Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch

Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch
Chương 410: Chương 410



"Tôi ở gần đệ tử của bản môn, tối qua vừa nghe động tĩnh liền lập tức lao tới cứu người. Nhưng đáng tiếc, hung thủ đã sớm cao chạy xa bay. Thực lực của tôi không bằng hắn, chỉ bắt lại được đoạn dây đằng này." Người kia vừa nói vừa giơ tay lên, trong lòng bàn tay là một đoạn dây leo màu đen, vương máu khô.

Ông ta quay sang nhìn Vọng Chân, giọng điệu lạnh lùng: "Vọng Chân chưởng môn, đệ tử của bản môn lại gặp chuyện trên địa phận của Huyền Ý Môn các người. Chuyện này, các người không thể không chịu trách nhiệm. Chưởng môn phải cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng!"

Một vị trưởng lão khác cũng bước ra phụ họa: "Đúng thế! Người tới tham dự đại hội lần này đều là những hạt giống có tiềm lực của các môn phái, kết quả giờ lại có người bỏ mạng tại đây. Huyền Ý Môn các người nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng!"

"Bao nhiêu năm nay, chưa từng nghe nói đại hội giao lưu Huyền Môn xảy ra chuyện như vậy. Vọng Chân chưởng môn, đường đường là môn phái đứng đầu, vậy mà ngay cả việc đảm bảo an toàn cũng không làm được sao?"

Trong đại điện, các trưởng lão các phái lần lượt lên tiếng chất vấn, áp lực dồn thẳng về phía Vọng Chân.

Lê Kiến Mộc cũng bị gọi đến. Nhưng đứng giữa tình hình căng thẳng ấy, cô chỉ thản nhiên ngồi một bên uống trà, khóe môi khẽ cong, như thể đang xem một vở kịch vụng về. Người nắm đoạn dây đằng kia rõ ràng là đang cố ý khơi chuyện. Những kẻ kia cùng diễn với hắn, mục đích chẳng phải là để cô nhìn thấy sao?

Quả nhiên, sau một hồi ồn ào, Vọng Chân cũng giơ tay lên ra hiệu, cười hòa nhã như thể đang giảng hòa:
"Chư vị, xin hãy nghe ta một câu."

"Mạng người là quan trọng nhất. Lần này đúng là Huyền Ý Môn chúng tôi có sơ suất trong việc bảo vệ an toàn. Xin mọi người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho chư vị một câu trả lời xứng đáng."

Không khí trong điện dần lắng xuống. Có người tiến lên bắt đầu thống kê số người thương vong trong sự việc lần này.

Thế nhưng chỉ một lát sau, có người kinh ngạc lên tiếng: "Khoan đã... Sao toàn bộ người chết đều là..."

Câu nói bỏ lửng khiến ánh mắt mọi người lập tức dồn về phía Lê Kiến Mộc.

Cô vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, ung dung đặt chén trà xuống, không nói một lời.

Một vị trưởng lão tóc hoa râm bước lên, ánh mắt nghi hoặc rồi dần trở nên giận dữ: "Người chết... đều là những kẻ hôm qua trong trận thứ hai đã chỉ đích danh Lê Trung Đình là hung thủ, thậm chí còn miêu tả rõ thủ pháp dùng dây đằng..."

Ông ta dừng lại, ánh mắt đột ngột trở nên sắc bén như dao, nhìn thẳng về phía Lê Kiến Mộc: "Là cô! Là cô giết đồ đệ của tôi!"

Lê Kiến Mộc hơi nghiêng đầu, như thể chẳng mấy để tâm.

Trưởng lão kia phẫn nộ gầm lên: "Chỉ vì đồ đệ tôi hôm qua phán đoán sai một câu, mà cô dám ra tay độc ác như vậy? Lê Kiến Mộc! Cô đáng chết!"

Vừa dứt lời, linh lực ào ạt tụ lại, hóa thành một dòng khí mạnh mẽ đánh thẳng về phía cô.

Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng né sang một bên, thân pháp như gió, tránh khỏi công kích. Linh lực đập mạnh vào cây cột đại điện, phát ra một tiếng "rầm" chấn động, cột gần như đổ sập.

Sắc mặt Vọng Chân thay đổi rõ rệt. Ông ta vội vàng nâng tay vận linh lực đỡ lấy cây cột, trầm giọng quát:
"Hoa trưởng lão! Đây là Huyền Ý Môn! Ông không thể muốn làm gì thì làm!"

Nhưng Hoa trưởng lão đã không còn lý trí, ánh mắt đỏ ngầu: "Ta mặc kệ đây là đâu! Ta chỉ có một đồ đệ! Giờ hắn chết rồi, Huyền Ý Môn các người đều đáng chết y như cô ta! Ta nhổ vào cái gọi là danh môn chính phái của các người!"

Nói rồi ông ta lại vận linh lực, liên tục công kích Lê Kiến Mộc.

Thân ảnh cô phiêu dật lướt qua không trung, mỗi lần đều nhẹ nhàng tránh thoát, nhưng tuyệt đối không hoàn thủ. Mỗi đợt linh lực của Hoa trưởng lão đánh tới, cô chỉ né tránh, khiến khí lưu loạn xạ phá nát nội điện.

Vọng Chân nghiến răng, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Một mình ông ta đã cố gắng giữ cây cột đầu tiên, nhưng nay thêm đòn công kích liên tục, ông ta không thể chống đỡ được nữa.

"Rắc!" — một tiếng vang thanh thúy như chém vào da đầu.

Vọng Chân ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía bàn long trụ – cột chính của đại điện Huyền Ý Môn. Sắc mặt ông ta tái nhợt, lập tức hét lớn:
"Chạy mau!"

Mọi người trong điện còn đang ngơ ngác thì linh lực đã ầm ầm cuốn đến. Nhưng theo bản năng, cơ thể họ đã nghe theo tiếng quát, nhanh chóng tản ra ngoài…
 
Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch
Chương 411: Chương 411



Lê Kiến Mộc liếc nhìn Hoa trưởng lão một cái, rồi không nói một lời liền xoay người bỏ chạy ra ngoài.

"Lê Kiến Mộc! Để mạng lại đây!" Hoa trưởng lão hét lớn, lập tức đuổi theo không chút do dự.

Hai bóng người vừa lao ra khỏi đại điện, thì phía sau vang lên một tiếng "rầm" kinh thiên động địa. Tòa đại điện nguy nga lộng lẫy của Huyền Ý Môn—công trình đã tồn tại trăm năm—chỉ trong chớp mắt liền hóa thành một đống đổ nát.

"Chuyện gì vậy? Sao lại sụp?"
"Chưởng môn! Ngài không sao chứ?"
"Sư phụ! Sư phụ! Người có bị thương không?"

Rất nhiều đệ tử chạy tới, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đều chết lặng. Đôi mắt ai nấy đều tròn xoe vì khiếp sợ.

Sắc mặt Vọng Chân chưởng môn đen như đáy nồi, giận dữ nhìn chằm chằm vào Hoa trưởng lão, nghiến răng nói:
"Hoa trưởng lão, đại điện này là tâm huyết của bao thế hệ Huyền Ý Môn, năm đó hao tốn vô số nhân lực vật lực mới xây dựng được. Lẽ nào ông cố ý phá hoại chỉ vì có bất mãn với môn phái chúng tôi?"

Hoa trưởng lão thoáng chột dạ, nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu, giọng lộ ra vài phần cứng cỏi:
"Tôi làm sao biết được đại điện của quý phái lại yếu ớt như thế? Đường đường là chính điện của môn phái đứng đầu thiên hạ, chẳng lẽ không được gia cố bằng các loại trận pháp, linh tài trấn địa? Vậy mà chỉ vì một chấn động nhỏ liền đổ nát như vậy, không phải là... vật liệu kém chất lượng à?"

Ông ta chắp tay, nheo mắt nhìn Vọng Chân, giọng đầy mỉa mai:
"Chưởng môn Vọng Chân, không lẽ tổ sư đời trước của quý phái đã bị ai đó lừa xây nên tòa nhà rách nát này?"

"Ông...!" Vọng Chân giận đến mức mặt đỏ bừng.

"Đợi chút," Hoa trưởng lão như chợt nhận ra điều gì, híp mắt nhìn đối phương:
"Không phải là ông đang muốn đổ oan cho tôi đấy chứ? Đừng nói tôi không biết lượng sức mình, nhưng với tu vi của tôi, cho dù dốc toàn lực cũng không thể khiến đại điện sụp đổ trong nháy mắt. Trừ phi..." Ông ta cười khẩy, "Trừ phi nơi này vốn đã có vấn đề từ trước, chỉ chờ tôi xuất hiện để làm con dê thế mạng."

"Hay thật đấy, chưởng môn Vọng Chân! Không ngờ Huyền Ý Môn các người không bảo vệ nổi an toàn cho đệ tử, lại còn mưu toan gài bẫy người ngoài. Rốt cuộc là các người đang giấu giếm chuyện gì?"

Ông ta tiếp lời, ngữ điệu càng thêm sắc bén:
"Còn nữa, mấy lần trước đâu có xảy ra nhiều chuyện kỳ quái như lần này. Sao kỳ này tổ chức hội giao lưu, tà ám lại kéo đến từng đợt? Nói không chừng... Kẻ cấu kết với tà ám chính là quý môn Huyền Ý Môn các người!"

"Im miệng!" Vọng Chân như bị đâm trúng chỗ đau, lớn tiếng quát:
"Hoa trưởng lão, Huyền Ý Môn chúng tôi xưa nay quang minh lỗi lạc, hành sự luôn có chừng mực! Đừng tưởng ông là tiền bối thì có thể vu khống lung tung. Huyền Ý Môn đã được Cục Đặc Sự điều tra kỹ càng, hoàn toàn không có bất kỳ liên hệ nào với tà ám!"

Lời ông ta vừa dứt, thì một giọng nữ thanh lãnh, thong thả vang lên từ một góc:
"Hửm? Vậy chưởng môn Vọng Chân nên giải thích rõ ràng... thứ đó là gì?"

Mọi ánh mắt lập tức chuyển hướng về phía đống đổ nát của đại điện.

Giữa đống phế tích, một làn sương đỏ dày đặc dâng lên, chậm rãi tỏa ra từng đợt. Trong làn sương mờ ảo ấy, thấp thoáng xuất hiện vô số bóng hình mơ hồ, lộ ra vẻ âm u tà dị.

"Đó là... cái gì?"
"Nhìn như... đầu trâu? Lão hổ?"
"Còn có người...?"
"Ôi trời đất ơi, ban ngày ban mặt mà còn có loại tà vật thế này sao?"

Một trưởng lão hít sâu, ánh mắt hoảng hốt:
"Không đúng... đám này không phải đến từ ngoài vào, mà là... từ dưới đại điện chui lên!"

Câu nói như một nhát búa bổ xuống lòng mọi người. Nếu đúng như vậy... thì chẳng phải mấy thứ tà vật kia vẫn luôn bị trấn áp ngay dưới lòng đất của Huyền Ý Môn sao?

Quỷ ảnh ngày càng nhiều, không khí u ám nặng nề bao phủ toàn bộ đại điện. Sắc mặt Vọng Chân trở nên tái xanh, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Ông ta nhẹ nhàng mím môi, rồi chậm rãi mở lời:

"Chư vị đừng hoảng sợ. Mấy thứ này đúng là yêu tà từng bị tổ sư Huyền Ý Môn trấn áp dưới đại điện. Năm xưa chúng gây họa nhân gian, nên mới bị giam giữ tại đây. Nay đại điện bị phá, đương nhiên yêu tà cũng nhân cơ hội thoát ra."

Hoa trưởng lão cười khẩy, giọng mỉa mai:
"Nếu là để trấn áp tà vật, thì đại điện càng phải vững chắc gấp trăm lần mới đúng. Vậy mà chỉ một va chạm nhẹ liền nát như tương, thật khiến người ta hoài nghi đấy."

Vọng Chân hơi nhíu mày, vẫn giữ giọng điềm đạm nói:
"Rất có thể là sức mạnh trấn áp đã hao mòn theo thời gian. Đám tà vật kia vốn đã âm thầm vùng vẫy từ lâu, lần này chỉ là đúng lúc trùng hợp mà thôi... Tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn."

Nói rồi ông ta đảo mắt một vòng, cao giọng kêu lên:
"Nhưng hiện giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Những yêu vật này từng đại náo một phương, sát khí nặng nề, tuyệt đối không thể để chúng thoát ra! Kính xin chư vị tạm gác hiềm khích cá nhân, đồng lòng hiệp lực, cùng Huyền Ý Môn tiêu trừ tai họa này!"

Quần hùng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng còn có chút nghi hoặc, nhưng cũng không ai dám để đám yêu tà kia tiếp tục hoành hành. Hoa trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn phất tay xuất chiêu, lao về phía những quỷ ảnh.

Lê Kiến Mộc cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ hóa thân thành bóng trắng, nhập vào vòng chiến.
 
Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch
Chương 412: Chương 412



Thế nhưng, yêu vật mà Vọng Chân vừa gọi là vô cùng hung ác lại chẳng có lấy nửa phần sức phản kháng. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tất cả đều lần lượt bị bắt giữ.

Đối mặt với sự nghi hoặc lộ rõ trong ánh mắt mọi người, Vọng Chân chỉ trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó cười cười, tìm đại một lý do giải thích:

“Có lẽ do phá vỡ phong ấn và trấn áp đã tiêu hao quá nhiều linh lực, nên giờ đây đám yêu vật đều trở nên cực kỳ suy yếu.”

Lý do ấy, nghe thì hợp tình hợp lý, nhưng gương mặt Vọng Chân lại khiến người ta không khỏi sinh nghi.

Chẳng bao lâu, mọi yêu tà đều bị xử lý ổn thỏa. Vọng Chân vội vàng rời khỏi để tiếp tục xử lý hậu quả, dáng vẻ có phần hấp tấp. Đám người xung quanh cũng không muốn dây dưa thêm, liếc nhìn Lê Kiến Mộc một cái rồi nối đuôi nhau rời khỏi đại điện.

Đi sau cùng chính là Hoa trưởng lão. Lê Kiến Mộc lặng lẽ liếc ông ta một cái, khóe môi khẽ nhếch, gật đầu rất khẽ đến mức gần như không thể nhận ra.

Ngay khi người cuối cùng vừa đi khỏi, Lê Thanh Thanh đã từ ngoài lao vào, lo lắng hỏi:

“Lê Kiến Mộc, chị không sao chứ? Em nghe nói đại điện của Huyền Ý Môn bị sập, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chị không bị thương chứ?”

“Chị không sao.” Lê Kiến Mộc lắc đầu.

Nghe vậy, Lê Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, giọng nói nhỏ đi:

“Vậy thì tốt rồi. À đúng rồi, em còn nghe người ta nói, tối qua có rất nhiều người chết, mà hung khí lại là dây đằng. Họ… có phải đang cố ý đổ oan cho chị không?”

Lê Kiến Mộc khẽ lắc đầu.

Quả thật có người muốn gán tội danh đó lên đầu cô. Tiếc là còn chưa kịp hành động thì Hoa trưởng lão đã không kìm được mà ra tay trước. Một khi ông ta đã bộc phát, người khác cũng không thể chen vào tiếp tục tính toán. Huống hồ, đại điện lại sập xuống, yêu vật tràn ra, ai ai cũng bận bịu ứng phó, không còn thời gian hay tâm trí nào để nhằm vào cô nữa.

Cứ như vậy lại là chuyện tốt.

“Thế thì tốt rồi, không ai đổ oan cho chị thì tốt.” Lê Thanh Thanh lại thở ra nhẹ nhõm, rồi hơi do dự hỏi tiếp: “Lê Kiến Mộc… hay là chúng ta về nhà đi? Em luôn cảm thấy đại hội giao lưu này có gì đó không đúng. Rõ ràng là luận bàn học hỏi, nhưng lại cứ như có người cố tình nhắm vào chị vậy.”

Hôm qua thì kéo cả ông chủ Trần tới, đêm qua lại chết một loạt người… mùi âm mưu quá rõ ràng rồi.

Dù sao thì mục đích cô đến đây cũng chỉ là để tìm vài quyển sách. Giờ đã lấy được, thật sự chẳng còn lý do gì để tiếp tục ở lại. Dĩ nhiên, cô còn muốn tranh thủ kéo luôn Lê Kiến Mộc rời khỏi cùng mình.

Nhưng Lê Kiến Mộc lại khẽ lắc đầu, rồi xoay người vào trong phòng, lát sau quay ra với một chiếc khăn lụa tinh xảo trong tay. Phía đuôi khăn còn thêu một chiếc lá cây màu xanh biếc, nhìn rất đẹp mắt.

Lê Thanh Thanh liếc mắt một cái đã nhận ra ngay: “Đây chẳng phải là khăn tay hôm qua người của Thêu Thục tặng sao?”

Hôm qua sau khi kết thúc hai trận tỉ thí, dù trận thứ hai có phần không mấy vui vẻ, nhưng người của Thêu Thục vẫn giữ đúng lời, mang quà lên núi tặng từng người. Ai cũng nhận được một chiếc khăn tay thủ công như thế.

Không nói không rằng, Lê Kiến Mộc liền buộc chiếc khăn đó vào cổ Lê Thanh Thanh.

Lê Thanh Thanh vội vàng lên tiếng: “Em cũng có khăn tay mà, anh ta cũng tặng cho em một cái giống y chang.”

“Không giống nhau.” Lê Kiến Mộc lạnh nhạt đáp.

“Khác chỗ nào chứ? Cùng là khăn, chỉ khác màu sắc với hoa văn chút thôi mà.”

Lê Kiến Mộc không nói thêm, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái. Một ánh mắt thôi cũng đủ khiến Lê Thanh Thanh nuốt hết lời định nói. Cô như bị thôi miên, mặc cho Lê Kiến Mộc buộc khăn vào cổ mà không chút phản kháng.

“Trên núi gió lớn, em đừng tháo ra.”

Lê Thanh Thanh đảo mắt một vòng, cười ha ha: “Chị yên tâm, đây là khăn lụa tình yêu chị tặng cho em, em nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận!”

Khóe miệng Lê Kiến Mộc khẽ nhếch.

[Khăn lụa tình yêu cái rắm… lạnh như thế này khăn lụa có chắn nổi gió đâu, đã vậy còn là của người khác tặng, đúng là giỏi bịa chuyện để vui.]

Lê Thanh Thanh làm bộ như không nghe thấy gì, vẫn cười toe toét.

“Lê Kiến Mộc, bao giờ thì chúng ta xuống núi về nhà? Lúc trước tính ở ba ngày, giờ đã qua bao nhiêu ngày rồi, cha mẹ chắc lo lắng lắm.”

Lê Kiến Mộc giơ tay chỉnh lại khăn cho cô, giọng nhẹ nhàng: “Sắp rồi.”

Buổi chiều hôm đó, đám yêu vật bị bắt vào buổi sáng đều được sắp xếp ổn thỏa. Không ai biết cụ thể là được xử lý như thế nào, chỉ biết đến khi trời vừa sáng, Huyền Ý Môn lại trở nên sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Ngoại trừ đại điện ban đầu đã sụp, những nơi khác đều không hề tổn hại.

Tới hoàng hôn, đệ tử của Huyền Ý Môn xuất hiện, tuyên bố đại hội giao lưu sẽ tiếp tục như thường. Nhưng trong lòng những người đang ở sân nhỏ bên phía Lê Kiến Mộc, ai nấy đều có chút hoang mang khó hiểu.
 
Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch
Chương 413: Chương 413



Vô Đạo cười nhạt một tiếng, giọng đầy giễu cợt:

"Xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn có thể tiếp tục tổ chức đại hội, Huyền Ý Môn đúng là gan lớn thật."

Kim Thước đại sư lắc đầu, trầm giọng tiếp lời:

"Chắc là không muốn đánh mất danh tiếng môn phái đứng đầu. Dù sao thì bao nhiêu năm nay, hội giao lưu chưa từng xảy ra sự cố nghiêm trọng như thế, Huyền Ý Môn tất nhiên không muốn trở thành trò cười cho thiên hạ."

Chính Phong đại sư thì thầm:
"Nhưng bây giờ thì đã thành trò cười thật rồi."

Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều nở nụ cười đầy ẩn ý nhưng không ai nói gì thêm. Ai cũng cho rằng Huyền Ý Môn sẽ sớm tuyên bố kết thúc đại hội lần này.

Chỉ có Lê Kiến Mộc là không tỏ ra bất ngờ. Cô đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh quét qua mọi người:

"Đi thôi. Trận so tài tiếp theo sẽ diễn ra vào ban đêm, mọi người phải cẩn thận."

Vẻ mặt đám người lập tức trở nên nghiêm túc, không ai dám lơ là. Mọi người nhanh chóng rời đi.

Nơi tổ chức trận đấu vẫn là quảng trường quen thuộc, nhưng lần này có sự khác biệt rõ ràng. Khi tất cả đã tề tựu đầy đủ, trời đã hoàn toàn tối đen. Không biết có phải Huyền Ý Môn cắt giảm chi phí hay vì số đệ tử thắp đèn quá ít, mà toàn bộ quảng trường chìm trong bóng tối u ám, như bị một tầng sương mù mờ đục bao phủ.

Vọng Chân chưởng môn xuất hiện, vận trường bào nghiêm trang. Ông ta cất giọng vang vọng giữa quảng trường:

"Trận so tài lần này – tru tà!"

Ngay khi lời vừa dứt, không khí dường như có thứ gì đó khẽ dao động. Lê Kiến Mộc hơi nghiêng đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn quanh. Cô cảm nhận được sự chấn động trong không gian, tuy rằng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nhưng đủ để khiến cô cảnh giác.

Nhìn quanh một vòng, cô phát hiện những người khác dường như không nhận ra dị động này. Tuy nhiên, mọi người cũng đã chú ý đến lớp sương mù lượn lờ trong không khí, bắt đầu bàn tán xôn xao.

Vọng Chân giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi trịnh trọng nói:

"Chư vị, trận đấu lần này sẽ sử dụng một trong những chí bảo của Huyền Ý Môn – Ảo Cảnh Tru Tà. Thông thường đây là nơi để đệ tử chúng tôi rèn luyện, nhưng hôm nay tạm thời trở thành chiến trường của quý vị. Xin cứ yên tâm, trong ảo cảnh, tất cả thương tích đều là giả lập. Dù có bị ‘giết’ trong đó, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thân thể thật, vì thế mọi người có thể dốc toàn lực tru diệt yêu tà."

"Trận này sẽ dựa theo số lượng tà vật mà quý vị tiêu diệt để tính điểm. Xin chư vị nỗ lực hết mình."

Vừa dứt lời, giữa không trung bỗng hiện ra một cánh cửa kỳ dị, như một khoảng trống mở ra từ một thế giới khác. Từ sau cánh cửa vang lên từng tiếng gầm rú gào thét khiến người nghe lạnh cả sống lưng.

"Mời các vị dự thi tiến vào từ cánh cửa này."

Những người dự thi liếc nhìn nhau, nhất thời không ai dám bước lên đầu tiên. Một đệ tử bị người bên cạnh đẩy nhẹ về phía trước.

"Ảo Cảnh Tru Tà là cơ hội rèn luyện hiếm có, ngươi còn do dự gì nữa?"

Đệ tử kia bị đẩy lảo đảo, không còn cách nào khác đành cắn răng bước vào. Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh đã biến mất trong làn sương. Có người mở đầu, những người còn lại cũng dần mạnh dạn hơn, lục tục tiến vào.

Lê Thanh Thanh đứng bên cạnh, sắc mặt có chút hoảng hốt. Cô liếc nhìn Lê Kiến Mộc, rồi lại nhìn đám người sắp vào hết.

Cô lắp bắp:

"Lê... Lê Kiến Mộc, hay là nhà chúng ta không tham gia nữa được không? Chúng ta bỏ thi đi?"

Lê Kiến Mộc mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Chưa kịp để Lê Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, Lê Kiến Mộc đã nhấc chân, đạp một cú thật gọn khiến cô nàng bay thẳng vào cánh cửa.

Lê Thanh Thanh hét lên một tiếng thất thanh. Trong khoảnh khắc hoảng loạn, cô như nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai:

"Nhớ đeo khăn lụa, cẩn thận một chút."

Khăn lụa? Cái gì vậy? Tại sao lại nhấn mạnh điều đó?

Cuối cùng, tất cả đệ tử dự thi đã tiến vào trong ảo cảnh.

Phía sau, có người cảm thán:

"Lê đại sư thật nhẫn tâm. Cô bé kia tuổi còn nhỏ, nếu Lê gia muốn bỏ thi, cũng sẽ chẳng ai trách cứ gì. Lê đại sư có phải quá nghiêm khắc rồi không?"

Lê Kiến Mộc thản nhiên đáp:

"Ngọc không mài thì không thể thành khí. Hơn nữa, em ấy sẽ không gặp nguy hiểm."

Người kia lập tức nghi hoặc:

"Hửm? Chẳng lẽ trên người cô ta có pháp khí bảo mệnh gì đặc biệt? Ai da, vẫn là Lê đại sư suy nghĩ chu toàn, chúng tôi đúng là sơ suất, không chuẩn bị gì cho các đồ đệ cả. Thật khiến người ta xấu hổ."

Lê Kiến Mộc liếc mắt, lạnh nhạt nói:

"Vậy sao? Vậy đệ tử của ông có lẽ sẽ là người đầu tiên bị loại."

Người kia lập tức nghẹn họng, mặt đỏ bừng vì tức giận và xấu hổ.

Lê Kiến Mộc quay sang hỏi Vọng Chân:

"Chưởng môn Vọng Chân, trận so tài này bao lâu thì kết thúc?"

Vọng Chân đáp:

"Thời gian trong Ảo Cảnh Tru Tà không giống với bên ngoài. Ba ngày ba đêm trong đó, nơi này chỉ mới qua một canh giờ."

Lê Kiến Mộc gật đầu, không nói thêm gì, ánh mắt dừng lại, như đang quan sát điều gì đó.

Nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt đám người Vọng Chân lại trở nên tối sầm.

Chưởng môn Huyền Ý Môn hạ giọng, sắc mặt âm trầm:

"Lê đại sư, tối qua rất nhiều đệ tử dự thi chết thảm trong đêm. Có phải cô nên cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng không?"
 
Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch
Chương 414: Chương 414



Lê Kiến Mộc chậm rãi quay đầu nhìn về phía đám người đang chất vấn. Đôi mắt nàng trong veo như suối ngầm, trắng đen phân minh, lại lộ ra vài phần lãnh đạm, tựa như đã sớm đoán được ngày này sẽ đến.

"Ông muốn nghe câu trả lời gì?" – nàng hỏi, giọng nói bình tĩnh đến mức khiến người ta không đoán nổi tâm tình.

Vọng Chân hơi sững người, sau đó sắc mặt trầm xuống:
"Tôi biết Lê đại sư tu vi thâm sâu, hành vi của mấy đệ tử trẻ tuổi hôm qua có chỗ mạo phạm, nhưng bọn chúng rốt cuộc chỉ là tiểu bối, tâm tính còn non nớt. Nếu Lê đại sư thật sự giận dữ, trừng phạt một phen cũng là chuyện dễ hiểu… Nhưng tối hôm qua, toàn bộ đệ tử tham gia trấn thủ lại bị giết sạch, thủ đoạn tàn nhẫn, chẳng lẽ không quá mức ư? Giết người vô tội như vậy, khác gì tà ác?"

"Hửm?" – Lê Kiến Mộc khẽ nhướng mày, giọng điệu vẫn dửng dưng, "Ý ông là, đã định tội tôi rồi sao?"

Một trưởng lão nào đó bước ra khỏi đám đông, tay chỉ thẳng vào nàng:
"Không phải cô thì còn ai vào đây nữa? Trong số đệ tử tham gia đại hội, chỉ mình cô sử dụng dây mây làm vũ khí! Những thi thể bị phát hiện đều chết bởi dây mây, việc này rõ ràng đến vậy rồi!"

Ánh mắt Lê Kiến Mộc khẽ chuyển, không nhìn người nọ mà nhìn chăm chú vào đầu ngón tay ông ta. Nhớ tới chuyện có kẻ hôm qua bị nàng cắt cụt ngón tay, vị trưởng lão kia lập tức rụt tay lại, hơi chột dạ.

Giọng nói của nàng vang lên không nhanh không chậm, từng câu từng chữ rõ ràng:
"Môn phái các ông chẳng hề đoàn kết, còn cạnh tranh lẫn nhau, làm sao chắc chắn không có môn phái nào khác cũng sử dụng thủ đoạn tương tự? Trong thiên hạ này có người ngự thú, chẳng lẽ không có người điều khiển được thực vật? Biết đâu còn có cây cỏ tu luyện thành tinh, dung hợp với yêu lực. Người tham gia đông như vậy, các ông hiểu rõ được hết bọn họ sao?"

Lời này vừa dứt, đám đông thoáng trầm mặc, ánh mắt lướt nhìn nhau nhưng rất nhanh lại né tránh.

Bấy giờ Vọng Chân mới cười gượng chen vào:
"Lời Lê đại sư nói cũng có vài phần đạo lý."

Ngay lập tức, lại có tiếng phản bác nổi lên từ đám người:
"Chưởng môn Vọng Chân, lời này của ông là ý gì? Đệ tử của chúng tôi chết không rõ nguyên do, lẽ nào Huyền Ý Môn định bao che cho hung thủ?"

"Phải đấy! Huyền Ý Môn các ông không bảo vệ chu toàn, khiến đệ tử các môn phái chết thảm, không lẽ còn muốn gánh vác thay cả tội danh giết người?"

"Chưởng môn, đừng quên, người các môn phái chúng tôi chết dưới chân núi của ông, mạng người không thể coi nhẹ như vậy!"

Vọng Chân cuống quýt xua tay:
"Không, không phải ý đó. Chỉ là tôi không muốn đổ oan cho người tốt. Trong chuyện này đúng là còn nhiều điểm mờ ám, cho nên..."

Một bên ông ta khua tay giải thích, một bên tìm cách xoa dịu đám người đang kích động. Cảnh tượng y như một vở tuồng nửa thật nửa giả, chỉ thiếu một cái sân khấu nữa là đủ.

Lê Kiến Mộc khẽ đảo mắt, âm thầm bĩu môi – da mặt Vọng Chân này e là còn dày hơn cả tầng phong ấn đại điện.

Nàng quay đầu, trông thấy những người như Chính Phong, Vô Đạo, Hoa trưởng lão cùng vài vị Huyền Sư từng giao thủ với nàng đều không mở miệng, chỉ lạnh nhạt quan sát.

Cuối cùng, Vọng Chân cũng ngừng vòng vo, đưa ra đề nghị:
"Hay là thế này đi, Lê đại sư, Huyền Ý Môn chúng tôi có một bảo vật tên gọi là Tâm kính ngược dòng. Chỉ cần cô đặt tay lên đó, là có thể tái hiện lại hành động đêm qua của mình. Như vậy chẳng phải có thể chứng minh rõ ràng cô có giết người hay không hay sao?"

Nói đoạn, Vọng Chân đánh một đạo phù văn vàng kim lên cột bàn long giữa quảng trường. Bốn cây cột lập tức phát sáng, đầu rồng tỏa ra khí tức huyền ảo, tụ lại giữa sân thành một mặt kính tròn trịa, sáng bóng như gương lưu ly.

Mọi người xôn xao.

"Không hổ là Huyền Ý Môn, ngay cả trụ cột cũng là pháp khí!"

"Khó trách đại điện sập mà chưởng môn vẫn không hoảng loạn, thì ra đã có chuẩn bị từ trước!"

"Quả nhiên là môn phái đứng đầu, không phải hư danh!"

Vọng Chân mỉm cười, cố gắng giữ dáng vẻ điềm đạm:
"Lê đại sư, mời."

Lê Kiến Mộc ngẩng đầu liếc nhìn "Tâm kính ngược dòng", chợt nghiêng đầu hỏi ngược lại:
"Vì sao tôi phải ngược dòng quá khứ?"

Câu nói ấy khiến tất cả câm nín.

"Không ai trong các ông có thể đưa ra bằng chứng xác thực buộc tội tôi, vậy thì tôi chẳng có lý do gì để chứng minh sự trong sạch cho những suy đoán vô căn cứ. Tôi là người vô tội – vô tội thì không cần biện hộ."

Cả sân rơi vào một khoảng yên lặng.

Đám người Vô Đạo cắn môi nhịn cười, rõ ràng là rất cố gắng để không phá lên trước mặt bao người.

Chợt có kẻ lớn tiếng chỉ trích:
"Cô không dám bước vào tâm kính, rõ ràng là có tật giật mình!"

Lê Kiến Mộc liếc nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng:
"Không có bằng chứng mà vu khống lung tung, ông là đang bôi nhọ người khác đấy."

"Thế còn dây mây? Không phải chính là chứng cứ sao?!"

Nàng vẫn chẳng buồn ngẩng mắt:
"Dây mây mọc khắp núi này, nếu có kẻ cố ý giết người bằng dây thừng, rồi thả vài sợi dây mây ở hiện trường để vu vạ cho tôi thì sao?"

"Cô – cô nói linh tinh!"

"Tôi nói linh tinh?" – nàng cười lạnh, "Trưởng lão của môn phái các ông nổi tiếng giỏi ẩn thân. Với bản lĩnh đó, muốn giết người rồi vu oan giá họa, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Tính ra thì khả năng ông là hung thủ còn cao hơn tôi nhiều đấy."

"Ngươi – ngươi… Cô dám nói vậy mà không có chứng cứ à?!"
 
Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch
Chương 415: Chương 415



Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu:
"Đúng vậy. Thế ông định dùng đống lá cây và dây đắng kia để buộc tội tôi sao? Chỉ dựa vào mấy thứ đó mà đòi tôi phải chứng minh mình trong sạch? Ông không cảm thấy quá hoang đường à?"

Bầu không khí xung quanh lập tức căng như dây đàn. Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Vọng Chân mím môi, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Lê Kiến Mộc, đang định mở lời thì bỗng có tiếng quát vang lên:

"Với loại người như cô ta mà còn phải nhiều lời làm gì? Giết nhiều người của chúng ta như vậy mà vẫn không chịu nhận tội, tưởng tu vi cao thì ai cũng phải nhẫn nhịn sao? Chúng ta nhiều người thế này, chẳng lẽ lại không trị nổi một mình cô ta? Lê Kiến Mộc, hôm nay là ngày chết của cô!"

Người nọ lao lên như một viên đạn pháo, trực tiếp xông tới trước mặt Lê Kiến Mộc.
Lê Kiến Mộc nheo mắt lại, nhẹ nhàng vung tay một cái. Trong chớp mắt, thân hình đối phương bị đánh văng sang một bên, đập mạnh vào cột đá, máu tươi phun ra miệng.

Chưa kịp phản ứng, liên tiếp mấy bóng người nữa đã cùng lúc xông lên, từng chiêu tung ra đều mang sát khí rõ rệt.

"Lê Kiến Mộc! Trả mạng cho đồ nhi của ta!"
"Tiếp chiêu!"
"Ngươi phải chết!"

Thoạt nhìn thì hỗn loạn, nhưng thực chất là nhiều người cùng phối hợp, công kích từ nhiều hướng cùng lúc.
Lê Kiến Mộc tránh được một đòn, lập tức tung người nhảy lên, vị trí vừa vặn sát bên cạnh Tâm Kính Ngược Dòng.

"Đại sư cẩn thận!"
Tiếng hô của Vân Dật vang lên phía dưới.

Vừa dứt lời, phía sau Lê Kiến Mộc cũng có một bóng người bật lên cao, chính là Vọng Chân.

Mấy người phối hợp rất ăn ý, rõ ràng đã tính toán từ trước, đánh một đòn hiểm hóc nhằm vào lúc Lê Kiến Mộc sơ hở.

Ánh mắt Vọng Chân hiện rõ vẻ phấn khích, dường như đã thấy trước cảnh tượng cô bị đẩy vào Tâm Kính Ngược Dòng.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc lòng bàn tay sắp chạm đến người cô, Lê Kiến Mộc bất ngờ quay đầu lại, trên môi nở một nụ cười kỳ dị.

Cùng lúc đó, hai sợi dây đắng từ trong tay áo cô như sinh vật sống chui ra, quấn chặt lấy thắt lưng Vọng Chân.

Sắc mặt Vọng Chân lập tức thay đổi, thét lớn:
"Thả ta ra!"

Nhưng chưa kịp dứt lời, cả hai người đã cùng nhau ngã vào trong Tâm Kính Ngược Dòng.

"Lê đại sư!"
"Chưởng môn!"

Tiếng hô vang lên bốn phía, nhưng tất cả chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn hai người biến mất bên trong mặt kính.

Ngay sau đó, Tâm Kính Ngược Dòng chớp lên ánh sáng, mặt gương vốn phẳng lặng đột ngột hiện lên một hình ảnh lạ thường.

"Đó là gì vậy?"
"Chẳng lẽ là quá khứ của ai?"
"Là Lê Kiến Mộc đúng không? Quả nhiên cô ta cấu kết với tà ám!"

Trong gương hiện ra cảnh tượng âm u đầy sấm chớp. Giữa núi rừng, một thanh niên đứng sừng sững, xung quanh là tà vật lan tràn. Vô số vong hồn và tà ám bao quanh hắn, khí tức tà dị phủ khắp toàn thân.

Người thanh niên mặc trường bào, mái tóc dựng ngược, đứng trong cơn mưa tầm tã. Khoảng cách quá xa khiến nhất thời không phân biệt được là nam hay nữ.

Một vài Huyền Sư cảm thấy có điều bất thường, lập tức vận lực công kích Tâm Kính Ngược Dòng.

Thế nhưng quanh Tâm Kính là một tầng ánh sáng vàng vờn quanh, tất cả công kích dường như rơi vào khoảng không, không tạo được chút ảnh hưởng nào. Thậm chí, càng công kích, ánh sáng của Tâm Kính càng rực rỡ!

"Chuyện gì đang xảy ra thế?"
"Chẳng lẽ Tâm Kính này hấp thu linh khí? Càng đánh càng mạnh?"

Một người khác thử lại lần nữa, kết quả không thay đổi, nhưng lần này hình ảnh trong kính càng rõ ràng hơn.

Đến mức mọi người có thể nhìn rõ gương mặt của người trong cảnh tượng ấy.

Dù năm tháng đã trôi qua, nhưng chỉ cần nhìn một lần là nhận ra ngay — người thanh niên kia chính là Vọng Chân khi còn trẻ!

Trong hình ảnh, hắn giơ tay kết một thủ ấn kỳ lạ, ánh mắt kiên định, giọng nói vang vọng:

"Con lấy linh hồn thề, sống chết nguyện trung thành với Lão Tổ. Dùng tính mạng người Cổ gia làm vật tế, đổi lấy đại nghiệp của Lão Tổ thành công!"

Vừa dứt lời, giữa hư không lập tức vang lên những tiếng sấm rền.

Ngay sau đó, vô số tia chớp biến thành đàn điểu thú vong linh gào thét đánh về phía hắn.

Người thanh niên mím môi, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười khinh thường. Quanh thân hắn khí đen cuồn cuộn, nhanh chóng nuốt trọn những vong linh đó.

Gió càng lúc càng lớn, sấm chớp càng dữ dội, số lượng điểu thú ngày càng tăng. Trong tiếng khóc gào vang vọng, uy lực của người thanh niên cũng trở nên ngày càng đáng sợ.

Một giọng nói thảng thốt vang lên từ đám đông:
"Đây... đây là loại sức mạnh gì vậy?"
 
Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch
Chương 416: Chương 416



"Người của Cổ gia có ý gì vậy? Chẳng lẽ là gia tộc ban đầu của Vọng Chân đại sư?"

"Động đến cả tính mạng gia tộc, đây là mối thù sâu như biển rồi còn gì?"

"Cổ gia? Lẽ nào là Cổ gia đó thật sao?"

"Cổ gia nào cơ? Trong Huyền Môn chưa từng nghe nói đến đại gia tộc nào họ Cổ cả, có ai biết rõ hơn không?"

"Suỵt, đó là chuyện của rất nhiều năm trước rồi. Cổ gia... ngày xưa từng là một trong những gia tộc hưng thịnh nhất. Đáng tiếc…"

Ngay lúc mọi người còn đang bàn tán, hình ảnh trong tâm kính lại bất ngờ biến đổi.

Ban đầu, Vọng Chân còn đang chiếm thế thượng phong trong trận quyết chiến với vong linh điểu thú. Vậy mà chỉ trong nháy mắt, sắc mặt ông ta chợt thay đổi, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã ngồi dưới đất, ánh mắt hoang mang đề phòng nhìn quanh.

Tiếng gió gào, tiếng sấm rền rĩ vừa rồi cũng bỗng dưng biến mất không tung tích, đàn linh hồn điểu thú cũng không còn nữa. Không khí xung quanh trở nên im ắng đến rợn người, tĩnh lặng đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Vọng Chân ngồi bất động trong cảnh giới mờ mịt đó, cả người như bị nỗi bất an bao trùm.

Mọi người theo dõi đến đây đều nín thở, trong lòng rối như tơ vò, ai nấy đều không ngừng suy đoán: Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?

Cùng thời điểm đó, trong ảo cảnh tru tà.

Sau khi vượt qua cánh cửa, đám đệ tử trẻ tuổi quả nhiên bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt. Vừa kinh ngạc trước năng lực tạo cảnh giới của Huyền Ý Môn, vừa dè chừng quan sát xung quanh, nét mặt ai nấy đều căng thẳng cực độ.

Bọn họ không dám quên — đây là cửa ải bắt quỷ.

Không gian trước mắt âm u dị thường, ánh sáng mờ nhòe phân cực, tia chớp le lói sau rặng núi xa xăm, con đường đá dưới chân gồ ghề. Từng đốm ma trơi trôi lững lờ qua đỉnh đầu, hòa với tiếng vọng văng vẳng như tiếng quỷ khóc sói tru, lại như tiếng trẻ con nỉ non, hay lời ai đó đang ngân nga mê hoặc.

"Chuyện quái gì vậy... chỗ này rốt cuộc là nơi nào? Rùng rợn đến thế cơ à?"

"Mẹ ơi... tôi đâu phải người tu luyện bắt quỷ, chỉ biết chút bói toán tầm thường thôi, không có giá trị vũ lực gì hết, cứu mạng! Tôi muốn rút lui!"

"Bây giờ tự sát có được tính là bỏ thi không? Tôi không ngại thua đâu, nhưng tôi sợ mấy thứ quỷ quái này!"

"Đồ phế vật! Giờ các ngươi không chỉ đại diện bản thân, mà còn mang danh dự của cả sư môn! Cắn răng mà chịu đựng cho tôi!"

"Nhưng mà… chưởng môn Vọng Chân chỉ nói là không chết thật thôi, ai biết có để lại tổn thương tâm trí hay không? Nhỡ đâu bước ra khỏi ảo cảnh lại thiếu tay thiếu chân, thậm chí bị phế tu vi thì sao?"

Những lời ấy khiến không ít người vốn định tự sát do sợ hãi cũng phải cứng rắn nuốt xuống, lấy hết dũng khí tiếp tục tiến về phía trước, dù trong lòng vẫn run rẩy.

"Vậy... chúng ta đi cùng nhau đi, người đông thế mạnh, có khi còn an toàn hơn."

Lời đề nghị này lập tức khiến vài kẻ cười khẩy châm biếm.

Một số đệ tử đến từ các đại tông môn liếc mắt khinh thường, rút pháp khí ra rồi sải bước bỏ đi một mình, chẳng thèm quan tâm đến mấy kẻ yếu ớt kia. Bọn họ vào đây là để lập công, để đứng đầu cửa ải bắt quỷ, làm gì có chuyện tụ tập kéo bè với đám cùi bắp!

Thế là nhóm người bước vào ảo cảnh nhanh chóng chia thành nhiều nhóm nhỏ, tản ra mỗi người một hướng.

Có vài kẻ không rời đi, vẫn cố tình ở lại trong đám đông, dường như đang tìm kiếm điều gì đó.

"Người của Lê gia đâu rồi?"

"Giết sư huynh của ta, ta phải cho con nhóc thối kia nếm mùi lợi hại!"

"Hừ, giết không được Lê Kiến Mộc thì chẳng lẽ đến Lê Thanh Thanh mà cũng không giết nổi sao?"

"Hôm nay nhất định phải khiến nó trở thành kẻ đầu tiên bị loại!"

Đáng tiếc, dù bọn họ tìm tới tìm lui cũng chẳng thấy bóng dáng Lê Thanh Thanh đâu cả. Trong khung cảnh mịt mù xa lạ này, họ đành tạm từ bỏ, chuyển sang đi săn quỷ trước.

Đợi cho đến khi tất cả đã rời đi, sau một tảng đá lớn mới có một cái đầu nhỏ rụt rè thò ra.

"Tiểu thư Lê, người ta đều đi cả rồi, an toàn rồi." Chu Tiền Tiền nhỏ giọng nói.

Lê Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, giọng đầy bất mãn:

"Tôi biết ngay mà! Mấy kẻ đó chắc chắn sẽ tìm tôi gây chuyện."

"Còn Lê Kiến Mộc... thật không biết điều chút nào. Tôi đã nói tôi không muốn vào rồi mà vẫn cứng đầu đá tôi vào đây. Nói là bắt quỷ, tôi còn chưa bị người ta bắt là may mắn lắm rồi."

Chu Tiền Tiền lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ tiểu thư định thế nào? Không thể cứ trốn mãi ở đây được, đúng không?"

Lê Thanh Thanh cũng chẳng biết trả lời sao, nhưng nhìn thấy Chu Tiền Tiền có vẻ muốn rời đi, trong lòng cô ấy cũng nhẹ nhõm không ít. Cô ấy đưa tay sờ chiếc khăn lụa trên cổ, rồi khoát tay nói:

"Không sao đâu. Dù sao thì cũng chẳng chết thật, anh cứ đi đi. Anh còn phải tiếp tục thi đấu mà. Tôi ngồi nghỉ ở đây một lúc, tránh bị ai đó tìm được thì phiền."
 
Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch
Chương 417: Chương 417



Chu Tiền Tiền không yên tâm, nhìn Lê Thanh Thanh, khẽ nói:

"Thôi, tôi vẫn nên đi cùng cô thì hơn. Lê đại sư đối xử với tôi không tệ, lỡ như cô gặp phải tà vật hay quỷ quái, hoặc chẳng may chạm trán đám người kia... ai biết bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì tra khảo cô. Bọn họ đâu còn giữ đạo lý gì nữa."

Trải qua chuyện vừa rồi, hắn cũng đã nhìn rõ: Thân là Huyền Sư chưa chắc đã đồng nghĩa với chính nhân quân tử. Những kẻ tự xưng là người của đại tông môn, lòng dạ đều đen tối đến rợn người.

Dù vậy, hai người cũng không thể cứ mãi trốn phía sau tảng đá.

Lê Thanh Thanh đứng dậy, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh. Ngoại trừ phong cảnh có phần âm u rợn rợn, thì nơi này dường như cũng khá an toàn. Xa xa trên đỉnh núi có sấm sét nổ vang từng chập, nhưng ngoài ra lại chẳng thấy bóng dáng yêu tà hay quỷ dị nào.

Cô cúi đầu, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Đúng rồi.

Yên tĩnh quá mức.

Cái hệ thống ồn ào kia... sao lại im re thế?

Cô nhíu mày, thấp giọng gọi thử:
"Anh Chu, hay là anh đi quanh đây một vòng xem có tà ám nào cần thu phục không? Tôi không muốn liên lụy anh, lỡ chẳng thu được điểm nào thì uổng công."

Chu Tiền Tiền thấy cũng hợp lý, bèn gật đầu, nhưng vẫn dặn dò cô cẩn thận đôi câu, sau đó mới men theo mép đá di chuyển sang bốn phía.

Lê Thanh Thanh nhân lúc chỉ còn lại một mình, nhỏ giọng gọi:
"Hệ thống, hệ thống, có nghe thấy không? Mau nói gì đó đi, nơi này phải phá thế nào? Giờ ta nên làm gì đây?"

Không có tiếng trả lời.

Cô nhíu mày chặt hơn.

Chẳng lẽ nơi này còn có khả năng khắc chế cả hệ thống?

Nếu vậy... có thể khiến hệ thống câm lặng, thì chẳng phải cô cũng có thể liên hệ với Lê Kiến Mộc sao?

Chỉ tiếc, Lê Kiến Mộc lại không cùng vào đây.

"Hệ thống, mau trả lời đi! Nghe được thì phát ra tiếng gì đó cũng được, đừng giả chết mãi thế!"

Nhưng trong đầu cô vẫn lặng ngắt như tờ, không có lấy một tiếng động.

Lê Thanh Thanh khẽ cười, đứng thẳng người. Cô lấy ra chiếc khăn lụa vẫn giấu trong người, muốn xem thử rốt cuộc thứ mà Lê Kiến Mộc đưa cho có công năng gì thần kỳ.

Cô nâng khăn lụa lên, kẹp lấy hai đầu nhẹ nhàng kéo căng ra.

Một giây, hai giây… Không có chuyện gì xảy ra.

Cô cúi đầu nhìn kỹ từng đường thêu trên khăn, đang định xoay xoay để quan sát thì đột nhiên một bóng đen nhỏ nhảy vụt tới!

Lê Thanh Thanh giật mình, theo phản xạ nghiêng người lùi lại, nhưng cái bóng kia lại chẳng lao vào người cô mà nhảy thẳng lên chiếc khăn lụa.

Cô tròn mắt nhìn.

Chỉ thấy một tia sáng lóe lên ở góc khăn, một bóng chồn hiện ra mơ hồ trong chớp mắt, rồi lập tức bị hút vào bên trong, biến mất không để lại dấu vết.

Lê Thanh Thanh hoang mang, đưa khăn lụa lên lật qua lật lại, nhìn thật kỹ. Vẫn là khăn ấy, hoa văn ấy, không hề có gì thay đổi.

Cô dụi mắt, bắt đầu hoài nghi vừa rồi mình có hoa mắt hay không.

"Vừa rồi... cái đó là gì thế?" Chu Tiền Tiền không biết từ lúc nào đã quay lại, nuốt nước bọt đánh ực một cái.

Lê Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi:
"Anh cũng thấy à?"

Chu Tiền Tiền gật đầu như cái máy, vẻ mặt còn chưa hoàn hồn. Quỷ hồn con chồn kia là do hắn truy đuổi đến đây. Ban đầu hắn định thử sức với con nhỏ trước, không ngờ con này không chỉ lực tấn công mạnh mà còn cực kỳ nhanh nhẹn, biết nhảy xa. Nhưng hắn không ngờ rằng, chỉ một cú nhảy, nó đã chui tọt vào chiếc khăn lụa của Lê Thanh Thanh rồi biến mất không dấu tích.

"Đây... đây là pháp khí cao cấp trong truyền thuyết sao? Lần đầu tiên tôi thấy thứ lợi hại như vậy." Chu Tiền Tiền nuốt nước bọt lần nữa, mắt lấp lánh:
"Này... tôi có thể sờ thử một chút không?"

Lê Thanh Thanh im lặng trong chốc lát, rồi cũng không quá do dự mà đưa khăn lụa qua.

Chu Tiền Tiền cẩn thận nhìn kỹ, cau mày:
"Khăn này... không phải là loại khăn truyền nhân thêu Thục kia tặng sao? Hình dáng chẳng khác gì khăn của tôi và sư phụ tôi."

Lê Thanh Thanh gật đầu:
"Đúng vậy, nhìn bề ngoài thì giống, khăn tôi cũng có một cái như vậy. Nhưng cái này… chắc chắn không phải hàng phổ thông."

Chu Tiền Tiền nghi hoặc hỏi:
"Không phải của cô?"

Cô thành thật lắc đầu:
"Không, cái này là do Lê Kiến Mộc đưa cho tôi."

Chu Tiền Tiền ngẫm nghĩ giây lát, ánh mắt bỗng sáng rực:
"Tôi hiểu rồi! Khăn lụa này không phải loại bình thường, mà là do Lê đại sư dùng thủ pháp đặc biệt để chế tạo thành pháp khí! Vì vậy mới có thể hút tà ám vào như thế mà bên ngoài lại không khác gì khăn bình thường. Quả nhiên là cao thủ! Lợi hại thật!"

Trong lòng hắn, sự sùng bái đối với Lê Kiến Mộc lại tăng thêm vài phần.

Trả lại khăn cho Lê Thanh Thanh, Chu Tiền Tiền bỗng nảy ra một ý tưởng:
"Bây giờ chúng ta có trong tay pháp khí thần kỳ như vậy, nếu chỉ ngồi ở đây chờ đợi thì chẳng phải lãng phí lắm sao? Hay là... chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng nhé?"
 
Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch
Chương 418: Chương 418



Lê Thanh Thanh đã sớm đoán ra một khả năng.

Lê Kiến Mộc đưa pháp khí cho cô — lại đúng là loại pháp khí có thể thu được tà khí — chẳng lẽ là muốn cô tranh thủ cơ hội kiếm chút điểm số? Hay là muốn cô học cách chủ động đối mặt, rèn luyện bản thân, thay vì sống một cách tạm bợ, phụ thuộc?

Cho rằng mình đã hiểu được dụng ý của sư phụ, Lê Thanh Thanh âm thầm siết chặt tay, tự cổ vũ bản thân. Sau đó, cô cùng Chu Tiền Tiền lặng lẽ tiến về phía đỉnh núi.

Càng đến gần đỉnh, vong linh và yêu vật càng nhiều, từng đợt khí tức tà dị lượn lờ trong không khí, khiến người ta sởn gai ốc. Hai người không dám đi theo những con đường lớn, cũng tránh xa các khu vực đang có giao tranh. Họ trốn trốn tránh tránh, vừa nhặt được không ít “của hời” nhờ vào chiếc khăn lụa thu pháp khí, vừa tránh được nguy hiểm trong gang tấc.

Trong quá trình đó, họ cũng chứng kiến nhiều đệ tử khác bị yêu vật làm bị thương, bị loại khỏi cuộc thi một cách thảm hại.

Khi gần đến đỉnh, âm thanh tru rít của đám yêu quái vang lên dồn dập, gào thét từng đợt bên tai như muốn xé rách màng nhĩ. Lê Thanh Thanh và Chu Tiền Tiền nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp, quan sát tình hình phía trước.

Trên sườn núi, một con yêu vật có gương mặt dữ tợn đang gào rú chỉ huy. Không giống với những yêu vật vô hồn đã gặp trước đó, con lệ quỷ này rõ ràng có tư duy riêng. Nó không chỉ điều khiển cả đám yêu binh phía sau mà còn biết vận dụng chiêu thức bài bản, như có kết cấu rõ ràng.

Dưới chân nó là một đội ngũ chừng mấy chục người — có vẻ là nhóm tinh anh đã vượt qua nhiều vòng đấu để đến được đây. Họ đều là những đệ tử mạnh từng bắt được yêu vật, kinh nghiệm dày dặn, vậy mà lúc này cũng gặp khó khăn trước thế công dữ dội của con lệ quỷ và đám tiểu yêu theo sau.

Một tiếng thì thầm vang lên từ bên trong đội hình:

"Chúng ta... chúng ta có thể đối phó với con lệ quỷ này sao?"

Một người khác lưỡng lự đáp:
"Hay là… đổi chỗ khác đi. Cứ nhặt mấy con yêu vật yếu yếu mà thu thập, còn có lý hơn là mạo hiểm."

Lời này lập tức được nhiều người đồng tình. Có kẻ thì lén liếc nhau, rõ ràng đang tính toán riêng, nhưng vì đến từ các môn phái khác nhau nên chẳng ai chịu nói thẳng.

Cuối cùng, cả nhóm đưa ra quyết định:

"Ba! Khi tôi đếm đến ba, mọi người mỗi người một hướng rút lui. Liên minh đến đây là chấm dứt, chư vị đạo hữu, bảo trọng."

"Ba! Rút!"

Chỉ trong nháy mắt, cả chục người vừa rồi còn cùng nhau chiến đấu, giờ đã tản ra bốn phương tám hướng. Duy nhất chỉ có một kẻ gầm lên, tay cầm trường kiếm lao thẳng về phía lệ quỷ:

"Đệ tử Huyền Môn mà cũng sợ yêu vật? Các ngươi hèn nhát không dám lên, vậy để ta lên trước!"

Câu chửi chưa dứt, người nọ đã bị lệ quỷ đánh bay theo đường parabol, đập mạnh vào tảng đá, máu chảy đầy đầu. Giây tiếp theo, thân thể hắn như làn khói tan biến — dấu hiệu rõ ràng của việc bị loại.

Những người còn lại chứng kiến cảnh tượng ấy đều hoảng sợ thật sự, chẳng còn dũng khí, vội vã bỏ chạy.

Sau khi tất cả rút lui, Lê Thanh Thanh và Chu Tiền Tiền mới lặng lẽ chui ra khỏi chỗ nấp. Đám lệ quỷ kia không đuổi theo.

"Hình như chúng là NPC cố định ở khu vực này," Lê Thanh Thanh nói khẽ, "không thể rời khỏi phạm vi nhất định."

Cô lấy khăn lụa ra, ánh mắt sáng lên:

"Dù là NPC, nhưng rõ ràng con lệ quỷ kia là cấp bậc BOSS, chắc chắn điểm số không thể giống với mấy con tiểu yêu yếu ớt. Chúng ta thử xem, nếu thu được thì quá lời!"

Chu Tiền Tiền gật đầu:
"Có lý!"

Lê Thanh Thanh cầm khăn lụa khẽ vung, hướng về phía lệ quỷ thử triệu hoán. Nhưng lệ quỷ không hề để tâm, ánh mắt không nhìn về phía họ.

"Có phải đứng xa quá không?"

"Để tôi tiến lại gần một chút."

Cô dấn thêm vài bước, nhưng lệ quỷ vẫn không có phản ứng. Lê Thanh Thanh bắt đầu sốt ruột, liền bước tới thêm hai bước, còn huýt sáo:

"Hú... Này! Người cao to, nhìn bên này nè!"

Quả nhiên, lệ quỷ quay đầu lại nhìn. Nó không bị hút vào khăn lụa như mấy con trước, nhưng bắt đầu bước chậm rãi về phía cô.

Lê Thanh Thanh giật mình, chân hơi mềm nhũn, vội vàng quay đầu cầu cứu Chu Tiền Tiền phía sau.

Chu Tiền Tiền nhỏ giọng nhắc nhở:
"Quỷ hồn không thể rời khỏi phạm vi cố định... Cẩn thận đấy! Sẵn sàng chạy bất cứ lúc nào!"

Không cần ai nhắc, Lê Thanh Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chỉ trong chốc lát, một lệ quỷ dữ tợn lao đến. Hắn ta nhìn chằm chằm Lê Thanh Thanh, ánh mắt u tối như đang soi mói linh hồn nàng. Bất ngờ, hắn vung tay về phía trước.

"A...!" – Lê Thanh Thanh hoảng hốt xoay người định chạy trốn, nhưng lệ quỷ quá nhanh. Chỉ trong tích tắc, hắn đã chụp được khăn lụa trong tay nàng.

Khăn lụa mỏng manh tỏa ra một luồng sáng màu vàng nhàn nhạt. Điều kỳ lạ là lệ quỷ kia lại như cảm thấy vui mừng, chẳng những không phá hoại mà còn chủ động chui vào trong chiếc khăn.

Ngay khoảnh khắc ấy, luồng sáng vàng rực rỡ chợt lóe rồi biến mất, đồng thời trên mặt khăn hiện lên bóng dáng một người cao lớn mờ mờ, nhưng thoắt cái lại biến mất.

Lê Thanh Thanh há hốc miệng thở hổn hển, hai tay siết chặt lấy chiếc khăn.

"Trời ơi... pháp khí do Lê đại sư luyện ra lại mạnh đến mức thu được cả lệ quỷ! Quá lợi hại luôn!" – Chu Tiền Tiền đứng cạnh nàng sững sờ kêu lên.

Lê Kiến Mộc ngẩng đầu lên, cười tự đắc: "Tất nhiên rồi, người làm ra nó là ai chứ? Chính là Lê Kiến Mộc này đây!"

Chu Tiền Tiền nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên: "Nhanh lên! Nhân lúc đám người kia còn chưa đuổi tới, chúng ta thu hết mấy tiểu quỷ còn lại rồi leo lên núi. Tớ có cảm giác trên đó có thứ gì rất mạnh, biết đâu lại là đại BOSS cuối cùng. Nếu giết được trước khi bọn kia tới, biết đâu chúng ta còn có đường rút lui!"

Là một người chơi game lâu năm, Chu Tiền Tiền tin tưởng vào trực giác của mình.

Giải quyết xong lệ quỷ – xem như tiểu BOSS – thì đám tiểu quỷ còn lại chẳng đáng lo. Chỉ cần Lê Thanh Thanh nhẹ nhàng lắc khăn lụa vài cái, lũ quỷ nhỏ sẽ tự động lao đến chui vào.

"Không hổ là người Lê gia, ngoài mặt thì đạo mạo, ai ngờ lại giấu thứ lợi hại như thế!" – một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng họ.

Lê Thanh Thanh và Chu Tiền Tiền quay đầu lại, thấy một đệ tử khác đang tiến về phía mình, ánh mắt đầy ác ý.

Lê Thanh Thanh nghiêm mặt hỏi: "Chúng ta có cần chạy không?"

Chu Tiền Tiền gật đầu rồi lắc đầu ngay: "Cậu chạy trước đi, tớ giữ chân hắn lại."

"Thật chứ?" – Lê Thanh Thanh thoáng do dự.

Chu Tiền Tiền bỗng nhiên thốt lên: "Khoan đã! Không ổn rồi!"

Từ một hướng khác, lại có vài người nữa xuất hiện, toàn là những kẻ dự thi có sức mạnh đáng gờm. Họ vây chặt lối thoát, chỉ còn đường lên núi phía sau là trống trải.

Hai người liếc nhau, quyết đoán hét lên: "Chạy!"

Không chút do dự, cả hai quay đầu phóng nhanh lên núi, không để đám người phía sau kịp mở miệng đe dọa hay ra tay.

Đám người kia cũng không chịu thua, lập tức liên kết lại đuổi theo sát nút.

"Đứng lại đó!"

"Giao pháp khí ra, chúng tôi có thể tha cho một con đường sống!"

"Nếu còn chạy, đừng trách chúng tôi ra tay độc ác!"

"Lê Thanh Thanh, Chu Tiền Tiền! Hai người nhớ lấy, dù có thoát hôm nay, ra ngoài cũng đừng mơ sống yên!"

Lời đe dọa nối tiếp nhau vang lên như tiếng sấm rền, khiến người nghe cũng lạnh sống lưng.

Chu Tiền Tiền nhếch môi cười: "Đúng là kiểu vai phản diện trong phim truyền hình."

"Ừ thì, chẳng lẽ họ bảo đừng chạy là mình nghe theo chắc?" – Lê Thanh Thanh hừ lạnh.

Dù tu vi không cao bằng nhóm người đuổi theo, nhưng Lê Thanh Thanh có pháp khí trong tay. Trên đường đi, lũ quỷ dọc đường chẳng những không tấn công, mà còn bị hấp dẫn bởi khăn lụa.

Cô lắc nhẹ khăn, đám tiểu quỷ ùn ùn lao tới. Nhưng ngay khi chúng định chui vào, cô lại rút khăn về, khiến chúng hoảng loạn quay đầu tấn công ngược lại đám người truy đuổi.

Thế là cuộc rượt đuổi biến thành một trận hỗn loạn. Đám người kia bị lũ tiểu quỷ ngáng đường, tạm thời không thể đuổi kịp hai cô gái.

Cuối cùng, Lê Thanh Thanh và Chu Tiền Tiền cũng leo lên tới đỉnh núi.

Trên đỉnh núi, mây đen vần vũ, lôi điện lóe sáng, từng luồng khí âm u nặng nề như muốn đè bẹp tất cả. Ai nấy đều cảm thấy bước chân mình bỗng chậm hẳn lại.

Tin tốt: trên đỉnh núi không thấy đại BOSS nào.

Tin xấu: cũng chẳng còn con quỷ nào có thể lợi dụng.

Nói cách khác – nhóm truy binh sắp đuổi tới nơi.

"Chạy đi, để xem lần này các ngươi trốn được tới đâu!" – một tên hét lớn, bước chân rầm rập sát lại.

Lê Thanh Thanh và Chu Tiền Tiền mệt mỏi, hai chân như muốn gãy rời, chỉ còn biết khom người thở hổn hển.

"Đúng là dai như đỉa..." – Lê Thanh Thanh lẩm bẩm.

"Chẳng phải hai người cũng chạy như chó bị dí sao?" – một tên phía sau mỉa mai lại.

Cả hai phe đều th* d*c, trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, không ai dám hành động trước. Một bên chờ thời cơ, bên kia chờ sức hồi lại.

Đúng lúc đó – tại ranh giới giữa chân trời và vách núi – hai bóng dáng xuất hiện.

Một trong số đó là một nhánh cây non mọc lên từ khe đá, trong nháy mắt lớn lên thành một đại thụ khổng lồ che kín nửa bầu trời.

Còn bóng còn lại rơi mạnh xuống đất, rồi điên cuồng lớn lên, hóa thành một hình người khổng lồ đáng sợ – thậm chí còn to lớn hơn cả lệ quỷ mà họ vừa thu phục ban nãy...
 
Đại Lão Huyền Học Livestream Bốc Gạch
Chương 419: Chương 419



Mọi ánh mắt lại lần nữa đổ dồn về phía Lê Thanh Thanh. Nhưng lần này, trong đáy mắt mỗi người đều ánh lên vẻ đắc ý không che giấu.

Sắc mặt Lê Thanh Thanh dần nghiêm lại, giọng lạnh lùng:
“Các người định làm gì?”

Kẻ dẫn đầu nở nụ cười mỉa, giọng điệu khinh khỉnh:
“Giờ cho hai người một cơ hội cuối cùng. Giao cái khăn lụa kia ra, chúng tôi cam đoan sẽ để các người yên ổn đi đến cuối cùng. Nếu không, đừng trách chúng tôi không nể mặt!”

Lê Thanh Thanh siết chặt khăn lụa, rồi nhét vào trong túi, cứng rắn đáp:
“Đừng mơ!”

“Ồ? Không chịu uống rượu mời thì lại muốn nếm rượu phạt!”
Vừa dứt lời, gã kia lập tức lao lên như cơn gió. Chỉ trong nháy mắt đã áp sát hai người.

“Bốp!”

Một cú tát nặng nề giáng thẳng vào vai Lê Thanh Thanh, khiến cô khuỵu xuống đất không còn chút sức lực phản kháng.

“Ưm…” – Cô khẽ rên lên, gương mặt nhăn nhó vì đau.

“Lê Thanh Thanh!” – Chu Tiền Tiền định lao lên, nhưng ngay sau đó đã bị hai người từ phía sau chặn lại, kéo giật về.

Gã kia liếc xuống, giọng trầm thấp đầy đe dọa:
“Tao đã cho cô cơ hội rồi!”

Nói xong, hắn nâng chân lên, định dẫm thẳng xuống đầu Lê Thanh Thanh.

“Chờ đã!” – Lê Thanh Thanh bất chợt đưa tay ra, tay cô khẽ rung lên, để lộ một góc khăn lụa trong lòng bàn tay.

Gã kia thoáng khựng lại.

“Tôi… tôi nghĩ thông rồi…” – Lê Thanh Thanh th* d*c, chật vật ngồi dậy, tay run rẩy đưa khăn lụa ra trước.

“Cho anh đấy… nhưng anh phải giữ lời!”

Gã nọ cười lạnh, vươn tay giật lấy chiếc khăn lụa:
“Sớm thế có phải nhẹ nhàng hơn không? Nhưng giờ thì muộn rồi! Cô sống được bao lâu nữa thì tự cầu phúc đi!”

Lê Thanh Thanh nhìn hắn, mặt không giấu nổi vẻ uất ức:
“Anh… sao anh lại thất hứa như vậy…”

Gã kia cười khẩy, không thèm quay đầu, mang theo khăn lụa bỏ đi.

Những kẻ còn lại cũng theo hắn rời khỏi, tất cả tiến về phía con quái vật hình người đang lơ lửng giữa trời mây mờ mịt phía xa.

Đợi bọn họ rời khỏi, Chu Tiền Tiền vội chạy tới đỡ Lê Thanh Thanh dậy:
“Cô không sao chứ? Có chịu nổi không?”

Lê Thanh Thanh đưa tay lau vệt máu bên môi, nở một nụ cười nhẹ:
“Không sao. Đi thôi, chúng ta theo bọn họ.”

Chu Tiền Tiền sửng sốt:
“Không được đâu! Giờ cô thế này rồi, chúng ta chỉ cần lấy điểm là đủ, có cần tranh hạng nhất đâu. Với lại chưa chắc đánh bại lệ quý to là được điểm cao hơn mấy tiểu quý đâu. Biết đâu chẳng đáng công.”

Lê Thanh Thanh khẽ lắc đầu:
“Không sao. Chúng ta đi đường vòng, theo sau… nhặt của hời!”

Vừa nói, cô vừa hé mở túi áo, để lộ một góc của chiếc khăn lụa thật.

Chu Tiền Tiền trợn tròn mắt:
“Cô… cô giấu cái khăn?!”

Lê Thanh Thanh nhếch môi cười:
“Ha! Một lũ đầu đất!”

Lúc này, đám người dự thi đã tới gần con quái vật hình người. Càng đến gần, họ càng cảm nhận rõ rệt sự to lớn khủng khiếp của nó. Con quái vật đứng sừng sững như một ngọn núi nhỏ, thân thể không ngừng lay động. Nhưng vì hình dạng quá kỳ quái, không ai có thể phân biệt được đâu là mặt, đâu là thân.

Đến khi đứng trước mặt nó, cảm giác sợ hãi bắt đầu lan dần. Ai nấy đều nuốt nước bọt.

“Cái… cái này có thật là vượt qua được không vậy?”

“Quái vật kiểu gì thế này? Đệ tử Huyền Y Môn ngày thường đều phải đánh kiểu này à?”

“Mặc kệ! Ngựa chết cũng phải lôi đi chữa. Dù sao thua cũng chỉ bị đá khỏi ảo cảnh, không chết thật. Dù gì cũng được kinh nghiệm đánh boss khủng!”

“Mọi người hợp lực đi!”

“Đừng ai hành động một mình, lần này phải thật đồng lòng. Nghe hiệu lệnh của tôi, kết trận!”

“Được, nhanh lên!”

Mọi người lập tức chia nhau đứng thành vòng, vây quanh con quái vật hình người. Kỳ lạ thay, nó không tấn công, chỉ chầm chậm quay đầu như đang tò mò quan sát bọn họ.

Họ liền tận dụng cơ hội này, đồng loạt dậm chân, triệu hồi linh khí tạo thành trận pháp. Ánh sáng từ linh trận tỏa ra chói mắt, bao vây chặt lấy quái vật.

Nhưng đúng lúc đó —

Quái vật hình người bỗng nhiên giãy giụa dữ dội, thân thể như ngọn núi nhỏ nghiêng ngả, gầm lên một tiếng dài. Âm thanh vang vọng như muốn xé rách màng tai mọi người.

Chỉ một tiếng thét, trận pháp đã bị phá tan!

Cả nhóm bị dư âm của tiếng gầm chấn văng ra, ai nấy đều phun máu, nội tạng như bị chấn nát.

“Không ổn rồi! Nó mạnh quá, mạnh thật sự!”

“Mau, dùng khăn lụa!”

“Phía nam là mặt trước của nó! Lúc nãy Lê Thanh Thanh dụ nó nhìn qua đó!”

Gã dẫn đầu cuống cuồng lấy khăn lụa ra, học theo dáng vẻ lúc trước của Lê Thanh Thanh, lắc lư nó về phía con quái vật…

Pháp khí không có tác dụng gì cả.

Người thanh niên nghiến răng, vung lưỡi dao linh khí chém về phía quái vật hình người, cố ý khuấy động nó để thu hút sự chú ý, mong rằng nó sẽ nhìn thấy chiếc khăn lụa trong tay anh.

Quái vật hình người khựng lại một chút, như thể đang quan sát. Nó "nhìn" về phía người thanh niên, cũng nhìn thấy chiếc khăn lụa đang bay bay trong tay anh.

Nhưng—

“Rống!!!”

Một tiếng gầm rung trời.

Cánh tay to lớn của nó đập xuống mạnh mẽ. Chỉ trong chớp mắt, máu thịt tung tóe. Trên mặt đất chỉ còn sót lại một mảnh khăn lụa nhuốm máu, xen lẫn thịt nát.

“Trời ơi! Ngay cả pháp khí cũng không có tác dụng?!”

“Chạy! Chạy mau!!”

Mắt của đám người gần như trợn đến rách ra. Họ hoảng loạn tản ra chạy khắp nơi, nhưng đã muộn.

Quái vật hình người đã bị chọc giận, đâu còn để họ trốn thoát. Nó như thần chết giáng trần, từng người từng người bị vùi dưới nắm đấm của nó. Có người bị đập chết, có người bị nghiền nát, có người bị siết gãy xương, máu me lênh láng. Không một ai còn nguyên vẹn, cũng chẳng một ai thoát được.

Không một ai còn sống sót.

Chu Tiền Tiền run run, quay sang nhìn Lê Thanh Thanh, giọng khẽ khàng như tiếng muỗi:

“Lê... Lê Thanh Thanh, cô có phát hiện không... Những người đó, sau khi chết không biến mất thành ánh sáng như mấy người trước. Họ... họ vẫn còn đó, không biến mất... Lẽ nào... họ thật sự chết thật rồi sao?”

Trên đường đi, bất kể là ai bị quý hồn giết đều sẽ tan biến thành làn khói mờ nhạt, không để lại chút dấu vết nào. Nhưng lần này thì khác. Những xác người đẫm máu, thân thể gãy nát... vẫn còn đó, như một lời cảnh báo.

Một cảm giác bất an dâng trào trong lòng hai người.

Lê Thanh Thanh không nói gì, chỉ nắm chặt tay Chu Tiền Tiền, gào lên: “Chạy mau!”

Nhưng muộn rồi.

Trên đỉnh núi chẳng có nhiều chỗ để trốn. Tầm mắt của quái vật hình người lại rất tốt.

Sau khi giết sạch những người kia, nó không ngừng nghỉ, lập tức lao thẳng về phía hai người họ.

Trong lòng Lê Thanh Thanh cảm thấy vô cùng hoang mang. Rõ ràng con quái vật này không giống những quý hồn họ từng gặp trước đó.

Những quý hồn kia, dù là hình người hay hình thú, đều mang tính chất hồn thể — mờ ảo, không có thực thể.

Nhưng con này thì hoàn toàn khác.

Nó là thật thể, lực sát thương cực mạnh, thậm chí có tư duy độc lập. Cách hành động cũng đầy linh hoạt, có chủ đích.

Lê Thanh Thanh nghiến răng: "Thôi, liều một phen vậy. Ngựa chết coi như ngựa sống chữa!"

Khi con quái vật chỉ còn cách hai người vài bước, cô vội vàng mở chiếc khăn lụa thật sự do Lê Kiến Mộc giao cho.

Chiếc khăn lụa lấp lánh linh quang được vung lên. Nhưng...

Không có phản ứng gì cả.

Quái vật vẫn lao tới, thậm chí bàn tay to lớn của nó đã vươn ra, chực chờ đập xuống đầu hai người họ.

Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy—

“Vèo! Vèo!”

Một chuỗi âm thanh xé gió vang lên.

Dây đăng dày đặc từ không trung bắn xuống, như một bức rèm rậm rạp giăng ngang bầu trời, vươn ra từ một thân cây lớn.

Dây đăng to như cột trụ quấn chặt lấy cánh tay quái vật, giữ nó lại giữa không trung.

Lê Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn theo nguồn dây, mắt bừng sáng:

“Tránh ra một chút.”

Một giọng nói lạnh lùng vang vọng giữa không trung.

Ánh mắt Lê Thanh Thanh lập tức sáng rực lên: “Lê Kiến Mộc!”

Cô kéo Chu Tiền Tiền lùi lại, vội vàng tránh xa bàn tay quái vật.

Chỉ mấy giây sau, cô quay đầu lại, liền thấy dây đăng siết chặt, rắc một tiếng khô khốc—cánh tay quái vật bị nghiền nát, máu thịt văng tung tóe.

Quái vật rống lên một tiếng thảm thiết, sau đó quay đầu định bỏ chạy về phía gốc đại thụ đen ở mép vực.

Nhưng thân cây ấy vẫn bất động. Không cần đợi đến khi nó đến gần, vô số dây mây từ thân cây liền tuôn ra như thác lũ, vững vàng cuốn lấy toàn thân quái vật, bện thành một chiếc lồng khổng lồ treo giữa không trung.

Tuy vậy, quái vật hình người vẫn không chịu khuất phục.

Bên trong lồng giam, một làn sương đen dày đặc bắt đầu bốc lên, hòa quyện với mây đen trong không trung, sấm sét nổ vang rền.

Chu Tiền Tiền hoảng sợ: “Hình như nó đang tăng tu vi?!”

Rồi cô quay sang nhìn Lê Thanh Thanh, thì thầm đầy nghi hoặc: “Vừa rồi... vừa rồi cô gọi Lê Kiến Mộc? Là Lê đại sư thật sao? Sao người như chị ấy lại xuất hiện ở nơi này?”

Lê Thanh Thanh chăm chú nhìn thân cây che kín nửa bầu trời, gật đầu liên tục, ánh mắt sáng như sao:

“Tôi cũng không biết sao chị ấy lại ở đây... nhưng chắc chắn là chị ấy! Nhất định là chị ấy!”

Cùng lúc đó, bên ngoài tâm kính nghịch lưu.

Một nhóm người đang ngây người nhìn hình ảnh bên trong kính, không dám tin vào mắt mình.

Trong mắt đám người dự thi, con quái vật đó chỉ là quái vật hình người.

Nhưng trong hình ảnh chiếu ra từ kính, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng—đó là Vọng Chân, quanh người hắn bị tà khí đen kịt bao phủ!

Còn thân cây khổng lồ — lại là Lê Kiến Mộc đang đứng vững dưới gốc, đôi mắt nhắm hờ, tóc bay trong gió.

Một người sững sờ lẩm bẩm: “Vọng Chân chưởng môn... lại là tà tu?!”

Người khác thì hét lớn: “Ông ta đang làm gì vậy?! Chẳng lẽ... ông ta định giết hết đệ tử của các phái sao?!”
 
Back
Top Bottom