Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 10: Hắc Y Tiễn Đội (1)



Lâm Mang dẫn đội nhanh chóng tụ họp cùng đội ngũ phía trước, hơn trăm Cẩm

Y Vệ trùng trùng điệp điệp xông về Lý Gia Thôn bên ngoài thành.

Trong đêm tối, từng bó đuốc lóe lên, ánh lửa soi sáng những khuôn mặt băng

lãnh.

Tầm mắt Lâm Mang dán chặt trên người Trần Thiên Khôi đang ở phía trước,

thầm suy tư trong lòng.

Đoạn hồi sáng, Trần Thiên Khôi còn không để tâm nhiều với chuyện Đông

Xưởng nhờ giúp đỡ, nhưng chỉ cách khoảng nửa ngày, sau khi biết tung tích

mục tiêu liền triệu tập người xuất phát trong đêm, rốt cuộc đã phát sinh chuyện

gì trong đó?

Đội ngũ đi gấp đêm khuya, chỉ mất thời gian uống cạn chén trà đã đến phụ cận

Lý Gia Thôn.

“Xuy~”

Lúc này, Trần Thiên Khôi bỗng nhiên kéo dây cương, điều khiển ngựa xoay

người nói: "Đợi sau khi phát hiện mục tiêu, nhất định phải bắt sống, không thể

hạ sát thủ."

Mặc dù mọi người không hiểu, nhưng vẫn rối rít ôm quyền đáp: "Tuân lệnh!"

Trên con đường thôn quê vắng vẻ, bỗng có một đám người áo đen cưỡi liệt mã

lao ra.

Thần sắc ai nấy cũng căng thẳng.

Nhưng ngay sau đó, trên một lưng ngựa phát ra giọng nói:

"Người tới chính là Bách Hộ Sở Trần Bách Hộ?"

Trần Thiên Khôi lớn tiếng đáp lại:

"Là ta!"

Mọi người nhìn theo ánh sáng của ngọn đuốc.

Chỉ thấy trên con ngựa đối diện là một vị nam tử âm nhu đội một chiếc mũ

nhọn, đeo ủng da màu trắng, mặc y phục màu nâu có thắt một sợi dây tua rua

nhỏ.

"Hắc Y Tiễn Đội!"

Lâm Mang run lên trong lòng.

Người Đông Xưởng phái đến lần này thế mà lại là Hắc Y Tiễn Đội.

Theo như hắn biết, lịch sử của triều đại này có biến hóa rất lớn. Hiện tại Đông

Xưởng vẫn chưa thôn tính Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn.

Hơn nữa với bổn sự của đương kim Thiên tử, Tào công công vẫn chỉ là Tào

công công thôi, huống chi còn có Tây Xưởng ở đó cạnh tranh với hắn.

Song, Đông Xưởng dưới trướng Tào công công có thế lực không hề nhỏ, mà

Hắc Y Tiễn Đội chính là tâm phúc của hắn.

Trên lưng ngựa, vị nam tử âm nhu nhanh chóng mở miệng:

"Trần Bách Hộ, tại hạ Vương Vũ."

Trần Thiên Khôi ôm quyền nói:

"Gặp qua Vương đương đầu"

Vương Vũ nói tiếp:

"Trần Bách Hộ, đào phạm ở ngay thôn trang phía trước. Xin Trần Bách hộ cùng

người Bách Hộ Sở trợ giúp. Đại đương đầu bọn ta rất nhanh sẽ chạy tới.

Con ngươi Lâm Mang hơi co lại.

Đại đương đầu?

Bì Khiếu Thiên?

Đợi một chút...

Chẳng lẽ đào phạm bọn họ đang truy bắt là...

Lâm Mang bất giác nghĩ đến một chuyện đáng sợ, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy

không hợp lý cho lắm.

Theo lý mà nói, Tào công công hiện giờ vẫn chưa có năng lực lớn để tàn hại

người trung lương, vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Thôi, không quản nữa.

Hắn chỉ là một tên Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ, việc những kẻ thượng tầng đánh cờ

không có chút quan hệ với hắn.

"Đi!"

Trần Thiên Khôi kéo dây cương, dẫn đầu đoàn người tiến về thôn trang phía

trước.

Thế nhưng, vừa đến bên ngoài thôn trang thì phát hiện bên trong đã nổi lên

tràng cảnh chém giết.

Một nhóm người đang cùng Phiên tử của Đông Xưởng chém giết lẫn nhau!

Mặc dù nhân số nhóm người kia không nhiều nhưng võ công lại không tồi, đám

Phiên tử Đông Xưởng bị chém cho bẩy rơi tám rụng.

Cục diện chỉ được xoa dịu sau khi đội ngũ của vị Vương Đương đầu kia gia

nhập.

Trần Thiên Khôi rút đao ra, hô lớn:

"Giết!"

Mọi người cũng rút đao giết tới.

Lâm Mang kéo mạnh dây cương, thúc ngựa phi lên.

“Keng!”

Một đao mang lãnh lẽo loé lên, kéo theo là một cái đầu người văng lên cao.

【 Điểm năng lượng +400 】

Tình cảnh lập tức rơi vào hỗn loạn.

Xa xa trong bóng tối, có mấy tên nam tử dáng người khôi ngô đang bảo vệ một

nam một nữ, trong đó còn có một vị phụ nhân.

Lâm Mang hơi nhướng mày, thầm nói: "Quả nhiên là con của Dương Vũ Hiên?"

Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng quát lớn:

“Tỏa Thiên Tiễn Trận!"

Trong phút chốc, vô số mưa tên bay múa đầy trời, chúng xuyên qua nhóm người

ăn mặc giang hồ vô cùng chuẩn xác như thể được lắp đặt thiết bị theo dõi vậy.

Một người thúc ngựa tiến tới, tay cầm một cây trường cung, mặt phủ đầy phấn,

tròng mắt tà dị phi phàm.

Trong đám đông, Lâm Mang lặng lẽ kéo dây cương lui về sau.

“Phốc phù, phốc phốc…”

Mưa tên tung bay, đám người giang hồ tức khắc tử thương nặng nề.

Mũi tên thép ròng trực tiếp xuyên thủng ngực, đóng thẳng bọn hắn xuống đất

một cách hung hãn.

Bì Khiếu Thiên đưa tay kéo dây, lượng lớn Tiên Thiên chân khí rót vào trên mũi

tên, tiếp đấy buông nhẹ tay, tám mũi tên liền b*n r*.

Chớp mắt sau, lại thêm một loạt mũi tên b*n r*.

Mưa tên chằng chịt bắn về thiếu nam thiếu nữ chạy trốn phía trước.

Đúng lúc này, một vị kiếm khách áo đen đầu đội nón lá từ trên trời giáng xuống.

Kiếm quang dày đặc ngăn chặn toàn bộ mưa tên đầy trời.

Sát theo sau, lại thêm một vị đao khách áo đen đầu đội nón lá giáng xuống từ

trên trời.

Hai người tiến về Hắc Y Tiễn Đội, thân ảnh bọn họ nhanh như thiểm điện, mau

lẹ như gió, đao quang lướt qua như bão táp, trong phút chốc giết cho đám Hắc

Y Tiễn Đội không còn bao nhiêu.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 11: Hắc Y Tiễn Đội (2)



"Thiên Tự, đệ nhất hào, Đoạn Thiên Nhai!" Giữa chân mày Bì Khiếu Thiên

hiện lên một tia lãnh ý, đồng thời thu hồi vẻ khinh thường trên mặt.

Tiên Thiên chân khí rót vào trên mũi tên, nhắm thẳng Đoạn Thiên Nhai trong

bóng tối.

Buông tay, những mũi tên bay xuống như cuồng phong sậu vũ, mang theo hàn ý

băng lãnh.

Ngay sau đó, một đạo hắc ảnh chợt lóe lên, trong nháy mắt liền đến trước người

Bì Khiếu Thiên, đao quang lướt qua, Phiên tử Đông Xưởng xung quanh lập tức

chết thảm.

Tâm thần Bì Khiếu Thiên hoảng hốt, vội rút đao đánh trả.

“Keng!”

Bên tai vang rền âm thanh kim thiết va chạm.

Nhưng một đao này còn nhanh hơn hắn tưởng tượng nhiều, nhanh đến mức hắn

chỉ thấy trước mắt lóe lên một đạo hàn mang.

Đao quang lạnh lẽo chợt hiện trước mặt!

"Địa Tự đệ nhất hào, Quy Hải Nhất Đao…"

Bì Khiếu Thiên trợn to mắt, phần trán rạch ra một đường máu, vẻ mặt không

cam lòng ngã xuống.

Bên trong đám người hỗn loạn, Lâm Mang kéo lấy dây cương, ánh mắt lấp lóe

nhìn về xa xa.

Đại nội mật thám…

Nhưng không biết có phải vì hắn mà cốt truyện xảy ra biến hóa hay không?

Trong cốt truyện chuyện này rõ ràng phát sinh ở ban ngày.

Đoạn Thiên Nhai và Quy Hải Nhất Đao nhanh chóng bảo hộ con cái của Dương

Vũ Hiên rời đi.

Trong bóng tối hỗn loạn, một số người còn đang chém giết, cũng có một ít

người đuổi theo phương hướng con cái Dương Vũ Hiên trốn chạy.

Còn Lâm Mang xoay người nhảy xuống ngựa, cấp tốc tìm nơi Bì Khiếu Thiên

nằm xuống.

Cầu phú quý trong nguy hiểm!

Tại thời khắc Bì Khiếu Thiên xuất hiện kia, trong lòng hắn đã nảy sinh ý tưởng

rồi.

Trong đêm tối, Lâm Mang tùy tiện lục lọi một hồi, rất nhanh lấy ra một chồng

ngân phiếu từ trong ngực Bì Khiếu Thiên.

Không hề nhìn thêm, trực tiếp lựa chọn nạp điểm.

"Đinh, phát hiện tàn quyển công pháp 《 Thiên Cương Đồng Tử Công 》 , có

tu luyện hay không?"

Sắc mặt liền tối sầm, hắn tiếp tục lục lọi.

"Đinh, phát hiện công pháp 《 Thuần Dương Vô Cực Công 》 , có tiêu phí một

ngàn điểm năng lượng để tu luyện hay không?"

"Tu luyện!"

Trong phút chốc, trong cơ thể như thể có một đạo cửa ải được phá vỡ, một cỗ

nội lực nóng bỏng như liệt diễm sinh ra từ trong cơ thể.

Nội lực do Thuần Dương Vô Cực Công sinh ra vốn chí thuần chí dương như

mặt trời sáng rực, cộng với từng được Thiết Bố Sam rèn luyện khiến cho nội lực

của hắn cực kỳ thuần hậu.

Tuy hắn chỉ mới vừa đột phá nhưng chất lượng nội lực của hắn đã vượt xa Tiên

Thiên cảnh phổ thông mấy lần.

Nội lực chảy khắp tứ chi trăm xương cuồn cuộn không ngừng.

Thân thể nhanh chóng tăng cường dưới nội lực cọ rửa, Thiết Bố Sam trong nháy

mắt bước vào viên mãn.

Bên ngoài thân thể hiện ra một tầng ánh sáng màu bạc nhạt, toàn thân cứng rắn

như cương thiết.

Tiên Thiên cảnh!

Lâm Mang không dám ở lâu, nhét đồ vật vào trong ngực Bì Khiếu Thiên lại,

nhanh chóng lách mình rời đi.

Những ngân phiếu này có cũng được chẳng có cũng được nhưng vài võ công

tâm pháp kia hắn cũng không dám tùy tiện động loạn.

Không ngờ Bì Khiếu Thiên lại mang theo tàn quyển 《 Thiên Cương Đồng Tử

Công 》 trên người, có vẻ Tào công công rất coi trọng tên thủ hạ này.

Dù sao hắn chỉ cần tìm công pháp để nhập môn, sau này có công pháp hay

không cũng không quan trọng.

Không bao lâu, cuộc chém giết hỗn loạn kết thúc, Trần Thiên Khôi đứng tại chỗ

nhìn về phương xa.

Hắc Y Tiễn Đội tử thương thảm trọng, thi thể của Phiên tử Đông Xưởng nằm

đầy đất xung quanh.

Trần Thiên Khôi nắm chuôi đao, xoay người lên ngựa, quát lên: "Trở về Bách

Hộ Sở."

Lâm Mang trầm ngâm liếc nhìn Trần Thiên Khôi trước mặt, thầm nghĩ trong

lòng, chuyện này có phải do Trần Thiên Khôi báo tin hay không?

Giả sử rằng Trần Thiên Khôi biết hết thảy mọi chuyện thì mệnh lệnh cho bọn

hắn ban nãy mới có thể giải thích được.

Nhưng những điều này không quan trọng nữa rồi.

Dù sao thứ hắn muốn cũng đã lấy được.

. . .

Bách Hộ Sở.

Lâm Mang trở về phòng, đem bội đao treo lên, bưng ấm trà trên bàn tu vài

ngụm lớn.

Xong xuôi, trên mặt hắn lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Tâm thần khẽ động, mở ra bảng giao diện hệ thống.

【 Họ tên 】 : Lâm Mang

【 Thân phận 】 : Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ

【 Cảnh giới 】 : Tiên Thiên (tiền kỳ)

【 Công pháp 】 : Thiết Bố Sam (viên mãn), Thuần Dương Vô Cực Công (tứ

trọng)

【 Võ kỹ 】 : Kim Ô Đao Pháp (đại thành)

【 Năng lượng 】 : 1800

Nội tâm Lang Mang thất kinh.

Xem ra vị Đại đương đầu Bì Khiếu Thiên kia mang theo trên người không ít

ngân phiếu a!

Vừa đẹp, mình hôm nay chiếm tiện nghi rồi.

"Tu luyện Kim Ô Đao Pháp"

Trong phút chốc, trong đầu Lâm Mang hiện lên một bóng người hư ảo.

Bóng người ấy vung đao!

Đao ảnh dày đặc, đao khí cuồng liệt chém xuống như cuồng phong sậu vũ.

Sau một lát, Lâm Mang thở hắt ra một ngụm trọc khí, mặt lộ vẻ vui mừng.

Hắn có thể cảm giác được lực lượng trong cơ thể mình khi thì ôn nhu, khi thì

cuồng bạo.

Hiện tại đột phá Tiên Thiên, Kim Ô Đao Pháp lại đạt đến cảnh giới viên mãn,

coi như có vài phần thực lực tự vệ.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 12: Tiểu Kỳ đại nhân "Mời khách" (1)



Bất kì môn võ kỹ nào, sau khi tu luyện đến viên mãn đều có thể phát ra uy lực

khó có thể tưởng tượng.

Lấy nội tình Thiết Bố Sam của hắn hiện giờ, kết hợp với Kim Ô Đao Pháp đã

đạt tới viên mãn, hẳn là có đủ năng lực chống lại Tiên Thiên trung kì thông

thường.

Trong giang hồ, võ lâm nhân sĩ bình thường tu luyện võ kỹ đến đại thành thì sẽ

không tiếp tục tu luyện thêm nữa.

Đạt tới viên mãn quá khó khăn!

Tu luyện võ kỹ cần nhất chính là thời gian, thời gian hao phí khi tu luyện viên

mãn một môn thất phẩm võ kỹ cũng đủ để bọn hắn tu hành một môn lục phẩm

võ kỹ khác.

Nhưng mà trong thành này, lục phẩm võ kỹ tuyệt đối thuộc vào loại hiếm.

Với thành tựu Kim Ô Đao Pháp thất phẩm viên mãn hiện tại của hắn, tuyết đối

vượt qua hơn chín mươi phần trăm người tu luyện tại đây rồi.

"Hãy cứ chờ đi"

"Ta rất nhanh sẽ quay trở lại.”

Lâm Mang ngẩng đầu nhìn trăng tàn lấp ló sau đám mây đen trên bầu trời, trong

mắt lộ ra quang mang lạnh lùng.

Theo hắn biết, tại Cẩm Y Vệ có rất nhiều Bách Hộ cảnh giới tiên thiên cảnh.

Lúc trước hắn bị đẩy đến đây, chức vị bách hộ cũng bị đoạt, nguyên nhân chính

trong đó cũng là do không đủ thực lực.

Kế thừa chức vị theo kiểu cha truyền con nối, kì thực cần phải có thực lực

tương xứng với bậc cha chú trước đây.

Duy chỉ có hắn, là một trường hợp tương đối đặc biệt.

Cái gì mà chờ hắn ma luyện một thời gian rồi mới nhậm chức, đấy chỉ là lời

biện hộ hoa mĩ để tống khứ hắn đi mà thôi.

Đơn giản tắm rửa một phen, Lâm Mang lên giường ngủ.

Một đêm chẳng có gì xảy ra…

. . .

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Lâm Mang liền xách đao đi tới sân huấn

luyện.

Thời điểm những cẩm y vệ khác đến cũng là lúc họ kinh ngạc phát hiện Lâm

Mang đã sớm ma luyện trong sân.

Những cẩm y vệ tỏ vẻ khinh thị ngạo mạn với hắn trước đây, đã lộ ra vài phần

kính cẩn.

Cho dù không phải dưới trướng hắn, cũng sẽ chủ động chào hỏi với thái độ

cung kính.

Vương Đại Thắng từ đâu chạy vội đến, cung kính nói:

"Đại nhân, Bách Hộ đại nhân mời ngài đến gặp."

Bành!

Lâm Mang một quyền đấm lên thân người đồng tinh thiết, tuỳ ý kéo lấy y phục

khoác lên.

"Có nói vì chuyện gì không?"

Vương Đại Thắng lắc đầu:

"Không có."

Thầm run trong lòng, hắn có cảm giác khí thế từ vị Tiểu Kỳ này toả ra ngày

càng lăng liệt.

Cảm giác đối mặt Lâm Mang lúc này, xuất hiện mỗi ở khi hắn đứng trước Bách

Hộ đại nhân.

"Được rồi."

Lâm Mang đơn giản đáp lại một tiếng rồi ra hiệu cho Vương Đại Thắng rời đi.

. . .

Trong đại sảnh

Lâm Mang bước nhanh tới, chắp tay nói:

"Bái kiến Bách Hộ đại nhân, không biết Bách Hộ đại nhân gọi ti chức tới chẳng

hay có việc gì?"

Trần Thiên Khôi híp mắt quan sát Lâm Mang, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói vẫn

lạnh băng băng:

"Chuyện đêm qua, ngươi có công cung cấp tình báo, ghi công nhỏ một lần,

thưởng hai mươi lượng."

Lâm Mang chắp tay, không xiểm không nịnh, nói:

"Đa tạ đại nhân nâng đỡ, nhưng đêm qua là toàn thể đồng liêu Bách Hộ Sở anh

dũng giết địch, ti chức không dám kể công!"

Trong mắt Trần Thiên Khôi loé lên tia kinh ngạc, bỗng nhiên ý vị thâm trường

nói:

"Của ngươi, nên là của ngươi, người khác cướp không được, cũng không thể

cướp!"

Lâm Mang hiện lên chút nghi hoặc trên mặt.

Không đợi hắn mở miệng, Trần Thiên Khôi tiếp tục nói:

"Cái này ghi công tập thể Tiểu Kỳ của ngươi một lần, không có chuyện gì nữa

thì lui xuống đi."

Lâm Mang không nói gì thêm nữa, ôm quyền thi lễ rồi quay người rời đi.

Cẩm Y Vệ tồn tại chế độ thưởng phạt công trạng nghiêm khắc, chia làm công

trạng cá nhân, công trạng tập thể.

Công trạng liên quan tới tấn thăng chức vị, cùng với đó là tư cách đổi lấy bí tịch

trong võ khố.

Hai mươi cái công nhỏ có thể đổi một cái công lớn.

Mười cái công lớn có thể đổi được một cái công cao.

Dù là cha Lâm Mang trước đây, hơn nửa đời người chỉ mới tích được hai cái

công lớn. Nhờ trợ giúp phá bí án nên được thưởng một cái công cao, thăng chức

Bách Hộ Cẩm Y Vệ.

Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn nhận được một cái công nhỏ.

Trong Cẩm Y Vệ, công trạng có thể dùng để đổi lấy bí tịch võ công, binh khí,

đan dược các loại,..., và một số đồ vật khác không thể mua được bằng tiền.

Về phần công trạng tập thể, cũng có thể dùng để trao đổi mấy thứ bí tịch võ

công, binh khí đan dược giống như công trạng cá nhân.

Nhưng giá trị đổi được lại không bằng công trạng cá nhân.

Sau khi Lâm Mang rời đi, một bóng người áo trắng chậm rãi đi ra từ phía hậu

đường.

"Ngươi muốn đưa hắn trở về sao?"

Bóng người áo trắng tuỳ ý nói.

"Đây chẳng phải là ý kiến hay đâu."

Trần Thiên Khôi nhìn hắn một cái, lạnh giọng nói:

"Nếu hắn có bản lĩnh thì sẽ lấy lại được thứ vốn thuộc về hắn, còn nếu không có

bản sự...”

“Sẽ giống như ta, cả đời ở lại chỗ này vậy!”

"Haha"

Bóng người áo trắng lắc đầu cười nói:

"Ngươi cũng không phải là không có bản sự.”

Trần Thiên Khôi vừa nghe, trực tiếp đứng dậy nói:

"Ta mệt rồi, đi nghỉ ngơi.”

"Ê…”

“Ta vừa mới đến thôi đó.”

Thân ảnh áo trắng lộ vẻ bất đắc dĩ, Trần Thiên Khôi không hề để ý tới hắn, trực

tiếp xoay người bước vào nội đường.

. . .
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 13: Tiểu Kỳ đại nhân "Mời khách" (2)



Trở lại sân huấn luyện, đã thấy Vương Đại Thắng bước đến, ghé vào tai Lâm

Mang thì thầm:

"Tiểu Kỳ đại nhân, Vương Khôn phái người đến đây, nói là muốn mời ngài ăn

bữa cơm"

Lâm Mang suy nghĩ đôi chút, đáp lại:

"Gọi các huynh đệ, chúng ta cùng nhau đi."

Vương Đại Thắng mặt đầy kinh ngạc, do dự:

"Đại nhân, cái này..."

Lâm Mang liếc hắn một cái, thản nhiên nói:

"Chúng ta đi ăn một bữa cơm đồng thời thảo luận cùng đầu mục bang phái

trong thành về chỉnh lý trị an, có vấn đề gì sao?"

Vương Đại Thắng hơi sững sờ.

Lí do này thực sự chính đáng, nhưng cảm thấy hình như không thích hợp cho

lắm.

"Không có vấn đề!"

Vương Đại Thắng buộc lòng gật đầu, đáp lại.

Lâm Mang cười cười, xoay người rời đi.

Đối với những Cẩm Y Vệ được tuyển chọn qua tầng tầng lớp lớp mà nói, thứ

giáo dục bọn hắn trước giờ tiếp nhận là từ trên hoàng quyền, ngay thẳng vô tư,

làm việc theo lẽ công bằng.

Nhưng thế đạo này thực sự tồn tại công bằng ư?

Công bằng, trước giờ chỉ tồn tại ở trên lưỡi đao.

Công bằng lớn nhất trên đời chính là trời cao đều không công bằng với tất cả

mọi người!

Chẳng mấy chốc, Vương Đại Thắng đã triệu tập hết mấy người tại sân huấn

luyện.

Biết được Tiểu Kỳ đại nhân chuẩn bị mời khách ăn cơm, trên mặt ai nấy đều nở

nụ cười.

Sau đó lần lượt nối đuôi nhau đi theo Lâm Mang rời khỏi sân huấn luyện.

. . .

Trong sân, mấy Cẩm Y Vệ khác hiếu kì hỏi:

"Đám người kia chuẩn bị đi làm cái gì, mà lại hưng phấn như vậy?"

"Chẳng lẽ có nhiệm vụ đặc thù gì? Ta vừa thấy Lâm Mang đi gian phòng của

Bách Hộ đại nhân một chuyến a?"

Trong số đó, một tên Cẩm Y Vệ có vệt tàn nhang nằm giữa hai lông mày chần

chờ một lát, rồi vội vàng nói:

"Mấy người các ngươi mau đi theo sau nhìn chằm chằm bọn hắn, ta bây giờ sẽ

đi bẩm báo Tổng Kỳ đại nhân."

Đào Tổng Kỳ yêu cầu mấy người bọn họ phải để ý đến Lâm Mang, có động tĩnh

gì phải lập tức đi báo cáo.

"Được!"

Mấy người kia đáp, rồi mau chóng cẩn thận đi theo.

. . .

Thiên Thịnh tửu lâu

Hôm nay tửu lâu khoác lên vẻ yên tĩnh dị thường, mất đi sự ồn ào náo động vốn

có của nó.

Lí do là bởi Dã Lang bang Vương Khôn đã bao trọn chỗ này, cả đường cái xung

quanh tửu lâu cũng được đàn em Dã Lang bang dọn dẹp sạch sẽ.

Khi Lâm Mang dẫn một đám Cẩm Y Vệ đến nơi, Vương Khôn đã đứng đợi sẵn

ở cửa.

"Đa tạ đại nhân nể mặt!" Vương Khôn mặt đầy ý cười.

Lâm Mang một tay xách Tú Xuân đao bên hông, bình đạm nói:

"Vương bang chủ khách khí, chuyện lần trước vẫn còn phải cảm tạ Vương bang

chủ mới đúng!"

Vương Khôn cười tiếp, nói:

"Chỉ là chút chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới."

"Đại nhân, mời ngài lên lầu"

"Ừ!" Lâm Mang khẽ gật đầu, trực tiếp cất bước lên lầu hai.

. . .

Bàn ăn lớn trên lầu hai

Vương Khôn vừa đi lên, liền vỗ vỗ tay gọi tiểu nhị quán rượu đến, hô:

"Còn chờ gì nữa, còn không mau dọn thức ăn lên cho các vị đại nhân!"

Tiểu nhị tửu lâu không khỏi run nhẹ, vội vàng đáp:

"Tiểu nhân liền đi làm ngay!"

Lâm Mang sau khi ngồi xuống, nhìn về mấy tên Cẩm Y Vệ, khẽ cười:

"Tất cả ngồi xuống đi, không cần câu nệ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Hôm

nay là để đến ăn cơm, không có phân chia cấp trên cấp dưới."

"Đa tạ Đại nhân."

Đám Cẩm Y Vệ ôm quyền thi lễ, khuôn mặt lộ vẻ cảm kích.

Thiên Thịnh tửu lâu này chính là loại tửu lâu cao cấp nhất trong thành, ngày

thường bọn hắn không có cơ hội để tới đây.

Chẳng mấy chốc, từng đĩa thức ăn thịnh soạn được đặt lên bàn.

Lâm Mang nhìn sang phía Vương Khôn thần sắc câu nệ đứng ở một bên, cười

nói:

"Vương bang chủ, mời ngồi."

Vương Khôn cẩn thận ngồi xuống.

Sau đó Lâm Mang không chút khách khí bắt đầu ăn, cũng không để ý tới Vương

Khôn đang ngồi kế bên.

Người luyện võ sức ăn vốn rất lớn, huống chi hắn lại luyện công phu ngạnh khí,

năng lượng cần bổ sung không phải người bình thường có thể so sánh.

Nhất là hắn mới vừa đột phá Tiên Thiên, sức ăn tiếp tục tăng mạnh.

Cũng bởi nguyên nhân này mà những người dân nghèo không thể luyện võ.

Ngay cả cơm ăn áo mặc còn chưa lo nổi, thì nói gì tới tập luyện võ công.

Hôm nay hiếm khi lại được người khác mời cơm, dè dặt làm gì ăn mạnh thôi!

Rượu quá ba tuần, đồ ăn qua ngũ vị...

Lâm Mang lau khoé miệng, nhìn về phía Vương Khôn, nở nụ cười nhàn nhạt:

" Nói đi, có chuyện gì?"

Vương Khôn ngẩn người, trên khuôn mặt mập mạp hung ác hiện lên chút do dự.

Lâm Mang trầm giọng:

"Ta không thích người vòng vo tam quốc, có chuyện gì cứ nói thẳng!"

Vương Khôn vội vàng đứng dậy nói:

"Đại nhân, chuyện là, huynh đệ của tiểu nhân ít ngày trước đánh nhau nên bị bắt

vào đại lao, muốn xin đại nhân giúp đỡ lần này!"

"Ồ!" Lâm Mang kinh ngạc:

"Xem ra người mà lệnh đệ đánh không đơn giản a?"

Lấy thế lực của Dã Lang bang, nếu chúng đánh những người bình thường thì

tuỳ tiện kiếm vài tên côn đồ ném vào đại lao là xong.

Đây đường đường là huynh đệ của bang chủ mà cũng phải vào đại lao, nhất

định là đã chọc phải nhân vật không nên dây vào.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 14: Huynh đệ Vương gia



Vương Khôn cắn răng nói:

"Vâng, tên nghiệp chướng kia không biết sống chết chọc phải công tử Chu gia

trong thành, ta vốn muốn cho hắn biết chữ chết viết như thế nào, nhưng lão phụ

trước khi lâm chung nhiều lần dặn dò ta phải chiếu cố hắn thật tốt. Vậy nên cầu

xin đại nhân cứu hắn một mạng."

Nói xong, trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu.

Lúc này, trong lòng hắn tràn ngập lo sợ không yên.

Nếu như thật không phải không còn biện pháp nào khác, hắn hiện giờ tuyệt đối

sẽ không tìm tới vị đại nhân này.

Mặc dù ngoài miệng nhiều lần nói hận không thể để hắn chết đi, nhưng suy cho

cùng hắn vẫn là huynh đệ ruột thịt của mình, sao có thể trơ mắt nhìn hắn chết.

Lâm Mang gõ nhẹ ngón tay mặt bàn, như có điều suy nghĩ.

Chu gia...

"Ha!" Lâm Mang khẽ cười một tiếng, bình đạm nói:

"Đứng lên đi."

Vương Khôn vội vàng đứng dậy, cảm kích nói:

"Đa tạ đại nhân"

Lâm Mang khoát tay:

"Ngươi hẳn là đã tìm gặp Chu gia rồi chứ?"

Vương Khôn lúng túng cười:

"Vâng..."

Trông thấy vẻ mặt Vương Khôn, Lâm Mang đã đoán được đại khái chuyện xảy

ra.

Chu gia là đại tộc trong thành, ngay cả trong huyện nha cũng có tộc nhân nhậm

chức.

Chu gia là cố định, Huyện lệnh là nhất thời.

Huyện lệnh đến rồi lại đi, nhưng Chu gia vẫn một mực cắm dễ tại đây, dù là

Huyện lệnh cũng phải cho mấy phần mặt mũi.

Loại đại gia tộc này sao có thể để ý đầu lĩnh côn đồ lưu manh như Vương Khôn

chứ.

Tục ngữ nói, dân không đấu với quan!

Vương Khôn thoạt nhìn cũng oai phong lẫm liệt, nhưng tình hình thực tế thế

nào cũng chỉ mình hắn hiểu rõ.

"Vương Đại Thắng!"

Vương Đại Thắng đang khoe khoang khoác loác trên bàn rượu, nghe vậy liền

vội vàng đứng dậy, nuốt xuống thức ăn trong miệng.

"Đại nhân, có gì phân phó!"

Lâm Mang tiện tay quăng lệnh bài lên bàn

"Cầm lệnh bài của ta, đưa huynh đệ Vương bang chủ ra khỏi đại lao."

"Nói hắn liên quan tới một vụ án, chúng ta cần phải thẩm vấn."

"Tuân lệnh!"

Vương Đại Thắng nhận lấy lệnh bài xoay người rời đi, lúc đi qua bàn rượu tiện

tay vặt một cái đùi gà.

Toàn thân Vương Khôn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa quỳ xuống,

giơ tay lập lời thề:

"Đại nhân, sau này dù núi đao biển lửa, chỉ cần ngài ra lệnh, Vương Khôn ta

nhất định sẽ không nhíu mày một cái!"

Lâm Mang cười cười, lắc đầu nói:

"Đứng lên đi."

Thật hay giả không quan trọng, quan trọng là có thể có lợi.

Vương Khôn lấy ra từ trong ngực một cái hộp, cung kính đặt lên mặt bàn.

"Đại nhân, tâm ý nho nhỏ, mong ngài nhận cho."

"Tại hạ kính nể các vị đại nhân ngày đêm vất vả, đặc biệt mời các các vị đại

nhân hớp trà."

Lâm Mang cười cười trong lòng.

Quả nhiên, những tên kiểu này đều là nhân tinh a, nói chuyện thật dễ nghe.

Mở hộp gỗ ra nhìn qua, rồi nhanh chóng đóng lại.

Vẻ mặt tươi cười!

"Vương bang chủ có tâm a!"

Lâm Mang đưa tay vỗ vỗ bả vai Vương Khôn, cảm khái nói:

"Nếu về sau có nhiều người thông tình đạt lí giống Vương bang chủ thì tốt biết

mấy"!"

Thấy mọi người còn chưa ăn xong, Lâm Mang cũng không vội rời đi mà thong

thả nói chuyện phiếm cùng Vương Khôn.

. . .

Một nơi khác, tại đại lao huyện thành.

Hai tên ngục tốt nhìn thấy Vương Đại Thắng đi đến, vội vàng nói:

"Đại nhân!"

Vương Đại Thắng dơ ra lệnh bài, hờ hững nói:

“Phụng mệnh Tiểu Kỳ đại nhân nhà ta, tới đây đem một phạm nhân ra để đi tra

hỏi.”

Hai tên ngục tốt trố mắt nhìn nhau.

Phạm nhân nào trong đại lao này đáng để Cẩm Y Vệ thẩm vấn?

Một người chần chừ hỏi:

"Đại nhân, không biết là phạm nhân nào?"

"Vương Liệt."

Vương Đại Thắng đã hơi mất kiên nhẫn.

Nhanh xong việc, hắn còn phải mau trở về.

Về trễ, khẳng định đám người kia ăn hết sạch thức ăn trên bàn a!

Hai tên ngục tốt tiếp tục nhìn nhau, thần sắc cổ quái.

"Vương Liệt?"

Đó chẳng phải tiểu tử mà Chu gia bảo đặc biệt "chiếu cố' sao?

Sao tiểu tử này lại chọc phải Cẩm Y Vệ rồi?

Nhưng Cẩm Y Vệ hành án, bọn hắn cũng không dám cản trở.

"Đại nhân, mời theo ta."

Một người dẫn Vương Thắng đi vào sâu trong đại lao.

Trong phòng giam, một phạm nhân toàn thân loang lổ vết máu dựa vào góc

tường, sắc mặt ảm đạm.

Vương Đại Thắng quan sát thân ảnh trong phòng giam kia, cảm thấy kinh ngạc.

Dáng dấp hai huynh đệ này sao trông khác nhau thế? Thực sự sinh cùng một

cha ư?

Vương Khôn kia dáng người cồng kềnh, thể hình mập mạp, vẻ mặt hung ác, mà

tên này mặc dù hiện tại lôi thôi, nhưng dáng người cao thẳng, mặt mũi thanh tú.

Lắc lắc ném những ý nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu, Vương Đại Thắng lạnh lùng nói:

"Vương Liệt, đi thôi."

Thân ảnh trong phòng giam vùng vẫy một cái liền ngã xuống đất.

Một tên ngục tốt nói khẽ:

"Đại nhân, gân tay gân chân của tên này đã bị đứt!"

Vương Đại Thắng nhíu mày, lắc đầu nói:

"Nâng hắn đi ra, rồi tìm một chiếc xe ngựa."
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 15: Cha, hài nhi phải bất hiếu (1)



Bên trong tửu lâu.

Vương Đại Thắng xách đao đi vào, ôm quyền nói: “Đại nhân, đã mang người

ra, chỉ là…”

Lâm Mang khẽ nhíu mày, đặt ly rượu xuống, hỏi: "Chỉ là cái gì?"

Vương Đại Thắng liếc nhìn Vương Khôn ở cạnh bàn án, tiếp tục nói: "Gân tay

gân chân của huynh đệ Vương bang chủ đã bị đứt, võ công cũng phế luôn."

Vương Khôn rùng mình, cái tay đang cầm chén rượu hơi run nhẹ.

Rất nhanh đứng dậy chắp tay về hướng Vương Đại Thắng nói biết ơn: “Nghiệt

chướng kia có thể còn sống là được rồi, đã làm phiền đại nhân đi một chuyến.”

Lâm Mang nhìn nhìn Vương Khôn, trầm ngâm nói: “Là ngục tốt làm sao?”

"Không phải." Vương Đại Thắng lắc đầu nói: "Là người Chu gia gây nên."

Lâm Mang sáng tỏ trong lòng, đứng lên nói: “Vương bang chủ, hôm nay đa tạ

khoản đãi, nếu lệnh đệ đã ra ngục thì kế tiếp hãy mời y sư chẩn đoán bệnh cho

hắn."

“Bản quan còn cần xử lý vụ án, cáo từ trước.”

Vương Khôn đứng dậy cúi người thi lễ, cảm kích nói: "Đa tạ đại nhân!"

“Đại ân đại đức của đại nhân, tiểu nhân suốt đời không quên!”

Lâm Mang lắc đầu, dẫn bọn Cẩm Y Vệ rời khỏi tửu lầu.

. . .

Trở lại trong Bách Hộ Sở, Lâm Mang lấy hộp gỗ Vương Khôn tặng ra, bên

trong đặt khoảng chừng hai ngàn lượng ngân phiếu.

Hai lần liên tiếp, sợ rằng vốn liếng của Vương Khôn gần bị khoét sạch rồi.

Dã Lang Bang chẳng qua là bang phái côn đồ lưu manh, thường ngày sinh sống

dựa vào phí bảo kê, còn phải biếu quà cho nha dịch tuần phố, tiền lời sau cùng

kỳ thực không dư được bao nhiêu.

Một cửa tiệm bình thường đóng năm lượng tiền mỗi tháng, thu nhập một tháng

cũng chỉ mấy trăm lượng.

“Hệ thống, nạp điểm!”

Hai ngàn lượng cũng là một khoản thu hoạch không nhỏ đối với hắn.

Nhớ ngày trước, trên dưới toàn thân hắn cộng lại cũng không quá năm mươi

lượng.

【 Họ tên 】 : Lâm mang

【 Thân phận 】 : Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ

【 Cảnh giới 】 : Tiên Thiên (tiền kỳ)

【 Công pháp 】 : Thiết Bố Sam (viên mãn), Thuần Dương Vô Cực Công (tứ

trọng)

【 Vũ kỹ 】 : Kim Ô Đao Pháp (viên mãn)

【 Năng lượng 】 : 3200

Tâm niệm vừa động, trực tiếp nhấn tại trên Thuần Dương Vô Cực Công.

“Điểm năng lượng -1500”

Nội lực trong cơ thể tức khắc tăng vọt rất nhiều, một luồng nước ấm chạy qua

giữa tứ chi trăm xương.

"Tiên Thiên trung kỳ!"

Vẻ mặt Lâm Mang mừng thầm.

“Đáng tiếc, phẩm giai Thuần Dương Vô Cực Công này quá thấp, nhiều nhất chỉ

có thể đạt tới Chân Khí cảnh, có lẽ phải sớm ngày trở về kinh thành mới được.”

“Tuy nhiên vẫn có thể chọn mấy môn võ kỹ nữa.”

Ngay sau đó đứng dậy đi Công Pháp các.

. . .

Đại viện Dã Lang Bang.

Trong một gian phòng, nhìn nam tử quấn vải gạt cả người nằm trên giường, vẻ

mặt Vương Khôn tràn ngập sự đau lòng.

Dù ngoài miệng có ghét bỏ thế nào nhưng xương cắt rồi vẫn còn gân nối lại,

bọn hắn vẫn là huynh đệ ruột máu mủ tình thâm.

“Khụ khụ!”

Trên giường nhỏ, Vương Liệt cười nói: "Đại huynh, lần này vì cứu ta tiêu tốn

không ít tiền bạc a."

“Chỉ là đại huynh, ngươi làm sao bấu víu quan hệ được với Cẩm Y Vệ vậy?”

Có thể nhờ Cẩm Y Vệ cứu người ra từ trong đại lao, năng lực l**m người của vị

đại huynh mình quả thực càng ngày càng khiến người ta bội phục.

Vương Khôn tức giận nói: "Ngươi còn cười nữa à!"

"Ngươi có biết, lần này hung hiểm cỡ nào không!"

“Nói cho ta biết ngươi tự dưng trêu chọc Chu gia làm gì?"

Vương Liệt lắc đầu đáp: "Đại huynh, ngươi có chỗ không biết, công tử Chu gia

kia cưỡng cướp dân nữ, ra lệnh đầy tớ hung ác đá chết ông lão tuổi hơn sáu

mươi, một nhà già trẻ ông lão kể cả trẻ con năm tuổi cũng không may mắn thoát

khỏi, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn."

“Haizz~” Vương Khôn khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nhưng Chu gia thế lớn,

không phải thứ chúng ta có thể trêu chọc nổi a."

Tuy hắn quản lý côn đồ lưu manh trên phố, cũng không nhận mình là hạng

người tốt lành gì nhưng hắn tuyệt không bao giờ làm chuyện ức h**p người bần

cùng khốn khổ.

Nói một câu tự phụ, nếu trong thành không có Dã Lang Bang, không có Vương

Khôn hắn thì không biết có bao nhiêu người xưng vương xưng bá nữa!

Sợ rằng trên đường phố hôm nay đã sớm là bang phái hỗn chiến, chém giết vô

số rồi.

Những bách tính vô tri kia chỉ biết Dã Lang Bang bọn hắn thu phí bảo kê,

nhưng chưa từng nghĩ tới nếu không có bọn hắn, bang phái khác sẽ còn bóc lột

ác hơn.

“Được rồi, ngươi hãy nghỉ ngơi cho khỏe." Vương Khôn đứng dậy định rời đi.

Sự việc đã đến nước này, nói thêm nữa cũng vô dụng.

"Đại huynh, khoan đã!"

Vương Liệt giãy dụa đứng dậy, nhìn về phía Vương Khôn, cười khổ nói: "Đại

huynh, ngươi có biết tại sao bọn hắn làm đứt gân tay gân chân ta không."

Vương Khôn ngẩn ra, giữa chân mày hiện lên vẻ nghi hoặc.

Vương Liệt cười lạnh nói: "Chu gia kia có một võ sư nhận ra võ công ta sử

dụng."

"Bọn hắn muốn ép hỏi bí tịch Bát Quái Đao với Bát Quái Chưởng của Vương

gia ta."

“Mặc dù hôm nay ta thoát khốn nhưng Chu gia nhất định sẽ không dễ dàng từ

bỏ ý đồ, không bằng đại huynh rời thành trong đêm, có lẽ mới có nổi một cơ hội

sống, cũng không đến mức huyệt mạch Vương gia ta bị đoạn tuyệt.”

Sắc mặt Vương Khôn hơi đổi.

Hồi lâu, xoay người nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện này ta sẽ xử lý."

Dứt lời, xoay người ra khỏi phòng.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 16: Cha, hài nhi phải bất hiếu (2)



Vương Khôn đi xuống một gian mật thất dưới lòng đất, trong mật thất u ám, ánh

nến chập chờn bất định.

Tại góc mật thất đặt một tấm bài vị bằng gỗ —Linh vị của gia phụ Vương Kiếm

Anh.

Vương Khôn khom lưng cúi đầu lạy, nhìn bài vị, nghiêm mặt nói: “Cha, hài nhi

hôm nay phải bất hiếu!”

Đứng dậy chộp lấy bài vị, mạnh mẽ đập gãy.

“Bành!”

Bên trong bài vị bị vỡ, rơi ra hai miếng vải xếp chồng lên nhau.

Nhặt miếng vải trên mặt đất lên, Vương Khôn cười lạnh nói: "Chu gia ngươi

đánh đứt gân chân huynh đệ ta, còn muốn mưu đoạt tổ truyền bí tịch nhà ta nữa,

mơ tưởng hão huyền!"

Thu đồ vật vào trong ngực, Vương Khôn gọi các hảo thủ trong bang đến, vội vã

lái xe ngựa tới Bách Hộ Sở.

. . .

Công Pháp Các.

Lâm Mang tìm kiếm một vòng cũng không tìm thấy môn võ kỹ đặc biệt nào

khiến hắn hài lòng.

Phần lớn đều là từ cửu phẩm đến bát phẩm, võ kỹ có thể đạt đến thất phẩm ít lại

càng ít.

Đây còn là ở trong Cẩm Y Vệ, nếu như đổi thành nơi khác e là ngay cả mấy thứ

này cũng không có.

Bất đắc dĩ, đành phải chọn cái tốt nhất trong những cái bình thường, chọn tàm

tạm vậy thôi.

Lâm Mang lật một võ kỹ trên tay, lẩm bẩm: “Ngươi được.”

《 Hắc Túc 》 , Bát Phẩm hạ.

Đây là một bộ võ kỹ chuyên về tốc độ, luyện nó tới đại thành sẽ tăng tốc độ lên

gấp mấy lần, càng nghe nói có thể ngày đi ngàn dặm.

Loại võ kỹ chuyên về tốc độ này cũng chỉ có ba bộ trong toàn Công Pháp Các,

mà đây là bộ có phẩm giai cao nhất trong đó.

Và đây cũng là bộ khó luyện nhất trong ba bộ, trong Cẩm Y Vệ hầu như không

ai nguyện ý luyện nó.

Nhưng đối với Lâm Mang mà nói, vấn đề này hiển nhiên không tồn tại.

Ngược lại tại đây có rất nhiều các loại võ kỹ về quyền, đao.

Ngoài ra, trong tay hắn còn có một bộ 《 Mê Ảnh Quyền 》 , cũng thuộc Bát

Phẩm hạ.

Cái tên nghe không tệ nhưng uy lực lại bình thường.

So với quyền pháp thì hắn thích đao pháp hơn, dũng mãnh cương tiến, dứt khoát

nhanh gọn.

Hắn làm vậy là để đề phòng ngộ nhỡ ngày nào đó Tú Xuân Đao bay khỏi người,

chưa đến nỗi thiếu thủ đoạn chiến đấu.

Bỗng lúc này, Vương Đại Thắng vội vàng chạy tới từ bên ngoài Công Pháp

Các, thần sắc lo lắng nói: "Đại nhân,Vương Khôn tới."

"Tới thì tới thôi, ngươi lo lắng như thế làm gì?"

"Nhưng hắn tới đây làm gì?"

Vương Đại Thắng cười khổ nói: "Đại nhân, hắn vừa đến cổng Bách Hộ Sở đã bị

Đổng đại nhân chặn lại."

"Ta sợ xảy ra chuyện nên mới vội vàng chạy đến bẩm báo đại nhân."

Lâm Mang buông cuốn sách trên tay xuống, một tay chống đao, xoay người nói:

"Đi, đi xem một chút."

. . .

“Quỳ xuống!”

Đổng Văn Sơn bước vào trong phòng, xoay người gầm lên giận dữ.

Vương Khôn đi theo sau lưng thấp thỏm trong lòng, một mặt mông lung quỳ

xuống.

Đổng Văn Sơn ngồi nghênh ngang trên ghế thái sư, híp mắt đánh giá Vương

Khôn quỳ dưới đất, trầm giọng nói: “Nói, ngươi lén la lén lút bên ngoài Bách

Hộ Sở là có ý gì? Có phải định ăn trộm cơ mật hay không?”

Vương Khôn chợt biến sắc, hô lớn: “Oan uổng quá đại nhân, tiểu nhân là tới tìm

Lâm đại nhân ạ.”

Người ngoài đương nhiên không biết các chuyện phe phái tranh đấu trong Bách

Hộ Sở.

Đổng Văn Sơn cười khẩy trong lòng.

Hắn đã sớm phái người đi điều tra nên hiển nhiên biết rõ tên này qua lại rất gần

với Lâm Mang kia.

Nếu như không phải vậy, hắn cũng sẽ không có ý dẫn tới đây.

Hừ!

Thật khiến cho Cẩm Y Vệ mất mặt, lại cấu kết chung một chỗ cùng đám côn đồ

lưu manh này.

“Ồ?” Đổng Văn Sơn giả bộ kinh ngạc hỏi: “Ngươi tìm Lâm Tiểu Kỳ có chuyện

gì?”

“Lâm Tiểu Kỳ hiện không ở trong Bách Hộ Sở, nếu có chuyện quan trong gì

cần nói thì ngươi có thể nói cho ta, ta có thể thay mặt chuyển lời.”

Vương Khôn chần chờ chốc lát, cười cười nói: "Cũng không phải chuyện to tát

gì, chỉ là lần trước Lâm đại nhân ăn cơm để quên một ít thứ, ta mang tới cho

Lâm đại nhân."

Tuy Vương Khôn không biết mối quan hệ ăn thua trong Cẩm Y Vệ, nhưng hắn

cũng để ý.

Đổng Văn Sơn cười híp mắt nói: "Đưa đồ cho ta, sau đó ngươi có thể đi về."

"Đây là trọng địa của Cẩm Y Vệ, liên quan đến các loại tin tức vụ án, ngươi hẳn

hiểu rõ lợi hại bên trong."

Vương Khôn lộ vẻ do dự.

"Hả ?" Trên mặt Đổng Văn Sơn hiện lên chút lệ khí, lạnh giọng nói: "Thế nào?

Ngươi không tin bản quan sao?"

"Không dám!" Vương Khôn vội đáp một tiếng, đưa tay lấy một cái hộp nhỏ ra

từ trong ngực.

Đổng Văn Sơn nhận lấy hộp nhỏ, trực tiếp mở nó ra, không đợi Vương Khôn

rời đi liền phẫn nộ quát: "Người đâu !"

"Bắt người này lại cho ta!"

Hai vị cẩm y lực sĩ ngoài cửa lập tức rút đao, sống đao nện lên phần lưng

Vương Không khiến hắn quỳ xuống đất.

Vương Khôn ho ra một ngụm máu, vội nói: “Đại nhân tha mạng, không biết tiểu

nhân phạm phải chuyện gì?”

"Chuyện gì?" Đổng Văn Sơn cười lạnh một tiếng, chỉ vào cái hộp trên bàn, lạnh

lùng nói: "Hối lộ Cẩm Y Vệ, đánh gậy hai trăm lần, lưu đày sung quân!"
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 17: Hiểm tượng thay nhau xuất hiện



Vương Khôn há hốc mồm!

Hắn đương nhiên sẽ không ngu đến mức giao ra bí tịch võ công, trong hộp kia

là năm trăm lượng ngân phiếu.

Đây vốn là quà cảm ơn hắn định tặng cho Lâm Mang.

Hắn hiểu rất rõ, chỉ cần có thể bám víu quan hệ được với một vị Cẩm Y Vệ thì

tốn nhiều tiền hơn nữa cũng đáng giá.

Mặc kệ ngươi có bao nhiêu tiền, chỉ cần người làm quan nói một câu thôi thì

đều trở thành của người khác.

Trăm ngàn năm qua vẫn luôn như thế.

Nhưng vạn lần không ngờ rằng hắn lại bị gánh trên vai cái tội danh hối lộ Cẩm

Y Vệ.

Nhưng hắn cũng là người thông minh, rất nhanh đã nghĩ ra điểm mấu chốt bên

trong.

Đây là gặp trúng đối thủ chính trị của Lâm đại nhân.

Vương Khôn nổi lên một trận chua chát trong lòng.

Đổng Văn Sơn ngồi trên ghế cao, nở nụ cười lạnh.

Liếc nhìn một người ngoài cửa rồi nhẹ nhàng phất phất tay.

Tên Cẩm Y Vệ kia hiểu ngầm trong lòng, vội vàng xoay người rời khỏi đình

viện.

Lâm Mang à Lâm Mang, hiện giờ ta nắm thóp nơi tay, để coi ngươi còn kiêu

ngạo thế nào nữa!

Nhận hối lộ, ta chống mắt chờ xem ngươi giữ nổi được chức Tiểu Kỳ này

không.

Đổng Văn Sơn quát: "Người đâu, trước tiên dẫn tên này đi đánh hai trăm gậy!"

"Đổng đại nhân, ngươi rất uy phong a!"

Ngoài đình viện, Lâm Mang xách đao đi tới, sắc mặt lạnh lùng.

Theo sau lưng hắn là một đám Cẩm Y Vệ thần sắc lạnh nhạt, đẩy người của

Đổng Văn Sơn sang một bên cực kỳ bá đạo.

Lâm Mang nhìn thẳng Đổng Văn Sơn, lạnh giọng nói: "Đổng đại nhân, ngươi

không phân phải trái đúng sai đã đánh gậy bách tính bình thường, ngươi không

đặt luật pháp ở trong mắt ư?"

Đổng Văn Sơn vỗ bàn đứng dậy, cười lạnh: "Lâm Mang, ngươi thu nhận hối lộ,

hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, còn cái gì để nói?"

"Chẳng lẽ, ngươi vội vàng tới đây như thế là vì muốn giết người diệt khẩu?"

Đổng Văn Sơn nhìn Vương Khôn nói một cách đầy ẩn ý.

Giết người tru tâm!

Hắn rất hy vọng Vương Khôn sẽ chủ động cắn ngược lại Lâm Mang, đến khi đó

có thể thuận lợi định tội xử phạt hắn, ắt khiến hắn vạn kiếp bất phục.

Vương Không cúi đầu.

Từ đầu tới cuối không hề ngẩng đầu nhìn Lâm Mang một cái, như thể hai người

chưa từng quen biết vậy.

“Nhận hối lộ?”

Lâm Mang cười khinh miệt, bình đạm nói: “Không biết con mắt nào của Đổng

đại nhân trông thấy ta nhận hối lộ?”

“Hừ!” Đổng Văn Sơn hừ lạnh một tiếng, chỉ vào cái hộp trên bàn nói: "Trong

hộp này có năm trăm lượng ngân phiếu, kẻ này nói là đưa cho ngươi, đấy chẳng

phải thu nhận hối lộ thì là cái gì?"

“Bản quan chính tai nghe, tận mắt thấy, cẩm y lực sĩ nơi đây đều thế.”

“Hôm nay có đủ nhân chứng, vật chứng, ngươi còn lời gì chối cãi!?”

Trong mắt Lâm Mang lóe lên một vệt dị sắc.

Năm trăm lượng…

Bỗng lúc này, bên ngoài đình viện lại đi tới mấy người, dẫn đầu chính là Đào

Ninh.

Trên mặt Đổng Văn Sơn lộ một nụ cười khó hiểu, chắp tay nói: “Bái kiến Tổng

Kỳ đại nhân.”

“Bái kiến Tổng Kỳ đại nhân.”

Đám Cẩm Y Vệ trong đình viện lần lượt hành lễ.

Đào Ninh ném cho bọn hắn ánh mắt tán thưởng, ngay sau đó nhìn thẳng Lâm

Mang, lạnh lùng nói:

“Lâm Mang, thu nhận hối lộ, tạm thời bắt giữ theo luật.”

“Lâm Mang, ngươi còn muốn nói gì không?”

“Nói gì?” Lâm Mang mặt không cảm xúc nói: “Tổng Kỳ đại nhân, hắn chỉ là tới

đưa tiền cho ta, chẳng lẽ cái này cũng tính là hối lộ ư?”

“Đại nhân hỏi cũng không hỏi liền định ta tội danh thu nhận hối lộ, có phải quá

mức võ đoán hay không?”

"Đại nhân minh giám!" Vương Khôn đột nhiên xen vào nói: "Đại nhân, vật

trong hộp này là Lâm đại nhân lần trước đi ăn cơm để quên, ta chưa bao giờ hối

lộ Lâm đại nhân cả."

“Câm miệng! !” Nét mặt Đào Ninh nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Nơi này há

phải nơi ngươi chõ miệng.”

“Tại trong Cẩm Y Vệ ngươi còn muốn giảo biện sao? Còn không khai ra sự

thật!”

Lâm Mang hơi híp mắt lại, nhìn Đào Ninh một cái, nói xen vào: "Vậy xin hỏi

Đào tổng kỳ, vu hãm đồng liêu đáng tội gì nhỉ?"

"Vu hãm?" Đổng Văn Sơn trợn tròn đôi mắt, cười lạnh nói: "Chứng cứ xác thật,

vu hãm đâu ra?"

Lâm Mang cười như không cười nói: “Người này đã nói ta để quên thứ này rồi

mà Đổng đại nhân cứ khăng khăng muốn gán cho ta tội danh thu nhận hối lộ,

đấy chẳng phải vu hãm thì là cái gì?”

“Đánh rắm!”

Đổng Văn Sơn tức giận nói: “Năm trăm lượng, ngươi lấy đâu ra năm trăm

lượng!”

“Bổng lộc hàng tháng thì nhiều vậy đó, nhưng Lâm Mang vừa nhậm chức

không lâu thôi, lấy đâu ra nhiều ngân phiếu như thế? !”

“Ha! Thật không khéo!”

Lâm Mang bình đạm nói: “Ta vài ngày trước mới bán ít đất, trong tay vừa vặn

có chút tiền dư.”

Ngay sau đó lấy ra từ trong ngực một chứng từ giao dịch.

“Đào Tổng Kỳ, nhìn thử chút không?”

Đào Ninh ngẩn người.

Đổng Văn Sơn vội giật lấy, nhìn số tiền cùng thời gian trên chứng từ giao dịch,

hoàn toàn trợn to mắt.

"Không thể nào!"

"Chuyện này không thể nào! Đây rõ ràng là hối lộ!"

Thần sắc Đào Ninh triệt để u ám, hai bên trán nổi gân xanh.

Xoay đầu liếc nhìn Đổng Văn Sơn, thầm mắng trong lòng: “Phế vật!”

Đổng Văn Sơn đột nhiên nhìn hằm hằm Vương Khôn, ép hỏi: "Nói, ngươi tới

hối lộ có phải không?"

Vương Khôn mặt đầy mê mang.

“Đại nhân, ngài đang nói gì a?"

Thần sắc đám Cẩm Y Vệ cổ quái.

Lâm Mang nhìn về phía Đào Ninh, lạnh lùng nói: "Đào tổng kỳ, vu hãm đồng

liêu, chuyện này nhất định phải có lời giải thích hợp lý chứ ?"
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 18: Đã làm, vậy nhất định phải làm cho trót



Bầu không khí tại hiện trường nhất thời lạnh xuống.

Đào Ninh thần sắc âm trầm, cau mày nói: "Ngươi muốn lời giải thích gì?”

“Đây chẳng qua là một hiểu lầm, sao ngươi cứ níu lấy không buông?"

Đổng Văn Sơn dù sao cũng là tâm phúc của hắn, nếu như không có bảo hộ chút,

sau này thủ hạ sẽ nhìn hắn như thế nào?

Đột nhiên, một giọng nói mười phần trung khí truyền đến từ bên ngoài đình

viện:

"Đổng Văn Sơn ác ý mưu hại đồng liêu, phẩm hạnh không đoan chính, thu lại

chức vị Tiểu Kỳ của hắn!"

Sát theo đó, một đạo thân ảnh khôi ngô từ ngoài viện bước đến, long hành hổ

bộ.

"Bái kiến Bách Hộ đại nhân!"

Mọi người cả kinh, lần lượt chắp tay hành lễ.

Đổng Văn Sơn biến sắc, lập tức quỳ xuống, cầu khẩn nói:

"Đại nhân, ta sai!”

“Là ta bị lòng tham che mờ mắt, là ta đố kỵ với Lâm đại nhân, ta không nên vu

cáo hãm hại Lâm đại nhân!"

Ở trước mặt Trần Thiên Khôi, hắn không dám hoa ngôn xảo biện chút nào.

Đứng trước Đổng Văn Sơn đang cầu xin tha thứ, Trần Thiên Khôi vẫn lạnh lùng

dị thường, quan sát Đổng Văn Sơn quỳ xuống đất cầu xin, lạnh lùng nói:

"Trong Cẩm Y Vệ ta, giết hại, mưu hại đồng liêu chính là tội lớn, ngươi hẳn là

biết rõ.”

“Biết rõ mà còn dám làm ra sự tình bẩn thỉu như thế, là không đặt luật pháp

Cẩm Y Vệ vào trong mắt ư!”

"Hay là nói, ngươi căn bản không đặt Bách Hộ ta vào trong mắt!"

Đổng Văn Sơn tâm thần thất kinh, hoảng loạn nói:

"Đại nhân, tiểu nhân tuyệt không dám có ý như vậy a!"

Đào Ninh chần chờ trong giây lát, vẫn cắn răng đứng ra:

"Đại nhân, niệm tình Đổng Văn Sơn vi phạm lần đầu, vẫn mong đại nhân bỏ

qua cho hắn lần này! Bằng không để hắn nhận lỗi với Lâm Tiểu Kỳ, sau đó lại

nhận năm mươi trượng, đại nhân thấy thế nào?"

Đổng Văn Sơn hiện lên một tia chờ đợi trong mắt.

Trần Thiên Khôi chưa đáp ứng ngay mà quay đầu nhìn về phía Lâm Mang, hỏi:

"Lâm Mang, chuyện lần này ngươi là người bị hại, ngươi có ý kiến gì?"

Chuyện lần này là lớn hay nhỏ, vẫn phải chờ quyết định của Lâm Mang.

Lâm Mang cúi đầu nhìn qua Đổng Văn Sơn, âm thầm cười lạnh, sau đó ôm

quyền hô lớn:

"Đại nhân minh giám!”

“Đổng Văn Sơn mưu hại đồng liêu, có ý đồ vu oan, ta nghi ngờ sau lưng hắn

nhất định có người sai khiến.

"Mặt khác, ta điều tra được có rất nhiều tài sản riêng đứng tên Đổng Văn Sơn,

ta hoài nghi số tài sản riêng này lai lịch bất chính, rất có khả năng Đổng Văn

Sơn dùng quyền mưu lợi cá nhân. Mong đại nhân nghiêm tra!"

Hắn xưa nay làm việc, không làm thì thôi, nếu đã làm thì nhất định phải làm

cho trót!

"Ngươi..." Đổng Văn Sơn sắc mặt đại biến, trong mắt loé lên một tia hận ý, mở

miệng nói tiếp:

"Lâm đại nhân, chuyện trước đó là ta sai, ta nguyện ý nhận lỗi với ngươi.”

“Về phần chuyện tài sản riêng mà Lâm đại nhân vừa nói, quả thực không hề có

a!"

Đổng Văn Sơn biết rõ bản thân tuyệt đối không thể để mất chức quan Tiểu kỳ.

Một khi không còn thân phận này, hắn sẽ chẳng là thứ gì hết.

Càng khiến hắn hoảng sợ chính là nếu những việc hắn từng làm bị phanh phui

ra, chắc chắn sẽ là tội chết.

Lâm Mang phất tay áo hất Đổng Văn Sơn ra, hừ lạnh một tiếng:

"Đổng đại nhân, thời điểm ngươi mưu hại ta nhận hối lộ, liệu có từng nghĩ tới ta

một chút không?"

"Nếu như tội danh ấy thành thật, ta sẽ ra sao?"

"Huống chi... Cẩm Y Vệ luật pháp nghiêm minh, sao ta có thể cố tình vi phạm."

Đổng Văn Sơn ngồi bệt trên mặt đất, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.

Đào Ninh khẽ đổi sắc mặt, đang muốn mở miệng thì Trần Thiên Khôi giơ tay

lên nói:

"Ngươi không cần giải thích cho hắn."

"Từ hôm nay, Cẩm Y Vệ dưới trướng Đổng Văn Sơn sẽ do Lâm Mang tạm thời

quản lí. Còn chuyện tài sản riêng của Đổng Văn Sơn, cũng do Lâm Mang phụ

trách luôn."

Đào Ninh lộ sự ngạc nhiên trong mắt, không cam lòng đáp: "Vâng."

Lâm Mang cười cười bí hiểm.

Nhìn Trần Thiên Khôi rời đi, thần sắc mọi người trong sân không khỏi hiện lên

vẻ khác thường.

Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, Bách Hộ đại nhân hình như đặc biệt chiếu cố Lâm

Mang.

Theo tính tình Bách Hộ đại nhân lúc trước, hắn đều mở một mắt nhắm một mắt

với rất nhiều chuyện bên trong Bách Hộ Sở.

Nhưng lại nhiều lần ra mặt trên sự việc của Lâm tiểu kỳ, điều này không khỏi

khiến bọn họ nghĩ ngợi.

"Hừ" Đào Ninh lạnh lùng trừng Lâm Mang, giận dữ phất tay áo rời đi.

"Đại nhân..!"

Đổng Văn Sơn triệt để hoảng sợ, muốn mở miệng gọi Đào Ninh lại.

Lâm Mang lạnh lùng nói:

"Người đâu, đem Đổng đại nhân đi Chiếu Ngục!"

"Kê biên toàn bộ tài sản đứng tên Đổng Văn Sơn."

"Rõ!"

Đổng Văn Sơn trợn tròn đôi mắt, gầm gừ nói:

"Lâm Mang, ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!"

Hắn biết rõ, đời mình coi như xong...

Đôi mắt Lâm Mang lộ vẻ mỉa mai, chỉ sợ ngươi ngay cả quỷ cũng không làm

nổi!
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 19: Tộc trưởng Chu gia



Trở về đình viện, Vương Khôn trực tiếp quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói:

"Đại nhân, lần này suýt nữa liên luỵ đến đại nhân, tiểu nhân đáng chết vạn lần!"

"Đứng lên đi."

Lâm Mang lắc đầu nói.

"Ngươi không biết rõ quan hệ thù bạn trong chuyện này, cũng không trách lên

đầu ngươi được."

Suy cho cùng sự tình lần này cũng do hắn quá mức sơ suất.

Có lẽ vì đoạn thời gian gần đây thường xuyên qua lại với Dã Lang bang, nên đã

khiến Đổng Văn Sơn chú ý.

Cho dù hôm nay Vương Khôn không tìm tới cửa thì bọn hắn nhất định cũng sẽ

nghĩ ra trăm phương ngàn kế để gán cho mình một cái tội danh.

Lâm Mang xoay người ngồi xuống ghế, bưng lấy trà trên bàn ung dung nhấp

một ngụm, hỏi:

"Nói đi, ngươi cố ý đến đây là vì chuyện gì?"

Chuyện hôm nay quả thật rất hung hiểm!

Cũng may, ngân phiếu Vương Khôn đưa tới chỉ có năm trăm lượng, hắn còn có

thể giải thích nguồn gốc của số tiền này. Bằng không, người bị tước mũ quan

ngày hôm nay chỉ sợ là chính mình.

Vương Khôn vẫn chưa đứng dậy mà cẩn thận lấy hai cuộn vải ra từ trong ngực.

"Đại nhân, đây là bí tịch gia truyền của tiểu nhân, nhưng tư chất ta quá tầm

thường, cảm thấy giống như minh châu bị phủ bụi. Hôm nay đặc biệt đến là để

dâng vật này cho đại nhân."

Lâm Mang cúi đầu nhìn cuộn vải trong tay Vương Khôn, bình đạm nói:

"Vương bang chủ, vật này ngươi vẫn nên thu về đi."

Vương Khôn ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu...

Lâm Mang bưng lấy chén trà, nhẹ nhàng thổi mấy ngụm, ý vị thâm trường nói:

"Chén trà này, nếu không thổi sẽ phỏng miệng a!"

Vương Khôn trầm mặc trong giây lát, sau đó cúi đầu xuống đất, trịnh trọng nói:

"Đại nhân, tiểu nhân không có ý gì khác, sở dĩ dâng lên bí tịch gia truyền này là

vì cảm kích đại nhân đã cứu tính mạng huynh đệ ta!"

"Đệ đệ ta bị phế tay chân quả thực là có quan hệ với Chu gia."

Vương Khôn không dám giấu diếm, nói qua hết lần lượt mọi chuyện.

Nghe xong, trong mắt Lâm Mang loé lên một tia ý động.

Bát Quái Chưởng!

Bát Quái Đao!

Nếu như nhớ không lầm, phàm là người luyện "Du Thân Bát Quái Chưởng", sẽ

có bộ pháp phiêu dật, đi bộ mà chân giống như không chạm đất.

Đây có thể nói chính là bộ pháp thượng thừa!

"Cho nên nói, Chu gia thực ra là để ý bí tịch gia truyền nhà ngươi?"

Vương Khôn khẽ gật đầu, giọng đầy căm hận:

"Nhưng Chu gia khinh người quá đáng, ta thà làm ngọc nát chứ quyết không

làm ngói lành.”

Lâm Mang liếc hắn một cái, nội tâm đang cân nhắc lợi và hại.

Thật lâu sau, mới đỡ Vương Khôn đứng dậy.

"Vương bang chủ, nền đất lạnh lắm, vẫn nên ngồi nói chuyện đi."

"Chuyện của ngươi ta đã hiểu rõ, ta đang có một ý nghĩ, không biết Vương bang

chủ có muốn nghe hay không?"

Vương Khôn vội nói:

"Đại nhân cứ phân phó, tiểu nhân nhất định làm theo!"

Lâm Mang lắc đầu, cười: "Quá lời rồi."

“Công pháp trong Công Pháp Các Bách Hộ Sở ta khiếm khuyết khá nhiều, các

huynh đệ trong sở thường xuyên buồn rầu vì thiếu công pháp, chẳng biết Vương

bang chủ có nguyện ý dâng lên cho Cẩm Y Vệ hay không, ta có thể xin ngợi

khen giúp ngươi?”

Vương Khôn sửng sốt.

Giờ khắc này, hắn có cảm giác đã được khai sáng một thế giới mới.

Ngay sau đó, tâm thần kích động nói:

"Có thể giúp đỡ chư vị Cẩm Y Vệ đại nhân chính là vinh hạnh của ta!"

Lâm Mang thoả mãn cười một tiếng.

Đồ vật này hắn quả thực muốn, nhưng mà phải phát huy lợi ích tới lớn nhất.

Bát Quái Chưởng là võ kỹ Ngũ Phẩm thượng, còn Bát Quái Đao là Lục Phẩm

trung.

Quan trọng là, bên trong Cẩm Y Vệ chưa có hai loại công pháp này.

Trong Cẩm Y Vệ quy định rõ ràng, phàm là nộp lên công pháp chưa thu vào,

dựa vào phẩm giai công pháp mà ghi một lần công trạng, còn có thể vào võ khố

bí các chọn lựa một bộ công pháp cùng phẩm giai.

Dâng lên hai loại võ kỹ này đủ để hắn nhận được một lần công lớn.

Nhưng đối với Bách Hộ Sở Cẩm Y Vệ nơi khác, mình cần công pháp nào thì

phải đi xin cấp trên.

Lâm Mang tiếp lấy cuộn vải, vỗ vỗ bả vai Vương Khôn, ý vị thâm trường nói:

"Công lao của Vương bang chủ, ta sẽ đích thân báo với Bách Hộ đại nhân."

Vương Khôn cung kính hành lễ:

"Đa tạ Lâm đại nhân!"

"Đại nhân còn bận bịu, tiểu nhân xin cáo lui."

Chờ sau khi Vương Khôn rời đi, Lâm Mang mở liền tấm vải trong tay.

"Đinh! Phát hiện Bát Quái chưởng, có tiêu phí 800 điểm năng lượng để tu luyện

hay không?”

"Tu luyện."

. . .

Chu gia.

Tại nhà nhờ tổ.

Cửa lớn được đẩy ra, một vị nam tử mặc trường sam màu xám bước vào, cung

kính nói:

"Tộc trưởng!"

Phía dưới những bài vị, một vị nam tử trung niên mặt mũi nho nhã đang khoanh

chân ngồi, người mặc nho sam màu trắng, trên tay cầm một chuỗi tràng hạt gỗ

đàn hương.

Người này chính là tộc trưởng Chu gia, Chu Thế Tiến.

“Sao rồi?"

"Người kia bàn giao thế nào?"

Chu Viễn chần chờ giây lát, lắc đầu nói:

"Xảy ra chút ngoài ý muốn, người đã bị Cẩm Y Vệ nâng đi."

"Ba!" Chuỗi tràng hạt đang chuyển động trên tay Chu Thế Tiến ngừng một chút,

cau mày:

"Có biết là chuyện gì không?"

Chu Viễn nói:

"Ta mua chuộc một tên bang chúng Dã Lang bang, căn cứ theo hắn nói, thì dạo

gần đây bang chủ bọn chúng qua lại rất gần với một vị Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ."

"Còn theo ngục tốt nói, lúc Cẩm Y Vệ đến đem người có đưa ra lệnh bài của

một vị Tiểu Kỳ họ Lâm, bọn hắn nói Vương Liệt có liên quan với một vụ án.

Nhưng mà theo ta biết, Vương Liệt hiện tại đã về trong Dã Lang bang."

"Hẳn là do Vương Khôn đã xin nhờ vị Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ kia."

"Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ?" Chu Thế Tiến đặt chuỗi tràng hạt xuống rồi đứng dậy

qua một bên ngồi xuống, hỏi:

"Nghe ngóng được là vị Tiểu Kỳ nào không?"

Tuy Cẩm Y Vệ rất ít khi quản chuyện trong thành, nhưng không ai dám xem

nhẹ bọn họ cả.

Một vị Tiểu Kỳ, đã là quan Tòng thất phẩm.

Chu Viễn gật đầu đáp:

"Người này tên Lâm Mang, đoạn thời gian trước từ Kinh Thành đến, nghe nói là

kế thừa chức quan từ cha chú nhưng mà thực lực lại bình thường."
 
Back
Top Bottom