Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ai Đã Gọi Đồ Ăn Giao Tới Tòa Nhà Chứa Tro Cốt?

Ai Đã Gọi Đồ Ăn Giao Tới Tòa Nhà Chứa Tro Cốt?
Chương 15


Tiêu đề: Giam cầm trong sắc đỏ

Aristotle chết hôm qua.

Hay có lẽ, là hôm nay?

Thời gian đảo lộn, không thể không thán phục Camus đã nói đúng.

Tất Nhiên để thức ăn cá chìm xuống, khi chạm đáy, anh xoa đôi mắt mỏi nhức.

Hồi nhỏ, mỗi lần cha xuống mỏ, luôn dùng đôi tay to lớn vuốt mắt anh.

“Đừng nhìn.”

“Bõm!” Nước bắn lên từ cái vẫy đuôi, văng vào mí mắt anh.

Tất Nhiên bất ngờ, vội nhắm mắt.

Con cá đầu to luôn lao lên mặt nước, được anh đặt tên theo ông tổ của siêu hình học.

Anh tận mắt thấy bể cá vỡ tan, nước tràn khắp sàn.

Vị tổ sư này nằm nghiêng trên đất, bụng phơi lên, đầu chúc xuống, giãy giụa trong cõi chết.

Miệng há ra ngậm vào, vảy không còn lấp lánh.

Anh cũng rõ ràng nhớ, sau gáy bị đánh mạnh, bóng tối bao trùm, đau đớn dữ dội.

Như lưỡi dao xoáy trong hộp sọ, cơ thể tan biến, ý thức tiêu tan.

Con người anh, cá của anh, hoa của anh, đều đã chết.

Nhưng giờ, Aristotle mang theo bọt khí bơi đến, rồi phá vỡ bọt khí, quay đi.

Bên cạnh, Pythagoras vẫn thong dong, số là cội nguồn, số là hòa hợp;

Còn Heraclitus, vẫn miệt mài gặm rác.

Cỏ nước, đèn ống, bọt oxy sủi bọt. Mọi thứ như cũ, như hôm qua.

“Hôm qua” là gì? Tất Nhiên gõ lịch trên mạng, lần nữa xác nhận hôm nay: ngày 7 tháng 6.

Anh rõ ràng nhớ, ngày này đã qua.

Hủy diệt và tồn tại, chỉ cách nhau một bể cá vỡ.

Bể cá nguyên vẹn. Sau gáy anh cũng nguyên vẹn.

Điều duy nhất khác, là chậu hoa viola bên cạnh.

Những bông hoa, so với ký ức, thiếu mất một bông.

Tất Nhiên không rảnh rỗi đến mức đếm hoa mỗi ngày. Nhưng anh nhớ có một bông, vươn ra mép, cánh hoa cong nửa, nửa lam nửa tím, rất dịu dàng.

Trong giấc mơ, khi chậu hoa rơi, bông hoa vươn ra ấy ngã xuống đất đầu tiên. Cành gãy, như lệ chảy.

Chính bông hoa ấy, thực sự biến mất.

Vậy tất cả, liệu có phải không chỉ là mơ?

Anh lặp lại mở ngày này, xác nhận con số nhiều lần.

Thời gian như nước chảy ngược, trên màn hình máy tính, con trỏ nhấp nháy, từng cái.

Ba lần, bốn lần, năm sáu lần. Khung hội thoại hậu trường vẫn trống rỗng.

Anh nhìn dải bìa sách, lời anh viết, đối diện ống kính.

Vì một giấc mơ, anh gửi tín hiệu này.

Buồn cười sao?

Nhưng khi tỉnh dậy, trong đầu anh đồng thời hiện lên, không chỉ một giấc mơ về cái chết.

Hết lần này đến lần khác, không lối thoát.

Anh như bị giam cầm trong một giấc mơ.

Tanh ngọt, sắc máu.

Một mảng đỏ.

Chỉ lần cuối, xuất hiện một người phụ nữ.

Giấc mơ có thật không?

Và cô sẽ đến chứ?

Mọi thứ quá thuận lợi.

Khi Trình Diệp bước vào khu chung cư, cô thậm chí nghi ngờ mình đang mơ—

Dĩ nhiên, “mơ” với cô giờ luôn mang theo một cơn rùng mình.

“Đặt đây là được, sao cứ phải vào?”

Ông lão bảo vệ phía sau gọi cô, nghi ngờ nhìn cô.

Cô bất giác ưỡn thẳng lưng, tay siết chặt túi đồ ăn.

Lần này, cô không dám nhắn riêng vào phòng livestream của Tất Nhiên.

Nếu những tin nhắn cảnh báo đã liên tục xuất hiện suốt hai tháng, thì ai gửi?

Cô cũng nhớ đến cái tên viên cảnh sát Ngô nhắc tới—Tư Cưu Không Phải Mạnh Đức—

Đó là ai?

Từ lời viên cảnh sát, có lẽ đó là bút danh của Tất Nhiên. Vậy trước đây cô và Tất Nhiên có quan hệ gì?

Hay từng có mâu thuẫn gì?

Hàng ngàn manh mối, đều chỉ về một người:

Tất Nhiên.

Cô không thể trốn, cũng không thể chạy, chỉ khi gặp Tất Nhiên, cô mới tìm được câu trả lời.

Rút kinh nghiệm lần trước, để tránh ông lão bảo vệ nghi ngờ, trên đường đến, cô đã mua sẵn một phần đồ ăn.

Ông lão không hỏi nhiều, liếc túi đồ ăn, cho cô vào. Nhưng đi chưa được mười bước, ông đột nhiên gọi lại.

“Khoan, phần đồ ăn trên tay cô, có đơn hàng không?”

Tim Trình Diệp thót lại.

Buổi chiều, phòng livestream ít người xem, vài người đặt hàng, toàn là tên sách bị chặn.

Tất Nhiên không buồn nhướn mắt, chuột lướt nhanh, kéo đen những kẻ quấy rối, rồi kiểm tra lại khung hội thoại hậu trường.

Vẫn không có gì.

Đã hai giờ chiều, mà tin nhắn cảnh báo trong giấc mơ, vẫn chưa xuất hiện lại.

Anh trở lại giao diện chính, giơ cuốn Introduction to Philosophy lên trước ống kính.

Trên dải bìa, là thông điệp anh để lại.

Chủ phòng là anh, giao hàng là anh, nhân viên số 1… cũng là anh.

Trong phòng livestream, từ hậu trường, anh thấy ai đó thêm cuốn sách anh giơ vào giỏ hàng.

“Năm tệ một cân đắt quá, cân của anh chuẩn không?”

Tất Nhiên khẽ nhếch môi: Học vấn bán như rau, còn mặc cả.

“Cuốn này ăn thay cơm được không?” Một bình luận hỏi.

Anh vốn hay chiều khách, nhưng lúc này chỉ cười, “Tốt hơn cái bánh ông chủ vẽ cho anh.”

Hành động này, hồi mới livestream, từng gây rắc rối cho anh.

Định giá chờ bán, luôn khiến áo dài khó cởi.

Nhưng anh sớm hiểu ra, học vấn và con người, có gì khác biệt?

Cân bằng cân, không có nghĩa tri thức không còn là tri thức.

Thiếu niên từng ôm Critique of Pure Reason thức trắng đêm trong thư viện, giờ dùng Capital để kê bát mì.

Học vấn vẫn cao quý, mì gói vẫn mê hoặc.

Tất Nhiên không còn là Tất Nhiên, nhưng vẫn là Tất Nhiên.

Anh học triết học ở đại học. Thực ra, anh từng không hiểu mình đang làm gì.

Người ta nói, học triết học, nhà không có mỏ thì đừng học.

Mà nhà Tất Nhiên, ở dưới mỏ.

Anh không có mẹ từ nhỏ, nhưng hàng xóm bảo anh thừa hưởng nét đẹp của mẹ—dù ở nơi đó, con trai quá đẹp không phải điều tốt—nên anh học hành chăm chỉ, ngày thi đậu đại học, cha anh, một thợ mỏ, mua rượu, nấu cho anh một bát sủi cảo.

Sủi cảo nhân bò thì là. Trong mùi than, sủi cảo thơm ngọt.

Những ký ức đẹp đẽ ấy rất hiếm.

Vì năm nhất đại học, cha anh gặp tai nạn.

Sau vụ sập mỏ, anh nhận diện thi thể.

Mắt cha vẫn mở, vì không ai giữ mí mắt, bảo anh đừng nhìn.

Anh ôm di ảnh cha, tiễn những người thân quen vốn đã ít ỏi.

Từ đó không còn nhà. Anh nhận một khoản bồi thường nhỏ, cộng với làm thêm, mới cầm cự qua đại học.

Có người từng hỏi anh có muốn debut, nhưng giới giải trí không tiền không nguồn lực, đứa trẻ nghèo như anh dễ bị nuốt chửng nhất.

Anh tự hỏi mình không phải loại đó, cũng tin mình có thể đổi đời bằng trí óc.

Nhưng để kiếm tiền, sức lực có hạn, anh không thể chuyển ngành.

Năm anh tốt nghiệp, khoa công bố tỷ lệ có việc làm là 91,3%.

Ai học ai biết, con số ấy bao nhiêu phần trăm là nước. Học nghiên cứu sinh, tính là có việc; làm ở trung tâm đào tạo, cũng tính là có việc.

Cả ký túc sáu người, không ai lên bờ thành công.

Học nghiên cứu sinh quá xa xỉ với anh, con đường tốt nhất là thi biên chế.

So với bạn cùng phòng, Tất Nhiên từng nghĩ mình khá hơn. Anh thực sự thi đậu biên chế.

Nhưng anh mãi không biết phải rót bao nhiêu nước cho lãnh đạo, cũng không hiểu những lắt léo trong cơ quan.

Biến số duy nhất, là gương mặt anh, từng được con gái lãnh đạo để ý.

Nhưng anh có sự tự ti, cũng có niềm kiêu hãnh.

Anh từ chối những thiện ý ấy, và kỳ xét duyệt một năm, cuối cùng không qua.

Theo lẽ thường, chỉ khi mắc lỗi nghiêm trọng trong kỳ xét duyệt mới không qua, nhưng lãnh đạo vẫn không cho anh qua.

Tình cảnh dần tệ đi.

Ba năm sau tốt nghiệp, Tất Nhiên phát hiện mình không còn tìm được việc.

Anh bị doanh nghiệp sa thải, hết lần này đến lần khác.

Anh sống nhờ ở căn nhà gần trường, nhờ mặt mũi anh sư huynh, trả tiền thuê rẻ.

Anh phỏng vấn liên tục, thất bại liên tục, mất hết tinh thần.

Nhưng anh sư huynh cũng bị sa thải, không còn cách, nhờ anh dọn đi để cho người khác thuê.

Thành phố này, dường như không chứa nổi anh.

Ngày dọn khỏi nhà anh sư huynh, túi Tất Nhiên chỉ còn chút tiền.

Anh đến một quán sủi cảo dưới tòa nhà công ty cũ.

Lãnh đạo cũ thường ăn ở đây, vừa ăn sủi cảo vừa chỉ trỏ giang sơn, tiện thể mắng Tất Nhiên.

Hôm đó anh nghĩ, cuối cùng không phải hầu hạ nữa.

Anh dùng số tiền còn lại, gọi một phần sủi cảo nhân bò thì là.

Đó là món cha anh thường làm khi còn sống.

Anh nghĩ, ăn xong bát sủi cảo này, sẽ lặng lẽ tìm một góc, kết thúc cuộc đời vô nghĩa.

Nhưng không hiểu sao, quán ấy lại đưa nhầm món.

Anh chỉ muốn nếm lại sủi cảo nhân bò thì là của cha. Nhưng cắn miếng sủi cảo, lại là nhân cừu cà rốt.

Bát sủi cảo đáng lẽ của anh, lại đưa cho khách bàn bên.

Ông chủ đến, xin lỗi rối rít, hứa làm lại một bát.

Trong lúc chờ đợi, điện thoại Tất Nhiên reo lên.

Trong tuyệt cảnh, anh nhận được một công việc:

Bán sách, có lương, quan trọng là—

Còn bao chỗ ở.

Nếu bát sủi cảo không nhầm, nếu trời không cho anh thêm chút thời gian…

Dù sau này anh biết, sách là sách tồn kho, còn kho hàng, hóa ra là gian phòng trong tòa nhà tro cốt.

—cũng là “ký túc” của anh.

Nhưng anh vẫn biết ơn.

Nói không sợ là dối, anh thực sự từng run rẩy.

Nhưng đêm nào cũng sợ, đêm nào cũng hoảng.

Khi xử lý đống sách tồn, anh phát hiện vài người bạn cũ—

Những triết gia đã chết, những văn nhân đã mất, những kẻ điên đã biến mất.

Hồi đại học, anh từng bối rối, lạc lối, nghĩ những cái tên và lý thuyết ấy là bậc thang thăng tiến.

Anh cũng từng oán trách, những thứ này không đổi được công danh lợi lộc.

Đời khổ thế, sao phải tỉnh táo?

Nhưng khi ở trong tòa nhà đầy hồn ma, khi ở đáy vực của đáy vực, anh mới dần tìm thấy chút an ủi từ những cuốn sách.

Những câu chữ, những con người không muốn chìm trong mộng mị, luôn khao khát tỉnh táo, để lại những suy tư, giúp anh vượt qua những đêm mất ngủ nội tâm.

Anh đặt Mao Tuyển để trừ tà, trồng hoa viola để an ủi hồn ma, nuôi mấy con cá, đêm đêm làm bạn.

Anh dần an ổn trong sự bình yên này.

Dù sự bình yên ấy, đêm nay sắp bị phá vỡ.

Tất Nhiên vuốt con dao bên cạnh.

Chỉ cần cô ấy đến. Cứ đợi cô ấy.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ—

“Cô xem, đây là đơn hàng.”

Trình Diệp giơ màn hình điện thoại, trong lòng mừng thầm thở phào.

Lần này tỉnh lại, cô cẩn thận hơn. Không chỉ mang đồ ăn, để tránh bị tra hỏi, cô còn chuẩn bị đơn hàng trên điện thoại—

Dĩ nhiên, là cô bỏ ba tệ trên Taobao nhờ người làm giả.

Ông lão bảo vệ xem đơn hàng hồi lâu, đột nhiên quay vào chốt bảo vệ.

Cửa chốt mở, một mùi hắc xộc ra.

Trình Diệp thấy bên trong đầy thùng đồ, đậy nắp, không thấy rõ.

Và ông lão cổ hủ này, lại lấy ra một chiếc điện thoại.

Trình Diệp thấy ông gõ điện thoại, một màu sắc quen thuộc lọt vào mắt, tim cô run lên.

Hỏng rồi! Sao cô lại quên mất chuyện đó…

Lời tác giả

Cài Gia Hàn

05-26

Hiếm khi viết lời tác giả… nhưng phiếu ah phiếu ah phiếu ah… nội tâm rối bời, lo lắng như Trình Diệp, không thấy lối ra… Sắp đối đầu với nghi phạm số một rồi, các độc giả đến đây, xin một phiếu động viên hai người họ nhé! (nước mắt lưng tròng)
 
Ai Đã Gọi Đồ Ăn Giao Tới Tòa Nhà Chứa Tro Cốt?
Chương 16


Tiêu đề: Gặp gỡ lần đầu

Nền tảng giao hàng mà Trình Diệp làm việc gần đây đã ra mắt một ứng dụng xác thực.

Chỉ cần khách hàng quét mã QR trên gói đồ ăn, thông tin liên quan sẽ hiện ra để kiểm tra tính xác thực của đơn hàng.

Chức năng này được mở cho các bộ phận an ninh khu dân cư, “…nhằm loại bỏ từ gốc rễ những nguy cơ an toàn tiềm ẩn, xây dựng một hàng rào bảo vệ cho cư dân.”

Nhưng điều Trình Diệp không ngờ tới là Vạn Niên Apartment cũng đã cài đặt hệ thống này—

Không có ý bất kính, nhưng nơi này phần lớn là hũ tro cốt, sao còn phải thuê bảo vệ, sao lại kiểm tra nghiêm ngặt đến vậy?

Để ngăn người vào nhét tờ rơi sao? Trình Diệp liếc nhìn cột điện.

Bán nhà, bán vui, tuyển công nhân, dạy thêm… Giờ cũng chẳng phải mùa lễ cúng bái, ngoài Tất Nhiên ra, những “nhà nhà” trong đó còn có thể quảng cáo gì?

Lúc này, ông lão bảo vệ đã mở trang quét mã trên điện thoại.

Ông tiến về phía Trình Diệp, chỉ cần quét mã lên đơn hàng trên điện thoại cô, đơn hàng giả cô nhờ người chỉnh sửa sẽ bị lộ.

Lần thứ mấy rồi? Nhìn thời gian sắp bị lãng phí, Trình Diệp đã bắt đầu tính đường quay lại để trèo tường.

Lần này làm sao để không gãy xương? Nghĩ đến đây, lòng cô chợt dâng lên một chút bất an—lần này tỉnh lại, dù cô vẫn lành lặn, nhưng vị trí từng gãy xương trên chân lại âm ỉ đau.

Có lẽ vòng lặp không phải vô tận. Cô nhớ lại lần trước, khi Tất Nhiên ôm cô từ phía sau, cảm giác da thịt chạm nhau. Liệu có phải từ khoảnh khắc họ thực sự gặp nhau, mọi thứ đã có một điểm kết thúc?

Nhưng chẳng ai cho cô câu trả lời.

Điều cô quan tâm nhất bây giờ là nếu bị chặn lại, liệu có nên quay về trạm giao hàng để mượn thang?

Nghĩ đến trạm giao hàng, ký ức đáng sợ về lần thẩm vấn lại ùa về—Lý Lợi có gặp chuyện gì nữa không?

Và nếu ông lão này nghiêm túc, đợi đến khi Tất Nhiên xảy ra chuyện, cảnh sát đến hỏi…

“Chính là cô ta, lén lút muốn vào…”

Trình Diệp không biết sức mạnh khiến cô rơi vào vòng lặp này lần này lại chuẩn bị những bất ngờ gì. Trong hàng ngàn suy nghĩ rối bời, tay cô đã run đến mức không giữ nổi điện thoại, thậm chí muốn bỏ chạy…

“Tôi đợi cô lâu rồi.”

Vào khoảnh khắc căng thẳng nhất, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.

Cô giật mình quay lại.

Dưới ánh sáng, cô thấy một chàng trai mỉm cười bước tới.

Dưới ánh nắng, cô nhìn rõ hơn, chàng trai này đẹp đến không giống người thật.

Là anh ấy, người đã chết trước mặt cô bao lần, nhưng sự sống sót của anh lại luôn kéo theo những bí ẩn.

Tất Nhiên đã đến.

Buổi chiều, dưới ánh nắng trước cơn mưa bão, anh khẽ mỉm cười.

Nếu không phải vòng lặp đáng sợ này, Trình Diệp thậm chí sẽ nghi ngờ đây là nơi cơn ác mộng bắt đầu, hay là nơi giấc mơ khởi đầu.

Anh bước nhanh đến bên Trình Diệp, nhận lấy túi đồ ăn từ tay cô. Ngón tay khẽ chạm, mang theo chút ấm áp.

Trong dòng thời gian này, đây là lần đầu hai người gặp nhau.

“Cô là người giao hàng chuyên trách, đúng không? Đi theo tôi, tôi đang có đơn hàng gấp, cô giúp tôi chuyển phát nhanh trong thành phố nhé.”

Tất Nhiên giải vây cho Trình Diệp, rồi mỉm cười lịch sự với ông lão bảo vệ:

“Đây là món tôi gọi, cảm ơn ông đã vất vả.”

Ông lão bảo vệ lạnh lùng liếc Tất Nhiên: “Người trẻ à, ăn ít đồ giao đi!”

Tất Nhiên liên tục gật đầu, đôi mắt cong thành đường nét đẹp đẽ.

“Ông nói đúng lắm ạ!”

Ông lão không nói thêm, quay về chốt bảo vệ.

Tất Nhiên dẫn Trình Diệp về phía Vạn Niên Apartment.

Nhìn bóng lưng ông lão biến mất trong chốt bảo vệ, Tất Nhiên nhanh nhẹn kéo Trình Diệp ra ngoài tòa nhà.

“Đừng lên vội, chúng ta nói chuyện đã.”

Khu chung cư không chỉ có một tòa nhà, ngoài Vạn Niên Apartment, bên cạnh còn lác đác vài ngôi nhà thấp.

Ở đây, lại có một đình nhỏ.

Nửa cũ nửa mới, bên cạnh mọc một cây liễu rủ, trên mái đình khắc rỗng quấn đầy hoa tử đằng.

Trình Diệp nhớ rõ hoa tử đằng thường tàn vào tháng Năm, nhưng ở đây, hoa lại nở muộn.

Trước cơn mưa tháng Sáu, từng chùm hoa vẫn quấn quýt buông xuống.

Liễu rủ thướt tha, tử đằng ngược sáng, Tất Nhiên với gương mặt thanh tú, trên áo sơ mi thoảng hương bạc hà nhè nhẹ.

Như thể cái chết đáng sợ, cơn ác mộng độc ác, chưa từng đến gần.

Đây là lần đầu họ gặp nhau dưới ánh sáng, vì cái chết này, và vì vòng lặp vô tận này.

Hoặc có lẽ, khi vòng lặp chấm dứt, cả hai sẽ tan biến thành tro bụi.

Nhưng ngay lúc này, Tất Nhiên chăm chú nhìn cô.

“Cô… có quen tôi không?” Anh mở lời hỏi.

Đây là lần đầu anh nhìn thấy Trình Diệp dưới ánh sáng.

Anh từng nghi cô là một giấc mơ.

Trong mơ, dưới bóng đêm, cô bị trói, bị chất vấn. Đôi mắt cô tràn ngập nỗi sợ hãi tột độ, nhưng cũng có sự không cam lòng, không chịu khuất phục.

Khi tỉnh mộng, anh mừng vì mình chưa chết; nhưng cũng thoáng thất vọng, liệu có gặp lại cô không?

Chậu hoa lam tím, thiếu đi một bông, mang đến cho anh chút hy vọng.

Có lẽ nào?

Vậy nên khi thấy bóng dáng ấy ngoài cửa sổ, anh vừa hoảng hốt, vừa có chút vui mừng.

Người bước ra từ cơn ác mộng đáng sợ ấy, vẫn cùng anh trong giấc mơ kỳ lạ này.

Cô có nhớ anh không?

Trình Diệp thở dài.

“Tôi…”

Dĩ nhiên là quen. Nhưng phải bắt đầu từ đâu?

Chính anh khiến cô chết đi sống lại bao lần. Cô thậm chí không biết tất cả bắt nguồn từ đâu.

“Tôi đến để cứu anh. Những gì tôi sắp nói, anh có thể thấy rất khó tin. Nhưng…”

Cô nói xong, chờ đợi sự nghi ngờ, chất vấn từ Tất Nhiên.

Nhưng điều cô nhận được là cái gật đầu của anh.

“Được, tôi nghe cô nói.”

“Chuyện này có phải rất khó tin? Nhưng đây đều là những gì tôi thực sự trải qua!

“Tôi nghi ngờ, không biết sức mạnh nào đã kéo tôi đến bên anh. Hết lần này đến lần khác, chết đi sống lại, tôi gần như phát điên… Nhưng dù có chết, tôi lại trở về ngày này. Vẫn là đơn hàng đó, vẫn phải đến tìm anh… Rồi bị người ta nói là hung thủ giết anh. Nhưng thật sự không phải tôi!

“Điều duy nhất thay đổi, là khi tôi quyết định đến cứu anh, thời gian lùi lại một ngày.

Trình Diệp nói không ngừng nghỉ. Cô kể về những giấc mơ kinh hoàng lặp đi lặp lại, bỏ qua nỗi sợ hãi, đau đớn của cái chết, đi thẳng đến kết luận—

“Tôi nghĩ… liệu ý nghĩa của giấc mơ này, có phải là tôi phải tìm anh, cứu sống anh…?

“Trước đây tôi rất bộc trực, thẳng tính, nhưng đối mặt với nhiều người, tôi lại nhút nhát. Đôi khi thấy chuyện bất công, tôi chịu đựng, giả vờ không thấy, rồi cho qua… Nhưng tôi luôn cảm thấy áy náy. Tôi luôn nghĩ, làm vậy có phải là sai…

“Lần đầu mơ thấy anh chết, đáng lẽ tôi phải cứu anh, dù có thể đã muộn, nhưng tôi chẳng làm gì, chỉ nghĩ đến chạy trốn, chỉ muốn thoát thân. Liệu có phải vì tôi bỏ chạy lúc đó, nên ông trời phạt tôi, bắt tôi quay lại chuyến này…?

“Có lẽ, cứu anh chính là chìa khóa để tôi tỉnh khỏi giấc mơ này.”

“Anh… tin tôi không?” Trình Diệp nhìn thẳng vào mắt Tất Nhiên.

Những lần gặp trước, trong đêm tối, ánh đèn mờ nhạt, hỗn loạn.

Lúc này đối diện, Tất Nhiên mới nhận ra Trình Diệp mang vẻ mệt mỏi, dấu vết của cuộc sống khắc nghiệt.

Trong câu chuyện dài, cô tháo mũ bảo hiểm dày cộp.

Dưới hoa tử đằng, anh thấy một gương mặt thanh tú, nhỏ nhắn.

Mệt mỏi, bị đè nén, có lẽ đã chết nhiều lần trong mơ, nhưng vẫn ánh lên sức sống không thể che giấu.

Đã lâu lắm rồi, trong thực tại, anh luôn ở bên những người đã khuất; trong thế giới ảo, anh không chạm được chút thực thể. Nhưng dưới tòa nhà tro cốt này, cô xông vào sự bình yên của anh, mang theo hơi thở sống động đã lâu không thấy.

Cô là một con người sống động, ánh mắt lấp lánh sự kiên cường. Trong ánh sáng này, có sự quyết liệt muốn phá tan cơn mưa bão.

Anh gật đầu: “Tôi tin cô.”

“Tôi biết anh không tin…” Trình Diệp nói được nửa câu mới phản ứng lại, “…Anh… anh nói anh tin tôi?”

“Đúng vậy. Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng tôi cũng có một giấc mơ, không cụ thể như cô, nhưng giấc mơ của tôi có phần trùng khớp với cô.”

Họ gặp nhau trong cùng một giấc mơ, chẳng phải là một sự sắp đặt rối loạn của số phận sao?

“Hơn nữa,” Tất Nhiên chỉ vào túi đồ ăn trong tay cô: “Chết có nhiều kiểu, chờ chết cũng là chết, liều một phen cũng là chết. Cô sẵn lòng đến tìm tôi, thật sự rất dũng cảm.”

Anh cảm nhận được sự xuất hiện của cô: Nếu cô, như anh, biết trước cái chết sắp đến.

Thì dù bị ép buộc, bước vào tòa nhà tro cốt này, cô là một dũng sĩ, cũng là một anh hùng.

“Đi theo tôi lên lầu trước.” Anh đứng dậy, dáng người cao lớn, hơn Trình Diệp cả một cái đầu.

Trình Diệp có chút căng thẳng: “Nhưng… tôi sợ… nhỡ hung thủ đang ở trên đó… Hay là chúng ta rời khỏi đây ngay?”

“Cô đã thử rồi, đúng không?” Tất Nhiên lắc đầu: “Nếu ký ức của cô không sai, nếu mỗi lần lặp trước đây đều là thật, thì dù cô đưa tôi rời khỏi đây, số phận chết chóc có lẽ vẫn không tránh được.”

Tất Nhiên nháy mắt với Trình Diệp. Đã là thú bị nhốt, sao không cùng nắm tay?

“Ít nhất ở lại đây, mọi thứ đều quen thuộc, chúng ta còn cơ hội lật ngược tình thế. Không bằng thử thách một lần, sống sót là thắng, nếu thực sự phải chết, ít nhất…”

Anh cười nhẹ, “Ít nhất lần này trước khi chết, chúng ta đã chính thức gặp nhau.”

“Cứ nói về cái chết mãi, còn chưa kịp giới thiệu đàng hoàng,” anh đưa tay ra, “Tôi là Tất Nhiên, chào cô.”

Trước bờ vực cái chết, anh đưa tay ra như vậy, Trình Diệp thấy thật kỳ lạ, nhưng cũng đưa tay đáp lại.

“Tôi là… Trình Diệp.”

Khi tay hai người chạm nhau, trên bầu trời đầy mây bão, lại vang lên một tiếng sấm trầm.

Trình Diệp khẽ run, Tất Nhiên nhẹ nhàng vỗ vai cô.

“Trình Diệp, đừng sợ.” Khi cô buông tay, Tất Nhiên nhấc túi đồ ăn lên.

“Mọi thứ rồi sẽ có câu trả lời, giờ đây, cô không còn phải đối mặt một mình nữa.”

Khi Trình Diệp ngẩng lên, cô thấy ánh sáng trong mắt Tất Nhiên.

Ôn hòa, mờ sương, giống hệt ánh mắt của Anh Đạt ngày trước.

Là ánh sáng trong trẻo giữa bùn lầy, là sự ấm áp đồng hành trong cô độc tột cùng.

“Chúng ta còn cơ hội không?” Trình Diệp không kìm được sự hoang mang trong lòng.

“Có chứ,” Tất Nhiên cười, “Dù một người đã quyết định chết, vẫn sẽ có cơ hội xoay chuyển.”

Anh chính là như vậy—

“Huống chi, cả hai chúng ta, giờ đều muốn sống tiếp.

“Vậy nên, đừng hoảng.”

Trình Diệp hơi yên tâm, nụ cười của Tất Nhiên vô hình trung tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Cô đi theo anh, nghe anh nói:

“Tôi phát hiện, hung thủ này có một đặc điểm. Như cô nói, người này luôn đợi đến nửa đêm mới ra tay. Nghĩa là ban ngày, phòng livestream vẫn an toàn.”

Họ đã đến lối vào tòa nhà, trước mặt là bóng tối sâu thẳm.

Lại một vòng lặp nữa, sẽ ra sao?

“Nếu lần này lại thất bại… Nếu chúng ta cứ chết đi chết lại mãi thế này thì sao?” Trình Diệp không kìm được nỗi sợ trong lòng.

Tất Nhiên khựng lại: “Nếu đúng như cô nói, chúng ta bị kẹt trong vòng lặp vô tận…”

Anh lẩm bẩm, rồi quay lại, trước trò đùa của số phận, anh bất chợt cười.

“Thì sau này mỗi lần gặp cô, đều là lần tái sinh của tôi.”

Trước khi dẫn cô vào bóng tối vô tận và vô vàn khả năng, ánh mắt anh ánh lên vẻ u tối rực rỡ.

“Đi theo tôi,” Tất Nhiên hạ giọng—

“Có một nơi, tôi đã nghi ngờ từ lâu.”

Lời tác giả

Cài Gia Hàn

05-28

Báo cáo! Các phiếu bầu của mọi người thật sự quá ấm áp, nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định hôm nay đăng tiếp! Dù không lọt vào danh sách vòng hai, cũng phải cố lên. Tất Tất, Tiểu Diệp, xông lên! Chúng ta cũng xông lên nào!!!
 
Ai Đã Gọi Đồ Ăn Giao Tới Tòa Nhà Chứa Tro Cốt?
Chương 17


Tiêu đề: Buổi chiều

Hành lang ban ngày, vẫn u tối.

Trong tòa nhà rộng lớn, chỉ có hai người họ lặng lẽ bước đi.

“Tôi chuyển đến đây hai tháng trước, tôi là một streamer bán hàng, chuyên bán sách tồn kho trong kho. Chủ thuê tôi thấy nơi này giá thuê rẻ, nên sắp xếp cả phòng làm việc lẫn chỗ ở cho tôi ở đây.”

Họ đi qua những cánh cửa, đều ghi “Vạn Cổ Thường Thanh”; đi qua những vòng hoa, đều mang dòng chữ “Âm Dung Uyển Tại”.

“Tình hình ở đây, chắc cô cũng đoán được. Phần lớn căn hộ chứa hũ tro cốt của người đã khuất.”

Trình Diệp khựng lại, dù đã biết trước, bước chân vẫn không khỏi do dự.

Tất Nhiên bất giác chậm bước:

“Có tôi đây, đừng sợ.”

Trình Diệp thoáng ngẩn ra, những lần trước, khi leo cầu thang nơi này, rõ ràng người đang đi lên, nhưng cô luôn cảm thấy mình đang rơi xuống.

Vì bóng tối của cái chết không ngừng ám ảnh, vì nỗi sợ, và vì những điều chưa biết.

Nhưng lần này, có Tất Nhiên đi trước, lần đầu tiên cô cảm thấy họ đang thực sự đi lên.

Tầng ba, tầng năm, tầng sáu.

Dù chưa chắc thay đổi được gì, nhưng đang cố gắng nắm bắt điều gì đó.

Tất Nhiên có một sức mạnh khiến cô an tâm. Một người như vậy, ai lại muốn giết anh?

“Đến nơi rồi.” Tất Nhiên đột nhiên dừng lại, giọng có chút nghiêm trọng.

Trình Diệp ngẩng lên—

“620?”

Là căn phòng ở cuối hành lang tầng sáu.

Tòa chung cư này, số chẵn số lẻ chia hai bên, phòng 620 nằm ngay phía bên kia phòng 605 của Tất Nhiên.

Khác với các nhà khác. Cánh cửa này trơ trụi. Không hoa vòng, không trang trí.

Chỉ có một lư hương đặt dưới sàn.

Trình Diệp chợt nhớ ra: Trong giấc mơ đầu tiên, khi bị cảnh sát đuổi, cô từng cố nhấc lư hương này, định dùng tro hất vào mắt cảnh sát—dĩ nhiên không thành.

Sau đó, chính lư hương này lăn đến trước cửa chống cháy, giúp cô chạy thoát xuống cầu thang khác.

Tất Nhiên kéo Trình Diệp sang một bên, hơi cúi đầu.

Anh liếc nhìn vòng tay thể thao trên tay, ánh sáng yếu ớt từ đó chiếu sáng đôi mắt họ.

Trên đó hiện thời gian, hai giờ mười tám phút chiều.

“Còn thời gian.” Tất Nhiên cười, nháy mắt với Trình Diệp.

Trình Diệp bất giác căng thẳng, “…Sẽ thế nào?”

“Đi theo tôi về phòng trước.”

Lần nữa trở lại phòng 605, Trình Diệp thực sự có cảm giác như cách một đời.

Vậy mà lại là một buổi chiều như thế này.

Căn phòng đầy sách, thoảng hương mực nhàn nhạt.

Vài chú cá tung tăng, mấy bông hoa tím lặng lẽ.

Tất Nhiên mời Trình Diệp ngồi xuống ghế gỗ, rót cho cô một cốc nước.

Khi môi chạm nước, cô mới nhận ra nước có nhiệt độ vừa miệng, thoảng hương hoa nhè nhẹ.

“Còn nhiều thời gian, cô ngồi đây nghỉ một chút. Tôi chỉ có trà hoa này, mùi vị cũng không tệ.”

Trà hoa vào miệng, là hương hoa hồng.

Trình Diệp hơi thả lỏng, Tất Nhiên mỉm cười nhìn cô, đôi mắt cong lên đẹp đẽ.

“Cảm thấy khá hơn chưa?”

Trình Diệp gật đầu, nhìn quanh, buổi chiều nơi này đẹp đến mức có phần không thật.

Như một chốn đào nguyên.

Là sách, là hoa, là trà.

Là ngôi nhà của một người không vướng bận, mới có thể sắp xếp được.

Cô không nhịn được hỏi: “Bình thường anh sống một mình ở đây, không sợ chút nào sao?”

Tất Nhiên khựng lại, rồi cười.

Anh bước đến bên cửa sổ, vẫy tay với Trình Diệp: “Lại đây, nhìn này.”

Trình Diệp đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới. Theo hướng tay anh chỉ, ao bên dưới đầy rêu xanh và nước đọng, đình nhỏ phủ đầy cỏ dại.

“Chúng ta đang ở xa, nhưng nếu xuống dưới, cô vẫn có thể thấy cá trong ao, cỏ cây mọc tốt.”

“Tôi ngày nào cũng xuống dưới đi dạo. Tôi nhìn những chú cá nhỏ bơi lội, những chiếc lá mới nhú từ kẽ đá.”

Tất Nhiên ánh lên vẻ say mê. Anh từng thấy hoa dại muôn màu, lay động giữa cỏ. Từng chiêm ngưỡng liễu rủ, tử đằng, hoa hồng, hoa tường vi. Tiếng ếch kêu, ve sầu râm ran, hoa chim rộn ràng.

Vạn vật sinh sôi, dù nơi đây đã thành khu chứa tro cốt, cũng không thể ngăn cản sức sống ấy.

Tháng Sáu, dù mùa xuân đã tàn—

“Nhưng vẫn là mùa xuân.”

“Lúc mới đến, tôi cũng sợ, cũng oán trách, lo lắng đủ điều. Nhưng sau nhiều ngày đi quanh đây, mọi thứ rất yên tĩnh, thậm chí khiến tôi cảm thấy… khá tuyệt. Tôi hỏi thăm mới biết, khi khu này mới xây, cách bố trí cũng rất tốt.

“Một tòa cao tầng làm chung cư, cho người trẻ ở. Bên cạnh là những biệt thự hai tầng cho người già, tiện cho những người lớn tuổi chân cẳng khó khăn. Một gia đình cách nhau một bát canh, hòa thuận vui vẻ, bình an vạn năm, nên mới gọi là ‘Vạn Niên Apartment’.

“Chỉ là khu này vị trí không tốt. Sau này kinh tế khó khăn, nhà không bán được. Những biệt thự nhỏ bị bỏ dở, thành nhà tự xây như thế này; còn tòa chung cư…” Tất Nhiên thở dài, “Người sống không đến ở, nhưng họ tằn tiện, cũng muốn người thân đã mất có một nơi an nghỉ. Nghĩ lại, nơi đây chứa đựng bao nỗi nhớ nhung.”

Tất Nhiên nói, thần sắc ấm áp: “Người sống hay người đã khuất, có một nơi để thuộc về, đều không dễ dàng.”

Dáng anh hòa vào ánh sáng lọt qua cửa sổ, gần như trong suốt.

“Hơn nữa, còn có những cuốn sách này. Dù bán không chạy, nhưng trong đó nhiều cuốn là sách hay, chỉ vì đủ lý do mà chưa được ai phát hiện. Giúp chúng tìm được nơi thuộc về, với tôi, cũng là một niềm hạnh phúc. Nên… tôi rất trân trọng.”

Căn phòng đầy sách, bao quanh hai người.

Trong khoảnh khắc, Trình Diệp cảm thấy ấm áp.

Tất Nhiên quay lại, nghiêm túc nói với cô: “Tôi nghĩ… tôi cũng nên xin lỗi cô một cách nghiêm túc.”

Anh hít sâu, “Trong giấc mơ lần trước… khi cô đến, tôi đã hiểu lầm, xúc phạm cô.”

Anh đã trói cô, chất vấn cô.

“Nhưng sau đó, tôi tận mắt thấy cô ngất đi. Vậy nên, người giết tôi, chắc chắn không phải cô.”

Trình Diệp bất giác căng thẳng: Sau khi cô ngất, đã xảy ra gì?

“Tôi nghĩ, tôi đã thấy hung thủ.”

Tất Nhiên thở dài: “Tiếc là nói thật, lần này tỉnh lại, nhiều chi tiết tôi không nhớ rõ. Lúc đó căn phòng rất tối, tôi không nhớ được dáng vẻ người đó. Nhưng tôi nhớ, lúc ấy có một mùi hương kỳ lạ tràn vào, cô ngất trước. Tôi cũng dần mất sức, mắt ngày càng mờ, rồi cửa của tôi bị mở ra…”

Tất Nhiên đột nhiên dừng lại, khẽ chạm vào sau gáy.

Vụ tấn công sau đó quá đau đớn, mỗi lần nhớ lại, đều mang đến cơn đau nhói trong đầu.

Trình Diệp nhìn Tất Nhiên với chút đồng cảm, đột nhiên cô nhận ra điều bất thường.

“‘Mở’ ra?” Trình Diệp chú ý đến từ anh dùng, “Không phải cạy mở, cũng không phải đá mở?”

Tất Nhiên nhìn cô với chút ngưỡng mộ, gật đầu:

“Đúng, hung thủ dùng chìa khóa, mở cửa nơi này.”

Trình Diệp nhìn về phía ổ khóa, lòng chợt lạnh.

“Vậy người này… không chỉ biết cấu trúc tòa nhà, biết vị trí cầu dao… mà còn có chìa khóa nơi này?”

Cô lập tức nghĩ đến điều đáng sợ hơn:

“Vậy người đó, giờ có thể mở cửa vào bất cứ lúc nào?”

Tất Nhiên gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Nhưng nếu ký ức của cô không sai, giờ chưa phải lúc, nên chúng ta còn thời gian. Trước khi người đó vào, chúng ta ra tay trước.”

Anh nói, quay sang nhìn Trình Diệp: “Nhưng trước đó, có một chuyện tôi chưa rõ. Nếu như cô nói, cô chỉ biết tôi sẽ gặp chuyện sau khi nhận đơn hàng và rơi vào vòng lặp, vậy tại sao từ hai tháng trước, khi tôi chuyển đến đây, cô đã gửi tin cảnh báo cho tôi?”

Trình Diệp nghe vậy, thoáng sững sờ, vừa nãy ở dưới lầu, cô chỉ nhắc đến những cái chết trong vòng lặp, nhiều chi tiết chưa nói đến.

“Ngoài tin nhắn ngày 7, những tin trước đó không phải tôi gửi.”

Tất Nhiên cũng khựng lại: “Không phải cô…?”

Ngay lúc đó, từ đâu đó ngoài cửa, vang lên một tiếng động.

“Đến rồi!” Tất Nhiên cúi người bên cửa.

Trình Diệp lắng nghe, âm thanh đến từ phía bên kia.

Sau tiếng động bất thường, Tất Nhiên nghiêm giọng:

“Từ khi tôi chuyển đến đây, cứ vài ngày, vào giờ này buổi chiều, nơi đây lại vang lên tiếng động này.”

Trình Diệp nhìn anh, chợt đoán: “Là… 620?”

Tất Nhiên gật đầu.

Anh lắng nghe bên cửa hồi lâu, rồi đứng thẳng người.

“Tôi từng ra ngoài xem, nhưng mỗi khi mở cửa, tiếng động bên ngoài sẽ ngừng. Tôi từng gõ cửa 620, nhưng chẳng ai trả lời.”

“Vậy chúng ta đợi tiếng động này qua đi, rồi đến đó.”

Trình Diệp gật đầu.

Trong tầng sáu không nên có cư dân khác, cô nghe thấy tiếng kéo lê, tiếng vỗ, thậm chí…

Tiếng bước chân?
 
Ai Đã Gọi Đồ Ăn Giao Tới Tòa Nhà Chứa Tro Cốt?
Chương 18


Tiêu đề: Tối nay

“Sao lại là… mùi cháy khét?” Trình Diệp nhíu mày.

Như thể ai đó đốt nhựa, thoạt đầu không rõ, nhưng chỉ cần hít một cái, mùi hắc nồng nặc khiến cô suýt nôn. Ngay lúc đó, một chiếc khẩu trang lụa thoảng hương thơm được đưa đến trước mũi cô.

Tất Nhiên cầm khẩu trang, đeo lên cho cô.

Viền lụa mềm mại, đầu ngón tay anh ấm áp, khẽ lướt qua vành tai.

Mặt Trình Diệp vô cớ nóng lên. Cô ngượng ngùng cúi đầu, nhưng bất giác “ồ” lên.

Cánh cửa phòng 620 khác với những cửa khác, lại là khóa vân tay.

Trong một tòa nhà tro cốt cũ kỹ, ổ khóa mang hơi hướng công nghệ này trông thật nổi bật.

Tất Nhiên đeo khẩu trang cho Trình Diệp, cũng lấy từ túi mình một chiếc khẩu trang khác.

Anh kéo cô sang một bên, chỉ vào cửa chống cháy, hạ giọng: “Chúng ta vào đó trốn trước.”

Hai người đẩy cửa chống cháy, hành lang mát lạnh.

Bên cạnh đống rác, hai người từng chết đi sống lại, tựa vào tường.

“Bình thường tôi livestream vào ban đêm, vì nửa đêm mọi người hay đặt hàng, tỷ lệ chốt đơn cao hơn. Vì lịch làm việc này, tôi thường tối làm việc, trưa mới dậy. Dọn dẹp, ăn uống, rồi đem rác hôm trước ra thùng rác ở hành lang.

“Khoảng một tháng trước, tôi nhớ rất rõ, hôm trước mệt lắm, chuông báo thức reo mấy lần tôi không dậy nổi, cuối cùng bị tiếng động này đánh thức. Lúc đó đã ba giờ chiều, tôi ngái ngủ, định ra đây vứt rác.

“Kết quả, từ phòng 620 tỏa ra một… mùi rất khó chịu.”

“Ban đầu, tôi nghi là rò rỉ khí ga. Tôi gõ cửa, nhưng không ai trả lời.

“Tôi liên lạc với ban quản lý, nhưng họ bảo đã kiểm tra, không có vấn đề gì. Hơn nữa, họ nói khi họ đến, chẳng ngửi thấy mùi gì.

“Lúc đó tôi rất nghi hoặc, còn hỏi trung gian thuê nhà, họ bảo tôi—

“Trong phòng 620 không có ai ở.”

Trình Diệp kinh ngạc hỏi: “Vậy trong đó là…”

Tất Nhiên gật đầu: “Đúng, theo trung gian, trong đó cũng chứa hũ tro cốt.”

Phòng tro cốt, không có người ở, vậy tiếng động là…?

Trình Diệp nhìn về cửa chống cháy, ngay sau cánh cửa là phòng 620 đóng kín.

Cô kéo góc khẩu trang, cố nhận ra mùi đó, nhưng dạ dày không chịu nổi, cô nôn khan.

Mùi hắc xộc vào mũi, vào tim, nồng nặc đến mức suýt làm cô ngất tại chỗ.

—Cho đến khi một bàn tay mát lạnh khẽ vỗ lưng cô.

Cô quay lại, ánh mắt Tất Nhiên, “Cô ổn chứ?”

Trình Diệp lưng còng, nhưng vẫn gật đầu: “Đã đến đây rồi, kiểu gì cũng phải lên.”

Mắt cô còn ngấn nước vì nôn khan, Tất Nhiên nhìn mà có chút xót.

Đến giờ, anh vẫn chưa rõ nguyên nhân vòng lặp. Liệu có phải vì anh làm gì đó, mà hung thủ có động cơ?

Trình Diệp bị cuốn vào, chịu đựng tất cả, có lẽ đều vì anh… Tất Nhiên thấy áy náy: Nếu thoát được vòng lặp, anh phải đối tốt với cô, dù thế nào cũng phải bù đắp.

“Cô nói tiếp đi,” Trình Diệp thở hổn hển, “Sau đó thì sao?”

Tất Nhiên thở dài: “Sau đó tôi phát hiện, cứ mỗi lần nghe tiếng động, dù tôi ra ngoài thì tiếng động biến mất, nhưng căn phòng này vẫn tỏa ra mùi đó. Tôi vốn không định đào sâu, vì thế gian nhiều chuyện lạ, không phải chuyện nào cũng có lời giải. Nhưng—

“Cô nói xem có trùng hợp không, rạng sáng hôm nay, trong lúc livestream, tôi nhắc đến chuyện này.”

Anh khẽ nhếch môi: “Dĩ nhiên tôi không nói mình ở đâu, chỉ bảo bên cạnh tôi cứ vài ngày lại có mùi hắc truyền ra. Lúc đó có người trên bình luận đùa, bảo chắc không phải bên cạnh tôi ở một kẻ b**n th** phân xác.”

Trình Diệp không cần anh nói thêm, đã hiểu—

Hôm nay, tức rạng sáng 7 tháng Sáu, Tất Nhiên nhắc đến mùi lạ bên cạnh.

Chỉ một ngày sau, rạng sáng 8 tháng Sáu, anh bị giết.

Trình Diệp rùng mình: Vậy Tất Nhiên vì nhắc đến mùi lạ ở phòng 620, mà bị người ta diệt khẩu?

“Lần trước, khi hung thủ đi qua cô, cô có ngửi thấy mùi này không?”

Tất Nhiên kéo góc khẩu trang, lộ ra chiếc mũi thanh tú. Chỉ một thoáng, anh đeo lại khẩu trang.

“Lúc tôi gặp chuyện, trong phòng toàn mùi hương khiến chúng ta mất sức. Nên tôi không ngửi được người đó có mùi gì khác. Nhưng mùi này…” Anh khẽ hít, nhíu mày:

“Nói thật, không giống mùi phân xác, mà giống một thứ khác…”

Còn năm tiếng nữa đến nửa đêm.

Bầu trời bên ngoài dần tối.

Trình Diệp và Tất Nhiên ngồi canh bên cửa chống cháy ngoài phòng 620 đã lâu.

Họ cách nhau một gang tay, ngồi cạnh bức tường bong tróc.

Đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang đã hỏng, chỉ có bảng đèn lối thoát hiểm le lói trong bóng tối.

Mùi hắc dần tan, đến khi biến mất hoàn toàn. Trình Diệp tháo khẩu trang, bắt đầu ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ từ Tất Nhiên.

Trong chờ đợi dài, họ chỉ có nhau.

Ánh chiều tà keo kiệt rải xuống, Tất Nhiên khi ra ngoài còn mang theo một chiếc túi.

Anh nhìn đồng hồ, lấy từ túi ra bánh mì đã chuẩn bị, còn có một bình giữ nhiệt.

Bánh mì mềm mại kẹp kem, ngọt mà không ngấy. Nắp bình giữ nhiệt mở ra, bên trong là trà hoa ấm áp.

Anh lấy cốc giấy, rót trà hoa cho Trình Diệp, đưa bánh mì qua.

Trình Diệp lặng lẽ nhận lấy sự chu đáo này. Trong tĩnh lặng, họ ăn uống trong bóng tối.

No bụng, Tất Nhiên lại đưa khăn ướt.

Trình Diệp biết nhãn hiệu này, không đắt, nhưng sạch sẽ, bền.

Cô lau tay, lau mặt, khăn ướt mát lạnh, xóa đi bụi bẩn, dầu mỡ và sự mệt mỏi.

Ánh tà dương rọi lên đôi tay cô.

Dù ngồi cạnh đống rác chờ đợi, cả buổi chiều, Tất Nhiên luôn dùng một bên cơ thể che chắn thùng rác cho cô.

Hành động đơn giản, nhưng anh kiên trì mấy tiếng. Không phải mùa lễ cúng, nơi đây ít rác, nhưng anh nghiêng người, chỉ để cô không phải khó chịu vì thùng rác—dù chỉ khiến cô thoải mái hơn một chút, cũng đáng.

Những chăm sóc thầm lặng của anh khiến Trình Diệp lần đầu cảm thấy mình không quá chật vật, không quá khổ sở.

“Cảm ơn.” Trình Diệp chân thành nói.

“Cảm ơn gì, cô bị kéo vào, có lẽ đều tại tôi,” Tất Nhiên vẫn thấy áy náy, “Tiếc là theo cô nói, thời gian trong vòng lặp chỉ lùi xa nhất đến trưa ngày 7 tháng Sáu. Dù giờ tôi muốn rút lại lời trong livestream, e là đã muộn.”

Những gì không nên xảy ra, đã xảy ra. Anh nhìn Trình Diệp, bất chợt thấy chút kỳ diệu.

Ít nhất trong vòng lặp vô tận này, anh đã gặp cô—

Trình Diệp cười: “Đã đến đây, chúng ta cùng đối mặt thôi.” Nói rồi, cô giơ điện thoại, xem lại giờ.

Tất Nhiên định nói gì, nhưng chú ý đến mặt sau điện thoại cô, là ảnh của Anh Đạt.

Nụ cười của người đàn ông ấy chân thành, rạng rỡ. Được cô đặt ở vật dụng thân thiết, đầy sự gắn bó.

“Đây là…?” Tất Nhiên dò hỏi.

“Là người đàn ông của tôi.” Trình Diệp trả lời thẳng thắn.

Tất Nhiên khựng lại, đoán nhận được xác thực, anh thoáng bối rối. Hồi lâu, anh mới chọn từ cẩn thận.

“Nếu cô gặp chuyện, anh ấy chắc sẽ rất buồn?”

Trình Diệp lắc đầu: “Anh ấy không còn nữa… bị ung thư.”

Im lặng một lúc.

“Xin lỗi.” Tất Nhiên hồi lâu mới lên tiếng.

Trình Diệp cười: “Không sao thật. Nếu chết hẳn, tôi còn được gặp anh ấy sớm. Chỉ là giờ không chết không sống, kẹt ở đây, mới khiến người ta khó chịu. Hơn nữa… tôi và anh ấy từng hứa, chỉ cần chưa chết, phải sống cho tốt. Vậy nên dù tối nay xảy ra gì, dù kết cục ra sao, tôi cũng phải liều một phen.”

Cô nói chắc chắn, Tất Nhiên nghe mà lòng chợt xót. Sự kiên cường và dũng khí của cô, đến từ những trải nghiệm chung với người đàn ông ấy—rồi anh tự cười mình, sao lại thế này? Anh có tư cách gì? Hai người mới chỉ lần đầu gặp gỡ.

Nhưng có lẽ là hiệu ứng cầu treo, gặp nhau trong cái chết, mới có sự gửi gắm đan xen giữa được và mất.

Trình Diệp không nhận ra phản ứng của Tất Nhiên.

“À đúng rồi, anh nói mùi đó, có thật là… như anh nói không?”

Ngay lúc đó, họ đột nhiên nghe tiếng bước chân từ ngoài.

“Đến rồi!” Tất Nhiên hạ giọng.

Hai người vội im bặt.

Sau một buổi chiều gần như tĩnh lặng, sau cửa chống cháy, rõ ràng vang lên tiếng bước chân, và ai đó đang thì thầm.

“Không chỉ một người?” Trình Diệp ngạc nhiên, nín thở, dùng khẩu hình nói.

Là giọng đàn ông, giọng nói đó, sao lại có chút quen thuộc…

Nhưng cô không nhớ ra, đã nghe giọng này ở đâu.

“Tít-tít-tít-tít”, họ nghe bốn tiếng vang, rồi cửa phòng 620 mở ra.

Trong tiếng kéo lê, còn có tiếng chai lọ va vào nhau leng keng.

Hồi lâu sau, cửa “ầm” một tiếng đóng lại.

Trời dần tối. Hai người nhìn nhau, Tất Nhiên gật đầu.

Họ đeo lại khẩu trang, đôi mắt Tất Nhiên lộ ra, dưới hàng mi dài là ánh sáng mờ sương.

Rồi anh lấy từ túi ra một túi niêm phong, đẩy cửa chống cháy.

Khi bột rơi xuống khóa vân tay, Trình Diệp có cảm giác mắt mình mở to.

Họ gõ cửa mấy lần, bên trong không ai trả lời. Tất Nhiên mở túi niêm phong, như một chiếc hộp báu, bên trong là đủ loại dụng cụ kỳ lạ.

“Sáng nay tỉnh lại, tôi đã bắt đầu chuẩn bị, trước khi cô đến, tôi ra ngoài mua mấy thứ này.”

“Đây là…?”

“Bột than chì.” Tất Nhiên khẽ nói, nhẹ nhàng rắc bột xuống, không để lại dấu vết, “Còn có đèn pin tia cực tím.”

Bột rơi xuống, dưới ánh tia cực tím, khóa vân tay dần hiện ra vài dấu vân tay, sáng lên dưới ánh sáng.

Trình Diệp tò mò: “Nhưng… anh biết thứ tự thế nào?”

Tất Nhiên chăm chú nhìn những dấu vân tay.

“Độ đậm nhạt. Tôi tìm hiểu trên mạng về Traceology, dĩ nhiên chỉ là chút ít—

“Nhưng theo nguyên lý, dấu vân tay mới nhất sẽ đậm hơn. Vậy nên chúng ta phải canh ở đây, ngay khi họ rời đi, thử càng sớm càng tốt, độ đậm nhạt sẽ được giữ nguyên tối đa.”

Trình Diệp nhìn, lại nhíu mày: “Nhưng tôi rõ ràng nghe bốn tiếng, sao số sáng lên chỉ có ba?”

Tất Nhiên im lặng một lúc: “Không, dấu vân tay trên số ‘0’ đậm hơn các số khác, nghĩa là số này bị nhấn hai lần.

“Nếu tôi đoán không sai, mật mã ở đây là…”

Ngón tay anh tiến gần khóa vân tay, nhấn từng số.

Trình Diệp sốc nhìn những con số anh nhấn—

Sao có thể?
 
Ai Đã Gọi Đồ Ăn Giao Tới Tòa Nhà Chứa Tro Cốt?
Chương 19


Tiêu đề: 0608

0, 6, 0, 8.

Đơn giản, thẳng thắn, không chút quanh co.

Bốn con số Tất Nhiên nhập vào chính là ngày Trình Diệp bị cuốn vào vòng lặp. Đó cũng từng là ngày định mệnh của cô và Tất Nhiên.

Ngày họ mất mạng, nhưng cũng là ngày số phận đan xen, đưa họ đến với nhau.

Hai số 0, một số 6, một số 8, bốn con số, mười hai cách kết hợp.

Anh chỉ mang tâm lý thử vận may, vì sự đặc biệt của ngày này—

Nhưng ngay giây tiếp theo, từ khóa vân tay vang lên giọng thông báo:

“Đã mở khóa.”

Khóa mở rồi?

“Sao lại là… con số này?” Trình Diệp nhìn Tất Nhiên, nỗi kinh hoàng trong lòng dâng đến đỉnh điểm.

Đôi mắt Tất Nhiên lộ ra cũng mang vẻ nặng nề tương tự: Nếu không ngăn được hung thủ, bốn con số này sẽ một lần nữa trở thành dấu chấm hết cho cuộc đời họ.

Vậy mà đây lại là mật mã mở cửa căn phòng này?

“Tích” một tiếng, cánh cửa trước mặt hé mở một khe, ánh sáng lờ mờ từ bên trong hắt ra.

Ánh sáng vàng vọt, nhợt nhạt. Đó là ánh đèn thờ vĩnh cửu của từng hộ trong khu tro cốt này, cháy mãi không tắt.

Trình Diệp đưa tay về phía cửa, nhưng bị Tất Nhiên giữ lại. Anh kéo cô ra sau lưng mình:

“Tình hình còn chưa rõ, để tôi vào trước.”

Trình Diệp sững sờ: “Anh… vào một mình sao?”

“Đúng vậy. Dù gõ cửa không ai trả lời, từ ngoài nghe cũng chẳng có động tĩnh. Nhưng ai dám chắc…” Tất Nhiên trầm ngâm: “Nếu tôi bị ai đó khống chế, không thể lên tiếng, tôi sẽ gõ ba tiếng trong đó. Nếu cô nghe thấy tín hiệu này, lập tức chạy ra ngoài. Trong hai chúng ta, dù chỉ một người sống sót, cũng coi như là thắng.”

Trái tim Trình Diệp dâng lên một dòng ấm áp: “Nhưng…”

Tất Nhiên chỉ nhẹ nhàng đẩy cô sang một bên, hé mở cánh cửa một khe.

Ánh sáng dịu dàng phủ lên đôi lông mày và mắt anh, anh quay lại mỉm cười với Trình Diệp.

“Đừng sợ.”

Tất Nhiên bước vào, thời gian như chậm lại.

Trình Diệp nhìn vào điện thoại trên tay, sao số giây lại trôi chậm thế này?

Lại mười lăm phút trôi qua, từng giây từng phút như giẫm lên người cô.

Số 620 trên cửa, cô nhìn đi nhìn lại, đến mức mắt mờ đi thành bóng chồng.

Nếu Tất Nhiên gặp chuyện, cô thật sự chỉ lo chạy thoát thân sao? Hay là báo cảnh sát… nhưng liệu cô có lại bị coi là nghi phạm?

Nhưng Tất Nhiên đã đứng ra che chắn cho cô như thế, sao cô có thể bỏ mặc anh? Cô lật mặt sau điện thoại, nụ cười của Anh Đạt từng luôn khiến cô an lòng: ‘Anh Đạt, xin anh phù hộ cho anh ấy…’

“Bộp!”

Một tiếng động từ trong phòng vang lên, cắt ngang lời cầu nguyện của Trình Diệp.

Cô giật mình hoảng hốt: Đây là… tín hiệu nguy hiểm của Tất Nhiên sao?

“Bộp!” Lại một tiếng nữa!

Trình Diệp siết chặt ổ khóa chữ U trong tay, đáng lẽ cô phải quay đầu chạy ngay, nhưng bước chân lại do dự không nhúc nhích.

——Vào cứu anh ấy? Cô làm được không? Cô có nên không? Trong lúc cô chần chừ trước cửa—

“Trình Diệp!” Từ trong phòng vang lên giọng Tất Nhiên kìm nén, “Không sao, cô đeo khẩu trang kỹ vào, vào đây đi.”

Trình Diệp đeo khẩu trang cẩn thận, tay siết chặt ổ khóa.

Cô bước qua cánh cửa, mùi hắc đã tan bớt lại thoảng trở lại quanh mũi.

Vừa vào, chân cô vấp phải thứ gì đó, suýt ngã.

Tiếng “lộc cộc” vang lên dưới chân.

Cô cúi xuống, một chiếc chai bị cô vô tình đá lăn trên sàn.

“Vừa rồi là tiếng này, tôi vội ra tìm cô, không cẩn thận vấp ngã. Có làm cô sợ không?”

Tất Nhiên dịu dàng nói, tay anh từ lúc nào đã đeo găng.

Anh cẩn thận nhặt chai trên sàn, đặt lại ngay ngắn.

Dưới ánh sáng vàng vọt, Trình Diệp nhìn quanh.

“Phòng 620 này, sao lại thế này?” Cô thật sự hoang mang.

“Căn hộ ở tầng này đều là một phòng khách một phòng ngủ. Theo bố cục, đây hẳn là phòng khách của 620.” Tất Nhiên nói, kéo Trình Diệp lại gần để bảo vệ.

Theo lời trung gian kể, nơi đây chứa hũ tro cốt, nên Trình Diệp cũng không trông mong thấy sofa hay bàn trà. Giữa phòng khách chỉ có một bàn một ghế. Bàn cũ, ghế cũng cũ, nhưng trên bàn và dưới sàn đầy những chai lọ.

To có, nhỏ có, đủ màu sắc. Trên đó dán nhãn, nhưng nội dung Trình Diệp không hiểu nổi.

Bên trong, ít nhiều đều chứa chất lỏng không rõ.

“Đây là gì vậy?” Trình Diệp nghi hoặc, nhìn về Tất Nhiên.

Tất Nhiên giơ điện thoại lên: “Tôi cũng tò mò.” Anh nhìn một chiếc chai trước mặt, miệng chai còn sót lại chất kết tinh. Một chiếc lọ bên cạnh, viền bám vệt gỉ nâu.

“Đây giống như dấu vết để lại khi chứa chất lỏng ăn mòn lâu ngày…”

Hai người cẩn thận tránh các chai lọ, tiến về phía trước, thấy một cánh cửa nhỏ.

Trình Diệp hơi căng thẳng: “Trong này là…?”

Tất Nhiên chắn trước cô: “Tôi vừa xem qua… đây là nơi chứa hũ tro cốt. Nhưng ngoài tro cốt, còn có thứ khác. Cô đi sau tôi, chúng ta cẩn thận vào.”

Trình Diệp nín thở, lại bước vào một không gian lạ, nhưng giờ cô đã có bạn đồng hành.

Cô bước tới, nơi này giống như một phòng đọc sách hoặc phòng ngủ ngoài phòng khách.

Trên sàn là một tấm chăn gấp gọn gàng.

“Có người ở đây…?” Trình Diệp kinh ngạc.

Tất Nhiên gật đầu: “Đúng, nhưng tôi không hề biết mình có hàng xóm… Vậy người này tại sao lại lén lút ở đây?”

Anh tiến đến bức tường hai bên, dùng sức kéo.

Hóa ra đó là hai kệ sách ẩn.

Trình Diệp không khỏi thốt lên: “Trong này… toàn là sách!”

Trong khu tro cốt này, lại có một căn phòng giống hệt phòng livestream của Tất Nhiên – đầy ắp sách.

Điểm khác biệt duy nhất là những cuốn sách trên kệ, toàn những từ ngữ cô không hiểu: nào là hữu cơ, vô cơ, rồi một chuỗi từ nhìn thì quen nhưng ghép lại thì lạ lẫm…

“Toàn sách hóa học.” Tất Nhiên trầm giọng, lướt tay qua một cuốn sách, ngón tay trượt trên bìa, “Mà trình độ không thấp.”

Modern Organic Synthesis Methods and Strategies, Annual Report on Advances in Comprehensive Chemistry Research… Góc sách mòn vẹt, trong trang lót vài mẩu giấy vàng, ghi nguệch ngoạc “methyl hóa”, “chiết tách” và những từ khóa tương tự.

Trình Diệp tìm từng kệ, lật từng cuốn sách, hầu như chẳng hiểu gì.

Trừ vài cuốn ở giữa, giống như nhật ký, nhưng ánh đèn mờ, cô nhìn không rõ. Cô lật từng cuốn, đến một trang thì bất chợt “ồ” lên.

“Tất Nhiên, anh nhìn này…” Cô ngẩng lên, định gọi anh lại, nhưng đột nhiên khựng lại—

Bất ngờ, cô đối diện với một bức ảnh.

Giữa đống sách và sổ, có một bàn thờ.

Gọi là “thờ” vì trên bàn bày biện như một bàn hương án. Trên đó đặt một hũ tro cốt.

Trong ảnh, một chàng trai đeo kính đen dày, qua căn phòng kỳ quái này, nhìn thẳng vào Trình Diệp.

Cùng lúc, Tất Nhiên đi quanh phòng hai vòng, cúi xuống xem khe thông gió ở góc tường.

Nơi đó quấn một lớp lưới đen, bề mặt bám chất dính nâu sẫm, tới gần còn ngửi thấy mùi cháy khét nồng.

“Có người ở đây chế tạo một chất hóa học, chọn khu tro cốt vì ít người qua lại. Có lẽ thứ họ làm không hoàn toàn hợp pháp.”

Trình Diệp giật mình, suy nghĩ: “Có phải… thuốc nổ không?”

Tất Nhiên lắc đầu, lấy từ túi ra một thiết bị nhỏ.

“Tôi cũng nghĩ thế, liệu có ai lợi dụng khu tro cốt vắng vẻ để làm hoạt động kh*ng b*, nên tôi mua cái này… máy dò khí cầm tay.”

Màn hình hiển thị số liệu nhảy loạn. “Thuốc nổ không hôi thế này… Chúng ta đều bị mùi đó hun khói. Mùi cháy khét này, không giống trong quá trình làm thuốc nổ, tôi tra tài liệu rồi… Tôi nghĩ, có lẽ ai đó đang chế m/a túy.”

“M/a túy?” Trình Diệp kinh ngạc, “Có người chế m/a túy trong khu tro cốt sao?”

Chưa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

“Cánh cửa sao lại mở?”

“Hỏng rồi, họ quay lại!” Trình Diệp hoảng hốt, “Giờ làm sao?”

“Ai ở trong đó!”

Tiếng bước chân gấp gáp, là giọng đàn ông.

“Ra ngoài!”

Tiếng bước chân dừng trước căn phòng ngủ kỳ lạ, Tất Nhiên và Trình Diệp nhìn nhau, gật đầu.

Tất Nhiên đưa tay về phía công tắc, “tách”, đèn tắt.

Cửa phòng ngủ bị đạp mạnh, người đến mang theo luồng gió nóng, lao vào bóng tối.

Tất Nhiên kéo Trình Diệp ra sau, cầm vũ khí trong tay, đánh về phía người vừa xông vào.

Người đó rõ ràng không lường trước, không kịp phòng bị, lùi sang một bên, vấp ngã xuống sàn.

Trình Diệp và Tất Nhiên phối hợp ăn ý lạ thường, cô lao lên, đè người đó xuống đất.

“Mau giúp tôi!” Người đó giãy giụa, gào lên.

Một bóng người khác xông vào, tay cầm gậy, như vừa nhặt vội làm vũ khí.

Cây gậy vung tới, sắp đập vào đầu Trình Diệp, Tất Nhiên lao lên, đỡ thay cô một gậy.

Hai chọi hai, đánh trực diện, cũng có cơ may thắng.

Nhưng ngay lúc này, ngoài cửa phòng ngủ, xuất hiện người thứ ba.

Tất Nhiên thầm kêu khổ, lao lên định động thủ, nhưng đột nhiên khựng lại—

“Là ông sao?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back