[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 86,018
- 0
- 0
[Abo] Sống Lại Rồi, Theo Đuổi Chồng Thật Khó - Mộc Mộc Bất Thị Vương Tử
CHƯƠNG 79: Bốn người gặp mặt
CHƯƠNG 79: Bốn người gặp mặt
Tịch Dạng có ý chí kháng cự mãnh liệt đối với bệnh viện.
Vừa ăn cơm xong, cậu đã làm ầm lên đòi xuất viện.
Phong Diệc hết cách, đành phải đưa cậu về nhà tĩnh dưỡng.
Đại Trạch cùng Tần Lễ làm thủ tục tường trình xong cũng đến thăm cậu."
Người đã thủ tiêu Tề Hoành ở nhà máy hóa chất chắc là cậu nhỉ?", khoảnh khắc gã mở cửa, Phong Diệc nhỏ giọng hỏi.Đại Trạch rũ mi, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Đoán xem."
Nói xong, gã làm ngơ Phong Diệc, đi thẳng vào phòng ngủ.Phong Diệc không ngăn gã lại, chỉ âm trầm đứng ở cửa.
Thật ra hắn và Tần Lễ đều có thể đoán được đối phương là người đã giết Tề Hoành.Nhưng Đại Trạch không chịu thừa nhận, mà Tần Lễ cũng chưa tìm ra chứng cứ, vậy nên cả hai cũng chỉ có thể tạm thời để gã ung dung tự tại ngoài vòng pháp luật."
Đứng đây làm gì vậy?", đang trong dòng suy nghĩ, ngoài huyền quan đột nhiên có một giọng nam trầm thấp.Phong Diệc ngẩng mặt lên nhìn Tần Lễ cầm chìa khóa xe đi tới."
Hai người đến cùng nhau à?", hắn hỏi.Tần Lễ khẽ nhìn vào qua cánh cửa, mặt hơi không vui gật đầu."
Vào đi rồi nói.", Phong Diệc tránh đường cho anh đi."
Cảnh sát mà đỗ xe đỉnh dữ he?", Đại Trạch tiện tay vớ một quả táo trên bàn ăn, ngồi vắt vẻo ở mép giường phòng ngủ, vừa cắn rộp rộp vừa cười tủm tỉm, phất tay với Tần Lễ: "Cảm ơn cảnh sát Tần đã đưa tôi tới đây nhé."
Tần Lễ phớt lờ gã, bước thẳng vào phòng ngủ.
Ánh mắt dừng lại trên người Tịch Dạng đang nửa nằm nửa tựa vào đầu giường, anh mở miệng: "Chuyện tối qua... tôi thay mặt em trai mình xin lỗi cậu.
Thật sự rất xin lỗi."
Nói rồi, Tần Lễ cúi đầu, hơi khom người.Bước chân Phong Diệc chợt khựng lại.
Đứng yên giữa phòng khách, Đại Trạch cũng ngừng động tác cắn táo, ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.Trong phòng, Tịch Dạng nhìn Tần Lễ, gương mặt hầu như không biểu lộ gì.
Tổ chức luôn chú trọng nguyên tắc 'nợ máu thì trả bằng máu'.
Lần này, dù Tần Nhạc không chết, cậu ta cũng có thể bị tống vào tù, nhưng như vậy thì chẳng khác nào đưa Phong Diệc vào thế khó, làm cho đối phương không biết phải xử trí ra sao.Dù sao lần trước cậu cũng đã từng ra tay hạ độc Tần Nhạc, Phong Diệc cũng nợ Tần Lễ một phần tình nghĩa.Vì vậy, sau một thoáng im lặng, Tịch Dạng lạnh mặt nói: "Tôi hại cậu ta một lần, cậu ta hại tôi lại một lần, chúng ta coi như huề.
Về sau, đừng để cậu ta xuất hiện trước mặt Phong Diệc nữa."
Tần Lễ nghe xong khẽ gật đầu nói: "Cảm ơn cậu."
Tịch Dạng không để ý đến anh nữa, chỉ chăm chăm ngắm nghía sợi dây chuyền Phong Diệc đã tặng cho cậu.
Tần Lễ đứng thẳng lên, xoay người về phía Phong Diệc.
Phong Diệc nhìn anh một cái, hơi nghiêng đầu: "Chúng ta tới thư phòng đi."
Chờ hai người vào thư phòng, Đại Trạch đóng cửa phòng ngủ lại.
Ngay sau đó, gã nhanh chóng kiểm tra xung quanh một lượt.
Xác định không có thiết bị theo dõi, gã lấy điện thoại ra, gõ một hàng chữ trong ứng dụng ghi chú rồi đưa cho Tịch Dạng.- Chuyện về tuyến thể của mày bị phát hiện rồi sao?Tịch Dạng ừ một tiếng.Sắc mặt Đại Trạch ngay lập tức biến đổi.
Gã hỏi: - Vậy bên phía tổ chức phải làm sao đây?- Không biết.Nhìn thấy câu trả lời của Tịch Dạng, Đại Trạch muốn té ngửa.
Gã nghiến răng, dùng hết sức bình sinh kìm nén giọng nói của mình: "Mày nghĩ cách gì đi chứ?
Lỡ đâu sau này họ ra lệnh cho tao giết mày, tao phải làm sao đây?"
Vừa dứt lời, điện thoại của Đại Trạch rung lên một cái.
Gã cúi đầu nhìn qua tin nhắn, sắc mặt thoáng trở nên kỳ lạ, rồi đưa cho Tịch Dạng xem.Đó là tin nhắn tổ chức gửi đến thông qua một chuỗi số mã hóa.
Nội dung bên trong lại chính là lý do thoái thác đã được chuẩn bị sẵn cho sự tồn tại của 'tuyến thể giả' trên người Tịch Dạng, đại ý là, nếu Phong Diệc có truy hỏi, thì cứ để Tịch Dạng nói rằng 'tuyến thể giả' đó là do khi còn nhỏ bị bắt làm thí nghiệm trên cơ thể rồi cấy vào, thuốc chữa bệnh là do phòng thí nghiệm của giáo sư hướng dẫn khi đi du học cung cấp, vì hiệu quả không ổn định, nên tạm thời chưa công bố ra ngoài, chỉ sử dụng trong phạm vi nội bộ.Tóm lại, ý của đối phương rất rõ: Một khi đã bị phát hiện thì cứ thừa nhận.
Chỉ cần Tịch Dạng che giấu được chuyện này, không lộ ra thân phận nằm vùng của mình, không khai ra tổ chức, thế là đủ rồi."
Sức khỏe của Tịch Dạng bây giờ không ổn định, phải thường xuyên sử dụng thuốc.
Một hai lần thì còn bịa lý do che đậy được, nhưng về lâu về dài thì sao?
Chi bằng nhân cơ hội này, đem tình trạng của nó phơi bày ra trước mặt người cầm quyền Phong gia đi."
Đó chính là nguyên văn lời của Lâm Quân Nghiêu.
Chỉ trong vòng một giờ sau khi nói xong, Hạ Diễn đã sắp xếp ổn thỏa.
Nếu Phong Diệc muốn điều tra, thì lý do thoái thác mà họ đưa cho Tịch Dạng kia chắc chắn sẽ có đầy đủ bằng chứng."
Ông chủ quả nhiên vẫn khác hẳn chúng ta.", Đại Trạch khẽ bật ra tiếng cảm thán.Tổ chức có không ít người giống như Tịch Dạng và gã.
Khi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, họ khó tránh khỏi việc bị người khác phát hiện cấu tạo đặc thù của cơ thể.
Để ngăn người ta lần ra nguồn gốc và dò la thân thế, dù cho nguyên do có là gì, chỉ cần bị phát hiện, họ sẽ lập tức phái người khác đi thủ tiêu.Suy cho cùng, chuyện đúng chuyện sai, lý do lý trấu, với họ đều không quan trọng; chỉ có hành vi là quyết định tất cả.Cũng chỉ có đối với Tịch Dạng, hai người kia mới chịu nới lỏng tay."
Vậy là... họ không định giết tôi sao?", ánh mắt cậu dừng trên màn hình, nơi hàng chữ đã biến thành một đống ký tự lộn xộn.Câu hỏi bật ra khẽ khàng, mang theo một tia ngỡ ngàng xen lẫn nhẹ nhõm.Khóe môi hơi cong, lần đầu tiên cậu thấy mình không còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để bám víu lấy một cái phao cứu sinh nữa....Trong thư phòng, tiếng nước trà rót vang lên êm tai.Phong Diệc đặt ấm xuống, đẩy ly về phía Tần Lễ rồi ngồi tựa lưng vào sô pha.
Ánh mắt anh lạnh nhạt: "Không moi được gì từ miệng Đại Trạch sao?"
"Không có, cậu ta xoá sạch mọi dấu vết, không để lại lấy một chút chứng cứ nào.
Nhưng...
điều tôi muốn nói không phải chuyện này.", anh ngẩng mặt lên, ánh nhìn sắc lạnh: "Vụ bắt cóc lần này, rất có thể còn có thế lực thứ ba nhúng tay vào."
Phong Diệc thoáng sững người, gương mặt lập tức căng thẳng.Tần Lễ ngồi thẳng lưng, giọng đều đều nhưng nặng nề: "Trước khi tới đây, tôi đã gặp Tiểu Nhạc.
Em ấy nói tối qua có một số lạ gọi đến, tiết lộ rằng sẽ có một nhóm người phục kích quanh bệnh viện, nhắm vào Tịch Dạng.
Vì hiếu kỳ nên em ấy mới mò tới.
Còn nữa, Đại Trạch khẳng định, camera ở hiện trường... không phải là do cậu ta lắp."
Trong tay Phong Diệc, chén trà bất ngờ nứt toác.
Mảnh sứ vỡ vụn ra, rơi lách tách xuống thảm.
Alpha ngẩng đầu, ánh mắt tối sầm, gằn từng chữ như đang đè nén cả cơn bão: "Vậy ý anh muốn nói là...
Tần Nhạc đã biết trước chuyện này, nhưng lại giấu tôi sao?"
Một nhịp lặng.Không những giấu chuyện, cậu ta còn lái xe đâm Tịch Dạng.Tần Lễ nhíu chặt đôi mày, gương mặt chìm trong bóng tối.
Cũng ôm một nỗi thất vọng sâu sắc về đứa em trai này mình, anh khẽ cúi đầu, giọng trầm thấp như tự nhận tội: "Là tôi của tôi.
Tôi đã quá nuông chiều nó rồi."
Cha mẹ Tần Lễ mất sớm.
Gần mười năm nay, hai anh em họ chỉ còn biết nương tựa lẫn nhau.
Tần Nhạc lại mang bệnh trong người, Tần Lễ vì thế càng khó tránh khỏi dành vài phần cưng chiều cho cậu ta.
Nhưng chính sự nuông chiều ấy đã 'tạo nên kẻ vô ơn', để đến ngày hôm nay, cậu ta còn dám cố tình lái xe tông người ta.Nếu không có cú va chạm đó, có lẽ Tịch Dạng đã kịp thoát thân.Phong Diệc trầm mặt, hạ thấp giọng, như đang nghiến răng nghiến lợi: "Anh định xử lý nó thế nào?"
Tần Lễ lặng im.
Anh thừa hiểu sự quan tâm mà Phong Diệc dành cho Tịch Dạng đã vượt quá mọi giới hạn.
Trong mắt người đàn ông này, Tần Nhạc khó mà có đường lui.
Chính vì thế, trước khi mọi chuyện vượt xa khỏi tầm với, anh phải tìm Tịch Dạng trước.Nhờ có lời nói vừa rồi của Tịch Dạng, lại thêm việc tận mắt nhìn Tần Nhạc lớn lên từ nhỏ đến giờ, Phong Diệc vẫn coi cậu ta như em ruột.
Trong lòng hắn, nỗi áy náy dành cho Tần Nhạc chưa bao giờ nguôi, cộng thêm tình nghĩa với Tần Lễ, hắn không muốn đẩy đối phương vào đường cùng.Thế nhưng... giữa những kẽ tay Phong Diệc, máu chảy thành vệt đỏ, nhỏ xuống nền gỗ lạnh lẽo.
Nhìn cảnh ấy, Tần Lễ cũng không thể chắc chắn nữa, rằng liệu Phong Diệc có thật sự tha cho em trai mình không.Một khoảng lặng đè nặng căn phòng.
Cuối cùng, Phong Diệc ngẩng đầu, gương mặt lạnh như sắt đá, cất lên giọng khàn khàn: "Đây sẽ là lần cuối cùng.
Đưa nó ra nước ngoài, cho đến khi hiểu bản thân phải sống thế nào... thì đừng bao giờ quay trở về nữa."
"Được.", Tần Lễ gật đầu, nhưng một hơi thở dài lặng lẽ tràn ra nơi khóe môi.
Thân là một cảnh sát, anh đáng ra phải giữ công bằng, giữ luật.
Thế mà, lần trước anh đã dung túng, chấp nhận giao dịch để Tịch Dạng chạy thoát, lần này lại che chở cho em trai mình.
Hai lần đều đi ngược lại với công lý... mà cả hai lần, đều là vì Tần Nhạc.Phong Diệc khẽ nghiêng cổ tay.
Mảnh sứ vỡ trong tay anh rơi xuống mặt bàn, vang lên tiếng lách tách khô khốc: "Về phần thế lực thứ ba anh vừa nói, tôi sẽ cho người đi điều tra.", anh rút khăn giấy, chậm rãi lau đi vệt máu giữa các ngón tay, giọng hạ thấp, ung dung mà lạnh lẽo: "Còn có một chuyện nữa... tôi muốn nhờ anh điều tra giúp."
Tần Lễ ngẩng lên, ánh mắt căng thẳng: "Chuyện gì vậy?"
Phong Diệc đặt ly xuống, giọng trầm như kéo cả căn phòng vào tĩnh lặng: "Giúp tôi điều tra xem trong vòng ba mươi năm trở lại đây, ở Cảng Thành có từng xảy ra vụ án nào bắt người làm thí nghiệm hay không, kiểu như cải tạo gien, thay đổi cấu trúc sinh lý... hay bất cứ thứ gì tương tự như vậy."
Tần Lễ thoáng khựng lại, ngạc nhiên ngẩng mắt: "Thí nghiệm trên cơ thể người?
Có phải là... khi còn nhỏ, cậu đã từng bị bắt vào mấy tổ chức đó không?
Tôi vẫn còn nhớ, lúc ấy Phong lão gia từng dẫn cậu đi báo cảnh sát."
Phong Diệc khẽ gật đầu.
Nhưng khi cảnh sát lần ra địa điểm, căn cứ thí nghiệm ấy đã thành 'vườn không nhà trống'.Ánh mắt hắn dần tối lại.
Từ sâu trong trí nhớ, ký ức về những căn phòng lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng, và những bàn tay to lớn ấn chặt xuống vai thằng bé năm nào lại ùa về.
Hắn vẫn luôn có một dự cảm rằng nơi từng nhốt mình, tổ chức đứng sau Tịch Dạng, và cả cha mẹ hắn tồn tại một sợi dây ràng buộc vô hình.Giờ đây, khi cơ thể đặc thù của Tịch Dạng đã bị phơi bày, màn sương mù nhiều năm bao phủ bỗng tan dần ra, lộ một góc sáng của bầu trời.
Những mảnh vụn rời rạc... dường như sắp ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.