai chẳng mong con cháu mình sống yên bình, không phải đối mặt với sóng gió? Nhưng đời không như mong đợi, nỗi lo âu ấy mãi mãi âm ỉ trong lòng họ, dù con cái có mạnh mẽ đến đâu.

“Cũng tốt.” Ông ngoại khẽ gật đầu, ánh mắt dần dịu lại. “Con mạnh mẽ hơn mẹ con ngày trước, mà con gái có mạnh mẽ thì mới không bị ai bắt nạt.”

Ông ngừng lại một chút, như suy tư điều gì rồi buột miệng nghĩ thầm: Chắc để Đàm Từ tiếp tục ngồi xe lăn cũng được. Chân không tiện thì bớt tranh giành, mà có tiền, việc gì chẳng nhờ người làm. Nhưng ông chỉ nghĩ trong đầu, không dám nói ra.

Vu Âm nhanh chóng bắt mạch cho ông bà ngoại. Cô chăm chú, tỉ mỉ, rồi đưa ra phác đồ điều trị:
“Ông bà không cần vội về đâu. Hay là ở lại thành phố S với con? Con sẽ chữa bệnh cho ông bà, không mất nhiều thời gian đâu, khoảng nửa tháng là đủ. Những bệnh này ông bà đã mắc từ thời trẻ.”

Cô nói tiếp, giọng đầy tự tin:
“Con sẽ kê thuốc, kết hợp châm cứu. Đảm bảo ông bà sẽ khỏe mạnh hơn, sống thọ hơn nữa.”

“Tuyệt quá!” Tề Duyệt hào hứng reo lên, khuôn mặt rạng rỡ. “Ninh Ninh mà đã nói thì chắc chắn làm được!”

Cả nhà Tề gật gù tán thành, trong lòng tràn đầy tin tưởng. Sau một ngày dài, mọi người ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi.

Khi Vu Âm trở về phòng, Đàm Từ và Nghiêm Minh vẫn chưa có mặt. Cô nhanh chóng tắm rửa, rồi ra phòng khách thì thấy hai người đã trở lại.

“Chị xem điện thoại chưa? Trời ơi, tối nay Weibo sập đến hai lần vì chị đấy!” Nghiêm Minh lao đến, khuôn mặt rạng rỡ như vừa trúng số.

Thấy Vu Âm tỏ vẻ ngạc nhiên, anh lập tức đưa điện thoại ra, vừa nói vừa nhấn mạnh:
“Xem đi! Toàn bộ hot search là về chị! Fan của Lưu Minh Châu đồng loạt hủy theo dõi cô ta, dưới bài đăng toàn là chửi bới. Cô ta thảm hại hơn Ngụy Thậm năm đó!”

Vu Âm cầm lấy điện thoại, vừa xem vừa nghe Nghiêm Minh nói tiếp:
“À, cảnh sát vừa phát thông báo, đích danh gọi tên cả nhà Lưu Minh Châu. Tất cả hợp đồng quảng cáo của cô ta bị hủy. Cô ta còn phải đối mặt với hàng loạt vụ kiện tụng lớn. Các giải thưởng từng đạt được đều bị tước bỏ, các tác phẩm tham gia cũng bị giảm giá trị. Khổ thân chưa!”

Anh nhếch mép cười khẩy:
“Lưu Minh Châu nổi tiếng nhờ danh tiếng của chị. Fan của cô ta thực chất đều là fan của chị, nên giờ họ quay lưng cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”

Nghiêm Minh cười khẩy, giọng nói đầy châm chọc:
“Đám anti-fan của cô tối nay chắc mất ngủ rồi. Hằng ngày cứ bám theo chửi bới cô, giờ tự tát vào mặt mình đau lắm. Thật đáng đời!”

Vu Âm cầm điện thoại lên, mở Weibo để kiểm tra. Chỉ cần lướt qua, cô đã thấy bài đăng cuối cùng của mình ngập tràn bình luận.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 239: Chương 239



Nghiêm Minh ngồi xuống bên cạnh, không giấu nổi sự hứng thú:
“Tài khoản Weibo chính thức của Douyu cũng đang loạn lên y như ở đây. Toàn là cư dân mạng vào xin lỗi Ngụy Thậm. Nghĩ đến việc Tiểu Ngụy tổng bị oan ức lớn như vậy, tôi thật sự thấy xót xa. Bị tống vào tù mấy năm, mất luôn cơ hội vào đại học, rồi ra tù lại phải hứng chịu sự chỉ trích của dư luận. Đổi lại người bình thường chắc đã sụp đổ từ lâu.”

Anh thở dài:
“Năm đó, Tiểu Ngụy tổng đã thi đậu đại học rồi, vậy mà vì vụ việc này, kết quả nhập học bị hủy. Cả 12 năm vất vả học hành, chỉ chờ một tương lai tươi sáng, lại bị vu oan và cướp mất tất cả. Ra tù rồi mà vẫn bị ném đá bởi những người không hiểu rõ sự thật. Đúng là bất công.”

Vu Âm nhìn màn hình điện thoại, lướt qua vài bình luận. Một nụ cười nhẹ nở trên môi cô:
“Những lời xin lỗi này là thứ Ngụy Thậm đáng nhận được từ lâu. Tiếc là chân tướng bị che giấu quá lâu, để lãng phí ngần ấy thời gian, mà thời gian đã qua thì không bao giờ lấy lại được.”

Cô ngừng lại một chút, ánh mắt trầm ngâm, rồi nói tiếp:
“Trình gia và Lưu Minh Châu đúng là đáng ghét. Bọn họ dễ dàng hủy hoại cuộc sống của hai người nhưng không hề cảm thấy hối hận.”

Nghiêm Minh gật đầu, vẻ mặt phẫn uất:
“Đặc biệt là Lưu Minh Châu. Miệng thì bảo không muốn người khác đồng cảm vì mình bị thương, nhưng thực tế lại luôn lợi dụng chuyện cũ để hút fan. Mỗi lần cô vừa lên hot search, cô ta lại nhảy vào kể chuyện cũ để thu hút sự chú ý. Đúng là giả tạo!”

Buổi tối hôm đó, Vu Âm ở trong linh phủ luyện chế thuốc viên. Nơi này ngập tràn linh khí, giúp cô làm việc suốt đêm mà không cảm thấy mệt mỏi. Sáng hôm sau, cô thong thả đi ra ngoài, tay cầm hai hộp thuốc, vừa đi vừa ngâm nga một giai điệu vui vẻ.

“Đàm Từ, em đi tìm ông bà ngoại đây. Anh tự chơi một mình nhé.” Vu Âm nói với Đàm Từ khi cô ngồi xuống ghế sofa để xỏ giày.

Đàm Từ bỏ tạp chí xuống, đáp ngay lập tức:
“Anh đi cùng em.”

Vu Âm bật cười, bước tới gần anh hai bước, vươn tay xoa đầu anh như trẻ con:
“Anh nói mấy lời yêu đương vớ vẩn gì thế? Em đi xem bói chứ có đi chơi đâu mà cần anh đi theo?”

Nghiêm Minh không nhịn được, cười lớn:
“Đàm tổng, đi xem bói mà anh cũng muốn theo à? Thay vì lãng phí thời gian thế này, anh nên tranh thủ sắp xếp công việc cho công ty, để sớm có thời gian chữa chân.”

Vu Âm cười khẽ, khoanh tay trước ngực, rồi quay lưng đi ra ngoài. Cô bước rất nhẹ nhàng, dáng vẻ vui vẻ khiến không khí sáng sớm tràn đầy năng lượng.

Khi cánh cổng lớn đóng lại, Nghiêm Minh quay sang nhìn Đàm Từ, trêu chọc:
“Đàm tổng, anh nên quen dần đi. Đại sư Vu Âm của chúng ta chắc chắn không phải kiểu người dịu dàng, ngoan ngoãn đâu.”

Đàm Từ bật cười, nhưng trong tiếng cười ấy lại lẫn chút bất đắc dĩ. Anh khẽ lẩm bẩm:
“Chỉ mới mấy hôm trước, em còn lén ngắm anh trước khi ngủ. Vậy mà giờ lại muốn đi một mình sao?”

…………………

Vu Âm vừa ăn sáng cùng gia đình Tề xong, cô quay trở lại phòng của hai vị trưởng bối. Cô dùng linh khí khai thông kinh mạch cho cả hai, sau đó thực hiện một lượt châm cứu rồi trao cho mỗi người một hộp cố nguyên đan. Hoàn thành xong công việc, Vu Âm đeo ba lô lên và chuẩn bị xuất phát.

Sinh ra và lớn lên tại thành phố H, Vu Âm rất quen thuộc với từng ngõ ngách nơi đây. Tuy nhiên, ký ức đã trở lại khiến mỗi con phố quen thuộc giờ đây gợi lên trong cô cảm giác bàng hoàng khó tả.

Cô chọn dừng chân tại một khách sạn gần quảng trường trung tâm. Đây là một quảng trường đông đúc, nhộn nhịp với vô số quầy hàng bày bán đủ loại mặt hàng. Nhìn xung quanh, cô mượn một chiếc ghế từ ông chủ quầy đồ chơi trẻ em gần đó, ngồi xuống và bắt đầu bày biện đồ đạc.

Trước tiên, cô dựng giá đỡ điện thoại, kế đến là mã thanh toán, và cuối cùng là những tấm biển quảng cáo tự làm.

Ông chủ quầy đồ chơi tò mò, vừa nhìn Vu Âm vừa hỏi:
“Cô gái trẻ, lần đầu tiên đến đây bày quầy à? Cô định bán gì thế?”

Vu Âm không trả lời ngay. Cô cắn một miếng sô cô la, sau đó chỉ tay về tấm biển quảng cáo vừa đặt xong để ông chủ xem. Trên đó viết vài dòng ngắn gọn nhưng thu hút.

Nhìn qua một lượt, ông chủ bật cười rồi hào hứng giới thiệu Vu Âm với những người bán hàng xung quanh:
“Cô bé này bày quầy xem bói đấy, mới lạ ghê!”

Một cô gái trẻ bán hàng gần đó chợt nhận ra Vu Âm, không giấu nổi sự phấn khích, che miệng thốt lên:
“Trời ơi! Cháu biết cô ấy! Cô ấy là một đại sư bói toán cực kỳ giỏi! Không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây!”

Nghe vậy, một khách hàng lớn tuổi tò mò hỏi thêm:
“Đại sư bói? Trẻ thế này mà giỏi thật sao? Một quẻ có đến cả nghìn tệ chứ chẳng đùa.”

Cô gái bán hàng quả quyết:
“Dì Dương ơi, giỏi thật đấy! Cháu dám đảm bảo! Nhà dì đang có chuyện đúng không? Hôm nay gặp cô ấy ở đây đúng là duyên phận rồi. Mau nhờ cô ấy xem quẻ đi!”

Trong khi đó, Vu Âm đã bật livestream trên điện thoại. Cô vừa sắp xếp lại đồ đạc vừa trò chuyện cùng những người trong phòng chat.
 
Back
Top Bottom