Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 40


Chương 40: Chúng ta gặp mặt đi, tôi mời cậu ăn đồ ngon.

Edit + Beta: Chan + Yan

Thời Dẫn cứ để áo che trên mặt như thế, tay bị Dụ Duy Giang nắm trong tay, tim đập rất nhanh. Dụ Duy Giang vẫn luôn không nói một lời. Anh xử lý vết thương cho Thời Dẫn, rồi lại nhẹ chân nhẹ tay để lại hộp thuốc về vị trí cũ.

Thời Dẫn ngoan ngoãn, Dụ Duy Giang muốn lừa mình dối người, cậu cũng lừa mình dối người cùng anh, mãi cho tới khi nghe được tiếng cửa đóng, trong xe không còn tiếng động của người nào nữa.

Hôm nay xong việc sớm, đến khi Thời Dẫn hết việc đi về cậu cũng không gặp lại Dụ Duy Giang.

Từ khi bị Chu Đình Ngộ phát hiện nỗi lòng, Thời Dẫn bỗng nảy sinh một cảm giác trải lòng khó hiểu với y. Ở cạnh y thoải mái hơn ở với những người khác, dạo này cậu cũng rất thích nói chuyện với y.

Không thấy Dụ Duy Giang, Thời Dẫn chỉ dám quang minh chính đại hỏi Chu Đình Ngộ anh đi đâu.

“Hình như đi quán nào uống trà với Hạ Tấn Trung rồi.” Chu Đình Ngộ nhìn Thời Dẫn bảo, “Tôi bảo không xen vào chuyện mấy cậu rồi cậu lại suốt ngày nhắc cậu ta với tôi. Tôi không phải quản lý của cậu ta đâu nhé.”

Thời Dẫn cười gượng: “Vậy em mời anh đi ăn nhé?”

Không có chuyện gì mà một bữa cơm ngon không giải quyết được.

“Chỉ dựa vào một bữa cơm mà muốn dò la tin Dụ Duy Giang từ tôi á?” Chu Đình Ngộ ngưng giây lát, “Hay là nói cậu muốn xem thêm ảnh của Dụ Duy Giang lúc trước, như ảnh không mặc đồ chẳng hạn.”

Thời Dẫn đỏ tai: “Anh lại nữa.”

Thời Dẫn và Chu Đình Ngộ cùng về khách sạn. Câu chuyện cả quãng đường về đều không rời Dụ Duy Giang. Qua trò chuyện, Thời Dẫn được biết người lớn nhà Chu Đình Ngộ và nhà Dụ Duy Giang quen biết nhau đã mấy đời. Quan hệ của hai người là kiểu chơi chung từ bé đến lớn, đại học cũng học cùng trường luôn, chỉ có điều Chu Đình Ngộ bỏ học giữa chừng.

“Sao ban đầu anh ấy lại vào showbiz?” Thời Dẫn tò mò. Nếu dựa theo quỹ đạo ban đầu của Dụ Duy Giang, anh ấy không giống người sẽ theo nghiệp diễn xuất.

Việc Dụ Duy Giang vào showbiz có liên quan một chút tới Chu Đình Ngộ.

“Mấy năm trước có nhà sản xuất tới nhà tôi bàn chuyện hợp đồng. Hôm đó đúng lúc Dụ Duy Giang cũng có mặt.”

“Anh ấy bị thợ săn tài năng nhắm trúng à?”

Chu Đình Ngộ sờ điếu thuốc trong túi, “Không phải thợ săn tài năng mà là nhà sản xuất. Người ta gợi ý cậu ta đóng phim. Tôi lúc ấy còn khó hiểu cơ, thế mà cậu ta chưa nghĩ nhiều đã đồng ý luôn rồi.” Chu Đình Ngộ châm lửa điếu thuốc trên miệng, “Cậu ta quá lý tưởng, không hợp vào showbiz.”

“Nhưng anh ấy vẫn rất xuất sắc.” Thời Dẫn bảo, “Cũng rất tận hưởng niềm vui trong đó.”

Chu Đình Ngộ quay sang nhìn Thời Dẫn một cái, cười như không: “Ừ, tôi cũng không ngờ cậu ta tận hưởng thế.”

“Chuyện không thích anh ấy sẽ không làm.” Thời Dẫn thuật lại lời Dụ Duy Giang từng nói với cậu.

Chu Đình Ngộ im lặng mấy giây, chẳng tỏ biểu cảm gì: “Nhưng từ bé cậu ta luôn làm những chuyện không thích.”

“Biết tại sao cậu ta lăn lộn hai năm trời mà vẫn lẹt đẹt không lên được không?” Chu Đình Ngộ rít một hơi thuốc, hỏi Thời Dẫn.

Thời Dẫn nhíu mày: “Có phải anh ấy đắc tội ai nên bị chèn ép không?”

Chu Đình Ngộ cười nhạt: “Cậu ta cần mặt có mặt, cần thức lực có thực lực. Công ty nào đần độn đến mức không nâng đỡ lại còn mang giấu?”

Thời Dẫn hoang mang nhìn y.

Chu Đình Ngộ dập thuốc ném vào thùng rác ven đường, “Làm cậu ta thê thảm hai năm qua là người mẹ tốt của cậu ta đó.”

Dụ Duy Giang theo Hạ Tấn Trung tới một quán trà theo phong cách lịch sự, tao nhã.

Hạ Tấn Trung đi trước Dụ Duy Giang. Cô phục vụ mặc sườn xám đi trước dẫn đường. Hai người đi từ mảnh sân này tới mảnh sân khác. Dọc đường đi có hoa, có cỏ, có hòn non bộ, có chòi nghỉ mát, rất có ý thơ “Tiểu kiều lưu thủy nhân gia” (Cầu nhỏ, nước chảy, nhà người).

“Thầy Hạ, sao đột nhiên lại muốn mời em uống trà?” Dụ Duy Giang hỏi Hạ Tấn Trung.

Hạ Tấn Trung quay lại cười: “Tôi được người ta nhờ.”

Cô phục vụ dừng trước một gian nhà một tầng theo phong cách Nhật Bản. Cô đẩy cánh cửa trượt, sau đó lùi sang một bên, nghiêm chỉnh nghiêng người: “Đã đến rồi thưa quý khách, xin mời vào.”

Dụ Duy Giang đứng ở cửa không động. Trong phòng có một người phụ nữ trung niên trang điểm tinh tế. Bà khoanh chân ngồi trên tấm Tatami, tay đang cầm chén trà, hơi cúi đầu thưởng trà một cách nhã nhặn.

Mày Dụ Duy Giang khẽ nhăn. Anh nhìn sang Hạ Tấn Trung: “Thầy Hạ?”

“Tôi được mẹ cậu nhờ.”

“Anh biết bà ấy?”

“Ừ, chị ấy bảo lâu rồi không gặp cậu…”

“Sao không nói trước cho em?”

“Là mẹ bảo cậu ấy giấu.” Tiếng mẹ Dụ truyền tới, “Nói trước cho con con sẽ không đến.”

Dụ Duy Giang cứ mãi không vào phòng.

Mẹ Dụ cúi đầu nhấp một hớp trà, tư thế ngồi đoan trang, ánh mắt nhìn thẳng: “Duy Giang.”

Hạ Tấn Trung thoáng nhìn sang Dụ Duy Giang. Sắc mặt Dụ Duy Giang không đổi, bước chân vào trong.

Mẹ Dụ nhìn Hạ Tấn Trung gật đầu một cái, lịch sự cười: “Làm phiền cậu Hạ rồi.”

“Không đâu.” Hạ Tấn Trung cười đáp lại.

Mẹ Dụ chậm rãi rằng: “Mẹ và cậu Hạ có quan hệ tốt, là mẹ nhờ cậu ấy dẫn con tới.”

Dụ Duy Giang bảo: “Quan hệ giữa mẹ và những người bên cạnh con đều tốt.”

Mẹ Dụ đặt chén trà xuống, quay sang Hạ Tấn Trung: “Tôi và Duy Giang có chút chuyện riêng, nhờ cậu Hạ tạm thời tránh đi một chút.”

Hạ Tấn Trung hiểu rõ: “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa.”

“Ngồi đi.” Mẹ Dụ ra hiệu cho Dụ Duy Giang ngồi xuống trước mặt bà.

Dụ Duy Giang ngồi xuống.

Ánh mắt mẹ Dụ quét một lượt trên mặt Dụ Duy Giang, “Gầy rồi.”

“Có chuyện gì vậy?” Dụ Duy Giang cầm chén trà đã rót bên cạnh lên, nhấp một hụm.

“Nghe Dụ Cần bảo con đồng ý gặp mặt con gái nhà họ Cố, mấy ngày này gặp luôn đi.” Mẹ Dụ nhìn Dụ Duy Giang. Gương mặt hai người có rất nhiều nét tương đồng nhưng ánh mắt mẹ Dụ lạnh lùng hơn, “Nghĩ thông sớm là tốt. Quay xong bộ phim này mẹ thấy cũng đủ rồi, con trở về được rồi.”

“Mẹ và ba con đã ly hôn rồi, việc con về hay không hình như không liên quan tới mẹ lắm.” Dụ Duy Giang lạnh nhạt bảo.

“Dụ Cần cũng chỉ cho con năm năm.”

“Bây giờ mới là năm thứ ba.”

Mẹ Dụ rót thêm một chén trà, “Ba năm còn chưa chơi đủ.” Bà nâng chén trà lên, khói trắng bay bay, vờn quanh khuôn mặt bà, “Theo ý con gái nhà họ Cố, con bé chắc chắn sẽ ưng ý tướng mạo cũng như khí chất của con.”

Lúc về khách sạn, Thời Dẫn gặp được Nguyên Dập ngay cửa. Nguyên Dập chủ động tới Khánh Thị gặp cậu.

Thời Dẫn mời Nguyên Dập ăn cơm, sau đó hai người kéo nhau tới một quán bar nhẹ nhàng.

“Em không uống rượu.” Thời Dẫn ngồi cạnh quầy bar. Chủ quán là một chị gái tóc ngắn, mặt mũi xinh xắn, rất phong cách.

“Không uống rượu?” Chủ quán cười, “Không uống thì tới chỗ tôi làm chi?”

“Em đi cùng anh ấy.” Thời Dẫn chỏ Nguyên Dập, “Phiền chị cho anh ấy menu rượu.”

Vốn Nguyên Dập muốn đi gay bar. Mấy khi tới Khánh Thị, đương nhiên y muốn đến gay bar có tiếng ở địa phương ngắm trai đẹp mát mắt rồi. Nhưng bị Thời Dẫn từ chối.

Lúc Nguyên Dập nhìn menu rượu, Thời Dẫn xem điện thoại. Cậu mở wechat ra bồn chồn nhìn hồi lâu, cuối cùng chạm vào ảnh đại diện của Y, soạn tin nhắn vào khung trò chuyện.

Điện thoại Dụ Duy Giang trên bàn rung một cái. Anh nhìn sang.

Tổ trưởng tổ pha trò: Cậu đang làm gì thế?

Dụ Duy Giang không muốn nói thêm gì với mẹ mình. Anh cầm điện thoại đứng dậy: “Nói xong rồi à? Vậy con đi trước.”

“Dụ Cần đúng là không có nguyên tắc.” Mẹ Dụ bỗng nói.

Dụ Duy Giang gia nhập showbiz hai năm, bị mẹ anh chèn ép hai năm. Nếu không phải ba Dụ Duy Giang không nhìn nổi phải ra sân thì chắc chắn gần nửa năm qua Dụ Duy Giang vẫn sẽ biến mất khỏi ánh mặt trời như trước.

Dụ Duy Giang đẩy cửa trượt, quay lưng về phía bà, “Nguyên tắc của mẹ là dùng để đối phó với con trai mình à?”

“Duy Giang.”

“Là con nói sai.” Dụ Duy Giang bước ra khỏi phòng trà, chậm rãi đóng cửa lại, “Hẳn là đến bây giờ mẹ vẫn không xem con là con mẹ.”

“Đừng suốt ngày làm những việc không ra thể thống gì” – Đây là câu mà mẹ Dụ Duy Giang thường xuyên nói với anh.

Tham gia showbiz là không ra thể thống gì, làm diễn viên cũng là không ra thể thống gì. Bà và Dụ Cần theo nguyện vọng cha mẹ kết đôi vợ chồng một cách danh giá, dù không có tình cảm nhưng cũng có thể diện hơn nửa đời người.

Dụ Duy Giang cũng là thể diện của bà.

Bà sinh được một đứa con đẹp như thế, tương lai cũng đã thay nó lên kế hoạch xong, sao có thể cho nó lệch khỏi quỹ đạo cuộc đời mà tùy tiện chạy vào showbiz làm cái nghề diễn viên không ra đâu với đâu này.

Dụ Duy Giang mở khóa điện thoại, vừa đi vừa gõ chữ, trả lời: Đang đi đường.

Tổ trưởng tổ pha trò: Đi thế nào

Y: Đi rất được.

Tổ trưởng tổ pha trò: ha ha ha ha

Tổ trưởng tổ pha trò: Lúc trước cậu bảo cậu học tiếng Hà Lan?

Y: Ừ.

Tổ trưởng tổ pha trò: Thế chắc cậu nói tiếng Hà Lan giỏi lắm.

Y: Bình thường thôi.

Dụ Duy Giang không rõ sao đột nhiên Thời Dẫn lại chắc đến vấn đề này, anh hỏi: Sao vậy?

Tổ trưởng tổ pha trò: Không có gì, hỏi chút thôi.

Tổ trưởng tổ pha trò: Chờ đi học chúng ta gặp nhau đi, tôi mời cậu ăn đồ ngon.

Y: Đến lúc đấy rồi nói.

Nguyên Dập gọi rượu rồi đóng menu đưa lại cho bà chủ. Y quay sang nhìn Thời Dẫn đang gõ chữ, “Nhắn tin với ai đấy?”

“Không có gì, bạn trên mạng thôi.”

“Yêu qua mạng à?”

“Không phải.” Thời Dẫn mở ảnh đại diện của Y ra xem. Đó là hình một chú chó con lông đen nằm trên cỏ. Hai tai dựng ngược vào trong, trông đần đần. Cậu lại mở trang cá nhân của Y, trống trơn, không có gì cả, ảnh bìa cũng đen sì.

Nguyên Dập chống đầu nhìn cậu: “Không yêu qua mạng thật à? Thế cậu cứ nhìn chằm chằm ảnh đại diện của người ta chọc tới chọc lui làm gì?”

“Yên tâm, yêu qua mạng thật sẽ kể anh nghe đầu tiên.” Thời Dẫn đáp mà chẳng buồn ngẩng lên.

“Rượu của quý khách đây.” Chủ quán mang đến một ly cocktail rất đẹp.

“Cảm ơn.” Nguyên Dập nhận rượu.

Thời Dẫn ngăn cản Nguyên Dập, “Đừng uống vội, cho em cái ảnh em đăng đã.”

“Bạn nhỏ cũng sống ảo quá nhỉ.” Nguyên Dập cười tủm tỉm.

Thời Dẫn căn đúng góc độ và ánh sáng, chụp một tấm, song đăng lên trang cá nhân, còn cố tình hiển thị vị trí.

Mấy phút sau, Thời Dẫn mở trang cá nhân, thấy rất nhiều thông báo lượt thích và bình luận nhưng không có Y trong đó.

“Cậu không gọi gì đi? Tính ngồi không thôi à?” Nguyên Dập hỏi.

Thời Dẫn hỏi chủ quán: “Ở đây có nước ép không?”

“Có.”

“Vậy cho em một nước ép dưa hấu ướp lạnh.”

“Ok, xin chờ chút.”

Kính coong…

Tiếng chuông quán bar vang lên lanh lảnh. Một bóng dáng cao lớn mờ mờ xuất hiện sau cánh cửa kính nhám.

“Chào mừng quý khách.”

Một vị khách đẩy cửa bước vào, Thời Dẫn kinh ngạc nhìn ra cửa.

Dụ Duy Giang đứng ở cửa, ánh mắt quét một vòng, chậm rãi chuyển đến phía Thời Dẫn.

Vẻ mặt anh lạnh nhạt hơn cả lúc bình thường, như là tâm trạng đang không tốt lắm.

Dụ Duy Giang bước thẳng tới quầy bar, hỏi chủ quán một ly rượu nhẹ.

“Trùng, trùng hợp thế.” Thời Dẫn nói lắp luôn.

Dụ Duy Giang liếc cậu, ừ một cách thờ ơ.

Thời Dẫn đăng bài, Dụ Duy Giang thấy. Vì thấy định vị trên bài đăng nên mới trùng hợp tới đây.

Dụ Duy Giang nghi ngờ Thời Dẫn đang thăm dò thân phận của Y nhưng anh không sợ bị lộ.

Lời tác giả:

Thật ra Thời Tử rất thông minh. Cậu chắc chắn đã nhận ra tình cảm của Dụ Duy Giang, chỉ là thân phận của Dụ Duy Giang đặc biệt. Nếu Dụ Duy Giang không bước ra bước đầu tiên trước thì Thời Tử cũng không dám bước. Cho dù lòng rõ mười mươi cậu ta cũng sẽ giả bộ hồ đồ, còn nhân tiện tự tẩy não mình Dụ Duy Giang không thích cậu này kia, he he, chắc mọi người cũng hiểu, ai bảo đấy là hai đứa đẹp đần chứ.
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 41


Chương 41: Mystery of love

Edit + Beta: Chan + Yan

Dụ Duy Giang xuất hiện quá đúng lúc, ngược lại lại xóa đi sự nghi ngờ ban đầu của Thời Dẫn.

Nếu như thật sự như cậu nghĩ, cứ cho là cậu đăng bài kèm định vị đi thì chẳng lẽ Dụ Duy Giang thấy là nhất định sẽ tới à?

Nghĩ vậy, Thời Dẫn thấy hình như mình nghĩ nhiều quá, vành tai lặng lẽ nóng lên.

“Chàng tiên Dụ.” Nguyên Dập vẫy tay với Dụ Duy Giang, nở nụ cười, “Chào buổi tối nhé.”

“Chào buổi tối.” Dụ Duy Giang đáp lại một câu, song nhìn Thời Dẫn: “Tay bị thương mà còn uống rượu.”

“Em gọi nước ép.” Thời Dẫn lí nhí.

Bà chủ mang cho Thời Dẫn một ly nước ép dưa hấu ướp lạnh, Thời Dẫn giơ tay đón. Đầu ngón tay tiếp xúc với thành ly lạnh ngắt, lạnh đến nỗi run cả tay.

Nguyên Dập giờ mới chú ý đến tay phải Thời Dẫn quấn gạc, “Tay sao thế?”

“Ngã nên trầy da.”

“Ngã lúc quay phim à? Đóng phim đúng là không dễ dàng.”

“Rượu của quý khách đây.” Bà chủ mang rượu của Dụ Duy Giang ra.

Thời Dẫn liếc trộm, ánh mắt ngó loạn xung quanh, không biết rốt cuộc là định nói với ai: “Em nhớ tửu lượng của anh không tốt lắm.”

Dụ Duy Giang đáp lời cậu rất tự nhiên: “Mojito thôi, không phải rượu nặng.”

“Ò.” Thời Dẫn cúi đầu hút nước ép, “Em còn tưởng anh không uống được chút nào cơ.”

Thật ra người không uống được một chút nào là Thời Dẫn.

Nguyên Dập ngạc nhiên: “Sao cậu biết tửu lượng chàng tiên Dụ không tốt?”

Thời Dẫn vội ngó Dụ Duy Giang, song lại nhìn xuống tiếp, “Bọn em ở cùng nhau lâu thế rồi mà, chẳng lẽ lại không biết chút chuyện nhỏ này.”

Nguyên Dập chọc chọc trán Thời Dẫn bằng ngón trỏ: “Cậu nói vậy làm anh ghen tị đấy nhé.”

Điện thoại Dụ Duy Giang rung. Anh nhấc điện thoại lên, “Alo?”

“Duy Giang, cậu ra khỏi quán trà rồi à?” Đầu bên kia điện thoại là Hạ Tấn Trung.

“Ừ.”

“Nhanh vậy? Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Dụ Duy Giang nói tên quán bar.

Mấy phút sau, Hạ Tấn Trung đuổi đến nơi.

“Thời Dẫn cũng ở đây à?” Hạ Tấn Trung bước tới quầy bar, Nguyên Dập giật mình: “Ôi vãi Hạ Tấn Trung!”

Hạ Tấn Trung, ảnh đế, độ nổi tiếng trong nước rất cao, ai mà không biết. Ngay cả bà chủ cũng xin chụp ảnh chung với anh ta.

Hạ Tấn Trung lịch sự cười với bà chủ: “Hoá đơn của họ cứ tính cho tôi nhé!”

Nguyên Dập vội xua tay: “Tôi thì không cần đâu thầy Hạ, tôi chỉ là người qua đường thôi.”

“Giống nhau cả thôi.” Hạ Tấn Trung kéo Dụ Duy Giang sang một bên nói chuyện, “Xin lỗi, tôi không biết quan hệ giữa cậu và mẹ không tốt.”

“Không sao, vốn dĩ không liên quan đến anh.”

“Hồi trước lúc tôi quyết định làm diễn viên cũng cãi nhau với nhà căng lắm,” Hạ Tấn Trung cười, “Không ai nhường ai, ai cũng muốn đối phương thay đổi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó à, sau đó là như tôi của bây giờ vậy.” Hạ Tấn Trung vỗ vai Dụ Duy Giang, “Đừng nghĩ thay đổi người khác, cũng đừng để người khác dễ dàng thay đổi mình.”

Dụ Duy Giang gật đầu, biểu cảm rất lạnh nhạt.

Khuỷu tay Hạ Tấn Trung chống trên quầy bar, cười hỏi: “Có khi nào cậu thấy mình lý tưởng quá không?”

Dụ Duy Giang nhìn anh ta không lên tiếng.

“Cậu đúng lúc gặp trúng Trương Tiệp. Anh ta và cậu cùng một kiểu người, nhưng nếu đổi sang người khác cậu có thể sẽ không thuận buồm xuôi gió thế này đâu.” Hạ Tấn Trung nhấc ly rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm, “Có lẽ sẽ phải chịu khổ nhiều.”

“Trong giới này, bỏ việc làm người lý tưởng đi sẽ tốt hơn, cậu hoàn toàn có thể lợi dụng tư bản,” Hạ Tấn Trung ngẩng lên khỏi ly rượu, “Tự cậu đã là tư bản rồi.”

Dụ Duy Giang bảo: “Em chỉ là một diễn viên phổ thông bình thường.”

Hạ Tấn Trung cười nâng ly tới trước mặt Dụ Duy Giang: “Vì câu nói này, tôi chúc cậu.”

Dụ Duy Giang chạm ly với anh ta.

“Chúc chính mình.” Hạ Tấn Trung bảo.

Dụ Duy Giang nghĩ giây lát, bảo: “Chúc tự do.”

Nguyên Dập rất nhạy cảm, chỉ bằng chút thời gian ở chung với Thời Dẫn y đã nhận ra cậu có gì đó không đúng, nhất là từ khi Dụ Duy Giang đặt chân vào đây.

“Anh ở đây mấy ngày?” Thời Dẫn hồn vía trên mây vừa hỏi Nguyên Dập vừa ngó về Dụ Duy Giang. Tưởng rằng đã giả vờ bản thân không chú ý, nào ngờ vừa thôi nhìn quay lại đã bị Nguyên Dập bắt tận mặt.

Thời Dẫn lúng túng quay đi, nhìn sang phía khác.

“Chắc ba bốn ngày, tính ở đây chơi mấy hôm.” Nguyên Dập dí sát mặt tới trước Thời Dẫn, nhìn chằm chằm cậu, “Thời Tử, hôm nay cậu lạ lắm.”

Thời Dẫn lui đầu về sau, nhìn trái ngó phải: “Chú Nguyên, chú gần cháu quá rồi đó, chú ý đi.”

“Đề nghị trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của anh, bạn học Thời Tử.”

“Em tên Thời Dẫn.”

“Đề nghị trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của anh, bạn học Thời Dẫn.”

Thời Dẫn cúi đầu, ngón tay luồn trong tóc cào cào, có phần sốt ruột: “Em có đâu.”

Nguyên Dập nhìn chằm chằm cậu mấy giây, ghé tai cậu thì thầm: “Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi à?”

“Nhận ra… gì?”

“Nhận ra mình thích Dụ Duy Giang.”

Thời Dẫn sốc, phản xạ đẩy y ra. Thời Dẫn dùng lực mạnh quá suýt thì đẩy Nguyên Dập khỏi ghế. Cậu lập tức xin lỗi: “Xin lỗi.”

Nguyên Dập dẫm lên chân ghế cao ngồi thẳng dậy, nhéo má cậu trấn an: “Không sao.”

Thời Dẫn bơ vơ nắm ly thuỷ tinh, cúi đầu: “Rõ ràng lắm à?”

“Anh là gay đó,” Nguyên Dập giảm âm lượng, chân đập đập đầu gối cậu, “Đương nhiên nhìn cái đã nhìn ra rồi. Hơn nữa anh chả nói với cậu là cậu cong bẩm sinh từ lâu rồi cậu còn không tin.”

Thời Dẫn ôm cái ly hút loạn một ngụm nước ép dưa hấu, mắt đảo sang phía Dụ Duy Giang. May mà Dụ Duy Giang và Hạ Tấn Trung nói chuyện nhập tâm, không chú ý tới bọn cậu.

“Vậy anh…” Thời Dẫn cắn ống hút, “Anh đối với Dụ Duy Giang cũng giống em à?”

“Không, anh chỉ thích nhan sắc cậu ta thôi.” Nguyên Dập lười nhác chống đầu, nụ cười cũng có phần biếng nhác. Thật ra lúc thoát khỏi trạng thái làm việc, y cũng là một người đàn ông cuốn hút. Bỏ xuống gọng kính đen nặng nề, ngũ quan tuấn tú hiện ra, gu ăn mặc cũng sành điệu.

Kính coong…

Trong tiếng chuông cửa reo có giọng một cô gái: “Chà, nay quán nhiều anh đẹp trai ghê.”

Quán bar này không lớn, bên trong vang vọng giai điệu nhẹ nhàng thư giãn. Giọng cô nàng vừa lên tiếng rất to, đột ngột xuất hiện khiến mọi người cùng nhìn về phía cửa.

Đó là một cô gái đẹp với mái tóc xoăn lọn to. Cô bước trên đôi giày cao gót tới quầy bar, kéo cổ áo bà chủ đang pha rượu, nghiêng người tới đặt đôi môi đỏ mọng kiều diễm lên môi người ta.

“A Cẩn…” Thời Dẫn nghe bà chủ gọi cô nàng kia bằng một giọng trách cứ.

Cô nàng tên A Cẩn có dáng người cao gầy, giơ tay nhấc chân đều mang theo một vẻ quyến rũ. Cô nâng cằm bà chủ: “Lần này sẽ chú ý, lần sau vẫn dám.”

Trong lòng Thời Dẫn kinh ngạc nhưng ngoài vẫn tỏ vẻ bình thường uống nước ép.

Nguyên Dập nháy mắt với cậu.

Phía sau A Cẩn còn có một người đàn ông cao lớn. Anh ta ngồi xuống bên trái Thời Dẫn. Vị trí đó vốn là của Dụ Duy Giang.

Ngồi yên một lát, người đó bỗng bắt chuyện với Thời Dẫn: “Xin chào.”

Thời Dẫn có vẻ không kịp phản ứng, quay sang nhìn anh ta một cách mờ mịt: “Chào anh.” Cậu nghe tiếng Nguyên Dập cười khẽ bên cạnh.

Người đó nhìn Thời Dẫn ngơ ra mấy giây, có vẻ nhất thời chưa biết nói gì nên lại cúi đầu gãi gãi cổ mình. Lát sau anh ta mới ngẩng đầu, che miệng, mặt đo đỏ: “Xin lỗi.” Anh ta quên mất đây là bar bình thường, cứ tự nhiên bắt chuyện với người ta thế này không ổn lắm.

Nhưng cậu thanh niên này đẹp thật, làm anh ta hơi mờ mắt.

“Tôi đi trước.” Hạ Tấn Trung đứng dậy chào Dụ Duy Giang, “Không so được với đám thanh niên các cậu, người trụ không nổi, cậu cũng về nghỉ sớm nhé.”

“Đi đường cẩn thận.” Dụ Duy Giang nói, ánh mắt nhìn sang phía Thời Dẫn.

Bên kia đông vui lắm, chỗ anh đã có người ngồi. Gã đàn ông cướp chỗ của anh còn đang cười nói gì đó với Thời Dẫn, mắt sáng rỡ chăm chú nhìn cậu.

A Cẩn gác khuỷu tay lên vai anh trai kia. cười hỏi Thời Dẫn: “Cậu đẹp trai này, cậu có đối tượng chưa?”

Bà chủ hắng giọng: “A Cẩn đừng quấy rầy khách của chị.”

A Cẩn nhướng mày với bà chủ: “Bọn em đang giao lưu rất bình thường.”

Có vẻ Thời Dẫn đã hiểu ra vấn đề, hơi lúng túng nhưng không có phản ứng gì quá mức.

“Xin chào, tôi tên Phạm Văn Khuynh.” Người đàn ông sau khi chuẩn bị tâm lý đã thoải mái tự giới thiệu.

Thời Dẫn là người sẽ không khiến người khác mất mặt. Đó là tác phong hình thành từ khi còn bé, kể cả khi tiếp xúc với người lạ. Cậu đáp ngắn gọn: “Thời Dẫn.”

“Nè,” Bà chủ gõ ly thủy tinh lên bàn hai cái, nhắc nhở: “Cần tìm đối tượng xin hãy sang Blue-Sea sát vách, chỗ tôi là bar thường nhé.”

Blue-Sea là gay bar mà Nguyên Dập muốn đi. Thời Dẫn ngó sang Nguyên Dập, thấy y chống cằm cười đỏ cả mặt, đang ngồi cạnh xem kịch vui.

“Cậu không phải người ở đây đúng không.” Anh chàng tên Phạm Văn Khuynh hỏi Thời Dẫn, “Nghe khẩu âm không giống người chỗ chúng tôi.”

“Ừ, không phải.” Thời Dẫn trả lời, “Tôi là người miền Bắc.”

“Tới du lịch à?”

“Đi làm.”

Phạm Văn Khuynh cười nhẹ: “Cảm giác cậu còn trẻ tuổi, thế mà đã đi làm rồi?”

Mắt Thời Dẫn thoáng qua, thấy Dụ Duy Giang ngồi ở một góc không xa. Cậu thấp thỏm không yên ừ một tiếng.

Dụ Duy Giang nhìn sang cậu. Thời Dẫn chớp mắt, đảo quanh quất, không biết nên nhìn vào đâu.

Thật ra Thời Dẫn hơi muốn chuồn nhưng lại tiếc khoảnh khắc được lặng lẽ ngắm nhìn Dụ Duy Giang nên đành câu được câu chăng chuyện trò với Phạm Văn Khuynh lúc lâu.

Dụ Duy Giang không hiểu nổi Thời Dẫn với một gã đàn ông xa lạ nơi đất lạ có chuyện gì mà nói nhiều thế.

Có đáng lãng phí một ly nước ép dưa hấu để đáp lại cách bắt chuyện vụng về như thế không?

Thời Dẫn trò chuyện với bất kì ai cũng mang nụ cười dễ mến dù cho cậu thấy rõ sự rung rinh tràn đầy trong mắt đối phương. Dụ Duy Giang nghĩ, kể cả đối phương có nhìn cậu bằng ánh mắt săn mồi hùng hổ, cậu cũng sẽ không tỏ bất cứ biểu hiện rụt rè nào.

Y như một nhóc con xinh đẹp vô tâm, khiến bao người nhộn nhạo, có nam, có nữ, có Dụ Duy Giang.

Không biết cô nàng tóc xoăn dài vỗ vai gã đàn ông kia nói gì mà gã ta bước tới chỗ cây đàn piano cỡ nhỏ trên sân khấu, ngồi xuống.

Người trong quán nhẹ nhàng vỗ tay, tiếng vỗ tay kéo tới tiếng đàn du dương.

Trong lúc đàn, kẻ kia ngẩng lên nhìn Thời Dẫn bảy lần, cười với cậu năm lần.

Rất rõ ràng, bài hát này cũng là một trong những chiêu trò bày tỏ tình cảm của kẻ đó với Thời Dẫn.

“Chàng tiên Dụ nhà chúng ta đàn cũng đỉnh lắm đó.”

Khi người kia xuống sân khấu, Dụ Duy Giang nghe có ai nói một câu như vậy. Anh ngẩng lên, thấy Nguyên Dập đang cười tươi rói nhìn anh.

“Đúng không, chàng tiên Dụ.” Nguyên Dập nâng ly về phía Dụ Duy Giang, “Cậu có tính lên đánh một bài không?”

Thời Dẫn huých cùi chỏ sang Nguyên Dập, “Anh say rồi à?”

“Thời Dẫn muốn nghe lắm đấy.” Nguyên Dập cứ như say thật, cười cười khoác tay lên vai Thời Dẫn.

Thời Dẫn rất muốn bịt cái mỏ y lại.

Lát sau, Dụ Duy Giang đứng lên bước về cây đàn nhỏ trên sân khấu.

Nguyên Dập dẫn đầu vỗ tay. Thời Dẫn cũng vỗ tay theo phản xạ, nhịp tim gia tốc dần.

Dụ Duy Giang rũ mắt, ngồi lặng trên ghế giây lát, sau đó đôi tay lướt trên phím đàn vang lên một giai điệu nhẹ nhàng vui tươi.

Mystery of love.

Bà chủ nói ra tên bài hát.

Đầu ngón tay Dụ Duy Giang nhịp nhàng đẩy nhanh, giai điệu sôi động, mang hơi thở mùa hè. Trong tay Thời Dẫn là ly nước ép dưa hấu ướp lạnh còn chưa uống hết, nghe tiếng đàn như đặt chân vào suối nước mát lành, thấy được vô vàn cánh bướm dập dờn trên dòng chảy róc rách.

Ánh dương rực rỡ, bóng cây đong đưa, ve sầu râm ran… Những dấu vết mùa hè như nhảy múa trong tiếng đàn.

Mùa hè năm nay là một mùa hè đặc biệt. Lần đầu tiên Thời Dẫn bị tiếng ve kêu nhiễu loạn nỗi lòng, lần đầu tiên hiểu được cảm giác thích là ra sao, lần đầu tiên nếm trải nỗi niềm chẳng thể nói được tiếng yêu ra lời.

Sao mà cậu không rụt rè cho được? Trước mặt Dụ Duy Giang, cậu vẫn luôn là một kẻ hèn nhát.
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 42


Chương 42: Idol khác sẽ không làm như vậy với fan của mình.

Edit + Beta: Chan + Yan

Dụ Duy Giang nhẹ nhàng đóng nắp đàn, xuống sân khấu. Anh tới trước mặt Thời Dẫn, hỏi cậu: “Hay không?”

Thời Dẫn không cần nghĩ đã gật đầu: “Hay.”

Người ở chỗ này, trừ Thời Dẫn, biểu cảm của ai cũng giống nhau. Phạm Văn Khuynh cầm ly rượu, mặt tỉnh bơ ngó Dụ Duy Giang một cái. Anh ta hỏi Thời Dẫn: “Anh này là… bạn cậu à?”

“… Ừm.” Thời Dẫn ậm ừ.

“Sao thấy anh quen mắt thế nhỉ.” A Cẩn chăm chú nhìn Dụ Duy Giang. Trước khi vào đoàn Dụ Duy Giang đã gầy đi nhiều, vì cố gắng nhập vai nên tận lực giảm cân. Hơn nữa anh không ăn ảnh, người thật tuấn tú hơn trên màn ảnh nhiều, nhìn gần là kiểu “vừa nhìn đã ngỡ như yêu dấu vạn năm”.

“Anh không phải người nổi tiếng chứ?” A Cẩn kinh ngạc đặt câu hỏi.

Dụ Duy Giang tỉnh queo: “Không phải.”

“Không phải à…”

Dụ Duy Giang cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi Thời Dẫn: “Muốn về chưa?”

Thời Dẫn do dự giây lát, bảo: “Em còn nói nói chuyện với Nguyên Dập một lúc nữa.”

“Vậy à. Cậu còn cần bao lâu?”

Thời Dẫn nhẩm tính qua, song ngập ngừng bảo: “Mười phút…?”

“Ừ, tôi ra ngoài đợi cậu.” Dụ Duy Giang nói rồi đứng dậy ra khỏi quán bar. Thời Dẫn còn chưa kịp nói câu nào.

“Cậu đẹp trai, bây giờ mới tám giờ đó,” A Cẩn nâng ly lên nhấp một ngụm, nhìn hướng cửa quán, “Bạn cậu nhiều yêu cầu với cậu thế?”

“Anh ấy có đâu.” Thời Dẫn bảo.

A Cẩn kéo lại tóc xoăn trên trán, cười bảo: “Cậu muốn ở đây chơi bao lâu thì ở, cần gì phải báo trước thời gian với anh ta? Văn Khuynh, anh xem đúng không?”

Bà chủ đẩy nhẹ tay A Cẩn: “Em có thể bớt nói không.”

“Sao?” A Cẩn vặn nhỏ âm lượng, “Người ta cũng nói rồi mà, là bạn bè, có phải người yêu đâu.”

Dụ Duy Giang đang đợi bên ngoài. Thời Dẫn nào có tâm trạng bình tĩnh nán lại chuyện trò với Nguyên Dập. Cậu bắt đầu nhấp nhổm không yên nhưng cũng không đứng dậy đi ngay.

“Cậu còn muốn uống gì nữa không?” Phạm Văn Khuynh hỏi Thời Dẫn.

Thời Dẫn lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.”

“Lát nữa là đi rồi à?” Phạm Văn Khuynh lại hỏi.

Thời Dẫn ừm một tiếng.

“Văn Khuynh.” Có người gọi Phạm Văn Khuynh. Phạm Văn Khuynh cuối cùng cũng chuyển sự chú ý khỏi Thời Dẫn. Anh ta quay sang chào hỏi người kia. Sau đó hai người bắt đầu trò chuyện.

Nguyên Dập hỏi nhỏ Thời Dẫn: “Vẫn chưa đi à?”

Thời Dẫn dao động: “Chưa hết mười phút mà…”

“Phục cậu rồi. Cậu có biết chàng tiên Dụ mới đàn bài gì không?”

“Bài gì?” Thời Dẫn không biết.

“Bỏ đi, cậu tự về tra baidu đi.”

Thời Dẫn ò một tiếng, hỏi Nguyên Dập: “Anh ở đâu? Đặt phòng xong hết chưa?”

“Chưa đặt thì sao, cậu cưu mang anh à?” Nguyên Dập cười khanh khách hỏi.

“Em có thể đặt phòng khác cho anh.”

“Thời Tử tốt ghê ta.” Hai tay Nguyên Dập chống cằm, nhìn Thời Dẫn bằng ánh mắt đầy ý tứ mập mờ: “Ai mà không thích.”

Mười phút đã qua. Chân tay Thời Dẫn phản ứng nhanh hơn não, bật ngay dậy, “Chú Nguyên, chúng ta đi.”

Nguyên Dập lẳng lặng cười. Đã nhiều năm rồi y không nói chuyện yêu đương nên không rõ lắm tụi trẻ bây giờ yêu nhau thế nào.

Y chỉ thấy, mất tự nhiên của Thời Dẫn và trầm tĩnh của Dụ Duy Giang trộn vào nhau như một ly rượu mạnh dùng để tán tỉnh người ta.

Thời Dẫn vội vàng ra khỏi quán bar, tới cửa mới chậm lại bước chân. Trong bar mở điều hoà, vừa ra ngoài đã bị không khi nóng bức, ngột ngạt phả vào mặt.

Ngày hè ở Khánh Thị chính là như vậy, rất nóng nhưng hơi ẩm trong không khí cứ mãi quanh quẩn không đi.

Có khói trắng từ bên cạnh bay tới, Thời Dẫn quay sang nhìn.

Dụ Duy Giang đang cong một chân lười biếng dựa lưng vào tường. Anh khoanh tay, một tay đỡ trước ngực, trong tay kẹp một điếu thuốc, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, chẳng tỏ cảm xúc gì mà hút.

Số lần hút thuốc của Dụ Duy Giang gần đây hơi nhiều. Không biết có phải do trước đây không gần gũi Dụ Duy Giang như bây giờ không mà Thời Dẫn dần phát hiện Dụ Duy Giang có một chút khác biệt so với Dụ Duy Giang trong ấn tượng ban đầu của cậu.

Dụ Duy Giang lúc riêng tư ngầu hơn một chút, ngay cả sự dịu dàng cũng là riêng tư.

Dụ Duy Giang quay đầu, thấy Thời Dẫn, anh ấn thuốc xuống gạt tàn trên thùng rác dập lửa. Anh chưa bao giờ hút hết một điếu thuốc trước mặt Thời Dẫn.

Mười phút trôi qua rất nhanh. Dụ Duy Giang không cảm nhận được gì, cũng không tính đến thời gian cần hút điếu thứ hai. Anh vẫn đang nghĩ gã đàn ông bắt chuyện với Thời Dẫn kia lại tính nói gì với cậu.

“Đi trước đây.” Nguyên Dập chào bọn cậu, “Thời Tử, đến lúc đấy chú lại tới thăm cháu nhé.”

“Đi đường cẩn thận.”

Nguyên Dập vừa đi, Phạm Văn Khuynh đã theo sau ra khỏi quán bar. Thời Dẫn vẫn chưa đi, anh ta thở phào một hơi: “May quá cậu vẫn chưa đi. Tôi nói chuyện với bạn quên thời gian, vừa quay lại đã không thấy cậu đâu rồi.”

“Thời Dẫn, chúng ta có thể kết bạn wechat không?”

Dụ Duy Giang khẽ nhíu mày, không đợi Thời Dẫn mở miệng đã nói trước: “Không cần đâu.”

Phạm Văn Khuynh nhìn sang anh, sắc mặt không hề đẹp: “Anh chỉ là bạn cậu ấy thôi đúng không.”

“Nếu không phải cậu chỉ muốn làm bạn bè của cậu ấy.” Dụ Duy Giang chủ động nhấn mạnh hai chữ “bạn bè”, “Thì không cần phải kết bạn wechat đâu.”

Dụ Duy Giang gây sự với người ta bằng chất giọng ôn hòa khiến Phạm Văn Khuynh muốn hỏi thằng Thời Dẫn cậu có muốn tính chuyện yêu đương với anh ta luôn không.

Thời Dẫn không cho Phạm Văn Khuynh cơ hội: “Không cần kết bạn đâu, mấy hôm nữa tôi về rồi, không ở đây lâu.”

Thái độ Thời Dẫn đã rất rõ ràng. Phạm Văn Khuynh đương nhiên hiểu rõ ẩn ý trong lời. Người ta không có ý đó thì anh ta cũng sẽ không dây dưa thêm.

“Hiểu rồi.” Phạm Văn Khuynh cười cười, liếc Dụ Duy Giang. Ban đầu định phóng khoáng rời đi nhưng nghĩ đến người “bạn” danh bất chính ngôn bất thuận nào đó cứ làm những chuyện chỉ người yêu mới làm, trong lòng anh ta lại ngứa.

Trước khi đi, Phạm Văn Khuynh còn cố ý nói rõ ý tứ của mình với Thời Dẫn: “Tôi là gay, thật ra tôi có ý với cậu, tiếc là không có duyên.”

“Có lẽ là không có duyên thật.” Thời Dẫn lúng túng cười.

Dụ Duy Giang và Phạm Văn Khuynh nhìn nhau. Người kia mang theo ánh mắt khiêu khích quay đi.

Dụ Duy Giang và Thời Dẫn cũng bắt xe về khách sạn. Dọc đường đi cả hai đều trầm mặc.

Trên người Dụ Duy Giang thoang thoảng mùi rượu, lẫn thêm chút mùi thuốc lá. Khi bước vào thang máy hỗn hợp hai loại mùi đọng lại trong không gian trở nên nồng hơn chút đỉnh.

Thời Dẫn và Dụ Duy Giang đứng một trước một sau, đi từ tầng một lên.

Bỗng, thang máy tối sầm, buồng thang rung mạnh.

Thời Dẫn cả kinh, trước mắt một màu đen kịt. Cậu sợ đến nỗi lui về sau một bước, không cẩn thận giẫm phải giày Dụ Duy Giang mà ngã về phía sau, đụng vào lồng ngực rắn chắc.

Thời Dẫn phản xạ bật về phía trước nhưng bị Dụ Duy Giang nắm tay lại.

Ngực Dụ Duy Giang áp sát sau lưng Thời Dẫn. Anh thả tay Thời Dẫn, chuyển sang bao cả bàn tay cậu. Ngón cái luồn vào hổ khẩu tay cậu, nhẹ nhàng xoa xoa.

Ngón tay Thời Dẫn cứng cáp, kiểu khớp xương rõ ràng nhưng làn da rất mướt.

Thời Dẫn muốn trốn nhưng cứ mãi chần chừ. Nếu không cho cậu thời gian khiến bản thân tự chuyển cong, khiến cậu bình tĩnh đối diện với nội tâm mình thì tâm lý cậu sẽ mãi trốn tránh.

Đối phương càng ép buộc sẽ càng đẩy cậu ra xa.

Nhưng hôm nay Dụ Duy Giang thật sự có phần chịu không nổi.

Tai Thời Dẫn sớm đã đỏ như máu.

Hơi thở của Dụ Duy Giang cứ quanh quẩn bên tai cậu, mang theo mùi thuốc lá pha lẫn hương cồn thoang thoảng.

“Thầy… Dụ.” Trái tim Thời Dẫn sắp vọt ra ngoài đến nơi. Nếu không phải bóng tối che chắn cho cậu thì giờ phút này bao nhiêu xấu hổ của cậu đã hiện rõ rành rành.

Ngón tay Dụ Duy Giang chậm rãi luồn vào kẽ tay cậu, cong cong, lòng bàn tay khẽ cọ lòng bàn tay cậu. Tay Thời Dẫn toát mồ hôi, quanh thân toả hơi nóng.

“Lúc trước anh bảo em gọi tên anh.”

“Em…” Tay Thời Dẫn đã mềm.

Bóng tối làm hơi thở mờ ám tăng lên vô vàn. Tiếng hít thở của hai người đan xen.

“Idol khác sẽ không làm vậy với fan của mình.” Dụ Duy Giang khẽ rằng. Gương mặt như có như không áp trên mái tóc mềm của Thời Dẫn, “Cũng sẽ không can thiệp vào các mối quan hệ của fan.”

“Nhưng anh thì có.”

“Em thử nghĩ xem vì sao.”
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 43


Chương 43: Dụ Duy Giang không vui là thật, yêu cún cũng là thật.

Edit + Beta: Chan + Yan

Buồng thang máy lại rung mạnh giây lát, sau đó tụt nhanh xuống. Chỉ hai giây đã khựng lại ngay. Cả người Thời Dẫn ngã vào lòng Dụ Duy Giang, còn chưa kịp nghĩ gì chân đã nhũn.

Nhiệt độ cơ thể Dụ Duy Giang khiến cậu có cảm giác an toàn mãnh liệt. Tay cậu hoàn toàn bị Dụ Duy Giang nắm trong tay, mười ngón đan xen.

Thời Dẫn không vì bóng tối và không gian kín thình lình xuất hiện mà thấy hoảng sợ, ngược lại, cậu mong bóng tối lúc này có thể duy trì lâu thêm chút.

Lời Dụ Duy Giang như rót vào cơ thể Thời Dẫn một loại thuốc an thần đã mất tác dụng. Rõ ràng muốn làm cậu an lòng nhưng lại phản tác dụng khiến cậu càng thêm căng thẳng.

Nếu tiếng tim đập có thể hoá tín hiệu truyền đạt ngôn ngữ thì nhịp tim Dụ Duy Giang sẽ cho Thời Dẫn biết, đồ ngốc, anh ta thích cậu biết bao nhiêu.

Trái tim Thời Dẫn sắp nổ tung rồi.

Cậu cảm nhận được đôi môi mỏng, mềm của Dụ Duy Giang dán trên vành tai mình. Cậu bị ôm càng lúc càng chặt, như sắp khảm vào lòng Dụ Duy Giang.

Ngoài thang máy truyền tới hàng loạt tiếng bước chân lộn xộn, dồn dập kéo đến, còn kèm theo tiếng người huyên náo. Âm thanh càng lúc càng gần.

“Tinh” một tiếng. Đèn thang máy vẫn không sáng nhưng cửa đã mở rồi.

Trái tim Thời Dẫn ngừng đập. Cậu cuống quýt rút khỏi tay Dụ Duy Giang, đột ngột giãy về trước, hoảng loạn trốn khỏi cái ôm của anh.

Cửa thang máy chầm chậm mở ra. Ánh sáng xuyên qua khe cửa lọt vào, chói đến nỗi hai người phải nheo mắt lại.

Bên ngoài lố nhố toàn người là người. Một loạt các cô gái giơ điện thoại và máy ảnh chen chúc nhau ngoài đó. Bị vây trong trung tâm dòng người là một anh chàng cao ráo, mặt mũi đẹp trai.

Nhịp tim Thời Dẫn vẫn thật mau, ruột gan rối bời, tiếng thở dồn dập. Vệt đỏ trên mặt cậu không hiện quá rõ, giờ đang ngây người nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Dụ Duy Giang trầm mặc đứng một bên, mày hơi nhíu.

Thời Dẫn vẫn còn do dự, vẫn không chịu trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của anh.

Người ngoài thang máy nhìn hết sang hướng Dụ Duy Giang và Thời Dẫn, bao gồm cả chàng trai bị mọi người vây quanh.

Xem cảnh tượng này chắc là người nổi tiếng. Thời Dẫn quan sát chàng trai kia một chút, bất ngờ nhận ra ngũ quan người này có phần tương tự Dụ Duy Giang, nhất là vùng mày.

Thời Dẫn càng nhìn càng thấy giống, đến nỗi cậu còn nghi ngờ người này có phải đã chỉnh mặt cho giống Dụ Duy Giang không.

“Là Dụ Duy Giang kìa!” Trong nhóm người hâm mộ phát ra một giọng nói.

Thời Dẫn thấy chàng trai kia quay sang nhìn Dụ Duy Giang một cái.

Hiện trường lặng đi chỉ ba giây, sau đó xôn xao lên.

“Đậu má đậu má.”

“Hôm nay không uổng công chút nào, nhiều hoa thơm quá!”

“Bên cạnh Dụ Duy Giang là ai thế?”

“Mắt của tui! Má! Sao mà nhiều trai đẹp thế!”

Dụ Duy Giang đen mặt suốt cả quá trình, muốn cầm tay Thời Dẫn nhưng bị cậu tránh đi. Dụ Duy Giang quay lại nhìn Thời Dẫn một cái sau đó bước thẳng ra khỏi thang máy.

“Thang máy hỏng rồi, đừng đi nữa.” Thời Dẫn nhắc nhở một câu, song nối gót theo Dụ Duy Giang. Có người giơ điện thoại dí vào Dụ Duy Giang chụp ảnh. Thời Dẫn nhăn mày, bước tới ngăn cản: “Xin đừng chụp ảnh.”

“Đây là trợ lý hở?” Có người thì thầm một câu, “Trời đất, bây giờ đến trợ lý cũng là cấp bậc nhan sắc này ư?”

Dụ Duy Giang đi thẳng tới bàn lễ tân khách sạn báo thang máy hỏng, phiền nhanh chóng gọi người sửa chữa.

Sau đó hai người vào một thang khác không có vấn đề. Đèn thang máy sáng tỏ. Thời Dẫn trông hệt một con cún nhà có tang, héo héo, suốt cả đường chẳng nói một lời.

Bởi vì Dụ Duy Giang vẫn luôn không vui, cũng không để ý cậu.

Bọn cậu không ở cùng một tầng. Dụ Duy Giang ra khỏi thang máy trước. Lúc anh ra, Thời Dẫn còn đang đứng sát tường, đầu cúi gằm.

Đời Thời Dẫn đến giờ chưa từng trải qua thời khắc băn khoăn đến vậy. Lục phủ ngũ tạng cậu như xoắn vào nhau, cảm giác thật khó chịu nhưng lại không thể nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết hiện trạng.

Dụ Duy Giang có vẻ không phải người thích lặp lại hay nhấn mạnh. Những lời ngày hôm nay, có lẽ Thời Dẫn sẽ không thể nghe lại lần thứ hai.

Trông cún nhà có tang thật đáng thương. Dụ Duy Giang không vui là thật. Yêu cún cũng là thật.

Bây giờ đúng là không phải thời cơ tốt. Nghĩ vậy, Dụ Duy Giang trước khi ra khỏi thang máy đã giơ tay vỗ nhẹ đầu Thời Dẫn.

Thời Dẫn lâu rồi không cắt tóc. Bởi vì hình tượng Lý Lạc là “tóc dài tới sau cổ”. Mái tóc mềm của cậu dán lòng bàn tay Dụ Duy Giang mang đi chút mồ hôi.

Ngày hôm sau Thời Dẫn mới biết đoàn phim có thêm một diễn viên mới, chính là chàng trai rất giống Dụ Duy Giang đã gặp trong thang máy hôm qua.

Vì chuyện này mà đạo diễn Trương Tiệp và nhà sản xuất đã nảy ra tranh cãi, tranh cãi rất dữ dội, dẫn đến toàn bộ đoàn phim vây xem.

Họ tranh cãi không phải không có nguyên do. Tin tức đã lan truyền trong cả đoàn. Diễn viên mới vào đoàn tên Tiết Thịnh, nửa đường nhảy dù, mang vốn vào đoàn. Gần đây đoàn phim có một nhà đầu tư mới. Nhà đầu tư này hình như là sếp lớn đứng sau Tiết Thịnh. Việc Tiết Thịnh vào đoàn ý là kịch bản lâm thời phải thêm nhân vật mới. Vai công an phòng chống ma tuý của Lương Tử Hưng mới vào hòm, nhân vật mới vừa khéo có thể gán vào vị trí này.

Tiền đến rồi, kịch bản phải sửa. Hơn nữa có vẻ nhà sản xuất không bàn trước với Trương Tiệp nên Trương Tiệp mới bùng phát lửa giận lớn như thế.

Hai người cãi nhau cãi đến phòng họp nhỏ. Trương Tiệp rầm một tiếng sập cửa phòng lại.

“Trước khi cô cho người vào không cần bàn trước với tôi một câu à?” Trương Tiệp đập mạnh xuống bàn mấy cái, “Lục Vũ Nghiên cô được lắm.”

“Tôi nói cho anh trước anh sẽ đồng ý à?”

“Không thể.” Trương Tiệp trừng mắt, “Cô cho chỗ tôi là trạm thu gom à? Ai ai ai cũng có thể vào diễn.

“Vậy thì không phải.” Lục Vũ Nghiên ngồi xuống, bảo Trương Tiệp cũng ngồi xuống, “Anh bớt giận chút đi. Bây giờ nói chuyện hẳn hoi được chưa? Bên ngoài bao nhiêu người nhìn mà không ngại mất mặt. Dù sao hợp đồng cũng kí rồi, người cũng vào đoàn rồi, ngoài sửa kịch bản không còn lựa chọn nào khác đâu.”

Gân xanh trên trán Trương Tiệp giật đùng đùng như sắp phun ra bao lời hay ý đẹp. Lục Vũ Nghiên biết Trương Tiệp đang kìm nén cơn giận. Nếu là người khác chắc Trương Tiệp đã chửi ầm lên rồi. Đương nhiên, chị cũng biết mình tự chủ trương như vậy quả thật có phần không đúng. Chị cầm cốc giấy dùng một lần tới cây nước nóng lạnh rót cho Trương Tiệp cốc nước trước.

“Trước khi kí hợp đồng tôi đã bàn với người ta là chỉ có thể thêm nhân vật không quan trọng rồi. Thêm nhân vật công an thực tập mới tới, nội dung chủ chốt không cần phải thay đổi quá nhiều.”

“Tôi không đồng ý.” Trương Tiệp đẩy cốc nước Lục Vũ Nghiên cầm tới đi, “Cô bảo tên đó đến đâu về đấy đi.”

“Trương Tiệp!” Lục Vũ Nghiên đặt mạnh cốc giấy xuống bàn, “Chắc anh phải biết dự toán của chúng ta sớm đã không đủ rồi? Thế nào? Anh muốn tự thêm tiền à? Sửa kịch bản là vấn đề nhỏ, không có tiền mới là quan trọng, đâu nặng đâu nhẹ anh tự xem đi!”

Trương Tiệp cau mày.

“Còn có, anh đừng quên ngay từ đầu lúc chọn nam chính anh không nghe ý kiến của tôi mà chọn Dụ Duy Giang. Bây giờ tôi vì tình hình tài kính mà thêm một nhân vật anh cũng đừng có nhăn nhó với tôi. Vấn đề sửa kịch bản tôi đã nói trước với tổ kịch bản rồi, họ bảo có thể sửa, không mất nhiều thời gian.”

“Mẹ nó cái này mà như nhau được à? Lúc trước không biết, bây giờ biết rồi, Dụ Duy Giang là trình độ thế nào cô không thấy được à?”

“Thế tình hình đoàn phim bây giờ là thế nào anh không thấy được à?” Lục Vũ Nghiên hỏi ngược lại, “Không có tiền anh làm được cái gì! Anh tưởng chỉ cần nhiệt tình là làm ra được phim tốt à?!”

Trương Tiệp rũ mắt, ngón tay nhịp nhanh trên mặt bàn.

“Tôi không phí lời với anh nữa. Dù sao chuyện này cũng đã định rồi. Anh đừng trách tôi tự chủ trương, tôi cũng vì cả đoàn thôi. Anh tưởng tôi không muốn đầu xuôi đuôi lọt à? Trước đây là tôi nhìn trúng “Gió ngầm” nên mới tìm đến anh.”

Lục Vũ Nghiên nói khô cả mồm, rót cốc nước uống sạch, “Đã hiểu chưa? Nghĩ thông được chưa?”

Trương Tiệp nhăn mày không nói. Anh ta vắt chân ngồi trên ghế, mặt mũi âm u.

Anh ta không phát điên tức là trong lòng đã xuôi. Lục Vũ Nghiên thấy tình hình vậy bồi thêm: “Tối ăn một bữa với bên đầu tư.”

“Không ăn.”

“Vậy thì đừng quay phim nữa.”

Trương Tiệp không nói thêm gì nữa. Lục Vũ Nghiên kéo ghế ngồi xuống trước mặt Trương Tiệp, vỗ lên đùi anh ta, “Anh đạo diễn lớn, đừng lúc nào cũng cứng nhắc như vậy, linh động một chút anh sẽ bớt thiệt hơn.”

Nói đến Trương Tiệp, anh ta thật sự vẫn còn trẻ, mới ngoài đầu ba, gia cảnh giàu có, lại còn cậy tài mà kiêu nên mới có cái nết tệ như vậy.

Trước đây anh ta từng là đạo diễn của rất nhiều phim ngắn, nhận được kha khá giải thưởng. “Gió ngầm” là bộ phim dài tập nghiêm túc đầu tiên của anh ta. Mọi thành viên trong đoàn đều ấp ủ ý định ban đầu giống anh ta, đều muốn theo đuổi mức cao nhất, bao gồm cả Lục Vũ Nghiên.

Lục Vũ Nghiên mở cửa phòng họp, chợt nhớ tới gì, “À đấy, cơm tối nay nhớ phải gọi Dụ Duy Giang.”

Trương Tiệp nghi hoặc: “Gọi cậu ta làm gì?”

“Không biết, nhà đầu tư yêu cầu, chắc là vì là nam chính nên muốn gặp.” Lục Vũ Nghiên ra khỏi phòng họp, “Tối đừng có quên, anh mà không tới sau này chúng ta tuyệt giao.”

Trương Tiệp mắng câu: “Khùng điên.”

Ngày đầu tiên Tiết Thịnh tới đoàn phim đã bắt đầu học hỏi quan sát. Cậu chàng vào đoàn rất sớm, nhân vật mới còn chưa thêm vào kịch bản. Tiến độ “Gió ngầm” đã xong hơn nửa. Thật ra lâm thời thêm một nhân vật không quan trọng cũng dễ, bởi vì tuyến nội dung chủ chốt không thay đổi gì mấy.

Thời Dẫn phát hiện anh diễn viên mới tới này không chỉ có nét tương tự với Dụ Duy Giang mà ngay cả hành vi cử chỉ cũng toát ra nét giống Dụ Duy Giang.

Chắc là do bình thường Thời Dẫn để ý Dụ Duy Giang quá mức nên một cái nhăn mày hay một tiếng cười của anh cũng đều khắc trong lòng cậu khiến cậu mới nhạy cảm hơn những người khác.

Vì thế nên khi xong việc về đến khách sạn, Thời Dẫn bèn lên mạng tra thông tin về Tiết Thịnh.

Baidu giới thiệu rất kĩ càng. Tiết Thịnh cũng ra mắt từ chương trình chọn tài năng, ra cùng lúc với Lương Tử Hưng. Cậu chàng ra mắt hồi năm ngoái, Lương Tử Hưng là quán quân, còn Tiết Thịnh là á quân.

Hai người bằng tuổi nhau nhưng phong cách không hề giống nhau. Mặt mũi Lương Tử Hưng thiên về dịu dàng, phong cách cậu chủ khiêm tốn. Còn Tiết Thịnh thiên về phong cách kiểu Dụ Duy Giang, mặt mày người ngợm cường tráng, vóc dáng cao to.

Dụ Duy Giang nhận được thông báo tối Trương Tiệp và nhà đầu tư mới có một bữa cơm, cần anh đi cùng.

Trương Tiệp và Dụ Duy Giang đến cuối cùng. Trong phòng có Dụ Duy Giang, Tiết Thịnh và nhà đầu tư. Dụ Duy Giang vừa bước vào trong nhà đầu tư đã nhìn anh.

Dụ Duy Giang lạnh lùng nhìn thẳng y, không cảm xúc ngồi xuống.

Tiết Thịnh cũng nhìn Dụ Duy Giang. Dụ Duy Giang vô tình ngước mắt đối diện với ánh mắt quan sát của cậu.

“Lâu rồi không gặp, cậu Dụ.” Nhà đầu tư bỗng mở miệng.

Lục Vũ Nghiên ngạc nhiên, “Giám đốc Chu biết Dụ Duy Giang?”

“Tôi và cậu Dụ là người quen cũ.” Chu Minh nhìn Dụ Duy Giang, “Quen biết lúc cậu Dụ mới ra mắt.”

Để kiểm chứng mặt mày Tiết Thịnh có phải chỉnh theo Dụ Duy Giang không, Thời Dẫn lần mò rất nhiều ảnh chụp Tiết Thịnh thời chưa ra mắt. Xem rất nhiều ảnh, cuối cùng Thời Dẫn kết luận: Mặt mũi Tiết Thịnh là tự nhiên, trời sinh đã có nét tương tự Dụ Duy Giang.

Nhưng khí chất không bằng Dụ Duy Giang, còn cả đôi mắt tình cảm nữa, anh ta không có.

Thời Dẫn nằm trên giường lướt điện thoại, bỗng nhớ ra một việc.

Cậu bật dậy, mở baidu trên điện thoại nhập vào khung tìm kiếm “Mystery of Love”.

Những câu chữ trên trang web khiến Thời Dẫn nghĩ ngợi vẩn vơ.

Cậu nghe hết bài hát, nhìn lời ca, nghĩ tới Dụ Duy Giang, rồi trọng tâm lại chuyển về thời khắc ở chung với Dụ Duy Giang trong thang máy hôm qua.

Cậu nhớ lại những ngón tay khô ráo, ấm áp của Dụ Duy Giang xoa xoa lòng bàn tay cậu trong thang máy, xấu hổ rồi lại thinh thích, bất giác đỏ mắt.
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 44


Chương 44: Sao cậu kết luận chắc chắn là tôi thích con trai?

Edit + Beta: Chan + Yan

Chuông điện thoại reo. Màn hình hiện số điện thoại lạ. Thời Dẫn nghe máy: “Alo, ai vậy?”

“Tôi là Chu Đình Ngộ.” Đối phương nói, “Thời Dẫn, bây giờ cậu rảnh không?”

“Thầy Chu? Em rảnh, sao đấy?”

“Cậu có thể sang phòng tôi một chuyến không, làm phiền rồi, sang luôn nhé.”

“Ok, em sang ngay đây.”

Phòng Chu Đình Ngộ và Thời Dẫn ở cùng một tầng, không xa lắm. Thời Dẫn không biết Chu Đình Ngộ có chuyện gì gấp. Cậu thay quần áo rồi vội sang ngay.

Thời Dẫn gõ cửa phòng Chu Đình Ngộ. Tiếng Chu Đình Ngộ vọng ra từ bên kia cánh cửa: “Cửa không khoá, cậu vào đi.”

Thời Dẫn nghi ngờ đầy bụng mở cửa vào, thấy cảnh tượng trong phòng mà hoảng. Chu Đình Ngộ mặc áo choàng tắm trắng đứng cạnh mép giường, trong lòng ôm một cậu trai. Nhìn thân hình và góc nghiêng là Thời Dẫn đoán ra ngay Thừa Nam. Thay vì nói Chu Đình Ngộ ôm Thừa Nam thì nên nói Thừa Nam mềm nhũn treo trên người Chu Đình Ngộ sẽ đúng hơn.

Hai tay Thừa Nam ghì trên cổ Chu Đình Ngộ, má đỏ hây hây, trông như người không xương toàn thân vô lực tụt xuống. Chu Đình Ngộ chỉ có thể ôm eo cậu tránh cho cậu trượt ngã.

Có vẻ Chu Đình Ngộ vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, mặt mày có chút mất kiên nhẫn. Y không đeo kính nên phải híp mắt nhìn sang Thời Dẫn một cái.

Thời Dẫn ngạc nhiên nhưng sắc mặt tương đối bình tĩnh.

“Qua giúp một tay.” Chu Đình Ngộ mở miệng.

Thời Dẫn ngây một giây, song “dạ” một tiếng vội vàng qua giúp.

“Thầy Chu…” Thừa Nam lèm bèm gọi một tiếng, “Em thích anh thật đấy.”

Thời Dẫn khựng lại tại chỗ.

“Cậu vẫn chưa xong nữa à.” Chu Đình Ngộ ôm eo Thừa Nam xách người lên, đoạn quay sang với kính trên tủ đầu giường, “Bây giờ về phòng.”

“Em không về.”

“Tuỳ cậu. Mai tôi đi.”

Cơ thể Thừa Nam cứng đờ, đẩy Chu Đình Ngộ ra, hai mắt mờ mịt nhìn y: “Anh đừng đi.”

Mắt Thừa Nam mờ đục, thân thể phát run. Chu Đình Ngộ ấn vai cậu xuống giường, ngoảnh đầu bảo Thời Dẫn: “Có thể phiền cậu đưa cậu ta về phòng không?”

Chu Đình Ngộ muốn tránh nghi ngờ, Thời Dẫn hiểu, chỉ là cậu không ngờ Thừa Nam và Chu Đình Ngộ đã phát triển đến mức này rồi. Phỏng đoán trước đây của cậu về việc Thừa Nam có cảm tình với Chu Đình Ngộ vậy mà thành thật.

Chu Đình Ngộ và Thừa Nam thật ra chưa phát triển đến mức mà Thời Dẫn nghĩ, chỉ tại Thừa Nam là tuyển thủ chơi trực diện không giấu được tâm tư của mình thôi. Hai hôm trước Thừa Nam tỏ tình với Chu Đình Ngộ bị từ chối, hôm nay không biết bị ai dắt đi uống rượu. Mà cũng tại tửu lượng cậu chẳng ra gì, rượu vào chút đã chạy tới phòng Chu Đình Ngộ giãi bày hết tâm tình.

Thừa Nam đờ ra nhìn Thời Dẫn, cất giọng chậm chạp: “…Thời Dẫn, cậu cũng ở đây…”

Thời Dẫn bước tới cạnh cậu chàng, khom lưng xuống bảo cậu: “Em đưa anh về.”

Thừa Nam cúi đầu: “Không về được không.”

“Không được.” Chu Đình Ngộ đáp lại cậu.

Chu Đình Ngộ ngồi xuống đất lật vali, lấy ra một cái mũ lưỡi trai, rồi lại lấy thêm một cái khẩu trang một lần. Y chụp mũ lên đầu Thừa Nam, ngồi xuống bên cạnh đeo khẩu trang giúp cậu.

“Say thành thế này, mai cậu còn muốn đóng phim nữa không?” Động tác Chu Đình Ngộ rất thô lỗ, y nhấn mạnh mũ Thừa Nam xuống.

Thời Dẫn lo lắng hỏi: “Bị quản lý anh ấy thấy thì phải làm sao?”

“Lúc về cậu tránh người một chút,” Chu Đình Ngộ nhíu mày, “Biết thì biết thôi, dù sao cũng chỉ là say rượu, có phải lên giường với tôi đâu.”

Thời Dẫn rùng rợn nhìn y một cái.

Một tay Chu Đình Ngộ xốc nách Thừa Nam, một tay ôm eo cậu kéo người dậy. Thời Dẫn thấy vậy bèn qua đỡ cánh tay Thừa Nam.

Thừa Nam nửa tỉnh nửa say ngẩng đầu nhìn Chu Đình Ngộ.

Chu Đình Ngộ đẩy luôn Thừa Nam cho Thời Dẫn, bảo: “Làm phiền rồi, chuyện hôm nay xin giữ bí mật.”

Thời Dẫn gật đầu: “Em biết rồi.”

Thừa Nam túm tay Chu Đình Ngộ, biểu cảm phần nào mang theo sốt sắng: “Anh đừng đi mà.”

“Cậu nghe lời thì tôi không đi nữa.” Chu Đình Ngộ không cảm xúc dỗ cậu chàng, “Bây giờ về phòng nghỉ ngơi.”

“Em biết rồi.” Thừa Nam ỉu xìu.

Thời Dẫn đưa Thừa Nam về phòng. Cả đường Thừa Nam đều rất nghe lời, chỉ là hành động hơi chậm chạp một chút, lúc đi cũng hơi loạng choạng một chút. Thời Dẫn đỡ vai cậu cả đoạn đường.

Sợ gặp người quen, hai người đi lối thoát hiểm.

Thời Dẫn đưa Thừa Nam về đến phòng, ý thức cậu chàng vẫn không tỉnh táo, mê man ngã xuống giường. Rõ là một anh đẹp trai mạnh mẽ, rượu vào là cả người mềm như cọng bún, nhất là lúc dựa vào người Chu Đình Ngộ, thân rất cao nhưng rất biết làm nũng.

Chu Đình Ngộ gọi tới.

“Thầy Chu.”

“Thời Dẫn, cậu gọi cho trợ lý cậu ta đi, bảo trợ lý tới chăm cậu ta.”

“Có khi nào sẽ bị quản lý anh ấy biết không?”

Chu Đình Ngộ im lặng giây lát, đoạn bảo: “Biết thì biết, mắng một trận là tốt nhất, cho cậu ta nhớ lâu.”

Thời Dẫn nhìn Thừa Nam say bất tỉnh trên giường, không nhịn được hỏi: “Thầy Chu, anh từ chối Thừa Nam rồi à?”

“Ừ.”

“Không thích anh ấy?”

“Sao cậu kết luận chắc chắn là tôi thích con trai?”

Thời Dẫn không thể trả lời.

Đôi bên cùng mến thật ra rất khó gặp, không phải mọi nhung nhớ đều có thể được đáp lại.

Cuộc trò chuyện gián đoạn giây lát, tiếng Chu Đình Ngộ thình lình truyền qua điện thoại: “Cậu ta và tôi không giống nhau.”

Cũng đúng, không giống nhau. Trong lúc suy nghĩ về mối quan hệ với Dụ Duy Giang, Thời Dẫn cũng nghĩ như vậy.

Thời Dẫn muốn nói gì phản bác lại Chu Đình Ngộ nhưng chẳng có chút nào tự tin và lập trường.

Chu Đình Ngộ ngắt cuộc gọi, mấy giây sau gửi số điện thoại trợ lý của Thừa Nam cho Thời Dẫn.

Biết phải tránh nghi ngờ với Thừa Nam, biết nhược điểm của Thừa Nam, thậm chí biết cả số điện thoại trợ lý của Thừa Nam, Thời Dẫn nghĩ, lời Chu Đình Ngộ nói hơn nửa là không đáng tin.

Thời Dẫn đợi trong phòng Thừa Nam một lát. Trợ lý tất tả chạy đến. Thừa Nam là thần tượng thuộc phái thực lực đích thực. Mặc dù là diễn viên xuất thân chính quy nhưng fan bạn gái chiếm nửa cái giang sơn. Tình cảm riêng tư quả thật sẽ chịu hạn chế nhất định. Công ty sắp xếp trợ lý cho cậu chàng cũng là nam.

Trợ lý đến rồi, Thời Dẫn bèn rời đi. Phòng Dụ Duy Giang đối diện Thừa Nam. Thời Dẫn đứng ngốc trước phòng anh mãi mà không nghe được bất cứ động tĩnh nào bên trong.

Đứng hơi lâu rồi, ngay cả bản thân Thời Dẫn cũng thấy ngại. Cậu cúi đầu quay người đi.

Thang máy đi tới tầng sáu, cửa chầm chậm mở ra. Chu Đình Ngộ từ ngoài bước vào. Thấy y ăn mặc chỉnh tề, Thời Dẫn hỏi: “Thầy Chu? Anh định ra ngoài à?”

“Tôi đi tìm Dụ Duy Giang.” Chu Đình Ngộ bấm nút tầng một.

Bước chân Thời Dẫn vừa mới bước khỏi thang máy, nghe vậy quay đầu lại: “Anh ấy vẫn chưa về?”

“Chưa.” Chu Đình Ngộ nhìn điện thoại, “Hôm nay cậu ta ăn cơm với một nhà đầu tư, đáng ra phải xong rồi mà giờ còn chưa thấy về.”

Thời Dẫn cảm thấy lời Chu Đình Ngộ có ẩn ý. Cậu lại về cạnh y, cửa thang máy chầm chậm khép lại.

“Sao thế?” Thời Dẫn hỏi Chu Đình Ngộ.

Thang máy từ từ đi xuống. Chu Đình Ngộ hỏi: “Cậu phải đi cùng tôi à?”

“…Ừm.” Thời Dẫn không chắc chắn lắm nhưng vẫn gật đầu, “Có chuyện gì xảy ra à?”

“Không biết.” Chu Đình Ngộ vuốt tóc ướt trên trán, “Gửi tin nhắn cho cậu ta mà không thấy trả lời. Nhà đầu tư đó lúc trước tính bao cậu ta đấy.”

Thời Dẫn sững người.

Chu Đình Ngộ nghiêng đầu ngó cậu một cái, “Yên tâm, không sao.”

Trước khi Dụ Duy Giang tới cuộc hẹn, tổ sáng tạo nội dung đã gặp qua nhà đầu tư kia rồi. Chu Đình Ngộ nhìn một cái đã nhận ra người. Chu Minh là ông chủ công ty Tiết Thịnh. Tiết Thịnh là nghệ sĩ tới này thành gà cưng của công ty. Là sếp, tất nhiên Chu Minh phải cố gắng tranh thủ tài nguyên cho cậu ta rồi.

Ngoài mặt là sếp công ty ưu ái người mới nhưng Chu Đình Ngộ ngờ rằng Tiết Thịnh đi cửa sau.

Tiết Thịnh có nét giống Dụ Duy Giang. Không chỉ Thời Dẫn, Chu Đình Ngộ cũng nhìn ra.

Thời Dẫn im lặng hồi lâu, cho tới khi thang máy xuống đến tầng một.

“Dụ Duy Giang vì anh ta mới bị chèn ép à?” Thời Dẫn nhớ tới những gì Phó Lâm nói với cậu lúc trước, hỏi Chu Đình Ngộ.

“Không phải, trước tôi kể cho cậu rồi đấy, Dụ Duy Giang là bị mẹ cậu ta làm.” Chu Đình Ngộ cười lạnh một tiếng, “Người bình thường đúng là không làm nổi cậu ta.”

Bữa cơm kết thúc hơi muộn. Trước khi về Dụ Duy Giang vào phòng vệ sinh. Lúc ra thấy điện thoại có mấy tin nhắn của Chu Đình Ngộ hỏi anh ăn xong chưa.

Dụ Duy Giang nhắn lại, xem giờ, đã mười rưỡi rồi.

“Duy Giang,” Trương Tiệp chờ Dụ Duy Giang ngoài cửa quán, vẫy tay, “Nhanh lên một chút.”

Dụ Duy Giang đi tới: “Đạo diễn Trương, anh về trước đi, tôi đi có việc đã.”

“Muộn thế này rồi còn việc gì nữa?”

“Tôi đi mua món đồ.”

“Vậy à, vậy tôi và Lục Vũ Nghiên đi trước.”

Dụ Duy Giang ra khỏi nhà hàng, cầm điện thoại chuẩn bị gọi xe. Một chiếc Maybach màu đen từ cửa nhà hàng chạy tới, ổn định dừng trước mặt anh.

Chu Minh kéo kính xe xuống: “Cậu Dụ còn chưa đi à.”

Dụ Duy Giang không đáp, đi thẳng sang hướng khác.

Chu Minh lái xe chầm chậm theo sau anh: “Cậu đi đâu, tôi đưa đi.”

“Không cần.”

“Cậu biết tôi có thể ngừng rót vốn bất cứ lúc nào.” Chu Minh uy h**p bằng một giọng rất ôn hòa.

Dụ Duy Giang dừng bước. Xe Chu Minh cũng chậm rãi dừng lại. Dụ Duy Giang đứng ngoài cửa xe, thân hình cao lớn. Chu Minh phải ngước lên nhìn anh.

“Xem ra cậu cũng biết đoàn phim thiếu tiền.” Chu Minh mỉm cười. Bằng xuất thân và quyền thế của Dụ Duy Giang, chuyện anh đầu tư cho “Gió ngầm” chỉ là chuyện một lời nói mà thôi. Nhưng Chu Minh biết, ba Dụ Duy Giang không xem trọng nghề diễn của anh, cũng biết Dụ Duy Giang là một người tính cách rất mạnh, chắc chắn sẽ không dễ dàng xin trợ giúp từ ba minh. Nếu không không đến nỗi hai năm qua vẫn giãy giụa ở vị trí này.

Vậy nên uy h**p của y hẳn là có hiệu quả.

“Lên xe đi.” Cách Chu Minh nói chuyện với Dụ Duy Giang có một loại ý tứ như là dẫn dắt, “Giờ này cũng khó gọi xe.”

Dụ Duy Giang đứng im tại chỗ vẻ như đang suy nghĩ. Chu Minh cười hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

Dụ Duy Giang cúi đầu nhìn đồng hồ. Quả thật không còn nhiều thời gian. Anh không muốn lãng phí thêm nên thẳng thừng yêu cầu Chu Minh: “Anh xuống, tôi lái.”

Chu Minh sửng sốt: “Sao cơ?”

Dụ Duy Giang nhìn y bằng vẻ vô cảm, chờ y xuống xe.

Lát sau, Chu Minh ra khỏi xe, đổi sang ghế cạnh tài xế.

Dụ Duy Giang khom lưng ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn.

Vừa nãy trong lúc Lục Vũ Nghiên miệng lưỡi trơn tru, hùng hồn khoác lác thì Dụ Duy Giang ngồi xem điện thoại một lúc lâu. Anh lướt weibo thấy weibo Thời Dẫn có thông báo nhắc nhở sinh nhật, bình luận có một loạt fans chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Còn một tiếng rưỡi nữa là hết ngày hôm nay, Dụ Duy Giang muốn đi mua bánh sinh nhật.

Xe Chu Đình Ngộ dừng ở chỗ cách cửa chính nhà hàng chừng hơn mười mét. Thời Dẫn ngồi trong xe, thấy Dụ Duy Giang lên xe một người đàn ông lạ, còn ngồi ghế lái.

Chu Đình Ngộ nhíu mày: “Cái quái gì.”

Trong lòng Thời Dẫn có linh cảm lạ. Cậu ngập ngừng hỏi: “Kia là… nhà đầu tư?”

Chu Đình Ngộ ừ một tiếng.

“Là nam?”

“Bất ngờ lắm à?” Dáng vẻ nhẹ tựa như mây của Chu Đình Ngộ chẳng hiểu sao làm Thời Dẫn cảm thấy buồn cười.

Quả thật không có gì bất ngờ.

Nhà đầu tư kia trông rất đẹp. Chắc là anh ta hơn tuổi Dụ Duy Giang nhưng vóc dáng và dung nhan được chăm sóc rất tốt, ăn mặc có gu, thần thái cử chỉ toát lên vẻ phong tình vừa tự nhiên vừa khiến người phát ghét, nhìn thêm mấy lần là có thể nhận ra gu của y là nam.

Thời Dẫn chẳng hiểu sao Dụ Duy Giang lại lên xe y, trong lòng khó chịu. Cậu nghe Chu Đình Ngộ hỏi “Bây giờ làm gì”. Thời Dẫn giật mình, mở điện thoại.

Dụ Duy Giang vừa đi không lâu, điện thoại trên khay để cốc đã reo. Dụ Duy Giang liếc sang. Chu Minh cũng cúi đầu nhìn.

“Thời Dẫn.” Chu Minh đọc tên hiển thị trên màn hình bằng một tốc độ rất chậm.

Dụ Duy Giang khẽ nhíu mày. Anh giơ tay bấm nghe, mở loa ngoài.

“… Alo?” Giọng Thời Dẫn trong điện thoại rất nhỏ, còn mang chút ngập ngừng.

“Sao vậy?” Dụ Duy Giang thoải mái hỏi cậu.

“Anh đang đâu đấy?”

“Đang lái xe.”

“Anh vẫn chưa về ạ?”

Dụ Duy Giang khựng lại hai giây, sau đó bảo cậu bằng chất giọng vỗ về dịu dàng: “Sắp rồi.”

Trẻ con đều rất mong chờ sinh nhật, chắc chắn Thời Dẫn cũng vậy. Dụ Duy Giang thầm nghĩ.

Anh muốn nhanh một chút.
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 45


Chương 45: “Không nóng à?”

Edit + Beta: Chan + Yan

Dụ Duy Giang lái xe Chu Minh lượn vòng vòng trong phố thương mại gần đấy, mãi mới tìm được một tiệm bánh ngọt chưa đóng cửa. Anh vào tiệm chọn một hồi. Mặc dù không biết Thời Dẫn thích bánh kem vị gì nhưng vì muốn tạo cho cậu một bất ngờ nho nhỏ nên anh không chủ động hỏi cậu, thế là cứ đắn đo một lúc.

Dụ Duy Giang hỏi nhân viên cửa hàng loại bánh nào ngọt một chút, tốt nhất là có thêm nhiều hoa quả. Nhân viên bảo độ ngọt tương tự nhau, nếu thích hoa quả có thể chọn bánh thập cẩm.

Dụ Duy Giang cảm thấy bánh có một đống hoa quả trộn với nhau khó ăn lắm, thế nên anh hỏi nhân viên: “Có vị nho không?”

Nhân viên lắc đầu: “Không có thưa quý khách.”

Cuối cùng Dụ Duy Giang chọn một chiếc bánh kem lạnh vị dâu tây. Bánh nhỏ nhưng xinh xắn, phù hợp cho hai đến ba người ăn. Trên mặt điểm xuyết rất nhiều dâu tây, đến cả kem cũng một màu hồng phấn.

Chu Minh đứng sau lưng Dụ Duy Giang, kiên nhẫn chờ anh. Y thấy anh chọn tới chọn lui cuối cùng cũng chọn được một cái vừa lòng.

Tâm trạng Chu Minh có chút vi diệu.

Y chắc chắn không động nổi người tên Dụ Duy Giang này, có thích nữa cũng chỉ có thể mơ tưởng trong lòng, trừ khi Dụ Duy Giang cũng có chung ý nghĩ với y.

Nhưng xem tình hình trước mắt, Chu Minh không thể không nghi ngờ Dụ Duy Giang bị tình yêu quật rồi.

Chu Minh khinh bỉ chửi thầm, ngầm mắng đối phương là thứ công chúa õng ẹo mới thích thứ đồ ngọt phát ngấy này. Còn nghĩ, thế mà Dụ Duy Giang lại thích kiểu thế.

Dụ Duy Giang không nói một lời, nhận bánh kem nhân viên tiệm đóng gói xong là đi thẳng ra ngoài.

Chu Minh chậm rì rì theo sau anh.

“Yêu đương rồi à?” Chu Minh bâng quơ hỏi một câu.

Dụ Duy Giang không một tiếng trả lời.

Không trả lời tức là thừa nhận. Chu Minh bỗng thấy hết hứng, thì ra y chỉ là cái công cụ mà lợi dụng. Y thấy hơi khó chịu, cay nghiệt bảo: “Khẩu vị tục thế à?”

Dụ Duy Giang quay lại: “Sao?”

“Thích loại đó?” Mày Chu Minh nhướng nhẹ, song hạ mắt liếc bánh kem trong tay Dụ Duy Giang.

“Loại nào.” Dụ Duy Giang lạnh mặt nhưng vẫn giữ đúng mực.

Sự giáo dưỡng từ trong xương hình thành nên tính cách Dụ Duy Giang. Anh chính là như vậy, rất hiếm khi sinh oán giận trong lòng và cũng không dễ dàng nổi nóng với người khác ngay cả khi đối phương từng hại anh.

“Giận rồi à?” Chu Minh từng bước tới trước mặt Dụ Duy Giang.

“Anh xem trọng bản thân quá.”

“Đừng nói vậy. Dù gì chúng ta vẫn còn có thù mà, dù gì tôi cũng vẫn có hứng thú với cậu mà.”

Chu Minh cởi cúc áo sơ mi thứ hai, ngón tay kéo mở cổ áo, nghiêng đầu đi lộ ra vết sẹo mảnh dài bên sườn cổ cho Dụ Duy Giang nhìn.

“Thấy chưa?” Chu Minh vạch cổ áo ra rất rộng, làm lộ cả một mảng da thịt và xương quai xanh nhô lên, “Đây là kiệt tác của cậu đấy, Duy Giang.”

Chu Minh nhìn thẳng Dụ Duy Giang, mặc cho cổ áo sơ mi lệch ở một bên. Ánh mắt y nhìn Dụ Duy Giang ẩn chứa trăng hoa. Giọng điệu cũng chẳng phải trách cứ mà còn có phần mờ ám.

Chu Minh tỏ vẻ vô tội, hiền lành, ngây thơ, đảo khách thành chủ, cứ như lúc trước là Dụ Duy Giang làm điều chi khốn nạn lắm.

Nghĩ lại lúc ấy Dụ Duy Giang vẫn còn thấy ghê.

Chu Đình Ngộ và Thời Dẫn theo đuôi Dụ Duy Giang, nửa đường suýt mất dấu. Bọn họ tìm một vòng, mãi mới thấy chiếc Maybach màu đen dừng trước cửa tiệm bánh ngọt.

Hai người buộc phải dừng đèn đỏ ở ngã tư.

“Thầy Chu,” Thời Dẫn mở miệng bảo, “Có phải năm ấy Dụ Duy Giang đánh người đó bị thương không?”

Chu Đình Ngộ quay qua nhìn cậu một cái: “Sao cậu biết?” Hồi đó chuyện này bị ba Dụ Duy Giang đè xuống, giấu kín không một kẽ hở. Người biết nội tình chỉ lác đác mấy mống chứ nói gì đến kẻ ngoài nghề như Thời Dẫn.

“Em nghe bảo thế.” Thời Dẫn bảo.

Chu Đình Ngộ ừ một tiếng: “Đánh, còn đánh vào viện luôn.”

“Nghiêm trọng vậy á?” Thời Dẫn không khỏi cau mày. Đầu óc vô thức tưởng tượng tình hình khi ấy.

Chu Đình Ngộ bảo Thời Dẫn, nhà đầu tư đó tên Chu Minh, y bỏ thuốc Dụ Duy Giang trong một lần đi ăn, nhân lúc Dụ Duy Giang mất ý thức đưa người đến khách sạn. Chu Đình Ngộ không rõ quá trình cụ thể, y chỉ biết sau khi Dụ Duy Giang tỉnh lại đã đá Chu Minh một cái, đá người hộc máu luôn.

Đèn xanh sáng rồi, Chu Đình Ngộ lại khởi động xe lái qua ngã tư.

Thương tích kiểu này là đến mức phải vào đồn rồi, Thời Dẫn nghĩ mà sợ: “Anh ấy có sao không?”

“Cậu hỏi ai?”

“Dụ Duy Giang.”

“Không sao. Cú đá này không đến nỗi chết người được. Giống đó phải vào viện vì va trúng bình hoa, rách cổ.” Chu Đình Ngộ chầm chậm lái về hướng tiệm bánh ngọt.

Chu Minh và Dụ Duy Giang đứng trong bóng đêm. Chu Minh chậm rãi giơ một tay lên trước người Dụ Duy Giang, tại vị trí bụng.

“Còn nhớ không?” Đầu ngón giữa của Chu Minh chạm tới áo Dụ Duy Giang, “Lúc đó, cậu đá vào chỗ này của tôi…”

Ngay lúc tay Chu Minh sắp ấn vào bụng Dụ Duy Giang, Dụ Duy Giang còn chưa kịp lui lại, y đã bất ngờ bị ai đẩy mạnh sang một bên.

“Tránh xa anh ấy chút!” Thời Dẫn hung dữ đẩy Chu Minh ra, động tác thô lỗ, thuận thế đứng chắn trước Dụ Duy Giang.

Thời Dẫn thở gấp. Cậu vừa xuống xe đã chạy thẳng qua đây, Chu Đình Ngộ vẫn còn ngồi trên xe.

Đêm hè vẫn rất nóng nực, Thời Dẫn chắn trước người Dụ Duy Giang, đầu kề ngay trước mũi anh. Dụ Duy Giang ngửi được mùi dầu gội trên tóc cậu, còn thoang thoảng mùi mồ hôi.

Tóc bên thái dương Thời Dẫn dính bết lại. Tóc dài đến cổ, đuôi tóc mềm che sát gáy gây cảm giác rất nóng.

Chu Minh bị vẻ ngoài của Thời Dẫn làm mất tập trung chốc lát, ai ngờ ánh mắt đối phương nhìn y lại lắm địch ý như thế, mà nghe giọng cũng quen quen.

Thời Dẫn… Chu Minh nhớ lại cái tên đã thấy trên điện thoại Dụ Duy Giang lúc nãy.

Hóa ra không phải con gái, hơn nữa, khẩu vị Dụ Duy Giang không chỉ không tục mà còn cao lắm.

Chu Minh mang vẻ mặt bất ngờ nhìn Thời Dẫn: “Cậu làm gì?”

“Anh làm gì?” Thời Dẫn hỏi ngược lại, lạnh lùng bảo: “Mẹ nhà anh đừng có táy máy tay chân.”

“Sao em lại ở đây?” Dụ Duy Giang hỏi Thời Dẫn.

Thời Dẫn không dám quay đầu lại, giọng yếu đi một khúc. Cậu quay lưng về phía Dụ Duy Giang, lí nhí như muỗi kêu: “Em tới đón anh.”

“Theo anh tới đây?”

Thời Dẫn đấu tranh giây lát, cuối cùng thành thật gật đầu. Gáy cậu hiện màu đỏ, đuôi tóc hơi ướt, một giọt mồ hôi chảy dọc đuôi tóc rơi xuống cổ áo.

Dụ Duy Giang nghĩ chắc là Thời Dẫn nóng lắm, khéo còn đang căng thẳng nữa.

Nghĩ tới bánh kem trong tay Dụ Duy Giang có thể là mua cho cậu trai đẹp này, Chu Minh bỗng châm chọc khiêu khích Thời Dẫn một câu: “Không ngờ cậu Dụ còn có bạn vô giáo dục như thế.”

Thời Dẫn mỉm cười: “Cũng đúng, tôi làm sao có giáo dục được như anh, cởi cả áo trước mặt người ngoài cơ mà.”

Mày Chu Minh nhăn lại, cúi xuống nhìn cổ áo bị kéo ra. Y lạnh mặt kéo áo lại, cài cúc.

“Thời Dẫn!” Chu Đình Ngộ trong xe gọi một tiếng.

Dụ Duy Giang theo tiếng nhìn sang: “Sao cậu ta cũng tới?”

Thời Dẫn quay sang ngó Dụ Duy Giang một cái rồi lại cụp xuống ngay, bảo: “Bây giờ anh có việc ạ?”

“Không có.”

Thời Dẫn nhăn mày, nghĩ thầm không có việc anh đi với thứ háo sắc này làm gì.

“Thế mình về đi.”

Dụ Duy Giang ừ một tiếng.

Thời Dẫn đã chuẩn bị bảy bảy bốn chín câu mắng Chu Minh nhưng cậu không dây dưa nhiều nên không mắng ra được.

Lúc đi, Thời Dẫn liên tục quay đầu lại, cậu thấy Chu Minh dựa cửa xe nhìn theo bóng bọn cậu rời đi.

Thời Dẫn hiếm khi nổi nóng: “Nhìn nhìn nhìn có gì hay mà nhìn.” Cậu nóng muốn bốc hỏa, phải giơ tay gảy tóc dính sau gáy lên.

Thời Dẫn nóng đỏ cả mặt. Dụ Duy Giang cầm dao nĩa trong hộp bánh kem ra, tháo dây chun màu da quấn trên đó xuống, bước chậm lại. Anh tụt lại sau Thời Dẫn.

“Thời Dẫn.” Dụ Duy Giang gọi Thời Dẫn.

Thời Dẫn dừng chân quay lại. Thấy Dụ Duy Giang đến gần cậu lại vội quay đi ngay.

Dụ Duy Giang tới phía sau cậu, vén tóc sau cổ cậu lên túm thành một chùm, đoạn lồng sợi chun màu da vào cột lên một cách tùy ý.

Dụ Duy Giang nghiêng đầu sang cạnh Thời Dẫn, vén tóc bên thái dương ra sau tai giúp cậu. Động tác rất tự nhiên.

“Không nóng à?” Dụ Duy Giang hỏi.

Thời Dẫn càng nóng. Cậu thành thật đáp: “Nóng.”
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 46


Chương 46: Kích động như chó con.

Edit + Beta: Chan + Yan

Thời Dẫn và Dụ Duy Giang lên xe. Hai người ngồi ghế sau.

Thời Dẫn vẫn chưa cắt tóc kể từ khi bắt đầu nhận kịch bản “Gió ngầm”đến giờ. Tóc cậu cứ luôn ở trạng thái lỡ lỡ không dài không ngắn, che trán và tai. Chu Đình Ngộ chưa từng thấy Thời Dẫn khi để tóc ngắn, bây giờ bỗng nhiên thấy cậu buộc tóc nên cảm thấy mới lạ bèn ngó qua gương chiếu hậu mấy cái.

Thấy Chu Đình Ngộ, Dụ Duy Giang cũng đoán được đại khái nguyên do hai người họ xuất hiện ở đây.

Dụ Duy Giang nhìn Chu Đình Ngộ trong gương chiếu hậu, không vui lắm: “Ông lại nói gì rồi?”

“Có người quan tâm ông, tôi mặc kệ sao được.” Chu Đình Ngộ ngước lên nhìn gương chiếu hậu, cố ý bảo: “Chắc tụi này không quấy rầy chuyện tốt của ông đâu nhỉ.”

“Tốt cục cức.” Dụ Duy Giang nói tục một câu.

Thời Dẫn ngồi một bên cách Dụ Duy Giang hơi xa chẳng ư hử một lời. Khóe mắt thoáng thấy bánh kem trong tay Dụ Duy Giang, lòng nghĩ Dụ Duy Giang đi cùng Chu Minh một chuyến vì để mua bánh?

Bất kể thế nào, hành vi của Thời Dẫn hôm nay đều có vẻ như lo chuyện bao đồng, tự tung tự tác. Vậy nên lúc này cậu thấy hơi bứt rứt.

Dụ Duy Giang rất ít nói, mắt nhìn thẳng, tay xách hộp bánh kem con con, ngón tay cào cào vỏ hộp. Môi anh động đậy, giữa mày hiện vẻ nóng ruột khó nhận ra.

Anh muốn cho Thời Dẫn một bất ngờ nho nhỏ, ngờ đâu đến khung thành rồi lại không biết sút ra sao.

Lúc nãy Chu Minh nói khẩu vị anh tục, anh không thừa nhận. Nhưng ý tưởng muốn tạo bất ngờ đối với Dụ Duy Giang chưa từng yêu đương mà nói quả thật rất tục.

Dụ Duy Giang cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sắp mười hai giờ rồi. Anh vừa làm động tác giơ tay, ai ngờ Thời Dẫn đã như con thỏ bị doạ sợ, toàn thân run lên một chặp.

Dụ Duy Giang nhăn mày giơ bánh kem lên trước mặt Thời Dẫn, “Anh là quỷ à?”

Thời Dẫn ngốc, ngỡ ngàng nhìn bánh kem trên tay Dụ Duy Giang, không nhận.

Dụ Duy Giang nhét luôn bánh vào lòng cậu, quay đi không nói câu nào, kể cả lời chúc.

“Đây là… mua cho em ạ?” Thời Dẫn ngập ngừng hỏi.

Dụ Duy Giang nặng nề ừ một tiếng.

“Sao đột nhiên lại mua cho em?” Lúc này Thời Dẫn mới nhớ ra nay cậu nhận được rất nhiều lời chúc của fans trên weibo, nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Cậu mím môi cười, “Hôm nay không phải sinh nhật em đâu.”

Bóng hình Dụ Duy Giang hơi khựng lại, mày lại nhăn nhăn. Anh quay sang nhìn Thời Dẫn một cái.

Mấy ngày nay Thời Dẫn cứ luôn bồn chồn không yên, giờ cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười thoải mái lâu rồi không thấy. Đôi mắt cười cong cong, rất đẹp.

“Sinh nhật em phải mấy ngày nữa.”

Thật ra bầu không khí cũng hơi lúng túng, nhất là khi còn có người thứ ba ở đây. Nhưng Thời Dẫn giỏi quan tâm tâm trạng mọi người nên cậu thông minh ngậm miệng không hỏi Dụ Duy Giang tại sao cho rằng nay là sinh nhật cậu, cũng không hỏi Dụ Duy Giang tại sao lại mua cho cậu chiếc bánh kem xinh xắn này.

“Bây giờ em có thể ăn không?” Thời Dẫn rất ngoan ngoãn hỏi. Dâu tây trên mặt bánh có vẻ rất tươi, kem cũng sắp chảy rồi.

Dụ Duy Giang còn chưa lên tiếng, Chu Đình Ngộ đã nhanh hơn một bước: “Không thể. Cậu đừng có làm bẩn ghế, về rồi ăn.”

Thời Dẫn “ừm” một tiếng, phản nghịch mở hộp nhón một quả dâu nhanh chóng bỏ vào miệng, vừa không tiếng động vừa mau lẹ nhai.

Chu Đình Ngộ nhìn dáng vẻ làm mình làm mẩy của hai đứa tình trong như đã mặt ngoài còn e này, lòng nổi ý xấu châm ngòi xung đột. Y thình lình bảo: “Duy Giang, hồi ấy ông làm thế nào mà xuống được giường Chu Minh thế.”

Thời Dẫn đang nhai dâu bỗng chốc dừng lại, ánh mắt qua lại giữa Chu Đình Ngộ và Dụ Duy Giang.

Thấy Dụ Duy Giang im lặng, Chu Đình Ngộ tiếp tục đổ thêm dầu: “Chẳng phải thằng đó bỏ thuốc ông còn gì, ông…”

“Lái xe của ông đi.” Dụ Duy Giang bảo.

Thật ra Thời Dẫn cũng tò mò lắm, trong lòng rất không thoải mái nhưng cậu không dám hỏi.

Dụ Duy Giang đến cuối vẫn không trả lời câu hỏi của Chu Đình Ngộ.

Tất nhiên anh và Chu Minh không xảy ra chuyện gì, chỉ là sau đó phải ngâm trong bồn nước lạnh nửa đêm để ức chế tác dụng của thứ thuốc chết tiệt kia, sau đó phát sốt hai ngày.

Chu Đình Ngộ không thêm dầu được nhưng đã chọc một cái gai vào lòng Thời Dẫn.

Dạo này trạng thái của Chu Đình Ngộ có vẻ nóng nảy. Đoàn phim có diễn viên mới gia nhập, tổ kịch bản phải tăng ca làm thêm giờ mà sửa kịch bản. Chu Đình Ngộ thân là tác giả tác phẩm gốc không thể không có mặt trong đó. Nhưng trời sinh y có tính phản nghịch, cần phải đẩy nhanh độ mà y thường xuyên không có mặt ở phim trường. Thái độ với Thừa Nam cũng ngày càng lạnh nhạt.

Thời Dẫn nhìn, không khỏi nảy sinh lòng thương cảm đối với Thừa Nam.

Hôm nay Trương Tiệp không tìm thấy Chu Đình Ngộ lại nổi trận lôi đình ở phim trường. Thật ra kịch bản đã sửa hòm hòm rồi nhưng còn cần phải trao đổi mài giũa các chi tiết. Hơn nữa Trương Tiệp cũng quái thai lắm, cả tổ sáng tạo nội dung chỉ có Chu Đình Ngộ dám đối nghịch với anh ta, hai người hơi chút bất hoà đã cãi nhau nhưng anh ta lại cứ thích trao đổi ý kiến với Chu Đình Ngộ cơ.

Chu Đình Ngộ một thân một mình, không có trợ lý, không thấy người thì khỏi ai tìm được, quan trọng là kẻ này còn không nghe điện thoại.

Giờ nghỉ trưa, Trương Tiệp nhờ Dụ Duy Giang tìm Chu Đình Ngộ. Dụ Duy Giang có số điện thoại cá nhân của Chu Đình Ngộ, anh ra khỏi trường quay liền gọi cho Chu Đình Ngộ một cuộc.

Cuộc gọi nhanh chóng có người nghe.

“Người đâu?” Dụ Duy Giang hỏi thẳng.

“Về rồi.” Chu Đình Ngộ bây giờ đang nằm trên sô pha trong nhà.

“…” Dụ Duy Giang im lặng mấy giây, “Ông không sợ Trương Tiệp giết ông à?”

“Kịch bản sửa xong hết rồi, tôi ở lại làm gì?” Chu Đình Ngộ ôm mèo trong lòng. Ngón tay gãi cằm nó, “Anh ta muốn giết tôi có phải lần một lần hai đâu, không sao.”

“… Ông trốn cái gì?” Dụ Duy Giang rất nhạy bén.

Trong điện thoại chỉ còn tiếng hít thở của Chu Đình Ngộ. Lát sau, y bảo: “Tôi phiền.” Sau đó ngắt cuộc gọi.

“Xin hỏi…”

Dụ Duy Giang nghe tiếng quay đầu. Một người phụ nữ có dáng vẻ đoan trang bước về phía anh, “Đây là nơi đoàn phim “Gió ngầm” ghi hình phải không?”

Người phụ nữ tháo kính râm, lộ ra đôi con ngươi sáng màu. Da bà trắng bóc, đường nét ngũ quan lập thể, tóc xoăn lơi màu nâu đỏ thả trên vai. Mắt bà sâu, mũi cao thẳng, vừa nhìn đã biết là người lai.

Vẻ mặt người phụ nữ mang vẻ phúc hậu, đôi mắt cười khiến Dụ Duy Giang có cảm giác quen thuộc vô cùng.

“Ơ,” Bà sửng sốt nhìn Dụ Duy Giang giây lát, “Tiểu Dụ?”

Dụ Duy Giang đứng hình, có hơi không phản ứng kịp.

Mẹ Thời Dẫn che miệng cười: “Ngại quá, cô quen miệng nên cứ mở miệng ra là gọi.” Bà chìa bàn tay được chăm sóc vô cùng mịn màng, “Xin chào, cô là mẹ Thời Dẫn. Cháu biết Thời Dẫn không? Nó cũng là người đoàn phim các cháu.”

Dụ Duy Giang giật mình, bắt tay bà: “Chào cô.”

“Con cô là fan cháu đấy. Nó thích xem phim của cháu lắm.” Dáng vẻ mẹ Thời khi cười thật sự rất giống Thời Dẫn, khác ở chỗ bà mang nét người nước ngoài nhiều hơn một chút, “Cháu biết nó không? Nó tên Thời Dẫn.”

“Cháu biết.” Dụ Duy Giang đáp.

“Bên ngoài trông cháu đẹp trai hơn trên tivi đấy.” Mẹ Thời không tiếc lời khen.

“Cảm ơn cô ạ.”

Mẹ Thời nói lý do đến: “Hôm nay là sinh nhật Tiểu Dẫn. Cô tới cùng nó đón sinh nhật. Đã trưa rồi mà nó còn chưa xong việc hả?”

“Vẫn chưa đâu, chắc phải muộn hơn một chút.”

“Vậy lát cô lại tới tìm nó, không quấy rầy nó làm việc.” Mẹ Thời cười tủm tỉm nhìn Dụ Duy Giang, “Tiểu Dụ, cô gọi vậy cháu có để ý không?”

“Không để ý đâu.”

“Cháu ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.”

Mười hai rưỡi, Thời Dẫn kết thúc công việc buổi sáng, giờ đang thay đồ ở phòng nghỉ. Tiết Thịnh đi vào, cả người toàn bụi đất, đầu cũng đầy mồ hôi. Cậu chàng đang gọi điện thoại.

Cậu nói tiếng địa phương, Thời Dẫn không hiểu nhưng có thể nghe được tình cảm dịu dàng trong đó.

Bây giờ đoàn phim lấy cảnh tại một xã hẻo lánh, điều kiện khá gian khổ. Căn phòng để đồ của nhà dân tạm thời phải sửa thành phòng nghỉ cho diễn viên. Quạt trần kẽo kẹt kêu vang, chậm chậm quay tròn, gần như không cảm nhận được gió mát.

Tiết Thịnh ngắt cuộc gọi, cúi đầu nhìn bẩn thỉu trên quần áo. Cậu hỏi Thời Dẫn: “Thời Dẫn, ở đây có chỗ tắm không?”

“Có, nhưng chắc hơi xa đấy.”

Ban đầu vì Tiết Thịnh có nét giống Dụ Duy Giang mà Thời Dẫn cứ có một loại cảm xúc đối địch vi diệu với cậu chàng, lại vì cảm giác người đó là người Chu Minh dùng làm người thay thế cho Dụ Duy Giang nên lại càng chướng mắt cậu. Nhưng ở chung mấy ngày, Thời Dẫn cảm giác thật ra Tiết Thịnh là một người rất hiền lành.

Bình thường cũng hay gọi điện nói chuyện với người nhà, trò chuyện là bắt đầu nói tiếng địa phương khó hiểu.

Tiết Thịnh là một người biết nỗ lực, còn có phần chất phác. Cậu vụng về lấy lòng Chu Minh, động tác có dấu vết bắt chước theo Dụ Duy Giang, rất rõ ràng.

Đây cũng là lý do vì sao Thời Dẫn cảm thấy anh chàng này không chỉ giống Dụ Duy Giang mà thói quen và thần thái cũng rất giống.

Thời Dẫn không biết tại sao Tiết Thịnh lại muốn lấy lòng loại người như Chu Minh, nghĩ lại thì cậu không phải Tiết Thịnh, không trải qua những gì người ta trải qua nên không có tư cách phê phán lựa chọn của người khác.

Cho dù cậu thấy chê bai sự lựa chọn này.

“Trợ lý của cậu đâu?” Thời Dẫn hỏi, “Để anh đó dẫn cậu đi.”

“Anh ấy đi lấy cơm giúp tôi rồi, thôi vậy, để tôi tự đi tìm.” Tiết Thịnh đưa cho Thời Dẫn một que kem vị bơ sữa trong tay, “Mua trên quầy bán đồ ăn vặt trong xã đấy, cậu ăn không? Vị cũng được lắm.”

Thời Dẫn nhận: “Cảm ơn.”

Thời Dẫn nhận được tin nhắn của mẹ. Bà bảo đang chờ cậu ở tiệm trà “Hoa gian” ở xã Ẩm Mãnh, bảo cậu xong việc thì qua.

Lúc Thời Dẫn chạy tới tiệm trà, người mẹ yêu dấu của cậu đang ngồi cạnh cửa sổ, mặt mày vui tươi trò chuyện với một anh chàng đẹp trai. Anh chàng đẹp trai đó là Dụ Duy Giang.

Thời Dẫn lặng ở cửa bất động. Mẹ Thời cầm chén trà lên, vô tình ngước mắt thấy cậu, bà nhẹ nhàng vẫy tay.

“Con trai, ở đây.”

Dụ Duy Giang quay đầu trông sang, ánh mắt hai người chạm nhau. Thời Dẫn chuyển hướng nhìn, chậm rì bước vào.

Thời Dẫn ngồi xuống bên cạnh mẹ Thời. Mẹ Thời nhìn cậu, giơ tay gảy mái tóc dài đến vai của cậu, “Tóc dài thế này rồi, sao lại phơi nắng đen thế này…”

Hai tay Thời Dẫn thả bên người, mặc kệ mẹ cậu sờ tới sờ lui trên đầu cậu. Cậu cười bảo: “Đầu con toàn mồ hôi là mồ hôi, mẹ không chê thúi à.” Cậu nhìn Dụ Duy Giang, “Anh… Sao anh cũng ở đây?”

Mẹ Thời bảo: “Mẹ và Tiểu Dụ cùng đến, đợi con lâu lắm rồi.”

“Sao mẹ đến tận đây?” Thời Dẫn hỏi mẹ cậu.

“Mẹ tới đón sinh nhật với con. Ba con bận nên mẹ tới một mình.” Mẹ Thời vỗ vỗ lưng Thời Dẫn, “Mẹ đặt phòng khách sạn căn hộ rồi, tối đích thân xuống bếp.”

“Nay là sinh nhật em.” Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn.

“Ừm.” Thời Dẫn gật đầu, vô thức l**m môi một cái. Dụ Duy Giang đã đưa bánh sinh nhật trước rồi, ngọt lắm, ngọt đến nỗi làm Thời Dẫn mất ngủ cả đêm, kích động như chó con.

“Tri Liên công tác gần đây, tối nay nó cũng sẽ tới,” Mẹ Thời nhìn sang Dụ Duy Giang, “Tối nay Tiểu Dụ cũng tới nhé, cháu có rảnh không? Cô nấu cơm ngon lắm đấy.”

Thời Dẫn cầm một cái chén không, nhấc bình trà lên rót vào, mặt tỉnh queo nhấp một ngụm, ánh mắt lơ lửng.

Cậu nghe Dụ Duy Giang đáp: “Được cô ạ.”
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 47


Chương 47: “Cháu vô đức vô năng, anh Dụ đây mắt mù rồi.”

Edit + Beta: Chan + Yan

Lúc về, Dụ Duy Giang hỏi Thời Dẫn muốn quà gì. Thời Dẫn lắc đầu: “Anh mua bánh cho em rồi mà.”

“Cái khác thì sao?”

“Em không cần đâu.” Cậu cong môi, “Em thích cái bánh lần trước lắm.”

Dụ Duy Giang thôi, “ừm” một tiếng không tiếp tục hỏi nữa.

Hồi lâu sau, Dụ Duy Giang hỏi: “Năm nay là sinh nhật bao nhiêu tuổi?”

“21.”

Dụ Duy Giang nghĩ thầm trẻ thật. Anh bảo: “Sinh nhật vui vẻ.”

Thời Dẫn đáp: “Cảm ơn.”

Buổi tối, Dụ Duy Giang xong việc muộn hơn Thời Dẫn một chút. Thời Dẫn tới căn hộ khách sạn mẹ Thời đặt trước.

Nguyên Dập cũng ở Khánh Thị nên Thời Dẫn gọi y qua cùng luôn nhưng không nhắc gì đến chuyện sinh nhật, đến nỗi Nguyên Dập đến mà hai tay trống trơn. Y trách Thời Dẫn không nói sớm, sau đó Nguyên Dập chuyển luôn cho Thời Dẫn tiền lì xì mừng sinh nhật.

Nguyên Dập mà cởi bỏ thân phận làm công cũng là một chàng trai thành phố đẹp trai rạng rỡ lắm. Y đeo kính áp tròng lên, tạo kiểu sơ qua mái đầu, quần áo cũng chú trọng để ý. Tuy đã qua đầu ba nhưng trông vẫn rất trẻ trung, là kiểu anh đẹp trai càng nhìn càng hợp mắt.

Chẳng bao lâu sau Dụ Duy Giang cũng đến, là Thời Dẫn mở cửa cho anh.

Dụ Duy Giang đứng bên ngoài, quanh thân như bị bọc trong một lớp khí nóng mang theo hơi thở mệt mỏi phong trần. Anh xong việc muộn nên qua thẳng từ phim trường, quần áo còn chưa thay.

Trong phòng mở điều hoà, mát rười rượi. Thời Dẫn vội tránh đường cho anh vào phòng.

Phòng bếp là kiểu mở. Mẹ Thời ngẩng đầu thấy Dụ Duy Giang, bà tạm ngừng việc trong tay ra ngoài bảo: “Sao trông mệt mỏi thế này, đi tắm một cái trước đi. Cô có mang cho Thời Dẫn mấy bộ quần áo mới. Nếu cháu không để ý thì mặc của nó nhé?”

“Mẹ, anh ấy mặc sao được quần áo của con.”

Mẹ Thời đi về hướng phòng ngủ, “Có một bộ rộng lắm, chắc là vừa đấy.”

Thực ra thì chiếc áo phông phong cách bạn trai rộng rãi này mặc trên người Dụ Duy Giang bỗng hoá áo bó. Vải vóc dán trên người Dụ Duy Giang phác họa đường cong cơ bắp rõ ràng.

Dù áo phông là mới nhưng trên đó vẫn toả mùi mật ong ấm áp. Mùi trên người Thời Dẫn cũng là mùi này.

Dụ Duy Giang đoán có lẽ cả tủ quần áo của Thời Dẫn đều mang mùi mật ong.

Đồ của Thời Dẫn thiên về phong cách học sinh, sinh viên, hơn nữa không đúng kích cỡ nên mặc trên người Dụ Duy Giang có vẻ không hợp. Thời Dẫn không khỏi nhớ tới mấy tấm ảnh Dụ Duy Giang thời đại học trong điện thoại Chu Đình Ngộ. Dụ Duy Giang trong ảnh mang theo hơi thở tuổi trẻ, gầy gầy, ánh mắt lạnh nhạt mà trong trẻo, vóc dáng cũng không rắn rỏi như bây giờ. Anh của lúc ấy mà mặc bộ này chắc chắn sẽ rất hợp.

Nhân lúc Dụ Duy Giang không chú ý, Thời Dẫn nhìn trộm anh mấy lần.

Dụ Duy Giang vào bếp giúp mẹ Thời. Mẹ Thời cười bảo: “Cháu mặc bộ này đẹp lắm.”

Dụ Duy Giang ăn ngay nói thật: “Hơi chật một chút.”

Anh giúp mẹ Thời sơ chế nguyên liệu, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Mẹ Thời khen anh biết việc, còn bảo Thời Dẫn là nhãi phế vật chỉ giỏi tài lanh.

“Mẹ,” Thời Dẫn ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, nghe cuộc trò chuyện trong bếp truyền ra rõ mồm một, “Xin đừng dìm nhau, cảm ơn.”

Mẹ Thời cong mắt cười thật lâu.

Món ăn lên hết rồi, bốn người ngồi xuống bàn ăn. Thời Dẫn hỏi mẹ Thời: “Sao chú nhỏ còn chưa tới?”

Nguyên Dập nghẹn: “Anh ta cũng tới?”

“Đúng vậy.”

Biểu cảm của Nguyên Dập có chút vi diệu. Thành khiến của Nguyên Dập về Thời Tri Liên đã chôn xuống từ đêm hội từ thiện KNOCON rồi. Gần đây Nguyên Dập phụ trách một chương trình giải trí, Thời Tri Liên là nhà tài trợ lớn nhất. Hai người thỉnh thoảng tiếp xúc với nhau, lần nào cũng là đánh giáp lá cà.

Thời Tri Liên xoi mói, yêu cầu lại nhiều. Nguyên Dập là tổng biên kịch kiêm đạo diễn, tất nhiên thành chim đầu đàn lúc nào cũng bị làm phiền rồi. Hơn nữa Thời Tri Liên có vẻ vô cùng nhiệt tình châm chọc Nguyên Dập. Nguyên Dập nào dám chọc lại hắn, có cáu cũng chỉ có thể mắng mấy câu sau lưng.

Mắng thì mắng nhưng Nguyên Dập vẫn rất công nhận nhan sắc của Thời Tri Liên. Thời Tri Liên ngạo mạn lại còn máu lạnh nhưng xác thực anh tuấn, thậm chí còn hợp gu của Nguyên Dập hơn cả Dụ Duy Giang.

Đây là nỗi bi ai của đám mê sắc đẹp.

Họ ăn được một nửa một Thời Tri Liên mới đến. Thời tiết tháng tám, hắn mặc trên mình một bộ suit, vừa vào nhà là cởi ngay áo ngoài, chỉ còn một chiếc sơ mi trắng.

Thời Tri Liên xắn tay áo, ném một bao lì xì dày cộp lên bàn trước mặt Thời Dẫn. Hắn nhìn thoáng qua Dụ Duy Giang đang ngồi ngay ngắn, lại đảo mắt đi, đối diện với ánh mắt Nguyên Dập.

“Nhiều người nhỉ.” Thời Tri Liên nói một câu, ngồi xuống bên cạnh mẹ Thời.

“Cậu Dụ còn nhớ tôi không?” Thời Tri Liên nhìn về phía Dụ Duy Giang.

“Vẫn nhớ.”

“Không ngờ lại gặp cậu ở đây. Cậu và cháu tôi… hình như rất thân?”

“Đúng vậy.”

Thời Tri Liên khách sáo cười cười, chuyển sang sỉ nhục cháu trai: “Nó có tài đức gì.”

Nguyên Dập bật cười, cúi đầu cười không chịu được.

Thời Tri Liên nói chuyện mang giọng điệu người xưa, vừa nghiêm túc vừa quái dị, Thời Dẫn cạn lời, cũng bắt chước quái gở theo: “Cháu vô đức vô năng, anh Dụ đây mắt mù rồi.”

Nguyên Dập phụt cười.

“Nói gì đó.” Mẹ Thời cười lườm Thời Dẫn một cái.

Thời Dẫn nhét lì xì vào túi, thương lượng với Thời Tri Liên: “Lần sau chuyển khoản nhé, tiền mặt hơi bất tiện.”

Thời Tri Liên liếc cậu: “Lần sau đến tiền mặt cũng không có đâu.”

Thời Dẫn chậc một tiếng.

Mẹ Thời rót đồ uống cho Thời Tri Liên. Thời Tri Liên giơ tay cản, “Em uống rượu.”

“Không mua rượu đâu.” Mẹ Thời bảo, “Mai Tiểu Dẫn còn phải đóng phim, uống say không tốt.”

“Nó uống được rượu nào, tửu lượng một chén đã ngất.” Thời Tri Liên vô tình trào phúng, “Em mang rượu, lát trợ lý mang tới.”

“Được,” Mẹ Thời cười, “Vậy chị uống với chú.”

Rượu Thời Tri Liên mang đến là rượu ngon có đánh số riêng*, Nguyên Dập trông mà thèm, cũng muốn uống nhưng lại không muốn nói chuyện với Thời Tri Liên. Từ khi Thời Tri Liên vào cửa đến giờ, Nguyên Dập chưa nói với hắn câu nào, hòa đồng như y mà ngay cả lời chào cũng chẳng có lấy một câu. Nhưng y vẫn rất có tự giác của một kẻ mê sắc đẹp nên ánh mắt mới không rời khỏi Thời Tri Liên.

*独立编号的好酒, chưa có thông tin nhưng tớ nghĩ số ở đây là số năm tuổi của rượu. Ai biết thì giúp tớ với nha, xin cảm ưn mí cậu gất nhèo.

Y che giấu tốt lắm, không nhìn trắng ra đâu, rất kín kẽ.

Mặc dù vậy, khi Thời Tri Liên bỗng chốc nhìn sang, lòng Nguyên Dập vẫn chột dạ, mất tự nhiên chuyển hướng nhìn.

Thời Tri Liên cầm chai rượu, nhìn y chẳng tỏ cảm xúc gì.

“Tiểu Nguyên cũng uống chút đi.” Mẹ Thời bảo.

Nguyên Dập cười “vâng” một tiếng, chìa ly ra. Mũi Thời Tri Liên phát ra một tiếng hừ lạnh. Nguyên Dập nhíu mày không thoải mái lắm. Y nhìn hắn rót cho mình nửa ly rượu.

Kết thúc bữa cơm, thời gian đã không còn sớm. Địa điểm ghi hình của đoàn phim ở xã nhỏ, nơi này là khu vực thành phố, khoảng cách đi lại khá xa mà mẹ Thời đặt phòng lớn, có đủ phòng nên bà bảo Dụ Duy Giang và Thời Dẫn ở lại, sáng mai rồi về.

Nguyên Dập uống rượu, mẹ Thời lo y về một mình nên cũng bảo y ở lại luôn.

“Tri Liên, lát em về luôn à? Trợ lý đâu?” Mẹ Thời hỏi Thời Tri Liên.

“Em bảo cậu ta về trước, hôm nay em ở đây, có đủ phòng không?”

“Đủ chứ, Tiểu Dụ và Thời Dẫn có thể ở một phòng, phòng đó có hai giường.”

Thời Dẫn thấy hơi khó: “Mẹ, con không xứng có một phòng riêng à?”

“Vậy con cũng không thể để chú nhỏ con và Tiểu Nguyên ở cùng một phòng được chứ.” Mẹ Thời vỗ đầu cậu, nhìn sang Dụ Duy Giang, “Tiểu Dụ, cháu có ý kiến gì không?”

Dụ Duy Giang đáp: “Không đâu.”
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 48


Chương 48: “Anh đừng như vậy.”
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 49


Chương 49: “Em không thích thì thôi vậy.”
 
Back
Top Bottom