Siêu Nhiên Ác Quỷ Trong Hầm Ngục

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400956227-256-k782234.jpg

Ác Quỷ Trong Hầm Ngục
Tác giả: HuyVuu
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thế kỷ 22 nhân loại bước vào kỷ nguyên mới, nơi công nghệ và văn minh phát triển vượt bậc.

Nhưng cùng với đó, những điều bí ẩn cũng song hành.

Từ những mảnh thiên thạch khổng lồ rơi xuống, những hầm ngục và tòa tháp dị thường trỗi dậy, kéo theo vô số quái vật khát máu.

Để chống lại hiểm họa này, một số cá thể ngẫu nhiên được ban cho năng lực phi thường - họ được gọi là Anh hùng.

Anh hùng được phân cấp từ E đến A.

Ở đỉnh cao là những Anh hùng bậc A quyền lực, giàu có, được ca tụng như những ngôi sao sáng của thời đại.

Nhưng vượt lên trên tất cả, tồn tại trong bóng tối, lại có một cấp bậc còn khủng khiếp hơn: Anh hùng bậc S những kẻ mạnh mẽ đến mức quốc gia cũng phải dè chừng.

Nhân vật chính, Owsa, từng là một Anh hùng bậc A cao quý.

Ở tuổi 25, anh nắm trong tay danh vọng, tiền tài và sự tôn sùng của hàng triệu người.

Thế nhưng chỉ một phút sơ suất, anh bị chính những kẻ cùng hàng ngũ phản bội.

Trong bóng tối lạnh lẽo của hầm ngục, thứ còn sót lại trong ký ức anh trước khi gục ngã là nụ cười nham hiểm của kẻ thù.

Năm năm sau, Owsa trở lại từ vực sâu tuyệt vọng.

Lần này, anh không còn là một "Anh hùng" cao quý nữa, mà là một kẻ mang trong mình mối thù khôn nguôi.

Liệu anh sẽ chọn con đường nào?

Trở lại ánh sáng để đòi lại công lý, hay dấn thân vào bóng tối để trả mối thù năm xưa bằng máu?​
 
Ác Quỷ Trong Hầm Ngục
Phản Bội


Màu đen.

Chỉ có màu đen.Một khoảng không lạnh lẽo đến rợn người nuốt chửng tất cả.

Tôi run rẩy, từng luồng khí băng giá xuyên qua da thịt, len lỏi dọc sống lưng, khiến cả cơ thể như hóa thành băng đá.

Ngón tay cứng đờ, đôi bàn tay giá buốt chẳng còn chút hơi ấm nào.Lạnh quá...

Lạnh đến mức không còn phân biệt được đâu là thân thể mình nữa.Tim tôi... không, thứ từng được gọi là trái tim nó đã ngừng đập.

Nó im lìm, lặng yên như thể chưa từng tồn tại.

Kỳ lạ thay, tôi chẳng còn cảm thấy đau.

Không còn nhói .

Chỉ còn lại cái lạnh thấu xương như đang nhấn chìm cả linh hồn tôi."

Heee... ha ha ha..."

Một tràng cười vang vọng từ đâu đó.

Không phải là âm thanh, mà nó là sự hiện hữu.

Tôi cảm nhận nó nhiều hơn là nghe thấy.

Một tiếng cười méo mó, man rợ, ngập tràn khoái trá và thỏa mãn.Tại sao... chỉ cần nghĩ đến nó, tôi lại thấy bức bối?

Tại sao lòng tôi như bị xé nát?"

Lẹt... xẹt... lẹt..."

Tiếng bước chân kéo lê trên sàn đá, nặng nề và xa xăm.

Rất nhiều người.

Nhưng từng bước một, họ rời bỏ tôi.

Bỏ mặc tôi trong màn đêm đặc quánh.Trong lớp sương mờ của màu đen, tôi thấy một hình bóng.

Nụ cười.

Một nụ cười nhếch mép, chậm rãi, đầy chua chát.Hắn ta là ai...?

Hắn cười nhạo tôi sao?Tôi muốn gào lên, rất muốn đứng dậy, muốn xông tới xé nát hắn thành trăm mảnh.

Nhưng cái cơ thể này lại chẳng còn cảm giác, nó giờ chỉ là khối thịt lạnh giá vô hồn tựa hòn đá ."

Thằng ngu đó...

Đúng là không biết điều."

Một giọng nói.

Đầy sự khinh miệt.

Vang dội đâu đó bên tai tôi.Màu đen kia... lại dày đặc hơn, tưởng chừng đâu muốn nghiền nát tất cả.Rồi bất chợt, bóng tối mà tôi thấy tan rã.

Trước mắt tôi hiện ra một căn phòng cũ kỹ nứt nẻ.

Những bức tường ẩm thấp phủ kín rêu xanh, mùi tanh tưởi của máu đã thấm vào từng khe gạch.

Vết máu loang lổ khắp nơi, nhuộm đỏ cả sàn đá như một lớp sơn tàn bạo.Không khí nặng mùi tanh, đặc quánh đến mức chỉ cần hít một hơi cũng như có hàng nghìn lưỡi dao cứa rát cổ họng.

Âm thanh rì rầm vang lên từ đâu đó, giống tiếng côn trùng gặm nhấm trên xác thịt phân hủy.

Thỉnh thoảng, một giọt nước từ trần vòm rơi xuống, hòa cùng vũng máu đen đặc, khẽ "tách" một tiếng lạnh lẽo.Trong căn phòng ấy, hàng loạt xác chết nằm rải rác.

Xác người, xác quái vật, đủ loại hình thù méo mó.

Phần lớn đã phân hủy, bốc mùi hôi thối nồng nặc đến mức khó thở.

Đôi khi, ánh sáng mờ mờ từ ngọn đuốc sắp tắt hắt qua, làm lấp lóa những hốc mắt trống rỗng, khiến căn phòng chẳng khác nào địa ngục của diêm vương.

Nhìn lại ở một cái xác chết. nó Khác biệt.Không phải bị cắn xé như những thi thể loài người kia.

Thân thể gục xuống với một vết chém chí mạng, lưỡi kiếm sắc bén xuyên thẳng qua ngực.

Trái tim đã bị lấy đi mất, để lại hốc ngực rỗng tuếch.

Đôi mắt hắn trợn trừng, chưa kịp khép lại, khắc sâu vẻ căm hờn cùng tuyệt vọng.Đó... chính là tôi.Tên tôi là Owsa.

Một Anh hùng bậc A cao quý.

Người từng được hàng vạn người tung hô, được ngưỡng mộ, được xem là niềm tự hào của quốc gia.

Tôi có tất cả mọi thứ: quyền lực, danh vọng, sức mạnh... và những người đồng đội mà tôi gọi là anh em.Trong số đó có hắn – Jihoon.

Một kẻ từng là bạn, là chiến hữu sát cánh trong những trận chiến sinh tử.

Tôi còn nhớ như in, đã bao lần hắn che chắn cho tôi trước mũi giáo quái vật, bao lần hắn cười vang sau mỗi chiến thắng.

Tôi từng tin rằng Jihoon sẽ là người cuối cùng trên đời phản bội mình.Nhưng những điều tôi nghĩ nó lại không đến, sức mạnh đã che mờ lý trí hắn.

Thứ mà hắn khao khát không gì khác ngoài cấp bậc S, nó là đỉnh cao quyền lực mà mọi Anh hùng bậc A đều mơ ước.Nếu Anh hùng bậc A đã là đỉnh cao sức mạnh thì Anh hùng bậc S chính là Thần, 1 vị Thần của sự quyền lực của sức mạnh tuyệt đối, họ có thể hủy diệt 1 hầm ngục chỉ với 1 cú chỉ tay, Và thứ sức mạnh đó đã làm nhiều kẻ thèm khát, họ mong muốn trở thành "Thần" của Anh hùng, và Jihoon hắn cũng không ngoại lệ.Một ngày, hắn nói với tôi rằng đã tìm ra phương pháp tiến cấp.

Tôi lắc đầu cũng mơ hồ không tin lắm , Thứ hắn phát hiện... quá tàn nhẫn, quá khủng khiếp nếu nó là sự thật.

Nó không phải con đường chân chính dành cho anh hùng, mà chỉ có kẻ phản bội mới dám thực hiện.Nhưng Jihoon không chấp nhận lời từ chối của tôi .

Hắn dần dần trở mặt, nuôi mưu phản.Trong một nhiệm vụ săn lùng Boss cấp A, tôi cùng hắn và cả đội xông vào hầm ngục.

Tôi không hề đề phòng, bởi tôi luôn tin tưởng tuyệt đối.

Đến lúc đối diện quái vật, tôi mới hiểu ra: kẻ đâm lưỡi kiếm vào lưng tôi không phải Boss, mà chính là người tôi gọi là anh em.Bọn chúng phản bội tôi .

Vì tham vọng trở thành Anh hùng bậc S, chúng cướp đi trái tim của tôi trái tim của một "đồng đội" từng đặt trọn niềm tin và bọn chúng.Tôi đã chết.

Một cái chết đầy nhục nhã, đầy sự phản bội và đớn đau trong lòng.Trong phút cuối, tôi nhớ về hình ảnh gia đình tôi.

Vợ con tôi... giờ này ra sao?

Liệu họ có biết tôi đã ngã xuống?

Hay chỉ nghe những lời dối trá mà đám phản bội kia dựng nên?

Tôi muốn gặp họ, nhưng thứ tôi cảm nhận chỉ là hư không lạnh buốt.Giờ đây, trong bóng tối nồng nặc chết chốc, tôi nhìn thấy chính cơ thể mình: tái nhợt, trắng bệch, máu đã ngừng chảy, nó khô đọng lại từng vệt đen.

Tôi biết rõ đáp án , máu không ngừng chảy... mà đã chảy đến giọt cuối cùng."

Jihoon..."

Tên hắn vang vọng trong tâm trí, từng chữ như dội vào vách đá, lạnh lẽo và sắc nhọn."

Nếu tao... có thể rời khỏi hầm ngục này... thì mày và bè lũ phản bội hãy chuẩn bị đi.

Tao sẽ nghiền nát tất cả chúng mày."

Giận dữ, phẫn hận, cay đắng... tất cả hòa trộn, vỡ òa thành một tiếng gào câm lặng.Nhưng đáng tiếc, tôi chẳng thể làm gì hơn.

Tôi đã... chết rồi.
 
Ác Quỷ Trong Hầm Ngục
Shadow


Tôi đã chết.Cái chết không đến trong oanh liệt hay vinh quang, mà bằng sự phản bội, sự cô độc và lạnh lẽo.

Tôi đã ngã xuống ở nơi hầm ngục mục rữa, bị bỏ mặc như một cái xác thừa thãi với lũ quái vật.

Nhưng... thật kỳ lạ thay, bóng tối này chưa chịu nuốt chửng ý thức của tôi.Không phải mỗi con người, sau khi chết đi, linh hồn sẽ tan biến vào cõi hư vô sao?

Thế nhưng, tôi vẫn còn đó một mảnh nhận thức le lói, vương vấn trong thân xác đã dần mục nát."

Chẳng lẽ vì ta từng là một Anh hùng?" – Tôi bật ra tiếng thở dài từ trong thâm tâm.

Nhưng ngay lập tức, ý nghĩ ấy biến thành nỗi chua chát.Anh hùng cái quái gì chứ...?Giờ đây, tôi cũng chẳng khác nào loài thực vật vô tri, bất động, chờ ngày trở thành thức ăn bị lũ côn trùng ghê tởm gặm nhấm.

Có lẽ khi thân xác này bị xé nát thành tro bụi, ý thức tôi cũng sẽ tan đi như khói trong gió.Một kết thúc không có hậu.Cả đời hiên ngang, từng đứng trên đỉnh cao, từng vạn người tung hô, cuối cùng chỉ hóa thành bộ xương trắng trong một góc hầm ngục, trở thành bữa tiệc cho dòi bọ.

Trớ trêu thay...

đó như là một cơn mộng đẹp trước sóng dữ mà thôi."

Ha... ha ha ha..."

Tiếng cười khàn khàn, yếu ớt, thoát ra từ nơi không còn khí quản.

Tiếng cười như chính tôi đang giễu cợt bản thân, phủ một lớp tang thương lên sự im lặng mục rữa.Trần nhà lờ mờ trước mắt tôi – vết nứt ngoằn ngoèo chạy dọc theo đá ẩm, những giọt nước nhỏ xuống như nhịp đếm lạnh lẽo cho khoảng thời gian vô tận.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy chừng đó, bởi cơ thể này đã bất động hoàn toàn.Ngày nối tiếp ngày.

Thời gian như rơi vào một vòng lặp không lối thoát.

Tôi chẳng còn đếm được đã bao lâu trôi qua.

Có thể vài ngày, có thể vài tháng, hoặc đã là vài năm.

Trong sự im lặng, chỉ còn những ý nghĩ tự gặm nhấm chính mình."

Bên ngoài bây giờ...

đã thế nào rồi?"

Câu hỏi vang vọng trong tâm thức khô cằn."

Jihoon."

Tên khốn đó.

Hắn có lẽ đã đạt được ham muốn, trở thành Anh hùng bậc S, hưởng vinh quang trên máu và sự phản bội.Còn tôi...?

Một mảnh tàn dư linh hồn còn mắc kẹt trong cái xác đang thối rữa."

Nếu có cơ hội... ta sẽ nghiền nát ngươi." – Lời thề vẫn cắm rễ, gặm nhấm ý chí như ngọn lửa leo lét chưa bao giờ tắt.Giữa sự cô độc, đột nhiên"Này."

Một giọng nói vang lên.Ban đầu, tôi tưởng đó là ảo giác.

Thế nhưng âm thanh ấy len lỏi vào tận ý thức, rõ ràng và rành mạch như có kẻ đang thì thầm ngay bên tai."

Này, tên kia..."

Tôi khựng lại.

Ý thức đã khô héo bỗng chốc bùng sáng.

Có... có ai đó ở đây ư?"

Ngươi là ai?" – Tôi gào lên trong tâm tưởng.

Nhưng cổ họng khô cứng chẳng phát ra nổi âm thanh nào.

Chỉ có sự run rẩy trong linh hồn đang cố chạm vào tiếng gọi kia.Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo, lại vang:"Ngươi có muốn trả thù... không?"

Trả thù...Từ ấy như một mũi dao xoáy vào tim hay đúng hơn, vào cái khoảng trống từng là trái tim của tôi.

Tôi khát khao điều đó.

Tôi thèm muốn điều đó đến nỗi từng mạch ý thức rệu rã cũng run lên."

Tôi... muốn.

Rất muốn..."

Trong khoảng không vô hình, một tiếng cười vang dội.

Không man rợ, không điên loạn, mà là thứ âm thanh khó đoán, vừa như thương hại, vừa như thích thú."

Được thôi...

Sinh vật bé nhỏ."

Lời thì thầm cuối cùng buông xuống, rồi biến mất vào hư vô."

Khoan đã!

Ngươi là ai?

Nói cho ta biết!

Ngươi là ai!?"

Tôi gào thét, nhưng chỉ là tiếng vọng tuyệt vọng trong bóng tối.

Không một câu trả lời, không một dấu vết.

Tất cả lại trở về với sự tĩnh mịch ban đầu.Sự hụt hẫng đè nặng, tưởng như có thể nghiền nát linh hồn.

Tôi đã ngỡ rằng đó chỉ là một trò đùa tàn nhẫn của hư vô.

Nhưng rồi—"...Shadow..."

Một âm thanh mơ hồ, như gió rít qua kẽ đá, như lời gọi xa xăm từ vực thẳm.

Tôi không rõ nó đến từ đâu, nhưng cơ thể bỗng chốc run lên.Thứ âm thanh ấy không lạnh lẽo, không hề nặng nề.

Trái lại, nó lại mang theo một sự ấm áp kỳ lạ, nhẹ nhàng ôm lấy linh hồn rách nát ctôi.Cái lạnh vĩnh hằng đang giam cầm tôi từ từ tan biến.

Một luồng khí âm ấm len lỏi qua từng kẽ xương mục nát.

Lần đầu tiên kể từ khi chết, tôi cảm thấy... dễ chịu.Đôi mắt dần nặng trĩu.

Mí mắt như muốn khép lại, cuốn tôi vào một giấc ngủ lạ lẫm."

Tôi... lại ngủ sao?"

Không biết giấc ngủ này sẽ đưa tôi đến đâu.

Nhưng tôi mặc kệ.

Tôi đã quá mệt mỏi, nếu có thể trả thù thì một giấc ngủ chẳng là gì.Trong khoảnh khắc ấy, bóng tối lại phủ trùm tầm nhìn.

Không còn tiếng khóc than, không còn tiếng giễu cợt, chỉ còn màu đen sâu thẳm, và cái tên vang vọng khắc sâu trong ý thức của tôi:Shadow.
 
Ác Quỷ Trong Hầm Ngục
Kẻ Đạt Được Vinh Quang


Chìm vào giấc ngủ vô định, tôi tự hỏi: "Liệu mình còn là mình không?...

Hay đã trở thành một thứ gì khác?"

Ý thức cứ trôi dạt như mảnh vụn giữa biển sương mù, không có lối ra, không có ánh sáng, chỉ còn bóng đen vô tận nuốt chửng.Thế nhưng, trong khi linh hồn tôi còn đang lênh đênh trong vực sâu đó... thì bên ngoài hầm ngục, một thế giới hoàn toàn khác lại đang rực rỡ.Giữa trưa.

Ánh nắng vàng rực phủ xuống thủ đô Nam Quốc trung tâm của văn minh nhân loại.

Con đường lát đá sáng bóng, từng tòa tháp chọc trời soi bóng xuống quảng trường đông nghẹt người.

Cờ xí giăng kín từ đầu đường đến cuối ngõ, nhạc lễ vang vọng, tiếng trống hùng hồn như báo hiệu một kỷ nguyên mới.Trên màn hình quảng cáo khổng lồ giữa quảng trường, dòng chữ vàng óng hiện lên, trang trọng và kiêu hãnh:"Chuẩn bị cho sự kiện trọng đại bậc nhất quốc gia!

Anh hùng Jihoon – trong ba năm đã thành công tiến cấp thành Anh hùng bậc S huyền thoại!

Nam Quốc ta giờ đây đã có ba vị Anh hùng bậc S tôn kính, sánh ngang với các cường quốc khác.

Sự kiện sẽ diễn ra vào ngày mai.

Để kỉ niệm cho diệp trọng đại này toàn quốc nghỉ lễ một ngày!"

Âm thanh hùng tráng vang lên như sấm rền, đám đông lập tức náo động."

Không thể tin nổi!

Mới qua ba năm mà đã thành bậc S!" một thương nhân trung niên vừa reo vừa vỗ tay."

Thật đáng tự hào, Jihoon chính là niềm kiêu hãnh của Nam Quốc ta!" một thiếu nữ nâng cao lá cờ nhỏ, mắt long lanh sùng bái."

Có ba vị Anh hùng bậc S trấn giữ, đất nước chúng ta sẽ không còn gì phải sợ hãi nữa!

Chúng ta sẽ không thua kém bất kỳ quốc gia nào!"

đám đông hò reo hưởng ứng.Một cụ già chống gậy, giọng run run, thì thầm như nhắc lại điều đã quên từ lâu:

"...

Ba năm trước... hình như cũng từng có một người... rất mạnh mẽ .

Nhưng giờ... chẳng còn ai nhớ nữa."

Lời nói đó lạc lõng giữa biển âm thanh cuồng nhiệt, nhanh chóng bị tiếng trống, tiếng reo hò nuốt chửng.Thế giới tôn thờ sức mạnh tuyệt đối.

Và thứ hào quang rực rỡ ở nam quốc, hôm nay, thuộc về Jihoon.Trong góc khuất của tòa nhà cao tầng uy nga tráng lệ nơi đặt trụ sở của Hiệp hội Anh hùng một bóng người chậm rãi bước đi.

Cốp... cốp...

Tiếng giày vang vọng trên sàn đá cẩm thạch sáng loáng.Jihoon.Kẻ vừa bước lên đỉnh cao mà cả quốc gia ngưỡng vọng.Mái tóc trắng bạch kim rủ nhẹ theo từng bước chân, phản chiếu ánh sáng như một vầng hào quang phản phất.

Hắn dừng lại bên khung cửa sổ lớn, một tay chống cằm, ánh mắt lãnh đạm nhìn ra quảng trường đông nghẹt phía xa kia.Trên tấm áp phích khổng lồ treo giữa quảng trường, hình ảnh hắn được phóng đại đến mức choáng ngợp: dáng đứng hiên ngang, ánh mắt kiêu hãnh, toàn bộ thủ đô như được nhuộm đỏ bởi khuôn mặt ấy.

Người dân hò reo, tung hô, thần tượng hóa hắn như một vị thần sống.Khóe môi Jihoon cong lên, một nụ cười không che giấu nổi sự phấn khích.

Trong đáy mắt lóe lên thứ ánh sáng vừa lạnh lẽo, vừa nham hiểm."

Cảm ơn mày, Owsa..." hắn thì thầm, giọng nói khe khẽ nhưng như dao cắt vào không khí.

"Nhờ có mày, tao mới có được ngày hôm nay."

Nụ cười gian xảo loang rộng trên gương mặt, trộn lẫn với sự đắc thắng.

Trong thâm tâm hắn, lời nói kia vang vọng không ngừngNgược lại, sâu trong một nơi tối tâm, bên trong hầm ngục lạnh lẽo mục rữa, chỉ còn lại sự thối rữa, mục nát và mùi tử khí nồng nặc.

Những bức tường đá rạn nứt phủ đầy rêu ẩm.

Hàng chục xác chết vương vãi, thân thể mục ruỗng, da thịt rơi rụng, để lại những khung xương trắng bệch chằng chịt trên mặt đất.Trong đó, có một cái xác đặc biệt.

Một thân thể từng là anh hùng kiêu hãnh.

Một cái xác đã bất động suốt nhiều năm.Da thịt bám trên khung xương ấy mỏng như tờ giấy, run rẩy chực rã ra bất cứ lúc nào.

Nhưng sự bất thường... không nằm ở chỗ nó phân hủy, mà ở tốc độ phân hủy quá đỗi khủng khiếp.Từng mảng thịt khô co rút, vỡ vụn như cát bụi.

Xương cốt lộ ra trắng bệch dưới ánh sáng yếu ớt len lỏi từ khe nứt trên trần.

Hốc mắt trống rỗng, như thể đang chờ một linh hồn nào đó quay trở lại.Rồi... tiếng gọi lại vang lên."

Shadow..."

Âm thanh đó, không thuộc về thế giới này, dội thẳng vào tầng sâu ý thức của tôi.Ngay cả trong giấc ngủ chết chóc, tôi vẫn nghe thấy.

Vẫn còn nhận thức."

Shadow... là thứ gì?

Là ai?" câu hỏi mơ hồ bật lên giữa dòng suy nghĩ đang tan loãng của tôi.Không ai trả lời.

Chỉ còn tiếng thì thầm kéo dài vô tận."

Ngươi... thuộc về ta."

Tôi muốn hét, muốn hỏi, nhưng giọng nói bị nuốt mất.

Cái tên ấy "Shadow...

" như một hạt giống gieo vào linh hồn mục rữa, nảy mầm trong khoảng tối tăm mà ánh sáng không bao giờ chạm tới.Trong bóng tối ấy, tôi trôi đi, mặc cho ý thức lơ lửng như chiếc lá cuốn theo dòng nước.

Tôi không biết bên ngoài thế giới đang hân hoan vì một anh hùng mới.

Tôi không biết tên Jihoon đã đạt được mục đích bỉ ổi, mọi người họ dường như đã quên lãng kí ức về tôi mà cả tôi cũng chẳng bao giờ biết được.Thứ duy nhất mà tôi biết chỉ là... trong hầm ngục đầy máu này, nơi ánh sáng không thể chạm tới, có 1 thực thể nào đó tồn tại ngoài tôi và đống xác chết, bản thân tôi có một cái gì đó đang dần thức tỉnh.Sau khi tôi tỉnh lại, chuyện gì sẽ xảy ra?
 
Ác Quỷ Trong Hầm Ngục
Quá khứ


Ánh sáng.Một vệt sáng chói chang chen ngang vào trong bóng tối đặc quánh, xuyên qua đôi hàng mi nặng trĩu.

Tôi khẽ động, đôi mắt run rẩy hé mở.

Đã bao lâu rồi... tôi không còn nhớ cảm giác mặt trời chiếu rọi vào gương mặt mình.

Thứ ánh sáng ấy, vừa xa lạ vừa thân thuộc, nó khiến lồng ngực tôi nghẹn lại."

Á...

Ánh sáng..." – tôi thì thầm, giọng khàn đặc như một kẻ vừa bước ra từ vực sâu vĩnh hằng.Bản năng thôi thúc, tôi giơ tay lên che đi luồng sáng gay gắt từ ánh nắng.

Những ngón tay run rẩy... không còn khô héo, không còn da bọc xương nữa.

Màu da trở nên hồng hào, hơi ấm của sự sống.

Tôi bật thốt trong run rẩy:"Đây...

đây là... da thịt của mình?"

Ngón tay co lại, duỗi ra.

Khớp xương nhúc nhích.

Một cảm giác lạ lẫm, vừa như mơ vừa thật.

Tôi nhìn xuống bản thân, trên ngực là bộ vest đen gọn gàng, bên ngoài khoác thêm giáp chiến đấu công nghệ cao sáng bóng – thứ vốn đã bị mục nát khi chôn vùi cùng tôi trong hầm ngục tối tăm kia."

Không... chẳng phải mình đã chết rồi sao?" – từng lời thoát ra, như muốn tự hỏi, tự trả lời.

Nhưng chẳng có đáp án nào ngoài sự run rẩy trong tâm trí.Đột nhiên, một tiếng gọi vang lên, trong trẻo mà quen thuộc, xé toang sự mơ hồ:"Anh Owsa!

Anh Owsa!"

Tôi giật bắn người, liền xoay đầu nhìn về phía âm thanh.

Bóng dáng ấy... gương mặt ấy... giọng nói ấy..."

Jihoon..."

Cái tên bật ra khỏi kẽ răng, mang theo cả ngọn lửa giận dữ cuồn cuộn.

Hình ảnh bị hắn phản bội, nụ cười nham hiểm của hắn chợt ập về.

Máu trong người tôi như sôi lên.Trong nháy mắt, không kìm được thân thể tôi lao tới.

Tôi túm chặt cổ áo hắn, nâng bổng lên, đôi mắt đỏ ngầu."

Thằng khốn!" – tôi gầm lên, tay nắm lại thành nắm đấm. – "Jihoon!"

Cú đấm giáng xuống, mang theo toàn bộ nổi căm hận, toàn bộ sự tin tưởng để rồi bị phản bội."

Ầm!"

Tiếng va chạm nặng nề vang vọng.

Jihoon ngã quỵ xuống nền đất rừng, bụi cỏ tung lên.

Hắn ngước lên nhìn tôi, đôi mắt mở to, hoảng loạn."

A... anh Owsa!

Chuyện gì vậy... em... em không hiểu..." – giọng hắn run rẩy, như một kẻ vô tội.Tôi đứng trên hắn, lồng ngực phập phồng, bàn tay siết chặt run rẩy.

Tôi muốn giết hắn ngay tại đây.

Tôi muốn nghiền nát bộ mặt giả nhân giả nghĩa ấy."

Ngươi...

đồ phản bội!

Ngươi dám..." – lời nói bật ra, nhưng rồi nghẹn lại.

Tôi chợt khựng lại.Áo giáp hắn mặc.

Vẫn là loại cũ... gương mặt hắn chưa hề mang vết sẹo nào.

Ánh mắt hắn ngây ngô như chưa từng đâm sau lưng tôi."...Chuyện... này là sao?" – tôi thì thầm, hơi thở dồn dập."

Anh làm gì ngài Jihoon vậy, sếp!?" – một tiếng hét từ xa vọng lại.

Một gã to béo vội chạy đến, đỡ lấy Jihoon đang ôm mặt rên rỉ.

Xung quanh, vài bóng người khác cũng xôn xao.Ngay khoảnh khắc đó, một giọng nữ vang lên từ phía sau:"Mọi người!

Chúng tôi đã tìm thấy hang ổ của Boss Ác Quỷ Bóng Tối bậc A!

Hãy mau tập hợp chuẩn bị tiến công!"

"Xẹt!"

Một luồng khí lạnh lẽo lướt qua da tôi.

Từng mạch máu trên cơ thể như đông cứng.

Cảnh vật, âm thanh, tất cả đập vào mắt tôi.

Tôi bàng hoàng."...Không thể nào...

Đây...

đây chính là hầm ngục đó.

Boss Ác Quỷ...

Chính là nơi ta đã..."

Giọng tôi run rẩy, như lạc vào cơn mê.

Đầu óc choáng váng.

Tôi khụy xuống, hai bàn tay ôm chặt lấy đầu mình.

Trái tim đập loạn xạ, từng nhịp từng nhịp như muốn xé rách lồng ngực."

Quá khứ...

Ta...

đã trở về quá khứ ư...?"

Không ai nghe thấy tiếng lẩm bẩm ấy.

Chỉ có mặt trời rực lửa trên cao chứng kiến một kẻ vừa từ địa ngục trở lại, run rẩy trong thân xác của chính mình năm xưa.Tôi ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời ban trưa rọi xuống trái tim còn đập dồn dập trong lồng ngực.

Một trái tim... chưa bị phản bội cướp đoạt."

Sếp!

Sếp!" – tên béo lại gọi, giọng lạc đi. – "Anh sao vậy?

Sao lại đánh ngài Jihoon?

Anh nhìn đáng sợ lắm đó!"

Hắn ném tới tôi hàng loạt câu hỏi.

Tôi nghe thấy hết, nhưng vờ như không.

Bên trong, lửa giận vẫn cháy, nhưng tôi ép mình nở một nụ cười giả tạo, chậm rãi cúi xuống đỡ Jihoon đang ôm mặt dưới đất."

Không sao đâu..." – tôi cất giọng nhẹ nhàng, cố tỏ ra sự thân thiện. – "Chỉ là hiểu lầm thôi.

Cậu Jihoon à, phải mau tập né chiêu nhiều hơn chứ.

Đùa giỡn chút ấy mà."

Tên béo vẫn bán tín bán nghi, gãi đầu nhìn cả hai.

Jihoon thì chỉ lặng im, ánh mắt còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Tôi biết, tất cả chỉ là vỏ bọc, bọn chúng đang chuẩn bị mưu kế hảm hại tôi.Tôi phủi tay, kéo tên Jihoon đứng dậy.

"Đi thôi.

Còn nhiều việc phải làm."

Chúng tôi rảo bước về phía khu doanh trại của anh hùng.

Không khí nơi đây rộn ràng, tấp nập.

Người người bận rộn chuẩn bị: những khẩu pháo, những cái bẫy điện từ, những xạ thủ lên nòng.

Tiếng kim loại va chạm, tiếng hô luyện tập, tiếng quân lệnh dồn dập hòa trộn thành một bản nhạc khẩn trương.Trên tấm bảng mốc sắt dựng giữa trại, dòng chữ rõ ràng như vết dao khắc vào ký ức tôi:"13 giờ – tập hợp.

14 giờ – tổng tiến công hầm ngục."

Tôi nắm chặt tay, trái tim đập dồn.

Đây chính là ngày hôm đó.

Ngày tất cả khởi đầu.

Ngày tôi bị phản bội, bị bỏ lại trong máu và lửa."

Còn một tiếng nữa..." – tôi thì thầm, ánh mắt bùng lên như than hồng. – "Một tiếng nữa, mọi thứ sẽ được lặp lại."

Nhưng lần này lại khác, tôi đã trở về.

"Nếu như số phận cho tôi quay lại một lần nữa, thì máu kẻ phản bội sẽ phải trả bằng chính đôi tay này."
 
Back
Top Bottom