Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 50: Chương 50



Vu Âm cau mày, đáp: “Những gì cần nói tôi đã nói hết trong buổi live rồi. Nếu họ là bạn anh, anh khuyên họ từ bỏ thì tốt hơn. Tôi không biết rõ tình trạng cụ thể của họ, hơn nữa trên video họ lại trang điểm nên tôi cũng chỉ nhìn được sơ qua.”

“Đó không phải trang điểm đâu, mà là hiệu ứng làm đẹp của ứng dụng live stream,” Đàm Từ xen vào giải thích.

Vu Âm quay qua nhìn anh, ngẩn người. “Thì ra là thế,” cô lẩm bẩm. Bản thân không rành mấy về công nghệ, cô cứ tưởng mấy người đó đi phẫu thuật thẩm mỹ cả.

Ngụy Hâm ở đầu dây bên kia thở dài, giọng lo lắng: “Tôi đã cố liên lạc với họ nhưng không được. Cô còn cách nào khác không?”

Hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, Vu Âm lấy trong túi ra hai lá bùa, đưa lên trước camera: “Đây là bùa bình an trừ tà. Trong tình huống nguy cấp, chúng có thể cứu mạng họ.”

“Hay quá! Tôi lấy cả hai lá nhé,” Ngụy Hâm vội vàng hỏi. “Bao nhiêu tiền, cô cứ bảo, tôi sẽ chuyển khoản cho Đàm Từ.”

“Một lá một vạn, không trả giá,” Vu Âm trả lời chắc nịch.

“Được, không thành vấn đề,” Ngụy Hâm đồng ý ngay.

Cô đưa điện thoại lại cho Đàm Từ, rồi đặt hai lá bùa lên bàn: “Lát nữa Ngụy Hâm tới, anh đưa giúp hai lá bùa này cho anh ấy. Nhớ dặn họ mang theo bên người, tuyệt đối đừng để dính nước.”

“Rồi lát nữa em đi đâu?” Đàm Từ hỏi.

“Nhóc béo mời tôi qua nhà ăn cơm. Tiện thể tôi qua đó giao bùa cho nhóc luôn. Thằng bé còn nợ tôi một bữa tiệc sinh nhật đấy,” Vu Âm bật cười.

“Để tôi chở em đi,” Đàm Từ nói, “Chiều nay nếu muốn live stream thì bảo tài xế đưa em quay lại đây.”

“Chiều nay tôi không live đâu, sáng mai tôi qua.” Cô nói rồi xé hai mảnh giấy nhỏ hình tam giác, đưa cho Đàm Từ. “Anh giữ một mảnh, còn một mảnh thì đưa cho Nghiêm Minh. Đây cũng là bùa bình an, mang theo bên người, đừng để dính nước.”

“Linh khí của tôi giờ không đủ mạnh để làm bùa chống nước đâu,” cô giải thích thêm.

Nói xong, Vu Âm nhìn xuống đôi chân của Đàm Từ, hỏi: “Triệu Cẩn Luân bảo mỗi khi trời mưa, chân anh lại đau nhức đúng không?”

Đàm Từ thoáng ngạc nhiên nhưng rồi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. “Quen rồi,” anh nói.

“Quen thì cũng không tốt đâu. Cảm giác khó chịu ấy chẳng dễ chịu chút nào.” Vu Âm ngồi xuống, đặt tay lên đầu gối của anh.

Đàm Từ chưa hiểu cô định làm gì, nhưng ngay khi lòng bàn tay cô chạm vào, anh cảm nhận được luồng hơi ấm lan tỏa từ tay cô, chảy dọc xuống hai chân. Cơn đau nhức như tan biến, thậm chí cả cảm giác tê mỏi vì ngồi lâu cũng biến mất hoàn toàn.

“Tôi vừa dùng linh khí thông kinh mạch cho anh. Hiệu quả chỉ tạm thời, khoảng một tuần thôi. Đây là trị ngọn chứ không trị gốc. Khi linh khí tan hết, anh sẽ lại thấy khó chịu,” Vu Âm giải thích.

Đàm Từ nhìn cô, ánh mắt phức tạp, nhưng chỉ khẽ nói: “Cảm ơn em.”

Vu Âm ngồi thẳng dậy, khẽ cười: “Chờ sau này tôi có nhiều linh khí hơn, tôi sẽ chữa khỏi hẳn cho anh.”

Chưa kịp để Đàm Từ nói gì, cô nghiêng đầu nhìn anh, nhướn mày: “Nhưng lần này coi như tôi lấy tiền điện và tiền xăng. Còn chuyện chữa bệnh cho anh, tôi sẽ tính phí đầy đủ đấy!”

“Được,” Đàm Từ bật cười.

“Đừng mừng vội,” Vu Âm hất cằm, giọng nghiêm túc nhưng không giấu được nét đùa cợt, “Phí chữa bệnh của tôi rất mắc. Nhưng… quên mất là anh giàu lắm rồi, chắc trả nổi thôi.”

Đàm Từ biết rõ Vu Âm không đùa. Ngày trước, anh đã từng đọc qua danh sách “báo giá” của cô, và đúng là giá cao ngất ngưởng. Nhưng điều đó chỉ khiến anh mỉm cười nhẹ.

Hai người đang nói chuyện thì bỗng Nghiêm Minh hốt hoảng chạy vào, mặt tái xanh. Vội vàng quá, anh ta vấp vào bàn trà, kêu lên một tiếng đau đớn.

“Ái, đau quá!” Nghiêm Minh khom người, ôm lấy chân, nhăn nhó. Nhưng chưa kịp xoa chỗ đau, anh ta đã vội vàng đưa điện thoại cho Vu Âm, giọng đầy lo lắng: “Đại sư, không hay rồi! Livestream của cô bị khóa rồi!”

Vu Âm nhướng mày nhìn anh ta, nhận lấy điện thoại. “Cụ thể là sao?” cô hỏi.

Nghiêm Minh vừa xoa chân vừa giải thích: “Sáng nay có một diễn viên tên Trình Ý Ninh tham gia phỏng vấn trên chương trình truyền hình. Vì cô và cô ta trông rất giống nhau, phóng viên đã hỏi về cô. Trình Ý Ninh nói nhiều lời không hay, còn ám chỉ cô làm việc lừa gạt người khác.”

Nghiêm Minh mở video trong điện thoại, đưa cho Vu Âm xem. Trong đoạn video, Trình Ý Ninh – một cô gái trang điểm lộng lẫy – đang trả lời phỏng vấn. Cô ta quả thật có nét giống Vu Âm đến bảy, tám phần.

Phóng viên hỏi: “Cô có biết đến Vu Âm – người nổi tiếng trên Vô Phương Cốc không? Hai người trông rất giống nhau. Cô có ý kiến gì về việc này? Và cả việc Vu Âm xem bói nữa?”

Trình Ý Ninh khẽ cười, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi nghe nói có nhiều người phẫu thuật thẩm mỹ để giống tôi. Tôi quen rồi. Có lẽ cô ấy cũng nằm trong số đó.”

Cô ta ngừng lại một chút, rồi tiếp: “Còn về việc xem bói, tôi có thấy trên hot search. Tôi nghĩ rằng, còn trẻ thì nên làm những việc có ích hơn là lừa gạt người khác. Thời đại bây giờ rất tốt, có sức khỏe và tay chân, làm gì cũng sống được. Một số người làm mạng xã hội hiện nay thật sự không đúng lắm.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 51: Chương 51



Xem xong đoạn video, Vu Âm trả điện thoại lại cho Nghiêm Minh. Cô không nói gì, chỉ mở ứng dụng Hồng Ngư trên điện thoại của mình. Ngay khi đăng nhập, một thông báo hiện ra: tài khoản livestream của cô đã bị khóa vĩnh viễn vì “vi phạm quy định.”

Nghiêm Minh thấy vậy, càng thêm tức tối: “Đại sư, chuyện tài khoản của cô bị khóa cũng lên hot search rồi! Rất nhiều fan của cô đang lên tiếng bênh vực, nhưng fan của Trình Ý Ninh lại vào chửi cô. Cô định làm gì không? Không đăng bài đáp trả à?”

Vu Âm im lặng trong giây lát, sau đó tải ứng dụng Weibo. Cô đăng ký một tài khoản mới với tên “Vô Phương Cốc Vu Âm” và viết bài đầu tiên.

Nội dung bài viết như sau:

Vô Phương Cốc Vu Âm: “Ai phẫu thuật thẩm mỹ người đó là chó, bị sấm sét đánh, xui xẻo cả đời. Người không hiểu biết thì có thể không bình luận, nhưng đừng nói linh tinh. Chúc mừng Trình Ý Ninh, cô là người đầu tiên vào sổ đen của tôi.”

Đăng xong, Vu Âm thản nhiên cất điện thoại vào túi.

Nghiêm Minh đọc bài viết, mắt sáng rực lên vì thích thú. “Quá đỉnh luôn, đại sư!” Anh ta lập tức bình luận ủng hộ bên dưới bài đăng của cô.

Dù không để tâm đến tranh cãi, nhưng bài viết của Vu Âm đã gây bão ngay lập tức. Fan của cô và fan của Trình Ý Ninh lao vào khẩu chiến dữ dội trên mọi nền tảng, biến trang cá nhân của cô thành một bãi chiến trường.

Những người từng xem livestream của Vu Âm đều cảm thấy hả hê. Họ cho rằng cách đáp trả thẳng thắn và sắc bén này đúng là phong cách của Vu Âm – không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ phiền phức.

Một fan hứng khởi bình luận dưới bài đăng của Vu Âm: “Đại sư, không bằng cô qua Douyu livestream đi, chúng tôi sẽ tiếp tục ủng hộ cô!”

Người khác lập tức hùa theo: “Phải đó! Có phải các quản lý của Douyu nên chủ động mời Vu Âm đại sư không? Cô ấy có lượng fan lớn như vậy, các người không mời thì phí lắm!”

Tuy nhiên, không chỉ có những bình luận ủng hộ, fan của Trình Ý Ninh cũng kéo vào chửi bới. Tin nhắn liên tục đổ về điện thoại của Vu Âm, làm chuông báo vang không ngừng.

Nghiêm Minh nhìn màn hình điện thoại của cô, lo lắng: “Đại sư, cô có thể tắt thông báo tin nhắn trong phần bình luận được không? Hoặc tắt luôn tính năng tin nhắn đi. À, hay chúng ta kết bạn với nhau nhé, tôi nghĩ không lâu nữa fan của cô sẽ vượt quá một triệu người!”

“Anh làm giúp tôi đi, tôi không biết làm,” Vu Âm nói rồi đưa điện thoại cho Nghiêm Minh. Sau đó, cô quay sang hỏi Đàm Từ: “Anh có dùng Weibo không? Muốn kết bạn không?”

“Bây giờ tôi đăng ký,” Đàm Từ bình thản đáp, lấy điện thoại ra và bắt đầu tạo tài khoản. Sau khi đăng ký xong, anh gửi lời kết bạn cho Vu Âm.

Trong khi đó, Nghiêm Minh đã giúp Vu Âm tắt hết các thông báo không cần thiết, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Đàm tổng thật sự flop.”

Nghe thấy, Vu Âm tò mò cúi xuống nhìn màn hình điện thoại của Đàm Từ, thấy trang Weibo của anh chỉ có vài dòng đăng đơn giản. Đặc biệt, dưới bài đăng gần nhất của anh, cư dân mạng đang đua nhau gọi tên anh.

Vu Âm liếc mắt nhìn Nghiêm Minh, hỏi thẳng: “Anh cũng muốn chê bai tôi phải không?”

Nghiêm Minh sặc ho khan, vội xua tay: “Không, tôi thề là tôi không dám!”

Lúc này, Đàm Từ đã mở Weibo của Vu Âm, lướt qua những bình luận dưới bài đăng của cô. Đọc được vài dòng, anh thở dài, đặt điện thoại xuống: “Fan của Trình Ý Ninh đúng là không có giáo dưỡng. Em không cần để ý đến.”

“Tôi vốn chẳng để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt như thế,” Vu Âm nhún vai, thản nhiên trả lời. Cô lấy lại điện thoại từ tay Nghiêm Minh, khoác túi lên vai, nói với giọng nhẹ nhàng: “Tôi phải đến Triệu gia rồi. Hai người cứ tiếp tục làm việc đi.”

Trước khi rời đi, cô chợt cảm thán: “May mà tôi đã rút hết tiền trong tài khoản livestream trước đó. Đúng là may mắn!”

Đối với cô, mọi chuyện dường như chẳng phải vấn đề to tát. So với những ngày đầu mới đến đây, không một xu dính túi, bây giờ Vu Âm đã thoải mái hơn nhiều. Quan trọng hơn, cô có bạn bè, không còn phải lo lắng về chuyện bị đói.

Nghiêm Minh nhìn theo bóng cô, cười ngưỡng mộ: “Đại sư quả nhiên là đại sư, tâm thái thật ổn.” Anh giơ ngón tay cái lên, khen ngợi.

Nếu đổi lại là người khác, thấy livestream đang tăng lượng người xem rồi đột ngột bị khóa tài khoản, chắc chắn họ sẽ tức giận đến mức đập phá đồ đạc. Nhưng Vu Âm lại hoàn toàn bình thản.

Trên đường đến Triệu gia, cô liên tục nhận được tin nhắn từ Triệu Vũ, hỏi đã đến đâu rồi. Đến lần thứ ba nhóc béo hỏi, cô cuối cùng cũng đứng trước cổng nhà họ Triệu.

Triệu Vũ chạy ra mở cửa, thấy Vu Âm liền nhảy lên ôm chầm lấy.

“Chị Vu Âm, cuối cùng chị cũng đến!” cậu bé vui mừng reo lên.

Ông bà Triệu đứng trong nhà, thấy cháu mình – một cậu bé mập mạp – ôm một cô gái nhỏ nhắn thì đã thấy lạ. Nhưng điều khiến họ kinh ngạc hơn là cô gái ấy dễ dàng nâng nhóc béo lên cao, bế vào nhà một cách vững vàng.

“Chị Vu Âm, đây là ông nội và bà nội của em.” Triệu Vũ hớn hở giới thiệu: “Ông bà, đây là chị Vu Âm – chị ấy khỏe lắm luôn!”

Ông Triệu bật cười: “Ông thấy rồi. Sức lực thật lớn!”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 52: Chương 52



“Chào ông bà Triệu,” Vu Âm lễ phép cúi chào, rồi đột nhiên ngừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn hai người. “Ông Triệu, bà Triệu, dạo này hai người đi đâu vậy? Sao trên người lại có sát khí?”

Câu hỏi bất ngờ của cô khiến cả nhà giật mình, đặc biệt là Đàm Gia Di – cô đang mang đồ ăn từ bếp ra, nghe thấy vậy liền khựng lại, sắc mặt tái mét.

Dù biết rất ít về huyền học, nhưng ông bà Triệu vẫn hiểu rằng sát khí không phải là thứ tốt, dính phải sát khí càng không phải chuyện hay.

“Gần đây hai người có đi đâu đặc biệt không?” Vu Âm hỏi với vẻ nghiêm trọng.

Bà Triệu lắc đầu, nhớ lại: “Hôm qua chúng tôi đi giao dịch ngọc thạch, sau đó ghé thăm bạn ở bệnh viện. Ở bệnh viện đến tận 9 giờ tối mới về nhà, sáng nay mới đến đây.”

“Có khi nào là dính phải ở bệnh viện không? Nơi đó mỗi ngày đều có người qua đời,” bà Triệu đưa ra suy đoán.

“Không phải,” Vu Âm lắc đầu, giải thích: “Sát khí và âm khí khác nhau. Người tiếp xúc với người đã mất thường chỉ dính âm khí. Âm khí tan rất nhanh, hầu như không ảnh hưởng đến cơ thể. Nhưng sát khí thì khác, nó thường xuất phát từ những thứ âm tà, nguy hiểm như quỷ ác.”

Vừa nói, cô vừa lấy từ trong túi ra một số lá bùa trừ tà. Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Ông bà Triệu, bây giờ hai người có cảm thấy cơ thể không khỏe không? Ví dụ như nặng nề, tinh thần mệt mỏi, hoặc sợ lạnh?”

“Đúng là như vậy!” Bà Triệu gật đầu, kinh ngạc. “Tối qua khi về từ bệnh viện, tôi và ông nhà đều cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, cứ nghĩ là do không ngủ đủ giấc và tâm trạng không tốt. Nhưng sáng nay dậy lại thấy càng uể oải hơn.”

“Ông bà cứ ngồi yên, cháu sẽ trừ sát khí cho hai người,” Vu Âm dặn dò.

Hai lá bùa nhẹ nhàng bay lượn theo động tác của cô, xoay quanh người hai ông bà, sau đó dừng lại trước mặt họ. Vu Âm niệm một câu thần chú, ngay lập tức hai lá bùa tự bốc cháy. Tro tàn từ lá bùa bao quanh cơ thể ông bà Triệu, khiến họ cảm nhận được sự ấm áp dễ chịu, rồi tan biến như những tia sáng mờ ảo.

“Cơ thể tôi nhẹ bẫng, không còn thấy lạnh nữa!” Bà Triệu thốt lên, kinh ngạc. Bà cởi áo choàng ra, cảm nhận sự thoải mái rõ rệt.

Ông Triệu cũng nhìn Vu Âm với ánh mắt đầy kính nể. Một cô gái trẻ tuổi mà có thể làm được những điều kỳ diệu như vậy thật đáng khâm phục.

Vu Âm mỉm cười, lấy thêm hai lá bùa khác ra, đưa cho họ: “Đây là bùa bình an. Ông bà giữ bên mình, đừng để bị dính nước. Nếu bùa nóng lên nghĩa là có nguy hiểm. Hai lá bùa này có thể bảo vệ hai người, nhưng nếu nguy hiểm quá lớn thì hãy gọi cháu ngay.”

Ông bà Triệu nhận lấy lá bùa, trân trọng cất giữ cẩn thận.

Sau đó, Vu Âm quay sang đưa cho Đàm Gia Di ba lá bùa bình an còn lại. Xong xuôi, cô đi tìm Triệu Vũ.

Nhóc béo tròn đã chuẩn bị sẵn sàng ở bàn ăn, khoác tạp dề, đeo găng tay, giả làm chủ cửa hàng sushi.

“Chị Vu Âm, chúng ta chơi trò gia đình nhé? Em là chủ cửa hàng sushi, còn chị là khách hàng. Chị muốn ăn gì nào? Có yêu cầu gì đặc biệt không?” cậu nhóc hào hứng.

Vu Âm nhìn quanh bàn ăn, giả vờ nghiêm túc: “Ông chủ, tôi muốn ăn tôm ngọt, thịt bò, trứng cá, cá chình…”

Cô chưa kịp nói thêm thì điện thoại reo.

Vu Âm nhìn màn hình, thấy một số lạ nhưng vẫn bình tĩnh tiếp tục: “Ông chủ, tôi muốn thêm nhiều thịt một chút.” Sau đó mới nhấc máy: “Alo, ai đấy?”

“Chào Vu Âm, tôi là Ngụy Thậm, chủ tịch Douyu. Tôi là em trai của Ngụy Hâm, anh ấy từng nhắc về cô với tôi. Chắc cô còn nhớ tôi chứ?”

Ngụy Thậm đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết cô bị cấm livestream trên Hồng Ngư, nên muốn mời cô về Douyu. Chúng tôi sẽ cung cấp hợp đồng với mức ưu đãi cao nhất. Cô sẽ nhận được 90% doanh thu từ livestream. Ngoài ra, Douyu sẽ hỗ trợ cô hết mình, giúp cô nhanh chóng nổi tiếng, được ưu tiên quảng bá và cá nhân hóa.”

Nghe đến đây, Vu Âm cảm thấy như trúng số độc đắc. Ở Hồng Ngư, mỗi lần chia đều doanh thu, cô đều tiếc nuối số tiền mình kiếm được.

Cô khẽ mỉm cười, nhưng vẫn giữ thái độ thận trọng: “Tôi có nghe anh trai anh nhắc đến anh rồi. Nhưng trước tiên, tôi muốn biết anh có yêu cầu gì cụ thể với tôi không? Tôi nói trước nhé, tôi chỉ livestream xem bói thôi, làm việc theo cảm hứng, không thích bị ràng buộc. Nếu anh cần người nhảy múa, hát hò để tăng lượng người xem thì tìm người khác đi.”

Cô không vội vàng đồng ý ngay, muốn dành thời gian suy nghĩ kỹ hơn.

(DouYu (tiếng Trung: 斗鱼; bính âm: Dòuyú) là một dịch vụ phát trực tiếp của Trung Quốc. Trang web lớn nhất ở Trung Quốc với 163,6 triệu người dùng hoạt động hàng tháng vào năm 2019, hơn 140 triệu người dùng hoạt động hàng tháng của Twitch.)

“Douyu sẽ không ép cô làm bất cứ điều gì cô không muốn,” Ngụy Thậm nói bằng giọng chắc chắn. “Thông thường, cô chỉ cần livestream ít nhất hai tiếng mỗi ngày là được. Nếu quá bận, thỉnh thoảng nghỉ cũng không sao. Để cô yên tâm, chúng ta có thể ký hợp đồng dài hạn một năm.”

Ngụy Thậm dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Vì mối quan hệ của tôi với anh trai và Đàm Từ, tôi chắc chắn sẽ không lừa gạt cô. Anh trai tôi đã nói rằng cô là người mà Đàm Từ muốn bảo vệ.”

Vu Âm im lặng một lúc rồi nói: “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ.” Cô chưa đưa ra quyết định ngay mà định hỏi ý kiến Đàm Từ trước.

Ngụy Thậm đột ngột chuyển chủ đề: “Cô có biết tại sao Hồng Ngư lại khóa kênh của cô không?”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 53: Chương 53



Vu Âm hơi ngẩn ra. “Tôi nhận được thông báo từ hệ thống, họ nói tôi vi phạm quy định, nhưng tôi thật sự không biết mình đã làm gì sai.”

Ngụy Thậm cười nhạt. “Hệ thống chỉ là cái cớ thôi. Trình gia đã trả cho Hồng Ngư một khoản tiền lớn để khóa kênh của cô.”

“Trình gia?” Vu Âm ngạc nhiên, nghĩ đến cái tên quen thuộc. “Ý anh là gia đình của diễn viên Trình Ý Ninh?”

“Đúng vậy,” Ngụy Thậm đáp thẳng thắn. “Trình gia muốn cô biến mất.”

Cảm giác khó hiểu trong lòng Vu Âm càng lớn. “Tại sao họ lại muốn làm như vậy?”

Ngụy Thậm không trả lời trực tiếp mà khẽ nhếch mép. “Cô không cần bận tâm vì sao tôi lại đưa ra một hợp đồng hấp dẫn như vậy. Thật ra tôi chỉ đơn giản là ghét Trình Ý Ninh và gia đình cô ta. Chúng tôi có thù oán riêng. Nếu cô nổi tiếng, Trình Ý Ninh sẽ rất khó chịu. Mà đó chính là điều tôi muốn.”

Ngừng một lúc, anh ta nói thêm: “Đàm Từ từng khuyên tôi không nên tiếp xúc với cô. Anh ấy nói cô rất giống Trình Ý Ninh, sợ tôi sẽ lôi kéo cô vào những rắc rối của mình hoặc đối xử tệ với cô.”

“Không ai có thể làm tổn thương tôi,” Vu Âm nói, giọng đầy tự tin.

“Tôi biết cô mạnh mẽ,” Ngụy Thậm đáp. “Nhưng tôi không muốn làm tổn thương người vô tội. Thù oán của tôi là với Trình Ý Ninh và gia đình cô ta, không phải với cô. Cô đừng lo, tôi phân biệt rõ ràng.”

Thấy Vu Âm vẫn còn do dự, anh ta tiếp tục thuyết phục: “Hiện tại, Đàm Từ đang cố thương lượng với chủ sở hữu Hồng Ngư để mở lại kênh cho cô vào tối nay. Nhưng chủ sở hữu Hồng Ngư chỉ quan tâm đến lợi nhuận. Công ty của ông ta chỉ có mỗi nền tảng này, nên dù nể mặt Đàm Từ, hợp đồng tốt nhất họ có thể đưa ra cũng chỉ là hạng A. Khi đó, cô được 7 phần lợi nhuận, còn họ lấy 3 phần.”

Ngụy Thậm cười nhạt: “Theo tôi biết, các streamer hạng S ở Hồng Ngư, những người hàng đầu, cũng chỉ được chia theo tỷ lệ 8:2. Dù cô có được ưu ái vì là người mới, họ cũng không thể đưa ra điều kiện tốt hơn Douyu. Hơn nữa, nếu hôm nay họ khóa kênh của cô vì 100 triệu, thì ngày mai họ cũng có thể làm vậy với 200 triệu. Nhưng tôi và Trình gia có thù oán riêng. Họ không bao giờ mua chuộc được tôi.”

Lời nói của Ngụy Thậm khiến Vu Âm hoàn toàn bị thuyết phục.

Đi Hồng Ngư để cố gắng trở thành streamer hàng đầu mà đãi ngộ còn không bằng khi làm người mới ở Douyu, cô thật sự điên mới chọn Hồng Ngư. Hơn nữa, việc Hồng Ngư từng vì tiền mà khóa kênh của cô là bài học quá rõ ràng.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Tôi chọn Douyu.”

“Tuyệt vời!” Ngụy Thậm vui vẻ nói. “Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ công ty cho cô. Chiều nay cô có thể đến ký hợp đồng bất cứ lúc nào. Tôi rất mong được hợp tác với cô.”

Cúp máy xong, Vu Âm lập tức gọi cho Đàm Từ.

Lúc này, Đàm Từ đang dùng bữa trưa trong văn phòng. Nghiêm Minh đưa điện thoại cho anh, nói rằng Vu Âm gọi. Anh nhận máy, giọng nhẹ nhàng: “Alo, Vu Âm à?”

Ở đầu dây bên kia, giọng Vu Âm đầy phấn khởi: “Đàm Từ, Ngụy Thậm vừa gọi cho tôi và mời tôi đến Douyu. Tôi đã đồng ý rồi! Anh ấy nói sẽ cho tôi hợp đồng cao nhất, chia lợi nhuận 9:1, tôi được 9 phần!”

“Ngụy Thậm cũng nói với tôi rằng anh lo lắng,” Vu Âm nhẹ nhàng nói, giọng đầy thuyết phục. “Anh yên tâm, tôi không ngại bị Ngụy Thậm lợi dụng đâu, vì đây là lợi ích của cả hai chúng tôi.”

Cô ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Anh ấy còn nói anh đang cố gắng thương lượng với chủ sở hữu Hồng Ngư về chuyện kênh livestream của tôi phải không?”

Vu Âm bật cười cảm thán: “Đừng lo, anh không cần phải làm vậy nữa. Với số tiền đó, anh có thể mời tôi và Nghiêm Minh đi ăn một bữa thật ngon rồi. Hồng Ngư đã vì 100 triệu mà khóa kênh của tôi, ai biết lần sau họ có làm như thế nữa không? Anh cứ phải đi năn nỉ họ bao nhiêu lần nữa chứ?”

Ở đầu dây bên kia, Đàm Từ đáp lại bằng giọng trầm ấm, cố gắng kìm nén ý cười: “Được rồi, vậy tôi sẽ hủy cuộc hẹn tối nay với chủ sở hữu Hồng Ngư. Thay vào đó, tôi sẽ mời em đi ăn. Tối nay em có rảnh không?”

“Tôi chỉ đùa một chút thôi mà anh lại làm thật à?” Vu Âm hơi ngượng ngùng, giọng nhỏ lại. “Thật ra anh không cần phải làm quá vậy đâu. Dù Ngụy Thậm không tìm tôi thì tôi cũng định bày quán trên đường rồi. Anh đã giúp tôi quá nhiều, tôi cảm thấy mình nợ anh ngày càng nhiều hơn.”

Đàm Từ im lặng gần mười giây, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi coi chúng ta là bạn bè. Giữa bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường. Có khi chỉ là mời nhau một bữa cơm, tặng nhau một món quà nhỏ thôi, không có gì to tát cả. Em thấy tôi nói có đúng không?”

Vu Âm khẽ thở dài. Cô biết anh nói thật lòng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng.

Đàm Từ tiếp tục: “Hôm đó ở Triệu gia, em có nói muốn thử món cá hấp chanh mà Triệu Cẩn Luân hay nhắc đến đúng không? Vậy tối nay em rảnh chứ?”

Món cá hấp chanh mà Triệu Cẩn Luân từng nhắc đến khiến Vu Âm không khỏi thèm thuồng. Ở Vô Phương Cốc, cô không cần phải ăn uống nên nhịn đói rất dễ. Nhưng kể từ khi trở về thế kỷ 21, cô luôn bị cám dỗ bởi đồ ăn ngon.

“Tôi đi!” Vu Âm không do dự thêm một giây nào. “Chiều nay tôi xong việc sẽ đến công ty của anh. Mà nhà hàng đó khó đặt bàn lắm, anh nhớ đặt trước nhé!”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 54: Chương 54



Đàm Từ bật cười: “Được rồi. Khi ký hợp đồng với Douyu, em nhớ gửi bản hợp đồng cho tôi xem trước để tôi kiểm tra giúp em.”

Cất điện thoại xong, Vu Âm không khỏi cảm thán: “Hôm nay đúng là vận may của tôi thật tốt!”

Triệu Vũ, đang ngồi gần đó, nghe được liền tò mò hỏi: “Em nghe nói cậu của em mời chị đi ăn à? Chị Vu Âm, em có thể đi cùng không?”

Vu Âm bật cười. “Là Đàm Từ mời. Nếu em muốn đi cùng thì tự gọi hỏi anh ấy đi.”

Triệu Vũ lập tức gọi cho Đàm Từ, nhưng chỉ vài giây sau, Vu Âm nghe thấy giọng Đàm Từ từ chối thẳng thừng.

Buổi chiều, khi Triệu Vũ đang ngủ trưa, Vu Âm mới rời khỏi Triệu gia. Trên đường, cô ghé qua quán cơm quen thuộc, nơi cô từng ghé thăm lần đầu.

Dù Vu Âm đã thay đổi quần áo, chủ quán vẫn nhận ra cô ngay lập tức. “Cô Vu, cô đến ăn cơm à? Mau ngồi đi, cô muốn ăn gì, tôi mời!”

Chủ quán rất nhiệt tình. Ông theo dõi Vu Âm từ khi cô nổi tiếng trên mạng và rất ngưỡng mộ cách cô dùng tài năng để giúp đỡ mọi người.

“Cảm ơn anh,” Vu Âm mỉm cười, “nhưng tôi đã ăn rồi. Hôm nay tôi đến để nhờ anh một việc. Đây là lá bùa bình an tôi vẽ cho con gái chú Vương Đại Lợi. Anh giúp tôi chuyển nó cho chú ấy nhé. Nhớ dặn chú đừng để bùa bị ướt.”

Chủ quán gật đầu đầy kính trọng: “Tôi sẽ chuyển tận tay ông ấy. Cô đúng là người tốt.”

Vu Âm mỉm cười nhẹ nhàng. Cô vẫn nhớ cô bé gái năm nào mà mình từng giúp đỡ. Vẽ thêm một lá bùa để mang lại may mắn cho cô bé trong quá trình trưởng thành là việc mà cô cảm thấy nên làm.

Vương Đại Lợi là một người cha tốt. Con gái ông nhờ vậy ít gặp khó khăn, còn ông thì bớt lo lắng. Đây là cách Vu Âm thể hiện lòng biết ơn với những người như Vương Đại Lợi.

Cô thầm nghĩ: “Nếu trên đời này có thêm nhiều người tốt như chú ấy và bớt đi những kẻ xấu như Vương Phú Quý, thế giới sẽ tốt đẹp hơn nhiều.”

Dưới ánh chiều tà, Vu Âm rời khỏi quán cơm với tâm trạng nhẹ nhõm. Chủ quán vui vẻ bảo rằng ông Vương Đại Lợi và con gái thật may mắn khi gặp được cô. Cảm giác giúp người khiến Vu Âm thấy ấm áp. Trước khi rời đi, cô còn nhận được lời cảm ơn vì đã đích thân mang lá bùa đến cho họ.

Trên đường đến công ty Douyu, Vu Âm đã gọi cho Ngụy Thậm để thông báo. Không ngờ, anh lại chờ cô ở đó. Ngụy Thậm, người từng xem livestream của Vu Âm, nhận ra cô có vẻ ngoài giống hệt Trình Ý Ninh trước khi phẫu thuật thẩm mỹ. Khi Vu Âm bước xuống xe, tay cầm chiếc ô nhỏ xinh và vẫy tay chào, ánh mắt Ngụy Thậm thoáng ngỡ ngàng, như đang sống lại thời niên thiếu.

“Sao anh cứ ngẩn ra nhìn tôi thế?” Vu Âm thu ô lại, bước đến gần, tay khẽ vẫy trước mặt anh.

Ngụy Thậm giật mình, mỉm cười lúng túng: “Cô và Trình Ý Ninh thật sự giống nhau đến mức không thể tin được.”

Vu Âm nhíu mày, lườm anh một cái: “Càng nói càng chán.”

Ngụy Thậm cười khẽ, giải thích: “Có cơ hội, tôi sẽ cho cô xem ảnh của cô ta trước khi phẫu thuật. Đảm bảo cô sẽ hiểu tôi không hề nói quá. Thôi nào, giờ vào văn phòng tôi đi.”

Bước vào văn phòng của Ngụy Thậm, Vu Âm bất ngờ khi thấy trên bàn làm việc có một tấm hình của Trình Ý Ninh bị cắm vài mũi tên. Cô nhướn mày hỏi: “Anh và cô ta có thù hận gì lớn thế?”

Ngụy Thậm khẽ nhếch môi, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự tức giận: “Không có gì đáng nói cả. Cô ta từng hại tôi phải ngồi tù oan suốt hai năm. Mặc dù giờ đã được thả, nhưng tôi vẫn phải mang tiếng xấu.”

Vu Âm lặng lẽ quan sát gương mặt kiên nghị của anh, rồi lên tiếng: “Anh không phạm pháp, tôi tin điều đó. Nhưng xem ra anh vẫn chưa buông bỏ chuyện này.”

Ngụy Thậm bật cười, hỏi vu vơ: “Cô có thể xem tướng, vậy nhìn mặt tôi cô thấy gì?”

Vu Âm nghiêm túc đáp: “Anh có cuộc đời trắc trở: cha mất sớm, mẹ tái giá, anh em không thân thiết. Anh có nhiều mối tình nhưng lại khó tìm được hạnh phúc thực sự. Quan trọng nhất, anh không phải người phạm pháp.”

Câu trả lời của cô khiến ánh mắt Ngụy Thậm sáng lên đôi chút, như tìm được sự đồng cảm.

“Cô có muốn xem một quẻ bói cho tôi không? Để biết liệu đời này tôi có được minh oan không?” Ngụy Thậm nói nửa đùa nửa thật.

Vu Âm nhanh chóng đưa thẻ thanh toán ra, cười ranh mãnh: “Không miễn phí đâu, giá cả rõ ràng!”

Ngụy Thậm vừa buồn cười vừa bất lực, đẩy thẻ lại cho cô: “Cô thật biết cách làm ăn. Nhưng không cần đâu, cuộc sống cứ trải nghiệm từ từ mới thú vị. Ký hợp đồng trước đã.”

Sau khi ký hợp đồng, Vu Âm vui vẻ chụp lại ảnh và nói: “Để tôi gửi anh Đàm Từ xem trước.”

Ngụy Thậm nhướn mày, than thở: “Cô không tin tôi đến vậy sao? Dù sao tôi cũng là anh em với anh ta hơn hai mươi năm rồi mà.”

Vu Âm phớt lờ lời phàn nàn, mở điện thoại đăng ký tài khoản Douyu theo yêu cầu của Ngụy Thậm. Ngay sau đó, cô đăng bài lên Weibo thông báo gia nhập Douyu. Tài khoản chính thức của Douyu cũng nhanh chóng retweet và chào mừng cô.

Kết thúc công việc ở Douyu, Vu Âm đến tập đoàn Đàm Thị để gặp Đàm Từ. Hai người quyết định cùng nhau đi ăn tối tại nhà hàng nổi tiếng “Nịnh Mộng Ngư.” Đến bãi đậu xe dưới tòa nhà, vì quá đông, tài xế phải vòng một lúc mới tìm được chỗ. Đàm Từ không tiện xuống xe trước, nên Vu Âm bước xuống trước, đứng chờ anh ở cửa.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 55: Chương 55



Vừa dừng xe chưa lâu, một chiếc xe thể thao màu vàng rực lao nhanh về phía Vu Âm. Từ trong xe, một người phụ nữ trẻ hạ cửa sổ, giọng the thé đầy tức giận:

“Con khốn! Không thấy tao phải đỗ xe à? Đứng đó làm gì? Muốn tao đ.â.m c.h.ế.t mày à?”

Vu Âm quay lại, giữ thái độ bình tĩnh, đáp lời:
“Chỗ này đã có người rồi. Bạn tôi đang xuống xe. Chúng tôi đến trước nên chỗ này là của chúng tôi. Cô có thể tìm chỗ khác.”

Người phụ nữ không hề tỏ ý nhượng bộ, ngược lại còn kiêu ngạo chế nhạo:
“Tao mặc kệ mày đến trước hay sau. Tao thích chỗ này thì nó là của tao. Nếu mày không tránh ra, tao sẽ đ.â.m c.h.ế.t mày!”

Nói xong, cô ta đạp ga, chiếc xe rú lên lao thẳng về phía Vu Âm.

Từ trong xe, Đàm Từ nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại. Nhìn thấy chiếc xe đang lao đến, anh hốt hoảng hét lớn:
“Vu Âm!”

Không kịp suy nghĩ, Đàm Từ điều khiển xe lăn lao tới định kéo Vu Âm ra khỏi nguy hiểm. Tài xế bên cạnh hoảng sợ, hét lên:
“Đàm tổng, nguy hiểm!”

Nhưng Vu Âm không hề né tránh. Đôi mắt cô chăm chú nhìn chiếc xe đang lao đến. Khi khoảng cách chỉ còn vài centimet, cô bất ngờ xoay người, đưa tay ra. Một luồng năng lượng vô hình từ lòng bàn tay phóng ra, hất văng chiếc xe thể thao. Chiếc xe bay lên, xoay tròn trên không vài vòng trước khi đ.â.m mạnh vào bồn hoa bên đường.

Vu Âm khẽ lắc đầu, thì thầm:
“Lại phí linh lực rồi.”

Chiếc xe bị hư hại nghiêm trọng, nhưng người phụ nữ trong xe chỉ bị trầy xước nhẹ. Cô ta loạng choạng bước ra, gương mặt đỏ bừng vì tức giận, lao về phía Vu Âm, hét lớn:
“Tao sẽ g.i.ế.c mày!”

Đúng lúc đó, Đàm Từ đã đẩy xe lăn tới chắn trước mặt Vu Âm. Giọng anh lạnh lùng cất lên:
“Cô định g.i.ế.c ai?”

Người phụ nữ sững sờ, ánh mắt tràn đầy sợ hãi khi nhận ra Đàm Từ. Cô ta lắp bắp:
“Anh… anh họ, sao anh lại ở đây?”

Đàm Từ nhếch môi, cười lạnh:
“Tôi cần phải báo cáo lịch trình với cô à?”

Hóa ra, người phụ nữ này là Đàm Như Trân, em họ của Đàm Từ. Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn sợ hãi người anh họ quyền lực và lạnh lùng này. Biết anh ở đây, cô ta hối hận đến mức chân tay bủn rủn.

“Anh họ, em… em không cố ý. Em không biết anh ở đây…” Đàm Như Trân luống cuống giải thích.

Đàm Từ nhìn cô ta, giọng vẫn lạnh lẽo:
“Nếu không phải tôi, cô định đ.â.m c.h.ế.t ai? Ba cô dạy cô cách cư xử như thế này sao?”

Đàm Như Trân cúi đầu, không dám nói thêm.

Đúng lúc đó, từ chiếc xe thể thao, một người đàn ông bước xuống, vừa đi vừa lớn tiếng:
“Như Trân, chắc chắn con khốn đó giở trò! Anh thấy nó giơ tay lên thì xe của chúng ta bay mất. Anh sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nó để trả thù cho em!”

“Im miệng!” Đàm Như Trân hốt hoảng, lần đầu tiên hối hận vì quen một gã bạn trai vô dụng như thế. “Anh họ tôi đang ở đây!”

“Anh họ nào?” Gã đàn ông không thèm để ý, vừa nói vừa nhìn về phía Đàm Từ. Khi nhận ra đó là ai, sắc mặt hắn tái mét.
“Đàm… Đàm tổng! Tôi lỡ lời rồi, mong anh đừng để bụng!”

Nếu cha hắn biết hắn dám xúc phạm Đàm Từ, chắc chắn hắn không có ngày nào yên ổn.

Vu Âm mỉm cười nửa miệng, nhìn họ bằng ánh mắt sắc lẹm. Cô biết họ đang giả vờ xin lỗi.

“Nếu không biết cách lái xe thì đừng có lái.” Vu Âm nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.”Đời này đừng bao giờ đụng vào vô lăng nữa.

Vu Âm không để ý đến Đàm Như Trân và Trân Tiến Thăng nữa. Cô quay sang Đàm Từ, giọng nhẹ nhàng:
“Tôi đói rồi.”

Đàm Từ mỉm cười, nhìn cô:
“Đi ăn thôi. Triệu Vũ nói em ăn còn nhiều hơn nó. Hôm nay, chúng ta xem ai ăn nhiều hơn.”

Vu Âm bật cười:
“Nhóc ấy ăn cay quá nhiều nên bị đau bụng rồi.”

Cả hai vừa nói vừa bước đi, tiếng cười nói nhỏ dần. Phía sau, Đàm Như Trân như vừa được sống lại, thở phào nhẹ nhõm.

Trân Tiến Thăng vẫn chưa thôi tò mò, hỏi liên tục:
“Như Trân, cô gái đó là ai? Sao lại thân thiết với Đàm tổng như vậy? Tôi chưa từng nghe nói anh ấy có bạn gái. Cô ta đến từ đâu thế?”

Hắn hạ giọng, nghi ngờ:
“Với lại, cô ta kỳ lạ lắm. Em có nhớ lúc nãy cô ta chỉ giơ tay lên mà xe chúng ta như bị gió thổi bay không?”

Đàm Như Trân lắc đầu:
“Em chưa từng gặp cô ta, cũng chưa nghe nói gì về cô ta cả.”

Cô ta thở dài ngao ngán:
“Thật xui xẻo khi ra đường hôm nay. Nếu biết trước gặp anh ấy, em đã ở nhà rồi.”

Không muốn dây dưa thêm, Đàm Như Trân gọi một chiếc taxi và rời đi, để mặc Trân Tiến Thăng đứng đó.

Nhà hàng rất đông khách, nhưng nhờ Đàm Từ đã đặt bàn trước, họ nhanh chóng được dẫn vào chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, Vu Âm quay sang nói:
“Em họ của anh và bạn trai cô ấy bị ám bởi tà khí, đặc biệt là tên bạn trai. Sắp tới anh ta sẽ gặp chuyện không hay.”

Đàm Từ bình thản trả lời:
“Tôi biết. Nhưng chuyện của họ, tôi không muốn xen vào.”

Anh nhìn Vu Âm, ánh mắt nghiêm túc:
“Em từng nói trong livestream rằng quỷ không bao giờ vô cớ bám lấy người khác, đúng không?”

Vu Âm gật đầu:
“Đúng vậy. Nhưng anh không quan tâm, và họ cũng chẳng phải dạng tốt. Tôi cũng không muốn can thiệp.”

Cô cầm thực đơn lên, nở nụ cười nhẹ:
“Để tôi xem còn món gì ngon nữa.”

Cô nhanh chóng chọn món chân gà da giòn rồi đưa thực đơn cho Đàm Từ:
“Tôi muốn món này.”

Trong lúc chờ đồ ăn, Vu Âm mở điện thoại, mắt sáng lên khi nhìn vào màn hình:
“Số lượng người theo dõi tôi trên Weibo đã vượt quá 100.000 rồi!”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 56: Chương 56



Cô hớn hở đưa điện thoại cho Đàm Từ xem:
“Cả các thương hiệu cũng muốn hợp tác quảng cáo với tôi nữa. Ngụy Thậm mà biết chắc sẽ vui lắm.”

Cô chỉ vào trang cá nhân của Trình Ý Ninh:
“Số người theo dõi cô ta còn ít hơn tôi. Lần trước, cô ta ghen tị vì chúng tôi trông giống nhau nên đã khóa kênh livestream của tôi. Giờ chắc cô ta tức c.h.ế.t rồi.”

Đàm Từ nhìn thoáng qua, cười nhạt:
“Người ta ganh ghét em là chuyện thường. Nhưng bây giờ em có hợp đồng với Douyu, cứ tập trung làm việc của mình.”

Món cá hấp chanh mà Triệu Cẩn Luân từng khen ngợi quả thật không làm họ thất vọng. Từng miếng cá mỏng như cánh ve, không hề có xương, hương vị thơm ngon khó tả.

Ngồi ăn cùng Đàm Từ là một trải nghiệm thú vị. Không cần phải cố tìm chủ đề, cả hai vẫn cảm thấy thoải mái. Vu Âm khẳng định, Đàm Từ đúng là người rất biết cách thưởng thức món ăn.

Khi rời nhà hàng, Vu Âm vui vẻ nói với Đàm Từ:
“Lần sau tôi mời nhé. Chúng mình đến đây ăn nữa, lúc đó anh giúp tôi chọn chỗ ngồi đẹp hơn.”

Đàm Từ mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Xe dừng lại ở nơi quen thuộc. Vu Âm vẫy tay chào Đàm Từ rồi mang đồ đạc vào. Đến căn phòng nhỏ cô ở từ đêm trước, Vu Âm vẫn giữ thói quen cũ, giơ chiếc dù lên, khẽ nói:
“Tôi đã về rồi.”

Cô nghiêng chiếc dù sang một bên, hít một hơi sâu. Hơi ẩm trên người lập tức tan biến, để lại cảm giác sảng khoái dễ chịu.

Vu Âm vừa bước vào căn phòng, hai nữ quỷ đang đứng đợi liền tự giác lùi sát vào tường. Vẻ mặt họ đầy sợ hãi. Nhìn cảnh đó, Vu Âm chỉ khẽ cười:
“Các em không làm gì xấu thì tôi cũng chẳng làm gì các em cả.”

Cô giơ túi đồ lên và nói tiếp:
“Tiền công của các em đây.”

Sau khi đặt túi đồ xuống, Vu Âm ngẩng đầu nhìn hai chị em quỷ đang chăm chú quan sát mình. Cô dịu dàng hỏi:
“Nói cho tôi biết ngày sinh, giờ sinh, bát tự và tên của các em đi. Tôi sẽ lập tức làm lễ cúng bái để các em được yên ổn.”

Vu Âm nghĩ rằng những linh hồn cô độc chắc hẳn sẽ vui mừng khi có người quan tâm đến mình như vậy. Nhưng bất ngờ thay, hai nữ quỷ lại tỏ ra bối rối, rồi cả hai cùng lắc đầu.

Người chị lớn hơn dè dặt nói:
“Đại sư, khi còn sống em và em gái không nhớ rõ những chuyện đó.”

“Không nhớ rõ à?” Vu Âm ngạc nhiên hỏi tiếp, “Vậy lúc c.h.ế.t có nhớ gì không?”

Hai chị em lại đồng loạt lắc đầu.

Nhìn thấy sắc mặt Vu Âm thay đổi, họ lập tức hoảng sợ. Người chị vội vàng giải thích:
“Đại sư, ở khu vực này, tất cả chúng em đều không nhớ được những chuyện lúc còn sống. Cũng chẳng ai biết mình c.h.ế.t như thế nào, làm sao đến được đây. Chỉ biết rằng chúng em không thể rời khỏi tòa nhà này, như thể bị nhốt lại vậy.”

Nghe xong, Vu Âm nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu. Cô hỏi:
“Mấy chuyện gì cũng không nhớ nổi, vậy sao em biết cô ấy là em gái mình?”

“Dù chẳng nhớ được gì, nhưng trong lòng em cứ thôi thúc phải ở bên em gái, chăm sóc cho em ấy. Cảm giác đó rất rõ ràng.”

Người chị vừa nói vừa nắm tay cô em gái nhỏ, ánh mắt đầy yêu thương.

Vu Âm nhìn hai chị em quỷ, vẻ mặt vẫn đầy tò mò. Sau một hồi suy nghĩ, cô nói:
“Thôi được rồi, các em chờ một chút, tôi sẽ vẽ một lá bùa cho.”

Không có bàn làm việc, Vu Âm đành trải đồ lên vali, nhanh chóng vẽ một lá bùa trong vòng mười mấy giây. Cô đưa lá bùa cho hai chị em và dặn:
“Thổi hơi của các em vào lá bùa này.”

Thấy họ lúng túng, Vu Âm bật cười tự trách mình:
“Quên mất, các em là quỷ mà, làm gì có hơi. Thôi, cứ sờ vào lá bùa là được.”

Hai chị em quỷ ngoan ngoãn làm theo, nhưng chỉ dám chạm vào lá bùa một cách rụt rè. Nhìn cảnh đó, Vu Âm không nhịn được cười. Đợi khi họ nhìn cô bằng ánh mắt ngơ ngác, cô mới thôi cười, bắt đầu đốt lá bùa và thắp hương.

Một lúc sau, cô hỏi:
“Các em có cảm nhận được mùi hương này không?”

Hai chị em ngẩn người, rồi gật đầu.

Cô em gái nhỏ rụt rè ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe long lanh. Cô ngập ngừng hỏi:
“Đại sư, ngày mai em với chị gái lại giúp chị xem đồ, vậy chúng em không cần thứ này nữa, có được không?”

Cô bé chỉ vào chỗ thắp hương.

Vu Âm bất ngờ, hỏi lại:
“Vậy các em muốn gì?”

Cô bé nhìn chằm chằm vào túi đồ ăn vặt của Vu Âm, lí nhí đáp:
“Em với chị muốn kẹo dẻo và bánh kem. Ngày mai chị lại làm như vậy được không? Chúng em sờ vào đó một cái là sẽ có kẹo dẻo và bánh kem trong tay đúng không?”

Vu Âm há hốc mồm, không tin nổi:
“Các em là quỷ mà, không cần hương khói lại đòi ăn đồ ăn vặt à? Đừng nói các em là quỷ c.h.ế.t đói nhé?”

Cô lắc đầu, tự nhủ:
“Mà cũng không phải. Quỷ c.h.ế.t đói khi được hương khói rồi sẽ không cần đồ ăn vặt của người trần nữa. Với lại, các em trông đâu có vẻ đói khát gì. Nhìn cô em út kia, tròn trĩnh mũm mĩm thế kia, chẳng giống chút nào.”

Vu Âm đi vòng quanh hai chị em quỷ, cố gắng tìm ra manh mối. Cuối cùng, cô hỏi:
“Những con quỷ khác ở đây cũng giống các em, không nhớ gì về quá khứ à?”

Người chị gật đầu:
“Dạ, ở đây không ai nhớ được gì.”

Vu Âm xoa cằm, trầm ngâm:
“Kỳ lạ thật. Một, hai con quỷ thì không nói làm gì, nhưng cả tòa nhà đều thế này thì đúng là bất thường.”

Nhìn bầu không khí âm u, cảm giác âm khí bao trùm, Vu Âm chắc chắn nơi này có rất nhiều hồn ma lang thang. Hai chị em quỷ nói rằng, từ khi đến đây, họ chưa bao giờ rời khỏi tòa nhà này. Điều đó khiến Vu Âm càng thêm tò mò.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 57: Chương 57



Vu Âm nghĩ thầm: “Những hồn ma lang thang không thể nào lại giống hai chị em quỷ này được. Hơn nữa, trong một tòa nhà như thế này, làm sao lại có nhiều hồn ma đến vậy? Nếu là quỷ, phải sống rất lâu mới có thể quên hết ký ức về quá khứ. Nhưng hai chị em này lại mặc quần áo thời thượng, kiểu dáng chỉ mới xuất hiện cách đây hai năm. Điều đó chứng tỏ họ mới c.h.ế.t chưa lâu.”

Nhìn hai chị em quỷ không hứng thú với hương khói, Vu Âm quyết định không làm phép nữa. Cô tự nhủ: “Ở đây có nhiều hồn ma như vậy, đốt hương khói chỉ tiện nghi cho họ.” Nghĩ vậy, cô mang hương ra ngoài và dán một lá bùa lên vali để tránh bị các hồn ma khác quấy rầy. Sau đó, cô quay lại nhìn hai chị em.

“Các em dẫn tôi đi xem xung quanh tòa nhà xem có gì kỳ lạ không?”

Thấy Vu Âm không phải người xấu, hai chị em quỷ vui vẻ dẫn cô đi như thể họ đang giới thiệu về nhà mình.

Họ đi qua từng tầng, từng phòng, giới thiệu về các hồn ma ở đó. Khi đến tầng ba, cô em út bỗng ngập ngừng, đá chân vào đất và nói nhỏ:
“Đại sư, phòng A3 có một ông già râu dài. Chúng ta đi đường khác được không ạ? Hoặc là đợi lúc ông ấy không ở nhà rồi hẵng đi.”

Vu Âm nhướng mày hỏi:
“Sao thế? Ông ta bắt nạt các em à?”

Người chị vội lắc đầu giải thích:
“Dạ không phải đâu ạ. Chắc lúc sinh thời ông ấy là giáo viên. Ông ấy cứ kéo mọi người đến nghe giảng bài, giảng mãi không ngừng. Ông ấy biết nhiều thứ lắm, nhưng mà… hơi dài dòng. Em út nhà em mấy hôm trước trốn học nên giờ sợ.”

Nghe xong, Vu Âm bật cười khúc khích. Tiếng cười của cô vang lên, khiến ông già quỷ nghe thấy. Ông ta lập tức bay ra, đứng trước mặt họ và lên tiếng:
“Chà, chưa từng thấy cô ở đây. Cô cũng là người mới à? Tốt quá, tốt quá! Mau đến phòng học của tôi, tôi sẽ dạy cho cô vài điều. Có một bạn mới cũng đang học ở đó.”

Cô em út nhăn nhó, chu môi:
“Con không muốn đi học đâu…”

Ông già quỷ cười hiền, vỗ về:
“Rất nhiều bạn đều ở đó. Đi giao lưu với bạn mới một chút, làm quen với mọi người đi.”

Dứt lời, ông già không cho ai từ chối, một tay kéo chị, một tay kéo em, còn nhiệt tình mời Vu Âm lên tầng.

Cái gọi là “phòng học” thực ra chỉ là một căn phòng rộng lớn, với rất nhiều hồn ma tụ tập. Không khí nơi đây dày đặc âm khí, khiến Vu Âm phải cau mày. Cô hỏi:
“Tất cả các hồn ma trong tòa nhà đều ở đây à?”

Ông già quỷ lắc đầu:
“Không phải tất cả đâu. Một số con không đến đây, tính tình chúng quái dị lắm. Nhưng rồi cô sẽ gặp chúng thôi.”

Vu Âm nhìn quanh, đếm sơ sơ thấy có khoảng hơn ba mươi hồn ma trong phòng. Giữa đám đông, một nhóm đang vây quanh một hồn ma khác – có lẽ chính là “bạn mới” mà ông già vừa nhắc đến.

Ông già quỷ bay tới bên một chiếc bàn gãy mất ba chân, vẫy tay và hô lớn:
“Các bạn học! Tối nay chúng ta có thêm bạn mới. Hãy cùng chào đón họ nào!”

Đám hồn ma tản ra, nhanh chóng vây quanh Vu Âm và hai chị em quỷ. Thấy vậy, hai chị em sợ hãi, nghĩ rằng Vu Âm sẽ nổi giận và tiêu diệt tất cả. Nhưng Vu Âm chỉ lùi lại hai bước, ánh mắt hướng về phía con quỷ mới.

Đó là một ông lão tóc bạc, trên người tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt. Nhìn thấy luồng sáng ấy, Vu Âm ngạc nhiên:
“Ông có công đức trên người. Điều đó nghĩa là sinh thời ông đã làm việc tốt lớn, hoặc có công lao với đất nước. Đáng ra, ông phải được quỷ dẫn đường đến một nơi tốt hơn.”

Những người có công đức lớn sau khi c.h.ế.t thường được quỷ đạo đưa đi, không lang thang nơi trần thế. Cô hỏi tiếp:
“Sao ông lại ở đây? Ông cũng không nhớ gì về quá khứ à?”

Ông lão tóc bạc lắc đầu, vẻ mặt u sầu.

Ông già quỷ giáo viên chen vào, chỉ tay về phía ông lão tóc bạc và nói:
“Nhìn dáng vẻ ông ấy, tôi đoán hồi còn sống là quân nhân. Cái ánh sáng vàng ấy là công đức phải không? Nhiều người mới đến đây cũng có ánh sáng như vậy, nhưng không nhiều bằng ông ấy.”

Vu Âm ngạc nhiên hỏi:
“Nhiều người cũng có ánh sáng giống ông lão tóc bạc sao?”

Thầy giáo quỷ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:
“Đúng vậy, ngay cả tôi cũng có. Nhưng ở đây lâu ngày, ánh sáng ấy dần dần mất đi. Không rõ là do chúng tôi không nhìn thấy nữa hay thực sự nó biến mất.”

Vu Âm suy nghĩ một lúc, rồi nói:
“Để tôi xem thử.”

Cô tập trung tinh thần, cẩn thận quan sát thầy giáo quỷ mà không dùng linh khí tác động lên ông ta. Ánh mắt Vu Âm chăm chú nhìn qua lớp âm khí dày đặc. Như lời ông nói, bên dưới màn âm khí vẫn còn một chút ánh sáng mờ nhạt tượng trưng cho công đức. Hóa ra, không phải ánh sáng biến mất mà chỉ bị che lấp bởi âm khí, khiến bản thân họ không nhận ra.

Cô lại quan sát những hồn ma khác trong phòng. Đúng như dự đoán, nhiều người cũng có ánh sáng tương tự, chỉ là mỗi người mỗi khác – có người ánh sáng mạnh, có người yếu. Nhưng không ai có ánh sáng rực rỡ như ông lão tóc bạc vừa mới đến.

Ánh mắt Vu Âm dừng lại thật lâu trên người ông lão, rồi cô lặng lẽ quan sát từng hồn ma trong phòng. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, cô nhận ra một điều bất thường.

“Âm khí trên người các người không phải tự các người tạo ra.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 58: Chương 58



Tất cả hồn ma trong phòng đều ngạc nhiên nhìn Vu Âm. Cô tiếp tục:
“Nó giống như bị một thứ gì đó cưỡng chế bao phủ lên. Những linh hồn của các người có lẽ không phải những người đã c.h.ế.t thật sự, mà là bị tách ra khỏi cơ thể bằng một loại pháp thuật. Vì thế, ký ức của các người đều bị xóa sạch.”

Những lời nói của Vu Âm khiến không khí trong phòng im phăng phắc. Hồn ma nào cũng lộ vẻ hoang mang, như thể điều cô nói đã chạm đến một sự thật mà họ không hề hay biết.

Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng, ánh mắt sắc bén.
“Tòa nhà này tập trung nhiều linh hồn như vậy chắc chắn có vấn đề rất lớn. Chính nơi này mới là thứ giữ các người lại.”

Nói xong, Vu Âm xoay người bước đi. Trước khi rời phòng học, cô để lại một câu:
“Các người cứ ở đây, tôi đi xem xét xung quanh.”

Thầy giáo quỷ nhìn theo bóng Vu Âm, khẽ hỏi hai chị em quỷ:
“Cô bạn mới này có vẻ đã nhận ra điều gì đó.”

Cô chị trả lời:
“Cô ấy không phải quỷ, cô ấy là pháp sư.”

Cô em tiếp lời, giọng đầy thán phục:
“Cô ấy rất giỏi. Ngay cả vẽ bùa không cần lửa mà vẫn cháy được.”

Trong lúc những hồn ma trong phòng bàn tán, Vu Âm đã đi vòng quanh tòa nhà. Ánh mắt cô dừng lại ở một khu vực lạ lùng – một góc nhỏ có vài cây xanh.

Cô thầm nghĩ: “Tòa nhà này còn chưa hoàn thiện, làm sao lại có cây cối được trồng ở đây? Rõ ràng chúng được cố ý đặt vào.”

Vu Âm lấy một nắm cát, vẽ sơ đồ toàn bộ tòa nhà trên mặt đất, rồi đánh dấu vị trí những cái cây. Khi hoàn thành, cô nhận ra các cây xanh tạo thành một hình dạng đặc biệt – một pháp trận tụ âm.

“Mình hiểu rồi!” Vu Âm thì thầm.

Hóa ra, âm khí dày đặc bao phủ những linh hồn trong tòa nhà không phải do chính họ tạo ra. Pháp trận tụ âm đã hút âm khí từ nơi khác đến, rồi bao trùm lên những linh hồn này, giống như áo quần ám mùi khói.

“Mục đích của kẻ lập trận là che giấu sự sống còn bên trong những linh hồn này.”

Cô ngồi xuống, quan sát sơ đồ thêm một lúc. Nhưng ngay cả khi đã hiểu về pháp trận, Vu Âm vẫn chưa tìm ra nguồn gốc của lượng âm khí khổng lồ không ngừng chảy vào.

“Chỉ phá trận thì dễ, nhưng nếu làm vậy, kẻ lập trận sẽ phát hiện ra ngay. Trước khi giúp những linh hồn này trở lại cơ thể, mình không thể hành động liều lĩnh.”

Nghĩ vậy, Vu Âm quay lại phòng học. Những hồn ma trong phòng vừa thấy cô đã lập tức lùi lại, ánh mắt e ngại.

Vu Âm nhẹ nhàng nói:
“Các người đừng sợ. Tôi không phải kẻ thù của các người. Thực tế, các người còn không phải là quỷ. Tôi sẽ không làm hại những linh hồn vô tội.”

Cô bước lên một bước, ánh mắt đầy chân thành:
“Hầu hết các người đều có công đức. Điều đó chứng tỏ các người là những người tốt. Tôi sẽ cố gắng tìm ra thân phận thật của các người và đưa các người trở về cơ thể của mình.”

Một hồn ma, có lẽ là người bạo dạn nhất trong phòng, rụt rè hỏi:
“Cảm ơn cô. Nhưng… ý cô là gì khi nói đưa chúng tôi trở về cơ thể?”

Vu Âm bình tĩnh giải thích:
“Các người không phải là quỷ thực sự. Linh hồn của các người đã bị tách ra khỏi cơ thể bằng một loại pháp thuật. Có thể các người đã trở thành nạn nhân của một âm mưu nào đó.”

Nhìn những ánh mắt đầy hy vọng nhưng cũng không giấu nổi sự hoang mang, Vu Âm thầm hứa với lòng mình. Những linh hồn mang theo công đức này, đặc biệt là vị quân nhân từng có công lớn với đất nước, xứng đáng được cô cứu giúp.

Dù chưa có thù lao hay bất kỳ phần thưởng nào, cô vẫn sẵn sàng ra tay, bởi trong lòng Vu Âm, đây là điều đúng đắn phải làm.

Vu Âm cùng hai chị em quỷ trở lại nơi ở tạm bợ của mình trong tòa nhà hoang. Cô lật đi lật lại chiếc vali đựng linh phủ chưa hoàn thiện. Nếu linh phủ đã xong, cô hoàn toàn có thể sử dụng pháp bảo đặc biệt để đưa toàn bộ linh hồn rời khỏi tòa nhà, không cần lo ngại bị người lập pháp trận phát hiện.

Bên ngoài, thành phố S vẫn ngập trong những cơn mưa dai dẳng, không khí ẩm ướt càng làm tăng thêm vẻ u ám của tòa nhà hoang. Nhưng Vu Âm không để mình chìm trong cảm giác áp lực.

Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm, chuẩn bị kỹ lưỡng và đến văn phòng của Đàm Từ. Dự tính ban đầu của cô là sẽ đến trước giờ làm việc, nhưng khi tới nơi, cô bất ngờ khi lễ tân báo rằng Đàm Từ đã đến từ nửa giờ trước.

Cô bước vào văn phòng của anh, khẽ đưa tay chào:
“Đàm Từ, anh đến sớm thế!”

Đàm Từ ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính, mỉm cười:
“Em cũng đâu kém. Vào đi!”

Anh mời cô ngồi và hỏi thăm:
“Đã ăn sáng chưa?”

“Rồi.” Vu Âm đáp gọn, ánh mắt liếc qua ly cà phê trên bàn của anh, không giấu được vẻ chán ghét. “Sáng sớm đã uống cà phê rồi sao? Thứ này đắng nghét, sao anh lại thích uống chứ?”

Đàm Từ bật cười, phản bác lại:
“Thế tại sao em lại thích ăn bánh ngọt ngọt đến phát ngán?”

Vu Âm lè lưỡi, tinh nghịch trả lời:
“Vì tôi thích thôi!”

“Thật là thẳng thắn.” Đàm Từ nhún vai cười, tiếp tục uống cà phê.

Sau vài câu đùa, Vu Âm nghiêm túc nói:
“Anh nhờ bộ phận hành chính chuẩn bị giúp tôi giấy và bút chì được không? Tôi có việc cần dùng.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 59: Chương 59



Ít phút sau, mọi thứ đã được mang đến. Vu Âm ngồi tập trung vẽ. Bằng kỹ năng vẽ xuất sắc, cô nhanh chóng hoàn thành những bức chân dung phác họa của hai chị em quỷ, thầy giáo quỷ và người quân nhân.

Khi vẽ xong, cô bước ra ngoài và gọi Đàm Từ:“Anh có rảnh không? Tôi cần anh giúp một việc.”

Cô đưa những bức tranh cho anh và nói:
“Anh có thể giúp tôi tra thông tin về những người này không? Tôi nghĩ họ có thể đang nằm viện. Đặc biệt là ông lão râu dài kia – có khả năng ông ấy là quân nhân và mới nhập viện gần đây, nên có thể tìm thấy thông tin dễ dàng hơn.”

Đàm Từ cầm lấy những bức tranh, bất ngờ trước nét vẽ sắc sảo của cô. Anh hỏi, giọng đầy tò mò:
“Chuyện này là sao? Có thể nói rõ hơn không?”

Dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng, Vu Âm nói bằng giọng nghiêm túc, “Tối qua tôi phát hiện ra một điều rất kỳ lạ. Những bóng ma trong tòa nhà đó thực ra không phải ma, mà là những linh hồn bị tách rời khỏi cơ thể và bị nhốt ở đó.”

Cô ngừng một chút, rồi tiếp tục giải thích, “Họ đều mất trí nhớ, không biết mình là ai hay tuổi tác bao nhiêu. Điều quan trọng là, nhiều người trong số họ có công đức rất lớn. Tòa nhà đó có một pháp trận tụ âm, che giấu những linh hồn ấy. Nhưng người đứng sau làm vậy để làm gì? Họ nhốt những linh hồn này và bao phủ họ trong âm khí. Tuy nhiên, mục đích thực sự thì tôi vẫn chưa rõ.”

Đàm Từ cau mày, lắng nghe những lời nói nghiêm trọng của Vu Âm. Sau một lúc, anh nhẹ giọng an ủi, “Những người đó, tôi sẽ giúp em tìm. Nhưng trước tiên, em nói là trước kia em ở trong một căn nhà bị dột, rồi chuyển đến tòa nhà hoang đúng không? Nghĩa là em không có điện thoại?”

“Đúng rồi.” Vu Âm gật đầu.

“Vậy em không thuê nhà à?” Đàm Từ có vẻ ngạc nhiên.

Vu Âm bình tĩnh trả lời, “Ban đầu là không có tiền, sau đó tôi cũng thấy không cần thiết nữa. Hơn nữa, tôi không có giấy tờ tùy thân, nên chẳng ai cho tôi thuê nhà cả.”

Đàm Từ chăm chú nhìn cô gái đối diện, ánh mắt pha chút tò mò. Cô thật sự khác biệt, không giống bất kỳ ai mà anh từng gặp.

“Được rồi,” anh trầm ngâm, “Tôi sẽ giúp em tìm những người đó. Nhưng em phải cẩn thận, đừng để người đứng sau phát hiện.”

Vu Âm khẽ gật đầu, rồi nói thêm, “Hai cô gái đó là chị em ruột. Còn ông già kia, tôi nghĩ ông ấy có thể là một giáo viên.”

“Hiểu rồi.” Đàm Từ cẩn thận thu những bức tranh phác thảo lại. Sau đó anh ngước lên, ngỏ ý, “Em có muốn tôi sắp xếp chỗ ở cho em không? Ví dụ như ở chung cư của tôi chẳng hạn?”

Cô chưa kịp trả lời thì anh đã tiếp tục, với nụ cười mỉm trên môi, “Em ở trong tòa nhà hoang không có điện, lỡ có việc gấp thì làm sao liên lạc được? Điện thoại hết pin, chẳng ai tìm được em thì phiền phức lắm.”

Anh dừng lại một chút rồi thêm vào, “À, nhà tôi còn có Nghiêm Minh ở nữa. Đầu bếp nhà tôi nấu ăn rất ngon, đặc biệt là các món ngọt. Anh ấy làm bánh kem xoài ngon đến mức không ai cưỡng lại được.”

Nghe đến đây, ánh mắt Vu Âm bỗng sáng lên. Cô điều chỉnh tư thế, giọng nói cũng hào hứng hẳn, “Thật vậy sao? Tôi không ngại đâu! Tôi sẽ trả tiền thuê nhà cho anh. Bây giờ tôi có tiền rồi, trả được mà!”

“Vậy thì tối nay tan làm, chúng ta qua tòa nhà hoang lấy đồ của em rồi về nhà tôi. Em muốn ăn gì tối nay, cứ nói, tôi sẽ bảo đầu bếp làm.”

“Tôi không kén ăn đâu. Đầu bếp làm gì tôi ăn nấy,” Vu Âm cười rạng rỡ, mắt híp lại như vầng trăng khuyết. “Đàm Từ, anh thật tốt bụng!”

Sau khi bàn bạc xong, Vu Âm nhanh chóng trở về phòng chuẩn bị cho buổi livestream của mình.

Buổi livestream đầu tiên trên Douyu của Vu Âm nhanh chóng thu hút sự chú ý. Chỉ sau vài phút, số lượng người xem đã vượt qua con số một ngàn.

“Chào mọi người, mình là Vu Âm,” cô mỉm cười chào khán giả. “Hôm nay là ngày đầu tiên mình livestream trên Douyu. Như thường lệ, một quẻ một ngàn, các bạn có thể tặng quà hoặc quét mã QR nhé.”

Phía dưới, bình luận dồn dập:

Khán giả chưa theo dõi: “Tò mò xem cô này có gì hay mà dám thách thức thiên kim nhà họ Trình.”Fan cũ: “Mình theo dõi cô từ hồi cô livestream bên Hồng Ngư! Hôm qua cô có xem livestream của năm người thám hiểm không? Nghe nói họ mất tích rồi.”Khán giả đã theo dõi: “Tôi cũng xem, kỳ lạ thật. Vào tòa nhà hoang một lúc là mất tín hiệu. Không biết còn sống hay không.”

“Tôi không xem,” Vu Âm đáp, ánh mắt thoáng vẻ đăm chiêu. “Trong năm người đó, ba người chắc chắn đã chết. Hai người còn lại tối qua có thể vẫn còn sống.”

Khán giả ngạc nhiên: “Hôm qua chị bảo cả năm người không qua khỏi hôm nay mà? Sao giờ lại thay đổi?”

Vu Âm mỉm cười tự tin, “Vì bạn tôi quen biết hai trong số họ. Anh ấy đã mua giúp họ hai lá bùa của tôi. Nếu họ làm theo hướng dẫn, chắc chắn sẽ an toàn.”

Dưới ánh sáng lờ mờ của phòng livestream, Vu Âm đang trò chuyện cùng các fan thì đột nhiên có người lạ bước vào. Cô khẽ mỉm cười, tạm dừng buổi trò chuyện để chuyển sang một cuộc đối thoại riêng tư.

“Chào cô,” người đàn ông lên tiếng, vẻ mặt đầy căng thẳng. “Tôi là Vương Phát Xuân, người cùng thôn với Vương Đại Lợi. Ông ấy bảo con gái mình sống sót được là nhờ cô giúp đỡ. Nghe vậy, tôi vội tìm đến cô.”
 
Back
Top Bottom