Ngôn Tình Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 640


Hiên Viên gia chủ bị đả kích không nhẹ, bước chân có chút lảo đảo, ông ấy nhìn tử tướng của Hiên Viên Minh, lập tức dời ánh mắt, đáy mắt tất cả đều là sự bi phẫn và giận dữ!
“Cảm ơn Tô quán chủ đã thanh lý môn hộ giúp tôi.” Hiên Viên gia chủ có mấy phần nghẹn ngào: “Hiên Viên gia có tên nghịch tử như này, tôi phải báo cáo với tổ tiên thế nào chứ!”
“Đồ hỗn trướng! Hỗn trướng!” Hiên Viên gia chủ mắng hai tiếng, thân thể run lên, suýt nữa bị tức đến ngất đi.
Tư Không gia chủ chỉ có thể ở bên cạnh nhẹ giọng trấn an.
Tô Cẩm có chút ngượng ngùng giải thích: “Vết thương của tôi đã khỏi rồi, lúc ấy phát giác ra Hiên Viên Minh có vấn đề, nên đã đào cho anh ta một cái bẫy…”
Những điều còn lại Tô Cẩm không nói tiếp nữa, cô bày ra một cái bẫy, Hiên Viên Minh không kịp chờ đợi mà nhảy vào.
Cho nên mới giải quyết được Hiên Viên Minh dễ như trở bàn tay.
Hiên Viên gia chủ nước mắt tuôn rơi đầy mặt, không ngừng ở đó xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Cho dù là Hiên Viên Lê, hay là Hiên Viên Minh, ông ấy dạy bảo đều vô cùng thất bại.
Sau khi đau lòng, không nhịn được nhớ lại lúc trước, có lẽ là do ông ấy quá thiên vị Hiên Viên Lê, mới khiến cho Hiên Viên Minh đi đến một bước như ngày hôm nay.
Thế nhưng, ông ấy cũng chưa từng bạc đãi Hiên Viên Minh!
Nên cho, có thể cho, ông ấy đều cho…
Lúc này, Cơ Vọng cũng chạy tới, Tô Cẩm thở dài, ra hiệu cho Tư Không gia chủ khuyên nhủ Hiên Viên gia chủ, mà cô thì đi tới trước mặt Cơ Vọng.
Cơ Vọng thấy Tô Cẩm tới gần, lập tức ấm giọng gọi một câu Tô quán chủ.
Tô Cẩm nhìn đứa ngốc nghếch này, đáy lòng có mấy phần cảm khái, cô thấp giọng nói: “Nếu như anh không muốn tiếp tục ở lại Huyền Môn thế gia, tôi có thể dẫn anh rời khỏi đây.”
Đáy mắt Cơ Vọng có một tia sáng xẹt qua, rất nhanh đã vụt tắt.
Anh ta lắc đầu: “Không được, cảm ơn Tô quán chủ, tôi sẽ ở lại đây chuộc tội.”
Sau đó toàn tâm toàn ý trông coi Cơ gia, trông coi Tiểu Bồng Lai, trông coi thiên hạ…
Tô Cẩm nghĩ một chút, đưa cho Cơ Vọng một lá bùa Truyền Tin: “Lá bùa này có thể liên hệ được với tôi, cũng có thể để lại lời nhắn cho tôi.”
Cơ Vọng do dự chớp mắt một cái, cẩn thận nhận lá bùa Truyền Tin kia.
Tô Cẩm xoay người lại đến bên cạnh Phương Tri Hạc: “Nhị Đồ Đệ, anh có muốn ở lại Tiểu Bồng Lai nghỉ ngơi mấy ngày không?”
Trước đó phải vội vàng rời đi, là bởi vì muốn câu được con cá lớn Hiên Viên Minh này lên, mà bây giờ, sự việc đã được giải quyết, tất nhiên là có thể ở lại thêm hai ngày.
Phương Tri Hạc suy tư vài giây, lắc đầu từ chối.
“Sư phụ không phải còn muốn dẫn bọn tôi cùng đi tiêu diệt những hang ổ còn lại của Thiên Uyên hay sao? Chuyện này, sao tôi có thể bỏ lỡ?”
Cho nên, anh ta lựa chọn tiếp tục tiến lên.
Tô Cẩm khẽ cười ôn hòa: “Được, chúng ta tiếp tục đi.”
Chỉ có điều, lần này không phải là đường về Kinh Thành, mà chính là đi đến những địa điểm dựa theo danh sách!
Sau khi bốn người thương lượng xong, một lần nữa cáo từ với mấy người Hiên Viên gia chủ.
Lúc này, Hiên Viên gia chủ vừa lấy lại tinh thần, trạng thái cũng không được tốt lắm: “Tô quán chủ đi đường cẩn thận, nếu có chuyện gì, có thể liên hệ với chúng tôi!”
Mặc dù bọn họ đã là một đám xương già rồi, nhưng vẫn có chút tác dụng.
Tô Cẩm vẫy tay với bọn họ, lần này, là thật sự muốn rời đi.
Tư Không gia chủ lại ôm Phương Tri Hạc khóc trong chốc lát, mới lưu luyến không nỡ buông anh ta ra: “Nhất định phải nhớ ông ngoại đó.”
“Chúng ta có thể trò chuyện video, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc.” Phương Tri Hạc dở khóc dở cười, dù sao đây cũng không phải là sinh ly tử biệt.Tư Không gia chủ hừ một tiếng, ông ta đương nhiên biết có thể liên lạc bất cứ lúc nào, nhưng chỉ mới một thời gian ngắn ngủi, ông ta cứ thế phải tiễn cháu ngoại nhà mình đi hai lần, ông ta đau lòng!
Nhưng ông ta ngoại trừ đưa mắt nhìn theo bọn họ rời đi, cái gì cũng không làm được.
Ông ta còn phải trông coi Tiểu Bồng Lai, còn phải trông coi Tư Không thế gia.
Cơ Vọng nhìn bóng dáng Phương Tri Hạc rời đi, dưới đáy mắt bình tĩnh, tràn đầy hâm mộ…
Phương Tri Hạc có sư phụ có sư huynh, còn có ông ngoại.
Mà anh ta, từ nay về sau, chỉ có một mình.
Cơ Vọng gục đầu xuống, quanh người không kiềm chế được toả ra sự bi thương.
Tư Không gia chủ và Hiên Viên gia chủ gia quay đầu lại an ủi nói: “Đừng sợ, về sau còn có hai ông già chúng ta đây mà.”
Cơ Vọng ngẩng đầu, cuối cùng đỏ cả vành mắt.

Trên xe, Sở Lâm vô cùng vui sướng tranh công với Tô Cẩm.
“Sư phụ, vừa rồi tôi chỉ một roi đã đánh cho lệ quỷ kia kêu ngao ngao, đáng tiếc, màn đặc sắc như vậy, không thể cho người thấy.” Anh ta tiếc hận chớp mắt một cái, lập tức nói tiếp: “Có điều tôi cảm thấy bây giờ tôi đã trở nên rất ưu tú, sư phụ người cảm thấy thế nào?”
Tô Cẩm phối hợp khen ngợi: “Sư phụ cũng cảm thấy anh rất ưu tú, không hổ là đại đệ tử của Huyền Thanh quán chúng ta.”
Khen Đại Đồ Đệ xong, Tô Cẩm lại bắt đầu khen Nhị Đồ Đệ, người xưa có câu rất hay, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đã khen một người, vậy chắc chắn cũng phải khen người còn lại.
Đây mới gọi là xử lý công bằng!
“Biểu hiện của Tri Hạc cũng hết sức ưu tú, vi sư rất hài lòng.”
A phải rồi, còn có Nguyên Cảnh, Tô Cẩm lại khen Nguyên Cảnh một lần.
Cuối cùng, Tô Cẩm tổng kết vài câu.
“Lần này chúng ta đã giải quyết Thiên Uyên, toàn bộ nhờ mấy người chúng ta phối hợp ăn ý, gặp phải nguy hiểm cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ, vi sư hi vọng về sau các anh có thể tiếp tục duy trì thái độ này, các anh còn phải tích cực hướng lên, cố gắng nâng cao năng lực…”
Tô Cẩm vừa dứt lời, Sở Lâm bắt đầu vỗ tay: “Sư phụ nói rất đúng!”
“Chúng ta nhất định sẽ càng nỗ lực hơn!” Sở Lâm có mười phần lòng tin.
Phương Tri Hạc cũng hô khẩu hiệu theo.
Trong lúc nhất thời, không khí giữa mấy người cứ vậy trở nên mười phần chăm chỉ!
Đáy mắt Tô Cẩm còn lại tràn đầy bất đắc dĩ…
Đột nhiên, Tô Cẩm nghĩ đến một chuyện, cô vẫn chưa kịp hỏi Nhị Đồ Đệ, cô có chút muốn nói lại thôi.
Cuối cùng nghĩ một chút, cô quay đầu, câu nói kia cũng không hỏi ra miệng, cô cũng không có ý định tiếp tục hỏi anh ta.
Lúc đó Nhị Đồ Đệ đi cứu Tư Không gia chủ, tình huống rõ ràng thật sự không tốt, Tô Cẩm không biết bọn họ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, nhưng cô biết Nhị Đồ Đệ hình như không muốn nhắc đến.
Nếu đã không muốn nhắc, vậy thì không hỏi nữa.
Tô Cẩm lấy ra một phần bảng danh sách, dựa theo địa chỉ khoanh vòng trên bản đồ.
Ngón tay trắng nõn thon dài chỉ vào một chỗ trên bản đồ: “Chúng ta đến chỗ này trước, bởi vì khoảng cách gần nhất, sau đó lại đi tới địa điểm này, đi toàn bộ một lần, cuối cùng lại trở lại Kinh Thành, có được hay không?”
“Được!”
“Chúng tôi đều nghe theo sư phụ!”
“Tôi cũng nghe theo A Cẩm, A Cẩm nói cái gì chính là cái đó.” Nguyên Cảnh phụ hoạ theo, anh quay đầu liếc nhìn Tô Cẩm một chút.
Tô Cẩm phát giác ra được ánh mắt anh, lập tức dời mắt nhìn về phía khác.
Sở Lâm rất bén nhạy nghĩ đến trước đó sư phụ hỏi anh ta vấn đề kia, anh ta a một tiếng, nhìn sư phụ một chút, lại nhìn Nguyên Cảnh một chút.
Hình như cũng không có ai ưu tú hơn so với Nguyên Cảnh…
Anh ta thở dài một tiếng, bỗng nhiên rơi vào bi thương.
Phương Tri Hạc cụp mắt xuống, trong đầu anh ta thoáng hiện lên những hình ảnh trong huyễn cảnh ngày đó.
Cơ gia chủ không hổ là ẩn giấu nhiều năm như vậy, mũi đao chuyên đâm vào tim người ta.
Lúc anh ta cứu ông ngoại, đã rơi vào huyễn cảnh cùng ông ngoại, trong huyễn cảnh, là Phương gia bị diệt, là hình ảnh mẹ anh ta Tư Không Tĩnh bị giết ..
Nếu không phải có lá bùa mang theo linh lực của sư phụ này, có lẽ, anh ta và ông ngoại thật sự không thể đi ra được.
May mắn, anh ta có một người sư phụ rất rất tốt.
 
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 641


Vốn dĩ không khí đang cười nói vui vẻ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Tô Cẩm phát hiện ra sự dị thường, cô quay đầu lại nhìn hai đồ đệ, chững chạc đàng hoàng hỏi bọn họ: “Sư phụ đang nói chuyện với các anh, sao các anh lại thất thần chứ?”
Sở Lâm và hai người Phương Tri Hạc liếc nhau: “Chúng ta đang nghĩ, sư phụ đối với chúng ta tốt như vậy, chúng ta làm sao để báo đáp!”
Tô Cẩm cao ngạo trả lời: “Vậy các anh từ từ suy nghĩ!”
Ai, đồ đệ lớn rồi, cũng sẽ có tâm tư của chính mình.
Tô Cẩm để đánh lạc hướng tâm trạng bọn họ nên đã liên hệ với Lục Chi Ninh một chút.
Lục Chi Ninh vừa nhìn thấy là Tô Cẩm gọi video trò chuyện, thiếu chút ngất đi, anh ta ấn nút nghe, gương mặt quen thuộc của Tô Cẩm lập tức xuất hiện ở trên màn hình.
“Tô quán chủ!” Hắn ngạc nhiên gọi một câu.
Tô Cẩm chào anh ta, lại hỏi tình hình của mọi người một chút.
Lục Chi Ninh vui sướng bày tỏ: “Mọi người đều rất khoẻ, cô đừng lo lắng. Bên chỗ cô thì sao? Thuận lợi không?”
“Thuận lợi.” Tô Cẩm tâm trạng không tệ trả lời: “Sự việc gần như đã được giải quyết, nhưng còn có mấy cục diện rối rắm cần thu dọn một chút, qua một thời gian ngắn nữa, chúng tôi sẽ trở lại Kinh Thành.”
Nghe Tô Cẩm nói một thời gian ngắn nữa mới trở về, Lục Chi Ninh vội vàng báo cáo tình hình tu sửa Huyền Thanh quán, ở chỗ anh ta tất cả cũng thuận lợi!
Sau đó, Tô Cẩm đưa di động cho Sở Lâm.
Lục Chi Ninh đang báo cáo vừa chớp mắt, chợt phát hiện người trước mắt đã đổi thành Sở Lâm.
Anh ta im bặt, giọng nói vui sướng đổi thành chế nhạo: “A, còn sống à?”
Sở Lâm hừ lạnh một tiếng, cao ngạo hất cằm: “Chuyến này, thực lực của em tiến bộ nhanh chóng.” Anh ta nói xong cũng cho Lục Chi Ninh một ánh mắt ‘Chính mình trải nghiệm’!
Lục Chi Ninh lập tức hiểu, đổi giọng nhanh hơn cướp.
“Ai nha, em trai ruột của anh, anh nhớ em từng giờ từng phút…”
“Anh lừa gạt quỷ à!” Sở Lâm lôi kéo Phương Tri Hạc, cùng nhau xì xào với Lục Chi Ninh.
Mắt thấy không khí đã trở nên náo nhiệt không ít, đáy mắt Tô Cẩm cũng nhiều hơn mấy phần ý cười.
Bọn họ nói dông dài một lúc lâu mới yên lặng lại.
Lúc Sở Lâm đưa di động trả lại cho Tô Cẩm, nhỏ giọng nói thầm: “Chờ tôi trở về, tôi nhất định phải khiến cho Lục Chi Ninh mở mang tầm mắt xem tôi lợi hại bao nhiêu!”
“Nếu anh đã có quyết tâm như thế, vậy hành trình tiếp theo, nên nắm chắc cơ hội, hai người các anh biểu hiện tốt một chút. Dù sao, ngoại trừ mấy hang ổ của Thiên Uyên kia, nếu muốn tìm thứ để luyện tập coi như khó khăn.” Tô Cẩm ấm giọng nhắc nhở.
Những hang ổ sau, cô dự định để cho Sở Lâm và Phương Tri Hạc ra tay.
Đương nhiên, cô ở bên cạnh nhìn, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Về phần Nguyên Cảnh…
Tô Cẩm quay đầu hỏi anh: “Anh có muốn cùng hai người bọn họ luyện tập không?”
Nguyên Cảnh nghĩ một chút, hỏi lại nói: “Vậy A Cẩm ở bên cạnh nhìn sao?”
“Đương nhiên rồi, dù sao tôi phải bảo đảm sự an toàn của các anh, cho dù tôi đã giao hết cho các anh, cũng vẫn sẽ trông coi các anh.” Tô Cẩm không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Vậy tôi sẽ cùng hai người bọn họ luyện tập.” Nguyên Cảnh kiên định nói, anh dự định cố gắng phát triển trận pháp.
Anh phát hiện, trận pháp cũng không phải rất khó, rất dễ dàng nắm được.
“Chúc cho hành trình kế tiếp của chúng ta, tất cả đều thuận lợi.” Tô Cẩm nhẹ nhàng nói.
Ba người khác cũng tràn đầy lòng tin, hai mắt bọn họ tỏa sáng mong mỏi thời gian tiếp theo.
Trừ tà bắt quỷ! Bọn họ có thể!


Lúc giải quyết xong hang ổ cuối cùng của Thiên Uyên, đã là hai tháng sau.
Sở Lâm đã thuần thục roi Toả Hồn của anh ta, Phương Tri Hạc vẻ mặt thản nhiên lau Thất Tinh Kiếm của anh ta.
Nguyên Cảnh tràn đầy lòng tin khởi động trận pháp, chỉ nghe một tiếng ầm vang, hang ổ cuối c*̀ng trở thành một vùng đổ nát…
Tô Cẩm nhịn không được vỗ tay khen hay.
Cô biết mà, ánh mắt của cô từ trước đến nay sẽ không xuất hiện vấn đề.
Cho dù là hai người đồ đệ, hay là Nguyên Cảnh, đều ở trong đoạn thời gian này, đạt được tiến bộ cực lớn!
Bọn họ tiến bộ càng lúc càng nhanh, làm việc cũng càng ngày càng ăn ý.
Cô hết sức hài lòng!
Sau khi ba người hoàn thành nhiệm vụ thuộc về mình, từng người đi đến trước mặt Tô Cẩm chờ được khen ngợi.
Tô Cẩm cũng thuần thục khen vài câu.
Từ trước tới nay cô chỉ khen có vài câu tới lui như vậy, nhưng ba người này, cứ thế nghe không biết chán.
Đối với chuyện này, Tô Cẩm cũng rất bất đắc dĩ.
Có điều bọn họ đã thích nghe, vậy cô tiếp tục khen!
Sau khi khen ba người xong, Sở Lâm mừng khấp khởi hỏi Tô Cẩm: “Sư phụ, tiếp theo thì sao? Đây hình như mà hang ổ cuối cùng của Thiên Uyên rồi.”
“Đúng vậy, Thiên Uyên hoàn toàn bị tiêu diệt rồi.” Tô Cẩm thở dài một tiếng.
Thiên Uyên làm ra nhiều chuyện như vậy, cũng coi như là nhận lấy sự trừng phạt vốn có, có một thì tính sổ một, phần lớn đều đã tan thành mây khói, không còn hồn phách, không có kiếp sau!
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Cảnh: “Qua mấy ngày nữa chính là ngày mừng thọ của Nguyên lão gia tử, chúng ta trở lại Kinh Thành đi.”
Nguyên Cảnh hơi kinh ngạc: “Làm sao A Cẩm biết chuyện này?”
Cho dù là lão gia tử hay là cha mẹ, đều từng hỏi thăm anh: Ngày Nguyên gia tổ chức thọ yến, không biết A Cẩm có thời gian không?
Mà chuyện này, anh còn chưa kịp nói với A Cẩm.
Tô Cẩm bất đắc dĩ khẽ cười: “Chuyện lớn như vậy, Lục Chi Ninh đã nói với tôi nhiều lần, trừ chuyện đó ra, Huyền Thanh quán cũng sắp xây dựng xong, cho nên, về tình về lý, chúng ta cũng nên trở về Kinh Thành.”
“Được.” Nguyên Cảnh trả lời, ngay sau đó anh còn nói: “Cha mẹ tôi đều nhớ cô, hay là A Cẩm tham gia thọ yến lão gia tử với tôi đi?”
Tô Cẩm do dự chớp mắt một cái, cân nhắc đến tiếp theo hình như cô cũng không có việc gì, nên đã đồng ý lời mời này.
Về phần hai người khác, Sở Lâm và Phương Tri Hạc liếc nhau: “Vậy chúng ta thì sao?”
“Đương nhiên là đi cùng.” Nguyên Cảnh cười trả lời bọn họ.
Đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, anh cũng đã đặt hai người này vào trong lòng từ lâu.
Thế là, bốn người ước định cẩn thận hành trình tiếp theo.

Bốn người Tô Cẩm ở lại thành phố này nghỉ ngơi một ngày, ngày tiếp theo, cùng nhau trở về Kinh Thành.
Vốn dĩ dựa theo thời gian đã tính toán, bọn họ có thể đến Kinh Thành sớm một ngày, Nguyên Cảnh sẽ dùng một ngày này để chuẩn bị quà, nhưng, trên đường gặp phải chút vấn đề nhỏ.
Mấy người Tô Cẩm hỗ trợ giải quyết một chút, cũng khiến cho thời gian bị chậm mất một ngày.
Đến mức lúc bọn họ đến kinh thành, đã là ngày mừng thọ Nguyên lão gia tử rồi.
Nguyên Cảnh không kịp chuẩn bị quà, thời gian quá gấp, Tô Cẩm đành phải dùng bùa Dịch Chuyển đưa anh đến Nguyên gia, hai người đi trước.
Lúc hai người vừa tới nơi, đã gặp Nguyên Lâm cha Nguyên Cảnh.
Nguyên Lâm nhìn thấy hai người bọn họ, bất chợt lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
“Các con trở về đúng lúc! Lão gia tử đang hỏi các con đó!” Ai nha, Tô quán chủ thật sự là không đi con đường bình thường, người khác đều đi cửa chính, Tô quán chủ cho tới bây giờ đều là đột nhiên xuất hiện!
“Thế nhưng, chúng ta còn chưa kịp chuẩn bị quà.” Tô Cẩm có chút xấu hổ, dù sao cũng là thọ yến của nguyên lão gia tử, tay không thì không tốt lắm.
Vừa dứt lời, mẹ Nguyên Cảnh đã chạy tới: “Tôi nói buổi sáng hôm nay làm sao Hỉ Thước cứ kêu, hóa ra là có chuyện tốt! Nguyên Cảnh con thất thần làm cái gì? Còn không mau dẫn A Cẩm đến chúc thọ lão gia tử?”
Mẹ Nguyên thúc giục vô cùng vội vàng.
Đợi Nguyên Cảnh kéo Tô Cẩm đi về phía đại đường, anh mới ý thức được ý của mẹ.
Như này là muốn anh dẫn A Cẩm đi một vòng trước mặt mọi người, nhưng, nhưng anh còn chưa thổ lộ…
Sắc mặt Nguyên Cảnh phức tạp.
Cha mẹ biết mấy tháng nay anh đều ở cùng với A Cẩm, sẽ không phải là hiểu lầm quan hệ giữa anh và A Cẩm chứ?
Cùng lúc đó.
Nguyên Lâm có chút lo lắng nhìn sang vợ mình: “Bà cũng quá vội rồi? Ngộ nhỡ Nguyên Cảnh còn chưa chọc thủng lớp giấy chắn với Tô quán chủ thì sao?”
Nghe vậy, mẹ Nguyên trừng mắt liếc ông ấy một cái.
“Im miệng! Con trai của tôi có thể phế vật như vậy sao? Đã ở chung sớm chiều mấy tháng, còn có thể không có một chút tiến triển?”
Nguyên Cảnh: … Thật xin lỗi, anh quả thực phế vật, anh gây trở ngại rồi.
 
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 642


Lúc Tô Cẩm và Nguyên Cảnh sắp đến đại sảnh, Nguyên Cảnh đột nhiên dừng bước.
“A Cẩm, chờ một chút, ý của mẹ tôi…” Anh suy nghĩ lời này nên mở miệng như thế nào, anh không thể ở dưới tình trạng A Cẩm cái gì cũng không biết, dẫn người đi.
Bởi như vậy, hôm nay tất cả những người tham gia thọ yến, đều sẽ biết anh và A Cẩm có quan hệ không đơn giản.
Anh không thể cưỡng ép quan hệ giữa bọn họ trong tình huống A Cẩm không biết gì cả…
Tô Cẩm yên lặng nhìn vẻ mặt khó xử của anh, thấy anh nửa ngày không nói lời gì, cô đành phải nói: “Lời anh nói ở lối vào Tiểu Bồng Lai tôi đã nghe thấy rồi.”
Nguyên Cảnh còn đang cân nhắc từng câu từng chữ, đột nhiên bối rối.
Anh đứng đó, sửng sốt một lúc lâu, mới kinh ngạc truy hỏi: “Cô đều nghe thấy?”
Tô Cẩm cây ngay không sợ chết đứng, hiện tại cô đã không cảm thấy có gì ngại ngùng nữa: “Lúc cứu anh đã nghe thấy.”
Chuyện tình cảm, cũng có thể thẳng thắn, làm gì phải che giấu?
“Tôi cũng hiểu ý của mẹ anh.” Tô Cẩm lại bổ sung một câu, hiện tại cô cũng không phải lúc vừa xuống núi, mặc dù nói bây giờ cũng không hiểu nhiều đạo lí đối nhân xử thế, nhưng ý tứ trong lời nói của mẹ Nguyên, cô vẫn có thể nghe ra được.
Nguyên Cảnh bị hết câu nói này đến câu nói khác đập vào khiến đầu óc choáng váng.
Chuyện này. . .
Kinh hỉ tới cũng quá không kịp đề phòng rồi?
Anh có chút luống cuống, kinh hỉ lại bàng hoàng, trong chớp mắt có chút mờ mịt, mạch suy nghĩ nhanh nhẹn của anh xưa nay chỉ cảm thấy đại não hình như có chút quá tải.
Thấy anh còn đang ở đó ngẩn người, Tô Cẩm đưa tay kéo anh: “Nhanh lên một chút, lát nữa tôi còn có việc.”
Hai đồ đệ đến bây giờ cũng chưa xuất hiện, cô có chút lo lắng, hơn nữa cô cũng nhớ Huyền Thanh quán, cũng không biết đợi lát nữa có thể gặp Lục Chi Ninh hay không?
Thế là, hai người cùng nhau xuất hiện ở trong thọ yến của lão gia tử.
Không ít người đều nhận ra Nguyên Cảnh, nhưng lại khôn biết Tô Cẩm, hai người vừa xuất hiện, xung quanh lại yên lặng một lúc lâu.
Mãi cho đến khi Tô Cẩm đi qua chúc thọ, trong đám người mới dần dần có thêm tiếng nghị luận.
Những lời nghị luận kia đối với Tô Cẩm mà nói, không tạo ra ảnh hưởng gì.
Tô Cẩm không chuẩn bị quà, chỉ có thể chọn mấy lá bùa thích hợp đã vẽ trước đó tặng cho lão gia tử mang ở trên người.
Lão gia tử nhìn thấy lá bùa, lập tức xem như bảo bối cất ở trong ngực, sợ bị người khác ngấp nghé!
Ông ấy cười không ngậm được miệng, ngay cả Nguyên Cảnh cũng không phản ứng, sốt ruột hàn huyên vài câu với Tô Cẩm, hận không thể tự thân bưng trà dâng nước cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm cũng rất thức thời, thấy đằng sau còn có không ít người chờ tặng quà, lập tức lôi kéo Nguyên Cảnh lui ra mấy bước.
Lúc này, Sở Lâm gửi tin nhắn cho Tô Cẩm, bày tỏ mình sắp đến.
Tô Cẩm cũng bắt đầu nhân thời gian này tìm bóng dáng Lục Chi Ninh, về phần Nguyên Cảnh bên cạnh cô, cười tươi như hoa, chỉ là nhìn có chút đần độn…
Đại khái là vui vẻ đến ngốc rồi…
Mấy phút sau, Lục Chi Ninh và Sở Lâm còn có Phương Tri Hạc đều xuất hiện.
Sở Lâm mở miệng đầu tiên: “Chúng tôi gặp nhau ở cửa.”
“Anh em ruột, chính là có duyên phân!” Lục Chi Ninh cao hứng nói tiếp.
Sở Lâm nịnh nọt nháy mắt ra hiệu với Tô Cẩm: “Sư phụ người đoán xem tại sao tôi tới muộn?”
“Có chuyện tốt?” Tô Cẩm căn cứ tâm trạng của Sở Lâm để suy đoán, lúc này xem xét tâm tình cũng rất không tệ.
Sở Lâm lấy ra mấy cái hộp có hình tấm thẻ như hiến vật quý, Tô Cẩm nhận lấy mở ra xem, ánh mắt lập tức sáng lên.
Đại Đồ Đệ không hổ là Đại Đồ Đệ!
Thời khắc thế này, thế mà anh ta lấy được mấy hộp danh thiếp!

Sở Lâm nói tiếp: “Thọ yến của Nguyên lão gia tử, chắc chắn có rất nhiều người đến, đây đúng là cơ hội tốt để chúng ta mở rộng nhân mạch!”
“Anh nói có đúng hay không, Tam gia?” Sở Lâm chế nhạo một câu, chờ nửa phút, cũng không có ai trả lời anh ta.
Anh ta kinh ngạc nhìn về phía Nguyên Cảnh bên cạnh sư phụ: “Nguyên Tam gia?” Sở Lâm lại gọi một tiếng.
Nguyên Cảnh lúc này mới lấy lại tinh thần: “Cậu mới vừa nói cái gì?”
Sở Lâm: “… ?”
Anh ta nghi ngờ nói lại mạch suy nghĩ của chính mình.
Nguyên Cảnh gật đầu, khen ngợi nói: “Đúng là cách hay, có tiền đồ.”
Tô Cẩm dở khóc dở cười nhìn Nguyên Cảnh: “Đây chính là thọ yến của ông nội anh, chúng ta ở đây phát danh thiếp có thích hợp không?”
“Không có gì là không thích hợp, cho dù là thọ yến hay là những yến hội lớn khác, rất nhiều người có mục đích đúng là lăn lộn để làm quen, lại nhận biết thêm một số người, mở rộng nhân mạch, bọn họ cũng đều làm như vậy. Đây cũng là một loại giao tiếp.”
Nguyên Cảnh ấm giọng giải thích, ánh mắt không nỡ rời khỏi người Tô Cẩm.
“Thì ra là thế.” Sau khi Tô Cẩm hiểu rõ, bắt đầu theo Sở Lâm và Phương Tri Hạc cùng nhau đưa danh thiếp.
Hơn nữa trên tên của bọn họ có chút đặc sắc, ba chữ Huyền Thanh quán to khắc ở một mặt, bốn góc còn in chữ ‘Đạo’.
Mặt sau là phương thức liên lạc của Sở Lâm và Phương Tri Hạc và nghiệp vụ chính của Huyền Thanh quán: Bắt quỷ, xem bói, xem tướng, phong thuỷ các loại.
Không bao lâu, mấy người đã phát xong danh thiếp trên tay.
Sở Lâm có chút tiếc hận: “Ai, danh thiếp in ít, chủ yếu là thời gian quá gấp.”
Phương Tri Hạc cũng phụ họa theo.
Đại khái không ít là vì nguyên nhân đưa danh thiếp, Tô Cẩm không bao lâu đã có tiếng ở ngay thọ yến.
Những cô gái trẻ nhao nhao thấp giọng nghị luận: “Mọi người nhìn kia, Tô Cẩm kia, thế mà dám đường hoàng phát danh thiếp trong thọ yến của Nguyên lão gia tử!”
“Phát danh thiếp thì cũng thôi đi, trên danh thiếp còn in cái gì mà bắt quỷ đoán mệnh… Đơn giản không hợp thói thường!”
“Gạt người lừa gạt đến cả Nguyên gia?”
“Cũng không sợ đắc tội với Nguyên gia? Đúng là điên rồi!”
“Ai, vừa rồi tôi tận mắt thấy Tam gia đi tìm cô ta, xem chừng chính là đi tìm kẻ gây rối!”
“Trời ạ, các người cũng không biết cô ta là ai à? Tôi nói với mấy người, cô ta rất nổi tiếng ở Thanh Thành, cô ta là đại tiểu thư của Tô gia ở Thanh Thành, vừa được tìm trở về không bao lâu, chỉ toàn làm mấy chuyện giả danh lừa bịp!”
“Người chị em này cô nói cẩn thận một chút?”
“Được! Tôi đến nói với mấy cô…”

Một bên khác.
Mấy người Tô Cẩm gặp người quen cũ.
Triệu gia, Lục gia đều tới, bọn họ vừa nghe thấy có người phát danh thiếp, còn thảo luận về Huyền Thanh quán, lập tức xông tới trước mặt Tô Cẩm.
Đáng tiếc, bọn họ vẫn tới chậm một bước.
“Chúng ta cũng muốn Tô quán chủ tự tay phát danh thiếp!”
Tô Cẩm thành thật bày tỏ: “Sở Lâm không in nhiều, đã hết rồi…”
Hai nhà Triệu Lục vừa tiếc vừa đau lòng, chuyện tốt như này làm sao lại bỏ qua được chứ?
“Ai nha, chỉ là một tấm danh thiếp, mấy người cũng đừng quá để ý, qua mấy ngày nữa Huyền Thanh quán chúng tôi khánh thành, đến lúc đó hoan nghênh các vị đến cổ vũ.” Tô Cẩm vừa cười vừa nói.
Nghe vậy, Lục phu nhân và Lục tiên sinh bắt đầu đắc chí.
Dù sao Lục Chi Ninh cũng tham gia xây đạo quán, bọn họ đột nhiên không thèm hâm mộ những người có được danh thiếp nữa!
Lục phu nhân thì thầm với Triệu phu nhân một câu, Triệu phu nhân phải nói là mặt mũi tràn đầy hâm mộ!
Chỉ có điều, mấy phút sau, người Lục gia và Triệu gia lại gặp mấy người có danh thiếp để ra tay.
Hai phe gặp nhau, không ai nhường ai!
Những người có danh thiếp: “…” Chúng tôi cũng không phải nhận được thứ gì ghê gớm?
Ai, vậy danh thiếp này, bọn họ nhất định phải cất giữ cẩn thận.
 
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 643


Sau khi thọ yến của Nguyên lão gia tử kết thúc, tất cả mọi người thảo luận nhiều nhất chính là Tô Cẩm và Huyền Thanh quán.
Có người nói Tô Cẩm đắc tội Nguyên Cảnh, sớm muộn cũng sẽ xong đời.
Còn có người nói, hai nhà Triệu Lục vì một tấm danh thiếp của Tô Cẩm suýt nữa ra tay đánh nhau.
Trong lúc nhất thời, có nhiều giả thuyết phân vân.
Tóm lại, cái tên Tô Cẩm này thành công khiến rất nhiều người đều có ấn tượng…
Không ít người có giao tình với Triệu gia, Lục gia, nhao nhao tìm hiểu tin tức, hai nhà Triệu Lục, cũng không giấu diếm, nói về năng lực bắt quỷ vẽ bùa của Tô quán chủ phải gọi là thần kỳ.
Có người tin, dĩ nhiên cũng có người không muốn tin.
Tình hình ở bên ngoài, cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với tôi cẩm, cô một lòng với chuyện xây Huyền Thanh quán!
Mắt thấy đã sắp làm xong, cô tất nhiên là phải đích thân giám sát.
Sở Lâm và Phương Tri Hạc cũng mỗi ngày đều chạy đến Huyền Thanh quán, sợ thời khắc cuối cùng xuất hiện vấn đề nhỏ sai sót nhỏ, đây chính là sản nghiệp mà thầy trò bọn họ cực khổ, thật vất vả mới kiếm được.
Về phần Nguyên Cảnh?
Ngoại trừ xử lý chuyện của Nguyên gia, thời gian còn lại đều dùng để xoắn xuýt.
Cho nên, ngày thọ yến hôm ấy, anh coi như là đã thổ lộ với A Cẩm rồi hay là chưa thổ lộ chứ?
A Cẩm đã biết tâm ý của anh từ trong huyễn cảnh, nhưng A Cẩm vẫn muốn kéo anh cùng nhau chúc thọ lão gia tử.
Vậy đây rốt cuộc có tính là đồng ý với lời thổ lộ của anh hay không?
Hơn nữa bây giờ đã qua hai ba ngày rồi, A Cẩm cũng không nhắc đến chuyện thọ yến.
Xoắn xuýt đến cuối cùng, ngay cả mẹ Nguyên cũng không nhìn được nữa rồi.
“Mẹ nói con phế vật, cha ruột con còn phản bác mẹ, sự thật chứng minh, con quả thực rất phế, xoắn xuýt nhiều như vậy làm cái gì? Con không đi mà thổ lộ chính thức đi!”
“Đương nhiên, con yên tâm, cho dù con bị A Cẩm từ chối, chúng ta cũng sẽ không chế giễu con, dù sao Tiểu Tiên Nữ quả thực không phải người phàm phu tục tử như con xứng!”
Nguyên Cảnh nhỏ giọng phản bác: “Làm người vẫn phải có ước mơ.” Anh cảm thấy, cơ hội của anh còn rất lớn.
Mẹ Nguyên hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý đến anh nữa.
Dưới sự k*ch th*ch của mẹ, Nguyên Cảnh định tìm thời gian nói chuyện tình cảm đàng hoàng với A Cẩm.

Thế là, chờ lúc anh đến Huyền Thanh quán, nhìn thấy chính là A Cẩm đang bận rộn.
Ý nghĩ muốn thổ lộ kia, trong nháy mắt lại bị anh ép xuống.
Huyền Thanh quán cũng sắp làm xong rồi, giờ này A Cẩm rất bận rộn, anh chờ một chút, đợi thêm hai ngày…
Chờ đến lúc A Cẩm không bận rộn, anh lại thổ lộ.
Trong lúc do dự, Tô Cẩm phát hiện ra bóng dáng của anh, cũng vẫy tay về phía anh.
Nguyên Cảnh bước nhanh qua, Tô Cẩm hỏi anh: “Chuyện trong nhà xử lý như thế nào rồi?”
Anh rời nhà nhiều ngày như vậy, chắc chắn cần mấy ngày để xử lý chuyện nhà.
Nguyên Cảnh trong nháy mắt đã hiểu ý A Cẩm: “A Cẩm cố ý để thời gian cho tôi xử lý chuyện nhà sao?” Anh thử thăm dò hỏi.
Tô Cẩm khẽ gật đầu: “Không thiếu được bao nhiêu đâu, rời nhà lâu như vậy, chắc chắn phải bận bịu mấy ngày.”
Nguyên Cảnh vẫn luôn rầu rĩ, trong nháy mắt lại thấy lên tinh thần, có lẽ, là anh quá lo được lo mất rồi.
Ngay cả tầng sương mù cứ chắn trong lòng anh kia, cũng trong nháy mắt tiêu tán, anh dường như đã thông suốt.
“A Cẩm lúc nào có thời gian? Tôi có việc muốn nói cho em.” Nguyên Cảnh vẻ mặt thản nhiên.
Tô Cẩm nhìn tình hình xung quanh, cô dẫn Nguyên Cảnh ra bên ngoài đi vài bước: “Nói đi, tôi đang nghe đây.” Cô đoán chừng chắc không phải là việc gì gấp.
Nguyên Cảnh lấy hết dũng khí, nhẹ giọng nói: “A Cẩm, tôi, tôi…”
Tô Cẩm quay đầu lại chăm chú nhìn anh, dường như đang chờ nửa câu nói sau của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút nghi ngờ nhàn nhạt.
Nguyên Cảnh siết chặt tay, nghiêm túc tỏ tình: “Tôi thích em, rất rất thích…”
Anh nói xong lời này, cũng không dám nhìn Tô Cẩm nữa, ánh mắt nhìn về phía khác, mang tai cũng có chút đỏ, mà câu nói này vẫn luôn nghẹn trong lòng anh, nhẫn nhịn cực kỳ lâu, giờ phút này, cuối cùng anh đã nói ra.
 
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 644


Tô Cẩm sửng sốt một lát, ấm giọng trả lời anh: “Em biết mà.”
Cô nghe thấy lời của anh ở trong huyễn cảnh, sau đó cô đã ý thức được, về sau cô lại hỏi Đại Đồ Đệ, coi như xác định việc này.
Nguyên Cảnh há hốc mồm, có chút luống cuống, đại khái là không nghĩ tới A Cẩm trả lời khiến anh mờ mịt như thế.
Anh lại nhỏ giọng hỏi một câu: “A Cẩm, ý của tôi là tôi thích em, muốn ở bên em…”
Tô Cẩm cũng hơi nghi ngờ một chút: “Không phải chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau sao?”
Nguyên Cảnh trầm mặc chớp mắt một cái: “…”
Anh luôn cảm thấy anh và A Cẩm nói đến thích là không phải cùng một dạng thích.
Nguyên Cảnh nghĩ một chút, nghiêm túc giải thích: “Tôi nói là thích, là giữa người yêu với nhau, chứ không phải là bạn bè, ở bên nhau cũng không phải là như bạn bè ở cùng nhau, mà chính là ở bên nhau có danh phận…”
Anh không biết lời giải thích này A Cẩm có nghe hiểu hay không, nhưng anh coi như đã nói ra hết lời trong lòng muốn nói rồi.
Tô Cẩm mấp máy môi, nghiêm túc trả lời anh: “Em hiểu mà, yên tâm, em sẽ cho anh danh phận.”
Để lại câu nói này, Tô Cẩm xoay người rời đi.
Đi được hai bước, Tô Cẩm lại quay đầu lại nói với anh: “Sáng ngày kia, Huyền Thanh quán khai trương, anh đừng đến trễ.”
Nguyên Cảnh gật đầu: “Được.” Chuyện quan trọng như vậy, anh đương nhiên sẽ không đến trễ!
Nhưng… Câu nói kia của A Cẩm là có ý gì?
Nguyên Cảnh không biết, lúc trở về từ chỗ Tô Cẩm thiếu chút đi sai đường.
Sở Lâm và Phương Tri Hạc còn có Phương Tri Hàn, ba đồ đệ đứng xếp hàng, tò mò nhìn sư phụ nhà mình.
Phương Tri Hàn nói trước: “Nhìn sư phụ là lạ!”
Phương Tri Hạc phụ họa theo: “Tôi cũng cảm thấy sư phụ là lạ.”
Sở Lâm cười nhẹ thành tiếng, rất cảm khái khẽ nói: “Ai, các em còn nhỏ, loại chuyện này, các em chắc chắn không hiểu rồi, cũng đừng tiếp tục suy nghĩ nữa.”
Anh ta nói xong cũng hắt cằm đầy kiêu ngạo.
Một giây sau, Sở Lâm lại bị Phương Tri Hàn và Phương Tri Hạc cùng nhau đánh cho một trận.
Sở Lâm: “? ? ?” Là tôi không nhấc nổi cây roi hay là hai người quá nhẹ?
Mấy phút sau, bên ngoài Huyền Thanh quán, tất cả đều là tiếng ầm ĩ cười đùa của ba người…
*
Vào ban đêm, Tô Cẩm trở về Tô gia ở Thanh Thành một chuyến.
Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang nhìn thấy Tô Cẩm trở về, khỏi phải nói cao hứng biết bao nhiêu.
“A Cẩm!” Diêu Nguyệt ôm Tô Cẩm khóc ầm ĩ: “Về sau A Cẩm còn đi xa nhà không? Lần này lâu quá…”
Tô Cẩm có chút xấu hổ, trước đó lúc trở lại Kinh Thành, chỉ mới nói đại khái tình hình cho Diêu Diêu, chưa kịp trở lại Thanh Thành, là cô cân nhắc không chu toàn rồi.
“Lỗi của con, con nên về thăm mọi người sớm một chút.” Tô Cẩm thấp giọng nói.
Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang nào nỡ để cô nhận sai?
Người một nhà trò chuyện trong chốc lát, Tô Cẩm lại nói: “Huyền Thanh quán đã xây xong rồi, lần này con trở về, là tới đón mọi người đến ở mấy ngày.”
Nghe xong lời này, Diêu Nguyệt lập tức thúc giục Tô Chính Quang thu dọn đồ đạc.
“Không cần phải gấp, cứ từ từ là được, con đi thăm Tổ Sư Gia một chút.” Tô Cẩm nói xong, đi ra bên ngoài.
Cô đi đến trước mặt Tổ Sư Gia, giống như trước đây, thắp ba nén hương, khói xanh từ từ đi lên, Tô Cẩm giống như đang lảm nhảm việc nhà kể lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này với Tổ Sư Gia.
“Thiên Uyên đã hoàn toàn biến mất, mấy người chúng con đã tiêu diệt nốt những hang ổ còn sót lại của nó rồi.”
“Bên phía Huyền Môn thế gia, nhân tài điêu linh, con nghĩ rằng, về sau có thể cho lớp trẻ của Huyền Môn thế gia, nhiều người tới thế gian này nhìn xem, chứ không phải ở trong Tiểu Bồng Lai.”
“Trong khoảng thời gian này, cảm ơn ngài đã che chở cho người của Tô gia, nếu như không có ngài ở đây, những người muốn giết con, chắc chắn sẽ ra tay với đám Diêu Diêu.”
“Còn có chính là Huyền Thanh quán chúng ta, đã xây dựng xong rồi, tượng vàng của ngài cũng đã đúc xong rồi.”
“Lần này con trở về, cũng là tới đón ngài rời đi.”
Tô Cẩm báo cáo xong tình hình, có chút ngượng ngùng lại nói thêm một câu.
“Ngoại trừ những việc này còn có một việc muốn nói với người, con cảm thấy, Nguyên Cảnh cũng không tệ lắm, con người cũng ưu tú, có mười phần ăn ý với con, cá nhân con vẫn rất thích, Tổ Sư Gia ngài thì sao?”
Tổ Sư Gia không muốn nói chuyện, thậm chí ba nén hương này cũng không bốc khói…
Thấy vậy, Tô Cẩm dở khóc dở cười dỗ dành Tổ Sư Gia.
“Nguyên Cảnh nếu đi cùng với con, Huyền Thanh quán chúng ta lại có được một người khuân vác miễn phí, hơn nữa thiên phú của anh ấy rất không tệ, ở trên trận pháp rõ ràng có khả năng có đại tác phẩm, Tổ Sư Gia ngài chắc chắn muốn người kế tục ưu tú như vậy đẩy ra bên ngoài sao?”
Người kế tục tốt như vậy, Tổ Sư Gia cũng rất động tâm.
Khói xanh lại lần nữa từ từ đi lên, lượn lờ.

Ba nén hương đã đốt xong, Tô Cẩm trịnh trọng mang bài vị của Tổ Sư Gia đi.
 
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 645


Tô Cẩm dẫn theo Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang cùng nhau đến Huyền Thanh quán, đồng thời lại mời anh nuôi và chị nuôi tới.
Huyền Thanh quán khai trương là chuyện lớn, Diêu Khanh và Tô Giang Nguyên chắc chắn là muốn đến nịnh rồi.
Trừ bọn họ, Tô Cẩm còn mời không ít người quen.
Ví dụ như Tiết đạo trưởng, Tam Thanh quán chủ, còn có Triệu gia Lục gia khách hàng lớn…
Đương nhiên, Nguyên gia cũng phải mời, bọn họ không chỉ là người thân của Nguyên Cảnh, còn là khách hàng của cô!
*
Ngày khai trương.
Không ít người đều chạy tới sớm, sợ mình bỏ qua thời gian đã hẹn.
Cửa lớn của Huyền Thanh quán đóng chặt, ngoài cửa, đều là những gương mặt quen thuộc, trong mắt từng người đều chứa sự chờ mong, Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang thân mật ở bên ngoài chuẩn bị trà nước cho nhóm khách hàng.
Nguyên Cảnh đứng sau cùng, yên lặng nhìn toà đạo quán.
Đây là thứ mà A Cẩm vất vả tích lũy tiền xây nên, anh sẽ bảo vệ cẩn thận.
Lúc này trong đạo quán, Tô Cẩm nhìn kim thân vàng óng của Tổ Sư Gia, cực kỳ hài lòng, màu vàng khiến cô loá mắt.
Cô cười khanh khách đặt bài vị lên trước mặt Tổ Sư Gia.
Sau đó lại cung kính dâng ba nén hương, ba đồ đệ theo sát phía sau, rất cung kính dâng hương.
“Tổ Sư Gia, sau này Huyền Thanh quán chúng ta chắc chắn sẽ phát triển càng ngày càng tốt.”
“Tiếp theo, con phải đi đón khách rồi.”
Tô Cẩm dẫn ba đồ đệ nhẹ nhàng xoay người rời đi, lúc sắp đi đến cửa chính, cửa lớn đang đóng chặt từ từ mở ra.
Bóng dáng bốn thầy trò xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Cùng lúc đó.
Tấm vải đỏ bên trên bảng hiệu cũng chậm rãi bay xuống, Tô Cẩm khẽ giơ tay lên, tấm vải đỏ rơi vào trong lòng bàn tay của cô.
Mà ba chữ Huyền Thanh quán bên trên bảng hiệu lộ ra, khí thế to lớn, mang theo sức mạnh khiến lòng người dễ chịu.
“Huyền Thanh quán từ hôm nay trở đi, chính thức đặt chân ở Kinh Thành, để ăn mừng khai trương đại cát, hôm nay toàn bộ lá bùa giảm giá 10%!
Đồng thời, mỗi người đều có cơ hội dâng hương cho Tổ Sư Gia, xếp thành hàng, không được chen lấn.”
Giọng nói của Tô Cẩm thanh thúy êm tai, trên mặt tràn đầy ý cười.
Ba đồ đệ nhao nhao mỗi người quản lí chức vụ của mình, sư phụ đã sớm sắp xếp xong xuôi nhiệm vụ của bọn họ, lúc này, cho dù là bận rộn cũng rất có trật tự.
Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt đứng ở bên ngoài, nhìn lấy một màn này, nhịn không được khẽ lau nước mắt.
Nước mắt của Tô Chính Quang lã chã rơi xuống: “Còn nhớ ngày chúng ta đi đón A Cầm không? Ngày ấy, chúng ta nhìn thấy Huyền Thanh quán, chữ quán cũng rơi mất một nửa, mà bây giờ, A Cẩm dựa vào sự cố gắng của mình, thành công xây được đạo quán mới.”
“A Cẩm sẽ càng ngày càng tốt.” Diêu Nguyệt cũng rơi nước mắt theo.
Tô Chính Quang thấp giọng cảm khái: “Lúc trước lấy tên ‘Cẩm’ cho con bé, là bởi vì tôi hi vọng con bé có thể cả đời cơm ngon áo đẹp, lại không nghĩ, nửa đời trước long đong như thế, thậm chí là kinh tâm động phách…”
“Nhưng cũng may, A Cẩm còn có tiền đồ thuộc về chính mình.” Ông ấy lau nước mắt.
Nếu như A Cẩm của ông ấy là người bình thường, ông ấy hi vọng con bé có thể tiếp tục bình an.
Nhưng A Cẩm của ông ấy không phải người bình thường, đã chú định không thể an toàn.
Lúc này, Nguyên Cảnh đi đến trước mặt bọn họ, nhẹ giọng nói: “Cháu sẽ chăm sóc tốt cho A Cẩm.” Anh không cẩn thận, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt cùng ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu nói cái gì?”
“Cháu nói cháu sẽ chăm sóc tốt cho A Cẩm…” Nguyên Cảnh lặp lại một lần, có chút bất an.
Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt liếc nhau một cái, cuối cùng Diêu Nguyệt nghiêm túc trả lời anh: “Dì cảm thấy, cháu nói không tính, còn phải xem ý của A Cẩm.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩm cũng đi tới.
“Cái gì phải xem ý con?” Cô vừa vặn nghe được câu cuối cùng, có chút mờ mịt.
Tô Cẩm hỏi xong lại cầm khăn tay đưa cho vợ chồng bọn họ lau nước mắt: “Không phải con đang rất tốt sao? Đang trong lúc vui vẻ như vậy, làm sao lại khóc?”
“Còn không phải là rất cao hứng sao? Sự nghiệp của con gái có thành tựu, người làm cha rất vui mừng.” Tô Chính Quang thở dài nói, đáy mắt nhiễm ý mừng.
Tô Cẩm khẽ cười, nói: “Còn có một chuyện con phải tuyên bố một chút.”
Tô Cẩm quay đầu nhìn Nguyên Cảnh.
Ánh mắt Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt rung động, thầm kêu không ổn.
 
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 646


Ngay sau đó, chỉ thấy Tô Cẩm kéo Nguyên Cảnh, lôi người vào trong đạo quán, Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt vội vàng đuổi theo, những người khác cũng đi theo sau.
Trong đầu Nguyên Cảnh đột nhiên vang lên câu nói trước đó của Tô Cẩm.
Trong thoáng chốc, anh hình như đoán được A Cẩm muốn làm gì.
Trong chớp mắt, Nguyên Cảnh chỉ cảm thấy trái tim thình thịch đập loạn không ngừng!
Tô Cẩm kéo Nguyên Cảnh đi đến trước mặt Tổ Sư Gia, cô nghiêm túc nói: “Em đã nói chuyện của chúng ta muốn ở bên nhau với tổ sư gia, Tổ Sư Gia không có ý kiến gì, đợi lát nữa anh cũng dâng nén hương cho Tổ Sư Gia.”
Tô Cẩm một câu hù dọa ngàn cơn sóng.
Cách gần nhất chính là người của Lục gia, Lục phu nhân vừa nghe thấy lời ấy, khiếp sợ không thôi truy hỏi.
“Tô quán chủ có ý là hẹn hò với Nguyên Tam gia?”
Giọng của Lục phu nhân không tính là quá cao, nhưng lại khiến không ít người nhìn sang, nhất là Nguyên Lâm và Nguyên phu nhân: “!” Con trai phế vật lại được Tô quán chủ nhặt?
Tô Cẩm bình tĩnh gật đầu: “Đúng, ở cùng một chỗ, vừa vặn để Tổ Sư Gia làm chứng.”
Nguyên Cảnh lúc này mới kịp phản ứng, mừng rỡ tựa như hoa: “Cảm ơn chúc phúc, cảm ơn cổ động, trở về tôi tự đến nhà đưa kẹo mừng cho các vị!”
Sau đó anh lại thấp giọng hỏi A Cẩm: “Tổ Sư Gia chứng kiến, có tính là định hôn ước hay không?”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút: “Cũng gần như vậy. Sau khi Tổ Sư Gia chứng kiến, thì không thể tùy ý đổi ý nữa.”
Nghe vậy, lúc Nguyên Cảnh bước đi, bước chân cũng tung bay.
Sau khi có việc nhỏ xen giữa này, chính là Nguyên gia và hai vợ chồng Tô Chính Quang thảo luận những chuyện tiếp theo.
Mà Nguyên Cảnh, thì mặt mũi tràn đầy vui sướng đứng đó chờ tất cả khách hàng dâng hương, dường như anh cũng là một thành viên của Huyền Thanh quán!
Lúc Lục Chi Ninh dâng hương, ghét bỏ lại ghen tỵ liếc nhìn Nguyên Cảnh một chút.
Không nghĩ tới, đến cuối cùng, Nguyên Cảnh vẫn được Tô quán chủ nhặt, thật là vận khí tốt, sớm biết vậy, anh ta cũng khóc lóc van nài theo đuổi Tô quán chủ không buông tay.
Ai, ai bảo anh ta không mặt dày như Nguyên Cảnh chứ?
Tiết đạo trưởng và Tam Thanh quán chủ từng người dâng hương chúc phúc, thuận tiện thấp giọng hỏi Sở Lâm: “Về sau chúng ta có thể thường xuyên tới giao lưu trao đổi tình cảm không? Dù sao chúng ta cũng đã cùng chung hoạn nạn sinh tử.”
Sở Lâm vung tay lên, vô cùng phóng khoáng trả lời: “Đừng nói là đến giao lưu tình cảm, cho dù ở lại đây cũng được. Huyền Thanh quán có rất nhiều phòng cho khách!”
Tiết đạo trưởng đẩy sư huynh nhà mình ra: “Sở đạo hữu, tôi bị sư huynh của tôi đuổi ra ngoài rồi, cần một chỗ ở lại lâu dài.”
Tam Thanh quán chủ: “? ?” Cậu cho rằng tôi không tồn tại à?
Sở Lâm cười hết sức vui mừng: “Ai, hai vị tuyệt đối đừng đánh nhau, thật ra sư phụ cố ý nhắc nhở tôi, có để lại phòng riêng cho hai vị, dù sao quan hệ của chúng ta, quả thực rất không tệ.”
“Tô quán chủ hoàn toàn thân thiết như trước đây!” Tiết đạo trưởng và Tam Thanh quán chủ mười phần vui vẻ.
Sở Lâm nói tiếp: “Phòng của phất trần đạo nhân ở ngay bên cạnh các ông, vừa vặn có thể tụ tập nhóm tiền bối.”
Giờ khắc này, toàn bộ Huyền Thanh quán vô cùng náo nhiệt.
Diêu Khanh và Tô Giang Nguyên bởi vì ở nước ngoài, cho nên lúc chạy tới, thời gian đã hơi trễ.
Lúc bọn họ đến Huyền Thanh quán, phần lớn khách hàng đều đã rời đi.
Nhưng, hai người bọn họ còn chưa kịp mừng rỡ, đã nghe một tin tức sấm sét giữa trời quang.
“A Cẩm và Nguyên Cảnh ở bên nhau?” Diêu Khanh và Tô Giang Nguyên khiếp sợ không gì sánh nổi.
“Hu hu hu, chị còn chưa thương A Cẩm cho tốt? Tại sao lại bị tên cẩu nam nhân lừa rồi?” Diêu Khanh kêu gào chạy tới ôm Tô Cẩm khóc rống: “A Cẩm, chị cũng có thể kiếm thật nhiều tiền…”
“Đúng vậy, anh cũng có thể kiếm tiền cho A Cẩm tiêu.” Tô Giang Nguyên vẫn giống như lúc trước, hào khí lấy ra mấy tấm thẻ đưa cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm dở khóc dở cười: “Đây không phải chuyện tốt sao? Tại sao lại khóc?”
Tô Cẩm vừa trấn an Diêu Khanh, vừa quan sát tướng mạo Tô Giang Nguyên.
Rất tốt, cả đời này không có kiếp nạn gì, có lẽ thỉnh thoảng sẽ có chút thất bại nho nhỏ, nhưng đây cũng không phải đại kiếp.
“Đúng rồi, Nguyên Cảnh đâu?” Diêu Khanh lau nước mắt, định tìm người tính sổ, làm chị gái của A Cẩm, khí thế tuyệt không thể thua!
“Đúng vậy, anh ta ở đâu?” Phản ứng của Tô Giang Nguyên và Diêu Khanh gần giống nhau, làm anh trai của A Cẩm, khí thế tuyệt không thể thua!
A Cẩm nhà bọn họ cũng có người thương, cho dù đối phương là Nguyên Tam gia, về sau cũng không thể bắt nạt A Cẩm!
 
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 647


Tô Cẩm bất đắc dĩ cực kỳ: “Anh ấy đi về trước rồi, nói là chuẩn bị kẹo mừng gì đó, em cũng không hiểu, nên để anh ấy tự về xử lý.”
“A Cẩm, nếu như anh ta bắt nạt em, em nhất định phải nói với chúng ta!” Tô Giang Nguyên nghiêm túc.
Tô Cẩm im lặng một lúc, mới hỏi lại bọn họ: “Hai người thật sự cảm thấy Nguyên Cảnh có thể đánh được em sao?”
Vấn đề này…
Hình như quả thực không cần bọn họ cũng phải suy tính, năng lực của bọn họ, đừng nói Nguyên Cảnh, toàn bộ Nguyên gia cũng không đủ chơi.
Tô Cẩm lại trấn an hai người một chút, sau đó bảo Phương Tri Hạc dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi.
Lúc này, Sở Lâm đang ở cùng Tiết đạo trưởng và Tam Thanh quán chủ kể lại đại chiến Thiên Uyên lúc kinh tâm động phách, không bao lâu, cũng hấp dẫn Diêu Nguyệt và Tô Chính Quang tới.
Thế là, Phương Tri Hạc cũng dẫn Diêu Khanh tới, cùng nhau nghe sự tích anh hùng của sư phụ.
Diêu Khanh liếc nhìn Phương Tri Hạc một chút, chậc chậc hai tiếng.
“Ai, Phương đạo trưởng vẫn là trước sau như một lạnh nhạt vô tình, xem ra đời này phải định là cô sinh.”
Phương Tri Hạc nghe thấy lời cô ấy nói, yên lặng cầm Thất Tinh Kiếm của anh ta.
“Tôi có Thất Tinh Kiếm, có sư phụ, có sư huynh sư đệ, không cô độc.”
Diêu Khanh: “…” Rất tốt, đời này cứ cô đơn đi! Một đám đạo sĩ chỉ biết gây dựng sự nghiệp!

Buổi tối, Tô Cẩm rơi vào giấc mộng.
Trong mộng cô lại gặp được sư phụ.
Sư phụ vẫn là dáng vẻ trước kia, vẻ mặt ôn hòa nhìn cô, đáy mắt tràn ngập sự vui mừng và vui vẻ.
“A Cẩm đã trưởng thành, không chỉ tiêu diệt Thiên Uyên, còn xây dựng Huyền Thanh quán mới, vi sư rất vui, cũng tự hào vì con. A cẩm không hổ là đồ đệ tốt nhất của sư phụ!”
Vẻ mặt Tô Cẩm chăm chú nhìn Quy Hư: “Đây chính là lý do sư phụ bỏ con lại, một thân một mình lên trời sao?”
Người nào đó rất chột dạ ngụy biện: “A Cẩm, chuyện lên trời, cũng không phải sư phụ có thể khống chế, đã đến giờ, công đức viên mãn rồi, dĩ nhiên sẽ lên trời.”
Nói xong ông ấy lại nói: “Ai nha, khiêm tốn, chúng ta phải khiêm tốn. Chuyện lên trên này, cũng không thể cứ treo ở trên miệng.”
Tô Cẩm ồ một tiếng, được thôi, cô sẽ khiêm tốn.
Ánh mắt Quy Hư ôn hòa nhìn sang A Cẩm: “Đồ đệ ngoan, gánh nặng của Huyền Thanh quán giao cho các con.”
Ông ấy giơ tay lên, động tác ôn nhu xoa đầu A Cẩm.
Trong chớp mắt, Tô Cẩm lần nữa cảm nhận được linh lực sôi trào mãnh liệt.
“Sư phụ, người…” Lời còn chưa dứt, sư phụ lại biến mất trước mắt cô, Tô Cẩm bình tĩnh mở mắt ra, từ trong mơ tỉnh lại, đáy mắt cô xẹt qua một tia tiếc nuối.
Ai, sư phụ nói đi là đi, cũng không biết nghe cô nói hết lời.
Cô muốn nói, linh lực của cô đã đủ rồi, không cần thiết phải cho cô linh lực nữa.
Tô Cẩm thở dài ra khỏi phòng, cô đi vào trong sân của Huyền Thanh quán, yên lặng nhìn tất cả nơi này.
Đạo quán rộng rãi đại khí, lại không mất trang trọng, so với trước đó Cơ Vọng thấy ở trong huyễn cảnh, thiếu đi mấy phần xa xỉ, cả tòa đạo quán càng lộ ra sự khiêm tốn.
Đây là đạo quán là cơ nghiệp cô vất vả lấy được.
Cô sẽ bảo vệ đạo quán cẩn thận, bảo vệ đạo trong lòng cô.
Cô sẽ để cho hương hoả của Tổ Sư Gia càng ngày càng nhiều…

Sau khi Huyền Thanh quán kết thúc khai trương, Nguyên Cảnh bắt đầu chuẩn bị các loại.
Chưa đến một ngày, anh đã tự mình phát kẹo mừng cho rất nhiều người, đến mức, chuyện Nguyên Cảnh có vị hôn thê, đã lưu truyền trong giới.
Nhất là những người nói Tô Cẩm xong đời, chẳng ai ngờ rằng, người mà bọn họ nói là giả danh lừa bịp thế mà thành vị hôn thê của Nguyên Cảnh?
Hơn nữa thái độ của người Nguyên gia còn vô cùng ‘Hèn mọn’ ?
Dường như vị hôn thê này, là bọn họ cầu xin được vậy!
Người trong cuộc Nguyên Cảnh, thành thật bày tỏ: Đúng là trèo cao rồi.
Không chỉ có như thế, ngay cả Lục gia còn có Triệu gia, cũng đều cảm thấy Nguyên Cảnh trèo cao rồi.
Người không rõ ràng tình hình cụ thể, chỉ cảm thấy quá mức…
Nguyên Cảnh thậm chí còn công nhiên buông lời: Phu nhân nhà tôi còn nhỏ tuổi, không hiểu được những sự phức tạp lắt léo trong giới, đừng bắt nạt cô ấy.
Những người đã được Tô Cẩm cứu: “… ?” Ai? Ai dám không có mắt bắt nạt Tô quán chủ?
Không cần Nguyên Cảnh ra tay, bọn họ cũng có thể ra tay giải quyết!
Còn nữa… Trong thiên hạ, lại có ai dám bắt nạt Tô quán chủ?
Sợ là chán sống rồi.
Có điều Tô quán chủ cũng chỉ là định quan hệ với Nguyên Cảnh mà thôi, làm sao lại thành phu nhân nhà anh rồi? Ngộ nhỡ về sau Tô quán chủ vứt người đi thì sao?
Ai, có người, không biết xấu hổ là thật, da mặt dày cũng là thật.
Nguyên Cảnh không lấy làm hổ thẹn ngược lại cho là quang vinh, những người này đều đang ghen tỵ với anh, anh hiểu!
 
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Chương 648: Hoàn


Trong chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua.
Tô Chính Quang và Diêu Nguyệt trở về Thanh Thành, Diêu Khanh và Tô Giang Nguyên cũng đi làm sự nghiệp của riêng mình.
Trong Huyền Thanh quán còn lại bốn thầy trò cộng thêm Nguyên Cảnh, còn có hai người trong nhóm tiền bối, Tiết đạo trưởng và phất trần đạo nhân.
Dù sao Tam Thanh quán chủ cũng phải quản lý Tam Thanh quán của chính mình, không có khả năng mỗi ngày đều chạy đến Huyền Thanh quán.
Có một ngày.
Diêu Nguyệt gọi cho Tô Cẩm: “A Cẩm, trước đó nhà ma con và Từ Thừa Phong cùng mở, hiện tại rất phát đạt! Có rảnh con có thể trở về nhìn xem.
Ngoại trừ việc này, còn có một chuyện muốn nói với con.”
“Có một vị gọi là Chu đại nương tới tìm con, nói là trước kia con đã cho bà ấy một địa chỉ.”
“Bây giờ bà ấy còn đang ở Tô gia không?” Tô Cẩm hỏi.
“Còn, ở ngay bên cạnh dì.” Diêu Nguyệt quay đầu nhìn đại nương đang buồn rầu một chút.
Giọng của Tô Cẩm ôn hòa như nước: ” Dì nói với bà ấy, đừng có gấp, về trước đi, con sắp xếp chuyện bên này một chút, rất nhanh sẽ về thôn Hoa Thanh.”
“Được.” Diêu Nguyệt nói lại nguyên văn lời của Tô Cẩm với Chu đại nương.
Sau đó lại bảo tài xế nhà mình đưa người đưa về thôn Hoa Thanh.
Chu đại nương lo sợ bất an đứng trước xe, dường như có chút lo lắng.
Diêu Nguyệt lại cẩn thận trấn an vài câu: “Yên tâm, A Cẩm nhất định sẽ giúp chị, con bé đã nói, thì nhất định sẽ làm.”
Chu đại nương đối diện với ánh mắt kiên định của Diêu Nguyệt, bà ấy nhẹ gật đầu: “Tôi tin Cẩm đại sư!”
Diêu Nguyệt nhất thời bị xưng hô này chọc cười: “Tôi cũng tin A Cẩm.”

Tô Cẩm trở lại thôn Hoa Thanh vào xế chiều hôm đó.
Một hàng năm người, cùng lúc xuất hiện ở cửa nhà Chu đại nương.
Lúc Chu đại nương nghe thấy tiếng còn có chút không dám tin: “Cẩm đại sư? Tới nhanh như vậy?”
Tô Cẩm cười bảo Sở Lâm và Phương Tri Hạc đi thăm dò tình hình, chỗ này có âm khí rất rõ ràng.
“Đại nương yên tâm, có tôi ở đây.” Tô Cẩm không uốn nắn lại xưng hô của Chu đại nương, lại ôn hòa lảm nhảm vài câu với bà ấy.
Chưa tới vài phút, Phương Tri Hạc tới báo cáo tình hình: “Sư phụ, việc này không khó, tôi và sư huynh có thể giải quyết.”
“Bảo sư huynh anh chú ý một chút, đừng làm hư đồ dùng trong nhà.” Tô Cẩm nhắc nhở.
Chu đại nương nhìn hai người trẻ tuổi kia bận rộn, bà ấy lại nhìn Tô Cẩm, nhỏ giọng hỏi một câu: “Đây là đồ đệ của cô?”
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng, hai người vừa rồi kia, một người là Đại Đồ Đệ, một người là Nhị Đồ Đệ, bên cạnh tôi là đứa nhỏ nhất, là tiểu đồ đệ.”
Trong mắt Chu đại nương đều là sự cung kính, có thể nhận ba đồ đệ, Cẩm đại sư thật sự vô cùng lợi hại!
Ngay sau đó, Chu đại nương lại thận trọng nhìn Nguyên Cảnh ở bên cạnh Tô Cẩm, vị này hình như dáng dấp càng lớn hơn.
Nguyên Cảnh vẻ mặt ôn hòa giải thích: “Tôi là vị hôn phu của A Cẩm.”
Nghe vậy, Chu đại nương lập tức luôn miệng nói chúc phúc.
Nguyên Cảnh vẻ mặt như thường lấy ra một thanh kẹo mừng đưa tới.
Tô Cẩm sững sờ, dở khóc dở cười nhìn Nguyên Cảnh, ai nha, người này làm sao còn mang theo kẹo mừng bên mình?
Lại qua thêm vài phút, Sở Lâm và Phương Tri Hạc đi ra.
“Là có một cô hồn dã quỷ không thành thật, mỗi ngày vào nửa đêm đều làm ầm ĩ tạo ra tiếng động, cố ý hù dọa người ta, chúng tôi đã giải quyết rồi.”
Tô Cẩm lại cảm nhận một chút tình hình xung quanh, âm khí cũng bị hai đồ đệ thanh trừ, rất ưu tú.
Sau đó, Tô Cẩm đưa cho Chu đại nương một lá bùa: “Lá bùa này có thể trấn trạch.”
Chu đại nương thận trọng nhận lá bùa: “Cái này phải trả bao nhiêu tiền ạ?”
Tô Cẩm nghĩ một chút, trả lời: “Đại nương lại tặng tôi một túi hoa mai khô là được?”
Chu đại nương vội vàng trở về phòng đi xếp hoa mai khô.
Tô Cẩm thì là sau khi bà ấy vào nhà, lôi kéo tiểu đồ đệ quay người rời đi: “Đi thôi.” Nguyên Cảnh và hai đồ đệ theo sau lưng.
Chờ Chu đại nương vác cái túi lớn đi ra, Tô Cẩm và bốn người khác đã rời đi, bà ấy đứng ở cửa ra vào chỉ thấy năm bóng lưng, chẳng biết tại sao, thấy cảnh này, hốc mắt Chu đại nương đột nhiên ướt át.
Lúc A Cẩm rời khỏi thôn Hoa Thanh, là lẻ loi một mình.
Mà bây giờ, bên cạnh cô có đồ đệ, còn có vị hôn phu…
Hình như tất cả đều trở nên rất tốt.
Nơi xa.
Tiểu đồ đệ Phương Tri Hàn hỏi Tô Cẩm: “Sư phụ, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Tô Cẩm nghiêng đầu suy tư trong chốc lát: “Vi sư cảm thấy, dù sao chúng ta đã đi ra ngoài rồi, không bằng đi các nơi bày quầy bán hàng đoán mệnh xem tướng? Trải nghiệm các cảm xúc của thế gian một chút.”
Phương Tri Hàn truy hỏi: “Vậy Huyền Thanh quán thì sao?”
“Tiết đạo trưởng và phất trần đạo nhân đều ở đó, có bọn họ trông đạo quán, không có gì đáng ngại.” Sở Lâm rất nhanh nói tiếp.
Phương Tri Hạc cũng phụ họa.
“Đúng dịp, vi sư cũng nghĩ như vậy.” Tô Cẩm quay đầu nhìn về phía Nguyên Cảnh : “Anh thì sao? Muốn đi cùng không?”
“Đương nhiên đi cùng.” Nguyên Cảnh ôn hòa cười một tiếng, A Cẩm ở đâu, anh ở đó.
Bọn họ đón ánh nắng tiến lên, bọn họ sẽ vững tâm, cũng sẽ thủ vững lời nói trong lòng.
HẾT
 
Back
Top Bottom