Tiếng cười trong phòng bệnh đột nhiên bị cắt ngang.Cửa mở ra, Cố Anh Nghệ bước vào, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc như gió tuyết mùa đông.Thẩm Úc vừa thấy anh, mắt lập tức sáng lên, vui mừng như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hô lên:
"Chồng Ơi!"
Cậu nhỏ nghiêng người muốn đứng dậy, nhưng bị kim truyền dịch níu lại, chỉ có thể nhìn anh, mắt long lanh đầy vui sướng.Chương Dương lúc này vẫn còn khoanh tay đứng đó, khóe môi nhếch nhẹ, cố ý nói móc:
"Ồ, Cố tổng cuối cùng cũng chịu tới rồi.
Không ngờ nhìn ngoài thì tuấn tú nho nhã, nhưng ra tay với Omega nhà mình lại chẳng lưu tình gì."
Cố Anh Nghệ cau mày, giọng trầm xuống:
"Cậu đang nói cái gì?"
"Còn giả ngơ à?"
Chương Dương cười lạnh, "Nếu cậu ấy là người bình thường, đống vết bầm kia đem đi giám định, sợ là Cố tổng cũng khó mà chối cãi."
Cố Anh Nghệ nghe vậy, ánh mắt trầm xuống thêm vài phần:
"Cậu đang vu khống tôi."
Chương Dương không thèm khách sáo, đi thẳng tới bên giường, kéo nhẹ tay áo của Thẩm Úc, lộ ra vết bầm xanh tím mờ mờ trên cánh tay trắng muốt.
"Đây, chính mắt anh nhìn đi."
Cố Anh Nghệ hơi khựng lại.Ánh mắt anh chuyển xuống, nhìn thấy từng mảng tím xanh nơi cổ tay Thẩm Úc, vẻ mặt dần ngưng trọng.Thẩm Úc thấy vậy lập tức kéo tay áo xuống, định giấu đi, nhưng lại khiến Cố Anh Nghệ thấy rõ hơn những đường nứt đỏ hằn trên đầu ngón tay cậu – lành lạnh, khô ráp, bong da đến đỏ rát, thậm chí có vài chỗ như bị cào đến bật máu.Hốc mắt Cố Anh Nghệ khẽ động.Thẩm Úc đã hạ sốt, bác sĩ nói hôm nay có thể xuất viện.
Vừa ra khỏi viện, Cố Anh Nghệ liền lập tức hỏi:
"Trên người cậu... những vết thương kia, là sao mà có?"
Thẩm Úc rụt cổ, cúi đầu đáp:
"Là em... là em tự làm đó..."
Ai lại rảnh rỗi đến mức tự véo mình bầm tím cả tay?
Cố Anh Nghệ tất nhiên không tin.Những vết nứt da kia, cũng không thể hình thành trong một hai ngày.Anh nhớ rất rõ, trước khi người giúp việc mới đến, tay Thẩm Úc vẫn trắng nõn mềm mại, chưa từng có vết thương nào như thế.Cố Anh Nghệ cúi đầu, ánh mắt lạnh đi mấy phần, trong lòng mơ hồ hiện lên một suy đoán.Nhưng anh không hỏi cậu ngay lúc ấy.Về đến nhà, Trần Yến và Trương Lộ hoàn toàn không ngờ Cố Anh Nghệ lại về sớm như vậy.
Hai người lúc ấy đang biếng nhác ngồi trên sofa trong phòng khách tán gẫu.
Trần Yến quay lưng về phía họ, vừa cắn hạt dưa vừa cười nói ầm ĩ:"Ta nói với ngươi nha, cái đứa nhà họ Thẩm ấy, ngốc đến đáng thương, ngay cả giặt quần áo cũng không xong.
Nhưng là ngươi có bắt nạt hắn kiểu gì, hắn cũng không dám hé răng, cũng không dám đi méc.
Ta véo hắn, hắn cũng không dám khóc, chỉ ôm tay nhịn nước mắt, cái bộ dáng ấy, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, ha ha ha..."
Trương Lộ vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Anh Nghệ đứng đó, sắc mặt trắng bệch vì kinh hoàng, lập tức từ trên sofa ngồi bật dậy, liên tục ra hiệu bằng mắt với Trần Yến."
Bỗng nhiên đứng lên làm gì?
Mắt ngươi bị gì thế?"
Trần Yến khó hiểu.Ngay sau đó, cả người cô ta lạnh buốt, cứng đờ như đá.
Khi xoay đầu lại nhìn thấy Cố Anh Nghệ, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch:
"Cố...
Cố tiên sinh...
Ngài... ngài sao đã về rồi..."
"Ta không về thì cũng chẳng biết trong nhà này lại có thêm hai chủ nhân đấy."
Giọng nói của anh lạnh đến đáng sợ."
Dám để cậu ấy ra ngoài giữa trời lạnh xách thùng nước đá giặt đồ, da nứt ra khi nào thì nghỉ?"
"Cố tiên sinh, cầu xin ngài tha cho chúng tôi đi, chúng tôi sai rồi, sau này không dám nữa!"
Trần Yến quỳ gối cầu xin, ngoài trời lạnh như cắt, giặt quần áo cả đêm tay đúng là có thể đông cứng đến hỏng."
Đừng để ta phải nói lần thứ hai."
Giọng Cố Anh Nghệ không để lại bất kỳ đường lui nào.Biết có nói gì nữa cũng vô ích, Trần Yến và Trương Lộ không cam lòng mà xách thùng lui về hậu viện.
Trước khi rời đi còn hung dữ lườm Thẩm Úc một cái, trong lòng nghĩ chắc chắn là do cậu đi méc, nếu không sao tiên sinh lại tự nhiên quay về.Thẩm Úc bị dọa co rúm người lại, càng khiến chuyện bị người hầu ức hiếp lộ rõ mồn một.
Tuy Cố Anh Nghệ vẫn chưa thực sự để tâm tới cậu, nhưng tuyệt đối không cho phép hạ nhân dám trèo lên đầu chủ nhân mà tác oai tác quái."
Không biết mở miệng à?
Bị bắt nạt mà cũng không nói?"
Cố Anh Nghệ nhìn dáng vẻ nhút nhát của cậu, càng nhìn càng bực."
Thực xin lỗi..."
Thẩm Úc cúi đầu, chỉ biết lí nhí xin lỗi, theo thói quen lại gãi chỗ nứt da trên tay.
Trong phòng ấm áp, da nứt bị kích thích trở nên ngứa rát.
Thẩm Úc không hề nhẹ tay, càng ngứa càng cào, cào đến mức tróc cả da.Cố Anh Nghệ trong lòng vốn còn nghẹn một hơi giận với Thẩm Úc—bàn tay kia tát xuống mặt anh là thật, không nhẹ chút nào.
Nhưng giờ nhìn dáng vẻ cậu ngoan ngoãn vâng dạ, đến bị bắt nạt cũng không dám nói, anh lại không biết phải tức ở đâu cho đúng.Anh vừa họp xong liền nhận được tin nhắn Chương Dương gửi tới.
Ban đầu còn tưởng Thẩm Úc lại gây ra chuyện gì phiền phức nên mới vào bệnh viện, ai ngờ là suýt nữa mất nửa cái mạng.Trong nhà có loại thuốc bôi trị tổn thương do giá rét, không hiểu sao lúc đó Cố Anh Nghệ lại đi lấy về.
Sau đó vươn tay về phía Thẩm Úc:
"Đưa tay đây."
Thẩm Úc sững người một chút, ngơ ngác nhìn anh."
Tay."
Thẩm Úc vội vàng đưa tay vào lòng bàn tay anh.
Bàn tay Cố Anh Nghệ rộng lớn hữu lực, ngón tay thon dài rõ nét, nhiệt độ lòng bàn tay truyền tới khiến tay Thẩm Úc cũng ấm lên.Cố Anh Nghệ vặn mở nắp thuốc, đem thuốc mỡ nhẹ nhàng thoa lên chỗ da bị nứt của Thẩm Úc.Bôi xong không bao lâu đã ngăn được cơn ngứa.
Thẩm Úc kinh ngạc nhìn, rồi ngây ngô cười với anh:
"Lão công bôi thuốc, nó liền không ngứa nữa!"
Cố Anh Nghệ liếc hắn một cái, dáng vẻ ngốc nghếch kia khiến anh nhẹ giọng hừ một câu:
"Ngốc tử."
"Úc Úc mới không phải ngốc tử nga, Úc Úc biết rồi, lần sau nếu bị khi dễ, nhất định phải nói với lão công!"
Cố Anh Nghệ khẽ ừ một tiếng trong mũi, trong ngực lại lần nữa bị cảm xúc vi diệu khó tả kia kéo nhẹ một cái, như có sợi chỉ mảnh đang quấn quanh.......Hai người hầu kia giặt cả đêm quần áo, sáng hôm sau tay đều bị lạnh đến nứt ra, tím tím đỏ đỏ trông rất kinh người.Cố Anh Nghệ trực tiếp bắt họ thu dọn đồ đạc cút đi, sau này cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ nhà nào dưới tên Cố gia thuê lại họ nữa.Gần đây Cố Anh Nghệ có một hạng mục công trình rất quan trọng, mỗi lần xã giao đều về nhà rất khuya.Mặc kệ anh về trễ đến đâu, Thẩm Úc luôn luôn bật đèn chờ anh.Sắp đến cuối năm, trận tuyết đầu mùa rơi xuống thành phố A, cả thành thị trong phút chốc bị phủ kín bởi một màu trắng xóa.
Nhiệt độ cũng giảm mạnh, dù trong nhà có sưởi thì gió lạnh vẫn như thấu tận xương, len qua từng lớp áo quần.Gần đây Thẩm Úc phát hiện Cố Anh Nghệ có chút ho khan, về nhà cũng thường xuyên tự nhốt mình trong thư phòng, nghiêm túc xử lý công việc.Từ đêm hôm đó trở đi, Thẩm Úc lúc nào cũng lén lút nghe thấy tiếng anh ho.Mấy bệnh vặt như vậy Cố Anh Nghệ chẳng bao giờ để tâm, đến thuốc cũng lười uống.Sau khi Trần Yến và Trương Lộ rời đi, Cố Anh Nghệ lại bảo trợ lý tìm một người giúp việc khác đến.
Lần này là do đích thân anh phỏng vấn mới cho nhận việc.Người mới – dì Tưởng – là một người rất tốt, cũng giống dì Trần trước đây, đối xử với Thẩm Úc rất tử tế.Cố Anh Nghệ bị bệnh, Thẩm Úc liền lén dùng điện thoại tra xem có món gì giúp trị ho.
Những nguyên liệu được nhắc đến trên mạng, cậu đều nhờ dì Tưởng khi đi chợ mang về từng thứ một.
Có điều, Thẩm Úc quá ngốc, lại là lần đầu tiên tự mình hầm canh, rõ ràng làm theo hướng dẫn từng bước từng bước, nhưng lúc thì lửa lớn quá, lúc thì canh lại đắng hoặc quá ngọt, cuối cùng vẫn phải nhờ dì Tưởng giúp điều chỉnh lại nguyên liệu mới có thể hầm được một nồi coi như tạm ổn.Sáng sớm, Cố Anh Nghệ đã đi làm, bữa sáng cũng không kịp ăn.
Thẩm Úc vừa hầm xong canh liền đổ vào bình giữ nhiệt, muốn mang đến cho ông xã ngay, canh để nguội thì uống không ngon, hiệu quả cũng giảm đi.Lúc đi, dì Tưởng không hay biết, còn tưởng nồi canh đó là Thẩm Úc nấu cho mình uống.
Đến khi phát hiện liền vội gọi điện cho Cố Anh Nghệ, nhưng Thẩm Úc đã ôm bình giữ nhiệt ra khỏi nhà, bắt đầu chặn xe xuống núi để đến công ty Cố Anh Nghệ.Quá trình đi không mấy thuận lợi.
Thẩm Úc chỉ lo nghĩ đến chuyện đưa canh cho ông xã, lại quên mất đi xe phải trả tiền.
Cậu không mang tiền mặt, điện thoại cũng bỏ quên ở nhà.
Đến khi tài xế hỏi tiền mới ngơ ngác nhớ ra, còn ngây ngô nói với người ta có thể chở mình quay lại lấy tiền không.
Kết quả bị cho là người tâm thần, bị đuổi xuống giữa đường.Thẩm Úc ôm bình giữ nhiệt, vẻ mặt mờ mịt.
Cậu không biết đường đến công ty Cố Anh Nghệ, nhưng cũng biết phải hỏi đường, thế là cứ gặp ai liền hỏi "Cố thị ở đâu", hỏi mãi rồi cũng tìm được đến nơi.Chỉ là phải tốn không ít thời gian.Cố Anh Nghệ biết tiểu ngốc kia tự mình chạy đến đưa canh, vừa bất đắc dĩ lại vừa sốt ruột.Ngày nào cũng thêm việc cho anh!Không mang theo điện thoại, người thì chẳng ai biết đang ở đâu, cái thành phố A to như vậy, bảo anh đi đâu mà tìm cái kẻ đầu óc không bình thường kia?Cố Anh Nghệ chính mình cũng không nhận ra rằng bản thân đang lo lắng vô cùng."
Cốc cốc cốc."
Cửa văn phòng vang lên tiếng gõ, trợ lý đẩy cửa bước vào, dẫn theo một người lấm lem bụi đường đi theo phía sau.
"Cố tổng, vừa nãy thấy phu nhân cứ loanh quanh dưới lầu mãi, tôi liền dẫn cậu ấy lên."
Thấy người, viên đá treo nặng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.Cố Anh Nghệ nhìn về phía Thẩm Úc, giữa mày lộ ra vẻ trách móc:
"Cậu chạy lung tung cái gì?
Có biết mỗi ngày tôi bận đến mức nào không?"
Trợ lý đóng cửa rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.Thẩm Úc vừa thấy lão công liền cười tươi rói, chẳng thèm để tâm đến câu trách móc kia, như hiến vật quý mà ôm chặt bình giữ nhiệt trong lòng, cẩn thận né tránh văn kiện trên bàn, rồi đặt lên bàn làm việc của anh.Hộp giữ nhiệt vừa được mở ra, hơi nóng từ miệng canh phả ra từng làn ấm áp, mùi thơm dìu dịu tỏa trong không khí."
Chồng ơi, ho khan thì ăn canh, sẽ không khó chịu nữa đâu!" – Thẩm Úc nói bằng giọng ngây ngô chân thành, đôi mắt sáng rỡ đầy mong đợi.Lúc dì Tưởng gọi điện báo là khoảng chín giờ sáng, giờ đã là hai giờ chiều.
Cố Anh Nghệ không biết Thẩm Úc một thân một mình làm cách nào lần mò tới tận công ty.
Có lẽ là bị ngã, quần áo trên người lấm lem bụi đất, dơ bẩn chẳng khác gì mèo hoang.
Thế nhưng bình giữ nhiệt trong tay lại sạch sẽ nguyên vẹn, không sứt mẻ lấy một vết.
Trên mặt cậu dính vài giọt mồ hôi, mũi vì lạnh mà đỏ ửng cả lên, nhìn vừa tức cười vừa ngốc nghếch."
Chồng ơi, uống nha." – Thẩm Úc lại thúc giục, giọng ngọt như kẹo mềm.Cố Anh Nghệ thu ánh mắt lại, lặng lẽ cầm thìa lên nếm thử.Lửa nấu vừa tới, vị canh đậm đà nhưng không ngấy.Là canh sơn trà và táo đỏ, giúp nhuận phổi, giảm ho.Chẳng nói đến cảm động hay không, chỉ riêng việc giữa mùa đông rét mướt lại có người nhớ đến mình, còn không quản đường xá xa xôi, cứ nhất định phải tự tay đưa một bát canh trị ho tới, thế thôi cũng đủ khiến lồng ngực anh khẽ chấn động."
Chồng ơi, ngon không?" – Thẩm Úc chờ mong hỏi, mắt lấp lánh như sắp phát sáng."
Ừ." – Cố Anh Nghệ đáp nhẹ, giọng đều đều không nặng không nhẹ, nghe có vẻ hờ hững.Chỉ là một tiếng "ừ" nhàn nhạt, mà Thẩm Úc đã vui đến không khép nổi miệng, hớn hở đẩy bình giữ nhiệt về phía trước:
"Vậy Chồng uống nhiều một chút nha!"
Sau khi uống xong, công việc trong công ty cũng gần xong.
Biết rõ Thẩm Úc không tự mình về được, Cố Anh Nghệ nói:
"Cậu cứ ngồi tạm ở văn phòng, chờ tôi họp xong rồi cùng về."
Nói rồi lại dặn thêm một câu:
"Không được chạy lung tung nữa."
"Dạ!
Úc Úc sẽ ngoan!" – Thẩm Úc vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.Lúc Cố Anh Nghệ họp xong quay lại, quả nhiên Thẩm Úc vẫn ngồi ngoan trong văn phòng, chẳng đi đâu cả.Tài xế đưa chìa khóa xe đến, Thẩm Úc ôm hộp giữ nhiệt, lạch bạch chạy theo phía sau Cố Anh Nghệ, vừa chạy vừa loáng thoáng dẫm phải chân mình.Có vẻ như canh cậu hầm cũng có tác dụng, từ chiều đến giờ Cố Anh Nghệ đã đỡ ho hẳn.Xe chạy bon bon trên đường phố sầm uất, tuyết đọng hai bên đã được dọn sạch, thành phố lại dần khôi phục vẻ chỉn chu, gọn gàng.
Nếu muốn ngắm được một khung cảnh tuyết phủ trắng xóa giữa một đô thị lớn, quả thực không dễ dàng gì.Đèn đỏ, xe dừng lại đúng trước một cửa hàng kẹo ngọt.Thẩm Úc lập tức bị thu hút, ánh mắt dán chặt vào lớp kính trong suốt, nhìn chăm chăm mấy viên kẹo đủ màu sắc bày trên giá, bộ dạng thèm thuồng chẳng giấu được chút nào.Thời gian chờ đèn khá lâu.
Ánh mắt Thẩm Úc quá mức mãnh liệt, khiến người ta khó mà không chú ý.Cố Anh Nghệ liếc nhìn cậu một cái, sau khi đèn xanh bật lên liền bảo tài xế:
"Phía trước, tấp vào lề."
Xe vừa dừng lại, Thẩm Úc còn chưa hiểu chuyện gì, quay đầu nhìn Cố Anh Nghệ với vẻ nghi hoặc.Cố Anh Nghệ mở cửa xe, nhàn nhạt nói:
"Xuống xe."
Thẩm Úc ngoan ngoãn tuột xuống theo:
"Lão công, mình đi đâu vậy ạ?"
Cố Anh Nghệ không nói gì, cũng chẳng quay đầu lại, chỉ yên lặng đi thẳng về phía cửa tiệm kẹo.
Thẩm Úc lập tức lon ton theo sau, hai tay ôm chặt hộp giữ nhiệt, mắt to tròn đảo quanh đầy cảnh giác.Vừa tới trước cửa tiệm, ánh mắt Thẩm Úc lập tức bị những viên kẹo đủ màu bên trong hút chặt lấy.
Cậu chưa từng thấy nơi nào nhiều kẹo như vậy, lại còn...
đẹp đến thế!Như bị mê hoặc, cậu dán sát mặt vào tấm kính lớn, đôi mắt tràn ngập ánh sáng lấp lánh như sao trời.
Sau đó như nhớ ra gì đó, Thẩm Úc quay đầu nhìn về phía Cố Anh Nghệ, ánh mắt khát khao cùng trông chờ rành rành viết lên mặt, chỉ thiếu mỗi đuôi là vẫy vẫy.Cố Anh Nghệ liếc qua cậu, không nói gì.Anh cũng chẳng hiểu vì sao mình lại dẫn cậu đến đây.
Có lẽ là do cái hành động chạy khắp thành phố chỉ để đưa một bát canh khiến anh hôm nay tạm thời không thấy chán ghét cậu nữa.
Có lẽ là vì ánh mắt ngây ngốc kia lại thật sự khiến lòng anh mềm xuống một chút.Chỉ là... thỏa mãn một yêu cầu nhỏ nhặt của tiểu ngốc mà thôi.
Anh lặng lẽ tự thuyết phục chính mình như thế.Đối với mấy thứ sặc sỡ như kẹo, Cố Anh Nghệ xưa nay chẳng hứng thú, nhìn cũng lười nhìn thêm một cái.
Anh không hiểu nổi sao người ta lại thích ăn mấy thứ ngọt đến buồn răng như vậy.Nhưng Thẩm Úc thì khác.Cậu giống hệt một đứa trẻ chưa từng thấy đồ chơi bao giờ, mắt sáng lên khi đi ngang qua từng kệ.
Không biết món nào đắt, món nào rẻ, chẳng quan tâm hàng hiệu hay không, chỉ biết cái nào "đẹp" là chọn cái đó.Người tuy ngốc, nhưng ánh mắt lại không tệ — toàn chọn phải loại kẹo nhập khẩu, từ chocolate cao cấp đến kẹo sữa mềm dẻo đắt tiền.Thẩm Úc cầm lấy một viên kẹo hình thỏ con, đưa lên bên tai lắc lắc như đang khoe, rồi quay đầu cười ngây ngô với anh.Bên ngoài cửa kính, từng bông tuyết rơi lả tả, hòa vào nụ cười trong veo không tì vết của Thẩm Úc.
Khoảnh khắc ấy, tất cả tựa như bị ánh sáng kia làm cho mờ đi, khiến lòng người khẽ chấn động.Cố Anh Nghệ khẽ động hai ngón tay, thói quen cũ khi cơn thèm thuốc trỗi dậy.Anh quay người bước ra khỏi cửa tiệm, đứng trước mặt tiền bắt đầu hút thuốc.
Khói thuốc lượn lờ theo gió, hòa vào bầu không khí lạnh buốt, ánh mắt anh híp lại, nhìn trời cao mù sương không rõ sắc.Tuyết vẫn rơi, giống như năm đó, một ngày đông cũng phủ đầy bông trắng, anh lần đầu tiên gặp người khiến tim anh lần đầu vì một ánh nhìn mà rung lên.Cũng là một đôi mắt thuần khiết như vậy, cũng là một dáng cười trong trẻo như vậy — chỉ là, người kia, sớm đã không còn trên đời.Cho dù Thẩm Úc có giống đến thế nào, chung quy... vẫn chỉ là thứ hàng nhái mà thôi.Ý nghĩ ấy lững lờ trôi trong đầu, như khói thuốc quẩn quanh khó tan.
Dòng người ngoài phố vội vã bước qua nhau, từng bước lạnh buốt không chút lưu luyến.Tàn thuốc cháy tới tận đuôi, nóng rát nơi đầu ngón tay khiến anh khẽ giật mình, cúi đầu vê tắt, rồi ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.Sắc trời dần ngả tối, nhiệt độ cũng theo đó mà hạ xuống.
Trên đường, người qua lại mỗi lúc một thưa thớt, chỉ còn ánh đèn đường lặng lẽ kéo dài bóng người.Từ phía xa dường như vọng lại tiếng bước chân dồn dập, hoảng loạn mà rối loạn.
Cố Anh Nghệ đứng trước cửa tiệm vẫn chưa để tâm, cho rằng là người nào đó vội vàng về nhà tránh rét.Nhưng khi anh xoay người chuẩn bị trở vào cửa hàng, cánh cửa chỉ khép hờ, phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân mỗi lúc một gần, dồn dập đến mức khác thường.Cố Anh Nghệ khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn qua — chỉ thấy một Omega đang loạng choạng chạy tới, sắc mặt tái nhợt, thân hình run rẩy, phía sau còn có ba Alpha mặt mày dữ tợn đang đuổi sát.Theo bản năng, Cố Anh Nghệ vốn không phải người thích xen vào chuyện người khác, đặc biệt là mấy chuyện rắc rối như thế này.Nhưng ngay khoảnh khắc Omega kia vụt chạy ngang qua người hắn, một luồng tin tức tố quen thuộc đến mức khiến người ta ngừng thở bất chợt tràn ra trong không khí, khiến đồng tử Cố Anh Nghệ đột ngột co lại.Anh quay đầu nhìn kỹ lại người đang chạy trốn — ánh mắt người nọ hoảng hốt ngoái đầu, chạm vào mắt anh chỉ một giây, nhưng toàn thân Cố Anh Nghệ như bị chấn động.— Thẩm Triều?!Anh gần như không nghĩ gì nữa, lập tức đuổi theo.Bên kia, Omega kia — cũng chính là Thẩm Triều — bị ba Alpha hung hãn ép đuổi sát phía sau, chạy đến một con ngõ cụt tối tăm.Phía trước không còn đường, ba tên Alpha từng bước tiến gần, ánh mắt đầy tà ý và hung dữ."
Mẹ kiếp, còn dám chạy?!
Muốn bị tao đánh gãy chân mới chịu à?" – tên có vết sẹo trên mặt gằn giọng đe dọa."
Đừng...
Đừng lại đây..."
Thẩm Triều lùi lại từng bước, giọng run rẩy, tuyệt vọng dâng lên trong mắt.Tên đao sẹo vươn tay túm lấy tóc hắn, hung hăng kéo ngẩng đầu lên, sau đó vung tay tát mạnh một cái khiến khuôn mặt trắng bệch kia lệch hẳn sang một bên."
Đồ tiện nhân, mày còn muốn chạy hả?!"
Ngay khoảnh khắc đó, một bóng người lao đến.
Một cú đá mạnh mẽ giáng xuống, hất tên đao sẹo văng ra xa.Cố Anh Nghệ xông tới như một cơn gió lốc, kéo tên kia ra, đá mạnh một cú vào ngực khiến hắn đập người vào tường ngã xuống đất.Hai tên còn lại thấy đại ca bị đánh, lập tức lao đến.
Nhưng khí tức của S-Class Alpha khi bùng phát tuyệt đối không phải thứ mà bọn chúng chịu nổi — chỉ cần một lần phóng thích tin tức tố, cả ba tên đã lập tức bị đè ép đến không thở nổi, mồ hôi vã ra như tắm, chân tay run rẩy.Tên đao sẹo ôm ngực, ánh mắt vừa kinh hãi vừa căm phẫn, cuối cùng lảo đảo đứng dậy kéo theo đồng bọn tháo chạy.Phía sau truyền đến một tiếng ho nhẹ quen thuộc."
Khụ... khụ..."
Cố Anh Nghệ lập tức thu lại tin tức tố, xoay người chạy về phía người đang ngồi sụp bên góc tường.Trên người Omega đầy thương tích, quần áo xộc xệch, mái tóc dài rối tung che khuất gương mặt loang lổ máu.
Cậu ta đã chịu kinh hãi quá lớn, tinh thần gần như sụp đổ, cả người không ngừng run rẩy.
Cố Anh Nghệ run run đưa tay, nhẹ nhàng vén mái tóc trước trán cậu.Khác với Thẩm Úc, nơi đuôi mắt trái của Omega kia có một nốt lệ chí mờ mờ, đó chính là Thẩm Triều.Gương mặt từng xinh đẹp ấy giờ đã bị tổn hại nặng nề, không rõ đã trải qua những gì, mà nửa khuôn mặt gần như bị hủy dung, đầy những vết sẹo dữ tợn."
A Triều, A Triều!
Đừng sợ, là tôi, Cố Anh Nghệ đây!"
Đôi mắt tràn ngập hoảng sợ của Thẩm Triều nhìn về phía anh, đồng tử giãn ra, rồi chậm rãi hội tụ lại.
Khi thấy rõ người trước mặt, nước mắt cậu tâ liền rơi xuống, "Anh...
Anh Nghệ..."
"Là tôi, là tôi đây."
Cố Anh Nghệ siết chặt người vào lòng, trong ngực dâng trào quá nhiều cảm xúc, quá nhiều câu hỏi muốn nói ra, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Người tưởng đã mất giờ lại sống sờ sờ đứng trước mặt – cảm xúc ấy, anh không thể nào gọi tên được.Thẩm Triều đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội đưa tay che mặt, giọng đầy kích động: "Đừng...
Đừng nhìn tôi..."
Cố Anh Nghệ thấy cậu ta toàn thân đầy thương tích, rất nhiều chỗ vẫn còn rỉ máu, trái tim như bị ai xé ra từng mảnh.
Anh càng ôm chặt hơn, sau đó bế bổng cậu lên, bước nhanh về phía xe: "A Triều, nghe lời.
Chúng ta đến bệnh viện trước."
Bên kia, Thẩm Úc vừa chọn xong kẹo, mới phát hiện ra Cố Anh Nghệ không còn trong cửa hàng.
Khi đẩy cửa ra, ánh mắt liền bắt gặp dáng người quen thuộc lướt ngang qua mặt kính – Cố Anh Nghệ đang ôm một người."
Lão..."
Thẩm Úc vô thức muốn gọi, nhưng khi nhìn thấy người kia đang được Cố Anh Nghệ ôm vào lòng, đôi môi mím lại, lời gọi chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại trong cổ họng.Hiếm khi hắn thấy lão công mình vội vã như vậy, bước chân gấp gáp, vẻ mặt hoảng loạn.
Người kia là một Omega, được Cố Anh Nghệ ôm chặt vào lòng, rồi nhanh chóng lên xe.
Xe nổ máy, biến mất giữa dòng người.Túi kẹo tinh xảo trong tay rơi xuống đất, viên kẹo sặc sỡ rơi vãi tứ tung, như những màu sắc vui vẻ vừa bị đánh rơi khỏi thế giới của hắn.Thẩm Úc ngây ngốc nhìn theo bóng xe càng lúc càng xa, ánh mắt trống rỗng, đứng yên không nhúc nhích.Lão công... vì sao lại ôm người khác?Vì sao lại bỏ rơi em...