Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ai Đã Gọi Đồ Ăn Giao Tới Tòa Nhà Chứa Tro Cốt?

Ai Đã Gọi Đồ Ăn Giao Tới Tòa Nhà Chứa Tro Cốt?
Chương 10


Tiêu đề: Hôm nay là một ngày đẹp trời

Mặt trời chói chang ngay trên đỉnh đầu.

Trình Diệp nín thở, không dám thở mạnh, chỉ xoa xoa đôi mắt đau nhức vì ánh nắng gay gắt.

Khi cúi xuống, cô mới nhận ra điện thoại của mình được cài đặt chế độ đồng hồ mười hai tiếng.

Vậy nên, dù màn hình vẫn hiển thị mười hai giờ, nhưng lần này khác biệt—

Giờ là mười hai giờ trưa!

Không khí ngột ngạt, hơi nóng bao bọc khiến cô thở không đều.

Một chiếc xe ba gác bằng sắt lăn qua con đường đá vụn nứt nẻ, tiếng lạch cạch xen lẫn những giọng nói thổ ngữ từ khắp nơi.

Mùi dầu của bánh rán tráng trứng hòa lẫn với mùi bụi đất tanh nồng, cùng nhau chui vào mũi. Trên cột điện nghiêng ngả, những tờ quảng cáo nhỏ dán lệch lạc, quăn góc.

Mọi thứ đều sống động, sáng rõ, ấm áp. Sống thật tuyệt, mặt trời thật tuyệt!

Cô ngẩng đầu, tham lam đón lấy ánh nắng chói chang, cảm giác máu trong người dần ấm lên.

‘Giấc mơ, cuối cùng đã tỉnh chưa?’ Cô lật mặt sau điện thoại, nụ cười của Trần Đạt hiện lên, quen thuộc mà thân thiết.

Giấc mơ trong giấc mơ trong giấc mơ trong giấc mơ… Sáu lần lặp lại, cuối cùng đã kết thúc?

Còn chưa kịp định thần, một tiếng còi xe chói tai vang lên. Một luồng hơi nóng dữ dội bất ngờ đập vào lưng cô!

Khi phản ứng lại thì đã quá muộn. Trình Diệp quay đầu, ngay khoảnh khắc đó, một chiếc xe hơi như con thú mất kiểm soát lao vút trong con hẻm hẹp, đầu xe sượt qua vai cô, lao tới.

Trình Diệp theo bản năng né tránh, nhưng chân lại vấp phải phiến đá lồi lên, cả người ngã nhào về phía chiếc xe đang lao tới—

Trong cú va chạm mạnh, nụ cười của Trần Đạt trên điện thoại văng khỏi tầm mắt cô.

Lần thứ bảy…

Nhanh thế sao?

Chiếc xe sượt qua mép tường, phanh gấp dừng lại, đuôi xe cuốn lên một đám bụi, bao phủ lấy cô.

Đau, đau, vẫn là đau.

Những giọt máu rỉ ra từ lòng bàn tay, đầu gối truyền đến cơn đau nhói vì bị đá vụn cọ xát, khuỷu tay chạm đất trước dường như mất cảm giác. Cô nghe thấy tiếng cửa xe bị đẩy mạnh, bản lề kim loại phát ra âm thanh kẽo kẹt chói tai, tiếp theo là những bước chân hối hả, lộn xộn.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một gương mặt đeo khẩu trang đen.

Chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp đến lông mày, chỉ để lộ đôi mắt đầy tơ máu, đang hoảng hốt nhìn chằm chằm vào cô.

Hệ thống định vị trong xe lặp lại một cách máy móc: “Anh đã đi lệch tuyến đường, đang tính toán lại lộ trình…”

Chưa dứt lời, tài xế đột nhiên quay người trở lại xe, cửa xe bị đóng sầm với một tiếng “ầm” lớn.

Động cơ gầm rú, lốp xe rít lên, chiếc xe vừa đâm cô lao vút đi.

Những mảnh đá vụn bắn lên, đập vào người Trình Diệp.

Tài xế gây tai nạn—đã bỏ chạy.

Bụi bay mù mịt, con hẻm cũ kỹ đổ nát.

Trình Diệp đau đớn khắp người, xương cốt cũng đau, máu chảy, da trầy xước—

Cô nghiến răng, dùng khuỷu tay còn chút sức chống xuống đất, cơ thể run rẩy không kiểm soát vì đau đớn.

Cô lảo đảo đứng dậy, nhưng lại nở nụ cười đẫm máu.

Lần này, cô vẫn còn sống.

Sống.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Là điện thoại của cô!

Cô khập khiễng bước về phía tiếng chuông…

Mặt trời chói chang ngay trên đỉnh đầu.

Trình Diệp nín thở, không dám thở mạnh, chỉ xoa xoa đôi mắt đau nhức vì ánh nắng gay gắt.

Khi cúi xuống, cô mới nhận ra điện thoại của mình được cài đặt chế độ đồng hồ mười hai tiếng.

Vậy nên, dù màn hình vẫn hiển thị mười hai giờ, nhưng lần này khác biệt—

Giờ là mười hai giờ trưa!

Không khí ngột ngạt, hơi nóng bao bọc khiến cô thở không đều.

Một chiếc xe ba gác bằng sắt lăn qua con đường đá vụn nứt nẻ, tiếng lạch cạch xen lẫn những giọng nói thổ ngữ từ khắp nơi.

Mùi dầu của bánh rán tráng trứng hòa lẫn với mùi bụi đất tanh nồng, cùng nhau chui vào mũi. Trên cột điện nghiêng ngả, những tờ quảng cáo nhỏ dán lệch lạc, quăn góc.

Mọi thứ đều sống động, sáng rõ, ấm áp. Sống thật tuyệt, mặt trời thật tuyệt!

Cô ngẩng đầu, tham lam đón lấy ánh nắng chói chang, cảm giác máu trong người dần ấm lên.

‘Giấc mơ, cuối cùng đã tỉnh chưa?’ Cô lật mặt sau điện thoại, nụ cười của Trần Đạt hiện lên, quen thuộc mà thân thiết.

Giấc mơ trong giấc mơ trong giấc mơ trong giấc mơ… Sáu lần lặp lại, cuối cùng đã kết thúc?

Còn chưa kịp định thần, một tiếng còi xe chói tai vang lên. Một luồng hơi nóng dữ dội bất ngờ đập vào lưng cô!

Khi phản ứng lại thì đã quá muộn. Trình Diệp quay đầu, ngay khoảnh khắc đó, một chiếc xe hơi như con thú mất kiểm soát lao vút trong con hẻm hẹp, đầu xe sượt qua vai cô, lao tới.

Trình Diệp theo bản năng né tránh, nhưng chân lại vấp phải phiến đá lồi lên, cả người ngã nhào về phía chiếc xe đang lao tới—

Trong cú va chạm mạnh, nụ cười của Trần Đạt trên điện thoại văng khỏi tầm mắt cô.

Lần thứ bảy…

Nhanh thế sao?

Chiếc xe sượt qua mép tường, phanh gấp dừng lại, đuôi xe cuốn lên một đám bụi, bao phủ lấy cô.

Đau, đau, vẫn là đau.

Những giọt máu rỉ ra từ lòng bàn tay, đầu gối truyền đến cơn đau nhói vì bị đá vụn cọ xát, khuỷu tay chạm đất trước dường như mất cảm giác. Cô nghe thấy tiếng cửa xe bị đẩy mạnh, bản lề kim loại phát ra âm thanh kẽo kẹt chói tai, tiếp theo là những bước chân hối hả, lộn xộn.

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một gương mặt đeo khẩu trang đen.

Chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp đến lông mày, chỉ để lộ đôi mắt đầy tơ máu, đang hoảng hốt nhìn chằm chằm vào cô.

Hệ thống định vị trong xe lặp lại một cách máy móc: “Anh đã đi lệch tuyến đường, đang tính toán lại lộ trình…”

Chưa dứt lời, tài xế đột nhiên quay người trở lại xe, cửa xe bị đóng sầm với một tiếng “ầm” lớn.

Động cơ gầm rú, lốp xe rít lên, chiếc xe vừa đâm cô lao vút đi.

Những mảnh đá vụn bắn lên, đập vào người Trình Diệp.

Tài xế gây tai nạn—đã bỏ chạy.

Bụi bay mù mịt, con hẻm cũ kỹ đổ nát.

Trình Diệp đau đớn khắp người, xương cốt cũng đau, máu chảy, da trầy xước—

Cô nghiến răng, dùng khuỷu tay còn chút sức chống xuống đất, cơ thể run rẩy không kiểm soát vì đau đớn.

Cô lảo đảo đứng dậy, nhưng lại nở nụ cười đẫm máu.

Lần này, cô vẫn còn sống.

Sống.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Là điện thoại của cô!

Cô khập khiễng bước về phía tiếng chuông. Vết thương đau rát như bị kim đâm.

Trình Diệp bước đi khó nhọc. Chiếc điện thoại của cô nằm nghiêng ở góc tường, sau cú va chạm vừa rồi lại bị ném xuống đất, màn hình đã vỡ nát.

Những vết nứt như mạng nhện, mép màn hình mất một góc, nhưng tiếng chuông vẫn vang lên bướng bỉnh, chói tai lạ thường.

Trình Diệp với tay nhặt, ngón tay vừa chạm vào điện thoại, một cơn đau nhói từ khuỷu tay truyền đến. Cô khẽ hít một hơi, cuối cùng cũng nắm được điện thoại, màn hình sáng lên ngay lập tức, mảnh kính vỡ cứa vào ngón cái, máu loang ra một vệt đỏ sẫm trên màn hình.

Cô run rẩy nhấn nút nghe, giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên, mơ hồ mà gấp gáp:

“Diệp Tử! Sao cô không nghe máy…”

Là Cường ca.

Giọng anh ta đầy lo lắng: “Cô xem dự báo thời tiết chưa? Tối nay có mưa bão lớn. Cảnh báo đỏ đấy!”

Mưa? Lại có mưa?

“Tối nay là ca đêm đầu tiên của cô, tôi sợ cô không chịu nổi. Tôi đang nghĩ, hay là tôi nói với trưởng trạm, để cô đổi sang ngày khác bắt đầu?”

…Ca đêm đầu tiên?

Trình Diệp mơ hồ, giọng nói của Cường ca vang bên tai cũng trở nên xa xôi.

Cô mặc kệ Cường ca tiếp tục nói chuyện nhiệt tình ở đầu dây bên kia, bàn tay đẫm máu vuốt mở màn hình điện thoại vỡ nát.

Ngày, tháng, năm.

Giao diện lịch nhuốm máu, lịch vỡ vụn trước mắt.

Đây là tháng Sáu. Trình Diệp chọn tháng Sáu để chuyển nghề, mong cầu sự thuận lợi.

Cô chọn ngày mùng tám để bắt đầu, hy vọng một khởi đầu suôn sẻ.

Ngày mùng tám tháng Sáu, đáng ra phải mang lại may mắn cho cô.

Nhưng lúc này, trên màn hình, trong lịch tháng Sáu, ngày được hệ thống khoanh đỏ, hiển thị ngày hiện tại—

Là ngày mùng bảy.

Bây giờ là 12:30 trưa, ngày mùng bảy tháng Sáu.

Quán Hé hé yī pǐn khá nổi trong giới giao hàng. Trước đây, giá cả không cạnh tranh nổi với Bắc Thành Hương, tưởng chừng sắp đóng cửa, sau đó họ dứt khoát tung ra bữa sáng tự chọn giá mười lăm tệ một lần.

Gọi là bữa sáng, nhưng lúc tính tiền, họ thường nhắm một mắt mở một mắt, dù đã quá trưa vẫn cho khách vào.

Các nhân viên giao hàng ở vài khu vực lân cận đều thích đến đây ăn. Dù sao thì đồ ăn nhiều, no bụng, ăn một bữa này là đủ cho cả sáng lẫn trưa, giải quyết luôn hai bữa.

Đúng giờ ăn, mọi ngày quán ồn ào náo nhiệt, nhưng hôm nay lại đặc biệt yên tĩnh.

Chỉ vì khi các nhân viên giao hàng bước vào, ai cũng cảm thấy hơi rùng mình—

Ở góc quán, một nữ nhân viên giao hàng đang thu mình tại một bàn.

Trên mặt, trên tay cô đầy máu, quần áo cũng rách bươm.

Nền tảng có quy định về trang phục của nhân viên giao hàng, ăn mặc thế này, nếu bị khách phàn nàn, sẽ bị trừ không ít tiền.

Nhưng cô dường như chẳng quan tâm.

“Từ trưa đã đến, ăn như quỷ đói đầu thai, không dừng lại chút nào.” Một nhân viên giao hàng thì thào, “Chắc là người mới, chưa từng thấy cảnh này…”

Đĩa của cô chất đầy bánh gối chiên như núi, bánh bao căng tròn, canh cay và nước mơ xếp thành hàng.

“Cô gái này, rốt cuộc bị sao thế?” Một nhân viên giao hàng khác nhíu mày.

Tai Trình Diệp khẽ động, nhưng tay không dừng lại.

Cô khập khiễng bước đến khu vực lấy đồ ăn, tay cầm kẹp gắp thêm hai quả trứng trà.

Ngày thường, dù chỉ là bữa mười lăm tệ này, Trình Diệp cũng không nỡ ăn.

Một cái bánh rán tráng trứng chỉ có năm tệ, uống thêm chút nước, cũng đủ no hai bữa.

Cô cần sức mạnh, cần thể lực, để đối mặt với cơn bão sắp tới. Sáu lần chết, sáu lần sống lại, mỗi lần đều vật lộn trong vòng lặp nửa đêm mười hai giờ. Nhưng lần này, ông trời dường như đặc biệt ưu ái, cho cô thêm mười hai tiếng.

Đây có thể là lần thứ bảy cô phải đối mặt với cái chết, nhưng cô tin chắc:

Đây là lần thứ bảy ông trời ban cho cô sự sống.

“Mọi việc do con người quyết định.”

Trình Diệp lẩm bẩm, cô phải ăn no bụng để vượt qua đêm dài kinh khủng sắp tới.

Dạ dày đã no căng, nhưng cô vẫn nhét thêm một miếng bánh bao vào miệng, vì quá vội mà suýt nghẹn.

“Khụ! Khụ khụ!” Trình Diệp không thở nổi, cho đến khi một cô phục vụ tiến đến, vỗ nhẹ vào lưng cô.

“Cô gái, từ từ thôi,” cô phục vụ lớn tuổi nói, giọng cứng cỏi, “Cũng đâu phải chỉ có bữa này!”

Nhưng ai dám chắc? Nhân thịt và rau trong bánh bao tan ra trong miệng, Trình Diệp nuốt xuống bụng.

Ý nghĩ quay về lần chết thứ sáu, khi cô hét lên với bầu trời u ám.

“Tôi không thể để anh ta chết!”

Có lẽ thực hiện được lời này, cơn ác mộng không ngừng nghỉ này mới có hy vọng chấm dứt.

Báo cảnh sát?

Không, cô không dám.

Trực tiếp đi bắt hung thủ? Nghĩ đến cái đầu vỡ nát của Tất Nhiên, gáy cô lạnh toát.

Chiếc điện thoại màn hình vỡ, nối với một dây sạc, là cục pin dự phòng nặng như cục gạch của cô—điện thoại này từ khi bị rơi, pin không còn tốt, lúc nào cũng báo sắp hết pin và tự tắt, chỉ khi cắm pin dự phòng mới miễn cưỡng hoạt động.

Đổi màn hình, sửa điện thoại, đều cần thời gian, nhưng với Trình Diệp, thời gian không còn đủ.

Lúc này, trên màn hình nứt như mạng nhện, là livestream “The Inevitable or Not Inevitable” của Tất Nhiên.

Dù màn hình livestream đang mở, nhưng không có ai xuất hiện.

Nhạc nền vang lên yếu ớt, trên màn hình chỉ có một dòng chữ.

“Chủ kênh có việc rời đi một lát, muốn mua sách thì tự đặt hàng.” Chữ đỏ viền trắng, “Tên sách không có trong giỏ hàng, vui lòng gõ vào bình luận, hoặc liên hệ nhân viên số 1 để lại tin nhắn.”

Bình luận không có ai gõ tên sách, chỉ toàn quảng cáo và lời nhảm nhí.

“Anh có nguy hiểm!” Trình Diệp dùng ngón tay sưng đỏ, gõ dấu chấm than lên màn hình vỡ.

Dòng chữ này, giữa những bình luận khác, trông đặc biệt nổi bật.

Ngón tay Trình Diệp lơ lửng trên nút gửi, cho đến khi ăn xong cái bánh bao trong tay, cô lại từng chữ, từng chữ xóa hết.

—Cô không biết hung thủ là ai, nhưng Tất Nhiên chết trong livestream, hung thủ chắc chắn biết đến kênh này.

Hung thủ cũng đang theo dõi livestream này.

Tin nhắn cô gửi cho Tất Nhiên, sẽ bị hung thủ nhìn thấy.

Nhưng ngoài nơi này, cô không có cách liên lạc nào khác với Tất Nhiên.

Tất Nhiên vẫn chưa quay lại.

Trình Diệp uống một ngụm lớn nước mơ.

Ngón tay lướt xuống, tìm đến “Nhân viên số 1”.

Trước khung hội thoại trống, Trình Diệp hít sâu một hơi, gửi đi tin nhắn riêng:

“Anh có nguy hiểm, tối nay tuyệt đối đừng ở lại phòng livestream.”

Cô nghĩ lại, rồi xóa hai chữ “tối nay”.

“Hôm nay tuyệt đối đừng ở lại phòng livestream!!!”

Hai giờ mười phút chiều, quán dần vắng vẻ.

Hầu hết nhân viên giao hàng đã đi giao đơn.

Cô phục vụ lớn tuổi lau bàn, kéo sàn. Khi cây lau nhà đến gần, Trình Diệp nhấc chân, đầu gối đau nhức, nhưng cô chẳng bận tâm.

Mắt cô dán chặt vào màn hình điện thoại. Thời gian trôi chậm chạp, Tất Nhiên vẫn chưa quay lại.

Cô phải làm sao? Làm thế nào để tìm Tất Nhiên?

Ngay lúc đó, phía trên tin nhắn “nguy hiểm” cô gửi, hiện lên chữ “Đã đọc”.

Đã đọc!

Máu trong người cô như sôi lên! Trình Diệp vội vàng nhấp lại livestream—

Đôi mắt đó, đôi mắt giống hệt Trần Đạt.

Tất Nhiên đã quay lại.

Không biết vì sao, nhìn anh ta qua những vết nứt trên màn hình, mắt Trình Diệp bỗng cay cay.

Anh ta còn sống. Có thể không qua nổi tối nay, nhưng ngay lúc này, mạng sống ấy vẫn tươi mới, hiện hữu.

“Đi mau! Mau đi đi!” Trình Diệp lẩm bẩm, lo lắng nói với màn hình điện thoại.

Tất Nhiên cúi đầu hờ hững, dường như nhìn thấy điện thoại, ánh mắt anh ta khựng lại.

Anh ta có nhận được cảnh báo của cô không?

Trình Diệp nghĩ ngợi, lại điên cuồng gõ chữ vào khung tin nhắn riêng của nhân viên số 1:

“Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm, nguy nguy hiểm, hiểm! Đi mau! Đi mau!”

Sai chính tả, lặp từ, trên màn hình vỡ nát, hình ảnh Tất Nhiên dường như cũng bị chia năm xẻ bảy.

“Đi! Đi ngay bây giờ!” Trình Diệp gõ chữ nhanh đến run tay, “Lập tức!”

Sắc mặt Tất Nhiên dần trở nên nghiêm trọng. Cô thấy anh ta chậm rãi đứng dậy.

Cuối cùng!

Trình Diệp suýt khóc thành tiếng:

“Chạy! Mau chạy đi!”

Ngay lúc đó, cô nghe thấy từ phía màn hình, cánh cửa của Tất Nhiên bị gõ—
 
Ai Đã Gọi Đồ Ăn Giao Tới Tòa Nhà Chứa Tro Cốt?
Chương 11


Tiêu đề: Sợ! Nhưng có ích gì?

Vào ban ngày, Vạn Niên Apartment từ bên ngoài nhìn không quá u ám đáng sợ.

Chỉ là lớp sơn tường loang lổ, vết nước ngả nâu, giống như những nếp nhăn sâu cạn khác nhau.

Dưới ánh nắng gay gắt, tòa nhà toát lên vẻ mệt mỏi.

Trên bức tường đất bao quanh, những tờ quảng cáo rẻ tiền màu tím, xanh, trắng, vàng trông như những mảnh vá lộn xộn.

Trình Diệp cầm một chiếc túi nhựa, cô để xe máy điện ở con hẻm bên ngoài. Lần trước, cô bị xe đâm chết cùng chiếc xe ngay tại cổng, giờ vẫn còn sợ hãi, lần này không dám lái xe vào.

Nhưng cánh cổng khu chung cư, nơi cô từng chết một lần, cô không tài nào bước qua nổi.

Cô đi qua đi lại, mỗi bước chân đều đau, bên cạnh có một chiếc ghế dài, nhưng Trình Diệp không thể ngồi yên.

Cô cứ đi tới đi lui như vậy, vô tình nhìn hết những tờ quảng cáo: vay tiền không cần thế chấp lãi suất 3,8%, chắc chắn không đáng tin; tuyển người thái rau tháng ba nghìn tệ, nhưng cô quá tuổi; sân vườn nông thôn cho thuê hai mươi năm, nhưng cô có lẽ chỉ còn một ngày.

Lại có quảng cáo bán vòng hoa, đường kính từ hai mét đến hai mét hai đều có;

Còn có quảng cáo bán vui, nam nữ tùy chọn…

Người thì mơ mà chết, người thì say mà sống.

Còn cô chỉ muốn sống—

Trình Diệp lại run rẩy mở điện thoại.

Chiếc điện thoại bị rơi giờ chỉ còn thoi thóp. Dù cắm pin dự phòng, pin vẫn luôn hiển thị chỉ còn 1%.

Màn hình lúc sáng lúc tối, như đang vùng vẫy trước khi chết. Trong ánh sáng chập chờn của màn hình vỡ, cô mở livestream của Tất Nhiên.

Từ khi tiếng gõ cửa vang lên, chỉ ba giây sau, livestream đột nhiên tối đen. Bây giờ đã gần hết buổi chiều, màn hình livestream vẫn tối om.

“Người đâu?” Trình Diệp lau mồ hôi túa ra trên trán, lại nhấp vào trang cửa hàng, cố liên lạc với “Nhân viên số 1”.

Nhưng dù cô nhắn tin thế nào, bên cạnh tin nhắn vẫn luôn là dấu đỏ “Chưa đọc”.

Nghĩ lại lúc chiều, tiếng gõ cửa cô nghe được, rốt cuộc là thế nào?

Tiếng đó không giống hiệu ứng âm thanh trong livestream của Tất Nhiên. Nó giống như thật, có ai đó gõ cửa.

Liệu Tất Nhiên đã gặp chuyện? Có phải thời gian của cô được kéo dài, nên cái chết của Tất Nhiên cũng xảy ra sớm hơn?

Hung thủ… có đang ở trong căn phòng đó không? Báo cảnh sát! …Có nên không?

Cô hết lần này đến lần khác nhập số 110. Nhưng sau mỗi lần do dự, cô lại hủy đi:

Đồng phục uy nghiêm của cảnh sát, ánh đèn chói mắt của xe cảnh sát, căn phòng thẩm vấn ngột ngạt, và lớp lót chống va chạm khiến cô choáng váng khi đập đầu vào…

Cô không thể không sợ.

Thực sự không còn cách nào, cô mới gom hết can đảm để quay lại đây.

Nhưng trên cánh cổng khu chung cư, từng thanh sắt đã từng dính máu cô.

Tới, lui.

Bầu trời trước cơn mưa bão ngột ngạt như một khối keo, bước chân cô không nhanh, không dứt khoát.

Cô không thể bước qua cánh cổng đó. Cô đã không còn dũng cảm như trước kia.

Mặt trời dần nghiêng.

Hung thủ có thể, ngay lúc này, đang ở trong tòa nhà?

Nếu cứ đi vào, liệu cô có bị giết không?

Đồ ăn trưa nhét đầy bụng vẫn chèn ở cổ họng, cô buồn nôn.

Lại tới, lại lui. Chân đau, muốn nôn, đầu óc choáng váng…

Sao cơn mưa này mãi không rơi?

Trời sắp tối.

Theo quy luật của sáu lần trước, có lẽ cô sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.

Trình Diệp cuối cùng dừng bước.

Sợ, có ích gì?

Nếu không hành động, lần này, liệu có thoát được cái chết?

Trên điện thoại, thời gian đã đến sáu giờ chiều.

Tháng Sáu, trời tối muộn.

Vẫn còn ánh sáng, vẫn còn hy vọng.

“Dù chết hay không, cũng phải sống cho tử tế.” Đây là lời hứa với Trần Đạt khi anh sắp ra đi, cũng là niềm tin đã nâng đỡ cô những năm qua.

Ông trời đã cho cô cơ hội này, cô phải cố hết sức!

Vào xem trước đã! Cứ liều lần này!

Cô cân nhắc chiếc túi nhựa trong tay, bước từ cổng khu chung cư vào trong.

—“Đứng lại!”

Một tiếng quát làm Trình Diệp giật mình, suýt ngã.

Quay đầu lại, cô mới nhận ra tiếng nói phát ra từ chốt bảo vệ.

Kính cửa sổ đầy bụi, lằn vài vệt bùn, ban ngày ánh sáng ngược, chỉ lờ mờ thấy bên trong.

Cửa chốt bảo vệ kêu kẽo kẹt mở ra, một ông lão bước ra, tóc xám như cỏ khô.

Ông lão nhíu mày, lông mày đen rối xen vài sợi trắng, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Trình Diệp.

Bộ đồng phục bảo vệ trên người ông đã cũ, vải rũ xuống, cúc áo xoắn lại. Chỉ có chiếc thắt lưng ở eo là sáng bóng, chính giữa có hai chữ H song song, lóe lên ánh sáng nổi bật.

Mỗi lần đến đây đều là ban đêm, chốt bảo vệ chưa từng có ai ra ngoài, Trình Diệp thực sự bị dọa.

Ông lão cầm một cây gậy đen, chĩa về phía Trình Diệp.

“Làm gì đấy!”

Trình Diệp cố trấn tĩnh: “…Giao hàng.”

Ông lão quan sát cô từ đầu đến chân, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở tay cô.

Trình Diệp đến vội, trên tay đâu có món hàng nào. Cô đành giơ chiếc túi nhựa lên trước mặt ông lão.

Cô hơi chột dạ: Đây là chiếc túi cô tạm tìm được, mà thứ bên trong… trông thế nào cũng không giống một món hàng giao.

“Lừa ai chứ.” Ông lão lạnh lùng quay người, định đóng cửa.

Trình Diệp hoảng loạn, nói năng lộn xộn: “Tôi… tôi đến gấp, món hàng quên trên xe rồi… Tôi… tôi đi lấy ngay!”

Cô nghĩ, quay lại mua đại thứ gì đó bên đường, giả làm món hàng.

Ông lão tiếp tục đóng cửa: “Còn lừa à? Vừa nãy đã thấy cô rồi, đi qua đi lại ở cổng cả buổi, ai biết cô định làm gì!” Ông lạnh lùng cười, “Đừng tưởng tôi không biết, đám trẻ các cô muốn lẻn vào phát tờ rơi, dán quảng cáo, không có cửa đâu!”

Ông lão giật những tờ quảng cáo bên cạnh xuống, xé một tờ quảng cáo bán vòng hoa trực tiếp từ nhà máy, rồi kéo tiếp một tấm thẻ “cô gái năm trăm tệ một đêm”.

“Không xong đâu!”

“Ông, ông cho tôi vào…” Trình Diệp sốt ruột, đầu óc xoay chuyển, nhớ ra chiếc điện thoại vỡ của mình.

“Tôi… tôi nói thật với ông, vừa nãy trên đường tôi bị xe đâm, món hàng cũng mất rồi…”

Cô kéo tay áo lên, cánh tay và khuỷu tay đầy vết trầy, tím xanh lẫn lộn, vẫn đang rỉ máu.

“Tôi sợ khách phàn nàn, muốn gặp họ giải thích, để xử lý riêng vụ này…”

Ông lão khựng lại, nhìn Trình Diệp một lần nữa.

Cô đầy vết thương, đồng phục giao hàng lấm lem bụi đất. Tóc tai rối bù dính vào mặt, trông vô cùng thảm hại.

“Ông, ông làm ơn, cho tôi vào đi. Nếu bị phàn nàn, tháng này tôi coi như làm không công.”

Đôi mắt đỏ hoe của Trình Diệp rưng rưng một giọt lệ. Ông lão ngừng đóng cửa, trong lòng Trình Diệp lóe lên chút hy vọng.

“Cho tôi xem đơn hàng.” Ông lão đưa tay.

Trình Diệp sững sờ, đơn hàng chết tiệt đó phải mười hai giờ mới đến, giờ mới sáu giờ chiều!

Cô ấp úng: “Điện thoại… vỡ rồi, không xem được.”

“Không có bằng chứng, cấm vào!”

Trình Diệp còn muốn nài nỉ, ông lão lại vung gậy, “Đi mau!”

Ở Bắc Thành, ngoài cây liễu thì thường là hoa hồng.

Quanh Vạn Niên Apartment, ngoài bức tường thấp phía sau khu, cũng trồng những bụi hồng.

Trong một khu chung cư đầy tử khí như thế này, hoa hồng chẳng màng, vẫn cố sức vươn lên.

Khung gỗ đỡ hoa ít được chăm sóc, đã nghiêng ngả, không chống nổi những bông hoa to rực rỡ.

Một vài thanh ngang gãy, còn treo tấm biển cảnh báo “Yêu quý cây cỏ” đã phai màu, lung lay trong gió.

Giữa cảnh đổ nát, hoa vẫn nở rực rỡ tầng tầng lớp lớp.

Hiếm hoi gặp mùa mưa, hoa chẳng quan tâm, điên cuồng vươn lên.

Những bông hồng đỏ rực chen chúc trên cành, nặng trĩu, nở đặc biệt rực rỡ.

Dù cách đó không xa là những hũ tro cốt;

Dù hoa có đẹp đến đâu, cũng chẳng ai qua lại ngắm nhìn.

Dù một vài bông nở quá đầy, mép hoa ngả nâu, lá phủ bụi.

Vẫn đẹp một cách kiêu hãnh.

Giữa bụi hồng rực rỡ điên cuồng, Trình Diệp cũng đang cố sức trèo lên.

Cô đi vài vòng quanh Vạn Niên Apartment, chỉ nơi này có một khe hở—tường bao cao như nhau, nhưng ở đây có khung hoa hồng, giúp cô có điểm tựa để leo.

Cô chẳng màng hoa đẹp thế nào, chỉ thấy gai hoa đâm đau thật sự.

Cô đã dùng đồng phục giao hàng bọc kín người, đeo găng tay bảo vệ tay, đội mũ bảo hiểm chặt trên đầu.

Trên tay còn cầm chiếc túi nhựa, khiến việc leo tường càng thêm khó khăn. Gai hồng tua tủa khắp thân. Gai nhọn xuyên qua vải, đâm vào những vết bầm và trầy xước do tai nạn xe, như có ai cầm que khuấy vào vết thương của cô.

Chỉ vài bước nữa, cô có thể leo qua.

Nhưng trên đỉnh tường, lại là gai sắt.

“Cô ta định làm gì thế!” Một tiếng mắng từ xa vọng đến.

Trình Diệp giật mình quay lại, cúi thấp người, thấy hai người đàn ông mệt mỏi đang đi về phía này.

“Mở một cuộc họp nhóm, cứ nhắm vào luận văn của tôi!” Một người nới lỏng cà vạt, “Thật là, dù anh có xuất sắc thế nào, cũng không thắng nổi ý tưởng bất chợt của thầy!”

Người kia đá bay một viên đá dưới chân, Trình Diệp khẽ thở phào, nghe ý này, họ không nói về cô.

Cô cố gắng giấu mình sau bụi hồng, treo lơ lửng trên tường, sức lực dần cạn kiệt.

“Thôi, biết đủ đi! Chưa thấy mấy anh chị ở phòng thí nghiệm à? Trì hoãn tốt nghiệp đến mức nảy sinh tình cảm, con sinh ra còn được ghi tên vào bằng sáng chế. Với ông thầy này, bằng tốt nghiệp phải theo quy trình khảo cổ! Trừ phi anh chuyển nhóm.”

“Người thầy ấy dạy, ai dám nhận?”

“Chừng ấy năm, trừ anh Dương, còn ai qua nổi tay thầy ấy!”

“Như chúng ta, chẳng biết cách luồn lách, chỉ dựa vào làm việc riêng cho thầy lấy chút tiền lẻ. Ba năm lại ba năm, ở cái nhà ngoại ô này, tôi thuê đến mức thấy thân thuộc.”

Họ chìm trong oán khí, chưa nhận ra Trình Diệp đang treo trên tường.

“Thôi, anh Dương còn đang đợi. Chọn cái nơi này, quanh đây chẳng có mấy người…”

“Chứ còn gì nữa? Tôi nghe nói chỗ này toàn là…”

Trình Diệp nghe mà không hiểu hết, chỉ đoán hai người này có lẽ là nghiên cứu sinh tiến sĩ, như Trần Đạt từng nhắc, chắc đang hẹn gặp một anh Dương nào đó gần đây.

Cô từng nghe, một số người học ở thành phố, học vấn cao, nhưng thu nhập thấp, tuần chỉ có vài tiết học, nên đều thuê nhà ở ngoại ô.

Nhưng chuyện này quá xa vời với cô, điều duy nhất cô quan tâm bây giờ là hai người này càng lúc càng đến gần.

Nếu bị họ thấy cô leo tường, lại là một chuyện không giải thích nổi!

Trình Diệp sốt ruột, chẳng màng gai sắt gai hoa, dồn sức lật người vào trong tường.

Vừa lật, gai sắt móc vào áo cô, đâm vào chân cô.

Cô lảo đảo, gần như lăn xuống.

“Ầm” một tiếng, Trình Diệp cùng chiếc túi nhựa ngã mạnh xuống đất.

“Tiếng gì thế?”

Cuộc trò chuyện bên ngoài ngừng lại. Tiếng bước chân đến gần, rồi dừng lại ngoài tường.

Trình Diệp đau khắp người, nhưng không dám kêu một tiếng.

Hai người bên ngoài do dự một lúc, một người nói một câu kỳ lạ—
 
Ai Đã Gọi Đồ Ăn Giao Tới Tòa Nhà Chứa Tro Cốt?
Chương 12


Tiêu đề: Gương mặt hung thủ

“Chỗ này… không phải thật… có cái đó chứ?” Giọng nói lộ vẻ hoảng sợ.

“Nhưng chuyện đó… không phải lỗi của chúng ta mà?”

Trình Diệp không biết chuyện gì xảy ra với hai người ngoài kia, chỉ nghe tiếng bước chân vội vã xa dần.

Như thể họ đang bỏ chạy.

Đến khi tiếng bước chân biến mất, Trình Diệp mới cẩn thận cử động tay chân.

Cô chẳng rảnh để nghĩ xem hai người kia nói gì, nhưng Vạn Niên Apartment vốn nổi tiếng kỳ lạ, ai biết trước đây từng xảy ra chuyện quái dị gì?

Cô muốn đứng dậy, nhưng gần như lập tức ngã trở lại đất.

Chân trái đau nhói, hoàn toàn không có sức.

Xa xa vang lên một tiếng sấm trầm.

Hành lang Vạn Niên Apartment, vào lúc chập tối, đặc biệt u tối.

Trời tối dần, không khí nồng nặc mùi tanh rỉ của cơn mưa bão sắp đến.

Những ngọn đèn sáng suốt năm trong từng căn hộ, trong bóng tối u ám này, dần trở nên rõ nét.

Một ngọn đèn, một câu chuyện không biết.

Trình Diệp lê đôi chân gần như tàn phế, khó nhọc leo lên.

Chân trái có lẽ đã gãy, chân phải cũng chẳng khá hơn.

Bên cạnh là chiếc điện thoại thoi thóp, pin dự phòng to và nặng, nhưng Trình Diệp vẫn mang theo.

Chỉ vì trên điện thoại, chấm đỏ đang nhấp nháy, nút ghi hình đã được bật.

Lần này, cô phải giữ lại bằng chứng. Video là chứng cứ sắt đá, dù có chết, cô cũng phải chết trong sạch và minh bạch.

Băng qua những ngọn đèn, băng qua những vòng hoa.

Căn hộ 605 đã đến.

Ánh sáng mờ từ màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt xám xịt của cô. Chấm đỏ của nút ghi hình nhấp nháy, như sắp nổ tung.

Trình Diệp cẩn thận mở chiếc túi nhựa mang theo.

Bên trong là một chiếc khóa chữ U nặng trịch. Đây là thứ cô tháo từ xe máy điện khi để xe ngoài hẻm. Khóa vừa nặng vừa chắc, là vũ khí duy nhất cô tìm được lúc này. Trong túi còn có bình xịt chống tấn công và một con dao gấp.

Vũ khí đã có, video cũng đang ghi.

Trình Diệp hít sâu một hơi, giơ bàn tay đầy vết thương gõ cửa.

“Tất Nhiên, anh có trong đó không?”

Mười lăm phút dài như cả đời.

Màn hình ghi hình tối đen, mỗi giây bị kéo dài vô tận.

Bên ngoài mưa vẫn chưa rơi, hành lang ngột ngạt, Trình Diệp không chờ nổi thêm một giây.

“…Tất Nhiên?” Giọng cô khàn khàn, hỏi lại lần nữa.

Vẫn không ai mở cửa.

Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, cô không thể xác định, rốt cuộc trong cánh cửa này, Tất Nhiên còn sống hay đã chết. Hung thủ có ở trong đó không? Nếu có… lòng bàn tay Trình Diệp đẫm mồ hôi, vậy cô và hung thủ giết người, chỉ cách nhau một cánh cửa?

Bước chân vô thức lùi lại liên tục.

Trình Diệp không kìm được quay đầu: cô muốn bỏ chạy.

“Ầm!”

Tiếng sấm trước cơn mưa bão lại vang lên, như kéo mạnh bước chân của Trình Diệp.

Cô không thể lùi. Cô nhớ lại sáu lần chết trước đó—trốn tránh chẳng có ích gì.

Điều phải đến, sẽ đến!

Trình Diệp gom hết can đảm, quay lại bên cửa, cuối cùng hét lên.

“Tất Nhiên… anh có trong đó không?”

Không một tiếng đáp.

Trình Diệp do dự, rồi lại cất cao giọng.

“Tất Nhiên!” Cô hơi sốt ruột, không kìm được gõ cửa tiếp.

“Nếu anh ở trong, mở cửa đi… Anh không quen tôi, nhưng tôi là người nhắn tin ở hậu trường! Tôi đã nói với anh chỗ này nguy hiểm! Tôi biết anh đã thấy! Nếu anh còn ở đó, mau mở cửa!”

Và nếu trong đó là hung thủ, lời cô nói chắc chắn sẽ dẫn dụ hắn ra.

Nhưng bên trong vẫn không một động tĩnh.

“Nếu anh không mở cửa, tôi sẽ…” Trình Diệp nghĩ ngợi, giả vờ giơ chiếc túi nhựa, “Tôi sẽ châm lửa! Đến lúc đó cả tòa nhà này sẽ cháy rụi!”

Ngay lúc đó, cô nghe thấy—

Trong cửa, cuối cùng có tiếng động. Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối, từ trong cửa vọng ra tiếng thở gấp.

Gấp gáp, nặng nề.

“Anh là ai?” Một giọng nói vang lên, vô cùng khàn khàn.

Trình Diệp thở phào: Tất Nhiên còn sống!

“Tôi là người…” Tôi là người cảnh báo anh! Mau chạy đi! Chỗ này nguy hiểm!

Cô định trả lời, nhưng đột nhiên lạnh toát:

Giọng nói này, sao lại…

Không giống Tất Nhiên?

Cô không thực sự quen Tất Nhiên, nhưng qua mấy lần trong livestream, giọng anh ta khắc sâu trong trí nhớ cô, vì đó là vấn đề sống chết.

Đó là giọng thiếu niên trong trẻo, trầm ấm, lôi cuốn.

Còn giọng này, trầm và khàn, đầy mệt mỏi, giọng nặng, nhưng lại như lơ lửng.

Đây là Tất Nhiên?

Cô nhớ lại tiếng gõ cửa lúc chiều—

Nếu người này không phải Tất Nhiên, vậy Tất Nhiên còn sống không?

Dù còn sống, giờ có phải đã bị hung thủ khống chế?

Nếu không, cô gõ cửa lâu như vậy, nếu hung thủ ở đây, sao Tất Nhiên không cầu cứu cô?

Nhưng… thật sự không phải Tất Nhiên sao?

Cô cẩn thận so sánh với giọng Tất Nhiên trong trí nhớ, liệu có phải cô nhớ nhầm?

Liệu giọng Tất Nhiên có thể như vậy? Đầu óc cô rối bời:

Bây giờ trong đó có mấy người? Người đang nói chuyện với cô, là Tất Nhiên…

Hay chính hung thủ?

01, 02, 03… 59…

Trong màn hình ghi hình, sáu mươi giây trôi qua, một phút dài đằng đẵng, bên trong không còn chút phản hồi.

Trình Diệp gần như bỏ cuộc, hay là báo cảnh sát…

Và ngay lúc đó, cánh cửa hé mở.

“Kẽo kẹt”—

Vẫn là cánh cửa này. Những lần trước, mở cửa ra, bên trong là một xác chết.

Trình Diệp đã có bóng ma với cánh cửa này.

Nhưng lần này khác, bước vào, bên trong sẽ là người sống. Người sống, biết thở, biết nói.

Có nên vào không?

Trình Diệp nhắm mắt: “Anh… ra ngoài một chút… Tôi… tôi không vào đâu.” Cô vừa nói, vừa chậm rãi áp sát cửa. Lưng dán chặt vào tường, ít nhất sẽ không bị tấn công từ phía sau.

Nếu người ra là Tất Nhiên, cô sẽ kéo anh ta chạy trốn.

Nếu là người khác, cô sẽ lập tức quay đầu chạy.

Cánh cửa cứ thế mở, từ khe hẹp nghiêng nghiêng, cô cố gắng nhìn vào trong.

Nhưng mắt chỉ thấy một mảng tối đen.

“Anh…”

Cô dồn hết sức, hỏi một câu:

“Anh là Tất Nhiên phải không?”

Trình Diệp căng thẳng tột độ, tay nắm chặt chiếc khóa chữ U.

Cho đến khi cô nghe thấy—

“Không phải.”

Cánh cửa đột nhiên mở toang!

Không phải?! Trình Diệp chưa kịp lùi, theo bản năng vung chiếc khóa chữ U đập mạnh vào người bước ra từ cửa.

Nhưng toàn thân đầy thương tích, chân trái gãy, cô không thể giữ thăng bằng.

Cô đập hụt.

Lực lao tới quá mạnh, cô lảo đảo, ngã xuống đất. Đầu đập mạnh xuống sàn, trước khi chìm vào bóng tối, cô cố ngoảnh đầu—

Bắt gặp một đôi mắt.

Tiếng sấm đánh thức cô.

Màng nhĩ đau nhói vì tiếng nổ.

“Đing”—

Là… lần thứ tám sao?

Trình Diệp toàn thân rã rời, như thể mọi xương cốt bị rút đi.

Cô dồn sức mở mắt.

Một đôi mắt đen trắng lạnh lùng đang nhìn chằm chằm cô.

Đôi mắt ấy lạnh lẽo, xa lạ, không thuộc về con người.

Là một con cá đầu to.

Cô giật mình hoảng sợ. Con cá đầu to bị cô làm động, vẫy đuôi, thong thả bơi đi.

Trong bể cá trước mặt, ánh sáng trắng từ đèn ống phát ra ánh xanh nhạt.

Cô lúc này mới nhìn rõ xung quanh.

Khác với mấy lần trước, lần này tỉnh lại, cô không ở ngoài đường, bên cạnh cũng không có chiếc xe máy điện.

Xung quanh, từng giá sách chất đầy sách. Còn có bể cá, chậu hoa tím, chiếc cân điện tử…

Nơi cô đang ở, là phòng livestream của Tất Nhiên trước đây cô từng vào!

Nếu không có gì bất ngờ, đây chính là căn hộ 605 cô đã gõ cửa.

Chân trái đau nhói, đầu óc quay cuồng.

Nhưng cơn đau này lại thắp lên trong lòng cô một tia hy vọng: Đây là vết thương từ vòng lặp thứ bảy.

Vết thương còn đó, quỹ đạo chưa quay lại từ đầu.

Điều này chứng minh cô vẫn sống! Vẫn là lần thứ bảy!

Nhưng… vừa tỉnh lại, tiếng “đing” đó…

Mười hai giờ đã đến! Vụ án thảm khốc chẳng phải sắp xảy ra sao?

Cô phải cảnh báo Tất Nhiên… Không đúng! Tất Nhiên đâu? Cô rõ ràng nhớ, khi cô lao vào, trong cửa còn có một người.

Người này là…

“Ầm—” Một tiếng sấm nữa, tia chớp xé tan bóng tối, cả phòng livestream sáng như ban ngày.

Trình Diệp đột ngột ngẩng đầu, trong ánh sáng chớp nhoáng, cô thấy trước máy tính không xa, có một bóng người.

Người đó quay lưng về phía cô, thân hình chìm trong bóng tối, không thấy rõ mặt.

Trình Diệp giật mình, theo bản năng muốn vùng vẫy, nhưng phát hiện hai tay bị một sợi dây thô ráp trói chặt.

Dây thừng cọ vào da đã trầy xước, đau rát như lửa.

Cô bị trói, chặt đến không thể động đậy.

“Tỉnh rồi?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Bóng người trước máy tính vẫn quay lưng về phía cô.

Trình Diệp lạnh toát: Lại nghe thấy giọng này, không qua cánh cửa, cô càng chắc chắn—đây không phải Tất Nhiên.

Giọng nói khàn khàn, trầm thấp, như của một người đàn ông lớn tuổi.

Tất Nhiên không thấy đâu, người này trói cô lại. Đây là căn hộ 605, nơi xảy ra sáu vụ án trước.

Vậy chỉ có một khả năng…

Bóng người trước mặt, chính là hung thủ!

Cô lại rơi vào tay hắn! Làm sao thoát thân? Nói mình chỉ giao hàng nhầm cửa? Nói mình…

“Cô gửi cái này?” Người đó nhường màn hình máy tính.

“Hôm nay tuyệt đối đừng ở lại phòng livestream!!!”

“Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm, nguy nguy hiểm, hiểm! Đi mau! Đi mau!”

“Đi! Đi ngay bây giờ! Lập tức!”

Từng tin nhắn, từng câu, đều là lời cảnh báo cô gửi cho Tất Nhiên.

Trên màn hình, rõ ràng là khung hội thoại với nhân viên số 1.

Mỗi tin nhắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Phía sau, còn có vô số cảnh báo cô gửi suốt cả chiều.

Tất cả là nỗ lực của cô để ngăn hung thủ ra tay.

Dù… có vẻ đã thất bại.

Ngón tay còn cử động được, Trình Diệp lén sờ vào túi quần—nơi có con dao gấp cô mang theo, cũng là hy vọng thoát thân của cô. Dây trói chặt, ngón tay cô chỉ có chút không gian, cố thế nào cũng không chạm tới. Chỉ thiếu một chút, chỉ một chút…

“Cô tìm cái này?” Bóng người trước máy tính lại lên tiếng, dưới ánh sáng trắng nhợt, là con dao gấp của cô.

Trình Diệp sững sờ. Bên cạnh con dao gấp, còn có chiếc khóa chữ U và bình xịt chống tấn công của cô.

Còn chiếc điện thoại cô định dùng để ghi chứng cứ…

Không biết ở đâu. Nhưng chắc chắn gần đây, nếu không, tiếng thông báo đơn hàng lúc nửa đêm đã không vang bên tai.

Dù sao, điều đó không còn quan trọng.

Giờ cô tay không tấc sắt, rơi vào tay hung thủ, còn sống được bao lâu?

Dù bao lâu, sống được phút nào hay phút ấy!

“Anh quen Tất Nhiên?…” Bóng người chưa nói hết—

“Ầm!” Trình Diệp dồn hết sức, đâm mạnh vào giá sách bên cạnh.

Hàng trăm cuốn sách đổ xuống trong chớp mắt, đè lên người bóng đen.

Bóng đen đau đớn, lùi lại, phát ra tiếng rên khe khẽ.

Bể cá bên cạnh bị va chạm, nước b*n r*, tạt vào mặt Trình Diệp.

Trong màn sương nước, mắt cô mờ đi.

Bể cá phản chiếu ánh sáng yếu ớt, trong ánh sáng đó, bóng đen từ đống sách đứng dậy.

Tim Trình Diệp đập nhanh hơn.

Kẻ giết Tất Nhiên, kẻ khiến cô lặp lại bảy lần, cuối cùng cũng sẽ đối mặt với cô.

Chết bao lần, cuối cùng trước khi chết, cô có thể thấy mặt hung thủ!

Bóng đen từ từ quay mặt lại—
 
Ai Đã Gọi Đồ Ăn Giao Tới Tòa Nhà Chứa Tro Cốt?
Chương 13


Tiêu đề: Người trồng hoa viola

Trình Diệp không dám tin vào mắt mình.

Hung thủ giết Tất Nhiên quay mặt lại:

Một gương mặt đẹp đến không ngờ. Đôi mắt trong trẻo, ánh sáng mờ sương.

Cô nhìn nhầm sao?

Gương mặt trẻ trung ấy, giống hệt Tất Nhiên.

Tất Nhiên… có một người anh em sinh đôi sao?

Quá giống! Cô đã xem livestream của Tất Nhiên bao nhiêu lần, gương mặt ấy quen thuộc đến không thể quen hơn.

Người trước mặt, ngũ quan gần như được đúc từ cùng một khuôn với Tất Nhiên. Đặc biệt là đôi mắt ấy—

Đôi mắt của Tất Nhiên, dưới ánh sáng dịu dàng của phòng livestream, luôn mờ sương. Vỡ vụn, u buồn, nhưng vẫn sáng. Giống hệt chú chó ở quê cô năm xưa, khi bị người ta đưa đi nhà hàng, đôi mắt ngấn nước—đó là nỗi sợ hãi, bất an, nhưng vẫn khao khát được sống—giống hệt cô. Trình Diệp không đành lòng, liều mình cướp chú chó từ bếp sau về, nuôi nó đến khi tiễn nó đi lần cuối.

Vì thế, đôi mắt của Tất Nhiên in sâu trong tâm trí cô.

Trên đời này, lại có một đôi mắt y hệt, một ánh nhìn y hệt!

Dù không phải anh em, chắc chắn cũng là họ hàng!

“Tại sao?” — “Tại sao?”

Khi Trình Diệp lên tiếng, cô mới nhận ra mình và người trước mặt đồng thanh.

Nhưng giọng người đàn ông trước mặt đã thay đổi. Giọng nói không còn trầm thấp, mà trong trẻo như thiếu niên.

Trình Diệp ngỡ ngàng ngẩng lên, mới phát hiện người này, vì vừa bị sách đè ngã, áo trước ngực cũng lệch đi.

Người đó nhanh tay kéo một quả bóng đen nhỏ trước ngực lên miệng.

“Tại sao ừm~ ừm~~” Lần này, giọng biến thành tiếng rên kiều diễm của phụ nữ.

Trình Diệp sững sờ. Dù ánh sáng mờ tối, cô vẫn thấy tai người đó đỏ đến tận chóp, anh ta vội vỗ vỗ quả bóng đen:

“Cậu tại sao phải…” Lần này là giọng trẻ con, ngọt ngào, đáng yêu, âm cuối vút lên.

Người đàn ông ra sức vỗ quả bóng đen, còn chiếc máy tính lệch sang một bên vang lên âm báo:

“Hiệu ứng âm thanh tổng tài không khả dụng, vui lòng chọn lại… Hiệu ứng âm thanh trầm không khả dụng, vui lòng chọn lại… Hiệu ứng âm thanh người mẫu gợi cảm không khả dụng, vui lòng chọn lại… Hiệu ứng âm thanh ma mị không khả dụng, vui lòng chọn lại…”

Mặt người đàn ông càng lúc càng đỏ, Trình Diệp cuối cùng cũng hiểu ra, trước đây khi lướt Douyin, cô từng thấy thứ này.

“Cậu dùng máy biến giọng sao?”

Người đàn ông lộ vẻ bất lực, từ bỏ giấc mơ làm tổng tài, tháo quả bóng đen xuống, thở dài:

“Hàng second-hand đúng là không ổn.”

Lần này, Trình Diệp xác nhận—đúng là giọng này!

“Cậu là Tất Nhiên?” Trình Diệp phấn khởi: “Sao cậu lại dùng máy biến giọng?”

“Câu này, đáng lẽ tôi phải hỏi cậu mới đúng?” Tất Nhiên nhìn lại Trình Diệp, “Vị cô gái này, chúng ta xem như chưa từng quen biết, đúng không?” Anh chỉ vào con dao gấp trên bàn, “Cô mang dao trên người, tay cầm khóa, cứ thế xông vào đập cửa?”

Anh cảnh giác lùi lại một bước: “Tôi chưa từng gặp cô, rốt cuộc cô là ai?”

Tất cả đều là chất vấn, nhưng không phủ nhận lời Trình Diệp.

Đây là thừa nhận. Đúng là Tất Nhiên!

Trình Diệp cảm giác máu trong người ấm trở lại: “Cậu thực sự còn sống!”

Nhưng Tất Nhiên bị câu nói này làm cho sắc mặt tối sầm, như thể câu “Cậu còn sống” không phải niềm vui, mà là một kiểu—“Sao cậu dám còn sống”—đe dọa.

Trình Diệp chưa kịp hiểu ra, cô gần như nghẹn ngào: Bao nhiêu lần rồi! Ông trời rủ lòng thương! Cuối cùng cô cũng đến trước hung thủ!

Không để ý đến vẻ mặt ngỡ ngàng của Tất Nhiên, Trình Diệp vội nói: “Tất Nhiên, tôi đến để đưa cậu đi.”

“Đưa tôi đi?” Sắc mặt Tất Nhiên càng trắng, “Đi kiểu gì?” Anh run rẩy, chỉ vào căn phòng đầy sách: “Từ khi tôi bán hàng livestream, tôi bán sách cũ, sách second-hand, nhưng chưa bao giờ bán hàng kém chất lượng, tôi không thẹn với lương tâm, sao cô lại quấy rầy tôi thế này?”

Trình Diệp sốt ruột, Tất Nhiên hiểu lầm cô rồi sao?

Cô đành nói: “Có người muốn giết cậu…” Cô ngừng lại, lập tức sửa lời, “Nhưng không phải tôi! Dù sao thì người đó sẽ đến ngay thôi!”

Thời gian không còn nhiều. Nửa đêm đã đến, đơn hàng đã xuất. Nếu còn chần chừ, hung thủ sẽ gõ cửa.

Cô muốn tiến lên kéo Tất Nhiên, nhưng dây trói trên người làm cô khó chịu. Ngay lúc cô nhích tới, một giá sách vốn đã lung lay đổ ầm xuống!

Cả chồng sách đập về phía đầu Tất Nhiên!

Tất Nhiên xoay người, đáng lẽ có thể tránh được.

Nhưng đúng lúc này, anh lại lao về phía bể cá và chậu hoa sắp bị đè lật.

Vì mấy con cá, vì vài bông hoa, Tất Nhiên sắp bị chồng sách đè bẹp—

“A!” Một tiếng kêu thảm.

—Nhưng là giọng của Trình Diệp.

Cô mang theo dây trói trên người, chắn sau lưng Tất Nhiên. Chồng sách khổng lồ đập xuống người, đau đớn dữ dội.

Trình Diệp đau đến nghiến răng, cô lăn xuống đất, đau thật sự!

Thoát chết trong gang tấc, nhưng Tất Nhiên chỉ lao đến bể cá, “Cô suýt hại chết chúng!”

Anh quỳ một gối bên cạnh, đỡ ngay bể cá suýt ngã, cẩn thận dùng khăn lau nước ngoài bể.

Những con cá hoảng loạn bơi l**n tr*ng n**c, ánh sáng lấp lánh trong gợn nước cũng vỡ vụn. Tất Nhiên lấy một bình nước bên cạnh, đổ thêm vào, động tác cực kỳ dịu dàng. Anh lại nhặt một hòn đá xám xịt rơi dưới đất, thả xuống đáy nước, lát sau, những bọt khí nhỏ xíu từ hòn đá nổi lên—đó hẳn là máy tạo oxy.

Máy tạo oxy kêu vo ve, lũ cá dần bình tĩnh lại.

Sắc mặt Tất Nhiên dịu đi, anh lấy từ tủ nhỏ bên cạnh ba túi kín.

Trình Diệp nheo mắt, nhìn rõ chữ trên túi.

Thức ăn dành riêng cho Aristotle (hạt nhỏ nổi trên mặt nước, chứa chiết xuất tảo xoắn)

Thức ăn dành riêng cho Pythagoras (mảnh mỏng chìm chậm, bổ sung protein từ sò)

Thức ăn dành riêng cho Heraclitus (viên chìm đáy, chứa dầu tôm biển sâu)

Giống như niệm chú, các túi thức ăn cá được Tất Nhiên cho từng con cá vàng ăn, Trình Diệp mới tỉnh táo lại:

“Aristotle” là con cá đầu to, luôn lao lên mặt nước; “Pythagoras” là con có hai râu dài, thích lượn lờ giữa bể; còn Heraclitus… là con cá dọn bể.

Còn chậu hoa màu lam tím, suýt rơi xuống đất. Tất Nhiên cẩn thận đỡ ngay.

Chậu hoa có hoa văn xanh trắng, kết hợp với những bông hoa lam tím, trông khá độc đáo.

Trình Diệp mới để ý, bên cạnh chậu hoa còn một túi gì đó, ghi là dành riêng cho hoa gì đó, chữ giữa hơi lạ.

“Đây là… rau mùi?” Đau khắp người, Trình Diệp vẫn không khỏi tò mò: Sao cô chưa từng thấy loại rau mùi nào nở hoa lam tím?

“Hoa viola,” Tất Nhiên có vẻ hơi bất đắc dĩ, “Loài hoa trong tác phẩm của Bacon và Shakespeare, thường được trồng ở nghĩa trang, gửi gắm nỗi nhớ.”

Chữ “nghĩa trang” khiến Trình Diệp rùng mình.

“Cậu… không sợ ma quái sao?” Cô không nhịn được hỏi.

Nhưng Tất Nhiên lại chỉnh lại bể cá, chậu hoa, rồi xếp lại từng cuốn sách lên giá đã được dựng thẳng.

Ở chính giữa, là chồng sách đã đè Trình Diệp—bộ sách bìa vàng khổng lồ Mao Tuyển.

“Lòng có niềm tin, sẽ được vĩnh sinh.” Tất Nhiên nghiêm trang nói.

Bể cá đầy cá mũm mĩm, chậu hoa lam tím, từng cuốn sách, như ngọn đèn dẫn đường, pháp khí trừ tà của anh trong tòa nhà tro cốt này.

Mọi thứ trở lại trật tự, Tất Nhiên nhìn lại Trình Diệp.

Hành động bảo vệ anh bằng thân mình khiến anh bớt đi phần nào thù địch:

“Cô… không sao chứ?”

Trình Diệp mới nhận ra, mình bị bể cá, chậu hoa, và Mao Tuyển của Tất Nhiên làm cho ngây người, suýt quên mất việc chính.

Cô đương nhiên không ổn, chỗ nào cũng không ổn. Trình Diệp vội vàng nói:

“Tất Nhiên, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa!”

Trong căn phòng bừa bộn, Trình Diệp đã nhanh chóng kể về nguy hiểm mà Tất Nhiên đang đối mặt.

“…Nên tôi đến để cảnh báo cậu.” Cô không dám kể thật về những vòng lặp kỳ lạ, khi đi qua đi lại ở cổng khu chung cư, cô đã nghĩ kỹ. Nếu Tất Nhiên chưa chết, nếu cô còn cơ hội, cô sẽ nói thế này:

“Tóm lại là vậy, hôm qua khi giao đồ ăn, tôi nghe ai đó nói muốn đến Vạn Niên Apartment để xử tên nam streamer bán hàng. Tôi tìm mãi, mới biết người họ muốn giết là cậu.” Về thời gian hung thủ ra tay—

“Lát nữa thôi. Không đi ngay sẽ không kịp, cậu mau tháo dây trên người tôi, chúng ta cùng chạy.”

Cô vốn không giỏi ăn nói, nên lời lẽ lộn xộn, nhưng cuối cùng cũng bịa được một câu chuyện tròn trịa.

Trình Diệp đầy hy vọng nhìn Tất Nhiên. Đây là lần cô gần với việc sống sót nhất. Chỉ cần Tất Nhiên đồng ý đi cùng cô, trước khi hung thủ đến, họ chắc chắn sẽ thoát!

Nhưng sau khi nghe xong, Tất Nhiên không có vẻ sốc như cô tưởng. Sắc mặt anh rất bình tĩnh, vẫn giữ vẻ ôn hòa.

Trước mối đe dọa tử thần, anh khẽ mỉm cười.

“Lại nữa rồi.”

Trình Diệp ngẩn ra: “Cái gì lại nữa?”

“Từ khi tôi chuyển đến đây, vị cô gái này, cô chưa từng ngừng những hành động như thế. Bây giờ còn xông vào, bị tôi bắt quả tang, lại dùng lời nói dối này sao?” Tất Nhiên lắc đầu, “Tôi thực sự tiếc cho cô. Tôi không biết cô vì mục đích gì mà làm vậy. Vừa nãy tôi định báo cảnh sát, nghĩ cô là phụ nữ, nên muốn cho cô một cơ hội nữa. Nhưng không ngờ, cô vẫn không chịu nói thật.”

Trình Diệp hoang mang. Sao Tất Nhiên lại không chút bất ngờ, và anh đang nói gì về việc từ khi chuyển đến đây?

“Cô nghĩ đổi ID để nhắn tôi, tôi sẽ không biết là cô sao?”

Anh đỡ chiếc máy tính bị đè nghiêng lên, bật sáng màn hình.

Trên đó, là khung hội thoại của nhân viên số 1.

“Tôi chuyển đến đây hai tháng, cô đã nhắn tôi bao nhiêu lần quấy rối rồi?”

Trình Diệp sững sờ—hai tháng? Rõ ràng… cô chỉ nhắn cảnh báo hôm nay.

Nhưng trong khung hội thoại, từ hai tháng trước, đầu tháng Tư, đã có hàng loạt tin nhắn.

“Nơi này nguy hiểm, đừng ở lại!”

“Mau chuyển đi, tin tôi đi!”

Chẳng lẽ… còn ai khác, cũng như cô, biết trước vòng lặp đáng sợ này?

Nhưng sao lại từ hai tháng trước?

Hai tháng trước… cô thậm chí chưa chuyển đến khu này.

Lúc đó cô còn làm việc gần khu đại học Xương Hà, bận rộn với công việc giao hàng đám đông, thậm chí chưa từng biết Tất Nhiên!

Khoan đã.

Khu đại học…? Viên cảnh sát Ngô từng nhắc đến…

Tất Nhiên đã lấy điện thoại bên cạnh, vẻ mặt tiếc nuối: “Tôi không thể chịu đựng hành vi này nữa, tôi phải báo cảnh sát.”

Ngay khi số 110 sắp được bấm, Trình Diệp ấp úng lên tiếng:

“Cậu biết ‘Tư Cưu Không Phải Mạnh Đức’ không?”

Tên gọi khó nghe khiến sắc mặt Tất Nhiên thay đổi. Anh ngừng ngón tay định báo cảnh sát.

“Sao cô lại…”

Chưa dứt lời, tiếng vo ve của máy tạo oxy trong bể cá đột nhiên ngừng.

Bọt khí nổi lên vài cái, rồi không còn.

Aristotle bất mãn lao lên mặt nước.

Tất Nhiên cau mày, vỗ vỗ dây điện nối với máy tạo oxy, chỉ vài cái—

Cả căn phòng đột nhiên tối đen.

“Ngắt điện sao…” Trình Diệp chưa hỏi xong, đột nhiên bị ai đó bịt miệng.

Những ngón tay thon dài vòng quanh, mùi hương thanh mát lập tức thoảng qua mũi cô.

Là Tất Nhiên, giọng trong trẻo vang bên tai cô.

“Đừng lên tiếng,” Trong bóng tối, giọng anh trầm xuống, đầy cảnh giác:

“Cô nghe—”
 
Ai Đã Gọi Đồ Ăn Giao Tới Tòa Nhà Chứa Tro Cốt?
Chương 14


Tiêu đề: Hướng tới cái chết để sống

Nghe gì? Gáy Trình Diệp lạnh toát, cô nín thở, lắng nghe trong bóng tối.

Tim đập thình thịch, hơi thở không đều, ngoài kia dường như có một con chim bay qua.

Hoặc có lẽ là hai con.

Ngoài ra…

Tất Nhiên thả cô ra, mùi hương thanh mát thoảng qua, nhạt dần:

“Không có âm thanh nào ngoài kia.”

Trong bóng tối, cô không thấy mặt Tất Nhiên, chỉ nghe anh lẩm bẩm, nói ra điều cô chưa kịp nói.

Không có âm thanh… thì sao?

Lát sau, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai cô.

“Nơi này, mỗi nhà đều phải giữ đèn sáng liên tục, nên có bảo vệ chống ngắt điện.” Là Tất Nhiên, gần như thì thầm bên tai cô.

Trình Diệp nhớ lại những lần trước đến đây, mỗi nhà đều sáng đèn, từng nghe loáng thoáng, vì thờ cúng người đã khuất, nên phải giữ đèn sáng mãi, cầu phúc.

“Nếu ngắt điện quá ba phút,” giọng Tất Nhiên nhỏ hơn, có khoảnh khắc Trình Diệp cảm giác giọng anh như sợi tơ, trong thời khắc sinh tử, gắn kết họ, mong manh không đứt, “thì có nghĩa là tổng đài điện bị kéo.”

Đúng lúc đó, ánh sáng xanh lục lóe lên. Trên cổ tay Tất Nhiên, một vòng điện tử phát sáng, thời gian không rõ.

“Trước khi ngắt điện, tôi vừa nhìn giờ, giờ đã qua ít nhất bốn phút.”

Ánh sáng xanh lục xua tan bóng tối xung quanh, Trình Diệp thở phào, dù không hiểu sao Tất Nhiên phải hạ giọng, cô cũng bất giác nhỏ giọng hỏi: “…Là do sửa chữa mạch điện sao?”

Chỗ cô thuê, nguồn điện rất bất ổn, đôi khi chập điện, đôi khi dây điện cháy, kéo cầu dao sửa chữa là chuyện thường.

Mà điều này thì liên quan gì đến âm thanh ngoài kia?

Không, ngoài kia có âm thanh gì đâu? Tất Nhiên bảo cô nghe sự tĩnh lặng này, ý gì chứ?

Cô cố gắng điều hòa hơi thở, lắng nghe bên ngoài—

Vẫn không có âm thanh nào.

Dưới ánh sáng xanh lục, gương mặt đẹp đẽ của Tất Nhiên tràn đầy cảnh giác.

“Tổng đài điện ngay ngoài cửa nhà tôi, nếu ai đó kéo cầu dao rồi rời đi, chúng ta chắc chắn nghe thấy tiếng bước chân.”

Tay Trình Diệp hơi lạnh, cuối cùng cũng hiểu ý Tất Nhiên.

“Vậy giờ ngoài kia không có âm thanh nào…”

Dưới ánh sáng yếu ớt, cô bắt gặp ánh mắt Tất Nhiên. Đôi mắt trong trẻo, mờ sương ấy xác nhận nỗi sợ của cô.

“Vậy người đó chưa đi.”

Anh chỉ về phía cửa, vẻ mặt thêm phần nghiêm trọng:

“Và giờ… có lẽ đang đứng ngay ngoài cửa chúng ta.”

Trình Diệp hoảng đến suýt hét lên. Cô vội bịt chặt miệng mình. Hơi thở qua kẽ tay cũng cẩn thận, sợ làm kinh động người ngoài cửa, không biết khi nào sẽ xông vào.

Người ngoài kia không động, họ cũng không động.

Nhưng sự tĩnh lặng có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào, còn đáng sợ hơn bất kỳ thứ gì.

Cô kinh hoàng ngoảnh đầu nhìn Tất Nhiên bên cạnh. Trong thời khắc nguy cấp, thái độ của anh lại bình tĩnh đến ngạc nhiên.

Anh nhìn Trình Diệp, ánh mắt như muốn xuyên thấu cô.

“Người ngoài kia, cô thật sự không quen biết?”

Trình Diệp lắc đầu lia lịa, Tất Nhiên nhìn cô, không nói gì.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên gần lại, ánh mắt Tất Nhiên mang chút dò xét:

“Chắc chứ?”

Trình Diệp cảm thấy Tất Nhiên đúng là kỳ lạ, giờ phút này mà anh còn tâm tư phân tích? Rốt cuộc làm sao để anh tin cô không có ý xấu?

“Nếu cậu không tin tôi,” cô cẩn thận hạ giọng, “giờ cậu báo cảnh sát đi.”

“Nhanh lên,” cô nhìn thẳng vào mắt Tất Nhiên, gần như cầu xin: “Nếu không… sẽ không kịp.”

Tất Nhiên khẽ gật đầu, anh đứng dậy nhanh nhẹn.

Khi đứng lên, một làn gió nhẹ thoảng qua Trình Diệp.

Mùi hương nhạt, thoảng qua… Anh bước đến trước máy tính, mang theo ánh sáng xanh lục.

Trình Diệp lại chìm vào bóng tối mịt mù.

Cô dõi theo ánh sáng di chuyển cùng anh, thấy anh cầm một chiếc điện thoại lên.

Nhưng sau đó, Tất Nhiên im lặng, trong phòng chỉ còn tiếng tim đập của họ.

“Sao thế?” Trình Diệp cảm giác bất an.

Tất Nhiên không nói, anh đưa điện thoại đến trước mặt Trình Diệp.

Trên màn hình, là một bông hoa lam tím. Một ngón tay thon dài khẽ gõ góc trên bên phải màn hình.

Chỗ hiển thị tín hiệu, là một dấu chấm than chói mắt.

“Không có tín hiệu sao?” Trình Diệp lạnh người, “Kỳ lạ thế…”

Chết chắc rồi sao?

“Không.” Là Tất Nhiên.

“Trên đời này chẳng có gì gọi là kỳ lạ,” sự điềm tĩnh của Tất Nhiên khiến người ta kinh ngạc, anh hít sâu, “Chỉ là chúng ta chưa tìm ra sợi dây mấu chốt.”

Anh mím môi: “Biết tổng đài điện ở ngoài cửa nhà tôi, nghĩa là người này rất hiểu bố cục tòa nhà. Đứng ngoài cửa không đi, chắc chắn có ý đồ, nhiều khả năng… nhắm vào tôi. Người này cũng biết rất rõ tôi đang ở đâu.”

Tất Nhiên bước đến bên Trình Diệp: “Xin lỗi, có vẻ lời cảnh báo của cô không phải vô căn cứ.”

Nói rồi, anh nhẹ nhàng, cẩn thận tháo dây cho cô. Sự ân cần và chu đáo của anh khiến Trình Diệp cảm nhận chút ấm áp lâu rồi không có.

“Đau không?” Anh khẽ hỏi.

Trình Diệp duỗi tay, cố cử động những ngón tay tê dại vì bị trói.

“Cũng ổn…” Lời cô đột nhiên ngừng lại.

Một mùi lạ xộc vào mũi cô.

Cô cứ nghĩ, đó là mùi hương từ Tất Nhiên.

Nhưng mùi hương của Tất Nhiên lúc gần lúc xa, thoảng qua, mang chút ấm áp.

Còn mùi này, nồng nặc, như thứ gì đó bị đốt cháy dữ dội.

“Người ngoài kia đốt hương sao? Hay đốt giấy?” Trình Diệp hoang mang, nhỏ giọng hỏi.

Trong bóng tối, cô cố gắng bắt lấy điều gì đó bằng mắt.

Nhưng mí mắt ngày càng nặng.

Đau đớn khắp người, lúc này lan khắp cơ thể.

Khi dây trói được tháo, ý thức cô như cũng tan rã.

Dần dần, trong mùi hương ấy, cô bị bóng tối ngọt ngào nuốt chửng.

Ngay khoảnh khắc tỉnh táo sắp tan biến, cô mơ hồ nghe tiếng gọi của Tất Nhiên.

“Đừng ngủ… Mau tỉnh lại!”

Cô tỉnh dậy.

Ánh đèn nhấp nháy, làm mắt cô lóa.

Điện không biết trở lại từ bao giờ, nhưng không ổn định. Căn phòng lúc sáng lúc tối.

Chậu hoa lam tím vỡ tan, chỉ còn những cánh hoa rơi vãi.

Trên cửa sổ, là ánh sáng đỏ xen xanh.

Cô cử động, chỉ thấy người ướt và tanh.

Ánh sáng hình vuông, cắt xé tầm nhìn trước mắt.

Bảy màu, chói lóa, mảnh kính vỡ rơi đầy đất.

Cô thấy một cái miệng, mở hờ.

Mất vài giây, cô mới nhận ra bể cá đã vỡ.

Nước tràn khắp sàn, kéo theo vài sợi dây điện, như những con rắn uể oải uốn lượn.

Một con cá ngay cạnh má cô, miệng cá đối diện cô, há ra ngậm vào, vô lực nói điều gì.

Nó nói gì? Tại sao vỡ? Hay tại sao rời khỏi dòng nước ấm áp?

Là con cá tên… gì đó Đức? Bên cạnh còn hai con cá khác, đã bất động.

Đầu óc cô rối loạn, đột nhiên, Aristotle, Heraclitus, Pythagoras, những cái tên khó nhằn bất ngờ hiện ra.

Sao cô lại nhớ những cái tên này?

Cô chớp mắt, mới thấy những cái tên ấy trên một tờ giấy trước mặt.

Hóa ra không chỉ là tờ giấy, mà là bìa giấy bọc một cuốn sách.

Trên đó, những cái tên được viết bằng nét chữ mạnh mẽ nhưng thanh tú.

Chữ đẫm máu, loang nước. Cuốn sách này, giờ lại nằm trong tay cô.

Theo vệt máu dưới cuốn sách, cô thấy một đôi mắt mờ sương.

Đôi mắt ấy mở to, nhưng chỉ là mở to.

Là Tất Nhiên.

Anh đã chết. Mà hung khí, dường như là cuốn sách trong tay cô.

Trình Diệp cố nói, nhưng cả người không nhúc nhích được, cho đến khi một loạt tiếng bước chân dừng trước mặt cô.

Ngẩng lên, cô nhận ra số phận lại giáng xuống.

Là viên cảnh sát trẻ từ lần lặp đầu tiên.

Ánh mắt anh ta lướt qua đống hỗn loạn, dừng trên người Trình Diệp, thần sắc nghiêm nghị.

“Tiểu Cảnh, chúng tôi sắp đến, khống chế hiện trường đi.” Cô nghe tiếng từ bộ đàm trong tay anh ta.

“Tôi là Cảnh Văn từ đội hình sự thành phố, chúng tôi nhận được báo động, nói nơi này có người định hành hung.” Anh ta cúi xuống xem thi thể Tất Nhiên, rồi nhìn cuốn sách đẫm máu trong tay Trình Diệp.

Cuốn sách bị rút ra.

Trình Diệp muốn hét, muốn kêu: Tôi đã ghi hình bằng điện thoại!

Dù không biết đã ghi được bao nhiêu, nhưng biết đâu được?

Ở kia! Cô thấy rồi: chiếc điện thoại vỡ màn nằm giữa vũng nước và dây điện.

Như tia hy vọng cuối bị con rắn dài vây quanh.

Chỉ cần sạc điện… có lẽ cô vẫn chứng minh được sự vô tội.

Ngón tay cử động được! Trình Diệp ra sức vùng vẫy, vươn tới chiếc điện thoại.

Mọi thứ xảy ra trong chớp mắt.

Đau đớn đến trước, mắt mới thấy, vũng nước và dây điện hở cắn vào đầu ngón tay cô.

Dòng điện qua con rắn dài, tràn vào khắp cơ thể cô.

Cơ thể co giật dữ dội, mắt Trình Diệp mở to, miệng há lớn, nhưng không phát ra âm thanh.

Cô thấy viên cảnh sát lao đến, cố cứu cô.

Cô thấy trên mặt đất đầy mảnh kính và nước, ánh sáng từ mảnh bể cá lấp lánh.

Cái nhìn cuối cùng, cô thấy bên thi thể Tất Nhiên, cuốn sách đẫm máu nằm lặng lẽ.

Cô thấy bên tên “Heidegger”, có dòng chữ viết tay—

Ý nghĩa của việc hướng tới cái chết để sống: Khi bạn vô hạn tiếp cận cái chết…

Mặt trời gay gắt.

Khi ánh sáng lại thiêu đốt mặt, Trình Diệp chưa kịp mở mắt.

Tiếng động cơ gầm vang, như dự đoán, lao đến.

Cô thậm chí không mở mắt. Dựa vào ký ức, cô nhanh chóng tránh sang, chiếc xe phía sau lướt qua vai cô.

Gió rít qua, cô mới mở mắt.

Tim đập mạnh, điện thoại vẫn trong tay, nguyên vẹn.

Cô biết đây là một lần bắt đầu mới.

Vòng lặp vô tận, đau khổ vô tận. Lặp lại hết lần này đến lần khác…

“Sao lại là tôi? Sao luôn là tôi?”

Trời không xanh, mây cuộn trào.

Mưa bão sắp đến.

Tay run rẩy, cô mở điện thoại.

Mọi thứ đã quen thuộc đến không thể quen hơn.

Lần thứ tám.

Trong phòng livestream mở ra, đôi mắt mờ sương ấy, giờ bị một cuốn sách che nửa.

Ngón tay Trình Diệp khựng lại—

Trên cuốn sách, bọc một dải bìa.

Không còn vết nước, không còn máu. Mọi thứ bắt đầu lại, mọi thứ nguyên vẹn.

Trên đó, là câu viết tay của Tất Nhiên:

“Heidegger: Ý nghĩa thực sự của việc hướng tới cái chết để sống—

Khi bạn vô hạn tiếp cận cái chết, bạn mới sâu sắc cảm nhận ý nghĩa của sự sống.”

Nhưng điều khiến Trình Diệp sốc hơn, là một đôi tay nhẹ nhàng gõ lên dải bìa.

Cô thấy bên dưới, thêm một câu mới:

“Muốn biết sau khi cô ngất đi đã xảy ra gì không?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back