Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMHCgCSBuX0Pv63_pRD5Zba5Q5fcTEY5tfltQo9mHxZI-_BhoA2TpgQ0aqJVYzxWgOwem9dgouJswgGl1ZTYJhHVRpIiAg7eliHDw25vq1RJ0N4cMJnwSzps31Q02cbvclGxIf56wrS5zvYG6bU9qx7=w215-h322-s-no-gm

Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Kiếm Hiệp, Ngôn Tình, Lịch Sử
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta, một sát thủ vốn dĩ vô tình.

Đêm nay trăng tỏ gió hiu hiu, ta bí mật đột nhập phủ đệ mục tiêu.

Lắng nghe hơi thở kẻ địch giữa tĩnh lặng, ta nắm chắc dao găm trong ống tay.

"Ngao~"

Ta sững lại, nhìn xuống, một bé mèo ngáp dài rồi dụi thân mềm mại vào chân ta.

Thế rồi... ta không sao cất bước.

Chẳng thể cầm lòng, ta đưa tay, ra sức cưng nựng.

Mèo con khoái trá ngửa bụng, vẻ đáng yêu ấy khiến ta suýt thét lên.

Giây sau, hơi lạnh kề cổ làm ta bừng tỉnh.

Ngoảnh lại, kẻ đáng lẽ vong mạng dưới tay ta, nay cầm kiếm, mỉm cười nhìn ta.​
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 1



Ta tự nhận là một sát thủ không chút tình cảm.

Đêm đó, dưới ánh trăng khuất bóng và cơn gió lặng, ta thoăn thoắt lẻn vào tư dinh của đối tượng, thân pháp nhẹ nhàng như một áng mây, tuyệt không một tiếng động.

Trong bóng tối bao trùm, ta cẩn trọng lắng tai nghe nhịp hô hấp đều đặn của hắn, đoạn rút thanh đoản đao giấu kỹ nơi tay áo, sẵn sàng cho một cú đoạt mạng.

Bất thình lình...

“Ngaooo~”

Ta chợt dừng bước, cúi đầu nhìn xuống—thì ra là một sinh linh bé nhỏ đáng yêu. Nó vươn vai ngáp một cái thật kêu, rồi đủng đỉnh tiến lại gần, cọ nhẹ vào chân ta.

Sau đó... chân ta như mọc rễ.

Không tài nào kháng cự nổi, ta đưa tay ra, x0a nắn bé mèo một cách say sưa!!!

Tiểu miêu thích thú lăn kềnh ra, để lộ chiếc bụng trắng muốt, mịn màng. Trái tim ta tức khắc tan chảy như nước, phải vội đưa tay lên che miệng để khỏi thốt lên câu “Ôi trời ơi, dễ thương chết mất!”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo—một luồng khí lạnh buốt bất ngờ chạm vào cổ, khiến ta hoàn hồn.

Quay đầu lại, ta thấy kẻ đáng lẽ đã sớm thành hồn ma dưới lưỡi đao của ta, lúc này đang ung dung cầm kiếm, khóe môi còn nở một nụ cười tà mị nhìn ta

Ta đưa mắt nhìn nam nhân kia, rồi lại cúi xuống nhìn bé mèo đang nằm gọn trong lòng, cố gắng thốt ra một câu:

"Tên trộm mèo khốn kiếp nhà ngươi, ta vừa mới đi ngang qua đây đã nhận ra—đây chính thị là con mèo cưng của nhà ta..."

...Không thể bịa thêm được nữa.

Ta nuốt khan một tiếng, vội đổi giọng: "...Ta đến để đón bé mèo về nhà."

Nam nhân bật cười thành tiếng, bờ vai khẽ rung lên, lưỡi kiếm đặt nơi cổ ta cũng theo đó mà rung rinh, toàn thân ta cứng đờ như một pho tượng.

"Thật vậy ư?" Giọng hắn trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng lại mang một sức nặng vô hình, "Đây là mèo của ngươi sao?"

Ta lập tức gật đầu lia lịa như bổ củi:

"Đúng vậy! Ngươi nhìn xem—bộ lông đen tuyền như mực tàu thượng hạng, đôi mắt lại đỏ rực như lửa... Không thể nào nhầm lẫn được, đích thị là bé cưng nhà ta rồi!"

Nam nhân khẽ phất tay áo, trong nháy mắt, toàn bộ đèn nến trong phòng bỗng dưng bừng sáng.

Ánh sáng vừa chiếu rọi, bé mèo trong vòng tay ta… liền lộ ra bộ lông trắng tinh như tuyết đầu mùa, đôi mắt xanh biếc tựa làn nước hồ thu, còn đang thong thả li3m nhẹ những đầu ngón tay ta.

Ta: "……"

Toàn bộ nến trong phòng đều đã được thắp sáng. Nhờ đó, ta không chỉ nhìn rõ mồn một bé mèo trong ngực… mà còn thấy rõ cả gương mặt của nam nhân kia.

Hắn khẽ cúi mắt nhìn ta, đôi mắt đào hoa quyến rũ hơi nhướng lên, nụ cười như ẩn như hiện nơi khóe môi:

"Ngươi nói là… ngươi chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi sao?"

Ta thuận theo ánh mắt của hắn mà cúi đầu nhìn xuống—chỉ thấy mình đang vận một bộ y phục màu đen từ đầu đến chân, còn con dao găm giấu trong tay áo thì… đã rơi xuống đất kêu một tiếng "cạch".

Ta: "……"

Hắn khẽ cười khẩy một tiếng đầy chế giễu: "Nói đi, là ai đã phái ngươi tới? Phái một sát thủ mà làm ăn lơ đễnh đến mức này, quả thật là quá xem thường ta rồi đấy."

Ta bị hắn cười nhạo, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, định bụng bật dậy liều mạng một phen. Nhưng vừa mới nhúc nhích mông lên được một chút, liền bị ánh mắt sắc lẻm của hắn liếc qua. Dưới sức ép của nội lực sâu không lường nổi, toàn thân ta không thể nào cử động được dù chỉ một chút.

Đành phải ngồi bẹp xuống đất như một quả cà tím bị héo, mắt đảo vòng vòng, cố gắng nghĩ kế đối phó. Chớp lấy thời cơ, ta vội giơ bé mèo lên chắn trước mặt mình, tay còn lại thì nhặt vội con dao găm dưới đất lên, nghiêm giọng quát lớn:
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 2



"Thả ta đi! Nếu không… ta sẽ xử lý con mèo này ngay lập tức!"

Bé mèo trong ngực ta đúng lúc lại hùa theo: "Meo~!"

Chỉ có điều tiếng kêu ấy nghe có vẻ hơi… hí hửng quá mức, nó còn vươn cả móng vuốt ra định chọc chọc nghịch ngợm con dao găm nữa chứ.

Nam nhân bật cười thành tiếng, cúi đầu nhìn bé mèo, giọng cưng chiều hết mực, ngọt ngào đến mức dẹo cả đi:

"Bé cưng của ta vui lắm phải không nào? Ái chà chà, cục cưng đáng yêu của ta ơi ~~"

Ta: "……"

Làm ơn có thể nghiêm túc một chút được không hả trời?!!

Bé mèo vừa nghe thấy giọng của nam nhân liền càng thêm kích động, thân hình nhỏ bé nghiêng hẳn về phía hắn, như thể muốn nhào ngay vào lòng người ta vậy.

Ta cuống quýt rút vội con dao găm về phía sau, chỉ sợ bé mèo không cẩn thận lại bị lưỡi dao sắc bén cứa phải thì khổ.

Nhân lúc bé mèo còn chưa kịp giơ móng vuốt ra cào người, ta tranh thủ buông lời uy h**p:

"Hiện giờ bé cưng của ngươi đang nằm gọn trong tay ta, ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Một là—ngươi hãy tự kết liễu đời mình đi!"

Ta còn tỏ ra rất có tình người, nhẹ nhàng lên tiếng an ủi:

"Ngươi cứ yên tâm, sau khi ngươi chết, ta nhất định sẽ thay ngươi chăm sóc bé mèo thật tốt..."

Nam nhân nhìn bé mèo bằng ánh mắt đầy âu yếm, nhưng giọng điệu thì lại cực kỳ trào phúng:

"Ngươi đi ám sát người khác, cũng toàn dùng cách dụ dỗ người ta… tự sát như thế này hả? Cách làm này quả thật mới mẻ đấy, cũng có thể coi là một loại bản lĩnh đặc biệt."

Ta: "……"

Cố gắng nén cơn tức giận đang chực chờ bùng nổ, ta kéo bé mèo lại gần hơn, chuẩn bị tung ra đòn sát thương tâm lý tiếp theo: "Lựa chọn thứ hai…"

Vừa mới mở miệng, gương mặt ta đã chạm phải bộ lông mềm mượt như nhung của bé mèo. Theo một phản xạ tự nhiên, ta khẽ cọ cọ vào nó… rồi lại không thể nào kìm lòng được mà hít hà một hơi thật sâu.

Nam nhân: "……"

Sắc mặt hắn tối sầm lại ngay lập tức, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Ngươi muốn uy h**p thì cứ uy h**p đi, hôn hít cái quỷ gì ở đây vậy hả?!"

Ta vội vàng thu hồi lại chút đạo đức nghề nghiệp ít ỏi còn sót lại của mình, ho khan một tiếng để lấy lại vẻ nghiêm túc, rồi trịnh trọng tuyên bố:

"Lựa chọn thứ hai, ngươi hãy thả ta rời khỏi nơi này."

Nam nhân ung dung ngồi xuống giường, khẽ nhướng mày nhìn ta, giọng điệu lười biếng mà lại có chút thong dong:

"Được thôi chứ sao không~"

Ta nghiêm túc bổ sung thêm điều kiện:

"Ngươi phải để ta rời đi một cách toàn vẹn nhất—không được chém, không được đánh, cũng không được chửi rủa, phải để cho thân thể ta hoàn toàn khỏe mạnh, tinh thần ta hoàn toàn lành lặn, rời khỏi nơi này trong trạng thái tốt nhất có thể!"

Ta vừa mới dứt lời, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên.

Chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, trước mắt ta bỗng tối sầm lại—bàn tay lạnh như băng của hắn đã đặt lên cổ ta từ lúc nào không hay.

Giọng hắn vẫn còn mang theo ý cười nhàn nhạt:

"Ngươi đúng là… nói nhiều thật đấy."

Đầu ngón tay hắn khẽ siết chặt lại, ta bắt đầu cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, tầm mắt cũng dần dần mờ đi, mọi thứ trước mắt cứ như đang xoay vòng vòng không ngừng.

Ý thức của ta ngày càng trở nên mơ hồ.

Đúng vào khoảnh khắc ấy, bé mèo trong ngực ta bỗng dưng khe khẽ “meo~” lên một tiếng, nghe vừa nhỏ nhẹ lại vừa yếu ớt.

Bàn tay đang siết chặt cổ ta khẽ run lên một chút.
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 3



Cảm nhận được phản ứng đó của hắn, ta lập tức tranh thủ thời cơ, há miệng thều thào nói một cách khó nhọc:

"Bé con… nó còn nhỏ quá… nếu như để nó nhìn thấy… cảnh tượng đánh đấm, chém giết… sẽ… ảnh hưởng đến tâm lý của nó mất!"

Ta vừa mới dứt lời, bé mèo đã nhanh nhẹn leo lên vai ta, rồi lại ngoan ngoãn dụi dụi đầu vào bàn tay của hắn.

Nam nhân tỏ ra có chút bối rối, vội vàng buông tay ra, rồi thoắt một cái đã ôm bé mèo vào trong lòng, giọng điệu vừa lo lắng lại vừa có chút hoảng hốt:

"Bé con ngoan, ngoan nào, bé cưng của ta không nhìn thấy gì hết, không hề nhìn thấy gì đâu nha~"

Còn về phần ta, thì đang nằm bẹp dí dưới đất, thở d ốc không ra hơi như một con trâu vừa mới cày ruộng xong, gương mặt thì tái mét lại:

"……"

Nam nhân ôm mèo đi đi lại lại trong phòng, cử chỉ như đang ru nó vào giấc. Mèo có thật sự ngủ hay không thì ta chẳng rõ, ta chỉ biết mình suýt nữa thì bị hắn ta siết cho nghẹt thở.

Ta nhắm nghiền mắt, khó nhọc thốt lên: "Chuyện kia…"

"Suỵt," nam nhân ngắt lời ta.

Ta: "...."

Vừa mới lén lút di chuyển được vài bước, sau lưng đã vang lên một tiếng "meo!" – Quay đầu nhìn lại, chẳng biết tự lúc nào mèo con đã lại chui vào lòng ta.

Ngẩng đầu lên, thấy vòng tay nam nhân đã trống không, ánh mắt hắn nhìn ta… thật khó để diễn tả chính xác đó là loại cảm xúc gì.

Ta có chút chột dạ, cúi đầu xoa xoa bộ lông mềm mại của tiểu miêu, bé mèo dường như chẳng hề để tâm đ ến chuyện vừa rồi, cứ thế rúc vào lòng ta dụi dụi mấy cái, chỉ vài giây sau đã lim dim nhắm mắt, rồi còn bắt đầu… ngáy khò khè nữa chứ.

Nam nhân: "…"

Ta thấy sắc mặt hắn không được tốt cho lắm, bèn nhỏ giọng giải thích: "Ngươi cũng biết rồi đấy… từ nhỏ nó đã phải xa mẹ rồi mà…"

Nam nhân: "…"

Hắn khẽ nheo mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi bỗng dưng mỉm cười.

"Ngươi nói cũng có lý. Bé cưng của chúng ta đã phải xa mẹ từ khi còn bé xíu."

"Bây giờ xem ra nó cũng khá là thích ngươi đấy."

Ánh mắt hắn dõi theo mèo con đang nằm gọn trong lòng ta, rồi chậm rãi tiến lại gần hơn.

Ngón tay hắn như có như không lướt nhẹ qua cổ ta, giọng nói vẫn giữ vẻ êm ái dịu dàng:

"Hiện tại, ta sẽ cho ngươi một sự lựa chọn thứ ba."

"Ngươi hãy ở lại đây, làm mẹ của bé mèo này cho đến khi nó trưởng thành."

"Hoặc là—"

Ngón tay hắn khẽ thu lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười tươi tắn:

"Nhân lúc nó còn đang ngủ say, ta sẽ ra tay giết ngươi trước."

Ta lập tức nắm chặt lấy bàn tay hắn, nước mắt lưng tròng:

"Ngươi đang nói năng lung tung gì thế hả, giết với chóc cái gì chứ! Gia đình chúng ta cứ bình an vui vẻ sống bên nhau mới là điều quan trọng nhất!"

Nam nhân: "…"

Nam nhân thu tay lại, tiện thể bế luôn bé mèo từ trong ngực ta về, rồi lại chậm rãi ngồi xuống giường một lần nữa.

Hắn khẽ ngẩng cằm lên một chút, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt:

"Nói đi, là ai đã phái ngươi đến đây?"

Ta nhìn trời nhìn đất, nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn bật cười một cách khinh miệt, rồi lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở: "Nếu muốn chết thì cứ tiếp tục giữ im lặng đi."

Ta lập tức khai ra sạch sành sanh không dám thiếu một chữ: "Ta là đệ tử của Yến Tử Tông, nhận lệnh của Tông chủ đến đây để ám sát ngươi."

Nghe đến đây, nam nhân khẽ nghiêng đầu áp má vào bé mèo đang ngủ say sưa, giọng điệu có chút nghi hoặc:
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 4



"Yến Tử Tông ư? Ta chưa từng nghe đến cái tên này bao giờ. Ngươi đang định lừa gạt ta đấy à?"

Ta mặt dày đáp lại ngay lập tức: "Tên của tông môn chúng ta mới chỉ có từ ngày hôm qua thôi, ngươi chưa từng nghe qua cũng là chuyện phải đạo."

Nam nhân: "……"

Hắn trầm mặc trong giây lát, vẻ mặt lộ rõ sự khó hiểu: "Ý của ngươi là… tông môn của các ngươi mới chỉ được thành lập từ ngày hôm qua thôi sao?"

Thấy ta gật đầu một cách chắc nịch, hắn không nhịn được mà bật cười thành tiếng:

"Vậy thì xin mạn phép hỏi một câu, tông môn của các ngươi… chắc hẳn không phải chỉ có một mình ngươi đấy chứ?"

Ta liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu đầy vẻ bất đắc dĩ: "Ta đã nói là ta nhận lệnh của Tông chủ cơ mà, đương nhiên không phải chỉ có một mình ta rồi."

"Có ta và Tông chủ—tổng cộng là hai người."

Nam nhân: "……"

Nam nhân trầm mặc trong vài giây, sau đó lại bật cười: "Cũng được thôi, những kẻ muốn lấy mạng của ta đâu phải chỉ có một hai người, thêm hai người các ngươi nữa cũng chẳng hề hấn gì."

Ánh mắt hắn mang theo một ý cười tà mị: "Chỉ là ta muốn biết, ngươi đã tìm được đường đến cung Bích Thủy này bằng cách nào vậy?"

"Nơi này nằm ẩn sâu trong núi cao, quanh năm sương mù bao phủ, người không quen thuộc địa thế thì chưa đi được đến ba bước chân đã lạc đường rồi."

Hắn khẽ chống cằm, cười đến mức đôi mắt cũng phải nheo cả lại: "Nói cho ta nghe thử xem, rốt cuộc ngươi đã vào được đây bằng cách nào?"

Ta khẽ nhúc nhích đôi chân đã tê rần vì phải ngồi xổm quá lâu, trong lòng thầm cảm thấy nam nhân này e rằng đầu óc có chút vấn đề, hỏi một câu gì mà lại ngây thơ đến thế không biết nữa: "Thì là do ta hỏi đường chứ còn sao nữa!"

Nụ cười trên gương mặt nam nhân chợt cứng đờ lại: "Ngươi nói cái gì cơ?"

Không chỉ đầu óc có vấn đề, mà đến cả tai cũng bị lãng nữa. Ta khẽ thở dài một tiếng, kiên nhẫn lặp lại một lần nữa:

"Là hỏi đường. Ta đã phải hỏi đường ròng rã suốt cả một tháng trời thì mới tìm được đến đây đấy chứ."

Ta ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt yêu nghiệt đang ở ngay trước mắt mình, chân thành đáp lại:

"Ngươi nổi tiếng lắm đấy, trên giang hồ này ai mà chẳng biết tên của ngươi là Yến Minh Nhiên chứ."

"Từ những quán trà ven đường cho đến mấy ông già kể chuyện trong thành, người người nhà nhà đều bàn tán xôn xao về ngươi."

"Thế nên ta chỉ việc hỏi đúng một câu là: 'Xin hỏi cung Bích Thủy của Yến Minh Nhiên nằm ở đâu vậy?'—thế là đã có thể tìm được đường đến tận nơi rồi."

"Khi ta vừa mới đến được chân núi, liền hỏi thăm những người dân trong thôn. May mắn làm sao, lại có một ông lão đã từng làm phu khuân vác khi người ta xây dựng cung điện này, thế là ông ấy đã chỉ cho ta con đường lên núi luôn đó~"

Ta nhìn sắc mặt của Yến Minh Nhiên càng lúc lại càng trở nên khó coi hơn, khẽ nghiêng đầu hỏi một câu:

"Ngươi không sao đấy chứ?"

Yến Minh Nhiên: "……"

Hắn dường như không còn hứng thú tán gẫu với ta nữa, thẳng thừng ngắt ngang phần ta đang định kể lể về những chuyện kỳ thú vui vẻ trên hành trình kéo dài suốt một tháng qua.

Ta bĩu môi: "Rồi, rồi, không muốn kể nữa thì thôi. Vậy chỗ ngủ của ta ở đâu?"

Hắn cho gọi người đến để thu xếp nơi nghỉ ngơi cho ta. Người kia bước vào nhẹ đến mức không hề phát ra một chút tiếng động nào. Ta ngẩng đầu nhìn lên— Ủa, trông quen quen nha?!

Ta hí hửng bước tới gần, vẫy tay cười toe toét: "Chị ơi! Thật là trùng hợp quá đi mất!"
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 5



Chị ấy liếc nhìn ta một cái, rồi khẽ cất tiếng cười: "Ồ, vẫn còn chưa chết cơ à?"

Nụ cười của ta lập tức đông cứng lại trên môi: "???"

Chị vừa mới mở miệng ra mà đã xui xẻo như vậy rồi sao?

Ta vội vàng quay lại nhìn Yến Minh Nhiên, hấp tấp giải thích:

"Cung điện của các người rộng lớn quá, ta không tài nào biết được phòng của ngươi nằm ở đâu nên trên đường đi có tình cờ gặp được chị này, liền đánh bạo hỏi thử một câu."

Ta còn tỏ ra vô cùng hăng hái mà khoe thêm: "Chị ấy dễ thương lắm nhé, còn vẽ cho ta hẳn một tấm bản đồ bé xíu nữa cơ!"

Yến Minh Nhiên: "……"

Đối mặt với ánh mắt như muốn tra khảo của hắn, chị gái kia chỉ thản nhiên nhún vai một cái: "Với cái trình độ võ công của cô ta mà nói, nếu có thể giết được ngươi thì mới là chuyện lạ đời. Với lại con bé trông cũng dễ thương đấy chứ, trêu chọc nó một chút cũng vui mà, phải không? Giết đi thì cũng thấy hơi tiếc."

Ta đứng đơ người ra giữa hai người bọn họ, trong lòng đấu tranh tư tưởng dữ dội, không biết nên cảm ơn vì đã được khen là dễ thương hay là nên đổ mồ hôi lạnh hột vì suýt chút nữa đã bị chị gái này cho đi đời nhà ma rồi…

Sau khi ở lại cung Bích Thuỷ được vài ngày, ta ngồi trong sân, ngửa đầu lên nhìn trời, buồn bã tâm sự với bé mèo đang nằm gọn trong lòng:

"Bé ơi, bây giờ ta biết phải tính sao đây hả?"

Bé mèo lười biếng nằm ngửa ra phơi bụng dưới ánh nắng mặt trời: "Meo~"

Ta cứ nói được một câu lại phải thở dài một tiếng: "Ta đã tính đến chuyện nhân lúc hắn không để ý thì sẽ chuồn đi mất, ai mà có dè được cái cung Bích Thuỷ này lại giống như một cái mê cung vậy chứ!"

"Meo~"

"Ai mà có thể ngờ được đến cả một ông chú chuyên quét sân ở đây cũng lại có võ công cao cường hơn cả ta cơ chứ!!"

"Meo~"

Ta cúi đầu xuống nhìn bé mèo nhỏ bé chẳng hề có chút lo lắng nào đang nằm trong lòng mình:

"Haizz, nếu như ta còn không chịu quay trở về, thì ông ngoại của ngươi chắc cũng sắp sửa mò đến đây để chịu chết rồi cũng nên..."

Ta với cha của ta, người cũng chính là tông chủ của Yến Tử Tông, đã từng hẹn ước với nhau từ trước—nếu như trong vòng ba tháng mà ta không trở về, thì ông ấy sẽ đích thân đến đây để tìm ta.

Nếu như có ai đó hỏi tại sao ngay từ đầu hai cha con không đi cùng nhau luôn? Ấy là bởi vì cha của ta có võ công yếu hơn ta, nên ta đã chê ông ấy sẽ làm vướng chân vướng cẳng.

Kết quả bây giờ thì hay rồi, nếu như ông ấy mà thật sự đến đây, vừa không biết đường đi lối lại, lại vừa không có được nhan sắc đáng yêu như ta, thì chắc chắn là chưa kịp gặp được ta và Yến Minh Nhiên thì đã bị chị gái kia làm thịt rồi cũng nên.

"Meooo—"

Bé mèo trong lòng ta dường như đã cảm nhận được sự lo âu của ta, liền nhanh nhẹn bò lên vai ta, rồi dùng chiếc chóp mũi mềm mại của mình cọ nhẹ lên má ta.

Tim ta đập thình thịch không ngừng, trong lòng thì đang gào thét một cách điên cuồng: Aaaaaaa!!! Bé mèo vừa mới hôn ta kìa!!!

Mọi nỗi buồn phiền trong lòng ta đều tan biến đi đâu mất sạch sẽ! Ta ôm chặt bé mèo vào lòng cưng nựng như thể đang ôm một báu vật vô giá mà hít hà một cách điên cuồng:

"Á á á, Cưng chết đi được mất thôi!!!"

"Bé ơiiii~~"

"Bé cưng~~ bảo bối của ta~~ con đang ở đâu thế hả?"

Khi màn đêm buông xuống, Yến Minh Nhiên – người đã biệt tăm biệt tích suốt mấy ngày trời – bỗng dưng xuất hiện, giọng điệu dẻo quẹo gọi mèo khắp cả cung Bích Thuỷ.
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 6



Ta và bé mèo bốn mắt nhìn nhau trong vài giây, ta có cảm giác như từ trong đôi mắt trong veo của bé mèo… ta đã nhìn thấy được một tia bất lực thoáng qua.

Ta ôm bé mèo men theo tiếng gọi mà tìm đến chỗ của Yến Minh Nhiên. Vừa mới ló đầu ra, ta còn chưa kịp chớp mắt một cái, bé mèo đang nằm gọn trong lòng ta đã bị hắn ta cướp mất rồi.

Yến Minh Nhiên điên cuồng ôm chầm lấy bé mèo, miệng thì không ngừng lặp đi lặp lại câu "bé cưng ơi~~ bé cưng ơi~~", gương mặt đẹp trai của hắn bị vặn vẹo đến mức biến dạng đi mà vẫn cứ điên cuồng dụi dụi vào người bé mèo.

Ta nhìn cảnh tượng đó mà tự dưng… cảm thấy bớt sợ hắn đi một chút.

Bởi vì ta chợt nhận ra một điều—chúng ta vốn dĩ là đồng loại của nhau. Đều là kiểu người hễ cứ nhìn thấy bé mèo là lại phát điên lên.

Sau khi hít hà mèo xong, Yến Minh Nhiên liếc mắt sang nhìn ta, khẽ nhướng mày cười khẩy một tiếng:

"Sao lại đứng đơ người ra như thế, đang suy nghĩ cách để ám sát ta đấy à?"

"Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng có mà tự lượng sức mình—với cái thứ công phu gà mờ của ngươi thì..."

Ta mặt không đổi sắc, cắt ngang lời hắn luôn:

"Không phải, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một chuyện—trong vài hôm ngươi không có ở đây, bé cưng của chúng ta đã học được cách gọi 'mẹ' rồi đấy."

Yến Minh Nhiên cứng đờ cả nụ cười trên môi: "Không thể nào có chuyện đó được."

Lúc này đến lượt ta nhướn mày cười một cách nham hiểm, rồi từ từ đi tới gần, cúi người xuống nói một cách ngọt ngào với bé mèo đang nằm trong lòng hắn:

"Bé cưng~~gọi một tiếng nghe xem nào, mẹ~~~"

Bé mèo nhìn ta chăm chú trong vài giây, rồi từ từ ngửa đầu lên kêu một tiếng thật rõ ràng:

"Ma~~o"

"Bé cưng~~"

"Ma~~o"

Yến Minh Nhiên: "……"

Hắn ngẩn người ra như trời trồng, còn ta thì lại cười đến mức nhe cả răng trợn cả mắt, trông cực kỳ đắc ý.

Yến Minh Nhiên lập tức ôm bé mèo vào lòng mà dỗ dành: "Bé cưng~~ gọi một tiếng đi nào, cha~~~"

Ta vỗ vỗ nhẹ lên vai hắn, giọng điệu từ bi như một vị Phật sống:

"Ta cũng khuyên ngươi một câu—đừng có mà không biết tự lượng sức mình nhé~"

Yến Minh Nhiên: "……"

Yến Minh Nhiên chẳng nói thêm lời nào. Đêm đó, ta ôm bụng cười mãi mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mới tờ mờ sáng hôm sau, khi trời còn chưa kịp hửng sáng hẳn, ta đã bị tiếng người và tiếng mèo ồn ào làm cho tỉnh giấc.

"Bé cưng~~ mau gọi cô ta là mẹ đi nào~~"

"Ma~~o"

Ta nằm im bất động, mắt vẫn nhắm tịt lại, nghiến răng ken két: "...…"

Nếu không phải vì ta đánh không lại hắn thì...

Ngay bên tai ta, Yến Minh Nhiên vẫn đang cố gắng giả giọng dịu dàng đến phát khiếp:

"Aizzz ôi trời ơi, bảo bối của ta sao mà lại đáng yêu đến thế này cơ chứ~~ mau gọi mẹ thêm một tiếng nữa đi nào~~"

Lần này thì ta quyết không nhịn nữa.

Tranh thủ lúc bé mèo còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, ta liền ngồi bật dậy, gương mặt tỉnh rụi mà trả lời luôn: "Có chuyện gì thế con trai?"

Yến Minh Nhiên: "……"

Thấy hắn ta cứng họng không nói nên lời, ta không nhịn được mà nhe răng cười một cách toe toét.

Ai bảo sáng sớm tinh mơ lại đi chọc tức người ta làm gì cơ chứ?

Nhưng cũng vì sợ hắn ta tức giận lên rồi lại dùng một kiếm tiễn ta về chầu ông bà, ta vội vàng ôm lấy bé mèo từ trong lòng hắn, giả bộ ngoan hiền mà hỏi:
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 7



"Ngươi tìm ta có việc gì thế à?"

Yến Minh Nhiên im lặng hồi lâu, ta nhìn mà cũng thấy khó hiểu, suy nghĩ mãi mới có thể ngộ ra được:

"À à, không có gì đâu~ không có gì đâu~ ta làm gì có đứa con trai nào như ngươi chứ! Nào, bây giờ thì ngươi nói đi xem có việc gì nào?"

Yến Minh Nhiên: "……"

Tại sao sắc mặt của hắn lại càng lúc càng đen hơn rồi thế nhỉ?

Ta đã nói sai điều gì sao ta??

Yến Minh Nhiên mặt mày sa sầm, từ trên cao nhìn xuống ta: "Dậy mau. Đến giờ rèn luyện buổi sáng rồi."

Động tác đang cưng nựng bé mèo của ta lập tức khựng lại: "Ngươi nói cái gì cơ??"

Hắn khoanh tay trước ngực, gương mặt không chút biểu cảm: "Ta thấy ngươi nói cũng có phần có lý."

"Bé cưng không chịu gọi ta là cha, chắc hẳn là do bình thường ta đã không dành đủ thời gian để ở bên cạnh nó."

Ta: "……"

Liệu có khả năng nào là do con mèo nhà ngươi nó không thể nào phát âm được cái âm đó không vậy hả??

Ánh mắt của Yến Minh Nhiên nhìn về phía bé mèo đang nằm gọn trong lòng ta, vẻ mặt lộ rõ sự quyết tâm cao độ: "Cho nên ta đã quyết định rồi – kể từ ngày hôm nay trở đi, ta sẽ cố gắng ở bên cạnh nó nhiều hơn nữa."

Ta buồn ngủ đến mức nước mắt cũng đã rớt ra rồi:

"Ờ… nghe thì cũng có vẻ hợp lý đấy. Nhưng mà chuyện đó thì có liên quan gì đến ta cơ chứ???"

Yến Minh Nhiên nở một nụ cười trông có vẻ hơi man rợ:

"Ta tha mạng cho ngươi là để ngươi có thể làm mẹ của bé cưng. Đương nhiên là ngươi cũng phải đồng hành cùng ta, cùng nhau chăm sóc nó, không rời không bỏ. Ba người chúng ta, sẽ mãi mãi ở bên nhau như thế này nhé~"

"Dậy đi mau lên."

Ta ôm bé mèo theo chân Yến Minh Nhiên đến sân luyện võ của đám đệ tử c ung Bích Thuỷ.

Đám người vừa thấy Yến Minh Nhiên bước vào liền lập tức ngừng tay lại để chào hỏi, ai nấy đều lễ phép cúi đầu một cách cung kính. Yến Minh Nhiên thì lại như thể bị mù vậy, mắt không thèm nhìn lấy một cái, miệng cũng không thèm đáp lại lấy một lời, chân thì cứ thế đi thẳng tới một góc sân.

Ta nhanh chóng đuổi theo sau, nhỏ giọng hỏi:

"Sao ngươi lại không chịu chào hỏi lại ai hết vậy? Chỉ cần cúi đầu gật nhẹ một cái cũng được mà?"

Hắn không nói không rằng, rút kiếm ra và lao thẳng về phía ta: "Nếu như ta mà phải gật đầu chào hỏi từng người một, thì chắc là cái cổ của ta cũng đã đứt lìa ra từ lâu rồi đấy!"

Ta: "……"

Chưa kịp hết sốc, hắn đã vung kiếm chém tới tới tấp, ta vội vàng ôm chặt bé mèo lách người né tránh, mặt mày tím tái lại mà hét lớn lên:

"Ngươi bị điên rồi hả? Ngươi đang làm cái quái gì thế hả?!"

Hắn không cho ta dù chỉ một giây để thở, tiếp tục tấn công dồn dập, vừa đánh vừa nói:

"Tuyệt đối không được buông bé mèo ra. Ta muốn xem thử xem với tư cách là mẹ của nó, ngươi có thể bảo vệ được nó đến mức nào."

Ngươi nói như vậy làm cho ta tỉnh cả ngủ luôn đó!!

Ta mở to mắt ra nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ bụng biết thế nào là vì con mà mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ phi thường không cơ chứ!

Hôn nhẹ một cái lấy may lên trán của mèo con, rồi cẩn thận nhét nó vào trong áo mình, ta nhào tới mép sân rút ra một thanh kiếm: "Lên đi nào! Để chị đây cho ngươi được thấy sức mạnh thật sự của chị!!"

Rồi thì… Sau đúng ba chiêu. Ta lập tức thò tay rút vội bé mèo từ trong áo ra, cao giọng hét lớn: "Chạy mau đi con!!! Hãy tự mình cứu lấy mình đi con ơi!!"
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 8



Sau đó thì chính mình cũng ngã vật ra đất, nhắm nghiền mắt lại giả chết.

Bé mèo ngồi ngay bên cạnh ta, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn Yến Minh Nhiên, rồi nhẹ nhàng kêu lên một tiếng:

"Meo~~"

Yến Minh Nhiên: "……"

Yến Minh Nhiên nhìn ta từ đầu đến chân một lượt rồi mới đưa ra kết luận:

"Với cái trình độ võ công của ngươi mà vẫn có thể sống sót được cho đến lúc tìm cách đột nhập được vào cung Bích Thuỷ và gặp được ta… thì đúng là một kỳ tích hiếm có đấy."

Ta đưa tay lên sờ sờ đầu, không hiểu rõ ý của hắn cho lắm, bộ bây giờ hễ cứ ai ra ngoài là đều phải đánh nhau chém giết túi bụi hay sao?

Hắn cười tít cả mắt lại, đôi mắt cong cong lên, đáp: "Là ta đây chứ ai."

Ta: "……"

Hắn nhẹ nhàng đặt bé cưng vào trong chiếc ổ nhỏ xinh xắn được đặt ở bên mép sân, sau đó quay người lại bước nhanh về phía ta, rồi nắm lấy tay ta.

Làn gió mát vừa mới thổi qua đã ngay lập tức bị hơi thở nóng rực của hắn hòa tan đi mất.

"Mẹ của bé cưng thì không thể nào lại quá vô dụng được như thế này."

Giọng hắn trầm thấp, xen lẫn một chút ý cười, áp sát vào bên tai ta mà nói:

"Ta sẽ đích thân dạy cho ngươi."

Giọng nói của hắn mềm mại và êm tai đến mức khiến cho tai của ta cảm thấy ngứa ran cả lên, ta vô thức muốn đưa tay lên để gãi. Nhưng vừa mới quay đầu nhìn sang, lại thấy hắn đang mỉm cười…

Nụ cười ấy tựa như ánh mặt trời của mùa xuân ấm áp, đôi mắt đào hoa cong cong lên, nhẹ nhàng liếc nhìn qua một cái – cũng đủ làm cho người ta không thể nào kìm lòng được mà phải ngẩn ngơ.

Ngay chính vào khoảnh khắc đó –

"Keng!"

Thanh kiếm đang nằm trong tay ta đã bị hắn ta cướp mất từ lúc nào không hay.

Ta: "……"

Yến Minh Nhiên… quả thực không phải là người thường!!

Hắn ta rốt cuộc là mạnh đến mức nào vậy trời?!??

Ta mệt đến mức phải nằm lăn ra đất, thở không ra hơi, toàn thân đau nhức ê ẩm như vừa mới bị xe ngựa cán qua vậy.

Còn hắn thì vẫn ung dung bế bé cưng trên tay, thản nhiên cúi mắt xuống nhìn ta:

"Đừng có nằm ỳ ra đó nữa, nếu không thì sáng ngày mai cả người ngươi sẽ còn đau nhức hơn nữa đấy."

Hắn đứng chắn ngay trước mặt ta, ánh mặt trời rực rỡ ở phía sau lưng hắn đã bị cơ thể cao lớn của hắn che khuất đi hoàn toàn.

Ta vô thức đưa tay lên, giọng nói yếu ớt thều thào:

"Không thể nào dậy nổi nữa rồi… cứu mạng với…"

Vì bị ngược sáng nên ta không thể nào nhìn rõ được nét mặt của hắn. Chỉ thấy những lọn tóc mái của hắn đang khẽ tung bay theo chiều gió.

Tay ta mỏi nhừ, không thể nào giữ được bao lâu nữa thì liền từ từ rơi xuống – nhưng lại không hề chạm đất mà cứ thế lơ lửng ở khoảng không.

Ta khựng lại trong giây lát, rồi ngẩn người ra nhìn Yến Minh Nhiên đang nắm chặt lấy tay ta. Rồi hắn lại nhẹ nhàng kéo ta đứng dậy.

Ta cúi đầu xuống nhìn bàn tay của hắn vừa mới buông ra, vẫn còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì đã nghe thấy tiếng hắn quay người lại, ôm bé cưng đi mất dạng:

"Ui chao ôi, bé yêu của ta có bị mệt không nè~ Đi nào~ Cha sẽ dắt con đi ăn những món thật ngon nha~"

Giọng nói của hắn ngọt ngào như kẹo mạch nha vậy, lại còn cố tình nâng tông giọng lên nữa mới thật là ghê chứ.

Ta: "…."

Trái tim vừa mới đập nhanh hơn một nhịp liền ngay lập tức bị hắn ta đạp cho tỉnh lại.

Thu lại hết mọi biểu cảm trên gương mặt, thu lại cả bàn tay đang định đưa ra, quay đầu lại nhìn cái người đang cố gắng giả giọng nũng nịu để nói chuyện với con mèo như thể đang lên đồng kia.
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 9



Chậc, nãy giờ ta rốt cuộc là bị làm sao vậy chứ? Có phải là ta đã bị lú lẫn rồi không??

Yến Minh Nhiên bất chấp việc ta ngày nào cũng kêu đau oai oái vẫn cứ lôi ta đi luyện võ. Thậm chí hắn ta còn tỏ ra tận tâm tận lực hơn cả cha ruột của ta nữa.

Mắt thấy thân thủ của ta ngày càng trở nên linh hoạt hơn, ra chiêu cũng càng lúc càng nhanh nhẹn hơn, dáng người cũng càng ngày càng trở nên... đẹp hơn, ta đột nhiên lại có một cảm giác gì đó rất là sai sai.

Cho đến một hôm, ta nhìn thấy bé mèo đang nằm cuộn tròn người lại ở ngay rìa sân luyện võ, ta đột nhiên liền ngộ ra được chân lý.

Ta sững người lại ngay tại chỗ, làm cho Yến Minh Nhiên cũng phải giật mình theo. Thanh kiếm đang vung xuống cũng lập tức phải dừng lại giữa chừng:

"Ngươi đang làm cái quái gì vậy hả?! Không muốn sống nữa rồi hay sao?!"

Ta vội vàng kéo hắn ta qua một bên, rồi chỉ tay về phía bé cưng:

"Ngươi hãy nhìn bé cưng đi kìa!"

Yến Minh Nhiên nhìn theo hướng tay ta chỉ, khóe môi của hắn lập tức cong lên thành một nụ cười rạng rỡ: "Ò~~ bé mèo cưng của ta~~ sao mà con lại có thể đáng yêu đến thế này cơ chứ~~"

Ta: "…… Làm ơn hãy tỏ ra bình thường một chút được không."

Ta kéo hắn đến gần bé mèo hơn, rồi giơ tay ra đo đo so so kích thước của nó: "Ngươi nhìn đi! Bé cưng của chúng ta bây giờ đã to đến cỡ này rồi đây này!!"

Yến Minh Nhiên cố tình giả bộ như không nhìn thấy gì cả:

"Ừm, trông cũng cưng quá đi chứ lị ~"

Ta gào lên ngay bên tai hắn: "Nhưng mà nó mới chỉ có BỐN THÁNG TUỔI thôi đó!! Mà bây giờ nó đã mập ú ra như một con heo luôn rồi!! Ưm!!"

Yến Minh Nhiên lập tức đưa tay ra bịt miệng ta lại, rồi nghiến răng ken két mà nói:

"Im ngay cho ta!! Sao ngươi lại có thể nói con gái của mình như thế được chứ?! Nếu như bé cưng mà nghe thấy được thì nó sẽ buồn lắm đó, ngươi có biết không hả!"

Ta trợn tròn mắt lên tỏ vẻ khinh thường.

Thế là hai vợ chồng chúng ta, à không – là ta với Yến Minh Nhiên cùng nhau ngồi xổm ở một góc sân luyện võ, từ xa xa ngắm nhìn bé cưng, gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ tâm sự nặng trĩu.

Ta dùng vai khẽ hích nhẹ hắn một cái:

"Bé cưng của chúng ta từ lúc nào mà lại có thể tròn vo như một cái lu thế này chứ? Bình thường ta đâu có thấy nó to đến như vậy đâu."

Hắn cũng nhẹ nhàng hích lại ta một cái – kết quả là ta bị hắn đụng cho một cái ngã nhào ra đất luôn:

"……"

Yến Minh Nhiên khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt lộ rõ sự đau khổ:

"Không đúng một chút nào nha… bình thường nó hoạt bát và nhanh nhẹn lắm cơ mà. Ngày nào nó cũng đều đi dạo vòng vòng quanh sân luyện võ, thậm chí còn chạy khắp cả cung Bích Thuỷ nữa chứ. Tại sao lại có thể tự nhiên mà mập ú ra như thế này được nhỉ?"

Cả hai đứa chúng ta cùng nhau thở dài thườn thượt.

Ngay chính vào lúc đó, bé cưng từ trong chiếc ổ ấm áp của mình lười biếng bước ra, nó vươn vai một cái thật dài rồi mới bắt đầu đi dạo.

Chúng ta còn chưa kịp lên tiếng khen nó một câu "giỏi quá đi mất", thì đã nhìn thấy— Nó vừa mới đi được có hai bước chân thì đã có một tên đệ tử chạy tới ôm nó lên, vừa ôm lại vừa cưng nựng không ngừng.

Sau khi ôm ấp chán chê, người đó mới chịu thả nó xuống đất.

Bé cưng vừa mới đặt chân xuống đất để đi tiếp… thì lại ngay lập tức bị một người khác ôm đi mất.

Rồi lại đến người tiếp theo, rồi lại đến người tiếp theo nữa.
 
Back
Top Bottom