Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 100: Chương 100



“Nhưng từ sau lần đó, con bé bắt đầu có những biểu hiện rất lạ,” Lương Ái Mẫn tiếp tục kể, giọng vừa buồn bã vừa lo lắng. “Nó không muốn chơi với các bạn đồng trang lứa nữa, mà chỉ thích ở một mình. Ban đầu, chúng tôi nghĩ rằng có thể do bị lạc trong rừng nên con bé bị ám ảnh tâm lý. Vì vậy, tôi đã đưa nó đi khám bác sĩ. Nhưng bác sĩ lại bảo tâm lý của con bé hoàn toàn bình thường.”

“Gần đây, sức khỏe của con bé càng ngày càng yếu, hay ốm vặt. Tôi đã xem livestream của cô trước đó và nghĩ rằng có lẽ năm đó con bé đã gặp phải điều gì đó không sạch sẽ trong rừng. Vì vậy, tôi đã gửi thông tin về ngày sinh và giờ sinh của con bé cho cô.”

Nghe đến đây, Vu Âm gật đầu, trả lời bằng giọng dịu dàng: “Tôi đã nhận được rồi.”

Thực ra, ngay khi nhìn thấy đứa trẻ xuất hiện trên màn hình, Vu Âm đã cảm nhận được một luồng khí âm bao quanh nó. Điều này chứng tỏ con bé đã tiếp xúc với năng lượng âm trong một thời gian dài, dẫn đến tình trạng cơ thể suy yếu, hay ốm vặt.

Trong lòng mẹ, An An cựa quậy, đôi môi hồng hồng bĩu ra, không vui khi nghe mẹ nói về mình. Bé giơ đôi bàn tay nhỏ nhắn lên, trưng ra cho mẹ xem: “Mẹ ơi, con rửa tay sạch rồi mà! Đâu có gì dơ đâu.”

Lương Ái Mẫn vừa buồn cười vừa xót xa, đưa tay vuốt nhẹ lên đầu con gái, như muốn an ủi.

Sau một lúc xem xét thông tin, vẻ mặt Vu Âm trở nên nhẹ nhàng hơn. Cô mỉm cười, nói với Lương Ái Mẫn: “Chị yên tâm, không có gì nghiêm trọng đâu.”

“Vậy… con bé có thực sự gặp phải điều gì không?” Lương Ái Mẫn hỏi, ánh mắt đầy hồi hộp.

Vu Âm gật đầu: “Đúng vậy. Vì con bé còn nhỏ, dương khí yếu nên có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không nhìn thấy. Năm đó, khi bị lạc trong rừng, con bé đã gặp một hồn ma nhỏ. Cậu bé ấy cảm thấy rất vui khi có người chơi cùng, nên đã dẫn An An về nơi mình ở. Thực ra, chính nhờ hồn ma nhỏ ấy mà con bé mới bình an trở về nhà.”

Lương Ái Mẫn tròn mắt ngạc nhiên, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Điều cô lo sợ nhất là con gái đã gặp phải những thứ xấu xa nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lời Vu Âm nói khiến cô phần nào yên tâm.

“Rừng núi vốn là nơi sinh sống của nhiều loài động vật hoang dã, ban đêm lại càng nguy hiểm. Việc An An gặp được hồn ma nhỏ thật sự là một điều may mắn. Dù cậu bé ấy nghịch ngợm, nhưng bản tính lại rất tốt bụng. Cậu ấy đã giúp con bé thoát khỏi nguy hiểm.”

An An, vốn đang cúi đầu nghịch tay, bỗng ngẩng lên, tròn mắt nhìn Vu Âm, miệng há ra chữ O đầy kinh ngạc.

Khán giả trong phòng livestream bật cười, bình luận rộn ràng. Ai cũng cảm thấy những điều Vu Âm nói rất logic và hợp lý.

Lương Ái Mẫn thả lỏng người, hỏi thêm: “Vậy… có phải những hành động kỳ lạ của con bé gần đây đều liên quan đến cậu bé đó không?”

“Đúng vậy,” Vu Âm đáp. “Con bé không lẩm bẩm một mình đâu, mà là đang chơi với cậu bé. Chỉ là người khác không thể nhìn thấy cậu ấy thôi. Những lần con bé tự chạy lên núi cũng là để tìm cậu bé.”

Nghe đến đây, An An gật đầu liên tục, giọng ríu rít như chim non: “Anh ấy không đến tìm em chơi nữa, nên em phải tự đi tìm. Mẹ cho em đồ ăn vặt, em đều để dành lại, bỏ vào cặp nhỏ rồi mang lên núi để ăn cùng anh ấy.”

Khán giả trong phòng lại một phen ồ lên thích thú.

An An tiếp tục kể, mắt long lanh. “Anh ấy biết trong núi chỗ nào có quả dại, chỗ nào có hoa dại. Anh ấy cho em ăn quả dại. Có loại chua, loại ngọt, còn có quả làm răng và lưỡi đen sì nữa. Vui lắm!”

Nói đến đây, An An bất chợt thở dài, ánh mắt thoáng chút buồn bã: “Nhưng anh ấy không cho em kể với ai về mình. Anh ấy bảo nếu em nói ra, mọi người sẽ sợ anh ấy, rồi cũng sợ cả em nữa…”

An An cười tươi, hào hứng kể với Vu Âm:
“Cuối cùng cũng có người hiểu em rồi! Em có một người bạn rất đặc biệt. Anh ấy rất tốt với em.”

Cô bé kể thao thao bất tuyệt về cậu bạn của mình, không giấu được niềm vui khi được ai đó lắng nghe. Kể xong, An An ngẩng đầu nhìn mẹ, ánh mắt long lanh.

“Mẹ ơi, anh ấy biết mẹ nữa đấy!” An An nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy tự hào. “Hôm đó con bị lạc trong rừng, con sợ lắm, cứ vừa khóc vừa đi. Anh ấy nhìn thấy con và hỏi ngay: ‘Có phải con là con của mẹ không?’ Anh ấy bảo con giống mẹ lắm!”

Lương Ái Mẫn khựng lại, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc. Sau một lúc trầm ngâm, cô ngập ngừng quay sang hỏi Vu Âm:
“Hồn ma đó… có phải là người mà tôi quen không?”

Vu Âm mỉm cười, gật đầu:
“Đúng vậy. Là một cậu bé mất khi chỉ mới tám tuổi. Cậu bé ấy đã qua đời mấy năm rồi, nhưng chắc hẳn chị vẫn còn nhớ.”

Vừa nghe đến “cậu bé tám tuổi,” Lương Ái Mẫn lập tức nhớ ra. Cô quay sang con gái, nhẹ nhàng hỏi:
“An An, người bạn chơi cùng con… có phải tên là Tuấn Tuấn không? Má phải của cậu bé có một cái lúm đồng tiền, đúng không?”

An An tròn mắt, gật đầu lia lịa:
“Đúng rồi mẹ! Mẹ nhớ ra rồi à? Nếu anh ấy biết mẹ vẫn nhớ anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ vui lắm!”

“Thì ra là Tuấn Tuấn…” Lương Ái Mẫn khẽ thốt lên, giọng cô chùng xuống. Những ký ức từ nhiều năm trước ùa về, rõ ràng như vừa xảy ra hôm qua. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kể lại mọi chuyện cho Vu Âm và khán giả đang theo dõi.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 101: Chương 101



“Hồi đó, nhà nước đang triển khai dự án phát triển du lịch nông thôn ở Đại Lực. Chồng tôi tham gia khai hoang để làm du lịch, nên chúng tôi kết hôn rồi về quê. Tuấn Tuấn là con của hàng xóm cũ của chồng tôi.

Cha của Tuấn Tuấn là một người nghiện rượu. Mỗi lần say, ông ấy lại chửi bới, đánh đập cả nhà. Mẹ của Tuấn Tuấn không chịu nổi nên bỏ đi khi cậu bé mới năm, sáu tháng tuổi. Một năm sau, bà ấy quay về làm thủ tục ly hôn rồi rời đi hẳn. Nghe đâu bà ấy đã tái hôn và có thêm ba đứa con khác.

Tuấn Tuấn lớn lên trong cảnh thiếu thốn tình thương. Thời bà ngoại cậu bé còn sống, thằng bé không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc. Nhưng khi bà mất, mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Cha của Tuấn Tuấn chẳng mấy khi về nhà. Ông ấy uống rượu triền miên, đôi khi bỏ nhà đi cả một hai ngày, mặc kệ con mình đói khát.”

Lương Ái Mẫn dừng lại một chút, giọng cô bắt đầu nghẹn ngào:
“Lúc đó, tôi và chồng còn ở nhà cũ. Thấy Tuấn Tuấn đáng thương, tôi thường xuyên gọi thằng bé sang nhà ăn cơm, tắm rửa, mua đồ chơi cho nó. Tôi còn dặn Tuấn Tuấn: ‘Nếu ba không ở nhà, con đói thì cứ sang tìm cô.’

Tuấn Tuấn rất quấn tôi. Mỗi lần tôi gọi, thằng bé chạy đến ngay. Nó luôn đi theo tôi, cứ như tôi là mẹ ruột của nó vậy.”

Đôi mắt Lương Ái Mẫn đỏ hoe, những giọt nước mắt khẽ lăn xuống má. An An nhẹ nhàng nắm tay mẹ, như muốn an ủi.

“Nhưng sau đó,” cô kể tiếp, giọng run run, “chúng tôi chuyển sang nhà mới trong làng để chăm sóc ông bà nội tuổi cao sức yếu. Chúng tôi rất bận rộn, ít về nhà cũ. Đó cũng là lúc Tuấn Tuấn xảy ra chuyện…”

Khán giả trong livestream lặng đi, không khí dường như đặc quánh lại.

“Cha của Tuấn Tuấn, trong một cơn say, đã về nhà và cãi nhau với cậu bé. Không rõ Tuấn Tuấn nói gì, nhưng ông ấy tức giận đến mức dùng cây củi đánh con mình. Hàng xóm nghe tiếng kêu cứu liền chạy qua, nhưng khi đến nơi, thì đã quá muộn. Tuấn Tuấn không còn thở nữa…”

Nói đến đây, giọng Lương Ái Mẫn nghẹn lại. Cô cố gắng kể tiếp:
“Bà ngoại của Tuấn Tuấn chạy qua nhà tôi, khóc lóc cầu cứu. Chồng tôi lái xe, tôi bế Tuấn Tuấn ngồi phía sau, lao nhanh đến bệnh viện huyện. Nhưng trên đường đi… cậu bé đã tắt thở trong tay tôi.”

Ký ức đau lòng như vừa sống lại. Lương Ái Mẫn đưa tay lau nước mắt, giọng cô như nghẹn lại:
“Trên đường, thằng bé không nói được gì, nhưng bàn tay nhỏ vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi. Đôi mắt ấy… vẫn nhìn tôi cho đến khi khép lại.”

An An khẽ đưa tay lau nước mắt cho mẹ, rồi nhỏ nhẹ nói:
“Mẹ đừng khóc nữa nhé. Anh ấy sẽ buồn đấy! Anh ấy từng nói với ba mình rằng anh ấy muốn có một người mẹ, nên ba anh ấy mới đánh anh ấy…”

Lương Ái Mẫn lặng người khi nghe An An kể. Trong lòng cô dâng lên một nỗi đau khó tả. Một đứa trẻ ngây thơ như vậy, chỉ vì một câu nói mà phải ra đi mãi mãi.

“Mẹ ơi,” An An áp mặt vào lòng mẹ, giọng trong trẻo, “anh ấy nói con là đứa con ngoan nhất của mẹ. Con cũng thấy mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời.”

Vu Âm nhẹ nhàng lên tiếng, như muốn an ủi:
“Cậu bé đó không có ý hại An An đâu. Thực ra, cậu ấy rất biết ơn chị vì đã từng chăm sóc và yêu thương cậu ấy. Khi biết An An là con gái chị, cậu ấy cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ An An hơn. Vì chị và chồng thường bận rộn, cậu ấy muốn thay chị chăm sóc con bé. Ở làng, trẻ con hay bắt nạt nhau, cậu ấy không muốn An An phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”

Lương Ái Mẫn gật đầu, giọng chậm rãi:
“Đại sư, cha của cậu bé đã bị kết án và vẫn đang ở trong tù. Nhưng Tuấn Tuấn đã qua đời nhiều năm rồi, tại sao cậu ấy vẫn còn ở lại trên thế gian? Người mất rồi chẳng phải sẽ đi đến một nơi khác sao?”

Vu Âm giải thích:
“Vì cậu ấy còn một ước nguyện chưa thực hiện được. Khi còn sống, cậu ấy luôn mong muốn có một người mẹ thực sự. Chính ước nguyện này đã giữ linh hồn cậu ấy lại.”

Lương Ái Mẫn run rẩy, ánh mắt ngập tràn cảm xúc. Cuối cùng, lòng trắc ẩn trong cô chiến thắng nỗi sợ hãi. Cô hít sâu, khẽ nói:
“Thưa đại sư, tôi có thể làm mẹ của Tuấn Tuấn được không? Tôi phải làm gì để giúp cậu bé hoàn thành tâm nguyện?”

An An tròn xoe mắt nhìn mẹ. Một lát sau, cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, giọng hào hứng:
“Mẹ, con muốn mẹ làm mẹ của anh ấy! Vì anh ấy thích mẹ lắm! Sinh nhật mẹ lần trước, anh ấy hái hoa trên núi tặng mẹ, nhưng không cho con nói, nên con đã nói dối mẹ là con hái. Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã nói dối.”

An An dừng lại một chút, rồi kể tiếp:
“Anh ấy bảo mẹ thích hoa. Trước đây, mẹ thường hái hoa trên núi về c.ắm vào bình, anh ấy nhớ mãi điều đó.”

Lương Ái Mẫn khẽ giật mình. Những lời nói của con gái khiến cô chợt nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như thế nào.

Ngày trước, khi cuộc sống chưa quá bộn bề, cô từng có nhiều sở thích. Cô thích cắm hoa, thích ngắm nhìn cây cỏ xung quanh. Nhưng những năm tháng lo toan cho gia đình, cô đã quên đi tất cả những điều ấy. Không ngờ, một cậu bé nhỏ tuổi lại nhớ rõ từng điều nhỏ nhặt như vậy.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 102: Chương 102



Cô mỉm cười, ôm chặt An An vào lòng, hôn lên má con bé.
“An An và Tuấn Tuấn, các con đều là những đứa con ngoan của mẹ.”

Trong livestream, khán giả không giấu được sự xúc động. Một số người bình luận rằng nếu Tuấn Tuấn thật sự là con trai của Lương Ái Mẫn, là anh trai của An An, chắc hẳn gia đình họ sẽ hạnh phúc biết bao.

Một người xem đặt câu hỏi:
“Streamer ơi, việc chị Lương Ái Mẫn nhận Tuấn Tuấn làm con có ảnh hưởng gì đến chị ấy và An An không?”

Vu Âm vừa vẽ bùa, vừa điềm tĩnh trả lời:
“Sẽ không có ảnh hưởng đâu. Đây chỉ là một cách giúp cậu bé hoàn thành tâm nguyện. Chúng ta chỉ cần giả vờ rằng Tuấn Tuấn là con của chị ấy một thời gian, để cậu bé cảm nhận được tình yêu thương mà mình hằng mong mỏi. Sau đó, cậu ấy sẽ yên lòng rời đi và trở về nơi thuộc về mình.”

Ngừng một chút, Vu Âm tiếp lời:
“Chị Lương Ái Mẫn, hãy gửi địa chỉ cho tôi. Tôi sẽ gửi cho chị vài lá bùa. Chị đưa một lá cho Tuấn Tuấn. Khi cậu bé cầm lá bùa, hai người sẽ có một ngày trọn vẹn ở bên nhau. Trong thời gian đó, chị có thể chăm sóc cậu bé như một người mẹ thực sự.”

Lương Ái Mẫn khẽ gật đầu. An An ngồi bên cạnh cũng không giấu được sự háo hức.

Một khán giả khác lại lo lắng:
“Nếu Tuấn Tuấn cảm thấy chị Lương Ái Mẫn tốt quá mà không muốn rời đi thì sao?”

Vu Âm khẽ lắc đầu, mỉm cười:
“Điều đó sẽ không xảy ra đâu. Tuấn Tuấn là một đứa trẻ rất hiểu chuyện. Cậu bé yêu quý chị Lương Ái Mẫn, nhưng cậu ấy cũng không muốn làm phiền An An. Thực ra, cậu ấy đã cố gắng giữ khoảng cách với An An từ rất lâu rồi.”

Lương Ái Mẫn khẽ gật đầu, ánh mắt dịu lại. “Tuấn Tuấn là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Cậu bé luôn sợ làm phiền người khác. Ngay cả khi tôi gọi cậu bé đến, cậu bé cũng chỉ lặng lẽ đến thôi, chưa bao giờ tự ý tới nhà tôi.”

Cuộc trò chuyện giữa cô và Vu Âm kết thúc trong sự nhẹ nhõm. Lương Ái Mẫn cảm ơn Vu Âm rồi tắt livestream, sau đó gửi địa chỉ của mình như đã hứa. Nhận được địa chỉ, Vu Âm lập tức gửi những lá bùa đã chuẩn bị.

Vừa định nói vài lời chào kết thúc với khán giả còn lại trên livestream, cô bị ngắt quãng bởi tiếng gõ cửa. Đàm Từ đứng đó, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:
“Cha mẹ của Giang Hoài Đông muốn gặp em. Họ đang ở tầng một của công ty.”

Vu Âm hơi cau mày. “Họ tìm tôi làm gì? Nếu tôi không muốn gặp thì anh cứ nói lễ tân từ chối đi.”

“Em không tò mò sao? Nếu không muốn, tôi sẽ xử lý giúp em.” Đàm Từ tỏ vẻ quan tâm.

Vu Âm lắc đầu, thở dài. “Được rồi, tôi sẽ xuống xem thử. Cặp vợ chồng già đó cứ tưởng mình còn sống ở thời nhà Thanh, lúc nào cũng bày ra những chuyện kỳ lạ. Để xem lần này họ lại nghĩ ra trò gì.”

Cô rời phòng làm việc của Đàm Từ, cả hai cùng đi thang máy riêng xuống tầng một.

Tại sảnh tầng một, cha mẹ Giang Hoài Đông đang ngồi trên ghế sofa, nói chuyện với một người đàn ông khác. Người đàn ông này, thoáng nhìn, Vu Âm đã nhận ra đó là Đàm Minh Trọng – anh họ của Đàm Từ.

Vu Âm bước tới, giữ khoảng cách vừa phải. Giọng cô lạnh lùng vang lên:
“Hai người tìm tôi có chuyện gì?”

Không để cha mẹ Giang kịp trả lời, Đàm Minh Trọng đã lên tiếng trước. Ánh mắt anh ta lướt qua Vu Âm, đầy vẻ khinh khỉnh. “Cô chính là cô gái lúc nào cũng đi cùng Đàm Từ phải không? Thật là không ra gì. Đàm Từ càng ngày càng hư, dẫn người lung tung vào công ty. Cô nghĩ đây là chỗ nào, muốn tới thì tới sao?”

Vu Âm khoanh tay trước ngực, đôi mắt ánh lên sự sắc bén. Cô cười nhạt, giọng mỉa mai:
“Đàm gia là sở thú à? Hóa ra mọi loại súc vật đều có mặt ở đây.”

Lời nói của cô như một cú đòn bất ngờ khiến tất cả im lặng. Cha mẹ Giang và cả Đàm Minh Trọng đều trố mắt nhìn cô, sững sờ đến không nói nên lời.

Hai giây sau, Đàm Minh Trọng bừng tỉnh, mặt đỏ bừng vì giận dữ. Anh ta đứng bật dậy, tay cầm chiếc ly nước trên bàn định ném về phía Vu Âm.

Nhưng kỳ lạ thay, chiếc ly chưa kịp chạm tới Vu Âm đã bất ngờ đổi hướng, bay thẳng về phía Đàm Minh Trọng. Anh ta hoảng hốt lùi lại, chân vướng vào mép thảm, ngã sõng soài xuống đất. Cú ngã mạnh khiến đầu anh ta đập xuống sàn, chân va vào ghế sofa. Chưa dừng lại ở đó, chiếc ly rơi xuống, đập thẳng vào đầu anh ta với một tiếng “cạch” lớn.

Vu Âm đứng yên, nhìn cảnh tượng trước mắt, rồi nhếch mép:
“Hóa ra anh thích uống nước bằng đầu à? Lần đầu tiên tôi thấy cách uống nước độc đáo như vậy đấy.”

Mấy nhân viên bảo vệ vội chạy đến, đỡ Đàm Minh Trọng dậy. Vừa được kéo lên ghế, anh ta gào thét, tức giận chỉ trích:
“Người phụ trách an ninh ở đây đâu? Tại sao lại để tôi ngã như thế này? Gọi nhân sự xuống đây ngay! Sa thải hết đi!”

Rồi anh ta chỉ tay về phía Vu Âm, hét lớn:
“Còn cô! Đồ giả thần giả quỷ! Đuổi cô ra khỏi Đàm Thị ngay lập tức!”

Các nhân viên bảo vệ chỉ đứng im, không ai nhúc nhích. Một trong số họ khẽ cười trừ, rồi nói:
“Giám đốc Đàm, anh có sao không? Hay để chúng tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra?”

“Kiểm tra cái gì mà kiểm tra? Tôi bảo đuổi cô ta ra ngoài, các người không nghe thấy à?” Đàm Minh Trọng vẫn điên tiết, giọng cao vút.

Nhân viên bảo vệ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy ẩn ý:
“Giám đốc Đàm, đừng khó dễ chúng tôi. Tiểu thư Vu Âm là khách quý của Đàm tổng. Mọi chuyện liên quan đến cô ấy đều do Đàm tổng quyết định. Chúng tôi làm sao dám xen vào.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 103: Chương 103



Trong lòng người nhân viên bảo vệ, Đàm Minh Trọng thật chẳng đáng để bận tâm. Đàm Thị hiện tại nằm dưới quyền kiểm soát của Đàm Từ, còn Đàm Minh Trọng chỉ là một giám đốc bộ phận. Chưa kể, Vu Âm giống như chủ nhân ngầm của văn phòng Đàm Từ. Ai dám đuổi cô chứ?

Hơn nữa, người này từng nghe nói, cô Đàm Như Trân trước kia từng đắc tội với Vu Âm. Kết quả, cha của cô ta là Đàm Minh Hiên bị Đàm Từ điều tra sai phạm và cách chức. Đàm Như Trân sau đó bị nhốt ở nhà để suy ngẫm, ngay cả ông nội Đàm cũng không lên tiếng can thiệp. Nghĩ đến những chuyện ấy, người bảo vệ thầm cảm thấy hả hê khi thấy Đàm Minh Trọng thất thế.

Trước ánh mắt nhiều người, hai nhân viên bảo vệ lập tức đỡ Đàm Minh Trọng dậy. Anh ta giãy giụa, la hét, nhưng tất cả đều vô ích. Cuối cùng, vẫn bị hai người này lôi đi bệnh viện trong trạng thái bất lực.

Vu Âm khoanh tay trước ngực, nhường một bước sang bên, rồi khẽ cười khẩy. Ánh mắt cô lấp lánh sự chế giễu. Trước khi Đàm Minh Trọng bị đưa đi, cô còn cố ý vẫy tay chào:
“Đi thong thả, không tiễn.”

“Tiện nhân!” Đàm Minh Trọng tức đến đỏ mặt, quay lại định lao vào Vu Âm.

Nhưng Vu Âm nhanh chóng đưa ngón tay lên môi, làm động tác “suỵt”. Chỉ trong tích tắc, miệng của Đàm Minh Trọng như bị vô hình khóa chặt, không thể phát ra tiếng.

Thấy vậy, một trong hai nhân viên bảo vệ tỏ ra lo lắng, vội vàng nói:
“Giám đốc Đàm hình như không nói được nữa rồi. Mau đưa anh ấy đi bệnh viện!”

Họ nhanh chóng lôi Đàm Minh Trọng đi, không để anh ta có cơ hội làm thêm trò gì.

Cha mẹ Giang Hoài Đông ngồi yên lặng, không giấu nổi vẻ bàng hoàng. Họ bắt đầu nhận ra cô gái trẻ trước mặt không hề đơn giản. Dù là Đàm Minh Trọng – người có vị trí nhất định trong tập đoàn Đàm Thị – cũng không phải đối thủ của cô.

Khi hình ảnh chiếc ly đổi hướng và cảnh Đàm Minh Trọng ngã sõng soài vẫn còn đọng lại trong tâm trí, cha mẹ Giang bỗng thấy hối hận. Nếu ngày đó họ nhờ Vu Âm giúp đỡ ngay từ đầu, thay vì dựa vào Chu Cừ hay Ngụy Hâm, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Vu Âm nhướng mày, phá vỡ bầu không khí:
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Bà Giang lấy lại bình tĩnh, hắng giọng và nói, cố gắng giữ thái độ hòa hoãn:
“Chúng tôi muốn nhờ cô tiêu diệt nữ quỷ và đứa trẻ quỷ kia, giúp Giang Hoài Đông khôi phục ngoại hình ban đầu. Chúng tôi sẽ trả cô một ngàn vạn.”

Nghe vậy, Vu Âm lập tức từ chối:
“Tôi đã đồng ý giúp Giang Hoài Đông rồi. Dù các người trả thêm bao nhiêu, tôi cũng không làm chuyện đó.”

Bà Giang cảm thấy khó hiểu, ánh mắt xen lẫn sự coi thường. Bà cố thuyết phục thêm:
“Cô còn trẻ, có lẽ chưa hiểu chuyện. Tại sao lại từ chối một số tiền lớn như vậy? Giang Hoài Đông có thể cho cô bao nhiêu?”

Thái độ kiêu căng của bà Giang vẫn còn đó, chỉ là không dám nói nhiều vì lo ngại quan hệ giữa Vu Âm và Đàm Từ. Bà ta tiếp tục:
“Cô còn trẻ, hiện tại xinh đẹp, nhưng một người phụ nữ không thể dựa vào đàn ông cả đời. Đàm Từ hiện tại che chở cô, nhưng không có nghĩa anh ta sẽ mãi như vậy. Giang gia chúng tôi đang cho cô cơ hội kiếm tiền. Cô nên nắm lấy.”

Vu Âm nghe xong, chỉ cười nhạt. Cô nhấn mạnh từng chữ:
“Tôi xem ra đã hiểu vì sao gia đình các người rơi vào tình cảnh này. Với tầm nhìn và cách hành xử của hai người, Giang gia thực sự không có tương lai.”

Câu nói sắc bén như một lưỡi d.a.o cắt thẳng vào lòng tự tôn của bà Giang.

Như chưa đủ, Vu Âm còn nhìn bà Giang với ánh mắt thương hại:
“Bà lớn lên đến chừng này mà không có lấy một người bạn nào sao? Đáng thương thật.”

Đúng lúc này, Đàm Từ xuất hiện. Anh bước đến, ánh mắt lướt qua bà Giang rồi dừng lại trên gương mặt Vu Âm, mỉm cười. Sau đó, anh quay sang phía cha mẹ Giang và bình thản nói:
“Những gì Vu Âm làm đều không liên quan đến tôi. Tôi không quản lý cô ấy, cũng không ép cô ấy ở lại đây. Nhưng tôi tin, cô ấy biết rất rõ mình muốn gì và phải làm gì.”

“Vu Âm không phải kiểu phụ nữ dựa vào người khác, như bà Giang vừa nói.” Đàm Từ chậm rãi lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn vợ chồng Giang gia. “Bà tự nhận là một nữ doanh nhân ưu tú, nhưng trong mắt tôi, Vu Âm còn ưu tú hơn bà gấp trăm, thậm chí gấp ngàn lần.”

Câu nói như mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng tự ái của bà Giang. Vợ chồng họ không đáp lại, chỉ im lặng. Đàm Từ tiếp tục, giọng nói trầm ổn:
“Vu Âm là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là ân nhân cứu mạng của Triệu Vũ. Mối quan hệ giữa chúng tôi rất đơn thuần – là bạn bè thân thiết.”

Vợ chồng Giang gia thoáng ngẩn người, trong lòng dấy lên một nỗi bất an. Họ chưa từng nghĩ rằng mình lại hiểu sai mối quan hệ giữa Vu Âm và Đàm Từ. Trước đó, những lời khó nghe của Vu Âm đã khiến họ bực bội, nay lại thêm lời lẽ của Đàm Từ, sự tức giận trong lòng ông Giang càng trỗi dậy. Ông cảm thấy cả hai người trước mặt đều không hề tôn trọng mình.

Ông nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ, nói nhỏ nhưng đủ để Vu Âm và Đàm Từ nghe thấy:
“Đi thôi. Người này dù có chút bản lĩnh, nhưng cũng chẳng phải thần thánh gì. Mỗi quẻ bói của cô ta có chuẩn đâu. Theo tôi thấy, năng lực của cô ta chỉ đến vậy mà thôi.”

Ông Giang không cố ý nói xấu Vu Âm, mà thực sự trong lòng nghĩ như vậy. Dù thừa nhận Vu Âm có thể cứu được Giang Hoài Đông, ông vẫn cho rằng lời cô nói về tai họa của Giang gia trong tương lai là điều nực cười.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 104: Chương 104



Bà Giang bị thuyết phục, nhặt túi xách trên ghế sofa, cùng chồng rời đi.

Vu Âm không hề giận, thậm chí còn nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào họ:
“Đi thong thả nhé!”

Chờ bóng dáng vợ chồng Giang gia khuất xa, Vu Âm rút điện thoại ra, nhanh chóng bấm số.

“Alo, đây là cục thuế phải không? Tôi muốn tố cáo công ty Châu Vũ trốn thuế. Các người mau đến điều tra, nếu chậm trễ thì họ sẽ tìm cách phi tang đấy!”

Cúp máy xong, Vu Âm quay sang nhìn Đàm Từ, người đang mỉm cười đầy ý tứ.

“Họ thật phiền phức. Tôi phải tìm việc gì đó cho họ làm, để không rảnh rỗi phá hoại người khác nữa.” Vu Âm nói nghiêm túc, đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch. “Tôi là một công dân tốt, phát hiện hành vi vi phạm pháp luật thì đương nhiên phải báo cáo.”

Đàm Từ nhướng mày, gật đầu:
“Em yên tâm, tập đoàn Đàm Thị không trốn thuế đâu.”

“Tôi biết mà!” Vu Âm cười toe toét. “Giờ tôi phải gọi cho ông Triệu để bàn thêm chuyện này. Tốt nhất là nhốt bọn họ vào tù. Như thế, họ sẽ không có thời gian phá hoại kế hoạch của tôi và ông ấy.”

Nói là làm, Vu Âm lập tức gọi cho ông Triệu. Hai người trao đổi nhanh gọn, rồi kết thúc cuộc gọi vì ông Triệu đang rất bận.

Cúp máy, cô suy nghĩ một lúc, sau đó quay sang hỏi Đàm Từ:
“Anh có biết tại sao ông Giang lại cảm thấy quẻ bói của tôi không chuẩn không?”

Ánh mắt cô đầy vẻ bí ẩn, như muốn tiết lộ một bí mật lớn.

Đàm Từ nhíu mày, giọng nhẹ nhàng:
“Em nói Giang gia sẽ gặp họa trong tương lai, nhưng thực ra ông Giang có một người tình và một đứa con riêng. Đứa trẻ đó nhỏ hơn Giang Hoài Đông vài tuổi, giờ đã vào đại học.”

“Anh biết chuyện này?” Vu Âm ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Đàm Từ.

“Tình cờ biết thôi.” Anh mỉm cười. “Nhưng có vẻ như đứa con riêng đó không phải con ruột của ông Giang.”

Vu Âm phá lên cười:
“Không phải con ruột? Đứa bé đó là con của tài xế của ông Giang!”

Cô cười nghiêng ngả, gần như không đứng vững.
“Ông Giang nuôi nấng tài xế và người tình của mình, đúng là hài hước! Đội mũ xanh suốt mấy chục năm mà vẫn còn đắc ý như vậy, thật đáng phục.”

Những điều này không phải suy đoán mà là kết quả từ khi Vu Âm xem quẻ cho Giang Hoài Đông. Cô kết hợp giữa các chi tiết từ quẻ bói và tướng mạo của cha mẹ anh ta, lập tức nhìn thấu chân tướng.

Vu Âm mím môi, ánh mắt đầy tự tin:
“Sớm muộn gì ông Giang cũng sẽ phải đến cầu xin tôi. Giờ ông ta đang gặp vận xui mà không biết.”

Thấy Đàm Từ đang nhìn mình, cô nhếch môi cười, giọng nhẹ nhàng:
“Người gieo gió ắt phải gặt bão. Giang gia có kết cục ngày hôm nay, tất cả đều do chính họ gây ra.”

Đàm Từ gật đầu, sau đó chuyển sang chủ đề khác:
“Chuyện của Đàm Minh Trọng, tôi đã xử lý xong. Nhưng dù ở đâu, trong công ty hay bất cứ nơi nào khác, họ Đàm vẫn là họ Đàm, tôi vẫn là tôi.”

Vu Âm hiểu ý, khẽ cười, ánh mắt lấp lánh:
“Yên tâm. Tôi đã dạy bảo Đàm Minh Trọng một trận rồi. Nếu một ngày nào đó anh dám trêu chọc tôi, thì anh cũng sẽ được nhận ‘bài học’ như thế.”

Đàm Từ khẽ cười, ánh mắt mang theo chút dịu dàng:
“Chắc chắn sẽ không có ngày đó đâu. Nhưng nếu có, tôi hy vọng dựa vào tình cảm của chúng ta, em sẽ nương tay một chút.”

Nói xong, anh bổ sung thêm, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Tôi đã bảo đầu bếp chuẩn bị gà nướng cho bữa tối nay rồi.”

Góc môi Vu Âm khẽ nhếch lên, ánh mắt hiện rõ vẻ hài hước. Cô đút tay vào túi áo, xoay người bước về phía thang máy. Vài giây sau, tiếng cười trong trẻo vang lên từ phía trước:
“Được thôi!”

Khi trở lại văn phòng của Đàm Từ, Vu Âm đi thẳng về phòng nghỉ để chợp mắt một chút. Nhưng mới nằm được nửa giờ, điện thoại cô rung lên.

Là tin nhắn từ Tiểu Lâm. Trong đó, Tiểu Lâm thông báo rằng đã tìm được ảnh thẻ của đồng nghiệp trước khi phẫu thuật thẩm mỹ và gửi cho Vu Âm xem.

Vu Âm lập tức ngồi dậy, mở ứng dụng để xem. Bức ảnh hiển thị gương mặt mộc mạc của người đồng nghiệp. Tiểu Lâm còn kèm theo
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 105: Chương 105



Nghe vậy, Tiểu Lâm vui vẻ đồng ý:
“Công ty tôi cách tập đoàn Đàm Thị không xa. Tôi sẽ nhờ người giao ngay!”

Nửa giờ sau, chiếc áo khoác được gửi đến văn phòng của Đàm Từ. Vì Đàm Từ không có mặt, trợ lý Nghiêm Minh mang món đồ vào phòng nghỉ cho Vu Âm. Thấy Vu Âm nhận chiếc áo với vẻ mặt nghiêm túc, Nghiêm Minh tò mò hỏi:
“Đại sư, chỉ với một chiếc áo mà có thể tìm được người sao?”

Vu Âm vừa kiểm tra chiếc áo, vừa trả lời thản nhiên:
“Nếu có ngày sinh và giờ sinh chính xác thì tốt nhất. Nhưng nếu không có, tôi vẫn có thể dùng thuật tìm tung tích.”

Nói rồi, cô bắt đầu xé nhỏ chiếc áo khoác thành từng mảnh vải. Trong nháy mắt, những mảnh vải ấy hóa thành hàng ngàn con bướm nhỏ, mỏng manh nhưng rực rỡ.

Vu Âm mở cửa sổ, thổi nhẹ một hơi. Những con bướm lập tức dang rộng đôi cánh, bay ra ngoài và biến mất dần khỏi tầm mắt.

“Thuật này dựa vào hơi thở còn sót lại trên quần áo để tìm người.” Vu Âm giải thích ngắn gọn.

Nghiêm Minh sững sờ, không giấu được sự thán phục. Nhưng chưa kịp hỏi thêm, Vu Âm đã chuẩn bị đeo ba lô, ánh mắt đầy vẻ gấp gáp:
“Đồng nghiệp của cô ấy là người đoản mệnh, chỉ còn sống được hai ngày nữa. Tôi phải nhanh chóng tìm ra manh mối.”

Cô vừa nói vừa quay người ra cửa, nhưng trước khi đi, không quên dặn:
“Nói với Đàm Từ giúp tôi, tối nay tôi có thể sẽ về trễ. Bảo anh ấy giữ phần gà nướng lại cho tôi nhé.”

Nghiêm Minh vội chạy theo, hỏi:
“Đại sư, rốt cuộc đại sư đi đâu? Ít nhất cũng nói cho tôi địa điểm để tôi báo cáo lại với Đàm tổng.”

Vu Âm cười, ra hiệu “OK” rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Chạy qua những con phố nhộn nhịp của thành phố S, bùa tìm người đã dừng lại tại một vị trí cố định. Cô men theo những dấu hiệu của nó, đi đến một khu rừng nhỏ vắng vẻ.

Tại đây, Vu Âm thực hiện một nghi thức thần bí. Một ánh sáng mờ ảo bao phủ lấy cô. Trong chớp mắt, Vu Âm biến mất khỏi khu rừng và xuất hiện trước một tấm bia đá cũ kỹ, phủ rêu xanh.

Cái bùa tìm người dừng lại ở đây, hoặc chính xác hơn, nó bị chặn lại. Vu Âm nhìn chằm chằm vào tấm bia đá trước mặt, trên đó khắc ba chữ: “Thôn Tam Qua”. Đây là tên của một thôn. Cô mở điện thoại và gửi vị trí cho Nghiêm Minh. Vị trí hiển thị là tỉnh G, thành phố T. Thôn Tam Qua nằm trong một ngôi làng hẻo lánh thuộc một huyện của thành phố T.

Ngay lập tức, Nghiêm Minh phản hồi bằng một biểu tượng mặt cười có phần giật mình. Sau đó, anh gọi video cho Vu Âm. Vu Âm nhận cuộc gọi và nhìn thấy trên màn hình, Nghiêm Minh đang trợn tròn mắt.

“Vu đại sư!” Nghiêm Minh thốt lên, “Đại sư đến tận tỉnh G luôn à? Tốc độ của đại sư còn nhanh hơn cả tên lửa nữa!”

Vu Âm cười khẽ, không vội trả lời. Sau khi bình tĩnh lại, Nghiêm Minh mới nhớ ra điều quan trọng và tiếp tục:
“Vu đại sư, huyện này là một khu vực đặc biệt, rất phức tạp. Nghe nói tình trạng mua bán phụ nữ ở đây rất nghiêm trọng. Đại sư đến đó phải cẩn thận, và nhớ giữ liên lạc thường xuyên. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy gọi điện cho tôi hoặc Đàm tổng ngay lập tức.”

Vu Âm gật đầu đồng ý rồi cúp máy. Cô lập tức gọi điện cho Tiểu Lâm để hỏi thêm thông tin về bạn trai của cô ấy và những điều liên quan. Tuy nhiên, Tiểu Lâm không có ảnh của Lý Tư, cô chỉ biết bạn trai của cô ấy tên là Qua Tào Nguyên.

Cất điện thoại, Vu Âm không vội vào làng mà quyết định dạo quanh một vòng. Khi đến gần Thôn Tam Qua, cô cảm nhận được một điều kỳ lạ. Mặc dù trời nắng đẹp, nhưng càng lại gần thôn, cô càng cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo bao trùm. Khi cô lùi lại hơn mười mét, cảm giác lạnh lẽo đó lại biến mất. Điều này khiến cô cảm thấy bất an.

Vu Âm tìm một nơi cao để quan sát ngôi làng, nhưng đột nhiên cô nghe thấy tiếng nói từ xa. Vội vàng, cô tìm chỗ ẩn nấp trong một bụi cây lớn để quan sát. Cô chăm chú lắng nghe và không khỏi ngạc nhiên khi nhận thấy một điều rất lạ – ngay giữa thời đại này, vẫn có nơi người ta sử dụng xe bò để vận chuyển đồ đạc.

Cô thấy hai người đàn ông trung niên đang kéo một chiếc xe bò chở đầy đồ đạc, tất cả được bọc kín trong những tấm vải đen. Một trong hai người đàn ông, mặc áo lông màu xanh, lên tiếng:
“Đại Lực, ba tháng nữa nhà các ngươi phải dâng tế cho Sơn Thần rồi đấy. Nhà các anh không có con gái, làm sao bây giờ?”

Người đàn ông tên Đại Lực thở dài, vẻ mặt lo lắng:
“Tôi cũng không biết nữa. Sơn Thần sao lại đột ngột thay đổi quy định như vậy chứ, từ sáu tháng một lần giờ thành ba tháng một lần. Nhà tôi lại không có con gái, làm sao bây giờ? Chỉ có thể vay tiền của họ hàng để mua một cô gái làm vật tế thôi.”

Anh ta đưa tay ra hiệu, nhấn mạnh thêm:
“Hôm qua tôi hỏi Trùng ca, hắn nói giờ giá một cô gái ngốc cũng phải sáu vạn rồi. Tôi sắp c.h.ế.t vì lo lắng đây. Mua một cô gái làm vật tế tốn sáu vạn, hai năm nữa khi con trai tôi lấy vợ, nhà tôi lấy đâu ra tiền? Họ hàng ai cũng không muốn cho tôi vay nữa.”

Người đàn ông còn lại, nghe vậy thì gật đầu đồng tình:
“Trước đây tôi còn nghĩ việc đọc sách chẳng có ích gì, nhưng giờ nhìn thằng Tào Nguyên kia, đọc sách cũng có ích đấy chứ. Thi đậu đại học, rồi vào thành phố lớn làm việc. Ở thành phố lớn, con gái dễ lừa lắm. Anh xem, chẳng phải một xu cũng không bỏ ra mà lừa được một cô gái về làm lễ vật sao? Nghe nói ở thành phố lớn, con gái kết hôn chẳng cần sính lễ đâu.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 106: Chương 106



Đại Lực ngẫm nghĩ, rồi cũng phải thừa nhận:
“Đúng vậy, thi đại học tốn bao nhiêu tiền, ít nhất cũng phải hai ba chục vạn.”

Đại Cường, người còn lại, cắt ngang cuộc trò chuyện, vẻ mặt nghiêm nghị:
“Đại Lực, anh sao có thể nói những lời bất kính như vậy về Sơn Thần đại nhân? Sơn Thần là người bảo vệ chúng ta, chúng ta dâng lễ vật cho Người là chuyện đương nhiên.”

Đại Cường giơ tay đánh vào trán Đại Lực một cái, mắng:
“Anh cũng lớn tuổi rồi mà sao vẫn không biết suy nghĩ? Sao cái gì cũng dám nói ra như vậy?”

Đại Lực vội vàng cúi đầu xin lỗi, giọng điệu thành kính:
“Sơn Thần đại nhân, xin ngài tha lỗi cho tôi.”

Sau khi xin lỗi xong, Đại Lực tiếp tục câu chuyện với Đại Cường, hỏi:
“Anh nói thằng Tào Nguyên kia thông minh như vậy, nếu tôi cho hắn tiền, bảo hắn giúp tôi từ thành phố lớn lừa một cô gái về được không? Mua một cô gái ở chợ đen cũng phải sáu vạn, tôi cho Tào Nguyên bốn vạn, hắn kiếm tiền, tôi cũng lời được hai vạn.”

Đại Cường cười lớn, đáp:
“Thì anh thử xem, nói không chừng được đấy. Bốn vạn đồng dễ kiếm quá. Nếu tôi là Tào Nguyên thì chắc chắn đồng ý ngay. Chúng ta làm lụng vất vả cả năm trời mới kiếm được bốn vạn, còn hắn chỉ cần nói vài câu là có thể kiếm được số tiền ấy. Người ngu mới không kiếm được.”

Lúc này, Vu Âm đứng nấp trong bụi cây, nghe thấy toàn bộ câu chuyện mà lòng thắt lại. Cô bắt đầu hiểu tại sao Lý Tư lại c.h.ế.t ở đây. Cô không thể ngờ rằng một chuyện tình yêu lại có thể khiến người ta mất mạng. Tưởng rằng đến đây để gặp gia đình bạn trai, không ngờ lại trở thành lễ vật cho những kẻ độc ác này.

Những lời nói của hai người đàn ông này khiến Vu Âm cảm thấy lạnh lùng và tởm lợm. Mạng người trong miệng họ chẳng khác gì mạng của một con gà, g.i.ế.c người đối với họ chẳng có gì quan trọng.

“Những gì chúng mày gọi là Sơn Thần, chỉ là kẻ tà ác giả mạo thân linh để lừa gạt. Thật là ngu muội và m.á.u lạnh, đúng kiểu của những người miền núi,” Vu Âm nghĩ thầm trong lòng, cảm thấy bất bình.

Hai người đàn ông kia tiếp tục chuyển chủ đề sang chuyện nhà cửa, nói về việc tìm con gái lớn để gả chồng, bàn tán về của hồi môn. Khi nói về chuyện này, họ tỏ ra vô cùng hào hứng.

Đại Cường đập mạnh tay lên đùi, nói với giọng hối hận:
“Giá mà tôi biết nuôi con gái lớn lên rồi gả đi có thể đổi được nhiều của hồi môn như vậy, năm đó tôi đã không vứt con bé xuống chân núi. Nghĩ mà xem, tôi đã vứt đi bao nhiêu tiền rồi, cả chục vạn đấy.”

Đại Cường tiếp tục nói, giọng đầy tiếc nuối:
“Nuôi con gái cũng không tốn kém lắm, chỉ cần cho nó ăn là được rồi. Nuôi vài năm, nó có thể giúp việc nhà. Anh thấy không, năm đó sao tôi lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ?”

Nghe vậy, Đại Lực cười lớn:
“Đại Cường, mày đúng là thế thật. Nhớ hồi trước bà xã mày sinh cho mày hai đứa con gái để lấy may mà mày không chịu nuôi, ném hết xuống núi. Giờ tính ra, mày đã vứt đi cả chục vạn đấy.”

Mặt Đại Cường đỏ bừng, vội vàng đáp lại:
“Đừng có nhắc chuyện đó nữa. Hồi đó nhà tôi nói là nuôi con gái để lấy may, chứ không sinh được con trai. Anh biết rồi đấy, nhà tôi toàn con gái, sợ không đủ ăn, nên mới nghe lời cha mẹ mà ném mấy đứa bé đi.”

Đại Cường thở dài, vẻ mặt đầy nuối tiếc:
“Sau khi ném hai đứa con gái đi, bà xã tôi cuối cùng cũng sinh được một thằng con trai. Tôi định cố gắng sinh thêm đứa nữa, nhưng chưa kịp thì bà ấy lại tự tử rồi. Tiếc quá, tôi mất trắng 6000 đồng hồi đó mua vợ, bằng với mấy chục vạn bây giờ đấy.”

“Đại Cường, anh đừng nghĩ như vậy,” Đại Lực nói, cố gắng an ủi bạn, “Con trai là để nối dõi tông đường mà. Anh nghĩ xem, 6000 đồng mua được một đứa con trai, cũng đáng giá đấy chứ. Tam Ngưu nhà kia năm ngoái mua một đứa con trai câm mất tận ba vạn đồng cơ mà. Còn anh, con anh khỏe mạnh, chạy nhảy được, 6000 đồng là quá rẻ rồi.”

Đại Cường nghe vậy, có vẻ tâm trạng nhẹ nhõm hơn. Nghĩ đến có người còn tốn nhiều tiền mà chẳng được gì tốt, hắn lại cảm thấy cuộc đời mình cũng không đến nỗi tệ.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Vu Âm tiếp tục lén lút theo sau, ẩn mình trong những bụi cây, không để lộ thân phận.

Sau một lúc, Đại Cường và Đại Lực ngẩng đầu lên nhìn những cành cây đang rung lắc, họ nghĩ là gió lớn. Vu Âm, lúc này đã dừng lại cách đoàn xe bò khoảng một cây số, nhảy xuống từ một cây cao và tìm một tảng đá bên đường ngồi xuống, chờ đợi.

Khoảng mười phút sau, chiếc xe bò chở Đại Lực và Đại Cường chậm rãi đến gần. Đại Lực nhìn thấy Vu Âm đang ngồi trên tảng đá, liền hỏi:
“Đại Cường, người đang ngồi trên tảng đá kia là con gái đấy à?”

Đại Lực tròn mắt kinh ngạc, tiếp tục nói:
“Không phải là người trong làng mình đâu. Nhìn làn da mịn màng quá. Chắc là người từ thành phố lớn đến.”

Khi nhìn thấy Vu Âm, Đại Cường nhanh chóng ra hiệu cho con bò đi nhanh hơn, đưa chiếc xe bò tiến về phía cô. Đại Lực nghiêng đầu, đánh giá cô gái trẻ lạ mặt từ đầu đến chân, ánh mắt đầy sự cảnh giác, rồi hỏi:

“Này, cô là ai vậy? Sao lại ngồi giữa đường ở làng tôi thế?”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 107: Chương 107



Vu Âm lúc này mới đứng dậy, vẻ mặt có chút mệt mỏi, nói:

“Chào chú, cháu đến tìm bạn của mình. Bạn trai của bạn cháu ở trong làng này. Mấy ngày trước, bạn cháu về quê để gặp gia đình và nói muốn kết hôn. Sau đó, không biết vì lý do gì mà cháu không liên lạc được nữa. Cháu lo lắng quá nên mới quyết định đến đây.”

Cô ngừng một chút, rồi tiếp tục giải thích thêm:

“Cháu cũng được bạn cháu mời làm phù dâu cho đám cưới của họ. Đường đến đây khá xa, cháu nghĩ sẽ ghé qua vài ngày và xem bạn cháu có ổn không.”

Vu Âm nhìn hai người đàn ông trước mặt rồi tiếp tục hỏi:

“Chú ơi, bạn cháu tên là Lý Tư, bạn trai của cô ấy tên là Qua Tào Nguyên. Hai chú có biết họ không? Họ có thật sự muốn kết hôn không?”

Đại Lực và Đại Cường nhìn nhau, ánh mắt chợt lóe lên. Đại Lực vội vàng lên tiếng:

“Ồ, đúng rồi! Chính là Lý Tư! Bạn cô ấy ở trong làng chúng tôi, chúng tôi cũng là bạn với Qua Tào Nguyên. Họ chuẩn bị kết hôn mà! Đúng rồi, những thứ trên xe bò này là đồ chuẩn bị cho đám cưới của họ đấy.”

Đại Cường thêm vào:

“Cô gái này chắc không quen đường xá, mới không biết. Điện thoại của bạn cô bị rơi rồi, mấy ngày nay cô ấy lại vội vàng chuẩn bị cho đám cưới nên không kịp mua điện thoại mới. Tào Nguyên bảo là sau khi kết hôn sẽ đưa bạn cô vào thành phố mua điện thoại mới, loại tốt nhất.”

Đại Lực thấy lời mình chưa hợp lý lắm, liền bổ sung:

“À mà điện thoại của Tào Nguyên cũng bị cháu trai của họ nghịch hỏng rồi, nên bạn cô ấy không thể dùng điện thoại của Tào Nguyên để liên lạc.”

Vu Âm giả vờ hiểu ra vấn đề, tỏ vẻ thông cảm:

“À, thì ra là vậy!” Cô nói, rồi tiếp tục:

“Cái làng này khó tìm quá! Cháu phải bắt taxi từ huyện mà đi, nhưng khi đến đầu làng thì tài xế bảo đường núi xấu quá không thể đi tiếp. Ông ấy lấy tiền rồi bỏ cháu lại ở đó, không thèm đưa vào tận trong làng. Cháu phải đi bộ suốt từ đó đến giờ, chân gần như muốn rụng rời! Còn xa làng nữa không? Cháu có thể mượn xe bò của các chú không? Cháu thật sự không muốn đi bộ nữa đâu.”

Vu Âm làm bộ chắp tay, nhìn Đại Lực và Đại Cường với vẻ mặt ngây thơ, đầy hy vọng.

Đại Lực mỉm cười, vội vàng đáp:

“Vào làng còn không xa đâu! Mau lên đây! Xe bò tuy không nhanh bằng ô tô, nhưng ít nhất cũng không phải đi bộ nữa.”

Đại Cường nhiệt tình không kém, thậm chí còn dùng tay áo lau sạch chỗ ngồi cho Vu Âm. Anh ta cười nói:

“Bạn cô chắc không vui khi thấy cô đến muộn đúng không?”

Trong lòng Đại Cường nghĩ, Lý Tư có vui hay không thì không biết, nhưng hắn và Đại Lực thì vui muốn c.h.ế.t rồi! Đến đây làm phù dâu? Không phải đâu, cô gái này đến để đưa tiền cho Sơn Thần! Họ đã mơ ước có cơ hội như thế này từ lâu, và giờ thì vận may đã đến. May quá, thật may mắn!

Sau khoảng hai giờ, chiếc xe bò chầm chậm tiến vào làng. Trước mắt Vu Âm là một ngôi làng miền núi nguyên sơ, đường đất nhỏ hẹp, tường nhà được làm bằng đất sét, những cây cổ thụ tỏa bóng mát, và những ruộng bậc thang xanh mướt. Xe bò dừng lại trước một ngôi nhà có treo đèn lông đỏ và dán câu đối Tết. Vu Âm nhìn qua rồi reo lên một tiếng ngạc nhiên.

“Đẹp quá đi! Đèn lồng đỏ và câu đối Tết dán trên cửa nhìn thật đẹp. Nhà ở thôn quê tuy nghèo nhưng khi kết hôn vẫn phải long trọng.” Vu Âm nói, ánh mắt ngập tràn sự hài lòng. Cô gật đầu rồi nhanh chóng nhảy xuống xe bò.

Đại Lực và Đại Cường đứng bên cạnh không nhịn được mà cười ha hả. Đại Lực nói:

“Đúng rồi! Cô dâu đến từ thành phố lớn, làm sao có thể thiếu thành ý được chứ!” Anh ta cười lớn rồi ra hiệu cho Đại Cường. “Tôi thấy chắc Tào Nguyên đang bận việc ngoài ruộng, cô đợi ở đây một lát, để tôi đi gọi cậu ấy.”

Đại Cường gật đầu hiểu ý, rồi đi vòng ra phía sau nhà và trèo tường vào trong.

“Tào Nguyên! Tào Nguyên!” Đại Cường gọi lớn khi vào trong nhà. Lúc này, mọi người trong nhà Tào Nguyên đang làm việc ngoài ruộng, nhưng chắc chắn Tào Nguyên vẫn ở nhà nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng gọi, Tào Nguyên từ trong phòng đi ra.

“Chú Cường tìm tôi à?” Tào Nguyên hỏi, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Đúng rồi, tìm cậu đấy!” Đại Cường vui mừng nói, kéo Tào Nguyên ra ngoài. “Có chuyện vui đây! Cái Lý Tư mà cậu lừa về, bạn của cô ấy tìm đến rồi! Nói là phải làm phù dâu cho cô ấy, tạo bất ngờ cho Lý Tư đấy. Tôi và Đại Lực đã đưa người đến đây cho cậu rồi!” Đại Cường cười lớn.

Tào Nguyên nghe vậy, mắt sáng lên. “Cô ấy tên Tiểu Lâm à? Tôi nghe Lý Tư nói cô ấy là bạn thân nhất của cô ấy ở công ty, nhưng tôi chưa gặp bao giờ. Lý Tư kể cô ấy rất xinh đẹp, đúng kiểu con gái thành phố.”

“Đúng rồi!” Đại Cường gật đầu, càng thêm chắc chắn. “Tiểu Lâm chính là cô gái mà tôi và Đại Lực giúp cậu mang về. Cậu bán cô ấy đi, rồi chúng ta chia tiền nhé!” Đại Cường tiếp tục, vẻ mặt hớn hở. “Tiểu Lâm xinh đẹp như vậy, bán cho Trùng ca chắc chắn sẽ được giá cao lắm. Tôi nghe nói Trùng ca bán những cô gái xinh đẹp cho những người giàu có ở thành phố, kiếm được bộn tiền.”

“Chúng ta mua một cô gái ngốc từ Trùng ca mất tận sáu vạn, vậy mà bán một cô gái xinh đẹp như Tiểu Lâm cho nó, chúng ta đòi mười vạn cũng chẳng có gì là quá đáng đâu nhỉ?” Đại Cường tính toán trong lòng. Mười vạn đồng chia ba người, mỗi người sẽ được hơn ba vạn, kiếm tiền nhanh hơn cả việc trồng trọt.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 108: Chương 108



Tào Nguyên trầm ngâm một chút rồi nói:

“Chú Cường, Tiểu Lâm là người thành phố, nếu cô ấy mất tích, gia đình cô ấy chắc chắn sẽ đi tìm khắp nơi.” Hắn cảm thấy việc này khá mạo hiểm, có chút lo lắng.

Đại Cường vỗ vai Tào Nguyên, khích lệ: “Thôi nào, chẳng ai biết cô ấy đã đến thôn mình đâu. Cậu còn từng là sinh viên đại học mà, lại không có chút dũng khí nào? Còn thua cả bọn tôi không học hành gì!”

Tào Nguyên nghe vậy cũng bị khoản tiền lớn làm cho mê hoặc. Trong thôn ai cũng nghĩ hắn đi làm ở thành phố, kiếm nhiều tiền. Nhưng thực tế công việc của hắn không có gì đặc biệt, lương chỉ đủ sống. Nghĩ đến việc bán một cô gái và có thể kiếm được ba vạn đồng, hắn thấy tiền đến quá dễ dàng.

“Chú Cường, nghe chú nói cũng đúng,” Tào Nguyên nói, vẻ mặt có chút hứng thú. “Chú đưa cô ấy đến nhà tôi trước đi, nếu Tiểu Lâm thật sự xinh đẹp, thì không chỉ mười vạn đâu!”

Đại Cường tưởng tượng ra cảnh cô gái xinh đẹp và gật đầu đồng ý. “Đúng vậy, trắng trẻo mịn màng, kiểu con gái thành phố chắc chắn rất đẹp.”

“Về chuyện Lý Tư,” Đại Cường nói tiếp, “chúng ta cứ nói trong tộc có tục lệ, cô dâu mới phải ở miếu Sơn Thần bảy ngày mới được về nhà. Cứ giữ cô ấy lại trước đã.”

Tào Nguyên gật đầu, nhưng rồi chợt nhớ ra một chuyện. “Chú Cường, hôm qua chú và Đại Lực không có ở trong thôn nên không biết, hôm nay trong thôn có đoàn làm phim đến. Tộc trưởng đã dặn mọi người không được nhắc đến miếu Sơn Thần.”

“Chúng ta cứ nói Lý Tư về nhà ngoại ở tạm, rồi bảo trong thôn có tục lệ cô dâu mới không được ra ngoài ba ngày trước khi cưới.” Đại Cường đề xuất, nhưng lại lo lắng nhìn Qua Tào Nguyên. “Đoàn làm phim đến làm gì ở trong thôn mình thế?”

“Chỉ là quay phim thôi mà, nhưng tộc trưởng đã xin thần linh dời ngày cúng tế lại hai ngày rồi,” Qua Tào Nguyên giải thích, “Đoàn làm phim vốn định quay ở thôn bên, nhưng không hiểu sao thôn bên bỗng nhiên xảy ra hỏa hoạn, nên họ mới tạm thời chuyển sang thôn mình để tiếp tục quay. Tộc trưởng nói đoàn phim sẽ trả cho thôn mình mười vạn đồng, ông ấy cũng đã xin phép Sơn Thần rồi, và Sơn Thần đồng ý cho đoàn phim ở lại.”

Nghe Qua Tào Nguyên nói Sơn Thần đồng ý, Đại Cường cảm thấy yên tâm hơn. Hắn nghĩ về khoản tiền mười vạn đồng mà đoàn phim sẽ trả, chia ra mỗi hộ trong thôn cũng được mấy trăm đồng. Đây quả là một món lợi lớn cho thôn.

Trong khi đó, Vu Âm đã đợi bên ngoài hơn hai mươi phút. Cuối cùng, Đại Cường cùng Qua Tào Nguyên đi ra từ đường làng.

Nhìn vào độ tuổi của người đàn ông, Vu Âm không khó để nhận ra đó chính là Qua Tào Nguyên. Anh ta mỉm cười với cô và nói:

“Cô chính là Tiểu Lâm phải không? Tôi là vị hôn phu của Lý Tư, tên là Qua Tào Nguyên. Mau vào nhà đi, Lý Tư biết cô đến chắc chắn sẽ rất vui.” Qua Tào Nguyên cười tươi, tiếp tục nói, “Cô ấy đã kể nhiều về cô, nói rằng cô là bạn thân nhất của cô ấy ở công ty. Khi chúng tôi về quê, cô ấy cũng luôn muốn gửi ảnh cho cô xem phong cảnh trên đường.”

Qua Tào Nguyên giải thích rõ ràng, mạch lạc, khác hẳn với Đại Lực và Đại Cường. Vu Âm có vẻ như đã bị thuyết phục, gật đầu đồng ý với lời mời của anh ta.

Qua Tào Nguyên nhìn Vu Âm và hỏi:

“Cô không mang theo vali à?”

Vu Âm lắc đầu: “Tôi quyết định đi ngay nên chỉ mang theo một cái ba lô. Tôi nghĩ quần áo gì đó đến nơi rồi tìm cửa hàng mua cũng được.”

“Quyết định đi ngay?” Đại Cường và Qua Tào Nguyên nhìn nhau, một chút hoài nghi hiện lên trong mắt. Đại Cường hỏi: “Vậy gia đình và bạn bè của cô cũng không biết cô đến đây à?”

“Đúng vậy, tôi sống độc lập, họ đã quen với việc tôi bất ngờ đi đâu đó rồi.” Vu Âm trả lời một cách thản nhiên.

Qua Tào Nguyên và Đại Cường lập tức cảm thấy kế hoạch này sẽ thành công. Họ không cần phải lo lắng gì nữa.

Để Vu Âm không cảm thấy chỗ ở quá tệ, Qua Tào Nguyên tự tay dọn dẹp phòng khách cho cô, rồi bảo cô ở lại đó, còn anh ta xuống ruộng báo tin cho cha mẹ.

Ba người rời đi và để Vu Âm lại trong nhà. Họ biết trong thôn mọi người rất đoàn kết, chỉ cần báo một tiếng là mọi chuyện sẽ ổn.

Ra khỏi cửa, ba người không thể ngừng vui mừng. Qua Tào Nguyên nói:

“Chú Đại Lực, Tiểu Lâm xinh đẹp quá, chắc chắn bán được hơn mười vạn đấy!” Qua Tào Nguyên tiếp tục, “Cô ấy mặc toàn đồ hiệu, những bộ đồ đó, cả tháng lương của tôi cũng không mua nổi một cái. Những cô gái nhà giàu như Tiểu Lâm, được nuông chiều từ bé, đúng là hàng thật giá thật!”

Qua Tào Nguyên giơ một ngón tay lên và nói, “Chúng ta tìm Trùng ca xin hai mươi vạn!”

Đại Lực và Đại Cường nghe vậy, tròn mắt nhìn nhau, vội vàng nói muốn đi tìm Trùng ca để xem tình hình thế nào.

Còn bên trong ngôi nhà, Vu Âm đi một vòng quanh phòng khách. Cô không thấy gì bất thường, rồi bước vào phòng của Qua Tào Nguyên.

Qua Tào Nguyên đã khóa cửa phòng lại, nhưng cái khóa này chỉ là đồ giả. Vu Âm dễ dàng mở được cửa và bước vào trong.

Bên trong phòng, hành lý của Lý Tư vẫn còn nguyên, thậm chí chưa được mở ra. Cô nhìn thấy điện thoại của Lý Tư vẫn đang sạc ở ổ cắm đầu giường.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 109: Chương 109



Phòng nhỏ, không có gì đặc biệt. Sau khi Vu Âm vào trong, cô cẩn thận khóa cửa lại như cũ rồi rời đi.

Qua Tào Nguyên đã kịp báo tin cho hàng xóm xung quanh. Mặc dù trước đó đã nghe Đại Lực và những người bạn khen Vu Âm xinh đẹp, nhưng khi nhìn thấy cô, mọi người vẫn không khỏi ngạc nhiên. Dù là nam hay nữ, ai cũng quay đầu nhìn Vu Âm thêm vài lần.

Một người đàn ông đứng gần đó thì thầm: “Cô bạn mới ở nhà Qua Tào Nguyên này xinh đẹp hơn cả diễn viên nổi tiếng nhà tộc trưởng ấy chứ! Không trách Đại Lực và bọn họ vui như điên. Cô ấy mà bán đi thì chắc chắn đổi được bao nhiêu tiên nhỉ?”

Mặc dù họ nghĩ mình nói nhỏ, nhưng với thính lực tuyệt vời của Vu Âm, mọi câu nói đều lọt vào tai cô.

Vu Âm chỉ mỉm cười khẩy. Tộc trưởng? Diễn viên nổi tiếng? Cô không khỏi tò mò, rồi đi đến ngôi nhà lớn nhất trong làng, nơi đang diễn ra một chương trình truyền hình.

Vu Âm giả vờ như không biết gì, tiến lại gần một người đàn ông đang đứng đó và hỏi: “Đây là chỗ nào vậy? Sao đông người thế này?”

Người đàn ông quay lại nhìn thấy Vu Âm và ngạc nhiên. Anh ta gọi lớn về phía tổ làm phim: “Ở đây còn có một diễn viên mới đến nữa này, sao các người không đợi cô ấy rồi mới quay?”

Anh ta đẩy Vu Âm về phía trước. Vu Âm bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người. Đạo diễn nhìn cô một lát rồi ngạc nhiên nói: “Trình Ý Ninh?” Tuy nhiên, ông nhanh chóng lắc đầu, “Không phải, Trình Ý Ninh đang ngồi trong kia cơ mà.”

Vì Vu Âm giống Trình Ý Ninh đến bất ngờ nên đạo diễn đã nhầm lẫn.

Trợ lý đạo diễn giải thích: “Đây không phải khách mời của chương trình chúng ta.”

Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Vu Âm khiến Trình Ý Ninh đang ngồi trong nhà cũng đứng bật dậy. “Sao cô lại ở đây?” Trình Ý Ninh hỏi, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

Một người đàn ông trung niên ngồi cạnh Trình Ý Ninh cũng đứng lên và hỏi những người dân trong làng: “Cô gái này là ai? Từ đâu đến?”

Một người hàng xóm của Qua Tào Nguyên đứng gần đó đáp: “Thưa tộc trưởng, đây là bạn của Lý Tư. Cô ấy đến để làm phù dâu cho đám cưới của Lý Tư. Sáng nay cô ấy tự tìm đến nhà Qua Tào Nguyên.”

Tộc trưởng nhíu mày, rồi quay sang hỏi Trình Ý Ninh: “Cô tên gì? Làm nghề gì? Hai người có quen nhau không?”

Mọi người trong làng đều căng thẳng. Nếu cô gái này quen biết với một diễn viên nổi tiếng, có thể việc của nhà Qua Tào Nguyên sẽ gặp rắc rối.

Vu Âm ngắt lời Trình Ý Ninh, tự giới thiệu: “Tôi tên Tiểu Lâm Vu Âm, là đồng nghiệp của Lý Tư. Tôi chỉ là người bình thường, làm sao lại quen biết với diễn viên nổi tiếng được?”

Thật ra, cô và Trình Ý Ninh chưa từng gặp mặt. Trước đây họ chỉ từng “đấu khẩu” với nhau trên mạng, mà Trình Ý Ninh là người chủ động tấn công.

Trình Ý Ninh muốn nói điều gì đó để vạch trần Vu Âm, nhưng cô không thể nói được lời nào. Miệng cô như bị niêm phong lại.

Trình Ý Ninh bối rối và cảm thấy chắc chắn Vu Âm đã làm gì đó với mình. Cô sợ rằng nếu mình nói ra sự thật, Vu Âm sẽ trả thù.

“Trình Ý Ninh, cô sao vậy?” Trợ lý đạo diễn là người đầu tiên nhận thấy Trình Ý Ninh không ổn, vội vàng bước tới quan tâm và hỏi thăm.

Trình Ý Ninh chỉ vào miệng mình, rồi tức giận chỉ về phía Vu Âm.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của Trình Ý Ninh và nhìn Vu Âm. Lúc này, Vu Âm mỉm cười và nói một cách nghiêm túc:

“Có phải do bỗng nhiên bị liệt mặt nên cô ấy không mở miệng được không?” Vu Âm nói, “Tổ tiên tôi là lương y, tôi biết một chút y thuật. Xem này, rõ ràng cô ấy bị liệt mặt.”

Vu Âm dừng một chút rồi tiếp tục: “Nên đưa cô ấy đi bệnh viện ngay, nếu không để lâu sẽ bị đột quỵ.”

Cách Vu Âm diễn đạt quá đạt, nói chuyện rất nghiêm túc và chuyên nghiệp, khiến người ta tin rằng những lời nói vô căn cứ đó là sự thật.

Trợ lý đạo diễn nhỏ giọng nhắc nhở đạo diễn: “Đạo diễn, hay là sắp xếp cho người đưa Trình Ý Ninh đi bệnh viện trước đi? Cô ấy là con gái của Trình gia và Tề gia đấy. Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, chúng ta khó mà gánh vác trách nhiệm được.”

Trình Ý Ninh tức giận, cầm điện thoại lên định nhắn tin cho người thân. Nhưng khi vừa mở khóa, chiếc điện thoại bất ngờ rơi xuống đất và màn hình vỡ tan tành. Một nam diễn viên khác đứng gần đó, nhìn thấy sự cố, liền cười lớn: “Trình Ý Ninh, hôm nay cô xui xẻo thật đấy!”

Trình Ý Ninh quay lại nhìn Vu Âm, vẻ mặt tức giận đến mức run rẩy. “Nhìn kìa! Tay cô ấy đang run, rõ ràng là dấu hiệu của đột quỵ đấy!” Vu Âm hét lên, khiến mọi người trong đoàn phim hoảng hốt.

Đạo diễn vội vàng ra hiệu tạm dừng quay phim, sắp xếp cho Trình Ý Ninh và trợ lý đi bệnh viện ngay.

Vu Âm giả vờ nhiệt tình giúp đỡ, nhưng khi Trình Ý Ninh giơ tay đẩy cô ra, Vu Âm thầm thì vào tai cô ta: “Nếu không biết giữ mồm miệng, tốt nhất cứ nằm yên vài ngày đi.”

Nói xong, Vu Âm lùi lại một bước. Khi mọi người dìu Trình Ý Ninh đi, cô ta bất ngờ ngất xỉu.

“Chị Ý Ninh ngất rồi!” Trợ lý của Trình Ý Ninh hoảng hốt hô lên.

Vu Âm đứng trong đám đông, lắc đầu và nói, vẻ mặt bình thản: “Cô ấy còn trẻ mà đã bị đột quỵ, chắc chắn là do tính tình nóng nảy. Phải biết cách trân trọng sức khỏe.”

Mọi người đang quá hoảng loạn vì tình trạng của Trình Ý Ninh, không ai chú ý đến những lời nói của Vu Âm.
 
Back
Top Bottom