Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Nha Bán Đậu Phụ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOh6LLZ4gl95-7u99U3VAHoWDu54L7PsI7nr99byGlsWSbXb1OhlA9l4IV_CKTFNAYGr3bh-uXsI7JgwWfBK52YAXxU1gczyl4iAPyfxJ0mV4ui7L7sgDC1CzpVNQ7OR8fcXpcBYQAJhEg1NYVBr47b=w215-h322-s-no-gm

Đại Nha Bán Đậu Phụ
Tác giả: Xuân Thập Tam Dạ
Thể loại: Ngôn Tình, Điền Văn, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là một người bán đậu phụ.

Một cân đậu năm văn tiền, có thể làm ra ba cân đậu phụ.

Mỗi ngày ta xay đậu phụ trong một canh giờ, đi về hai mươi dặm đường núi, mỗi cân đậu có thể kiếm được một văn tiền.

Nhờ từng đồng tiền lẻ này, ta đã nuôi lớn đệ đệ muội muội, được mặc áo bông, và còn ở trong căn nhà ngói xanh gạch đỏ.​
 
Đại Nha Bán Đậu Phụ
Chương 1: Chương 1



Hôm nay là mùng một tháng sáu, vừa qua canh năm ta đã thức dậy xay đậu phụ.

Số đậu mua hôm qua đã ngâm một đêm, giờ xay là vừa lúc.

Năm cân đậu, tổng cộng làm được mười lăm cân đậu phụ.

Cẩn thận đặt đậu phụ vào gùi, ta mới bắt đầu nấu cơm.

Ba lạng gạo lứt, hai nắm rau dại.

Nhìn thấy đệ đệ muội muội vẫn còn say ngủ trên giường, ta lại bất chấp bỏ thêm hai miếng đậu phụ vào.

Lúc này, Nhị Nha và Tiểu Hổ cũng tỉnh giấc.

"Tỷ, sao tỷ không gọi bọn ta dậy, không phải đã nói sẽ giúp tỷ xay đậu phụ sao?"

"Tỷ không cần hai đứa giúp đâu, hai đứa đang tuổi lớn, không ngủ đủ sẽ không cao được."

Nhị Nha năm nay mới bảy tuổi, Tiểu Hổ còn nhỏ hơn muội ấy ba tuổi.

---

Ta tên là Đại Nha, con gái của Lưu Nhị ở thôn Thanh Thủy.

Đầu năm, trong thôn bùng phát dịch bệnh.

Cha ta mắc bệnh mà qua đời, thân thể của nương không được tốt, cũng đi theo cha, chỉ còn lại ba tỷ đệ bọn ta sống nương tựa lẫn nhau.

Sau khi chôn cất cha nương, trong nhà chỉ còn lại năm mươi văn tiền.

Hai mươi văn mua một cái khuôn làm đậu phụ, hai mươi văn mua bốn cân đậu.

Mười văn còn lại, được bọc đi bọc lại bằng vải thô, để làm kỷ niệm.

---

Khi trời vừa tờ mờ sáng, ta vác gùi lên đường.

Bây giờ đang là tháng sáu, nếu đợi mặt trời lên, trên đường e rằng sẽ rất nóng, không thể đi nổi.

Vừa đi, ta vừa tính toán số tiền trong nhà.

Bán đậu phụ đã được ba tháng, mỗi ngày làm mười lăm cân đậu phụ, trừ hai ngày đầu bị cảm nắng không đi, những ngày còn lại đều bán hết sạch.

Tổng cộng chín mươi ngày, kiếm được bốn trăm năm mươi văn.

Gạo lứt năm văn tiền một cân, ba tỷ đệ bọn ta mỗi ngày ăn ba lạng, tổng cộng hết một trăm ba mươi lăm văn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mua một cân muối hết hai mươi văn.

Tổng cộng đã tích lũy được hai trăm chín mươi lăm văn tiền.

Tính toán như vậy, đến khi ăn Tết, có thể tích lũy được gần một lạng bạc!

Ta đang hí hửng tính toán, bỗng nhiên thấy trên lưng nhẹ đi, quay đầu lại, phát hiện là Cương Tử ca đang giúp ta đỡ lấy cái gùi.

Hắn là con trai độc nhất của Thúy Hoa thẩm, năm nay mười sáu tuổi, ngày thường ở trên núi săn bắn, chỉ khi mang đồ về nhà mới xuống dưới.

Thỉnh thoảng săn được con mồi, hắn sẽ vác ra chợ bán.

Ta nhìn cái gùi sau lưng Cương Tử ca to hơn cái gùi của ta một nửa, cảm thấy rất ngại ngùng.

"Cương Tử ca, huynh không cần đỡ giúp ta đâu, ta có thể vác được."

Một khắc sau, ta nhìn Cương Tử ca đang vác hai cái gùi phía trước và hai bàn tay không của mình, trên mặt có hơi nóng rần rần.

---

Đi gần một canh giờ, khi đến được trấn trên, trời đã sáng rõ.

Bọn ta tìm một khoảng đất trống ngồi xuống, bắt đầu ngày buôn bán hôm nay.

Mười lăm cân đậu phụ được cắt ngay ngắn thành ba mươi miếng, một miếng một văn tiền.

Cương Tử ca ngồi bên cạnh ta, ta nhìn những thứ hắn lấy ra từ trong gùi, hơi ngạc nhiên.

Hai con thỏ, một con gà rừng, còn có gần hai mươi củ cải, cộng lại chắc phải có bốn mươi cân.

Giá mà ta cũng là bé trai như Cương Tử ca thì tốt biết mấy.

Trong lòng nghĩ vậy, lời liền bật ra.

Mỗi bước mỗi xa

Cương Tử ca nghe xong sắc mặt đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ta không phải bé trai."

Ta nhe răng cười ngây ngô: "Cương Tử ca, huynh không phải bé trai thì chẳng lẽ là bé gái?"

Cương Tử ca quét mắt liếc ta một cái, tuy không nói gì, nhưng ta hiểu ý hắn.

Đúng vậy, hắn bây giờ đâu phải là bé trai nữa, là một hán tử chính hiệu rồi.

Nghe Thúy Hoa thẩm nói, đã có không ít bà mối tìm đến hỏi chuyện hôn nhân.

Ta cúi đầu nhìn thân hình nhỏ bé không rõ trai gái của mình, trong lòng có chút nản chí.
 
Đại Nha Bán Đậu Phụ
Chương 2: Chương 2



Năm Cương Tử ca tám tuổi, cha của hắn qua đời. Sức khỏe của Thúy Hoa thẩm lại không tốt, quanh năm phải uống thuốc đắng, chỉ có thể kiếm tiền bằng cách làm chút thêu thùa.

Nếu không phải cha nương ta ba hôm hai bữa lại tiếp tế, e rằng bà đã không còn nữa rồi.

Năm ta mười hai tuổi, mắt Thúy Hoa thẩm không nhìn rõ nữa. Trong nhà lại không có ruộng đất, mẫu tử hai người đành phải lên núi nhặt củi mà sống qua ngày.

Đúng lúc đó, lão thợ săn trong thôn nhận đồ đệ. Thúy Hoa thẩm đã khóc cả một đêm, nhưng cuối cùng vẫn đưa hắn đi.

Làm học đồ cho thợ săn không phải là chuyện tốt.

Trước tiên phải làm khổ sai ba năm không công, chưa kể còn có thể c.h.ế.t trong núi. Đến năm thứ tư mới được học nghề thật sự.

Năm nay là năm thứ tư, nhưng lão thợ săn chưa dạy được hai ngày thì đã mắc bệnh qua đời.

Nghĩ đến đây, ta cười nói với Cương Tử ca:

"Cương Tử ca, lúc sư phụ của huynh mất, ta còn tưởng huynh tiêu rồi chứ, không ngờ huynh lợi hại thế, có thể săn được thỏ và gà rừng…"

Đang định tiếp tục khen Cương Tử ca sức lực lớn, thì đột nhiên bị cắt ngang.

Hắn cúi đầu loay hoay với con thỏ, từng chữ từng chữ một nghiến răng ken két nói ra một câu: "Lưu Đại Nha, bán đậu phụ của muội đi!"

Người này sao thế nhỉ, ta đang khen hắn mà, sao mặt hắn lại càng ngày càng đen đi vậy.

---

Đồ của Cương Tử ca bán chạy, chưa được bao lâu đã bán hết sạch, tổng cộng bán được hai trăm sáu mươi tư văn.

Nghe thì nhiều, nhưng lát nữa chỉ riêng tiền mua thuốc cho nương của hắn đã hết tám mươi văn rồi.

Đậu phụ của ta cũng đã bán được một nửa, Cương Tử ca bảo ta trông hàng, còn mình đi tiệm thuốc bốc thuốc.

Khi đậu phụ gần bán hết, hắn quay lại, không chỉ mua thuốc mà còn đưa cho ta một xâu kẹo hồ lô.

Mắt ta cay cay, lần cuối cùng ăn kẹo hồ lô là do cha mua cho ta.

Ta vừa ăn vừa rơi nước mắt, Cương Tử ca cũng biết ta nhớ cha nương, lặng lẽ đứng sang một bên không nói gì, hắn vốn dĩ đã ít nói như vậy.

Ăn hai cái, ta bọc số kẹo hồ lô còn lại bằng giấy dầu, muốn mang về cho Nhị Nha và Tiểu Hổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lau nước mắt, thấy có chút ngại ngùng, ta lại đạp Cương Tử ca một cái.

Hắn nhìn ta đầy kinh ngạc, ta gãi đầu, chột dạ cãi lại:

"Kẹo hồ lô huynh mua cay quá, làm ta cay đến phát khóc luôn."

---

Ngày thường, ta bán hết đậu phụ rồi sẽ về nhà, buổi chiều còn phải dẫn Nhị Nha và Tiểu Hổ lên núi hái rau dại, nhặt củi, giặt quần áo và gánh nước.

Những công việc này đều phải làm xong trước khi mặt trời lặn, ban đêm thì không thể làm được.

Chỉ là thời tiết ngày càng nóng bức. Hai hôm trước vừa về đến nhà, ta đã nóng đến nỗi trúng nắng, nôn mửa tiêu chảy hai ngày mới khỏi, uổng công mất mười văn tiền!

Nghĩ đến đây, ta không khỏi đau lòng, mười văn tiền đó, đủ mua nửa cân muối rồi!

Vì vậy hôm nay, ta không vội về nhà, chỉ nhờ Cương Tử ca giúp mang cái gùi về.

Còn mình thì tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, gặm bánh bã đậu mang từ nhà đi.

Vừa gặm vừa nghĩ, liệu có thể tìm được một công việc làm thêm nửa ngày ở trấn không, sau này bán hết đậu phụ thì làm thêm nửa ngày rồi về.

Chỉ là việc nhà, đều phải nhờ Nhị Nha làm, muội ấy lại còn phải trông nom Tiểu Hổ, không biết có xoay sở nổi không…

---

Ăn xong bánh, ta dọc theo các cửa hàng trên phố hỏi thăm từng nhà.

Nhưng hỏi hết cả con phố, cũng không tìm được công việc nào phù hợp.

Không phải là không thiếu người làm, thì cũng là muốn tuyển hán tử, không cần loại nha đầu choai choai như ta.

Ta ủ rũ ngồi ở góc tường, nghĩ hay là sau này mỗi ngày làm ba mươi cân đậu phụ, bán ở trấn cả ngày.

Nhưng nhìn thân hình nhỏ bé của mình, ta lại gạt bỏ ý nghĩ đó.

Rốt cuộc có thứ gì vừa nhẹ lại vừa bán được tiền nhỉ?

Mỗi bước mỗi xa

Cỏ thì nhẹ thật, nhưng ai lại đi mua cỏ cơ chứ?

Ta nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, một tia sáng lóe lên, có rồi!
 
Đại Nha Bán Đậu Phụ
Chương 3: Chương 3



Ngày hôm sau, ta vẫn vác mười lăm cân đậu phụ ra khỏi nhà, nhưng dưới đáy gùi còn có thêm một bó rơm.

Bán hết đậu phụ, ta không về nhà, tiếp tục ngồi ở quầy, bắt đầu đan giày rơm.

Một bó rơm mười văn tiền, có thể đan được hai đôi giày rơm, mỗi đôi giày rơm bán được bảy văn.

Giày rơm không như đậu phụ, không phải ngày nào cũng bán hết, nhưng may mắn là để được lâu, hôm nay không bán được thì mai bán tiếp.

Tay ta chậm chạp, cả buổi chiều mới đan xong một đôi. Sợ người mang bị cấn chân, ta lại dùng đá mài đi mài lại mấy lần những sợi rơm thừa.

Vừa vặn gặp một đại thúc thợ săn bị rách giày, thúc ấy thử đi, nói đôi giày này thoải mái hơn những đôi người khác bán, trông cũng bền, liền đi luôn.

Ngoài bảy văn tiền mua giày, thúc ấy còn chia cho ta nửa con chim cút bán còn thừa hôm nay.

Ta cảm thấy hơi ngại, bảo thúc ấy mai lại đến, ta sẽ tặng một miếng đậu phụ cho thúc ấy ăn thử.

---

Thấy ta mang thịt về, Nhị Nha và Tiểu Hổ mừng rỡ nhảy cẫng lên.

Mỗi bước mỗi xa

Ta băm nhỏ chim cút, trộn với cháo rau dại còn lại từ sáng làm thành cháo rau dại thịt, rồi lại chia ra một cái đùi, muốn mang sang cho Thúy Hoa thẩm.

Khi cha nương qua đời, bà đã giúp đỡ bọn ta không ít, ngày thường ta bán đậu phụ không có ở nhà, bà cũng thường giúp ta trông chừng Tiểu Hổ và Nhị Nha.

Ta cẩn thận bưng bát, vừa định gõ cửa thì cửa lại từ bên trong kéo ra, Cương Tử ca cũng đang bưng bát, vẻ mặt như thể sắp ra ngoài.

Ta tò mò: "Cương Tử ca, huynh đang muốn đi đâu vậy?"

"Ai thế?" Thúy Hoa thẩm nghe thấy tiếng nói, vừa hỏi vừa đi ra cửa.

"Là Đại Nha hả, hôm nay Cương Tử ca của con săn được gà rừng về, ta đang định bảo thằng bé mang sang cho con đấy."

Ta nhìn bát thịt đầy ắp trong tay Cương Tử ca, có chút ngượng ngùng, muốn giấu bát của mình đi.

Thúy Hoa thẩm lại không cho ta cơ hội này, giật lấy ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ôi, là đùi chim cút, cái này hầm canh ngon hơn cả gà rừng.

Đại Nha à, không uổng công thẩm thương con, thứ tốt như thế này mà con cũng chịu mang sang."

Ta biết Thúy Hoa thẩm sợ ta khó xử, gật đầu rồi muốn chạy, nhưng lại bị một bàn tay lớn giữ lại.

"Vội gì, thịt gà còn chưa lấy mà."

Nhận lấy thịt gà, ta tò mò hỏi: "Cương Tử ca, sao hôm nay gà này không để bán lấy tiền?"

Cương Tử ca nhìn vào trong nhà, hạ thấp giọng:

"Đại phu nói, thân thể của nương yếu quá, cần ăn nhiều thứ có chút chất béo để bồi bổ, nếu không thì…"

Ta ôm bát, lòng có chút nặng trĩu.

"Vậy… vậy thịt gà này huynh cứ giữ lại đi, để thẩm ấy ăn nhiều một chút."

Cương Tử ca vỗ vỗ đầu ta:

"Cho muội thì cầm lấy đi, trong nồi vẫn còn, không thiếu bát này của muội đâu. Mà muội đấy, hôm nay sao lại có tiền mua thịt thế?"

Ta cười hì hì, kể lại chuyện bán giày rơm một lượt.

"Thế nào, giỏi không, giờ một ngày muội kiếm được bảy văn tiền. Đợi đến Tết, ta không chỉ mua thịt, mà còn mua bột mì trắng và hoa cài tóc nữa."

Hoa cài tóc được làm từ vải lụa pha với dây đồng, có đủ loại màu sắc và kiểu dáng.

Trần nương tử của tiệm thêu ở trấn trên chính là nhờ làm thứ này mà phát đạt, những bông hoa làm ra còn đẹp hơn hoa thật.

Chỉ là một cái hoa cài tóc giá bốn mươi văn, ở thôn bọn ta, đây là thứ phải có trong sính lễ.

Hoàng hôn buông xuống, cái khô nóng ban ngày dần tan đi.

Ta bưng bát đi về, gần đến nhà mới thấy Cương Tử ca vẫn đứng ở cửa, không nhìn rõ vẻ mặt, không biết đang nghĩ gì
 
Đại Nha Bán Đậu Phụ
Chương 4: Chương 4



Ngày mùng ba tháng sáu.

Hôm nay trời nóng hơn mấy ngày trước. Ta, Nhị Nha và Tiểu Hổ đều nóng đến không ngủ được, chưa đến canh ba đã dậy cùng xay đậu phụ.

Đậu phụ bán hết, ta ngồi xuống đất bắt đầu đan chiếu.

Một chiếc chiếu cho một người nằm cần năm bó cỏ, tức là năm mươi văn tiền.

Đan một chiếc đủ cho ba bọn ta nằm cùng, ít nhất cũng phải tốn một trăm văn tiền cỏ và ba ngày công sức.

Nhưng nghĩ đến gương mặt đỏ bừng vì nóng của Nhị Nha và Tiểu Hổ, ta vẫn cắn răng mua mười bó cỏ.

"Tiểu cô nương, chiếc chiếu này ngươi bán thế nào?"

Ta ngẩng đầu lên, là đại thúc thợ săn hôm qua mua giày rơm.

"Đại thúc, chiếu này cháu không bán, là đan cho mình dùng. Nếu muốn mua, chỉ riêng tiền cỏ đã hết một trăm văn rồi ạ."

Thứ như chiếu này, bán đắt không ai mua, mà bán rẻ thì lại không bằng tiền kiếm được từ việc đan giày rơm.

Chiếu của nhà nghèo đều là tự mình tích góp cỏ lát mà đan, còn nhà giàu thì bọn họ không thèm chiếu lát, bọn họ nằm toàn là chiếu tre và chiếu ngọc.

Đại thúc thợ săn "ừm" một tiếng, gãi đầu, có vẻ ngượng ngùng:

"Cô nương, ta tay chân vụng về, không làm được mấy việc tỉ mỉ này, vợ ta lại mất sớm, chỉ để lại một đứa nha đầu năm tuổi. Ngươi xem thế này đi, ta mua cỏ về cho ngươi, rồi trả ngươi tám mươi văn tiền công, ngươi giúp ta đan một chiếc chiếu cho hai người nằm được không?"

"Tám mươi văn?"

Nghe thấy con số này, ta không kìm được mà kêu lên.

Mặt đại thúc thợ săn lập tức trướng mà đỏ bừng:

"Cô nương, ngươi giúp ta đi mà, nha đầu kia của nhà ta ngày nào cũng nóng đến nỗi khóc đêm. Ta cũng thực sự hết cách rồi, nếu ngươi chê tiền ít thì ta có thể thêm, nhưng có lẽ phải đợi mấy hôm…"

"Không không không."

Thấy đại thúc có vẻ hiểu lầm ý ta, ta vội vã xua tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ý cháu là, tám mươi văn nhiều quá, thúc cho cháu năm mươi văn là được rồi. Chỉ là, cỏ nhiều quá cháu không mang về được, thúc phải chở đến nhà cháu, đợi cháu đan xong, rồi lại mang đến đây cho thúc."

Sau một hồi trò chuyện, ta và Trần đại thúc đã hẹn, ngày mai giờ này thúc ấy sẽ mang cỏ đến, cùng ta về thôn Thanh Thủy.

Chỉ là về tiền công, thúc ấy vẫn kiên quyết trả ta tám mươi văn.

Trên đường về nhà, lòng ta vui vẻ như nở hoa.

Tám mươi văn đó, dù một ngày ta bán hết mười lăm cân đậu phụ và một đôi giày rơm, cũng chỉ kiếm được bảy văn tiền. Tám mươi văn đối với ta, thực sự là một khoản thu nhập không nhỏ.

---

Hạ qua đông đến, thu hoạch mùa thu, tích trữ mùa đông.

Không biết từ lúc nào, đã đến tháng mười một, thời tiết ngày càng lạnh hơn.

Ban đêm ngủ, ba bọn ta chen chúc một chỗ, áo bông cũng cởi hết ra đắp lên tấm chăn vải thô.

Nhưng áo bông chỉ độn toàn bông lau, nhìn thì dày dặn, thực ra căn bản không cản được khí lạnh.

Chưa đầy hai ngày, Tiểu Hổ đã bị ho. Ta tính toán số tiền trong tay, cắn răng một cái, mua sáu lạng bông vải.

Nhưng khi bắt tay vào làm, lại gặp khó khăn.

Ba người bọn ta, mỗi người chỉ có hai bộ áo mùa hè, một bộ áo mùa đông và hai chiếc quần.

Mùa đông, hai bộ áo mùa hè đều mặc bên trong, bên ngoài khoác áo mùa đông.

Hai chiếc quần may liền vào nhau, bên trong nhét bông lau, chỗ đầu gối lót rơm, đợi đến khi trời ấm hơn sẽ tháo ra.

Bây giờ vải không đủ, nếu muốn làm áo bông, thì chỉ có thể may hai bộ áo mùa hè lại với nhau.

Nhưng làm như vậy, khi ngủ cởi áo khoác ra thì bên trong không còn gì nữa, đành phải ra tiệm vải mua thêm hai thước vải gai.

Sáu lạng bông vải tổng cộng làm được ba chiếc áo bông, mỗi chiếc mỏng dính, mặc sát người bên trong, bên ngoài buộc một vòng rơm, cuối cùng khoác thêm áo mùa đông độn bông lau vào, ấm áp không kể xiết.

Mỗi bước mỗi xa

Tiểu Hổ vui sướng nhảy cẫng cả lên, sờ đi sờ lại chiếc áo bông mới trên người.

Ta lấy rau dại và bã đậu nấu canh, lại rắc thêm một thìa nhỏ muối, định cho đệ ấy ăn trước khi đi ngủ.
 
Đại Nha Bán Đậu Phụ
Chương 5: Chương 5



Đang nấu canh trong bếp, ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa.

"Ai đấy?"

Ta lau tay, đi ra ngoài.

"Cương Tử ca, sao huynh lại đến đây?"

Nửa tháng không gặp, hắn hình như lại cao thêm, dáng người càng thêm vạm vỡ.

"Đại Nha," lông mày Cương Tử ca nhíu lại, khẽ hỏi, "Nghe nương của ta nói, mỗi ngày muội vẫn còn đi bán đậu phụ?"

Đương nhiên rồi, ta gật đầu, trong lòng có chút kỳ lạ, không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy.

Lông mày hắn nhíu chặt hơn, tạo thành chữ "xuyên".

"Đại Nha, trời ngày càng lạnh rồi, đường đi cũng khó khăn. Mấy tháng này, muội đừng lên trấn nữa, đợi đến mùa xuân sang năm hãy đi."

Nói xong, hắn còn đưa cho ta một bọc vải, mở ra xem, bên trong rõ ràng là hai miếng bạc vụn.

Ước lượng thử, e rằng phải hơn một lượng.

"Cương Tử ca." Ta khép bọc vải lại, nhét vào tay hắn, "Tiền này ta không thể nhận, ta tự nuôi sống bản thân được."

Mỗi bước mỗi xa

"Cầm lấy đi, coi như ta cho muội vay."

"Ta không vay, ta tự có tiền tiêu."

Bọc vải đẩy qua đẩy lại giữa hai bọn ta, không biết ai nắm không chặt, liền rơi xuống đất.

Ta quay người lại, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

"Cương Tử ca, ta không thể nhận tiền của huynh được."

Qua một lúc lâu, khi ta tưởng thiếu niên đã rời đi, một giọng nói hơi mang vẻ lấy lòng truyền đến:

"Đại Nha, là ta suy nghĩ không chu đáo, muội đợi chút, ta về nói với mẫu thân ta ngay, bảo bà ấy đi tìm trưởng thôn…"

"Cương Tử ca." Trước khi thiếu niên nói ra câu đó, ta đã cắt ngang lời hắn.

"Khi cha nương mất, ta đã thề, cả đời này sẽ không gả cho ai. Sau này huynh… đừng đến tìm ta nữa."

Không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi ta quay người lại, thiếu niên đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Gánh nặng trên vai ta quá lớn, hà tất phải làm lỡ dở hắn.

---

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngày từng ngày trôi qua, thoắt cái đã đến tết nhất.

Đêm xuống, hiếm hoi lắm ta mới thắp đèn dầu, dưới ánh sáng lờ mờ đếm từng tấm tiền đồng.

Nhị Nha và Tiểu Hổ nép sát bên, đến thở mạnh cũng không dám, sợ làm tan chảy những đồng tiền.

Từ tháng sáu đến nay, tổng cộng ta đã bán đậu phụ được hai trăm ngày.

Mười ngày lạnh nhất của tam cửu tứ cửu, ta đều ở nhà, đợi tuyết tan hết mới bắt đầu lại ra trấn.

Trong hai trăm ngày này, mỗi ngày mười lăm cân đậu phụ đều bán hết, tổng cộng kiếm được chín trăm năm mươi văn.

Giày rơm tổng cộng bán được sáu mươi đôi, kiếm được một trăm hai mươi văn.

Giúp Trần đại thúc làm một chiếc chiếu, tám mươi văn.

Tiểu Hổ và Nhị Nha lên núi đốn củi nhặt được một con thỏ, tám mươi văn.

Cộng lại tổng cộng là một nghìn hai trăm ba mươi văn.

Đây là số tiền kiếm được, còn có số tiền đã tiêu.

Đậu phụ ngoài làm để bán, còn thỉnh thoảng đem biếu tặng một ít.

Cho Thúy Hoa thẩm năm cân, cho Trần đại thúc năm cân, nhà mình còn ăn năm cân, tổng cộng là hai mươi lăm văn.

Mua mười bó cỏ về nhà đan chiếu, một trăm văn.

Làm áo mua đông mua sáu lạng bông vải, hai trăm bốn mươi văn.

Mua hai thước vải gai, năm mươi văn.

Gạo lứt ba trăm mười lăm văn.

Nửa cân muối mười văn.

Tổng cộng đã tiêu bảy trăm bốn mươi văn.

Tính ra, nửa năm nay tổng cộng tích góp được bốn trăm chín mươi văn.

Cộng với hai trăm chín mươi lăm văn trước đó, tổng cộng là bảy trăm tám mươi lăm văn tiền!

Ta tìm vài sợi dây gai, xâu từng tấm tiền đồng lại.

Xâu nhiều nhất là sáu trăm văn, ta dùng vải rách bọc lại rồi cho vào vại, lại bò xuống gầm giường đào một cái hố, cẩn thận xác nhận không nhìn ra điều gì khác thường, rồi mới yên tâm bò ra.

Số tiền còn lại, năm mươi văn xâu một xâu, tổng cộng xâu được hơn ba xâu.
 
Đại Nha Bán Đậu Phụ
Chương 6: Chương 6



Ngày hai mươi bảy tháng chạp, sáng sớm, ta dẫn Nhị Nha và Tiểu Hổ đi về phía trấn, trong lòng ôm chặt mấy xâu tiền từ hôm qua.

Đến trấn, chợ sáng vừa bắt đầu.

Nhị Nha và Tiểu Hổ lần đầu tiên đi chợ phiên, ngửi thấy mùi thơm từ quán bánh hoành thánh, thèm đến ch** n**c miếng.

Ta xoa đầu hai đứa.

"Ông chủ, bánh hoành thánh của ông bán thế nào?"

"Tám văn tiền một bát, thêm canh miễn phí, tiểu cô nương, có muốn hai bát không?"

Ta vừa định móc tiền, Nhị Nha đã kéo tay ta: "Đại tỷ, đắt quá, chúng ta ăn bánh bao đi. Một văn tiền một cái, tỷ ăn một cái, muội và Tiểu Hổ mỗi đứa một nửa, chỉ hai văn tiền thôi."

"Không sao, chúng ta cứ gọi một bát nếm thử, dùng tiền mà muội và Tiểu Hổ bán thỏ được ấy."

Thấy ta nói vậy, Nhị Nha mới gật đầu, ngồi trên ghế dài, vẻ mặt đầy mong đợi.

Một bát hoành thánh chỉ có tám cái, ta ăn hai cái, Tiểu Hổ và Nhị Nha mỗi đứa ăn ba cái, rồi uống hai bát canh, sau đó mới đi về phía tiệm lương thực.

Mua nửa cân dầu năm mươi văn, một cân muối hai mươi văn, nửa cân đường mười lăm văn, năm cân đậu nành mười lăm văn, năm cân gạo lứt hai mươi lăm văn, một cân bột mì thô tám văn.

Ban đầu còn muốn mua nửa cân bột mì trắng, nhưng không hỏi không biết, hỏi ra mới giật mình, nửa cân bột mì trắng lại lên tới mười lăm văn, còn đắt hơn cả hai lạng thịt heo.

Đặt đồ mua ở tiệm lương thực xong, ta lại dẫn hai đứa đến quầy thịt, bỏ hai mươi lăm văn mua nửa cân thịt chân sau, rồi vội vã về nhà.

Trên đường về, còn gặp một người bán kẹo hồ lô, ba văn tiền một xâu. Ta đếm số tiền đồng còn lại, mua cho Tiểu Hổ và Nhị Nha mỗi đứa một xâu.

Về đến nhà, ta cẩn thận đặt mười ba tấm tiền đồng còn lại vào hòm đựng đồ.

---

Đêm ba mươi Tết, trên bàn bày biện thịt kho tàu, canh rau dại và gà hầm nấm do Thúy Hoa thẩm mang đến.

Nhìn Nhị Nha và Tiểu Hổ ngồi bên bàn cười ngây ngô, ta thầm nhủ trong lòng:

"Cha nương, hai người có thấy không? Ba đứa con đều khỏe mạnh, không c.h.ế.t đói, không c.h.ế.t cóng, còn được ăn thịt kho tàu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Năm nay con tích góp được sáu trăm văn tiền, sang xuân năm sau, con sẽ mua thêm mười con gà con, đến Tết bán đi, cho Nhị Nha ra trấn học thêu thùa…

Tiểu Hổ giờ đã hiểu chuyện rồi, không còn ngày nào cũng khóc đòi cha nương nữa, còn có thể giúp nhà nhặt củi rửa rau.

Cha nương, Đại Nha nhớ hai người nhiều lắm…"

Mỗi bước mỗi xa

---

Qua Nguyên Tiêu mới thực sự coi như hết Tết.

Ngày mười sáu tháng giêng, ta như thường lệ ra ngoài bán đậu phụ.

Mùa đông không ai mua giày rơm, ta sáng bán đậu phụ xong thì về thôn, chiều sẽ dẫn Nhị Nha và Tiểu Hổ làm việc vặt.

Thế nhưng hôm nay, còn chưa đi đến đầu thôn đã gặp Thúy Hoa thẩm.

Thấy vẻ mặt bà lo lắng, ta vội vàng chạy lên.

"Thẩm, thẩm sao thế ạ?"

Thúy Hoa thẩm nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

"Đại Nha, con mau về xem đi. Nhị Nha lúc nấu cơm bị ngã đập đầu, gọi thế nào cũng không tỉnh, ta đã bảo Cương Tử đi mời đại phu rồi."

Đầu óc ta trống rỗng, vừa chạy vừa té ngã mà trở về nhà.

Nhị Nha nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, Tiểu Hổ ở một bên gào khóc.

Thấy ta về, đệ ấy thút thít kể lại cho ta.

Nhị Nha nghĩ ta sắp về đến nhà rồi, liền bắt đầu nấu cơm.

Đệ ấy đang rửa rau trong sân, đột nhiên nghe thấy tiếng vật gì đó đổ ngã, chạy vào bếp thì thấy Nhị Nha nằm trên đất, gọi thế nào cũng không đáp.

Ta ôm chặt Nhị Nha, rồi lại kéo Tiểu Hổ vào lòng.

Nhị Nha mới tám tuổi, lại thấp bé hơn bạn đồng lứa, dù có kiễng chân cũng không với tới bếp lò, ngày thường nấu cơm đều phải đứng trên ghế đẩu.

Chiếc ghế đẩu đó còn cũ hơn cả tuổi ta, Tết vừa rồi, ta đã định mua một cái mới, nhưng ra chợ hỏi thì phải mất tận hai mươi văn…
 
Đại Nha Bán Đậu Phụ
Chương 7: Chương 7



Đại phu đến châm cứu cho Nhị Nha, lại kê hai thang thuốc, nói chỉ cần có thể qua được tối nay là ổn.

Ta rơi nước mắt canh bên giường, sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ không còn nhìn thấy Nhị Nha nữa.

Khi gà gáy tiếng thứ ba, Nhị Nha đã tỉnh lại.

Ta sắc thuốc đút cho muội ấy uống, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Ở nhà chăm sóc Nhị Nha mười ngày, sau khi xác nhận muội ấy không sao, ta dẫn hai đứa cùng ra trấn.

Đi trên đường, Nhị Nha vẫn không tin mà hỏi: "Đại tỷ, chúng ta thật sự muốn mua ruộng sao?"

Ta cười gật đầu.

Mấy ngày nay, ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không yên tâm để hai đứa ở nhà một mình.

Lần trước may mắn gặp được Thúy Hoa thẩm, nếu không, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

---

Đến nhà lý chính, trình bày rõ ý định, ông ấy vuốt râu hỏi ta có bao nhiêu tiền, muốn mua bao nhiêu đất, là đất hoang hay ruộng tốt.

"Đất hoang năm trăm văn một mẫu, ruộng đất vàng một lượng, ruộng đất đen gần sông hai lượng ba, nha đầu Lưu gia, ngươi muốn mua loại nào?"

Ruộng đất đen tự nhiên là tốt nhất, không chỉ thu hoạch tốt mà còn không cần phải gánh nước đi lại, chỉ là giá quá cao.

Số tiền mang theo hôm nay dù có tiêu hết cũng chỉ đủ mua hai phần đất, số lương thực trồng ra còn không đủ cho nhà mình ăn, huống chi là mang đi bán.

Tiền đồng ở nhà đã chia sẵn, năm mươi đồng một xâu, ta lấy ra năm xâu đưa cho lý trưởng: "Cháu chỉ cần nửa mẫu đất hoang thôi ạ."

Lãnh lấy khế đất, ta lại dẫn Nhị Nha và Tiểu Hổ ra chợ mua cuốc và hạt giống.

Về đến nhà, đã là buổi chiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngồi xuống nghỉ một lát, ta nấu cơm tối, lại đổ đầy một bầu nước lớn, sau đó mới dẫn Nhị Nha và Tiểu Hổ đi ra ruộng.

Mảnh đất hoang mới mua nằm dưới chân núi, đi từ nhà ra đó chỉ mất thời gian một chén trà.

Dùng đuốc đốt cỏ dại, lại dùng cuốc đào những tảng đá lớn ra, bận rộn gần một canh giờ, mới khai hoang được hai phần đất.

Làm ruộng không như xay đậu phụ, ngày nào cũng có thu nhập. Suy đi nghĩ lại, ta quyết định bán đậu phụ cho nhà trưởng thôn.

Lưu đại gia ở nhà trưởng thôn năm nay đã ngoài năm mươi, mỗi ngày ông ấy lái xe bò qua lại giữa thôn và trấn, tiện thể bán thêm rau quả.

Đi đến nhà trưởng thôn, Lưu đại gia vừa vặn từ trên trấn về. Ông ấy dừng xe bò lại, dắt bò vào chuồng, rồi mới đến nói chuyện với ta.

"Đại Nha, ngươi đến đây làm gì?"

Cả nhà Lưu đại gia đều là người hiền lành, nếu không thì ta cũng không dám mạo hiểm đến.

"Đại gia, sau này cháu không lên trấn bán đậu phụ nữa."

Chuyện ta bán đậu phụ, người trong cả thôn đều biết.

Lưu đại gia thường xuyên gặp ta trên đường, nếu xe bò có chỗ trống, ông ấy còn miễn phí cho ta đi nhờ về thôn.

Chỉ là chuyện ta mua đất thì những người khác vẫn chưa biết, nên nghe ta nói vậy, ông ấy rất ngạc nhiên.

"Đại Nha, không bán đậu phụ nữa, cả nhà ngươi ăn gì đây?"

Mỗi bước mỗi xa

Ta kể cho Lưu đại gia nghe chuyện Nhị Nha bị ngã hôm trước, rồi lại kể ông ấy nghe chuyện ta mua nửa mẫu đất hoang.

Ông ấy cười khen ta tháo vát, rồi lại chuyển đề tài: "Đại Nha, mua đất xong, ngươi không còn nhiều tiền trong người nữa đúng không, có cầm cự được đến mùa thu hoạch không?"

Ta biết ông ấy hiểu lầm ta muốn vay tiền, vội vàng mở lời: "Cầm cự được ạ, chỉ là cái cối xay đậu của nhà, nếu không bán đậu phụ nữa, e rằng lãng phí quá."

Lưu đại gia lập tức tươi tỉnh: "Đại Nha, cối xay đậu kia nếu ngươi chịu bán, đại gia sẽ trả hai lượng bạc."
 
Đại Nha Bán Đậu Phụ
Chương 8: Chương 8



Trong thôn có rất ít nhà có cối xay đậu, cối xay đậu của nhà ta là từ đời gia gia truyền lại.

Khi cha nương vừa qua đời, trong thôn có không ít người muốn mua. Ta cũng đã từng động lòng, nhưng Thúy Hoa thẩm đã kéo ta lại nói: "Nha đầu à, cái cối xay này không thể bán. Bạc thì luôn có thể tiêu hết, nhưng có cái cối xay này, ba tỷ đệ con sẽ có cái ăn."

Nhớ lời Thúy Hoa thẩm, ta nhìn Lưu đại gia: "Đại gia, cối xay đậu không bán, hôm nay cháu đến đây, là muốn bàn với ông một chuyện."

Lưu đại gia không tiếp lời, ta nói tiếp: "Một cân đậu có thể xay ra ba cân đậu phụ, mỗi ngày ông mang mười cân đậu đến cho cháu, cháu sẽ xay ba mươi cân đậu phụ cho ông. Ông lái xe bò mang ra trấn bán, ba mươi cân đậu phụ, có thể kiếm được mười văn tiền đấy."

Lưu đại gia có vẻ động lòng, mỗi ngày ông ấy lái xe bò chở người, cộng thêm tiền bán rau, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được ba mươi văn, chưa kể chi phí nuôi bò và trồng rau.

Thấy ông ấy vẫn còn do dự, ta lại thêm một câu: "Ba mươi cân đậu phụ, cháu thu của ông ba văn tiền, bã đậu cũng chia cho ông một nửa!"

Phải biết rằng, ở những thôn khác, xay ba mươi cân đậu phụ, riêng tiền công đã là bốn văn, còn phải để lại bã đậu.

Đối với Lưu đại gia, điều này tương đương với việc mỗi ngày tự dưng kiếm được bảy văn tiền, số bã đậu còn lại có thể dùng làm thức ăn chăn bò, vì vậy ta biết, ông ấy nhất định sẽ đồng ý.

Quả nhiên, Lưu đại gia nghe xong lời này lập tức tươi cười rạng rỡ, vội vã đồng ý ngay.

Mỗi bước mỗi xa

---

Ngày hôm sau, ta dậy sớm ra đồng khai hoang. Thế nhưng không hiểu sao, ta cứ có cảm giác phần đất đã khai hoang trông nhiều hơn hôm qua.

Đang làm việc trên đồng, xa xa bỗng có người gọi tên ta.

"Đại Nha, không hay rồi, người trên huyện đến bắt lao dịch rồi!"

!!!

Bắt lao dịch, hai tay ta run rẩy, cái rổ đập vào chân mà ta cũng không hề hay biết.

Gần huyện Đồng Ngô có một mỏ đá, năm nào cũng bắt người đến đó làm khổ sai, nói là để xây nhà cho hoàng đế.

Nhưng vùng quê hẻo lánh như bọn ta, ngay cả tri phủ cũng chưa từng đến, huống chi là hoàng đế.

Nhà ngoại của ta ở trấn bên cạnh, mấy năm trước khi ta đi cùng a nương trở về, thấy trong thôn có một bà cụ điên điên khùng khùng.

Nghe mẫu thân nói, nam nhân và con trai của bà cụ đều bị bắt đi làm ở mỏ đá.

Một mình bà cụ cày ba mẫu đất, khó khăn lắm mới tích góp đủ năm lạng bạc để chuộc một người về.

Bà cụ không nỡ ngồi xe, chống gậy đi bộ bảy ngày mới đến mỏ đá, vừa báo tên, quan sai canh gác đã nói: "Đến muộn rồi, mấy ngày trước vừa chết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà cụ từ đó hóa điên, nhờ sự giúp đỡ của bà con làng xóm và họ hàng mới không c.h.ế.t đói.

Mỗi ngày bà cụ còng lưng đi lang thang trong thon, thấy ai cũng hỏi: "Hôm nay xe bò đi mỏ đá đã đi chưa?"

Đôi khi lại đột nhiên ngồi xuống đất khóc nức nở, vừa khóc vừa dùng sức đ.ấ.m vào ngực:

"Nương đến muộn rồi! Nương đến muộn rồi!"

---

Năm nay, e rằng đã đến lượt trấn của bọn ta.

Người đến là Yến Tử, tiểu nữ nhi của trưởng thôn. Chúng ta tuổi tác xấp xỉ nhau, ngày thường cũng hay tụ tập nói chuyện.

Hay là trốn vào núi đi, trốn vài ba năm, đợi gió yên biển lặng rồi trở về thôn.

Nhưng Yến Tử đã mở lời: "Đại Nha, quan sai nói, mỗi hộ trong thôn đều phải có một người đi. Họ không tìm thấy ngươi, nên nói sẽ đưa Tiểu Hổ và Nhị Nha đi, ngươi mau về xem đi."

Ta quăng cuốc, chạy vội về nhà.

Thế nhưng về đến cửa nhà, sân viện trống không.

Tiểu Hổ và Nhị Nha đều bị dây gai trói chặt tay, hai đứa ôm chầm lấy nhau, trên mặt còn hằn những vết tát đỏ ửng.

Mũi ta cay xè, lao tới phía trước.

Hai đứa lúc này mới dám òa khóc, vừa khóc vừa kêu: "Đại tỷ, bọn họ bắt Cương Tử ca đi rồi!"

Ta như bị búa tạ giáng xuống, đầu óc trống rỗng, đờ đẫn gỡ dây trói cho hai đứa.

Nhị Nha quệt nước mũi, móc từ trong lòng ra một bọc vải đưa cho ta.

"Quan gia đến bắt người muốn đưa bọn ta đi, nói đợi Đại tỷ đến mới thả người. Cương Tử ca đưa cho bọn họ năm lượng bạc, nhưng bọn họ nói năm lượng bạc chỉ đủ cho một người.

Cương Tử ca nói huynh ấy sẽ đi cùng bọn họ, bảo quan sai gạch tên nhà chúng ta đi."

Ta sờ lên mặt, một mảnh ẩm ướt.

Mở bọc vải ra, bên trong là...

Hai bông hoa lụa đỏ.
 
Đại Nha Bán Đậu Phụ
Chương 9: Chương 9



Đêm đó, ta đứng trước cửa nhà Thúy Hoa thẩm, đi đi lại lại, không biết phải mở lời thế nào.

Trong lúc ta đang do dự, cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra.

Nhìn thấy Thúy Hoa thẩm với đôi mắt đỏ hoe, ta "bịch" một tiếng quỳ xuống.

"Thẩm, con xin lỗi..."

Vừa mở miệng, ta đã khóc không thành tiếng.

Thúy Hoa thẩm đỡ ta dậy.

"Đại Nha, ta không trách con, tấm lòng của Cương Tử ta đều biết, nếu thật sự để con đi, e rằng còn đau khổ hơn việc bảo thằng bé đi chết..."

---

Ta đã đón Thúy Hoa thẩm về nhà. Mắt của bà không tốt, Cương Tử ca đã đi rồi, ta phải thay hắn chăm sóc tốt cho mẫu thân của hắn.

Mấy ngày nay, không khí trong thôn đều ảm đạm, nhưng dù khó khăn đến mấy, cuộc sống cuối cùng vẫn phải tiếp diễn.

Ngày hai mươi chín tháng giêng, giờ Dần ba khắc, đúng giờ ta thức dậy xay đậu phụ.

Nhị Nha và Tiểu Hổ cũng đến giúp, một đứa tưới nước, một đứa hứng sữa đậu nành.

Ba mươi cân đậu phụ làm xong, Lưu đại gia cũng đã tới.

Giúp ông ấy chuyển đậu phụ lên xe, rồi lại ra sông gánh một vại nước, ta mới ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Nhìn sắc trời, mới vừa đến giờ Thìn mà thôi.

Nhặt củi, nhóm lửa, nấu cơm, rửa bát, sau một hồi bận rộn, ta dẫn Nhị Nha và Tiểu Hổ ra đồng.

Ta đi trước dùng cuốc xới đất, Nhị Nha và Tiểu Hổ cầm cái mẹt ở phía sau nhặt đá vụn.

Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng khai hoang xong phần đất còn lại. Về đến nhà, vừa kịp lúc Lưu đại gia đến giao đậu.

"Đại Nha, mỗi ngày giờ Mão ba khắc ta xuất phát, ngươi cứ làm đậu phụ xong trước giờ đó là được."

Ta đồng ý ngay, trước đây khi ta tự đi bán, vừa qua canh năm đã phải dậy rồi, bây giờ theo giờ của Lưu đại gia, ta còn có thể ngủ thêm ba khắc.

---

Khi mua đất ở nhà lý chính, ta đã xem qua rồi.

Mảnh đất ta mua tuy là đất hoang, nhưng vuông vắn, cũng không kém ruộng đất vàng là bao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ là cách bờ sông hơi xa, nên mới bán theo giá đất hoang.

Mảnh đất dài chín trượng, rộng bốn trượng tám thước. Ta học theo những người khác trong thôn, chia đất thành tám khoảnh ngang.

Giữa các khoảnh đất để lại bảy lối đi cho người ta đi, mỗi lối rộng một thước năm tấc, mỗi khoảnh rộng tám thước tám tấc.

Tám khoảnh đất lại được chia một đường ngang nữa, tổng cộng chia thành mười sáu mảnh nhỏ, bốn mảnh trồng củ cải, mười hai mảnh còn lại, đợi đến tháng hai trời ấm lên sẽ trồng đậu nành.

Củ cải là rễ, cần phải trồng sâu.

Trồng củ cải cần xới đất sâu, sau đó san phẳng.

Tiếp đó, rải đều một gánh phân chuồng đã ủ kỹ lên đất, sau đó xới đất một lượt, rồi lại san phẳng.

Cuối cùng, tưới nước vào đất, đợi nước thấm hoàn toàn, rồi rắc hạt giống lên đất.

Ta để Nhị Nha và Tiểu Hổ rắc hạt giống, mình theo sau lấp đất. Bận rộn hơn nửa ngày, củ cải cuối cùng cũng đã được trồng xong.

---

Năm ngày sau, củ cải nảy mầm.

Mười ngày nữa trôi qua, thời tiết dần ấm lên, mầm củ cải cũng đã thành cây con.

Ta dẫn theo đệ đệ muội muội, nhổ bỏ những cây con thừa ở từng lỗ, rồi ra chợ mua mười con gà con.

Nhị Nha và Tiểu Hổ ngày nào cũng ra đồng và lên núi tìm côn trùng, trộn với bã đậu và rau dại nghiền nát để cho gà ăn.

Cuối tháng ba, củ cải đã lớn bằng hai tấc, sáu con gà con chết, còn lại ba con gà mái và một con gà trống.

Hơn một phần đất, ta đếm được tổng cộng bốn trăm tám mươi ba cây củ cải.

Thứ này năng suất cao, nhưng lại không bán được giá, trong thôn ngoài trấn, nhà nào mà chẳng trồng một hai phần củ cải.

Ta chọn những củ già trước mà nhổ, mỗi ngày nhổ hai mươi củ.

Mỗi bước mỗi xa

Nhổ xong vẫn vác ra trấn bán, ta vác củ cải lớn, Nhị Nha vác củ cải nhỏ, Tiểu Hổ vác lá củ cải.

Củ cải lớn hai văn tiền một củ, củ cải nhỏ một văn tiền một củ, lá củ cải một văn tiền một bó, mỗi ngày cũng bán được hơn chục văn.

Cứ thế bán hơn nửa tháng, trong ruộng còn lại nửa khoảnh củ cải, không nhổ nữa sẽ bị già.

Không còn cách nào khác, đành phải nhổ hết ra, đưa cho nhà Lưu đại gia hai củ, số còn lại, đều rửa sạch phơi thành củ cải khô.

Bốn khoảnh đất thu hoạch được hơn ba trăm củ cải, bán ra hơn một nửa, kiếm được bốn trăm bảy mươi văn tiền.

Cộng với hai trăm bốn mươi ba văn tiền xay đậu phụ trong hai tháng qua, tổng cộng là bảy trăm mười ba văn.
 
Back
Top Bottom