Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
437,243
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNCup6ZK8eamITw7O5-rheLgb3IoEZWyderPyK-Rv1YokC4NDB5N_H-dgy_YbiJ9ZS8BZBseeUihf650gic6dxHP67crqHvZrgetssy7LkE7yidsos5d29IixIYAn_U8hSzab7f7CTHyv7_COSqyRof=w215-h322-s-no-gm

Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Tác giả: Tam Lưỡng Ưu Sầu
Thể loại: Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Một bộ Phi Ngư Phục, một chuôi Tú Xuân Đao, Cẩm Y Vệ xuất hiện, giết tà đuổi ác!

Đây là một Đại Minh hỗn loạn, cũng là một Đại Minh khác biệt, nơi này có Kiếm Thánh, có hai xưởng Đông Tây, Đông Xưởng Tào công công, Tây Xưởng Vũ Hóa Điền, Hộ Long sơn trang Chu Vô Thị nhìn chằm chằm Hoàng quyền.

Lâm Mang xuyên việt tới, kế thừa chức vụ Cẩm Y Vệ, nhưng do kẻ ác hãm hại, bị chuyển xuống nơi xa xôi.

Ta Lâm Mang, người nào khiến ta không thoải mái, ta sẽ khiến hắn không thoải mái!​
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 1: Đến thế giới này (1)



Mùa đông, năm Vạn Lịch thứ mười hai.

Bên ngoài Nguyên Giang Thành đang nghênh đón trận tuyết lớn đầu tiên.

Tuyết rơi dữ dội từ rạng sáng đến sáng sớm, cả tòa thành như bị bao phủ trong

một màn tuyết trắng xoá.

Tại một tiểu viện ngụ phía đông thành Nguyên Giang, gió rét thấu xương lùa

qua cửa sổ, khiến Lâm Mang nằm trên giường phải thức giấc.

Nhìn hoàn cảnh vô cùng lạ lẫm trước mắt, trong đầu Lâm Mang hiện lên vô số

ký ức xa lạ.

Ít lâu sau, hắn kinh ngạc phát hiện mình — vậy mà đã xuyên việt!

Địa điểm hiện tại hình như là triều Minh.

Sở dĩ không chắc chắn, là bởi triều Minh này khá khác với hắn biết.

Năm nay, Chu Tái Dục xuất bản 《 Luật Lữ Tinh Nghĩa 》 .

Ừm, cái này rất bình thường.

Nhưng điều bất thường, chính là năm nay, Tào công công Đông Xưởng lấy thân

thể tàn khuyết bước vào Tông Sư chi cảnh ở Đại Tuyết Sơn.

“Vãi chưởng!”

Lâm Mang sửng sốt.

Đây là cái triều Minh quái quỷ gì?

Mà vị Tào công công kia, chính là Tào Chính Thuần khiến cả võ lâm lui nửa

bước.

Nếu chỉ vậy thì thôi, quan trọng còn có Kiếm Thánh Thu Đồ gì gì đó được chọn

làm một trong Thập Đại Tông Sư.

Đúng rồi, có thêm một vị Tây Xưởng Vũ Hóa Điền trứ danh.

Chủ nhân thân thể sở dĩ biết những thứ này là nhờ vào thân phận đặc thù của

hắn.

Cẩm Y Vệ!

Tuy nhiên chủ nhân thân thể này cũng chẳng phải xuất thân Cẩm Y Vệ chính

thống, mà là kế thừa chức quan của phụ thân hắn.

Hiện giờ hắn là Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ.

Thiên phú luyện võ của chủ nhân thân thể vốn thấp kém, lại bởi vì cha truyền

con nối, nên trong Cẩm Y Vệ cũng thường gặp phải chuyện gạt bỏ kèm chèn ép.

Kỳ thực chức vị phụ thân chủ thân thể lưu lại là Bách Hộ chứ không phải Tiểu

Kỳ.

Phụ thân hắn vốn là Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ, nhờ trợ giúp phá được một bí án nên

tuy bỏ mình nhưng được thăng chức lên Bách Hộ Cẩm Y Vệ.

Đặc biệt còn được khen thưởng Phi Ngư Phục cùng Tú Xuân Đao.

Lâm Mang nhận lấy chức vị trống của cha hắn, trở thành Bách Hộ trẻ tuổi nhất

trong Cẩm Y Vệ.

Vốn đèn nhà ai nấy sáng, nhưng chức vị Bách Hộ lại làm biết bao nhiêu người

thèm thuồng.

Luật pháp là một chuyện, chấp hành chân chính lại là một chuyện khác.

Lâm Mang chẳng những không nhận được chức Bách Hộ, mà còn bị đuổi đến

Nguyên Giang Thành.

Nói là tạm thời phái đi lịch luyện bên ngoài nhưng kỳ thật không khác đi đày là

mấy.

Mắt Lâm Mang híp lại, trong mắt lóe lên lãnh ý.

“Quả là mưu tính tốt a!”

Chỉ cần hắn chấp hành nhiệm vụ bên ngoài không về, thậm chí gặp bất trắc,

chức vị Bách Hộ tự nhiên thuộc về người khác.

Dẫu sao hắn cũng không có con nối dõi, đương nhiên không có vụ cha truyền

con nối nữa.

Rất hiển nhiên, chủ nhân thân thể này đã gặp nạn, nếu không hắn đã không tới

đây.

“Cái thế giới này quá cổ quái!”

Nơi này hoàn toàn khác với thế giới trong trí nhớ, khiến hắn có phần sợ hãi khó

hiểu.

Đây cũng không phải xã hội hiện đại, mà là thế giới cổ đại luật pháp sâm

nghiêm, mạng người như cỏ rác.

Hơi không cẩn thận, không chỉ bản thân xong đời mà liên lụy đến cửu tộc.

Tỉ mỉ sắp xếp ký ức hỗn loạn trong đầu, Lâm Mang cuối cùng cũng tìm ra ít đầu

mối.

Vài ngày trước, mấy vị Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ mời chủ nhân thân thể này uống

rượu ở Vạn Xuân Tửu Lầu, nói rằng để tiếp đãi mình.

Sau đó gặp mấy người giang hồ say rượu gây chuyện, đôi bên nổi lên mâu

thuẫn.

Trong hỗn loạn, chủ nhân của thân thể bị đánh thảm nhất vì võ công yếu kém.

Tuy không có bị đánh chết tại chỗ, nhưng cũng bị thương nặng.

Mấy ngày nay một mực dưỡng thương trong nhà, hôm qua uống thuốc như

thường lệ, đột nhiên nửa đêm ngực đau thắt, không bao lâu liền về chầu ông bà.

Lâm Mang nhẹ nhàng cau mày.

Cái chết của chủ nhân thân thể dường như có rất nhiều vấn đề, thương thế khi bị

đánh kia căn bản không đủ trí mạng.

Trái lại dưỡng thương mấy ngày, thương thế không những không thuyên giảm

mà còn có xu thế nghiêm trọng hơn.

Đứng dậy bước tới bàn án, phía trên đặt một cái bát rỗng và một quyển sách

nhỏ:

《 Thiết Bố Sam 》

Đây là võ công mà phụ thân của chủ nhân thân thể này lưu lại, là một trong

những ngạnh công Thiếu Lâm.

Đương kim Thiên Tử luôn thu thập võ học thiên hạ, Cẩm Y Vệ là thân quân

Thiên Tử, hiển nhiên không thiếu bí tịch võ công.

Đầu tiên cầm cái bát rỗng lên ngửi thử, rồi cầm quyển sách bên cạnh lên.

“Đinh!”

“Hệ Thống Võ Hiệp Đại Ngoạn Gia tải xuống hoàn tất!”

Trong đầu chợt vang lên một giọng điện tử thanh thúy.

Lâm Mang hơi trừng mắt, thốt lên trong lòng.

Đây là … hệ thống?

【 Họ tên 】 : Lâm Mang

【 Thân phận 】 : Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ

【 Cảnh giới 】 : Hậu Thiên nhị trọng

【 Công pháp 】 : Thiết Bố Sam (nhập môn)

【 Năng lượng 】 : 50

“Phát hiện công pháp 《 Thiết Bố Sam 》 , có tiêu phí 50 năng lượng để tu

luyện hay không?”

Trước mắt bỗng xuất hiện một cái bảng giao diện, hơn nữa ở dưới có một hàng

chữ.

“Là hệ thống thật ư?”

Lâm Mang mừng rỡ như điên.

Là người xuyên việt, ai cũng biết rõ có hệ thống chính là điều hạnh phúc nhất a!
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 2: Đến thế giới này (2)



Nghe âm thanh mời chào của hệ thống, Lâm Mang nhanh chóng đáp:

“Có!”

Từ trong ký ức biết được, chủ nhân thân thể luyện Thiết Bố Sam đã chịu qua

không ít đau khổ, dù vậy cảnh giới hiện tại vẻn vẹn mới là Hậu Thiên nhị trọng.

Con đường võ đạo chia thành Hậu Thiên, Tiên Thiên, Chân Khí, Thiên Cương,

Tông Sư, Đại Tông Sư.

Nhưng luyện võ thứ nhất nói thiên phú, thứ hai nói tư nguyên.

Thật không may chủ nhân thân thể không có lợi được nổi một cái.

Thiên phú là miễn cưỡng có thể, nhưng tiếc rằng tu hành quá muộn, bỏ lỡ thời

gian hoàng kim, còn tư nguyên thì càng không cần nói.

Sau khi xác nhận học Thiết Bố Sam, đột nhiên vô số lực lượng mạnh mẽ dâng

lên giữa các bộ phận trong cơ thể.

“Đinh, chúc mừng túc chủ, thành công đột phá Hậu Thiên ngũ trọng!”

“Há?”

Mắt Lâm Mang sáng rực, vui vẻ nói:

"Vậy mà đã đột phá?”

Từ Hậu Thiên nhị trọng vượt thẳng lên Hậu Thiên ngũ trọng?

Thật sự khó dám tin.

“Hô ~”

Lâm Mang khẽ thở một hơi, nhìn xuống hai tay mình, mỉm cười hài lòng.

Thân chủ cũ dẫu có khổ tu một năm, cũng chưa chắc đã đạt được thành quả bây

giờ.

“Kẽo kẹt…”

Lúc này, cửa gian phòng được cẩn thận đẩy ra.

Sát theo đó, ngoài cửa truyền tới thanh âm hơi khẩn trương.

“Thiếu gia, thiếu gia ơi"

Lâm Mang nghe thấy tiếng người nói ngoài cửa, song hắn tạm thời không mở

miệng.

Người ngoài cửa dường như thấy đã lâu mà không có động tĩnh, tựa hồ thở

phào nhẹ nhõm, rồi sải bước đi tới.

Người kia xuyên qua bình phong, vừa ngẩng đầu, bất chợt liền đụng phải một

đôi mắt không chút gợn sóng.

Trên gương mặt già nua chớp mắt hiện lên một tia kinh hãi, trong mắt lấp lóe vẻ

bối rối, vội nói:

“Thiếu…Thiếu gia.”

“Phúc bá!”

Lâm Mang bình tĩnh nhìn hắn chăm chú, hồi lâu, hắn khe khẽ thở dài, hỏi:

"Tại sao?"

“Phụ thân ta đối đãi ngươi không tệ, sau khi ông ấy qua đời, ta đối đãi ngươi

như trưởng bối, tất cả điều lớn nhỏ trong nhà này đều do ngươi lo liệu, tại sao

ngươi lại phải làm vậy!”

“Hay là ngươi bị ai xúi giục?”

Lâm Phúc thần sắc hoảng loạn nói:

"Thiếu gia, ngài đang nói gì a.”

Đang!

Trường đao rút khỏi vỏ, Lâm Mang giơ đao lên, tức giận nói:

“Có phải ngươi hạ độc dược trong thuốc không?”

Cả người Lâm Phúc chấn động, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, tiếp đó lại

có chút vui vẻ yên tâm.

“Thiếu gia, ngài thật đã trưởng thành.”

Một khắc sau, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, cả người lao tới từ tại chỗ, tay

tạo hình dáng vuốt ưng cứ như hùng ưng tung cánh vậy.

Lâm Mang hơi căng mắt, trong tức khắc đâm đao tới.

“Phốc!”

Lưỡi đao sắc bén trực tiếp xuyên thẳng tim Lâm Phúc.

Thế nhưng Lâm Mang khẽ nhíu mày.

Bởi vì một đao này Lâm Phúc tự lao vào đụng, chứ không phải hắn đâm trúng.

“Tại sao?”

Lâm Mang phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Phúc, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Tuy Lâm Phúc thiên phú cực kém, bình thường không hay luyện võ, phần lớn

thời gian giành tu thân dưỡng tính nhưng sau hơn mười năm cũng đạt đến Hậu

Thiên tứ trọng.

Hắn rõ ràng có thể tránh khỏi một đao này.

Ánh mắt Lâm Phúc lộ một tia tự do, nghẹn ngào đáp:

“Thiếu gia… , là ta… Thèm muốn gia sản, ta chết chưa hết tội.”

Dứt lời, hắn hoàn toàn tắt thở.

【 Đinh, chém giết võ giả Hậu Thiên tứ trọng, nhận được điểm năng lượng

+150 】

Lâm Mang cau mày, thèm muốn gia sản?

Lời này chỉ có lừa tụi con nít.

Đúng là nhà hắn có chút sản nghiệp nhỏ, nhưng phụ thân chủ nhân thân thể là

một người sống thiện.

Hơn nữa trong lúc tại vị, hắn rất hiếm kiếm thêm thu nhập.

Đa số tiền lương đều dùng cứu tế bách tính nghèo khổ, bọn hắn sinh sống cũng

không mấy giàu có.

Tài sản lớn nhất trong nhà bây giờ chính là lợi nhuận từ mấy mẫu ruộng cằn và

một ít bổng lộc dành dụm được.

Ngoài hai thứ đó, chỉ còn lại khoản tiền trợ cấp.

Mà tiền trợ cấp của triều Minh thực sự không cao, bởi kiểu lập công thăng chức

như phụ thân chủ nhân thân thể tầm khoảng mười lượng.

Tổng cộng được năm mươi lượng bạc, ban nãy vừa mới tiêu hao xong.

Thứ năng lượng mà hệ thống gọi kia vậy mà lại trao đổi bằng bạc, một lượng

bạc tương đương với một điểm năng lượng.

Thế nhưng không ngờ rằng, giết người cũng có thể nhận được điểm năng lượng.

Nhìn thi thể trên mặt đất, Lâm Mang đi ra khỏi phòng, phái người đi quan phủ

báo án.

Thay vì phá hủy hiện trường, hắn lại bước tới sân.

Không quản rốt cuộc đằng sau chuyện này là gì, rèn sắt còn cần bản thân phải

cứng.

Võ công không cao, giữ mạng còn khó.

“Tiếp tục đề thăng!”

“Đinh, chúc mừng túc chủ đột phá Hậu Thiên thất trọng!”

Một dòng nước ấm áp chảy khắp trong cơ thể, tứ chi và trăm xương dường như

cũng được đề thăng.

Ngón trỏ ấn xuống bàn đá, chẳng mấy chốc đã lún sâu nửa ngón tay.

Đôi mắt Lâm Mang không khỏi lộ ra ý cười.

Thiết Bố Sam đã đạt đến tiểu thành, đủ để không sợ đao kiếm thông thường.

Lúc này, một đám thân ảnh bộ khoái tiến vào sân.

Người dẫn đầu là một hán tử mặt đen, tướng mạo thô cuồng, đôi mắt đặc biệt có

thần, một tay vịn bội đao bên hông, bước đi như mãnh hổ xuống núi.

Thoáng nhìn cái liền biết là người luyện võ.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 3: Thẩm vấn



“Lâm Đại Nhân!”

Đồng Vũ dẫn đầu ôm quyền nói.

Đối mặt với Cẩm Y Vệ, đám bộ khoái nha môn bọn hắn không dám thất lễ,

những người này chắc chắn đều là sát tinh.

Lâm Mang đồng dạng đứng dậy, ôm quyền hỏi:

“Xin hỏi cao danh quý tánh vị đại nhân này?”

“Không dám!”

“Tại hạ Đồng Vũ, là bổ đầu Nguyên Giang Thành!”

Lâm Mang chú ý tới lệnh bài bên hông Đồng Vũ, kinh ngạc nói:

“Đồng đại nhân là bộ khoái thiết bài của Lục Phiến Môn?”

Đồng Vũ gật đầu.

Lục Phiến Môn là một tổ chức bí mật tập hợp các cao thủ võ lâm, mật thám, bộ

khoái và sát thủ.

Chức trách của nó là quản lý giang hồ võ lâm.

Dĩ nhiên, Cẩm Y Vệ cũng có quyền hạn này nhưng Cẩm Y Vệ quyền hạn nhiều

hơn như giám sát bách quan, phụ trách triều đình, chuyện quan viên.

Dẫu sao một bên là thân quân của Thiên tử, còn một bên là tổ chức quản lý

giang hồ của triều đình.

Triều đình thuộc về Thiên tử nhưng Thiên tử lại chẳng thuộc về triều đình.

Cho nên, quyền hành của hai bên cũng chênh lệch cực lớn.

Đồng Vũ nói thẳng:

“Lâm đại nhân, có người tới báo án là có án mạng, không biết rốt cuộc đã xảy ra

chuyện gì?”

“Haizz.”

Lâm Mang khẽ thở dài, xoay người đáp:

“Mời chư vị theo ta.”

Rất nhanh, đoàn người đi vào trong nhà, Lâm Mang chỉ thân thể dưới đất nói:

“Đây là lão bộc nhà ta, bởi vì mưu đoạt tiền tài trong nhà nên hạ độc hại ta, sau

do sự việc bại lộ liền sợ tội tự sát.”

“Nhắc đến cũng là gia môn bất hạnh.”

Con mắt Đồng Vũ sắc bén quan sát chăm chú thi thể trên đất, liếc nhìn bốn phía

căn phòng.

Rồi khoát tay nói:

“Người đâu, mang thi thể về.”

Ngẩng đầu nhìn Lâm Mang, trịnh trọng nói:

“Lâm đại nhân, thi thể này ta mang về trước.”

“Không thành vấn đề.”

. . .

Nhìn cánh cổng đóng lại, đám người đi theo sau lưng ngơ ngác nhìn nhau.

“Đại nhân, chúng ta thật sự muốn điều tra chuyện này sao?”

“Tra cái gì mà tra.”

Đồng Vũ tức giận nói:

“Chuyện của Cẩm Y Vệ mà các ngươi cũng dám nhúng tay, đem thi thể ném

vào nhà xác hai ngày, sau đó hỏa táng là được.”

Cẩm Y Vệ vốn có quyền tiền trảm hậu tấu, bất luận chân tướng chuyện này ra

sao kỳ thực không quan trọng.

Huống hồ phán đoán từ dấu vết hiện trường không hề có dấu vết đánh nhau, mà

lão nô kia cũng có võ công bên người, tự sát quả thật càng thích hợp.

Bộ khoái nha môn vừa rời đi, Lâm Mang liền cầm Tú Xuân Đao lên sải bước

đến hướng Bách Hộ Sở.

Cẩm Y Vệ xây Bách Hộ Sở ở khắp nơi, mà chức vị cao nhất trong đấy hiển

nhiên là Bách Hộ đại nhân.

Dưới trướng hắn có hai Tổng Kỳ, dưới mỗi Tổng Kỳ lại có năm Tiểu Kỳ, dưới

mỗi Tiểu Kỳ lại có mười tên Cẩm Y Vệ.

Trong Cẩm Y Vệ chỉ có trở thành Bách Hộ mới tính là chân chính bước vào

trung tầng, có chút quyền phát biểu.

. . .

Bách Hộ Sở tại Nguyên Giang Thành được xây trong một tòa trang viên to lớn,

nơi đây từng là dinh thự của một phú thương, do buôn lậu nên bị tịch thu gia

sản, chỗ này liền trở thành nơi đóng quân của Bách Hộ Sở.

Sau khi mở rộng thêm thì có ba viện Đông, Tây, Bắc.

Bắc viện là nơi Bách Hộ đại nhân làm việc, hai bên Đông Tây được hai vị Tổng

Kỳ quản lý.

Chỗ Lâm Mang làm chính là Tây Viện.

Tiến vào Tây Viện, trên sân luyện võ rộng lớn, có một đám người đang luyện

tập võ kỹ.

Trông thấy Lâm Mang tới, bọn họ lần lượt lộ ánh mắt kinh ngạc.

Luôn cảm thấy Lâm Mang hôm nay hơi khác với mọi ngày.

Bọn họ đều không chịu phục với tên Tiểu Kỳ Lâm Mang này.

Chung quy, trong Cẩm Y Vệ thứ nhất nói là võ công thực lực, thứ hai nói công

trạng cá nhân, hết lần này đến lần khác Lâm Mang không chiếm được một cái.

Trừ mấy đó ra, Lâm Mang còn là một tên từ trên trời phi xuống, chịu phục nổi

mới lạ.

Trên sân luyện võ, đám người nhìn Lâm Mang đứng ngoài sân, nhỏ giọng thì

thào:

“Chúng ta có nên qua đó không? Dẫu sao hắn cũng là cấp trên.”

Người khác có thể phớt lờ nhưng bọn hắn thì không.

Một nam nhân luyện quyền bên cạnh khẽ hừ lạnh một tiếng, hung hăng đấm

mạnh lên cọc gỗ.

Đám người hơi biến sắc, vội vàng im miệng.

Vương Vị hung hăng nện một quyền lên cọc gỗ, thần sắc âm trầm.

Nếu không có Lâm Mang từ trên trời phi xuống, chức Tiểu Kỳ này hẳn là của

mình mới đúng.

Mặc dù Tiểu Kỳ trong Cẩm Y Vệ thuộc cấp thấp nhất nhưng đó cũng là chức

quan Tòng Thất phẩm.

Lâm Mang híp mắt một cái, vác Tú Xuân đao đi phía địa lao.

“Tên kia đi địa lao kìa.”

“Hắn đi địa lao làm gì?”

“Khoan đã, không lẽ hắn muốn đi thẩm vấn mấy tên phạm nhân chứ?”

Mọi người bàn luận sôi nổi.

Vẻ mặt Vương Vị hơi thay đổi, lấy y phục qua vội vã chạy tới hướng địa lao.

. . .

Bên trong địa lao u ám ẩm ướt.

Xuyên qua lối đi dài hẹp tối tăm, bước đến bên ngoài nhà giam.

Trong nhà giam có hai người đàn ông bị trói buộc tay chân bởi gông xiềng thép

ròng.

Đây là gông xiềng Cẩm Y Vệ đặc biệt chế tạo, dành riêng cho những người tập

võ, ngày cả Hậu Thiên cửu trọng đeo vào cũng rất khó thoát ra
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 4: Mười tám loại cực hình ngươi có thể chịu được mấy cái



“Mở cửa, mang bọn họ ra ngoài!” Lâm Mang mặt không biểu tình nói.

Nha dịch trông chừng địa lao chần chờ giây lát, nhưng vẫn dứt khoát làm theo.

Bọn họ chỉ là nha dịch bình thường, không dám đắc tội Lâm Mang, tuy nghe

nói vị đại nhân này rất không được ưa thích nhưng cũng không phải người bọn

họ có thể khi nhục.

Khi hai người tù nhìn thấy Lâm Mang, con mắt co lại lóe lên một tia sợ hãi.

Lâm Mang cười lạnh một tiếng, "Bất ngờ lắm sao?"

“Dẫn bọn hắn đi phòng thẩm vấn!”

Trong phòng thẩm vấn.

Địa lao u ám ẩm thấp bỗng trở nên khô nóng.

Than lửa cháy nổ lốp bốp, thanh sắt bị nung đỏ bừng.

Xung quanh treo đủ các loại dụng cụ tra tấn, trông cực kỳ dọa người.

Hai người đeo xiềng xích được trói trên cọc gỗ.

Tròng mắt Lâm Mang híp lại, lạnh lùng nói: “Ta nghĩ các ngươi hẳn đã nghe

qua mười tám hình phạt của đại lao Cẩm Y Vệ?”

“Đương nhiên, nếu chưa biết ta cũng không ngại phổ cập cho các ngươi một

phen.”

Lâm Mang cầm thanh sắt nung đỏ bừng trong lò than lên, cười nói: “Vật này

các người chắc đều biết chứ?”

“Trừ cái này ra, còn có kẹp côn, tróc da, đâm lưỡi, bẻ xương sống, cắt ngón tay,

chọc tim,...”

“Ngừng ngừng…”

Người đàn ông có vết sẹo giữa mặt lập tức rùng mình, vội nói: “"Đại nhân, Lâm

đại nhân, bọn ta lúc ấy uống quá nhiều rượu Mã Niệu nên thật sự không biết

thân phận của ngài, bằng không cho bọn ta mượn mười lá gan cũng không dám

động thủ với ngài a.”

“Ồ?” Nụ cười trên mặt Lâm Mang dần biết mất, giơ thanh sắt nung đỏ đi từng

bước một về hướng người đàn ông.

Thân phận hai người này đã sớm tra rõ, là nhân sĩ giang hồ bình thường, thực

lực chỉ tầm Hậu Thiên tam, tứ trọng.

Hơn nữa hai người này cũng không phải nhân sĩ Nguyên Giang Thành, từ vùng

khác chuyển tới một tháng trước.

“Xèo xèo!”

Thanh sắt đỏ bừng trong nháy mắt ấn vào ngực nam tử mặt sẹo đao, phát ra âm

thanh: “Xì…xì”, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét.

“Aaa!”

Tên nam tử mặt sẹo gào một tiếng xé nát tâm can, toàn thân co quắp kịch liệt.

Đồng bọn kế bên nhìn sợ hết hồn hết vía.

“Lâm Mang, dừng tay!”

Vương Vị vội vã chạy tới, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Mang, tức

giận nói: “Sao ngươi có thể vận dụng tư hình? Tội của bọn hắn chỉ là đánh nhau

đánh bậy.”

Hai người trông thấy Vương Vị tới, ánh mắt sáng rực lên cứ như gặp được cứu

tinh vậy.

Lâm Mang híp mắt lại, cười lạnh nói: "Đánh nhau đánh bậy?"

“Từ bao giờ mưu toan mưu sát Cẩm Y Vệ lại thành đánh nhau đánh bậy thế?”

"Còn nữa, ngươi là cái thá gì? Cũng xứng gọi thẳng họ tên ta à?"

Khí thế Lâm Mang tăng vọt, gương mặt lạnh như băng.

Giờ phút này, một đám người tràn vào trong địa lao, tất cả đều đến xa cuộc vui.

Trước kia tính cách Lâm Mang nhu nhược thường xuyên bị thủ hạ khi dễ, đối

với mệnh lệnh của hắn thủ hạ thường bằng mặt không bằng lòng hoặc lười quan

tâm luôn.

Nhưng lúc này nghe được lời Lâm Mang nói, ánh mắt rối rít lộ vẻ kinh ngạc,

nghĩ thầm trong đầu đây là tên Lâm Mang đó ư?

“Bốp!”

Một dấu bàn tay đỏ tươi in trên mặt Vương Vị, Lâm Mang thần sắc hờ hững

nói: “Ngỗ nghịch thượng quan, đáng tội gì?”

Vương Vị vô cùng tức giận nhìn chòng chọc Lâm Mang, nắm tay thật chặt, dấu

bàn tay đỏ tươi trên mặt hết sức chói mắt.

Lâm Mang xoay người, cầm một thanh tiểu đao lên chém dọc xuống chỗ vết

thanh sắt nung đỏ.

"A —— "

Cơn đau dữ dội như thể xộc thẳng đầu, toàn thân người đàn ông mặt sẹo đau

đớn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Ngay cả đám hóng chuyện cách đó không xa cũng đầy hết hồn.

Lâm Mang trước mắt này là Lâm Mang ấy sao?

"Nói."

Lâm Mang lãnh khốc nói: "Đừng hòng giấu giếm, các ngươi không nói thì hôm

nay đừng nghĩ chuyện rời khỏi đại lao này."

“Mười tám cực hình hiện tại mới bắt đầu!”

“Ta nói!”

Tên nam tử mặt sẹo còn chưa kịp mở miệng, người bên cạnh liền vội vàng nói:

"Đại nhân, ta nói, ta nói hết!"

Trong lòng Vương Vị chợt phát lạnh, lập tức ngẩng đầu.

"Tặc tử đáng chết! Mưu toan mưu sát Cẩm y vệ, thật là đáng chết!"

Vương Vị quát lớn một tiến, giơ đao sải một bước dài, sát khí lăng liệt phả vào

mặt.

“Xoát!”

Nhưng có một ánh đao nhanh hơn!

Tú Xuân Đao trong tay Vương Vị đứt lìa tại chỗ, Lâm Mang chậm rãi thu đao,

lạnh lùng nói: "Từ khi nào đến phiên ngươi động thủ!"

“Làm sao? Muốn giết người diệt khẩu?”

Tròng mắt Vương Vị co lại, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi.

Thực lực của hắn…

Sao lại có thể!

Tiểu tử này rõ ràng là một phế vật Hậu Thiên nhị trọng!

Đám Cẩm Y Vệ trong địa lao cực kỳ giật mình, lần lượt không dám tin nhìn về

phía Lâm Mang.

Dù sao Vương Vị cũng có thực lực Hậu Thiên lục trọng, có thể xuất thủ chém

đứt một đao của hắn nháy mắt, thấp nhất cũng phải Hậu Thiên thất trọng a?

Đối mặt với ánh mắt lăng liệt của Lâm Mang, Vương Vị cố nén lửa giận trong

lòng, thấp giọng đáp: "Không dám."
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 5: Bách Hộ, Trần Thiên Khôi (1)



"Ha!"

Lâm Mang khinh miệt cười một tiếng, xoay người quát: "Nói!"

Người đàn ông lặng lẽ nuốt nước miếng, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm

Vương Vị, lớn tiếng nói: “Là hắn!”

“Đều do hắn xúi giục bọn ta làm, nói chỉ cần g**t ch*t ngươi sẽ cho bọn ta một

bộ công pháp."

“Nói bậy!”

Vương Vị cả giận nói: "Tặc tử to gan, loại thời điểm này còn muốn vu khống

người khác!"

“Ta há lại nhập bọn cùng loại lưu manh đường phố tởm lợm các ngươi!”

“Đại nhân, lời bọn ta nói đều là sự thật a!”

Người đàn ông bị trói trên cọc gỗ vội vàng nói: “Đại nhân, ban đầu hắn nói rằng

để bọn ta thừa dịp hỗn loạn g**t ch*t ngài, sau đấy đổ tội sang mấy tên du côn,

thế nhưng ngày đó lại bị một vị Cẩm Y Vệ đại nhân bắt.”

Trong lòng Vương Vị hiện giờ vừa tức vừa sợ.

“Đại nhân, ngài không thể tin lời từ một phía a!”

Chuyện bản thân làm hắn tự nhiên rõ ràng, nhưng hắn biết chuyện này tuyệt

không thể nhận.

Bằng không một khi gánh tội danh giết hại đồng liêu trên lưng thì đến cả người

nhà của hắn cũng sẽ gặp họa.

“Há?”

Lâm Mang xoay người nhìn chằm chằm Vương Vị, cười lạnh nói: "Nói như

vậy…Ta hẳn nên tin tưởng ngươi mới đúng à?"

“Chuyện tới bây giờ, người còn muốn giảo biện sao?”

“Người đâu, còn không mau bắt Vương Vị lại!”

Lâm Mang trầm giọng tức giận quát một tiếng như chuông ngân.

Lời này là để dành cho mấy tên lực sĩ dưới trướng hắn.

Giết gà dọa khỉ!

Làm thượng quan, phải tạo uy tín cho mình.

Vài người nhìn nhau trong đám đông rồi chuẩn bị bắt giữ Vương Vị.

Bọn họ cũng đã nhận ra, Lâm Mang hôm nay hình như đặc biệt khác lạ.

"Dừng tay!"

Một tiếng quát lớn đột nhiên truyền tới phía sau đám người.

Đám người tự động tách ra, một người đàn ông trung niên sắc mặt lạnh lùng

mặc Phi Ngư phục màu đen sải bước tiến tới.

"Đại nhân!"

Mọi người xung quanh rối rít làm lễ.

Người tới chính là Tổng Kỳ Tây viện Đào Ninh.

“Đại nhân!” Lâm Mang tương tự thi lễ một cái.

" Ừ."

Đào Ninh khẽ gật đầu tỏ ý, tức khắc nói: "Các ngươi không đi tu luyện mà tụ

tập ở chỗ này, không biết có chuyện gì?"

"Còn nữa, Lâm đại nhân, ta khi hồi nghe thấy ngươi muốn bắt thuộc hạ của

mình, không biết hắn sai phạm gì?"

Lâm Mang nói thẳng: "Đại nhân, Vương Vị thuê người giết ta, chứng cớ đã xác

thực!"

"Đại nhân, ta không có." Vương Vị lập tức giảo biện: "Đại nhân minh

giám,chuyện này hoàn toàn do mấy tên lưu manh phố phường vu hãm."

Đào Ninh liếc nhìn hai người bị trói trên cột gỗ, cười ha hả nói: "Lâm Tiểu Kỳ,

ta nghĩ chuyện này nhất định có hiểu lầm."

"Mọi người đều là người một nhà, sao có thể tin vào lời của những nhân sĩ

giang hồ này chứ."

"Hiểu lầm?" Khóe miệng Lâm Mang nở nụ cười chế nhạo, sắc mặt bỗng nhiên

lạnh.

"Không có hiểu lầm!"

"Giết hại đồng liêu, xử ra tội chết!"

Tiếng nói vừa dứt, Lâm Mang tức giận giơ đao chém xuống.

Đao mang lóe lên!

"To gan!"

Đào Ninh trừng cả hai mắt, vỗ tới một chưởng.

"Bành!"

Đào Ninh hơi co mắt lại.

Một chưởng này của hắn rơi xuống lại giống như vỗ vào sắt thép vậy.

“Phốc!”

Một vệt máu bắn tung tóe.

Một đầu người với vẻ mặt đầy không cam lòng bay lên cao, máu tươi tung tóe

trên cổ.

Bành!

Thi thể của Vương Vị đập mạnh xuống đất.

Thu đao, xoay người.

【 Đinh, điểm năng lượng +400 】

Mọi người không tin nổi nhìn chằm chằm Lâm Mang.

Kẻ này là người điên a!

Đào Tổng Kỳ rõ ràng là muốn bảo vệ Vương Vị, nhưng lại dám chém chết

người trước mặt hắn.

Nếu không phải người điên thì sao dám làm ra loại chuyện này, người bình

thường gặp tình huống như vậy có lẽ đều sẽ lựa chọn nhân nhượng a.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Mang mang đầy thương hại.

Lớn chuyện rồi!

Đào Ninh giận dữ: “Lâm Mang, ngươi thật to gan, lại dám sát hại đồng liêu!”

Lòng bàn tay thu trong ống tay áo khẽ run rẩy.

Chết tiệt!

Tình huống của tiểu tử này rốt cuộc là gì?

Toàn thân hoành luyện công phu, là Kim Chung Tráo hay là Thiết Bố Sam?

Lấy thực lực của hắn mà lại không mảy may chút nào!

Từ bao giờ, phế vật Hậu Thiên nhị trọng lại có thực lực như thế?

Chẳng lẽ, hắn một mực giấu dốt.

Lâm Mang thần sắc bình tĩnh, đưa tay phủi chỗ Đào Ninh vừa vỗ trúng, bình

đạm nói:

"Đại nhân, Vương Vị mua người giết ta, hiện giờ đã có chứng cứ xác thật, xin

hỏi ta làm sai điểm nào?"

“Ta thân là thượng quan của hắn, chắc hẳn có quyền xử trí chứ?”

“Còn đại nhân nói ta giết hại đồng liêu, lời này ta cũng không dám gật bừa, trái

lại ta muốn hỏi vì sao đại nhân hết lần này tới lần khác bao che Vương Vị?”

"Càn rỡ!"

Sắc mặt Đào Ninh âm trầm, lạnh lùng nói: "Ngươi đang chống đối bản quan ư?"

"Không dám!"

Lâm Mang tùy ý chắp tay.

"Ngươi..."

Trong lòng Đào Ninh sôi trào lửa giận,

Đang lúc hắn định mở miệng thì một người đàn ông lưng hùm vai gấu đột nhiên

đi đến từ sau đám người.

Khuôn mặt tang thương nồng đậm sát khí, mắt hổ trợn trừng, long hành hổ bộ.

"Đủ rồi!"

Bách Hộ, Trần Thiên Khôi!
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 6: Bách Hộ, Trần Thiên Khôi (2)



Trông thấy người đến, mọi người vội vàng khom người hành lễ: "Tham kiến

Bách Hộ đại nhân!"

Ánh mắt khốc hàn của Trần Thiên Khôi quét qua đám người, lạnh lùng nói:

“Chuyện hôm nay, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy xấu hổ ư?”

“Trong Cẩm Y Vệ trang nghiêm lại xảy ra chuyện bẩn thỉu như thế?”

"Đào Tổng Kỳ!"

"Có thuộc hạ!"

Đào Ninh ban nãy còn khí độ nghiêm nghị, bây giờ lại như chó mặt xệ vậy, hèn

mọn vô cùng.

Trần Thiên Khôi hờ hững nói: “Dưới trướng ngươi phát sinh loại chuyện này,

ngươi khó thoát khỏi tội, phạt bổng lộc ba tháng, việc này đến đây chấm dứt, ta

không hy vọng có thêm lời đàm tiếu nào xuất hiện nữa.”

“Vâng.”

Đào Ninh mặt không cam lòng chắp tay đáp.

Trần Thiên Khôi xoay đầu sang Lâm Mang, giọng điệu băng lãnh: “Lâm Tiểu

Kỳ, ngươi có ý kiến gì không?”

Lâm Mang: “Hết thảy dựa đại nhân làm chủ!”

Tại Bách Hộ Sở, quyền lực lớn nhất thuộc về Bách Hộ Trần Thiên Khôi.

Hắn chính là chủ nhân nắm giữ quyền sinh sát trong tòa thành này.

Nhìn Trần Thiên Khôi rời đi, mọi người lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nghe nói Trần Bách Hộ đang một mực bế quan tu luyện, không ngờ lần này

kinh động tới ngay cả hắn.

"Hừ!" Đào Ninh không cam lòng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Đám người vây xem xung quanh cũng biết điều rời khỏi.

Đợi mọi người đi hết, chín tên cẩm y lực sĩ lưu lại địa lao đồng loạt quỳ một gối

xuống, ôm quyền nói:

"Bái kiến đại nhân!"

Lâm Mang cúi đầu quan sát mọi người, bình tĩnh nói: "Toàn bộ đứng lên đi."

“Có phải Vương Vị rất thân với Đào Tổng Kỳ?”

Mấy người nhìn nhau, một người trong đó nhẹ giọng đáp: "Đại nhân, Vương Vị

là em họ xa của Đào Tổng Kỳ."

Lâm Mang sáng tỏ trong lòng.

Khó trách Đào Ninh sẽ ra mặt bảo vệ Vương Vị.

“Đem thi thể Vương Vị xử lý một chút.”

Dứt lời, trực tiếp xoay người rời đi.

Tại đây, thực lực mới là đạo lý thép.

Nắm đấm cứng rắn, mới có thể nói chuyện cứng rắn.

"Thăng cấp!"

【 Đinh, chúc mừng túc chủ thăng cấp Hậu Thiên cửu trọng, Thiết Bố Sam đại

thành 】

Trong phút chốc, một cỗ lực lượng cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể, giữa tứ chi

trăm xương có vô tận luồng nước ấm trào dâng.

"Phanh phanh!"

Trong cơ thể vang lên hồi âm thanh như tiếng đậu nổ trong ống trúc.

Khóe miệng Lâm Mang khẽ nhếch.

Đào Ninh kia cũng chỉ là Hậu Thiên cửu trọng, cũng chỉ là hơn mình một chức

quan.

Trong toàn bộ Bách Hộ Sở, có mỗi Trần Thiên Khôi là Tiên Thiên cảnh.

“Có lẽ nên đổi một môn công pháp."

Chung quy Thiết Bố Sam cũng nghiêng về ngoại công, tuy ngoại công có thể

đột phá Tiên Thiên nhưng không bằng nội công thâm pháp.

Một khi bước vào Tiên Thiên, trong cơ thể sinh ra nội lực, đến khi đấy lực

lượng sẽ tăng lên gấp bội.

. . .

Lúc này, bên ngoài địa lao.

Khi Trần Thiên Khôi bước ra, một thân ảnh bạch y tựa vào góc tường bình đạm

nói: “Giải quyết chuyện rồi?”

Trần Thiên Khôi liếc hắn một cái, vẫn là biểu tình bình thản ấy.

"Ừ ~ "

Thân ảnh bạch y lắc đầu cười cười, cảm khái nói: “"Ngươi chính là quá chính

trực, bằng không sẽ không đến nỗi vùi ở Bách Hộ Sở hoang vu này.”

“Lâm Mang kia là một củ khoai lang phỏng tay, không biết có bao nhiêu người

mong đợi hắn chết, ngươi cần gì phải che chở hắn."

“Ngươi nên hiểu, hắn chết, chức vị của ngươi chắc chắn có thể tiến một bước.”

“Chức Phó Thiên Hộ hiện nhiên là không thiếu.”

Trần Thiên Khôi dừng chân, bình tĩnh đáp: “Không cần!”

“Ngươi…” Nam tử bạch y nghẹn lời.

. . .

Công Pháp Các.

Cái gọi là Công Pháp Các thực chất là một lầu các nhỏ hai tầng trong sơn trang.

Công pháp vũ kỹ trong thiên hạ chia thành cửu phẩm.

Cửu phẩm thấp nhất, Nhất phẩm cao nhất.

Các bản đặt trong lầu các này đều là bản sao in ấn từ Trần Phủ ti Cẩm Y Vệ in

ấn gửi đến.

Nếu muốn đạt được võ công đứng đầu chân chính, còn phải đi kho kín của Trấn

Phủ Ti Cẩm Y Vệ Kinh Thành.

Nơi đó chứa võ học các phái thiện hạ, giữ sở trường của trăm nhà, đây mới thật

sự là bảo địa.

Đi thẳng lên lầu hai, trong sảnh có hai dãy kệ, trên kệ đặt những chiếc hộp.

Lâm Mang tùy ý mở một cái hộp, lấy bản sao công phu trong đó ra.

《 Thiếu Lâm La Hán Quyền 》 , Bát phẩm thượng.

Lâm Mang lắc lắc đầu, tiếp tục tìm kiếm.

Thứ hắn cần chính là nội công tâm pháp và đao pháp, Thiếu Lâm La Hán

Quyền này không phù hợp yêu cầu của hắn.

Tìm kiếm quanh một vòng toàn bộ lầu các, rốt cuộc tìm được một bộ đao pháp.

《 Kim Ô Đao Pháp 》 , Thất Phẩm hạ!

Công pháp khác nhau trong cùng phẩm cấp vẫn sẽ có sai biệt nhỏ.

Môn đao pháp này cực thích hợp với hắn.

Tu hành Thiết Bố Sam vốn có kình lực cường đại, đao pháp này chú trọng dứt

khoát mạnh mẽ, dùng cách uy mãnh nhanh chóng hung ác phá chiêu thức kẻ

địch.

"Đáng tiếc, không có nội công tâm pháp thích hợp."

Nội công tâm pháp mạnh nhất nơi này cũng chỉ là Bát Phẩm thượng, ngay cả

Thiết Bố Sam của hắn cũng không bằng, quả thực kèm cỏi.

Chớ nhìn danh tự Thiết Bố Sam không hay ho, nhưng cái này dù gì cũng là lão

cha tiện nghi đổi lấy bằng công trạng, thuộc về công pháp Thất Phẩm thượng.

Quan trọng là Thiết Bố Sam luyện tới viên mãn có thể bồi bổ ra nội lực, tấn

thăng tiên thiên.

Một điểm này thôi mà rất nhiều ngạnh công không làm được.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể chọn lựa một môn 《 Huyền Thanh Công 》 để dự bị.

Rời khỏi Công Pháp Các, Lâm Mang một đường trở về phòng mình.

Trở lại chỗ ở, Lâm Mang gọi một vị cẩm y lực sĩ tới, bảo hắn cầm khế đất đi thế

chấp.

Nếu muốn sớm ngày tu thành 《 Kim Ô Đao Pháp 》 , chỉ có cố gắng kiếm

tiền.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 7: Ngươi đang dạy ta làm việc?



“Đại nhân, đã đổi xong, tổng cộng sáu trăm bảy mươi ba lượng.”

Trong gian phòng, một tên cẩm y lực sĩ cung kính dâng ngân phiếu.

Lâm Mang đưa tay nhận lấy ngân phiếu, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Nếu hắn nhớ không lầm thì giá của một mẫu đất vào thời Vạn Lịch giao động

khoảng từ năm mươi lượng đến một trăm lượng.

Việc sáu mẫu đất có thể bán với giá tiền này, quả thật có phần nằm ngoài hắn dự

liệu.

Bởi mấy ruộng đất kia của nhà hắn tương đối bình thường, theo hắn dự đoán, có

thể bán giá tám mươi lượng đã không tệ.

“Lui xuống đi!”

Liếc qua tên Cẩm Y Vệ một cái, Lâm Mang tùy ý phất phất tay.

Hắn tựa hồ có thể đoán được nguyên nhân.

Suy cho cùng, đó là giá dựa trên mặt mũi bọn hắn.

“Có tiền mà không kiếm thì thật ngu!”

Thân là Cẩm Y Vệ, nếu thật sống nhờ vào số tiền lương ít ỏi kia, sớm chết đói

lâu rồi.

“Hệ thống, nạp tiền!”

Đổi toàn bộ sáu trăm lượng thành điểm năng lượng.

Triệu hoán hệ thống ra, trực tiếp tiền hành cộng điểm!

【 Kim Ô Đao Pháp nhập môn! 】

【 Kim Ô Đao Pháp tiểu thành! 】

【 Kim Ô Đao Pháp đại thành! 】

Trong phút chốc, vô số ký ức tràn ngập trong đầu Lâm Mang.

Có một bóng người cầm đao chém liên tiếp, chiêu thức dứt khoát nhanh gọn,

dũng mãnh vô song.

Thật lâu sau, Lâm Mang mở mắt, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang sáng

chói.

“Keng!”

Rút lấy Tú Xuân Đao đặt trên bàn án, cất bước tới trong sân, ra tay chém liên

tiếp mấy nhát.

“Mai Tuyết Phùng Hạ!”

Thoáng hơi thở, Lâm Mang đã chém liên tiếp bốn mươi hai đao, đao quang

hung mãnh cuốn hút hồn người.

“Bành!”

Ánh đao lướt qua, một cái ghế đá trong sân chớp mắt tách thành hai, đá vụn

văng tung tóe.

Thu đao, Lâm Mang mỉm cười hài lòng.

Đao pháp này phối hợp với Thiết Bố Sam luyện thành kình lực cường đại, quả

thật như hổ mọc thêm cánh.

“Đáng tiếc, không đủ điểm năng lượng để thăng cấp tới Tiên Thiên cảnh.” Lâm

Mang lắc đầu than thầm.

Bỗng lúc này, một vị Cẩm Y Vệ vội vã đi vào sân, ôm quyền nói:

“"Đại nhân, Bách Hộ đại nhân mời ngài đi phòng nghị sự."

Lâm Mang xoay người tra đao vào vỏ, thuận miệng hỏi: “Có biết là chuyện gì

không?”

"Thuộc hạ không biết."

“Chỉ biết toàn bộ các Tiểu Kỳ và Tổng Kỳ đại nhân đều được triệu qua.”

Lâm Mang khẽ cau mày.

Dưới tình huống thông thường, vị Bách Hộ đại nhân này hiếm khi triệu tập toàn

bộ Tiểu Kỳ.

Có nhiệm vụ gì, đều do hai vị Tổng Kỳ tới an bài.

Huống chi theo hắn biết, Bách Hộ Sở trong thành này đã lâu lắm không phát

nhiệm vụ.

“Có vẻ đã xảy ra chuyện lớn.”

Lâm Mang xách đao rời khỏi sân, đi hướng phòng nghị sự.

Tiến vào phòng nghị sự, chọn đại một vị trí ngồi xuống.

Trong đại sảnh, cái ghế đầu hàng bên trái vẫn trống không như cũ, nghe nói vị

Tổng Kỳ kia rất ít lộ mặt.

Từ lúc hắn tiến vào Bách Hộ Sở đến nay, ngay cả mặt vị Tổng Kỳ đó còn chưa

từng gặp qua.

Tại ghế đầu hàng bên phải, Đào Ninh sắc mặt âm trầm liếc Lâm Mang một cái.

Một đám Tiểu Kỳ đều hứng thú nhìn về Lâm Mang.

Hiện nay mâu thuẫn giữa Lâm Mang với Đào Ninh ai ai trong Bách Hộ Sở cũng

biết.

Mới đầu cảm thấy chuyện này có phần phóng đại, dẫu sao trong ấn tượng của

bọn họ, Lâm Mang là tên quỷ đoản mệnh gan bé sợ phiền phức, thực lực yếu

kém, nhưng hôm nay cảm thấy lời đồn đại kia hẳn là sự thật.

Là cấp dưới, sau khi đi vào đáng lẽ phải chào hỏi cấp trên mới đúng, nhưng

Lâm Mang này thậm chí không thèm nhìn qua một chút.

Thật can đảm!

Đột nhiên một người ngồi trước mặt Lâm Mang lạnh lùng nói: “Lâm Mang,

Đào Tổng Kỳ đang ở đây, ngươi phận cấp dưới chẳng lẽ không biết đi bái kiến?

Hay là ngươi căn bản không đặt Đào Tổng Kỳ vào mắt, vậy e rằng cũng xem

thường Bách Hộ đại nhân luôn a?"

Lâm Mang nhìn hắn, trong đầu hiện lên ít ký ức.

Đổng Văn Sơn, chân chó trung thành của Đào Ninh.

Lâm Mang cười lạnh đáp: "Ngươi đang dạy ta làm việc?"

“Ta nói lời xem thường Bách Hộ đại nhân bao giờ? Ngược lại là ngươi nói lời

này rốt cuộc có ý gì?

“Ngươi…”

Sắc mặt Đổng Văn Sơn trầm xuống, tức giận nói: "Lâm Mang, ngươi quá mức

cuồng vọng!"

“Ha!”

Đáp lại hắn là một tiếng cười khinh miệt.

Vẻ mặt Đào Ninh ngồi trên ghế lúc trắng lúc xanh nhưng vẫn đè nén lửa giận,

lạnh lùng nói: “Đủ rồi, còn chưa đủ mất mặt hay sao?”

Liếc Đổng Văn Sơn một cái, thầm mắng trong lòng: “Phế vật!”

Ở một bên sảnh, Trần Thiên Khôi xách đao sải bước đi tới, long hành hổ bộ.

Mọi người liền vội vàng đứng dậy ôm quyền: "Tham kiến Bách Hộ đại nhân!"

“Tất cả ngồi xuống!"

Trần Thiên Khôi tùy ý ngồi trên ghế thái sư, trầm giọng nói: "Hôm nay cho gọi

chư vị tới, là có một nhiệm vụ quan trọng, người của Đông xưởng gửi thư nói

bọn họ đang truy sát một nhóm đào phạm đi đến khu vực chúng ta quản lý, hy

vọng chúng ta có thể trợ giúp lùng bắt, chân dung thì sẽ phát cho các ngươi

sau."
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 8: Sau này nếu nhặt được loại tài vật bất chính này nhớ phải tìm bản quan (1)



Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Ngay sau đó lần lượt đứng dậy: "Tuân lệnh!"

Xét ý tứ của Trần Thiên Khôi, hiển nhiên không có nói rõ ý kiến.

Mọi người ôm theo tâm tình nghi hoặc rời đi.

Lâm Mang trở lại sân nhà mình, suy nghĩ chuyện ban nãy.

Một vị Cẩm Y Vệ bước vào sân, trong tay cầm một xấp giấy dày, cung kính nói:

"Đại nhân, ta đưa tới chân dung."

Vẽ trên bức họa là một nam một nữ, nam tướng mạo rất trẻ, nhiều nhất là

khoảng chừng mười mấy tuổi.

Lâm Mang nhíu mày: “Chỉ hai người này cũng đáng để Đông Xưởng ra quân ồ

ạt như vậy?”

"Đi thôi, tập hợp người!"

Không quản là ai, hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được.

Cẩm Y Vệ muốn thăng chức, công trạng, thực lực, một thứ cũng không thể

thiếu.

Dẫn theo chín tên Cẩm Y Vệ rời khỏi cổng Bách Hộ Sở.

Nghe ngóng tin tức cần dựa vào đám người lăn lộn xã hội.

Lâm Mang vừa đi vừa hỏi: "Trong thành này có những bang phái nào?”

Dù sao hắn cũng không phải người địa phương, không biết nhiều về tình hình

trong thành.

Một tên Cẩm Y Vệ sau lưng nhanh chóng đáp: “Đại nhân, có hai bang phái lớn

nhất trong thành, một là Dã Lang Bang, hai là Thiên Đao Hội.”

“Thành viên trong Dã Lang Bang hỗn tạp đa số toàn côn đồ lưu manh, Thiên

Đao Hội có một ít là nhân sĩ giang hồ, danh tiếng tương đối tốt hơn.”

Lâm Mang trầm tư chốc lát, quay đầu nói: "Đi, dẫn ta đi Dã Lang Bang!"

. . .

Trụ sở Dã Lang Bang.

Trông thấy một đám Cẩm Y Vệ khí thể hùng hồn đi tới, một lính gác canh giữ

cửa đang ngủ gà ngủ gật lập tức run lên, sau đó hoảng sợ chạy thẳng vào trong

đại viện.

Rất nhanh, một bóng người vóc dáng hơi béo phì đi ra từ trong viện, khóe

miệng có một nốt ruồi.

Theo sau hắn là đám cao tầng Dã Lang Bang.

Vương Khôn nịnh nọt nói: "Không biết chư vị đại nhân tới đây, tiểu nhân không

thể tiếp đón từ xa, xin thứ tội."

Tại trong Nguyên Giang Thành, ngay cả những người làm quan cũng không

muốn trêu chọc Cẩm Y Vệ, huống chi là những côn đồ tầng dưới chót bọn hắn.

Lâm Mang nhìn nhìn hắn, cười nói: "Vương bang chủ không cần như vậy, ta tới

là tìm Vương bang chủ giúp đỡ."

“Giúp đỡ?” Vương Khôn sửng sốt một chút, đáy lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Mang nháy mắt về phía đám người phía sau.

Một tên Cẩm Y Vệ lập tức bước lên đưa một bộ bức họa.

“Xin nhờ Vương bang chủ chú ý hai người này nhiều chút, có tin tức gì lập tức

thông báo ta.”

Vương Khôn liên tục đáp ứng, "Đại nhân yên tâm, việc này ta sẽ để cho các

huynh đệ đi tìm."

"Vậy thì đa tạ!" Lâm Mang chắp tay, trực tiếp xoay người rời đi.

. . .

"Bang chủ, đám người Cẩm Y Vệ này giở trò quỷ gì thế? Tìm người còn nhờ

chúng ta hỗ trợ?"

Vương Khôn híp mắt nhìn người trên bức họa, cười lạnh nói: "Có vẻ là con cá

lớn, phân phó các huynh đệ lục soát khắp trong ngoài thành cho ta."

"Đây chính là một cơ hội tốt!"

Một tia quang mang nhìn xa trông rộng lóe lên trong đôi mắt hẹp dài của Vương

Khôn.

Nếu có thể mượn chuyện này này dựa hơi Cẩm Y Vệ, từ nay về sau, Dã Lang

Bang bọn hắn chắc chắn trở thành Bàng Giải Bang!

. . .

Nửa đêm.

Dã Lang Bang Vương Khôn đích thân đến cửa đưa tin.

Lâm Mang ngồi khí phái trên ghế thái sư, nhìn chằm chằm Vương Khôn đang

đứng ở phòng khách, bình đạm nói: “Không ngờ tốc độ của Vương bang chủ rất

mau lẹ a?”

Tuy là bang chủ Dã Lang Bang, nắm trong tay mấy trăm côn đồ lưu manh trong

thành nhưng hiện giờ lại cung kính dị thường trước mặt Lâm Mang.

Vương Khôn cười nịnh nói: “Chuyện đại nhân phân phó, tiểu nhân nào dám

chậm trễ.”

“Thủ hạ của ta đã điều tra rõ ràng, người đại nhân muốn tìm đang ở Lý Gia

Thôn ngoài thành.”

“Ồ?” Lâm Mang nhíu mày tán thưởng: “Lần này xin đa tạ Vương bang chủ.”

Vương Khôn vội đáp: “Ra sức vì đại nhân là bổn phận của tiểu nhân, sao dám

phiền đại nhân cảm tạ.”

Vương Khôn hiểu rất rõ vị trí bản thân.

Hắn trông oai phong lẫm liệt thế thôi, nhưng trong mắt những quan lão gia kia

chỉ là một con kiến có thể nghiền chết bất cứ lúc nào.

Chớ nói gì là Cẩm Y Vệ.

Đây đường đường là thân vệ Thiên tử, đám nha dịch bộ khoái bình thường hay

khinh bỉ bọn hắn cũng phải vòng lui.

Đôi khi vẫn cần liều một trận.

"Đại nhân." Vương Khôn khom người tiến tới, lấy ra từ trong ngực một cái hộp

gỗ, cười nói: "Khi hồi ta đi ngang qua cửa Bách Hộ Sở nhặt được thứ này, đoán

chừng là do tên hại nước hại dân nào đánh mất."

“Nhặt?” Trên mặt Lâm Mang hiện một nụ cười châm biếm, đưa tay mở hộp

gấm ra.

Chỉ thấy mười viên trân châu trong suốt long lanh lẳng lặng đặt trong hộp, tỏa

ra ánh sáng mờ ảo.

Nét mặt Lâm Mang hài hước liếc nhìn Vương Khôn, rất hứng thú nói: “Ngươi

thật to gan, lại dám hối lộ bản quan?"

“Bành!” Vương Khôn lập tức quỳ xuống, vội nói: "Oan uổng quá đại nhân, tiểu

nhân thật không có, cái này quả thực là nhặt, nếu có nửa câu nói dối xin nguyện

bị trời phạt sét đánh!"
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 9: Sau này nếu nhặt được loại tài vật bất chính này nhớ phải tìm bản quan (2)



Nội tâm Vương Khôn lúc này tràn ngập sợ hãi.

Đây chẳng lẽ là kiểu người không thích vàng bạc châu báu.

Nếu đúng như vậy, chuyến này coi như hắn đâm đầu vào vó ngựa rồi a!

Vương Khôn hối tiếc trong lòng, có lẽ hắn quá mức nóng lóng, không điều tra

kỹ sở thích của vị đại nhân này.

“Haha!” Lâm Mang bỗng cười phá lên, ân cần đưa tay đỡ Vương Khôn dậy,

trêu ghẹo nói:

“Ban nãy chẳng qua là đùa một chút với Vương bang chủ, Vương bang chủ chớ

hoảng.”

Tiện tay đậy cái hộp trên bàn lại, Lâm Mang ý vị thâm trường nói: "Nếu là tài

vật bất chính, vậy bản quan nên tìm người đánh mất."

“Có điều…”

Hơi dừng chút, Lâm Mang hướng về phía Vương Khôn, nhẹ giọng nói: "Vương

bang chủ, nếu sau này nhặt được loại tài vật bất chính nữa, nhớ phải tiếp tục tìm

bản quan hỗ trợ."

Sắc mặt Vương Khôn vui mừng.

Nụ cười nơi khóe miệng nhanh chóng tắt, đầy kính nể nói: “Đại nhân thường

ngày bận rộn công vụ mà vẫn phải xử lý những chuyện vụn vặt này, thật là tấm

gương sáng cho ta đời đời học hỏi.”

"Vương bang chủ quá khen." Lâm Mang xoay người trở về chỗ ngồi, bình tĩnh

nói: "Vương bang chủ, ta hy vọng Vương bang chủ sau này có thể kiếm ăn

đứng đắn, những chuyện kích động pháp luật như buôn người vẫn nên làm ít,

bằng không bản quan cũng không bảo vệ nổi ngươi a!"

Vương Mang nói câu cuối đặc biệt nặng.

Vương Khôn cũng không phải kẻ ngu dốt, chớp mắt liền hiểu ý tứ bên trong.

Lập tức giơ tay thề: “Đại nhân yên tâm, Vương Khôn ta tuyệt đối không làm

chuyện kích động pháp luật.”

"Ừ." Lâm Mang phất phất tay, ra hiệu hắn có thể rời đi.

Đợi sau khi Vương Khôn rời khỏi, một vị Cẩm Y Vệ đứng bên cạnh do dự nói:

“Đại nhân, Dã Lang Bang chỉ là chỗ tạp nham hội tụ, qua lại gần với bọn hắn

phải chăng không tốt lắm?”

Lâm Mang không thèm để ý nói: "Có cái gì không tốt, ngươi cho rằng danh

tiếng chúng ta trong miệng đám quan to quan nhỏ triều đình, bách tính dân gian

là tốt?"

Lấy ra một viên trân châu từ trong hộp, ném những viên còn thừa qua Cẩm Y

Vệ kế bên.

“Mỗi người một viên, không có nhiều!"

Vương Đại Thắng sửng sốt, trong mắt hiện một tia không dám tin.

Lâm Mang xua tay nói: “Không có chuyện gì nữa thì lui xuống đi, tiện thể báo

tin tức này cho Bách Hộ đại nhân.”

Vương Đại Thắng kinh ngạc nói: "Đại nhân, vì sao chúng ta không đích thân đi

bắt trước? Lúc đó công lao chắc chắn là của đại nhân ngài."

“Công lao?” Lâm Mang lắc đầu nói: "Đừng nhìn nhận sự việc quá đơn giản,

người đáng để Đông Xưởng xuất quân ồ ạt ra bắt há sẽ đơn giản như vậy."

“Chỉ là hai người cỏn con có cần tốn nhiều sức thế ư?”

Vương Đại Thắng lấy lại tinh thần liền bừng tỉnh, kính nể nói: "Đại nhân cao

kiến!"

Hôm nay từ tận đáy lòng hắn có phần kính nể với vị Tiểu Kỳ đại nhân mới tới

này.

Đều nói hổ cha không sinh chó con, quả nhiên chính xác.

Xem ra ngày trước là đã giấu dốt.

"Ty chức cáo lui!"

Vương Đại Thắng cầm cái hộp, khom người lui ra ngoài.

. . .

"Hệ thống, nạp điểm!"

"Điểm năng lượng +120"

“Một trăm hai mươi điểm thôi sao?” Ánh mắt Lâm Mang lóe lên.

Nhưng hắn không hề hối hận khi cho đi chín viên trân châu kia.

Đều nói nắm chắc số mệnh nhờ đấu tranh tiền đồ, dưới tình huống sự nghiệp

làm quan gặp trở ngại cũng chỉ có cách kiếm tiền.

Muốn để bọn hắn tận tâm tận lực làm việc, có mỗi thực lực là chưa đủ, còn phải

có lợi ích thực tế nữa.

Muốn người khác liều mạng chỉ vì vài lượng tiền lương, mặt quá dày!

. . .

Sự thực chứng minh, vụ án này đích xác không bình thường.

Tin tức báo lên không bao lâu, Lâm Mang liền bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Vương Đại Thắng đứng ngoài cửa, lớn tiếng nói: "Đại nhân, Bách Hộ đại nhân

triệu tập tất cả Cẩm Y Vệ ra khỏi thành truy bắt đào phạm."

Giờ phút này trong lòng hắn đã sớm phục sát đất đối với vị Tiểu Kỳ đại nhân

này.

Ngay cả Bách Hộ đại nhân cũng ra quan ồ ạt, có thể thấy đào phạm lần này

không hề đơn giản, nếu bọn hắn đi bắt trước thật thì sợ rằng hiện tại đã sớm đầu

một nơi, thân một nơi.

Lâm Mang tùy ý khoác y phục, xách Tú Xuân Đao đi ra ngoài.

Trong sân, một nhóm chín người dắt ngựa yên lặng chờ đợi từ lâu.

Lâm Mang leo lên ngựa, đeo chắc bội đao, quát lớn: “Xuất phát!”

Cổng lớn Bách Hộ Sở mở toang ra, âm thanh vó ngựa không ngừng trùng trùng

điệp điệp vang lên.

Từng vị Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ dẫn thuộc hạ của mình chạy về hướng ngoài thành.

Trên đường phố vẳng lặng dấy lên khói bụi mù trời.

"Giá!"

"Giá!"

Các đội Cẩm Y Vệ phóng ngựa lao điên lao cuồng ra khỏi thành, nha dịch tuần

nhai trên đường trố mắt nhìn nhau, vội vàng né tránh.

“Sao đám câu hồn này lại rời khỏi thành lúc nửa đêm?”

“Có quỷ mới biết!”

“Đừng để ý, lập tức thay ca, thay ca xong thì về nhà ngủ!”

. . .
 
Back
Top Bottom