Siêu Nhiên ĐẠI NĂNG XUYÊN KHÔNG: TU TIÊN GIỮA PHỐ THỊ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398790720-256-k516622.jpg

Đại Năng Xuyên Không: Tu Tiên Giữa Phố Thị
Tác giả: sc_alan24
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tóm tắt cốt truyện:
I.

Khởi Đầu: Cú Sốc Giữa Hai Thế Giới
Lăng Phong, một Đại Năng uy chấn Giới Tu Chân, vị trưởng lão trẻ tuổi nhất của Cửu Tuyệt Môn, đang đứng trên đỉnh cao của tu vi Hợp Đạo cảnh.

Với kiếm ý ngạo nghễ và thủ đoạn thần thông, y là niềm tự hào của chính đạo, là nỗi khiếp sợ của ma tộc.

Tuy nhiên, trong cuộc chiến sinh tử với Ma Tôn Thôn Thiên tại Vạn Ma Quật, khi Ma Tôn kích hoạt cấm thuật hòng hủy diệt cả hai thế giới, Lăng Phong đã liều mình thi triển "Kiếm Vực Phá Toái", một chiêu thức nghịch thiên có thể phá vỡ không gian để cô lập Ma Tôn.

Chiêu thức thành công, Ma Tôn bị nghiền nát, nhưng năng lượng hỗn loạn từ vụ nổ đã xé toạc Lăng Phong khỏi không gian quen thuộc, cuốn y vào một vòng xoáy thời không bí ẩn.

Khi Lăng Phong tỉnh lại, y cảm thấy toàn thân đau nhói, linh khí trong cơ thể gần như cạn kiệt, còn kiếm ý thì như bị phong ấn.

Y mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc và những cỗ máy bằng kim loại nhấp nháy đèn.

Y đang nằm trên một chiếc giường lạ lẫm trong một căn phòng "trần tục" đến khó tin.

Một giọng nói vang lên bên tai: "Cậu thanh niên tỉnh rồi!

May quá, chỉ bị thương ngoài da thôi, sức khỏe tốt thật."​
 
Đại Năng Xuyên Không: Tu Tiên Giữa Phố Thị
CHƯƠNG 1: Tỉnh Giấc Giữa Phố Thị Hỗn Loạn


Kiếm ý cuồn cuộn như thủy triều, linh lực hóa thành trường long gầm thét, xé rách mây trời Giới Tu Chân.

Lăng Phong, một thân bạch y không nhiễm bụi trần, đứng sừng sững trên đỉnh Vạn Ma Quật, trường kiếm trong tay hóa thành một tia sáng chói lọi, đâm thẳng vào mi tâm Ma Tôn Thôn Thiên.

Ánh mắt y kiên nghị, không chút sợ hãi.

Đây là trận chiến định đoạt vận mệnh của cả chính đạo và ma tộc, là đỉnh cao mà Lăng Phong, vị Đại Năng trẻ tuổi nhất của Cửu Tuyệt Môn, đã chuẩn bị cả đời để đối mặt.Ma Tôn Thôn Thiên, bị trọng thương, điên cuồng gào thét, kích hoạt cấm thuật cuối cùng: "Hủy Diệt Vực Giới".

Linh khí và ma khí hỗn loạn bùng nổ, tạo thành một cơn lốc xoáy màu đen tím muốn nuốt chửng tất cả.

Lăng Phong biết, nếu để cấm thuật này hoàn thành, không chỉ Vạn Ma Quật mà toàn bộ Giới Tu Chân sẽ hóa thành hư vô.

Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, y không chút do dự, dốc hết toàn bộ tu vi, thi triển chiêu thức mà sư phụ y đã từng cảnh báo là cấm kỵ: "Kiếm Vực Phá Toái".Kiếm khí từ Lăng Phong bùng phát, hóa thành vô số lưỡi kiếm sắc bén, không ngừng xé rách không gian, tạo ra một vết nứt đen ngòm khổng lồ.

Mục đích của y là cô lập Ma Tôn và năng lượng hủy diệt của hắn vào một chiều không gian khác, hy sinh bản thân để cứu vãn chúng sinh.

Vết nứt không gian như một con quái vật khát máu nuốt chửng Ma Tôn Thôn Thiên và cả Lăng Phong, trước khi co rút lại rồi biến mất, để lại Giới Tu Chân trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ.Cảm giác đầu tiên khi Lăng Phong lấy lại ý thức là sự đau nhức tột độ.

Toàn thân y như bị hàng ngàn mũi kim châm, đặc biệt là phần đầu óc nặng trĩu, ong ong.

Linh khí trong đan điền vốn cuồn cuộn như biển cả giờ chỉ còn là một dòng suối nhỏ yếu ớt, còn kiếm ý dường như đã ngủ say, bị một loại năng lượng vô hình nào đó phong bế.

Y cố gắng mở mắt, và cảnh tượng hiện ra khiến Đại Năng uy chấn Giới Tu Chân phải ngỡ ngàng.Trần nhà trắng toát, một chiếc đèn huỳnh quang sáng choang chói mắt.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, khác hẳn với hương trầm thanh tịnh hay mùi linh thảo dược liệu mà y quen thuộc.

Y đang nằm trên một chiếc giường kim loại cứng nhắc, với những sợi dây nhợ lạ lẫm nối vào cánh tay.

Bên cạnh giường là một cỗ máy nhỏ nhấp nháy đèn, phát ra tiếng tút tút đều đặn."

Cậu thanh niên tỉnh rồi!

May quá, chỉ bị thương ngoài da thôi, sức khỏe tốt thật."

Một giọng nói the thé vang lên bên tai.

Lăng Phong quay đầu, thấy một người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo màu trắng, đầu đội mũ, tay cầm một cuốn sổ.

Bà ta nhìn y bằng ánh mắt tò mò nhưng cũng đầy vẻ nhẹ nhõm.

Lăng Phong cố gắng ngồi dậy, nhưng toàn thân rã rời, cơ thể này yếu ớt đến đáng kinh ngạc.

Đây không phải cơ thể của y!Một dòng ký ức xa lạ ùa vào đại não Lăng Phong, hỗn loạn và không hề logic.

Trần Hạo, sinh viên năm hai ngành IT, ba mẹ mất sớm, sống cùng bà ngoại già yếu, nợ nần chồng chất vì cờ bạc và những khoản vay nặng lãi.

Tai nạn giao thông... một chiếc xe tải... và rồi bóng tối."

Đây là đâu?"

Lăng Phong hỏi, giọng khàn đặc.Người phụ nữ trung niên nhíu mày: "Cậu thanh niên còn chưa tỉnh táo sao?

Đây là bệnh viện Nhân Dân Gia Định.

Cậu bị tai nạn xe máy, may mà không sao.

Bác sĩ nói cậu chỉ bị chấn động nhẹ thôi."

Bệnh viện?

Xe máy?

Lăng Phong hoàn toàn mơ hồ.

Y không nhận ra bất cứ từ ngữ nào trong lời nói của bà ta.

Y quay nhìn ra cửa sổ.Cảnh tượng bên ngoài khiến Lăng Phong như hóa đá.

Không còn những đỉnh núi mây mù bao phủ, không còn những dãy rừng cổ thụ xanh um hay dòng sông linh khí cuộn chảy.

Thay vào đó là những tòa nhà bê tông cốt thép khổng lồ, cao vút chạm tới bầu trời, nối tiếp nhau đến tận chân trời.

Dưới đất, vô số cỗ xe bằng kim loại đủ màu sắc gầm rú lao đi vun vút, phát ra những tiếng còi chói tai.

Trên các con đường lát gạch phẳng lì, hàng ngàn "phàm nhân" ăn mặc hở hang, di chuyển hối hả, mỗi người đều cầm một khối kim loại phẳng dẹt dán vào tai hoặc dán mắt vào đó.Thế giới này không hề có linh khí!

Lăng Phong hoảng loạn.

Y cố gắng vận chuyển công pháp Cửu Tuyệt Quyết, nhưng chỉ cảm thấy một luồng năng lượng tạp chất cực kỳ yếu ớt, không đủ để y cảm nhận hay hấp thụ.

Không gian ở đây khác lạ, quy luật vận hành của thiên địa cũng khác.

Y đã xuyên không, không nghi ngờ gì nữa, nhưng lại xuyên đến một thế giới "phàm nhân" suy tàn, một nơi không hề có dấu vết của tu luyện."

Cậu thanh niên, cậu ổn chứ?"

Người phụ nữ lại hỏi, giọng có chút lo lắng khi thấy vẻ mặt thất thần của y.Lăng Phong không trả lời.

Y rút kim truyền ra khỏi tay, đứng dậy khỏi giường.

Toàn thân Trần Hạo yếu ớt đến kinh người, chỉ một cử động nhỏ cũng khiến y choáng váng.

Y bước đi loạng choạng ra khỏi phòng bệnh, mặc kệ tiếng gọi của y tá.Y đi ra hành lang, rồi xuống sảnh bệnh viện.

Mọi thứ đều xa lạ, ồn ào và hỗn loạn.

Mọi người đều vội vã, chen chúc, không ai để ý đến một thanh niên với ánh mắt mơ màng như kẻ mất hồn.

Y nhìn thấy một tấm bảng lớn phát sáng với những hình ảnh động kỳ lạ, và dòng chữ "Thành phố Hồ Chí Minh" - đó là tên của thành phố này.Lang thang trên đường phố Sài Gòn, Lăng Phong cảm thấy mình như một linh hồn lạc bước giữa biển cả phàm trần.

Y không có tiền, không có giấy tờ, không có bất kỳ thứ gì có thể giúp y sinh tồn trong thế giới này.

Kiến thức về trận pháp, luyện đan, hay kiếm thuật của y hoàn toàn vô dụng trong việc mua một ổ bánh mì.

Sự ngạo nghễ của một Đại Năng vĩ đại giờ chỉ còn lại sự bối rối và hoang mang.Đêm xuống, những ánh đèn đủ màu sắc từ các tòa nhà chọc trời và bảng quảng cáo neon nhấp nháy khiến phố phường trở nên lung linh nhưng cũng đầy ảo ảnh.

Lăng Phong ngồi co ro trong một góc hẻm tối tăm, bụng đói cồn cào, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng chưa từng có.

Từ một Đại Năng hô mưa gọi gió, giờ y lại trở thành một kẻ ăn mày giữa phố thị.

Y nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận chút linh khí cuối cùng trong cơ thể, hy vọng có thể dẫn dắt nó vận chuyển một vòng chu thiên, nhưng vô ích.

Cơ thể này quá yếu ớt, linh khí quá mỏng manh."

Này anh bạn, anh ổn không đó?"

Một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lăng Phong.

Y mở mắt, thấy một cô gái trẻ đang đứng trước mặt mình.

Cô có mái tóc dài buông xõa, gương mặt thanh tú, mặc một bộ đồng phục nhân viên quán cà phê.

Ánh mắt cô tràn đầy sự lo lắng, nhưng cũng có chút đề phòng.Đó là Nguyễn Lan Hương.

Cô gái sinh viên năm cuối khoa Kiến trúc, đang trên đường về nhà sau ca làm thêm muộn.

Cô thấy Trần Hạo ngồi co ro trong góc tối, dáng vẻ tiều tụy, liền không kìm được lòng trắc ẩn."

Ta... không sao."

Lăng Phong khẽ đáp, giọng khàn khàn.Lan Hương thấy anh nói tiếng Việt khá chuẩn, chỉ có điều giọng điệu hơi cổ quái.

Cô ngồi xổm xuống, nhìn kỹ anh: "Anh có vẻ mệt mỏi lắm.

Anh có cần giúp gì không?

Anh bị lạc đường à?"

Lăng Phong nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt phức tạp.

Y chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một "phàm nhân" như vậy.

"Ta... ta bị lạc khỏi thế giới của ta."

Lan Hương bật cười nhỏ, nghĩ rằng anh bị chấn động thần kinh thật.

"À, anh bị lạc khỏi nhà à?

Chắc anh mới lên thành phố?"

Cô chìa ra một ổ bánh mì ngọt: "Anh ăn đi, chắc anh đói lắm."

Lăng Phong nhìn ổ bánh mì trong tay cô, cảm thấy một luồng ấm áp khó tả.

Trong Giới Tu Chân, y là Đại Năng được vạn người kính ngưỡng, không ai dám trao cho y thứ gì mà không có mục đích.

Còn cô gái này, chỉ là một phàm nhân nhỏ bé, lại sẵn lòng giúp đỡ y.

Y nhận lấy ổ bánh mì, cảm ơn.

Hương vị ngọt ngào và mềm mại của nó khiến y cảm thấy sinh lực đang dần hồi phục.Lan Hương ngồi lại đó một lúc, hỏi han vài câu chuyện vu vơ.

Lăng Phong đáp lại một cách ngây ngô, kể về Giới Tu Chân, về Ma Tôn, về linh khí và công pháp.

Lan Hương cứ thế lắng nghe, đôi khi bật cười, đôi khi lại nhíu mày bối rối.

Cô nghĩ anh bị ảo tưởng, nhưng lại không thấy anh có vẻ nguy hiểm.

Có lẽ anh chỉ là một người đáng thương bị bỏ rơi sau tai nạn."

Thôi được rồi, anh Trần Hạo," Lan Hương nói, vì cô đã nghe anh lẩm bẩm tên đó vài lần.

"Anh cứ ngồi đây tạm đi.

Ngày mai tôi sẽ quay lại, xem có thể giúp anh tìm chỗ ở hay công việc gì đó không."

Cô đứng dậy, định rời đi.

Lăng Phong nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp.

Đây là lần đầu tiên y cảm nhận được sự ấm áp từ một thế giới xa lạ, một thế giới không có linh khí, nhưng lại có những con người mang thiện ý.

Có lẽ, nơi này không đáng sợ như y nghĩ.Lan Hương bước đi được vài bước, bỗng cô dừng lại.

Một cảm giác kỳ lạ chợt dấy lên trong lòng cô.

Cô quay đầu nhìn lại Lăng Phong, người đang ngồi lặng lẽ trong bóng tối.

Có điều gì đó rất đặc biệt ở anh ta, một sự uy nghi tiềm ẩn bị che giấu bởi vẻ ngoài tiều tụy.

Cô lắc đầu, xua đi những ý nghĩ kỳ quặc.

Chắc chỉ là do cô đã làm việc quá sức thôi.Lăng Phong thì thầm, "Nguyễn Lan Hương... một cái tên thật đẹp."

Y đã dùng chút linh lực ít ỏi để dò xét, phát hiện cô không có linh căn, nhưng tâm hồn lại trong sáng và lương thiện đến lạ.Đêm đó, Lăng Phong không hề ngủ.

Y cố gắng vận chuyển chút linh khí còn sót lại, dù chỉ là một vòng chu thiên nhỏ nhoi.

Y nhận ra, trong cơ thể Trần Hạo, có một tia "chân nguyên" nhỏ bé đang ẩn chứa, nó không phải linh khí của Giới Tu Chân mà là một thứ năng lượng khác lạ, mang theo đặc tính của thế giới này.

Y quyết định phải từ từ khai phá, từng chút một, để thích nghi và tồn tại.

Con đường khôi phục tu vi sẽ rất dài, nhưng y tin rằng, Đại Năng Lăng Phong sẽ không bao giờ gục ngã trước bất cứ hoàn cảnh nào.Ánh bình minh của một ngày mới ở Sài Gòn rạng rỡ phía chân trời, chiếu rọi lên gương mặt kiên nghị của vị Đại Năng xuyên không.
 
Đại Năng Xuyên Không: Tu Tiên Giữa Phố Thị
CHƯƠNG 2: Khôi Phục Linh Khí Và Bước Đầu Thích Nghi


Sáng hôm sau, tiếng còi xe inh ỏi từ đường lớn vọng vào, xuyên qua những bức tường mỏng manh của hẻm nhỏ, đánh thức Lăng Phong dậy.

Y mở mắt, cảm nhận cái lạnh buốt từ nền đất xi măng xộc lên.

Bụng vẫn cồn cào, nhưng tinh thần đã minh mẫn hơn đôi chút.

Y cố gắng vận chuyển chút chân nguyên yếu ớt trong cơ thể Trần Hạo, chỉ đủ để cảm nhận được sự tồn tại của nó, như một đốm lửa nhỏ nhoi giữa đại dương băng giá.Khoảng giữa trưa, Nguyễn Lan Hương xuất hiện đúng như lời hứa.

Cô mang theo một túi đồ ăn sáng, một bộ quần áo cũ của em trai cô, và một ánh mắt tràn đầy sự đồng cảm.

"Anh Trần Hạo, anh còn ở đây thật.

May quá!" cô nói, giọng pha chút nhẹ nhõm.

"Anh ăn đi, rồi chúng ta đi tìm việc.

Anh cứ lang thang thế này thì nguy hiểm lắm."

Lăng Phong nhận lấy đồ ăn, cảm kích nhìn cô.

Chiếc bánh mì kẹp thịt và ly cà phê sữa đá mang đến một hương vị lạ lẫm nhưng tràn đầy năng lượng.

Y cố gắng thích nghi với cách ăn uống của thế giới này.

Bộ quần áo Lan Hương đưa cho tuy hơi rộng và lỗi thời, nhưng ít ra cũng giúp y trông bớt vẻ lôi thôi của một kẻ vô gia cư.Lan Hương dẫn Lăng Phong đến một quán phở bình dân, nơi cô biết ông chủ đang cần người phụ việc lặt vặt.

Ông chủ quán, một người đàn ông trung niên chất phác, thấy Lan Hương giới thiệu và dáng vẻ có vẻ thật thà của Lăng Phong (dù ánh mắt anh ta hơi lạ lùng), liền đồng ý cho Lăng Phong thử việc rửa bát, dọn dẹp.

Công việc chân tay nặng nhọc đối với Đại Năng Hợp Đạo cảnh như Lăng Phong thật ra không đáng kể, nhưng việc phải hòa nhập với những cuộc nói chuyện tầm phào của phàm nhân, cách sử dụng các vật dụng hiện đại như vòi nước, xà phòng, và đặc biệt là sự thiếu thốn linh khí xung quanh khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu.Mỗi khi rảnh rỗi, Lăng Phong đều tìm một góc khuất để cố gắng điều tức, vận chuyển linh khí.

Y phát hiện ra rằng, linh khí ở Trái Đất không hoàn toàn biến mất, mà chỉ là cực kỳ mỏng manh, ẩn chứa trong những vật chất tự nhiên như cây cỏ, đất đá, hay trong những món đồ cổ có niên đại lâu đời.

Quá trình hấp thụ linh khí từ những nguồn này chậm đến kinh ngạc, nhưng Lăng Phong không nản chí.

Y hiểu rằng, đây là con đường duy nhất để y khôi phục lại tu vi.Ban đêm, sau khi kết thúc công việc, Lăng Phong từ chối ngủ lại quán, thay vào đó, y tìm đến một công viên rộng lớn với nhiều cây cổ thụ lâu năm.

Y cảm nhận được chút linh khí yếu ớt tỏa ra từ thân cây già cỗi.

Y bắt đầu quá trình luyện hóa tạp chất linh khí, điều chỉnh lại công pháp Cửu Tuyệt Quyết để thích nghi với môi trường mới.

Đây là một bài toán khó, đòi hỏi sự tinh vi và kiên nhẫn hơn gấp vạn lần so với tu luyện ở Giới Tu Chân.

Y nhận ra, công pháp của y không chỉ để hấp thụ linh khí, mà còn có thể hấp thu các dạng năng lượng khác, dù là nhỏ nhất.Dần dần, Lăng Phong bắt đầu học hỏi từ Lan Hương và những người xung quanh.

Y học cách sử dụng điện thoại thông minh – một pháp bảo vạn năng của thế giới này, có thể kết nối với mọi người, tìm kiếm thông tin, thậm chí xem được những hình ảnh và âm thanh từ xa.

Lan Hương kiên nhẫn chỉ dẫn y cách đọc báo mạng, xem tin tức, và giải thích về các khái niệm như "mạng xã hội", "tiền tệ", "chính trị",...

Mỗi thông tin mới đều khiến Lăng Phong ngỡ ngàng trước sự phát triển của thế giới phàm nhân này.Y cũng nhận ra rằng, dù không có linh khí, nhưng Trái Đất lại sở hữu một loại năng lượng khác, được gọi là "điện" hay "năng lượng hóa thạch", mạnh mẽ đến mức có thể cung cấp sức mạnh cho toàn bộ thành phố.

Các tòa nhà chọc trời, xe cộ, đèn đường,... tất cả đều vận hành nhờ thứ năng lượng này.

Lăng Phong cảm thấy một sự hứng thú đặc biệt với công nghệ hiện đại, y nhận thấy nó có thể được ứng dụng vào tu luyện nếu y có đủ khả năng để khai thác và biến đổi.Trong thời gian đó, Lăng Phong cũng vô tình bộc lộ một vài khả năng đặc biệt.

Một lần, ông chủ quán phở bị đau lưng mãn tính, Lăng Phong nhìn thấy luồng khí tắc nghẽn trong kinh mạch của ông, liền dùng một chút linh khí vừa hấp thu được để day ấn, xoa bóp.

Chỉ sau vài lần, cơn đau của ông chủ đã thuyên giảm đáng kể.

Ông chủ mừng rỡ, tưởng rằng Lăng Phong có "bàn tay vàng", càng thêm quý mến y.Lan Hương, dù ban đầu cho rằng Lăng Phong chỉ là người may mắn, nhưng dần dần cô bắt đầu nhận thấy sự khác biệt.

Cô chứng kiến Lăng Phong có thể dễ dàng khuân vác những thùng hàng nặng trĩu mà không hề hấn gì, hoặc anh có một khả năng nhận biết đồ vật bị mất rất tài tình.

Anh có thể tìm thấy chiếc ví thất lạc của một bà lão giữa hàng trăm người chỉ bằng cách "cảm nhận" được "năng lượng" còn sót lại của nó.Một buổi chiều, khi đang dọn dẹp ở một con hẻm nhỏ, Lăng Phong vô tình chạm vào một bức tượng đá cổ đã bị thời gian bào mòn.

Ngay lập tức, một luồng linh khí yếu ớt nhưng rất tinh khiết truyền vào cơ thể y.

Đó là một tàn tích của một pháp khí cổ xưa, bị chôn vùi trong lòng đất qua hàng ngàn năm.

Lăng Phong nhận ra rằng, Trái Đất không hoàn toàn "vô tu".

Vẫn còn những dấu vết của một nền văn minh tu luyện đã bị lãng quên.

Điều này càng củng cố niềm tin của y vào việc khôi phục tu vi.Cũng trong khoảng thời gian này, ở một khu phố sang trọng khác của thành phố, Phạm Minh Toàn, vị thiếu gia trẻ tuổi của tập đoàn Vĩnh Lạc, đang xem xét một bản báo cáo.

Mắt hắn nheo lại khi đọc đến phần "Dị nhân ở khu lao động", với những trường hợp hồi phục kỳ lạ và những vụ việc tìm kiếm đồ vật một cách phi lý.

Hắn là một người thông minh, nhạy bén, và đặc biệt tin vào những thứ mà khoa học hiện đại chưa thể giải thích.

Tập đoàn Vĩnh Lạc của hắn đã bí mật thành lập một đội ngũ nghiên cứu về các hiện tượng siêu nhiên và "năng lượng tiềm ẩn" của con người."

Trần Hạo... cái tên này có vẻ thú vị," Phạm Minh Toàn lẩm bẩm, nụ cười ẩn chứa sự toan tính.

"Hãy cử người tiếp cận cậu ta.

Càng kín đáo càng tốt."

Lăng Phong vẫn chưa biết rằng, từng hành động của y, dù nhỏ nhất, cũng đã bắt đầu thu hút sự chú ý từ những thế lực tiềm ẩn trong thế giới hiện đại này.

Con đường tu luyện và khám phá bí mật của Lam Tinh chỉ mới bắt đầu.Lan Hương, không hề hay biết về những nguy hiểm đang rình rập, chỉ đơn giản thấy Lăng Phong đang dần hòa nhập hơn với cuộc sống.

Một buổi tối, cô và anh cùng ngồi trên bờ kè kênh Nhiêu Lộc, ngắm nhìn ánh đèn thành phố phản chiếu xuống mặt nước."

Anh Trần Hạo," Lan Hương nói, giọng nhẹ nhàng.

"Anh có còn nhớ gì về gia đình mình không?

Hay anh có muốn quay về thế giới của anh không?"

Lăng Phong nhìn lên bầu trời đầy sao, nơi những chòm sao quen thuộc của Giới Tu Chân đã bị che khuất bởi ánh đèn đô thị và bầu không khí ô nhiễm.

"Thế giới của ta đã không còn như trước nữa.

Và ta...

đã mất liên lạc với họ."

Y không nói dối.

Thế giới cũ của y đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi trận chiến, và con đường trở về là một ẩn số.

"Hiện tại, ta phải tìm cách thích nghi với nơi này.

Và tìm ra... những bí mật của nó."

Lan Hương không hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lăng Phong, nhưng cô cảm nhận được sự kiên định trong ánh mắt anh.

Cô mỉm cười: "Anh cứ coi đây là nhà đi.

Dù sao thì, anh cũng có tôi ở đây rồi mà."

Trong khoảnh khắc đó, Lăng Phong cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lồng ngực.

Có lẽ, hành trình xuyên không này không phải là một bi kịch hoàn toàn.

Có lẽ, đây là một cơ hội để y tái sinh, không chỉ về tu vi mà còn về cuộc sống.
 
Đại Năng Xuyên Không: Tu Tiên Giữa Phố Thị
CHƯƠNG 3: Vùng Năng Lượng Ẩn Giấu và Ánh Mắt Từ Bóng Tối


Những ngày tháng tiếp theo của Lăng Phong trôi qua trong sự bận rộn đến lạ thường.

Ban ngày, y làm việc tại quán phở, rửa bát, dọn dẹp, và dần dần học cách ghi nhớ các món ăn, thậm chí là cách tính tiền bằng những con số phức tạp trên chiếc máy tính tiền điện tử.

Sự thông minh và khả năng học hỏi siêu việt của một Đại Năng khiến y tiếp thu mọi thứ nhanh chóng đến kinh ngạc, dù đôi khi vẫn có những hành động "khó hiểu" theo chuẩn mực của người hiện đại.Ông chủ quán phở càng ngày càng tin tưởng và quý mến Lăng Phong.

Không chỉ vì anh làm việc chăm chỉ, mà còn vì những lần "vô tình" Lăng Phong giúp ông giải quyết các vấn đề nhỏ: chữa đau lưng, tìm lại chìa khóa thất lạc, hay thậm chí là "dự đoán" được thời tiết để ông chủ kịp phơi khô nguyên liệu.

Những "phép màu" nho nhỏ này khiến ông chủ coi Lăng Phong như một bảo bối.Đêm đến, Lăng Phong lại trở về với "chính đạo" của mình – tu luyện.

Công viên là địa điểm lý tưởng, nhưng không phải duy nhất.

Y bắt đầu khám phá những nơi khác trong thành phố, những nơi mà y cảm nhận được linh khí dù chỉ là rất yếu ớt.

Đó là những ngôi chùa cổ kính rêu phong, những bảo tàng lưu giữ cổ vật hàng ngàn năm tuổi, hay thậm chí là những khu rừng nhỏ còn sót lại giữa lòng đô thị.

Y phát hiện ra rằng, các dòng linh khí yếu ớt thường tập trung ở những nơi có niên đại lâu đời, hoặc những nơi từng có lịch sử tâm linh đặc biệt.Quá trình hấp thụ linh khí của Lăng Phong diễn ra cực kỳ chậm chạp.

Y phải biến đổi công pháp Cửu Tuyệt Quyết, không chỉ để hấp thụ linh khí mà còn để chuyển hóa các dạng năng lượng khác trong môi trường thành chân nguyên.

Chân nguyên của y tuy ít ỏi, nhưng mỗi khi tích lũy được một chút, Lăng Phong đều cảm nhận được sức mạnh của cơ thể Trần Hạo được củng cố.

Kinh mạch yếu ớt dần giãn nở, cơ bắp săn chắc hơn, và khả năng phản ứng cũng nhanh nhạy hơn.

Y dần lấy lại được một phần sức mạnh thể chất của một tu sĩ Luyện Khí kỳ, dù vẫn còn cách xa đỉnh phong ngày xưa.Lan Hương vẫn luôn đồng hành cùng Lăng Phong.

Cô giúp anh mua sắm những vật dụng cần thiết, chỉ anh cách đi lại bằng xe buýt công cộng, và giải thích cho anh về những lễ hội, phong tục của người Việt.

Cô thấy Lăng Phong ngày càng ít "ngây ngô" hơn, đôi khi còn có những nhận định sắc bén về con người và xã hội, khiến cô phải suy nghĩ.

Cô không còn nghĩ Lăng Phong bị tâm thần, mà chỉ đơn thuần là một người đặc biệt, mang trong mình một thế giới quan hoàn toàn khác lạ.

Tình bạn giữa họ ngày càng khăng khít.Tuy nhiên, sự "đặc biệt" của Lăng Phong không chỉ dừng lại ở quán phở.

Những hành động của y, dù đã cố gắng che giấu, vẫn không thoát khỏi ánh mắt của một số người.Tại tòa nhà Vĩnh Lạc cao chọc trời, Phạm Minh Toàn, với vẻ ngoài lịch lãm nhưng đôi mắt sắc lạnh, đang xem xét một hồ sơ được dán nhãn "Tuyệt Mật".

Đó là hồ sơ chi tiết về Trần Hạo, với những báo cáo về khả năng hồi phục phi thường sau tai nạn, những "dự đoán" chính xác về các sự kiện nhỏ, và đặc biệt là sự thay đổi đáng kinh ngạc trong khí chất của Trần Hạo."

Thú vị," Phạm Minh Toàn lẩm bẩm, gõ ngón tay lên mặt bàn kính.

"Trần Hạo... hay là Lăng Phong?

Không quan trọng.

Quan trọng là hắn có thứ chúng ta cần."

Phạm Minh Toàn tin rằng trên thế giới này tồn tại một loại năng lượng siêu việt, mà hắn gọi là "nguyên năng", có thể được khai thác để phục vụ cho tham vọng của hắn – quyền lực, sự bất tử, và khả năng kiểm soát mọi thứ.

Tập đoàn Vĩnh Lạc đã chi hàng tỷ đô la để nghiên cứu các di tích cổ, những truyền thuyết huyền bí, và những trường hợp dị nhân.

Hắn đã gửi những "con mắt" của mình khắp nơi, và Lăng Phong chính là "phát hiện" đáng giá nhất trong thời gian gần đây."

Theo dõi chặt chẽ," Phạm Minh Toàn ra lệnh cho trợ lý.

"Đừng để hắn nhận ra.

Và hãy tìm cách tiếp cận, càng khéo léo càng tốt."

Một đêm nọ, khi Lăng Phong đang tu luyện trong một khu rừng nhỏ phía ngoại ô thành phố, y đột nhiên cảm nhận được một luồng linh khí mạnh mẽ hơn hẳn những nơi khác, dù vẫn rất yếu so với Giới Tu Chân.

Luồng linh khí này không phải từ cây cỏ, mà từ sâu dưới lòng đất.

Y lần theo dấu vết của nó, đi sâu vào khu rừng.Y tìm thấy một khu đất trống, nơi có một gò đất cao phủ đầy dây leo.

Dòng linh khí tỏa ra từ đó rõ rệt hơn cả.

Lăng Phong tiến lại gần, dùng chân nguyên yếu ớt của mình để thăm dò.

Y cảm nhận được một thứ gì đó nằm sâu bên dưới, phát ra ánh sáng mờ ảo của linh khí.

Bằng kinh nghiệm của một Đại Năng, y biết đây chắc chắn là một di tích cổ xưa, hoặc một vật phẩm mang linh khí đã bị chôn vùi.Quyết định không mạo hiểm đào bới công khai, Lăng Phong dùng pháp thuật đơn giản để che giấu khí tức của mình và lập một trận pháp "mê tông" nhỏ quanh khu vực, tránh để người khác vô tình phát hiện.

Y quyết định sẽ trở lại đây vào một thời điểm thích hợp hơn, khi y có đủ năng lực để khai phá.

Đây là lần đầu tiên Lăng Phong tìm thấy một "linh địa" thực sự trên Trái Đất, dù nó đã suy tàn.

Điều này chứng tỏ giả thuyết của y về một Lam Tinh từng là thế giới tu luyện là hoàn toàn có cơ sở.Trở về từ khu rừng, Lăng Phong lại bắt gặp Lan Hương đang đứng đợi y ở đầu hẻm.

Cô lo lắng khi y đi khuya.

"Anh Trần Hạo, anh đi đâu mà giờ này mới về?

Có chuyện gì không?"

"Ta đi dạo."

Lăng Phong khẽ đáp, ánh mắt sáng rực lên một cách khác thường.

"Ta đã tìm thấy một nơi rất thú vị."

Y không thể nói rõ về "linh địa" cho cô, nhưng niềm vui trong ánh mắt y khiến Lan Hương tò mò.Cuộc sống của Lăng Phong vẫn tiếp diễn với công việc hàng ngày, nhưng trong tâm trí y, một mục tiêu mới đã hình thành: tìm kiếm và khai phá những bí mật ẩn giấu của Lam Tinh, khôi phục lại con đường tu luyện cho thế giới này.

Và sâu thẳm trong lòng, y biết, mình không đơn độc trong hành trình này.

Ánh mắt quan tâm của Lan Hương, cùng với cảm giác bị "quan sát" từ xa của những thế lực bí ẩn, đã vẽ nên một bức tranh phức tạp hơn cho cuộc đời mới của Lăng Phong.Y biết, những ngày tháng yên bình sẽ không kéo dài mãi.

Màn đêm đô thị vẫn rực rỡ ánh đèn, nhưng giờ đây, Lăng Phong đã nhìn thấy những ánh mắt sắc lạnh ẩn mình trong đó, những ánh mắt đang khao khát thứ mà y đang nắm giữ – bí mật của năng lực siêu phàm.
 
Đại Năng Xuyên Không: Tu Tiên Giữa Phố Thị
CHƯƠNG 4: Lời Mời Từ Bóng Tối và Thử Thách Đầu Tiên


Cuộc sống của Lăng Phong vẫn duy trì nhịp độ đều đặn: ban ngày là "Trần Hạo" làm thuê ở quán phở, ban đêm là Đại Năng Lăng Phong bí mật tu luyện.

Chân nguyên trong đan điền của y tuy nhỏ bé, nhưng đã tinh khiết hơn rất nhiều, đủ để y thi triển một số pháp thuật nhỏ, đơn giản như nghe lén, ẩn mình hay cảm ứng linh khí trong phạm vi hẹp.

Y cũng đã dành thời gian nghiên cứu kỹ hơn về chiếc "linh địa" dưới gò đất trong khu rừng ngoại ô, cảm nhận được một nguồn năng lượng cổ xưa đang ngủ vùi, cần thời gian và phương pháp đặc biệt để khai phá.Lan Hương vẫn là cầu nối của Lăng Phong với thế giới hiện đại.

Cô đã giúp y làm một chiếc căn cước công dân tạm thời với danh nghĩa Trần Hạo, mở một tài khoản ngân hàng nhỏ để gửi số tiền ít ỏi y kiếm được.

Lăng Phong học cách dùng các ứng dụng gọi xe, mua sắm trực tuyến, và nhận thấy sự tiện lợi kinh ngạc của công nghệ.

Đôi khi, Lăng Phong nhìn Lan Hương, nghĩ về những phàm nhân yếu ớt nhưng lại có một cuộc sống phong phú, đầy đủ những trải nghiệm mà Giới Tu Chân không có: tình cảm gia đình, tình bạn chân thành, hay những hoạt động giải trí đầy màu sắc.Một chiều thứ Bảy, khi Lăng Phong đang chuẩn bị dọn dẹp quán phở, một chiếc xe hơi đen bóng loáng, đắt tiền dừng lại trước cửa.

Một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm, đi giày da bóng loáng, bước xuống xe.

Hắn ta trông có vẻ lịch sự, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh và dò xét."

Xin lỗi, đây có phải là quán phở nơi Trần Hạo làm việc không ạ?" người đàn ông hỏi, giọng khách sáo nhưng pha chút quyền uy.Ông chủ quán gật đầu, có chút ngạc nhiên trước vị khách sang trọng này.

"Phải rồi, cậu Trần Hạo đang ở trong."

Người đàn ông bước vào, quét mắt một lượt rồi dừng lại ở Lăng Phong, người đang lau dọn bàn.

Hắn mỉm cười, một nụ cười xã giao không hề chạm đến mắt.

"Chào cậu Trần Hạo.

Tôi là Vũ, trợ lý của Tổng giám đốc Phạm Minh Toàn, tập đoàn Vĩnh Lạc."

Lăng Phong dừng động tác, ánh mắt lạnh đi một chút.

Y đã nhận ra người này theo dõi y vài ngày qua.

"Có chuyện gì?"

"Tổng giám đốc của chúng tôi rất ấn tượng với những 'năng lực' đặc biệt của cậu, và muốn mời cậu một bữa ăn tối để trao đổi vài chuyện."

Vũ nói, nhấn mạnh từ "năng lực" như muốn thăm dò phản ứng của Lăng Phong.

"Một lời đề nghị rất hấp dẫn, tôi tin rằng cậu sẽ không muốn bỏ lỡ."

Lăng Phong không trả lời ngay.

Y biết Vĩnh Lạc là một tập đoàn khổng lồ, và Phạm Minh Toàn là một kẻ đầy tham vọng.

Lời mời này không đơn thuần là một bữa ăn.

Y cảm nhận được sự ẩn chứa của linh khí yếu ớt nhưng biến dị từ người Vũ, cho thấy hắn đã tiếp xúc hoặc đang sử dụng một loại năng lượng nào đó."

Tôi không có gì để nói với hắn ta," Lăng Phong đáp thẳng thừng, tiếp tục công việc của mình.Vũ không hề nao núng.

Hắn rút ra một tấm danh thiếp mạ vàng, đặt lên bàn.

"Chúng tôi biết cậu đang gặp chút khó khăn về tài chính.

Tổng giám đốc có thể giúp cậu giải quyết mọi vấn đề.

Đây là danh thiếp của tôi.

Suy nghĩ kỹ nhé, cơ hội này không phải lúc nào cũng có."

Nói rồi, hắn cúi đầu nhẹ rồi rời đi.Lan Hương, vừa từ trong bếp ra, đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện.

Cô nhìn tấm danh thiếp rồi nhìn Lăng Phong đầy lo lắng.

"Vĩnh Lạc?

Anh Trần Hạo, đó là một tập đoàn rất lớn và có tiếng tăm đó.

Anh có quen biết gì với họ không?"

"Không," Lăng Phong lắc đầu.

"Họ muốn lợi dụng ta."

"Lợi dụng?"

Lan Hương nhíu mày.

"Nhưng... nếu họ có thể giúp anh, tại sao không thử chứ?

Dù sao thì, anh cũng cần tiền để lo cho bà ngoại của anh Hạo mà."

Câu nói của Lan Hương chạm đến một điểm yếu trong lòng Lăng Phong.

Y đã bỏ bê cơ thể này, bỏ bê bà ngoại Trần Hạo.

Y cần tiền để trang trải cuộc sống và cũng để tìm kiếm tài nguyên cho việc tu luyện.

Lăng Phong nhìn tấm danh thiếp, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Có lẽ, đây là cơ hội để y tìm hiểu sâu hơn về thế giới này, và cả về những kẻ đứng sau ánh mắt dõi theo mình.

Y quyết định sẽ đi, nhưng không phải với tư cách một kẻ bị lợi dụng.Tối hôm đó, Lăng Phong mặc bộ quần áo cũ nhất mà Lan Hương đã mua cho.

Y tự mình bắt xe buýt đến địa chỉ ghi trên danh thiếp: một nhà hàng sang trọng nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời.

Cảnh tượng đèn đêm rực rỡ từ trên cao nhìn xuống khiến y nhớ về những ánh đèn lồng rực rỡ của thành đô Giới Tu Chân, nhưng vẻ đẹp ở đây lại mang một sự lạnh lẽo, hào nhoáng giả tạo.Phạm Minh Toàn đã đợi sẵn.

Hắn là một thanh niên trẻ tuổi, chỉ khoảng ba mươi, nhưng toát ra khí chất của một kẻ nắm giữ quyền lực.

Mắt hắn sắc như dao, quét qua Lăng Phong, ẩn chứa sự tính toán."

Chào mừng, Trần Hạo," Phạm Minh Toàn nói, đưa tay ra.

Lăng Phong chỉ khẽ gật đầu, không bắt tay."

Vào thẳng vấn đề đi," Lăng Phong nói, giọng lạnh nhạt.Phạm Minh Toàn bật cười khẽ, không chút khó chịu.

"Tôi thích sự thẳng thắn của cậu.

Ngồi xuống đi.

Tôi biết cậu không phải là Trần Hạo bình thường."

Câu nói này khiến ánh mắt Lăng Phong lóe lên một tia sắc bén.

"Ngươi biết gì?"

"Biết nhiều hơn cậu nghĩ," Phạm Minh Toàn nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

"Cậu đến từ một nơi khác, phải không?

Một nơi mà 'linh khí' dồi dào, nơi con người có thể 'tu luyện' để đạt được sức mạnh siêu phàm."

Lăng Phong không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng y đã dâng lên sóng gió.

Kẻ phàm nhân này lại biết được bí mật lớn đến vậy?"

Tập đoàn Vĩnh Lạc đã nghiên cứu về 'nguyên năng' – hay như cậu gọi là 'linh khí' – hàng chục năm nay.

Chúng tôi đã tìm thấy những dấu vết của nó trên khắp thế giới, trong những di tích cổ đại, những truyền thuyết xưa.

Và chúng tôi biết, nó có thể mang lại sức mạnh không tưởng."

Phạm Minh Toàn ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Lăng Phong.

"Chúng tôi muốn cậu hợp tác.

Chúng tôi sẽ cung cấp tài nguyên, công nghệ, và mọi thứ cậu cần để khôi phục 'tu vi' của cậu.

Đổi lại, cậu sẽ giúp chúng tôi khai thác và kiểm soát 'nguyên năng'."

Lăng Phong im lặng, nhấm nháp ly nước lọc.

"Ngươi muốn dùng ta làm công cụ."

Phạm Minh Toàn cười lớn.

"Chúng ta là đối tác, Trần Hạo.

Cùng có lợi.

Sức mạnh của cậu, kết hợp với tài nguyên và công nghệ của Vĩnh Lạc, chúng ta có thể thay đổi thế giới.

Hoặc ít nhất, thay đổi vận mệnh của chính chúng ta."

Đột nhiên, Phạm Minh Toàn vung tay, một luồng khí lạnh lẽo nhưng đầy áp lực vô hình bao trùm lấy Lăng Phong.

Không phải linh khí, nhưng cũng không phải năng lượng vật lý bình thường.

Lăng Phong lập tức cảm nhận được sự bất ổn trong không gian xung quanh.

Đó là một loại "nguyên năng" thô sơ, bị cưỡng ép khai thác, mang theo tạp chất và sự bất ổn."

Đây là một chút 'nguyên năng' mà chúng tôi đã thu thập được từ một di tích cổ.

Nó có thể ảnh hưởng đến tâm trí con người, hoặc gây ra những hiện tượng siêu nhiên nhỏ," Phạm Minh Toàn nói, ánh mắt đầy thách thức.

"Với năng lực của cậu, chắc hẳn có thể hóa giải được nó?"

Lăng Phong hừ lạnh.

Loại năng lượng tạp chất này không thể làm khó y.

Y vận chuyển chân nguyên trong đan điền, dùng Hồi Thiên Quyết để chuyển hóa và thanh lọc luồng khí lạ.

Ngay lập tức, áp lực vô hình tan biến, và không gian trở lại bình thường.

Phạm Minh Toàn nhìn Lăng Phong với ánh mắt kinh ngạc, rồi chuyển sang sự hưng phấn."

Tuyệt vời!

Quả nhiên không hổ danh.

Chúng ta sẽ có một tương lai rất xán lạn," Phạm Minh Toàn nói, ánh mắt tham lam."

Ngươi hiểu lầm rồi," Lăng Phong đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh như kiếm.

"Ta không hợp tác với những kẻ mưu đồ lợi dụng như ngươi.

Ngươi có thể có quyền lực ở thế giới này, nhưng ngươi không biết sức mạnh thực sự là gì.

Ngươi đang chơi với lửa."

Phạm Minh Toàn khẽ nhíu mày.

"Lời nói của cậu có vẻ ngông cuồng.

Cậu nên biết, Vĩnh Lạc có rất nhiều cách để khiến người khác 'hợp tác'."

Hắn ra hiệu cho vài tên vệ sĩ đang đứng khuất trong góc phòng.Lăng Phong không hề sợ hãi.

Y biết, y chưa thể sử dụng nhiều sức mạnh, nhưng chỉ cần chút chân nguyên và kinh nghiệm chiến đấu của Đại Năng, y vẫn có thể tự bảo vệ.

Y lướt qua các vệ sĩ như một cơn gió, rồi dừng lại trước cửa kính nhìn ra thành phố."

Sức mạnh không phải là thứ có thể kiểm soát hoàn toàn bằng lòng tham của ngươi," Lăng Phong nói, giọng điệu đầy uy áp.

"Ngươi muốn chơi với linh khí?

Ngươi sẽ phải trả giá."

Nói rồi, y nhẹ nhàng mở cửa, bước ra ban công, rồi bất ngờ nhảy xuống.

Phạm Minh Toàn và vệ sĩ hoảng hốt chạy ra.

Tầng cao nhất!

Hắn ta tự sát sao?Nhưng khi nhìn xuống, họ chỉ thấy một bóng người lao nhanh xuống dưới, sau đó biến mất trong màn đêm của thành phố, không một tiếng động hay dấu vết nào.

Lăng Phong đã sử dụng một pháp thuật bay lượn đơn giản, kết hợp với khinh công, khiến y như một bóng ma lướt đi giữa không trung.Phạm Minh Toàn nhìn xuống, ánh mắt đầy vẻ giận dữ nhưng cũng pha lẫn hưng phấn tột độ.

"Thật không thể tin được!

Quả nhiên là 'nguyên năng'!

Chúng ta phải bắt được hắn, bằng mọi giá!"

Trở về con hẻm nhỏ quen thuộc, Lăng Phong cảm thấy một sự mệt mỏi nhưng cũng đầy quyết tâm.

Y đã có cái nhìn rõ ràng hơn về đối thủ của mình.

Phạm Minh Toàn là một kẻ nguy hiểm, hắn không chỉ biết về linh khí mà còn đang tìm cách khai thác nó.

Cuộc đối đầu giữa tu tiên và công nghệ, giữa chính nghĩa và lòng tham, đã chính thức bắt đầu.
 
Đại Năng Xuyên Không: Tu Tiên Giữa Phố Thị
CHƯƠNG 5: Mạng Lưới Rình Rập và Ánh Sáng Từ Quá Khứ


Sau cuộc gặp gỡ định mệnh trên đỉnh tòa nhà Vĩnh Lạc, tâm trạng Lăng Phong trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

Sự ngang ngược và coi thường của Phạm Minh Toàn không khiến y tức giận, mà lại khơi gợi một nỗi lo lắng sâu sắc.

Kẻ phàm nhân đó, bằng cách nào đó, lại nắm giữ những thông tin về "linh khí" và "tu luyện", thậm chí còn có thể kích hoạt được một loại "nguyên năng" thô sơ.

Điều này chứng tỏ Phạm Minh Toàn không chỉ là một tài phiệt tham lam, mà còn là một mối đe dọa tiềm tàng, có khả năng khuấy động sự cân bằng của cả thế giới này nếu hắn tiếp tục khai thác sức mạnh mà hắn không hiểu rõ.Lăng Phong không còn xem thường thế giới phàm nhân này nữa.

Công nghệ của họ, tuy không thể so với pháp bảo hay trận pháp của Giới Tu Chân, nhưng lại có những ưu điểm riêng biệt: tốc độ, khả năng lan truyền thông tin, và sức mạnh hủy diệt trên diện rộng.

Hơn nữa, Phạm Minh Toàn không đơn độc.

Hắn có một tập đoàn khổng lồ với tài nguyên vô tận và một mạng lưới tình báo có thể vươn đến mọi ngóc ngách của xã hội.

Việc y có thể thoát khỏi tòa nhà Vĩnh Lạc một cách thần kỳ chỉ là một lời cảnh báo, không phải chiến thắng.Trong những ngày tiếp theo, Lăng Phong cảm nhận rõ ràng hơn những "con mắt" đang dõi theo mình.

Chúng không phải là những kẻ tu luyện có thể cảm ứng bằng thần thức, mà là những thiết bị công nghệ cao ẩn mình trong camera giám sát, trong những chiếc xe ô tô đỗ ven đường, hay thậm chí là trong chiếc điện thoại cũ mà Lan Hương đã cho y.

Y nhận ra, việc "ẩn mình" trong thế giới hiện đại không hề dễ dàng như ở Giới Tu Chân, nơi y chỉ cần lập một cái trận pháp ẩn nấp là đủ.

Ở đây, mỗi hành động đều có thể bị ghi lại, phân tích.Để tránh liên lụy đến Lan Hương, Lăng Phong quyết định tạm thời rời khỏi quán phở và ngôi nhà trọ mà cô đã giúp y thuê.

Y viện cớ phải đi tìm việc làm mới ở nơi xa, lấy lý do không muốn làm phiền cô.

Lan Hương dù lo lắng nhưng cũng hiểu cho hoàn cảnh của anh, chỉ dặn dò anh phải giữ gìn sức khỏe và giữ liên lạc.

Ánh mắt buồn bã của cô khi chia tay khiến Lăng Phong cảm thấy một sự mềm yếu lạ thường trong lòng.

Y tự hứa sẽ không để cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào vì mình.Lăng Phong bắt đầu hành trình "ẩn mình" trong lòng thành phố.

Y lợi dụng sự phức tạp của hệ thống giao thông công cộng, những con hẻm chằng chịt, và sự đông đúc của các khu chợ để thoát khỏi sự theo dõi.

Y đổi điện thoại, mua một bộ quần áo mới đơn giản hơn, và dần dần học cách giả trang thành một người bình thường không ai chú ý.

Y di chuyển qua các quận, tìm những công việc thời vụ không yêu cầu giấy tờ tùy thân: bốc vác ở chợ đầu mối, dọn dẹp ở công trường xây dựng, hoặc bán vé số dạo.

Những công việc này tuy vất vả nhưng lại giúp y hòa nhập vào dòng chảy của xã hội, đồng thời cung cấp đủ tiền để y sinh tồn.Vào ban đêm, Lăng Phong không còn dám tu luyện lộ liễu ở công viên nữa.

Y tìm đến những khu vực ít người qua lại hơn, những nơi mà linh khí dù yếu ớt nhưng lại có phần thuần khiết hơn.

Một trong số đó là nghĩa trang cổ kính nằm gần một khu rừng nhỏ ở ngoại ô.

Nơi đây mang theo sự tĩnh mịch, u buồn, nhưng những cây cổ thụ và bia đá lâu năm lại tỏa ra một chút linh khí rất nhẹ.

Y cũng tìm đến những ngôi đền, miếu cổ kính, nơi có hương khói hàng trăm năm, và cảm nhận được năng lượng tâm linh đã tích tụ qua thời gian.Trong một lần lang thang đó, Lăng Phong vô tình phát hiện ra một sự thật kinh ngạc.

Y đang đi ngang qua một khu phố cổ đã bị bỏ hoang, nơi những ngôi nhà mái ngói rêu phong xen lẫn những bức tường đổ nát.

Bỗng nhiên, một luồng linh khí mạnh hơn hẳn những gì y từng cảm nhận được trên Trái Đất bùng lên, khiến chân nguyên trong cơ thể y dao động dữ dội.Lăng Phong lập tức dừng lại.

Y cẩn trọng dùng thần thức (dù còn rất yếu ớt) để thăm dò.

Nguồn linh khí đó không phải từ một di tích, mà từ một người!

Một người đang ngồi thiền trong một ngôi miếu đổ nát, lưng tựa vào bức tường hoen ố, mái tóc bạc phơ được búi gọn gàng.

Lão già đó mặc một bộ quần áo vải thô, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt lại sâu thẳm như giếng cổ.Lão già đó không phải phàm nhân.

Lão là một người tu luyện!

Dù linh khí trên người lão cực kỳ yếu ớt, chỉ bằng một tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp thấp, nhưng luồng khí đó lại rất thuần khiết, không hề tạp chất như "nguyên năng" của Phạm Minh Toàn.Lăng Phong không dám hành động vội vã.

Y ẩn mình vào một góc tối, quan sát lão già.

Lão ngồi đó, bất động, như một phần của không gian.

Không khí xung quanh lão dường như bị bóp méo, tạo thành một trường năng lượng vô hình, khiến các camera giám sát gần đó đều bị nhiễu.

Lăng Phong nhận ra, lão già này đang tu luyện một công pháp cổ xưa, một công pháp có thể đã tồn tại từ thời linh khí còn dồi dào trên Lam Tinh.Sự xuất hiện của lão già này đã mở ra một cánh cửa mới trong tâm trí Lăng Phong.

Y không phải là người tu luyện duy nhất ở đây!

Vẫn còn những người khác, những người đã kiên trì bảo tồn con đường tu luyện trong hàng ngàn năm, bất chấp sự suy tàn của linh khí.

Điều này khiến y nảy sinh hy vọng.

Có lẽ, những người này sẽ là đồng minh của y trong cuộc chiến chống lại Phạm Minh Toàn, hoặc ít nhất, họ có thể cung cấp cho y thêm thông tin về lịch sử tu luyện của Lam Tinh.Trong khi đó, Phạm Minh Toàn nhận được báo cáo về việc Trần Hạo "biến mất".

Hắn ném chiếc máy tính bảng xuống bàn, ánh mắt đầy giận dữ.

"Biến mất?

Trong cái thành phố này mà cũng có kẻ biến mất không dấu vết sao?"

"Thưa Tổng giám đốc, chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ camera giám sát, hệ thống định vị, và cả các dữ liệu giao thông.

Anh ta như bốc hơi vậy," trợ lý Vũ báo cáo, giọng đầy vẻ lo lắng.

"Các thiết bị theo dõi gắn trên người anh ta cũng mất tín hiệu ngay sau khi anh ta rời khỏi quán phở."

"Vô dụng!"

Phạm Minh Toàn gầm lên.

"Hắn ta không phải là một người bình thường.

Hắn có những thủ đoạn mà chúng ta không thể lý giải.

Có lẽ hắn đã cảm nhận được sự theo dõi của chúng ta."

Hắn xoa thái dương, một kế hoạch mới hình thành trong đầu.

"Nếu không thể tìm được Trần Hạo một cách trực tiếp, vậy thì hãy tìm những thứ mà hắn quan tâm.

Đặc biệt là cô gái tên Nguyễn Lan Hương."

Ánh mắt Phạm Minh Toàn trở nên lạnh lẽo.

"Hãy theo dõi cô ta.

Nếu Trần Hạo còn ở đây, hắn chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô ta.

Hoặc ít nhất, cô ta có thể là chìa khóa để chúng ta hiểu rõ hơn về loại năng lực mà hắn sở hữu."

Lăng Phong không hề hay biết rằng, việc y cố gắng bảo vệ Lan Hương lại vô tình khiến cô trở thành mục tiêu của Phạm Minh Toàn.

Mạng lưới vô hình của Vĩnh Lạc đã bắt đầu siết chặt.

Cuộc chiến không còn là chuyện cá nhân của Lăng Phong nữa, mà đã liên quan đến những người yếu thế mà y quan tâm.Đêm đó, Lăng Phong trở lại ngôi miếu đổ nát, nhưng lão già đã biến mất.

Y cảm nhận được một luồng linh khí yếu ớt còn vương lại, chứng tỏ lão đã rời đi không lâu.

Lăng Phong biết, y cần phải nhanh chóng khôi phục tu vi, và tìm kiếm những người như lão già kia.

Lam Tinh ẩn chứa những bí mật sâu xa hơn y tưởng.Y ngồi xuống vị trí của lão già, bắt đầu vận chuyển công pháp.

Dù chỉ là một chút, nhưng linh khí ở đây tinh khiết hơn rất nhiều, giúp quá trình tu luyện của y hiệu quả hơn đáng kể.

Một ánh sáng yếu ớt bắt đầu bùng lên trong đan điền của Lăng Phong, báo hiệu rằng y đã bước vào giai đoạn sơ kỳ của Luyện Khí cảnh.

Y biết, đây chỉ là bước khởi đầu, nhưng nó đủ để thắp lên hy vọng trong lòng vị Đại Năng xuyên không.
 
Đại Năng Xuyên Không: Tu Tiên Giữa Phố Thị
CHƯƠNG 6: Nguy Hiểm Vô Hình Và Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh


Sau cuộc gặp gỡ bí ẩn với lão già ẩn sĩ và cảm giác bị theo dõi ngày càng rõ rệt, Lăng Phong biết rằng thời gian bình yên của y đã kết thúc.

Sự hưng phấn khi cảm nhận được tia sáng của Luyện Khí cảnh không thể xoa dịu đi nỗi lo lắng đang lớn dần trong lòng.

Phạm Minh Toàn đã để mắt tới y, và điều đó đồng nghĩa với việc Lan Hương, người bạn duy nhất của y ở thế giới này, đang đứng trước nguy hiểm.Lăng Phong đã cẩn trọng hơn trong mọi hành động.

Y hạn chế tối đa việc sử dụng năng lực, chỉ dùng chân nguyên để tăng cường thính giác và thị giác, cảm ứng những luồng năng lượng bất thường xung quanh.

Y nhận ra, mạng lưới giám sát của Vĩnh Lạc không chỉ giới hạn ở camera hay thiết bị định vị.

Chúng còn có những "con mắt" vô hình khác – những con người có giác quan nhạy bén hơn mức bình thường, hoặc những kẻ đã được "cấy ghép" một phần năng lượng dị biến từ "nguyên năng" của Phạm Minh Toàn.

Chúng không thể sánh được với tu sĩ, nhưng lại có khả năng dò xét phi phàm trong môi trường hiện đại.Mấy ngày sau, Lăng Phong cố gắng liên lạc với Lan Hương.

Y dùng một chiếc điện thoại "cùi bắp" vừa mua được, nhắn tin cho cô, hẹn gặp ở một quán cà phê quen thuộc mà họ từng đến.

Y muốn cảnh báo cô, hoặc ít nhất là đảm bảo cô vẫn an toàn.Lan Hương xuất hiện, gương mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi và lo lắng.

"Anh Trần Hạo, anh đi đâu mấy ngày nay vậy?

Em gọi anh không được, nhắn tin cũng không thấy trả lời."

"Ta phải làm việc, không tiện nghe máy," Lăng Phong đáp, ánh mắt quét nhanh khắp quán cà phê, rồi dùng chân nguyên tạo ra một trường khí vô hình nhỏ bao phủ lấy hai người, ngăn cách khỏi những cuộc nói chuyện xung quanh.

Y muốn đảm bảo cuộc đối thoại của họ không bị nghe lén bởi bất kỳ công nghệ nào."

Em có chuyện muốn nói với anh," Lan Hương cúi đầu, giọng thì thầm.

"Mấy ngày nay... em có cảm giác bị theo dõi.

Đi đâu cũng thấy những người lạ mặt nhìn mình.

Điện thoại của em cũng thường xuyên bị nhiễu sóng, hoặc nhận được những cuộc gọi lạ không có tiếng."

Cô ngước mắt lên nhìn Lăng Phong, ánh mắt đầy sợ hãi.

"Có phải... có phải là do anh không?"

Lăng Phong không phủ nhận.

Y gật đầu.

"Có lẽ vậy.

Kẻ mà ta gặp hôm trước, Phạm Minh Toàn, hắn đang tìm ta.

Và hắn nghĩ ngươi có thể là chìa khóa để tìm thấy ta."

Lan Hương tái mặt.

Cô là một cô gái thành phố bình thường, chưa bao giờ đối mặt với những chuyện kinh khủng như vậy.

"Nhưng... em phải làm sao đây?

Em không muốn liên lụy đến anh."

"Ngươi sẽ không bị liên lụy.

Ta sẽ bảo vệ ngươi," Lăng Phong nói, giọng điệu kiên quyết.

"Từ giờ trở đi, ngươi đừng rời khỏi tầm mắt của ta quá xa.

Ta sẽ tìm cách bảo vệ ngươi an toàn."

Lan Hương nhìn Lăng Phong, thấy được sự nghiêm túc và kiên định trong ánh mắt anh.

Cô gật đầu, lòng cảm thấy một chút nhẹ nhõm, nhưng cũng lo lắng hơn.

Cô không thể hiểu hết những gì đang diễn ra, nhưng trực giác mách bảo cô rằng Lăng Phong không phải một người bình thường.Sau cuộc gặp đó, Lăng Phong thay đổi kế hoạch.

Y không thể tiếp tục lẩn trốn mãi được nữa khi Lan Hương đã trở thành mục tiêu.

Y quyết định không chỉ bảo vệ cô, mà còn phải chủ động tấn công, tìm hiểu kỹ hơn về Phạm Minh Toàn và nguồn "nguyên năng" của hắn.Tối hôm đó, khi Lan Hương đang trên đường về nhà trọ sau giờ học, Lăng Phong đi theo cách đó không xa, ẩn mình trong bóng tối của những con hẻm.

Y cảm nhận được ba luồng khí khác thường đang tiếp cận Lan Hương từ ba hướng khác nhau.

Chúng không mang năng lượng tu luyện, mà là một loại khí tức lạnh lẽo, có vẻ như là "nguyên năng" đã được biến đổi, gắn liền với cơ thể con người.Đúng như dự đoán, khi Lan Hương rẽ vào một con hẻm vắng, ba bóng đen lao ra từ trong bóng tối.

Chúng là những tên côn đồ xăm trổ, vẻ mặt hung tợn, nhưng ánh mắt lại lờ đờ một cách kỳ lạ.

Chúng không nhằm mục đích cướp bóc, mà dường như có ý định bắt giữ Lan Hương."

Mày là con nhỏ bạn của thằng Trần Hạo phải không?

Đi theo bọn tao!" một tên gằn giọng.Lan Hương hoảng sợ lùi lại, cô không ngờ mọi chuyện lại nhanh đến vậy.Ngay lập tức, Lăng Phong hành động.

Y lao ra khỏi góc tối, nhanh đến nỗi ba tên côn đồ không kịp phản ứng.

Y không sử dụng pháp thuật hay kiếm chiêu, chỉ dùng những đòn thế cơ bản của võ thuật Giới Tu Chân, kết hợp với sức mạnh thể chất đã được chân nguyên củng cố.

Y muốn tránh gây ra sự chú ý quá mức.Một cú đấm nhẹ vào cằm khiến tên đầu tiên lảo đảo, mất phương hướng.

Một cú đá vào đầu gối làm tên thứ hai khuỵu xuống.

Tên thứ ba rút ra một con dao găm, nhưng Lăng Phong đã nhanh hơn.

Y dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi dao, sau đó vặn nhẹ.

Tiếng kim loại xoắn vặn chói tai vang lên, con dao biến dạng thành một cục sắt vụn.

Lăng Phong bồi thêm một cú đấm vào bụng, khiến tên côn đồ ngã lăn ra, ôm bụng quằn quại.Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ trong vài giây.

Lan Hương đứng sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Những tên côn đồ to lớn, đáng sợ, chỉ trong nháy mắt đã bị Lăng Phong hạ gục một cách dễ dàng, như những con rối.

Đây không phải là sức mạnh của một người bình thường!"

Ngươi... ngươi là ai?"

Lan Hương lắp bắp, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn Lăng Phong.Lăng Phong quay lại nhìn cô.

"Ta đã nói rồi, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Y không giải thích gì thêm, chỉ dùng thần thức quét qua ba tên côn đồ đang nằm rên rỉ.

Y phát hiện ra một thứ nhỏ bé, có hình dạng như con chip được cấy ghép dưới da tay của chúng, và từ đó tỏa ra luồng "nguyên năng" yếu ớt.

Chúng không phải là kẻ tu luyện, mà là những "thí nghiệm" của Phạm Minh Toàn.Y nhanh chóng đưa Lan Hương rời khỏi con hẻm, đi đến một nơi an toàn hơn.

Trên đường đi, Lăng Phong vừa đi vừa nghĩ.

Việc Phạm Minh Toàn dám ra tay công khai như vậy chứng tỏ hắn đã quá ngạo mạn, hoặc hắn đang rất cần y.

Hơn nữa, việc hắn sử dụng những kẻ "thí nghiệm" như vậy cho thấy Vĩnh Lạc đã đi sâu vào nghiên cứu "nguyên năng" hơn y tưởng.Về đến khu trọ của Lan Hương, Lăng Phong quyết định không rời đi nữa.

Y không thể để Lan Hương một mình.

Y ở lại phòng khách, bắt đầu thiết lập một trận pháp cảnh giới đơn giản bằng cách dùng chân nguyên khắc họa lên đồ vật.

Trận pháp này không có tác dụng phòng ngự mạnh mẽ, nhưng đủ để cảnh báo y nếu có bất kỳ kẻ nào tiếp cận.Đêm đó, Lăng Phong ngồi thiền trên sân thượng của khu nhà trọ.

Ánh trăng rằm tròn vành vạnh, tỏa ra thứ năng lượng âm mà y có thể hấp thụ được.

Y kết nối với chân nguyên trong cơ thể, và lần đầu tiên, y cảm nhận được sự chuyển hóa rõ rệt của linh khí.

Y đang tiến bộ, dù chậm chạp.Trong lúc đó, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Lăng Phong.

Chiếc điện thoại thông minh, những mạng lưới kết nối của thế giới này... chúng cũng là một dạng "mạng lưới năng lượng" khổng lồ, một dạng "linh mạch nhân tạo" của phàm nhân.

Nếu y có thể điều khiển và chuyển hóa được năng lượng từ những thiết bị này, y có thể tăng tốc quá trình tu luyện của mình.Đột nhiên, Lăng Phong cảm thấy một luồng khí tức quen thuộc từ xa, không phải là "nguyên năng" hỗn tạp của Vĩnh Lạc, mà là linh khí thuần khiết của một tu sĩ.

Luồng khí đó đến từ hướng ngôi miếu cổ mà y đã phát hiện.

Ánh mắt Lăng Phong sáng lên.

Lão già đó!Y quyết định.

Y sẽ phải gặp lão già đó.

Có lẽ, lão chính là chìa khóa để y hiểu rõ hơn về con đường tu luyện ở Lam Tinh, và cùng nhau đối phó với mối đe dọa từ Phạm Minh Toàn.

Trong đầu Lăng Phong, một kế hoạch mới đã hình thành.Trong căn phòng làm việc sang trọng của Phạm Minh Toàn, hắn ta đang giận dữ nhìn báo cáo từ thuộc hạ.

"Thất bại?

Ba tên đó bị Trần Hạo hạ gục chỉ trong vài giây?

Hắn ta không hề dùng vũ khí hay gì cả?"

"Vâng, thưa Tổng giám đốc.

Camera ghi lại được cảnh hắn ra tay rất nhanh, những đòn đánh rất gọn ghẽ.

Và điều đáng sợ là, những kẻ bị hắn đánh, tuy không có vết thương nghiêm trọng, nhưng lại bị chấn động mạnh, như thể bị một lực vô hình đánh vào vậy," trợ lý Vũ báo cáo, giọng run run.

"Chúng tôi đã kiểm tra con chip cấy ghép, không có dấu hiệu bị phá hủy vật lý, nhưng năng lượng của chúng gần như cạn kiệt.

Như thể bị hút cạn vậy."

Phạm Minh Toàn im lặng.

Hắn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố lấp lánh ánh đèn.

"Hắn ta không chỉ mạnh về thể chất, mà còn có thể tác động đến 'nguyên năng' trong cơ thể người khác.

Hắn là một kho báu sống."

Hắn ta quay lại, ánh mắt đầy sự ám ảnh.

"Tiếp tục truy lùng hắn.

Nhưng lần này, đừng hành động sơ sài.

Hãy tập hợp toàn bộ đội ngũ nghiên cứu của chúng ta.

Tôi muốn biết chính xác nguồn gốc năng lực của Trần Hạo.

Và nếu cần, chúng ta sẽ phải dùng đến 'vật thí nghiệm' cao cấp hơn."

Một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên môi Phạm Minh Toàn.

"Trần Hạo, dù ngươi có là ai, ngươi cũng không thể thoát khỏi tay ta đâu."
 
Back
Top Bottom