Kiếm ý cuồn cuộn như thủy triều, linh lực hóa thành trường long gầm thét, xé rách mây trời Giới Tu Chân.
Lăng Phong, một thân bạch y không nhiễm bụi trần, đứng sừng sững trên đỉnh Vạn Ma Quật, trường kiếm trong tay hóa thành một tia sáng chói lọi, đâm thẳng vào mi tâm Ma Tôn Thôn Thiên.
Ánh mắt y kiên nghị, không chút sợ hãi.
Đây là trận chiến định đoạt vận mệnh của cả chính đạo và ma tộc, là đỉnh cao mà Lăng Phong, vị Đại Năng trẻ tuổi nhất của Cửu Tuyệt Môn, đã chuẩn bị cả đời để đối mặt.Ma Tôn Thôn Thiên, bị trọng thương, điên cuồng gào thét, kích hoạt cấm thuật cuối cùng: "Hủy Diệt Vực Giới".
Linh khí và ma khí hỗn loạn bùng nổ, tạo thành một cơn lốc xoáy màu đen tím muốn nuốt chửng tất cả.
Lăng Phong biết, nếu để cấm thuật này hoàn thành, không chỉ Vạn Ma Quật mà toàn bộ Giới Tu Chân sẽ hóa thành hư vô.
Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, y không chút do dự, dốc hết toàn bộ tu vi, thi triển chiêu thức mà sư phụ y đã từng cảnh báo là cấm kỵ: "Kiếm Vực Phá Toái".Kiếm khí từ Lăng Phong bùng phát, hóa thành vô số lưỡi kiếm sắc bén, không ngừng xé rách không gian, tạo ra một vết nứt đen ngòm khổng lồ.
Mục đích của y là cô lập Ma Tôn và năng lượng hủy diệt của hắn vào một chiều không gian khác, hy sinh bản thân để cứu vãn chúng sinh.
Vết nứt không gian như một con quái vật khát máu nuốt chửng Ma Tôn Thôn Thiên và cả Lăng Phong, trước khi co rút lại rồi biến mất, để lại Giới Tu Chân trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ.Cảm giác đầu tiên khi Lăng Phong lấy lại ý thức là sự đau nhức tột độ.
Toàn thân y như bị hàng ngàn mũi kim châm, đặc biệt là phần đầu óc nặng trĩu, ong ong.
Linh khí trong đan điền vốn cuồn cuộn như biển cả giờ chỉ còn là một dòng suối nhỏ yếu ớt, còn kiếm ý dường như đã ngủ say, bị một loại năng lượng vô hình nào đó phong bế.
Y cố gắng mở mắt, và cảnh tượng hiện ra khiến Đại Năng uy chấn Giới Tu Chân phải ngỡ ngàng.Trần nhà trắng toát, một chiếc đèn huỳnh quang sáng choang chói mắt.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, khác hẳn với hương trầm thanh tịnh hay mùi linh thảo dược liệu mà y quen thuộc.
Y đang nằm trên một chiếc giường kim loại cứng nhắc, với những sợi dây nhợ lạ lẫm nối vào cánh tay.
Bên cạnh giường là một cỗ máy nhỏ nhấp nháy đèn, phát ra tiếng tút tút đều đặn."
Cậu thanh niên tỉnh rồi!
May quá, chỉ bị thương ngoài da thôi, sức khỏe tốt thật."
Một giọng nói the thé vang lên bên tai.
Lăng Phong quay đầu, thấy một người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo màu trắng, đầu đội mũ, tay cầm một cuốn sổ.
Bà ta nhìn y bằng ánh mắt tò mò nhưng cũng đầy vẻ nhẹ nhõm.
Lăng Phong cố gắng ngồi dậy, nhưng toàn thân rã rời, cơ thể này yếu ớt đến đáng kinh ngạc.
Đây không phải cơ thể của y!Một dòng ký ức xa lạ ùa vào đại não Lăng Phong, hỗn loạn và không hề logic.
Trần Hạo, sinh viên năm hai ngành IT, ba mẹ mất sớm, sống cùng bà ngoại già yếu, nợ nần chồng chất vì cờ bạc và những khoản vay nặng lãi.
Tai nạn giao thông... một chiếc xe tải... và rồi bóng tối."
Đây là đâu?"
Lăng Phong hỏi, giọng khàn đặc.Người phụ nữ trung niên nhíu mày: "Cậu thanh niên còn chưa tỉnh táo sao?
Đây là bệnh viện Nhân Dân Gia Định.
Cậu bị tai nạn xe máy, may mà không sao.
Bác sĩ nói cậu chỉ bị chấn động nhẹ thôi."
Bệnh viện?
Xe máy?
Lăng Phong hoàn toàn mơ hồ.
Y không nhận ra bất cứ từ ngữ nào trong lời nói của bà ta.
Y quay nhìn ra cửa sổ.Cảnh tượng bên ngoài khiến Lăng Phong như hóa đá.
Không còn những đỉnh núi mây mù bao phủ, không còn những dãy rừng cổ thụ xanh um hay dòng sông linh khí cuộn chảy.
Thay vào đó là những tòa nhà bê tông cốt thép khổng lồ, cao vút chạm tới bầu trời, nối tiếp nhau đến tận chân trời.
Dưới đất, vô số cỗ xe bằng kim loại đủ màu sắc gầm rú lao đi vun vút, phát ra những tiếng còi chói tai.
Trên các con đường lát gạch phẳng lì, hàng ngàn "phàm nhân" ăn mặc hở hang, di chuyển hối hả, mỗi người đều cầm một khối kim loại phẳng dẹt dán vào tai hoặc dán mắt vào đó.Thế giới này không hề có linh khí!
Lăng Phong hoảng loạn.
Y cố gắng vận chuyển công pháp Cửu Tuyệt Quyết, nhưng chỉ cảm thấy một luồng năng lượng tạp chất cực kỳ yếu ớt, không đủ để y cảm nhận hay hấp thụ.
Không gian ở đây khác lạ, quy luật vận hành của thiên địa cũng khác.
Y đã xuyên không, không nghi ngờ gì nữa, nhưng lại xuyên đến một thế giới "phàm nhân" suy tàn, một nơi không hề có dấu vết của tu luyện."
Cậu thanh niên, cậu ổn chứ?"
Người phụ nữ lại hỏi, giọng có chút lo lắng khi thấy vẻ mặt thất thần của y.Lăng Phong không trả lời.
Y rút kim truyền ra khỏi tay, đứng dậy khỏi giường.
Toàn thân Trần Hạo yếu ớt đến kinh người, chỉ một cử động nhỏ cũng khiến y choáng váng.
Y bước đi loạng choạng ra khỏi phòng bệnh, mặc kệ tiếng gọi của y tá.Y đi ra hành lang, rồi xuống sảnh bệnh viện.
Mọi thứ đều xa lạ, ồn ào và hỗn loạn.
Mọi người đều vội vã, chen chúc, không ai để ý đến một thanh niên với ánh mắt mơ màng như kẻ mất hồn.
Y nhìn thấy một tấm bảng lớn phát sáng với những hình ảnh động kỳ lạ, và dòng chữ "Thành phố Hồ Chí Minh" - đó là tên của thành phố này.Lang thang trên đường phố Sài Gòn, Lăng Phong cảm thấy mình như một linh hồn lạc bước giữa biển cả phàm trần.
Y không có tiền, không có giấy tờ, không có bất kỳ thứ gì có thể giúp y sinh tồn trong thế giới này.
Kiến thức về trận pháp, luyện đan, hay kiếm thuật của y hoàn toàn vô dụng trong việc mua một ổ bánh mì.
Sự ngạo nghễ của một Đại Năng vĩ đại giờ chỉ còn lại sự bối rối và hoang mang.Đêm xuống, những ánh đèn đủ màu sắc từ các tòa nhà chọc trời và bảng quảng cáo neon nhấp nháy khiến phố phường trở nên lung linh nhưng cũng đầy ảo ảnh.
Lăng Phong ngồi co ro trong một góc hẻm tối tăm, bụng đói cồn cào, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng chưa từng có.
Từ một Đại Năng hô mưa gọi gió, giờ y lại trở thành một kẻ ăn mày giữa phố thị.
Y nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận chút linh khí cuối cùng trong cơ thể, hy vọng có thể dẫn dắt nó vận chuyển một vòng chu thiên, nhưng vô ích.
Cơ thể này quá yếu ớt, linh khí quá mỏng manh."
Này anh bạn, anh ổn không đó?"
Một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lăng Phong.
Y mở mắt, thấy một cô gái trẻ đang đứng trước mặt mình.
Cô có mái tóc dài buông xõa, gương mặt thanh tú, mặc một bộ đồng phục nhân viên quán cà phê.
Ánh mắt cô tràn đầy sự lo lắng, nhưng cũng có chút đề phòng.Đó là Nguyễn Lan Hương.
Cô gái sinh viên năm cuối khoa Kiến trúc, đang trên đường về nhà sau ca làm thêm muộn.
Cô thấy Trần Hạo ngồi co ro trong góc tối, dáng vẻ tiều tụy, liền không kìm được lòng trắc ẩn."
Ta... không sao."
Lăng Phong khẽ đáp, giọng khàn khàn.Lan Hương thấy anh nói tiếng Việt khá chuẩn, chỉ có điều giọng điệu hơi cổ quái.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn kỹ anh: "Anh có vẻ mệt mỏi lắm.
Anh có cần giúp gì không?
Anh bị lạc đường à?"
Lăng Phong nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt phức tạp.
Y chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một "phàm nhân" như vậy.
"Ta... ta bị lạc khỏi thế giới của ta."
Lan Hương bật cười nhỏ, nghĩ rằng anh bị chấn động thần kinh thật.
"À, anh bị lạc khỏi nhà à?
Chắc anh mới lên thành phố?"
Cô chìa ra một ổ bánh mì ngọt: "Anh ăn đi, chắc anh đói lắm."
Lăng Phong nhìn ổ bánh mì trong tay cô, cảm thấy một luồng ấm áp khó tả.
Trong Giới Tu Chân, y là Đại Năng được vạn người kính ngưỡng, không ai dám trao cho y thứ gì mà không có mục đích.
Còn cô gái này, chỉ là một phàm nhân nhỏ bé, lại sẵn lòng giúp đỡ y.
Y nhận lấy ổ bánh mì, cảm ơn.
Hương vị ngọt ngào và mềm mại của nó khiến y cảm thấy sinh lực đang dần hồi phục.Lan Hương ngồi lại đó một lúc, hỏi han vài câu chuyện vu vơ.
Lăng Phong đáp lại một cách ngây ngô, kể về Giới Tu Chân, về Ma Tôn, về linh khí và công pháp.
Lan Hương cứ thế lắng nghe, đôi khi bật cười, đôi khi lại nhíu mày bối rối.
Cô nghĩ anh bị ảo tưởng, nhưng lại không thấy anh có vẻ nguy hiểm.
Có lẽ anh chỉ là một người đáng thương bị bỏ rơi sau tai nạn."
Thôi được rồi, anh Trần Hạo," Lan Hương nói, vì cô đã nghe anh lẩm bẩm tên đó vài lần.
"Anh cứ ngồi đây tạm đi.
Ngày mai tôi sẽ quay lại, xem có thể giúp anh tìm chỗ ở hay công việc gì đó không."
Cô đứng dậy, định rời đi.
Lăng Phong nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Đây là lần đầu tiên y cảm nhận được sự ấm áp từ một thế giới xa lạ, một thế giới không có linh khí, nhưng lại có những con người mang thiện ý.
Có lẽ, nơi này không đáng sợ như y nghĩ.Lan Hương bước đi được vài bước, bỗng cô dừng lại.
Một cảm giác kỳ lạ chợt dấy lên trong lòng cô.
Cô quay đầu nhìn lại Lăng Phong, người đang ngồi lặng lẽ trong bóng tối.
Có điều gì đó rất đặc biệt ở anh ta, một sự uy nghi tiềm ẩn bị che giấu bởi vẻ ngoài tiều tụy.
Cô lắc đầu, xua đi những ý nghĩ kỳ quặc.
Chắc chỉ là do cô đã làm việc quá sức thôi.Lăng Phong thì thầm, "Nguyễn Lan Hương... một cái tên thật đẹp."
Y đã dùng chút linh lực ít ỏi để dò xét, phát hiện cô không có linh căn, nhưng tâm hồn lại trong sáng và lương thiện đến lạ.Đêm đó, Lăng Phong không hề ngủ.
Y cố gắng vận chuyển chút linh khí còn sót lại, dù chỉ là một vòng chu thiên nhỏ nhoi.
Y nhận ra, trong cơ thể Trần Hạo, có một tia "chân nguyên" nhỏ bé đang ẩn chứa, nó không phải linh khí của Giới Tu Chân mà là một thứ năng lượng khác lạ, mang theo đặc tính của thế giới này.
Y quyết định phải từ từ khai phá, từng chút một, để thích nghi và tồn tại.
Con đường khôi phục tu vi sẽ rất dài, nhưng y tin rằng, Đại Năng Lăng Phong sẽ không bao giờ gục ngã trước bất cứ hoàn cảnh nào.Ánh bình minh của một ngày mới ở Sài Gòn rạng rỡ phía chân trời, chiếu rọi lên gương mặt kiên nghị của vị Đại Năng xuyên không.