Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNgwcgchmib8oqql5RulSdH4iEmBYKUUKoKP8nIw93QXmDwhXMUgGAy8E43Q1bY5y9EKs52YV-_J5sbFqgrofbKruJOT2jI8FOj2C8wtQHGSgkebnkd_WdJlKQq7mKyPD3i8n9tnlphVLjAvb_LwUSU=w215-h322-s-no-gm

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Tác giả: Hồng Đường Cao
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Huyền Huyễn, Linh Dị, Xuyên Không, Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vu Âm xui xẻo bị sét đánh trở về thế kỷ 21.

Không xu dính túi, cô chỉ có thể mở một quán đoán mệnh trên mạng, đoán mệnh, bắt quỷ, chữa bệnh. Chỉ cần trả tiền, không có gì cô không thể làm.

"Đại sư, cô có thể giúp tôi tìm con gái tôi đã mất tích nhiều năm không?"

Vu Âm: "Con gái ông không phải bị mất tích, mà là đã bị ông gϊếŧ chết và chôn ở chuồng heo quê nhà."

"Đại sư, có phải mẹ tôi bị ma ám không?"

Vu Âm: "Vì mẹ anh đã trộn tro cốt bố vợ anh làm sữa bột để ăn."

"Đại sư, tôi cảm giác như con dâu muốn hại tôi."

Vu Âm: "Đừng lo, con dâu bà lười đến mức không muốn đối phó với bà, người muốn hại bà chính là con trai ruột của bà."

"Đại sư, nghe nói đại sư đã chữa khỏi chân cho Đàm tổng sao?".

Một đôi chân dài trong bộ veston xuất hiện trên màn hình, "Đúng vậy, là vợ tôi đã chữa khỏi bệnh cho tôi."

Fan: “Couple chúng ta ship hóa ra là sự thật!”.

Mục tiêu đầu tiên của Vu Âm là kiếm tiền, mục tiêu thứ hai là tìm cách trở về sư môn.

Mục tiêu đầu tiên của Đàm Mặc là cưới Vu Âm, mục tiêu thứ hai là ở bên cạnh Vu Âm mãi mãi.​
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 1: Chương 1



Dưới ánh chiều tàn lúc 4 giờ, giờ mà không phải ai cũng nghĩ tới chuyện ăn uống, quán ăn nhỏ giữa khu công trình ngổn ngang đột nhiên trở thành điểm sáng lạ lùng. Dẫu chẳng bụi mù đến mức che cả trời, nhưng không khí xung quanh cũng đủ khiến người ta phải ngần ngại. Ấy vậy mà, tay nghề của chủ quán lại thuộc hàng “ông tổ nấu ăn giang hồ,” đủ kéo khách ngồi kín ghế nhựa.

Trợ lý Nghiêm cắm mặt ăn lấy ăn để, đến lúc no căng bụng mới ngẩng đầu, chạm ngay ánh mắt sắc bén của ông chủ nhà mình – Đàm Từ.

Đàm tổng là ai? Là người đi đến đâu cũng sang chảnh ngời ngời, vậy mà giờ lại ngồi giữa nơi này, chẳng hợp cảnh chút nào. Điều làm trợ lý Nghiêm ngạc nhiên hơn chính là Đàm tổng từ nãy giờ chỉ chăm chăm nhìn về phía bên trái, mắt nhíu lại như thể gặp phải thứ gì kỳ quặc lắm.

Trợ lý Nghiêm cố nén tò mò, nhưng rồi không nhịn được, đành quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt của ông chủ.

Bên đó có một cô gái trẻ ngồi bệt bên vỉa hè, mặc một bộ cổ trang đầy khác người. Bên chân cô là một tấm bìa cứng. Trợ lý Nghiêm nhíu mày, thoạt nhìn đúng là bìa này vừa được “vớt” từ thùng rác ra, nhưng nội dung trên đó thì…

Thần cơ diệu toán

Tính nhân duyên, tính vận khí, tính tài vận

Cái gì cũng tính, nhưng mỗi quẻ rất đắt!

Trợ lý Nghiêm không nhịn được mà khẽ bật cười.

Lúc đó, một cơn gió thổi qua, tấm bìa đổ xuống đất, để lộ mặt sau cũng có chữ, cũng ba dòng:

Hoa Đà tái thế

Chuyên trị các chứng bệnh nan y

Cũng rất đắt!

Cô gái có gương mặt thanh tú, không trang điểm nhưng đẹp đến mức khiến trợ lý Nghiêm, người đã gặp vô số mỹ nhân, cũng phải thầm khen ngợi trong lòng.

Đây chắc chắn là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp, không gì sánh nổi!

Cô gái dường như nhận thấy hai người đàn ông đang nhìn mình, ngước mắt lên liếc họ một cái.

……….

Vu Âm ngồi chống cằm, đôi mắt u ám, như thể cả thế giới này mắc nợ cô một bữa ăn ngon. Trợ lý Nghiêm không nhịn được, bật cười thành tiếng:
“Ha ha ha! Đàm tổng, cô gái này bị làm sao thế nhỉ? Nhìn mà buồn cười c.h.ế.t mất!”

Tai của Vu Âm rất tốt, thậm chí nhạy hơn cả người bình thường. Dĩ nhiên, cô nghe rõ từng chữ. Ngẩng đầu, cô nhặt tờ giấy rơi dưới đất, ánh mắt lóe lên một tia khó lường rồi bước thẳng đến chỗ họ.

Trợ lý Nghiêm vốn đang cười hả hê, thấy Vu Âm đến gần thì cười cứng đờ, thầm nghĩ: Chết rồi, cô ta đến tính sổ!

Anh ta cuống quýt đứng dậy, chắn trước Đàm tổng như chiến sĩ bảo vệ thành trì:
“Có đánh thì đánh tôi! Nhưng đừng động vào Đàm tổng!”

Vu Âm bị hành động của anh ta làm cho ngạc nhiên, trừng mắt hỏi:
“Anh muốn đánh tôi à?”

Trợ lý Nghiêm như bị sét đánh ngang tai:
“Hả? Cô định đánh tôi mà?”

“Anh nói linh tinh cái gì vậy?!” Vu Âm nhìn chằm chằm hai nắm đ.ấ.m đang siết chặt của anh ta, càng thêm bối rối: “Anh giơ tay làm gì? Tưởng tôi sợ chắc?”

Trợ lý Nghiêm đưa mắt nhìn Đàm tổng cầu cứu. Đàm Từ, từ nãy đến giờ vẫn ung dung như đang xem hài kịch, khẽ nhếch mày, ra hiệu:
“Ngồi xuống đi, đừng làm quá.”

Trợ lý Nghiêm nghe lệnh, nuốt nước bọt, rón rén ngồi xuống, vẫn không quên liếc Vu Âm với ánh mắt cảnh giác. Ai mà biết cô gái này có nổi điên nữa không chứ?

Đàm Từ thản nhiên quay sang Vu Âm, giọng nhàn nhạt:
“Cô muốn gì?”

Vu Âm từ từ buông tay, thả ống tay áo mà cô đang siết chặt xuống, khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự nhiên:
“Anh à, muốn xem bói không? Hôm nay tôi khai trương, quẻ đầu tiên đặc biệt ưu đãi, không cần 9999, cũng chẳng cần 999, chỉ cần mời tôi một bữa cơm là được.”

Nói xong, cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm ngay người đàn ông ngồi trên xe lăn đối diện. Người đàn ông này có khí chất đặc biệt, kiểu người dù ngồi ở đâu cũng khiến người khác phải chú ý. Bộ vest được may đo cẩn thận tôn lên dáng vẻ nghiêm túc, mái tóc ngắn gọn gàng, từng cử chỉ toát lên sự sạch sẽ và chỉnh chu.

Dù đang ngồi trên xe lăn, không thể đứng lên như người bình thường, nhưng phong thái của anh lại không hề kém cạnh. Khuôn mặt anh tuấn đến mức khiến người khác không dời mắt được, đôi mắt phượng sắc sảo như nhìn thấu mọi thứ, nhưng trong đáy mắt lại mang theo một sự u ám khó diễn tả.

Chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng kỳ lạ là ánh mắt ấy khi nhìn cô lại không có sự sắc lạnh thường thấy, mà như đang hồi tưởng điều gì đó xa xăm.

Vu Âm không nghĩ nhiều, cô thu lại ánh mắt, trầm ngâm một lát, rồi quyết định… “bán thảm” một chút. Cô giơ ba ngón tay lên, vẻ mặt nghiêm túc:
“Tôi mới đến đây, đã ba ngày rồi chưa ăn cơm.”

Trợ lý Nghiêm đứng cạnh nghe vậy thì tròn mắt, không giấu nổi sự ngạc nhiên. Anh ta buột miệng hỏi, giọng đầy hoài nghi:
“Cô nghèo đến mức tiền ăn cơm cũng không có à?”

“Có chứ!” Vu Âm buông tay, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ. “Tôi nhặt rác cả buổi kiếm được mười đồng. Thấy đầu cầu có người bày quầy bói toán kiếm tiền, tôi liền nghĩ mình cũng làm được, thế là bày quầy luôn.”

Nghe đến đây, trợ lý Nghiêm không biết nên khóc hay cười, còn Đàm Từ thì chỉ lặng lẽ quan sát, không nói lời nào.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 2: Chương 2



Vu Âm dừng lại một chút, rồi tiếp tục kể, lần này giọng điệu bỗng trở nên hùng hồn hơn:
“Nhưng anh có biết không? Tôi vừa bày quầy chưa được bao lâu thì gặp phải một tên b**n th**! Hắn bảo tôi xem tướng tay cho hắn. Tôi nghĩ, xem tay thì cũng được, miễn là hắn trả tiền. Ai ngờ hắn không chỉ không trả, mà còn muốn kéo tôi về nhà, nói mấy lời ô uế. Tôi tức quá, cho hắn ăn một trận đòn.”

“Cái gì?” Trợ lý Nghiêm mở to mắt. “Cô đánh người ta thật à?”

“Chứ sao!” Vu Âm nghiến răng, đôi mắt lóe lên chút bực bội. “Tôi đâu có ngán hắn. Hắn bị tôi đánh đến mức vừa khóc vừa xin tha. Nhưng cuối cùng, trên người chỉ có mười đồng tiền liền ném cho hắn làm tiên thuốc men.”

Nói đến chuyện mười đồng tiền kia, Vu Âm không quá tức giận. Dẫu sao, cô biết mình ra tay không nhẹ. Tên d*m t*c xui xẻo đó nếu chỉ mang mười đồng đi bệnh viện khám chắc chắn không đủ. Nghĩ lại, trong lòng cô có chút hả hê. Nhưng khi kể chuyện này ra, Vu Âm lại thấy bản thân thật thảm thương.

Hai chữ “thảm” và “nghèo” như được viết đậm trên trán cô.

Đây đã là ngày thứ tư kể từ khi cô trở về thế kỷ 21.

Vu Âm vốn thuộc về thế giới này. Ba năm trước, một tai nạn bất ngờ đã khiến cô xuyên không đến giới Tu Tiên. Khi đó, cô may mắn được một vị sư phụ có mắt nhìn người nhặt về Vô Phương Cốc, một nơi thanh tu giữa núi non hiểm trở. Từ đó, cô trở thành tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất của Vô Phương Cốc.

Những ngày đầu ở Vô Phương Cốc, cô bị các sư thúc, sư bá, sư huynh, sư tỷ nhiệt tình lôi kéo vào con đường tu luyện. Năm tháng trong núi trôi qua nhanh như bóng câu qua cửa, chớp mắt đã trăm năm.

Ở giới Tu Tiên, tuổi tác được tính theo một thước đo hoàn toàn khác. Trăm tuổi chỉ vừa chạm ngưỡng trưởng thành. Vì vậy, là tiểu sư muội bé nhất, dễ thương nhất, Vu Âm được mọi người trong cốc yêu thương như bảo bối.

Thế nhưng, một lần độ kiếp định mệnh đã khiến cô trở lại thế giới này.

Vu Âm vốn không ngờ mình sẽ bị lôi kiếp đưa về thế kỷ 21. Trước khi độ kiếp, vì sợ bị sét đánh hỏng những bảo vật trên người, cô đã tháo bỏ tất cả đồ đạc mang theo, bao gồm cả pháp khí. Kết quả là khi bị đưa về đây, cô hoàn toàn trắng tay.

Linh phủ vốn gắn bó với linh hồn của cô cũng bị kéo về, nhưng linh khí bên trong đã bị lôi kiếp hút cạn. Giờ đây, linh phủ không đủ năng lượng để hoạt động, thậm chí mở ra cũng không được.

Dưới ánh sáng yếu ớt của buổi chiều, Vu Âm khẽ v.uốt ve lớp vải mềm mại của bộ pháp y trắng trên người. Ở thế giới này, trong thế kỷ 21 hiện đại, bộ pháp y từng mang giá trị to lớn với nàng giờ đây chẳng khác gì một bộ quần áo bình thường, chỉ bền chắc hơn đôi chút. Không có linh khí hỗ trợ, pháp y không thể phát huy sức mạnh, thậm chí cơ thể nàng cũng phải chịu những điều tầm thường như cảm giác đói bụng. Ý nghĩ đó khiến Vu Âm bật cười khẽ, tự chế giễu bản thân.

Trợ lý Nghiêm đứng bên cạnh, nghe xong câu chuyện của nàng, không khỏi chau mày, nửa muốn cười, nửa ngần ngại. “Cô còn trẻ khỏe mạnh như vậy, đừng đi lừa gạt người khác. Làm thế không tốt đâu.” Anh ta chỉ tay vào tấm bìa cứng mà nàng mang theo, giọng điệu nghiêm nghị: “Thay vì thế, hãy thành thật đi tìm một công việc ổn định mà làm.”

Định tiếp tục lên giọng thuyết giáo, nhưng Trợ lý Nghiêm bất ngờ im bặt khi Vu Âm bất thình lình đưa thực đơn trên bàn tới trước mặt anh. Nàng nhẹ nhàng nói: “Tự gọi món đi.”

Trợ lý Nghiêm bối rối, liếc nhìn ông chủ của mình, Đàm Từ, rồi lại nhìn Vu Âm. Trong lòng thầm tự hỏi: Từ bao giờ Đàm tổng lại dễ dãi với người lạ như vậy?

Phần mình, Vu Âm không còn tâm trí để ý tới cảm xúc của người khác. Cơn đói khiến nàng mau chóng cầm thực đơn lên, gọi một bát canh, một món xào và một món chính.

Khi món ăn đã được gọi, Vu Âm kéo ghế, ngồi xuống đối diện Đàm Từ. Nàng đặt tấm bìa cứng xuống chiếc ghế trống bên cạnh, chống tay lên bàn, rồi nghiêm túc nói: “Muốn xem bói thì đưa bát tự của anh đây.”

Một quẻ đổi lấy một bữa cơm nhỏ—ý nghĩ này khiến nàng hơi xấu hổ. Nếu các sư huynh đệ trong Vô Phương Cốc biết, chắc chắn nàng sẽ bị họ cười nhạo không dứt.

Đàm Từ lặng lẽ thu ánh mắt, sau đó thẳng thừng từ chối: “Tôi không tin mấy thứ này.”

Câu trả lời khiến Vu Âm hơi sững người. Nàng tò mò hỏi lại: “Là anh không tin tôi vì tôi trẻ tuổi, không đủ năng lực? Hay anh thực sự không tin vào huyền học?”

Đàm Từ mỉm cười nhạt, không trả lời trực tiếp mà chỉ buông một câu: “Tôi chỉ tin vào chính bản thân mình.”

Lời nói này khiến Vu Âm cảm thấy khó chịu. Nàng nhíu mày, giải thích: “Tôi không phải là kẻ lừa đảo. Người tu hành như tôi đều thiếu nợ nhân tình, vì thế phải trả nhân quả.”

Nàng ngả người về phía trước, ánh mắt chăm chú: “Anh không muốn xem bói, vậy tôi phải làm gì để trả lại bữa cơm này cho anh?”

Đàm Từ không trả lời ngay, trầm ngâm vài giây, rồi mới lên tiếng: “Được. Tôi hỏi cô một câu, nếu cô trả lời trung thực, thì coi như không nợ tôi gì nữa.”

Vu Âm nhướng mày, cảm thấy hứng thú: “Anh hỏi đi.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 3: Chương 3



Dưới ánh đèn dịu nhẹ, Vu Âm vừa dứt lời, Đàm Từ liền hỏi ngay, không chút chần chừ:

“Trước đây, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Câu hỏi của anh rất đơn giản, nhưng lại mang đến cảm giác như đã được ấp ủ từ lâu. Trợ lý Nghiêm đứng bên cạnh cố giữ vẻ bình tĩnh, dù trong lòng không khỏi thấp thỏm. Thế nhưng, câu hỏi tưởng chừng không có gì khó ấy lại khiến Vu Âm khẽ nhíu mày.

“Khó trả lời đến vậy sao?” Đàm Từ nhận thấy nét mặt của cô có chút lưỡng lự, liền hỏi tiếp, giọng điệu không rõ là nghiêm túc hay có chút trêu đùa.

Vu Âm đáp, ánh mắt không chút d.a.o động: “Ký ức của tôi không đầy đủ, nên không thể trả lời chính xác câu hỏi này của anh.”

Cô ngừng lại một chút rồi bổ sung, giọng nói thành thật: “Theo ký ức hiện tại, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, như muốn khẳng định lời mình nói. “Vậy nên, câu hỏi này không tính. Anh có thể hỏi một câu khác.”

Đàm Từ vẫn chăm chú nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như muốn dò xét, như thể tìm kiếm điều gì ẩn giấu sau nét mặt bình thản của Vu Âm. Dẫu vậy, cô không hề né tránh, ánh mắt vẫn vững vàng đối diện.

Một lúc sau, anh rời mắt khỏi cô, ánh nhìn chuyển sang nơi khác. Nhưng rồi, không để Vu Âm đoán được suy nghĩ, anh bất chợt lên tiếng:

“Nhìn lòng bàn tay phải của em đi.”

Câu nói đột ngột ấy khiến Vu Âm thoáng sững sờ, nhưng cô vẫn làm theo, đưa bàn tay phải ra trước mặt. Ánh mắt của cô nhìn về phía anh, thấy Đàm Từ đang chăm chú nhìn vào lòng bàn tay mình. Ánh mắt ấy ban đầu lộ vẻ kinh ngạc, sau đó lại phảng phất chút nghi hoặc.

“Sao vậy?” Vu Âm hỏi, giọng điệu không che giấu sự tò mò.

“Không có gì.” Đàm Từ trả lời, vẻ mặt trở lại bình thản, giấu đi cảm xúc vừa thoáng qua.

Vu Âm không hỏi thêm, nhẹ nhàng rút tay lại. Cô ngồi thẳng lưng, đôi mắt đen sâu thẳm lại một lần nữa hướng về anh. “Nếu anh không có câu hỏi nào khác, tôi sẽ xem tướng và bói cho anh vậy.”

Nói xong, cô nhìn kỹ khuôn mặt người đàn ông trước mặt. Sau một hồi im lặng, Vu Âm chậm rãi mở miệng:

“Từ tướng mạo của anh, tôi có thể thấy anh xuất thân từ một gia đình giàu có, quyền quý từ nhỏ. Anh không phải lo lắng về tiền bạc, vậy nên tài vận của anh rất tốt.”

Nàng dừng lại một chút, ánh mắt sắc sảo:
“Nhưng thân duyên của anh lại mỏng. Cha mẹ anh mất sớm, anh là con trai độc nhất, không có anh em ruột. Tuy nhiên, bên cạnh anh có một người chị hoặc em gái rất thân thiết, có lẽ là con nuôi của cha mẹ anh.”

Giọng nói Vu Âm chậm rãi nhưng chắc chắn:
“Dù tài vận rất tốt, nhưng vận mệnh của anh lại gặp nhiều trắc trở. Trong đời anh sẽ trải qua bốn kiếp nạn lớn. Hai kiếp đã qua. Kiếp nạn đầu tiên hẳn là lúc cha mẹ anh qua đời—họ đã dùng mạng sống để cứu lấy mạng anh. Kiếp nạn thứ hai xảy ra cách đây ba năm.”

Nói đến đây, Vu Âm khẽ cau mày, như thể đang suy nghĩ thêm điều gì. Chưa kịp lên tiếng tiếp, trợ lý Nghiêm đã hắt hơi, ngắt lời:
“Ông chủ của tôi là tổng tài tập đoàn Đàm Thị. Những điều cô vừa nói toàn là chuyện ai cũng biết, chỉ cần tra trên mạng là ra. Trình độ lừa đảo của cô kém xa lắm đó!”

Giọng điệu của trợ lý Nghiêm không hẳn là khó chịu, nhưng rõ ràng mang ý chế giễu. Anh ta nhún vai, nói tiếp:
“Không phải tôi muốn xúc phạm cô, nhưng nếu đã định lừa gạt người khác, chí ít cũng phải chuyên nghiệp hơn chứ. Mấy thông tin này mà cũng mang ra ‘bói’, đúng là thiếu đầu tư!”

Anh ta thậm chí còn nghi ngờ rằng cô gái này đang cố thu hút sự chú ý của Đàm tổng, và cách làm thì quá vụng về.

Tuy nhiên, Vu Âm vẫn giữ bình tĩnh. Nàng chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi tiếp tục nói, giọng không chút bối rối:
“Kiếp nạn lớn thứ ba của Đàm tổng sẽ xảy ra vào hôm nay, ở phương bắc.”

Câu nói khiến cả Đàm Từ lẫn trợ lý Nghiêm hơi sững người. Không để họ lên tiếng, Vu Âm nói tiếp:
“Nếu muốn tránh kiếp nạn này, ngay khi rời khỏi quán ăn này, anh phải đi về phía nam, tuyệt đối không được di chuyển về phía bắc. Và sau khi về đến nhà, anh không nên rời khỏi nhà cho đến sáng mai.”

Lời nói vừa dứt, chủ quán ăn đã mang thức ăn lên. Ông đặt đĩa xuống bàn, nghe được đoạn cuối câu chuyện liền bật cười:
“Này, cô bé, đang bói toán ở đây à? Tôi thấy cô nói chuyện có lý đó! Hay là bói cho tôi xem khi nào tôi phát tài đi?”

Vu Âm quay đầu nhìn chủ quán, đôi mắt bình thản nhưng sắc sảo:
“Ông chắc chắn muốn xem bói không?”

Vu Âm nói xong, cô chỉ tay vào tấm bìa cứng đặt trên ghế bên cạnh, giọng điềm nhiên:
“Một quẻ một ngàn.”

Chủ quán ăn nhỏ đang định lên tiếng trêu chọc thì nghẹn họng, vội vàng lắc đầu quầy quậy:
“Tôi không bói! Tôi không bói đâu! Đắt thế này, tôi lấy đâu ra tiền mà bói? Ở chợ bán thức ăn trước mặt có ông mù bói quẻ chỉ 25 tệ, cửa hàng tôi làm cả ngày cũng không kiếm nổi một ngàn tệ!”

Vừa rồi, ông chủ quán chỉ định nói đùa, không ngờ cô gái trẻ này lại thản nhiên trả lời nghiêm túc như vậy. Trong đầu ông, một cô gái còn trẻ tuổi, nhìn bề ngoài chẳng có vẻ gì là người làm nghề bói toán cả, làm sao lại dám hét giá cao ngất như thế? Sự hiếu kỳ khiến ông tò mò hỏi thêm:
“Vậy cô bói thử cho cậu chủ này đi. Nói thử xem, nếu hôm nay cậu ta đi về phía bắc, mà không nghe lời cô thì sẽ ra sao?”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 4: Chương 4



Vu Âm không chút do dự, trả lời một cách bình thản:
“Sẽ bị thương nặng và hôn mê gần hai năm.”

Câu nói vừa dứt, cô liền cầm đũa lên, điềm nhiên ăn cơm như thể không có gì xảy ra.

Không khí trong quán chợt trầm xuống. Chủ quán đang định nói thêm câu gì đó nhưng nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Vu Âm, lại nhìn Đàm Từ và trợ lý Nghiêm, bỗng cảm thấy tình hình này không thích hợp để đùa cợt nữa. Ông lặng lẽ quay trở vào trong quán, giả vờ như có việc bận rộn.

Ba người ngồi đó, mỗi người một suy nghĩ. Trợ lý Nghiêm vẫn chưa hoàn hồn sau câu nói đầy bất ngờ của Vu Âm, lòng hoang mang không biết liệu cô gái này là thật hay chỉ nói bừa. Vu Âm thì hoàn toàn tập trung vào bữa ăn, thái độ ung dung như thể chuyện bói toán vừa rồi chỉ là một giao dịch bình thường. Cô cảm thấy bữa cơm này ăn rất thoải mái, vì dù sao, kiếm được tiền từ bói toán cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Ngược lại, Đàm Từ – người trong cuộc – lại bình tĩnh đến mức kỳ lạ. Sau một hồi im lặng, anh bất ngờ hỏi một câu chẳng liên quan:
“Tên của em là gì?”

Vu Âm dừng đũa, nuốt thức ăn trong miệng, tranh thủ đáp gọn:
“Vu Âm.”

Trợ lý Nghiêm ngồi bên cạnh thì thầm, ánh mắt đầy thắc mắc:
“Chưa từng nghe qua dòng họ này. Cô là dân tộc thiểu số à? Thuộc tộc nào vậy?”

Vu Âm chậm rãi đặt đũa xuống, ánh mắt thoáng chút mơ màng khi nhắc đến quá khứ:
“Sư phụ ở Vô Phương Cốc đặt cho tôi cái tên này, Vu Âm. Còn tên họ khi ở trần gian, tôi đã quên từ lâu rồi.”

Nàng ngừng một chút, đôi mắt nhìn xa xăm như cố tìm lại ký ức mờ nhạt.
“Đó là phần ký ức duy nhất của tôi bị phong ấn. Khi tôi nói không nhớ, là thực sự không nhớ.”

Trợ lý Nghiêm đứng gần đó, thoáng vẻ tò mò. Vô Phương Cốc? Đó là nơi nào? Anh định lên tiếng hỏi thì thấy chiếc xe lăn của Đàm Từ bất ngờ chuyển động. Bản năng nghề nghiệp lập tức khiến anh bật dậy. Vừa quay đầu, anh đã thấy tài xế đưa xe đến sát ven đường.

Đàm Từ bình thản điều khiển xe lăn đến bên cửa xe. Một tay anh mở cửa, tay còn lại chống lên lưng ghế, dùng sức từ cánh tay khỏe mạnh đẩy mình từ xe lăn sang ghế ngồi trong xe.

Vu Âm quan sát cảnh tượng ấy, trong lòng không khỏi tiếc nuối. Nàng thở dài khẽ:
“Nếu linh khí của mình còn dư thừa, mở ra được linh phủ, thì đã có thể trị khỏi đôi chân này cho Đàm tổng rồi.”

Trợ lý Nghiêm xác nhận Đàm tổng đã ngồi vững, liền vòng qua bên kia mở cửa lên xe. Vu Âm đứng yên nhìn theo, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì. Một lát sau, nàng bước đến bên cửa sổ xe, nhẹ nhàng gõ lên mặt kính.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống. Đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Đàm Từ, Vu Âm cất lời:
“Đàm tổng, tôi biết anh không tin tôi, nhưng anh có từng nghe qua câu này chưa: ‘Nếu chưa biết thì thôi, nếu đã biết thì nên đề phòng.’”

Nàng ngừng lại giây lát rồi nghiêm túc tiếp lời:
“Tôi chỉ khuyên anh một câu: hôm nay hãy đi về hướng nam, đừng đi về phía bắc. Sau khi về nhà, hãy ở yên trong nhà, đừng ra ngoài cho đến sáng mai, mới có thể tránh được kiếp nạn lớn hôm nay.”

Ánh mắt Vu Âm lướt qua gương mặt của Đàm Từ, nơi vẫn còn vương một tầng hắc khí mỏng mà chỉ nàng có thể thấy. Nghĩ đến bữa ăn vừa được mời, nàng cảm thấy cần phải khuyên thêm một lần.

Đàm Từ không nói gì nhiều, chỉ gật đầu nhẹ. Một lời cảm ơn vang lên từ phía sau cửa kính. Vu Âm cũng không nán lại lâu, quay người trở lại bàn ăn, tiếp tục bữa cơm dang dở.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Trợ lý Nghiêm nhìn qua gương chiếu hậu, chắc chắn Vu Âm đã rời khỏi tầm mắt, mới quay sang nói với Đàm Từ:
“Đàm tổng, tôi thấy cô gái đó hơn phân nửa là kẻ lừa đảo. Vô Phương Cốc gì đó, tôi chưa từng nghe qua. Nếu thực sự có năng lực lớn như vậy, cũng sẽ không đến mức chẳng đủ tiền ăn một bữa cơm.”

Đàm Từ không nói thêm gì, chỉ khẽ cúi đầu xoa huyệt Thái Dương, giọng trầm thấp cất lên:
“Buổi chiều còn lịch trình nào được sắp xếp không?”

Trợ lý Nghiêm ngay lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc, không dám chậm trễ, đáp lời:
“Một giờ sau có cuộc họp nghiên cứu phát minh bộ phận mới. Đàm tổng được yêu cầu tham gia. Còn buổi tối, sáng nay lão gia có gọi điện nhắc Đàm tổng về nhà cũ ăn tối. Ông nói sẽ có một cô gái thế giao của nhà họ Đàm đến chơi.”

Nói đến đây, trợ lý Nghiêm bỗng giật mình nhận ra một điều. Công ty và nhà cũ của Đàm Từ… đều nằm ở hướng bắc. Sự trùng hợp này khiến anh ta bất giác quay đầu nhìn Đàm Từ, trong lòng không khỏi bất an.

Đàm Từ như không hề để tâm đến biểu cảm của trợ lý, chỉ bình tĩnh dặn dò:
“Đẩy cuộc họp sang sáng mai. Gọi điện về nhà cũ báo với lão gia rằng tôi hôm nay không khỏe, không về được.”

Sau khi ra lệnh xong, anh quay sang nói với tài xế:
“Chú Vương, về nhà thôi.”

Chú Vương khẽ gật đầu, điều khiển xe rẽ khỏi con đường nhỏ, đổi hướng về phía khu nhà phía nam của thành phố.

Trợ lý Nghiêm im lặng, không dám nói thêm gì. Mới vài phút trước, anh ta còn đang tranh luận với Đàm Từ về Vu Âm, người mà anh nghi ngờ là kẻ lừa đảo. Nhưng giờ đây, Đàm Từ không chỉ hủy bỏ cuộc họp quan trọng mà còn thẳng thừng từ chối lời mời của lão gia. Hành động bất ngờ này khiến trợ lý Nghiêm cảm thấy khó hiểu nhưng không dám phản bác.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 5: Chương 5



Chiếc xe lướt đi trên con đường vắng vẻ, từ công trường đến biệt thự của Đàm Từ mất khoảng một giờ lái xe. Trong suốt quãng đường, không ai nói lời nào, chỉ có tiếng động cơ đều đều vang lên.

Mãi đến khi xe tiến vào khu nhà yên tĩnh, trợ lý Nghiêm mới dám lấy điện thoại ra, mở ứng dụng để xem tin tức. Vừa lướt qua trang đầu, anh ta lập tức sửng sốt, mắt mở lớn như không tin vào những gì mình đang thấy.

“Đàm tổng! Mau xem này!” Trợ lý Nghiêm vội vàng đưa điện thoại cho Đàm Từ, giọng nói đầy lo lắng.

Đàm Từ khẽ liếc nhìn màn hình điện thoại. Trên đó là một tin tức nóng hổi với dòng tiêu đề lớn: “Tai nạn nghiêm trọng trên đường Hồng Dương, giao thông tê liệt hoàn toàn.”

Trợ lý Nghiêm hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh:
“Đàm tổng, đây là đường Hồng Dương! Con đường mà mấy tháng nay chúng ta bắt buộc phải đi qua để đến công ty. Lần này đúng là…”

Hồng Dương là con đường mà Đàm Từ và trợ lý Nghiêm buộc phải đi qua mỗi khi đến công ty trong mấy tháng qua. Do con đường chính đang được sửa chữa nên Hồng Dương trở thành con đường duy nhất để họ có thể đi lại.

Hồng Dương vốn là một con đường nhỏ hẹp, thiết kế ban đầu dành cho hai chiều lưu thông. Thế nhưng, với việc hai bên đường bị chiếm dụng để xây dựng trung tâm thương mại, con đường giờ đây chỉ còn lại một chiều duy nhất. Vào giờ cao điểm, cảnh tắc nghẽn xảy ra như cơm bữa, và có khi phải mất nửa giờ để di chuyển chỉ một đoạn ngắn.

Mười lăm phút trước, Trợ lý Nghiêm run rẩy khi đọc tin tức:
“Đã xảy ra một vụ tai nạn kinh hoàng trên đường Hồng Dương. Một khối kim loại khổng lồ, nặng hàng tấn, đã bất ngờ rơi từ công trình đang xây dựng, đè trúng một chiếc xe jeep. Người điều khiển chiếc xe, một thương nhân đang trên đường đến công trường thị sát, đã tử vong tại chỗ.”

Anh ta quay sang Đàm Từ, bàng hoàng:
“Đàm tổng, anh xem video hiện trường đi!”

Trong đoạn video, chiếc xe jeep bị khối kim loại nghiền nát hoàn toàn, không còn nhận ra hình dạng ban đầu. Trợ lý Nghiêm lắp bắp:
“Nếu tôi nhớ không lầm, chiếc xe này đã được nâng cấp để chống va đập. Vậy mà vẫn bị nghiền bẹp. Nếu chúng ta không hủy lịch trình chiều nay và quay về nhà sớm, thời gian tính toán ra… xe của chúng ta hẳn đã có mặt ở hiện trường vào đúng lúc tai nạn xảy ra.”

Trợ lý Nghiêm càng nói, giọng càng run rẩy:
“Khối kim loại lớn như thế rơi xuống, không chỉ đè bẹp một chiếc xe, mà có thể nghiền nát cả vài chiếc cùng lúc.”

Anh hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh, rồi tiếp tục:
“Tôi đọc bình luận dưới video, có người cho biết nạn nhân đã dừng xe ở đó hơn nửa tiếng trước khi tai nạn xảy ra. Trước đó, anh ta còn cãi vã với một người đi đường. Người kia tức giận bỏ đi, nhưng nạn nhân vẫn ở lại chờ một lúc. Không ngờ, sau khi người kia đi xa, tai nạn lại xảy ra với anh ta.”

Nghe đến đây, Trợ lý Nghiêm không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh toát. Anh quay sang nhìn Đàm Từ, ánh mắt đầy cảm kích:
“May mắn thay, Đàm tổng đã quyết định về nhà sớm. Nếu không, cả anh và tôi có lẽ đã không thể thoát khỏi vụ tai nạn này.”

Trợ lý Nghiêm dừng một chút, rồi nói thêm, giọng thấp hơn:
“Với thân phận của Đàm tổng, cho dù có xảy ra va chạm hay tranh cãi trên đường, người khác cũng không dám manh động. Nhưng nếu anh dừng xe lại để nói chuyện, ai mà biết chuyện gì có thể xảy ra sau đó?”

Nghĩ đến đây, toàn thân anh nổi gai ốc. Giọng anh khẽ run:
“Bây giờ tôi mới hiểu được thế nào là ‘nghĩ mà sợ’…”

“Đàm tổng, cô gái kia có vẻ không đơn giản,” Trợ lý Nghiêm thốt lên, giọng pha chút hối hận. Rõ ràng, anh không còn giữ ý nghĩ coi thường Vu Âm như trước.

“Tôi đã đánh giá thấp cô ấy. Tuy trẻ tuổi, nhưng quả thật cô ấy có tài năng.”

Đàm Từ xem xong đoạn video về hiện trường tai nạn trên đường Hồng Dương, ánh mắt anh dừng lại vài giây trước khi trả điện thoại lại cho Trợ lý Nghiêm. Biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn điềm tĩnh như thường, hoàn toàn không giống người vừa thoát khỏi một tai nạn nghiêm trọng.

Xe dừng lại trong gara. Đây là gara đặc biệt đã được thiết kế lại sau vụ tai nạn vài năm trước của Đàm Từ. Từng chi tiết đều được tính toán kỹ lưỡng, từ tay vịn cạnh cửa xe đến thang máy riêng dẫn thẳng lên nhà, đảm bảo sự tiện lợi và an toàn tối đa cho anh khi phải di chuyển bằng xe lăn.

Hai người đi thẳng vào thư phòng. Đàm Từ mở tủ sắt, lấy ra một chiếc túi đựng tài liệu màu đen.

Trợ lý Nghiêm thoáng ngạc nhiên, nghĩ rằng đây hẳn là một tài liệu quan trọng. Nhưng khi nhìn kỹ, anh thấy Đàm Từ lấy ra một bộ hồ sơ cá nhân kèm theo vài bức ảnh.

“Đàm tổng, đây chẳng phải là Vu Âm sao?” Trợ lý Nghiêm tròn mắt ngạc nhiên. “Anh quen cô ấy ư? Nếu không, tại sao lại cất hồ sơ và ảnh của cô ấy trong tủ sắt?”

Đàm Từ không trả lời ngay, chỉ đẩy tập hồ sơ về phía anh ta, giọng điềm đạm:
“Cậu xem kỹ đi.”

Trợ lý Nghiêm cầm lấy hồ sơ, ban đầu chỉ lướt qua, nhưng rồi phải dừng lại đọc kỹ từng chữ. Sau vài phút, anh kinh ngạc thốt lên:
“Không phải Vu Âm, mà là… Trình Ý Ninh? Đây không phải là người phụ nữ năm xưa đã chỉ ra em trai của Ngụy tổng và khiến Ngụy tổng nhỏ phải ngồi tù hai năm sao?”

Nói đến đây, trợ lý Nghiêm càng không giấu nổi sự bàng hoàng:
“Nhưng mà, Trình Ý Ninh này… giống hệt Vu Âm mà chúng ta gặp hôm nay! Chẳng lẽ cô ấy có một người em song sinh thất lạc sao?”

Anh cầm tấm ảnh lên so sánh kỹ, đôi mắt dán chặt vào từng chi tiết. “Thật sự giống nhau như đúc!”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 6: Chương 6



Anh lẩm bẩm như không tin vào mắt mình. “Ngay cả anh chị em song sinh thì cũng chỉ giống nhau khi còn nhỏ. Lớn lên, dù sao cũng sẽ có khác biệt. Nhưng hai người này… giống đến mức không thể phân biệt được.”

Đàm Từ trầm ngâm một lát rồi cầm điện thoại lên, gọi cho Ngụy Hâm. Cuộc gọi vừa kết nối, anh liền hỏi thẳng:
“Người bạn học Trình Ý Ninh của Ngụy Thậm năm xưa, cô ấy có chị em song sinh không?”

Ở đầu dây bên kia, Ngụy Hâm đang ngồi trong văn phòng của Ngụy Thậm. Nghe câu hỏi, anh ngước mắt nhìn bức ảnh của Trình Ý Ninh treo trên tường. Đưa tay nhặt lấy phi tiêu, anh ném thẳng vào bức ảnh rồi quay đầu hỏi Ngụy Thậm:
“Đàm Từ hỏi này, Trình Ý Ninh có chị em song sinh không?”

Ngụy Thậm, đang cầm phi tiêu chuẩn bị ném, dừng tay lại khi nghe tên Trình Ý Ninh. Anh khẽ nhếch môi, giọng đầy vẻ bâng quơ pha chút mỉa mai:
“Ai? Trình Ý Ninh à? Cô gái đó đúng là một tai họa.”

Nói xong, anh không nhìn lên mà tiếp tục động tác ném phi tiêu. Chiếc phi tiêu lao thẳng vào mục tiêu trên bức tường, cắm ngay giữa bức ảnh của Trình Ý Ninh.

Tấm ảnh với dòng chữ “Trình Ý Ninh” viết nguệch ngoạc bằng bút lông giờ đây chi chít lỗ thủng do phi tiêu gây ra. Ngụy Hâm nhìn cảnh đó, chậc một tiếng, nhắc nhở:
“Em nên thay bức ảnh khác đi. Nhìn thế này thật khó coi.”

Ngụy Thậm không đáp, nhưng vẫn tiếp tục ném phi tiêu.

Khi Đàm Từ nghe thấy lời đối thoại qua loa ngoài, anh im lặng một chút, chưa kịp nói gì thì trợ lý Nghiêm nhanh chóng chen vào:
“Ngụy tổng, hôm nay tôi và Đàm tổng ở công trường nhìn thấy một cô gái trông giống hệt Trình Ý Ninh.”

Ngụy Thậm nghe xong vẫn giữ vẻ thản nhiên, chỉ hỏi lại:
“Giống cô ta thời nào? Là giống trước hay sau khi phẫu thuật thẩm mỹ?”

Đàm Từ liếc qua tấm ảnh trong tay, ánh mắt trầm xuống. Anh trả lời ngắn gọn:
“Giống sau khi phẫu thuật.”

Trình gia chưa từng mất đi đứa con nào, điều đó chứng tỏ sự giống nhau giữa Vu Âm và Trình Ý Ninh chỉ là một sự trùng hợp đáng kinh ngạc.

Ngụy Thậm cầm điếu thuốc, thở dài nói với giọng đầy cay đắng:
“Cậu nhìn xem, cô ta xui xẻo đến thế nào. Giống ai không giống, lại giống hệt người phụ nữ đen đủi ấy. Nếu là tôi, thà tự phá hủy khuôn mặt đẹp đẽ đó còn hơn.”

Câu nói chứa đầy thù hận cá nhân, khiến trợ lý Nghiêm chỉ biết im lặng. Trong lòng, anh thầm nghĩ:
Ai mà nỡ từ bỏ một khuôn mặt xinh đẹp như vậy chứ?

Sau bữa tối, Vu Âm vẫn ôm tấm bìa cứng, ngồi lại ở góc cũ bên ngoài quán cơm.

Con đường trước quán nhộn nhịp người qua lại, phần lớn là công nhân từ công trường gần đó. Khi đi ngang qua cô, nhiều người tò mò nhìn nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, có người buông lời châm chọc:
“Đúng là bị điên.”

Cả ngày dài, vẫn không có ai tìm đến Vu Âm để xem bói.

Đến hơn 9 giờ tối, quán cơm nhỏ chỉ còn lác đác vài nhóm công nhân ngồi uống rượu, trò chuyện. Từ sáng đến giờ, họ đã thấy Vu Âm ngồi đó. Lúc họ tan ca, cô đã ở đó, và giờ ăn tối xong, cô vẫn chưa rời đi.

Vương Đại Lợi, một công nhân lâu năm của công trường, quen biết chủ quán cơm, bèn hỏi:
“Ông chủ, cô gái kia làm sao vậy? Giờ này mà còn chưa về nhà? Khu này về khuya không an toàn đâu, một cô gái ở đây rất nguy hiểm.”

Ông chủ quán nhún vai, vừa thu dọn bàn vừa đáp:
“Tôi cũng chẳng biết. Sáng sớm cô ấy đã ngồi đó rồi, mang theo tấm bìa cứng, nói là xem bói. Nhưng từ sáng tới giờ chẳng ai đến xem. Hình như không có tiền ăn cơm, buổi chiều còn được một vị khách hào phóng mời ăn. Ai dè ăn xong lại bảo người ta hôm nay gặp đại họa, thế có phải điên không chứ?”

Vương Đại Lợi nghe xong, ánh mắt đầy cảm thông. Anh là người tốt bụng, không khỏi áy náy khi nghĩ đến cảnh một cô gái trẻ ngồi đơn độc cả ngày ở nơi lạ lẫm. Anh đứng dậy, bỏ lại bữa ăn dang dở, bước ra ngoài chỗ Vu Âm.

“Em gái này, trời tối rồi, khu này phức tạp lắm, em ở đây một mình không an toàn đâu.” Vương Đại Lợi khuyên nhủ, giọng điệu chân thành. “Có phải cãi nhau với gia đình nên bỏ nhà đi không? Dù có giận thế nào, an toàn vẫn là quan trọng nhất. Nghe chú, về nhà đi.”

Vừa nói, anh vừa lục túi áo, rút ra mấy tờ tiền nhàu nhĩ:
“Đây, chú có 200 tệ. Em cầm lấy mà đi taxi về nhà, còn dư thì mua cái gì ăn uống. Các cháu bây giờ thích uống trà sữa lắm phải không? Chú thấy trên mạng bảo, buồn phiền gì cũng không qua nổi một ly trà sữa. Về đến nhà, mua một cốc mà uống cho vui vẻ lên, nghe chưa?”

Vu Âm cố gắng kiên nhẫn hơn một chút đối với lòng tốt của người khác. Cô quay lại mỉm cười với Vương Đại Lợi, nhẹ nhàng lắc đầu rồi giải thích:
“Cháu ở gần đây mà.”

Vương Đại Lợi gãi đầu, có vẻ nghi ngờ:
“Thật sao? Chú ở đây đã nhiều năm rồi, sao trước đây chưa từng thấy cháu? Cháu mới dọn đến đây à?”

Vu Âm suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Cũng đúng, cô mới đến đây mấy ngày nay.
“Vậy cũng đúng, chắc chú thấy cháu lạ lẫm quá.”

Vương Đại Lợi không đòi lại tiền, anh ta chỉ lặng lẽ nhét tiền vào tay Vu Âm và nói:
“Tiền này cầm đi mua gì ngon ngon ăn nhé, rồi về nhà sớm sớm. Nhìn cháu thế này, có phải là học sinh cấp 3 không? Về nhà muộn, cha mẹ sẽ lo lắng đấy.”

Vu Âm vốn định trả lại tiền, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu lên, một chiếc xe con đi ngang qua, đèn pha chiếu vào mặt Vương Đại Lợi. Lúc này, Vu Âm mới có thể nhìn rõ khuôn mặt ông ta.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 7: Chương 7



Nhưng ngay khi nhìn thấy, cô khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi lại nắm chặt tờ tiền trong tay.

“Chú ơi, cháu lấy 200 đồng này để xem bói cho chú, coi như là quà ra mắt.” Vu Âm nhẹ nhàng nói. “Nếu chú muốn, thì cứ nói sinh thần bát tự của chú, cháu sẽ xem tướng mạo của chú và kết hợp với bát tự để tính toán.”

Vương Đại Lợi nghe vậy, bật cười, vẻ mặt có chút đùa cợt:
“Được thôi, vậy cháu tính cho chú một quẻ. Sau khi tính xong thì về nhà nhanh nhé, mai còn phải đi học chứ?”

Vương Đại Lợi nói xong, liền cung cấp cho cô thông tin về sinh thần bát tự của mình.

Anh ta không hề vội vã, vì vừa rồi có nghe chủ quán cơm nói rằng cô gái này không phải kiểu người nói những lời hay ho, nên anh ta cũng rất tò mò muốn xem cô gái này sẽ nói gì về mình.

Vu Âm bắt đầu bấm tay tính toán, miệng khẽ lẩm nhẩm điều gì đó. Bỗng nhiên, cô ngước mắt lên nhìn Vương Đại Lợi, rồi cau mày.

“Chú ơi, theo sinh thần bát tự của chú, chú sinh ra ở phương Bắc, có sáu anh chị em ruột, chú là con thứ tư, không được cha mẹ yêu thương, từng bị đuổi đi, sau đó cha mẹ nuôi có con đẻ mới lại đưa chú về nhà cha mẹ ruột.”

Vương Đại Lợi ngẩn người, nhưng những gì Vu Âm nói lại khiến anh không khỏi cảm thấy bất ngờ vì tất cả đều chính xác.

Vu Âm bình tĩnh nhìn anh và bắt đầu nói:
“Chú có mệnh kết hôn muộn, hôn nhân không thuận lợi, và khó có con nối dõi. Chú hiện nay chắc hẳn đã ly hôn lâu rồi, và có một cô con gái năm nay chỉ mới 5 tuổi, hiện đang sống với ông bà ở quê, phương Bắc phải không?”

Chủ quán cơm, đứng gần đó, nghe thấy vậy thì bật cười lớn, đùa cợt:
“Chuyện của Vương Đại Lợi ai ở đây cũng biết, cô gái này chắc là nghe mấy chuyện hàng xóm rồi đem ra lừa gạt anh thôi.”

Vu Âm không mấy quan tâm đến lời trêu đùa của chủ quán. Cô tiếp tục nói với Vương Đại Lợi, lần này giọng điệu nghiêm túc hơn, như ra lệnh:
“Hãy gọi điện ngay cho cha mẹ ở quê, bảo họ đi tìm con gái của chú ngay lập tức, tìm ở khu vực có nước.”

Vương Đại Lợi vẫn còn đang ngớ người, không hiểu lắm. Vu Âm thấy thế, giọng điệu càng trở nên dứt khoát, gần như mang sự khẩn cấp:
“Còn đứng đó làm gì? Nhanh lên đi! Nếu chậm thì sẽ không kịp đâu! Vừa rồi cháu đã xem tướng mạo của chú, thấy trong nhân trung có thêm vệt máu, đó là điềm đại hung. Theo mệnh của chú, rất có thể sẽ chịu tang con gái!”

Lời nói của Vu Âm khiến Vương Đại Lợi lo lắng cực kỳ. Anh vội vàng rút điện thoại ra, gọi cho cha mẹ ở quê, nhưng điện thoại không ai bắt máy. Anh gọi liên tục mấy cuộc mà không nhận được phản hồi, khiến anh càng thêm sốt ruột.

Chủ quán cơm đứng bên cạnh cũng cảm thấy lo lắng, thấy Vương Đại Lợi bất lực, ông ta lên tiếng khuyên:
“Thật hay giả đây? Ôi trời, tôi sắp lo đến mức phát điên lên rồi! Vương Đại Lợi, anh nhanh gọi cho hàng xóm ở quê đi, nhờ họ giúp anh tìm con gái của anh xem có ở nhà không.”

Vương Đại Lợi vội vàng làm theo, gọi cho người hàng xóm ở quê. Trong khi đó, chủ quán cơm quay lại nhìn Vu Âm và nhận thấy ánh mắt của cô vẫn không rời khỏi gương mặt lo lắng của Vương Đại Lợi.

Cuối cùng, may mắn thay, Vương Đại Lợi đã gọi được cho hàng xóm. Anh lập tức nói vào điện thoại:
“Chú hai, điện thoại của cha mẹ con không ai nghe máy. Có người ở đây xem bói cho con, nói con gái con tối nay sẽ gặp đại họa. Phiền chú giúp con kiểm tra xem con gái con có ở nhà không?”

Vừa nghe xong, chú hai liền trả lời ngay:
“Con gái mày không có ở nhà. Tối nay, tao ngồi ngoài cửa nhà trò chuyện với anh cả. Khoảng 7 giờ hơn, tao thấy con gái mày cùng mấy đứa em họ đi ra ngoài chơi. Đến giờ này, bọn nó vẫn chưa về. Cha mày thì đang uống rượu trong thôn, còn mẹ mày đang đánh bài ở nhà thím mày. Nhà mày không ai cả.”

Nghe vậy, Vương Đại Lợi càng nóng nảy hơn.
“Chú hai, con van xin chú giúp con tìm con gái với! Đại sư có nói là phải tìm ở nơi có nước đấy!”

Vu Âm nghe xong, bỗng nhiên lên tiếng:
“Vương Đại Lợi, nói cho cháu sinh thần bát tự của con gái chú.”

Lúc đầu, Vương Đại Lợi chỉ nghĩ Vu Âm là đùa giỡn, nhưng giờ khi chuyện liên quan đến con gái mình, anh ta hoàn toàn lo lắng. Những suy nghĩ đùa giỡn trước đó biến mất, và anh ta lập tức quên đi cái tâm lý ban đầu.

“Được rồi, được rồi,” Vương Đại Lợi vội vã nói. Một lát sau, Vu Âm lập tức lên tiếng, giọng điệu rất nhanh và chắc chắn:
“Tìm về phía Đông! Phía Đông có nơi có nước!”

Vương Đại Lợi không chần chừ, ngay lập tức lặp lại lời Vu Âm vừa nói cho chú hai qua điện thoại. Nghe xong, chú hai bỗng nhớ ra điều gì đó:
“À, trong thôn có cái giếng nước ở phía Đông!”

Chú hai lập tức giơ điện thoại lên và chạy thẳng. Chạy một lúc, chú hai nhìn thấy đám trẻ đã quay lại. Vội vàng, chú hai chạy đến hỏi thằng bé lớn nhất trong nhà:
“Em gái họ út của mày đâu? Sao tao không thấy nó?”

Thằng bé chỉ thuận miệng trả lời:
“Không biết nó đi đâu chơi nữa!”
Nói xong, nó vung tay, đẩy chú hai ra rồi bỏ chạy. Mấy đứa nhỏ phía sau cũng lập tức đuổi theo.

Chúng chạy rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất. Chú hai muốn gọi lại để hỏi thêm nhưng không kịp, đành phải cố gắng chạy tiếp.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 8: Chương 8



Khi đến giếng nước, chú hai nhìn thấy tảng đá lớn trên miệng giếng vẫn còn nguyên vẹn. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, nghĩ:
“Không có ai ở giếng nước này, tảng đá vẫn nguyên vẹn…”

Nhưng chưa dứt lời, chú hai bỗng nhận ra một điều kỳ lạ. Anh ta phát hiện ra có một vòi nước bên giếng, nhìn qua có thể thấy rõ là vừa rồi chắc chắn có người đến đây múc nước.

Chú hai đi thêm hai bước, cảm giác tai đã không còn nghe rõ nữa, nhưng ông lại bỗng dưng nghe thấy một âm thanh lạ, như có gì đó đang vỗ nước trong giếng. Ông không kịp nghĩ ngợi, vội vã bỏ điện thoại vào túi, dùng hết sức đẩy tảng đá trên miệng giếng ra.

Hóa ra, trong giếng nước có một đứa trẻ đang vỗ nước và kêu cứu, nhưng âm thanh ngày càng yếu ớt, gần như không còn nghe rõ. Chú hai hoảng hốt, la lớn:
“Trời ơi, Vương Đại Lợi, con gái mày thật sự rơi xuống giếng nước rồi!”

Chú hai không một chút do dự, vội vàng hô lớn về phía giếng:
“Cháu đừng sợ, ông nội sẽ thả thùng nước xuống cứu cháu. Cháu cẩn thận đừng để thùng nước va vào đầu nhé, ôm lấy thùng nước, ông sẽ kéo cháu lên.”

Chất lượng âm thanh từ chiếc loa điện thoại của chú hai rất rõ ràng, và ngay khi ông cúi xuống giếng, Vu Âm cũng có thể nghe thấy tiếng khóc thét của bé gái trong giếng. Tiếng khóc yếu ớt, đầy sợ hãi, như thể đang cầu cứu.

Chú hai cố gắng kéo hết sức mình, hai phút sau, cuối cùng ông cũng kéo được con gái của Vương Đại Lợi lên khỏi giếng. Bé gái hơi sặc nước, ho khù khụ. Chú hai vội vã đặt bé nằm sấp, vỗ mạnh vào lưng để bé phun nước ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, tiếng khóc của bé gái mới dần dứt, bé vừa khóc vừa gọi:
“Ba ơi!”

Chú hai lấy điện thoại ra, gọi lại cho Vương Đại Lợi, thông báo:
“Đại Lợi à, con gái mày không sao rồi, yên tâm đi. Tiếng khóc của con bé to thế mà mày tìm được đại sư nào mà linh nghiệm vậy? Nếu muộn thêm ba phút nữa, ai có thể phát hiện ra con bé trong giếng chứ? Khi tôi đến thì con bé đã kiệt sức rồi, tiếng kêu cứu lúc có lúc không.”

Chú hai thở dài, tiếp tục giải thích:
“Ở thôn này, người già người trẻ đều ở trong nhà, thỉnh thoảng có người đi ngang qua cũng là người già, thính lực không tốt, miệng giếng lại có tảng đá lớn đè lên, nếu không chú ý thì khó mà nghe thấy tiếng kêu cứu của con bé. Nếu muộn thêm một chút nữa, thật sự không cứu kịp đâu.”

Chú hai đưa điện thoại lại gần bé gái, nhẹ nhàng nói:
“Con bé, ba đang ở đây, nói chuyện với ba một câu nào.”

Bé gái vẫn còn thút thít, nhưng khi nghe thấy tiếng cha qua điện thoại, lại cố gắng gượng dậy, nói nhỏ:
“Ba… ba đây sao?”

Vương Đại Lợi quỳ xuống đất, tay vẫn cầm điện thoại, tay kia lau nước mắt không ngừng. Giọng anh nghẹn lại, run rẩy vì lo sợ, nhưng cũng đầy sự cảm động:
“Bảo Nhi, ba ở đây, con đừng sợ. Mai ba sẽ mua vé về đón con. Sau này, ba ở đâu, Bảo Nhi cũng phải ở đó. Dù ba có khổ cực mệt mỏi thế nào, chỉ cần con ở bên cạnh ba là ba sẽ hạnh phúc.”

Chủ quán cơm, người lúc nãy đã căng thẳng đến mức không dám thở, giờ cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta ngẩng lên nhìn Vu Âm, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và tôn kính:
“Cô thật sự là đại sư! Hôm nay tôi đã có hành động bất kính!”

Anh ta cảm kích nói tiếp:
“Thật sự quá linh nghiệm! Nếu không có cô, con gái của Vương Đại Lợi hôm nay đã không còn.”

Vương Đại Lợi vẫn không ngừng cảm ơn chú hai, sau khi cúp điện thoại, anh ta quỳ xuống dập đầu trước Vu Âm, lòng đầy biết ơn.
“Đại sư, nếu không có cô, con gái tôi hôm nay đã không qua khỏi!” Vương Đại Lợi lau nước mắt, giọng anh đầy đau đớn. “Đại sư tính toán thật chính xác, tôi là con thứ tư trong gia đình, trên có anh trai, dưới có em trai. Từ nhỏ tôi đã không được yêu thương, không biết đọc sách, lại ăn nói vụng về, chẳng biết nịnh bợ người lớn cũng không có khả năng kiếm tiền để làm cha mẹ nở mày nở mặt.”

Vương Đại Lợi tiếp tục nói, mỗi câu nói như vỡ ra từ sâu thẳm trái tim:
“Mãi đến ba mươi mấy tuổi tôi mới kết hôn, có được một cô con gái. Nhưng vợ tôi thì chê tôi vô dụng, bỏ đi theo người khác. Tôi không được cha mẹ yêu thương, ngay cả con gái tôi cũng không được cha mẹ tôi yêu thương. Nhưng tôi muốn kiếm tiền, làm việc xa để có thể lo cho con, không còn cách nào khác, chỉ có thể để con ở quê, mỗi tháng gửi tiền về cho cha mẹ chăm sóc. Tôi biết con gái tôi chịu nhiều thiệt thòi, nhưng tôi luôn cố gắng nhẫn nhịn, đợi con bé lớn hơn một chút. Tôi tích cóp tiền, rồi sẽ về quê mua nhà, đưa con gái theo.”

“Nhưng tôi không ngờ, tôi suýt nữa không đợi được ngày con gái tôi lớn lên.”

Vương Đại Lợi, một người đàn ông vạm vỡ, giờ đây nước mắt lăn dài trên má, anh càng nói càng cảm thấy đau đớn.
“Đứa bé ấy còn quá nhỏ, tuổi thơ ngắn ngủi và vô lo, chỉ mong con gái lớn lên. Nhưng khi con bé thực sự trưởng thành, có lẽ tâm hồn nó sẽ vì thiếu thốn tình thương của cha mà dần xa cách.”

“Trẻ con không hiểu về những thứ xa xỉ, không biết về những ngôi nhà đẹp. Đối với cô bé, chỉ cần được ở bên ba, thế giới của con bé đã là hạnh phúc nhất rồi.”

Vu Âm nhẹ nhàng đỡ Vương Đại Lợi dậy, nhìn anh bằng ánh mắt đầy thấu hiểu.
“Con gái chú vừa được cứu, người đầu tiên con bé gọi không phải là ông bà nội, mà là ba. Vậy nên, hãy đưa con bé về bên mình đi.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 9: Chương 9



Ông chủ quán cơm nhìn chằm chằm vào Vu Âm, gật đầu liên tục:
“Đại sư nói đúng. Ông bà nội nuôi con bé bao năm, mà khi được cứu, người đầu tiên con bé nghĩ đến lại không phải ông bà, mà là cha nó. Điều này chứng tỏ cha mẹ nó không thương yêu nó. Dù con bé còn nhỏ, nhưng nó không ngốc đâu, nó biết rõ ai thương ai không thương. Trong lòng nó hiểu hết.”

Vương Đại Lợi nghe vậy, lòng tràn đầy cảm xúc, nghẹn ngào cảm ơn Vu Âm. Hắn vội vàng lục tìm trong túi quần, nhưng khi nhận ra mình không mang theo nhiều tiền mặt, hắn bối rối nói:
“Tôi nghe ông chủ Hoàng nói, đại sư xem một quẻ giá ngàn tệ. Đại sư, tôi có thể chuyển khoản cho ngài không?”

Vương Đại Lợi cúi đầu, vẻ mặt thành thật:
“200 tệ kia là tôi cho đại sư mua trà sữa, không tính vào đâu. Tiền xem quẻ tôi sẽ trả riêng.”

Vu Âm lắc đầu nhẹ nhàng, bình thản đáp:
“Lúc đầu tôi đã nói rõ là thu 200 tệ tiền tiên phí khai trương. 200 tệ kia là tiền xem quẻ, tôi đã nhận rồi, quẻ cũng đã xem xong.”

Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:
“Vương Đại Lợi, mạng sống của chú tuy không phải là đại phú đại quý, nhưng chú là người kiên định, chăm chỉ và có tâm địa thiện lương. Vì vậy, chú không cần lo lắng về chuyện thiếu ăn thiếu mặc đâu.”

Vu Âm dừng lại một chút, ánh mắt chăm chú nhìn vào Vương Đại Lợi, rồi nói thêm:
“Chú là người tốt bụng, không thể để một cô gái trẻ ngồi một mình bên đường. Dù kiếm tiền rất vất vả, nhưng chú vẫn sẵn lòng giúp đỡ tôi như con gái ruột. Đó chính là lý do tôi nhận 200 tệ của chú.”

Nhân tâm thiện ý cuối cùng vẫn luôn không sai. Vu Âm nhẹ nhàng nói:
“Con gái chú đã vượt qua kiếp nạn lớn nhất trong cuộc đời rồi. Dù sau này còn gặp phải một vài chuyện xích mích nhỏ, nhưng đó không phải là điều gì quá to tát. Khi về già, chú sẽ được hưởng phúc từ con gái. Câu nói ‘đại nạn không chết, tất có hậu phúc’ chính là dành cho con gái chú. Ở lại thành phố phương Nam sẽ có lợi cho tương lai của cả chú và con gái.”

Vu Âm không tiện nói thêm nữa, nhưng những lời cô nói đã khiến Vương Đại Lợi cảm kích vô cùng. Anh ta kiên quyết chuyển tiền cho Vu Âm, chỉ đến khi cô khéo léo từ chối và nói rằng mình không có điện thoại di động thì mới chịu dừng lại.

Ngay lập tức, Vương Đại Lợi mua vé tàu hỏa về quê vào ngày mai qua mạng. Anh không ăn khuya, vội vã gọi điện xin phép nghỉ với sếp rồi bắt tay vào thu dọn hành lý để chuẩn bị cho chuyến đi. Đồng thời, anh cũng nhờ chủ quán cơm nhỏ tìm giúp một nhà trọ thích hợp cho mình và con gái.

Trước đây, Vương Đại Lợi luôn phải ở chung giường với nhân viên tạp vụ tại công trường. Nhưng bây giờ, khi chuẩn bị đưa con gái về sống cùng, điều này không còn phù hợp nữa. Trong lúc anh nói chuyện với chủ quán cơm, Vu Âm ôm bìa cứng rời đi.

Thật ra, Vu Âm không hề nói dối Vương Đại Lợi về việc cô sống gần đây. Nhưng cô không thuê nhà ở khu vực này, mà sống ở một nơi không cần phải chi tiền cho chỗ ở – một khu vực khác.

Vùng này đang trong giai đoạn khai phá, khắp nơi đều là công trường xây dựng. Mặc dù chưa đến 10 giờ tối, nhưng bờ sông đã không còn bóng người. Vì xung quanh đều là công trường, môi trường ven sông khá tồi tệ. Rác thải xây dựng vứt bừa bãi, còn có vài con chuột nhỏ chạy qua lại.

Vu Âm tỉnh lại ở bờ sông, không một đồng xu trong túi và không có nơi nào để đi. Cô đã mấy ngày liền chỉ quanh quẩn ở khu vực này.

Giường của cô đơn giản chỉ là những thùng giấy phế thải, chăn cũng chỉ là vài thùng giấy cũ. May mắn thay, cơ thể cô có linh khí, tuy rằng cô vẫn cảm thấy đói, nhưng không sợ lạnh.

Nếu như cô ở Vô Phương Cốc, cô không cần phải ngủ. Ở đó, tọa thiên chính là cách để tu luyện và nghỉ ngơi.

Dù kiếm được 200 tệ từ việc giúp đỡ Vương Đại Lợi, nhưng cô không có ý định ở khách sạn. Một là vì không có giấy tờ tùy thân, hai là cô không cần phải tiêu tiền vào những thứ không cần thiết. Lúc này, dù đói bụng, cô vẫn không thích cảm giác thiếu thốn về mặt vật chất hơn.

Vu Âm thở dài, cảm thấy thê thảm. Vu Âm tiên tử của Vô Phương Cốc sao lại rơi vào tình cảnh bi thảm như vậy chứ? Nếu người trong Vô Phương Cốc biết được chuyện này, có lẽ cô sẽ bị họ cười c.h.ế.t mất.

Cô ngồi xuống, thử kiểm tra linh phủ trong cơ thể mình, nhưng như mọi lần, không có động tĩnh gì. Tuy nhiên, lần này, cô phát hiện một tia ánh sáng vàng lấp lánh trong cơ thể mình. Đó là công đức mà cô thu được khi cứu con gái của Vương Đại Lợi. Vu Âm nhận ra rằng, cô có thể chuyển hóa công đức thành linh lực.

Đây đúng là một điều ngoài ý muốn!

Khi đêm đã khuya, bốn bề yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu rỉ rả và tiếng chim hót. Vu Âm mệt mỏi, nhắm mắt lại và chuẩn bị nghỉ ngơi. Cô nghĩ, có lẽ ngày mai sẽ đi đến chợ để mở quán thử xem sao.

Rạng sáng, khu vực khai phá vẫn không có bóng người qua lại. Nơi này không có bất kỳ khu vui chơi hay điểm sinh hoạt nào, vì vậy chẳng ai còn ở lại sau đêm.
 
Back
Top Bottom