Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 130: Chương 130



“Đây không phải là bùa bình an chính thống. Ngửi thử xem, cậu có thấy mùi gì lạ không?” Vu Âm giải thích. “Bùa thật thường được làm từ chu sa và giấy vàng, có mùi thơm nhẹ đặc trưng của chùa chiền.”

Lưu Triết lắc đầu:
“Từ khi tôi bị bệnh, khứu giác không còn nhạy bén lắm.”

Vu Âm không nói thêm, trực tiếp xé lớp màng nhựa bên ngoài.

Ngay lập tức, một mùi hôi khó chịu bốc lên khiến cả Lưu Triết, dù khứu giác kém, cũng cảm thấy buồn nôn. Vu Âm kéo sợi dây đỏ ra, từ từ mở lá bùa tam giác bên trong.

Khi ba sợi tóc rơi xuống sàn, Lưu Triết lập tức cúi xuống nhặt. Anh nhìn kỹ và bất giác kinh hãi:
“Tóc vàng? Tôi chưa từng nhuộm tóc! Đây chắc chắn là tóc của anh họ tôi, Lưu Hải Dân! Trong nhà chỉ có anh ấy mới nhuộm màu này!”

Vu Âm đưa lá bùa đã mở ra cho anh, giọng bình tĩnh nhưng lạnh lùng:
“Nhìn kỹ lại cái thứ cậu gọi là ‘bùa bình an’ đi. Đây không phải bùa bình an đâu. Đây là một loại bùa dùng để làm phép trộm mệnh. Nó được viết dựa trên bát tự của cậu và anh họ cậu, tổng cộng có hai lá. Lá bùa bọc bên trong được viết bát tự của anh họ cậu, kèm theo sợi tóc của cậu, rồi lại được bao bọc bởi lá bùa viết bát tự của cậu.”

Nghe đến đây, Lưu Triết run lên:
“Đổi mệnh? Trộm mệnh? Ý cô là sao?”

“Đúng vậy.” Vu Âm gật đầu, cẩn thận nhét ba sợi tóc trở lại lá bùa rồi gấp lại. “Cậu mang lá bùa này bên người mỗi ngày, từ đó phép trộm mệnh bắt đầu phát huy. Cậu suy yếu dần, còn anh họ cậu thì hưởng trọn mệnh tốt của cậu.”

Lưu Triết hốt hoảng, giọng lạc đi:
“Đại sư, vậy gấp lại làm gì? Không đốt nó đi sao?”

Vu Âm lắc đầu:
“Đốt thì vô ích. Việc đốt chỉ chấm dứt được phép thuật, nhưng mệnh của cậu đã bị trộm đi rồi, phải lấy lại. Nếu không, cậu sẽ sống nửa đời sau trong cảnh thân thể ốm yếu, bệnh tật.”

Cô ngừng lại, mắt nhìn thẳng vào Lưu Triết:
“Nhà quê cậu có xa không? Chúng ta cần tìm anh họ cậu để lấy lại lá bùa kia.”

Lưu Triết thở dài, đáp:
“Quê tôi cách đây khoảng một tiếng rưỡi.”

“Vậy tối nay còn vé tàu không?” Vu Âm hỏi tiếp.

Lưu Triết lập tức mở điện thoại kiểm tra, rồi gật đầu:
“Còn vé, tôi mua ngay bây giờ.”

“Cậu mua vé về ngay, nhưng nhớ, chuyện này phải nói kín đáo với cha mẹ cậu.” Vu Âm nhắc nhở, sau đó đột nhiên hỏi:
“Cậu nói lá bùa này là ông nội cậu đưa cho đúng không? Khi về nhà, cậu phải cẩn thận với ông ấy, bởi có khả năng…”

“Ông nội tôi là đồng phạm,” Lưu Triết cười khổ. “Tôi vừa nhớ ra rồi. Hồi Tết, ông ấy cứ động vào tóc tôi. Một lần ông ấy rút tóc tôi, bảo rằng thấy tóc bạc nên nhổ giúp. Nhưng sau đó ông ấy không cho tôi xem mà bỏ đi luôn. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mình làm việc quá sức nên bạc tóc.”

Phòng livestream lập tức náo loạn. Fan liên tục bình luận, yêu cầu Vu Âm phải livestream tiếp khi Lưu Triết về quê.

“Được, tôi sẽ tiếp tục khi có diễn biến mới.” Vu Âm đáp ứng trước khi kết thúc buổi livestream.

Cô quay sang dặn dò Lưu Triết:
“Lưu số điện thoại của tôi, gửi địa chỉ quê cậu vào máy tôi. Khi nào tôi đến dưới nhà, tôi sẽ gọi cậu. Chúng ta sẽ cùng về quê giải quyết chuyện này.”

Sau đó, Vu Âm rời khỏi căn hộ. Khi đợi thang máy, cô lấy điện thoại gọi cho Đàm Từ.
“Tôi sắp đến quê của Lưu Triết, nhưng cậu ấy cần chuẩn bị một chút. Tranh thủ thời gian, tôi muốn đến tòa nhà cao ốc kia để xử lý nốt công việc.”

Đầu dây bên kia, Đàm Từ đáp ngay:
“Em xuống dưới đi. Tôi sẽ đưa em đến đó trước.”

Khi thang máy đến, Vu Âm bước vào nhưng lập tức cảm nhận có gì đó không ổn. Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp Trần Tiến Thăng, bạn trai của Đàm Như Trân, đang đứng trong thang máy.

Ban đầu, Vu Âm cúi đầu, không nhìn rõ mặt anh ta. Trần Tiến Thăng, chỉ thấy dáng một cô gái trẻ đẹp, liền định huýt sáo trêu ghẹo. Nhưng ngay khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, anh ta sững sờ.

“Là cô à?” Trần Tiến Thăng giật mình, cố giữ vẻ nghiêm túc. “Cô là người của Đàm Từ? Anh ta nuôi cô ở đây sao?”

Vu Âm lạnh lùng liếc anh ta:
“Nếu anh không muốn nói chuyện nghiêm túc, thì câm miệng đi.”

Không khí trong thang máy trở nên nặng nề. Trần Tiến Thăng đứng thẳng lưng chưa được bao lâu, đột nhiên thân hình như không chịu nổi sức ép, phải tựa vào vách thang máy. Một tay xoa vai, anh ta bất ngờ hắt hơi thật mạnh, mặt đỏ bừng.

Vu Âm nhìn thấy tình hình bất ổn, lập tức ấn nút tầng gần nhất và chờ thang máy dừng lại. Khi cửa mở, cô bịt mũi, nhanh chóng chạy ra ngoài. Thấy vậy, Trần Tiến Thăng không thể chịu nổi, liền đuổi theo, tức giận quát lớn:
“Cô gái này, cô có ý gì đây?”

Vu Âm dừng bước, quay đầu lại, thản nhiên đáp:
“Đi chung thang máy với anh thôi mà hôi đến mức này, đúng là xui xẻo.”

Dứt lời, cô chạy nhanh vào lối thoát hiểm, không để anh kịp phản ứng. Vừa chạy, Vu Âm vừa nghĩ thầm: Mấy ngày không gặp, trên người anh ta lại dính thêm một con ma nữa. Không trách sao giờ đến đứng thẳng cũng không nổi.

Vu Âm là người lanh lợi, chẳng mấy chốc đã từ tầng 13 chạy xuống tầng 1 mà chẳng khác gì đi dạo. Trong khi đó, Trần Tiến Thăng đành bất lực dừng lại, không dám đuổi theo. Nghĩ bụng: Cô ta là người của Đàm tổng, chọc tức cô ta chỉ có rước họa vào thân.

Lần trước, vì chuyện tương tự, cả gia đình anh bị Đàm Từ làm khó dễ, còn Đàm Như Trân thì bị giam trong nhà họ Đàm, chưa biết khi nào mới được tha. Nhìn thấy chiếc xe của Đàm Từ đang đậu phía trước, anh thầm thở phào: May quá, lúc nãy không làm gì quá đáng, không thì lại bị ghi sổ.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 131: Chương 131



Vu Âm lên xe, đóng cửa sầm một cái, rồi bắt đầu kể lể với Đàm Từ:
“Tôi vừa gặp bạn trai của Đàm Như Trân đấy. Anh biết không? Trên người anh ta lại dính thêm một con ma nữa. Hôi kinh khủng! Thật không chịu nổi.”

Đàm Từ chưa kịp phản ứng thì Trần Tiến Thăng đã lững thững bước ra khỏi tòa nhà. Anh ta liếc qua chiếc xe, nét mặt thoáng vẻ cảnh giác.

Vu Âm chỉ tay về phía Trần Tiến Thăng, nói tiếp:
“Anh nhìn xem, mặt anh ta tối tăm thế kia, chắc bây giờ đi đường cũng cảm thấy nặng nề lắm. Hai con ma đang bám vào chân, một bên một con, còn có một con ma nữ đang nằm trên người.”

Câu nói làm tài xế giật mình, mặt mày tái mét. Vu Âm bật cười, kéo cửa kính xe lên, nói thêm:
“Con ma nữ này vừa yêu vừa hận anh ta, chắc chắn có chuyện không hay trong quá khứ.”

Nghiêm Minh, người ngồi phía trước, góp chuyện:
“Tôi nghe nói trước đây Trần Tiến Thăng là tay chơi nổi tiếng, bạn gái nhiều không đếm xuể. Có tin đồn, từng có một cô bạn gái mang thai đến ép cưới, nhưng anh ta nhẫn tâm đuổi đi. Hình như là cô gái tóc tím, đúng không?”

“Cô gái tóc tím à?” Vu Âm hỏi lại.

“Không rõ lắm, chỉ nghe nói vậy thôi.” Nghiêm Minh lắc đầu.

Đàm Từ trầm giọng:
“Nếu em tò mò thì cứ điều tra thêm.”

Vu Âm lắc đầu cười nhẹ:
“Thôi, chỉ là chuyện phiếm thôi mà. Nhưng chắc chắn con ma nữ đó có liên quan đến anh ta, nên mới bám riết như vậy.”

“Nhân quả báo ứng rồi, kiểu gì Trần Tiến Thăng cũng sẽ phải trả giá.”

Đàm Từ đổi chủ đề, nhẹ nhàng nói:
“Hôm trước tôi liên hệ với ông Triệu, ông ấy nói sau khi vụ án tòa nhà cao ốc kết thúc, sẽ cố gắng xin cho em giấy chứng nhận đặc biệt. Có cái đó, sau này em muốn đi đâu cũng tiện, thậm chí cả máy bay riêng.”

Nghe vậy, Vu Âm rạng rỡ hẳn, càng có thêm động lực giải quyết nhanh vụ án.

Sáng hôm sau, xe đang kẹt cứng giữa dòng người từ quảng trường ra đường lớn, mất hơn hai mươi phút vẫn chưa thông thoáng. Điện thoại Vu Âm bỗng rung lên. Là tin nhắn từ Ngụy Thậm, kèm ảnh chụp bài đăng trên Weibo của Trình Ý Ninh.

Trong bài viết, Trình Ý Ninh tố Vu Âm bắt nạt mình, gây tổn hại cả lợi ích cá nhân lẫn sức khỏe. Tuy nhiên, bài đăng nhanh chóng bị xóa, nhưng Ngụy Thậm đã kịp chụp lại.

Vu Âm nhìn bức ảnh, nhếch môi cười nhạt:
“Lưu lại để ai xem? Để tự anh xem à?”

Cô nhắn lại, nhưng Ngụy Thậm chỉ trả lời bằng biểu tượng chúc mừng, không nói thêm gì.

Xe vừa đến tòa nhà cao ốc, Vu Âm bảo tài xế dừng lại ở chỗ cũ rồi tự mình bước vào trong.

Khi bước vào tòa nhà cao ốc, Vu Âm dành thời gian đi một vòng kiểm tra xung quanh để chắc chắn không có điều gì bất thường. Sau đó, cô trở về căn phòng tạm thời của mình.

“Đại sư, chị đã về rồi ạ?” Hai cô gái vẫn luôn ở đây để giúp cô trông coi đồ đạc vui mừng chào hỏi.

Vu Âm gật đầu, hỏi:
“Hai hôm nay có ai mới đến không?”

Hai cô gái đồng loạt lắc đầu.

“Được rồi, các cô đi gọi mọi người lại đây,” Vu Âm dặn dò. “Tôi sẽ đưa mọi người ra khỏi tòa nhà này đến một nơi an toàn hơn. Hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ giúp các cô lấy lại thân thể của mình.”

Nghe vậy, hai cô gái mừng rỡ, đáp:
“Chúng em cảm ơn đại sư, chúng em đi gọi mọi người ngay!”

Chẳng mấy chốc, tất cả các linh hồn trong tòa nhà đã tập trung đông đủ. Vu Âm, với linh lực đã khôi phục được một nửa so với thời kỳ đỉnh cao ở Vô Phương Cốc, vận sức tạo một lớp năng lượng bao bọc tất cả linh hồn, sau đó chuyển họ vào một chiếc bình ngọc. Cô dùng linh lực phong kín chiếc bình để đảm bảo an toàn.

Xong xuôi, Vu Âm cầm bình ngọc và thêm một chiếc chai nhỏ đi xuống lầu. Cô đặt bình ngọc xuống đất, rồi lấy linh hồn ác quỷ Tiểu Nhiễm ra, sử dụng linh lực khống chế nó.

Cô nhẹ giọng hỏi Tiểu Nhiễm:
“Cô có cảm nhận được con của mình ở đâu không?”

Tiểu Nhiễm không còn giãy giụa, thay vào đó là sự bình tĩnh lạ thường. Nó khẽ nhắm mắt cảm nhận, rồi gật đầu liên tục, những giọt nước mắt đỏ như m.á.u chảy dài xuống gò má.
“Nó ở đây… khắp nơi trong tòa nhà này…”

“Vậy là chúng ta nghĩ giống nhau,” Vu Âm gật đầu, nhẹ nhàng nói. “Khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ giúp cô đưa linh hồn con trai mình trở lại. Cả hai mẹ con sẽ được đoàn tụ, tôi hứa.”

Cô nghiêm giọng nhắc nhở:
“Tiểu Nhiễm, đừng làm điều gì sai trái nữa. Cô và con trai có chung một số mệnh. Nếu cô tiếp tục gây ác, con trai cô cũng sẽ phải chịu quả báo.”

Tiểu Nhiễm không nói gì thêm, chỉ cúi đầu. Vu Âm cất linh hồn của Tiểu Nhiễm vào bình ngọc, rời khỏi tòa nhà kỳ lạ và đưa các linh hồn về nhà cũ của gia đình họ Triệu để tạm thời an táng.

Sau khi kiểm tra thời gian, cô quay lại gặp Đàm Từ.

“Ngày mai tôi đi làm. Tiện đường, tôi sẽ ghé tòa nhà đón cô nhé?” Đàm Từ đề nghị.

“Được thôi.” Vu Âm mỉm cười đáp, vẫy tay chào anh rồi lên xe đến nhà của Lưu Triết ở huyện.

Khi Vu Âm đến nơi, Lưu Triết cũng vừa mới về nhà. Anh thông báo với cha mẹ:
“Ba, mẹ, đại sư tôi nhờ đã đến rồi.”

Cha mẹ Lưu Triết đang ngồi trên sofa, trông có vẻ mệt mỏi. Cha anh nhìn con trai, gật đầu rồi nói:
“Con đưa đại sư lên đây gặp ba mẹ đi.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 132: Chương 132



Lưu Triết dẫn đường, nhưng vì sức khỏe yếu, mỗi bước chân anh đều khó khăn. Nhà của họ có năm tầng, không có thang máy, nên việc di chuyển đối với anh là một thử thách.

Khi cả nhà cùng xuống, cha Lưu Triết nhìn thấy Vu Âm đang đứng chờ trước cổng. Ông hơi sững sờ, rồi quay sang hỏi con trai:
“Đây là đại sư mà con nói sao? Con không nhầm đấy chứ?”

“Chính là tôi.” Vu Âm đáp ngắn gọn, không mảy may quan tâm đến vẻ ngạc nhiên của ông. Cô thúc giục:
“Lên xe đi, đến sớm thì kết thúc sớm.”

Huyện nhỏ này có ưu điểm là đường xá thông thoáng, không bị kẹt xe. Chiếc xe lăn bánh suôn sẻ, chẳng mấy chốc đã dừng trước một ngôi nhà năm tầng khang trang.

Cha Lưu chỉ tay:
“Đại sư, đây là nhà chúng tôi. Tầng hai là nơi gia đình Hải Dân ở. Còn ông nội thằng bé thì ở tầng một. Nhưng giờ này chắc ông ấy đang ngủ.”

Lưu Triết cười nhạt, chua xót nói:
“Ngôi nhà này vốn dĩ là của ba mẹ tôi. Mảnh đất là do ba mẹ tôi mua, tiền xây nhà cũng do ba mẹ tôi trả. Nhưng khi đưa ông nội về đây ở, ông lại bảo rằng chúng tôi chỉ là khách. Ông không cho chúng tôi quyền ở đây nữa, thậm chí còn ép ba mẹ tôi tặng tầng hai cho nhà chú tôi.”

Cha Lưu thở dài, giọng đầy mệt mỏi:
“Tôi không ngờ ông nội lại vì thằng anh trai của con mà đối xử với con như vậy.”

Mẹ Lưu giận dữ, không kìm được mà lên tiếng:
“Nhà này là của chúng ta! Chuyện này phải giải quyết cho xong. Đuổi thằng em trai với vợ nó ra khỏi nhà ngay, một lũ lòng lang dạ sói!”

Xe dừng lại. Vu Âm cùng gia đình Lưu Triết xuống xe, không nói thêm lời nào mà đi thẳng lên tầng hai.

Tầng hai bị khóa cửa, nhưng từ bên trong vẫn vọng ra tiếng TV, rõ ràng là có người đang ở nhà. Cha Lưu gõ cửa, giọng gọi lớn:
“Hải Dân! Mở cửa!”

Một lúc sau, cánh cửa bật mở. Lưu Hải Dân đứng trong, giả bộ ngạc nhiên:
“Anh cả, chị dâu! Lưu Triết, mọi người đến đây đột ngột thế này có chuyện gì vậy? Lưu Triết, cháu không đi làm à? Sao giờ này lại về nhà?”

Cha Lưu không thèm để ý, trực tiếp đẩy cửa bước vào, kéo theo Vu Âm. Cô không tháo giày mà đi thẳng vào nhà.

Lưu Triết đi bên cạnh Vu Âm, hạ giọng thì thầm:
“Phòng này là của Lưu Hải Dân. Tôi thấy đôi giày hắn để ở đây.”

Anh dẫn Vu Âm đến căn phòng sáng nhất trong nhà, rồi không nói thêm lời nào, đạp mạnh vào cửa.

Cánh cửa bật tung.

Lưu Hải Dân đang nằm trên giường, tay cầm điện thoại video call với bạn gái. Hắn giật mình ngồi bật dậy, trố mắt nhìn cả đám người xông vào phòng.

“Anh cả, chị dâu, mọi người làm cái gì thế? Lưu Triết, con gái của ai đây? Bạn gái cháu hả? Đến nhà không biết thay giày, đúng là không có lễ phép gì cả!”

Cha Lưu không để hắn nói thêm, lập tức túm chặt lấy em trai mình. Mẹ Lưu thì chặn cô em dâu, không để bà ta làm phiền Vu Âm.

Vu Âm thản nhiên ra lệnh:
“Lưu Triết, cậu đứng ngoài cửa chờ.”

Nói xong, cô đi thẳng vào phòng, bước đến bên giường túm lấy cổ tay Lưu Hải Dân. Người đàn ông to xác bị cô kéo đi như một con búp bê. Vu Âm dùng sức giật mạnh, kéo sợi dây tơ hồng trên cổ tay hắn ra.

Lưu Hải Dân gào lên:
“Cô là ai? Cô đang làm cái gì vậy?”

Nhìn sợi dây tơ hồng bị cắt đứt, hắn hoảng hốt. Ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi khi nhận ra chuyện mình làm đã bị lộ.

“Buông tôi ra! Cô xâm phạm tư gia, tôi có quyền kiện cô!” hắn hét lớn.

Nhưng Lưu Triết chỉ cười nhạt:
“Đây là nhà của cha mẹ tôi, cô ấy là người tôi đưa về đây. Không đến lượt anh kiện.”

Nghe vậy, Lưu Hải Dân liếc Vu Âm, lập tức nhận ra thân phận thật sự của cô. Giọng hắn chuyển sang van nài:
“Chỉ cần cô đừng xen vào chuyện nhà chúng tôi, tôi sẽ trả cô gấp đôi số tiền mà Lưu Triết hứa với cô!”

Chú Lưu lúc này mới lên tiếng, ngơ ngác hỏi:
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao mọi người lại ầm ĩ thế này?”

Ngược lại, thím Lưu dường như đã hiểu rõ tình hình. Bà hoảng sợ đẩy mẹ Lưu ra, chạy xuống lầu vừa hét lớn:
“Ba ơi! Không hay rồi! Anh cả, chị dâu và Lưu Triết trở về rồi! Lưu Hải Dân cũng gặp chuyện rồi!”

Bên trong phòng, Vu Âm hoàn toàn không quan tâm đến sự hỗn loạn bên ngoài. Cô mở lá bùa ra, lấy ra ba sợi tóc bên trong rồi đưa cho Lưu Triết.

“Đốt đi. Lát nữa cậu tự dùng bật lửa mà đốt.”

Lưu Triết một tay cầm điện thoại để livestream, một tay nhận lấy sợi tóc. Mẹ anh lo lắng hỏi:
“Bây giờ đốt luôn được không?”

“Được,” Vu Âm đáp ngắn gọn. “Nhất định phải đốt hết, nên tốt nhất là gói lại bằng giấy trước khi đốt.”

Cô nắm chặt sợi dây tơ hồng của cả Lưu Triết và Lưu Hải Dân trong tay, sau đó đảo ngược vị trí hai lá bùa, khôi phục lại hình dạng ban đầu. Cô niệm thần chú, phá vỡ những câu chú được khắc trên đó:

“Vạn vật quy vị!”

Ngay lập tức, Lưu Hải Dân phun ra một ngụm m.á.u lớn, cơ thể ngã quỵ xuống giường, không còn sức lực để vùng vẫy.

Hắn yếu ớt r*n r*:
“Cô… đã làm gì tôi?”

Cơn đau nhức hắn kìm nén suốt nửa năm nay đột ngột quay lại. Cảm giác đau đớn này mãnh liệt hơn cả khi hắn từng nằm liệt giường.

Ông nội Lưu bước nhanh lên tầng hai sau khi nghe tiếng thím Lưu kêu la. Vừa nhìn thấy cha Lưu đang túm chặt cổ áo Lưu Hải Dân, ông lập tức quát lớn:
“Con định làm gì thế hả? Đây là em ruột của con! Không phải kẻ thù của con! Sao con có thể đối xử với em trai mình như vậy?”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 133: Chương 133



Cha Lưu không buông tay, quay lại gào lên, giọng đầy phẫn nộ:
“Hắn chính là kẻ thù của tôi! Là kẻ muốn hại c.h.ế.t con trai tôi! Tôi không có đứa em trai nào như hắn! Và còn ông nữa! Ông có biết đây là con của ông không? Lưu Hải Dân là cháu nội của ông, còn Lưu Triết thì sao? Nó không phải cháu nội của ông à?”

Ông nội Lưu tức giận đáp lại:
“Con đang nói linh tinh gì thế? Cả nhà là người một nhà, sao con có thể cay nghiệt như vậy? Lưu Triết và Hải Dân là anh em họ, hai đứa phải yêu thương nhau chứ! Lưu Hải Dân đang gặp tai họa, nếu Lưu Triết giúp nó thì có sao đâu? Cùng lắm là mệt mỏi vài ngày thôi. Cháu trai ba đang sắp c.h.ế.t rồi, con không thể vì cái tình anh em mà giúp nó được à?”

Nghe đến đây, cha Lưu tức giận đến run người:
“Mệt mỏi vài ngày? Ông đang đùa tôi đấy à? Ông có biết nếu hôm nay chúng tôi không đến đây kịp thời thì mạng của Lưu Triết đã không còn rồi không?”

Đúng lúc đó, Vu Âm bước ra từ trong phòng, bình thản nhưng giọng nói đầy uy lực:
“Không phải chỉ là mệt mỏi vài ngày đâu. Lưu Triết sẽ phải thay Lưu Hải Dân chịu chết. Hắn dùng tà thuật để đổi vận mệnh, chuyển tai họa đáng lẽ là của hắn sang Lưu Triết. Nếu hôm nay không gặp tôi, cậu ấy sẽ không sống quá năm năm nữa.”

Cả căn phòng rơi vào im lặng. Ông nội Lưu nhìn Vu Âm chằm chằm, lắc đầu liên tục, giọng run rẩy:
“Không thể nào! Hải Dân và mẹ nó đã nói với tôi rồi. Chỉ cần làm sức khỏe của Lưu Triết suy yếu một thời gian để giảm bớt tai họa cho Hải Dân. Qua hai năm, sức khỏe của Lưu Triết sẽ hồi phục. Tất cả đều sẽ ổn thôi!”

Vu Âm cười nhạt, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào ông nội Lưu:
“Ông nghĩ sức khỏe của Lưu Triết chỉ suy yếu thôi sao? Nếu không phá giải, tai họa này sẽ lấy mạng của cậu ấy. Còn sức khỏe và vận mệnh của Lưu Hải Dân, từ đâu mà tốt lên? Nói đi, loại tà thuật này từ đâu mà ra?”

Mẹ Lưu lúc này đã thiêu xong tóc của Lưu Triết, lập tức quay sang hỏi:
“Đại sư, vậy là ổn chưa?”

Vu Âm gật đầu:
“Tốt rồi. Tôi đã giúp Lưu Triết lấy lại những gì thuộc về cậu ấy. Bà nhìn sắc mặt của con trai bà xem, có hồng hào hơn không?”

Mẹ Lưu vội nhìn sang Lưu Triết. Quả thật, sắc mặt của cậu đã tươi tắn hơn hẳn, không còn nhợt nhạt như trước. Lưu Triết cảm nhận sự thay đổi rõ rệt, reo lên:
“Mẹ ơi, con không còn khó chịu nữa! Cả người con tràn đầy sức sống!”

Ông nội Lưu vẫn chưa từ bỏ, ông lắc đầu, giải thích trong hoảng loạn:
“Ba không nghĩ sẽ lấy mạng Lưu Triết đâu. Ba chỉ nghĩ để sức khỏe nó yếu đi một chút, rồi sau này sẽ bù lại. Ba thương Hải Dân nhiều hơn, vì cuộc sống của nó không thuận lợi bằng. Nó không giỏi giang, không thành công như nhà con. Ba chỉ đau lòng cho nó nhiều hơn thôi!”

Cha Lưu cười cay đắng, nhìn ông nội bằng ánh mắt đầy thất vọng:
“Ông thương nó, nhưng cũng là con trai ông. Còn tôi thì sao? Tôi cũng là con ông, Lưu Triết cũng là cháu ông. Tại sao ông lại chọn cách hy sinh mạng sống của Lưu Triết để cứu đứa con trai bất tài của ông?”

Ông nội Lưu run rẩy đáp, giọng như van xin:
“Ba không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Lưu Triết chỉ yếu một chút, không đến mức mất mạng. Con nghĩ ba lại nhẫn tâm đến vậy sao? Những lời con nói như đ.â.m vào tim ba!”

Cha Lưu quát lớn, nước mắt giàn giụa vì uất ức:
“Nếu ông không nhẫn tâm, sao ông không do dự khi làm điều đó? Sao ông không bàn bạc với chúng tôi trước? Ông có biết nếu Lưu Triết ngã quỵ một mình nơi đất khách quê người thì sao? Nó đang gây dựng sự nghiệp, sức khỏe yếu đi vài năm cũng đủ phá hủy mọi nỗ lực của nó. Ông muốn cả nhà tôi trở thành phế vật như nhà Lưu Hải Dân thì ông mới vui lòng, đúng không?”

Cha Lưu tức giận hét lớn, giọng ông tràn đầy phẫn nộ:
“Nói nữa đi! Cuộc sống khó khăn của nhà em trai con là do ai gây ra? Hải Dân suốt ngày ăn vạ, sống c.h.ế.t bám vào đây, là do ai? Chẳng lẽ là do nhà chúng con gây ra chắc?”

Ông ngừng lại một chút, rồi gần như gào lên, dồn hết sự uất ức đã kìm nén bấy lâu:
“Nếu nói ra người gây nên tình cảnh này, thì chính là ba! Từ nhỏ, ba đã thiên vị nó. Nó không chịu học hành, ba vẫn nuông chiều. Người khác đi học, nó đi yêu đương. Thi cao trung không đậu, ba lại đổ tiền cho nó học nghề. Người khác học nghề để có tương lai, nó học nghề chỉ để tìm bạn gái! Trẻ măng mà đã làm cha rồi, trong đầu chẳng có chút ý chí tiến thủ nào!”

Ông ném ánh mắt đầy đau đớn về phía ông nội, giọng nói trở nên chua xót:
“Con thương em, thương đến mức cho nó vay tiền cưới vợ, nuôi luôn con nó. Đến khi Hải Dân trưởng thành, con yêu thương nó không khác gì yêu thương con trai ruột mình. Nhưng thương yêu là một chuyện, người làm bác như con chẳng lẽ không có quyền dạy dỗ nó vài câu sao? Dạy vài câu, nói vài lời thì ba lại tỏ thái độ! Kết quả là, ba nuông chiều cháu nội lớn thành một kẻ nghiện thuốc lá, rượu chè, sức khỏe thì mục nát đến mức có thể viết cả cuốn sách về những kẻ phế vật rồi!”

Cha Lưu gần như trút hết nỗi bức xúc của mình ra. Ông hét lớn đến mức giọng khàn đi, còn Vu Âm thì đứng một bên im lặng chờ. Nhưng chờ mãi, ông vẫn chưa ngừng. Cô đành bước lên, cười nhạt, ngắt lời:
“Chú, chú bình tĩnh lại đã. Gia đình chú có bao nhiêu chuyện uất ức thì chờ tôi giải quyết xong đã, rồi chú cứ từ từ mà kể tiếp. Mà thật ra, chú mắng rất hay, rất có lý.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 134: Chương 134



Cô quay đầu nhìn mọi người, giọng nghiêm túc hơn:
“Nhưng các người không tò mò muốn biết cái tà thuật này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu sao?”

Câu hỏi như tiếng sét giữa bầu không khí căng thẳng. Vu Âm không chờ câu trả lời, cô chĩa ánh mắt sắc lạnh vào thím Lưu:
“Là bà làm ra hay là do Hải Dân?”

Thím Lưu tái mặt, ánh mắt đầy sợ hãi, nhưng không chịu trả lời. Bà gào lên, lao về phía Vu Âm như muốn xé nát cô:
“Các người làm gì con trai tôi thế này? Hải Dân! Hải Dân! Con trả lời mẹ đi!”

Vu Âm nhếch mép cười, giọng khinh miệt:
“Anh ta làm sao mà trả lời được bà? Cái sức khỏe và vận may mà anh ta hưởng nửa năm qua đều là trộm cắp từ Lưu Triết! Tôi đã giúp anh ta trả lại rồi. Giờ thì số mệnh của anh ta cũng chỉ còn lại vài tháng ngắn ngủi thôi.”

Cô tiếp lời, giọng tỏ vẻ thương hại nhưng lạnh lùng đến rợn người:
“Các người nên tranh thủ lo hậu sự cho anh ta đi. Nhân lúc còn hơi tàn, hãy để anh ta chọn một cái hũ tro cốt mà anh ta ưng ý. Cả đời sống không ra gì, thì ít nhất khi c.h.ế.t cũng được nằm trong cái hũ mình thích.”

Lời nói như nhát d.a.o cắm thẳng vào tim thím Lưu. Bà không chịu đựng được nữa, khóc lớn:
“Quá đáng! Các người thật sự quá đáng!”

Mẹ Lưu tiến lên, tát mạnh vào mặt thím Lưu, giọng bà vang lên trong cơn giận dữ:
“Lúc các người muốn trộm mạng của Lưu Triết, sao không thấy mình quá đáng?!”

Vu Âm lạnh lùng liếc nhìn thím Lưu, giọng cô trở nên sắc bén hơn:
“Nếu bà không nói ra nguồn gốc của tà thuật này, tôi sẽ tự mình vào trong tâm trí bà mà lục soát.”

Cô tiến lên hai bước, thấy thím Lưu vẫn lì lợm không chịu khai, liền thi triển thuật pháp. Ngón tay Vu Âm chạm vào giữa trán thím Lưu, khiến bà bất động.

Trong dòng ký ức của thím Lưu, Vu Âm nhìn thấy một con rối gỗ kỳ quái. Nó biết nói chuyện, ánh mắt đỏ rực nhìn cô chằm chằm. Khi cô định xem kỹ hơn, ký ức bỗng biến đổi.

Mọi thứ trở nên tối đen như mực, chỉ còn đôi mắt đỏ rực của con rối sáng lên giữa không gian.

Con rối dường như sống lại, nó nhìn thẳng vào Vu Âm, miệng xẻ ra thành một nụ cười giễu cợt đầy ma quái.

Ngay sau đó, con rối biến mất, ký ức của thím Lưu bị cắt đứt. Thuật pháp của Vu Âm cũng bị gián đoạn. Cô thu tay lại, thím Lưu ngã xuống bất tỉnh.

“Quả là một tà thuật lợi hại!” Vu Âm thốt lên kinh ngạc. Cô không ngờ tà thuật này có thể xuyên qua ký ức của thím Lưu để trực tiếp đối mặt với mình. Cơ thể thím Lưu đã bị một loại khóa bí ẩn phong tỏa. Vu Âm thử dùng thuật pháp để thăm dò linh hồn bà ta, đồng thời phá vỡ cái khóa đó.

Thế nhưng, ngay khi Vu Âm chuẩn bị tiếp cận sâu hơn trong ký ức của thím Lưu, thuật pháp đột ngột bị ngắt quãng. Cô cố gắng thi triển lần thứ hai, nhưng mọi thông tin về tà thuật trong ký ức của thím Lưu đều đã biến mất.

Vu Âm nhíu mày, quay lại phòng của Hải Dân. Cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi cau mày: Hải Dân đang hấp hối. Tình trạng của anh ta giống hệt thím Lưu, không cần phải khám xét thêm cũng nhận ra rằng cả hai đều bị tà thuật phản phệ.

Đúng lúc đó, từ phòng khách vang lên tiếng kêu thất thanh của mẹ Lưu:
“Đại sư! Đại sư! Mau vào đây xem giúp!”

Vu Âm bước nhanh ra ngoài. Cảnh tượng trong phòng khiến cô không khỏi ngạc nhiên: tóc thím Lưu đã bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, trông già đi ít nhất hai mươi tuổi.

“Đại sư, bà ấy bị sao vậy?” Mẹ Lưu run rẩy hỏi, sợ hãi đến mức ngã sõng soài xuống đất, vội trốn sau lưng chồng.

Vu Âm nhìn tình trạng của thím Lưu, thở dài nói:
“Trên đời này, không có gì là không phải trả giá, tà thuật cũng vậy. Lợi dụng nó thì ắt phải đối mặt với hậu quả.”

Cô nhìn cả hai người rồi nghiêm túc khuyên nhủ:
“Có lẽ các người nên chuẩn bị hậu sự cho Hải Dân. Dựa vào tình trạng này, họ đã dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy những điều mình mong muốn.”

Lưu Triết đứng gần đó, lặng lẽ đưa lại điện thoại cho Vu Âm, rồi nói:
“Đại sư, việc ở đây đã xong, chúng ta đi thôi.”

Vu Âm gật đầu. Cô liếc nhìn gia đình một lần nữa, nói thẳng:
“Ngày mai lúc bình minh, các người nên chuyển về nhà cũ. Đừng để Hải Dân c.h.ế.t trong nhà này, xui xẻo lắm.”

Cha Lưu quay sang cha mình, giọng dứt khoát:
“Ba, nếu ba muốn ở lại đây thì cứ ở, nhưng nếu không vui ở một mình, về nhà cũ cũng được. Con là con trai, tất nhiên phải lo cho ba. Nhưng nhà Lưu Hải Dân đừng dính dáng gì đến nhà con nữa!”

Ông ngừng một chút rồi nói tiếp, vẻ mặt không khoan nhượng:
“Sáng mai con sẽ quay lại. Nếu các người không dọn đi, con sẽ gọi công ty chuyển nhà quăng hết đồ đạc của các người ra ngoài.”

Nói xong, ông kéo vợ mình rời khỏi. Vu Âm cũng thu điện thoại lại, vừa xem qua vài tin nhắn từ người xem livestream, vừa trả lời một số câu hỏi, sau đó cô tắt livestream.

“Đại sư chưa đặt khách sạn à?” Lưu Triết hỏi, ý muốn đưa cô về huyện thành và giúp cô đặt phòng nghỉ ngơi.

Vu Âm lắc đầu:
“Tôi sẽ về thành phố S trước, các người tự lo liệu đi.”

Nói rồi, cô vẫy tay chào tạm biệt mọi người, đeo ba lô lên vai, bước đi không ngoảnh lại.

Cha Lưu đứng cạnh xe, cầm chìa khóa mà ngẩn người:
“Muộn thế này rồi, sao đại sư còn muốn về thành phố S?”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 135: Chương 135



Lưu Triết nhún vai, vẻ mặt bối rối:
“Con cũng không biết đại sư đến nhà mình bằng cách nào, nên làm sao biết cô ấy sẽ về bằng cách nào.”

Mẹ Lưu xen vào, ánh mắt đầy cảm kích:
“Đại sư đúng là người tài giỏi. Trẻ như vậy mà đã có bản lĩnh lớn đến thế.”

Bà quay sang Lưu Triết, giọng vẫn còn run rẩy:
“Gần đây mỗi lần gọi điện cho con, mẹ nghe giọng con khàn đặc, lại nói là bị cảm nhẹ. Không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy. May mà gặp được đại sư, nếu không giờ này mẹ chắc đã phải lo hậu sự cho con rồi.”

Bà dừng lại, nghĩ đến Lưu Hải Dân – kẻ đã cướp vận may của Lưu Triết, lại còn muốn sống tốt hơn, mà càng tức giận:
“Con à, lần sau đại sư livestream, nhớ gửi link vào nhóm gia đình mình. Chúng ta cũng phải tặng quà cảm ơn đại sư!”

“Chỉ với một ngàn đồng mà gặp được đại sư giỏi như vậy, đúng là số hưởng.”

Vu Âm không hề biết rằng mình vừa có thêm một người hâm mộ. Sau khi chia tay nhà họ Lưu, cô tìm đến một nơi vắng người và dùng phép thuật quay về thành phố S.

Về đến tòa nhà cao ốc, Vu Âm mở chiếc quan tài gỗ nhỏ mà cô đã khắc trên núi, kiểm tra lại mọi thứ. Sáng hôm sau, cô gọi điện cho ông Triệu, xác nhận lịch trình. Hai người thống nhất rằng buổi sáng cô sẽ chuẩn bị, và sau bữa trưa sẽ có người đến đón cô đến thành phố C.

Khi đến chân núi ở thành phố C, chính quyền sẽ treo thông báo giải thưởng.

Ông Triệu đứng từ xa, nhìn Vu Âm không ngừng thu thập đồ đạc rồi chất lên xe, trong lòng không khỏi thắc mắc. Ông nhíu mày nghĩ: “Chỉ là một cô gái, cần gì mang nhiều đồ như vậy?” Nhưng Vu Âm vẫn tiếp tục công việc của mình, không có dấu hiệu dừng lại.

Trong văn phòng, Đàm Từ đang ngồi nhìn ra cửa sổ. Khi thấy Vu Âm đóng cửa xe xong, anh xoa trán, hỏi:
“Hôm nay em không phải đi thành phố C à? Đi thế này mà cả vali cũng không mang theo sao?”

Vu Âm nhún vai, đáp lại bằng giọng vô tư:
“Ừ, có gì sai à?”

Nhìn vẻ mặt khó xử của Đàm Từ, Vu Âm bỗng nhớ ra điều gì đó, liền nói:
“À mà thôi, lát nữa ghé siêu thị đi. Em cần mua ít đồ ăn vặt.”

Đàm Từ thở dài:
“Được rồi, lát tôi sẽ bảo thư ký chuẩn bị thêm đồ đạc cho em. Không biết em định ở thành phố C bao lâu, mà điều kiện ở đó thì khó nói trước. Mang theo nhiều đồ vẫn hơn.”

Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại nhắn tin cho thư ký, dặn dò chuẩn bị thêm quần áo và vật dụng cá nhân. Sau đó, anh quay sang tài xế, ra hiệu lái xe đến siêu thị gần công ty.

Có tiền trong tay, Vu Âm thỏa sức mua sắm. Cô đi khắp các gian hàng, thấy món nào ngon mắt thì mua, món nào chưa ăn nhưng nghe tên hấp dẫn cũng mua. Nghiêm Minh đề xuất món gì, cô gật đầu lấy ngay. Tài xế hay thậm chí người bán hàng gợi ý, Vu Âm đều vui vẻ bỏ vào giỏ.

Chỉ sau một tiếng đồng hồ, ba chiếc xe đẩy đã đầy ắp đồ ăn vặt. Khi quay lại gara, tài xế cười trêu:
“Đại sư mua đồ thế này chắc đủ ăn cả năm rồi!”

Vu Âm nghiêng đầu, đáp lại rất tự nhiên:
“Tôi ăn nhiều mà!”

Rồi cô nhỏ giọng nói với Đàm Từ:
“Sau này khi về Vô Phương Cốc, tôi muốn dọn sạch luôn cả siêu thị. Nghĩ đến việc có thể sẽ không quay lại đây, tôi phải chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt để mang về.”

Đàm Từ chỉ biết lắc đầu cười, không nói gì thêm.

Khi quay lại văn phòng, thư ký đã đứng đợi sẵn, bên cạnh là một chiếc vali lớn. Cô ấy cung kính nói:
“Thưa đại sư, tôi đã xem dự báo thời tiết của thành phố C. Tuần sau nhiệt độ sẽ giảm, nhưng mấy ngày tới vẫn khá ấm. Vì không rõ cô sẽ ở đó bao lâu, tôi đã chuẩn bị hai bộ quần áo mùa đông và một số vật dụng cá nhân khác. Danh sách đồ đạc được dán bên ngoài vali để cô dễ tìm.”

Nói xong, thư ký cúi đầu rời đi. Nghiêm Minh nhìn vali to đùng và đống đồ ăn vặt, bật cười:
“Nhiều đồ thế này, đại sư định mang hết sao?”

Chưa kịp để ai thắc mắc thêm, Vu Âm bước tới, giơ tay lên. Trong chớp mắt, một chiếc túi trống rỗng xuất hiện trước mặt cô. Cô niệm chú, chiếc túi bắt đầu phình to ra. Vu Âm nhanh nhẹn nhét cả vali lớn cùng ba túi đồ ăn vặt vào trong. Sau đó, cô niệm một câu chú khác, chiếc túi thu nhỏ lại rồi biến mất trong lòng bàn tay.

Cô xoay người, giơ tay khoe với mọi người, vẻ mặt đầy tự hào:
“Tôi có cái túi thần kỳ này, đựng bao nhiêu đồ cũng được! Còn nữa, tôi có cả đống bảo vật trong không gian riêng của mình cơ.”

Thấy mọi người tròn mắt ngạc nhiên, Vu Âm cười lớn, giải thích:
“Trước kia, linh lực của tôi yếu quá, không mở được không gian riêng này nên phí hoài cả đống bảo vật. Nhưng giờ thì khác rồi! Linh lực dư dả, muốn lấy gì cũng được.”

Cô vuốt nhẹ chiếc túi, ánh mắt lấp lánh:
“Cái túi thần kỳ này là món quà đầu tiên mà sư phụ tặng tôi khi tôi vừa đến Vô Phương Cốc. Ngoài ra, sư tỷ còn tặng tôi một chiếc thắt lưng đựng đồ rất đẹp để phối hợp nữa. Tất cả đều được cất trong không gian riêng.”

Nghiêm Minh dụi mắt, giọng đầy kinh ngạc:
“Thật là một thế giới kỳ diệu! Quá thần kỳ luôn!”

Vu Âm bật cười, vỗ vai anh ta:
“Anh còn trẻ mà! Đây chỉ là bắt đầu thôi. Sau này, anh sẽ còn thấy nhiều điều kỳ diệu hơn nữa.”

Nói xong, cô quay người, nháy mắt một cái:
“Tôi đi chuẩn bị để livestream đây. Đừng ngạc nhiên quá, cứ từ từ tận hưởng thế giới kỳ diệu này đi!”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 136: Chương 136



Nói xong, Vu Âm bước vào phòng riêng, lấy điện thoại đặt lên giá đỡ rồi mở livestream như mọi khi. Chỉ vài giây sau, lượng người xem đã tăng vọt, đạt đến vài vạn người.

Một dòng bình luận hiện lên:
“Chào buổi sáng, streamer! Hôm nay đúng giờ thật, tuyệt vời quá!”

“Vụ của Lưu Triết tối qua xử lý xong rồi à?” Một người khác hỏi. “Streamer đã tìm ra ai dạy tà thuật cho hai mẹ con nhà Lưu Hải Dân chưa?”

Vu Âm mỉm cười, trả lời:
“Chưa tìm ra. Nhưng trong ký ức của mẹ Lưu Hải Dân, tôi thấy xuất hiện một con mắt đỏ rất kỳ lạ.”

Cô nghiêm giọng cảnh báo:
“Mọi người hãy nhớ kỹ. Nếu gặp thứ này, lập tức tránh xa và báo cho tôi. Đừng để nó dụ dỗ mọi người giao dịch hay hứa hẹn điều gì. Trên đời này không có bữa trưa miễn phí đâu. Cái giá mà nó đòi, chắc chắn sẽ khiến mọi người hối hận.”

Dòng bình luận nhao nhao lên:
“Tốt! Nghe lời streamer!”
“Phải làm một người có lương tâm!”

Vu Âm gật đầu hài lòng:
“Mọi người nhớ yêu thương cơ thể mình, chăm sóc sức khỏe nhé. Đừng thức khuya, đừng ăn uống bừa bãi, đừng hút thuốc hay uống rượu quá nhiều. Làm người thì phải khỏe mạnh!”

Cô dừng lại, ánh mắt nghiêm nghị hơn:
“Muốn giàu thì phải dựa vào công sức của mình. Trộm cắp hay làm điều sai trái là không được!”

Ngay lúc đó, hàng loạt yêu cầu kết nối được gửi đến. Vu Âm lướt qua, chọn một người, bấm đồng ý.

Ở đầu dây bên kia, một cô gái trẻ xuất hiện, đứng trước cửa nhà mình. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm khi thấy yêu cầu kết nối được chấp nhận.

“Streamer, chào cô. Em tên là Lâm Nhân. Trên đường đi làm, em thấy livestream của cô nên vội vã vào xem. May quá, sáng nay cô online sớm.”

“Chào em, có chuyện gì sao?” Vu Âm nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Nhân vừa nói vừa mở cửa bước vào nhà:
“Em mới chuyển đến căn hộ cho thuê này được một tháng, nhưng cảm thấy rất không thoải mái. Ban đêm ngủ cứ như có người nhìn chằm chằm vào em, khiến em phải vùi đầu vào chăn mới yên tâm. Chăn giống như một ranh giới an toàn ấy. Mà kỳ lắm, ngủ một mình thôi nhưng cứ sợ có ai đó kéo chân em.”

Vu Âm trầm ngâm:
“Khi em chuyển đến nơi mới mà cảm giác không ổn, thường là có vấn đề. Nếu được, tốt nhất nên chuyển nhà.”

Lâm Nhân tiếp tục:
“Em nuôi hai con mèo. Ở căn hộ cũ, hàng xóm và chủ nhà hay phàn nàn mèo kêu to, nên em phải chuyển đến đây. Nhưng thực ra mèo nhà em rất ngoan, chẳng kêu to bao giờ.”

Cô bế một con mèo lên, giới thiệu:
“Đây là Đại Hoa Hoa, còn con kia là Tiểu Hoa Hoa. Cả hai đều là mèo hoang em nhận nuôi. Nhưng từ khi chuyển đến đây, hai con cứ muốn chạy ra ngoài. Em đóng kín cửa rồi mà chúng vẫn cố tìm cách thoát ra. Trước kia ở nhà cũ, chúng lười lắm, chẳng bao giờ muốn đi đâu.”

Lâm Nhân ngập ngừng, ánh mắt lộ rõ sự bất an:
“Hai lần nửa đêm, khi em thức dậy đi vệ sinh, chúng đứng ở mép giường, kêu gầm lên như thể muốn tấn công ai đó. Âm thanh thật sự rất đáng sợ.”

Vu Âm chăm chú lắng nghe, sau đó gật đầu:
“Em quay camera khắp phòng cho tôi xem.”

Lâm Nhân hơi lo lắng, hỏi lại:
“Có cần em gửi ngày sinh tháng đẻ không?”

“Chưa cần đâu.” Vu Âm lắc đầu. “Cứ để tôi xem phòng trước đã.”

Từ lúc Lâm Nhân bước vào nhà, Vu Âm đã cảm nhận được một luồng khí âm lạnh lẽo bao trùm căn hộ.

Lâm Nhân gật đầu, bắt đầu quay camera từng góc trong phòng khách. Đến khi chuẩn bị bước vào phòng ngủ, Vu Âm bất ngờ lên tiếng:
“Khoan đã, quay vào phòng tắm trước.”

Lâm Nhân làm theo, đưa camera hướng về phía phòng tắm.

Ngay khi hình ảnh hiện lên màn hình, Vu Âm khẽ nhíu mày. Trong gương trên bồn rửa mặt, cô nhìn thấy một khuôn mặt quỷ dữ tợn, đôi mắt đỏ rực tràn đầy đau khổ và oán hận.

Căn hộ này có cách bố trí rất kỳ lạ: bồn rửa mặt đặt đối diện cửa, chiếc gương treo ngay trên bồn, và cạnh gương là khuôn mặt quỷ ám ảnh ấy.

Vu Âm nhìn chằm chằm vào màn hình livestream, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm nghị:
“Lâm Nhân, căn phòng này em thuê của ai? Hàng xóm ở bên cạnh là ai?”

Lâm Nhân ngập ngừng, rồi trả lời:
“Phòng này em thuê của chú chủ nhà. Bên cạnh là nhà của chú ấy. Chú chủ nhà rất tốt, thường xuyên cho em đồ ăn vì thấy em nấu ăn ngon. Biết em đã cắt đứt quan hệ với gia đình, thu nhập không cao, chú ấy còn giảm cho em 200 tệ tiền thuê nhà mỗi tháng.”

Vu Âm trầm ngâm:
“Vậy là em và chủ nhà ở chung bức tường ngăn cách phòng tắm này?”

Lâm Nhân gật đầu, sau đó lắc đầu:
“Em chưa từng qua nhà chú ấy nên không biết phòng bên đó có giống phòng em hay không.”

Vu Âm đổi chủ đề:
“Được rồi. Em nhắn ngày sinh tháng đẻ của mình cho tôi. Nhưng trước tiên, khóa cửa chính lại rồi vào phòng chờ tôi.”

Câu nói của Vu Âm khiến tim Lâm Nhân đập thình thịch. Cô vội vàng khóa cửa, sau đó cầm điện thoại đi vào phòng riêng.
“Đại… Đại sư, em khóa kỹ rồi.” Lâm Nhân run rẩy nói, rồi nhanh chóng nhắn ngày sinh tháng đẻ cho Vu Âm.

Vu Âm nhận được tin nhắn, tập trung tính toán. Một lúc sau, cô nhìn lên, ánh mắt đầy bất đắc dĩ.
“Lâm Nhân, số mệnh của em không phù hợp với con đường mà em đang đi.”

Lâm Nhân sững người, thốt lên:
“Ý đại sư là sao ạ?”

Vu Âm nghiêm túc giải thích:
“Em đã làm việc trong ngành giải trí hai năm rồi, hẳn em cũng hiểu mình không có nhiều lợi thế cạnh tranh. Nhưng chuyện đó để sau, bây giờ tôi sẽ nói về căn phòng em đang ở.”

Nghe vậy, Lâm Nhân theo phản xạ ngồi thẳng người, chăm chú lắng nghe.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 137: Chương 137



Vu Âm tiếp tục, giọng cô trầm xuống:
“Căn hộ này thực sự đã xảy ra án mạng. Nhưng vì vụ án chưa bị phanh phui, cô gái bị g.i.ế.c không có người thân quen nên chẳng ai biết cô ấy đã mất tích.”

Câu nói của Vu Âm khiến cả khung bình luận xôn xao. Lâm Nhân run rẩy hỏi:
“Streamer, vậy tại sao cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào em mỗi đêm? Em có làm gì hại cô ấy đâu mà?”

Vu Âm nhẹ nhàng giải thích:
“Cô ấy không muốn hại em, mà muốn em rời đi. Cô ấy sợ em sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo.”

Sự sợ hãi hiện rõ trong mắt Lâm Nhân. Vu Âm hỏi:
“Chủ nhà của em có phải làm nghề g.i.ế.c heo không?”

Câu hỏi khiến Lâm Nhân ngỡ ngàng. Cô đáp:
“Dạ, đúng vậy. Thỉnh thoảng chú ấy còn cho em ít thịt heo mang về.”

Khung bình luận lại bùng nổ:
“Streamer sao lại hỏi kỳ vậy?”
“Một dự cảm chẳng lành đang ập đến…”
“Không phải như tôi nghĩ đâu chứ?”

Lâm Nhân cũng đọc thấy, sắc mặt cô tái nhợt. Cô lắp bắp hỏi:
“Streamer… chẳng lẽ… chú chủ nhà có vấn đề sao?”

Vu Âm thẳng thừng đáp, giọng lạnh lùng:
“Ông ta chính là hung thủ g.i.ế.c người.”

Câu nói như sét đánh ngang tai. Lâm Nhân ôm chặt con mèo trong lòng, cố tìm chút an ủi giữa nỗi sợ hãi.

“Nữ quỷ đó là người thuê trước căn phòng này. Cô ấy bị chủ nhà c.ắ.t c.ổ trong phòng tắm. Đầu và xương bị ông ta giấu trong tường, còn thịt thì ông ta đã ăn hết.”

Vừa nghe xong, Lâm Nhân lập tức chạy đến thùng rác, nôn khan liên hồi.

Vu Âm vội an ủi:
“Yên tâm, em không ăn phải đâu. Ông ta chỉ tự ăn thôi.”

Cô tiếp tục giải thích:
“Hồi trẻ, ông ta từng làm thợ hồ. Vì vậy, sau khi g.i.ế.c người, ông ta đã lợi dụng việc sửa phòng tắm để giấu xác. Ông ta mất mấy ngày tìm loại gạch men sứ giống hệt gạch cũ, nhưng không có nên phải mua loại gần giống rồi tự tay dán lên.”

Nghe đến đây, Lâm Nhân tái mặt, toàn thân run rẩy. Những hình ảnh về căn phòng, tiếng mèo kêu dữ dội vào ban đêm, và ánh mắt quỷ dị mà cô cảm thấy mỗi khi ngủ hiện lên rõ mồn một.

Lâm Nhân chợt nghĩ đến việc chủ nhà g.i.ế.c người chỉ để ăn thịt, và không thể nào chia sẻ với ai về chuyện này. Cô vẫn đang hoang mang, chưa kịp lên tiếng thì bất ngờ tiếng đập cửa vang lên. Tiếng gõ cửa trong không gian tĩnh lặng khiến mọi người giật mình sợ hãi.

Giọng của chủ nhà, một người đàn ông trung niên, vọng vào qua cánh cửa:
“Lâm Nhân à, vừa nãy tôi thấy cháu như đang quay về. Có phải cơ thể cháu không khỏe hay không?”

Lâm Nhân không kìm được, khẽ nói qua mic:
“Streamer, làm sao bây giờ? Em không dám mở cửa đâu, em không biết phải nói gì với ông ấy. Em… em bây giờ…”

Cô gái trẻ đang rơi vào tình trạng hoảng loạn. Cô nghĩ đến việc mình đã sống chung với một kẻ g.i.ế.c người suốt thời gian qua, còn cảm ơn hắn ta như một người tốt, khiến chân tay cô bủn rủn.

Mặc dù có sự trấn an từ Vu Âm, Lâm Nhân vẫn không thể bình tĩnh được. Cô sợ hãi nghĩ rằng mình chỉ cách kẻ g.i.ế.c người một cánh cửa mà thôi. Đột nhiên, tiếng khóa cửa vang lên.

Lâm Nhân run rẩy, giọng đầy lo sợ:
“Streamer, làm sao bây giờ, ông ấy đang dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa rồi!”

Vu Âm trấn an cô, giọng điềm tĩnh:
“Chắc em quên mất rồi, tôi đã bảo em khóa cửa từ bên trong mà. Khóa trái rồi thì chìa khóa dự phòng cũng không mở được đâu.”

Lâm Nhân vẫn không thể bình tĩnh lại, nhưng Vu Âm tiếp tục:
“Được rồi, Lâm Nhân, em gọi ngay cho cảnh sát đi. Báo cho họ biết có án mạng ở đây và bảo họ đến ngay. Đừng nói gì cả trước khi cảnh sát tới nhé.”

Vu Âm lại nói thêm, giọng nhẹ nhàng:
“Em yên tâm đi, trong khu này có nhiều người ở, chú chủ nhà không dám làm gì em đâu. Bây giờ em an toàn rồi.”

Dù biết lời Vu Âm đúng, nhưng Lâm Nhân vẫn không thể kiểm soát được sự sợ hãi. Cô vội vàng bấm số gọi cảnh sát, nhưng do tay run, cô bấm nhầm nhiều lần. Cuối cùng, cô cũng gọi được, giọng cô nghẹn lại vì khóc, cố gắng nói chậm từng từ một để báo địa chỉ.

Lâm Nhân mất khá nhiều thời gian mới hoàn thành cuộc gọi. Vu Âm thở dài. Cô biết Lâm Nhân là một cô gái nhút nhát, chỉ cần một sự việc nhỏ thôi cũng đủ khiến cô ấy sợ hãi. Thực ra, Vu Âm còn chưa kể hết mọi chuyện mà đã khiến Lâm Nhân sợ hãi đến mức này.

Sau khi gọi điện xong, Lâm Nhân ngồi bệt xuống sàn, ôm điện thoại và khóc nức nở. Các fan trong phòng livestream liên tục gửi lời động viên, trò chuyện để cô vơi bớt nỗi lo, giúp cô bình tĩnh chờ đợi sự giúp đỡ.

Thấy cô ấy quá sợ hãi, Vu Âm không ngắt kết nối mà chuyển sang chủ đề khác để giúp cô ấy xoa dịu tinh thần. Cô hỏi về những con mèo cưng của Lâm Nhân, và dần dần, cô ấy cảm thấy hơi an tâm hơn.

Chưa được bao lâu, những người cảnh sát đầu tiên đã đến hiện trường. Họ là bốn người đàn ông lực lưỡng, vừa đến cửa đã thấy chủ nhà đang đứng đó. Các cảnh sát lập tức xông vào và khống chế hắn ta, đè mạnh lên tường.

Chủ nhà bị đập vào tường đến mức kêu la đau đớn, vội vàng giải thích:
“Tôi là chủ nhà ở đây mà! Tôi chỉ lo lắng cho khách trọ của mình thôi. Tôi gọi cửa rất lâu mà không thấy cô ấy trả lời, sợ cô ấy bị ngất bên trong nên mới muốn vào xem.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 138: Chương 138



Một cảnh sát đáp lại, giọng nghiêm khắc:
“Ông lo lắng thì phải gọi báo cảnh sát chứ. Đợi chúng tôi đến rồi sẽ cùng ông vào. Đó là điều cơ bản.”

Vì thông tin từ người báo án rất rõ ràng, lại cho rằng chủ nhà là kẻ sát nhân, nên các cảnh sát đã không chần chừ, lập tức khống chế hắn ta.

Một trong số họ quay sang gõ cửa:
“Cô ơi, bây giờ cô đã an toàn rồi. Cô có thể mở cửa ra được rồi không? Chúng tôi cần vào xác nhận một chút.”

Vu Âm quay sang nói với Lâm Nhân:
“Lâm Nhân, mở cửa đi. Cảnh sát đến rồi.”

Lâm Nhân nghe xong, cảm thấy chút an tâm. Sau khi nói chuyện với Vu Âm một lúc, cảm xúc của cô cũng dần ổn định hơn. Cô ôm con mèo chạy ra mở cửa, để các cảnh sát vào làm việc.

Cửa vừa mở, chủ nhà lập tức lên tiếng với giọng đầy lo lắng:
“Lâm Nhân à, sao cháu lại thế này? Chú chỉ lo cho cháu, sao cháu lại gọi cảnh sát? Cháu còn nói những chuyện không đúng sự thật. Chú gọi cháu mãi mà không thấy trả lời, chú lo quá. Cháu thật không biết điều, chú tốt với cháu mà cháu lại đối xử với chú như vậy.”

Hắn ta lải nhải một lúc rồi quay sang nói với các cảnh sát:
“Đồng chí cảnh sát, cô bé này hôm nay chắc là bị làm sao rồi. Tôi thật sự chỉ lo cho cô ấy nên mới vào xem. Tôi lớn tuổi rồi, không biết nhiều về pháp luật, không nghĩ đến việc phải gọi cảnh sát trước. Cũng tại tôi nóng vội. Cô ấy không sao cả đâu, không có án mạng gì đâu. Cô bé này nói lung tung đấy, các anh đừng tin.”

Một trong những cảnh sát nhìn chủ nhà một lúc rồi quay sang nói:
“Chúng tôi cũng phải vào xem mới biết được.”

Ba cảnh sát còn lại bước vào nhà. Căn nhà gọn gàng sạch sẽ, không có dấu hiệu gì của một vụ án mạng. Họ quay sang nhìn Lâm Nhân, người vẫn đứng bên cửa, vẻ mặt đầy hoang mang. Một cảnh sát lên tiếng:
“Chúng tôi hiểu cô bị dọa sợ nên mới gọi cảnh sát, nhưng lần sau đừng nói những chuyện không đúng sự thật nhé. Nhìn căn nhà cô thế này, đâu có vẻ gì là xảy ra án mạng.”

Lâm Nhân lắc đầu, không dám nhìn vào phòng tắm. Cô chỉ đứng ở cửa phòng tắm, nhắm mắt lại rồi chỉ vào bức tường đối diện, nói:
“Chủ nhà đã g.i.ế.c một khách trọ trước đó và giấu đầu cùng xương cốt của người đó trong tường. Các anh phá bức tường ra là sẽ thấy ngay.”

Khuôn mặt của chủ nhà ngoài cửa đột ngột thay đổi. Hắn ta quát lên:
“Cô nói linh tinh! Cô mới dọn đến đây có bao lâu mà đã vu oan cho người khác? Tôi thấy cô bị điên rồi!”

Lâm Nhân không sợ hãi mà hét lớn, đôi mắt mở to:
“Đại sư nói thế nào thì phải thế đấy! Đại sư còn nói ông ăn thịt người nữa!”

“Ăn thịt người?!” Bốn cảnh sát đều sững sờ, nhìn nhau một lúc rồi quay sang hỏi Lâm Nhân:
“Đại sư nào cơ?”

Lâm Nhân nhanh chóng đưa điện thoại cho họ. Một cảnh sát trẻ tuổi cầm điện thoại xem qua và nói:
“Douyu, một streamer nổi tiếng đấy! Nghe nói cô ấy đoán rất chuẩn.”

Một cảnh sát khác cũng xem điện thoại của Lâm Nhân, đọc qua các bình luận trong livestream, rồi quay sang người đồng nghiệp nói:
“Đi tìm hàng xóm mượn dụng cụ đến, phá bức tường ra xem thử.”

Cảnh sát trẻ tuổi gật đầu rồi đi ra ngoài. Trước khi đi, anh ta hỏi:
“Anh cũng tin những gì streamer này nói à?”

Người cảnh sát lớn tuổi cười khẩy, giọng chắc chắn:
“Tôi tin vào những gì mắt tôi thấy! Khi cô gái này nói về việc giấu đầu người trong tường, các anh có thấy vẻ mặt và phản ứng của chủ nhà không?”

Chủ nhà nghe vậy tức giận, lớn tiếng phản đối:
“Các anh không có bằng chứng mà muốn phá nhà tôi à? Nếu phá xong không tìm thấy gì, ai đền cho tôi?”

Đúng lúc này, giọng của Vu Âm vang lên từ điện thoại của Lâm Nhân:
“Cứ phá đi! Nếu cuối cùng không tìm thấy đầu và xương cốt của nạn nhân, tôi sẽ trả tiền để sửa nhà cho ông!”

Lâm Nhân lập tức nói theo:
“Streamer đoán rất chuẩn, cô ấy sẽ không sai đâu!”

Người cảnh sát gật đầu, bảo Lâm Nhân cất điện thoại đi:
“Tôi tin vào phán đoán của mình.”

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát trẻ tuổi quay lại, tay cầm một chiếc búa nặng. Anh ta nói:
“Tôi tìm được cái này ở tầng một.”

Anh ta quay sang hỏi:
“Chỗ cần phá tường là đâu?”

Vu Âm nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Phá chỗ treo gương ấy.”

Cảnh sát trẻ tuổi cầm búa, lao thẳng vào phòng khách và đập mạnh vào bức tường. Tiếng búa đập mạnh “bành, bành, bành” vang lên liên tiếp.

Cậu ta mồ hôi nhễ nhại, vừa đập vừa nói:
“May mà mình thường xuyên tập thể hình, không thì chắc chắn không thể vác nổi cái búa nặng này đâu.”

Sau một lúc đập mạnh, những viên gạch men sứ vỡ tan tành, lớp vữa xi măng cũng bắt đầu nứt nẻ và rơi xuống.

Cuối cùng, bí mật giấu kín sau bức tường đã lộ ra. Cậu cảnh sát ném mạnh chiếc búa vào phòng tắm, hét lớn:
“Gọi đội điều tra hình sự đến đây ngay!”

Người xem livestream lập tức nhận ra có chuyện không lành. Một khán giả bình luận:
“Mình sợ lắm, nhưng vẫn muốn biết chuyện gì đang xảy ra.”

Một người khác thì nhắn:
“Lâm Nhân, cậu có thể quay lại cho bọn mình xem không? Nếu cậu sợ quá không dám nhìn thì cứ nhắm mắt lại, giơ điện thoại lên, bọn mình xem thay cho!”

Lâm Nhân tay run rẩy, cố bước tới. Dù sợ hãi đến mức không dám mở mắt, cô vẫn giơ điện thoại lên. Hình ảnh qua màn hình khiến tất cả lặng người: một bức tường bị đập vỡ, bên trong lộ ra một cái đầu người bọc trong túi nilon trong suốt. Cái đầu đã biến dạng, không còn nhận ra nổi khuôn mặt.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 139: Chương 139



Tuy nhiên, Vu Âm – người có khả năng nhìn thấy linh hồn – lại thấy cảnh khác. Linh hồn của cô gái xấu số, cuối cùng, đã được giải thoát khỏi bức tường xi măng ấy.

Linh hồn cô gái nhìn vào màn hình điện thoại, nhẹ nhàng cảm ơn Vu Âm và Lâm Nhân:
“Chân thành cảm ơn hai người. Nếu không có các bạn, tôi mãi mãi bị giam cầm ở nơi này.”

Giọng cô gái kể lại câu chuyện đầy bi thương:
“Tôi bị sát hại một cách dã man ngay trong phòng tắm. Sau đó, kẻ ác giấu t.h.i t.h.ể tôi vào bức tường này. Từ đó, linh hồn tôi bị mắc kẹt, không thể siêu thoát. Khi thấy một cô gái khác chuyển đến sống ở đây, tôi rất lo lắng. Tôi sợ cô ấy sẽ gặp phải kết cục giống mình, nhưng tôi không thể làm gì hơn. Tôi đã cố gắng báo hiệu để cô ấy rời đi, nhưng cô ấy không hiểu. Ban đêm, tôi tạo ra những cảm giác khó chịu để cảnh báo, nhưng chỉ có thể hy vọng cô ấy nhận ra mà chuyển đi.”

Nghe đến đây, Vu Âm quay sang khán giả và trấn an:
“Mọi người đừng sợ. Khi vụ án này được điều tra xong, cô ấy sẽ thực sự được siêu thoát.”

Lâm Nhân, người livestream, không giấu được sự sợ hãi. Cô lập tức hỏi một cảnh sát gần đó:
“Chú có đang nói chuyện với người bị hại không?”

Người cảnh sát gật đầu:
“Đúng vậy. Cô ấy không chỉ nói chuyện với tôi mà còn cả với em. Cô ấy cảm ơn em vì đã giúp cô ấy. Từ khi em chuyển đến đây, cô ấy luôn lo lắng cho em. Cảm giác khó chịu mà em thường cảm nhận được chính là cô ấy muốn nhắc nhở em rời khỏi nơi này.”

Đội điều tra hình sự nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Lâm Nhân không thể ở lại thêm một giây nào trong căn phòng kinh hoàng đó. Cô vội vã thu dọn đồ đạc, đi cùng cảnh sát, và kết thúc buổi livestream với Vu Âm.

Khán giả vẫn không ngừng bàn tán về sự việc:
“Nếu hôm nay Lâm Nhân không tìm được Vu Âm, chuyện gì sẽ xảy ra với cô ấy?”

Vu Âm bình tĩnh đáp:
“Ba tháng sau, cô ấy sẽ chết, theo cách thức giống hệt nạn nhân trước. Cô ấy sẽ uống nước trái cây mà chủ nhà đưa, ngất đi. Sau đó, hắn sẽ dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, kéo cô ấy vào phòng tắm và sát hại. Hắn sẽ giấu đầu và xương cốt của cô ấy vào tường.

Hai tháng sau khi Lâm Nhân mất tích, gia đình cô ấy mới nghi ngờ vì không liên lạc được. Lúc đó, họ báo cảnh sát và vụ án g.i.ế.c người hàng loạt mới được phát hiện.”

Câu chuyện cũng hé lộ vì sao Lâm Nhân trở thành mục tiêu của tên sát nhân. Do muốn tự lập và tránh phiền cha mẹ, cô nói dối rằng mình đã cắt đứt liên lạc với gia đình. Chính điều đó khiến chủ nhà nghĩ rằng nếu cô mất tích, sẽ không ai tìm kiếm. Hắn cho cô thuê nhà với giá rẻ hơn thị trường, chờ thời cơ ra tay.

Khi vụ việc được sáng tỏ, nhiều người chỉ biết lắc đầu cảm thán:
“Thật đúng là mọi chuyện đều có nguyên nhân. Các cô gái trẻ cần cẩn trọng hơn, đừng để bị cuốn vào mộng tưởng viển vông.”

“Tôi từng làm trong ngành giải trí một thời gian và biết rất rõ. Với ngoại hình và vóc dáng như Lâm Nhân, cô ấy khó có thể cạnh tranh trong ngành này. Thậm chí làm diễn viên quân chúng cũng rất khó.”

Một khán giả vừa xem vừa thốt lên:
“Streamer đã nói rất đúng về bát tự của Lâm Nhân từ đầu rồi!”

Một người khác cũng bình luận:
“Thật tốt khi streamer đã đưa một kẻ xấu ra ánh sáng.”

Trong lúc Vu Âm mỉm cười, định trò chuyện thêm với khán giả, thì bất ngờ hàng loạt pháo hoa ảo xuất hiện trên màn hình livestream, làm cô phải ngừng lại. Cô nhìn vào số lượng người xem đang tăng vọt từng giây, cảm giác có điều gì đó không bình thường.

Phần bình luận dày đặc những lời xin vào liên tuyến:
“Chị ơi, cho em vào với!”
“Cho em liên tuyến, em tặng quà rồi mà!”
“Sao mãi chưa đến lượt mình vậy?”

Vu Âm còn đang suy nghĩ cách giải quyết thì điện thoại của cô đổ chuông. Ngụy Thậm, quản lý tại công ty quản lý Douyu, gọi đến. Anh mở lời ngay khi Vu Âm bắt máy:
“Vu Âm, tôi vừa xem livestream của cô. Số lượng người xin vào liên tuyến quá nhiều, có người còn gửi yêu cầu liên tục!”

Vu Âm bật loa ngoài, khán giả trong phòng livestream cũng có thể nghe thấy. Ngụy Thậm tiếp tục:
“Để tránh rối loạn và đảm bảo công bằng, tôi nghĩ cô nên tổ chức một mini-game. Những người xin vào liên tuyến sẽ tham gia quay số trúng thưởng. Ai may mắn trúng thì được lên sóng. Quy tắc cụ thể, cô có thể tự quyết định, ví dụ mỗi người có thể trúng một hoặc nhiều suất liên tuyến.”

Vu Âm khẽ nhíu mày: “Liệu có phức tạp quá không?”

Ngụy Thậm trấn an:
“Có thể hơi mất thời gian lúc đầu, nhưng về lâu dài, livestream sẽ gọn gàng hơn. Chúng ta còn có thể kết hợp thêm vài điều kiện như gửi quà trước mới được tham gia quay số. Những tài khoản tham gia mini-game sẽ được gửi danh sách vào hậu trường cho cô xử lý. Ai không muốn liên tuyến nữa cũng có thể được hoàn quà thông qua bộ phận chăm sóc khách hàng.”

Anh dừng lại một chút rồi bật cười lớn:
“Vu Âm à, cô thật sự là một kho báu mà tôi may mắn tìm được! Lúc mời cô về Douyu, tôi chỉ nghĩ cô có thể gây ấn tượng mạnh. Nhưng thật không ngờ cô lại giúp chúng tôi lên hẳn hot search, lượng người xem livestream của cô tăng chóng mặt. Đêm qua, tôi còn cười đến tỉnh giấc khi đọc báo cáo. Cô biết không, số người đăng ký tài khoản cao cấp của Douyu giờ đây đã vượt qua cả Hồng Ngư!”
 
Back
Top Bottom