Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 30: Đây chính là đáp án của ta



Dư Thương Hải thu kiếm cực nhanh, âm thầm cảm thấy đáng tiếc cùng hối hận

trong lòng.

Hắn biết rõ bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội tốt.

Chỉ thiếu một bước!

Ai có thể ngờ tên Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ tướng mạo bình thường này lại có thực

lực mạnh như vậy.

Nhân vật bực này mà chỉ là một vị Tiểu kỳ!

Tiêu chuẩn của Cẩm Y Vệ cao như thế từ khi nào?

Một vị Tiên Thiên cảnh chỉ có thể làm một Tiểu Kỳ ư!

Tại địa giới Thanh Thành, chắc có mỗi Thiên Hộ kia là cùng cảnh giới với hắn

thôi.

Phía sau,

Hơn chục con khoái mã nhanh chóng tiếp cận, ở trên con khoái mã dẫn đầu là

một thân ảnh mặc Phi Ngư Phục màu đỏ thẫm.

Độ tuổi khoảng chừng ba mươi mấy, khuôn mặt lộ vẻ âm nhu, nhưng đôi mắt lại

đặc biệt khí khái hào hùng.

Dư Thương Hải thu trường kiếm, ngầm cảnh giác trong lòng, lặng lẽ lui về sau.

Do hồi nãy hắn cảm nhận được chân khí hùng hồn tiếp cận nên mới đành bất

đắc dĩ thu kiếm, không ngờ người tới lại là một đám Đông Xưởng.

"Xuy~"

Thân ảnh trên lưng ngựa kéo lấy dây cương, ánh mắt nhìn xung quanh, cuối

cùng dừng lại trên người Lâm Mang.

"Ta là Đề Đốc Ngự Mã Giám, Trần Củ!"

"Xin hỏi Cẩm Y Vệ nơi đây có phải thuộc Bách Hộ Sở Nguyên Giang Thành

hay không?"

Tuy là thái giám, nhưng giọng của hắn lại không the thé mà còn tràn đầy hùng

hồn.

Đồng tử Lâm Mang hơi co lại, vội chắp tay nói:

"Bách Hộ Sở Nguyên Giang thành, Tiểu Kỳ Lâm Mang bái kiến Trần công

công."

Tuy hai bên không có quan hệ gì nhưng hắn không quá xa lạ với Ngự Mã giám.

Đây chính là một trong mười hai giám, đứng sau mỗi Ti Lễ giám.

Bọn hắn thống lĩnh cấm quân tứ vệ quân, cai quản Tây Xưởng, là tâm phúc của

hoàng đế.

Về phần Trần Củ này, hắn cũng có chút ấn tượng.

Đề Đốc Ngự Mã giám, chức vị này chỉ thua Chưởng Ấn Thái Giám, là chức vị

ngũ phẩm.

Đồng cấp với Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, nhưng ngoại trừ Kinh Thành Trấn Phủ ti,

bất cứ Thiên Hộ Thiên Hộ Sở nào gặp mặt cũng phải cho vài phần mặt mũi.

Trần Củ xoay người nhảy xuống ngựa, vẻ mặt ôn hoà nói:

"Lâm Tiểu Kỳ, nơi đây vừa xảy ra chuyện gì?"

Lâm Mang loé lên một tia dị sắc trong mắt, lớn tiếng đáp:

"Trần công công, một nhà Lâm Chấn Nam đã được ta cứu lấy nhưng Thanh

Thành Tứ Tú phái Thanh Thành bắt cóc Lâm Chấn Nam, lại còn có ý định chặn

giết Cẩm Y Vệ . Xin công công hãy trợ giúp bắt về xử án!"

Dư Thương Hải lập tức biến sắc, lớn tiếng nói:

"Thanh Thành Tứ Tú kia đã bị phái Thanh Thành ta xoá tên, sự tình lần này

không liên quan đến phái Thanh Thành!"

Một số chuyện có thể làm vụng trộm, nhưng tuyệt đối không thể để lộ ra ánh

sáng!

Nếu như tội danh chặn giết Cẩm Y Vệ được xác nhận, cơ nghiệp trăm năm của

phái Thanh Thành liền bị huỷ đi trong chốc lát.

Tin tức này một khi truyền ra, triều đình nhất định sẽ cấp một cái công đạo cho

Cẩm Y vệ và toàn bộ người trong thiên hạ.

Mưu sát Cẩm Y Vệ, đây chính là đại tội tru di cửu tộc!

"Hừ!" Lâm Mang hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:

"Dư quán chủ, hồi nãy ngươi ra tay với ta,

Một kiếm kia không có nổi nửa điểm lưu tình!"

"Nếu không phải Trần công công đến đây, sợ rằng ngươi đã sớm hạ sát thủ?"

"Chứng cứ xác thực, ngươi còn có lời gì để nói?!"

Dư Thương Hải vội gấp gáp phủ nhận:

"Lâm đại nhân nói đùa, trước đó ta chỉ nhất thời ngứa nghề, chỉ muốn thử võ

nghệ của Lâm đại nhân, tuyệt đối không có ý nào khác!"

"Lâm đại nhân quả nhiên là thiếu niên anh hùng, tuổi trẻ đã có thành tựu như

vậy, thiên phú dị bẩm!"

Lâm Mang híp híp mắt nhìn Dư Thương Hải, trong mắt mang theo ý cười lạnh.

Nghĩ cứ kết thúc như thế ư?

Nào có chuyện dễ dàng vậy!

Trần Củ quay đầu nhìn về phía ba người Lâm Chấn Nam, hiếu kỳ nhìn thêm vài

lần rồi thu lại ánh mắt.

Trần Củ ý vị thâm trường nói:

"Lâm đại nhân, không biết ngươi muốn xử lí như thế nào?"

Kẻ này quả thực có ý tứ.

Lời nói ban nãy cố tình chỉ ra Lâm Chấn Nam là do bọn hắn cứu, đây là đang

muốn trao đổi?

Tuy có ý mượn uy của mình, nhưng lời nói không kiêu ngạo không tự ti, hành

sự quả quyết, cũng không khiến người khác phản cảm.

Vả lại, một tên Tiên Thiên cảnh chỉ là Tiểu Kỳ, thật có ý tứ!

Lâm Mang nheo nheo mắt, cân nhắc trong lòng,

Mặc dù đã giải thích qua cho Trần Củ, biết rõ tên này khác với thái giám bình

thường, nhưng hắn cũng không dám đánh cược có làm cho Trần Củ sinh ra bất

mãn hay không.

Nếu không phải thực lực bản thân không đủ thì lúc này đã sớm chém tới một

đao, cần gì phải xoắn xuýt như này.

Trong mắt Lâm Mang loé lên một tia sát ý!

"Phốc phốc~"

Một ánh đao lướt qua, đầu Hầu Nhân Anh đang ở một bên văng lên không

trung.

"Đây chính là đáp án của ta!"

"Cẩm Y vệ là thân quân của Thiên Tử, tập sát Cẩm Y vệ chính là bất kính với

Thiên Tử, đáng tội chết!"

Dứt lời, thân ảnh hắn du tẩu giữa rất nhiều các đệ tử phái Thanh Thành.

"Phốc Phốc Phốc~"

Từng cái đầu người văng tận trời cao, máu tươi bắn tung toé, chỉ để lại những

cỗ thi thể không đầu.

Dư Thương Hải nhìn thấy vậy, khoé mắt như muốn nứt ra.

"Ngươi...!"

Thân ảnh vừa định di chuyển, nhưng liếc thấy Trần Củ thần sắc hài hước đang

đứng bên, thầm chấn kinh trong lòng.

Tên khốn này lại ép ta xuất thủ!

Lửa giận trong lòng đã lên tới đỉnh điểm, nhưng vẫn phải cố kìm nén.

Đệ tử phái Thanh Thành sao có thể cam tâm chờ chết?

Lần lượt rút kiếm.

Nhưng người mạnh nhất trong bọn hắn chỉ là Hậu Thiên lục trọng, ngăn cản

kiểu gì nổi?

Lâm Mang cười lạnh trong lòng.

"Phốc~"

Theo đầu người cuối cùng bị đao chém bay, thi thể nằm la liệt khắp nơi, máu

thịt be bét.

Dư Thương Hải nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Mang.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 31: Tấn thăng Tiên Thiên viên mãn (1)



Lâm Mang thu đao, thản nhiên nói:

"Phải rồi, Dư quan chủ, vừa nãy ta bị rơi mất vài món đồ, không biết ngươi có

nhặt được không?"

Dư Thương Hải sững sờ.

Ngươi bị mất cái gì?

Rất nhanh liền hiểu ra, tên này đang muốn lừa lọc mình.

Dư Thương Hải cố kìm nén lửa giận, gằn mạnh từng chữ:

"Lâm đại nhân, ngươi bị mất món đồ gì ta còn chưa từng thấy qua, làm sao nói

ta nhặt đồ của ngươi được?"

"Thật ư?" Lâm Mang quay đầu nhìn về đám Cẩm Y Vệ sau lưng mình, thản

nhiên nói:

"Bọn hắn đều có thể làm chứng cho ta."

"Đúng không?"

"Đúng!" Một đám Cẩm Y Vệ hét lớn.

Lâm Mang trêu tức nói:

"Không biết Dư quán chủ có thể mời người làm chứng không?"

Dư Thương Hải nhìn xuống những thi thể nằm đầy đất, nội tâm đan xen đau

buồn phẫn nộ.

Chẳng lẽ gọi người chết dậy làm nhân chứng?

Cuối cùng, Dư Thương Hải đành thoả hiệp.

"Không biết Lâm đại nhân rơi mất thứ gì?"

"Một bộ bí tịch Tồi Tâm chưởng, cùng với ba ngàn lượng ngân phiếu."

Biểu tình trên mặt Dư Thương Hải cứng đờ.

Tên khốn ngươi lại muốn bí tịch Tồi Tâm chưởng?

Cái tông môn nhà ngươi!

Cắn răng lấy ra một quyển sách mỏng kèm một tấm ngân phiếu năm ngàn lượng

từ trong lồng ngực .

"Ta không nhặt được tấm ngân phiếu ba ngàn lượng nào cả, chỉ có tấm năm

ngàn lượng này, không biết có phải Lâm đại nhân đánh rơi hay không?"

Lâm Mang cười cười:

"Không sai, cái này vốn do Vương Khôn Dã Lang bang nhặt được trên đường,

xong đưa cho ta giữ hộ để tìm người đánh mất, có vẻ là ta nhớ lầm a."

Hắn tuyệt đối không để bản thân lộ ra nửa phần sơ hở!

Dư Thương Hải từng nghĩ mình đã đủ vô sỉ, nhưng không ngờ còn có người còn

vô sỉ hơn cả hắn!

Đồ ghê tởm! (Raw là 砍 脑壳 , một từ địa phương dùng để chửi người tại Trùng

Khánh, Tứ Xuyên, có ý là trù ẻo người khác gặp báo ứng, sẽ không có kết cục

tốt.)

Lâm Mang bước tới trước, đoạt lấy, tuỳ ý chắp tay nói:

"Đa tạ!"

"Hừ!" Dư Thương Hải hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Lâm Mang xoay người đi đến trước mặt Trần Củ, cung kính nói:

"Trần công công..."

Trần Củ lại chợt dơ tay, cắt ngang lời tiếp theo của Lâm Mang, bình tĩnh nói:

"Ta vốn muốn trấn sát người này, nhưng ta cảm thấy giao cho Lâm Tiểu Kỳ đích

thân xử lý vẫn tốt hơn."

Lăn lộn chốn cung đình, bất kể loại người nào, sự tình gì hắn cũng đều thấy

qua.

Những lưu phái giang hồ dùng võ lực để phạm pháp này, sớm nên quét sạch

mới đúng.

Nếu không phải Bệ hạ lòng dạ bao la, thì mấy năm nay sẽ không để cho những

nhân sĩ giang hồ này phách lối.

Lâm Mang sững sờ, phản ứng của Trần Củ có chút vượt ngoài dự kiến của hắn.

"Đa tạ công công!" Lâm Mang thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Trần Củ cười cười, ý vị thâm trường nói:

"Hiện tại ta có thể mang người đi chưa?"

"Công công cứ tuỳ ý."

. . .

Hoàng hôn.

Đoàn người Lâm Mang quay trở lại Bách Hộ Sở, còn ba người Lâm Chấn Nam

đã giao cho Tây Xưởng.

Từ thời khắc nhìn thấy Trần Củ, hắn đã biết rõ Tây Xưởng tới chắc chắn là vì

Tịch Tà Kiếm Phổ.

Chỉ là trên mật báo nói, sự việc lần này sẽ có một vị Chưởng Ấn thái giám đến,

nhưng không biết tại sao khi gặp lại biến thành Đề Đốc thái giám Ngự Mã giám

- Trần Củ.

Dù vậy, cũng đủ để thể hiện sự coi trọng của Tây Xưởng đối với chuyện này.

Lâm Mang không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng tiến vào phòng làm việc của

Trần Thiên Khôi.

Trần Thiên Khôi trông thấy Lâm Mang bước đến, hơi ngẩng đầu nhìn qua, rồi

lại cúi đầu xuống hỏi:

"Hoàn thành nhiệm vụ rồi?"

Lâm Mang chắp tay nói:

"May mắn không làm nhục mệnh, ti chức đã giao người cho Đề Đốc Ngự Mã

giám - Trần công công."

Trần Thiên Khôi ngẩng đầu, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc.

Đề đốc Ngự Mã giám?

Hắn chỉ biết Tây Xưởng sẽ phái người, nhưng không ngờ người đến vậy mà lại

là Đề Đốc Ngự Mã giám.

Có thể thấy Tịch Tà Kiếm Phổ trên thân Lâm Chấn Nam rất được Tây Xưởng

coi trọng a.

Có điều đám người kia cũng không thiếu công pháp, bộ kiếm phổ kia thực sự

giá trị như vậy?

Hai mắt nhìn Lâm Mang như có điều suy nghĩ, bình đạm nói:

"Biết rồi."

"À còn nữa." Trần Thiên Khôi cầm lên trên bàn một hộp gấm bịt kín, nói:

"Đồ ngươi thỉnh cầu đã được đem xuống."

"Trong đây là công pháp Kim Chung Tráo, ngoài ra, Trấn Phủ Ty ban thưởng

năm trăm lượng."

Lâm Mang sắc mặt vui mừng, vội nói:

"Đa tạ đại nhân!"

"Không cần cảm ơn ta, đây đều do ngươi giành lấy, ta đã nói qua, cái gì của

ngươi, sẽ là của ngươi."

Lâm Mang nhận lấy hộp gấm, chắp tay: "Hạ quan cáo lui."

. . .

Về đến đình viện của mình, Lâm Mang nóng lòng mở hộp gấm ra.

Tuy Kim Chung Tráo cùng Thiết Bố Sam đều là ngạnh công hộ thể, nhưng kỳ

thực hai cái khác biệt rất lớn.

Thiết Bố Sam thiên về rèn luyện thân thể, vào đến Tiên Thiên là cực hạn.

Nhưng Kim Chung Tráo không giống vậy, nó thiên về tu hành nội lực.

Luyện tới đại thành, có thể tạo ra cương khí hộ thể, đao thương bất nhập, thuỷ

hoả bất xâm.

Mà cương khí hộ thể chỉ có võ giả Chân Khí Cảnh nắm giữ.

Nếu bản thân có thể tu thành hộ thể cương khí, thì đủ để hoành hành Chân Khí

Cảnh.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 32: Tấn thăng Tiên Thiên viên mãn (2)



Lấy bí tịch Tồi Tâm Chưởng và năm ngàn lượng ngân phiếu ra từ trong ngực,

trực tiếp nạp tiền.

Tiền tiêu còn có thể kiếm lại, nhưng mạng sống chỉ có một.

【 Họ tên 】 : Lâm Mang

【 Thân phận 】 : Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ

【 Cảnh giới 】 : Tiên Thiên hậu kỳ

【 Công pháp 】 : Thiết Bố Sam (viên mãn) Thuần Dương Vô Cực Công (lục

trọng)

【 Võ kỹ 】 : Kim Ô Đao Pháp (viên mãn), Bát Quái Chưởng (nhập môn), Bát

Quái Đao (đại thành), Hắc Túc (viên mãn)

【 Điểm năng lượng 】 : 12300

Lâm Mang âm thầm cân nhắc.

"Sợ rằng chưa chể đột phá Chân Khí cảnh a."

Chém giết nhiều đệ tử phái Thanh Thành thế kia mà thu hoạch chỉ có hơn năm

ngàn điểm năng lượng, cộng thêm năm ngàn lượng với ba người trong Thanh

Thành Tứ Tú cũng vỏn vẹn hơn một vạn.

"Thôi kệ, thăng cấp trước rồi tính sau."

Tâm niệm vừa động, ấn lên trên Thuần Dương Vô Cực Công.

"Điểm năng lượng -8000"

Trong nháy mắt, nội lực Thuần Dương trong cơ thể gần như sôi trào.

Nội lực cuồn cuộn chảy khắp toàn thân, một cỗ khí tức nóng rực cường đại từ

trong người hắn phát ra.

Trong Bách Hộ Sở, Trần Thiên Khôi đang cúi đầu làm việc bỗng sững sờ,

ngẩng đầu đưa mắt nhìn về hướng đình viện của Lâm Mang.

"Tiên Thiên cảnh?"

Ánh mắt hắn lộ vẻ khó tin.

Khí tức cường thịnh như vậy, chắc chắn không phải người mới bước vào Tiên

Thiên cảnh có thể sở hữu.

Nếu như không phải lần này Lâm Mang để lộ khí tức, hắn cũng không biết

người này đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên!

Nhưng rất nhanh, cỗ khí tức kia liền biến mất vô tung vô ảnh, như thể chưa từng

xuất hiện.

Trên mặt Trần Thiên Khôi nở một nụ cười.

. . .

Lâm Mang mở to mắt, tung ra một chưởng mạnh mẽ, giống như sóng lớn vỗ bờ,

thao thao bất tuyệt.

Không khí nổ đùng!

Trong lòng bàn tay như có ngọn lửa đang đốt cháy.

Chậm rãi thu chưởng, Lâm Mang vô cùng hài lòng.

Tiên Thiên viên mãn!

Chân Khí cảnh, sắp tới rồi!

Cầm lấy bí tịch Kim Chung Tráo với Tồi Tâm Chưởng trên bàn, khẽ nói:

"Tu luyện."

Tức khắc, trong đầu như có một dòng điện chạy qua.

Trong đầu Lâm Mang lại hiện lên một bóng người, bóng người ấy di chuyển

lòng bàn tay, quỹ tích kinh mạch vận chuyển hết sức rõ ràng.

Chính là Tồi Tâm Chưởng.

Võ kỹ này giết người không thấy máu, chuyên dùng đả thương nội tạng, phá

toái trái tim, thuốc thang khó cứu, cực kì âm tà.

Phẩm giai của bí tịch này cũng không thấp, là võ kỹ ngũ phẩm!

Toàn bộ chốn giang hồ này, võ kỹ tam phẩm trở lên ít ỏi cực kỳ, bởi vậy mà võ

kỹ ngũ, tứ phẩm đã rất bất phàm.

Nếu không Chu gia sẽ chẳng tốn công tốn sức vì Bát Quái Chưởng, Bát Quái

Đao như thế.

Trong khi nội lực Thuần Dương đang chạy khắp kinh mạch thì thân thể Lâm

Mang hiện lên một vệt kim quang.

Nôi lực Thuần Dương Vô Cực Công luyện ra vốn chí cương chí dương, vô cùng

phù hợp với Kim Chung Tráo, có thể nói như cá gặp nước.

Kim quang nhập vào cơ thể!

Huyễn hoá thành hình dáng một cái chuông lớn.

Cảm nhận được nội lực tiêu hao nhanh chóng, nội tâm Lâm Mang thất kinh.

"Có vẻ Kim Chung Tráo này không dễ dàng thi triển."

Dùng nội lực Tiên Thiên viên mãn của hắn, duy trì Kim Chung Tráo tối đa

khoảng bốn mươi tức.

“Nhưng nó lại giúp ta giải phóng chân khí ra ngoài."

Không ngờ Kim Chung Tráo còn có công hiệu này.

Nhưng hắn cũng biết rõ, điều này là dựa trên cơ sở nội lực hùng hậu của hắn.

Lâm Mang nhìn chằm chằm giao diện hệ thống, trầm tư trong lòng,

Tồi Tâm Chưởng và Kim Chung Tráo mới nhập môn thôi đã tiêu hao hai ngàn

điểm năng lượng, trong đó Kim Chung Tráo tiêu hao nhiều nhất.

Suy cho cùng Tồi Tâm Chưởng cũng chỉ là mặt hàng Ngũ Phẩm Hạ, bên trong

vũ khố Cẩm Y Vệ cũng có thu vào.

Mặc dù Kim Chung Tráo cũng là ngũ phẩm, nhưng nó có thể giúp cho người ở

cảnh giới Hậu Thiên như vào cảnh giới Tiên Thiên, sinh ra nội lực, còn có thể

tấn thăng Chân Khí cảnh.

Vừa là công pháp, vừa là võ kỹ.

Tâm niệm Lâm Mang khẽ động, nâng Bát Quái Đao lên viên mãn.

"Điểm năng lượng -2000"

【 Bát Quái Đao viên mãn! 】

Lâm Mang thở ra một ngụm trọc khí, vừa lòng thoả ý.

Bây giờ, bản thân chỉ thiếu một môn cước pháp với thân pháp thôi, sắp trọn vẹn.

Duỗi lưng một cái, cất bước đi vào phòng bên trong nghỉ ngơi.

. . .

Hai ngày sau, Lâm Mang gọi Vương Đại Thắng đến, hỏi:

"Chuyện liên quan đến Chu gia làm sao rồi?"

Sắc mặt Vương Đại Thắng khó coi, bất lực nói:

"Người của Đào tổng kì nhúng tay, bọn ta không thể điều tra thêm."

Lâm Mang buông chén trà trong tay, trong mắt loé lên tia lãnh ý.

"Đào Ninh...!"

Xem ra Chu gia đang nhờ đến hắn.

"Không cần để ý tới Đào Ninh, bắt đầu từ trên người tên Điển sứ Chu gia, cho

dù không có tội danh thì cũng gán một cái cho hắn.

Điều tra tài sản đứng tên của hắn, thêm cả những quan lại có qua lại gần với hắn

nữa."

"Mang về đại lao Bách Hộ Sở, ta tin bọn hắn sẽ bằng lòng nói ra thôi."

Vương Đại Thắng hơi sững sờ.

Lâm Mang nhìn về phía hắn, hỏi:

"Có vấn đề gì sao?"

Vương Đại Thắng chần chờ nói:

"Đại nhân, làm thế này không phải bức ép bọn hắn quá rồi ư?"

Lâm Mang cười lạnh:

"Ta chính là muốn bức ép bọn hắn!"

"Không bức ép, sao bọn chúng chịu xuất thủ."

"Nguyên Giang thành này yên ắng quá lâu, đến nỗi tất cả mọi người đã quên

mất Cẩm Y Vệ."

"Bọn hắn đang thiếu đi sự kính sợ vốn có!"

"Nói cho Vương Khôn, để người của hắn hoạt động phụ cận cửa hàng của Chu

gia, cần phải làm gì hắn sẽ tự hiểu."

"Còn nữa, phái vài người đi hỏi bách tính bình thường, những năm gần đây Chu

gia nhất định làm không ít chuyện phạm pháp."

Cừu oán của hắn và Chu gia đã kết xuống, Chu gia lại còn đi cùng Đào Ninh,

không thể không khiến người ta nảy sinh cảnh giác.

Đã thế, ta sẽ cho các ngươi đi xa một chuyến.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 33: Tiền thu, người bắt



Nguyên Giang Thành thái bình lâu ngày đột nhiên trở nên huyên náo lạ thường.

Trên đường phố thi thoảng lại có Cẩm Y Vệ phóng ngựa lao vun vút, còn có

nhiều cửa tiệm bị niêm phong điều tra.

Rất nhiều quan lão gia đang nằm trong nhà bị Cẩm Y Vệ thô bạo lôi ra, thậm

chí có một số người còn không kịp mặc quần áo.

Cổng lớn Chu gia, một ngày phải bị Cẩm Y Vệ bước qua ba bốn lần.

Sòng bạc, lầu xanh, quán rượu của Chu gia ngày nào cũng có côn đồ lưu manh

đến quấy rối, mà bổ khoái nha môn thì luôn luôn tới trễ.

Bên trong thành đã sớm là cảnh tượng mưa giông sắp ập đến.

Các thế lực trong thành mấy ngày gần đây trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Người tinh ý đều có thể nhận ra đây là hành động nhắm vào Chu gia.

Bất luận là Chu gia hay Cẩm Y Vệ, đều là tồn tại bọn họ không chọc nổi.

Về phần Huyện lệnh lão gia, nghe nói cảm nhiễm phong hàn nên đã đi phủ

thành tìm danh y ngay trong đêm, lúc đi chỉ mang theo đúng một tiểu thiếp.

. . .

Chu gia.

Trong nhà thờ tổ.

Chu Viễn sắc mặt âm trầm nói: "Tộc trưởng, hôm nay lại có ba cửa tiệm bị niêm

phong kiểm tra, còn có hai sòng bạc xảy ra đánh nhau bằng vũ khí nữa."

Chuỗi tràng hạt đã nát bấy trong tay Chu Thế Tiến từ lâu, gương mặt nho nhã ấy

cực kỳ âm trầm.

“Tên Lâm Mang này quả thật khinh người quá đáng!”

“Ta còn chưa tìm hắn gây sự, mà hắn lại tìm tới cửa trước!”

Chu Viễn bất lực nói: "Tộc trưởng, bây giờ nên làm gì?"

"Có mấy người trong tộc làm ở huyện nha bị bắt vào đại lao Cẩm Y Vệ, chỉ sợ

bọn hắn sẽ nói ra gì đó."

"Bành!" Chu Thế Tiến đập mạnh chén trà xuống bàn, lạnh lùng nói: "Liên hệ

Đào Ninh bảo hắn nhất định phải mang người ra ngoài, nếu không mang ra

được..."

“Thì hãy để bọn hắn vĩnh viễn ngậm miệng!”

“Lời người chết nói, không đáng tin!”

Chu Viễn run lên trong lòng, mặt lộ vẻ do dự.

Chu Thế Tiến lạnh lùng nói: "Mối thù này sẽ tính lên trên người Lâm Mang."

Chu Viễn không dám mở miệng nữa.

Tại Chu gia, vị tộc trưởng Chu Thế Tiến này là to nhất.

Chu Thế Tiến hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Đi phòng kế toán lấy ba ngàn

lượng đưa cho tên Lâm Mang kia!"

Chu Viễn tràn đầy khó hiểu.

Chu Thế Tiến lạnh lùng nói: "Muốn khiến con người ta điên cuồng thì trước tiên

phải cho hắn bành trướng.

Tạm thời không cần cứng đối cứng với hắn, hiện tại hãy nhân nhượng nhận lỗi

để hắn giảm cảnh giác xuống."

"Khoản tiền này, ta sẽ lấy lại từ hắn sau!"

"Ngoài ra..." Trong mắt Chu Thế Tiến lóe lên một tia cay độc, hờ hững nói:

"Nói cho Đào Ninh, tối nay có chuyện muốn thương lượng!"

. . .

Đại lao Cẩm Y Vệ.

"Bái kiến đại nhân!" Cẩm Y Vệ hai bên hành lễ.

Lâm Mang khẽ gật đầu, tiến vào sâu trong đại lao.

Trên cọc gỗ trói một ông già mặt mũi nhếch nhác.

Kẻ này là người của chi thứ bốn Chu gia, là Đề Đốc Lương Trưởng, quan trị

nông phụ trách thu thuế lương thực.

Tưởng như là một chức quan nhỏ nhưng quyền hành lại không nhỏ a.

Vương Đại Thắng vội vàng mang tới một cái ghế, Lâm Mang hiên ngang ngồi

xuống, nhìn về phía ông già, bình đạm nói: "Nói đi, ngươi đừng trông chờ vào

may mắn, vào đại lao này thì ngoại trừ thi thể, không ai có thể ra ngoài."

Chu Văn Hải mặt đầy tức giận: "Cẩu quan, ngươi lợi dụng quyền hành để mưu

lợi cá nhân, coi mạng người như cỏ rác, ta nhất định phải tố cáo ngươi!"

Lâm Mang lắc lắc đầu, ghé vào tai Vương Đại Thắng đứng bên cạnh nói nhỏ

mấy câu.

Vương Đại Thắng nhanh chóng rời đi, sau chốc lát, hắn xách trên tay vài con

chuột cùng một cái chậu sắt trở lại.

Lâm Mang nhàn nhạt nói: "Cởi y phục hắn ra!"

Chu Văn Hải rùng mình, lớn tiếng nói: "Lâm Mang, ngươi muốn làm cái gì!

Ngươi muốn lạm dụng tư hình ư?"

Lâm Mang nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói: "Chu đại nhân, cho ngươi thêm một

cơ hội, cái gì nên khai thì hãy khai đi."

"Hừ!" Mặc dù Chu Văn Hải sợ hãi trong lòng, nhưng vẫn có chút khí phách nói:

"Ta không biết cái gì hết."

Lâm Mang tùy ý phất phất tay.

Một tên Cẩm Y Vệ cầm con chuột đi tới trước mặt Chu Văn Hải, sau đó đặt nó

lên bụng của hắn rồi dùng úp chậu sắt vào.

Thần sắc Chu Văn Hải dần trở nên sợ hãi.

"Các ngươi... muốn làm cái gì?"

Không hiểu tại sao, hắn lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.

Vương Đại Thắng cầm lấy một cây đuốc, từ từ đưa đến gần chậu sắt, ngọn lửa

bắt đầu thiêu đốt.

Chu Văn Hải trợn to mắt, hắn cảm thấy đau đớn kịch liệt dưới bụng.

"Aaaaaa!"

Chu Văn Hải hoàn toàn thay đổi sắc mặt, hoảng loạn nói: "Nói, ta nói, cái gì ta

cũng nói."

"Mau, mau dừng lại a!"

Cơn đau kịch liệt khiến hắn có phần run rẩy khi nói chuyện.

Lâm Mang giơ tay lên, bình đạm nói: "Sớm như vậy không phải tốt hơn sao?"

"Nói đi, chuyện ngươi và mấy người Chu gia phạm pháp."

Tròng mắt Chu Văn Hải hơi co lại, trên mặt lộ vẻ chần chừ.

Đối với những con cháu gia tộc bọn hắn mà nói, sự dạy dỗ tiếp nhận từ hồi nhỏ

là “Gia tộc chính là trời”.

Hắn biết, một khi nói ra sẽ có ý nghĩa như thế nào.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 34: Tội lỗi chồng chất (1)



Bỗng lúc này, một người vội vã tiến vào từ ngoài ngục giam.

Đào Ninh mặt đầy giận dữ, quát lớn: "Lâm Mang, dừng tay! Ngươi có biết

ngươi đang làm gì không?"

Chu Văn Hải trông thấy Đào Ninh, một tia hi vọng hiện lên trong mắt.

Lâm Mang hơi nghiêng đầu, tùy ý chắp tay một cái: "Gặp qua Đào Tổng Kỳ."

“Đương nhiên là ta biết, ta nghi ngờ kẻ này có liên quan đến vụ án của Chu Mạt

cùng Đổng Văn Sơn, có vấn đề gì ư?”

Đào Ninh trợn tròn hai mắt.

Chuyện này không nhắc tới còn tốt, nhưng một khi nhắc tới thì lửa giận trong

lòng hắn gần như không cách nào áp chế.

Đổng Văn Sơn chính là tâm phúc của hắn, kết quả bị nhốt vào đại lao chưa hết

một ngày, đã chết ở trong rồi.

Sợ tội tự sát cái quái gì, rõ ràng là Lâm Mang giết!

“Lâm Mang!”

Giọng của Đào Ninh lạnh thêm mấy phần, lạnh lùng nói: "Thả người!"

"Ồ!"

Lâm Mang đứng dậy, lạnh lùng nói: "Xin thứ lỗi, không thể làm theo, Bách Hộ

đại nhân lệnh ta phụ trách vụ án Đổng Văn Sơn, Đào Tổng Kỳ muốn ta thả

người cũng được, đi xin một đạo chỉ thị từ Bách Hộ đại nhân là xong."

Sắc mặt Đào Ninh trầm xuống, lạnh lùng nói: "Lâm Mang, ngươi nhất quyết

muốn đối nghịch với ta sao?"

"Không dám!" Lâm Mang bình đạm nói: "Hạ quan chưa từng nghĩ đến việc

này."

Đào Ninh lạnh lùng liếc Lâm Mang một cái, sau đó xoay người rời đi.

Khoảnh khắc xoay người ấy, trên mặt hắn hiện lên sát ý băng lãnh.

Lâm Mang ngồi xuống lại, bình tĩnh nói: "Nói tiếp đi."

Chu Văn Hải lặng lẽ nuốt nước miếng, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.

Tiếp đấy trên mặt lộ vẻ chán nản, khai hết đầu đuôi gốc ngọn mọi chuyện ra.

Sau thời gian uống cạn một chén trà, Chu Văn Hải ký tên thừa nhận xong xuôi.

Lâm Mang cầm lấy tờ giấy ghi tội trạng, cười lạnh nói: "Không ngờ một quan

trị nông nho nhỏ như ngươi lại tham ô nhiều như vậy."

Từ đó có thể thể thấy Chu gia chiếm cứ nơi đây bấy nhiêu năm, không biết đã

bóc lột bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân nữa.

Ngay lúc này, Vương Đại Thắng nhỏ giọng nói: "Đại nhân, Chu gia vừa phái

người tới đưa ba ngàn lượng, nói là nhặt được, xin đại nhân thay mặt xử lý."

" Ngoài ra, người của bọn hắn còn nói trước kia đã đắc tội nhiều, kính mong đại

nhân có thể giơ cao đánh khẽ."

“Há?" Lâm Mang cảm thấy hơi kinh ngạc.

Chu gia có lòng tốt như vậy từ bao giờ?

Có điều ngân phiếu dâng tận cửa, không nhận thì phí.

Hắn cần không ít điểm năng lượng để đột phá Chân Khí cảnh, có thể tích cóp

từng chút một, vả lại Tiên Thiên cảnh tích lũy càng hùng hậu thì mai sau mới đi

càng xa.

Vương Đại Thắng chần chờ nói: "Đại nhân, còn tiếp tục không?"

"Tại sao không?" Lâm Mang bình đạm nói: "Trừng trị những tham quan ô lại

này chẳng phải là chức trách của chúng ta sao?"

Chu gia hoàn toàn khác với Dã Lang bang.

Dã Lang bang chỉ là một bang phái côn đồ lưu mạnh tụ họp, còn Chu gia lại là

thế gia vọng tộc có lịch sử hàng trăm năm, căn cơ thâm hậu, thực sự sẽ chịu

thua lúc này ư?

Hắn đã đắc tội Chu gia đến mức này, và mâu thuẫn này cũng không thể hóa giải

bằng đôi ba lời.

Kịch hay…chỉ mới bắt đầu!

. . .

Đào Ninh rời khỏi đại lao, hắn gặp một tên Cẩm Y Vệ trước mặt.

"Đào Tổng Kỳ, Bách Hộ đại nhân mời ngài đi qua một chuyến."

“Biết rồi." Đào Ninh sắc mặt âm trầm khẽ gật đầu.

Khi chuẩn bị vào phòng, Đào Ninh bỗng nhiên thu hồi vẻ mặt âm trầm, thay

vào đó là mặt đầy tươi cười.

Bước vào phòng khách, xoay người nhìn về phía thân ảnh cạnh bàn làm việc,

cung kính nói: "Đại nhân, ngài gọi ta à?"

Trần Thiên Khôi cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Ngày mai có một vị Tổng Kỳ

từ Kinh Thành tới nhậm chức, ngươi phái ít người đi đón."

Đào Ninh không khỏi sửng sốt.

Tổng Kỳ từ Kinh Thành đến đây nhậm chức?

Không biết có bao nhiêu người ước ao có thể tiến vào Cẩm Y Vệ Kinh Thành,

thế mà lại có người muốn đi ra ngoài ư?

“Sao? Có vấn đề gì à?” Trần Thiên Khôi hỏi.

"Không có." Đào Ninh chắp tay nói: "Hạ quan lập tức đi an bài."

Nhìn chăm chú Đào Ninh rời đi, Trần Thiên Khôi hướng mắt về tấm bình phong

sau lưng, trầm ngâm nói: "Ngươi nói người từ Kinh Thành này có phải tới vì

Lâm Mang hay không?"

Sau tấm bình phong, nam tử áo trắng đi ra, khẽ cười nói: "Có thể, nhưng ngươi

cũng quá nghi thần nghi quỷ a?"

"Mặc dù những người kia không muốn Lâm Mang trở về, nhưng cũng không

cần đặc biệt phái người tới, đúng chứ?"

"Ta sắp được thăng chức, kinh thành lại phái một vị Tổng Kỳ tới đây, có lẽ là

tới lấy tiếng a."

Sắc mặt Trần Thiên Khôi quái dị nhìn hắn.

Ngươi đào đâu ra ý nghĩ người khác tới lấy tiếng thế?

Trần Thiên Khôi lắc đầu một cái, lẩm bẩm: "Hy vọng là vậy."

. . .

Đào Ninh ra khỏi đình viện, một tên Cẩm Y Vệ dưới trướng vội vã chạy tới

bẩm báo: "Đại nhân, Chu tộc trưởng mời ngài dự tiệc."

Đào Ninh nhíu nhíu mày trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại phiền muộn

khó tả.

"Biết rồi!"

. . .
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 35: Tội lỗi chồng chất (2)



Giờ ngọ.

Lâm Mang đang luyện võ ở sân luyện võ, thì Vương Đại Thắng vội vã chạy

đến.

"Đại nhân, bọn ta điều tra được một số chuyện."

Lâm Mang chú ý tới sắc mặt của hắn trông rất khó coi, như thể tức giận.

Lâm Mang thu đao vào trong vỏ, cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”

Vương Đại Thắng khẽ nhúc nhích môi, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi, cắn

răng nói: “Đại nhân, ty chức cả gan mời ngài đi một nơi.”

Giữa chân mày Lâm Mang lộ vẻ nghi hoặc, tiếp đó gật đầu, lấy y phục qua rồi

đi.

"Đi thôi!"

Hai người rời Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở, Vương Đại Thắng dẫn Lâm Mang đi

thẳng tới hẻm Ngõa Thạch trong thành.

Tuy hắn không biết quá nhiều về tình hình của thành Nguyên Giang, nhưng vẫn

biết hẻm Ngõa Thạch này là một khu ổ chuột trong thành.

Hầu hết người sống ở đây là những hán tử bần cùng khốn khổ kiếm sống tại bến

tàu.

Nhưng trớ trêu thay, cách nó chỉ một bức tường thôi là một phường thị hết sức

nào nhiệt.

Hai nơi, một nơi là trời, một nơi là đất.

Trước giờ chưa từng đến, nhưng sau khi tiến vào nơi này, trong đầu Lâm Mang

chỉ có ba chữ.

Bẩn, loạn, nghèo.

Phần lớn nhà ở đây đều thấp bé cũ nát, mặt đất thì gồ ghề, trong cống nước bẩn

bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

Song, ánh mắt của Lâm Mang rất nhanh đã bị hàng người trước mặt hấp dẫn.

Nói chính xác, là một hàng người đang quỳ dưới đất.

Mùa đông chưa qua, mà bọn họ vẫn mặc quần áo phong phanh, nhiều người còn

lạnh run cầm cập.

Lâm Mang nhìn sang Vương Đại Thắng bên cạnh, nhíu mày hỏi: "Đây là

chuyện gì?"

Đột nhiên, một ông lão trong đám người dùng hết khí lực toàn thân, hô lớn:

“Xin đại nhân chủ trì công đạo cho bọn ta!”

“Xin đại nhân chủ trì công đạo cho bọn ta!”

Lâm Mang bước tới, nhìn ông lão kia, nói: "Đứng dậy nói đi."

Dáng vẻ người này trông khá giống người đọc sách.

Lâm Mang liếc nhìn xung quanh, trong sân ngoại trừ ông lão này thì ánh mắt

của những người khác đều có phần tránh né.

Đó là sợ hãi, nỗi sợ hãi đối với nhân viên quan phủ.

Lúc này, ông lão run run rẩy rẩy nói: “Dám hỏi đại nhân, có phải đúng theo như

lời vị đại nhân kia, ngài có thể chủ trì công đạo cho bọn ta?”

Vương Đại Thắng từ phía sau đi tới, quỳ một gối xuống đất, nói: "Đại nhân, ty

chức có tội!"

Lâm Mang đạp mạnh hắn một cước, lạnh lùng nói: "Đứng dậy!"

"Nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Vương Đại Thắng vội vàng bò dậy, thấp giọng nói: "Những người này đều là

người bị hại, chuyện của bọn họ có liên quan đến Chu gia."

Lâm Mang nhìn về ông lão quỳ trên đất, đưa tay đỡ lão dậy, "Lão tiên sinh,

đứng lên đi."

Hứa Tiên Đăng chậm rãi đứng lên, bởi vì quỳ lâu nên thân hình lảo đảo.

“Các ngươi cũng đứng lên hết đi.”

Lâm Mang nói một tiếng, nhìn sang ông lão, nói: "Chúng ta đổi chỗ khác nói

chuyện."

Hứa Tiên Đăng khẽ gật đầu, dẫn Lâm Mang vào một tòa đình viện thấp bé gần

đó.

Lâm Mang ngồi trên ghế, nói thẳng: "Bây giờ có thể nói rồi."

Hai mắt Hứa Tiên Đăng bỗng đẫm lệ, nức nở nói: "Lão hủ muốn tố cáo Chu

gia!"

"Chủ Bạc bản huyện Chu Viễn, cưỡng đoạt dân nữ, chiếm đoạt nhà!"

"Huyện Úy mới nhậm chức của bản huyện, coi mạng người như cỏ rác, sát hại

ba huynh đệ Tề gia hẻm Ngõa Thạch."

"Bổ khoái bản huyện Chu Hải, sát hại đồng liêu là con trai ta Hứa Châu !"

"Điển Sứ bản huyện..."

. . .

"Lão hủ cáo lão tộc trưởng Chu gia, bồi táng người sống, ỷ thế cướp đoạt trẻ

con tám tuổi của hẻm Ngõa Lạc."

Lâm Mang nhất thời hơi kinh hãi!

Trong lòng cũng có chút tức giận!

Bồi táng người sống!

Tại thời đại của hắn, trẻ con tám tuổi vẫn còn xem phim hoạt hình hằng ngày,

ngây thơ hồn nhiên, mà ở đây lại phải trở thành vật tuẫn táng của người khác!

Hứa Tiên Đăng quỳ xuống lần nữa, nức nở nói: "Đại nhân, lời lão hủ nói đều là

thật, nếu có nửa lời nói dối, nguyện bị trời đánh sấm rền!"

Lâm Mang hít sâu một hơi, đứng dậy đỡ ông lão lên.

"Yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ cho các ngươi một công đạo."

Hắn không biết lí do Trần Thiên Khôi mặc kệ, nhưng nếu bọn hắn mặc kệ, vậy

thì sẽ do ta quản!

Đại trượng phu sống giữa trời đất, có việc nên làm, có việc không nên!

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng ồn ào.

Lúc này, ngoài hẻm Ngõa Thạch có một đám hán tử giang hồ ăn mặc thống nhất

đi tới, trong tay mỗi người đều cầm cương đao sáng loáng.

Vừa nhìn thấy đám người đó, vẻ mặt của những người tụ tập ở đầu hẻm Ngõa

Lạc lần lượt đổi sắc, thần sắc kinh hoàng, một vài người cuống quýt chạy về

sau.

Một hán tử có vết sẹo trên trán giơ dao lên, hung ác nói: "Các ngươi tụ tập ở

chỗ này làm gì?”

"Không muốn sống sao? !"

"Nói cho các ngươi biết, lời nên nói thì nói, lời không nên nói thì đừng nói,

bằng không các ngươi hẳn biết hậu quả!"

“Còn nữa, đám tiện dân các ngươi tụ tập ở chỗ này làm gì, còn không mau biến

đi!"

Một người trong đó không cam lòng nói: "Các ngươi cho ít tiền như vậy, bọn ta

dời đi đâu mà sống a!"

"Hừ!"

"Lão tử không thèm quản, các ngươi thích ở đâu thì ở!"

Hán tử mặt sẹo vừa nói, chợt nhìn phía trong đám người, ánh mắt sáng lên, "Ấy,

dáng dấp không tồi a!"

"Lão tử nhớ ra rồi, ngươi chính là vợ của lão tam Tề gia!"

"Ha ha, tư sắc còn không tệ."

“Các huynh đệ, mang đi!”

Đám người cười gằn bước tới, tóm lấy nữ tử kia rồi kéo về.

"Dừng tay!" Một hán tử ăn mặc tả tơi đứng dậy, mặt đầy bi phẫn, giận dữ hét:

"Các ngươi còn có Vương pháp không! ? Ban ngày ban mặt lại muốn cướp

người!"

"Ta phải đi quan phủ tố cáo các ngươi!"

"Vương pháp?"

Hán tử mặt sẹo hung hăng nhổ nước bọt, cười quái dị nói: "Nói cho ngươi biết,

lão tử chính là Vương pháp!"

“Thật sao?”

Một giọng nói thanh lãnh bỗng vang lên.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 36: Dẫn dụ rời thành, âm mưu dần hiện (1)



Lâm Mang bước từng bước một tới, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói băng lãnh:

"Không biết vương pháp này của ngươi có quản được ta hay không?"

Hán tử mặt sẹo cười lạnh một tiếng, gằn giọng nói:

"Lòi đâu ra một tiểu tử đần độn dám quản chuyện của chúng ta thế này?”

“Nói cho ngươi biết, lão tử chính là vương pháp!"

Có điều, khi nhìn rõ được đạo thân ảnh đi ra từ đám người kia, hắn không khỏi

run sợ trong lòng.

"Cẩm...Cẩm Y vệ!"

Tráng hán mặt sẹo sợ hãi hít sâu một hơi.

"Chạy mau!"

Ném thanh đao trong tay xuống, lập tức quay người định chạy trốn.

Thế nhưng trong chớp mắt, một tiếng "Keng" vang lên.

Mọi người chỉ thấy một đạo hàn quang sáng loáng loé lên.

Máu tươi tuôn ra!

Một cánh tay văng lên không trung.

Lâm Mang xuất hiện trước mặt hán tử mặt sẹo, lạnh lùng nói:

"Bản quan cho phép ngươi đi rồi ư?"

Phía sau, đám người đi theo hán tử mặt sẹo đến đây lộ ra bộ mặt kinh hồn táng

đảm.

Hiện nay, trong cả toà thành này, hai đạo hắc-bạch có ai là chưa nghe qua danh

hào Lâm Tiểu Kỳ Cẩm Y vệ?

Không biết có bao nhiêu người đã bị bắt vào đại lao Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở,

khiến lòng người bàng hoàng một thời gian.

Máu me đầm đìa.

Đại hán mặt sẹo ngã xuống đất, dùng tay còn lại che đi vết thương nơi cánh tay

vừa bị chém đứt, gào lên đau đớn.

Cơn đau nhức kịch liệt làm đầu hắn đổ đầy mồ hôi.

"Nói, kẻ nào phái các ngươi đến?"

Đại hán mặt sẹo kia cũng là một tên lì lợm, mạnh miệng nói:

"Lâm đại nhân, bọn ta cùng lắm chỉ là gây hấn gây chuyện, Cẩm Y vệ các

ngươi cũng không thể tự tiện chém giết bách tính bình thường a."

Lâm Mang cúi người nhìn hắn, khoé miệng nở một nụ cười mỉa mai như có như

không.

Muốn nói luật pháp với ta à?

Hán tử mặt sẹo né tránh ánh mắt, giãy giụa đứng lên nói:

"Lâm đại nhân, lũ tiểu nhân vô ý mạo phạm, chuyện hôm nay chúng ta nhận

sai."

"Ha!" Lâm Mang cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:

"Tập sát Cẩm Y vệ trên đường, phạm tội chết!”

“Toàn bộ bắt vào đại lao."

"Ngươi..." Hán tử mặt sẹo biến sắc, quát:

"Lâm đại nhân, ngươi đây là đang vu hãm!"

Lâm Mang tiến tới, nhặt thanh đao trên mặt đất đất lên, sau đó nhét vào trong

cánh tay lành lặn của tráng hán, thản nhiên nói:

"Hiện tại lại càng giống."

Khuôn mặt hán tử mặt sẹo bỗng lộ vẻ hung ác, phẫn nộ nói:

"Lâm Mang, ngươi khinh người quá đáng!"

Nắm chặt lấy đao, bổ về hướng Lâm Mang.

Hắn biết rõ, một khi bị bắt vào đại lao, chờ đợi hắn sẽ là các loại cực hình.

Những cực hình khiến cho con người có cảm giác sống không bằng chết kia,

hắn tuyệt đối không muốn trải nghiệm.

Chi bằng liều một lần, g**t ch*t gia hoả trước mặt này rồi sau này lưu lạc chân

trời vẫn hơn.

Dưới chân Lâm Mang khẽ nhấc, thân ảnh loé lên như ma quỷ, cổ tay xoay một

cái, Tú Xuân đao xẹt qua một đường trên cổ hán tử mặt sẹo.

"Phốc phốc!"

Máu tươi văng tung toé, một cái đầu người dữ tợn văng lên trời.

【 Điểm năng lượng +300 】

Tuỳ tiện vẩy vẩy vết máu trên thanh đao, Lâm Mang quét ánh mắt băng lãnh về

phía đám người còn lại, hờ hững nói:

"Các ngươi cũng muốn phản kháng sao?"

"Keng"

Một người liền vội ném đi cương đao trong tay, quỳ rạp xuống đất.

"Đại nhân tha mạng!"

Đám người cầm đao xung quanh thấy vậy cũng nhao nhao ném đao đầu hàng.

Tuỳ ý lau Tú Xuân Đao lên người tên đại hán mặt sẹo, Lâm Mang lạnh giọng

nói:

"Dẫn toàn bộ về, thẩm vấn chặt chẽ."

"Vâng!" Bên trong đám người, những Cẩm Y vệ trầm giọng đáp.

Ngay sau đó túm lấy đám người kia rời đi.

Tuy nhiên biểu cảm của đám người Ngoã Thạch Hạng chẳng hề vui mừng,

ngược lại là vẻ u sầu đầy mặt.

Vẻ sợ hãi cùng lo lắng không thể xoá nhoà trên khuôn mặt họ.

Lâm Mang nhíu nhíu mày.

Hứa Tiên Đăng từ một bên đi tới, ngữ khí tràn đầy sự bất lực:

"Đại nhân, chuyện hôm nay đã giải quyết, nhưng khi các ngươi rời đi, bọn hắn

sẽ lại tiếp tục tìm tới."

"Người hẻm Ngoã Thạch bọn ta cũng đã từng đi báo quan, nhưng cuối cùng vẫn

là nhà tan cửa nát.”

Lâm Mang liếc nhìn đám người, khẽ thở dài trong lòng.

Quan lại sợ dân như hổ!

Sau lời thỉnh nguyện hôm nay, có lẽ đám người sẽ càng thêm nguyện ý tin

tưởng Hứa Tiên Đăng.

Những người này, trước giờ đều sống trong cảnh không cam lòng.

Lâm Mang nhìn bầu trời gió lạnh thấu xương, trầm giọng nói:

"Yên tâm, bản quan sẽ trả một cái công đạo cho các ngươi."

. . .

Chu gia.

Cửa phòng yến hội được đẩy ra, một bóng người khoác chiếc áo lớn bước vào.

Chu Thế Tiến vỗ tay nhè nhẹ, rất nhanh có một người đi đến, đặt xuống một cái

hộp gỗ.

Chu Thế Tiến mở hộp gỗ ra, nói thẳng:

"Đào Tổng Kỳ, ta cũng không muốn quanh co lòng vòng với người, trong đây là

một vạn lượng ngân phiếu, ta chỉ muốn nhờ ngươi làm một chuyện.

Sau khi xong chuyện, nhất định sẽ dâng thêm trọng tạ!”

Đào Ninh chưa đưa tay nhận ngay, mà hỏi: “Chuyện gì?”

Chu Thế Tiến híp híp mắt, hàn quang chợt hiện lên trong mắt, trầm giọng nói:

“Dẫn dụ tên Lâm Mang kia rời khỏi thành!”
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 37: Dẫn dụ rời thành, âm mưu dần hiện (2)



Đào Ninh trầm ngâm trong giây lát, thâm tâm có thể đoán được vài phần ý đồ

của Chu Thế Tiến, thấp giọng hỏi:

"Các ngươi có nắm chắc không?"

Chu Thế Tiến chậm rãi gật đầu, tự tin nói:

"Nhất định để hắn có đi mà không có về."

Đào Ninh bưng chén rượu trên bàn lên nhấp qua một ngụm, nhẹ giọng:

"Việc này sợ rằng có chút khó khăn a.”

“Phải thêm tiền!"

Chu Thế Tiến kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh trên mặt lộ ra nụ cười mỉm,

nâng chén nói:

"Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Đào Ninh cũng đang mỉm cười, chỉ là trong nụ cười có chút ý vị sâu xa.

Toàn bộ Nguyên Giang thành phải trở về đúng quỹ đạo vốn có.

Lâm Mang, chén rượu này coi như ta mời ngươi trước.

. . .

Lâm Mang vừa về đến Bách Hộ Sở, Đào Ninh đã sai người qua nói muốn mời

hắn sang gặp một chuyến.

Đi tới gian phòng Đào Ninh làm việc.

Đào Ninh ném một phần mật báo lên trên bàn, nói:

"Đây là nhiệm vụ Bách Hộ đại nhân vừa giao, hai ngày nữa có một Tổng Kỳ từ

Kinh Đô đến đây, ngươi đi Lý Gia trấn ngoài thành nghênh đón trước."

"Kinh đô..."

Thần sắc Lâm Mang cứng lại.

Tuy hắn nóng lòng muốn đoạt lại mọi thứ thuộc về mình, nhưng hắn biết rõ

nước trong kinh thành rốt cuộc sâu bao nhiêu.

Đấy là nơi ngư long hỗn tạp, các phương thế lực hỗn tạp bên trong, bang phái,

tông môn, đại lão triều đình cùng rất nhiều thế lực khác tranh đấu với nhau.

Không có thực lực mà đi kinh đô, hắn liền là một con châu chấu bị nghiền chết

tuỳ ý.

Chỉ là người ở kinh thành tới đây làm gì?

Lâm Mang cau mày nói:

"Dạo gần đây ta có chút việc..."

Đào Ninh ngồi nghênh ngang trên ghế, chế nhạo nhìn Lâm Mang, bình đạm nói:

"Việc của ngươi cứ tạm thời dừng lại.”

“Đây là nhiệm vụ mà Bách Hộ đại nhân đích thân bàn giao, ngươi muốn kháng

lệnh à?"

Ánh mắt Lâm Mang dán chặt lên người Đào Ninh, đứng dậy cầm lấy mật báo,

tuỳ ý chắp tay nói:

"Hạ quan cáo lui."

Nhìn bóng lưng Lâm Mang rời đi, Đào Ninh âm thầm cười lạnh:

"Để ngươi đắc ý thêm chút thời gian."

. . .

Lâm Mang trở về tiểu viện của mình, nội tâm không ngừng suy nghĩ sự tình lần

này.

Theo lý mà nói, chỉ là tiếp đón một vị Tổng Kỳ thôi, tuỳ tiện phái một vị Tiểu

Kỳ đi là được, cớ sao Đào Ninh lại khăng khăng muốn mình đi chứ?

Chuyện tiếp đón nịnh bợ này, hẳn là có rất nhiều người tranh nhau a?

Nhưng hắn tra đi tra lại, đây quả thực là nhiệm vụ Trần Thiên Khôi đích thân

bàn giao, bản thân căn bản không thể cự tuyệt.

Lâm Mang gõ nhẹ ngón tay lên bàn án, trong lòng thầm suy nghĩ nguyên nhân.

"Chẳng lẽ hắn muốn dẫn dụ ta rời đi, sau đó nhúng tay vào chuyện trong

thành?"

"Hay là, vị Tổng Kỳ đến từ kinh đô này có điểm gì đặc biệt, cố ý phái mình đi

trước để mình đắc tội với hắn."

"Cũng có thể...Đây là một tràng sát cục nhắm vào ta?"

Lâm Mang suy tư một chút, rồi gọi Vương Đại Thắng đến, dặn dò:

"Phái vài người đi thông tri cho Vương Khôn rằng, cử người của hắn đi bảo vệ

bách tính của hẻm Ngoã Thạch. Những người đó đều là nhân chứng, không thể

để xảy ra sai sót."

Ban đầu hắn tính xin thủ lệnh của Trần Thiên Khôi, sau đó đi Chu gia bắt

người, nhưng không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một việc ngăn cản.

. . .

Hoàng hôn.

Một đội Cẩm Y Vệ cấp tốc chạy trên đường, sắc mặt ai nấy đều lạnh lùng dị

thường, thi thoảng có người dân đi ngang qua vội vàng tránh né.

Bên cửa sổ tửu lâu gần cổng thành, Chu Thế Tiến lạnh lùng nhìn đám Cẩm Y

Vệ biến mất ở cổng thành.

Tại mảnh đất này, Chu gia mới chính là trời!

Chuôi đao này của ngươi, còn chưa đủ sắc!

Một bên khác, Đào Ninh cười ha hả cầm lấy chén rượu đổ xuống mặt đất.

Chu Thế Tiến cũng cầm một chén rượu lên, đổ xuống đất y chang.

Hai người nhìn nhau, cười “Haha” những tràng dài.

. . .

Lâm Mang dẫn người chạy liên tục một canh giờ, đi đến một khu rừng trúc.

"Xuy"

Lâm Mang kéo mạnh dây cương, nhìn chằm chằm vào rừng rậm phía trước, cau

mày trầm ngâm.

Phía trước là một rừng trúc tím rậm rạp vô cùng, rừng sâu trúc cao.

Đây là con đường phải qua để đến Lý Gia trấn, nhưng không hiểu tại sao hắn lại

mơ hồ cảm thấy bất an.

Nhìn vào bên trong rừng trúc, yên ắng tĩnh lặng.

Sắc mặt Lâm Mang thay đổi.

Đúng lúc này, tiếng lẫy nỏ mạnh mẽ phát ra, mũi nỏ sắc bén dày đặc như mưa

rào b*n r* từ trong rừng trúc.

"Hưu—"

Mũi tên xé rách không khí tạo nên âm thanh sắc bén chói tai, khiến màng nhĩ

người ta đau nhức, bao trùm bốn phương tám hướng bay tới.

"Mau tránh ra!"

Lâm Mang quát lớn một tiếng.

Trong khoảnh khắc này, có một mũi tên bay ra từ khu rừng trúc rít lên như tiếng

rồng gầm thét.

Đây là một mũi tên đặc biệt, tốc độ của nó hơn xa những mũi tên khác.

Mũi tên này như mọc thêm con mắt, bay thẳng về phía Lâm Mang.

Tú Xuân Đao bỗng ra khỏi vỏ

"Keng!"

Một đao này va chạm trực diện với mũi tên, lưỡi đao chém qua mũi tên thép

ròng, xẻ xuống tận đuôi tên.

Mũi tên tách thành hai mảnh!

Nhưng chẳng mấy chốc, những mũi tên lít nha lít nhít nối tiếp nhau bay đến.

Lâm Mang vung đao chém liên tục, từng mũi tên bị hắn chẻ đôi.

Mấy Cẩm Y vệ phía sau cũng rút đao chém tan những mũi tên bay đến ấy.

Nhưng mà trong rừng b*n r* quá nhiều mũi tên!

Hơn nữa những kình nỏ này không phải là cung nỏ bình thường, nó là kình nỏ

tinh cương trong quân đội, được chế tác chuyên để vây quét nhân sĩ võ lâm.

Tốc độ nỏ b*n r* nhanh hơn, cường độ lớn hơn, lại còn có công hiệu xuyên

giáp.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 38: Phục sát



"Phốc phốc!"

Theo tiếng máu thịt xé rách, một tên Cẩm Y vệ đằng sau nhất thời không quan

sát đã bị nỏ bắn trúng, cả người lẫn mũi tên văng ra khỏi lưng ngựa.

Có một tên Cẩm Y Vệ khác hét thảm đau đớn, mũi tên găm thẳng vào hốc mắt,

toàn thân ngã xuống từ lưng ngựa.

Sắc mặt Lâm Mang lập tức trầm xuống.

Trong lòng dâng lên lửa giận vô biên!

Vương Đại Thắng đột nhiên bi hống nói:

"Đại nhân, mau đi đi!"

"Báo thù cho bọn ta sau!"

"Các huynh đệ, tranh thủ thời gian cho đại nhân!"

Ngay sau đó hắn kéo lấy giây cương, thúc ngựa lao lên phía trước rồi chém vài

đao đánh bay những mũi tên đang lao tới.

Mấy Cẩm Y Vệ phía sau cũng lần lượt lao lên phía trước, tạo thành một bức

tường người.

"Đều cút hết cho lão tử!"

Lâm Mang tức giận gầm lên một tiếng, từ trên lưng ngựa nhảy xuống đất, quanh

thân toát ra một tầng kim quang.

Một mũi tên bắn tới Lâm Mang, nó như thể bắn trúng sắt thép, phát ra âm thanh

kim loại đan xen.

"Đang!"

"Đương đương"

Nội lực Thuần Dương vận chuyển quanh thân, hình thành một tầng cương khí

hộ thể xung quang thân thể.

Hắc Túc vận chuyển, các sợi tơ đen trải rộng khắp hai chân, đạp mạnh một

bước xuống khiến mặt đất ầm vang nổ tung.

Bùn đất văng ra tứ phía!

Lâm Mang lao thẳng vào trong khu rừng, đối mặt với những mũi tên, hắn vung

Tú Xuân đao lên, liên tiếp chém bay vài cái.

Mà tại hai bên rừng rậm, có các hán tử giang hồ bịt mặt đang cầm nỏ trong tay

không ngừng bắn.

Trông thấy Lâm Mang đánh tới, một số người liền vội giơ nỏ lên ngắm.

Nhưng Lâm Mang còn nhanh hơn, thân ảnh hắn như quỷ mị tiếp cận, đao ảnh

màu trắng nhạt phá không mà tới, đao phong chém nát những lá trúc rơi xuống..

Một cái đầu người phóng lên trời cao!

Chuyển tay chém sang tên khác, kình nỏ tinh thiết hoá thành một đống sắt vụn,

trán người nọ rạch ra một đường màu, thân hình ngã ập xuống đất, lập tức tách

rời.

Máu tươi phun như mưa, khiến không trung trở thành một mảnh ửng đỏ.

Trong nháy mắt, thân ảnh thay đổi, giết vào trong đám người, ra vào như chốn

không người.

Đao quang loang loáng!

Máu tươi nhuộm đỏ cả rừng trúc.

Từng cái đầu người phóng lên cao, tay chân bị chém cụt văng tứ tung, tiếng kêu

thảm thiết khuếch tán trong gió.

Y phục Lâm Mang sớm đã nhuộm đỏ bởi máu tươi, một vệt máu tươi chảy từ

trán chếch xuống tai, giống như một sát thần đi ra từ trong địa ngục.

. . .

Đột nhiên, có một mũi tên nữa bắn tới từ sâu trong rừng trúc.

Lâm Mang trở tay chém một đao phá nát mũi tên, kéo Tú Xuân đao lao thẳng về

hướng mũi tên bắn ban nãy.

Mà lúc này, lại thêm một mũi tên phóng tới.

Nhưng mũi tên này như thể có mắt, không ngừng biến đổi phương hướng trên

không trung.

Ở sâu trong rừng rậm, một vị nam tử độc nhãn khẽ nhúc nhích lỗ tai, không

ngừng lấy tên từ ống tên sau lưng b*n r*.

Kéo cung, cài tên!

Động tác trôi chảy thanh thoát.

Sau đó, một bóng người lao ra từ trong rừng, thân ảnh hắn như ma quỷ bay

lượn, tung hoành bát phương, đồng thời chém xuống một ánh đao.

Xa xa, nam tử độc nhãn kinh hãi trong lòng, nhanh chóng kéo dài khoảng cách,

hét to:

"Các ngươi còn không mau xuất thủ! Tiểu tử này là Tiên Thiên!"

Đáng chết!

Vốn tưởng rằng đây là một cục diện tất thắng, không ngờ tiểu tử này lại là Tiên

Thiên cảnh.

Sau một khắc, hai đạo thân ảnh bịt mặt lần lượt lao ra khỏi rừng rậm.

Một người cầm đao, một người cầm thương.

Ánh mắt Lâm Mang băng lãnh.

Ba vị Tiên Thiên cảnh!

Quả là coi trọng mình a!

Không thèm nói nhảm, hai người kia lập tức tiến đánh.

"Keng!"

Một tiếng kim loại vang lên.

Hán tử bịt mặt cầm đao kia lùi lại mấy bước, cửu hoàn đại đao trong tay nứt ra

một vết nhỏ.

Hổ khẩu (kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ) của tay phải cầm đao rách ra, máu tươi

tràn ra không ngừng.

Trong lòng hắn dâng lên cảm giác ớn lạnh, sợ hãi nói:

"Cận thận chút, hắn không phải mới vào Tiên Thiên đâu!"

Ngay lúc này, nam tử cầm thương đã lao tới đâm một thương, cực kỳ xảo quyệt.

Người này cầm là một trường thương tinh thiết, toàn bộ thân cây thương đều

chế tạo hởi thép ròng, thế nhưng ở trong tay hắn lại mười phần nhẹ nhàng.

Dài thêm một tấc, mạnh thêm một tấc!

Một thương kia chĩa thẳng vào ngực Lâm Mang.

Lâm Mang lập tức thi triển Bát Quái Đao, thân như du long, nhanh chóng né

tránh một thương này.

Đồng thời chém ngang một đao về phía ngực nam tử cầm thương.

Nội lực Thuần Dương lưu chuyển trong cơ thể, trên lưỡi đao bùng phát một đạo

đao khí.

"Đao khí!"

Nam tử cầm thương thốt lên một tiếng.

Chân Khí cảnh?

Nhưng rất nhanh hắn liền bác bỏ ý nghĩ này, nếu thực sự là Chân Khí cảnh thì

đã không cần phải phiền phức vậy rồi.

Sau đó quyết đoán thu thương lùi lại, hai tay vung mạnh trường thương, dùng

thân thương đập về phía Lâm Mang.

Sâu trong rừng, lại có ba mũi tên b*n r*, nhắm chuẩn vào ba phương hướng

khác nhau.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, quanh thân Lâm Mang loé lên kim quang.

"Kim Chung Tráo!" Tròng mắt nam tử cầm thương co rụt lại, tâm thần hoảng

loạn.

Tiểu tử này một thân võ kỹ hỗn tạp, rốt cục là luyện bao nhiêu võ kỹ a!

Con mẹ nó, đây còn là người sao!?

Ba mũi tên kia bị đụng bay, nội lực Thuần Dương trong cơ thể Lâm Mang như

sôi trào.

Thừa dịp nam tử cầm thương phân tâm, hắn thi triển Kim Ô Đao pháp, liên tiếp

chém ra mấy chục đao, phối hợp với thân pháp của Bát Quái Chưởng nhanh

chóng tiếp cận nam tử cầm thương.

Đột nhiên chém mạnh xuống một đao!

Một đao này giống như lôi đình, ngang ngược bá đạo vô cùng.

Nam tử cầm thương bị chấn gãy xương tay, đao phong chém lên thân thương,

đánh hắn bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, Lâm Mang lao tới như một mũi tên rời cung.

Đao khí óng ánh trong nháy mắt ầm ầm bạo phát, cứ như sao băng bay qua.

Tại khoảnh khắc ấy, đầu người phân li!

Máu tươi phun trào như suối!
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 39: Thiên Đao Hội



Trong thành.

Trang viên phía tây.

Nơi đây là trụ sở của Thiên Đao hội.

Thiên Đao Hội là một thế lực rất mạnh trong toàn bộ Nguyên Giang thành và

tám trấn lân cận.

Người Thiên Đao hội thu nhận đều là nhân sĩ giang hồ, đồng thời còn mở võ

quán tuyển chọn các đệ tử có tư chất.

Ba vị đương gia của Thiên Đao hội đều là Tiên Thiên cảnh, đủ để thấy sự phi

phàm.

Trong nhã các lầu ba, đống than lửa đang cháy rực, mấy người trong phòng nhìn

tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Trước cửa sổ, một nam tử mặc thanh sam lẳng lặng nhìn tuyết rơi bên ngoài,

đưa tay hứng lấy vài bông tuyết rơi,

Vóc người hắn hơi gầy gò, có lẽ do gió lạnh nên che miệng ho nhẹ một tiếng.

Trong khăn tay xuất hiện ít máu tươi.

Người này là Đại đao chủ của Thiên Đao Hội, Đoạt Mệnh Đao, Cơ Trường

Khôn.

Ban đầu hắn một thân một mình đến đây, gây dựng lên cơ nghiệp Thiên Đao hội

lớn như vầy.

Bên cạnh đống lửa, một vị nam tử cõng đao trên lưng cầm chén rượu lên uống

một hơi cạn sạch, nói: "Đại ca, ngươi vẫn còn lo chuyện kia sao?"

“Ta nói rồi, lo lắng làm cái gì, chẳng phải có lão tam đi đấy ư?”

“Haizz~” Cơ Trường Khôn than nhẹ một tiếng, xoay người lại, khàn giọng nói:

"Đáng lẽ các ngươi không nên đáp ứng."

“Những năm qua chúng ta có thể phát triển là nhờ không bao giờ nhúng tay vào

chuyện của quan phủ."

Một người đi xuống từ gác mái, mặt mũi thanh tú giống đến tám phần với Cơ

Trường Khôn.

“Cha, hai thúc cũng vì muốn tốt cho ngươi.”

"Có Hỏa Linh Chi trăm năm là sẽ giải được hàn độc trên người ngươi."

Cơ Trường Khôn lắc lắc đầu, nhìn bầu trời tối tăm đầy sao ngoài cửa sổ, tâm

tình nặng nề.

Hy vọng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

. . .

Tuyết rơi!

Trên bầu trời bỗng rơi xuống những bông tuyết.

Lâm Mang sắc mặt bình đạm, xoay người, vận chuyển Hắc Túc, nổi giận chém

một nhát.

Trong mắt hán tử cầm đao lóe lên vẻ hoảng sợ, tại thời khắc nam tử cầm thương

chết kia, hắn đã nảy sinh ý định rời đi rồi.

Ba vị Tiên Thiên!

Tổng cộng ba vị Tiên Thiên, vậy mà lại bị hắn chém giết một vị.

Từ lúc bắt đầu chiến đấu, mới trôi qua bao lâu?

Sau lưng hắn chảy mồ hôi lạnh.

Chu gia mời bọn hắn tới để phụ trách lược trận, phòng ngừa vạn nhất.

Tuy chỉ là tập kích g**t ch*t một vị Tiểu Kỳ, nhưng Chu gia vẫn không dám

khinh thường, bởi vì bọn hắn biết rất rõ kết cục của mưu sát một vị Tiểu Kỳ

Cẩm Y Vệ là gì.

Bọn hắn muốn không một chút sai sót.

Cao Viêm rút đao lùi lại, xoay người chạy đi.

Số tiền Chu gia cho không đủ để hắn bán mạng.

Thần sắc Lâm Mang hờ hững, trong mắt tràn ngập sát ý băng lãnh.

Lập tức nghiêng người về trước!

Cao Viêm thi triển khinh công, bước nhẹ cái đã cách xa mười thước.

Bước thêm vài bước đã cách xa mấy chục thước.

Hiện giờ, trong lòng hắn vô cùng vui mừng vì bản thân đã từng luyện một môn

khinh công không tầm thường.

Đằng sau,

Hai mắt Lâm Mang gắt gao nhìn chằm chằm bóng người phía trước, dưới chân

đã được những sợi tơ màu đen bao phủ hoàn toàn.

Hắn không biết khinh công, nhưng hắn đã luyện Hắc Túc đến viên mãn, tốc độ

chạy của nó hoàn toàn không thua kém gì khinh công cả.

Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, đấy là âm thanh mặt đất nứt vỡ,

kình phong như đao xẹt qua khuôn mặt.

Phía trước lập tức nhiều thêm một bóng người.

Tròng mắt Cao Viêm co rúc lại.

Bóng người Lâm Mang bay vút lên giống như một con hắc ưng to lớn, đao

mang chém tới tạo thành một vệt màu vàng nhạt chói mắt.

“Keng!”

Theo sau vệt vàng ấy là tiếng nổ vang.

Cương đao thép ròng trong tay người đàn ông gãy lìa, mảnh vỡ văng tứ tung.

Đao khí chém qua bả vai người đàn ông, đao phong chém dọc xuống gây nên

một vết thương trơn nhẵn.

Trong nháy mắt, Lâm Mang vung tay trái đánh ra Tồi Tâm chưởng.

Người đàn ông phát ra một tiếng thét đau đớn, đôi mắt tức khắc trợn tròn.

"Tồi Tâm...Chưởng!"

Trái tim trong cơ thể nổ tung!

Thân thể người đàn ông ngã thẳng tắp xuống mặt đất, bông tuyết bắn tung tóe.

【 Điểm năng lượng+1500 】

Khoảnh khắc ấy, tiếng gió lớn trong rừng như thể tắt lịm trong giây lát.

Ở đầu khác khu rừng, tiễn thủ độc nhãn nhanh chóng chạy về hướng xa xa.

Nội lực trong cơ thể Lâm Mang sôi trào hùng hồn, nội lực cuồn cuộn tiêu hao

cực nhanh, hắn bắt đầu đuổi theo.

Bước xuống một bước, thân ảnh hắn mượn lực phản chấn của mặt đất bắn lên,

xông thẳng tới.

Chiếc giày dưới chân hắn sớm đã nổ tung sạch sẽ, đôi chân trần đạp trên mặt

đất.

Thân ảnh quỷ mị kéo tuyết rơi về phía sau, cuộn thành một đạo kình phong.

Tại nơi tối tăm này, hắn dường như có một loại cảm ngộ mới.

Bước ra một bước giống như ma quỷ vậy, dưới chân không cần mượn lực đã

trực tiếp nhảy vụt hàng chục trượng, nhanh gấp mấy lần so với lúc trước.

Cái gọi là cảnh giới viên mãn của võ kỹ, chính là cảnh giới mà người sáng tạo

nó đạt đến.

Nhưng hiện giờ, trong lòng Lâm Mang chợt ngộ ra một điều, dựa trên nền tảng

của Hắc Túc kết hợp cùng thân pháp đi kèm của Bát Quái Chưởng.

Hắn lĩnh ngộ ra võ kỹ giành riêng cho mình.

Tấn Tiệp Như Phong (mau lẹ như gió) !

Đạp Tuyết Vô Ngân (đi trên tuyết không để lại dấu chân)!

Một bước là ba trượng, một bước nữa là chín trượng, ba bước là hai mươi bảy

trượng.
 
Back
Top Bottom