Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 50


Chương 50: Bốn chữ khiến Thời Dẫn xác nhận thân phận của Y.
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 51


Chương 51: “Thời Dẫn, em không vui à?”
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 52


Chương 52: “ Thời Dẫn, anh chỉ cho em cơ hội lần này.”
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 53


Chương 53: “Vậy em muốn thế nào? Làm bạn giường của anh à?”
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 54


Chương 54: Vậy tức là anh ngoại tình…
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 55


Chương 55: Cậu và Dụ Duy Giang cứ như đang vụng trộm.
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 56


Chương 56: “Em không tin Thời Tri Liên?”
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 57


Chương 57: “Là em không ngoan, sau này sẽ không dám nữa.”

Edit + Beta: Chan + Yan

Ba Thời Dẫn đánh tiếng chào hỏi các lãnh đạo chi cục suốt đêm. Hôm sau Thời Tri Liên thậm chí không cần người bảo lãnh đã được công an thả ra rồi, còn tiện xem đoạn video “bằng chứng” nặc danh gửi đến mà công an nói tới.

Video rất ngắn, chỉ có mười mấy giây. Thời Tri Liên trong video quay lưng lại ống kính, trước mắt là Lương Kiến Vĩ mặc đồng phục bệnh nhân. Đoạn video này có khả năng là cắt ra từ cả một đoạn hoàn chỉnh khác. Đoạn video chiếu cảnh Thời Tri Liên từng bước đến gần Lương Kiến Vĩ, sau đó hết luôn.

Lấy đoạn video này làm chứng cứ khá là khiên cưỡng, nhiều lắm chỉ có thể chứng minh lúc đó Thời Tri Liên có mặt ở đấy. Công an triệu tập chỉ là điều tra theo thông lệ. Dựa theo nguyên tắc suy đoán vô tội, Thời Tri Liên sẽ không bị tạm giữ quá lâu, huống chi ba Thời còn đánh tiếng với bên trên rồi. Chỉ cần không có bằng chứng chính xác chứng minh Thời Tri Liên giết người, hắn sẽ được thả ngay.

Ba Thời bận việc công ty nên hôm sau không đến. Mẹ Thời gọi cho Thời Dẫn một cuộc báo buổi sáng Thời Tri Liên sẽ được thả, bảo cậu không cần lo lắng quá.

Thời Dẫn dậy sớm tới đồn công an ngồi ngoài cửa đợi một lúc.

Sáu giờ bốn mươi bảy phút, Thời Tri Liên ra khỏi đồn công an. Hắn không hề chợp mắt, phải ngồi trên cái ghế vừa lạnh vừa cứng đó cả một đêm. Sắc trời còn chưa sáng tỏ. Mặt trời mới nhô khỏi đường chân trời, trốn sau tầng mây ló ra chút viền ánh sáng vàng cam ấm áp. Bình minh êm dịu đổ bóng.

Xe Thời Tri Liên dừng ngoài cửa. Tài xế cung kính đứng cạnh cửa xe, trên tay vắt chiếc áo khoác mới toanh. Thấy Thời Tri Liên, anh ta vội qua đón.

“Chủ tịch Thời.” Tài xế khoác áo cho Thời Tri Liên. Thời Tri Liên giơ tay cản lại.

Thời Dẫn thò ra từ sau xe: “Chú nhỏ!”

Thời Tri Liên ngẩng lên nhìn một cái.

Chiếc áo vest vốn phẳng phiu của Thời Tri Liên nhiều thêm một nếp nhăn. Trông dáng vẻ hắn không hẳn là nhếch nhác nhưng sắc mặt có hơi tiều tuỵ, mắt phủ đầy tơ máu, quầng mắt cũng hơi thâm.

Đời Thời Tri Liên chưa từng phải chịu cái khổ này. Lúc nửa thêm bị tra khảo hắn chỉ hận không thể vung ghế vào gã công an đối diện kia.

Quá trình thẩm vấn bình thường đều là như vậy, cùng một vấn đề đổi cách hỏi, hỏi đi hỏi lại cho đến khi nghi phạm vô tình để lộ sơ hở. Hoặc là “Ngao ưng*”, lạnh lùng với bạn, không cho bạn nghỉ, khiến nghi phạm chịu gấp đôi dày vò lên thể xác lẫn tinh thần, từ đó đánh tan phòng tuyến tâm lý của nghi phạm.

*Một trong những cách huấn luyện chim ưng để nó tiếp nhận con người bằng cách làm hao mòn ý chí của nó như khiến nó không ăn, không uống, không ngủ…

Thời Tri Liên khá là xui xẻo. Lúc sau công tác thẩm vấn chuyển lại cho vị đội trưởng khó đối phó kia. Đối phương công chính công bằng, tận tâm tận trách thẩm vấn hắn cả một đêm.

“Cháu tới đây làm gì?” Thời Tri Liên hỏi Thời Dẫn. Bởi vì thức trắng đêm nên giọng Thời Tri Liên khàn hơn bình thường.

“Cháu tới đón chú nè.” Thời Dẫn bảo.

“Chú không phải ra tù.”

Thời Dẫn cười cười: “Vậy có sao không? Chú có phải vào đấy nữa không?”

Thời Tri Liên liếc cậu một cái: “Tại sao chú lại phải vào?”

“Điều tra tiếp theo…” Giọng Thời Dẫn nhỏ dần.

“Điều tra cái ***.” Thời Tri Liên lạnh mặt, “Chú không giết người.”

Hôm qua Thời Dẫn một khuôn mặt, hôm nay một khuôn mặt, vô cùng nịnh bợ: “Cháu biết ngay chú không làm loại chuyện này rồi mà.”

Thời Tri Liên quá hiểu cậu. Khoang mũi hắn phát ra một tiếng hừ lạnh: “Sợ là cháu đã nghĩ tới cảnh chú ở trong tù rồi ấy nhỉ?”

Thời Dẫn phản bác không chút khí thế nào: “Chú đừng nói bừa…”

Có một bóng dáng xuất hiện cách đây không xa, đang đi về phía này. Người đó đeo khẩu trang, đội mũ, che mặt kín mít. Thời Tri Liên ném tới một ánh nhìn. Kẻ ấy khựng tại chỗ giây lát rồi tăng tốc độ chạy nhanh tới.

Người này dừng nơi cách Thời Tri Liên chừng hai mét, ngập ngừng không bước thêm bước nào nữa.

Dáng người đó dong dỏng, thân hình mảnh khảnh, đôi mắt giấu dưới vành mũ nhìn chăm chú Thời Tri Liên.

Thời Dẫn thấy cánh tay buông thõng bên người kẻ đó run run. Gót chân nhấc lên rồi lại hạ xuống, vẻ như muốn tiến rồi lại thôi.

Thời Tri Liên thong thả bước tới chỗ người đó, đứng trước mặt cậu ta một chốc rồi bất ngờ vung tay hạ xuống một cái tát.

Một tiếng chát vang dội. Lực mạnh lắm, mạnh đến nỗi khiến người đó phải lảo đảo một chút.

Thời Dẫn bị dọa giật mình.

Mặt người kia lệch sang một bên, mũ lưỡi trai bị đánh văng lộ ra một nửa gương mặt. Lúc này thì Thời Dẫn thấy rõ rồi, cậu ta là Lương Tử Hưng.

Thời Tri Liên giơ tay, dáng vẻ như còn định cho cậu ta một cái tát nữa. Thời Dẫn vội vàng chạy lên cản hắn, “Chú nhỏ, chú làm gì thế.”

Thời Tri Liên nhìn chằm chằm Lương Tử Hưng, ánh mắt lạnh lùng. Hắn gạt nhẹ tay Thời Dẫn đi, “Chú không sao.”

Dứt lời, Thời Tri Liên túm áo Lương Tử Hưng, không cho giải thích đã lôi xềnh xệch đi. Lương Tử Hưng thất tha thất thểu đuổi theo bước chân hắn.

Thời Dẫn chạy theo: “Chú nhỏ! Chú làm gì đấy!”

“Đứng đó.” Thời Tri Liên quay lại liếc cậu một cái.

Thời Dẫn dừng bước, nhíu mày: “Chú có gì thì từ từ nói mà…”

Thời Tri Liên dừng lại cạnh một chiếc xe màu bạc. Hắn túm Lương Tử Hưng quăng vào cửa xe. Lưng Lương Tử Hưng đập mạnh vào cửa khiến cậu ta phải r*n r* một tiếng, đau đớn khom người.

“Chuyện tốt cậu làm.” Thời Tri Liên nhìn cậu ta bằng vẻ vô cảm.

Lương Tử Hưng ngoan ngoãn dựa sát cửa xe, không dám động đậy, đầu cúi gằm, dáng vẻ vừa yếu đuối vừa đáng thương. Cậu ta quả đúng một kẻ rất cuốn hút, là một chú thỏ răng dài.

Nếu không hiểu rõ bản tính của cậu ta, nói không chừng Thời Tri Liên sẽ bị dáng vẻ khiến người thương xót này lừa.

Lương Tử Hưng im lặng rất lâu. Thời Tri Liên tháo khẩu trang của cậu ta ra. Một tay bóp cằm cậu, lạnh giọng: “Đến cả tôi mà cậu cũng tính kế.”

Hôm tất niên ấy Thời Tri Liên đúng thật là đã tới bệnh viện trực thuộc Bắc thành, cũng đã thấy ông ba của Lương Tử Hưng. Nếu không phải lúc ấy Lương Tử Hưng tìm mọi cách xin Thời Tri Liên giúp đỡ, rồi gọi điện tới bảo cậu ta sắp bị ba mình ép chết rồi, cầu xin Thời Tri Liên cứu mình thì Thời Tri Liên cũng sẽ không xuất hiện ở hiện trường.

Để phòng ngừa thêm rắc rối, Thời Tri Liên đi một mình. Lúc đến sân thượng bệnh viện, hắn thấy Lương Tử Hưng ngã trên đất, cái cổ trắng bóc có dấu tay đỏ.

Đoạn video trong tay công an có lẽ là được quay vào lúc đó. Lương Tử Hưng ngã trên đất, vừa khéo nằm ngoài khung hình.

Thời Tri Liên đoán video là do Lương Tử Hưng sớm đã bố trí người trốn ở ch* k*n quay lại. Cậu ta cố ý dẫn hắn tới đây, bức chết Lương Kiến Vĩ rồi còn muốn bịa đặt thêm điểm yếu của Thời Tri Liên.

Lương Kiến Vĩ đúng là chết do nhảy lầu thật, có điều trung gian trải qua xúc tác bằng lời của Lương Tử Hưng. Tinh thần Lương Kiến Vĩ vốn đã không bình thường, rất dễ bị k*ch th*ch. Khi bị Lương Tử Hưng từng bước ép đến sân thượng, ông ta sảy chân rơi xuống.

Thời Tri Liên tận mắt thấy Lương Kiến Vĩ rơi xuống từ mép sân thượng.

Lúc đó Lương Tử Hưng cứng đờ đứng tại rìa sân, hai tay run rẩy, tầm mắt hạ xuống, hờ hững nhìn xuống dưới sân.

Sau đó, cậu ta quay lại dựa vào ngực Thời Tri Liên chảy chút nước mắt rồi lại lau sạch đi, vô cảm bảo Lương Kiến Vĩ chết không hết tội.

Cậu ta nói Lương Kiến Vĩ giết mẹ cậu ta, bây giờ một mạng đổi một mạng, trả hết nợ.

“Người quay video là ai?” Thời Tri Liên bóp chặt cằm Lương Tử Hưng, hỏi: “Là cậu tìm người quay à?”

Lương Tử Hưng không phủ nhận, chỉ là bảo: “Em không gửi video cho cảnh sát, anh ơi, em sẽ không hại anh.”

Video là cậu ta bảo trợ lý quay. Hôm đó cũng là cậu ta cố ý gọi Thời Tri Liên đến hiện trường. Cậu ta chỉ muốn lấy đoạn video làm sức nặng uy h**p Thời Tri Liên, đến ngày nào đó nếu Thời Tri Liên chán cậu ta, muốn bỏ cậu ta thì đoạn video này có lẽ sẽ phát huy chút tác dụng.

Cậu ta thật xảo trá, cũng thật ngây thơ.

Chỉ là Lương Tử Hưng không ngờ trợ lý sẽ tiết lộ đoạn video này cho phe đối thủ của cậu ta. Đối phương biết rõ muốn quật ngã Lương Tử Hưng thì trước tiên phải quật ngã được chỗ dựa sau lưng cậu ta. Mà cách nhanh nhất là đưa đoạn video này cho công an. Đồ đần kia có lẽ thật sự cho lằng Thời Tri Liên sát hại Lương Kiến Vĩ. Trợ lý đã thôi việc, dùng tin giả đổi lấy một khoản tiền tiêu cả đời không hết.

Lương Tử Hưng lộ ra nụ cười tự giễu.

“Anh,” Lương Tử Hưng khẽ khàng nắm chặt tay Thời Tri Liên, “Em chỉ sợ anh bỏ em.”

“Không phải đó là điều tất nhiên à.” Câu trả lời của Thời Tri Liên thật tàn nhẫn.

Chắc là Lương Tử Hưng đã đoán trước được gì đó nên mới đột nhiên nói những lời ngu xuẩn không biết trời cao đất dày này.

Tay Lương Tử Hưng run run, cười khổ: “Là em không ngoan, sau này sẽ không dám nữa.”

Thời Tri Liên thả lỏng tay, “Cút.”

Lương Tử Hưng cúi người nhặt khẩu trang trên đất lên, phủi bụi đất trên đó rồi đeo lại lần nữa. Chẳng biết Thời Dẫn đã đến gần từ lúc nào, đang nhìn bọn họ, trong tay là chiếc mũ lưỡi trai Lương Tử Hưng mới rơi trên đất.

Lương Tử Hưng bước tới lấy lại mũ mình, nói câu cảm ơn rồi đội mũ lên rời đi.

Bóng dáng Lương Tử Hưng biến mất khỏi tầm mắt. Thời Tri Liên bỗng nhiên gõ cửa kính xe chiếc SUV màu bạc, mở miệng: “Đừng trốn nữa.”

Thời Dẫn nhìn vào xe một cái. Chốc lát sau. Cậu thấy từ bên trong có một người rề rà thò lên. Thời Dẫn ngốc luôn, trong xe là Nguyên Dập. Biểu cảm của Nguyên Dập có phần lúng túng.

Thời Tri Liên nhìn Nguyên Dập qua cánh cửa kính: “Mở cửa sổ.”

Nguyên Dập ấn mở chốt cửa, cửa sổ dần dần trượt xuống.

“Chú Nguyên, sao anh lại ở đây?” Thời Dẫn bám cửa xe hỏi.

Nguyên Dập cười khan, không biết nên đáp thế nào.

Thời Dẫn nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Đúng rồi, sao hôm qua chú biết chú nhỏ cháu vào đồn thế?”

Mặt già của Nguyên Dập ngại đỏ cả lên.

Từ lần trước lăn giường với Thời Tri Liên trong ngày sinh nhật Thời Dẫn, sau đó Nguyên Dập và Thời Tri Liên còn có mấy lần quan hệ nữa. Lần nào cũng là Thời Tri Liên chủ động nhắc đến nhưng Nguyên Dập cũng không từ chối.

Hôm Thời Tri Liên bị công an đưa đi, hai người bọn họ lăn giường lần thứ tư tại nhà Nguyên Dập, đồng hồ của Thời Tri Liên rơi ở nhà y. Hôm sau lúc Nguyên Dập tới trả đồng hồ mới biết Thời Tri Liên bị đưa về đồn công an qua miệng trợ lý.

Hôm nay tới đây, sợ bị phát hiện nên Nguyên Dập còn phải mượn xe đồng nghiệp. Chiếc SUV này không phải của y. Ai biết mắt Thời Tri Liên tinh thế, y trốn nhanh vậy rồi vẫn không thoát được mắt hắn.

Khả năng là Thời Tri Liên cố ý kéo Lương Tử Hưng tới đây dạy dỗ. Nguyên Dập nghe không sót một chữ trong cuộc đối thoại của bọn họ.

Nguyên Dập không có tình cảm với Thời Tri Liên, chỉ cảm thấy Thời Tri Liên là một bạn giường rất tốt. Y chưa từng có ý nghĩ vượt rào nào. Nhưng khi biết Thời Tri Liên còn có nhân tình khác, y không khỏi cảm thấy ghê.

Y không thấy Thời Tri Liên ghê, y thấy ghê chính bản thân mình.

Y nghĩ, sẽ không có lần lên giường thứ năm nữa.

Nguyên Dập sắp xếp tâm tư, cố ra vẻ tự nhiên trả lời Thời Dẫn: “Chú nhỏ cậu hiện tại cũng xem là sếp của anh. Sếp vào đồn mà anh không biết được chắc.”

“Sếp?”

“Dạo này anh phụ trách một chương trình giải trí, anh ấy đầu tư.”

Nguyên Dập không muốn nhìn Thời Tri Liên chút nào, mặc kệ ánh mắt Thời Tri Liên sắp thiêu bỏng mặt y tới nơi.

Nguyên Dập cứ nhìn Thời Dẫn thôi. Y lảng đi: “Sao mới sáng sớm cậu đã qua đây rồi? Có cần về đi học không, chú Nguyên đưa về.”

“Thế tốt quá, đúng lúc em cũng lười đi tàu điện ngầm.” Thời Dẫn vui vẻ lên xe.

Trước khi đi cuối cùng Nguyên Dập cũng quay lại nhìn Thời Tri Liên một cái. Sắc mặt Thời Tri Liên có chút tiều tuỵ, cằm lún phún chút râu ngắn ngủn.

Thời Tri Liên rất anh tuấn, nhưng Nguyên Dập sẽ không lên giường với hắn nữa.

Nguyên Dập khởi động xe, Thời Tri Liên đột ngột thò tay vào xe túm chặt cánh tay Nguyên Dập.

“Nguyên Dập, cậu giận cái gì.”

Nguyên Dập cảm thấy Thời Tri Liên thật tự cao, lại còn tự mãn. Y mang vẻ mặt giận rõ ràng mà phủ nhận: “Chủ tịch Thời nghĩ nhiều rồi. Tôi giận gì chứ.”

“Vậy à. Vậy là tốt nhất.” Thời Tri Liên thả lỏng tay.

Nguyên Dập hít sâu một hơi, lập tức đóng cửa sổ xe, phóng vèo đi.
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 58


Chương 58: Chuyện yêu đương này thật là càng yêu càng khó mà yêu.

Edit + Beta: Chan + Yan

Dụ Duy Giang từ Anh về là ngốc trong nước mấy hôm rồi mới lại bay sang một đất nước khác. Anh vào một đoàn phim mới, lấy cảnh ở Châu Phi.

Kịch bản nhận được trong lúc quay “Gió ngầm”. Thông báo “Gió ngầm” kết thúc cái là nhận ngay thông báo khác.

Thời Dẫn vui vẻ vì thời kỳ sự nghiệp dâng cao của Dụ Duy Giang nhưng cũng cảm thấy tình cảm yêu đương của cậu và Dụ Duy Giang vô cùng lận đận, chỉ muốn bay tới Châu Phi thăm đoàn nhưng không tìm được lý do thích hợp qua mắt ba mẹ cậu. Hơn nữa, ngày thường cậu còn phải đi học.

Không biết Dụ Duy Giang tới chỗ nào cô lập với thế giới ở Châu Phi mà gọi điện thoại thường xuyên không có tín hiệu. Phần lớn thời gian mới nói mấy câu điện thoại đã tự ngắt kết nối trong tiếng ồn trắng rồi.

Bởi vì cảm giác trải nghiệm tệ vô cùng nên dần dà Thời Dẫn không thể nào gọi được cho Dụ Duy Giang. Cậu chuyển sang gửi tin nhắn điện thoại. Nhưng cũng phải mất rất lâu mới nhận được tin nhắn trả lời của Dụ Duy Giang, nhanh thì trong ngày, lâu thì phải đợi tận mấy ngày.

Cứ như vậy, Thời Dẫn vẫn mãi đam mê gửi tin nhắn cho Dụ Duy Giang chia sẻ cuộc sống hằng ngày, bảo anh chú ý sức khỏe, đôi lúc sẽ nói mấy câu bày tỏ yêu đương kín đáo. Dần dà, bày tỏ kín đáo không đủ biểu đạt cậu nữa, cậu bắt đầu chuyển phong cách nói mấy câu yêu thương trắng trợn mà còn sến sẩm.

Thông thường hai ba ngày Dụ Duy Giang mới phản hồi lại, phản hồi bằng mấy câu cũng trắng trợn mà súc tích lắm. Miệng lưỡi v* v*n Thời Dẫn khiến cậu bấy giờ mới thấy ngại.

Dụ Duy Giang có vẻ nội tâm nhưng phong cách hành sự toát ra một loại cảm giác dứt khoát mạnh mẽ. Anh không phải người hay nói nhưng mỗi lần mở miệng đều khiến Thời Dẫn nghĩ vẩn nghĩ vơ.

Dụ Duy Giang ở Châu Phi rất lâu, từ thu sang đông. Thời tiết ngày càng mát mẻ. Đã qua nửa học kỳ đầu năm ba, thời gian đại học của Thời Dẫn chẳng mấy đã trôi đi hơn một nửa.

Thời gian dài xa cách khiến Thời Dẫn có một loại ảo giác mơ hồ. Một tháng trải qua ở Khánh thị nửa năm trước cứ như một giấc mộng giữa hè chợt đến rồi đi. Toàn bộ những gì xảy ra giữa cậu và Dụ Duy Giang bắt đầu trở nên không chắc chắn.

Đợi Dụ Duy Giang trở lại, Thời Dẫn cảm giác cậu sẽ không biết làm sao thoải mái tự nhiên đối mặt với anh.

Lúc nhận được thông báo mời tham gia hoạt động quảng bá của “Gió ngầm” Thời Dẫn mới nhận ra “Gió ngầm” đã sắp phát sóng rồi, vào mùa xuân năm sau sẽ bắt đầu.

“Gió ngầm” là phim chiếu mạng kinh phí thấp. Thời gian diễn giai đoạn trước và sản xuất giai đoạn sau đều rất ngắn. Thời Dẫn lần lượt tham gia một số hoạt động quảng bá “Gió ngầm” trong kỳ nghỉ đông. Thời gian các hoạt động quảng bá trùng với lịch trình của Dụ Duy Giang nên thời gian đó anh vẫn ở Châu Phi đóng phim. Phần lớn hoạt động trước phát sóng đều không có mặt Dụ Duy Giang nên đoàn phim đã dựng một bảng hiệu hình người cao ngang Dụ Duy Giang trên sân khấu, Thời Dẫn len lén chụp mấy tấm gửi qua cho Dụ Duy Giang.

“Gió ngầm” đã phát sóng vào hai tuần trước khi Dụ Duy Giang về nước, cập nhật được bốn tập rồi. Thời Dẫn ngày ngày canh giờ vào xem, xem xong là lên mạng xem dân tình đánh giá và thảo luận. Không ngoài dự đoán, đánh giá của mọi người khá cao, theo số tập tăng dần, độ thảo luận liên quan đến phim trên mạng cũng theo đó mà tăng.

[#Gió ngầm# Có thể cập nhật nhanh hơn không
1f62d.svg


1f62d.svg


1f62d.svg

cíu bé với, bé đói quá]

[Giới thiệu với chúng chị em trên trang chủ một bộ phim, “Gió ngầm”, đề tài phòng chống ma tuý, có nội dung có kĩ thuật diễn, trước mắt mới ra bốn tập. Nội dung không hề dài dòng chút nào, liên kết đã lắm. Quan trọng nhất là nam chính đẹp trai xỉu Áaaaaaaa!”

[Xem hết “Gió ngầm” rùi, đợi tập mới, thấy ok lắm, mong phần sau không bị đuối. Tui chỉ có một yêu cầu với mấy phim khởi đầu oanh tạc trong nước, đừng đuôi chuột, đừng đuôi chuột, đừng đuôi chuột.]

[Trang chủ vẫn còn người chưa xem “Gió ngầm” ư??! Nam chính có sắc có kĩ thuật! Đều đi xem cho tui!!!]

[#Gió ngầm# cảm giác vụ án giết người này là Lương Việt tự biên tự diễn. Chắc chắn trong cục công an vẫn còn nội gián, đoán bừa là đội trưởng đội điều tra hình sự]

[#Gió ngầm# Lương Việt là Dụ Duy Giang à?? Cái anh đóng Anh tôi đấy á? Vãi đạn râu ria xồm xoàm tí thì không nhận ra. Phong cách biến hoá lớn thế]

[#Gió ngầm# Cảm giác hợp nguyên tác lắm, fan sách rất hài lòng.]

[Đoàn phim Gió ngầm chơi tên lửa à! Sao mà phát sóng nhanh thế! [Doraemon sợ hãi]]

[Cíu với, Gió ngầm rất hay nhưng tui suốt ngày xem mỗi mặt nam chính là rất ???? Tập sau nhất định sẽ chuyển sang chú ý nội dung, sự cứng đầu cuối cùng của kẻ háo sắc
1f4aa.svg

]

[#Gió ngầm# [Doraemon kinh ngạc] Sao đã lặng lẽ phát sóng trong sự không biết gì của tui rồi!]



Ngày nào Thời Dẫn xem phản hồi của dân tình xong cũng đều vui tươi hớn hở. Chiều gió trên mạng thành hình rồi Thời Dẫn mới báo tin vui cho Dụ Duy Giang.

Tổ trưởng tổ pha trò: “Gió ngầm” chiếu rồi! Em thấy đánh giá trên mạng cao lắm!

2764.svg

: Vậy à.

Dụ Duy Giang trả lời rất nhanh không giống tốc độ bình thường.

Tổ trưởng tổ pha trò: Sao anh trả lời nhanh thế?

2764.svg

: Trên đường đi Ethiopia, có tín hiệu.

2764.svg

: Ngày kia anh về rồi.

Tổ trưởng tổ pha trò: !

Hôm Thời Dẫn đi đón máy bay, người tại sân bay đông nghịt, sảnh lớn chật ních người. Nhân viên an ninh hiện trường đã đông lại càng đông hơn so với bình thường, đang duy trì trật tự. Ban đầu Thời Dẫn không biết tại sao lại có nhiều người thế này cho đến khi màn hình chuyến bay hiển thị chuyến bay từ Ethiopia đến Bắc thành đã đến nơi, đám đông lúc này đột nhiên loạn lên.

Lúc Dụ Duy Giang ra khỏi lối ra sảnh sân ga, Thời Dẫn không lập tức nhận ra anh. Tới khi đám đông ùa về hướng anh Thời Dẫn mới như vừa tỉnh mộng.

Dụ Duy Giang vẫn giữ cái đầu đinh, làn da phơi thành màu lúa mạch. Anh đeo kính râm, cằm lún phún râu, có chút quyến rũ, cũng rất có mùi đàn ông.

Thời Dẫn có vẻ đờ đẫn, bị người ta giẫm phải mới hồi thần. Cậu nhìn trung tâm được dòng người vây quanh, cuối cùng mới nhận ra những người này vì ai mà tới.

Dụ Duy Giang rõ ràng cũng không ngờ sẽ có nhiều người tới đón mình như thế. Anh và ê-kíp không kịp chuẩn bị. Tiểu Đường còn bị dọa luôn: ” Anh Hình, tình hình này là thế nào?”

“Sao anh biết được!” Hình Kiêu vừa bất ngờ vừa mừng rỡ. Thân là quản lý cuối cùng cũng được đắc ý một hồi. Cậu chàng giả vờ nghiêm túc che Dụ Duy Giang ở phía sau, toát ra phong thái của quản lý, “Mong mọi người nhường một chút! Đừng chắn đường!”

Tiểu Đường cũng bảo hộ bên cạnh Dụ Duy Giang, cẩn thận ngăn không cho điện thoại dí vào mặt anh, “Mong mọi người đừng đến gần thế này, xin đừng bật flash.”

“Sớm biết thế này chúng ta đã đi lối VIP rồi!” Hình Kiêu có vẻ không chống đỡ nổi. Người quá nhiều, còn có người liều mạng chen lên nhét quà, cậu chàng luống cuống chân tay không nhận xuể.

Thời Dẫn bị dòng người đông đúc chặn bên ngoài, không sao chen vào trong được. Cậu thấy môi mỏng của Dụ Duy Giang mím thành một đường, khóe miệng rất bằng phẳng. Một tay anh kéo vali, một tay khác cầm đầy thư người hâm mộ gửi.

Thời Dẫn cảm nhận thay đổi nghiêng trời lệch đất ở khoảnh khắc này. Đôi khi khả năng vụt sáng chỉ hơn kém nhau ở một cái cơ hội hay một chút may mắn thôi. Thời Dẫn đoán được Dụ Duy Giang sẽ thăng một cấp nhờ “Gió ngầm” nhưng cậu không ngờ “Gió ngầm” lại mang tới cho Dụ Duy Giang thế tới ào ạt thế này.

*Từ gốc “bạo hồng” chỉ sự đột ngột nổi tiếng rộng rãi

Thời Dẫn nhớ mang máng hơn một năm trước, ngày mà cậu tới sân bay đón Dụ Duy Giang, anh cũng ung dung, dửng dưng ra khỏi lối ra sảnh sân ga như ngày hôm nay, chỉ là anh lúc đó không phải trung tâm chú ý của dòng người.

Thời Dẫn cúi đầu nhìn đôi giày thể thao trắng của mình. Giày trắng, có nửa dấu chân bị giẫm trên đó. Cậu ngẩng lên trông Dụ Duy Giang bị người hâm mộ vây chặt đến nỗi di chuyển khó khăn, rồi cậu mở điện thoại gửi cho anh một tin.

Cậu bảo Dụ Duy Giang sáng nay phải tham gia kịch nói tiếng Đức, không có thời gian tới đón máy bay.

Thật ra Thời Dẫn lừa người, cuộc thi là vào buổi chiều.

Cậu rất vui nhưng cũng có chút âu lo.

Chuyện yêu đương này thật là càng yêu càng khó mà yêu.

Cảnh báo 18+: Đề nghị trẻ em dưới 18 không được bước vào chương sau.
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 59


Chương 59: “Bây giờ có thể hôn em không?”

Edit + Beta: Chan + Yan

Dụ Duy Giang hỏi hội trường cuộc thi kịch nói của Thời Dẫn, định ra khỏi sân bay sẽ qua luôn. Ai ngờ giây sau Thời Dẫn lại khai trước.

“Bây giờ anh định qua à?”

“Sao vậy?” Dụ Duy Giang đang ngồi trên xe bảo mẫu công ty sắp xếp.

“Ừm là… thật ra cuộc thi vào buổi chiều. Em vừa mới tới sân bay. Nhiều người quá không chen vào được nên đi trước rồi.”

Dụ Duy Giang không có vẻ mất hứng, “Vậy thi lúc nào?”

“Chiều, ba giờ chiều ở nhà thi đấu Áo Thanh. Nếu anh đến thì không cần đến sớm quá đâu, bọn em phải sau mấy tiết mục mới lên.”

“Ừ.”

Thời Dẫn lặng im mấy giây, thình lình cảm thán một câu: “Hôm nay sân bay nhiều người ghê.”

“Nhiều thật.”

Điện thoại không có âm thanh nào nữa, Dụ Duy Giang nghi hoặc: “Thời Dẫn?”

“Dạ?” Thời Dẫn hồi hồn.

“Sao vậy?”

“Không sao, anh vừa xuống máy bay, nghỉ ngơi trước đi, em tắt máy nhé.”

Thời Dẫn chăm chú nhìn điện thoại trên tay ngẩn ngơ một chốc. Đến tận hôm nay cậu mới để ý tới một vấn đề… tại sao Dụ Duy Giang lại chọn cậu?

Bởi vì cậu chẳng có ưu điểm gì, rất bình thường, không có khả năng tự lực gánh sinh, nuôi thân còn khó, đó giờ vẫn luôn sống dưới sự che chở của ba mẹ. Mặc dù được cái mã ngoài nhưng showbiz là nơi không thiếu trai xinh gái đẹp nhất. Thế giới của Dụ Duy Giang rộng lớn, sau này anh có thể gặp được rất nhiều người vừa đẹp vừa ưu tú.

Dù sao Dụ Duy Giang cũng là một người như vậy mà.

Mà người rất rất thích anh đâu phải chỉ có một mình Thời Dẫn.

Thời Dẫn biết bản thân chẳng có gì đặc biệt.

Ba rưỡi chiều Dụ Duy Giang mới tới nhà thi đấu Áo Thanh. Bên ngoài kéo băng đỏ vạch ra đường vào nhà thi đấu, vào cửa miễn phí, không cần vé. Lúc Dụ Duy Giang vào trong, sân khấu đang có một nhóm sinh viên biểu diễn. Anh tìm một chỗ ngồi phía sau.

Vở kịch kết thúc, MC lên sân khấu giới thiệu chương trình, phần tiếp theo là kịch nói tiếng Đức “Bá tước Monte Cristo cải biên”.

Thời Dẫn đóng Albert, không phải vai chính, phần sau mới xuất hiện. Dụ Duy Giang đợi một lúc, cuối cùng thấy bóng dáng quen thuộc bước ra sân khấu. Ánh đèn sân khấu chiếu lên cậu – một cậu ấm nhà giàu mặc trang phục quý tộc thời trung cổ phương Tây, khôi ngô tuấn tú, tự tin, phóng khoáng.

Đồng thời còn mang đậm nét ngây thơ đầy lãng mạn.

Cốt truyện đã được thay đổi. Sau khi huỷ bỏ trận quyết đấu với Bá tước Monte Cristo là Albert ra sân. Đoạn này là đoạn cao trào trong mạch truyện của Albert. Khẩu âm tiếng Đức của Thời Dẫn rất truyền cảm. Cậu đội mái tóc cuộn sóng màu hạt dẻ, chẳng khác nào Albert xé sách bước ra.

Phần trình diễn của Thời Dẫn kết thúc, Dụ Duy Giang rời khỏi vị trí rồi đi qua hành lang tới sau sân khấu. Các bạn sinh viên trang điểm đậm và ăn mặc cầu kì liên tục ra vào phòng nghỉ phía sau. Những bước chân vội vàng của người xung quanh lướt qua người anh.

Cửa mỗi phòng nghỉ đều dán một cái tên của từng bộ kịch. Dụ Duy Giang tìm được phòng của “Bá tước Monte Cristo. Anh dừng ngoài cửa. Cửa đang đóng nên Dụ Duy Giang đứng ngoài một lúc.

Có tiếng cười đùa trong phòng truyền ra. Theo âm thanh ngày càng gần, cửa bất ngờ bị người phía trong mở ra. Hai bạn sinh viên nữ mới tẩy trang được một nửa chạy ra ngoài. Thấy Dụ Duy Giang, hai cô gái khựng lại ngay tức khắc, tiếng cười đùa rôm rả cũng im bặt.

Dụ Duy Giang đeo khẩu trang đen. Bạn nữ kẹt ở cửa nhìn đôi mắt anh không chớp mắt rồi bỗng vỗ mạnh khung cửa một cái, kinh ngạc thốt lên: “Vãi, là Dụ Duy Giang này!”

Thời Dẫn đang tháo tóc giả trên đầu xuống, nghe vậy quay lại ngay.

“Là anh, là anh!” Bạn nữ kích động nhảy dựng lên, “Aaa, đôi mắt này quá dễ nhận ra luôn, em nhìn một cái là biết ngay!”

Bạn nữ bên cạnh cô cũng ngạc nhiên lắm, mắt nhìn Dụ Duy Giang chăm chú.

“Gần đây em đang xem “Gió ngầm” của anh! Hay lắm luôn! Má nó hôm nay em ăn gì mà may thế không biết?”

Thời Dẫn quăng tóc giả lên bàn, rảo bước thật nhanh tới rồi dừng sau bạn nữ kia khoảng một mét.

Bỗng cậu do dự.

Nên nói thế nào nhỉ? Nói cậu quen Dụ Duy Giang à? Hay là khoe khoang với mấy bạn ấy là Dụ Duy Giang tới gặp cậu?

Trong lúc Thời Dẫn do dự, ánh mắt Dụ Duy Giang đã lướt qua hai bạn nữ chuyển tới cậu.

Hai bạn nữ nhìn theo anh.

Một bạn trong đó là bạn cùng lớp với Thời Dẫn, tên Tưởng Tình. Tưởng Tình phản ứng rất nhanh: “À! Tớ biết rồi! Anh ấy tới gặp cậu đúng không! Thời Dẫn!”

Những sinh viên khác trong phòng đồng loạt nhìn ra cửa.

“Anh có thể vào không?” Dụ Duy Giang hỏi.

“Đương nhiên, đương nhiên.” Hai bạn nữ tự động tránh ra một đường. Dụ Duy Giang đi vào phòng nghỉ.

Thời Dẫn không dám biểu hiện thân mật với Dụ Duy Giang quá nên quay về chỗ mình. Tưởng Tình tìm cho Dụ Duy Giang cái ghế, để bên cạnh Thời Dẫn. Cô tủm tỉm: “Không ngờ có ngày em được ở gần người nổi tiếng thế này đấy.”

Lớp bọn họ ai cũng biết việc Thời Dẫn tham gia diễn xuất trong “Gió ngầm”, chỉ là Thời Dẫn chưa xuất hiện trong mấy tập vừa ra.

Tưởng Tình lấy sổ bút trong balo ra xòe tới trước mặt Dụ Duy Giang, “Thầy Dụ, anh có thể cho em xin chữ kí riêng không ạ?”

Dụ Duy Giang nhận sổ kí tên mình lên mặt trong bìa.

“Nè tớ bảo nè Tưởng Tình, sao cậu bảo cậu phải đi vệ sinh?” Có người trêu, “Thấy anh đẹp trai là không đi nổi nữa à?”

“Không nói không ai bảo cậu câm đâu nhé.”

Có Tưởng Tình khởi đầu, các bạn nữ khác trong phòng cũng ào ào xin chữ kí Dụ Duy Giang. Mãi mới kí xong, cuối cùng Dụ Duy Giang mới có thời gian nói chuyện với Thời Dẫn.

Mặt Thời Dẫn trang điểm đậm, màu son cũng rất đậm. Kiểu trang điểm này sẽ giúp khán giả cảm nhận được hình tượng nhân vật thể hiện ra ngoài khi xem từ dưới sân khấu nhưng không thích hợp ở khoảng cách giao tiếp bình thường.

Có lẽ là do Thời Dẫn thấy ngượng nên cậu không dám nhìn thẳng Dụ Duy Giang, mặt cứ quay sang một bên, hơi cúi đầu, tay thì lần tìm nước tẩy trang.

Thời Dẫn cầm bông tẩy trang, đổ nước tẩy trang ra rồi lau mặt. Lớp trang điểm đậm bị lau đi lộ ra màu da trắng nguyên bản của Thời Dẫn.

Thời Dẫn không biết tẩy trang, chân tay lóng ngóng.

“Để anh.” Dụ Duy Giang bỗng bảo.

Thời Dẫn hơi sững lại, quay sang nhìn anh.

Dụ Duy Giang lấy một miếng bông tẩy trang, “Anh tẩy trang cho em.”

“Dạ?” Thời Dẫn vội ngó các bạn xung quanh, hết sức cố gắng tỏ vẻ nói chuyện như hai người bạn bình thường với Dụ Duy Giang: “Không cần đâu.”

“Em xem em tẩy trang thành thế nào kìa.”

Thời Dẫn quay về soi gương.

Tẩy trang thành gã hề.

Dụ Duy Giang cầm bông tẩy trang nhẹ nhàng lau lớp trang điểm trên mặt Thời Dẫn, mày, mũi, rồi tới mắt.

Xung quanh xôn xao tiếng bàn luận của những người khác. Dụ Duy Giang coi như không biết chăm chú nhìn Thời Dẫn. Thời Dẫn bị anh nhìn đến nỗi mất tự nhiên, mắt đảo loạn.

“Còn kẻ mắt nữa à?” Dụ Duy Giang bảo.

Thời Dẫn che mắt, “Anh đừng nói nữa, em ngại chết rồi đây này.”

Dụ Duy Giang cười khẽ, kéo tay cậu ra, bảo: “Nhắm mắt.”

Thời Dẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Dụ Duy Giang áp bông tẩy trang lên mặt Thời Dẫn lau.

Lau sạch mắt rồi tới môi.

Môi Thời Dẫn là son đỏ thắm dạng lì, viền môi rõ ràng, tô son vào càng họa rõ đỉnh môi.

Ngón tay Dụ Duy Giang chạm vào môi Thời Dẫn qua một lớp bông tẩy trang. Tay anh lau từ môi dưới bên trái đến bên phải rồi chầm chậm đi lên, dừng ở khóe môi.

Dụ Duy Giang đổi bông tẩy trang khác, làm tương tự xóa sạch vết son. Ngón tay anh dừng tại đỉnh môi mấy giây, lướt qua khoảng cách giữa hai bờ môi, gảy gảy môi dưới cậu.

Thời Dẫn run lên, ánh mắt hoảng loạn.

“Thời Dẫn, không ngờ quan hệ của cậu với thầy Dụ tốt vậy đó! Sau này tụi này có thể tìm cậu đi cửa sau khônggg?” Không biết là ai nói một cậu.

“Tớ vào nhà vệ sinh rửa mặt.” Thời Dẫn đứng dậy bảo.

“À, lát đặt trà sữa các cậu uống gì thì nhắn vào nhóm nhé.” Một bạn nữ lên tiếng. Cô nhìn Dụ Duy Giang bằng ánh mắt sáng rực, “À ừm… Thầy Dụ uống gì ạ?”

“Anh không uống, cảm ơn.”

“Oke…”

Thời Dẫn cầm chai sữa rửa mặt vào nhà vệ sinh rửa.

Chẳng biết Dụ Duy Giang đã đi theo từ lúc nào.

“Anh về rồi.” Cuối cùng Thời Dẫn cũng có cơ hội nói câu này ra.

Tóc trên trán Thời Dẫn ướt nhẹp, bọt nước nhỏ giọt theo ngọn tóc, rơi xuống mi mắt cậu. Thời Dẫn chớp mắt, bọt nước lại tuột khỏi mắt cậu.

Rất giống nước mắt.

“Anh về rồi.” Dụ Duy Giang giơ tay ấn công tắc trên tường tắt đèn nhà vệ sinh. Bốn phía chớp mắt đã sầm lại.

Dụ Duy Giang xoay Thời Dẫn lại, hai tay chống trên bệ rửa mặt, vây Thời Dẫn vào giữa.

“Tối thế này người khác không thấy đâu.” Thời Dẫn nghe Dụ Duy Giang nói.

“Bây giờ có thể hôn em không?”

Thời Dẫn ừm một tiếng thật khẽ. Hơi thở Dụ Duy Giang sát gần, hôn cậu.

Thật sự rất nhớ.

Tay Thời Dẫn ôm hông Dụ Duy Giang, chủ động luồn lưỡi vào miệng anh, đôi môi nhanh chóng trở nên vừa mềm vừa ướt.

Nhận thưởng xong, Thời Dẫn được Dụ Duy Giang đưa về nhà.

Khả năng là đêm nay cậu không về rồi.

Thời Dẫn bị Dụ Duy Giang đè trên ván cửa tiếp tục nụ hôn dang dở ở nhà vệ sinh, điện thoại mở loa ngoài để một bên.

“Alo? Con trai.”

Thời Dẫn khẽ đẩy Dụ Duy Giang ra, bình tĩnh lại, nhịp thở hơi gấp: “Mẹ, hôm nay con ở nhà bạn, không về đâu.”

“Ừ, tối đừng có thức khuya, ngủ sớm đi đấy.”

Thời Dẫn ngắt cuộc gọi. Dụ Duy Giang hỏi cậu: “Còn chưa khai giảng à?”

“Sắp rồi.” Thời Dẫn hôn anh một cái, “Em thấy thời gian trôi nhanh thật đấy, hết kì sau là em sang năm bốn rồi.”

“Thảo nào hôm nay cứ cảm giác em không vui, lo âu trước tốt nghiệp à?”

Thời Dẫn ngẩn ra.

Vậy mà cũng nhìn ra được ư?

Nhưng hình như cậu không vui không phải vì chuyện này.

“Ăn trước hay làm trước.”

Quần áo cũng cởi rồi, Dụ Duy Giang còn hỏi một câu thừa thãi làm gì. Thời Dẫn nhảy lên ngồi trên chân anh, khe mông có thứ đồ cứng rắn của Dụ Duy Giang chọc vào.

“Đến thế này rồi,” Thời Dẫn ngồi xuống, “Anh còn muốn ăn.”

Dụ Duy Giang túm eo cậu. Chỗ nào đó lại lớn thêm một chút, “Có thể vừa ăn vừa làm.”

“Khùng ghê…” Thời Dẫn đỏ mặt cười.

Lần trước quần nhau với Dụ Duy Giang là cậu say, hôm nay cậu tỉnh. So với lần trước thì xấu hổ hơn một chút nhưng không bị động như lúc ấy, lần này cậu chủ động khiêu khích Dụ Duy Giang hơn.

Hơn nữa cảm giác lúc này chân thật hơn khi ấy chút xíu.

Thời Dẫn cảm nhận được kích thước và nhiệt độ của Dụ Duy Giang, nhớ lại lần đầu tiên ấy cậu đau chảy cả nước mắt.

Chẳng biết Dụ Duy Giang đã chuẩn bị bôi trơn và bao cao su ở nhà từ khi nào. Nhưng anh không muốn dùng. Anh hỏi Thời Dẫn một cách rất đàng hoàng: “Có thể không dùng bao không?’

Thời Dẫn gật đầu.

“Sẽ làm sạch cho em.”

Dụ Duy Giang kéo sịp Thời Dẫn xuống một nửa, một phần mông cậu lộ ra ngoài không khí. Dụ Duy Giang bóp chút gel bôi trơn ra tay, luồn vào trong q**n l*t Thời Dẫn mở rộng cho cậu.

“Lần nào cũng phải mở rộng, cảm giác rất phiền.” Thời Dẫn hừ hừ.

“Làm thêm mấy lần sau không cần nữa.”

“Phải làm mấy lần thế?” Thời Dẫn hỏi ngu.

Dụ Duy Giang đẩy thẳng vào, Thời Dẫn chưa kịp chuẩn bị kêu thành tiếng, không phải lần đầu trải nghiệm nên Dụ Duy Giang động một hồi Thời Dẫn bắt đầu r*n r* khe khẽ.

“Lần này mềm hơn lần trước.” Dụ Duy Giang bảo.

Thời Dẫn bị anh đâm đến nỗi chẳng nói nổi một câu liên tục: “Chắc là… là do không, không đeo bao.”

“Lần trước chặt lắm.” Dụ Duy Giang sờ nơi tiếp xúc giữa hai người. Nơi đó có chất lỏng dính dớp chảy ra, “Thời Dẫn, em chặt lắm.”

Mặt Thời Dẫn đỏ bừng.

Thời Dẫn bị Dụ Duy Giang đè trên sô pha, ra sức đâm. Cậu bám vai Dụ Duy Giang, hai mắt mơ màng nhìn khuôn mặt anh tuấn bị phơi rám nắng. Mồ hôi chảy dọc cằm anh, rơi xuống ngực Thời Dẫn.

Trên vai Dụ Duy Giang có một vết bỏng. Thời Dẫn xoa vùng da bị bỏng ấy, hỏi Dụ Duy Giang chuyện gì xảy ra.

Dụ Duy Giang bảo quay phim vô tình bị.

Thời Dẫn rướn lên hôn lên cằm Dụ Duy Giang, hôn lên vết bỏng trên vai anh.

Tính ra cậu cũng không đến nỗi vô dụng lắm, ít nhất lúc Dụ Duy Giang l*m t*nh với cậu cũng rất sung sướng.

Dụ Duy Giang bỗng dừng lại, nhìn Thời Dẫn.

“Thời Dẫn.”

Thời Dẫn ơi một tiếng, nước mắt lặng lẽ chảy ra, “Làm em đau à?”

“Ừm…?” Thời Dẫn mơ hồ.

“Sao lại khóc?”

Thời Dẫn không nhận ra mình khóc. Cậu chớp mắt, nước mắt ào ra nhanh hơn. Hàng mi ướt nhẹp. Cậu nhớ từ bé đến giờ cậu chẳng mấy khi khóc nhưng đã ch** n**c mắt mấy lần vì Dụ Duy Giang rồi.

“Không sao,”Mắt Thời Dẫn đỏ hoe, “Chỉ tại nhớ anh.”

“Chúng ta không gặp nhau ba tháng rồi.” Giọng Thời Dẫn có vẻ khàn.

Không ai rơi nước mắt vì Dụ Duy Giang, cũng không ai vì nhớ anh mà khóc.

“Anh cũng nhớ em.” Dụ Duy Giang khẽ khàng.

“Đừng không có cảm giác an toàn.” Dụ Duy Giang tiếp tục.

Thời Dẫn nhìn anh đầy đáng thương.

Dụ Duy Giang dịu dàng hôn lên mi cậu, “Anh rất yêu em.”
 
Back
Top Bottom