Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba

Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 10



Đi được nửa đường, ta đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, liền quay đầu nhìn lại.

Bất giác phát hiện phía sau kiệu hoa đã có thêm hai người lúc nào không hay, khiến ta giật mình.

Chuyện này tuy có chút quái lạ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến quá trình rước dâu.

Hơn nữa, tám người khiêng kiệu, chính danh chính phận, ta mừng còn không kịp.

Hôn lễ của trắc phi không sánh bằng chính phi, có thể lược bỏ nghi thức bái đường.

Nhưng dù sao nàng cũng là đích nữ của tướng môn, Thành vương phủ vẫn phát thiệp mời, thiết yến khoản đãi vô số công khanh quyền quý.

Tới trước cửa hông Thành vương phủ, vương gia đích thân đón tiểu thư xuống kiệu hoa, chỉ dặn dò mấy câu đơn giản rồi lập tức đi tiếp khách.

Trong phòng, chỉ còn lại mình ta hầu hạ bên tiểu thư.

Nhịn không được, ta ghé tai nàng thì thầm:

"Tiểu thư, là tám người khiêng kiệu!"

Tiểu thư phủ khăn voan đỏ, yên lặng hồi lâu, sau mới khẽ "ừm" một tiếng.

Không biết đã qua bao lâu, trời tối dần, vương gia cuối cùng cũng tới.

Người vén khăn voan lên, mụ bà ở bên chúc tụng mấy câu cát tường, rồi bưng rượu giao bôi dâng lên.

Hai người cùng nhau uống cạn, lễ thành.

Mụ bà cười híp mắt, bốc một nắm lạc cùng long nhãn rải lên giường, miệng không ngừng lẩm nhẩm:

"Chúc vương phi sớm sinh quý tử, sớm sinh quý tử!"

Sau đó, bà ta len lén nháy mắt với ta, ý bảo mau chóng lui ra.

Khi ra đến cửa, ta bỗng dưng quay lại, lấy hết can đảm cất cao giọng:

"Phu thê giao bái! Đưa vào động phòng!"

Tiểu thư sững sờ một thoáng, rồi bỗng bật cười, đưa tay che miệng mà cười mãi không dứt.

Còn vị vương gia trẻ tuổi trước nay luôn lạnh nhạt kia, cuối cùng cũng lộ ra nét sửng sốt hiếm thấy.

Mụ bà không ngờ ta dám làm trò này, vội vàng kéo ta ra ngoài, nhanh chóng đóng chặt cửa phòng.

Đi được mấy bước, ta nghe thấy tiếng "Ai da!" vọng ra từ trong phòng, tiếp theo là tiếng cười khanh khách của tiểu thư.

Hôm sau, ta đến phòng tân hôn hầu hạ, vừa bước vào liền thấy vương gia đứng nghiêm nghị giữa phòng, còn tiểu thư thì lười nhác tựa vào tháp mềm.

Lý ma ma chau mày, nghiêm giọng nói:

"Vương phi còn không mau dậy, hầu hạ vương gia rửa mặt thay y phục?"

Tiểu thư có chút miễn cưỡng muốn đứng dậy, nhưng vương gia lại nói:

"Không cần, để nha hoàn làm là được."

Chàng quay sang nói với tiểu thư:

"Vương phủ không có nhiều quy củ như vậy, sau bữa sáng theo ta vào cung bái kiến mẫu phi, chiều rảnh thì đến chỗ Triệu thị hỏi thăm một tiếng. Còn lại không cần để tâm."

Nói xong, chàng liền đi thẳng ra tiền thính.

Tiểu thư ngoan ngoãn vâng lời, đợi vương gia đi khuất liền vẫy tay gọi ta lại.

Rồi nàng cười tít mắt, ghé sát tai ta nói nhỏ:

"Ngươi để quên kim trên chăn, đâm vào mông vương gia rồi!"
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 11



Chính phi Triệu thị là một người dễ gần, chưa từng làm khó tiểu thư dù chỉ một chút, thậm chí còn thường xuyên bầu bạn cùng nàng.

Triệu thị nói rằng trong hậu viện này toàn là những nữ nhân ngu xuẩn không đáng để mắt tới, chỉ có tiểu thư nhà ta mới thực sự là người thông minh.

Nàng khinh thường những nữ nhân suốt ngày tranh giành sủng ái của Vương gia, cũng không hiểu nổi vì sao lại có người chịu đem cả đời mình đặt cược vào tình yêu của một nam nhân.

Tiểu thư nghe thế thì cười bảo:

"Tỷ và Vương gia cũng xem như phu thê thanh mai trúc mã, nói như vậy chẳng phải quá bạc tình sao?"

Triệu thị lại thản nhiên đáp: "Tình cảm càng nhạt, địa vị càng vững."

Những toan tính trong hậu viện ta không hiểu, nhưng Vương gia hiển nhiên là một bậc thầy trong việc đối xử công bằng.

Mỗi năm ngày lại đến chỗ Triệu thị, mỗi bảy ngày lại ở bên tiểu thư, còn những thị thiếp khác thì chỉ được một lần trong tháng.

Tuy nhiên, ta mơ hồ cảm thấy Vương gia dường như thiên vị tiểu thư hơn.

Bởi vì mỗi ngày ngài ấy đều đến dùng bữa trưa tại đây.

Một lần hai lần có thể là tiện đường, nhưng suốt cả tháng ngày nào cũng đến đúng giờ cơm, chuyện này khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.

Nhưng tiểu thư lại chê Vương gia ăn quá nhiều, còn lén bảo quản gia trong phủ thu tiền cơm của ngài ấy.

Chuyện này đương nhiên không giấu được Vương gia, nên hôm sau ngài ấy không đến nữa.

Ta cùng tiểu thư chẳng mấy bận tâm, nhưng Lý ma ma thì cuống quýt như kiến bò trên chảo nóng.

Tiểu thư lén nói với ta rằng, Vương gia vừa keo kiệt vừa nhỏ nhen, ngày nào cũng đến ăn chực, nhưng vừa nghe nhắc đến tiền đã không thèm đến nữa.

Chẳng biết sao lời này lại lọt vào tai Vương gia, kết quả là tiểu thư được tăng tiền trợ cấp hàng tháng.

Từ đó, không chỉ bữa trưa mà cả bữa tối, Vương gia cũng đúng giờ đến dùng bữa, ăn đến nỗi mặt tiểu thư ngày càng đen sì.

Một hôm, tiểu thư thèm ăn, sai nhà bếp nhỏ nấu một bát hoành thánh làm bữa khuya.

Nào ngờ giữa đêm, Vương gia vội vã chạy tới, sợ rằng nàng ăn xong rồi sẽ không chừa lại cho ngài ấy chút nào.

Ta thực sự nghi ngờ mắt nhìn người của lão gia.

Một Vương gia mê ăn uống như vậy, có gì đáng để tiểu thư phải ấm ức gả làm trắc phi?

Nhưng lão gia vẫn là lão gia, chẳng sai bao giờ.

Năm thứ hai sau khi tiểu thư gả đi, Hoàng đế băng hà, Thành Vương đăng cơ.

Tiểu thư được phong làm Quý phi.

Mèo mù vớ cá rán, ta cũng nhờ đó mà trở thành đại cung nữ trong cung.
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 12



"Hỷ nhi, bữa trưa nay thêm một đĩa khổ qua xào, Hoàng thượng ghét ăn khổ qua nhất."

"Dạ, nương nương."

Từ khi tiểu thư vào vương phủ, ta chưa từng đổi cách xưng hô, nhưng vào cung thì không thể như vậy nữa, ta gọi nàng là Quý phi nương nương.

Vương gia sau khi lên ngôi đã không còn là bậc thầy "chia sủng" nữa.

Giờ đây, cả hậu cung đều nói rằng Thẩm Quý phi độc sủng hậu cung.

Nhưng đều là giả cả, chỉ là bề ngoài mà thôi.

Hoàng thượng ngày ba bữa đều ở cung Quý phi, ăn đến no căng bụng thì lại cùng nương nương luyện một bộ quyền pháp để tiêu thực.

Cuối cùng, nương nương phải nhờ Hoàng hậu ra mặt khuyên bảo Hoàng thượng hãy "mưa móc đều khắp", đừng mãi ăn mãi một món, nên thưởng thức "bách gia yến" chứ đừng chỉ vặt lông một con cừu duy nhất.

Vị Hoàng hậu chẳng có chí tiến thủ kia miệng thì đồng ý, nhưng thực ra chẳng làm gì cả.

Bất đắc dĩ, nương nương bèn viện cớ ngắm hoa, bắt ta đem mấy gốc mẫu đơn trắng nhuộm thành ngũ sắc, sau đó mời tất cả phi tần đến thưởng trà.

Đợi khi mọi người tề tựu đông đủ, nương nương thở dài một tiếng, nghiêm nghị nói:

"Nhìn các ngươi xem, một đám có mặt mà chẳng có tâm. Ngay cả Hoàng thượng cũng không giữ được, thế có xứng với công lao sinh thành dưỡng dục của phụ mẫu các ngươi không?"

Cao Mỹ nhân lí nhí nói: "Luận nhan sắc, ai có thể sánh với Quý phi nương nương chứ?"

Nương nương chép miệng: "Ai cũng biết trời sinh không bằng người, vậy sao không chịu cố gắng hơn một chút?"

Lúc này, Huệ Tần lên tiếng: "Quý phi nương nương, nương nương có từng nghĩ rằng có khi nào là do tay nghề nhà bếp trong cung nương nương quá tốt? Chi bằng dọn vài ngày đồ ăn thanh đạm thử xem sao?"

Nương nương ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy lời này có lý, bèn ban cho Huệ Tần một đôi vòng ngọc bạch ngọc, rồi sai ta đi làm theo.

Đêm ấy, Hoàng thượng nhìn mâm cơm chỉ toàn cháo trắng với dưa muối, cảm thán:

"Quả nhiên chỉ có ái phi là hiểu lòng trẫm nhất. Dạo này trời nóng, ăn thanh đạm một chút ngủ mới ngon."

"Ngài ngủ ngon rồi, còn thần thiếp thì mất ngủ đây!"

Nương nương tức giận, múc thêm một bát cháo đặt trước mặt Hoàng thượng.

Hoàng thượng vui vẻ nhận lấy, ăn xong thì kéo nương nương ra sân tản bộ ngắm trăng.

Bỗng Hoàng thượng hỏi: "Quý phi, nàng rốt cuộc muốn gì?"

Nghe vậy, ta lập tức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng dẫn đám cung nhân lui ra ngoài.

Ta không biết nương nương đã đáp thế nào, nhưng dưới ánh trăng, ta trông thấy đôi mắt Hoàng thượng, đôi mắt vốn luôn thâm trầm vô cảm, nay lại ánh lên tia sáng rực rỡ.

Dĩ nhiên, ngoại trừ lần bị ta dọa sợ vào đêm tân hôn thì không tính.
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 13



"Hi cô cô, người định đi đâu vậy?"

Trưởng công chúa chớp chớp đôi mắt to tròn, ôm chặt lấy chân ta làm nũng.

Tướng mạo của trưởng công chúa giống nương nương như đúc.

Cái tiếc nuối vì không thể bầu bạn cùng nương nương thuở nhỏ của ta, nay được bù đắp đôi phần ở trưởng công chúa.

Ta bế tiểu cô nương mềm mại như búp bê ngọc lên, dịu dàng nói:

"Mẫu phi con sai ta làm việc, đợi khi xong rồi ta sẽ quay lại chơi với con, được không?"

Trưởng công chúa chu môi, dáng vẻ y hệt nương nương lúc không hài lòng.

Ta vẫn kiên nhẫn dỗ dành, rồi để nhũ mẫu dỗ nàng đi ngủ trưa.

Ta hầu hạ nương nương đã tròn hai mươi năm.

Khoảng thời gian dài ấy đủ để một nha hoàn nhỏ bé gây họa như ta trưởng thành thành đại cung nữ cẩn trọng và chu toàn nhất bên cạnh quý phi.

Lý ma ma nhìn ta ngày một trầm ổn, chững chạc, quy củ, vô cùng hài lòng.

Khi ta đến tuổi hai mươi lăm và quyết định không xuất cung, bà bèn cáo lão hồi hương.

Nữ tử trong cung khi tròn hai mươi lăm có thể rời đi, nương nương cũng từng hỏi ta có muốn tìm một nhà tử tế để gả hay không.

Ta chỉ mỉm cười lắc đầu: "Nô tỳ đã từng nói, sẽ theo hầu nương nương cả đời."

Không biết trưởng công chúa nghe tin từ đâu, liền chạy đến khóc rấm rứt: "Ta không muốn Hi cô cô rời đi!"

Nghe bảo nàng sợ ta chỉ nói cho qua, bèn len lén chạy đến tìm hoàng thượng, vừa khóc vừa quậy phá một trận.

Hoàng thượng bất đắc dĩ phải đến cung của nương nương hỏi han:

"Các nàng một người hai người đều như vậy cả... Năm đó ở trường săn, chỉ vì ta động đến Hi cô cô mà nàng liền lập tức trở mặt."

Nương nương ung dung ngồi bóc quýt, thong thả đáp:

"Trên đời chỉ có chân tình là khó cầu nhất, bệ hạ chẳng phải cũng hiểu rõ sao?"

Hoàng thượng nhìn ta, hỏi: "Lời này của quý phi, Hi cô cô có ý kiến gì không?"

Ta cúi đầu, chậm rãi nói: "Trên đời chỉ có chân tâm đổi lấy chân tâm."

Hoàng thượng trầm ngâm giây lát, liên tiếp thốt ra ba chữ "tốt, tốt, tốt."

Nhưng vẻ mặt nghiêm nghị ấy nhanh chóng nhăn nhó vì bị nương nương nhét vào miệng một múi quýt chua loét.

Nương nương lập tức vứt vỏ quýt xuống bàn, hờn dỗi: "Quýt này chua quá, vậy ta không ăn nữa."

Nhìn một màn trước mắt, ta đành bất đắc dĩ nhắc nhở: "Nương nương, chú ý lễ nghi."

Nương nương đành cầm khăn tay, miễn cưỡng đặt lên miệng hoàng thượng, tỏ vẻ không tình nguyện: "Hoàng thượng, mau nhổ ra đi."

Hoàng thượng lại nói: "Đã nuốt xuống rồi."

Ta lặng lẽ lui ra ngoài. Một là để dành không gian riêng cho hai người họ, hai là vì ta sợ mình không nhịn được mà bật cười.

Kỳ thực, hậu cung cũng chẳng hề yên bình.

Những năm đầu hoàng thượng vừa đăng cơ, ngoại tổ phụ của trưởng công chúa, cũng chính là đại tướng quân, liên tục bị người khác dâng tấu hặc tội.

Về sau mới biết là do quý phi nương nương quá mức được sủng ái.

Lúc đầu, đại tướng quân còn lấy làm đắc ý, nhưng thực sự không chịu nổi cảnh cứ cách dăm ba bữa lại bị tìm cớ hạch sách, đành nhờ phu nhân vào cung khuyên nhủ.

Tướng quân phu nhân vốn vui mừng khi thấy con gái được yêu chiều trong hậu cung, nên chẳng mảy may để ý đến hàm ý trong lời của phu quân, chỉ đơn thuần mang theo mấy cuốn sổ nhỏ vào cung, định truyền thụ kinh nghiệm cho nương nương.

Trùng hợp thời điểm ấy, có một số tần phi ganh ghét với nương nương, đồn thổi rằng quý phi là yêu tinh, tinh thông tà thuật mê hoặc nam nhân, khiến nương nương tức giận vô cùng.

Cầm mấy cuốn sổ tay do tướng quân phu nhân đưa đến, nương nương đập bàn, nghiến răng nói:

"Chúng dám gọi ta là yêu phi? Vậy ta sẽ cho bọn chúng xem yêu phi chân chính là thế nào!"

Thế nhưng, chưa kịp bị mang danh yêu phi, nương nương đã nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện "ba năm hai đứa" của tướng quân phu nhân.

Sau khi sinh hạ một trai một gái, lời đồn cũng tự nhiên lắng xuống.

Ai cũng hiểu rằng địa vị của quý phi đã vững như bàn thạch.

Bởi vì hiện tại, hoàng hậu cũng chỉ là hoàng hậu, nhưng quý phi lại rất có thể trở thành hoàng thái hậu trong tương lai.

Theo đà nương nương được sủng ái, địa vị của ta cũng lên cao.

Giờ đây, chỉ cần tùy tiện dạo quanh cung một vòng, là có kẻ rón rén nhét bạc vụn, lá vàng vào tay áo ta.

Ban đầu là mấy thỏi bạc, rồi đến lá vàng.

Thậm chí có lần, một vị tần phi ngây thơ, dáng vẻ phúc hậu, trực tiếp chụp lên tay ta một chiếc vòng vàng nặng đến mười cân.

Ta thực sự nghi ngờ, có khi nào gông xiềng trong thiên lao cũng không nặng đến thế?
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 14



Khi ta cuối cùng cũng bước vào hàng ngũ ma ma, Nhị hoàng tử do nương nương sinh ra được lập làm Thái tử.

Chớ nói ta ngạc nhiên, ngay cả nương nương còn không tin nổi.

Người nắm chặt tay Nhị hoàng tử, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi hỏi:

"Con à, nói cho mẫu phi biết, con làm thế nào mà giành được vị trí Thái tử vậy? Năm đó, phụ hoàng con cũng chẳng rõ làm thế nào mà lên làm Hoàng đế."

Nhị hoàng tử vẻ mặt mờ mịt: "Hai chọn một có gì khó đâu?"

Trưởng công chúa đứng cạnh cũng hóng hớt chen vào:

"Phụ hoàng chỉ thích người có dung mạo xinh đẹp, có lẽ vì gương mặt thôi!"

Câu nói này khiến nương nương câm nín một hồi, nhưng sau cùng cũng gật đầu tán thành.

Dù gì thì Hoàng thượng quả thực rất xem trọng dung mạo.

Nhìn nương nương thôi cũng đủ ăn thêm hai bát cơm.

Nhưng mà, trong hậu cung này hoàng tự quả thật ít đến đáng thương, có mỗi ba vị hoàng tử, mà cả ba đều do một mình quý phi sinh ra.

Năm nào cũng tuyển tú nữ, mà năm nào Hoàng thượng cũng chê xấu, đến mức chẳng có ai mới nhập cung.

Các phi tần trong hậu cung dần mất đi ý chí tranh đấu, bởi vì... cả hậu cung chỉ có bốn người.

Nếu hại ch/ế//t một người, đến cả đánh mạt chược cũng không đủ quân số.

Nhưng chuyện lập Thái tử, nương nương không nghĩ nhiều.

Người nói: "Nhìn bộ dạng Hoàng thượng ăn gì cũng ngon, ai biết được cuối cùng là ai tiễn ai."

Bởi vậy, những câu chuyện nơi phố chợ không đáng tin, đấu đá chốn hậu cung nào có phải đấu tâm cơ, mà là đấu xem ai sống dai hơn.

Hoàng hậu một đời không có con nối dõi.

Nương nương vẫn thường cảm thán, cả cuộc đời bà ấy bị hao mòn trong hậu cung, thật đáng tiếc.

Cuộc sống trong cung vừa dài vừa tĩnh mịch.

Trong cung của Hoàng hậu trồng đầy hoa thược dược.

Ta vẫn nghĩ rằng bà ấy yêu thích loài hoa này, nhưng nương nương lại nói, Hoàng hậu hình như bị dị ứng với phấn hoa, có lẽ là vì muốn tưởng nhớ ai đó mà trồng đầy hoa trong viện.

Cuối cùng, Triệu Hoàng hậu vì u sầu mà sinh bệnh, qua đời vào mùa xuân năm bà bốn mươi bốn tuổi.

Mùa xuân năm đó, ngoài sân viện rực rỡ thược dược của Hoàng hậu, toàn bộ hoàng cung đều được phủ vải trắng tang tóc.

Nương nương nhận được tin Hoàng hậu mất, đứng trầm mặc trong sân rất lâu, rồi nói với ta:

"Năm ta mới nhập vương phủ, Hoàng hậu rất bao dung ta. Nếu ta nhớ mà đi thỉnh an, bà ấy sẽ tiếp, còn nếu ta ngủ quên, bà ấy cũng không trách. Bà ấy từng khen ta là một người tỉnh táo, hợp với mắt nhìn của bà ấy."

Ta đỡ nương nương vào phòng, nhẹ giọng đáp:

"Những điều đó, nô tỳ đều nhớ. Hoàng hậu luôn khoan dung độ lượng, dù là chuyện lớn hay nhỏ, bà ấy đều xử lý công bằng chính trực."

Nương nương lắc đầu:

"Vì bà ấy chẳng còn để tâm, nên mới có thể công bằng."

Một năm sau, nương nương từ Quý phi thăng lên Hoàng hậu.
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 15



Mùa đông năm Bình Khánh thứ 34, nương nương nhiễm ôn dịch, không qua khỏi mùa đông này.

Ta quỳ bên cạnh người, chậm rãi chải tóc cho người.

Tay nghề chải tóc của ta đã thành thạo từ lâu, nhưng dù có mạnh tay hay nhẹ tay, nương nương cũng chẳng còn cảm giác nữa rồi.

Hoàng thượng nắm chặt tay nương nương rất lâu, rồi nói với ta:

"Cuối cùng, nàng ấy cũng không còn xinh đẹp nữa."

Ta đáp:

"Nhan sắc phai tàn, má hồng bạc màu, vốn dĩ là lẽ thường tình."

Hoàng thượng lắc đầu, không nói gì thêm. Một lúc sau, người đứng dậy rời đi.

Thái giám truyền chỉ ban thụy hiệu cho nương nương, phong người làm "Hi Hoàng Hậu" (Hi - Ánh dương).

Ta nhận lấy thánh chỉ, đặt cạnh người. Sau đó, ta nói với công công truyền chỉ:

"Công công, phiền ngài chuyển lời đến Hoàng thượng, lão nô nguyện được tuẫn táng theo Hoàng hậu, mong Hoàng thượng thành toàn."

Công công sững người một lát, sau đó đẩy tay ta ra khi ta định đưa bạc:

"Ma ma, xin hãy yên tâm, lão nô nhất định chuyển lời."

Nhưng ngoài dự đoán của ta, Hoàng thượng từ chối thỉnh cầu. Người nói với ta:

"Nếu để ngươi tuẫn táng, Chi Lan sẽ hận trẫm."

Nửa đêm, ta một mình đứng giữa sân viện trống trải.

Có người nói với ta:

"Thí chủ đã không còn vướng bận hồng trần, chi bằng theo bần tăng xuất gia đi!"

Hôm ta rời khỏi hoàng cung, tuyết trắng phủ trời.

Cánh cổng cung điện cao lớn dần khép lại trước mắt ta.

Nhìn lại cả một đời, ta đưa tay sờ lên cái đầu trọc của mình, bật cười.Phiên ngoại 1: Đại Tiểu Thư

Mẫu thân vốn định để ta chọn một nha hoàn xấp xỉ tuổi mình, lớn hơn vài tuổi cũng được, dung mạo đoan trang càng tốt, để sau này làm của hồi môn, theo ta về nhà chồng.

Như vậy ít nhất cũng là người quen biết rõ ràng, làm thiếp cũng không đến nỗi xa lạ.

Nhưng cuối cùng, ta lại chọn một tiểu nha đầu nhỏ hơn ta bốn tuổi, chỉ vì cảm thấy nàng thú vị.

Quả nhiên nàng rất hợp ý ta, ta bày trò gì, nàng cũng có thể hiểu ngay.

Không biết làm những việc của một nha hoàn thông thường thì có sao đâu?

Những nha hoàn khác còn không biết leo tường hay bắn ná nữa kìa!

Ta vẫn luôn xem Hi Nhi như một món đồ chơi, nghĩ rằng đến một ngày nào đó, sự mới mẻ này cũng sẽ phai nhạt.

Nhưng ta đã quên mất, chỉ cần là con người thì đều có trái tim, còn ta, lại vô tình động lòng với tiểu nha đầu này.

Có lẽ nàng cũng nhận ra thái độ của ta đối với nàng dần thay đổi, thế nên mỗi ngày nàng lại nghĩ ra đủ trò để chọc ta vui.

Ca ca thường nói Hi Nhi là cái đuôi nhỏ của ta, nếu ta không vui, cái đuôi ấy cũng ỉu xìu theo.
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 16



Ta biết mình có chút tính khí tiểu thư, trong phủ ai ai cũng nói ta là chủ tử khó hầu hạ nhất.

Nhưng bù lại, viện của ta chính là nơi có nhiều bổng lộc nhất.

Làm nhiều hưởng nhiều, ai muốn kiếm bạc thì phải có giác ngộ một chút chứ!

Huống hồ, mấy chủ tử ngoài mặt ôn hòa kia, ai biết sau lưng có những sở thích quái dị gì không?

Có một thời gian ta say mê thoại bản, thế là Hi Nhi liền trèo tường đi mua sách giúp ta.

Để chọn được những quyển có nội dung thú vị, nàng còn học cả chữ, sau này đọc sách còn nhanh hơn cả ta, khiến ta cũng phải xấu hổ.

Vì Hi Nhi nhỏ tuổi hơn ta, nên nàng chẳng hiểu nổi những câu chuyện tình ái, trái lại, nàng mê nhất là những truyện dân gian kỳ quái và truyền thuyết ma quái.

Thế nên, ta hiếm khi nói với nàng về chuyện hôn nhân.

Trong mắt ta, chuyện này chẳng khác gì một canh bạc, ngoài việc hy sinh thanh xuân của nữ nhi, thì cả hai bên chẳng hề tổn thất gì.

Một ngày nào đó, ta cũng sẽ trở thành một món tiền cược, chỉ là lần này, món tiền cược ấy sẽ đắt giá hơn, xinh đẹp hơn, và cũng khó hầu hạ hơn.

Ta là kẻ có lòng chiếm hữu rất cao, tuyệt đối không muốn chia sẻ những thứ mình yêu thích với người khác.

Chỉ cần có người chạm vào, ta sẽ không cần nữa.

Phu quân chính là thứ duy nhất mà ta có thể miễn cưỡng cho phép người khác nhòm ngó, dù sao làm chính thất cũng phải rộng lượng một chút, đúng không?

Nhưng sau này, khi biết mình phải làm trắc phi của Thành Vương, ta thật ra cũng không cảm thấy khó tiếp nhận.

Chỉ là, từ nhỏ đến lớn ta luôn được so bì với những tiểu thư khác, vậy mà đến khi lấy chồng lại phải thấp hơn một bậc, nghĩ thôi đã tức đến nghiến răng.

Tất cả đều là lỗi của Thành Vương, rõ ràng là hắn khăng khăng muốn cưới ta.

Đúng vậy, ai ai cũng nghĩ là phụ thân ta muốn bám víu vào Thành Vương, nhưng thực chất, chính hắn là kẻ cứ đòi kéo phụ thân ta xuống nước.

Hôm đó, ca ca đột nhiên phát thiện tâm, muốn dẫn ta đi cưỡi ngựa, ta biết ngay có chuyện mờ ám.

Phải nói, Thành Vương lớn lên cũng khôi ngô, nhưng ánh mắt nửa cười nửa không của hắn nhìn là muốn bị đánh.

Sau ngày hôm đó, hắn liên tục hẹn ta ra ngoài, mẫu thân nói đó là để bồi dưỡng tình cảm.

Nhưng ta vốn chẳng phải dạng tiểu thư thích thưởng trà làm thơ, tình cảm chưa bồi dưỡng được, mà ta thì suýt phát điên.

Thế là ta hỏi thẳng: “Ngươi rốt cuộc có cưới ta hay không?”

Hắn đột nhiên đỏ cả vành tai, dù nét mặt vẫn chẳng biểu lộ gì, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định: “Cưới.”

“Rất tốt! Vậy chuẩn bị đi, đến nhà ta cầu thân.”

Sau đó, hôn lễ của ta và Thành Vương được khẩn trương sắp xếp.
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 17



Ngày xuất giá, Hi Nhi lén nói với ta rằng không biết từ đâu lại có thêm hai người xuất hiện trong đoàn rước dâu.

Ta được tám người nâng kiệu mà vào phủ, hơn nữa, Thành Vương trông thấy cũng không nói gì.

Nói nhảm, đó là do ta bỏ tiền ra thuê!

Huống hồ, dù có nhìn thấy thì sao chứ?

Vì là trắc phi, nên ta không cần thực hiện đầy đủ nghi thức bái đường.

Nghĩ theo hướng tích cực, các nương nương trong cung cũng đâu có quỳ bái chồng mình.

Nhưng ta vẫn có chút thất vọng, dù sao trong thoại bản cũng miêu tả ngày thành thân náo nhiệt lắm mà.

Sau khi vén khăn voan, uống xong rượu giao bôi thì coi như lễ thành. Các nha hoàn bà tử hành lễ rồi lui xuống.

Bỗng nhiên, một tiếng hô vang lên:

“Phu thê giao bái! Đưa vào động phòng!”

Ta và Thành Vương đều sững sờ, nhưng ta là người phản ứng nhanh hơn, liền cười phá lên.

Thế nào lại là câu thoại mấy năm trước mới tiếp nối bây giờ?

Hỷ bà vội vàng kéo Hi Nhi đi, sau đó còn tiện tay đóng cửa lại.

Để xoa dịu bầu không khí, Thành Vương liền khen ta hôm nay xinh đẹp hơn ngày thường.

Ta bĩu môi: “Ngươi uống nhiều rồi, ta ngày nào cũng xinh đẹp như hoa, dù có tắt đèn đi cũng vậy.”

Thành Vương nâng cằm ta lên, muốn kéo bầu không khí trở lại sự ám muội, nhưng khi vừa ngồi xuống liền kêu “Ai u” một tiếng.

Ta cúi đầu nhìn, thì ra trên giường có một cây kim thêu, cùng với đường may xiêu vẹo như con giun bò.

Ta đoán chắc là Hi Nhi vô ý làm rơi trên chăn.

Ta càng cười to hơn, còn Thành Vương thì vừa giận vừa không biết làm sao.

Nếu chuyện này rơi vào ta, chắc chắn ta sẽ tìm kẻ đầu sỏ mà trút giận.

Vì để che giấu chân tướng, ta đành đẩy Thành Vương ngã xuống giường.

Hi Nhi à, tiểu thư nhà ngươi vì ngươi mà hy sinh thân mình rồi đó!

-----

Những ngày tháng ở phủ Thành Vương cũng chẳng khác gì khi ta còn ở tướng phủ, chỉ cần không lén trèo tường ra ngoài vào hôm phải hầu hạ vương gia là được.

Có lẽ do phát hiện ta hay ra ngoài, vương gia bắt đầu ngày ngày đến viện của ta dùng bữa.

Ngủ có thể không ngủ, nhưng ăn thì nhất định phải ăn.

Vương gia ăn nhiều, mà ăn lại không phát ra tiếng động.

Ta hiểu, đó là quy củ, ăn không nói, ngủ không chuyện.

Một hai lần còn chịu được, nhưng lâu dần ta không nhịn được, liền kiếm chuyện bắt chuyện.

Đôi khi, vương gia cũng đáp lại một hai câu.

Ngày ngày đến ăn chực, còn làm ảnh hưởng đến việc ta ra ngoài chơi, ta bèn đến chỗ quản sự đòi bạc.

Hễ ta vừa đòi tiền, vương gia liền không đến nữa, thật là một công đôi việc!

Ta vui vẻ cùng Hỉ nhi trèo tường ra ngoài chơi.

Nhưng đúng là sự đời trớ trêu, lúc ta trèo tường xuống lại chạm mặt ngay vương gia bên kia đầu tường.

Cuối cùng, ta chỉ có thể giẫm lên vai hắn mà nhảy xuống.

Tức đến giậm chân, nhưng đạo lý của kẻ mạnh là phải tố cáo trước. Ta chỉ vào hắn mà trách:

"Ngươi lén lén lút lút không đi cửa chính, chắc chắn có tật giật mình, nhất định là vụng trộm với hồ ly tinh! Ta phải đến chỗ vương phi tố giác ngươi!"

Vương gia thở dài, xoa đầu ta, nói: "Không có, ta chỉ có mình nàng."

Hừ! Lừa ai chứ? Một vương phi, một trắc phi, hai thị thiếp, hắn tưởng ta không biết đếm chắc?

Ta giơ tay đếm từng ngón mà kể: "Một, hai, ba, bốn... còn dám bảo chỉ có ta?"

Hắn thản nhiên nói: "Ngoại trừ nàng, những người kia không tính."

Ta không thèm đôi co nữa.

Dù sao hắn cũng không truy cứu chuyện ta trèo tường trốn đi, ta liền nể mặt cây san hô hắn tặng mà không so đo.

Chỉ là từ đó về sau, tiền tiêu vặt của ta tăng lên gấp đôi, nhưng vương gia cũng nghiễm nhiên đóng quân ở bàn ăn của ta.

Ta ăn gì, hắn cũng ăn một phần y hệt. Ta uống yến sào, hắn cũng phải múc hai muỗng.

Cái cuộc sống này, bao giờ mới có hồi kết đây!
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 18



Không ngờ tên "Thành Vương" này lại thực sự làm nên chuyện, thoáng cái đã trở thành hoàng đế.

Hỉ nhi ngày ngày gọi ta một tiếng "Nương nương", nghe mà thích đến mức cười không khép nổi miệng!

Nhưng phải nói, ngự thiện phòng đúng là vô dụng, hoàng thượng vẫn cứ đến cung của ta ăn cơm, tiện thể ngủ lại.

Từ đó, mưa móc chẳng còn phân chia đều nữa.

Sáng cùng ăn, trưa cùng uống, chiều cùng trò chuyện, tối cùng chơi, đêm cùng ngủ.

Chưa từng nghe qua quý phi nào phải làm việc vất vả như vậy!

Nhưng nhờ ta, phụ thân và huynh trưởng cũng nhờ phúc mà thăng quan tiến chức.

Ta đắc ý khoanh tay, nhìn huynh trưởng mà cười nói:

"Nam nhân đọc sách làm gì? Cũng phải chờ muội muội gả tốt mới đổi đời!"

Nếu không phải bây giờ ta đã là quý phi nương nương, chắc chắn huynh trưởng đã xách ta ném xuống hồ sen.

Huynh dặn dò: "Gần đây muội đừng quá phách lối, phụ thân bị người ta dâng sớ hặc tội không biết bao nhiêu lần rồi."

Ta lườm nguýt: "Muội đâu có trói hoàng thượng lại, cũng đâu có hạ dược. Chân mọc trên người ngài ấy, muội quản được chắc?"

Ta vốn không định quan tâm những lời đồn trong cung, nhưng đồn đại càng ngày càng thái quá.

Nếu không thể thanh minh, chi bằng làm cho nó thành sự thật, ít nhất sẽ không còn oan uổng nữa.

Thế là ta hăng hái nghiên cứu sách vở, kết hợp với những hiểu biết của bản thân về yêu phi, dần dần lĩnh ngộ được tinh túy bên trong.

Hoàng thượng ban đầu còn bất ngờ, nhưng sau đó lại phối hợp đặc biệt ăn ý.

Cuối cùng, hoàng thượng chẳng trở thành hôn quân, nhưng ta thì sắp kiệt sức đến nơi rồi!

Mấy tháng sau, ta chán ăn, Hỉ nhi còn tưởng là bị đầy bụng, nhưng Lý mụ mụ lại kiên quyết mời ngự y đến xem xét.

Thế là ta trở thành vị phi tần đầu tiên trong hậu cung hoài long thai.

Tin tức này trong hậu cung luôn lan truyền rất nhanh, chẳng bao lâu, Cao mỹ nhân và Huệ tần vội vã chạy tới.

Huệ tần vừa vào cửa liền hỏi ngay: "Đứa bé là của ai?"

Cao mỹ nhân tiếp lời: "Hoàng thượng có biết không?"

Ta lườm họ một cái, chậm rãi nói:

"Lời này không thể nói bừa, tất nhiên là long thai rồi."

Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, Huệ tần lại nói ra một câu khiến ta ngỡ ngàng đến mức ngây người:

"Ngươi và hoàng thượng... thật sự có ngủ cùng à?"

Cái gì? Lẽ nào còn có giả ngủ chắc?

Trời đất ơi, bảo sao từ lúc vào cung đến giờ, ta cứ cảm thấy vất vả vô cùng, hóa ra tất cả công việc đều là một mình ta gánh vác!

Giữa lúc trò chuyện, hoàng thượng đến, người trước giờ ít khi bộc lộ cảm xúc lại nhẹ nhàng đặt tay lên bụng ta, khóe môi hiện lên một nụ cười hiếm hoi.

Cao mỹ nhân và Huệ tần đến hùng hổ bao nhiêu, rời đi lặng lẽ bấy nhiêu, ngay cả ta muốn giữ lại hai nhân chứng cũng không kịp.

Ta nhìn hoàng thượng, bực bội nói:

"Hoàng thượng, ngài đúng là vắt kiệt một con cừu đến tận cùng! Giỏi thật đấy!"

Hoàng thượng liếc ta, bình tĩnh đáp:

"Trước đây nàng nói, thứ người khác đã chạm vào, nàng liền không cần."

Ta sững người, rồi bỗng nhiên rơi nước mắt.

Ta từng nghĩ rằng một đời vinh hoa là nhờ trời thương xót.

Nhưng có lẽ, ta thực sự là đứa trẻ được ông trời ưu ái nhất, bởi vì ngài đã ban cho ta tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 19



Sau khi làm mẹ, ta dần thu lại tính khí bướng bỉnh của mình.

Nhìn nữ nhi giống hệt mình khi còn nhỏ, ta mới hiểu thế nào là "đáng ghét đến phát điên"!

Nhưng Hỉ nhi lại bảo: "Ai da, tiểu công chúa chỉ cần làm nũng một cái, nô tỳ cũng mềm lòng rồi."

Ta trời sinh miễn dịch với nhan sắc, con bé giở trò gì với ta cũng vô dụng.

Nhưng hoàng thượng thì không. Ngài sẵn sàng hái cả sao trên trời cho tiểu quỷ này.

Cũng phải thôi, ta ngang ngược như vậy, ngài còn chịu được mấy chục năm, huống chi là nữ nhi ruột thịt.

Ta hỏi Hỉ nhi về quá khứ của nàng, nàng kể như đang đọc thoại bản, khiến ta nghe mà lòng chua xót.

Nhưng Hỉ nhi chỉ cười nói: "Gặp được tiểu thư là điều tốt đẹp nhất trong đời nô tỳ."

Ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, cưới tốt, vào cung làm quý phi, có thể hưởng trọn một đời một đôi nhân.

Còn Hỉ nhi thì khác, nàng không nên chỉ xoay quanh ta cả đời.

Ta muốn tìm cho nàng một hôn sự tốt, để nàng xuất cung, trải nghiệm cuộc sống khác.

Nhưng Hỉ nhi nói: "Là do nô tỳ lựa chọn. Nữ tử không nhất thiết phải gả chồng, cũng không cần phải được yêu thương mới có ý nghĩa."

Ta bừng tỉnh.

Nếu có kiếp sau, ta vẫn tốt số như vậy, ta sẽ đổi chỗ cho nàng.

Nhưng Hỉ nhi chỉ mỉm cười: "Nương nương, tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này... đều hướng về người."Ngoại truyện 3: Hoàng đế

Khi còn rất nhỏ, ta đã gặp qua Thẩm Tri Lan.

Con trai luôn thích trêu chọc những cô gái xinh đẹp, nhưng có vài người không chỉ đẹp mà còn biết đánh nhau.

Lũ nhóc con nhà quyền quý dùng bóng tuyết đuổi theo ném nàng, kết quả bị nàng đè đầu vào đống tuyết, kéo mãi cũng không ra được.

Tiểu nha hoàn đi theo nàng còn giúp một tay, vùi cả nửa th*n d*** của bọn chúng vào trong tuyết.

Nhìn cảnh ấy thật sảng khoái, nhưng ta lại sợ nàng gây họa, vội vàng tiến lên khuyên can.

Ai ngờ ta còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tri Lan đã cho rằng ta cùng một bọn với đám kia, thế là đầu ta cũng bị ấn vào trong đống tuyết, giãy mãi mới thoát ra được.

Sau này có người nói với ta, nàng là thiên kim của đại tướng quân Thẩm gia, xưa nay chuyên gây chuyện.

Ban đầu, ta cứ nghĩ Thẩm Tri Lan là nữ trung hào kiệt, nghĩa hiệp trượng nghĩa, nhưng sau mới hiểu, nàng chính là một cái tai họa.

Kiêu ngạo, tùy hứng, ngang ngược, đó là nàng.

Can đảm, lý trí, tự tin, đó cũng là nàng.

Xinh đẹp, nồng nhiệt, mê hoặc, vẫn là nàng.

Nhưng khi yêu một người, những khuyết điểm của họ cũng đáng được bao dung.

Câu này là Vương phi của ta nói. Nhưng có một điều Vương phi không nhắc đến, hắn là một nam nhân. Mà ta, cưới về rồi mới biết.
 
Back
Top Bottom