Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,703
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOipqpEooGAYcJtfpi8tZdykCYWmrAvRRKR8xVlCH-n11V3RpBC8Z4lniS623alB-Z0r8n__Uj8bi6useCh63palsOiJG92cKXfdoPXD66SZmIR0MpakibzhYGW2m4z4msdxbVOHIiMWf25wuZolWVH=w215-h322-s-no-gm

Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Tác giả: Kỉ Kinh
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tên tác phẩm: Ai muốn giữ khoảng cách với em
Tác giả: Kỉ Kinh 几京
Edit + Beta: Chan + Yan

Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, niên thượng, showbiz, 1×1, HE
Nhân vật chính: Dụ Duy Giang x Thời Dẫn

***

Giới thiệu:

Thời Dẫn – Nhà giàu đời thứ hai – Fan trung thành – Mê mẩn anh trai diễn viên tuyến 18 Dụ Duy Giang – Tận tâm tận tụy – Đầy tiền đu trai – Không bỏ bất kỳ một hoạt động biểu diễn nào của idol.

Cậu liên tiếp ló mặt ra trong mấy hoạt động lác đác chẳng có bao nhiêu của idol. Thân là một thanh niên đẹp trai, chân dài, cao ráo, cuối cùng cũng khiến idol chú ý giữa số ít các fan nữ xung quanh.

Dụ Duy Giang ra mắt hai năm vẫn không có tiếng tăm, cũng chẳng nổi. Nhưng Thời Dẫn tin tưởng chắc chắn, idol của cậu cần sắc có sắc, cần kỹ thuật diễn có kỹ thuật diễn, một ngày nào đó nhất định hót hòn họt.

Trời không phụ lòng người.

Dụ Duy Giang vụt sáng thành công, người cũng thành “công”.

Tất cả tình cảm chân thành theo đuổi idol của Thời Dẫn trong trong mắt idol đều thành cố ý quyến rũ anh.

Dụ Duy Giang: Chẳng phải em thích anh sao? Anh không ngại yêu đương với fan đâu.

Người nào đó trong ngoài bất nhất: Không không không, anh là idol của em, xin hãy giữ khoảng cách với fan của mình.

Dụ Duy Giang: Ai muốn giữ khoảng cách với em.

Giới thiệu vắn tắt một câu: Đu idol, tôi thành bồ idol luôn.

Đôi lời:

Thụ từng có người yêu cũ.​
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 1


Chương 1: “Hôm nay tôi xấu.”

Edit + Beta: Chan + Yan

Ba giờ sáng, Thời Dẫn vẫn đang trừng đôi mắt đỏ quạch, cầm điện thoại hăng hái chiến đấu đẫm máu trong game.

Màn hình phía trên bỗng nảy ra hai tin nhắn, che khuất tầm nhìn của cậu.

Nguyên Dập: Tin mới nhất!

Nguyên Dập: Chàng tiên Dụ* chuẩn bị vào đoàn làm phim!

*Gốc là 仙儿 (Tiên nhi), thường các chàng trai sẽ nói như vậy với một cô gái trẻ. Tiên nhi chỉ những cô gái có cá tính, độc lập và đặc biệt hơn người. Hoặc để chỉ một cô gái đẹp, ngầu, không dính khói lửa trần gian.

Ngón cái Thời Dẫn vuốt một cái, giây cuối cùng đành từ bỏ chiến đấu, thoát khỏi giao diện game.

Cậu mở Wechat gõ cực nhanh: Thật hay giả?

Nguyên Dập: WTF, cậu sống giờ Mỹ à? Vẫn chưa ngủ??

Thời Dẫn: Anh cũng chưa còn gì.

Nguyên Dập: Cậu là sinh viên, là mầm non tương lai của đất nước. Một ông chú thất nghiệp lang thang như anh có thể so được à?

Thời Dẫn: Không có tiết sớm, chuyện vào đoàn làm phim là thế nào? Thật hay giả?

Nguyên Dập: Thật, “Anh tôi”, đạo diễn Đinh Lộ, chàng tiên Dụ nam phụ, nam chính Lương Tử Hưng.

Thời Dẫn: Phim gia đình?

Nguyên Dập: Ừ, gần như thế, phim về đời sống nhưng kịch bản cụ thể thế nào thì anh không rõ. Lương Tử Hưng nhận rồi, chắc là ổn thôi, phim mới nhất của cậu ta đấy
1f4aa.svg


Thời Dẫn:
1f44f.svg


Nguyên Dập: Thứ sáu tuần sau họp báo khai máy, đu không?

Thời Dẫn không biết Lương Tử Hưng trong miệng Nguyên Dập là ai nhưng idol cậu nửa năm rồi cuối cùng cũng vào đoàn phim. Xứng đáng để gióng trống khua chiêng khắp làng trên xóm dưới.

Khóe miệng Thời Dẫn không khỏi cong lên, nhắn lại: Phải đu.

Hai chiếc cú đêm lại chuyện trò một lát.

“Chàng tiên Dụ” trong miệng Nguyên Dập có tên đầy đủ là Dụ Duy Giang – một anh diễn viên có lượng fans trên weibo còn kém cả các Streamer trên mạng.

Hai năm trước, Dụ Duy Giang chính thức ra mắt trong một bộ phim cổ trang. Mặc dù chỉ là vai phụ nhưng bởi hình tượng nhân vật thu hút, Dụ Duy Giang dựa vào diễn xuất xuất sắc của mình thể hiện sức hút độc đáo của nhân vật trong phim nên đã thu về một lượng fans kha khá.

Thời Dẫn cũng thích Dụ Duy Giang vì nhân vật đó, tính là fan đời đầu.

Lúc ấy cậu còn đang học cấp ba, vẫn còn là bọn choai choai mới lớn. Lần đầu tiên mê nam diễn viên trẻ thì chưa kịp dấn thân vào hàng ngũ đu idol, Dụ Duy Giang đã mất tăm mất tích.

Dụ Duy Giang lặn một năm, mãi năm sau mới xuất hiện lại một lần nữa trong mắt công chúng rồi loanh quanh diễn mấy bộ phim dở tệ.

Lúc Dụ Duy Giang quay lại, Thời Dẫn đã tốt nghiệp cấp ba. Lên đại học, thời gian tự do càng nhiều. Hồi cấp ba cậu thích Dụ Duy Giang, đại học càng mê muội hơn. Trong vấn đề đu idol này, người lớn trong nhà đều bảo cậu trẻ con.

Tuy mấy phim Dụ Duy Giang nhận được dở tệ nhưng thực lực của anh không hề tệ. Nhìn lại thì Thời Dẫn cảm thấy nếu so kỹ thuật diễn với một đám diễn viên trẻ mới nổi, chẳng mấy ai bì được anh ấy.

Thời nay mấy minh tinh đều kiếm cơm từ giới trẻ, nếu không chọn thời điểm thích hợp rèn sắt khi còn nóng thì chỉ nhận lại một kết cục lặng lẽ thôi.

Năm ấy Dụ Duy Giang có chút tiếng tăm nhờ vào bộ phim kia nhưng thời gian một năm đã sớm bào hết lòng nhiệt tình của người hâm mộ ban đầu. Qua thời gian vàng, sau lại không có tài nguyên tốt nên dù ra mắt đã hai năm, anh vẫn chỉ là một ngôi sao nhỏ chẳng mấy người biết đến.

Dụ Duy Giang trong mắt Thời Dẫn vẫn là nam nghệ sĩ cấp bậc thần tiên có giá trị nhan sắc cao, kĩ thuật diễn đỉnh. Thời Dẫn cảm thấy anh chỉ thiếu thời cơ thôi.

Khác với Thời Dẫn – Nguyên Dập – chuẩn 0. Tuổi fan của y không bằng Thời Dẫn, thích Dụ Duy Giang chỉ vì nhan sắc. Y hay nói với Thời Dẫn rằng ngũ quan của Dụ Duy Giang y như đúc ra từ gu của y vậy, thích hơi thở Alpha ngập tràn hormone giống đực trên người anh.

Nguyên Dập còn hay bảo Thời Dẫn là ngụy quân tử, là cây thước dẻo đạo đức giả, đu idol, không đu thân hình idol thì đu cái gì?

Y luôn nhìn mọi thứ từ góc độ của gay, Thời Dẫn lười tranh luận với ông chú thụ này.

Thời Dẫn gọi Nguyên Dập là chú Nguyên nhưng thật ra y chỉ mới ba mươi tuổi. Hai người quen nhau lúc đu hoạt động của idol. Gặp một lần như thể đã quen thân. Nguyên Dập quen nhiều người trong giới nên luôn nắm được tin tức các hoạt động của Dụ Duy Giang sớm nhất.

Thời Dẫn: Mai Dụ Duy Giang về nước, em đi đón ở sân bay, anh đi không?

Nguyên Dập: Cậu ta ra nước ngoài khi nào đấy? Hoạt động gì à?

Thời Dẫn: Không biết, chỉ biết anh ấy có chuyến bay về thôi

Thời Dẫn: … Giang nhà anh cũng không giống kiểu có hoạt động gì ở nước ngoài

Nguyên Dập: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết, ai lại nói thẳng ra thế! Vậy cậu ta ra nước ngoài làm gì? Du lịch?

Thời Dẫn ngáp một cái, híp mắt gõ chữ: Chắc thế, mầm non tương lai của đất nước không trụ được nữa, cần đi ngủ

Nguyên Dập: Mầm non ngủ đi, mai chú bận rồi, mình cháu đu đi

Hôm sau.

Thời Dẫn là sinh viên năm hai khoa tiếng Đức. Cậu bùng tiết buổi sáng để tới nằm vùng ở sân bay.

Sảnh sân bay náo nhiệt, có rất nhiều người hâm mộ giơ đèn và băng rôn.

Thời Dẫn đeo khẩu trang đen, liếc sang đám đông người hâm mộ.

Cậu biết những người này không tới đây đón idol cậu.

Băng rôn ghi tên “Lương Tử Hưng”, đoàn người hâm mộ rất đông, bảo vệ sân bay đang duy trì trật tự.

Tình hình như vậy ở sân bay Bắc Thành đã chẳng còn xa lạ. Người nổi tiếng đi đi lại lại, dù không có fans thì cũng đầy mấy trạm tỷ* săn ảnh túc trực ở đó, khác ở quy mô chiến trận thôi.

*Trạm tỷ: Mấy chị gái chuyên theo chân người nổi tiếng ở các hoạt động, show, sân bay, phim trường,… để chụp ảnh rồi up mạng xã hội.

Hôm nay là một trận đại chiến.

Lương Tử Hưng – một tài năng mới được tuyển chọn – bạn diễn trong phim mới của Dụ Duy Giang, vai nam chính.

Thời Dẫn mở điện thoại tra Baidu, vô tình bị cô gái phía trước va phải. Trông cô nàng có vẻ phấn khích, hai má đỏ bừng.

“Ôi ngại quá ngại quá.”

“Không sao.”

Cô nàng thấy Lương Tử Hưng trên màn hình điện thoại của Thời Dẫn, mắt sáng lên: “Anh giai cũng là fans của Tinh Tinh ạ? Fan nam còn sống?!”

Tinh Tinh?

Thời Dẫn ngẩng lên nhìn cô, lập tức hiểu ra “Tinh Tinh” trong lời cô là Lương Tử Hưng.

Khoé mắt cậu cong cong: “Không phải.”

Cậu có một đôi mắt biết cười. Một khi cười, đôi mắt sẽ cong thành một vòng cung xinh đẹp. Dù khuôn mặt bị khẩu trang che mất vẫn khiến các cô gái rung rinh.

“À…” Mặt cô nàng càng đỏ hơn.

Thời Dẫn giơ điện thoại lên. Ốp điện thoại của cậu đặt làm riêng, in ảnh của Dụ Duy Giang.

“Tôi là fan của Dụ Duy Giang.”

Cô nàng ngơ ngác: “Dụ Duy Giang… là ai?”

Cùng lúc ấy, Dụ Duy Giang hạ cánh.

Anh kéo vali đi xuống máy bay. Lương Tử Hưng vô tình bay cùng chuyến với anh, đang bị quản lý, trợ lý và vệ sĩ vây quanh. Họ đi phía trước anh.

Hai người cách nhau vài mét. Họ đã thấy nhau trên máy bay. Cả hai đều biết nhau vì cùng một công ty quản lý. Lương Tử Hưng ngồi khoang hạng nhất. Lúc đụng mặt Dụ Duy Giang, cậu ta rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng chuyển sang dáng vẻ như chưa từng quen biết. Dụ Duy Giang cũng không chủ động chào hỏi.

Dụ Duy Giang lấy tai nghe trong túi ra đeo lên.

Lúc ra tới sảnh chờ, Dụ Duy Giang thành công thoát khỏi âm thanh vang dội tấn công.

Trong sảnh chờ đều là fan của Lương Tử Hưng, tiếng gào thét vang trời.

Thời Dẫn cũng bị cảnh này dọa sợ. Không hổ là minh tinh đang nổi gần đây. Văn hoá tuyển chọn tài năng quả nhiên đã thấm vào lòng người.

Cô nàng vừa nói chuyện với cậu cũng chạy đi, vọt thẳng một đường.

Thời Dẫn nhìn vào trung tâm dòng người. Cậu thấy một dáng người cao ráo phía xa xa, đang đeo kính râm, nụ cười rạng rỡ.

Ánh mắt cậu dừng trên Lương Tử Hưng chưa được hai giây đã rời đi.

Bên kia xuân về hoa nở, bên này gió thu thổi đìu hiu.

Nhìn sang idol mình, ngay cả mấy trạm tỷ chuyên săn ảnh cũng không thấy một bóng, cậu chợt thấy hơi xót xa.

Nhưng lịch trình của Dụ Duy Giang hôm nay là lịch trình cá nhân, không ai tới đón máy bay là chuyện bình thường. Thời Dẫn tự an ủi bản thân. Khi ngước mắt lên, cậu bỗng thấy bóng dáng cao lớn thân thuộc.

Dụ Duy Giang rất cao. Anh đứng sau Lương Tử Hưng không xa, dù bị rất nhiều người hâm mộ chắn trước vẫn không thể che được dáng người cao vút của anh.

Anh mặc đồ thoải mái, một chiếc áo khoác thể thao màu lạnh che đi vóc dáng rắn rỏi, biểu cảm lười nhác.

Thời Dẫn cầm máy ảnh SLR* đi tới.

*Máy ảnh SLR (Single-lens reflex camera) là một trong những dòng máy ảnh phản xạ một ống kính và dùng gương lật để phản chiếu hình ảnh từ ống kính đi lên. Túm cái quần lại là tớ copy về thôi chứ không hiểu gì cả ಥ_ಥ

Dụ Duy Giang không nổi. Mỗi lần đu hoạt động đều chẳng có mấy mống fans nên không cần lo tranh cướp vị trí chụp ảnh tốt, cũng không cần phải khiêng máy ảnh to uỳnh tới.

Tuỳ tiện dùng một cái DSLR full-frame* đã có thể chụp ra vẻ đẹp động lòng người rồi.

*Đại khái là máy ảnh full-frame chụp ảnh xịn hơn máy ảnh bình thường (máy crop) vì góc chụp của nó rộng hơn và đắt hơn nhiều nha mọi người.

Dụ Duy Giang đeo tai nghe không dây, lơ lãng đi sau dòng người hâm mộ đang đuổi theo Lương Tử Hưng.

Thời Dẫn lách qua đám đông, vượt mọi chông gai, cuối cùng cũng chen được tới gần Dụ Duy Giang.

Cậu cầm máy ảnh chụp mấy tấm.

Dụ Duy Giang quay sang, ánh mắt chuyển hướng tới bên này.

Thời Dẫn nhấn nút chụp, tách tách tách, nháy liên tục.

Idol cậu đúng là chẳng có chút gánh nặng thần tượng nào, khẩu trang không đeo, kính râm cũng không. Chẳng biết ra nước ngoài làm gì mà quầng thâm mắt sắp chảy xuống má tới nơi rồi kìa.

Thời Dẫn cầm máy ảnh chạy tới.

“Mừng anh trở về.”

Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn, nhìn thẳng vào đôi mắt nhạt màu biết cười.

Anh còn tưởng rằng cậu là tay săn ảnh thần tượng, tới lúc thấy đôi mắt này mới rõ ràng.

Thật ra một thời gian rất lâu về trước, anh vẫn luôn cho rằng cậu thanh niên trước mặt này là một tay săn ảnh.

Fans của anh không nhiều, chứ đừng nói gì tới fan nam.

Thanh niên đeo khẩu trang, Dụ Duy Giang thậm chí chẳng rõ trông mặt mũi cậu như thế nào nhưng lại rất ấn tượng với đôi mắt này.

Dụ Duy Giang bỏ một bên tai nghe ra, hơi nghiêng người sang: “Ừm?”

Hiệu quả lọc tiếng ồn của tai nghe có thể so với điếc, Dụ Duy Giang không nghe rõ cậu nói gì.

“Em bảo là mừng anh trở về, vất vả rồi.”

Đây là lần đầu tiên Dụ Duy Giang nghe được giọng nói của cậu thanh niên này ở khoảng cách gần. Dù bị khẩu trang ngăn trở nhưng vẫn rất trong trẻo, dễ nghe.

“Lịch trình cá nhân cậu cũng biết à?” Giọng Dụ Duy Giang trầm hơn trên phim một chút.

Thời Dẫn ngượng ngập cười cười: “Em không phải fan cuồng đâu.”

Cậu cách Dụ Duy Giang một khoảng vừa đủ, giữ khoảng cách an toàn, đoạn đưa một món đồ cho anh: “Tặng anh.”

Dụ Duy Giang đáp khẽ: “Cảm ơn nhưng tôi không nhận quà.”

“Không phải quà mà là… Mấy thứ thường dùng thôi, anh nhận đi.” Thời Dẫn nhũn giọng bảo.

Dụ Duy Giang liếc sang cậu, đắn đo giây lát cuối cùng nhận lấy: “Cảm ơn.” Anh nhìn bao bì bên ngoài, bên trên là tiếng Anh, “Mặt nạ xông hơi mắt?”

“Dạ.” Thời Dẫn gật đầu.

“Cảm ơn.” Dụ Duy Giang bỏ mặt nạ vào túi.

Thời Dẫn nhấc máy ảnh chụp mấy tấm, thấy Dụ Duy Giang không ghét, kéo vali đi như không có chuyện gì, cậu lại tới trước mặt anh chụp thêm mấy tấm chính diện.

Dụ Duy Giang không nghĩ hôm nay sẽ có người tới đón máy bay. Dù là bình thường, không phải lịch trình cá nhân thì cũng gần như chẳng có fan nào tới cắm chốt ở sân bay cả.

Đến tận bây giờ anh vẫn còn hoài nghi cậu thanh niên này là tay chuyên săn ảnh.

Chẳng rõ phía trước xảy ra chuyện gì mà dòng người hâm mộ loạn lên. Vòng người vây trên đó dừng lại, không đi tiếp nữa, còn lùi về sau.

Thấy một bạn fan sắp va vào Thời Dẫn. Dụ Duy Giang nhanh tay lẹ mắt nắm cánh tay cậu kéo về phía mình.

Thời Dẫn ngốc.

“Đừng đi lùi.” Dụ Duy Giang nhìn cậu, “Nguy hiểm lắm.”

Hai người đứng rất gần nhau, trên người Dụ Duy Giang thoang thoảng mùi nam tính, thanh mát nhẹ nhàng. Thời Dẫn ngước lên, thấy râu lún phún trên cằm anh.

Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn, nói nhỏ:

“Hôm nay tôi xấu, hôm qua thức khuya quá nên tốt nhất là ảnh chụp lúc nãy đừng đăng lên mạng nhé.”
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 2


Chương 2: “Cậu vẫn còn là học sinh phải không?”

Edit + Beta: Chan + Yan

Hoá ra dòng người phía trước đột ngột ùn lại vì có người bị ngã.

Lương Tử Hưng dừng lại giúp một tay, đội fans vây quanh cũng dừng lại theo. Thời Dẫn nghe tiếng chụp ảnh tách tách tách khắp tứ phía, khéo chuyện này lại sắp lên top tìm kiếm rồi đấy.

Cậu lấy tiêu đề hộ luôn rồi: #Lương Tử Hưng – năng lực bạn trai Max#

Thời Dẫn ngẩng lên nhìn Dụ Duy Giang, thấy anh đã đeo khẩu trang vào.

“Cậu vẫn còn là học sinh phải không?” Dụ Duy Giang nhìn cậu, tiếng bị khẩu trang cản lại trở nên càng trầm, “Về nhà sớm đi.”

Dứt lời, anh kéo vali bước về hướng ít người.

Thời Dẫn ôm máy ảnh chạy theo: “Trợ lý của anh không tới đón anh ạ?”

“Hôm nay là lịch trình cá nhân.”

“Anh nhớ dùng mặt nạ xông hơi mắt kia nhé, hiệu quả giảm mệt mỏi tốt lắm.” Thời Dẫn dừng lại tại chỗ, vẫy tay với anh, “Tạm biệt, anh đi đường cẩn thận.”

Cậu thấy đuôi mắt Dụ Duy Giang hơi cong lên gần như chẳng nhận ra: “Ừ, tạm biệt.”

Nửa tiếng sau, Thời Dẫn mở weibo, quả nhiên, Lương Tử Hưng lên top tìm kiếm rồi. Vừa vào xem đã thấy ảnh chụp cậu ta đỡ bạn fan bị ngã dậy, còn có cả video, thể hiện đầy đủ vẻ đẹp trai và phong độ của cậu ở mọi góc.

Thời Dẫn mở bình luận đọc.

Nửa tiếng đồng hồ 3000+ bình luận. Hàng đầu đều là fans, mấy cái tiêu đề này không cần phải kiểm soát bình luận, trông mức độ phổ biến có vẻ cao nhưng theo như kinh nghiệm của cậu nhìn thì, tám chín phần mười cái top tìm kiếm này là công ty mua.

Thời Dẫn chậc khẽ một tiếng.

Có thị trường tốt thật đấy, công ty sẽ nhanh chóng tăng độ hot cho bạn.

Dụ Duy Giang quay về nơi ở.

Vừa kéo vali vào, điện thoại đã reo vang.

“Ba.” Dụ Duy Giang nghe điện thoại, bước tới ban công tưới cây.

“Về rồi à?”

“Vâng.”

“Sức khoẻ ông con thế nào rồi?”

“Có tinh thần lắm.”

Người đàn ông đầu bên kia điện thoại trầm giọng bảo: “Rỗi rãi thì qua chơi, bà con đi rồi. Ông còn một mình không thấy sa sút vì không nói ra miệng thôi.”

“Vâng, con nhận nuôi một con chó con cho ông rồi. Ông thích lắm.” Dụ Duy Giang cầm kéo tỉa mấy chiếc lá nhài úa.

“Ba tắt đây, giữ gìn sức khoẻ.”

“Vâng, tạm biệt ba.”

Tiếng chuông cửa vang, Dụ Duy Giang đặt bình tưới xuống, ra mở cửa.

Một cậu thanh niên gầy gầy mà nhanh nhẹn đi từ cửa vào. Cậu cắt tóc húi cua, mặt mũi hồng hào.

Hình Kiêu – quản lý kiêm trợ lý của Dụ Duy Giang. Năm đầu tiên, Dụ Duy Giang cũng có quản lý riêng. Tuy nhóm quản lý không đầy đủ nhưng không tệ đến nỗi quản lý và trợ lý đều là cùng một người.

Chỉ là sau này xảy ra chút biến cố, tài nguyên của anh giảm mạnh, nói trắng ra là bị công ty bỏ rơi, dần dà bị gạt ra ngoài.

Bao gồm cả Hình Kiêu – cậu trợ lý thực tập được công ty sắp xếp cho anh sau này. Cậu là một nhân viên cấp dưới không có lai lịch cũng bị công ty gạt ra.

Hình Kiêu đổi dép trong nhà: “Sao nay anh về không bảo em một tiếng? Chẳng có ai tới đón đúng không?”

“Có.” Dụ Duy Giang đáp.

“Có người đón á? Ai? Fan hả?”

Dụ Duy Giang không chắc chắn lắm: “Chắc vậy.”

“Chắc vậy là thế nào.”

“Một cậu bé.” Chẳng biết định kiến này hình thành trong Dụ Duy Giang từ khi nào, “Bây giờ mấy đứa học sinh nam cũng đu idol à?”

“Sao học sinh nam không được đu idol? Dạo này người thật sự tinh mắt không nhiều lắm đâu.” Nói xong, Hình Kiêu cầm một tập kịch bản trong túi ra, “Em mang kịch bản “Anh tôi” tới cho anh này. Thứ sáu tuần sau họp báo khai máy, anh biết rồi đúng không? Nhớ mặc đẹp trai vào đấy nhé, lấy mấy bộ cất dưới đáy tủ đồ ấy!”

Dụ Duy Giang nhận kịch bản, ừ một tiếng.

Hình Kiêu xoa hai tay vào nhau, dáng vẻ hừng hực khí thế nóng lòng muốn thử, “Nửa năm, cuối cùng cũng có phim mới rồi.”

Cơ hội thử vai cho “Anh tôi” là Hình Kiêu gắng hết sức mình mới giành được. Tuy chủ đề không chạy theo xu hướng của thị trường nhưng danh tiếng của đạo diễn cũng ok lắm. May mà Dụ Duy Giang chẳng thua kém ai, nắm chắc được nhân vật trong khi thử vai nên dù chìm nghỉm vẫn được đạo diễn chọn trúng.

Hình Kiêu uống một hụm nước, hỏi: “À, lần này anh ra nước ngoài làm gì đấy? Đi chơi à?”

“Sức khoẻ ông nội anh không tốt nên anh sang thăm xem thế nào.”

“Ông ở nước ngoài ạ?”

“Ừ.”

Điểm tốt duy nhất của việc bị gạt ra ngoài là tự do. Đi đâu cũng không lo gặp cảnh bị fan nhận ra, bình thường cũng không phải chạy show, đời sống nhàn nhã tự tại.

Nhưng làm ngành này sợ nhất là nhàn rỗi. Nhàn rỗi tức là sao?

Tức là bạn mờ nhạt, không có cơ hội phát triển trong tương lai.

Hình Kiêu là một quản lý non trẻ mới ra đời, dẫn theo một anh nghệ sĩ đẹp trai mạnh mẽ nhưng số phận bi đát khiến cậu còn trẻ mà đã có nguy cơ phải đối diện với cảnh đầu tóc vài sợi phất phơ.

Hình Kiêu lại mang một xấp tài liệu khác ra: “Mấy cái này là thông tin về các diễn viên trong đoàn phim em tìm cho anh. Anh tranh thủ thời gian xem qua nhé, biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.”

Dụ Duy Giang mở tài liệu xem qua. Hình Kiêu chỉ diễn viên ở trang đầu tiên, cũng chính là diễn viên đóng vai nam chính trong “Anh tôi”, bảo: “Anh biết Lương Tử Hưng không? Cùng công ty với chúng ta, là đàn em của anh ấy. Có hậu thuẫn đúng là khác hẳn, con cưng của tư bản, không qua trường lớp chính quy, không có kinh nghiệm đóng phim đã quyết định nội bộ làm nam chính luôn.”

Hình Kiêu đã lặn lội trong bãi nước đục showbiz này được một thời gian rồi, sớm nhìn thấu những mưu mô và quy tắc trong cái giới này. Hiện trạng không thể thay đổi, trong lòng khó chịu cũng chỉ có thể phàn nàn dăm câu: “Bây giờ mấy chương trình tuyển chọn tài năng có ai không có hậu thuẫn phía sau? Cái nào chẳng có kịch bản, có tính toán, tư bản muốn cho ai phất, người đó phất. Chúng ta…”

Hình Kiêu nhìn sang Dụ Duy Giang. Dụ Duy Giang cũng nhìn lại cậu, ánh mắt sáng trong.

Một gương mặt đẹp trai mù cả mắt.

Hình Kiêu thở dài, vỗ vai anh: “Anh, từ từ sẽ tới…”

Buổi chiều, Thời Dẫn cầm máy ảnh về kí túc xá.

Bạn cùng phòng đang chơi game, nghe tiếng động quay đầu lại: “Nay chủ tịch Thời nhanh thế.”

Thời Dẫn cười đi về giường mình: “Đón một chuyến bay thôi.”

“Tớ phải báo với chủ tịch Thời một tin không may mắn.” Bạn cùng phòng gõ bàn phím cành cạch, “Hôm nay cậu trốn học bị thầy Vương phát hiện. Ông ấy bảo chiều cậu tới văn phòng ổng đấy.”

Thời Dẫn ngẩng lên: “Gì?”

Tám phần mười là lên làm culi.

Trong lòng Thời Dẫn có dự cảm không may nhưng vẫn không chịu từ bỏ mà hỏi: “Gọi tớ lên làm gì?”

“Không biết, không thấy nói.”

“Chiều nay tớ còn không có tiết, má nó!” Thời Dẫn buồn phiền bảo, “Bao nhiêu người trốn học sao túm mỗi tớ thế.”

Bạn cùng phòng cười phớ lớ: “Ai bảo cậu tương lai xán lạn.”

Thời Dẫn chửi tục, đặt máy ảnh xuống, héo rũ nhét mấy quyển từ điển tiếng Đức vào balo, đoạn đeo lên rồi rời khỏi ký túc xá.

Quả nhiên là bị gọi tới làm culi.

Thời Dẫn khóc thét trong lòng. Thầy Vương nhìn trúng một mình cậu mà ra sức bóc lột.

Thầy Vương là giảng viên lớp viết tiếng Đức của Thời Dẫn, không có việc gì rất thích gọi Thời Dẫn tới văn phòng làm culi. Lại bởi Thời Dẫn đu idol, hay bùng học nên tỉ lệ bị sờ gáy là rất cao.

Thời Dẫn từng sinh sống ở Đức một thời gian khi còn nhỏ. Khả năng ngoại ngữ được vun đắp từ khi đó tạo điều kiện thuận lợi cho việc học sau này của cậu.

Thời Dẫn là con một, được gia đình chiều từ bé. Người lớn trong nhà không yêu cầu cao về mặt học tập với cậu. Lúc điền nguyện vọng thi đại học, mẹ Thời mong cậu có thể dễ thở hơn ở trường nên khuyên cậu chọn chuyên ngành tiếng Đức.

Cậu có nền tảng tiếng Đức, nội dung các môn chuyên ngành đại học với cậu mà nói cứ như đã học xong từ trước, nói chung là tương đối dễ thở.

Vì việc này mà bạn từ nhỏ của cậu còn bảo cậu là con trai cưng của mẹ, mẹ nói gì làm đấy.

Đương nhiên, cơ sở tiếng Đức vững chắc cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới việc cậu bị thầy Vương bóc lột thường xuyên.

Nhân danh trừng phạt sinh viên trốn học, người này mang tài liệu học thuật tối nghĩa tới cho Thời Dẫn phiên dịch.

Thời Dẫn nhìn một xấp tài liệu tiếng Đức dày cộp trước mặt, thở dài thườn thượt.

Thầy Vương cũng chỉ doạ Thời Dẫn thôi.

Để cậu làm khoảng một giờ ở đây là xong việc, nhân cơ hội này tăng trình tiếng Đức cho cậu một chút, không bắt cậu ở lâu.

Thời Dẫn vùi đầu phiên dịch. Thầy Vương cầm bình giữ nhiệt, không có gì làm bèn tới sau cậu liếc xem.

Thầy Vương nhấp một ngụm trà nóng, thở ra một hơi, hỏi: “Có tính tới chuyện học lên không? Hay là ra nước ngoài?”

“Chưa nghĩ tới, chắc là không học lên đâu ạ? Nước ngoài cũng không luôn.” Thời Dẫn đáp không xác định, “Bây giờ mới là kì một năm hai mà thầy. Thầy Vương nghĩ xa quá rồi.”

Thầy Vương búng gáy cậu một cái: “Lêu lổng suốt ngày.”

“Đâu có, tại thầy bị thành kiến che mờ hai mắt đấy. Dĩ nhiên là lúc em nghiêm túc học tập có cho ai biết đâu.”

Tính cách Thời Dẫn khiến người ta thích. Nhìn là biết được chiều từ bé nhưng hoàn toàn không có tính thiếu gia.

Những lúc nghịch ngợm còn hay đùa với cả giảng viên.

Thầy Vương không đáp mà lại gõ nhẹ vào đầu cậu một cái.

Thời Dẫn làm culi xong đã tới giờ cơm tối. Cậu ra ngoài trường kiếm một quán nào đó để tự chiêu đãi mình một bữa thật ngon, tiện đường qua tiệm làm tóc đổi kiểu tóc mới.

Là một thiếu nam điển trai đương tuổi xuân thì, Thời Dẫn để ý hình tượng của mình lắm, thỉnh thoảng còn hơi có cảm giác gánh nặng thần tượng cơ.

Thân là trực nam, chẳng có mấy đứa con trai tuổi cậu sẽ chạy theo mốt hay trào lưu hiện hành. Cậu là một trong thiểu số, lại thêm ngoại hình hơn người, thỉnh thoảng còn làm màu trước mặt các em gái nên khi đứng giữa một đám nam sinh giản dị xung quanh, cậu thành nhân vật khác biệt hẳn trong mắt các cô gái.

Khi Thời Dẫn quay lại kí túc xá, wechat đã bị Nguyên Dập oanh tạc bùm bùm.

Thời Dẫn tạo một tài khoản weibo lúc mới bắt đầu đu idol – blog ảnh của Dụ Duy Giang. Ảnh hoạt động hay ảnh ở sân bay đều được đăng tại weibo này.

Nguyên Dập không thấy blog đăng ảnh ở sân bay hôm nay nên hỏi Thời Dẫn.

Nguyên Dập: Vẻ đẹp động lòng người của Giang nhà cậu đâu?

Thời Dẫn cầm điện thoại chụp mấy tấm xem trước mờ mờ từ màn hình máy ảnh rồi gửi cho Nguyên Dập.

Nguyên Dập: ??? Sao chỉ có ảnh xem trước

Thời Dẫn: Xem đại đi, không có ngoại truyện đâu.

Nhớ tới câu nói hôm nay của Dụ Duy Giang ở sân bay, Thời Dẫn không khỏi bật cười.

Thời Dẫn: Giang nhà anh bảo hôm nay anh ấy xấu, không cho em đăng ảnh.

Nguyên Dập: ? Cậu ta nói chuyện với cậu á

Nguyên Dập: Còn đời thường như thế?

Thời Dẫn:
1f92d.svg


Nguyên Dập: Đậu má, anh đu cậu ta cả năm trời mà còn chẳng nói được với cậu ta mấy câu??? Có lần anh còn nghĩ Giang nhà cậu không nói được đấy

Thời Dẫn cười ná thở.

Cậu nhắn lại: Giang nhà anh một năm hoạt động được mấy lần? Anh đu anh ấy được mấy lần?

Nói đến đây thì Thời Dẫn cũng không nói được mấy câu với Dụ Duy Giang.

Bởi Dụ Duy Giang rất ít hoạt động, Hơn nữa bản thân anh cũng trầm tính, không tương tác nhiều với người hâm mộ.

Nguyên Dập: Chậc, Giang nhà cậu trông mặt chọn người tương tác đúng không?

Nguyên Dập: Ghen tị khiến tui thay đổi hoàn toàn

Thời Dẫn cười đáp lại: Em đeo khẩu trang chú ạ

Nguyên Dập ba mươi tuổi nhưng tính tình chẳng khác nào trẻ con. Đôi lúc Thời Dẫn cảm giác y như bạn cùng trang lứa với cậu. Hơn nữa trông mặt mũi y cũng trẻ hơn tuổi, hoàn toàn không giống đã ba mươi chút nào.

Thời Dẫn: Đúng rồi, hôm nay em gặp Lương Tử Hưng ở sân bay, chiến trận hoành tráng lắm

Nguyên Dập: Thái tử gia mới phất của Tinh Dực mà, dạo này được công ty bọn họ yêu thương hết mực đấy

Thời Dẫn: Tinh Dực? Cùng công ty với Dụ Duy Giang?

Nguyên Dập: Ừ, tuần sau anh đi họp báo khai máy, gặp nhé

Thời Dẫn: Ok
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 3


Chương 3: “Em thấy ngũ quan Dụ Duy Giang vẫn đẹp nhất.”

Edit + Beta: Chan + Yan

Vào hôm họp báo khai máy, Thời Dẫn chạy tới hiện trường từ sớm chiếm vị trí.

Ở đây ngoài các phóng viên còn có rất nhiều người hâm mộ. Phần lớn là fans của Lương Tử Hưng. Thời Dẫn đổi kiểu tóc mới, một đầu vàng óng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Lúc Nguyên Dập tới nơi suýt chút không nhận ra.

“Đảo ngói à Thời Tử?” Nguyên Dập ôm vai Thời Dẫn lắc lắc, “Ngầu đấy, bao chất.”

Thời Dẫn đeo khẩu trang, nghe vậy hai mắt cong cong. Khi nói chuyện, khẩu trang bị nhíu lại khiến giọng cậu hơi nghẹt: “Sao? Được không?”

“Được quá ấy chứ, vừa liếc sang một cái là anh thấy cậu luôn.”

Đáy mắt Thời Dẫn ngập ý cười, lại thêm phần lưu manh, đùa: “Bằng nhan sắc này của em, chẳng lẽ Dụ Duy Giang không nhìn một lần là nhớ mãi.”

Nguyên Dập vui vẻ bảo: “Mưu mô gớm.” Y nhìn xung quanh, “Nhiều người thế này chắc đều là fans của Lương Tử Hưng.”

“Tám phần mười là thế.”

Dứt lời, fans xung quanh cũng rất hợp tác nháo nhào lên. Ra là diễn viên chuẩn bị xuất hiện. Có thể thấy bóng mờ mờ của các diễn viên sau sân khấu.

MC bước lên, tiếng vỗ tay hoan hô bên dưới vang vọng nhưng dường như chẳng có tiếng nào là vì Dụ Duy Giang. Nguyên Dập khẽ thở dài: “Bao giờ Giang nhà cậu mới hot nhỉ?”

Thời Dẫn không đáp nhưng y nghe cậu chậc khẽ một tiếng.

“Sao đấy?” Nguyên Dập quay sang nhìn cậu.

Thời Dẫn kéo khẩu trang lên, đáp: “Không có gì.”

Hai người chen chúc ở hàng đầu. Các diễn viên lần lượt bước lên sân khấu. Có lẽ do mái tóc vàng của Thời Dẫn quá bắt mắt nên cậu có thể cảm giác được ánh mắt của một số diễn viên lướt qua cậu.

Bao gồm cả thần tượng của cậu – Dụ Duy Giang.

Hôm nay Dụ Duy Giang mặc một chiếc sơ mi cổ đứng màu đen. Phong cách đơn giản nhưng chững chạc. Anh không phấn son trang điểm nhưng trạng thái bây giờ tốt hơn nhiều so với hôm gặp ở sân bay. Tầm mắt của Dụ Duy Giang dừng trên Thời Dẫn chỉ một lát ngắn ngủi là đi.

Đôi mắt của Thời Dẫn quá dễ nhận dạng, người nhận ra cậu không chỉ có một mình Dụ Duy Giang.

Một cô diễn viên nữa cũng nhìn cậu kĩ hơn mấy giây, ánh mắt không chắc chắn. Nguyên Dập tinh mắt, liếc qua đã thấy. Y huých tay Thời Dẫn: “Chuyện gì thế? Sao anh cứ có cảm giác cô diễn viên kia nhìn cậu nhỉ?”

Thời Dẫn giả ngu: “Anh nhìn nhầm rồi.”

Buổi họp báo chính thức bắt đầu, Nguyên Dập không hỏi thêm nữa.

Nhân lúc MC dông dài, Thời Dẫn lập tức mở điện thoại tìm kiếm danh sách diễn viên “Anh tôi”. Quả nhiên, trong đó có người quen cũ của cậu.

Thời Dẫn lơ đãng lắng nghe một hồi. Ngoại trừ sự ồn ào ầm ĩ bên dưới khi MC giới thiệu Lương Tử Hưng thì những lúc khác buổi họp báo diễn ra rất bình thường.

“Anh tôi” là một bộ phim về đời sống, tập trung vào tình cảm gia đình. Chủ đề không nổi, cũng không có fans nguyên tác. Thể loại phim này nếu không được tuyên truyền quảng bá đủ trước khi phát sóng thì không cách nào thu hút thật nhiều người xem. Vậy nên hiện trường buổi họp báo không có bao nhiêu sức hút cũng là lẽ dĩ nhiên.

“Được rồi, tiếp theo chúng ta cùng chào đón Chu Đình do Dụ Duy Giang thủ vai!”

Hai mắt Thời Dẫn sáng ngời, vỗ tay “bốp bốp bốp”.

Dụ Duy Giang nhận micro, đứng bên cạnh Lương Tử Hưng. Chiều cao của Lương Tử Hưng đã rất nổi bật rồi nhưng Dụ Duy Giang vừa đứng cạnh, cậu đã thấp hơn nửa cái đầu.

Thời Dẫn nghe phía sau có bạn fan xì xào: “ Đậu má, anh này cao thế.”

“Chào mọi người, tôi là Dụ Duy Giang, đóng vai anh hai Chu Đình trong “Anh tôi”. Rất vinh hạnh khi được đảm nhận vai diễn này, cảm ơn mọi người.”

Hiển nhiên MC không ngờ màn tự giới thiệu này lại kết thúc nhanh như vậy. Bầu không khí nhất thời bị hẫng một cái. Nữ MC mỉm cười, chủ động mở lời: “Duy Giang đóng vai anh trai của Tử Hưng trong phim phải không nhỉ?”

Dụ Duy Giang đáp ngắn gọn: “Không phải anh ruột.”

Người bên dưới phì cười.

So sánh với anh, Lương Tử Hưng có vẻ hoạt bát hơn nhiều, nụ cười cũng rất đáng yêu: “Em được ba Chu nhận nuôi trong cô nhi viện, không có quan hệ ruột thịt với nhân vật Chu Đình của anh Duy Giang.”

MC hiểu ra, cuộc trò chuyện bỗng chuyển sang Lương Tử Hưng một cách rất tự nhiên: “Bộ phim này chắc là phim đầu tiên của Tử Hưng đúng không?”

“Vâng, lần đầu đóng phim nên em cũng hơi lo lắng.” Lương Tử Hưng cười.

MC lại tiếp: “Nhà họ Chu có bốn anh em, anh hai và em út đều đã có mặt, còn thiếu anh cả và em ba, mọi người cũng chào đón nào!”

Hai diễn viên nam khác đi từ cánh gà ra giữa sân khấu. Tuy Dụ Duy Giang là nam phụ nhưng vị trí trong showbiz của anh quá thấp. Dạo này người trong đó đều là kiểu trông người mà đối đãi. Chính anh không nói nhiều thì MC tự nhiên cũng sẽ không bận tâm kéo cảm giác tồn tại lên giúp anh.

Thời Dẫn âm thầm không vui khi thấy Dụ Duy Giang bị đẩy từ vị trí trung tâm ra rìa.

Bỗng, người đàn ông ấy nhìn xuống, ánh mắt dừng nơi cậu.

Thời Dẫn thầm nghĩ đảo quả ngói vàng có khác, có thể khiến idol nhìn mình thêm mấy lần.

Vai nam trong “Anh tôi” có nhiều, còn vai nữ chỉ có hai nhân vật chủ yếu, một người trong đó là vợ cũ của Chu Đình, do người mới Phó Lâm thủ vai.

“Chào mọi người, trong phim, em là vợ cũ của anh hai Chu Đình – Tần Tiểu Mạn.”

Giọng nữ quen thuộc trên sân khấu truyền tới, Thời Dẫn ngước lên nhìn về phía Phó Lâm.

Buổi họp báo kết thúc lúc nào không hay, Thời Dẫn và Nguyên Dập chen ra khỏi vòng vây của fans Lương Tử Hưng. Nguyên Dập nhét máy ảnh* vào tay Thời Dẫn, gấp gáp bảo: “Anh đi vệ sinh, nhịn hết nổi rồi, cậu đợi anh tí.”

*Gốc là “đơn phản (单反)” chỉ dòng máy ảnh phản xạ ống kính đơn (Single-lens reflex camera, SLR). Sau này mỗi khi tớ dùng từ “máy ảnh” thì mọi người cứ hiểu là dòng máy ảnh SLR nhé, nếu có loại khác tớ sẽ chú thích riêng sau.

Hai người lượn một vòng quanh tòa nhà, cuối cùng cũng thấy nhà vệ sinh. Thời Dẫn dựa vào tường, đầu áp vào vách tường, hơi ngẩng lên.

Cậu ngáp một cái, nhắm hai mắt lại.

Bên tai vọng tới tiếng bước chân khe khẽ nhưng cậu không để ý lắm, mãi cho tới khi tiếng Phó Lâm truyền vào tai.

“Thật sự là em.”

Thời Dẫn mở mắt. Phó Lâm đang đứng trước mặt cậu, cách cậu chừng nửa mét, có vẻ hơi gần nên Thời Dẫn vô thức quay đầu đi.

Người này tên Phó Lâm – một nữ diễn viên mới, cũng là bạn gái cũ của Thời Dẫn.

Phó Lâm lui về sau một bước, nghe điện thoại, “Chị Tinh? À vâng, lát em qua.”

Cô ngắt máy, nhìn sang Thời Dẫn: “Vừa nãy còn tưởng chị nhìn nhầm, sao lại đổi kiểu tóc rồi?” Phó Lâm nhìn Thời Dẫn một lượt từ trên xuống dưới, bảo: “Đẹp trai.”

Thời Dẫn đeo khẩu trang đen trên mặt, hơn nửa gương mặt đẹp trai bị che mất nhưng mặt mũi cậu ra sao, đương nhiên Phó Lâm phải biết rõ chứ.

Phó Lâm biết Thời Dẫn thích Dụ Duy Giang, bất kể là thích kiểu gì thì trước đây cô cũng đã ghen với người đàn ông đó kha khá lần. Vậy nên hôm nay thấy Thời Dẫn ở buổi họp báo, cô cũng không ngạc nhiên lắm.

Nhưng trong lòng vẫn hơi khó chịu.

Phó Lâm mặc một chiếc váy màu lam nhạt dài qua gối, vẫn là dáng vẻ xinh đẹp duyên dáng đó. Cô hơn Thời Dẫn hai tuổi, dù là khí chất hay ngoại hình cô cũng đều trưởng thành hơn Thời Dẫn một chút, phong thái cũng ngả ngớn hơn một chút.

Cô vẫn luôn chủ động, thấy Thời Dẫn quay đầu, sắc mặt hờ hững bèn nảy ra ý trêu cậu.

Bốn phía chẳng có ai, Phó Lâm nghiêng người, ngón tay mảnh mai kéo quai khẩu trang của cậu ra: “Ây, đeo khẩu trang mãi thế không khó thở sao…”

Thời Dẫn ngây ra, còn chưa kịp phản ứng, Phó Lâm đã từ tốn tháo khẩu trang cậu ra rồi.

Phó Lâm nhìn Thời Dẫn cười: “Đã lâu không gặp.”

Đang khi nói chuyện, tầm mắt Thời Dẫn thoáng thấy một bóng người. Cậu ngẩng lên, thấy Dụ Duy Giang cách đó không xa.

Dụ Duy Giang quay lại lấy túi.

Ánh mắt hai người chạm nhau, không đeo khẩu trang cứ có cảm giác là lạ sao đó. Thời Dẫn nhất thời cảm thấy mất tự nhiên. Hai tai đỏ lên.

Phó Lâm nhìn theo ánh mắt Thời Dẫn, thấy người tới thì lộ vẻ hoảng hốt.

Dù sao bây giờ cô đã là người của công chúng, để người ngoài thấy mình trong dáng vẻ như vậy rất dễ thành chủ đề bị mọi người bàn tán. Huống chi người trước mặt lại là Dụ Duy Giang, bạn diễn tương lai của cô.

Thời Dẫn luôn tốt tính với phái nữ. Cậu và Phó Lâm không có chuyện ghét nhau đến nỗi cả đời không qua lại với nhau. Nên lúc này cậu nhắc nhở khéo: “Là người của công chúng rồi, để ý ảnh hưởng một chút.”

Thời Dẫn lại đeo khẩu trang lên, vòng qua Phó Lâm đi về phía Dụ Duy Giang.

Nguyên Dập đã ra khỏi nhà vệ sinh được một lúc nhưng cứ trốn trong góc xem kịch, thấy Dụ Duy Giang tới, cuối cùng y cũng không nhịn được nữa.

“Hi.” Thời Dẫn bước tới trước mặt Dụ Duy Giang, híp mắt cười chào hỏi.

Idol không nổi có lợi ở chỗ không phải cạnh tranh với nhiều fans khác. Lúc nào cũng có thể nói chuyện dăm câu, chỉ cần idol bạn chịu phản ứng với bạn.

Dụ Duy Giang khẽ gật đầu một cái: “Nhuộm tóc rồi à?”

“Đẹp không? Có khiến anh nhìn một cái là nhớ em luôn không?”

Dù đây chỉ là một câu bông đùa nhưng Thời Dẫn nói xong bỗng thấy ngài ngại. Cậu cúi đầu gãi mũi.

Dụ Duy Giang nhìn cậu giây lát, im lặng gật đầu, chốc lát sau lại tiếp: “Mặt nạ mắt dùng tốt, cảm ơn cậu.”

Thời Dẫn ngẩng lên: “Không cần khách sáo!”

Phó Lâm bị bỏ một bên, đi không được, ở không xong, rối rắm hồi lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định qua chào hỏi Dụ Duy Giang, đồng thời coi chuyện vừa nãy như không có gì.

Phó Lâm nở nụ cười: “Anh Duy Giang chưa về ạ?”

Dụ Duy Giang bảo: “Tôi quay lại lấy đồ.”

“Quản lý tìm em, em đi trước nhé.”

Dụ Duy Giang ừ: “Tạm biệt.”

Phó Lâm nhìn Thời Dẫn một cái, mím môi, cuối cùng vẫn không nói câu nào, quay người rời đi, chỉ bỏ lại một cái bóng xinh đẹp.

Thời Dẫn nhìn Dụ Duy Giang rời đi. Trong lúc đó, Nguyên Dập tới muốn chụp chung một tấm với Dụ Duy Giang nhưng bị anh từ chối khéo.

Thật ra Dụ Duy Giang có phần hơi lạnh lùng. Tuy không nổi tiếng nhưng anh không hành động thận trọng như bao diễn viên ít tên tuổi khác. Đôi lúc còn có thể thấy nét ngông trong ánh mắt lạnh nhạt của anh.

Đó là một loại cảm giác ngạo nghễ bẩm sinh mà thành.

Nguyên Dập bỗng huých vai Thời Dẫn một cái: “Được đấy nhóc Thời, cậu giao du với người trong showbiz từ khi nào thế?”

Thời Dẫn không hiểu ra sao: “Gì?”

“Nãy anh thấy hết rồi, cô kia tên là… Phó Lâm đúng không? Hai người vừa làm gì đó? Khai mau, chuyện gì xảy ra?”

Thời Dẫn không muốn đề cập tới vấn đề này, dù sao cũng là chuyện cũ đã qua.

Cậu nhíu mày, không muốn nói lắm.

Nguyên Dập chọc chọc cậu.

“… Chị ấy là bạn gái cũ của em.”

“Ôi vãi!” Nguyên Dập kinh ngạc, “Thật hay đùa đấy? Cậu còn từng yêu đương với người nổi tiếng á?”

Thời Dẫn nhét trả máy ảnh vào tay y, hờ hững bảo: “Lúc em và chị ấy yêu nhau, chị ấy chưa phải người nổi tiếng. Chị ấy là chị khoá trên của em, chia tay cũng được nửa năm rồi, không có gì đáng nói hết.”

“Không nhìn ra nha, anh còn tưởng cậu là chó con ngây thơ cơ đấy.” Nguyên Dập cười bảo, “Ai ngờ cậu còn tán tỉnh cả người nổi tiếng, lại còn làm phi công.”

Thời Dẫn cười: “Em không ngây thơ bao giờ? Không phải chó con bao giờ?”

“Ây chà, chê cậu cậu còn tát nước theo mưa đấy à.”

Lúc Thời Dẫn gặp gỡ Phó Lâm, cậu đúng là cậu thanh niên mới lớn chưa trải sự đời thật, vừa mới thành niên chưa được bao lâu.

Khi ấy cậu vừa vào đại học, Phó Lâm hơn cậu hai tuổi, là chị khóa trên năm ba, đồng thời cũng là hoa khôi của trường được người người chào đón. Sau cô lại được người săn tìm tài năng phát hiện và gia nhập showbiz. Trước đây là Phó Lâm theo đuổi Thời Dẫn, ranh con mới lớn vừa đặt chân lên đại học thì biết được cái gì, chị gái xinh đẹp lừa mấy câu, thấy chuyện mới mẻ thế là cùng người ta bên nhau.

Phó Lâm cũng như Thời Dẫn, bản thân cô là một cô nàng xinh đẹp hấp dẫn, rất nhiều chàng trai có ý với cô, cô đều không thích nhưng lại theo đuổi thanh niên kém mình hai tuổi Thời Dẫn rất mạnh mẽ.

“Thế sao lại chia tay?” Nguyên Dập hỏi.

Thời Dẫn liếc y một cái, cười như không: “Còn sao nữa, bởi đầu em mọc sừng.”

Nguyên Dập sững sờ hai giây, sau đó phản ứng lại: “Há há há há, không phải chứ, sừng dài hai mét mà vẫn bình tĩnh thế được hả?”

“Vốn cũng không thích chị ấy lắm. Hồi đó vì tò mò, chưa từng yêu đương nên muốn thử xem sao.”

“Biết chọn gớm, đúng chuẩn mỹ nữ luôn đấy, trông ngũ quan cứ như con lai ấy.”

Thời Dẫn trầm ngâm bảo: “Thật ra nếu nói về ngũ quan… Em thấy ngũ quan Dụ Duy Giang vẫn đẹp nhất.”

Một anh đẹp trai đủ tiêu chuẩn, ngũ quan lập thể, mắt mày có chiều sâu.

Quan trọng là có khí chất.

Nguyên Dập sâu sắc gật đầu một cái: “Đồng ý.”
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 4


Chương 4: Cô ấy xứng với Thời Dẫn ở đâu?

Edit + Beta: Chan + Yan

Weibo chính thức của “Anh tôi” đã tung ra những bức ảnh đầu tiên trong buổi họp báo khai máy. Nhờ sự chia sẻ của fans Lương Tử Hưng mà lượt xem của bài viết đó rất cao. Thậm chí không ít người qua đường cũng chú ý tới Dụ Duy Giang không chiếm vị trí trung tâm.

Những bình luận trên trang đầu chủ yếu là fans nhà Lương điều hướng, ngẫu nhiên mới lọt ra mấy bình luận của dân mạng khen Dụ Duy Giang đẹp trai được đẩy lên top.

[Có ai thấy anh giai áo đen kia đẹp trai không?]

Bạn không cô đơn

Bạn không cô đơn

Bạn không cô đơn

Có, chị em qua thảo luận với tui chút không?

[Anh giai đứng thứ ba bên trái là ai đó? Nhan sắc này tui ưng]

Dụ Duy Giang! Chị em nhập cổ phần đi, không lỗ đâu!

Oe oe oe, cuối cùng cũng có người get chung idol với tui rồi ư?

Tui cũng thấy đẹp trai lắm nhá, rất là đẹp trai luôn

Không biết ai nhưng mà tui cũng rất ưng gương mặt này!



Lúc Thời Dẫn đọc tới hai bình luận ít ỏi về Dụ Duy Giang này, lòng cậu âm thầm sung sướng hồi lâu. Vừa thấy may vì Dụ Duy Giang không bị lấp kín, vừa thấy nhan sắc đúng là thứ vũ khí không thể thiếu khi hành tẩu trong showbiz.

Anh đẹp trai đúng là anh đẹp trai, đứng một chỗ cũng hút được vô số ánh nhìn.

Hôm họp báo khai máy, Nguyên Dập chụp rất nhiều ảnh Dụ Duy Giang. Thời Dẫn đu Dụ Duy Giang suốt hai năm qua, kỹ thuật chỉnh sửa ảnh đã được dày công tôi luyện từ lâu. Chỉ là ảnh của cậu ít có người xem, lượng bình luận cũng không vượt quá hai chữ số.

Thời Dẫn đăng ảnh đã chỉnh sửa lên blog ảnh của Dụ Duy Giang. Đây là blog ảnh cậu tạo ra, chỉ chuyên đăng ảnh chụp Dụ Duy Giang ở hoạt động và ảnh ở sân bay.

Khu bình luận vẫn có một vài chị em ủng hộ.

@Dữ Sơn Gian_Blog ảnh của Dụ Duy Giang(1):

#Họp báo khai máy “Anh tôi”# #Dụ Duy Giang#

[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]



[Ối, Giang Giang có phim mới ư?! Mong chờ!]

[Đại Đại tới hiện trường buổi họp báo sao? Vất vả rồi! Giang Giang mặc sơ mi đen đẹp trai xỉu
1f62d.svg


1f62d.svg

]

[Ảnh đẹp lắm!!! Đại Đại rất biết chụp ảnh!]

[Bức thứ hai là Giang Giang nhìn Đại Đại đó hả? Em xỉu, ánh mắt này quyến rũ quá]

Thời Dẫn tương đối lạnh lùng trên weibo. Nhất là loại blog chuyên đăng ảnh thế này lại càng không tùy tiện trả lời bình luận của fans. Đăng ảnh xong là cậu chuyển tài khoản.

Địa điểm quay chính của “Anh tôi” là ở một khu dân cư địa phương. Đoàn làm phim đã chuẩn bị khách sạn cho các diễn viên từ trước khi họ bắt đầu vào đoàn rồi.

Bộ phim “Anh tôi” này chẳng có mấy nhà đầu tư, nghe nói là Lương Tử Hưng mang vốn vào đoàn. Chống lưng phía sau là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này. Vậy nên cả đoàn như được hưởng ké hào quang của cậu ta, điều kiện làm việc ở mức có thể chấp nhận được.

Trước khi chính thức bấm máy, dàn diễn viên chính đã đọc sơ qua một lượt kịch bản bộ phim. “Anh tôi” kể về câu chuyện của bốn người có xuất thân khác nhau nhưng lại có quan hệ anh em về mặt pháp lý. Họ ảnh hưởng lẫn nhau và cùng nhau trưởng thành giữa những vụn vặt và xung đột đời thường. Cốt truyện mang tính sinh hoạt hằng ngày, nồng đậm hơi thở của cuộc sống.

Đạo diễn Đinh Lộ rất giỏi trong những kịch bản loại này. Những năm đầu ông có một khoảng thời gian huy hoàng và cho ra đời nhiều tác phẩm xuất sắc nhưng những năm gần đây, chẳng rõ là hết thời hay bởi nguyên nhân gì khác mà chất lượng tác phẩm ngày một giảm sút.

Trước khi “Anh tôi” bắt đầu, Đinh Lộ bặt tin mất hai năm, suốt hai năm ròng không có bất kỳ tác phẩm nào.

Dụ Duy Giang thủ vai anh hai Chu Đình – một thanh niên ăn chơi trác táng, phóng túng vô lối. Những cảnh đầu đều là lái mô tô. Vì vậy ngày đầu tiên vào đoàn, Dụ Duy Giang đã bị đạo diễn gọi lái mô tô.

Hôm đầu ghi hình, một chiếc mô tô to lớn và phong cách dựng ngay dưới nhà, thu hút bao ánh nhìn của dân chúng trong đoàn phim.

Trong phòng thay đồ, Dụ Duy Giang đang trang điểm, bỗng nghe giọng nói phấn khích của Thừa Nam vọng vào: “Anh Dụ, em vừa thấy con mô tô của anh, ngầu đét!”

Thừa Nam – Một cậu diễn viên trẻ, là sinh viên năm ba Học viện Hí kịch Trung ương, trời sinh có một gương mặt đẹp trai tỏa nắng, nhưng tính cách của cậu lại như tụi trẻ con, rất tự nhiên. Mà quả thật tuổi tác của cậu cũng không lớn, chí ít so với Dụ Duy Giang, có thể xem là một người bạn nhỏ tuổi được.

Mới đợt trước, Thừa Nam diễn xuất bộ phim đầu tiên trong đời mình – một bộ phim mạng về tuổi học trò. Sau khi phát sóng, độ nổi tiếng của cậu tăng vọt, tài nguyên trước mắt bùng nổ. Trong “Anh tôi”, cậu thủ vai em ba Chu Diễn.

Thợ trang điểm nói “Xong rồi”, Dụ Duy Giang liền đứng dậy chuẩn bị thay đồ. Phòng thay đồ là phòng tạm thời dọn ra, nơi thay đồ còn chưa bố trí kịp. Dụ Duy Giang đợi thợ trang điểm rời đi mới cởi áo, lưng quay về phía Thừa Nam lộ ra cơ bắp săn chắc.

Thừa Nam khen vóc người Dụ Duy Giang đẹp, đoạn hỏi sao không thấy Lương Tử Hưng.

Lương Tử Hưng không có mặt trong buổi họp đọc kịch bản chung trước khi vào đoàn. Lần này hình như là do lịch trình trùng nhau nên phải mấy hôm nữa mới vào đoàn được.

Sau khi Thời Dẫn nhuộm tóc vàng, cậu nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý của các bạn cùng lớp.

Đại học không như cấp ba, bạn nhuộm tóc xanh lè cũng chẳng có giảng viên nào tới hỏi thăm dạy dỗ bạn. Thầy Vương thấy mái tóc vàng của Thời Dẫn, không chỉ không mắng mà còn trêu cậu.

Hôm ấy Thời Dẫn khoác ba lô vào phòng học, thầy Vương đến sớm, đang dựa vào bục giảng uống trà, ánh mắt vừa chuyển xuống đã bắt được một thanh niên tóc vàng.

“Vừa học nhân vật hoạt hình nào đấy à?”

Thời Dẫn đùa lại ông: “Rõ ràng vậy mà thầy không nhìn ra ư, đó là Super Saiyan đó thầy. Chỉ là phiên bản của em đã duỗi i-on rồi thôi.”

goku.webp


Super Saiyan đây, quen quá =))))

Mấy cô gái gần bục giảng bị cậu chọc cười, cười không ngừng nổi.

Thầy Vương không hiểu mấy câu bông đùa khó hiểu của cậu, phất tay một cái, ý bảo cậu đi nhanh lên.

Suốt hai tiết học, Thời Dẫn không thể thoát khỏi ánh mắt tò mò của các bạn trong lớp.

Cậu chống đầu, không mấy để tâm mà xoay bút, thấy màn hình điện thoại nhảy lên mấy tin nhắn. Bạn cùng bàn ngồi cạnh huých cùi chỏ vào cậu mấy cái.

“Ê, vào xem nhóm chung khoa ngoại ngữ kìa.” Bạn cùng bàn nói nhỏ.

Thời Dẫn nghe vậy mở nhóm chung của khoa ra. Nhóm này do sinh viên tạo, không có giảng viên nên thành viên trong nhóm có thể nói chuyện thoải mái, là thánh địa giao lưu buôn chuyện.

Thời Dẫn vừa vào nhóm, giao diện cuộc trò chuyện đã vèo vèo nảy lên hàng loạt tin nhắn chưa đọc.

[Nghe nói Phó Lâm khoa Pháp mới đi làm diễn viên hả? Tui vừa thấy chị đó trên Weibo]

[Chuyện lâu rồi, cậu ở bản mới có internet đấy hả hahahaha]

[Phó Lâm? Bạn gái Thời Dẫn?]

[Là bạn gái cũ! Bọn họ chia tay lâu rồi!]

[[Hình ảnh] [Hình ảnh] [ Hình ảnh] Thấy trên mạng, ảnh hôm họp báo đấy, thực sự đi làm diễn viên]

[Chu choa, không ngờ có ngày học chung với người nổi tiếng]

[Không hổ là bạn gái cũ của hot boy khoa [Doge] giá trị nhan sắc rất là đỉnh]

[Thôi bỏ đi, nhân phẩm cô này không được, chân đạp nhiều thuyền, xứng với Thời Dẫn ở đâu?]

[Thời Dẫn là ai? Hot boy? Có ảnh không? Chị em nào trong nhóm cho tui xin miếng ảnh với!]

[Hàng đây [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]]

[!!!! Tui tỉnh lại liền luôn]

[Đậu má]

[Còn nữa không còn nữa không?!]

Thời Dẫn đau đầu.

Tiếng chuông tan học vang lên, tiếng bạn cùng phòng cũng không kìm lại được: “Thật hay đùa đấy? Phó Lâm đi diễn thật?”

Thời Dẫn thoát khỏi giao diện trò chuyện nhóm, hờ hững bảo: “Chị ấy ký hợp đồng với công ty quản lý lâu rồi còn gì.”

Không biết ai khơi mào gửi ảnh hôm họp báo khai máy trong nhóm chung khoa ngoại ngữ, để giờ đây mọi người bàn tán sôi nổi, đẩy cả Thời Dẫn lên nơi đầu sóng ngọn gió.

“Tớ biết chị ấy ký hợp đồng với công ty nhưng không ngờ lại diễn nhanh như thế.” Bạn cùng phòng bảo.

Phần lớn các sinh viên trong lớp đều có mặt trong nhóm chung, Thời Dẫn thân là người trong cuộc, không ngạc nhiên chút nào khi cậu trở thành tiêu điểm trong mắt các bạn.

Những người có quan hệ khá tốt với cậu nhanh chóng mò tới hóng chuyện.

Thời Dẫn ngăn không nổi nên xách ba lô đi thẳng.

Bạn cùng phòng vội hỏi: “Đi đâu đấy? Không ăn à?”

“Đi ngắm trai đẹp.” Thời Dẫn nửa đùa nửa thật, rời khỏi chỗ này.

______________________

(1) “惟江上之清风, 与山间之明月, 耳得之而为声, 目遇之而成色, 取之无禁, 用之不竭”.

(Duy giang thượng chi thanh phong, dữ sơn gian chi minh nguyệt, nhĩ đắc chi nhi vi thanh, mục ngộ chi nhi thành sắc, thủ chi vô cấm, dụng chi bất kiệt.)

Trích từ bài “Xích Bích phú” 《 赤壁赋 》 của Tô Thức.

Dịch: Chỉ có ngọn gió mát ở trên sông cùng vầng trăng sáng ở trong núi, tai ta nghe nên tiếng, mắt ta trông nên vẻ, lấy không ai cấm, dùng không bao giờ hết.

Bản dịch của Phan Kế Bính
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 5


Chương 5: “Pinduoduo 29,9 freeship.”

Edit + Beta: Chan + Yan

Buổi trưa, sau khi tắm rửa trong phòng, Dụ Duy Giang chuẩn bị xuống nhà hàng buffet dưới tầng ăn trưa.

Nhà hàng mang phong cách trang nhã, hầu hết các diễn viên trong đoàn phim đều dùng bữa tại đây. Dụ Duy Giang cầm đĩa, chợt thấy một đầu tóc vàng lẫn trong dòng người.

Dáng người đó mảnh khảnh, balo khoác bên vai trái, trên mặc một chiếc hoodie đen rộng, dưới mặc một chiếc quần bò rách bạc màu, tràn ngập hơi thở học sinh. Cậu hơi nghiêng người, cúi đầu chăm chú chọn món trên đĩa.

Trên cổ cậu có một mặt dây chuyền ngọc hình vuông. Khi cậu cúi, nó thõng xuống trước ngực một cách rất tự nhiên.

Mái tóc vàng óng rất bắt mắt khiến nhiều người đổ dồn ánh nhìn về phía cậu.

Lần này không đeo khẩu trang, Dụ Duy Giang thấy rõ khuôn mặt cậu. Mặc dù đã thấy một lần tại hôm họp báo nhưng lần đó chỉ nhìn một cách vội vàng, không nhìn được kĩ.

Đánh giá một cách khách quan thì bạn fan này của anh rất đẹp trai.

Mái tóc vàng tôn lên nước da rất trắng, bắt mắt mà không hề khoa trương. Dụ Duy Giang vừa âm thầm đánh giá khuôn mặt cậu chàng trong lòng, vừa thầm nghĩ sao đi đâu cũng gặp được cậu.

Năm anh vừa ra mắt cũng từng trải nghiệm cảm giác được người săn đón nhưng phần lớn đều là fans nữ, quả thật chưa từng thấy bạn fan nam nào.

Huống chi lại còn là một bạn fan nam trung thành thế này.

Thời Dẫn chọn tới chọn lui, cái này không thích, cái kia không thích. Lòng hối hận sao nãy không tìm chỗ nào vừa ý mà ăn, cứ khăng khăng đòi tới nhà hàng buffet này làm gì cho khổ.

Trên đĩa còn một miếng sushi gan ngỗng cuối cùng. Thời Dẫn thò tay muốn lấy, bỗng thấy một bàn tay năm ngón thon dài đã vươn ra trước cậu.

Cổ tay người đó đeo đồng hồ Patek Philippe Celestial Moon Age. Bàn tay dày rộng với các khớp ngón tay rõ ràng. Tay anh ta khựng lại, Thời Dẫn ngẩng lên định xem xem bàn tay của ông lớn nhà giàu nào lại đẹp thế này.

patek.jpg


Patek Philippe Celestial Moon Age (đâu đó tầm chục tỷ VND)

Thời Dẫn cứng đờ đối diện với ánh mắt “nhà giàu” kia.

Dụ Duy Giang thì ngược lại rất ung dung.

Thời Dẫn há miệng, đầu óc xoay chuyển, biểu hiện vô cùng hào phóng, khéo léo: “Mời anh mời anh.” Thời Dẫn ra dấu nhường miếng sushi gan ngỗng, trông rất làm màu, cứ như đang tấu hề.

Dụ Duy Giang nửa cười nửa không nhìn cậu: “Tới đây ăn à?”

Câu này có ý bóng gió, Thời Dẫn hiểu. Trời xanh chứng giám, cậu biết Dụ Duy Giang ở khách sạn này nhưng cậu thật sự không ngờ sẽ gặp mặt anh ấy ở đây.

Cậu chỉ muốn ăn trưa gần đấy thôi.

Thời Dẫn oan chết, rất sợ Dụ Duy Giang nghĩ mình là fan cuồng nên vội vàng giải thích: “Thầy Dụ, em thật sự không phải fan cuồng đâu.” Nói xong còn chủ động lùi lại sau mấy bước giữ khoảng cách, lại bổ sung thêm: “Nhưng em vẫn theo theo mấy hoạt động của anh nên tương lai tới chắc anh vẫn sẽ thấy em.”

Dụ Duy Giang lấy miếng sushi gan ngỗng cuối cùng trong đĩa, bước tới trước mặt Thời Dẫn, đặt miếng sushi vào đĩa của cậu.

Thời Dẫn kinh ngạc, tay cầm cái đĩa một cách đầy sợ hãi, sau đó, cậu cúi đầu nhìn thẳng vào đồng hồ trên tay Dụ Duy Giang giây lát.

Dụ Duy Giang cũng nhìn theo ánh mắt cậu, thuận miệng bảo: “Giả đấy, Pinduoduo 29,9 freeship.”

Thời Dẫn cúi đầu nén cười, thầm nghĩ anh lừa trẻ con à.

“Sao cậu lại gọi tôi là thầy Dụ?” Dụ Duy Giang thắc mắc.

Thời Dẫn mặc cả với anh: “… Vậy “Giang Giang” thì thế nào?”

Xưng hô này nghe có vẻ thân mật quá, Dụ Duy Giang không quen nên khoát tay: “Đừng.”

“Vậy vẫn là thầy Dụ.”

Thừa Nam thấy Dụ Duy Giang cách đó không xa nên bê đĩa tới: “Anh Dụ, ăn cùng nhau không?” Cậu nhìn sang Thời Dẫn. Thời Dẫn chủ động nói tạm biệt với Dụ Duy Giang, tới bàn khác dùng bữa.

Vừa ngồi xuống,một mùi nước hoa phụ nữ đã ùa vào mũi, kèm theo sự xuất hiện của hương nước hoa là bóng dáng của Phó Lâm.

Phó Lâm đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp. Cô bê đĩa ngồi xuống trước mặt Thời Dẫn. Thời Dẫn ngẩng lên, vẻ mặt không hiểu chuyện gì.

Phó Lâm hỏi nhỏ: “Lại tới nhìn Dụ Duy Giang à?”

Thời Dẫn ăn đồ của mình: “Chuyện gì?”

Phó Lâm nếm một thìa canh nấm, dáng vẻ tao nhã: “Thời Dẫn, cậu sắp xong rồi, chưa bao giờ thấy thanh niên nào đu idol nhiệt tình như cậu.”

Chẳng biết Phó Lâm ăn phải thuốc súng gì mà lời nói ra khiến Thời Dẫn tốt tính cũng hơi khó chịu. Thời Dẫn lạnh nhạt: “Chị, chị uống nhầm thuốc à?”

Phó Lâm mím môi, không nhiều lời nữa, cúi đầu dùng bữa.

Thật ra Phó Lâm không muốn thấy Dụ Duy Giang. Trước đây cô và Thời Dẫn chia tay, Dụ Duy Giang không tránh khỏi liên quan.

Phó Lâm thấy Thời Dẫn không tránh mình, còn thản nhiên như không trước mặt cô nên hơi an lòng một chút. Cô kẹp miếng bánh kem hạt dẻ Thời Dẫn thích ăn từ đĩa của mình sang đĩa cậu.

Thời Dẫn ngẩng lên nhìn cô.

Phó Lâm cười duyên dáng.

Cách hai bàn ăn, Dụ Duy Giang và Thừa Nam ngồi cách Thời Dẫn không xa. Thừa Nam nhận ra bóng người trước mặt Thời Dẫn là Phó Lâm nên nhìn sang mấy lần, bảo: “Anh, kia là Phó Lâm thì phải? Chị ấy và nhóc lông vàng… À nhầm, fan của anh quen biết à?”

“Chắc vậy.” Dụ Duy Giang thong thả cắt miếng bít tết, xiên một miếng nhỏ bỏ vào miệng.

Chắc còn là người quen cũ có quan hệ không tầm thường, Dụ Duy Giang thầm nghĩ.

Thời Dẫn không nhận tình cảm của Phó Lâm, đẩy đĩa sang một bên, lấy giấy ăn lau miệng:”Chị, bây giờ chị đã là người nổi tiếng rồi, thực sự không sợ tự gây phiền phức cho mình à? Chị không sợ phiền nhưng em sợ, chị đừng hại em.”

“Độ nổi tiếng của chị bây giờ còn chưa đến cái mức đi đường cũng có người nhận ra đâu, hơn nữa chị đội mũ rồi còn gì.”

“Phó Lâm?”

Bầu không khí bỗng tĩnh lặng, Phó Lâm cứng đờ ngẩng lên. Khéo miệng cô được khai quang rồi đấy, bây giờ bắt đầu cảm thấy mặt hơi đau đau rồi.

“Chị, chị Tinh…”

Người tới là quản lý của Phó Lâm – Từ Tinh. Chị nhìn Phó Lâm, rồi lại nhìn Thời Dẫn, đuôi mày hơi nhếch lên, theo thói quen nghề nghiệp mà chăm chú nhìn Thời Dẫn một lát, tỉ mỉ đánh giá đường nét trên khuôn mặt cậu.

“Bạn à?” Từ Tinh là người khéo léo, chị tìm bậc thang cho Phó Lâm xuống.

“À, vâng, là bạn.”

Từ Tinh chỉnh lại tóc thừa ra sau tai giúp Phó Lâm, giục: “Ăn một chút thôi, chuẩn bị bắt đầu công việc rồi, ăn nhiều mặt to.”

“Em biết rồi.” Phó Lâm đứng dậy, Từ Tinh nhìn sang Thời Dẫn, đưa danh thiếp cho cậu, “Tôi là Từ Tinh, cậu là… bạn Phó Lâm phải không? Xin hỏi quý danh?”

Thời Dẫn lịch sự theo: “Tôi họ Thời.”

“Cậu Thời, không biết có tiện hỏi cách thức liên lạc với cậu không?”

Thời Dẫn đáp “Được”, sau đó lấy bút trong balo ra viết một dãy số ở mặt trái danh thiếp.

Từ Tinh thấy Thời Dẫn thoải mái như vậy thì cầm danh thiếp cười rất tươi: “Vậy chúng tôi đi trước nhé, cậu từ từ dùng bữa.”

“Hình tượng của bạn em rất tốt.” Từ Tinh hài lòng nhìn số điện thoại mặt sau danh thiếp.

Phó Lâm cười gượng hai tiếng, lén nhìn dãy số trên danh thiếp…

Dãy số đó là mã sinh viên của Thời Dẫn.

Từ Tinh ừ một tiếng rất sâu xa: “Có thể phát triển được, chắc chắn là một người rất có tiềm năng.”
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 6


Chương 6: Vừa nghe tên đã thấy ngọt.

Edit + Beta: Chan + Yan

Cảnh quay ngoài trời có nhân viên quản lý trật tự nhằm tránh cho việc người ngoài quấy rầy các diễn viên ghi hình. Thời Dẫn ăn xong, giờ đang đứng bên ngoài nhìn từ xa, thấy Dụ Duy Giang khoác áo da, cưỡi mô tô, xem như không uổng công đi một chuyến.

Hình tượng nhân vật Chu Đình khác xa so với bản thân Dụ Duy Giang, Thời Dẫn rất mong chờ diễn xuất của anh trong bộ phim này.

Thời tiết tháng chín, cái nóng cuối hè còn chưa vơi đi. Dụ Duy Giang mặc áo khoác da cả ngày, bên trong là một chiếc áo thun bó màu đen ướt đẫm mồ hôi, cổ áo và sau lưng lấm tấm những vệt muối trắng.

Mười giờ mới xong việc, đêm đã khuya, Dụ Duy Giang và Hình Kiêu quay lại khách sạn.

Dụ Duy Giang tắm xong thì nhận được cuộc gọi đường dài của ông nội anh. Ông cụ gọi video tới.

Bên Anh đang là ban ngày, Dụ Duy Giang gác điện thoại lên bàn, vừa lau tóc vừa trò chuyện với ông cụ.

“Bên con gần mười hai giờ rồi phải không, trễ thế này mới xong việc.” Bên chân ông là chú chó Ngao Ý anh mới nhận nuôi cho ông. Mới hơn một tháng thôi mà cún con đã to vổng lên rồi.

ngao-y-1640819672-e1709791549692.jpg


Chó Ngao Ý

“Đoàn phim đang gấp rút tiến độ, thời gian quay phim chỉ có hai tháng.”

Ông cụ xoa đầu Ngao Ý, giọng nói ôn tồn: “Ra vậy.”

“Ông…”

“Ông không nhiều lời với con không con lại chê ông lải nhải.” Ánh mắt ông cụ đảo qua cổ tay trống trơn của Dụ Duy Giang, “Đồng hồ ông tặng đâu?”

“Nãy con tắm nên tháo ra.” Dụ Duy Giang bỏ khăn sang một bên, “Ông, con có chuyện cần thương lượng.”

“Sao vậy?”

“Cái đồng hồ này con nhận nhưng bình thường sẽ không đeo.”

Ông cụ nhíu mày: “Con không thích à?”

“Thích chứ.” Chiếc đồng hồ Celestial Moon Age kia là quà sinh nhật ông cụ tặng Dụ Duy Giang cách đây không lâu, “Ba con bảo hành động kín tiếng một chút.”

Sắc mặt ông cụ thay đổi, không hài lòng bảo: “Cần con kín tiếng làm gì? Sa vào đống bùn kia con chịu khổ chứ được cái gì tốt, rặt một đám người xấu xí hiểm độc, ban đầu con không nên đi đóng phim mới đúng!”

Suốt hai năm trời, không phải ông cụ không biết tình hình sau khi Dụ Duy Giang vào showbiz thế nào.

Sau đó ông cụ không nói thêm gì nữa, chốc lát, ông nhấc chén trà lên nhấp một hớp, trầm giọng bảo: “Đồng hồ ông tặng cứ đeo, không cần nghe mấy lời vớ vẩn của ba con, đường đường một đại gia, bắt con giả nghèo giả khổ làm gì. Ông tắt đây, con nghỉ ngơi đi.”

Nói tắt là tắt, màn hình lập tức đen sì, Dụ Duy Giang còn chưa kịp nói câu “ngủ ngon”.

Chủ nhật, một ngày nắng đẹp, mới sáng sớm nhóm chung khoa ngoại ngữ lại bùng nổ.

[Có đoàn phim tới trường chúng ta quay!]

[Thật đó, tui thấy rồi, toà 8 bị rào lại, còn đỗ mấy cái xe to lắm.]

[[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]]

[Ô vãi, đây là Lương Tử Hưng???]

[Mẹ ơi, con xỉu]

[
1f62d.svg


1f62d.svg


1f62d.svg

Không ở trường, tui khóc cạn nước mắt trên tàu điện ngầm]

[Đậu má, đỉnh, tui phải báo cho chị em tui]

[Lương Tử Hưng tới thật à?]

[Thật đó!!! Thừa Nam cũng tới cơ, hai tin vui một lúc, tui chớt tại chỗ rồi
1f44b.svg


1f44b.svg

]



Thời Dẫn cuộn mình trong chăn, nheo mắt nhìn ảnh trong nhóm, đôi mắt ngái ngủ lập tức mở bừng ra.

Bạn cùng phòng cũng thấy tin tức trong nhóm chung. Bức ảnh trong nhóm có nửa người Dụ Duy Giang lọt vào. Cả kí túc xá biết idol Thời Dẫn thích trông như thế nào nên thấy xíu người trong ảnh cậu ta đã gào lên: “Ê chủ tịch Thời, đây có phải idol cậu không? Cậu xem trong nhóm chung ấy.”

“Thấy rồi, là anh ấy.” Thời Dẫn xoay người xuống giường, mặc quần áo rửa mặt, chuẩn bị chạy tới xem náo nhiệt.

Trước khi đi, Thời Dẫn còn không quên khoe Nguyên Dập. Cậu gửi tin nhắn thoại cho Nguyên Dập: “Chú Nguyên, Giang nhà anh tới trường bọn em quay phim này.”

Nguyên Dập phản hồi lại: “Ghen tị nhé, dân làm thuê không đi được, nhớ nhìn thêm mấy lần giúp chú đấy Thời Tử.”

Khuôn viên trường vào ngày cuối tuần vốn nên vắng vẻ hơn bình thường nhưng hôm nay lại náo nhiệt vô cùng. Đoàn phim tới trường lấy cảnh quay, chuyện này đương nhiên rất mới lạ với các sinh viên, huống chi Lương Tử Hưng lại đang nổi như cồn, đi tới đâu chẳng là một miếng bánh thơm ngon.

Đoàn người vây quanh quá đông không phải việc đáng mừng với đoàn phim. Sự ầm ĩ của quần chúng sẽ khiến các diễn viên mất tập trung, làm chậm tiến độ quay phim.

Đạo diễn cau mày, cầm bộ đàm lên ra lệnh: “Trợ lý sản xuất, trợ lý sản xuất, đi dọn dẹp hiện trường, để các sinh viên đứng xem tản ra một chút, đừng để ảnh hưởng quay phim.”

Dụ Duy Giang và Lương Tử Hưng đang phối diễn.

Lương Tử Hưng chạy show xong, trễ mất một tuần với vào đoàn. Vai diễn của Lương Tử Hưng trong phim là em tư Lạc Tân, con trai người vợ thứ ba của ba Chu, đồng thời cũng là một học sinh với phẩm chất và học lực xuất sắc. Cảnh quay hôm nay là cảnh đám cưới của ba Chu và người vợ thứ ba. Lạc Tân không muốn tới tham dự đám cưới, Chu Đình theo lệnh ba mình tới đón Lạc Tân.

Lạc Tân là một học sinh giỏi đầy kiêu ngạo, cậy tài mà kiêu, khác xa hoàn toàn với một Chu Đình thất học. Chu Đình muốn đón Lạc Tân tới đám cưới buộc phải dùng biện pháp côn đồ cứng rắn.

“Vào vị trí, cảnh 48 lần 1, action!”

Giờ tan học, các học sinh nhốn nháo ùa ra khỏi trường. Lạc Tân đeo ba lô chen chúc trong dòng người, ngẩng lên thấy một người đàn ông cao to với mái đầu trọc lóc, áo da giày da, trên người đầy vẻ ngang tàng. Cậu biết người này, anh ta là con trai của dượng, người anh kế tương lai của cậu.

Đây là lần gặp mặt đầu tiên của Chu Đình và Lạc Tân. Chu Đình đối chiếu với ảnh ba hắn đưa, liếc mắt đã nhận ra cậu em mới nhà mình.

Lần đầu gặp mặt, dù sao cũng phải ra gì một chút. Chu Đình nhanh chóng lên chào, cười bảo: “Lạc Tân đúng không? Anh là Chu Đình. Cậu biết Chu Kiến Vĩ không? Ba dượng cậu, ba ruột anh, hôm nay mẹ cậu với ba anh lấy nhau, ba anh bảo tới đón cậu tham dự đám cưới.”

Chu Đình nói một tràng như súng liên thanh. Lạc Tân không phản ứng hắn, cứ đi thẳng về phía trước: “Bọn họ lấy nhau thì có gì liên quan gì đến tôi?”

Chu Đình đi theo, “Ây, cậu nói câu này buồn cười lắm nhé, mẹ cậu lấy chồng thì cậu thành trẻ mồ côi chắc mà không liên quan đến cậu?”

Tính cách Chu Đình khiến người ta ghét, đã thẳng tính còn độc mồm. Sắc mặt Lạc Tân u ám, trông ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.

Ban đầu Chu Đình chẳng ưa gì đứa em tư này. Ba hắn lấy vợ thì cứ lấy, sao phải gọi cả thằng ranh mắt mọc trên đầu này về, nhìn đã chướng mắt.

Chu Đình nhịn, đi theo Lạc Tân cả một đoạn đường, nói chuyện hết lời, đáng tiếc người ta còn chẳng thèm nhìn hắn lấy một lần.

“Tao đúng là thừa hơi rỗi việc, mẹ kiếp.” Chu Đình hết kiên nhẫn, thẳng tay túm ba lô Lạc Tân đi về phía trước như xách một con gà nhép, “Không phải anh cả bận thì mày nghĩ tao chịu đi đón mày? Đừng mẹ nó cho mặt mũi còn ra vẻ, tên cũng viết vào sổ hộ khẩu nhà tao rồi còn nhăn nhó cho ai xem? Mày tưởng ai cũng giống mẹ mày à?”

“Anh buông tôi ra! Buông ra! Anh với ba anh chẳng khác gì nhau, đều là côn đồ! Côn đồ! Mẹ tôi mù rồi mới đi lấy loại người như ba anh…”

“Anh!”

Lực tay của Dụ Duy Giang không hề yếu, kéo đến nỗi cổ áo Lương Tử Hưng xộc xệch cả ra. Trợ lý thấy vậy lập tức tới sửa lại cổ áo cho cậu.

“Dùng sức mạnh, ngại quá.” Dụ Duy Giang bảo.

Lương Tử Hưng cười: “Không sao.”

“Cần phải dùng sức mạnh như vậy mới được.” Đạo diễn đi tới, “Trạng thái vừa rồi của Duy Giang rất tốt, mấy câu chửi tục là cậu tự thêm vào đúng không? Được lắm, chính là kiểu mạnh bạo này.”

Đạo diễn nhìn sang Lương Tử Hưng: “Tử Hưng, lúc cậu giãy giụa có thể bớt dùng sức một chút. Lạc Tân không giống Chu Đình. Cậu ta là một người có lòng tự trọng rất cao. Trong trường hợp nhiều người vây xem thế này, cậu ta cực kì để ý tới hình tượng bản thân và ánh mắt của người khác. Cậu phải có cảm giác thẹn quá hóa giận, biết không? Nào, chúng ta làm lại.”

Lúc này, Thời Dẫn đang dựa vào ban công một tòa nhà giảng dạy khác và đang quan sát hiện trường quay phim bằng ống nhòm.

Dù sao đây cũng là lần đóng phim đầu tiên của Lương Tử Hưng, cảm xúc thể hiện ra thua xa Dụ Duy Giang. Chỉ là nhìn hai người đó thế này… Chẳng hiểu sao Thời Dẫn lại có cảm giác CP.

Nhất định là cậu điên rồi.

“Thời Dẫn?”

Thời Dẫn nghe tiếng quay đầu lại.

“Cậu ở đây làm gì thế?” Người nói chuyện là một bạn nữ, cũng là bạn cùng lớp của cậu.

Thời Dẫn giơ ống nhòm trong tay lên: “Xem diễn viên đóng phim.”

Bạn nữ cười đi ra ban công, rướn người nhòm xuống dưới: “Cậu lấy ống nhòm ở đâu đấy? Nhìn rõ không?”

“Rõ chứ.”

“Có thể cho tớ mượn xem một chút không?”

Thời Dẫn đưa ống nhòm cho cô.

Bạn nữ cầm ống nhòm lên nhìn, tò mò hỏi: “Đang quay phim gì đấy? Phim đam mỹ hả?”

“Phim… Đam mỹ?” Thời gian phản ứng của Thời Dẫn chậm nửa nhịp.

“Là phim BL ấy.”

Thời Dẫn suýt cắn phải đầu lưỡi mình: “Hở? Đương nhiên không phải.”

“Thế mà không phải á? Diễn viên đẹp trai, có cảm giác CP lắm ấy.” Bạn nữ rất tò mò, bỏ ống nhòm xuống, háo hức hỏi thăm: “Đó là phim gì đấy?”

“Phim “Anh tôi”, phim về đời sống.”

Thời Dẫn nhìn xuống bên dưới, bỗng suy tư, bạn nữ đã khơi ra một dòng suy nghĩ trong cậu.

Dạo gần đây, xào CP mấy người đang nổi đã không còn là chuyện hiếm lạ thì phải?

Hôm nay ánh dương chiếu rọi, mặt trời tháng chín còn rất chói chang, Dụ Duy Giang đứng dưới bóng cây đọc kịch bản, trán thấm mồ hôi.

“Anh Dụ.”

Dụ Duy Giang ngẩng lên, thấy nhân viên đưa một cốc nước cho mình.”

“Fan anh đưa.” Nhân viên cười.

“Fan?”

“Ừa, một đầu tóc vàng! Em còn tưởng là người nổi tiếng nào cơ.”

Dụ Duy Giang hiểu ra, nhận cốc nước nói câu “Cảm ơn.”

Chiếc cốc nhựa trong suốt bám một lớp hơi nước, cầm vào tay có cảm giác lạnh lẽo.

Tiramisu Frappuccino Starbucks – Vừa nghe tên đã thấy ngọt.

frappuccino.jpg


Tiramisu Frappuccino Starbucks, thơm ngon mời bạn dùng

Dụ Duy Giang cắm ống hút vào hút một ngụm, ngấy đến nỗi nheo cả mắt lại.

Ngọt thật.

__________

Lời tác giả:

Dụ Duy Giang: Cho nói lại, tôi với ai có cảm giác CP cơ?
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 7


Chương 7: “Em có thể liên hệ trực tiếp với Dụ Duy Giang không?”

Edit + Beta: Chan + Yan

Tiến độ quay phim của “Anh tôi” đã quá nửa. Hôm nay đã hoàn toàn sang thu. Gần hai tháng bận bịu, Dụ Duy Giang không đến mức liên tục ra vào mấy đoàn phim tệ hại như lúc trước. Có lịch trình quay phim nên đương nhiên ngày tháng không thể nhàn rỗi. Làm gì có diễn viên có tiếng tăm nào trong đoàn phim mà không hối hả ngược xuôi để bắt kịp lịch trình? Hình Kiêu ra sức tranh thủ kiếm hoạt động cho Dụ Duy Giang, gần đây cậu đã kiếm được một cái.

Hai hôm tới, đoàn phim ghi hình ở chỗ khác. Lúc này họ vừa mới lên máy bay, trước khi tắt điện thoại, Hình Kiêu nhận được một thông tin.

Dụ Duy Giang vừa đeo bịt mắt vào đã bị Hình Kiêu kéo ra.

Hình Kiêu nhìn hàng mi dày của Dụ Duy Giang mà sững ra, nghĩ thầm đỉnh thật, loại mi gì dài thế không biết.

Dụ Duy Giang nhất thời chưa thích ứng được với ánh sáng nên hơi nheo mắt nhìn sang Hình Kiêu: “Sao vậy?”

“Anh biết mấy hôm nữa là Trung Thu chưa? Hôm đó đài truyền hình địa phương chúng ta có tổ chức Gala Trung Thu. Em lấy cho anh một vị trí trên sân khấu…”

“Anh không biết hát.” Dụ Duy Giang quay đi.

“Không bảo anh hát.”

“Tiểu phẩm cũng không diễn được.” Dụ Duy Giang nói thêm.

Hình Kiêu quả thật bị làm cho tức tới muốn cười: “Một diễn viên như anh bảo diễn tiểu phẩm cũng không diễn được thì anh tính là kiểu diễn viên nào?”

Dụ Duy Giang quay sang, ánh mắt chợt sáng lên: “Diễn tiểu phẩm thật à?”

“Anh tưởng diễn tiểu phẩm thật đấy à? Mặt mũi này của anh mà diễn tiểu phẩm cũng chỉ làm bình hoa được thôi.” Hình Kiêu cười bảo, “Cảm giác sau này không ổn. Cái em bảo là đàn piano, đệm đàn cho Dương Y Uẩn.”

Dương Y Uẩn là người đi trước trong công ty của Dụ Duy Giang, một diễn viên nữ đang nổi.

Hình Kiêu nhìn trộm Dụ Duy Giang, quan sát phản ứng của anh. Cậu bảo: “Mặc dù là đệm nhạc nhưng ít nhất vẫn là lên truyền hình đó, còn có thể chung khung hình với Dương Y Uẩn. Đây là một cơ hội xuất hiện trước mắt công chúng hiếm có! Anh, em trân trọng nó lắm đấy!”

“Cậu vất vả rồi.”

Hình Kiêu sửng sốt.

“Cảm ơn cậu giúp anh tranh thủ cơ hội lên sân khấu lần này.” Dụ Duy Giang lấy lại bịt mắt trong tay Hình Kiêu, đeo lên mặt lần nữa.

Hình Kiêu ngây ra một lúc mới tỉnh lại, ngờ nghệch cười cười, gãi mũi: “Anh thật là… Chuyện em nên làm mà.”

“Ôi được rồi.” Hình Kiêu đẩy anh, “Bây giờ anh phải học piano. Bản nhạc em tìm xong cho anh rồi, giáo viên cũng liên lạc xong luôn, mấy hôm tới nhớ tranh thủ thời gian theo người ta đấy nhé.”

Dụ Duy Giang quay sang, giọng trầm dần xuống: “Không cần, anh biết đàn.”

“Anh biết đàn á?!” Hình Kiêu vui ra mặt, lại đẩy anh, “Nhà ngươi còn bao bất ngờ mà trẫm không biết luôn.”

Sắp tới Trung Thu, Quốc Khánh cũng gần tới, đám sinh viên nóng lòng trở về, nghỉ tận hai đợt lễ nên chỉ mong chóng đến ngày còn về nhà. Gần nửa tháng Thời Dẫn không về, ba mẹ cậu nhớ con không chịu được nên bảo cậu Trung Thu nhớ về sớm.

Từ bé bạn bè Thời Dẫn đã trêu cậu là con trai cưng của mẹ, lớn lên trong hũ mật nên tính cách cậu có phần ngông nhưng không hề buông thả, đều là do ba mẹ chiều mà ra.

Lần này con trai cưng của mẹ hiếm khi cãi lệnh mẹ cha, chẳng vì lý do gì ngoài việc cậu chạy theo anh diễn viên nào đó.

Đêm trước Trung Thu, Nguyên Dập liên lạc với Thời Dẫn để thông báo cho cậu chuyện Dụ Duy Giang sẽ tham gia đêm Gala Trung Thu thành phố.

“Anh lấy vé cho cậu nhé, lấy không?”

“Đương nhiên lấy rồi! Anh kiếm vé ở đâu đấy?”

Nguyên Dập giải thích thì Thời Dẫn mới biết được ra là Nguyên Dập làm đạo diễn chương trình ở đài truyền hình, bảo sao quen biết nhiều người trong giới thế, lúc nào cũng biết được tin tức lịch trình hoạt động của Dụ Duy Giang đầu tiên.

“Cao nhân luôn bên cạnh ta.” Thời Dẫn chậc chậc hai tiếng.

“Cao nhân cái gì, anh cậu là công nhân thì có.” Nguyên Dập nước mắt ròng ròng, khổ mà không nói nên lời, “Bạn nhỏ, cậu còn chưa ra khỏi tháp ngà, đợi cậu tốt nghiệp rồi sẽ biết thế nào là xã hội hiểm ác, trân trọng hiện tại đi.”

Nguyên Dập ngẫm lại, nhìn gia cảnh nhà Thời Dẫn thì dù có tốt nghiệp cũng đâu lo chịu cảnh xã hội hiểm ác, “Lỗi của anh, chủ tịch Thời, quên mất nhà cậu gia tài bạc triệu.”

Thời Dẫn cười mắng: “Trêu em ít thôi. Cảm ơn vé của chú Nguyên.”

“Khỏi cảm ơn, hôm nào mời lại anh là được.”

“Ok luôn.”

Hôm Trung Thu, điện thoại của Thời Dẫn sắp bị ba mẹ cậu gọi muốn cháy. Cậu xách thẳng vali tới địa điểm ghi hình, tìm một cái khách sạn, thả vali xuống rồi mới trả lời điện thoại của ba mẹ.

“Nhất định hôm nay con sẽ về. Con chỉ tham gia một đêm hội thôi.”

“Đêm hội kết thúc là mấy giờ rồi, con về còn chưa đến nửa đêm à?”

“Con xem Dụ Duy Giang rồi về.”

“Người ta quan trọng còn hơn mẹ con cơ mà.”

“Ôi, mẹ, mẹ thân mến, cô Chu Tịch Trân xinh đẹp rạng ngời, mãi thầy Dụ mới có một hoạt động.”

Mẹ Thời mủi lòng: “Tóm lại là mấy giờ về?”

“Trước chín giờ là về được rồi, nhớ phần bánh trung thu cho con. Năm nay mẹ tự làm ạ? Có nhân tôm hùm không?”

Thời Dẫn cười hề hề, nói mấy câu dỗ mẹ cậu vui rồi mới mở vali lấy máy ảnh, lắp ống kính vào, chuẩn bị tới địa điểm tổ chức.

Còn một tiếng nữa đêm hội mới bắt đầu nhưng ngoài hội trường đã chật như nêm cối, khắp nơi đều có bảo vệ duy trì trật tự.

Thời Dẫn vác máy ảnh to oành* xuyên vào đám đông, cảm giác điện thoại trong túi đang rung bần bật. Cậu rút điện thoại ra: “Alo? Chú Nguyên à?”

*Là máy ảnh với cái lens to đùng ấy mấy cậu

“Cậu đi chưa? Nhớ đi sớm không là không chen vào được đâu.”

Thời Dẫn cười khổ: “Tới sớm vẫn phải chen đây này, giờ em đang ở ngoài, đông lắm.”

“Cậu đang ở đâu?”

Thời Dẫn nhìn quanh: “Chắc là cửa tây.”

“Ok, đứng yên đấy, anh tới tìm cậu.”

“Nhiều người thế này anh tìm được em không?”

“Có quả ngói vàng của chú mày mà còn lo khó tìm?”

Thời Dẫn đợi tại chỗ một lát. Năm phút sau, một người đàn ông mặc sơ mi lam nhạt rẽ qua đám đông, bước nhanh về phía cậu.

Thời Dẫn suýt thì không nhận ra.

Nguyên Dập đeo một chiếc kính gọng đen, trông nhã nhặn mà không quá cứng nhắc, lại còn có phần đứng đắn.

“Chú…?”

“Ôi, cháu trai à.” Nguyên Dập cười khoác vai Thời Dẫn.

Thời Dẫn “xuỳ” một tiếng: “Đừng có sờ mó cháu.” Cậu quay sang quan sát Nguyên Dập kĩ càng, “Chú Nguyên, suýt thì em không nhận ra anh luôn đấy.”

“Sao? Thay chiến bào công nhân vào là cậu không nhận ra à?”

Thời Dẫn cười: “Bây giờ chúng ta vào luôn à? Đêm hội còn chưa bắt đầu thì phải?”

“Trong đó đang diễn tập, anh lấy được vé cho cậu mà không dẫn cậu đi cửa sau được chắc?”

“Anh đúng là cha mẹ tái thế của em.” Thời Dẫn cảm thán tự đáy lòng, “Em phải mời anh hai bữa.”

“Không đắt không ăn đâu.”

Thời Dẫn ra dấu “ok”.

Nguyên Dập đưa Thời Dẫn đi lối dành cho nhân viên. Bước vào trường quay, y đeo thẻ nhân viên lên.

Thời Dẫn lặng lẽ theo sau y, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.

Nguyên Dập bảo: “Cậu không cần căng thẳng quá đâu, người tới xem diễn tập nhiều lắm, hội trưởng fanclub chính thức có liên hệ trực tiếp với đoàn đội của idol đều có thể vào thẳng.”

Thời Dẫn vừa nghe xong, bắt đầu được voi đòi tiên: “Thế em có thể liên hệ trực tiếp với Dụ Duy Giang không?”
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 8


Chương 8: Em là fan của anh, chỉ chụp anh thôi.

Edit + Beta: Chan + Yan

Nguyên Dập vuốt cằm suy tư giây lát, sau đó gật đầu một cách đầy ý tứ: “Thật ra anh thấy không phải là không thể.”

Thời Dẫn cười: “Trêu anh đấy, anh tưởng thật à?”

“Anh nghiêm túc đấy.” Hai người vừa đi vừa thảo luận, “Cậu xem bây giờ chàng tiên Dụ đâu có nổi, chẳng lẽ không phải cơ hội tốt giành vị trí hội trưởng hội người hâm mộ à? Anh bảo cậu rồi, một nghệ sĩ có tiếng tăm không thể tách rời khỏi fans đâu, hiệu ứng bong bóng* đấy, hiểu không?”

*泡沫效应 có nghĩa là một thứ gì đó nhìn bề ngoài có vẻ rất mạnh hoặc có quy mô lớn nhưng khi gặp tác động hay k*ch th*ch sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Thời Dẫn nghi ngờ nhìn sang Nguyên Dập: “Không phải từ có nghĩa tốt đúng không?”

“Đại khái là vậy đấy, nếu không thì sao có cái gọi là thu hút công chúng tạo doanh thu được. Không phải vì tính chất công việc anh đặc thù thì anh đã muốn làm mấy cái chức hội trưởng hội người hâm mộ gì đó rồi đấy.”

Đang nói chuyện, bỗng bộ đàm trong túi Nguyên Dập vang lên: “Nguyên Dập, Nguyên Dập, người đâu rồi? Kiểm tra lần cuối tình trạng sẵn sàng của từng bộ phận.”

Nguyên Dập nhấn bộ đàm: “Đã rõ.” Y vỗ vai Thời Dẫn, chỉ phía trước: “Đi thẳng từ đây, sau đó rẽ trái là tới hội trường. Cậu tự tìm chỗ mình nhé, anh không qua cùng đâu.”

“Ok, cảm ơn chú Nguyên.”

Buổi diễn tập tại hội trường diễn ra nhộn nhịp, âm nhạc ầm vang, nhân viên hậu trường vội vã qua lại thực hiện các hạng mục cần làm. Hết người nọ tới người kia liên tục ra vào phòng thay đồ không ngớt. Thời Dẫn đang bước về phía trường quay bỗng bị người cản lại.

Người đó nhìn Thời Dẫn một lượt, đoạn kéo cậu: “Cậu là thợ chụp ảnh nhãn hàng gọi tới đúng không?” Cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau mau, Văn Duệ vừa đi vệ sinh.”

Thời Dẫn hỏi chấm đầy đầu, vội đáp: “Tôi không…”

Nhưng người kia đã kéo thẳng cậu vào phòng thay đồ. Anh ta vội đến nỗi không kịp nghe được lời người khác mà tự nói một mình luôn: “Cậu ở đây chờ lát, Văn Duệ tới bây giờ… Alo? Anh biết rồi, giờ qua đây…”

Còn chưa nói hết câu, người đó đã nghe máy rồi bước nhanh ra ngoài.

Sau khi tạo hình xong, trước khi tham gia hoạt động hoặc biểu diễn các nghệ sĩ thường chụp một bộ ảnh để đăng weibo. Những nghệ sĩ có độ nổi tiếng tương đối hầu như đều có thợ chụp ảnh riêng. Ảnh chụp tạo hình của đa số các nghệ sĩ thường do các thợ chụp ảnh có tiếng chụp. Trong trường hợp nghệ sĩ mặc trang phục của các nhãn hàng, đôi khi các nhãn hàng cũng sẽ bố trí riêng một thợ chụp ảnh tới chụp họ.

Thời Dẫn đứng trong phòng thay đồ, tay cầm máy ảnh, trông lạc quẻ thật sự.

Có kha khá nhân vật nổi tiếng quen thuộc trong phòng, người tạo kiểu thì cứ tạo kiểu, người trang điểm thì cứ trang điểm. Thời Dẫn lặng lẽ nhìn quanh một vòng…

Nhưng không thấy bóng dáng của Dụ Duy Giang.

Roạt…

Tiếng rèm cửa bị đẩy ra vang lên tạo thành một cơn gió thổi đến sau lưng. Thời Dẫn giật mình, quay phắt đầu lại.

“…Má.” Thời Dẫn suýt xoa một tiếng.

Rèm cửa nháy mắt lại khép lại, mùi hương nam tính thanh mát xộc vào mũi. Đây là mùi nước hoa Dụ Duy Giang thường dùng, Thời Dẫn rất quen thuộc.

Người đàn ông trước mặt vừa mới thay xong trang phục biểu diễn, một chiếc sơ mi đơn giản với cổ áo kiểu Windsor*, thuần sắc trắng, cùng một chiếc nơ trên cổ, vạt áo bỏ trong chiếc quần âu phẳng phiu.

*Cổ áo kiểu Windsor là kiểu cổ áo sơ mi có góc giữa hai bên cổ áo rộng.

co-windsor.jpg


Rõ ràng Dụ Duy Giang cũng sững sờ mấy giây: “Cậu…”

Thời Dẫn ngẫm nghĩ chỉ trong giây lát, không thể để lộ mình ra, trong phòng thay đồ nhiều người thế này, nhỡ để người ta biết là Nguyên Dập dẫn cậu vào sợ sẽ gây phiền phức cho y.. Cậu lập tức nhấc máy ảnh lên: “Em là thợ chụp ảnh bên nhãn hàng gọi tới chụp ảnh cho Văn, Văn Duệ.”

Dụ Duy Giang chăm chú nhìn Thời Dẫn giây lát, sau đó thu hồi ánh mắt, bước tới bàn trang điểm: “Chu Văn Duệ tới WC.”

Thời Dẫn căng da đầu bảo: “Dạ, trợ lý của anh ấy bảo em ở đây chờ.”

Chỗ này không thích hợp ở lâu, Thời Dẫn định chuồn đi, ai ngờ đúng lúc Văn Duệ gì đó quay lại. Gương mặt này có vẻ quen quen, đúng kiểu mặt tiêu chuẩn của một nhóm nhạc thần tượng nam nhưng Thời Dẫn không nhận ra.

Chu Văn Duệ giơ điện thoại lên, nhìn màn hình gãi gãi tóc, ánh mắt chuyển tới Thời Dẫn, có ý quan sát đánh giá: “Cậu là thợ chụp ảnh MoMu mời tới à?”

Thời Dẫn không đáp, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

“Anh Đinh vừa gọi điện cho tôi, đi thôi, tôi chuẩn bị xong rồi.”

Thời Dẫn cười gượng hai tiếng, thầm nghĩ đi đâu được mà đi? Cậu bất động tại chỗ, Chu Văn Duệ nhíu mày: “Đêm hội sắp bắt đầu rồi, có thể đừng lãng phí thời gian được không?”

Thời Dẫn mím môi:”… Chúng ta chụp ở đâu?”

Hai mắt Chu Văn Duệ tưởng như suýt rớt ra ngoài. Ánh mắt mọi người xung quanh đều chuyển sang phía họ, bầu không khí trong phòng thay đồ bỗng trở nên yên ắng hơn một chút. Trong khoảnh khắc, Dụ Duy Giang bảo: “Cậu ấy là thợ chụp ảnh của tôi.”

Hô hấp Thời Dẫn chợt ngừng lại.

Chu Văn Duệ nhìn về phía anh.

Dụ Duy Giang đứng lên bảo: “Hình như quản lý của cậu nhận nhầm người, cậu ấy là thợ chụp ảnh của tôi.”

Sắc mặt Chu Văn Duệ dịu xuống nhưng vẫn có đôi phần nửa tin nửa ngờ: “Ra là anh Dụ dẫn theo thợ chụp ảnh riêng ạ? Thảo nào, em nói nãy giờ mà cậu ấy chẳng phản ứng gì.” Cậu chàng quay lại phía Thời Dẫn, “Chắc cậu mới hành nghề hả? Làm việc nhanh nhẹn chút.”

“Tôi nhanh nhẹn lắm.” Thời Dẫn đáp.

Mọi người nghe vậy đều cười.

Chu Văn Duệ chậc một tiếng, tự thấy hết vui, mở điện thoại gọi cho quản lý: “Alo anh Đinh? Thợ chụp ảnh đâu rồi anh? Sao còn chưa thấy tới, tới đâu mà tới, đó không phải tới chụp em, anh giục người ta nhanh lên một chút…”

Diễn phải diễn cho tròn vai, Thời Dẫn giơ máy ảnh lên, ánh mắt chân thành vô tội: “Thầy Dụ, em chụp ảnh được không?”

Người phụ trách trang điểm cho Dụ Duy Giang bảo: “Đợi lát nữa rồi chụp, còn chưa trang điểm xong mà.”

Dụ Duy Giang nhắm mắt ngồi trước bàn trang điểm. Thợ trang điểm rất qua loa mà quệt quệt cọ trang điểm lên mặt Dụ Duy Giang mấy cái, sau đó phủ phấn phủ và tạo khối. Thời Dẫn đứng bên cạnh, không nhìn được nữa: “Chị ơi, ít nhất cũng phải đánh nền đã chứ.”

Thợ trang điểm quay sang bảo: “Nền da anh ấy đẹp sẵn rồi, thế thôi là được. Hơn nữa anh ấy cách xa khán giả bên dưới, người ta có thấy anh ấy đâu.”

Nửa câu đầu êm tai đấy, nhưng nửa câu sau khiến Thời Dẫn thấy có phần khó chịu. Chỉ là lúc này cậu chẳng có lập trường gì mà khoa tay múa chân trước mặt thợ trang điểm. Thời Dẫn ủ rũ. Lúc ngẩng lên, cậu đối mặt với ánh mắt Dụ Duy Giang trong gương.

“Được rồi.” Thợ trang điểm chào rồi chuyển sang trang điểm cho nghệ sĩ khác.

Thời Dẫn nhìn Dụ Duy Giang trong gương, mở miệng bảo: “Hay là… Em trang điểm cho anh nhé?”

“Đa nhiệm quá.” Dụ Duy Giang trêu cậu.

Thời Dẫn cười khúc khích, đặt ngón trỏ lên môi, suỵt một tiếng, nói nhỏ: “Giúp người giúp đến cùng, cảm ơn thầy Dụ.”

Dụ Duy Giang cười như không, xem như thật mà hỏi: “Cậu biết trang điểm à?”

“Không biết.”

“…”

Biểu cảm của Dụ Duy Giang rất cạn lời. Thời Dẫn thì vui ra mặt: “Đi thôi, thầy Dụ, em chụp ảnh cho anh, cái này thì em làm được.”

Hai người ra khỏi phòng thay đồ, Dụ Duy Giang dừng bước chân: “Lúc nãy là giúp cậu giải vây thôi, không cần chụp ảnh cho tôi, cậu cứ làm việc của mình đi.”

“Vừa nãy em cũng nói bừa thôi.” Thời Dẫn nghiêm túc bảo, “Trừ anh ra, em không muốn chụp ai nữa đâu.”

Dụ Duy Giang không lên tiếng.

Hình Kiêu cầm cốc trà cẩu kỷ, vội bước qua: “Anh thay đồ xong rồi à?”

“Ừ.”

Phó đạo diễn đêm hội đang xác nhận lại sự chuẩn bị của các nghệ sĩ, vừa mới bước ra khỏi phòng thay đồ. Hình Kiêu vội gọi anh ta lại: “Đạo diễn Trương, tiết mục của Dụ Duy Giang và Dương Y Uẩn không cần diễn tập lại ư?”

“Không cần, còn hai tiết mục nữa phải diễn thử, không đủ thời gian.”

“Nhưng hai người họ mới tập dượt một lần thôi mà, những tiết mục khác ít nhất đã tập ba lần rồi.”

Phó đạo diễn nhìn Dụ Duy Giang, bảo: “Di chuyển đàn piano của cậu ấy lằng nhằng lắm, cứ vậy đi, không sao đâu.”

“Đạo diễn Trương.” Dương Y Uẩn thay trang phục biểu diễn xong, bước ra khỏi phòng thay đồ.

Phó đạo diễn “ôi” một tiếng: “Không thì cứ để một mình Y Uẩn lên tập một lần đi. Còn đàn của cậu ấy thật sự bất tiện lắm, lãng phí thời gian.”

Hình Kiêu giận đến nghiến răng nghiến lợi, thái độ trông người mà đối đãi biểu hiện trắng trợn quá rồi đấy? Đàn của mấy người không lắp bánh xe di chuyển ở dưới chắc?

Thời Dẫn đang nghe, bỗng cảm giác có người đẩy nhẹ cậu một cái từ phía sau. Chất giọng trầm ấm của Dụ Duy Giang vang lên bên tai: “Đi đi.” Thời Dẫn nhìn anh một chút rồi cầm máy ảnh rời đi.

Dương Y Uẩn nói với phó đạo diễn: “Nếu tôi diễn tập một mình thì thôi không cần đâu. Đây vốn là tiết mục hai người, không sao, không đủ thời gian thì không phiền mọi người nữa. Duy Giang, cậu thấy thế nào?”

“Không sao.” Dụ Duy Giang trả lời.

Thời Dẫn lần mò tìm được chỗ của mình, vị trí rất gần sân khấu. Bây giờ cách thời gian đêm hội chính thức bắt đầu còn chừng hơn chục phút. Trên sân khấu vẫn đang có nghệ sĩ diễn tập.

Mười phút sau, sân khấu bắt đầu trống dần, khán giả bên ngoài lục tục soát vé vào trong. Nguyên Dập quả thật đã tìm cho Thời Dẫn một vị trí tốt, nhìn quanh một vòng, khu vực này đều là hội trưởng hội người hâm mộ, trạm tỷ, trường thương đại pháo, võ trang đầy đủ. Thời Dẫn lắp đặt máy ảnh sẵn sàng, thảnh thơi mở điện thoại chơi. Tiếng người huyên náo khắp hội trường. Thỉnh thoảng có vài chị em đu idol xung quanh sẽ tìm cậu bắt chuyện, hỏi cậu là fan của nghệ sĩ nào hay là quản trị viên của blog nào.

Thời Dẫn không mấy hứng thú với đêm hội, huống chi đêm hội của đài truyền hình địa phương cũng chẳng có nội dung đặc sắc gì, chỉ đơn giản là mời mấy nghệ sĩ đang nổi về hát rồi nhảy. Mấy chương trình kiểu này chủ yếu là dành cho người hâm mộ, ăn theo thị trường chứ chẳng còn gì khác.

Thời Dẫn đã xem qua danh sách tiết mục, Dụ Duy Giang ở khoảng giữa chương trình nên thời gian đầu cậu đeo tai nghe chơi game suốt.

Văn hoá tuyển chọn tài năng đang lên ngôi, khi một nhóm nhạc nam bước lên sân khấu biểu diễn, tiếng reo hò vang dội dưới khán đài. Cô gái bên cạnh Thời Dẫn kích động hét ầm lên, cậu đeo tai nghe cũng không thể cản lại được âm thanh khủng khiếp ấy.

Gần tới lúc Dụ Duy Giang xuất hiện, ngay sau màn biểu diễn sôi động này.

Thời Dẫn chỉnh lại thông số máy ảnh.

Không khí trong hội trường nóng hơn bao giờ hết. Khi nhóm nhạc nam kết thúc màn trình diễn, khán đài bùng nổ trong tiếng reo hò và la hét cổ vũ.

Ánh sáng bỗng tối hẳn đi, theo nhóm nhạc nam rời khỏi sân khấu, toàn bộ hội trường cũng dần yên tĩnh lại.

Thời Dẫn nín thở tập trung, trong giây lát cậu như nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Nói mới nhớ, hình như đây là lần đầu tiên cậu ngồi dưới sân khấu xem Dụ Duy Giang.

Một luồng sáng chiếu rọi phía bên trái sân khấu. Dưới ánh đèn có một nghệ sĩ dáng người cao ngất đang ngồi, đôi tay anh đặt một cách tự nhiên trên bàn phím piano. Ánh đèn phát sáng trên mái tóc đen của anh. Anh ngồi quay ngang với khán đài, chiếc mũi cao được ánh sáng êm dịu bao quanh.

Khán đài vang lên một tràng pháo tay.

Tiếng nhạc đệm vang lên, Dụ Duy Giang nhìn sân khấu trống trơn, xuất hiện sự chần chừ chỉ trong giây lát.

Dương Y Uẩn mãi chưa thấy ra khỏi bệ nâng tới sân khấu.

Cùng lúc đó, hậu trường đã loạn cả lên.

“Chuyện gì thế này?! Không phải mới yêu cầu các cậu kiểm tra lại tất cả một lượt rồi sao? Tiểu Dương đâu rồi?!” Bệ nâng đột nhiên xuất hiện trục trặc, đạo diễn vội đến nổi đoá. Dương Y Uẩn bình tĩnh đứng một bên, trán đã hơi toát mồ hôi.

Sân khấu vọng tới một giai điệu du dương, đạo diễn khựng lại, như nhận được tín hiệu từ Dụ Duy Giang, bất ngờ cầm bộ đàm chỉ huy: “Tổ âm thanh, tổ âm thanh, tắt nhạc đệm, ngay lập tức!”

“Đạo diễn…”

“Trước hết cứ để trên sân khấu cứu nguy, dẫu sao vẫn có màn độc tấu piano, mau tắt nhạc đệm trực tiếp! Chỉ đạo, chỉ đạo! Camera 1 quay cận cảnh…”

Dụ Duy Giang chơi một khúc nhạc như nước chảy mây trôi. Anh tự ý bỏ thêm một đoạn nhạc dạo, muốn tranh thủ một chút thời gian cho Dương Y Uẩn, cũng nhân tiện tạo đà cho sự xuất hiện của cô.

Hội trường vang vọng tiếng đàn du dương, tuy rằng có chút khác biệt so với bản gốc nhưng vẫn có thể nghe ra giai điệu của bài “Em chỉ quan tâm anh*” của cô Đặng Lệ Quân.

Nghe thử ở đây.

Nửa phút sau, cuối cùng Dương Y Uẩn cũng đứng trên bệ nâng từ từ xuất hiện.

Hội trường vang lên tiếng vỗ tay của khán giả, tiếng vỗ tay không lớn, như sợ quấy rầy đến tiếng đàn nhẹ nhàng bay bổng.

Dương Y Uẩn nghiêng đầu nhìn Dụ Duy Giang. Dụ Duy Giang gật đầu một cái rất nhẹ, thuận tay nhấn vài phím đàn, dẫn vào tiếng ca của Dương Y Uẩn…

“Nếu như không được quen biết anh, em không biết sẽ ở nơi nào…”

“Máy 2 cận cảnh Dương Y Uẩn, máy 1 toàn cảnh… Chú ý, tổ âm thanh không cần chơi nhạc đệm…”

Phần lớn nhạc đệm cho các tiết mục có đàn piano đều sẽ đi theo tiết tấu của đàn, hơn nữa âm lượng cũng phải nhỏ hơn tiếng đàn để tránh khiến ca sĩ hát lạc điệu.

Lúc này, tiếng đàn và tiếng ca không có nhạc đệm như càng thêm trong trẻo và du dương hơn.

Đó là một bài hát rất cũ, một bài hát mà mọi người đều có thể đồng cảm.

Thời Dẫn cảm thấy, Dụ Duy Giang lúc này cũng như bài hát cũ ấy, dịu dàng mà dài lâu.

Bài ca này thật sự rất cảm động, Thời Dẫn nghe tiếng cô gái bên cạnh sụt sịt, bỗng cậu rất muốn gọi điện cho mẹ mình.

Điện thoại nhanh chóng kết nối.

“Mẹ…” Tiếng Thời Dẫn chìm trong tiếng đồng thanh của khán giả.
 
Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em
Chương 9


Chương 9: Cuối cùng thầy Dụ cũng biết lướt mạng rồi ư?

Edit + Beta: Chan + Yan

Ngay khi tiếng nhạc kết thúc, hội trường nháy mắt rơi vào yên ắng, rồi tiếng vỗ tay vang lên không ngừng. Thời Dẫn nghe tiếng nói chuyện có phần hơi kích động của cô gái phía sau.

“Người đánh đàn là ai đấy?! Duma đẹp trai xỉu!”

“Nhìn danh sách chương trình xem, thế nào cũng có tên.”

“Cậu chờ chút, để tớ tra weibo, đỉnh vãi ò, nãy tớ còn khóc luôn, đàn hay thật sự, lại còn nhẹ nhàng nữa, huhu.”

“Ai đấy ai đấy, tra được không?”

“Dụ Duy Giang.”

“Chưa nghe tên, để tớ lên mạng tìm.”

“Đậu, hình như tớ từng xem phim của anh này rồi, xem hồi mới vào đại học…”

Dụ Duy Giang bước tới giữa sân khấu, nắm tay Dương Y Uẩn, cúi chào khán giả một cách ưu nhã.

Tiếng vỗ tay dưới khán đài vang dội.

Tiết mục của Dụ Duy Giang kết thúc, Thời Dẫn cũng mang máy ảnh rời đi theo lối nhỏ. Trước khi đi, cậu gửi tin nhắn thoại cho Nguyên Dập: “Chú Nguyên, em về đây, hôm nay cảm ơn anh nhé, không biết sau hậu trường anh có thấy thầy Dụ không, đẹp trai xỉu, thầy Dụ siêu khí chất.”

Mãi lúc sau Nguyên Dập mới nhắn lại, có vẻ đang bận.

“Có xem một chút, gu anh, chuẩn gu anh.”

“Em về nhà chỉnh ảnh, Trung Thu vui vẻ nhé chú Nguyên.”

“Trung Thu vui vẻ, Thời Tử.”

Sau khi về nhà, việc đầu tiên Thời Dẫn làm là chạy vào thư phòng, vali vẫn vứt ngoài phòng khách. Mẹ Thời nghe tiếng động bèn xuống tầng xem.

“Thằng bé này, đồ đạc còn chưa cất.”

Thời Dẫn trong thư phòng vọng ra: “Mẹ, mẹ cứ để đó, lát con ra cất, con chỉnh ảnh xong đã!”

Mẹ Thời lấy bánh trung thu ra khỏi lò, bước vào thư phòng: “Ảnh gì mà phải chỉnh gấp thế? Ăn miếng bánh trước đã… Ơ kìa, tóc của con!”

Mẹ Thời thật sự bị sốc bởi mái tóc vàng của Thời Dẫn: “Sao con lại nhuộm cái màu này!”

“Đẹp không?” Thời Dẫn cười hỏi.

Mẹ Thời muốn mắng mà không nỡ: “Con là trẻ con à? Lớn đầu rồi còn chưa qua thời kỳ phản nghịch hay sao? Lát ba con về xem ba nói con thế nào.”

“Ba đâu?” Thời Dẫn mở máy tính, cắm thẻ SD vào đầu đọc thẻ.

“Sang bên nhà chú Dương con.” Mẹ Thời tới sau Thời Dẫn, cầm một miếng bánh đưa tới cạnh miệng cậu. Thời Dẫn há miệng cắn một miếng, ngẩng lên cười hề hề: “Sao bảo là nhân tôm hùm mà.”

Mẹ Thời vỗ vỗ sau gáy cậu: “Sau này chân tóc đen mọc ra xấu chết.” Nói đoạn bà nhìn sang màn hình máy tính.

“Mẹ xem đêm hội rồi, Tiểu Dụ đàn piano hay lắm. Ba con còn đỏ cả mắt cơ.” Mẹ Thời cười thành tiếng, “Ai ngờ con lại gọi điện cho mẹ, làm ba con ghen luôn.”

Thời Dẫn cười nắc nẻ: “Con gửi lì xì cho ba rồi còn gì?”

“Chỗ thóc đấy toàn từ lúa nhà mà ra, thế mà nhãi con tự hào gớm nhỉ.” Mẹ Thời nhìn màn hình máy tính, “Đây là con chụp hết à? Đẹp lắm, không nói đâu xa, Tiểu Dụ quả thật rất đẹp trai.”

Thời Dẫn rèn sắt ngay khi còn nóng, chỉnh ảnh xong xuôi bèn đăng ngay lên weibo.

@Dữ Sơn Gian_Blog ảnh của Dụ Duy Giang:

#Đêm hội Trung Thu Tinh Vân TV# #Dụ Duy Giang#

“Nếu một ngày nào đó

Anh nói anh phải rời đi

Em sẽ lạc mất chính mình

Rơi vào nơi biển người vô tận” (trích từ bài “Em chỉ quan tâm anh”)

[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]

[Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]

Lạ thật đấy, số lượng bình luận dưới bài weibo này tăng nhanh hơn hẳn những bài trước đây.

[Á á á á á á Em yêu Đại Đại, Đại Đại lại tới hiện trường nữa rồi QAQ]

[Oe oe oe oe Tui iu Piano lắm, quá hay quá hay quá là hay oe oe oe]

[Thần tiên chụp ảnh!!!]

[
1f62d.svg


1f62d.svg


1f62d.svg

Đại Đại là chân ái đời em]

[Fan mới tới báo cáo!!! Xin hỏi đây là blog về Dụ Duy Giang phải không!?!?!!!]

[Trời ơi, lùng sục bao lâu cuối cùng cũng tìm được rồi, người qua đường bày tỏ anh giai quá đẹp trai [awsl] [awsl*]]

*Nghĩa là “ỏ, dễ thương chớt tui rồi”

[Há há há há há tui cũng từ đêm hội mò tới đây, hình như tui mới phát hiện ra một kho báu tuyệt vời
co-vu.png

]

[Cùng Dương Y Uẩn trông đẹp đôi thật…]

Số lượt chia sẻ và lượng bình luận đang đà đi lên, trong lúc Thời Dẫn vào phòng tắm tắm rửa, có một việc bất ngờ đã xảy ra.

Màn trình diễn piano trong đêm hội lần này dường như có hiệu quả rất lớn.

Sau khi kết thúc hoạt động, Dụ Duy Giang và Hình Kiêu cùng về khách sạn đoàn phim sắp xếp cho họ. Công ty không bố trí xe bảo mẫu cho Dụ Duy Giang, cũng không xếp tài xế riêng. Bản thân anh có xe nên bình thường đều là Hình Kiêu đảm nhiệm vai trò tài xế, lái xe giúp anh.

Hoạt động kết thúc, hai người cùng dùng bữa với Dương Y Uẩn và ê-kíp của cô. Do cả hai đều đã uống chút rượu nên quyết định gọi người lái thay.

Dụ Duy Giang ngồi phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi, đang lim dim anh chợt nghe Hình Kiêu “vãi” một tiếng, sau đó bị cậu túm tay lắc tỉnh.

“Duma duma duma, em không nhìn nhầm chứ? Anh lên top tìm kiếm này!!!”

Dụ Duy Giang mở mắt, tầm nhìn mơ hồ chỉ thấy toàn là màn hình điện thoại của Hình Kiêu. Dụ Duy Giang giơ tay đẩy điện thoại của cậu ấy ra xa một chút mới nhìn được.

Chủ đề #Em chỉ quan tâm anh# hiện rõ rành rành trên top tìm kiếm. Hình Kiêu không thể tin vào mắt mình, còn phải bấm vào xác nhận lại. Thấy Dụ Duy Giang trong video, cậu mới hoàn toàn điên luôn.

“Duma duma duma.”

Không phải vô cớ mà cậu kích động đến thế. Bởi vì lượng bình luận và chia sẻ của bài weibo này khủng khiếp lắm, hơn nữa trông có vẻ không phải thuỷ quân.

Hình Kiêu kéo xuống, còn có một bài viết khác liên quan tới bài weibo trên kia, thời gian đăng sớm hơn năm phút, lượt chia sẻ cũng nhiều hơn, độ hot cũng cao hơn đáng kể.

Bài weibo được đẩy lên cao nhất kia rõ ràng có ê-kíp của Dương Y Uẩn đứng sau.

Mà bài này là thật sự được người qua đường kéo lên.

Trong đầu Hình Kiêu chỉ có đúng ba chữ: Hot lên rồi.

Cậu lập tức nhấn vào ảnh đại diện của chủ tài khoản “Dữ Sơn Gian_Blog ảnh của Dụ Duy Giang”

“Đây là blog về anh? Sao tới bây giờ em mới biết vậy?”

Dụ Duy Giang cũng không biết, anh không hay để ý tới những chuyện này lắm.

Hình Kiêu đọc tất cả các bài weibo mà “Dữ Sơn Gian_Blog ảnh của Dụ Duy Giang” đã đăng tải. Toàn bộ đều là ảnh về các hoạt động của Dụ Duy Giang, không nhiều lắm nhưng đăng ảnh nào chất lượng ảnh đấy.

“Hoá ra anh vẫn có fan trung thành thế này.” Hình Kiêu không khỏi cảm thán, “Chất lượng mấy ảnh này tốt thật.”

Tâm trạng Hình Kiêu dần bình tĩnh lại, nhìn điện thoại như có điều suy nghĩ. Cậu đang nghiêm túc suy tư, bỗng chuông điện thoại reo, cùng lúc đó, tin nhắn wechat cũng ồ ạt nhảy lên.

Đây là tín hiệu đổi vận.

Hình Kiêu vội nghe máy ngay. Dụ Duy Giang cũng mở blog kia ra xem, thứ đập vào mắt anh đầu tiên là tên blog. (Đã giải thích ở chương 4)

Dụ Duy Giang tiện tay nhấn theo dõi.

Thời Dẫn bên kia phát điên rồi.

“Cuối cùng thầy Dụ cũng biết lướt mạng rồi ư???”

Thời Dẫn cầm điện thoại, tóc còn chưa lau, đang nhỏ nước tong tỏng. Cậu nhận được thông báo Dụ Duy Giang theo dõi nên giờ không hơi đâu nhớ tới bài weibo đang đứng top tìm kiếm kia nữa.

Một năm, từ khi cậu tạo cái blog ảnh này tới giờ, cuối cùng Dụ Duy Giang cũng đã theo dõi cậu rồi!

Thời Dẫn cứ có cảm giác Dụ Duy Giang không lên mạng, dù sao weibo cá nhân của anh từ khi ra mắt cho tới bây giờ mới chỉ đăng tổng cộng năm bài. Khoảng cách tới bài viết gần nhất đã là chuyện của nửa năm trước. Có lúc Thời Dẫn còn tưởng anh quên mật khẩu weibo rồi cơ.

Bây giờ cậu chỉ muốn ôm chú Nguyên khóc thật to.

Chú Nguyên gửi tin nhắn tới ngay lập tức: Đệch, hot rồi kia

Thời Dẫn: Hot rồi

Nguyên Dập: Anh vẫn chưa tin được

Thời Dẫn: Thầy Dụ theo dõi blog em

Nguyên Dập: Cuối cùng cậu ta cũng tìm lại được mật khẩu rồi?!

Thời Dẫn: [Thanh thản.gif]

Tối hôm đó Thời Dẫn mất ngủ do phấn khích quá. Lượng người theo dõi blog ngày càng tăng nhưng nguyên do chính khiến cậu không thể chợp mắt là bởi thầy Dụ đã biết lướt mạng rồi.

Chừng một rưỡi sáng, cậu nhận được một tin nhắn riêng trên weibo.

[@Tinh Dực Hình Kiêu: Chào bạn, tôi là quản lý của diễn viên Dụ Duy Giang – Hình Kiêu. Tôi thay mặt ê-kíp Dụ Duy Giang bày tỏ sự biết ơn vô cùng về độ phổ biến và hiệu quả từ bài đăng mà bạn đăng tối ngày hôm qua. Không biết sắp tới bạn có tiện gặp mặt tôi một lần không? 13xxxxxxxxx, đây là số điện thoại của tôi. Nếu có thể, bạn có thể gọi tới số điện thoại này để liên lạc với tôi. Xin đừng tiết lộ nội dung phía trên ra ngoài. Một lần nữa chân thành cảm ơn bạn.]

Thời Dẫn ngơ.
 
Back
Top Bottom