Siêu Nhiên [AI Generated][BH]Mạch Trắng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397888998-256-k362189.jpg

[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Tác giả: AlicedeSorosu
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

THỂ LOẠI: Bách hợp | 1x1 | Hỗ công | EABO | Cường công cường thụ | Tình cảm quyền lực | Giả tưởng | Hắc hóa nhẹ | H văn | Chính kịch - ngược nhẹ - HE

Văn án:
Giữa thời đại phân tầng lạnh lẽo, nơi mọi sinh mệnh bị định danh từ khi còn chưa kịp mở mắt, Hỏa Lân và Bạch Kỳ Lam đã không chọn đúng vai.

Một người bước ra từ ánh lửa, mang theo im lặng của băng.

Một người lớn lên cùng tiếng gió và cơn thèm sống chưa từng được chạm tới.

Cuộc gặp gỡ của họ không nên xảy ra.

Cái chạm nhẹ đầu tiên đã khiến hệ thống run rẩy.

Cái ôm đầu tiên đã khiến máu trào ngược.

Và đến khi hơi thở của hai người hòa vào nhau, thế giới không còn đủ ngôn ngữ để phân tầng họ nữa.

Họ bị đuổi khỏi mọi nơi có luật.

Bị săn bởi cả kẻ từng cúi đầu và kẻ từng nắm quyền.

Nhưng không ai ngăn được thứ đã hình thành giữa họ - một mạch trắng, lặng lẽ, bền bỉ, không thể chối bỏ.

"Chúng ta không sinh ra để hợp nhau.

Nhưng nếu đã gặp, thì thế giới phải nhường đường."​
 
[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Chương 1: Tuyết Lạnh Máu Nóng


Biên giới phía Nam – Phượng Lưu Quốc – Suối Hỏa Tâm, tháng Mộc Hàn, năm 980Tuyết phủ dày đến đầu gối, trắng xóa như tấm vải tang trời ban.

Bầu trời xám như tro đọng, từng cụm bông tuyết rơi xuống không tiếng động, phủ mờ cả tầm nhìn.

Xa xa, nơi sông Hỏa Tâm từng chảy xiết, giờ đã bị đóng băng – một dòng băng đỏ lẫn màu máu và thép gãy.Chiến trường vừa kết thúc.

Đám kền kền trên cao lượn vòng không ngừng, chờ đến khi bọn người rời đi để lao xuống gặm nhấm thân xác rách nát.

Gió rét quét qua những ngọn cờ gãy, tạt vào mũi mùi khét của máu nóng và sắt lạnh.Trong lớp tuyết tan loãng dưới chân núi, một thân người vẫn còn thở.Bạch Kỳ Lam nằm nghiêng người, máu từ vai trái chảy ra không ngừng, thấm qua lớp áo giáp đen sẫm.

Cô cắn răng giữ tỉnh táo, ngón tay run rẩy lần mò vết thương đã đông cứng lại.

Bên cạnh là thi thể của đồng đội – đầu bị chém rơi, mắt vẫn mở trừng trừng."

Bọn họ bỏ lại ta...

Thật sự bỏ lại rồi..."

Hơi thở cô dốc cạn.

Mùi pheromone Alpha dần tan biến trong không khí loãng, biến cô thành một sinh vật yếu ớt giữa đồng hoang chết chóc.

Nhưng đôi mắt màu lam ấy vẫn sáng – sáng như ngọc lam dưới lớp băng.

Không cam lòng.

Không chịu gục ngã.

Không bao giờ.Và rồi... có tiếng chuông."

Leng keng—"Âm thanh mơ hồ vọng đến qua làn gió.

Như tiếng ngọc va vào nhau.

Như khúc nhạc tang lễ nhưng yên bình đến dị thường.Một bóng đen xuất hiện từ rặng cây bên kia chiến trường.Người đó cưỡi một con linh thú trắng muốt – to như hổ, sừng cong như hươu, mắt tím phát sáng.

Áo choàng đen viền chỉ bạc, trùm kín toàn thân.

Tuyết không bám được vào người ấy – như thể tuyết sợ, hoặc bị xua đuổi bởi một lực vô hình.Người ấy dừng lại trước mặt cô.Không nói.Không cử động.Chỉ lặng lẽ nhìn xuống từ lưng thú, như đang quan sát một vết máu trên nền đá trắng."

Ngươi... là ai...?" – Kỳ Lam hỏi, giọng cô khàn đặc vì khô và máu nghẹn.

Mỗi từ như kéo theo lưỡi dao cào qua cổ họng.Một lúc lâu sau, người kia mới xuống ngựa.

Tấm mũ trùm rơi xuống.Dưới lớp vải là gương mặt như tạc từ ngọc: trắng bệch, thanh tú đến bất thường.

Mắt đỏ như đá garnet, lấp lánh trong ánh hoàng hôn bị băng tuyết nuốt trọn.

Tóc đen buông dài, một lọn được buộc bằng dây lụa bạc, còn lại xõa xuống che khuất một bên má.Lần đầu tiên, trong mười bốn năm sống trên đời, Bạch Kỳ Lam biết thế nào là khiếp sợ và si mê cùng lúc."

Một kẻ lạ đi ngang chiến trường." – người đó đáp, giọng nói nhẹ như lụa, nhưng lạnh lẽo như sương sớm trên mộ đá."

Ngươi... giúp ta sao?" – cô thều thào, vết thương lại rỉ máu, nhưng ánh mắt không rời khuôn mặt kia."

Ngươi vẫn còn sống.

Không cần ta giúp." – Enigma ấy khẽ cúi người, đôi mắt lướt qua vết thương hở – nhưng không đụng vào.

"Nhưng nếu ngươi muốn trả ơn..."

Cô kề sát mặt, hơi thở lạnh như tuyết đầu mùa:"

Sau này nhớ tìm ta."
 
[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Chương 2: Một ánh mắt, một đời khắc cốt


Người đó rời đi không lâu sau.

Không nói thêm gì.

Chỉ để lại một viên đá màu hồng nhạt – tinh thể chữa thương Enigma – cực kỳ quý giá.Bạch Kỳ Lam sau đó được một nhóm thương nhân vô tình đi ngang qua cứu về.

Cô sốt cao liên tục ba ngày ba đêm.

Mỗi lần mê sảng, đều gọi tên một người mà chưa từng biết – "Người tuyết mắt đỏ".Không ai tin.Không ai tìm thấy dấu vết của bóng đen cưỡi thú trắng trong tuyết.Mười lăm năm sau, cái tên ấy vẫn khắc trong tim Bạch Kỳ Lam.Mỗi lần thắng trận, cô nhìn vào viên đá đó.Mỗi lần bị gia tộc khinh rẻ, cô lại nhớ đôi mắt ấy.Mỗi đêm mơ, cô đều mơ thấy tiếng chuông leng keng đi qua giữa tuyết.Và mỗi khi gần ai khác, cô đều cảm thấy phản bội.
 
[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Chương 3: Tái Ngộ


Tòa Tháp Viêm Cầm – Trung tâm Phượng Lưu Quốc – tháng Hỏa Lập, năm 995Tòa tháp đứng sừng sững trên đỉnh núi Hỏa Tinh, nơi ngọn lửa cổ xưa cháy âm ỉ dưới lòng đất, ban linh khí cho những ai đủ mạnh để chạm đến tri thức vĩnh cửu.

Vòng ngoài của Tòa Tháp là khu nghiên cứu của học giả – nơi chép lại các cổ thư, tinh chỉnh pháp cụ, luyện khí và giải mã ngôn ngữ Enigma.

Nhưng vòng trong... không ai được phép đặt chân.Ngoại trừ người cai quản – Hỏa Lân.Và hôm nay, một vị khách không mời mà đến – đặc sứ Bắc Tề – sẽ bước vào nơi ấy với thân phận "người hộ tống tài liệu chiến lược".Bạch Kỳ Lam, trong bộ quân phục màu bạc đen, bước lên từng bậc đá được khắc đầy ký tự cổ đại.

Ánh mặt trời xiên qua mây, chiếu lên vai cô, lấp lánh như vảy băng.

Nhưng dù khí thế mạnh mẽ, ánh mắt cô vẫn khẽ run – ẩn chứa một loại sợ hãi chỉ có những kẻ từng yêu đơn phương mới hiểu."

Lần đầu tiên gặp lại... sau mười lăm năm."

Cô không biết người kia có còn nhớ mình không.Cô chỉ biết, mình chưa từng quên.

Cửa điện mở ra bằng linh lực, không tiếng động, không người gác.Một mùi hương lạ len lỏi vào mũi – không phải pheromone – mà là thứ hương thanh thuần như hoa trà đen hòa cùng lửa hổ phách.

Mê hoặc.

Trầm mặc.Cô bước vào.Người kia đang đứng quay lưng về phía cô, trước một đàn cầm bằng thủy tinh hổ phách.

Mái tóc đen dài như suối, ánh lên tia sáng đỏ nhàn nhạt.

Tấm áo choàng xám tro, mềm như mây khói, ôm lấy dáng người thanh mảnh.Người ấy đang... chơi đàn.Âm thanh nhẹ như nước mưa trên lá, lại như dao bén cứa qua da.Mỗi phím chạm xuống đều khiến tim cô đau nhói."

Hỏa Lân."

Âm nhạc dừng lại.Người kia quay lại.Và ánh mắt đỏ như máu đó nhìn thẳng vào cô – như không có gì xảy ra."

Ngươi là ai?"

Khoảnh khắc chết lặngKhông ai đáp.Không khí như đóng băng.

Bạch Kỳ Lam đứng đó, tim đập như trống trận, cổ họng nghẹn ứ.Cô...

đã chuẩn bị cho đủ loại tình huống.Giả vờ không quen?

Không sao.Giả vờ thù hận?

Không sao.Thậm chí lạnh lùng cười nhạo?

Cũng không sao.Chỉ riêng ba từ "Ngươi là ai?" – lại như lưỡi dao đâm xuyên ngực."

Ta... từng được ngươi cứu." – cô ráng giữ giọng bình thản, mắt vẫn nhìn người kia như đắm chìm trong mê cung."

Ta từng cứu nhiều người." – giọng Hỏa Lân như cánh hạc bay qua sương sớm, không mảy may cảm xúc."

Ta có viên đá." – cô lấy ra viên tinh thạch hồng đã phai màu theo năm tháng.Hỏa Lân nhìn thoáng qua.

Không thay đổi sắc mặt.

"Loại đó, ta từng để lại hàng chục viên.

Có gì khác?"

Tĩnh lặngTrái tim Bạch Kỳ Lam rơi xuống đáy vực.Người đó thật sự không nhớ?Hay...

đang giả vờ?Cô không biết.Cô chỉ biết, mình đã mơ về khoảnh khắc gặp lại này hàng ngàn lần.

Và trong tất cả những giấc mơ đó, dù có lạnh lùng, dù có cự tuyệt, người kia chưa bao giờ nhìn cô như nhìn một người dưng.Nhưng hôm nay, người đó nhìn cô như thể cô chưa từng tồn tại."

Nếu ngươi chỉ vì một món nợ 15 năm trước mà đến đây... thì có lẽ ngươi đã lãng phí cả hành trình."

Giọng Hỏa Lân rất nhẹ, nhưng lại đâm thẳng vào xương tủy."

Ta không nợ ai cả."
 
[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Chương 4: Hộ vệ Enigma


Một tuần sauBạch Kỳ Lam bị điều đến làm "hộ vệ danh nghĩa" cho Hỏa Lân – do một âm mưu chính trị nào đó giữa hai quốc gia.

Trên thực tế, cô bị đưa đến đây để "giám sát Enigma", nhưng cả cô lẫn cấp trên đều biết – không ai có thể giám sát được Enigma.Cô sống trong một hành lang phụ phía sau điện chính, mỗi ngày chỉ gặp Hỏa Lân vào buổi tối, khi cô đem thư tín đến cho người kia duyệt.Họ không nói chuyện.Không liếc nhìn nhau.Không khí mỗi đêm đều nặng như chì.Chỉ có một điều lạ lùng...Pheromone của cô – đáng lẽ đã biến mất sau chiến tranh – lại dần dần trở nên bất ổn.Nó bắt đầu xuất hiện vào những lúc cô đứng gần Hỏa Lân.

Vụn pheromone Alpha thuần chủng lan tỏa mỏng như khói sương, kéo đến gần làn da lạnh của Enigma.Và Hỏa Lân... vẫn không phản ứng gì."

Tại sao ngươi không ghét ta?"

Bạch Kỳ Lam hỏi trong một đêm tuyết đầu mùa.Hỏa Lân không nhìn lên."

Ta không có thói quen ghét những thứ vô hại."

"Ta không vô hại." – giọng cô khản đặc, cứng rắn.Hỏa Lân cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt cô.

Đôi mắt đỏ đó như thiêu đốt những lớp phòng ngự cuối cùng."

Nhưng ngươi cũng chưa từng dám chạm vào ta."
 
[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Chương 5: Đêm đầu tiên


Tòa Tháp Viêm Cầm – Đêm tuyết rơi đầu mùaNgoài trời tuyết trắng không ngừng rơi.

Những hạt bông lặng lẽ bám vào cửa sổ thủy tinh hình hoa văn cổ ngữ, tan chảy không tiếng động, để lại từng giọt nước nhỏ như dấu vết một tiếng thở dài ai đó bỏ quên.Trong thư phòng, ánh đèn dầu hổ phách phủ lên những kệ sách xếp tầng.

Hỏa Lân ngồi bên bàn, viết lên thư tấu bằng bút lông đen.

Đôi tay trắng muốt, thon dài, từng động tác như đang dệt nhạc.Tiếng gõ cửa vang lên – ba nhịp.Vẫn là người đó."

Vào đi."

Cánh cửa mở, và Bạch Kỳ Lam bước vào, toàn thân đẫm hơi lạnh, trên áo vẫn còn bụi tuyết.

Mái tóc bạch kim buộc gọn sau gáy, quân trang ôm sát làm nổi bật vóc dáng Alpha mạnh mẽ – nhưng ánh mắt lam thẫm kia lại ánh lên một nỗi giằng xé vô hình.Trên tay cô là một tập hồ sơ."

Báo cáo khí tượng vùng tây nam, và các hoạt động đáng nghi từ phía đầm Lục Tùng." – giọng cô khàn khàn."

Đặt đó." – Hỏa Lân không ngẩng đầu.Kỳ Lam tiến đến, đặt tập hồ sơ lên bàn.

Khi cô rút tay ra – ngón tay vô tình chạm vào tay người kia.Chạm.Thoáng thôi.Như điện giật.Pheromone Alpha tràn ra một cách mất kiểm soát – mỏng nhưng sắc bén như sợi dao.

Mùi bạc hà lạnh quyện lẫn hổ phách cháy.

Không phải loại pheromone thống trị, mà là loại... van nài.Mùi của một Alpha đang cầu xin được để mắt tới.Im lặng.

Rồi... một tiếng bật nắp bình sứ.Hỏa Lân rót trà, cử chỉ bình tĩnh như chưa có gì xảy ra."

Pheromone của ngươi...

đã hồi phục?" – cô hỏi nhẹ nhàng, giọng như gió đêm trượt qua cổ tay."

Không biết." – Kỳ Lam trả lời, môi mím chặt.

"Nó chỉ xuất hiện... khi ở gần ngươi."

Hỏa Lân khựng tay một chút, nhưng vẫn tiếp tục rót trà."

Ngươi muốn nói gì, Bạch Kỳ Lam?"

Kỳ Lam ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực dưới ánh đèn."

Ta không muốn làm hộ vệ.

Ta muốn ở gần ngươi.

Gần hơn... nữa."

Không khí dày đặc.Pheromone dần trở nên đậm hơn, cuộn lên như sóng, gợn từng đợt.Kỳ Lam tiến lên một bước."

Ta đã yêu ngươi từ năm mười hai tuổi.

Khi còn nằm trong tuyết, chỉ một ánh mắt của ngươi...

đã cứu ta khỏi cái chết.

Cả đời này, ta không thể thoát ra được nữa."

Hỏa Lân cuối cùng cũng ngẩng đầu.Ánh mắt đỏ ấy không còn trống rỗng – mà chứa một loại ánh lửa mơ hồ."

Ngươi nghĩ ngươi đang yêu?" – cô hỏi, nhẹ như gió thoảng."

Không.

Ta biết ta đang yêu."

"Ngươi đang si mê." – giọng cô lạnh hơn, nhưng mắt lại sâu như vực.

"Ngươi yêu một bóng hình mà ngươi tưởng tượng ra suốt mười lăm năm.

Ngươi không biết ta là ai, ta có gì.

Chạm vào ta... có thể là sai lầm."

"Thì để ta sai." – Kỳ Lam thì thầm, tiến thêm một bước, hơi thở gần sát bên mặt Hỏa Lân.Một nhịp tim.Rồi một nhịp nữa."

Ta sẽ không xin lỗi." – cô ghé sát, môi chỉ cách làn da mịn như sứ kia nửa gang tay.

"Dù ngươi có đẩy ta ra, ta cũng không rút lại lời này."

"Ta... muốn ngươi."

Khoảnh khắc gãy nứt.Hỏa Lân không né tránh.

Cô ngồi im, đôi mắt hơi nhắm lại – như đang tự vấn chính mình.

Rồi đột nhiên...Cô nghiêng đầu, để vai lộ ra khỏi cổ áo.Làn da trắng như sữa dưới ánh đèn vàng, xương quai xanh lộ rõ, mềm mại mà cứng cỏi."

Một bước thôi." – cô nói nhỏ, gần như không nghe thấy."

Nếu tiến thêm... ta sẽ không tha thứ."

Một khắc.Bạch Kỳ Lam cúi người, môi áp lên chỗ da vừa lộ.

Một nụ hôn nhẹ – không chiếm đoạt, không ép buộc – như dấu ấn đầu tiên của một Alpha đánh dấu vào thế giới mà cô khao khát.Pheromone trong phòng vỡ tung – mùi bạc hà đậm đặc lan khắp không gian, nhưng cũng dịu lại dưới khí tức Enigma đầy áp chế.

Giữa mùi máu, mùi gió tuyết và mùi khát vọng, có một điều rõ ràng:Cô ấy chưa được tha thứ.

Nhưng đã được chấp nhận.
 
[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Chương 6: Đánh dấu thứ hai


Sáng sớm – Tòa Tháp Viêm Cầm – Dãy phòng phía ĐôngTia sáng đầu tiên len qua rèm gấm, chiếu vào chậu sen băng đã khép cánh.

Ánh sáng trong trẻo, lạnh như một tiếng thở dài.Bạch Kỳ Lam tỉnh giấc sau một đêm dài trằn trọc.

Cô không thể ngủ.Bên vai vẫn còn hơi ấm từ cái chạm nhẹ đêm qua – môi cô từng đặt lên da thịt Enigma, nhưng không có thêm điều gì xảy ra.

Hỏa Lân đã để cô lại trong phòng, không nói một lời.

Cô không bị đẩy ra.

Nhưng cũng không được kéo lại."

Một bước thôi." – lời ấy vẫn văng vẳng trong tâm trí.Cô ngồi dậy.Và ngay khi ánh mắt dừng lại trên chiếc bàn gỗ trầm phía cuối phòng – tim cô như bị bóp nghẹn.Một mảnh lụa đỏ sẫm, gấp gọn, đặt ngay ngắn trên bàn.Không phải màu đỏ thông thường.

Mà là sắc đỏ mang hoa văn Enigma cổ – tượng trưng cho một dấu hiệu chấp thuận.Hỏa Lân... thừa nhận đã bị pheromone chạm vào.Buổi tối hôm đó - Đền Bích LiênLễ tế sao Diêm Hoả diễn ra.

Tất cả học giả, pháp sư và quan giám sát đều phải rời khỏi điện chính.

Tòa tháp vắng hơn bình thường.Bạch Kỳ Lam đứng trong phòng luyện khí, ánh lửa hồng phản chiếu lên giáp vai, lưng áo cô đã tháo bỏ, chỉ còn áo lót đen ôm sát.Đột ngột, cửa mở ra.Hỏa Lân bước vào.Cô không mặc áo choàng thường ngày, chỉ khoác một lớp áo mỏng màu tro, tóc xõa dài, gợn sóng nhẹ, mang theo hương oải hương trộn lẫn đá lạnh."

Hôm qua... là sai lầm." – cô nói, giọng nhẹ đến nỗi tưởng như chỉ là vọng tưởng.Kỳ Lam không quay lại."

Vậy sao để lại khăn?"

"Vì ta cũng không chắc... ta muốn sai lầm ấy dừng lại."

Không gian yên lặng.Rồi một bước chân.Hai bước.Kỳ Lam xoay người – và lần đầu tiên, thấy Hỏa Lân tiến đến gần cô."

Ngươi thật sự muốn ta sao?" – Enigma hỏi, đứng rất gần.

"Một người như ta... không dễ gì để kiểm soát.

Không dễ mà giữ được."

"Ta không muốn giữ ngươi.

Ta chỉ muốn...

được ở lại."

Khoảnh khắc bùng nổ.Lần này, Hỏa Lân là người chạm vào trước.Cô nâng tay, chạm vào cổ Kỳ Lam, đầu ngón tay mát lạnh như sương đêm.Alpha phản ứng tức thì – pheromone trào ra mạnh hơn bất cứ lúc nào trước đó.

Nó không còn e dè hay mơ hồ nữa – mà là đòi hỏi, xác lập, đánh dấu."

Ta đã chờ khoảnh khắc này từ mười lăm năm trước." – Kỳ Lam nói trong hơi thở dốc, mắt đỏ hoe.

"Được ngươi chạm vào... ta không còn là kẻ đứng ngoài giấc mơ nữa."

Hỏa Lân không đáp.Cô chỉ nghiêng người, cắn nhẹ vào hõm vai Alpha – đúng nghi thức cổ của Enigma khi tạm thời cho phép Alpha tiến thêm bước thứ hai.Tiếng cắn rất nhẹ, nhưng Kỳ Lam toàn thân chấn động.Không phải đau.Là nghiện.Quần áo rơi xuống trong tĩnh lặng.

Không có lời yêu nào được thốt ra.

Chỉ có tiếng hơi thở hòa cùng tiếng gió rít qua khe cửa sổ.

Pheromone Alpha tràn ngập, nhưng luôn được Enigma điều chỉnh nhịp – như vũ điệu giữa kẻ thống trị và người được cho phép.Bạch Kỳ Lam không lấn lướt.Cô quỳ gối trước Hỏa Lân, trán tựa vào bụng cô ấy, như kẻ hành hương tìm đến thần điện linh thiêng."

Hãy để ta thuộc về ngươi." – giọng khàn khàn."

Ngươi đã thuộc về ta, từ lúc còn nằm trong tuyết năm đó." – Hỏa Lân thì thầm, lần đầu tiên vuốt ve mái tóc bạch kim bằng những ngón tay dịu dàng.Sáng hôm sauKhông ai nhắc đến đêm ấy.Nhưng trong phòng Hỏa Lân, một mảnh đá garnet nhỏ được đặt lên bàn.Khi Enigma để lại đá garnet, có nghĩa là: "Tạm thời giữ lấy trái tim ta – nhưng đừng làm nó vỡ."
 
[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Chương 7: Những kẻ khác bắt đầu nghi ngờ


Tòa Tháp Viêm Cầm – Khu vực học giả ngoại viện – ba ngày sauTừ sau đêm đó, bầu không khí trong tòa tháp đã thay đổi, nhưng chỉ những người thực sự nhạy bén mới cảm nhận được.Hỏa Lân vẫn đi lại với phong thái như thường, gương mặt thanh lãnh, áo choàng tro bạc không nhiễm bụi, ánh mắt như không chứa người – và càng như thế, lại càng khiến kẻ khác khát vọng.Chỉ có một người trong cả Viêm Cầm bắt đầu giữ khoảng cách với mọi ánh nhìn, đứng lặng lẽ sau những cột đá, theo dõi từng bước chân, từng cử động, từng câu nói của Enigma ấy.Bạch Kỳ Lam.Kẻ đầu tiên nghi ngờLâm Mộng Yên là Omega cao cấp, con gái duy nhất của hoàng hậu Phượng Lưu, nổi tiếng là bóng hoa trắng phủ băng, người từng được xem là vị hôn thê định sẵn cho Enigma của Viêm Cầm.Nàng có mái tóc tím khói dài chấm eo, đôi mắt lục bảo mang nét ngây thơ u uất.

Từ nhỏ đã học cùng Hỏa Lân trong Nội Tàng Thư Viện.

Từng thổ lộ, từng bị từ chối – nhưng không bao giờ từ bỏ.Chiều hôm ấy, nàng xuất hiện tại thư viện trung tâm."

Ta mang dược liệu mới từ rừng Tùng Khê." – nàng mỉm cười dịu dàng, tay ôm một giỏ thủy tinh có những hoa văn Omega cổ khắc nổi.

"Loại hoa này... có thể giúp ổn định pheromone Enigma bị tác động ngoài ý muốn."

Hỏa Lân liếc nhìn.

Không nói gì.Kỳ Lam đứng bên cạnh, sắc mặt lập tức trầm xuống."

Từ khi nào Enigma cần dùng đến dược liệu Omega điều tiết?" – giọng Kỳ Lam lạnh lẽo.Mộng Yên quay lại, mắt cong cong như cười nhưng ẩn ý rõ ràng:"Từ khi có... pheromone Alpha không kiểm soát được lan khắp thư phòng."

Không khí đóng băng.Sau khi Mộng Yên rời đi, Bạch Kỳ Lam theo Hỏa Lân về tháp trong.Cửa vừa đóng, cô lập tức bước đến, ép Hỏa Lân vào tường."

Tại sao không đuổi nàng ta đi?" – hơi thở gấp gáp, mắt ánh lên tia nóng bỏng.

"Ngươi đã để nàng ta bước vào điện chính – nơi chỉ có ngươi và ta được phép..."

Hỏa Lân vẫn im lặng.

Đôi mắt đỏ thẫm nhìn cô không chớp."

Ngươi...

để nàng ta nhìn thấy ta." – Kỳ Lam nghiến răng, từng chữ như lưỡi dao rạch vào cổ họng chính mình.

"Để nàng ta hiểu... ta đã chạm vào ngươi."

"Và điều đó khiến ngươi khó chịu?"

"Phải."

"Ngươi ghen?"

"Rất ghen." – Kỳ Lam gằn giọng, tay siết chặt lấy cổ tay Hỏa Lân.

"Ngươi biết rõ mà, phải không?

Ngươi biết ta yêu ngươi như thế nào.

Ngươi biết ta chịu đựng ra sao khi mỗi ngày thấy ngươi bình thản trước hàng tá kẻ khác."

"Vậy sao không đánh dấu ta?" – Hỏa Lân hỏi, giọng nhẹ như lửa cháy trên dầu.

"Ngươi là Alpha.

Đánh dấu ta đi."

Kỳ Lam chết lặng.Cô không thể.Enigma là giống loài không thể bị đánh dấu nếu họ không cho phép, và một khi cho phép – sẽ là vĩnh viễn.Và cô hiểu...

Hỏa Lân chưa sẵn sàng.

Không hẳn vì không yêu, mà vì Hỏa Lân không tin ai có thể giữ được một Enigma mà không bị huỷ hoại bởi nó.Hỏa Lân vươn tay, gỡ tay Kỳ Lam khỏi người mình.

Không thô bạo.

Chỉ là lạnh nhạt."

Ngươi chưa sẵn sàng để giữ một người như ta."

"Vậy còn ngươi?" – Kỳ Lam lùi một bước.

"Ngươi đã sẵn sàng để được giữ chưa?"

Câu hỏi đó khiến phòng chìm trong tĩnh lặng.Enigma không trả lời.Cô chỉ quay lưng.Đêm đóKỳ Lam ngồi ngoài hiên phòng, dựa lưng vào cột đá.

Pheromone tràn ra lặng lẽ, như khói bạc bay giữa đêm đông.

Không ai chạm vào.

Không ai đến gần."

Ngươi cứ luôn như vậy..." – cô thì thầm, giọng khàn.

"Luôn bước đi một mình, luôn giữ tất cả phía sau đôi mắt đó.

Ngươi muốn yêu, nhưng lại không cho phép ai yêu ngươi quá nhiều."

"Nhưng ta thì không còn lối thoát."
 
[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Chương 8: Hỏa Lân tổn thương lần đầu


Tòa Tháp Viêm Cầm – Đại điện Ngọc Minh – Ba ngày sau lễ tế Diêm HỏaNgày hôm đó, Hỏa Lân rời điện chính để tham dự một cuộc triệu kiến từ Viện Trưởng Học Phái Cổ Ngữ – một buổi luận đạo có mặt toàn bộ các Enigma cao cấp trong nước.

Nàng đi một mình.

Không cho phép Kỳ Lam theo."

Ngươi đã quá gần ta rồi.

Đừng để ai nói ta thiên vị."

Lời nói dịu dàng.

Nhẹ như lông tuyết.Nhưng Kỳ Lam đã linh cảm có chuyện.Một tiếng nổ long trờiChiều cùng ngày, tầng trời thứ tư của Viêm Cầm nổ tung.

Linh lực tràn ra như lửa núi lửa vỡ vạc.

Ngọn lửa trắng – chỉ Enigma thuần khiết mới có – bốc lên cao như cột trời.

Nhưng ngọn lửa ấy không duy trì, mà vỡ thành tàn tro.Người duy nhất bị thương: Hỏa Lân.Bạch Kỳ Lam có mặt sau bảy phút.Bảy phút im lặng.

Nhưng ai cũng biết...

đó là bảy phút tử thần.Khi nàng đến, Hỏa Lân đã được chuyển về nội viện.

Đang hôn mê, mạch linh đứt đoạn, da tái nhợt như ngọc nứt.

Bên thái dương còn dính máu – máu của Enigma, màu tím thẫm, mùi hương đứt đoạn.Cô đứng chết lặng trong ba giây.Rồi...Pheromone Alpha trào ra như bão.Tầng nội viện vốn là khu bất khả xâm phạm, nơi chỉ có các Enigma và người hầu mới được vào.

Nhưng hôm đó, một Alpha không phải người nhà Enigma – đã chiếm lấy toàn bộ.Không ai dám đến gần.Ngay cả Mộng Yên – người mang danh "bạn thanh mai trúc mã" – cũng ngạt thở, ngã xuống chỉ vì đứng cách quá ba mét.Một thầy thuốc già tiến vào, bị đánh bật ra sau năm bước."

Ngươi điên rồi sao, Bạch Kỳ Lam?!

Đây là nội viện Enigma!"

"Từ giờ trở đi, ai bước qua cánh cửa này... ta xem như phản đồ."

"Ngươi không có quyền!"

"Vậy ngươi gọi viện trưởng đến đi." – Cô nhìn thẳng, đôi mắt lam như muốn thiêu đốt.

"Xem ông ta có dám dẫm qua pheromone của ta không."

Căn phòng đóng kín - Alpha gục xuống bên giườngHỏa Lân nằm yên trên giường trúc, mái tóc đen rối bời, đôi môi nhợt nhạt, tay lạnh đến mức không còn cảm giác.Kỳ Lam ngồi bên cạnh, tay siết lấy tay nàng."

Ngươi không được chết." – cô thì thầm.

"Ngươi chưa cho ta đánh dấu.

Ngươi chưa nói yêu ta.

Ngươi chưa nói rằng ta... có thể ở bên ngươi mãi mãi."

"Ngươi hứa rồi... rằng nếu ta tiến một bước, ngươi sẽ cho ta biết sự thật."

Pheromone Alpha vây kín căn phòng.Mùi bạc hà đậm đặc phủ lấy toàn thân Enigma.

Không ép buộc.

Mà là hồi sinh.Ba ngày sau Hỏa Lân mở mắt.Rất chậm.Ánh mắt đầu tiên chạm phải... là đôi mắt đỏ hoe của Kỳ Lam – Alpha đang nằm gục trên thành giường, tay không rời tay nàng, pheromone vẫn chảy ra từng đợt yếu ớt, nhưng không ngừng."

Ngươi... vẫn ở đây?" – giọng Hỏa Lân khản."

Ta chưa từng rời đi." – cô đáp, khàn hơn."

Ngươi... bao lâu rồi không ngủ?"

"Ba ngày."

Một nụ cười thoáng qua môi Enigma – như lửa hồng trỗi dậy trong đêm tuyết."

Ngốc." – nàng thì thầm.

Rồi yếu ớt nâng tay, chạm vào gò má Kỳ Lam.

"Ngươi thực sự sẽ không rời ta?"

Kỳ Lam siết chặt tay nàng."

Ta không còn lối về."

Đêm hôm đó, khi mọi thứ lắng xuống, Kỳ Lam nằm cạnh giường, không dám chạm nữa.Hỏa Lân lại vươn tay kéo cô lại gần."

Đừng dùng pheromone của ngươi như vũ khí." – nàng nói nhỏ.

"Vì ta không muốn thấy ngươi tổn thương vì bảo vệ ta."

"Ta không tổn thương." – cô đáp, mắt rưng đỏ.

"Chỉ là...

đau vì ngươi không tin ta đủ."

Hỏa Lân im lặng một lúc.Rồi nàng nghiêng người, tựa trán vào cổ Alpha.Và trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, nàng để lại dấu răng nhỏ trên tuyến pheromone của Kỳ Lam.Không phải Alpha đánh dấu Enigma.

Mà là...

Enigma đánh dấu Alpha."

Từ giờ, ngươi thuộc về ta." – giọng nàng khe khẽ, "Và... ta sẽ thử tin ngươi."
 
[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Chương 9: Kẻ thứ ba ra tay


Tòa Tháp Viêm Cầm – Một tuần sau khi Hỏa Lân hồi tỉnhGió mùa Đông Bắc thổi về mang theo khí lạnh thấm tận xương, nhưng bên trong nội viện Viêm Cầm lại phủ đầy một thứ khí tức khác – nặng như mùi máu chưa khô.Từ sau khi Hỏa Lân tỉnh lại, ai cũng biết Alpha kia đã bước vào lãnh địa cấm.Nhưng không ai dám nói ra.Không phải vì sợ Kỳ Lam – mà vì lần đầu tiên có một Enigma...

để bản thân đánh dấu một Alpha.Người đến từ quá khứTần Lạc – Enigma hắc hóa, cựu học giả Thánh Viện Huyết Văn – bị khai trừ cách đây 6 năm vì thí nghiệm phản luân hồi Enigma.

Hắn từng là người duy nhất đứng ngang hàng với Hỏa Lân trong nội bộ Viêm Cầm.Và cũng là người đã từng cầu hôn nàng trước toàn thể viện trưởng.Bị từ chối.

Hắn biến mất.Không ai ngờ... hắn trở lại vào chính đêm trăng tròn tháng Băng Tâm, ngày pheromone của Enigma đạt đỉnh điểm nhạy cảm.Khi đêm vừa buông, một cánh cổng phụ phía sau nội điện phát nổ.Bạch Kỳ Lam đang đứng trong phòng luyện khí, cảm thấy một luồng khí dị thường bắn xuyên qua tuyến cảm ứng – một pheromone Enigma lệch cấu trúc.Cô lao tới nội viện.Và thấy Hỏa Lân đang bị ép vào tường, tay chân bị khóa bằng một loại phù chú phản linh, mùi máu Enigma vương khắp sàn đá lạnh.Trước mặt nàng – là Tần Lạc.

Ánh mắt hắn đỏ như máu, không còn là người.

Thứ hắn mang theo không chỉ là thù hận.

Mà là khao khát đồng hóa, cưỡng chiếm một Enigma đã từng từ chối hắn."

Ngươi...

đáng ra phải là của ta, Hỏa Lân." – hắn gằn từng chữ.

"Không phải Alpha đó.

Một kẻ chỉ biết dùng pheromone để đè ép."

Hỏa Lân không đáp.

Chỉ nghiêng đầu, máu trào nơi môi.Cô xuất hiện sau lưng Tần Lạc như một tia chớp, không báo trước.Cú đấm đầu tiên đánh thẳng vào tuyến cổ hắn – không phải bằng vũ khí, mà bằng pheromone thuần Alpha đã vượt giới hạn tự nhiên.Gió lốc xoáy trào ra từ tuyến cổ của cô.

Căn phòng rung chuyển.

Toàn bộ ngọc tạp khí dọc vách nổ tung."

Chạm vào nàng ấy một lần nữa..." – Kỳ Lam bước từng bước, mắt lam rực cháy như tinh thạch dưới núi lửa.

"Ta sẽ khiến ngươi... không bao giờ tái sinh."

Tần Lạc bật cười điên dại."

Ngươi nghĩ ngươi đủ mạnh để giữ được nàng?

Ngươi không hiểu Enigma... là gì."

"Ta không cần hiểu." – cô lao lên."

Ta chỉ cần... yêu."

Tần Lạc tung ra một kết giới cấm, nhưng Kỳ Lam đã mở hoàn toàn tuyến pheromone Alpha cấp S – loại đã tuyệt chủng từ thời chiến tranh Huyết Mạch.Không ai – kể cả Enigma – có thể đứng vững.Ngay cả Hỏa Lân – đôi mắt bắt đầu rung nhẹ, cảm nhận được sự điên cuồng nguyên thủy trong từng bước chân của Alpha ấy.Không còn lý trí.Chỉ còn bản năng.Và tình yêu.Cô đấm Tần Lạc ngã gục.

Đôi tay rớm máu.Nhưng hắn vẫn cười.

Trước khi tan biến, hắn để lại một câu:"Ngươi giữ được nàng bao lâu... khi chính nàng cũng chưa bao giờ giữ được chính mình?"

Rồi bốc hơi trong tro đen.Hỏa Lân ngã xuốngCô không bị thương nặng.Nhưng toàn thân co rút vì phản linh thuật – tuyến Enigma bị ép đến gần đứt mạch.

Cô ngã vào lòng Kỳ Lam, hơi thở dốc."

Ngươi... ngu ngốc..." – nàng thì thầm, máu dính bên khóe môi."

Đừng nói gì cả." – Kỳ Lam giữ chặt nàng.

"Ngươi sống là đủ rồi."

Giữa đêm, khi mọi người đều bị pheromone của Alpha đẩy ra ngoài một dặm, Hỏa Lân rướn người, gục đầu vào hõm cổ Kỳ Lam."

Lần đầu tiên... ta sợ." – nàng nói nhỏ như gió tan."

Sợ điều gì?"

"Sợ... ngươi chết vì ta."

Một giọt nước ấm rơi lên vai Alpha.Không phải máu.Là nước mắt.
 
[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Chương 10: Đính hôn bí mật


Bảy ngày sau biến cố Viêm CầmTin tức Tần Lạc bị tiêu diệt lan nhanh khắp nội bộ các học viện.

Nhưng điều khiến người ta bàn tán nhiều hơn lại là chuyện: Enigma Hỏa Lân tạm thời rút khỏi Viêm Cầm, không báo trước.Và kẻ đi cùng nàng... chỉ có một người.Bạch Kỳ Lam.Hành trìnhVùng đất Cửu Diệp là nơi không ghi tên trên bản đồ quốc triều.

Ẩn sâu trong lòng rừng phong khổng lồ kéo dài hàng trăm dặm, được cho là nơi đầu tiên các Enigma sinh ra – từ đất, máu và ánh trăng.Không ai được phép bước vào đó, trừ khi là máu Enigma thuần – hoặc... người được đánh dấu bởi chính họ.Hỏa Lân không nói gì trên đường đi.Nhưng tay nàng, suốt quãng đường, không buông tay Kỳ Lam một khắc.Họ dừng lại trước một ngôi đền xám phủ rêu, mái cong khắc hình vòng tròn ánh trăng, giữa khu rừng mà lá đỏ rụng quanh năm.Không có ai chờ sẵn.

Không có nghi lễ xa hoa.

Chỉ có một dòng suối thiêng trong vắt, và bốn cột đá dựng thẳng, mỗi cột mang một khắc ấn của loài: Alpha, Beta, Omega, và Enigma."

Đây là nơi mẹ ta từng làm lễ với cha ta." – Hỏa Lân lên tiếng, lần đầu tiên sau nhiều ngày im lặng."

Ngươi... là con của một Alpha?" – Kỳ Lam ngỡ ngàng."

Không.

Ta là con của hai Enigma.

Nhưng... người mẹ đầu tiên – là Alpha, sau bị trục xuất vì mang thai Enigma mà không được hội đồng chấp thuận." – giọng nàng trầm xuống."

Ta được giữ lại.

Mẹ ta bị buộc phải chết trong rừng này."

"Ta đưa ngươi đến đây... vì nếu ngươi chấp nhận, ta muốn chúng ta... làm lại khế ước Enigma."

Khế ước Enigma không phải hôn nhân thông thường.

Nó không có vòng ngọc, không có sính lễ.

Chỉ có hai người, trước suối thiêng, trao pheromone vào nhau qua tuyến cổ – không theo vai trò Alpha hay Enigma, mà như hai linh hồn.Nếu một người phản bội, tuyến pheromone của kẻ đó sẽ vỡ.Nếu một người chết, người còn lại mất toàn bộ cảm xúc mãi mãi.Hỏa Lân bước đến bên dòng suối, mở cổ áo, để lộ tuyến pheromone đỏ sẫm trên vai trái.Nàng quỳ xuống.

Một hành động xưa nay chưa ai từng thấy."

Kỳ Lam." – giọng nàng run rất nhẹ.

"Ta là Hỏa Lân, dòng máu Enigma của rừng Viêm Cầm.

Nguyện trao tất cả pheromone, cảm xúc, và máu... nếu ngươi chấp nhận gắn tên ta vào linh hồn mình."

Kỳ Lam bước đến.

Cô không nói gì.

Chỉ tháo quân trang, quỳ xuống đối diện.

Và tự tay vén cổ áo, để lộ tuyến pheromone Alpha đã từng bị tổn thương – giờ vẫn còn vết sẹo."

Ta là Bạch Kỳ Lam, Alpha bị bỏ lại trong tuyết năm nào.

Ngươi là ngọn lửa duy nhất khiến ta còn cảm giác được thế nào là sống.

Ta nguyện... nếu ngươi chết, ta đi theo."

Họ chạm vào nhauLần này không có dục vọng.Chỉ có tuyến pheromone trượt nhẹ qua cổ, hai hương thơm – bạc hà và hổ phách cháy – hòa vào nhau, rồi tan trong dòng suối thiêng.Không có ánh sáng lấp lánh.

Chỉ có tiếng gió thay đổi.

Rừng Cửu Diệp – ngàn năm im lặng – lần đầu tiên rụng cả một tán lá đỏ như máu.Lá rơi phủ lên vai họ.Lá rơi... chấp nhận.Sau lễHọ ngủ trong ngôi nhà gỗ cũ, sát vách đá.Hỏa Lân cuộn tròn trong lòng Kỳ Lam, lần đầu tiên để Alpha ôm mình từ phía sau, như một người bình thường.Không có gió, không có phép thuật.Chỉ có hai người, sống sót sau bao điều, dám chọn nhau không vì số mệnh."

Nếu mai tỉnh dậy, mọi thứ tan biến – ngươi còn chọn ta không?" – Hỏa Lân hỏi trong mơ."

Ta chọn ngươi... dù ngươi không chọn lại."
 
[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Chương 11: Tin dữ từ Viêm Cầm


Ba ngày sau nghi lễ tại Cửu DiệpBầu trời phía rừng đỏ Cửu Diệp mờ sương.

Những hàng cây như ngừng thở, ngăn thời gian trôi qua – giữ khoảnh khắc hai kẻ yêu nhau nằm trong yên bình hiếm hoi.Nhưng yên bình không bao giờ kéo dài.Một con chim sắt – vật truyền tin cổ xưa của Viêm Cầm – bay xuyên rừng, đậu xuống mái ngói ngôi nhà đá.

Trên chân nó, một đoạn ngọc phù khắc ấn đỏ sậm.Triệu khẩn cấp từ Hội đồng Trật Tự.Enigma Hỏa Lân bị tố cáo vi phạm quy ước quyền lực giống loài – nghi thực hiện nghi lễ đánh dấu trái phép với Alpha, gây mất cân bằng tuyến pheromone cấm.

Hỏa Lân đọc thư.

Không cau mày.

Không lên tiếng.Chỉ vuốt ve đường nét khắc ấn trên ngọc phù, rồi đặt nó vào bếp lửa.Kỳ Lam nhìn nàng, đôi mắt lặng như mặt hồ trước bão."

Chúng ta không đi." – cô nói, quả quyết."

Phải đi." – Hỏa Lân đáp, giọng nhẹ như sương, không còn hơi ấm.

"Nếu không đi, ngươi sẽ bị liệt vào diện cưỡng ép đánh dấu.

Vi phạm quy luật Enigma cổ – phạt là trích tuyến, hủy sinh dục, đoạn trí nhớ."

"Còn ngươi?"

"Ta... sẽ bị đưa vào Tầng Ngủ Lạnh.

Không được sử dụng phép thuật, pheromone sẽ bị phong ấn.

Cô lập vĩnh viễn."

Sáng hôm sau, hai người rời Cửu Diệp.Nhưng lần này, không phải Enigma dẫn đầu.Bạch Kỳ Lam mặc áo choàng đỏ máu – màu dành cho người ra chiến trận.

Trên vai, không mang binh khí.

Chỉ mang một đoạn sợi chỉ bạc quấn quanh cổ tay trái – biểu tượng Alpha đã được Enigma chọn.Nàng dắt tay Hỏa Lân đi suốt quãng đường.

Không ai nói một lời.Nhưng ai cũng biết... kẻ gánh trận chiến lần này là Alpha.Hội đồng trật tựĐại điện Bạch Tinh là nơi chưa từng có Alpha nào được bước vào với tư cách ngang hàng.Trên bốn bậc đá xếp cao là Mười Hai Trưởng Lão, đại diện ba loài: Enigma, Omega, Beta.

Không có Alpha nào trong đó.Chính giữa điện, hai người bước vào."

Ngươi là Bạch Kỳ Lam, Alpha hộ vệ của Viêm Cầm?" – Trưởng lão Tử Dung hỏi, ánh mắt khinh miệt."

Không còn là hộ vệ." – nàng đáp.

"Tôi là bạn đời của Hỏa Lân – theo nghi thức Cửu Diệp cổ."

Cả hội đồng xôn xao."

Ngươi thừa nhận?" – một trưởng lão già gằn giọng.

"Ngươi dám đánh dấu Enigma khi chưa có sự chấp thuận của hội đồng?"

Kỳ Lam đứng thẳng, mắt sáng rực."

Không.

Là nàng đánh dấu tôi trước.

Tôi chỉ trả lại."

Họ không quan tâm đúng sai.Họ chỉ quan tâm: một Enigma đã phá vỡ ranh giới, chọn một Alpha – không địa vị, không gia tộc, không gen cao."

Nếu Hỏa Lân làm điều này, sau nàng sẽ là ai?" – một trưởng lão Omega già thốt lên.

"Enigma không còn giữ vai trò cân bằng.

Thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn!"

"Ngươi nghĩ thế giới này cân bằng nhờ luật lệ?" – Kỳ Lam nhìn thẳng vào họ.

"Hay là vì các người sợ bị yêu thương ngoài khuôn khổ?"

"Im miệng!" – một lão hét lên."

Không." – nàng ngắt lời, tiến thẳng đến giữa điện.

"Ta đã chứng kiến nàng ấy bị thương, bị lừa, bị giam trong chuẩn mực.

Nhưng cũng chính ta thấy nàng khóc vì không dám yêu.

Các người nghĩ đó là quyền lực?

Không.

Đó là cô độc."

Mười hai trưởng lão nhìn nhau.Một người đưa ra đề nghị:"Nếu Enigma Hỏa Lân chọn Alpha này, nàng sẽ mất quyền tiếp tục kế nhiệm Viêm Cầm.

Phải từ bỏ quyền thi triển Huyết Lệnh.

Không được phép sinh con bằng nghi thức cổ."

Im lặng.Hỏa Lân ngẩng đầu, lần đầu tiên lên tiếng."

Ta chấp nhận."

Cả hội đồng sửng sốt."

Ta không cần Viêm Cầm.

Không cần quyền lực.

Không cần con cháu truyền thừa.

Nếu các người cho rằng yêu là sai...

Thì ta nguyện là Enigma đầu tiên... chết vì tình yêu."

Trưởng lão già nhất – người từng dạy nàng thời thiếu niên – đứng dậy.

Ông nhìn Kỳ Lam rất lâu.

Rồi chậm rãi cất giọng:"Alpha, ngươi có dám bảo vệ nàng đến cuối đời – dù nàng không còn quyền gì, không còn sức mạnh, thậm chí không còn ký ức?"

"Tôi nguyện chết trước nàng – để nàng không bao giờ phải biết cảm giác mất đi người mình yêu."

Kết thúcHọ không tha thứ.

Nhưng họ chấp nhận."

Khế ước được giữ.

Nhưng cả hai sẽ bị rút khỏi mọi chức vụ.

Không được dính dáng đến hệ thống quyền lực."

Kỳ Lam cúi đầu.Hỏa Lân chỉ mỉm cười, bàn tay siết lấy tay Alpha của mình dưới tấm áo choàng.
 
[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Chương 12: Cuộc sống mới


Thủy Lưu – một làng nhỏ nép bên bờ hồ bạcNằm dưới chân núi Thiên Ngâm, Làng Thủy Lưu là một nơi hầu như bị lãng quên khỏi bản đồ của mọi học viện.

Chỉ có vài trăm nóc nhà lợp ngói đá xám, vườn trồng thảo mộc, hồ phản chiếu trời thu trong veo và... im lặng.Nơi đây không có ai hỏi về huyết thống, không ai phân Alpha – Omega – Beta – Enigma.

Không có quân phục.

Không có quyền lực.

Không có quá khứ."

Một nơi chỉ còn hai người, và những buổi chiều không cần phòng thủ."

Những ngày đầuHọ sống trong một căn nhà gỗ nhỏ bên bờ hồ.Hỏa Lân trồng rau.

Kỳ Lam sửa mái, nhóm lửa, học cách đan áo len – thứ cô từng cho là "chuyện tầm thường".

Họ cùng nấu, cùng dọn, cùng ngủ trên một chiếc giường gỗ đơn sơ.Không còn pheromone cấp cao, không còn những đêm mất kiểm soát.Chỉ là:"Ngươi có thích món súp ta nấu không?"

"Không mặn.

Nhưng ta thích mùi tay ngươi dính vào bát."

"Đồ vô sỉ."

"Ngươi chọn ta mà."

Một đêm trời mưaGió thu mang theo mưa lạnh đầu mùa.

Khi Kỳ Lam về từ trạm gác đầu thôn, cô thấy Hỏa Lân đang gục bên bếp, trán rịn mồ hôi lạnh.Tuyến Enigma – từng bị phong ấn – bắt đầu nóng lên bất thường."

Ta... nghe thấy giọng nói trong đầu." – Hỏa Lân thều thào.

"Nó không giống pheromone.

Mà là... máu."

"Ngươi bị phản kích tuyến rồi sao?" – Kỳ Lam đỡ nàng lên giường, cảm nhận nhịp tim đập hỗn loạn.

"Không...

Đây không phải tuyến pheromone... mà là huyết mạch bị phong ấn của ta – đang dần tự giải."

Ba ngày sau, khi cơn sốt dịu lại, Hỏa Lân kể cho Kỳ Lam sự thật:"Ngươi có nhớ ta từng nói... mẹ ta là Alpha?"

Kỳ Lam gật."

Đó không phải toàn bộ." – nàng hạ giọng.

"Mẹ ta không chỉ là Alpha.

Bà là Nguyệt Giới Alpha, nhánh huyết thống cổ từng bị trục xuất khỏi lịch sử vì... có thể hợp huyết với Enigma thuần để tạo ra loài lai."

"Ngươi... là loài lai?" – Kỳ Lam thì thầm, máu như đông cứng lại.Hỏa Lân gật đầu."

Một nửa ta là Enigma – một nửa là Alpha nguyệt mạch.

Đó là lý do pheromone ta... không giống bất kỳ ai."

Kể từ hôm đó, cơ thể Hỏa Lân dần biến đổi.Mắt nàng sáng hơn vào ban đêm.Da nàng không còn lạnh như Enigma, mà mang hơi ấm như Alpha.

Nàng bắt đầu cảm ứng được mạch linh trong đất, trong gió, trong người.Và tệ nhất... mỗi lần Kỳ Lam bị thương, tuyến huyết mạch của nàng sẽ phát cuồng – như có sinh mệnh riêng.

Một lần, khi Kỳ Lam bị gai độc rừng làm xước tay, Hỏa Lân ngã gục vì đau.

Mạch máu nàng sáng lên dưới da như tơ hồng bạc.

"Ngươi đang thay đổi... và ta không biết ta có thể giữ ngươi lại được bao lâu." – cô ôm lấy nàng trong đêm."

Ta không sợ ngươi không còn là Enigma.

Ta chỉ sợ... ngươi không còn là người ta yêu ban đầu."

Hỏa Lân chỉ chạm môi vào má cô."

Ngươi yêu ta không phải vì ta là Enigma.

Mà vì ta là... người duy nhất ngươi nguyện bước vào bóng tối cùng.

Nếu ta thay đổi, thì hãy thay đổi cùng ta."

Một lữ khách áo choàng đen ghé vào làng.

Không nói, không ở lại.

Nhưng để lại một mảnh ngọc vỡ – thuộc về Viêm Cầm.Dòng chữ mờ ghi:"Huyết mạch đang trỗi dậy.

Hỏa Lân không thể sống nếu không được đánh thức hoàn toàn."
 
[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Chương 13: Trở lại Viêm Cầm


Ba tuần sau ngày huyết mạch bắt đầu trỗi dậyLàng Thủy Lưu không còn đủ yên tĩnh.Mỗi đêm, mạch máu dưới da Hỏa Lân lại rực sáng như sao bạc, và tuyến thần kinh Enigma của nàng bắt đầu phản kích.

Cơn đau không còn dừng ở cơ thể – mà ăn mòn trí nhớ và ngôn ngữ.Nàng quên mất phép gọi lửa.

Quên mất cách viết tên Kỳ Lam.

Quên mất... mùi hương của gió đầu xuân."

Ta không muốn quên ngươi." – nàng thì thầm trong đêm, ôm lấy Alpha bằng tay run rẩy.

"Nếu ta biến mất... hãy đốt tất cả.

Đừng để ai chạm vào ký ức của chúng ta."

Kỳ Lam siết nàng trong vòng tay."

Ta sẽ không đốt gì cả.

Vì ta sẽ không để ngươi chết."

Viêm CầmTin đồn về "Enigma dị huyết đang tự kích hoạt" lan khắp các viện.

Viêm Cầm buộc phải mở lại Thần Ngữ Đường, nơi từng phong ấn các thể đột biến Enigma – giờ sẽ là nơi tái nghi lễ phục hồi.Nhưng nghi lễ đó... chưa ai từng sống sót.

Đạo Cẩn – người duy nhất từng đứng về phía Hỏa Lân trong hội đồng – gọi riêng Kỳ Lam đến trước buổi nghi lễ."

Ngươi muốn giữ nàng sống, nhưng ngươi có dám để nàng mất ngươi không?"

"Ta không để ai chết." – Kỳ Lam gằn giọng.

"Kể cả ta."

Đạo Cẩn nhìn nàng thật lâu.

Rồi đưa ra một tờ cổ chú viết trên da nguyệt cầm."

Có một cách.

Nhưng chỉ khi ngươi... cho nàng tuyến gốc của ngươi."

"Tuyến gốc?"

"Là pheromone nguyên sinh của Alpha – nếu truyền cho huyết Enigma đang vỡ, nó sẽ gắn linh hồn của ngươi vào nàng.

Nghĩa là nếu nàng sống, hai người sẽ hợp nhất mãi mãi.

Nếu nàng chết...

Ngươi cũng chết theo."

Đêm trước nghi lễTrong căn phòng lạnh, Kỳ Lam ngồi nhìn Hỏa Lân ngủ.Da nàng ánh lên sắc trắng ngọc thạch, nhưng lồng ngực co giật từng nhịp.Cô biết thời gian không còn nhiều.Lặng lẽ, cô dùng lưỡi dao xé da nơi tuyến cổ mình, chắt ra một giọt pheromone nguyên sinh – chỉ Alpha cổ huyết mới có thể tạo ra.Nhỏ giọt ấy lên ngực Hỏa Lân.

Đặt tay lên trái tim nàng.

Thì thầm:"Nếu ngươi không còn là ngươi... ta sẽ theo ngươi đến tận cùng."

Tầng sâu nhất của Viêm Cầm – Ngục Tủy Lưu Hỏa – là nơi dành cho những nghi thức mà ngay cả Enigma cũng không dám nhắc đến.Cả căn động chỉ có một cột đá lửa giữa trung tâm, và bốn dòng ký tự cổ xoay quanh – tượng trưng cho bốn loại giống loài cổ: Alpha, Omega, Beta, Enigma.Hỏa Lân được đặt vào trung tâm, mạch máu bị dẫn vào trận pháp.

Kỳ Lam ngồi ngoài trận, tay nắm lấy đoạn cổ chú."

Một khi bắt đầu, pheromone của ngươi sẽ hòa vào nàng.

Nếu nàng từ chối... linh hồn ngươi sẽ vỡ."

"Ta tin nàng sẽ chọn ta." – Kỳ Lam đáp, không run, không chớp mắt.Khi dòng máu đầu tiên chảy qua cổ Hỏa Lân, toàn bộ Viêm Cầm rung chuyển.

Ánh sáng đỏ bắn lên từ tâm trận, mang theo tiếng rít không thuộc về thế giới này.

Tóc Hỏa Lân dựng ngược, mắt hóa vàng bạc, tuyến thần kinh Enigma vỡ tung trong trận – và nàng gào lên vì đau."

Dừng lại... dừng lại!" – giọng nàng vỡ nát,

"Ta không chịu được!

Ta... không muốn ngươi chết!"

"Ngươi phải sống!" – Kỳ Lam hét.

"Sống với ta!

Hoặc không ai sống cả!"

Bên trong tâm trí Hỏa Lân – một cánh cửa mở ra.Nàng thấy mình bé lại, nằm giữa rừng đêm.

Một Alpha trẻ tuổi, toàn thân dính máu, che chở nàng khỏi gió, khỏi thú hoang, khỏi mọi ánh nhìn."

Ta đã yêu ngươi... từ khoảnh khắc đầu tiên đó." – giọng Kỳ Lam vang lên bên trong nàng."

Ta... nhớ rồi." – Hỏa Lân khóc.

"Ngươi là người đầu tiên ôm ta."

Toàn bộ tầng sâu nổ tung.Nhưng thay vì tro tàn...Một cột sáng bạc trào lên từ tim Hỏa Lân.

Nàng đứng dậy, tóc trắng như tuyết, mắt ngọc lam.

Trên trán hiện lên vầng nguyệt huyết cổ – ký ấn của dòng lai Enigma – Alpha.Nàng bước đến ôm lấy Alpha ngất dưới đất.Và truyền pheromone ngược lại – không phải để cứu sống.

Mà là để giữ linh hồn người đó... mãi mãi trong mình."

Ngươi sống... thì ta là ta.

Ngươi chết... thì ta sẽ là ngươi."

Khi Kỳ Lam mở mắt... nàng thấy mình đang nằm trong một cánh rừng ngập ánh bạc.Không có mùi máu.Không có đau đớn.Chỉ có Hỏa Lân – ánh mắt lặng như gió xuân, và giọng nói mới – vừa là nàng, vừa là Alpha, vừa là... tất cả.
 
[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Chương 14: Thế giới mới


Ba tháng sau nghi lễ Phản Mạch.Hỏa Lân và Bạch Kỳ Lam sống sót.

Nhưng kể từ khoảnh khắc ánh sáng bạc bao phủ Viêm Cầm, họ không còn là "Alpha" và "Enigma" như trước nữa.Họ là thứ không có tên.

Một hợp thể mang tuyến cảm xúc đôi – vừa điều tiết pheromone, vừa khống chế linh hồn.

Và mạch máu, chảy theo một nhịp khác với toàn thể giống loài hiện tại.Thế giới không thể làm ngơ.Trưa ngày 21 nguyệt chu kỳ, một cánh thư từ Ngũ Viện Học Giới Trung Ương đến.

Kèm theo con dấu màu đen – tín hiệu của "thỉnh cầu cấp Trật Tự Tối Cao".Nội dung rất đơn giản:"Hỏa Lân – sinh vật mang huyết mạch lai đầu tiên còn sống.Yêu cầu trình diện tại Tòa Linh Luật.Quy chế phân loài sẽ được định hình lại sau khi đánh giá."

Ký tên:

Thủ hộ nhân Trật Tự – Đại Viện trưởng Omega Thương Tế An.Tin tức Hỏa Lân vẫn sống, và còn tiến hóa, trở thành mồi lửa châm ngòi cho hàng trăm làn sóng tranh cãi.Trong giới Alpha.

Những Alpha cấp thấp phấn khích: "Nếu chúng ta có thể dung hòa với Enigma, chúng ta sẽ không còn thấp kém."

Alpha cổ huyết tức giận: "Đó là sự pha trộn ô uế!

Một Alpha gắn với tuyến cảm xúc?

Chuyện đó không thể chấp nhận!"

Trong giới Enigma.

Một nửa thì im lặng.

Nửa còn lại thì lo sợ: "Nếu sự lai tạo trở thành xu thế, chúng ta sẽ mất vai trò kiểm soát thế giới này."

Hỏa Lân đứng giữa Tòa Linh Luật - lần đầu không mặc áo EnigmaNàng bước vào đại điện Trật Tự với áo vải lanh trắng, mái tóc bạc buộc cao, không đeo phù chú.Kỳ Lam đi bên cạnh – không mặc giáp, không mang kiếm, chỉ có một vòng dây bạc quấn cổ tay, chứng minh sự gắn kết tuyến cảm xúc bất ly thân.Cả hai như bước ra khỏi truyền thuyết.Trước mặt họ, ba nghìn đại biểu của tất cả các Viện, bốn đại diện loài, và năm ngọn cờ phân tầng giống loài cổ.Một câu hỏi vang lên - và chấn động cả quảng trường:"Ngươi không còn là Enigma.

Ngươi cũng không phải Alpha.

Vậy... ngươi là gì?"

Hỏa Lân nhìn thẳng vào hàng ghế quyền lực."

Ta là người đã yêu.

Và sống sót khỏi chính tình yêu đó."

"Ngươi dám thừa nhận mối quan hệ với một Alpha là khởi nguyên cho tiến hóa sao?" – một đại biểu Enigma hét lên."

Không.

Ta không 'tiến hóa'.

Ta chỉ quyết định không sống cô độc như các ngươi."

Bạch Kỳ Lam bước lênCô bước lên, mặt không biến sắc."

Các ngươi sợ vì nàng không còn nằm trong tay các ngươi.Nhưng các ngươi không hiểu:Khi một người không còn ranh giới giống loài, họ không còn chiến đấu vì địa vị – mà vì điều duy nhất còn sót lại: Tình yêu.Và nếu tình yêu có thể cứu một người như nàng – vậy tại sao nó không thể định nghĩa lại thế giới này?"

Sau hai ngày họp kín, một phán quyết chưa từng có được công bố:"Từ thời điểm này, các khái niệm Alpha – Beta – Omega – Enigma sẽ không còn là cấu trúc quyền lực.Mỗi sinh mệnh được phân loại theo ba tuyến:

– Tuyến linh hồn (Emotion).

– Tuyến khả năng (Ability).

– Tuyến kết nối (Bond).Mọi quyền lợi sẽ dựa trên biểu hiện ba tuyến, không phải phân loài."

Sự im lặng bao trùm.

Rồi nổ tung thành tranh cãi.

Nhưng giữa hỗn loạn đó, Hỏa Lân và Kỳ Lam nắm tay rời quảng trường.Không ai biết họ đi đâu sau hôm đó.Chỉ có lời đồn: hai người dựng một trạm trị liệu ở biên giới Hàn Hỏa, tiếp nhận mọi sinh vật không rõ phân tầng.Không phân biệt.

Không xét huyết thống.

Chỉ cần có trái tim còn đập và muốn được yêu.Kết thúc"Ngày mà Hỏa Lân và Kỳ Lam bước ra khỏi luật lệ,

cũng là ngày thế giới nhận ra:Chúng ta không được sinh ra để phục tùng phân tầng.

Chúng ta được sinh ra...

để tìm thấy nhau."
 
[Ai Generated][Bh]Mạch Trắng
Chương 15: Khi một thế hệ mới được sinh ra


Đã hai năm trôi qua kể từ ngày Viện Trật Tự tuyên bố xóa bỏ phân tầng giống loài cũ.Cả thế giới chưa thể thích nghi.

Nhưng giữa những vùng đất vẫn chia rẽ, một nơi nhỏ bé bên bờ Tuyết Lâm trở thành thánh địa không chính thức của những kẻ "không có tên" – không còn là Alpha, Omega, hay Enigma.Họ gọi nơi đó là:"Lữ điếm Không Định Dạng."

Nơi tình yêu không cần biện minh.Và ở trung tâm khu nhà gỗ lớn nhất, có hai người vẫn sống như thể thế giới chưa từng bắt họ phải thay đổi.Tuyết phủ trắng vùng biên ải.

Hỏa Lân đứng giữa sân, mặc áo choàng len dài chạm gối, tay vuốt bụng đã nhô cao.

Cô đang mang thai đứa con đầu tiên của giống loài hợp huyết.Không ai biết cơ thể nào đã mang chức năng sinh sản.

Là Hỏa Lân?

Hay là tuyến kết nối của Kỳ Lam, sau nghi lễ phản mạch, đã thay đổi?Họ không cần câu trả lời."

Ngươi không sợ sao?" – Kỳ Lam hỏi, tay đặt lên bụng nàng khi cả hai ngồi bên bếp lửa."

Không." – Hỏa Lân cười, ánh mắt trầm yên.

"Vì đứa trẻ này không sinh ra để kế thừa hay gánh vác.

Nó sinh ra...

để yêu."

Vào đúng ngày tuyết đầu mùa, họ tổ chức hôn lễ.Không có khách.

Không có mục sư.

Không có phép thuật.Chỉ có một bàn đá được phủ vải trắng, hai cành thủy tiên đặt chéo nhau, một sợi chỉ bạc gắn tuyến cổ của hai người – không để đánh dấu, mà để nhớ: họ từng thuộc về nhau.Họ đọc lời thề trước gió:"Không ai sinh ra đã thuộc về ai.

Nhưng ta chọn ngươi – giữa muôn ngàn lựa chọn – để gắn trái tim mình vào bước chân ngươi đi.

Dù đường đó dẫn ta đến bình yên... hay kết thúc."

Gió thổi tung áo.

Tuyết rơi trên tóc.

Trên vầng trán Hỏa Lân, ánh sáng bạc lóe lên – như phản ứng với cơn co đầu tiên trong bụng nàng.Ba ngày sau đám cưới, Hỏa Lân chuyển dạ.

Không có bệnh viện.

Chỉ có Kỳ Lam cắn áo, siết tay nàng suốt tám giờ đau đớn.Đứa trẻ ra đời vào rạng đông.Mắt mở khi còn chưa cất tiếng khóc.

Tóc màu tro nhạt – lạ kỳ như màu kết hợp giữa bạc và đen tuyết.Và trên trán... không có ấn Alpha, Beta, Omega hay Enigma.

Chỉ có một vòng hoa văn xoáy nhẹ, như nhịp thở."

Nó... là sinh mệnh đầu tiên không bị phân tầng." – Hỏa Lân thì thầm, tay run rẩy ôm lấy đứa trẻ.Họ không công bố gì.Không đưa đứa trẻ vào hệ thống Viện.Họ chỉ viết một dòng ngắn, gửi đến tất cả những ai từng ghé qua trạm nghỉ ở biên giới:"Đứa trẻ này sẽ không kế thừa thế giới cũ.

Nó sẽ lớn lên trong tự do, và nếu phải yêu...

...nó sẽ chọn như cha mẹ nó từng chọn:

Không vì giống loài.

Không vì chức vị.

Mà vì trái tim cùng nhịp đập."

Khi đông đi qua và xuân trở lại, đứa trẻ đầu tiên cười thành tiếng.Trạm trị liệu ở Tuyết Lâm đổi tên:"Lữ xá Trái Tim."

Nơi ấy có hai người chủ:

Một người từng là Enigma đứng đầu Viêm Cầm.

Một người từng là Alpha gánh cả chiến trường bằng tay trần.Và một đứa trẻ không thuộc về bất kỳ ai, nhưng được yêu thương như tất cả.Hết truyện.
 
Back
Top Bottom