Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Abo/H/Hoàn] Kỳ Mẫn Cảm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,919
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
351505661-256-k643956.jpg

[Abo/H/Hoàn] Kỳ Mẫn Cảm
Tác giả: Cua_cherry
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tối Nhất

Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ, hiện đại, ABO, niên hạ, 1v1, H văn, ngọt, đoản văn, HE.

Editor: Cua
Số chương: 5 chương

Tình trạng: Đã hoàn
Rượu vang đỏ Alpha công × Bơ Omega thụ
Cường công nhược thụ.

Truyện kể về một Omega bị một Alpha lừa tâm lừa thân, ngốc nghếch ngọt văn.

 
[Abo/H/Hoàn] Kỳ Mẫn Cảm
🍷+ 🥑 = 1


Editor: Cua🌷

_

Diệp Vân Quân đã chú ý tới Omega trắng nõn xinh đẹp kia từ lâu.

*Đại khái là khoảng nửa tháng trước vào một trận mưa đêm nọ.Sau khi kết thúc buổi tự học tối, cơn mưa tầm tã vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, Diệp Vân Quân híp mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn vài hạt mưa đang đọng trên những phiến lá.Ba mẹ cãi nhau thật phiền, Diệp Vân Quân nghĩ, đêm nay không về nhà nữa, hắn sẽ qua đêm tại căn biệt thự gần trường.Biệt thự là do bố mẹ Diệp Vân Quân mua, nói là để tiện cho con trai học tập.Hứa Thiên Dịch không có ô che mưa, vừa về đến kí túc xá lại chợt nhớ ra quên cầm theo sách bài tập ngữ văn của giáo viên được xưng là đại ma đầu nhất khối.Cậu đành phải đội cặp sách chạy trở về, bài tập ướt vừa hay có thể lấy lý do để trốn làm.Diệp Vân Quân không tập trung ngồi tại chỗ, ánh mắt không mục đích mà nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên hắn bắt gặp một thân ảnh đơn bạc đang chạy vội trong màn mưa, trên người mặc đồng phục mùa hè bị mưa xối ướt đẫm, dính chặt trên người.Diệp Vân Quân nheo đôi mắt lại, giống như muốn xuyên qua màn mưa để nhìn cho rõ Hứa Thiên Dịch.Cậu trông thật giống một phiến lá rơi rụng, sau đó phiêu đãng trong gió.Diệp Vân Quân cẩn thận suy nghĩ một chút, Omega nhỏ này hình như học cùng lớp với mình.Bầu trời dần dần tối lại, Diệp Vân Quân nhàm chán nằm bò ra bàn, trong đầu cứ nhớ mãi thân ảnh thiếu niên với chiếc sơ mi ướt đẫm, dính chặt lên da thịt trắng nõn.Vòng eo nhỏ như cành liễu, chỉ cần một bàn tay là có thể bóp chặt.Diệp Vân Quân thở dài nhìn bàn tay đang nắm lấy không khí dưới bàn học của mình.*"Kẽo kẹt" Cửa phòng học bỗng nhiên bị mở ra."

Tối quá..."

Hứa Thiên Dịch lẩm bẩm.Trong phòng học tối tăm, cậu vội vàng cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người mình ra, lộ ra làn da trơn bóng, Hứa Thiên Dịch nặng nề thở hắt, giọt nước lắc lư rơi xuống theo cánh tay cậu.Cậu nhớ mình có để một bộ đồng phục phụ ở lớp, tuy hiện giờ trong phòng học không có ai nhưng Hứa Thiên Dịch vẫn có cảm giác hơi kì lạ, cậu không bật đèn mà trực tiếp đi tới chỗ ngồi của mình.Diệp Vân Quân đang ngồi ở bàn cuối khẽ nheo mắt lại, hắn giống như mãnh thú đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.Ánh trăng ảm đạm xuyên qua cửa sổ rơi xuống phòng học, chiếu lên mặt bàn hiện ra tia sáng nhàn nhạt.Đôi vai gầy của Hứa Thiên Dịch được ánh trăng bao lấy càng thêm mê người, lướt xuống một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy hai điểm đỏ trước ngực.*Tay Diệp Vân Quân chậm rãi tiến vào trong quần, ma xui quỷ khiến mà động tay lên xuống.Trong không khí dần phát ra những tiếng hít thở nặng nề.Hứa Thiên Dịch vừa tròng được một ống tay vào người, mơ hồ nhận ra không khí không thích hợp.Giống như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, Hứa Thiên Dịch nghĩ.Diệp Vân Quân giành giật từng giây phút nhìn chằm chằm đầu vai Hứa Thiên Dịch còn lộ ở bên ngoài, động tác càng lúc càng nhanh.Sau khi Hứa Thiên Dịch mặc xong áo sơ mi, cậu mới nghi ngờ nhìn về dãy bàn cuối phòng học.Hoảng hốt nhận ra, thật sự có ai đó đang nhìn cậu.Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của Hứa Thiên Dịch không khỏi nắm chặt lấy cúc áo.Ánh mắt Diệp Vân Quân dịch chuyển từ đầu vai Hứa Thiên Dịch xuống xương quai xanh trước ngực, không khí phảng phất như đọng lại, chỉ còn những tiếng hít thở lên xuống nặng nề."

Ai?"

"Hự......"

Diệp Vân Quân nháy mắt bắn ra ngay sau khi nghe giọng nói của Hứa Thiên Dịch.Hắn có chút phát ngốc nhìn bàn tay dính nhớp của mình, ánh mắt nhiễm vài phần ý cười.A.....

Chỉ vì một tiếng "Ai" sao....*Diệp Vân Quân không thể không cảm khái, Hứa Thiên Dịch quá dễ lừa.Không đợi hắn nghĩ ra lý do, Hứa Thiên Dịch đã đi tới sờ lên trán Diệp Vân Quân.Hứa Thiên Dịch có chút ấn tượng với Diệp Vân Quân: Cao to đẹp trai, thành tích học tập tốt, nếu không nói chắc không ai biết hắn là học sinh nhảy cấp.Nói cách khác, Diệp Vân Quân nhỏ hơn hai tuổi so với Hứa Thiên Dịch, điều này không khỏi khiến Hứa Thiên Dịch nảy sinh ý muốn bảo hộ cùng quan tâm đối với hắn.

Cậu nhỏ giọng hỏi: "Sao lại nằm ở đây mà chưa về nhà, không có ô sao?

Hay phát sốt rồi?"

Cũng khó trách Hứa Thiên Dịch hiểu lầm, bên ngoài mưa rền gió dữ, trong phòng học lại chỉ có Diệp Vân Quân ăn mặc đơn bạc ghé vào bàn học, dù là ai thấy cũng sẽ hỏi han vài câu, huống chi là người có tấm lòng thiện lượng như Hứa Thiên Dịch.Tay phải Diệp Vân Quân vẫn còn dính tinh dịch chưa kịp lau, hắn vội dùng tay trái đẩy bàn tay đang định sờ lên trán của mình: "Ừm...

Phát sốt......"

Hắn lặng lẽ phóng ra pheromone của mình, vừa để che đi mùi vị ái muội, vừa mang theo ý đồ câu dẫn Hứa Thiên Dịch.*Hứa Thiên Dịch đột nhiên cảm thấy hơi nóng, phảng phất ngửi thấy mùi rượu vang đỏ đâu đây.Cậu nghe thấy Diệp Vân Quân nhỏ giọng nói: "Giúp em(*)...

Lấy chút nước ấm được không?"(*) Công nhỏ hơn nên mình để xưng em nhe.Hứa Thiên Dịch không có khả năng từ chối, cậu gật đầu, đến gần Diệp Vân Quân hỏi: "Ly nước cậu để đâu?"

Theo động tác tới gần của Hứa Thiên Dịch, Diệp Vân Quân mê muội ngẩng đầu lên, hơi thở ấm áp phun bên tai Hứa Thiên Dịch, Diệp Vân Quân nói: "Em không có ly, mượn của anh một chút được không?"

Hứa Thiên Dịch tựa hồ như bị hơi nóng của Diệp Vân Quân làm cho choáng váng, sau gáy bỗng nổi da gà.

Cậu vội lùi về phía sau một chút, tay phủ lên cổ xoa hai cái, hơi xấu hổ cười cười: "Được, tôi đi lấy nước cho cậu."

Ba phút sau, Diệp Vân Quân vừa lòng ôm lấy ly nước của Hứa Thiên Dịch, miệng nhỏ hài lòng nhấp mấy ngụm, hắn nở một nụ cười đơn thuần với Hứa Thiên Dịch: "Cảm ơn anh."

Hứa Thiên Dịch bị nụ cười của hắn làm cho lóa mắt, trong lòng giống như vừa đổ cơn mưa, thình thịch đập mạnh, cậu nói: "Không có gì đâu."

Diệp Vân Quân ốm yếu ghé vào trên bàn nói: "Thật là khó chịu......"

Hắn vừa nói vừa nâng mí mắt trộm nhìn biểu tình của Hứa Thiên Dịch, quả nhiên, Hứa tiểu thiên sứ cau mày không biết phải làm sao.Hứa Thiên Dịch thấy hắn còn ôm ly nước của mình, không nhẫn tâm đòi lại, cậu hỏi Diệp Vân Quân: "Bên ngoài trời mưa lớn lắm, không có ai tới đón cậu à?"

Diệp Vân Quân theo bản năng trả lời: "Tài xế ông ta..."

Hắn đột nhiên đảo mắt-- "Đúng thế, hôm nay ba mẹ em cãi nhau, vậy nên không có ai đón em về."

Dứt lời, hắn tỏ ra đáng thương nhìn Hứa Thiên Dịch, giống như đang ám chỉ gì đó.Hứa Thiên Dịch nghĩ rằng Diệp Vân Quân vẫn là một đứa nhỏ, lại đang phát sốt, để hắn một mình ở đây thì không ổn lắm, nhưng cũng không thể mang một Alpha về kí túc xá của Omega được.Cậu đang nghĩ ngợi, mùi rượu vang đỏ trong không khí càng thêm dày đặc, Hứa Thiên Dịch cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.Hứa Thiên Dịch lắc lắc đầu, nói với Diệp Vân Quân: "Xin lỗi...

Hình như tôi...

Không phải cũng phát sốt chứ..."

Hiện tại Hứa Thiên Dịch có cảm giác choáng váng giống như người say vậy, loáng thoáng nghe thấy Diệp Vân Quân nói: "Vậy đêm nay anh ở trong lớp với em được không?

Em hơi sợ bóng tối."

Hứa Thiên Dịch cũng không nghĩ quá nhiều, ngồi xuống bên cạnh Diệp Vân Quân nói: "Cũng được."

Cậu ghé vào trên bàn nói: "Tôi cũng cảm thấy không thoải mái lắm, trong ngăn bàn tôi có đồ ăn vặt, nếu đói bụng cứ lấy mà ăn, tôi ngủ trước nhé."

Diệp Vân Quân đứng dậy tắt đèn, trong bóng đêm lộ ra nụ cười: "Em biết rồi."

Thời điểm Hứa Thiên Dịch tỉnh lại, trong lớp đã có thêm hai ba học sinh, cậu cuống quít đứng dậy muốn trở về chỗ của mình.Diệp Vân Quân chợt giữ chặt cổ tay của cậu, những ngón tay thon dài lưu luyến không muốn buông.Hứa Thiên Dịch mơ hồ quay đầu hỏi hắn:" Có chuyện gì thế?"

Ánh mắt Diệp Vân Quân đảo quanh xương quai xanh của đối phương mấy lần, cuối cùng nở một nụ cười mê người như cũ:" Không có gì, cảm ơn anh đã giúp em."

Hứa Thiên Dịch muốn xua tay nói không có gì, nhưng bàn tay lại bị người kia nắm chặt, lực nắm của Diệp Vân Quân quả thực lớn đến kinh người.Hứa Thiên Dịch liếc Diệp Vân Quân một cái, Diệp Vân Quân liền buông lỏng tay ra.Cổ tay trắng nõn của cậu lưu lại mấy vết hồng nhàn nhạt, Diệp Vân Quân thế nhưng vẫn mỉm cười như cũ: "Ngại quá, dùng sức hơi mạnh, hay để em xoa giúp anh nhé?"

Người đến phòng học càng ngày nhiều, Hứa Thiên Dịch đứng ngốc ngay bên cạnh học bá Diệp Vân Quân, bất cứ lúc nào cũng thể có người quay đầu nhìn lại.Cậu nhìn bốn phía xung quanh, vội vàng nói: "Không sao không sao, tôi không thấy đau lắm."

Nói xong chạy thẳng về chỗ ngồi của mình.Bạn cùng bàn sau khi tới cứ nhìn Hứa Thiên Dịch chằm chằm, nhìn đến mức tai cậu đỏ bừng, Hứa Thiên Dịch thật sự nhịn không được, quay đầu hỏi: "Cậu cứ nhìn tớ làm gì?"

Bạn cùng bàn chỉ chỉ vào cổ của mình, nhìn Hứa Thiên Dịch không chớp mắt: "Cổ của cậu...

Có chút đỏ."

Hứa Thiên Dịch lại tưởng có chuyện gì, dùng tay xoa xoa cổ: "Tối hôm qua tớ ngủ ở lớp, chắc là bị muỗi đốt đấy."*Loại cảm giác này lại tới nữa, cảm giác như bị người khác nhìn chằm chằm khiến cả người hoảng hốt.Hứa Thiên Dịch bỗng nhiên quay đầu, chỉ nhìn thấy Diệp Vân Quân đang cười tủm tỉm với cậu.Cậu tựa hồ có chút không thoải mái, Hứa Thiên Dịch nghĩ.Tan học, Diệp Vân Quân gọi Hứa Thiên Dịch: "A Nghệ ơi, em muốn uống nước."

Uống bằng ly nước của anh.Từ nửa tháng sau đêm mưa ấy, bọn họ ở trong lớp đã nói nhiều hơn hai câu với nhau, Hứa Thiên Dịch thường giúp Diệp Vân Quân lấy nước, Diệp Vân Quân liền bắt đầu gọi A Nghệ ơi A Nghệ à, giống như hai người vô cùng thân thiết vậy.Ban đầu Hứa Thiên Dịch còn chưa nghe quen, đỏ mặt nói nhỏ: "Đừng gọi như thế."

Dần dần cũng bị Diệp Vân Quân da mặt dày thuyết phục.*Hứa Thiên Dịch gần đây hay bị mất đồ.Mất tẩy hay bút thì thôi đi, ngay cả sách bài tập hay đồ uống cũng bị mất.Hứa Thiên Dịch lần nào cũng phải đỏ mắt hỏi bạn cùng bàn: "Tớ mới uống hai ngụm, sao lại biến mất rồi?"
 
[Abo/H/Hoàn] Kỳ Mẫn Cảm
🍷+ 🥑 = 2


Editor: Cua🌷

_

Bạn cùng bàn vội vàng thanh minh:“Không phải ba ba uống!

Sao ba ba lại giành đồ ăn của con trai được!”

Hứa Thiên Dịch giận dỗi quay mặt đi.

Thôi vậy, mua lại chai khác.

Cảm giác bị nhìn chằm chằm lại đến nữa, Hứa Thiên Dịch mất tự nhiên vươn tay xoa cổ, tuyến thể nơi đó vẫn bình thường, nhưng cậu cứ có cảm giác bị ai đó cắn một cái.

Cậu lại thử quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Diệp Vân Quân đang cau mày nằm bò ra bàn.

Hứa Thiên Dịch có chút lo lắng nhìn hắn, vừa tan học liền đi về phía cuối lớp.

Diệp Vân Quân đột nhiên đứng dậy ra khỏi phòng học, Hứa Thiên Dịch nghĩ, có lẽ là đi vệ sinh, vậy mình sẽ ở đây chờ hắn về.

Diệp Vân Quân đứng nửa ngày trong nhà vệ sinh vẫn chưa thấy Hứa Thiên Dịch đuổi theo, không khỏi có chút bực bội.

Đệch, rõ ràng cậu đã thấy hắn nằm ra bàn.

Còn có thể ở trong nhà vệ sinh làm cái gì chứ.

Diệp Vân Quân lại xoay người trở về lớp học.

Diệp Vân Quân không có ở trong lớp, Hứa Thiên Dịch cũng ngại ngồi trên ghế của hắn, vậy nên cậu ngoan ngoãn đứng đợi ngay bên cạnh.

Người ngồi bàn trước Diệp Vân Quân chợt vỗ vai Hứa Thiên Dịch: “Này người anh em, lấy giúp tôi cục tẩy trong ngăn bàn anh Diệp(*) có được không?”

(*) Bản raw ghi Diệp ca á ;))

Hứa Thiên Dịch có chút do dự, chưa xin phép mà động vào đồ của người khác thì không tốt cho lắm.

Người phía trước có chút gấp,“ Tôi nhớ anh Diệp có mấy cái trong đó mà, dùng một chút cũng không có vấn đề gì đâu.”

Hứa Thiên Dịch không từ chối được, đành phải gật đầu lấy giúp cậu ta cục tẩy.

Hứa Thiên Dịch khom lưng, ánh mắt vô tình rơi xuống tập sách của Diệp Vân Quân, đúng lúc này Diệp Vân Quân từ nhà vệ sinh trở về lớp học.

Nương theo động tác cúi người, áo sơ mi của cậu bị cuốn lên một đoạn, lộ ra vòng eo nhỏ.

Ánh mắt Diệp Vân Quân chợt tối lại.

Hứa Thiên Dịch hơi ngơ ngác, cậu không ngờ sẽ nhìn thấy sách bài tập, bút, và tẩy mình vừa bị mất ở trong ngăn bàn của Diệp Vân Quân.

Cậu sửng sốt hai giây, Diệp Vân Quân thoạt nhìn không giống kiểu người sẽ trộm đồ của người khác.

Không để Hứa Thiên Dịch kịp nghĩ tiếp, góc áo của cậu bỗng bị ai đó túm lấy, Hứa Thiên Dịch đứng thẳng dậy, đối diện với tầm mắt của Diệp Vân Quân.

Bàn tay Diệp Vân Quân vẫn đang nắm chặt góc áo của cậu.

Bị phát hiện mình tự tiện thế này, Hứa Thiên Dịch có chút xấu hổ.

Giọng nói của cậu rất nhỏ: “Thực xin lỗi…

Là bạn bàn trước nhờ cho nên…”

Cậu bạn đó biết ý ngắt lời của Hứa Thiên Dịch, cười giải thích: “Anh Diệp này, tẩy của tôi mất rồi, cho tôi mượn của cậu dùng chút.”

Sau khi nghe được lời này, sắc mặt Diệp Vân Quân nháy mắt thay đổi cảm, liếc cậu ta một cái rồi lạnh lùng nói: “Không cho.”

Cậu bạn bàn trước hậm hực quay đầu đi, vì sao anh Diệp lại trở nên keo kiệt thế này.



Diệp Vân Quân có chút không bình thường.

Gần đây Hứa Thiên Dịch thường xuyên bị Diệp Vân Quân làm cho mặt đỏ tim đập, hắn không phải cùng cậu đi vệ sinh thì cũng là ôm cậu ngủ.

Hứa Thiên Dịch bẻ tay Diệp Vân Quân ra, duy trì một khoảng cách với hắn, vành tai đỏ rực: “Gần nhất em bị sao vậy?”

Diệp Vân Quân không muốn bị đẩy ra, càng thêm ôm chặt lấy cậu, mặt hắn chôn ở sau cổ Hứa Thiên Dịch, ngửi trộm tuyến thể của cậu, nóng lòng muốn biết cậu có mùi gì.

Hắn nhỏ giọng nói: “Muốn chịch anh.”

Hứa Thiên Dịch dĩ nhiên sẽ không nghe thấy, cậu đẩy Diệp Vân Quân hỏi lại: “Gì cơ?”

Diệp Vân Quân lưu luyến buông Hứa Thiên Dịch ra, hắn lắc đầu, tủi thân nói: “Không có gì.”

Hứa Thiên Dịch muốn điên rồi, giờ thì cậu lại bị mất quần áo.

May mắn là mùa hè, áo khoác đồng phục bị mất cũng không sao, mặc mỗi áo sơ mi trắng cũng không lạnh được.

Ánh mặt trời chói chang chiếu lên bộ áo khoác Diệp Vân Quân đang mặc, hắn ngồi ở vị trí cuối lớp học, vừa lòng ghé vào bàn ngủ.

Cậu bạn bàn trước không khỏi trợn mắt nhìn hắn, mùa hè mặc áo khoác thì thôi đi, đằng này trông nó còn chật ních, có cảm giác như có thể bị hắn làm rách bất cứ lúc nào vậy.

Nhưng anh Diệp đang ngủ, cậu ta cũng chẳng dám hỏi gì.

Bàn trước thử cẩn thận nhớ lại từ bao giờ anh Diệp lại trở nên kì quái như vậy, hình như là...

Từ cái đêm hắn ngủ ở lớp vào đêm mưa to nửa tháng trước, ngày hôm sau anh Diệp liền trở nên kì lạ.

Chẳng lẽ do phát sốt nên hỏng đầu…?

Chuông tan học vang lên, Diệp Vân Quân chậm rãi mở mắt ra rồi duỗi người — — mặc áo của vợ ngủ, thật thích!

Chỉ là có hơi nóng.

Bàn trước xoắn suýt một hồi, muốn nói lại thôi.

Cậu ta nhìn áo khoác trên người Diệp Vân Quân, đột nhiên nhớ ra hai hôm trước, bạn cùng bàn của Hứa Thiên Dịch có hô to: “Có ai thấy áo khoác của Tiểu Hứa không?

Gần đây Tiểu Hứa hay mất đồ, các vị đại ca giúp đỡ tìm giúp em ấy nha!”

Hứa Thiên Dịch ngồi tại chỗ, xấu hổ kéo tay cậu ta ngồi xuống: Aiz, sớm biết vậy còn lâu mới nhờ cậu tìm giúp...

Cậu bạn bàn trước bỗng a một tiếng, giống như vừa thông suốt ra chuyện gì đó, mỉm cười mờ ám với Diệp Vân Quân, gật gật đầu: “Yên tâm đi anh Diệp, đừng xấu hổ, tôi sẽ giúp cậu.”

Diệp Vân Quân vẫn đang trong cơn buồn ngủ: ?



Lúc Hứa Thiên Dịch phát hiện áo khoác của mình đang treo trên ghế của Diệp Vân Quân là khi hắn đang ở sân thể dục chơi bóng.

Hứa Thiên Dịch cầm chiếc áo khoác kia lên, tỉ mỉ nhìn kĩ một phen, thậm chí cậu còn cúi đầu ngửi thử, ách, toàn là mùi vị của Diệp Vân Quân.

Nhưng mã số của chiếc áo này là 175, rõ ràng là áo của cậu, trên cổ tay còn có ký hiệu đánh dấu của cậu.

Hứa Thiên Dịch ngây người cầm áo khoác trên tay, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cậu bạn bàn trước vừa lấy nước trở về lớp đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, Hứa Thiên Dịch đang ngây ngốc nhìn áo khoác, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên mặt cậu trông giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc.

Cậu ta bỗng nhiên hiểu ra vì sao Diệp ca lại trộm đồ của Hứa Thiên Dịch trong kỳ mẫn cảm.

Hứa Thiên Dịch nghe thấy động tĩnh, vội vàng ôm lấy áo khoác, cười trừ với cậu ta.

Cậu bạn kia thu hết mọi hành động của Hứa Thiên Dịch vào đáy mắt, cậu ta lấy lại áo khoác đồng phục từ tay Hứa Thiên Dịch, trịnh trọng đặt lại trên bàn của Diệp Vân Quân.

Sau khi đặt nó lên bàn ngay ngắn, cậu ta liền nói với Hứa Thiên Dịch: “Về sau á, khả năng đồ vật của cậu sẽ thường xuyên bị anh Diệp lấy mất nên cậu đừng quá để ý.”

Tính cách của Hứa Thiên Dịch vốn nhút nhát lại hay ngại ngùng, nghe cậu ta nói vậy, vành tai không khống chế được đỏ lên: “Vì sao chứ…

Rõ ràng là đồ của tớ.”

Rõ ràng cần phải dùng giọng điệu nghiêm túc để chất vấn, phát ra từ miệng Hứa Thiên Dịch lại trở nên mềm mại như bông.

Giọng điệu của cậu bạn bàn trước không khỏi dịu đi, “Cái này…

Thành tích học tập của cậu tốt, hẳn là biết đến khóa giảng về sinh lý của Alpha chứ?”

Hứa Thiên Dịch lặng lẽ đến gần bàn của Diệp Vân Quân, duỗi tay cầm lấy áo khoác của mình lên, nhân tiện lắc đầu: “Khóa giảng đó tớ không tập trung nghe cho lắm.”

Làm gì có chuyện không tập trung, rõ ràng do cậu lắng nghe quá nghiêm túc nên bị bạn cùng bàn cười nhạo, Omega mà nghe về sinh lý của Alpha chẳng phải giống như đang nghe sinh lý của bạn trai tương lai sao?

Báo hại Hứa Thiên Dịch lập tức che lỗ tai lại, trừng mắt nhìn bạn cùng bàn, cả khóa giảng cũng chẳng có cách nào nghe lọt.

Cậu bàn trước nhìn Hứa Thiên Dịch nhất quyết nắm chặt áo khoác của mình, khẽ thở dài, bất đắc dĩ thừa nhận: “Alpha chúng tớ sẽ có kỳ mẫn cảm, đại loại giống như kỳ phát tình của Omega các cậu vậy.

Kỳ mẫn cảm rất khó chịu, bọn tớ sẽ không nhịn được muốn dính lấy Omega của mình, vô cùng muốn ỷ lại vào Omega, thường xuyên lấy đồ của Omega xây tổ để tạo cảm giác an toàn, cậu hiểu không?”

Cậu ta vừa nói, vừa có cảm giác mình quả nhiên là đệ nhất học bá vĩ đại nhất thế giới, hahaha.

Hứa Thiên Dịch cái hiểu cái không gật gật đầu, cậu muốn hỏi chẳng lẽ Omega của hắn chính là cậu à, nhưng cuối cùng cũng không dám hỏi.

Da mặt của cậu quá mỏng.

Cậu nghĩ, thôi vậy, chỉ là lấy quần áo xây tổ thôi mà.

Vấn đề không lớn, có thể tiếp thu.



Cơn nóng giữa hè quả thực rất gay gắt, áo sơ mi trên người Diệp Vân Quân ướt đẫm mồ hôi, hắn vén áo lên để lau mồ hôi, đồng thời lộ ra cơ bụng rắn chắc, vừa lau vừa đi vào phòng học.

Trước khi nhìn thấy Hứa Thiên Dịch đặt lại áo khoác đồng phục của mình lên bàn hắn, Diệp Vân Quân một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, hắn thậm chí còn cho rằng, có thể nhân cơ hội nắm tay A Nghệ.

Diệp Vân Quân đến gần Hứa Thiên Dịch, hắn hơi há mồm: “A Nghệ, em……”

Mồ hôi chảy dọc theo gương mặt hắn xuống cằm, tay Diệp Vân Quân mở ra rồi nắm lại, giống như muốn nắm góc áo Hứa Thiên Dịch.

Hứa Thiên Dịch nghe tiếng nên ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt Diệp Vân Quân đỏ bừng bất thường, cậu tự cảm thấy bản thân khá lành tính, cậu cũng không bao giờ nặng lời khiến người khác sợ hãi, cho nên thấy dáng vẻ này của Diệp Vân Quân không khỏi làm cậu bất ngờ.

Hứa Thiên Dịch đặt áo xong liền nói: “Không sao cả.”

Một câu dư thừa nói cũng không nói, xoay người trở về chỗ ngồi của mình.

Diệp Vân Quân cho rằng Hứa Thiên Dịch tức giận, vừa định giải thích, không ngờ Hứa Thiên Dịch bỗng nhiên quay đầu, khẽ kéo quần áo của mình hỏi: “Còn cần đồ vật gì khác không?”

Hắn nhìn về phía Hứa Thiên Dịch, mơ hồ nhìn ra chút lo lắng trong đôi mắt sáng ngời của A Nghệ.

Diệp Vân Quân có chút ngây người, vẫn chưa kịp hiểu A Nghệ có ý gì thì miệng đã nhanh hơn não, buột miệng nói: “Không cần.”



Chờ đến lúc tan học , Hứa Thiên Dịch liền ôm một chồng sách lớn bé đặt lên bàn Diệp Vân Quân, cậu thở hổn hển nói: “Làm ơn…

Nhường một chút……”

Trong giờ học cậu đã thử hỏi bạn cùng bàn, kỳ mẫn cảm của Alpha sẽ như thế nào.

Bạn cùng bàn nói, tốt nhất là 24 giờ ở bên cạnh hắn, Alpha rơi vào kỳ mẫn cảm vô cùng yếu ớt.

Hứa Thiên Dịch bỗng nhiên nhớ lại đêm mưa to ấy, Diệp Vân Quân nằm ghé trên bàn với bộ dáng mệt mỏi ốm yếu.

Kể từ ngày hôm sau, Diệp Vân Quân liền thích dính lấy cậu, Hứa Thiên Dịch nghĩ lại liền đỏ mặt.

Bạn cùng bàn động viên Hứa Thiên Dịch: “Ây da ây da, cậu cũng không thể mặc kệ người ta mà đúng không, Alpha chúng tớ rơi vào thời kì này vô cùng khổ sở đó nha.”
 
[Abo/H/Hoàn] Kỳ Mẫn Cảm
🍷+ 🥑 = 3


Editor: Cua🌷
_

Hứa Thiên Dịch không nói gì, chủ động tới tìm chủ nhiệm lớp xin đổi chỗ ngồi.

Thành tích của hai người tốt giống nhau, chủ nhiệm lớp dĩ nhiên sẽ đồng ý cho bọn họ ngồi cùng với nhau.

Thuận lý thành chương, Hứa Thiên Dịch và Diệp Vân Quân trở thành bạn cùng bàn mới.

Bạn cùng bàn đột ngột bị thay đổi, Diệp Vân Quân không hề bất mãn mà chỉ nhấp môi cười trộm, bộ dáng này hoàn toàn bị tên bàn trước nhìn thấy.

Hứa Thiên Dịch cũng xem như hiểu rõ phần nào về kì mẫn cảm của Alpha, hắn không thèm che giấu những hành động cần sự an toàn từ cậu.

Ví dụ như, Diệp Vân Quân rất thích trộm nắm tay cậu trong lớp.

Hứa Thiên Dịch lại thích ngủ, cậu thường xuyên chống cằm, ngủ gà ngủ gật trong khi lắng nghe giáo viên giảng bài.

Cái đầu chậm rãi rũ xuống giống gà con mổ thóc, rồi lại giật mình bừng tỉnh.

Hứa Thiên Dịch mê man ngồi thẳng người, sau đó lại chậm rãi tựa lưng vào ghế, một tay từ trên bàn rũ xuống, đung đưa theo biên độ nhỏ.

Nhân cơ hội đó Diệp Vân Quân liền nắm tay Hứa Thiên Dịch, hắn lặng lẽ câu lấy ngón út của cậu, cuối cùng nắm chặt không buông.

Hứa Thiên Dịch chỉ cảm thấy tay trái nặng trĩu, nhưng cậu không để tâm lắm.

Thẳng đến khi giáo viên cầm một viên phấn trắng chuẩn xác ném vào người Diệp Vân Quân, vừa đùa vừa mắng: "Hai người các cậu đi học mà còn nắm tay nắm chân là sao?

Sao mà giống như mấy tiểu cô nương vậy hả?"

Hứa Thiên Dịch giật mình bừng tỉnh từ trong mộng, phát hiện tay trái của mình đang nằm gọn trong lòng bàn tay Diệp Vân Quân.

Hứa Thiên Dịch lập tức đỏ mặt, cái này so với chuyện bị giáo viên phê bình khi đang ngủ gật còn xấu hổ hơn.

Cậu muốn rút tay về giấu mặt đi, nhưng cố gắng mấy cũng không rút tay ra được, Diệp Vân Quân gắt gao nắm lấy tay cậu, lại còn nở một nụ cười khó hiểu.

Hắn tươi cười xán lạn, Hứa Thiên Dịch đọc được từ khẩu hình miệng hắn mấy chữ, "Tiểu cô nương."

Mặt Hứa Thiên Dịch càng đỏ hơn.



Bạn cùng bàn cũ ngồi cùng Hứa Thiên Dịch thường chạy tới xuống tìm Hứa Thiên Dịch chơi, hiển nhiên là không có Alpha nào lại không thích Omega mềm mại ngọt ngào cả.

Đặc biệt là người đã ngồi cùng với Hứa Thiên Dịch lâu như vậy, dĩ nhiên sẽ rất nhớ cậu.

Cậu ta khóc lóc ăn vạ với Hứa Thiên Dịch: "Con trai à!

Sao con lại không cần ba ba nữa rồi huhuhu!"

Vừa gào vừa muốn lân la ôm cậu, Diệp Vân Quân ngồi ngay bên cạnh không nể tình liếc cậu ta một cái: "Chú ý hành vi của mình."

Hứa Thiên Dịch cuối cùng vẫn bị cậu ta ôm lấy, mái tóc bị vò đến lộn xộn, Hứa Thiên Dịch lại loáng thoáng ngửi thấy mùi vị pheromone của người nọ.

Diệp Vân Quân ngồi ở một bên, trầm mặc không nói lời nào.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, tựa hồ như đang suy tư gì đó.

Sau đó cánh tay hắn dùng sức, kéo Hứa Thiên Dịch về phía mình.

Tên bàn trước nháy mắt ra hiệu: "Khụ khụ, anh Diệp hành động nhanh ghê."

Cùng bàn cũ như bừng tỉnh đại ngộ: "Á -- A Nghệ, thì ra Alpha mà cậu nói là...

"

Hứa Thiên Dịch:?

Diệp Vân Quân:?

Tên bạn cùng bàn cũ vừa đi, Diệp Vân Quân liền không kiên nhẫn đá ghế của tên bàn trên: "Đừng giả ngu nữa, các người đang nói đến ai?"

Hắn lại đạp thêm một cái nữa: "Ý tôi là Alpha của A Nghệ là ai?"

Tên bàn trước dè dặt nhìn Hứa Thiên Dịch, sau đó ghé sát vào tai Diệp Vân Quân nói nhỏ: "Anh Diệp này, kỳ mẫn cảm của cậu không thể kiêng dè một chút sao?"

Diệp Vân Quân liếc cậu ta một cái, cười mắng: "Nhu cầu sinh lý bình thường sao có thể giấu được?"

Cậu ta nhớ lại mấy hành động lưu manh gần đây của anh Diệp đối với Hứa Thiên Dịch, cũng đúng, quả nhiên thật là không giấu được.



Trong giờ học, thái độ của Diệp Vân Quân có hơi khác thường, hắn không nói một nào với Hứa Thiên Dịch cả.

Tuy rằng Hứa Thiên Dịch bình thường không nhạy bén lắm, nhưng cậu vẫn nhận ra Diệp Vân Quân đang tức giận.

Bởi vì tiết này Diệp Vân Quân không chỉ không nói gì với cậu, mà thậm chí cũng không nắm tay.

Ngón tay Hứa Thiên Dịch mon men tới gần Diệp Vân Quân, thấp thỏm câu lấy ngón cái của hắn, nhỏ giọng hỏi:" Em xảy ra chuyện gì thế?"

Kỳ mẫn cảm của Alpha thật khó hiểu mà.

Diệp Vân Quân trở tay nắm ngược lấy tay cậu, tâm tình có vẻ đã tốt hơn một chút: "Không có gì đâu, A Nghệ."

Diệp Vân Quân nghĩ, pheromone của Hứa Thiên Dịch hẳn là mùi bơ, ngọt ngào, mềm mại, ngửi rất thích.

Hắn còn phát hiện Hứa Thiên Dịch không bài xích sự tiếp xúc của mình, vậy nên càng tùy ý làm bậy.

Trong giờ trộm nắm tay, tan học liền tranh thủ ngã vào lồng ngực Hứa Thiên Dịch.

Hắn vùi đầu vào bụng Hứa Thiên Dịch dụi dụi, tham lam ngửi mùi bơ ngậy chỉ thuộc về cậu.

Hắn nói: "A Nghệ, anh thơm quá."

Báo hại Hứa Thiên Dịch mặt đỏ tai hồng, không dám thở mạnh, cậu nghĩ, không biết bao giờ kỳ mẫn cảm của Alpha mới kết thúc...

Hứa Thiên Dịch cuối cùng cũng không nhịn được, đỏ mặt hỏi Diệp Vân Quân: "Alpha các em, kỳ mẫn cảm thường kéo dài mấy ngày thế?"

Mặt Diệp Vân Quân dán trên áo Hứa Thiên Dịch, phát ra thanh âm rầu rĩ: "Sao em biết được."

Hứa Thiên Dịch không nghe rõ, còn chưa kịp hỏi lại Diệp Vân Quân đã lên tiếng: "Đại khái là khoảng một tuần đi."

Một tuần sao...

Hứa Thiên Dịch nghĩ, cũng quá dài đi, kỳ động dục của Omega dài lắm cũng chỉ hai ba ngày.

Diệp Vân Quân tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Thiên Dịch, hắn ngồi thẳng dậy xoa mặt cậu: "Alpha và Omega khác nhau nhiều mà."



Diệp Vân Quân thường như có như không phát ra mùi rượu vang đỏ khiến Hứa Thiên Dịch choáng váng say.

Buổi tối tại ký túc xá, đầu Hứa Thiên Dịch nặng nề không đứng vững được, cậu đỡ tường tự đi về ký túc xá.

Cả người nóng lên, chân mềm đến mức không đứng dậy được, bước chân Hứa Thiên Dịch càng lúc càng chậm lại, cuối cùng dứt khoát ngồi dựa vào tường.

Rõ ràng cách kỳ động dục còn tận một tuần...

Hứa Thiên Dịch muốn gọi một bạn học đi ngang để mượn một lọ thuốc ức chế.

Nhưng sau khi ngẩng đầu mới phát hiện cậu đang bị một đám người bao quanh, dục vọng trong mắt bọn họ không thèm che giấu, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Cậu mơ hồ nghe thấy bọn họ nói cái gì mà Omega rồi kỳ động dục, cậu khó chịu giật giật thân mình.

Hương bơ ngọt ngào dần tản ra xung quanh, bỗng nhiên bên cạnh có người tới gần cậu, pheromone của Alpha cứ thế nghênh ngang tới gần.

Hứa Thiên Dịch chun mũi, muốn đến gần ngửi cho rõ hơn.

Mùi hương kia bỗng nhiên rời xa cậu, xung quanh lại có người la lên, ở đây có Omega tới kỳ động dục, mau gọi giáo viên đến!

Diệp Vân Quân đang trên đường trở về nhà, di động đột nhiên hiện lên tin nhắn trong lớp, hắn mở lên nhìn qua.

Ngón tay hắn dừng trên màn hình, trong lớp có người nói, gần ký túc xá Alpha có một Omega vừa tiến vào kỳ động dục, mùi bơ, vậy nên không ai dám tiến đến ôm cậu.

Nói ôm quả thực là nhẹ nhàng, kỳ thật Alpha ở đó ai ai cũng muốn làm cậu!

Hắn lướt xuống nhìn qua ảnh chụp, trong ảnh là cảnh tượng Hứa Thiên Dịch đang ngồi quỳ trên mặt đất, tuy cậu cúi đầu, nhưng nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng cùng cần cổ quen thuộc kia, Diệp Vân Quân không khỏi cứng người.

Hắn giận dữ đấm một quyền xuống ghế: "Đệch!"

Sau đó bảo tài xế quay đầu, vội vàng chạy về phía kí túc xá.



Diệp Vân Quân vừa mới chạy đến cửa ký túc xá liền ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, hắn rất nhanh tìm được vị trí của Hứa Thiên Dịch.

Hắn đẩy đám người đang bao vây cậu ra rồi đi tới trước mặt Hứa Thiên Dịch, trong nháy mắt, hương rượu vang đỏ mạnh mẽ bao bọc lấy Hứa Thiên Dịch.

Alpha xung quanh biết điều liền tản ra, có người còn thở dài tỏ vẻ nuối tiếc.

Đôi mắt Hứa Thiên Dịch nhắm chặt, theo bản năng túm chặt tay của Diệp Vân Quân tay, sau đó rúc sâu vào người hắn.

Diệp Vân Quân cong lưng để Hứa Thiên Dịch tùy ý đùa nghịch, hắn bị Hứa Thiên Dịch ôm lấy, chóp mũi Hứa Thiên Dịch cọ lên tuyến thể Diệp Vân Quân, sau đó vươn đầu lưỡi liếm một cái.

Diệp Vân Quân đột nhiên siết chặt cánh tay, cậu khó chịu nhíu mày:" Ưm...

Khó chịu......"

Diệp Vân Quân vừa lòng nhìn phản ứng của Hứa Thiên Dịch, hắn bế cậu lên, nhếch môi nói: "Là anh câu dẫn em trước."



Omega ngủ ngoan trong lồng ngực, nếu không mang cậu về nhà thì hắn còn là Alpha bình thường sao?

Thời điểm Diệp Vân Quân mang Hứa Thiên Dịch trở về xe, cậu vẫn đang túm lấy áo hắn không chịu buông.

Dọc theo đường đi, Hứa Thiên Dịch không ngừng chạm vào điểm mấu chốt của Diệp Vân Quân, không phải nắm tay thì cũng là ôm cổ, bàn tay nóng bừng của cậu chạm vào mũi Diệp Vân Quân, lẩm bẩm nói buồn ngủ.

Nếu không phải ngại tài xế còn ở đây, Diệp Vân Quân chắc chắn sẽ đè Hứa Thiên Dịch xuống rồi làm ngay tại chỗ này.

Trước khi tài xế xuống xe, ông tò mò muốn xem thử Omega trong lồng ngực cậu chủ có dáng vẻ như thế nào, nhưng lại bị ánh mắt lạnh băng của hắn đánh gãy.

Hứa Thiên Dịch tựa hồ vẫn còn chút ý thức, cậu nắm lấy góc áo Diệp Vân Quân, nhỏ giọng nói: "Thuốc ức chế......"

Trên mặt cậu đã nhuốm một tầng hồng nhạt, chóp mũi hiện ra mồ hôi li ti, miệng nhỏ của Hứa Thiên Dịch thở phì phò, nhìn Diệp Vân Quân cầu xin thuốc ức chế.

Diệp Vân Quân gắt gao ôm lấy cậu, mặt hắn kè sát lại, Hứa Thiên Dịch cảm nhận được hơi lạnh, chủ động sán lại gần.

Diệp Vân Quân bị động tác lấy lòng nhỏ của Hứa Thiên Dịch làm cho thỏa mãn, giọng nói trầm thấp khẽ vang lên:" Alpha ở đây còn muốn thuốc ức chế làm gì."



Có lẽ do tác động của pheromone nên Hứa Thiên Dịch bắt đắc dĩ tiến vào kỳ động dục sớm hơn dự kiến, hiện tại còn không có thuốc ức chế nên càng thêm khó chịu.

Hứa Thiên Dịch khóc không ngừng, những tiếng khóc nức nở làm Diệp Vân Quân không đành lòng chạm vào cậu, trong nhà không có thuốc ức chế của Omega, Diệp Vân Quân phải gọi cho tài xế nhờ ông mua hai lọ mới.

Trong quá trình chờ đợi, Diệp Vân Quân rốt cuộc cũng không chạm vào Hứa Thiên Dịch, hắn chỉ đơn giản dùng tay giúp cậu an ủi một chút.
 
[Abo/H/Hoàn] Kỳ Mẫn Cảm
🍷+ 🥑 = 4


Editor: Cua🌷
_

Bàn tay to rộng vừa phủ lên dương vật nhỏ của Hứa Thiên Dịch, ngay lập tức làm cậu giật mình.

Diệp Vân Quân khẽ cười một tiếng, một lượng pheromone nhỏ được phóng ra quấn quanh Hứa Thiên Dịch, nương theo động tác càng ngày càng nhanh của hắn, tiếng hít thở trong xe ngày càng dồn dập.

Mồ hôi trên trán chảy dọc xuống theo hình dáng sườn mặt, Hứa Thiên Dịch nhấp môi không phát ra âm thanh, chỉ có bàn tay vẫn khẩn trương nắm lấy góc áo.

Diệp Vân Quân lại một lần nữa tăng tốc, Hứa Thiên Dịch bỗng nhiên kêu lên một tiếng, cả người trở nên mềm nhũn nằm trong ngực Diệp Vân Quân.

Chất lỏng đặc sệt màu trắng bắn hết lên tay Diệp Vân Quân, số ít dính lên góc áo.

Một lát sau thuốc ức chế được đưa đến, Diệp Vân Quân cúi đầu nhìn Hứa Thiên Dịch đang ngủ say sau cơn cao trào, đột nhiên cảm thấy bản thân có lẽ đã biến từ sói con ngoan độc thành chó lớn ngoan ngoãn, cẩn thận bảo hộ Hứa Thiên Dịch.

Thừa dịp Hứa Thiên Dịch còn đang ngủ, hắn tiêm thuốc ức chế giúp cậu, cơn đau nhỏ cùng chất lỏng lạnh băng nhất thời khiến Hứa Thiên Dịch khó chịu run người.

Diệp Vân Quân không nói gì mà chỉ nhìn Hứa Thiên Dịch, khi tầm mắt rơi xuống đôi môi với màu sắc hồng hào, sắc mặt nhất thời tối sầm lại.

Hắn dứt khoát cúi đầu hôn xuống, hôn tới mức người dưới thân thở không nổi, đôi mắt động đậy chuẩn bị tỉnh hắn mới nuối tiếc buông ra.



Ngày hôm sau sau khi Hứa Thiên Dịch tỉnh lại, phát hiện bản thân không ở trong ký túc xá.

Cậu cảm thấy cơ thể hơi khó chịu, theo bản năng sờ tuyến thể sau cổ, may mắn là nó vẫn bình thường.

Cánh tay cậu nổi lên vài đốm đỏ li ti, Hứa Thiên Dịch chỉ nhìn thoáng qua rồi bắt đầu mặc quần áo.

Cậu có chút dị ứng đối với thuốc ức chế, nhưng không có gì đáng ngại.

Diệp Vân Quân nghe thấy động tĩnh, lặng lẽ từ phòng bếp đi ra, hắn ló đầu qua cửa kính nói: "A Nghệ, anh tỉnh rồi."

Hứa Thiên Dịch bị Diệp Vân Quân dọa sợ, bàn tay đang cài cúc áo chợt cứng đờ.

Diệp Vân Quân thản nhiên đi vào giúp Hứa Thiên Dịch mặc quần áo, vừa cài cúc vừa nói: "A Nghệ, sống chung với em đi."

Hứa Thiên Dịch mới vừa tỉnh ngủ nên vẫn chưa tỉnh táo lắm, "......

Hả?"

Diệp Vân Quân đột nhiên cầm lấy cánh tay Hứa Thiên Dịch, cau mày hỏi, "A Nghệ, tay anh bị sao vậy?"

Hứa Thiên Dịch nương theo tầm mắt Diệp Vân Quân nhìn xuống cánh tay lấm chấm những đốm đỏ của mình, nhẹ nhàng thở ra: "À, cái này, anh có chút dị ứng với thuốc ức chế, không cần lo đâu."

Cậu khẽ cười với Diệp Vân Quân, để tránh không cho Diệp Vân Quân tiếp tục đề tài này, Hứa Thiên Dịch chủ động lái sang chuyện khác: "Em vừa mới nói, sống chung?"

Diệp Vân Quân nhìn chằm chằm đốm đỏ trong chốc lát, nhíu mày nói: "Anh còn không biết tự kiểm điểm lại mình, Omega tới kỳ động dục mà còn chạy tới ký túc xá của Alpha, nếu như em không tới kịp......"

Diệp Vân Quân còn đang nói, đột nhiên thay đổi ngữ điệu, "Anh không biết bên ngoài rất nhiều nguy hiểm hay sao."

"Mẹ em gần đây có tìm được một căn nhà nhỏ gần trường học, tiền thuê nhà của hai người không quá đắt, anh có muốn ở cùng em không?"

Hứa Thiên Dịch bị quay như chong chóng, hoàn toàn không ý thức được Diệp Vân Quân cũng một Alpha nguy hiểm không kém.

Không đợi Diệp Vân Quân tìm cách dụ dỗ thêm, Hứa Thiên Dịch liền ngây ngốc gật đầu: "Cũng được, làm phiền em rồi."

Diệp Vân Quân nghiêng người sửa lại cổ áo cho cậu, khóe miệng hơi cong lén: "Không phiền chút nào."



Diệp Vân Quân muốn cậu mặc áo sơ mi cho hắn, Hứa Thiên Dịch híp mắt suy nghĩ một lát, lắc đầu cự tuyệt.

Những tưởng Diệp Vân Quân sẽ cố chấp vấn đề này, nhưng khi thấy Hứa Thiên Dịch lắc đầu, hắn đành thở dài nói: "Thôi vậy."

Hứa Thiên Dịch nhìn Diệp Vân Quân một cái, ừm, có vẻ không tức giận.

Trước khi trở về chỗ ngồi, Hứa Thiên Dịch vẫn khá thoải mái.

Thẳng cho đến lúc tên bàn trước giật mình chỉ vào góc áo Hứa Thiên Dịch rồi kêu to: "Không nghĩ cậu là người như vậy đó A Nghệ!"

Giọng nói vang trời của cậu ta khiến Hứa Thiên Dịch không khỏi giật mình.

Diệp Vân Quân dựa vào lưng ghế, sắc mặt vẫn như thường nhưng khóe miệng lại chậm rãi câu lên.

Hắn nghiêng đầu hỏi tên bàn trước: "A Nghệ là tên cậu có thể gọi bừa sao?"

Hoàn toàn phớt lờ câu nói của cậu ta, tên bàn trước thấy Diệp Vân Quân không thèm để ý, cuối cùng bĩu môi xoay người đi.

Ngay từ đầu Hứa Thiên Dịch cũng đã chú ý tới vết bẩn đáng ngờ trên áo của mình, tuy rằng cậu không biết vì sao lại có, nhưng vẫn sợ hãi bị người khác thấy được, loại hiểu lầm này không phải cứ giải thích là xong.

Cũng may Diệp Vân Quân không để ý.

Nhưng Hứa Thiên Dịch còn chưa kịp thở phào, ngón tay Diệp Vân Quân bất ngờ câu lấy góc áo cậu, mang theo ý cười hỏi: "A Nghệ, anh nói xem đây là cái gì?"

Diệp Vân Quân rõ ràng là nhìn thấy, còn làm bộ không biết.

Khuôn mặt Hứa Thiên Dịch lập tức đỏ lên, ấp úng nói: "Không, không biết..."

Kỳ động dục là chuyện phát sinh ngoài ý muốn, ngày hôm qua cậu căn bản không nhớ được chuyện gì, vậy nên thứ tinh dịch bắn lên góc áo này, cậu hiển nhiên là không biết gì hết.

Hứa Thiên Dịch cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm mũi chân, bỗng nhiên trước mắt tối sầm.

Diệp Vân Quân nâng tay che hai mắt Hứa Thiên Dịch lại, cúi người kề sát tai cậu hỏi: "Anh đoán xem thứ này là do em làm hay là...

Tự anh làm?"

Cậu chớp chớp mắt, lông mi nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay Diệp Vân Quân.

Cậu không dám tưởng tượng việc bản thân mình tự an ủi trước mặt bao nhiêu bạn học, quá xấu hổ, dù rằng dưới tình huống mất đi ý thức cậu không thể khống chế được hành vi của mình.

Hứa Thiên Dịch nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận hỏi: "Sẽ không phải là...

Là em làm chứ?"

Nghe nói tính dục của Alpha rất mạnh, nếu Diệp Vân Quân nói là do hắn làm thì cũng có thể hiểu được.

Dáng vẻ thấp thỏm của cậu thành công chọc cười Diệp Vân Quân, hắn nhịn không được bật cười thành tiếng, "Cái này hả, là em đấy......"

Là hắn thật ư?

Lông mi Hứa Thiên Dịch lại chớp chớp hai cái, khẩn trương muốn biết đáp án chính xác.

Diệp Vân Quân buông bàn tay đang che mắt Hứa Thiên Dịch ra, nhẹ nhàng nói: "Là em giúp anh bắn ra."

Giống như vừa bị tuyên án tử hình, Hứa Thiên Dịch sững sờ cứng người tại chỗ.

Cậu nhìn hai mắt trong veo của đối phương, không thể tin được lời này lại phát ra từ miệng của hắn.

Diệp Vân Quân lại chắc nịnh mà gật đầu hai cái.

Tâm can Hứa Thiên Dịch liền trùng xuống theo hai cái gật đầu này, cậu lắp bắp trả lời: "À, à......"

Trăm triệu không nghĩ tới tình huống này, chẳng bằng nói cậu tự mình làm.



Kỳ mẫn cảm của Diệp Vân Quân đột nhiên bùng nổ mà không kịp phòng ngừa.

Rõ ràng mấy hôm trước chỉ cần nắm tay hay ôm ôm một cái liền có thể giảm bớt triệu chứng.

Tối hôm nay, Hứa Thiên Dịch vừa mở cửa nhà liền ngửi thấy mùi rượu vang đỏ như ẩn như hiện.

Mọi khi cậu và Diệp Vân Quân thường cùng nhau về nhà, chỉ riêng hôm nay chủ nhiệm lớp lại đột nhiên tìm Hứa Thiên Dịch nói chuyện, cậu mới bảo Diệp Vân Quân về trước, nhưng hắn không chịu.

Cuối cùng Hứa Thiên Dịch đành phải túm lấy ống tay áo Diệp Vân Quân làm nũng: "Em về trước đi...

Anh không muốn gây phiền toái cho em."

Diệp Vân Quân cúi xuống vừa dụi vừa ngửi lỗ tai Hứa Thiên Dịch, bỗng nhiên thay đổi chủ ý: "Vậy được, em đi về trước, anh nhớ chú ý an toàn.

Khi nào về nhớ gọi điện trước cho em."



Nương theo tiếng mở khóa vang lên, mùi pheromone ngày càng trở nên nồng nhiệt.

Giống như ốc đảo sa mạc đột nhiên tràn ra từng đợt hơi nước, mạnh mẽ bao bọc lấy Hứa Thiên Dịch khiến cậu không nhịn được đi về phía trước.

Hứa Thiên Dịch lắc lắc đầu, cố gắng thoát khỏi loại cảm giác bị dụ hoặc này.

Cậu dùng tay che mũi lại rồi khẽ gọi: "Diệp Vân Quân?"

Không có ai trả lời.

"Ưm......"

Không lâu sau, đột nhiên có một giọng nói khàn khàn phát ra từ trong phòng ngủ - - là phòng của Hứa Thiên Dịch.

Hứa Thiên Dịch theo bản năng nhíu mày, cậu đoán có lẽ Diệp Vân Quân đang ở trong đó.

Hứa Thiên Dịch che mũi bước nhanh về phía phòng ngủ, giây phút ngón tay vừa chạm vào then chốt cửa, tim cậu bỗng nhiên đập nhanh bất thường.

Xúc cảm lạnh băng từ then chốt cửa truyền vào thân thể tạo cảm giác lạnh thấu người.

Cái loại cảm giác này, giống như chờ đợi cậu ở trong phòng không phải Diệp Vân Quân, mà chính là một con mãnh thú hung hãn vậy.

Pheromone mùi rượu vang đỏ chậm rãi xuyên qua khe cửa, sau đó lượn lờ xung quanh Hứa Thiên Dịch, mang theo ý đồ câu dẫn.

Nếu không phải cậu đang che mũi, ngửi thấy mùi này khả năng cao sẽ ngay lập tức rơi vào kỳ động dục.

Hứa Thiên Dịch áp xuống hoảng loạn trong lòng, dùng sức nắm mở chốt cửa rồi đẩy ra.

Pheromone mãnh liệt ngay lập tức đập vào mặt, dù cho hiện tại Hứa Thiên Dịch đang che mũi cũng không khỏi bị sặc một chút.

Cậu nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt đảo qua giường ngủ đến tủ quần áo, muốn tìm ra vị trí phát ra mùi hương.

Giường ngủ trước khi đi học đã được gấp lại ngay ngắn, giờ đây lại bị vò lộn xộn, hơn phân nửa khăn trải giường rơi xuống, nằm rũ trên mặt đất.

Trên giường không có người.

Hứa Thiên Dịch chậm rãi đến gần giường của mình, bỏ bàn tay đang che mũi xuống, bắt đầu dọn lại giường ngủ.

Cậu vừa chỉnh lại khăn trải giường vừa hỏi: "Diệp Vân Quân, em ở đâu?"

Hứa Thiên Dịch vừa dứt lời, cánh cửa tủ quần áo bỗng kẽo kẹt một tiếng.

Dọn giường xong liền cảm thấy hơi nóng, Hứa Thiên Dịch dùng tay tạo gió, sau khi lau chút mồ hôi trên trán, cậu mới đi tới tủ quần áo của mình.

Cậu chậm rãi mở cánh cửa ra, ánh sáng theo đó tràn vào khiến cậu nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

Trong không gian nhỏ hẹp u tối, quần áo vốn dĩ đang chỉnh tề giờ đây lại trở nên lộn xộn.

Nằm trong đống lộn xộn đó chính là thiếu niên đang không ngừng run rẩy.

Diệp Vân Quân kiên trì nắm chặt một chiếc áo hoodie mà Hứa Thiên Dịch thường hay mặc, chóp mũi cọ loạn lên mũ áo.

Đôi mắt hắn đang nhắm ghiền, nhưng hô hấp lại dồn dập, giống như đã ngủ từ lâu.

Hứa Thiên Dịch vươn tay muốn lấy lại áo hoodie của mình.

Nhưng sức lực cậu quá yếu so với Diệp Vân Quân, đành phải để cho Diệp Vân Quân tiếp tục ôm áo hoodie của mình.
 
[Abo/H/Hoàn] Kỳ Mẫn Cảm
🍷 + 🥑 = 5


Editor: Cua🌷
_

Diệp Vân Quân bị tiếng động nhỏ làm cho hơi động đậy, hắn nhíu mày, gắt gao ôm lấy áo hoodie, miệng không ngừng lẩm bẩm: "A Nghệ..."

Cậu và Diệp Vân Quân đang kề sát nhau, xung quanh toàn là pheromone của hắn, Hứa Thiên Dịch có chút không chịu nổi, bắt đầu lay Diệp Vân Quân: "Diệp Vân Quân, mau tỉnh lại."

Bàn tay hơi lạnh của cậu vừa chạm vào cánh tay Diệp Vân Quân liền bị hắn trở mình bắt lấy.

Pheromone của Hứa Thiên Dịch là mùi bơ, vừa tới gần liền tỏa ra mùi vị ngọt ngào.

Diệp Vân Quân mơ mơ màng màng mở mắt ra, vô thức mút lấy ngón tay Hứa Thiên Dịch.

Hứa Thiên Dịch không kịp rút ngón tay ra, hơn nữa sức lực của Diệp Vân Quân lại rất lớn, Hứa Thiên Dịch hoàn toàn không có chỗ để chạy.

Đầu lưỡi trơn trượt liếm láp ngón trỏ thon dài của cậu, tinh tế miêu tả hình dạng đầu ngón tay.

Diệp Vân Quân sở hữu đôi môi mỏng bạc tình.

Hắn hé miệng ngậm cả ngón tay Hứa Thiên Dịch vào trong, giống như trẻ con mẩn mê bú sữa mẹ.

Khoang miệng ấm áp của hắn khiến tay cậu vừa tê vừa ngứa.

Hứa Thiên Dịch quên cả hít thở, ngây ngốc nhìn động tác của Diệp Vân Quân, thậm chí còn quên luôn cả chống cự.

Thẳng đến khi Diệp Vân Quân hé răng nanh cắn cậu một cái, cơn đau nhỏ truyền tới từ ngón tay mới bất giác khiến Hứa Thiên Dịch hơi tỉnh táo lại.

Cậu nhân lúc Diệp Vân Quân không chú ý, nhanh chóng rút ngón tay ra khỏi miệng hắn, hỗn hợp nước bọt dính nhớp nằm trên đầu ngón tay phấn hồng tạo ra một cảm giác dâm dục khó tả.

Hứa Thiên Dịch nắm chặt ngón tay, đầu ngón tay ướt át chạm vào lòng bàn tay, cậu thậm chí còn cảm thấy nóng lên.

Hứa Thiên Dịch lại quơ quơ hắn: "Diệp Vân Quân, em tới kỳ mẫn cảm...

Có thuốc không?"

Thuốc?

Kỳ mẫn cảm của Alpha thì lấy thuốc ở đâu?

Diệp Vân Quân bỗng nhiên mở mắt ra, dục vọng trong mắt không thèm che giấu: "Thuốc ư...

A Nghệ, anh chính là thuốc của em."

Hứa Thiên Dịch không phải trẻ con, cậu ngay lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn.

Cậu là Omega, Diệp Vân Quân là Alpha, kỳ mẫn cảm của Alpha vừa tới, mà kỳ động dục của cậu cũng chưa qua.

Dùng thuốc gì để chữa, trong lòng cậu hiểu rất rõ.

Nhưng cậu không có khái niệm về làm tình, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện làm tình với Alpha.

Hứa Thiên Dịch hơi run người, hàm hồ nói: "Trước tiên lên giường nằm đã."

Cậu lén lún lùi về phía sau, không ngờ thủ đoạn này lại bị Diệp Vân Quân dễ dàng nắm thóp.

Sự trốn tránh của Hứa Thiên Dịch dường như đã chọc giận Diệp Vân Quân, hắn nóng nảy rướn người đè cậu lại.

Sức lực của Omega căn bản không thắng nổi Alpha, Hứa Thiên Dịch một tay đỡ cửa tủ quần áo, một tay đè lên ngực người phía trước muốn đẩy hắn ra.

Diệp Vân Quân khó chịu nức nở: "A Nghệ, em muốn..."

Tiếng nũng nịu này thành công chọc thủng tâm can Hứa Thiên Dịch.

Trái tim cậu không khống chế được mà nhảy loạn nhịp, cảnh vật trước mắt dần mơ hồ, chỉ còn nhìn rõ thân ảnh người phía trước.

Nóng quá...

Hô hấp Hứa Thiên Dịch ngày càng dồn dập, không còn sức lực đỡ cánh cửa tủ nữa nên từ từ trượt xuống.

Từ trong tủ quần áo phát ra một tiếng cười khẽ, bỗng nhiên có một cánh tay cường tráng vươn tay nắm lấy eo Hứa Thiên Dịch, thuận thế kéo cậu vào trong.

Cánh tay hắn hơi dùng sức tạo ra đường cơ bắp tuyệt đẹp, chỉ cần nhìn sơ qua cũng để người khác cảm thán kinh ngạc.

Cùng với một tiếng a, Hứa Thiên Dịch bị kéo ngã vào lồng ngực Diệp Vân Quân.

Cánh cửa tủ quần áo nhanh chóng bị đóng lại, phanh một tiếng, sốt ruột giống như chủ nhân của nó vậy.

Tủ quần áo không lớn nhưng cũng không nhỏ.

Sau khi Hứa Thiên Dịch dọn tới đây, Diệp Vân Quân liền mua rất nhiều quần áo cho cậu, vậy nên hầu hết đồ đạc trong phòng đều rất mới.

Tủ quần áo vừa vặn có thể chứa được hai người.

Hứa Thiên Dịch bị quần áo đè lên, Diệp Vân Quân liền ôm Hứa Thiên Dịch kéo cậu đứng dậy, Hứa Thiên Dịch nín thở giãy dụa.

Đầu bị đè lên vách tủ lạnh băng, Hứa Thiên Dịch hoảng loạn chống đỡ một bên vách tủ, khẩn trương nói: "Diệp Vân Quân, buông anh ra."

Tay cậu duỗi ra sau đẩy Diệp Vân Quân, chỉ nghe thấy Diệp Vân Quân nỉ non lặp lại: "A Nghệ ơi...

A Nghệ, em muốn..."

Hứa Thiên Dịch gian nan xoay đầu, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy hai mắt Diệp Vân Quân đang đỏ lên, cự tuyệt: "Không......"

Còn chưa dứt lời, quần của Hứa Thiên Dịch bỗng bị Diệp Vân Quân thô bạo cởi ra.

Tiếng vải bị xé rách đan xen cùng tiếng thân thể cọ xát lẫn nhau làm Hứa Thiên Dịch hoảng sợ, cậu vội thét chói tai.

"Diệp Vân Quân!!"

Khủng hoảng trong lòng bỗng bị phóng đại hàng vạn lần, Hứa Thiên Dịch cố gắng tránh thoát.

Kỳ động dục khiến Hứa Thiên Dịch mất hết sức lực, sức chống cự căn bản là mềm như bông.

Hai tay cậu bị đè lại hơi đau, nhưng lỗ nhỏ lại không khống chế mà chảy nước ròng ròng, cơn ngứa ngáy khiến Hứa Thiên Dịch muốn khóc vô cùng.

Hương bơ ngậy càng thêm dày đặc lấp đầy tủ quần áo.

Chợt, động tác giãy dụa của Hứa Thiên Dịch hơi chậm lại, cậu không thể tưởng tượng mà quay đầu nhìn Diệp Vân Quân.

"Ưm...

A Nghệ, em khó chịu......"

Cậu nghe thấy tiếng Diệp Vân Quân khóc nức nở.

Hai giây sau, Diệp Vân Quân đỡ dương vật của mình tiến thẳng vào hậu huyệt của Hứa Thiên Dịch.

Thân thể Omega trời sinh thích hợp để làm tình, cho dù không cần bất kì vật bôi trơn nào, chất lỏng từ cơ thể chảy ra dễ dàng để Diệp Vân Quân tiến vào.

Ngón tay Diệp Vân Quân mơn trớn phần đùi non của Hứa Thiên Dịch, nơi đó cũng đã bị chất lỏng chảy ra làm cho ướt đẫm.

Hắn lướt tay lên sờ tới đầu vú cương cứng của cậu sau lớp áo, hắn nhỏ giọng nói: "A Nghệ, anh nhìn đi, rõ ràng anh cũng rất muốn."

Một tay khác của hắn đỡ lấy eo Hứa Thiên Dịch, đột ngột tăng tốc.

Lỗ hậu bị đụ thô bạo, dương vật nắc vào rút ra trong thân thể khiến Hứa Thiên Dịch nhắm mắt kêu lên.

"Diệp Vân Quân......"

Hứa Thiên Dịch mơ mơ hồ hồ gọi tên hắn, "Diệp Vân Quân, anh khó chịu......"

Hạt đậu đỏ đang nhô lên bị Diệp Vân Quân không ngừng đùa bỡn, từ trạng thái mềm nhũn trở nên cứng rắn.

Cậu muốn quay đầu nhìn Diệp Vân Quân, run rẩy nức nở: "Ư...

Bao giờ...

Bao giờ mới xong?"

Diệp Vân Quân thuận thế cúi đầu hôn lên mặt cậu, dương vật nóng rẫy dùng sức chịch vào lỗ thịt đẫm nước.

Đây là lần đầu tiên của Hứa Thiên Dịch, hậu huyệt lần đầu được khai phá phấn khích đóng mở.

Vách trong mềm mại gắt gao mút lấy gậy thịt Diệp Vân Quân, chất lỏng cuồn cuộn không ngừng chảy ra như một chất bôi trơn.

Mọi thứ đều vô cùng thuận lợi.

"A ư...

Sâu quá......"

Môi cậu bị Diệp Vân Quân mút lấy, Hứa Thiên Dịch chỉ có thể mơ hồ phát ra những tiếng rên rỉ không rõ ràng.

Động tác đâm chọc của Diệp Vân Quân vừa nhanh vừa mạnh, ngón tay hắn lại không ngừng chạm tới điểm mẫn cảm trên người Hứa Thiên Dịch, từ eo đến ngực khiến Hứa Thiên Dịch vừa ngứa vừa sướng.

Diệp Vân Quân một bên đùa bỡn Hứa Thiên Dịch đầu vú một bên trả lời: "Rất nhanh thôi...

Nhanh thôi A Nghệ......"

Tiếng khóc dần dần nhỏ gần, Diệp Vân Quân chôn mặt ở hõm vai Hứa Thiên Dịch, tiếp tục đụ cậu.

Hông hắn hoạt động không theo quy tắc nào, giống như sói con đến kỳ động dục chỉ biết hung hăng mà chịch.

"A...

A Diệp...

Chậm một chút......"

Lỗ thịt phía sau bị nhồi đầy, Hứa Thiên Dịch có cảm giác bản thân giống quả bóng căng tới mức sắp vỡ ra.

Dương vật đâm chọc khiến lỗ đít chảy nước lênh láng, càng đâm càng mềm.

"Ư ư......

Diệp Vân Quân......

Ưm a...

Anh không không nổi......

A......"

Bọn họ vẫn duy trì tư thế đứng đụ, Hứa Thiên Dịch bị làm đến tay chân mềm nhũn, cậu giơ tay duỗi ra sau ý nói Diệp Vân Quân chậm một chút.

Diệp Vân Quân thuận thế nắm lấy bàn tay Hứa Thiên Dịch, kéo cậu đứng thẳng, tiếp tục chịch.

Dương vật rút ra khiến nước dâm bắn vào tủ quần áo, tiếng nước bạch bạch vang lên bên tai không dứt.

Hứa Thiên Dịch xấu hổ muốn chết, cúi đầu cầu xin Diệp Vân Quân: "Ư ư...

Muốn...

A......

Trên giường......

Á a......"

Diệp Vân Quân vừa nắc hông vừa hỏi: "A Nghệ của em sao lại ngoan thế này?

Tùy tiện để người khác chịch?"

Tay hắn phủ lên dương vật Hứa Thiên Dịch, chậm rãi cọ xát lên xuống.

"Ha?"

Diệp Vân Quân lại đâm sâu một cái.

Cùng với động tác đâm vào của Diệp Vân Quân, bụng nhỏ Hứa Thiên Dịch hơi phồng lên, lỗ đít bị chịch tới non mềm, nước bọt cũng không nhịn được chảy ròng.

Cậu bị khoái cảm che mất lý trí, thất thần trả lời: "A...

Không phải......

Anh không......Thật sâu ......

A a..."

"A Nghệ sẽ không thể cho người khác chịch đúng không, bởi vì em sẽ ghen mất."

Động tác trên tay Diệp Vân Quân ngày càng nhanh, dương vật của Hứa Thiên Dịch đã cứng rắn, lỗ sáo rỉ ra chất lỏng.

Hứa Thiên Dịch lung tung lắc đầu, nức nở nói: "Ưm...

Không cho người khác...

A...

Chỉ cho em..

Ha a..."

Cảm giác tê dại dần dần lan ra, chảy dọc khắp tư chi, cuối cùng xông thẳng vào đại não.

Diệp Vân Quân thả nhanh tốc độ ra ra vào vào, thân dưới chạm vào tạo ra âm thanh bạch bạch, hắn vừa lòng cười: "A Nghệ thật ngoan."

Hứa Thiên Dịch đứt quãng rên rỉ, hỗn loạn giải thích mấy câu: "A...

Bởi vì ... kỳ mẫn cảm đến......

Ư ư...

Lớn quá......"

Diệp Vân Quân đột nhiên thả chậm tốc độ, mồ hôi dính nhớp chảy xuống làm ướt áo sơ mi của Hứa Thiên Dịch, bờ lưng gợi cảm như ẩn như hiện qua lớp áo mỏng tanh.

Hắn đột nhiên rút ra rồi lại dùng tư thế chín nông một sâu đùa bỡn cậu: "Hửm?

Anh nói cái gì?"

Hứa Thiên Dịch đỡ vách ngăn phía trước, run giọng trả lời: "Em tới kỳ mẫn cảm......"

Tốc độ đang nhanh đột nhiên chậm lại khiến Hứa Thiên Dịch không thích ứng kịp, cậu vặn vẹo eo tỏ ý không hài lòng.

Diệp Vân Quân bóp chặt vòng eo mỏng manh của cậu, dương vật để ở ngoài miệng lỗ.

Hắn cúi đầu liếm láp tuyến thể Hứa Thiên Dịch, nhẹ giọng nói cho hắn: "A Nghệ, anh vẫn chưa biết sao?"

"Ưm...

Biết cái gì?"

Trầm mặc hai giây, thanh âm trầm khàn của Diệp Vân Quân truyền vào tai cậu: "Em không có kỳ mẫn cảm gì hết."

Dứt lời liền hung hăng đụ vào.

Hắn đột nhiên đâm vào khiến Hứa Thiên Dịch không kịp phòng bị, thân thể cậu banh thẳng, thắt lưng cong lên thành hình vòng cung xinh đẹp, cậu há miệng chói tai: "Aaa......"

Hứa Thiên Dịch thở dốc, run run quay đầu lại, lỗ thịt khẩn trương co rút lại, Hứa Thiên Dịch không thể tin mà nói: "Em... em vừa nói cái gì?"

Diệp Vân Quân khẽ cười một tiếng, xoa bóp bờ mông vừa bị đụ đến đỏ lên, hắn gằn từng chữ một, mỗi chữ phát ra liền dùng sức chịch một cái: "Em nói là.

Em, không có, kỳ, mẫn, cảm."

Dương vật bên trong không ngừng gia tăng tốc độ đâm chọc, cảm giác bị lừa gạt cùng sợ hãi khiến thân thể Hứa Thiên Dịch càng thêm mẫn cảm.

Hậu huyệt từng đợt co rút, đôi mắt Hứa Thiên Dịch hơi trừng lớn, há miệng thét lên một tiếng rồi cao trào.

Bên tai chợt ong ong không nghe rõ gì hết, pháo hoa trong đầu nổ vang trời, trước mắt lại như bị từng mảng màu trắng che lấp.

Dương vật cứng lên phun ra từng đợt chất lỏng, Hứa Thiên Dịch nức nở một tiếng, cuối cùng ngã vào trong ngực Diệp Vân Quân.

Diệp Vân Quân nhẹ nhàng giúp Hứa Thiên Dịch lau đi mồ hôi trên mặt, vui vẻ nói: "A Nghệ, anh thật dễ lừa."
_

Kết thúc.

Sẽ viết phiên ngoại (Hoặc là không ^^)
 
Back
Top Bottom