Trước khi gia nhập băng lính đánh thuê Vẹt, Falcoa từng sống chỉ vì cảm giác hồi hộp của trận chiến.Giam giữ một người đàn ông như vậy trên một hòn đảo suốt năm năm chắc chắn sẽ khiến ông ta phát điên.Freeman cho ông ta một cơ hội cuối cùng.Freeman: “Ngươi thật sự phải đi xa đến mức này sao?
Nếu ngươi từ bỏ niềm tự hào của băng Vẹt, ta sẽ kết thúc mọi chuyện cho ngươi.”
Falcoa: "Tự hào à?"
Falcoa nhún vai.Falcoa: “Này, để tôi nói cho anh biết điều này.
Băng lính đánh thuê Vẹt đã kết thúc rồi.
Thủ lĩnh không có ý định quay trở lại.
Những tên thuộc hạ cũng đã tới giới hạn rồi.
Anh nên từ bỏ và gia nhập cùng với tôi.”
Freeman không nói gì, giơ khẩu súng lục lên nhắm thẳng.Đó không chỉ là một khẩu súng chứa đạn phép, mà nó là chiêu thức được nâng cấp bởi Schema đặc biệt của xạ thủ – thứ mà ngay cả Falcoa cũng phải dè chừng.
Khi các thuộc hạ nín thở, ánh mắt của hai người va chạm trực diện.Chỉ cần một hành động nhỏ của một trong hai bên cũng có thể là tín hiệu cho cuộc hỗn chiến.Vào lúc đó, cánh cửa bất ngờ mở ra.Marsha: “Chà, chà, có vẻ mọi chuyện dần căng thẳng rồi đây.”
Falcoa đang định lao lên phía trước theo quán tính thì bỗng dừng lại, ngón tay đang chuẩn bị bóp cò của Freeman khựng lại khi hắn cau mày.Chủ nhân của giọng nói đã gây ra một sự bất ngờ khó chịu, quay người lại một cách cáu kỉnh, tất cả mọi người trong kho đều sững sờ.Thuộc hạ: “T-thủ lĩnh…?”
Tóc cô ta ngắn đi, quần áo cũng khác trước, nhưng chắc chắn đó là Clay Marsha, người phụ nữ mà họ từng biết.Marsha: “Lâu rồi không gặp, mọi người.”
Khi cô ta bước vào nhà kho, Marsha quan sát tình hình xung quanh như thể cô ta có thể nhìn thấu mọi thứ.
Sau khi liếc nhìn Yuna, cuối cùng ánh mắt cô ta dừng lại trên người Falcoa.Falcoa không có ý định né tránh cô ta.
Ông ta nghĩ không có gì đáng để xấu hổ cả.
Nhưng vào khoảnh khắc mắt họ chạm nhau, ông ta vô thức cúi đầu.‘Mẹ nó.’Ông ta có thể nhận ra Marsha đã biết tất cả từ vẻ mặt của tên thuộc hạ bên cạnh cô ta.
Tên thuộc hạ cúi đầu.Thuộc hạ: “Tôi xin lỗi thủ lĩnh.”
Falcoa: “...”
Falcoa không hề tức giận.
Vì nếu là ông ta thì cũng sẽ làm như thế.
Vì người phụ nữ đó là thủ lĩnh của băng Vẹt.Sau khi hiểu rõ tình hình, Marsha thở ra và bắt đầu nói.Marsha: “Vậy, tao đã nắm được sơ qua rồi, buôn loop, làm ông trùm, trăng hoa với phụ nữ và phê thuốc.
Đúng không?”
Falcoa: “Thủ lĩnh, tôi…”
Marsha vung cú tát trời giáng vào má Falcoa.Tiếng bạt tay vang vọng khắp nhà kho trong khi đầu của Falcoa giật mạnh ra sau liên tục.Bọn thuộc hạ sợ hãi, tự hỏi không biết Falcoa sẽ chịu đựng được bao lâu.Cuối cùng, một ngọn lửa ánh lên trong mắt Falcoa.Falcoa: “Argh! thủ lĩnhh!
Ugh.”
Không hề do dự, Marsha đá vào bụng dưới của Falcoa, khiến ông ta ngã lăn quay.Khi ngã xuống, ông ta nhìn chằm chằm vào Marsha với ánh mắt dữ tợn, nhưng Marsha vẫn bình tĩnh.Marsha: “Cái ánh mắt chó đó là sao?
Mày nghĩ mày đủ can đảm để đánh tao à?”
Falcoa nghiến răng ken két mạnh đến nỗi có thể khiến hàm của ông ta bị gãy nhưng cuối cùng ông ta lại chọn quay mặt đi.Falcoa có thể đánh bất cứ ai trên đời, nhưng lại không thể ra tay với cô ta.Marsha: “Một con chó lưu lạc trong những con hẻm, được nhận nuôi nhờ lòng thương hại, giờ mày quay ra cắn người đã cho mày ăn?
Và giờ mày tự xưng là thành viên băng Vẹt?Ngay cả khi bị lưỡi kiếm đâm xuyên người, Falcoa cũng sẽ không thấy gì, nhưng lần này, ông ta không thể im lặng được nữa.Falcoa: “Ngài thì biết cái gì?
Nếu không có tôi, thì cái tên ‘Vẹt’ cũng đã biến mất lâu rồi!
Ngài có biết tôi đã xây dựng tổ chức này trong suốt năm năm qua nhiều như thế nào không?
Toàn bộ đảo Galliant này là của chúng ta!”
Marsha: “Đồ ngu chỉ biết khoe khoang.”
Falcoa: “...”
“Vậy là mày đã trở thành con nghiện loop rồi à?
Mắt thì lờ đờ.
Mày còn biết cách cầm kiếm sao cho đúng không?
Bây giờ mày có thể làm được gì nữa hả?
Mày còn có thể mang lại lợi ích gì cho tao hả?”
Falcoa không thể trả lời.Marsha: “Tất cả bọn mày nghe đây.
Nếu bọn mày muốn làm du côn, thì ra ngoài kia mà làm.
Tao sẽ không cản, và cũng không giữ lại.
Nhưng nếu sống dưới danh nghĩa của băng Vẹt, thì phải tuân theo mệnh lệnh của tao vô điều kiện.
Ai có vấn đề gì thì có thể biến đi.
Cầm tiền và hưởng thụ một cuộc sống yên bình.”
Đám thuộc hạ ngậm miệng lại như những chú cừu ngoan ngoãn.Không một ai trong số họ là không có quá khứ, và Marsha dang tay đón nhận tất cả, cùng họ đi tới cuối cuộc đời.Nếu họ còn nơi khác để đi, thì họ đã không gia nhập tổ chức từ đầu.
Đối với tất cả thành viên của nhóm lính đánh thuê thì Marsha - vị thần sa ngã chính là lý do sống duy nhất của họ.Trong không gian tĩnh lặng, Freeman cúi đầu.Freeman: “Đội trưởng, em trở về khi nào vậy?”
Marsha: “Tôi trở về ngay khi nghe tin Lucas lại bị bắt.
Hắn ta chắc chắn sẽ làm lộ vị trí nơi ẩn náu của chúng ta.
Chúng ta phải dọn dẹp chỗ này sớm và chuẩn bị di chuyển.”
Marsha tiến lại gần chỗ Falcoa đang nằm gục.
Sau đó, cô ta nhìn sang Yuna đang run rẩy vì sợ hãi, cô ta hỏi: Marsha: “Falcoa, chắc tao đã nói với mày rồi.
Chỉ khi chiến tranh thì mới được giết chóc.
Chúng ta không được động đến dân thường.”
Falcoa: “Hừmm, tôi có lý do riêng.”
Marsha: “Lý do à?”
Marsha ngước nhìn lên Freeman đang đứng sau Falcoa, hắn nhún vai.Freeman: “Được rồi, nói thử xem.
Nếu lý do của ngươi không thật sự đáng nghe, thì ngươi sẽ phải gánh hậu quả đấy.”
Falcoa do dự một lúc.
Ông ta biết không thể nói dối trước mặt Marsha nên cũng đành lên tiếng.Falcoa: “Chúng chỉ là những đứa trẻ."
Ông ta kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.Từ việc tên ma cô kia bị ném vàng vào người như thế nào.
Rồi đến việc bọn họ gọi Amy đến quán rượu ra sao.
Và nhóm của Shirone ập vào rồi dẫn đến một cuộc đối đầu căng thẳng.Falcoa: “Tôi không thể chịu đựng được nữa.
Thủ lĩnh, ngài biết tính tôi mà.
Bọn chúng cũng không phải là dân thường.
Đám đó có hai kiếm sĩ và hai pháp sư, tất cả bọn chúng đều có kinh nghiệm chiến đấu thực tế.
Thậm chí chúng còn sử dụng một vài loại ma pháp lạ nữa.
Sao mà công bằng được chứ?”
Marsha: “Hmmm…”
Trong lúc Marsha chìm sâu vào suy nghĩ thì Yuna - cô bé đã nghe hết toàn bộ câu chuyện bắt đầu khóc.Yuna: “Anh trai ơi…”
Marsha - người quan sát cô bé quay đầu lại.Marsha: “Vậy là mày đã bắt cóc cô bé này?”
Falcoa: “Tôi có thể làm gì hơn chứ?
Bọn chúng là quý tộc, nếu tôi xử lý nó ở bên ngoài, nhóm lính đánh thuê sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi.”
Marsha: “Ngừng nghĩ đi, mày thật là đáng thương.
Bị bọn trẻ đánh bại khi đang phê thuốc.”
Falcoa nổi giận.Falcoa: “...Tôi không có gì để giải thích nữa, nhưng bọn chúng thực sự rất mạnh.
Vấn đề không phải là do tôi yếu đi.”
Marsha: “Tao hiểu rồi.”
Marsha đứng dậy.Marsha: “Có một tên tóc vàng trong nhóm đó đến tìm mày đúng không?
Tên của hắn ta là Shirone hả?”
Dường như cô ta đã nghe rõ điều gì đó.Falcoa: “Sao…”
Marsha nở một nụ cười lạnh.Marsha: “Có vẻ trực giác của tao luôn đúng.
Chà, nếu là tên đó thì tao có thể hiểu tại sao mày gặp khó khăn.”
Freeman hỏi:Freeman: “Em biết tên đó ư?”
Marsha: “Không, không hẳn… dù sao thì bỏ qua chuyện đó đi.
Bọn mày đang làm gì vậy?
Kẻ thù đang đến mà còn chưa chuẩn bị?”
Freeman: “Em thực sự nghĩ rằng bọn chúng sẽ đến đây?
Ngay cả khi bọn họ có con tin?
Cô bé kia chỉ là em gái của một tên ma cô.
Bọn chúng là quý tộc, mà quý tộc sẽ không hành xử như thế.”
Marsha: “Bọn họ sẽ đến.”
Bởi vì họ là những kẻ đạo đức giả đáng kinh tởm.Marsha: “Rồi, được rồi!
Bắt đầu thôi.
Trong vòng 30 phút nữa, tất cả bọn mày trang bị vũ khí và tập trung trước chỗ ẩn náu.
À, còn Falcoa…”
Ánh mắt Marsha nhìn về phía Falcoa.
Marsha: “Mày định làm gì?
Dạo này mày đang làm tốt công việc mà.
Tại sao không nhân cơ hội này mà đổi nghề đi?
Làm doanh nhân hay gì đó chẳng hạn.”
Falcoa: “Ngài đừng chế nhạo tôi nữa.
Ngài cứ lấy bất cứ thứ gì ngài muốn.
Tôi chỉ muốn tàn sát lũ khốn đó thôi.”
Marsha: “...Được rồi đi thôi.”
Mặc dù Falcoa đã tránh được việc bị đuổi khỏi băng Vẹt, nhưng ánh mắt của Marsha dành cho ông ta vẫn lạnh lùng.Bực mình vì điều này, Falcoa định rời khỏi nhà kho thì lời của đối phương làm ông ta khựng lại.Marsha: “Bỏ loop đi.
Nếu mày bị bắt lần nữa, mày sẽ chết thật đấy.”
Falcoa không trả lời, nhưng Marsha biết.
Ông ta sẽ không dùng loop nữa.
Ông ta đã quay trở lại chiến trường đầy máu, đau đớn và sợ hãi.Khi tất cả mọi người đã rời đi, Freeman cuối cùng cũng đối xử với Marsha không phải với vai trò là đội trưởng mà như một người bạn thời thơ ấu.Freeman: "Tôi mừng vì em đã trở về an toàn.
Tôi đã rất lo lắng khi không liên lạc được với em trong một khoảng thời gian dài.”
Marsha cau mày.Marsha: “Đồ ngốc, tôi bận chạy trốn nên không liên lạc được với anh.
Dù sao thì, mấy người thật vô tâm.
Mà có chuyện gì với Falcoa vậy?
Hắn còn giá trị sử dụng không?
Hắn điên rồi, nhưng ít nhất hắn cũng giỏi sử dụng kiếm.”
Freeman: “Không thể chỉ trách mỗi Falcoa.
Chính chúng ta đã tước chiến trường khỏi tay hắn.”
Marsha: “Không, là do tôi.”
Freeman: “Nhưng vì điều đó, mà chúng ta có thể có đủ vốn.
Tôi đã chuẩn bị để chúng ta có thể đến một đất nước khác bất cứ khi nào em trở về.”
Marsha: “Lại trốn chạy nữa…”
Lẽ ra cô ta đã có một cuộc sống khác.
Nhưng đoàn lính đánh thuê mà cô ta đã xây dựng cùng Freeman - người bạn thời thơ ấy của cô ta, sau khi họ rời khỏi nhà vào năm 17 tuổi.
Mặc dù ngay cả khi họ mất đi chỗ dựa vì âm mưu chính trị, băng Vẹt chính là gia đình duy nhất của cô ta.Marsha: “Cuộc đời thật đắng cay làm sao.
Tại sao chúng ta lại có kết cục như thế này?”
Freeman: “Chúng ta bị tổ quốc phản bội.
Chúng ta còn có thể làm gì hơn để có thể sống sót đây?”
Marsha: “Đúng vậy.
Chúng ta phải thử những gì mà ta có thể làm.
Anh không bị sao đúng chứ?”
Freeman đã quyết tâm.Freeman: “Tôi luôn duy trì những kỹ năng của mình ở mức mạnh nhất.
Marsha, tôi không muốn thứ gì từ băng Vẹt cả.
Tôi chỉ mong rằng em có được hạnh phúc của riêng mình.”
Marsha cảm thấy ớn lạnh.Marsha: “Ugh…nổi hết cả da gà.
Anh đúng là có biệt tài làm tôi phát ớn với những lời mật ngọt đó.
Anh có cần thiết phải nói như thế không?”
Freeman: “Vì đó là sự thật.”
Freeman chưa bao giờ giấu giếm tình cảm của mình với Marsha từ khi họ còn nhỏ.
Nhưng đối với Marsha đó là thử thách thực sự, và cô ta thường mất bình tĩnh trước điều đó.Marsha: “Tại sao?
Anh là ai mà lại mong muốn tôi có hạnh phúc riêng?”
Freeman: “Em…”
Biết rõ đối phương đang hỏi điều gì, Freeman suy nghĩ một lúc và tìm ra câu trả lời phù hợp.Freeman: “Vì em là đội trưởng của chúng tôi.”
Marsha khụt khịt mũi.Sau một cuộc trò chuyện ngắn, dường như Freeman không cần phải lo lắng điều gì nữa.
Hắn vẫn gây khó chịu như mọi khi.Freeman hỏi.Freeman: “Nhân tiện, em định làm gì?
Em có thực sự muốn đấu với bọn trẻ đó không?
Nguyên tắc của băng lính đánh thuê là không tránh né các cuộc chiến đến với chúng ta, nhưng lần này lại khác.
Falcoa đã đi qua giới hạn, và băng Vẹt cũng không cần thiết phải tham gia.”
Marsha: “Tôi biết điều đó.”
Phản ứng hờ hững của Marsha khiến Freeman phải hỏi lại.Freeman: “Có điều gì mà em không nói với tôi không hả?”
Ánh mắt của Marsha trở nên lạnh lùng.
Mỗi lần cô ta nhìn Freeman như vậy, tim hắn lại đập loạn nhịp.Marsha: “Freeman, anh ghét điều gì nhất?”
Freeman: “đạo đức giả.”
Freeman không suy nghĩ mà trả lời ngay, vì Freeman đã ở bên cạnh Marsha khi cô ta phải đối mặt với những ngày tháng tối tăm nhất.Chừng nào năng lực của Marsha còn hoạt động, thì chấn thương từ thời điểm đó sẽ không bao giờ biến mất và nó sẽ bóp méo tâm trí cô ta không ngừng.Freeman: “Điều đó thì sao?
Có phải đó là điều quan trọng nhất trong cuộc đời em không?”
Marsha: “Đi thôi.”
Marsha rời khỏi chỗ và đi đến phía cửa sổ.
Các thành viên đã tập hợp trước hang ổ, vũ khí đã sẵn sàng.Marsha: “Tên tóc vàng Shirone khá mạnh.
Hắn ta là mục tiêu chính của tôi.
Mấy người có thể xử lý những đứa khác tùy ý.
Theo Falcoa, chúng có kĩ năng rất khá đó.”
Freeman: “Hmph, đó là vì hắn lười biếng thôi.
Trong khi hắn đang bận chơi thuốc thì tôi đã củng cố hang ổ.
Và đã huấn luyện cho bọn lính về các chiến lược sử dụng vòng tròn ma thuật và vũ khí ma pháp.
Nếu chúng không có kĩ năng thì sẽ chết trước khi tới cổng đầu tiên.”
Marsha: "Rất tốt.”
Marsha nhớ lại khuôn mặt của Shirone
Tất cả những gì cô ta nhớ là nụ cười hiền lành của cậu.Marsha: “Tôi sẽ giết hắn ta sớm thôi.”
Khuôn mặt của Shirone chồng lên khuôn mặt của cha dượng cô ta, và sau đó nó trở thành khuôn mặt của cả thế giới.
Nụ cười thật kì lạ.Máu của cô ta sôi sùng sục.Đây là tức giận, phấn khích hay sợ hãi?
Có lẽ không phải một trong số đó, nó chỉ là những cảm xúc méo mó của con người.Marsha với vẻ mặt lạnh lùng, mỉm cười ấm áp nhìn Yuna.
Marsha: “Hehe, tôi hy vọng hắn ta sẽ tới được, phải không?
Tôi tò mò không biết hắn ta sẽ có biểu cảm như thế nào khi thấy mặt tôi.”
Yuna: “Làm ơn hãy cho em trở về nhà.”
Nhìn thấy Yuna đang run rẩy vì sợ, Marsha ôm cô bé và vỗ lưng.Marsha: “Đừng sợ, nhóc sẽ ổn thôi”Yuna: “Chị sẽ đưa em về nhà chứ?”
Marsha: “Tất nhiên, hiện tại bên ngoài hơi hỗn loạn, chừng nào mọi thứ ổn định, chị sẽ đưa em về.
Vậy…”
Khi Marsha vuốt tóc Yuna, mắt cô bé dần dần nhắm lại, và tầm nhìn của cô bé dần mờ đi.Yuna: “Hả?
Hả?”
Yuna vẫn chưa nhận ra được mình đang nhắm mắt, chỉ nghe thấy một giọng nói vang bên tai.Marsha: “Bây giờ thì hãy ngủ đi nào.”
Marsha nhẹ nhàng đặt Yuna - đang say ngủ nằm xuống đất.Cô ta để ý chiếc vòng cổ của Yuna, dù nó rẻ tiền nhưng trông đã cũ.Marsha: “Cho tôi mượn cái này.”
Cô kéo mạnh chiếc vòng khiến nó bị đứt, sau đó cô ta đứng dậy và nhìn Freeman.
Marsha: “Đưa cô bé này vào phòng.
Trông chừng bọn trẻ và chuẩn bị chiến đấu”Freeman: “Tôi sẽ ở đây, bảo vệ em là nhiệm vụ của tôi.”
Lông mày Marsha nhíu lại trước cơn ớn lạnh thứ hai.Dĩ nhiên, với tư cách là một thành viên sáng lập của băng lính đánh thuê, cô ta hiểu tính cách hắn hơn ai hết, nhưng cô ta không bao giờ có thể quen được với điều đó.Marsha: “Đừng quá đáng!
Tôi sẽ không đổ anh chỉ vì chuyện đó đâu.
Ra ngoài và dẫn dắt lũ trẻ đi!"
Khi Freeman cố chấp đứng yên, Marsha vừa đẩy hắn ra ngoài vừa liên tục càu nhàu.Marsha: “Đừng làm tôi khó chịu!
Ra ngoài!
Ra ngoài đi!”
Sau khi bị đẩy về phía trước vài lần, Freeman cuối cùng đã bế Yuna lên tay.Hắn bế cô bé ra khỏi nhà kho trong yên lặng.