Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Nha Bán Đậu Phụ

Đại Nha Bán Đậu Phụ
Chương 10: Chương 10



Chỉ là Tiểu Hổ và Nhị Nha đã lớn rồi, làm ruộng lại quá mệt mỏi, ăn cũng nhiều hơn.

Rau dại trong cơm cứ thêm mãi, bốn người bọn ta một ngày vẫn phải ăn hết một cân lương thực.

Thúy Hoa thẩm mỗi tháng còn phải mua ba trăm văn tiền thuốc.

Nếu không phải Cương Tử ca trước đó còn để lại nửa lạng bạc ở hiệu thuốc, bọn ta e rằng ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Ta đặt những đồng tiền đồng trong tay trở lại vào tủ, đột nhiên muốn khóc.

Năm lượng bạc, không biết đến khi nào mới tích góp đủ đây.

---

Lại một tháng nữa trôi qua, đậu nành cũng đã chín.

Ba người bọn ta cắt cả ngày cũng chỉ được một nửa, đêm nằm trên giường, đau đến nỗi lưng gần như không thể thẳng lên được.

Đậu cắt xong, dùng dây mây bó từng bó lại, rồi từ từ mang về nhà phơi.

Phơi đến khi vỏ đậu khô đến mức bóp nhẹ là vỡ vụn, thì bắt đầu đập đậu.

Ta đã nói với Lưu đại gia, bảo ông ấy sau này không cần mua đậu nữa, đợi nhà ta dùng hết rồi tính tiếp.

Lưu đại gia cũng vui vẻ thuận tiện, gật đầu đồng ý liên tục.

Sau này ba mươi cân đậu phụ, ông ấy sẽ trả cho ta năm mươi ba văn cả tiền đậu.

Ta ngồi trong sân đập đậu, Nhị Nha chịu trách nhiệm quét, Tiểu Hổ chịu trách nhiệm sàng.

Bận rộn ròng rã ba ngày, tổng cộng thu được bốn thạch đậu tương.

Ta đang khiêng sọt trong sân, vừa quay người, đã thấy Nhị Nha siết chặt hai tay, hớn hở chạy về phía ta:

"Đại tỷ, gà nhà chúng ta đẻ trứng rồi!"

Ba con gà mái cứ cách một hai ngày lại đẻ một quả trứng, chưa đầy nửa tháng đã đầy một giỏ.

Ta sợ để lâu sẽ hỏng, chọn một ngày không quá nóng, mang ra trấn bán.

Trong ruộng lại trồng thêm một vụ đậu nành.

Củ cải thì không trồng nữa, mùa đông nhà nhà đều trồng củ cải trong vườn để qua đông, không như mùa hè còn có thể bán được chút ít.

Giữa tháng chín, vụ đậu nành thứ hai cũng đã cắt xong.

Cộng thêm số còn lại từ trước, tổng cộng có bốn thạch rưỡi.

Nếu mời người của tiệm lương thực đến thu mua, mỗi cân có thể thu được bốn văn tiền, bốn thạch rưỡi chính là hai nghìn bốn trăm văn.

Cộng thêm số tiền còn lại trong tay, tổng cộng là ba nghìn một trăm văn.

Vẫn còn thiếu gần hai lượng bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta đảo mắt nhìn quanh nhà, cắn răng một cái, gõ cửa nhà trưởng thôn.

---

Ngày đi nộp bạc ở mỏ đá, Thúy Hoa thẩm đã khóc suốt cả đường.

Ta biết bà đang sợ hãi, sợ hãi giống như bà cụ ở trấn bên cạnh nghe người ta nói:

"Đến muộn rồi."

Ba bọn ta thay phiên nhau chọc bà cười, vất vả mãi mới dỗ được bà tốt lên.

Nhưng thật sự khi gặp được Cương Tử ca, người khóc lớn nhất lại là ta.

Chân của Cương Tử ca đã bị què.

Nghe người cùng thôn nói, là do đá vụn lăn xuống đập trúng.

Quan sai không chịu gọi đại phu, chỉ vứt hắn trong phòng chờ chết.

Khi nghiêm trọng nhất, mọi người đều nghĩ hắn không sống được nữa, chuẩn bị gọi Thúy Hoa thẩm đến nhặt xác.

Cổ họng ta nghẹn lại, lồng n.g.ự.c như bị tảng đá lớn đè nặng.

Muốn nói gì đó, nhưng lại khóc đến mức thở hổn hển từng ngụm lớn, không thốt nổi lời nào.

Tiểu Hổ quỳ sụp xuống đất, vừa khóc vừa dập đầu.

"Cương Tử ca, Tiểu Hổ sau này sẽ nuôi huynh và Đại tỷ.

"Cả Nhị tỷ và Thúy Hoa thẩm nữa, đợi Tiểu Hổ lớn lên, sẽ cho mọi người được sống sung sướng."

Tiểu Hổ năm nay năm tuổi, mọi người tưởng đệ ấy không hiểu gì, nhưng thực ra cái gì đệ ấy cũng hiểu.

Thúy Hoa thẩm cũng lặng lẽ rơi lệ, v**t v* chân Cương Tử ca, lặp đi lặp lại:

Còn sống là tốt rồi, con của ta, còn sống là tốt rồi."

Chỉ có Cương Tử ca cười thật tươi, khập khiễng đi đến trước mặt ta, đưa tay xoa đầu ta.

"Đại Nha, muội cài bông hoa này thật đẹp."

Lúc đi là bốn người, khi về, là năm.

Tìm một xe bò ở trấn gần mỏ đá, người chăn bò hỏi bọn ta muốn đi đâu.

Mấy người chúng ta nhìn nhau, đồng thanh nói:

"Đi thôn Thanh Thủy."

"Thôn Thanh Thủy, đó là một nơi tốt đẹp."

Mỗi bước mỗi xa

Một làn gió thu thổi qua, dưới ánh rạng của trời chiều, đoàn người bọn ta hướng về nhà, lên đường.

Hết chính văn
 
Đại Nha Bán Đậu Phụ
Chương 11: Chương 11



Ta tên là Nhị Nha, con gái của Lưu Nhị ở thôn Thanh Thủy.

Năm ta mười tuổi, đại tỷ và tỷ phu đã đưa ta lên trấn học thêu thùa.

Trần nương tử, chủ tiệm thêu, có rất nhiều quy củ. Đến đây làm học đồ không chỉ phải làm không công trong ba năm, mà còn phải nộp một lượng bạc tiền học phí.

Ta không muốn đến, muốn ở nhà chăm sóc tiểu ngoại sanh.

Nhưng đại tỷ không đồng ý, tỷ ấy nói trong nhà không cần ta, còn nói ở chỗ Trần nương tử này tiền công cao, sau này học thành tài, mỗi tháng có thể nhận được hai đòng bạc.

"Nhị Nha, muội hãy học hành chăm chỉ, sau này kiếm được nhiều tiền, nếu sau này tỷ phu muội mà bắt nạt ta, ta sẽ đến nương nhờ muội."

Tỷ phu ngồi một bên quạt cho đại tỷ, đại tỷ đang mang thai, gần đây rất sợ nóng.

Ta bĩu môi, đợi tỷ phu bắt nạt tỷ á, kiếp sau đi.

---

Trần nương tử có hai người con trai.

Đại nhi tử học ở phủ thành, ta đến đây một tháng rồi cũng chưa từng gặp.

Nhị nhi tử lúc này đang đứng đối diện ta, trên mặt treo nụ cười rất đáng đánh.

Ta nhìn cuộn chỉ bị vò nát bươm trước mắt, bực mình không tả xiết.

Nhưng không còn cách nào khác, người ta là con trai của chủ nhà, ta là học đồ, không thể chọc vào, chỉ có thể tránh đi.

Thế nhưng Trần Thanh Hà cứ như thể đã nhắm vào ta.

Ta dệt vải, hắn liền giật mất con thoi.

Tấm vải đang đẹp đẽ bị tuột chỉ, chỉ có thể tháo ra dệt lại.

Ta thêu hoa, hắn ta liền đứng một bên kể chuyện cười.

Ta không muốn cười câu chuyện cười của hắn, nhịn đến nỗi thân người run bần bật.

Một thoáng không chú ý, liền đ.â.m rách ngón tay.

Khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày về thăm đại tỷ.

Chưa kịp bước ra khỏi cửa, đã bị hắn ngáng chân ngã nhào.

Ta đang định nổi giận, một nam tử mặc áo trắng bước vào, nắm chặt ống tay áo Trần Thanh Hà.

"Mấy tháng không bị đánh nên ngứa da phải không, mau xin lỗi cô nương này đi."

Trần Thanh Hà sợ đến mức liên tục cầu xin tha thứ, lúc này ta mới biết, đây chính là đại nhi tử của Trần gia.

---

Đại lang Trần gia tên là Trần Tử An, ngày thường học ở phủ thành, hai tháng mới về một chuyến.

Không biết y đã nói gì với Trần Thanh Hà, mà tiểu tử này từ hôm đó trở đi đã ngoan ngoãn hơn nhiều.

Việc ngáng chân tất nhiên vẫn có.

Nhưng ít nhất, không dám công khai bắt nạt ta nữa.

Hạnh Nhi, học đồ cùng học chung với ta, nói rằng Trần Nhị Lang thích ta.

Ta lắc lắc đầu.

Thích một người, thì phải giống như tỷ phu đối với đại tỷ.

Hắn như vậy, tính là loại thích gì chứ.

---

Năm ta mười sáu tuổi, ta và Trần Tử An thành thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước ngày định thân, Trần Thanh Hà chặn ta ở cửa nhà.

Hắn hỏi rõ ràng hắn ở bên ta thời gian dài hơn, tại sao ta lại thích đại ca của hắn.

Ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng rất nghiêm túc nói với hắn.

Bởi vì Trần Tử An sẽ không ở trong tiệm thêu đông người, ngáng chân khiến ta ngã một cú đau điếng.

Khóe mắt Trần Thanh Hà dần đỏ hoe, cứ như thể ta đã bắt nạt hắn vậy.

Thật kỳ lạ, rõ ràng người bị bắt nạt là ta cơ mà.

---

Sau khi Trần Tử An đỗ tú tài thì không còn học nữa, nói mình không phải là người học hành, thi đỗ tú tài đã là tổ tiên hiển linh.

Nương đã giao tiệm thêu cho hai bọn ta quản lý, còn mình thì về quê dưỡng lão.

Trần Tử An ngăn tầng một của tiệm thêu thành hai nửa.

Một nửa dùng để làm ăn, nửa còn lại, mở một trường tư thục.

Tiểu Hổ cũng đến trường tư thục học vài năm, sau khi học xong Thiên Tự Văn, liền c.h.ế.t sống không chịu học nữa.

Dựa vào một thân sức mạnh của mình, đệ ấy chạy đến nha môn huyện làm bổ khoái, tiền bạc mỗi tháng đều gửi về cho đại tỷ.

Nói là tiền đệ ấy mua thịt cho ngoại sanh ăn.

---

Nhà đại tỷ làm gì thiếu gì phần thịt kia của đệ ấy.

Tuy chân cẳng của tỷ phu không tiện, nhưng săn b.ắ.n vẫn là một tay cừ khôi.

Chưa kể lợn rừng, ngay cả hổ cũng đã săn được một lần.

Hai đứa ngoại sanh, đứa nhỏ thì theo tỷ phu học nghề, đứa lớn thì ở trấn theo Trần Tử An học hành.

Trần Đại lang, bây giờ đã là tên của con trai ta rồi.

Cả ngày lẫn đêm đi theo biểu ca của thằng bé, hệt như một con ch.ó con.

Mỗi bước mỗi xa

---

Ngày con trai của đại ngoại sanh thi đỗ cử nhân, đại tỷ đã không còn gắng gượng được nữa, cố nén hơi thở cuối cùng để chờ tin tức yết bảng.

Từ khi tỷ phu mất cách đây hai năm, sức khỏe của đại tỷ đã ngày càng yếu đi.

Ta từ trên trấn dọn về nhà để bầu bạn với tỷ ấy, nhưng cuối cùng cũng vô ích.

Đại tỷ nói, đại tỷ là do đau lòng quá độ.

Cả nhà đều chạy về, vây quanh giường đại tỷ.

Đại tỷ như hồi còn nhỏ, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta và Tiểu Hổ, miệng không ngừng mấp máy.

Ta ghé sát lại, nhưng vẫn không thể nghe rõ tỷ ấy nói gì.

Đại tôn tử được đại tỷ nuôi nấng đột nhiên như nghĩ ra điều gì, đứng dậy chạy ra ngoài.

Khi quay lại, thằng bé nhét một bọc vải vào tay đại tỷ.

Trong đôi mắt đục ngầu của đại tỷ lóe lên một tia sáng, tỷ ấy đặt bọc vải lên ngực.

Đôi tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y ta và Tiểu Hổ rơi xuống giường, từ từ nhắm mắt lại.

Giữa tiếng khóc than, ta run rẩy mở bọc vải ra.

Từng lớp vải thô đã ố vàng được gỡ bỏ.

Sâu bên trong, là mười tấm tiền đồng nằm im lìm.
 
Back
Top Bottom